Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 240: Bà ta chính là người năm đó



Tô Tiểu Lạc đứng bên đường chờ tin tức, có một bà lão đang ăn xin.Dòng suy nghĩ của cô bay xa, nhiều năm trước sư phụ dẫn cô đi trên đường, cũng gặp một bà lão như vậy.Bà lão ngã xuống đất không dậy được."Cô gái, đỡ tôi dậy với!" Bà lão xin giúp đỡ nhưng sư phụ không hề động đậy. Thấy sư phụ không lại gần, bà lão liền chửi ầm lên: "Cô còn trẻ mà đã ác độc như vậy, đỡ tôi dậy một cái thì chết à?"Dù bà lão có chửi bới thế nào, sư phụ cũng làm như không nghe thấy.Tô Tiểu Lạc khó hiểu hỏi: "Sư phụ, sao người không giúp bà ấy?""Tiểu Lạc, họa phúc khó lường. Con làm sao biết bà ấy là phúc hay họa?" Vừa dứt lời, ngói trên mái nhà phía trước rơi xuống đất, đúng chỗ bà lão sắp đi qua."A!" Tô Tiểu Lạc há hốc mồm.Bà lão không chửi nữa, ngây người nhìn mảnh ngói, nếu được đỡ dậy, mảnh ngói đó sẽ rơi trúng đầu bà ta.*****"Tìm thấy rồi." Ôn Dữ chạy tới nói với Tô Tiểu Lạc, "Lên xe, đi bệnh viện."Hai người tìm thấy Thời Xuân Mai ở bệnh viện Vệ Thành, Thời Xuân Mai đang bị đồng nghiệp của Ôn Dữ giám sát. Ánh mắt bà ta sợ sệt, rõ ràng là rất sợ cảnh sát.Hứa Vân Kiệt ho khan, sắc mặt xanh xao, cậu ta hỏi: "Mẹ, bố đâu rồi ạ?""Bố con, bố con đi kiếm tiền cho con rồi." Thời Xuân Mai lắp bắp trả lời."Vâng." Hứa Vân Kiệt lại ho, những người xung quanh không khỏi nhíu mày."Thời Xuân Mai, phiền bà đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến." Ôn Dữ nghiêm nghị nói."Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ đưa con đến khám bệnh thôi, không phạm pháp gì cả." Thời Xuân Mai hoảng hốt nói."Không ai nói bà phạm pháp, chúng tôi phát hiện một thi thể trong cống nước thải. Đặc điểm ngoại hình rất giống chồng bà, mong bà hợp tác điều tra." Ôn Dữ giải thích.Thời Xuân Mai loạng choạng, suýt ngất xỉu. Lúc này Hứa Vân Kiệt cũng bối rối, cậu ta đỡ lấy Thời Xuân Mai, vô cùng lo lắng.Thời Xuân Mai đi nhận dạng thi thể, khi nhìn thấy gương mặt Hứa Mạnh Lương, bà ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất."Lão Hứa, ông dậy đi. Nếu ông đi rồi, tôi và Vân Kiệt biết sống sao đây. Sao ông lại nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con chúng tôi, ông bảo sau này tôi sống thế nào?"Thời Xuân Mai khóc rất đau khổ, ngất đi một lúc. Sau khi tỉnh dây, bà ta lại khóc.Cảnh sát khuyên can thế nào cũng không được, chỉ đành mặc kệ bà ta, đợi đến khi bà ta khóc đến khan cả giọng, mới hỏi: "Lão Hứa nhà tôi chết như thế nào?""Ông ta chết đuối trong cống nước thải.""Chết đuối? Cống nước thải không sâu, sao có thể chết đuối được?" Thời Xuân Mai không tin."Lúc đó có thể ông ta đã uống rượu, nhưng nguyên nhân cụ thể vẫn đang được điều tra, bà ký tên vào đây trước đã, tình hình cụ thể phải đợi điều tra xong mới biết được." Ôn Dữ đưa cho bà ta một tờ khai.Thời Xuân Mai biết chữ, bà ta viết tên mình vào, cả người ngơ ngẩn."Mẹ, rốt cuộc bố gặp chuyện gì vậy?" Vừa nhìn thấy bà ta, Hứa Vân Kiệt đã vội vàng lên tiếng hỏi."Cảnh sát cũng không biết." Trong lòng Thời Xuân Mai đã có phán đoán của riêng mình, tối hôm đó trước khi ra ngoài, chồng bà ta từng nói là đi đòi tiền con nhỏ chết tiệt kia. Sao tự dưng lại xảy ra chuyện?Chắc chắn là con nhỏ đó không muốn đưa tiền, nên mới...Bệnh của Vân Kiệt vẫn chưa khỏi, chồng bà ta không thể chết một cách vô ích!Bà ta phải đi tìm Tô Vãn.Bà ta đang tính toán, thì Tô Viễn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.Năm đó khi đưa con gái đến nhà họ Tô, bà ta còn trẻ, hiện tại tuy những năm này vì đứa con trai nhỏ mà bà ta chịu không ít khổ cực, già đi trông thấy, nhưng vóc dáng cũng không thay đổi nhiều.Tô Viễn vẫn nhận ra bà ta.Là bà ta!"Năm đó là bà đưa Tô Vãn đến nhà chúng tôi, bà là mẹ của cô ta, đúng không?" Tô Viễn lớn tiếng chất vấn.Thời Xuân Mai giật mình, chuyện này Hứa Mạnh Lương từng dặn bà ta nhất định không được nhận.Chỉ cần nhận, chuyện bắt cóc giết hại đứa bé gái kia sẽ không thoát tội được. Huống hồ, địa vị của nhà họ Tô không phải tầm thường, giết họ dễ như giết một con kiến."Đồng chí này, tôi không biết cậu đang nói gì. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, tôi cũng không quen ai tên Tô Vãn cả."Hứa Mạnh Lương cũng từng nói, hiện tại Tô Vãn đang bám lấy một đại gia khác để làm con gái. Mọi chuyện đều phải giấu kín, nếu không sẽ không lấy được tiền. Không có tiền thì bệnh của Vân Kiệt không chữa được.Thấy bà ta không thừa nhận, Tô Viễn cũng biết chỉ dựa vào lời nói của mình thì không thể định tội bà ta, chỉ đành trơ mắt nhìn Thời Xuân Mai dắt Hứa Vân Kiệt ra khỏi đồn cảnh sát.Ôn Dữ an ủi: "Anh yên tâm, em sẽ tiếp tục theo dõi vụ án này. Sau khi Hứa Mạnh Lương chết, họ không còn nguồn thu nhập. Bệnh của Hứa Vân Kiệt là một cái hố không đáy. Em đoán họ bỏ gần tìm xa, cũng là vì muốn đòi tiền Tô Vãn."Điều kiện y tế ở Tân Thành tốt hơn Vệ Thành rất nhiều. Nhưng họ từ bỏ nơi đó để đến đây, chỉ có một mục đích duy nhất: đứa con gái bị họ đổi đang ở Vệ Thành. Vừa hay gia đình nhận nuôi con gái bọn họ cũng khá giả, nên mới nảy lòng tham.Suy đoán này hoàn toàn hợp lý."Được, tôi đợi tin cậu." Tô Viễn cũng nghĩ đến điều đó, nhưng nghĩ đến việc bao nhiêu năm nay mọi người trong nhà yêu thương Tô Vãn, kết quả lại yêu thương con gái của kẻ thù, trong lòng anh cảm thấy vô cùng bực bội.Nếu cô ta là hung thủ làm hại em gái anh, nhất định phải để họ bị pháp luật trừng trị."Anh Cả, nói chuyện xong chưa?" Tô Tiểu Lạc đi tới hỏi, cô thực sự hơi đói rồi."Ừ." Tô Viễn xoa đầu cô, may mà Tiểu Cửu không giống Tô Vãn, "Về nhà thôi!"Hai người trở về nhà họ Tô, Tô Viễn rửa tay xong liền bưng cơm nước đến cho Trình Nhã.Trình Nhã thấy Tô Viễn trở về, không khỏi nói: "Không biết Vãn Vãn bên kia thế nào rồi, đợi ăn cơm xong con cũng đến xem thử, xem có cần giúp gì không.""Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn còn lo lắng cho nó sao?" Tô Viễn đang bực bội, giọng điệu cũng không tốt lắm. "Eo mẹ bị thương, nó có xuất hiện không?""Chẳng phải bố nó bị bệnh sao? Bệnh của mẹ không nặng, không sao đâu." Tuy trong lòng Trình Nhã cũng không vui, nhưng cả đời bà ta chính là như vậy, luôn nghĩ cho người khác. "Nó cũng đáng thương, từ nhỏ đã bị bắt cóc. Bây giờ bố ruột lại bị bệnh, sau này không biết phải làm sao nữa!""Mẹ, mẹ cái gì cũng không biết!" Tô Viễn tức giận đến đau đầu."Chẳng phải mẹ còn có các con sao?" Trình Nhã an ủi Tô Viễn."Mẹ, nó..." Tô Viễn định nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống. Đợi mẹ khỏe lại rồi hãy nói, "Trước tiên đừng quan tâm đến nó nữa, mẹ ăn cơm trước đi."Trình Nhã đáp "ừ", đứa con nuôi dưỡng mười năm, nói đi là đi, không chút lưu luyến với gia đình này. Cũng không hỏi han gì đến người mẹ nuôi này.Cũng trách sao đám Tô Viễn lại có ý kiến lớn với Vãn Vãn như vậy."Anh Cả, Tô Vãn đến rồi." Nghiêm Chỉ gọi to ở cửa, giọng nói có vẻ không vui."Con xem, Vãn Vãn đến rồi kìa." Trình Nhã cười nói, "Chắc là dạo này con bé bận quá, bây giờ mới thu xếp ổn thỏa."Tô Viễn nhìn Trình Nhã, nhất thời không biết nói gì."Có thể nó đến để chuyển hộ khẩu."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 241: Chương 241



Thập niên 70: THIÊN KIM HUYỀN HỌC XUỐNG NÚI - Ngẫu PhấnChương 241: Sau này cô ta là Lý Vãn"Chuyển hộ khẩu, chuyển hộ khẩu gì?" Trình Nhã ngẩn người hỏi"Nó muốn đổi họ." Tô Viễn nói."Đổi họ cũng là lẽ thường tình." Trình Nhã lẩm bẩm. "Vậy đợi con bé lên đây, xem nó nói thế nào. Con là anh cả, có thể giúp thì cứ giúp đỡ."Nghiêm Chỉ cau mày, không vui nói: "Mẹ, con không thấy cô ta coi chúng ta ra gì cả."Đợi một lúc, vẫn không thấy Tô Vãn lên lầu. Trình Nhã bất chấp sự phản đối của Tô Viễn và Nghiêm Chỉ, nhất quyết xuống xem thử.Tô Vãn đang đợi ở dưới nhà, cách ăn mặc đã khác trước rất nhiều. Nhìn biết ngay là con nhà giàu có.Thấy Trình Nhã xuống, sắc mặt cô ta phức tạp: "Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?""Mẹ không xuống, muốn gặp con một lần cũng khó." Trình Nhã có chút buồn, Tô Vãn đến nhà mà cũng không lên lầu thăm bà."Con đang vội, muốn nhờ ông nội giúp một việc, hoàn thành thủ tục chuyển hộ khẩu càng sớm càng tốt. Đây là nguyện vọng của bố ruột con, ông ấy không còn sống được bao lâu nữa." Tô Vãn biện minh cho mình.Ai nghe cũng hiểu, dù có vội vàng đến mấy, chẳng lẽ cũng không có thời gian lên lầu sao?Rõ ràng là lấy cớ.Nhưng Trình Nhã lại tin: "Vậy bố con đâu?""Bố không gặp con." Tô Vãn tiến lên khoác tay Trình Nhã, nói: "Mẹ, mẹ nói với ông nội giúp con, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với hai người."Tô Viễn lạnh lùng nhìn Tô Vãn.Nghiêm Chỉ không dễ nói chuyện như vậy, cô ấy vốn là thẳng thắn, liền nói ngay: "Sao, nhà họ Tô nuôi cô là để cô báo hiếu à? Hơn nữa mẹ vào viện cũng không thấy cô đến thăm một lần, còn mong cô báo hiếu sau này sao?"Sắc mặt Tô Vãn lập tức khó coi, cô ta phải nhanh chóng chuyển hộ khẩu, như vậy mới có thể thừa kế tài sản của Lý Tân Đào.Cô ta tỏ vẻ tủi thân: "Mẹ, bố con chỉ có mình con là con. Mọi chuyện đều do con chạy vạy, cũng là con chăm sóc. Con không có ai giúp đỡ, có những hôm nửa đêm mệt mỏi đến mất ngủ, chẳng có ai thương con cả."Trình Nhã đau lòng. Đứa nhỏ này ở nhà bà, chưa từng phải làm việc nặng nhọc."Đây không phải là do cô tự chuốc lấy sao?" Tô Viễn biết sự thật, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng không tốt.Tô Vãn không dám nhìn thẳng vào Tô Viễn, cô ta chột dạ. Cô ta không biết anh Cả biết được bao nhiêu, nhưng người mềm lòng nhất trong nhà này là Trình Nhã.Cô ta véo mạnh mình một cái, nước mắt lưng tròng, im lặng rơi lệ, cũng không biện minh cho mình.Quả nhiên... Trình Nhã lập tức không vui, bênh vực cô ta: "Thẳng cả, có ai nói em gái như vậy không? Sau này dù con bé có họ Tô hay không, thì nó vẫn là em gái con.""Mẹ, mẹ thật là..." Tô Viễn không thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng vô cùng tức giận, "Con không có phúc có đứa em gái như vậy.""Thằng Cả, con mau xin lỗi Vãn Vãn đi." Trình Nhã nhíu mày, không hài lòng nói."Xin lỗi gì chứ? Xin lỗi cái gì?" Tô Chính Quốc đột nhiên đi xuống lầu, trên tay ông cầm một phong bì.Ông cụ ngày thường trông rất hiền hòa, nhưng người trong nhà thực sự đều sợ ông, đặc biệt là lúc này.Trình Nhã cũng sợ.Tô Chính Quốc nhìn Tô Vãn hỏi: "Ta hỏi cô lần cuối, có phải cô muốn chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tô không?"Ông cụ có chút tức giận, nhưng ông đã hứa với nhóc con, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không được tức giận.Tô Vãn dù sao cũng ở nhà họ Tô mười năm, không nói đến tình cảm sâu đậm, cũng là do họ nuôi lớn. Mấy ngày nay, một số hành động của nó thực sự khiến người ta lạnh lòng.Nhà họ Tô là hang ổ quỷ dữ sao?Nhà họ Tô có ngược đãi nó sao?Những lời đồn đoán trên báo chí khiến nhà họ Tô không ngẩng mặt lên được trong khu đại viện.Cả đời Tô Chính Quốc chưa từng chịu ấm ức như vậy.Tô Vãn nhìn phong bì trên tay Tô Chính Quốc, cô ta biết giấy tờ mình muốn đều ở trong đó. Chỉ cần cô ta nói có, cô ta sẽ nhanh chóng trở thành con gái "ruột" của Lý Tân Đào.Nhưng cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô.Những người đàn ông nhà họ Tô đều trải qua chiến tranh gian khổ, trải qua tôi luyện trong quân đội, tâm tính cứng rắn hơn người thường. Chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ, nhà họ Tô sẽ không quan tâm đến cô ta nữa.Nhưng Tô Vãn càng khao khát sự giàu có của Lý Tân Đào, hơn nữa với thân phận của cô ta, căn bản không thể tiếp tục ở lại nhà họ Tô.Cô ta kiên quyết trả lời: "đúng vậy."Trình Nhã lặng lẽ buông tay, Tô Vãn tiến lên nhận lấy phong bì, như nhặt được báu vật."Nghiêm Chỉ, nhóc con, hai đứa lên lầu giúp nó dọn đồ đi." Tô Chính Quốc lên tiếng."Không cần đâu, cháu cũng không có nhiều đồ." Tô Vãn nói."Vậy thì ném hết ra đường, sau này ta không muốn nghe ai nhắc đến tên nó nữa." Tô Chính Quốc lớn tiếng nói.Tô Vãn nhìn Trình Nhã lần cuối, nếu nói ai đối xử tốt với cô ta nhất trong nhà này, thì đó chính là Trình Nhã.Nhưng đối xử tốt với cô ta thì sao chứ?Bà ta không thể cho Tô Vãn cuộc sống mà cô ta muốn, bà ta không giúp được Tô Vãn.Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Tô Vãn hít sâu một hơi, từ nay về sau cô ta sẽ tên là Lý Vãn.Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc lên phòng Tô Vãn, dọn dẹp tất cả đồ đạc của cô ta.Nghiêm Chỉ hỏi: "Thật sự ném hết đi sao?""Không ném thì giữ lại làm gì?" Tô Tiểu Lạc hỏi ngược lại, "Nhìn thấy là thấy xui xẻo."Trình Nhã đứng ở cửa, nghe thấy lời họ nói, không kìm được quay lưng lau nước mắt.Nghiêm Chỉ thấy vậy, vội vàng ra hiệu cho Tô Tiểu Lạc nói nhỏ lại, cô ấy khuyên nhủ: "Mẹ, nó muốn đi thì cứ để nó đi. Vốn dĩ không phải người nhà họ Tô, có muốn giữ cũng không giữ lại được."Trình Nhã không nói gì, thất thần trở về phòng.Nghiêm Chỉ thở dài: "Phải nói là Tô Vãn thật nhẫn tâm. Trong nhà này, cô ta làm tổn thương mẹ nhiều nhất."Tô Tiểu Lạc cười không nói gì.Nghiêm Chỉ thật sự không hiểu sự lựa chọn của Tô Vãn: "Chị làm ở tòa soạn báo lâu như vậy, cũng gặp không ít người tìm được bố mẹ ruột. Nhưng chưa thấy ai vội vàng đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ nuôi như vậy. Cứ như thể nhà chúng ta bạc đãi cô ta vậy. Hơn nữa mẹ đối xử với cô ta rất tốt, lúc trước khi chị và anh Hai em yêu nhau, nếu không phải anh ấy nói, chị còn tưởng Tô Vãn là con gái ruột của mẹ.""Lý Vãn." Tô Tiểu Lạc nhắc nhở."Đúng đúng đúng, Lý Vãn." Nghiêm Chỉ gói ghém đồ đạc của Lý Vãn lại, không khí trong nhà dường như cũng dễ chịu hơn.Vừa hay Tô Đông trở về cùng với Tô Viễn, lập tức ném đồ đạc của Lý Vãn ra ngoài."Ơ, nhà các cháu làm sao vậy?" Có người hàng xóm tò mò hỏi.Dù sao cũng chỉ khi người già trong nhà mất, người ta mới thu dọn đồ đạc của họ rồi ném đi. Mọi người không khỏi quan tâm hỏi han.Tô Đông nói: "Có người trèo cao, chê đồ đạc ở nhà cháu, nên bảo ném đi.""Những thứ này đều còn tốt mà!" Hàng xóm không khỏi động lòng."Nếu bác không chê, thì cứ lấy đi." Tô Viễn nói.Hàng xóm: "Được, vậy cảm ơn nhé! Bác có một đứa cháu gái ở quê, thi thoảng bác lại giúp đỡ nó một chút, con bé biết ơn bác lắm, tuần trước còn tặng bác một miếng thịt hun khói, nói với bố cháu một tiếng, bảo ông ấy khi nào rảnh thì đến nhà bác uống rượu nhé. Quần áo này còn tốt, bác lấy hết cho cháu gái bác, nó không chê đâu.""..."Vừa nói, hàng xóm vừa thấy sắc mặt hai anh em Tô Viễn càng khó coi, bèn im bặt.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 242: Trời sắp thay đổi



Chuyện này ai gặp phải cũng không thể chấp nhận được. Chỉ là cho đồ cũ giúp đỡ họ hàng, mà người ta còn biết mang thịt hun khói đến cảm ơn. Tuy không phải thứ gì đáng giá, nhưng quan trọng là tấm lòng.Tô Vãn được nuôi dưỡng bên cạnh, không nói đến ăn ngon mặc đẹp, nhưng ở với nhà họ Tô mười năm, nói đi là đi, không chút do dự.Ngay cả những thứ mua cho cô ta, cô ta cũng không cần. Quả thực là nhận đại gia làm bố rồi, không coi những thứ này ra gì nữa.Tô Đông tức giận nói: "Người ta nói lâu ngày mới biết lòng người, bây giờ thì thấy rõ rồi đấy."Tô Viễn không nói gì, Tô Đông tức tối: "Anh Cả, anh nói gì đi chứ!"Tô Viễn: "Tô Đông, có thể cô ta là con gái của kẻ năm xưa đã đưa em gái đi."Câu nói này như sét đánh ngang tai, giáng thẳng vào tim Tô Đông, máu toàn thân anh ấy như đông cứng lại.Tô Đông không dám tin hỏi lại: "Anh Cả, anh nói thật sao?"Tô Viễn thở dài: "Anh lừa em làm gì? Chuyện này tạm thời chỉ có chúng ta biết, đừng cho người khác biết, kẻo sinh thêm chuyện.""Người đó đâu?" Tô Đông không khỏi hỏi."Người đó chết rồi." Tô Viễn đáp.Câu trả lời này lại như một gậy đập mạnh vào tim Tô Đông: "Vậy sao anh biết năm đó gã đưa con gái ruột đến?""Tiểu Lạc nói."Khi Tô Viễn nói ra câu này, Tô Đông không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng anh ấy vẫn không thể hiểu nổi: "Không phải, gã làm vậy để làm gì? Gã đưa em gái đi đâu rồi?"Tô Viễn nắm lấy tay Tô Đông: "Bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm là điều tra rõ sự thật cho em gái, báo thù cho em ấy.""Báo thù..." Tô Đông kinh hãi.Khi Tô Đông và Tô Viễn trở về nhà, sắc mặt hai người đều rất khó coi. Tô Chính Quốc tưởng họ tức giận vì Lý Vãn bỏ đi, bèn khuyên nhủ: "Đừng nghĩ nữa, người ta đã đi rồi thì thôi, những người còn lại mới là gia đình trọn vẹn của chúng ta."Lời ông cụ có ẩn ý, nhưng Tô Viễn và Tô Đông đều chìm trong suy nghĩ của mình nên không để ý.Tô Đông buồn bã, cơm cũng không ăn.Nghiêm Chỉ khuyên nhủ: "Anh ăn chút gì đi, lát nữa lại đói."Mắt Tô Đông đỏ hoe, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây, anh không thể nói ra nỗi lo lắng trong lòng.Sau năm năm, gã đó đưa con gái ruột đến nhà họ Tô, nhà họ Tô đã nuôi con gái của kẻ thù suốt mười năm. Nghĩ thế nào cũng thấy không thể chấp nhận được.Nhưng anh Cả nói đúng, nếu chuyện này để ông nội và mẹ biết, hai người chưa chắc đã chấp nhận được sự thật này. Anh phải giấu kín, đợi mọi chuyện rõ ràng rồi hãy nói.Nghiêm Chỉ đưa bát cơm tới, Tô Đông vừa ăn vừa nhét đầy cơm vào miệng.Bên ngoài mây đen kéo đến, bầu trời trở nên âm u, trong nhà cũng tối đi nhiều.Dì Trần bật đèn lên, một tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm vang lên, những hạt mưa to nhỏ rơi xuống."Mưa rồi!" Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên reo lên."Ừ, trời sắp thay đổi rồi." Tô Tiểu Lạc nhìn trời, gật đầu.*****Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Lý Vãn đến bệnh viện. Lý Tân Đào vẫn đang ngủ, thời gian hắn ngủ càng ngày càng nhiều.Lý Vãn đang định gọi hắn dậy, thì thấy Thời Xuân Mai xuất hiện ở cửa. Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, lặng lẽ đi ra ngoài."Bà đến đây làm gì?" Lý Vãn nhíu mày, tỏ vẻ không vui."Lần trước bố con đến tìm con, về nhà thì xảy ra chuyện, có phải do con không?" Thời Xuân Mai cũng sợ người khác nghe thấy, hạ giọng hỏi."Tôi không có người bố như vậy!" Lý Vãn tức giận nói. "Lần trước ông ta đến tìm tôi, tôi đã đưa cho ông ta một khoản tiền, còn ông ta chết như thế nào, tôi không biết.""Bây giờ ông ấy đã mất rồi, con muốn nói gì cũng được sao?" Thời Xuân Mai lấy hết can đảm nói, "Tôi không muốn truy cứu cái chết của bố cô nữa, nhưng bệnh tình của em cô bây giờ rất cần tiền.""Tiền tiền tiền!" Lý Vãn nhìn bà ta, lạnh lùng nói, "Tôi sẽ nghĩ cách, bà đừng làm bừa, nếu tôi bị bại lộ, ai cũng đừng mong sống yên ổn."Thời Xuân Mai đương nhiên biết lợi hại trong đó, chồng chết thảm, bây giờ con trai lại bệnh nặng như vậy, bà ta không thể không nhẫn nhịn."Vãn Vãn." Lý Tân Đào ở trong phòng gọi."Dạ, con đây." Lý Vãn đi vào hỏi: "Bố, bố thấy trong người thế nào?""Bố không sao, vừa nãy con nói chuyện với ai ngoài kia vậy?" Lý Tân Đào hỏi."Không có gì đâu ạ, một người hỏi đường thôi." Lý Vãn nói với vẻ thờ ơ, cô ta lấy phong bì ra, "Bố, con đã lấy được giấy tờ rồi, nhanh thôi là có thể làm thủ tục.""Ừ." Lý Tân Đào nhìn Lý Vãn, không khỏi hỏi: "Vãn Vãn, con thật sự không nhớ chuyện hồi nhỏ sao?"Lý Vãn lắc đầu: "Con không nhớ gì cả, những ký ức đó quan trọng lắm sao?""Không quan trọng." Lý Tân Đào chỉ mong cô ta không nhớ gì. "Thư ký của bố chắc đã soạn xong di chúc rồi, đến lúc đó con đưa giấy tờ cho cậu ấy làm thủ tục luôn nhé."Đúng lúc này, một thanh niên lịch sự đi vào. Lý Tân Đào giới thiệu họ với nhau, người thanh niên này là thư ký của Lý Tân Đào, chuyên phụ trách xử lý công việc cho hắn ta.Anh ta tên là Ngụy Anh Kiệt, mặc vest, trông rất tuấn tú. Nghe nói trước đây anh ta từng đi lính, sau này vì bị thương, cộng thêm việc chăm sóc mẹ ốm nên mới chuyển ngành vào công ty của Lý Tân Đào."Đồng chí Lý Vãn, chào cô.""Chào anh.""Cô cứ đưa giấy tờ cho tôi, có việc gì cứ dặn dò tôi." Ngụy Anh Kiệt nói."Vãn Vãn, con hoàn toàn có thể tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy không chỉ là thư ký của bố, mà còn là con nuôi của bố. Anh Kiệt, con cũng đừng khách sáo như vậy, sau này hai đứa cứ gần gũi nhau." Lý Tân Đào nói ra thân phận khác của Ngụy Anh Kiệt, Lý Tân Đào rất coi trọng anh ta, kể cả công ty cũng do Ngụy Anh Kiệt quản lý.Hắn nghĩ, tốt nhất là để Lý Vãn kết hôn với Ngụy Anh Kiệt, như vậy cũng coi như nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài (không để lợi ích rơi vào tay người ngoài).Khi hắn nói ra suy nghĩ của mình, hỏi ý kiến Lý Vãn, Lý Vãn đã do dự.Trong lòng cô ta vẫn luôn có Phó Thiếu Đình, dù đã rời khỏi nhà họ Tô nhưng vẫn không thể quên anh.Nhưng nếu không đồng ý, cô ta lại sợ việc thừa kế tài sản sẽ thay đổi. Dù sao mọi việc của Lý Tân Đào đều do Ngụy Anh Kiệt quản lý, nếu anh ta giở trò, có khi cô ta sẽ chẳng được gì. Lý Vãn lùi một bước để tiến ba bước, e thẹn nói: "Bố, chuyện này chỉ mình con đồng ý thì cũng không được ạ! Còn phải xem ý kiến của anh Kiệt nữa."Lý Vãn không xấu, cô ta may mắn không thừa hưởng những khuyết điểm của Hứa Mạnh Lương và Thời Xuân Mai, trông còn có chút xinh đẹp. Cộng thêm những năm tháng ở nhà họ Tô, không phải làm việc nặng, nên trông cô ta cũng khá có khí chất.Ngụy Anh Kiệt cũng nghĩ giống Lý Vãn, để tối đa hóa lợi ích, anh ta phải cưới Lý Vãn. Anh ta cười nói: "Đương nhiên tôi đồng ý rồi, tôi đồng ý một trăm phần trăm!"Lý Tân Đào vẫn có chút không yên tâm: "Vậy, bây giờ hai đứa đi đăng ký kết hôn luôn đi."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 243: Sự thật về cái chết



"Bố, có phải gấp quá không ạ?" Lý Vãn vẫn còn hơi lo lắng, dù sao giao tương lai của mình cho một người xa lạ, cô ta vẫn có chút bất an."Bố, cho Vãn Vãn thêm vài ngày nữa đi. Hơn nữa việc xử lý hộ khẩu cũng cần thời gian." Ngụy Anh Kiệt biết rõ dục tốc bất đạt, vội vàng khuyên nhủ."Bố không còn sống được bao lâu nữa." Lý Tân Đào thở dài, "Anh Kiệt, con nhanh chóng giải quyết chuyện hộ khẩu đi. Chỉ có nhìn thấy hai đứa kết hôn, bố mới yên tâm được!"Ngụy Anh Kiệt vội vàng đồng ý.Lý Tân Đào đưa cho Lý Vãn một nghìn tệ: "Có muốn mua gì thì cứ mua, không đủ thì nói với bố.""Cảm ơn bố." Lý Vãn nhận lấy, đúng là tiền tới không tốn công sức. Chỉ cần ổn định Thời Xuân Mai, sẽ không còn ai có thể đe dọa cô ta nữa. Thời Xuân Mai không to gan như Hứa Mạnh Lương, cộng thêm việc bà ta lo lắng cho bệnh tình của Hứa Vân Kiệt, bà ta không có lý do gì làm chuyện hại người lợi mình.Còn vụ án của Hứa Mạnh Lương cũng đã có manh mối mới. Có người nói từng nhìn thấy Hứa Mạnh Lương ăn cơm uống rượu với một người đàn ông ở quán ăn.Dựa theo manh mối do nhân chứng cung cấp, cộng thêm việc Tô Tiểu Lạc tính toán, cuối cùng đã chặn được người đàn ông định bỏ trốn ở nhà ga.Hắn ta là đồng hương của Hứa Mạnh Lương, tên là Tôn Đức Thắng. Đồng hương gặp nhau nơi đất khách quê người, đương nhiên là vui mừng. Hứa Mạnh Lương lại vừa được Lý Vãn cho tiền nên tâm trạng rất tốt. Hai người hẹn nhau đến quán ăn, uống chút rượu.Sau ba ly rượu, chuyện nên nói không nên nói đều nói ra hết. Hứa Mạnh Lương cho Tôn Đức Thắng xem hai nghìn tệ, Tôn Đức Thắng tò mò hỏi: "Lão Hứa, ông phát tài ở đâu ra vậy?""Làm người phải biết nhận mệnh. Ông đừng thấy tôi không biết kiếm tiền, nhưng con tôi giỏi giang!" Hứa Mạnh Lương có chút đắc ý.Chỉ cần Lý Vãn trở thành con gái của Lý Tân Đào, sau này gã ta đòi tiền Lý Vãn, nó dám không cho sao?"Chẳng phải con ông ốm yếu à?" Tôn Đức Thắng hỏi."Tôi đang nói con gái tôi." Hứa Mạnh Lương ợ hơi một cái.Tôn Đức Thắng biết Hứa Mạnh Lương có một trai một gái, nhưng con gái đã mất tích từ lâu. Nhưng dù Tôn Đức Thắng có hỏi thế nào, Hứa Mạnh Lương cũng không chịu nói thêm nửa lời.Đó là hai nghìn tệ đấy.Tôn Đức Thắng cũng đang thiếu tiền, hắn ta đánh bạc thua rất nhiều.Rượu vào lời ra, sau khi hai người chia tay, Tôn Đức Thắng vẫn đi theo sau Hứa Mạnh Lương.Khi đi qua cống nước thải, Hứa Mạnh Lương ghé vào bên cạnh nôn mửa. Trời đã tối, xung quanh không có ai. Tôn Đức Thắng xông tới ấn Hứa Mạnh Lương xuống nước. Hứa Mạnh Lương vùng vẫy vài cái rồi bất động. Tôn Đức Thắng lấy hai nghìn tệ trong túi gã, nhân lúc trời tối vội vàng bỏ trốn.Tôn Đức Thắng lớn tiếng kêu oan: "Tôi chỉ lấy tiền thôi, lúc tôi đi còn thấy Hứa Mạnh Lương cử động. Số tiền đó tôi hoàn toàn không dám động đến, sợ Hứa Mạnh Lương tìm tôi gây phiền phức. Cho tôi lá gan to bằng trời tôi cũng không dám giết người!"Ôn Dữ nhìn lời khai của hắn ta và hai nghìn tệ trên bàn, chìm vào suy tư.Liễu Mi nói: "Đội trưởng Ôn, nếu Tôn Đức Thắng nói thật. Vậy sau khi hắn ta đi, chắc chắn có một người khác đã đẩy Hứa Mạnh Lương xuống cống nước thải."Ôn Dữ nhíu mày: "Dấu chân ở cống nước thải chỉ có của hai người, cũng không có dấu vết đánh nhau. Rất có thể lúc đó Hứa Mạnh Lương chỉ ngất đi. Sau khi Tôn Đức Thắng rời đi, gã ta tỉnh lại, trượt chân ngã xuống cống nước thải."Mã Quốc Siêu đi tới nói: "Đội trưởng Ôn, chủ quán ăn đó bị người ta tố cáo bán rượu giả."Như vậy là mọi chuyện đã rõ ràng.Tôn Đức Thắng h.am mu.ốn hai nghìn tệ, nên cứ ép Hứa Mạnh Lương uống rượu, còn bản thân hắn ta không uống nhiều.Rất có thể là do ngộ độc rượu.Tô Viễn không ngờ vụ án này lại không liên quan đến Lý Vãn. Nếu Hứa Mạnh Lương thật sự chết đuối do ngộ độc rượu, thì không có lý do gì để điều tra Lý Vãn nữa.Ôn Dữ nhìn ra sự lo lắng của anh ấy, bèn nói: "Anh yên tâm, em đã cử người theo dõi Thời Xuân Mai, mấy hôm trước bà ta có đến bệnh viện một chuyến. Bà ta hành động rất cẩn thận, nhưng vì Hứa Vân Kiệt, chắc chắn bà ta sẽ đến gặp Lý Vãn nữa."Tô Viễn bất lực xoa mi tâm: "Hứa Mạnh Lương chết đúng lúc thật."*****Lý Vãn cũng biết có người đang theo dõi mình, cô ta ném một tờ giấy cho Thời Xuân Mai, rồi đi vệ sinh.Cô ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thì Thời Xuân Mai liền đi vào.Cảnh sát theo dõi họ là nam, anh ta không thể vào nhà vệ sinh nữ để xem.Khi Thời Xuân Mai đi ra, bà ta liền đi đóng viện phí cho Hứa Vân Kiệt.Người cảnh sát này chỉ đành báo cáo tình hình cho Liễu Mi đến thay ca, Liễu Mi nói có thể họ đã chuyển tiền cho nhau. Tiếp tục theo dõi cũng vô nghĩa, ít nhất là cho đến khi số tiền này tiêu hết, họ sẽ không gặp nhau nữa.Nhưng để chắc chắn, Liễu Mi vẫn ở lại, cho đồng nghiệp về đồn báo cáo tình hình với Ôn Dữ.*****Tô Tiểu Lạc trở về nhà họ Tô, Tô Tây vừa đi khám bệnh ở bệnh viện về, Tô Hòa cũng đi cùng.Hai người đang nói chuyện, thấy Tô Tiểu Lạc về liền vẫy tay gọi cô.Tô Hòa: "Tiểu Cửu, em về đúng lúc lắm, mau phân tích giúp anh Tư đi."Tô Tây là một người thô kệch, lúc này lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Thực ra cũng không có gì, anh chỉ tò mò, tại sao các cô gái trẻ cứ nhìn thấy anh là chạy."Hóa ra hôm nay khi họ đến bệnh viện tái khám, lại gặp cô y tá nhỏ đó. Lần này đã biết tên cô ấy, là Hàn Mẫn. Nhưng Hàn Mẫn vừa nhìn thấy Tô Tây liền tránh đi, điều này khiến Tô Tây lại một lần nữa nghi ngờ cuộc đời.Lần trước cô gái đó nói anh trông buồn cười, nhưng không nói anh trông đáng sợ mà!Tô Tiểu Lạc che miệng cười: "Anh Tư, không lẽ anh thích cô gái đó rồi sao?""Hả? Sao có thể chứ? Anh Tư em là loại người háo sắc sao?" Tô Tây nhíu mày.Tô Hòa vỗ vai anh ấy: "Anh Tư, ở đây chỉ có anh em mình với nhau cả, không thích người đẹp, chẳng lẽ anh lại đi thích người xấu?""Em đừng nói bậy, vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Đặc biệt là khi tìm đối tượng, nhất định phải chọn người tốt bụng." Tư tưởng của Tô Tây rất cổ hủ, anh ấy nói: "Anh có một người đồng đội, vợ anh ta rất xinh đẹp. Kết quả để ở nhà thì xảy ra chuyện, bị hàng xóm cướp mất.""Anh Tư, hai người đó là kết hôn trong quân đội mà, được pháp luật bảo vệ, cuối cùng họ có bị trừng phạt không?" Tô Hòa không khỏi hỏi."Haiz, chúng ta là lính, tuổi thanh xuân đều cống hiến cho nhân dân. Cưới vợ rồi để ở nhà, người ta cũng chịu thiệt thòi. Cuối cùng đồng đội anh đã tác thành cho họ, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn."Đây cũng là lý do tại sao mấy anh em Tô Tây mãi không chịu kết hôn, sợ làm lỡ dở người khác."Anh chỉ là tò mò, tại sao cô ấy lại tránh anh, anh đáng sợ đến vậy sao?" Tô Tây biện minh cho mình."Chuyện này em thực sự không biết, vẫn là phải hỏi người trong cuộc." Tô Tiểu Lạc không chịu nói.Có đôi khi không kết hôn cũng chỉ là do duyên chưa tới. Duyên đến rồi, tự nhiên sẽ kết hôn.Tô Tiểu Lạc không khỏi nghĩ đến Phó Thiếu Đình, kẻ thay đổi như chong chóng này, rõ ràng nói không kết hôn, nhưng lại nói không phải nhất định không kết hôn.Không biết điều gì đã thay đổi anh.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 244: Ve sầu thoát xác, chim sẻ rình mồi



Tô Tây không nhận được câu trả lời mình mong muốn, có chút thất vọng.Tô Hòa an ủi: "Dù Tiểu Cửu có nói cũng chỉ đại diện cho suy nghĩ của Tiểu Cửu thôi. Vẫn nên nghe lời Tiểu Cửu, dưỡng thương cho tốt, rồi đi hỏi cô ấy, để xem cô ấy chạy đi đâu được.""Cút đi." Tô Tây vỗ vào người Tô Hoà một cái, "Nhìn xem, em nói anh thành cái gì rồi? Anh là lưu manh à?"Tô Tiểu Lạc và Tô Hòa che miệng cười trộm, Tô Hòa lặng lẽ kéo cô sang một bên hỏi: "Chị Phó Nhiễm của em khi nào về?""Sắp rồi, một hai ngày nữa thôi.""Thời gian cụ thể.""Em muốn ăn sô cô la." Lần trước Phó Thiếu Đình cho, cô đã ăn hết, nên bổ sung thêm, cô biết anh Sáu nhất định có cách."Được rồi, đồ ham ăn." Tô Hòa đồng ý ngay.Đúng lúc Nghiêm Chỉ dẫn hai đứa con về. Hôm nay là thứ bảy, cô ấy đưa con đi dạo cửa hàng bách hóa. Một đứa mua súng, một đứa mua búp bê. Hai đứa nhỏ quấn lấy Tô Tiểu Lạc, một đứa hỏi có đẹp trai không, một đứa hỏi có xinh đẹp không.Nghiêm Chỉ: "Các em đoán xem, chị gặp ai ở cửa hàng bách hóa?"Tô Hòa tò mò hỏi: "Gặp ai?""Lý Vãn." Nghiêm Chỉ cởi mũ ra đặt sang một bên, vẻ mặt thần bí.Nghe thấy tên Lý Vãn, Tô Hòa mất hứng không muốn nghe nữa, chỉ nói: "Ông nội đã nói rồi, không được nhắc đến cô ta nữa.""Ông nội không có ở đây mà." Nghiêm Chỉ cũng là thấy ông cụ không có nhà mới dám nói, "Chị thấy cô ta đi mua đồ với một người đàn ông, người đàn ông đó trông nho nhã lắm, không lẽ là bạn trai cô ta?""Ồ, không chỉ nhận bố giàu có, mà còn có bạn trai rồi, giỏi thật đấy." Tô Hòa mỉa mai."Đúng vậy, chị nghe nhân viên bán hàng nói cô ta chọn không ít đồ, nhưng hình như không mang theo tiền, cuối cùng đều là người đàn ông kia chi trả." Nghiêm Chỉ nói."Vậy người đàn ông đó đối xử với cô ta cũng tốt đấy chứ." Tô Hòa nói. "Dù có tốt đến mấy, vẫn chưa kết hôn, sao có thể tiêu tiền của người ta." Tô Tây không vui nói."Anh Tư, anh quan tâm đến cô ta làm gì! Bây giờ cô ta cũng không phải người nhà họ Tô nữa." Tô Hòa thì không quan tâm, dù sao từ nhỏ tình cảm với Lý Vãn cũng không tốt.Tô Tây thở dài: "Thực sự không hiểu con người bây giờ là thế nào nữa? Cứ như hàng xóm cũ trước đây, gặp nhau cũng chào hỏi vui vẻ. Nào giống như ở chung một mái nhà mười năm, kết quả lại như người xa lạ."Tô Hòa: "Anh không ở nhà nhiều nên không biết, cô ta có rất nhiều chuyện đáng ghét! Mẹ đối xử với cô ta không tốt sao? Có năm cô ta bị sốt cao, mẹ cõng cô ta đến trạm xá. Lúc đó trời đang mưa, em nói mẹ bị đau lưng, chính là do cõng cô ta đấy.""Chuyện này cháu biết, sấm chớp đùng đùng, mẹ cõng con đi khám bệnh." Tô Tử Thành giơ tay nói, "Cô giáo dạy chúng cháu viết văn như vậy.""Cháu tránh ra đi, chú đang nói chuyện thật." Tô Hòa tức giận, "Các người xem cô ta đối xử với mẹ thế nào?"Trình Nhã đứng trên lầu, vốn định đi xuống nhà, nhưng bây giờ cũng không còn tâm trạng nữa. Bà ta trở về phòng, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Bên trong có ảnh bà ta chụp chung với Lý Vãn, đó là bức ảnh hai người chụp ở tiệm ảnh khi Lý Vãn mười hai tuổi.Sau này đồng hồ bị hỏng, Lý Vãn không đeo nữa. Hôm qua ông cụ bảo ném hết đồ đạc của Lý Vãn ra ngoài, nhưng bà ta đã giữ lại chiếc đồng hồ này."Mẹ, mẹ đối xử với Vãn Vãn thật tốt, sau này Vãn Vãn cũng thương mẹ nhất."Gương mặt non nớt của cô bé hiện lên trong tâm trí Trình Nhã, khiến bà ta không khỏi đỏ hoe mắt.*****Gió bên ngoài rất lớn, Lý Vãn ngồi trên ghế dài đợi Ngụy Anh Kiệt. Trên đường có một người phụ nữ dắt theo một bé gái đang đi về phía này."Con có mệt không?""Con không mệt ạ.""Tối nay con muốn ăn gì?""Món nào mẹ nấu cũng ngon ạ."Lý Vãn không khỏi nghĩ đến Trình Nhã, không biết lưng bà đã đỡ hơn chưa?Một chiếc áo khoác đột nhiên được khoác lên vai cô ta, kéo dòng suy nghĩ của cô ta trở lại."Cảm ơn anh.""Bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, chúng ta đi thôi!" Ngụy Anh Kiệt dịu dàng nói."Đã làm xong rồi sao?" Lý Vãn hỏi."Ừ, chắc khoảng một tuần nữa là xong." Ngụy Anh Kiệt cười nói, "Tối nay em muốn ăn gì?""Em phải về bệnh viện ăn cơm cùng bố." Lý Vãn nói, đã trở thành con gái của Lý Tân Đào, cô ta nhất định phải ở bên cạnh ông ta cho đến giây phút cuối cùng."Em đối xử với bố tốt thật đấy.""Bố cũng đối xử tốt với em." Lần trước cô ta nói mình cần hai nghìn tệ, Lý Tân Đào không hỏi gì liền đưa cho cô ta ngay. Lần này mua đồ, ông ta cũng đưa cho cô ta một nghìn tệ.Tuy Lý Tân Đào không thiếu chút tiền này, nhưng đối với cô ta, tiền là thứ quan trọng nhất."Thực ra theo những gì anh biết, hồi nhỏ ông ấy đối xử với em không tốt." Ngụy Anh Kiệt thăm dò."Đó là chuyện hồi nhỏ rồi, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm? Hơn nữa, em không nhớ chuyện hồi nhỏ nữa. Bây giờ người thân thiết nhất với em chính là bố em." Lý Vãn cười, giả bộ nói.Ngụy Anh Kiệt gật đầu: "Anh đưa em về bệnh viện."Xuống xe, Ngụy Anh Kiệt đến nhà ăn lấy cơm mang lên, đợi Lý Tân Đào ăn xong mới rời đi.Lý Tân Đào không khỏi hỏi Lý Vãn: "Vãn Vãn, con thấy Anh Kiệt thế nào?""Con thấy anh ấy rất tốt, rất dịu dàng và chu đáo." Hôm nay Lý Vãn đi cùng Ngụy Anh Kiệt, anh ta nói chuyện rất lịch sự, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của cô ta. Kể cả những món đồ mua ở cửa hàng bách hóa, anh ta cũng không nói gì mà trả tiền luôn.Điều này cho thấy, thực ra Ngụy Anh Kiệt chắc cũng có ấn tượng tốt với cô ta."Vậy thì tốt." Lý Tân Đào gật đầu.Lý Vãn đứng bên cửa sổ nhìn xuống, lại thấy một cô gái đi ra, rất tự nhiên khoác tay Ngụy Anh Kiệt, hai người vừa đi vừa cười nói.Cô gái này là ai?"Khụ khụ, Vãn Vãn, gọi bác sĩ giúp bố với, bố thấy bụng hơi khó chịu." Lời Lý Tân Đào kéo suy nghĩ của Lý Vãn trở lại, cô ta vội vàng đi gọi bác sĩ.Còn ở phía xa, Ngụy Anh Kiệt kéo cô gái kia đi rất nhanh, bất đắc dĩ nói: "Anh không phải đã nói với em rồi sao, dạo này chúng ta ít qua lại một chút.""Nhưng người ta nhớ anh mà!" Cô gái bĩu môi làm nũng."Chúng ta không thể để ông già kia nghi ngờ, thời gian này em đừng xuất hiện, nếu không sẽ xôi hỏng bỏng không." Ngụy Anh Kiệt cảnh cáo."Em thấy anh và người phụ nữ kia thân mật với nhau, anh có đá em không đó?" Cô gái lo lắng hỏi.Cô gái tên là Trương Vi, quen Ngụy Anh Kiệt cách đây nửa năm. Ban đầu hai người định kết hôn, vô tình biết được bí mật của Lý Tân Đào. Nên đành phải hoãn kế hoạch đó lại, hai người bàn bạc xem làm cách nào để lừa lấy tài sản của ông già.Nếu thật sự tìm được đứa con gái này, tài sản mà Ngụy Anh Kiệt được thừa kế chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.Ngụy Anh Kiệt nói: "Sao có thể chứ? Cô ta còn không bằng một đầu ngón tay của em.""Thật không?" Cô gái được dỗ dành nên rất vui vẻ."Đương nhiên là thật rồi, em đợi anh dỗ dành cô ta xong, đến lúc đó tài sản sẽ là của chúng ta." Ngụy Anh Kiệt gảy bàn tính, không thể để Trương Vi ảnh hưởng đến đại cục."Vậy cũng được." Trương Vi chỉ đành thỏa hiệp.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 245: Chương 245



Thập niên 70: THIÊN KIM HUYỀN HỌC XUỐNG NÚI - Ngẫu PhấnChương 245: Không địch nổi sự mới mẻMột khi lòng ghen tị của phụ nữ bùng phát, lý trí rất khó kiểm soát. Biết rõ là không đúng nhưng vẫn muốn đi xem. Trương Vi chính là như vậy, vừa mới đồng ý với Ngụy Anh Kiệt sẽ ngoan ngoãn, thì lại đến bệnh viện gặp Lý Vãn.Cô ta nghĩ chỉ cần nhìn một cái thôi, dù sao Lý Vãn cũng không quen biết cô ta. Nhưng cô ta không ngờ, Lý Vãn đã nhìn thấy cô ta, và còn nhớ rõ cô ta.Trương Vi và Lý Vãn va vào nhau ở hành lang bệnh viện, đồ đạc rơi vãi khắp nơi."Ôi, xin lỗi." Trương Vi vừa nói vừa nhặt đồ.Lý Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc trên đầu Trương Vi, lập tức nhận ra, cô ta bình tĩnh giúp Trương Vi nhặt đồ lên.Lý Tân Đào đi làm kiểm tra vẫn chưa quay lại, Lý Vãn đánh giá Trương Vi từ trên xuống dưới, gương mặt trái xoan, mắt hai mí, làn da trắng nõn."Cô cũng đang đợi người sao?" Trương Vi bắt chuyện."Ừ." Lý Vãn đáp."Tôi đến thăm người yêu, anh ấy rất yêu tôi, mỗi tháng tôi không phải làm gì cả, anh ấy sẽ cho tôi tiền tiêu." Trương Vi tự nói với vẻ mặt hạnh phúc, nói những lời này trước mặt Lý Vãn khiến cô ta cảm thấy vô cùng hả hê.Đợi sau này Anh Kiệt có được tài sản, rồi đá Lý Vãn, vậy là cô ta sẽ trở thành người giàu có. Mà cô gái này lại bị lừa mà không hề hay biết, cũng thật đáng thương."Vậy sao? Thật ghen tị với cô!" Lý Vãn cười lạnh."Cô có bạn trai chưa? Bạn trai cô có mua đồ cho cô không?" Trương Vi mở to mắt, ra vẻ ngây thơ."Đương nhiên rồi, hôm nay đi dạo phố đều là anh ấy mua cho tôi." Lý Vãn cũng không để cô ta được thoải mái."Vậy bạn trai cô cũng tốt đấy chứ." Trương Vi siết chặt nắm tay ghen tị, nghĩ đến việc Ngụy Anh Kiệt ân cần với người phụ nữ khác, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng."Ừ, anh ấy rất tốt. Anh ấy còn nói sau khi kết hôn sẽ sinh hai đứa con với tôi, một trai một gái." Lý Vãn cố ý nói."Không thể nào." Sắc mặt Trương Vi thay đổi."Không thể nào cái gì?" Lý Vãn giả vờ khó hiểu."Không, không có gì." Trương Vi biết mình đã lỡ lời, nhưng lòng ghen tị khiến cô ta không thể ở lại đây thêm nữa."Một tuần nữa là chúng tôi có thể đăng ký kết hôn rồi." Lý Vãn cười nói với vẻ mặt ngọt ngào.Trương Vi tức đến mức mặt mũi méo mó, cô ta cũng không biết lần này mình đến đây là vì cái gì nữa."Thực ra tôi vẫn khá lo lắng, dù sao anh ấy cũng rất ưu tú. Chắc chắn sẽ có không ít cô gái thích anh ấy, mà đàn ông lại coi trọng sự mới mẻ, nhỡ đâu anh ấy chán tôi thì tôi cũng không biết phải làm sao. May mà tôi cũng xinh đẹp, nhà cũng có chút tiền, nếu không thực sự không biết phải lấy gì để giữ chân đàn ông." Lý Vãn tiếp tục nói, giống như một cô gái đang lo được lo mất.Mặt Trương Vi xanh mét, trạng thái của Lý Vãn rõ ràng không giống như mới quen, chắc chắn Ngụy Anh Kiệt có chuyện giấu mình."Thấy hai người tình cảm tốt như vậy, chắc chắn là quen nhau lâu rồi đúng không?""Ừ, trước đây tôi đã thích anh ấy. Nhưng lúc đó anh ấy có bạn gái, tôi chỉ dám chôn giấu tình cảm này trong lòng, bây giờ anh ấy chia tay rồi, chúng tôi mới danh chính ngôn thuận ở bên nhau." Lý Vãn bịa chuyện, dù sao thì, cô ta cũng phải giữ chặt Ngụy Anh Kiệt. Cô gái này muốn đấu với cô ta, còn non lắm.Trương Vi quả nhiên tin tưởng, trong lòng đã nghi ngờ Ngụy Anh Kiệt. Danh chính ngôn thuận ở bên nhau, vậy Ngụy Anh Kiệt coi cô ta là gì?Trương Vi thất thểu rời đi, thậm chí Ngụy Anh Kiệt đến cũng không nhìn thấy. Ngụy Anh Kiệt có chút lo lắng đi đến bên cạnh Lý Vãn, giả vờ thoải mái hỏi: "Vừa nãy em nói chuyện với ai vậy?"Lý Vãn lắc đầu: "Gặp lúc nãy thôi, cô ta cũng kỳ lạ, nói với em rất nhiều chuyện.""Ồ, cô ta nói gì?" Ngụy Anh Kiệt chột dạ hỏi."Cô ta nói cô ta và bạn trai rất yêu nhau, nhưng gần đây bị cô gái khác cướp mất. Còn nói cướp bạn trai của người khác là không có đạo đức, đúng là kỳ lạ, cứ như bị k.ích thí.ch gì đó." Lý Vãn bâng quơ nói như không để ý.Ngụy Anh Kiệt lập tức tin tưởng lời Lý Vãn, Trương Vi ngày thường tuy có chút tiểu thư, nhưng anh ta đã nói rõ lợi hại trong mối quan hệ như vậy rồi, sao người phụ nữ này lại không biết nặng nhẹ.Nếu để lộ chuyện thì sao?"Có lẽ là bị thần kinh, đừng quan tâm đến cô ta."Ngụy Anh Kiệt không muốn nhắc đến Trương Vi nữa, Lý Vãn cũng không nói tiếp.Lý Vãn hỏi: "Hôm nay anh đi dạo phố với em cả ngày, chắc mệt lắm rồi, sao lại quay lại đây?""Em cũng mệt, anh sợ em vất vả." Vẻ mặt Ngụy Anh Kiệt dịu dàng nói."Anh thật tốt." Lý Vãn e thẹn.Ngụy Anh Kiệt cúi đầu nhìn dáng vẻ e lệ của cô ta, tim đập nhanh hơn, thực ra cô ta cũng khá xinh đấy chứ. Ngoan ngoãn hiểu chuyện, quan trọng hơn là, cô ta là con gái của Lý Tân Đào. Chỉ cần cưới cô ta, tài sản nhà họ Lý sẽ là của anh ta.*****Một tuần sau, khi thủ tục chuyển hộ khẩu hoàn tất, Ngụy Anh Kiệt gấp không chờ nổi dẫn Lý Vãn đi đăng ký kết hôn.Cùng lúc đó, có người phát hiện một thi thể nữ ở ngoại ô, người đó chính là Trương Vi.Vừa mới đăng ký kết hôn xong, Ngụy Anh Kiệt và Lý Vãn bị triệu tập đến đồn cảnh sát.Ôn Dữ nhìn Lý Vãn hỏi: "Cô có biết mối quan hệ giữa Ngụy Anh Kiệt và người phụ nữ này không?"Lý Vãn lắc đầu: "Tôi không biết."Ôn Dữ: "Nhưng có người từng nhìn thấy hai người nói chuyện ở bệnh viện."Lý Vãn lắc đầu: "Tôi không có ấn tượng, tôi đã gặp quá nhiều người ở bệnh viện."Liễu Mi thấy Lý Vãn không thành thật, lạnh giọng nói: "Người phụ nữ này trước đây là bạn gái của Ngụy Anh Kiệt, cô thật sự không biết chút nào sao?"Lý Vãn thờ ơ lắc đầu: "Tôi không biết, bố tôi nói Anh Kiệt là con nuôi của ông ấy, nên bảo chúng tôi tìm hiểu nhau, ông ấy không nói anh ấy có bạn gái."Lý Vãn siết chặt nắm tay, cô ta chỉ muốn Ngụy Anh Kiệt chia tay với người phụ nữ kia, sao lại xảy ra án mạng chứ?Còn Ngụy Anh Kiệt cũng không chịu thừa nhận chuyện này là do mình làm, dù cảnh sát có hỏi thế nào, anh ta cũng khẳng định hai người đã chia tay từ một tuần trước, không biết tại sao Trương Vi lại chết ở ngoại ô.Chuyện này chỉ có thể nhờ Tô Tiểu Lạc ra tay.Tô Tiểu Lạc được đưa đến nhà xác, cô làm phép, mọi thứ xung quanh lập tức thay đổi.Một căn nhà được trang trí vô cùng ấm cúng, tuy chỉ là nhà thuê, nhưng Trương Vi vẫn cố gắng trang trí nơi này thành ngôi nhà trong mơ của mình.Cô ta đeo tạp dề bắt đầu nấu ăn. Bốn món mặn một món canh, đều là những món Ngụy Anh Kiệt thích ăn nhất. Nhưng cô ta đợi mãi cũng không thấy Ngụy Anh Kiệt đâu. Rõ ràng đã hẹn tối nay sẽ về ăn cơm cùng cô ta, chẳng lẽ anh ta lại đi cùng người phụ nữ kia?Đến chín giờ mười phút, Ngụy Anh Kiệt mở cửa bước vào. Cơm canh đã nguội, Trương Vi cười ngọt ngào: "Em đi hâm nóng lại nhé.""Không cần đâu." Ngụy Anh Kiệt cởi áo khoác ra, nhìn người phụ nữ đã theo anh ta ba năm, rồi lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền, "Trương Vi, chúng ta chia tay đi!""Anh đang nói gì vậy?" Trương Vi không dám tin vào tai mình. Thực ra hôm nay cô ta đến bệnh viện, ngoài việc tìm Lý Vãn, còn có một lý do là vì cô ta đã mang thai.Ban đầu cô ta định nói tin vui này cho Ngụy Anh Kiệt, không ngờ lại bị chia tay?
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 246: Hóa ra hắn đã sớm biết?



“Vì sao phải chia tay? Em không muốn chia tay! Anh, chúng ta đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?” Trương Vi nghẹn ngào hỏi.“Anh không phải đã nói rồi sao? Em đừng đến tìm Lý Vãn. Hôm nay em có đi tìm cô ta không?” Nguỵ Anh Kiệt cau mày chất vấn.Trương Vi lớn hơn Lý Vãn ba tuổi. Nửa năm qua, cô ta ở bên Nguỵ Anh Kiệt nhưng không hề đi làm. Ban đầu, cả hai còn có chút chủ đề chung để nói, nhưng bây giờ mỗi ngày chỉ xoay quanh chuyện ăn uống. Thời gian trò chuyện phần lớn là do Nguỵ Anh Kiệt nói, nhưng Trương Vi lại không đưa ra được ý kiến gì mang tính xây dựng. Dần dần, Nguỵ Anh Kiệt cũng không còn muốn nói nữa.Khi người bên cạnh mình thay đổi, chính người trong cuộc là rõ ràng nhất. Trương Vi chỉ giả vờ không biết, không muốn đối mặt mà thôi. Giờ đây, trước sự chất vấn của Nguỵ Anh Kiệt, cô ta không giấu nổi nỗi sợ hãi.“Em có đi gặp cô ta, nhưng em không nói ra thân phận của mình.” Trương Vi biện minh, níu lấy cánh tay của Nguỵ Anh Kiệt, giọng đầy cầu khẩn: “Cô ta nói với em rằng hai người rất hạnh phúc, còn nói sau này sẽ sinh con đẻ cái. Anh, em ghen tị đến phát điên!”“Anh đã nói rồi, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi!” Nguỵ Anh Kiệt cau mày. Nhưng từ lời nói của Trương Vi, anh ta lại nghe ra rằng ấn tượng của Lý Vãn về anh ta không tệ, thậm chí có vẻ rất thích anh ta.“Anh, em yêu anh.” Trương Vi ôm chặt lấy anh ta, run rẩy nói: “Em không thể sống thiếu anh, đừng chia tay với em, được không?”“Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi! Anh sợ cô ta nghi ngờ, nên thời gian này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Nguỵ Anh Kiệt không muốn kế hoạch của mình bị phá hủy. Điều đó sẽ hủy hoại cả cuộc đời anh ta.Đàn ông, dễ bị cuốn hút bởi những cô gái trẻ trung xinh đẹp và giàu có.Trương Vi không chỉ ghen tuông mà còn cảm thấy tự ti. Cô ta không biết mình có gì để giữ chân Nguỵ Anh Kiệt bên mình.Những lời của Lý Vãn như dao cứa vào tim cô ta. Cô ta lắc đầu liên tục: “Em không muốn chia tay, Anh Kiệt!”“Sao em không hiểu ý anh? Ý anh là tạm xa nhau một thời gian.” Nguỵ Anh Kiệt bắt đầu mất kiên nhẫn.“Tạm xa nhau một thời gian, anh sẽ bị người khác cướp mất!” Trương Vi khóc nức nở. "Tài sản em không cần nữa. Dù anh không có tiền, em vẫn muốn ở bên anh. Chúng ta cùng sống một cuộc đời yên bình, được không?”Trương Vi thực sự sợ hãi. Cô ta ôm chặt lấy Nguỵ Anh Kiệt, lo rằng buông tay sẽ là mất anh ta mãi mãi.“Trương Vi, em không hiểu ý anh sao? Đó là cuộc sống em muốn, nhưng anh không sống như thế được! Cuộc sống hiện tại này là anh đã tính toán bao nhiêu năm, không thể chỉ vì một câu nói của em mà từ bỏ.” Nguỵ Anh Kiệt không đời nào đồng ý.Từ khi biết Lý Tân Đào không có con trai, anh đã bỏ ra biết bao công sức để tiếp cận ông ta. Vì số tài sản đó, anh đã làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm. Giờ đây, bắt anh từ bỏ tất cả chỉ vì một người phụ nữ là điều không thể.“Vậy cô ta quan trọng với anh đến thế sao?” Trương Vi hét lên. “Nếu anh không chịu từ bỏ, em sẽ đến tìm Lý Vãn, nói hết sự thật cho cô ta biết. Đến lúc đó, anh sẽ chẳng còn gì cả và buộc phải quay lại bên em.”Nghe vậy, Nguỵ Anh Kiệt tức giận đẩy mạnh Trương Vi một cái. Cô ta ngã về phía sau, đầu va vào mép bàn trà.“Trương Vi, em điên rồi! Nếu em làm vậy, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”Trương Vi giãy giụa một chút rồi bất động.Dưới sàn bỗng xuất hiện một vũng máu lớn. Lúc này Nguỵ Anh Kiệt mới hoảng loạn. Anh ta vội kiểm tra hơi thở của cô ta, nhưng Trương Vi đã không còn sống.Anh ta tìm một cái bao tải, đặt Trương Vi vào bên trong rồi nhân lúc trời tối mang thi thể ra ngoại ô.Trong lúc hoảng loạn, một chiếc cúc áo trên người anh ta rơi vào trong bao tải.“Nhanh chóng tìm chiếc bao tải đó, chiếc cúc áo bên trong là bằng chứng mấu chốt để phá án.” Ôn Dữ ra lệnh.“Rõ.”Với bằng chứng trong tay, Nguỵ Anh Kiệt chỉ có thể nhận tội.Nghe tin anh ta nhận tội, Lý Vãn như cảm thấy bầu trời sụp đổ. Cô ta vừa mới đăng ký kết hôn với Nguỵ Anh Kiệt, mục đích chỉ là để ép Trương Vi chia tay anh ta, không ngờ lại gián tiếp khiến Trương Vi mất mạng và hủy hoại cuộc hôn nhân của chính mình.Lý Tân Đào dưới sự dìu đỡ của hộ lý, đến đồn cảnh sát và một mình gặp riêng Nguỵ Anh Kiệt trong phòng thẩm vấn.“Bố, bố cứu con với!” Nguỵ Anh Kiệt cầu xin.Lý Tân Đào nhìn anh ta, trong ánh mắt thoáng chút thương hại. Cả đời hắn làm nhiều chuyện xấu, người bên cạnh hắn cũng chẳng ai có ý tốt.“Thật ra, tôi đã sớm biết cậu nhắm đến tài sản của tôi.”“Bố, con theo bố bao nhiêu năm nay, nếu con có ý đồ xấu thì đã ra tay từ lâu rồi!”“Chỉ vì tôi không thể có con nữa, nên cậu mới tỏ ra ngoan ngoãn mà thôi.” Lý Tân Đào không phải người tốt, ngay cả con gái ruột hắn cũng dám ra tay, làm sao hắn không nhìn ra tâm tư thật sự của kẻ khác?"Bố, con ở bên cạnh bố bao lâu nay, không có công lao cũng có khổ lao, bố giúp con lần này đi. Con với Lý Vãn đã đăng ký kết hôn rồi, con là con rể của bố mà." Ngụy Anh Kiệt khẩn thiết cầu xin."Thực ra nó không phải là con gái ruột của tôi." Lý Tân Đào trực tiếp nói ra."Cái gì? Sao có thể như vậy được? Bố, bố đừng đùa con." Ngụy Anh Kiệt bàng hoàng, đầu óc rối bời."Nó thật sự không phải con gái tôi." Lý Tân Đào cần người chăm sóc, nên bấy lâu nay vẫn giấu kín thân phận thật sự của Lý Vãn."Cô ta không phải con gái bố, vậy tại sao bố lại giữ cô ta bên cạnh, còn muốn cô ta cưới con? Bố, đến nước này rồi bố đừng trêu con nữa. Con là con rể bố, bố không thể không cứu con, chẳng lẽ bố muốn Lý Vãn sống góa bụa hay sao?" Ngụy Anh Kiệt không thể tin được."Con gái tôi bị dị ứng với vừng." Lý Tân Đào chỉ nhớ rõ một đặc điểm duy nhất về con gái mình, đó là con bé bị dị ứng với vừng, suýt mất mạng vì điều này.Thế nhưng Lý Vãn ăn kẹo vừng lại không sao.Ngụy Anh Kiệt hoàn toàn suy sụp, hôm đó hai người đi dạo phố cũng đã cùng ăn bánh vừng.Anh ta siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống bàn, gằn giọng: "Lão già chết tiệt, ông cố tình gài bẫy tôi! Ông cố ý!"Lý Tân Đào mỉm cười: "Chẳng phải cậu còn đang âm mưu, đợi khi tôi tìm được con gái thì sẽ ra tay hãm hại nó sao? Tôi đã nghe hết rồi!"Ngụy Anh Kiệt phẫn nộ nhìn Lý Tân Đào, không ngờ ông ta lại biết tất cả. Anh quả thật có ý định đó, vì gia sản, anh không thể buông tay."Nhưng tôi đã thay đổi ý định rồi! Tôi có thể làm con rể ông, cùng con gái ông phụng dưỡng ông. Chẳng phải ông vẫn luôn mong muốn điều đó sao? Tại sao, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy! Ông già thối tha khốn nạn!" Ngụy Anh Kiệt gào lên.Viên cảnh sát bên cạnh nhìn anh ta với ánh mắt thương hại: "Bình tĩnh lại đi."Lý Tân Đào lạnh lùng nói: "Anh Kiệt, cậu nên biết tôi không phải người tốt. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, làm sao tôi có thể để một kẻ xấu xa ở bên cạnh con gái mình?"Ngụy Anh Kiệt phẫn uất hét lên: "Vậy nên ông để mặc cho Lý Vãn giả mạo con gái ông, để cô ta cưới tôi, khiến chúng tôi trắng tay. Ông già độc ác, ông sẽ không được chết tử tế!"Anh ta kích động gào thét, mấy viên cảnh sát phải xông vào khống chế. Anh ta nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức muốn gi.ết ch.ết Lý Tân Đào.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 247: Hoà nhau



"Tôi phải giết ông! Tôi phải giết ông!"Sau khi Lý Tân Đào bị đưa ra ngoài, Ngụy Anh Kiệt vẫn không ngừng giãy giụa.Ôn Dữ thản nhiên lên tiếng: "Anh có biết tại sao Trương Vi bị đập đầu, mà trên mặt đất lại có một vũng máu không?"Đây cũng là điều Ngụy Anh Kiệt thắc mắc, hắn chỉ đẩy cô ta một cái, sao lại chảy nhiều máu như vậy."Cô ta đang mang thai con của anh." Ôn Dữ nói đáp án."Tôi đã tự tay giết con mình, tôi đã tự tay giết con mình sao?" Ngụy Anh Kiệt gào lên điên cuồng, lấy đầu đập mạnh xuống bàn, máu chảy đầm đìa."Ha ha ha, ha ha ha." Ngụy Anh Kiệt bỗng nhiên cười lớn. Hắn đã mưu tính bao nhiêu năm qua, quả nhiên gừng càng già càng cay, hắn hoàn toàn nhận thua.Ôn Dữ nhìn hắn, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài. Anh nhìn Lý Tân Đào với vẻ mặt như tro tàn, người này đã lừa gạt tất cả mọi người.Lý Vãn từ phòng thẩm vấn bước ra, cô ta đi đến trước mặt Lý Tân Đào hỏi: "Bố, anh Kiệt có sao không?"Lý Tân Đào nhìn cô gái trạc tuổi con gái mình: "Cậu ta phạm tội, đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị." (Ông già này làm như tốt lắm vậy, chôn sống con gái chắc không phạm tội đâu nhỉ?)"Không thể, không thể cứu anh ấy sao? Không phải nói là vô ý sao?" Lý Vãn không ngờ Lý Tân Đào lại bình tĩnh đến vậy."Tô Vãn, đây là những gì cô đáng nhận được." Lý Tân Đào đưa cho Lý Vãn một phong bì."Ý gì ạ?" Lý Vãn không hiểu, cô ta do dự một chút rồi nói: "Bố, bây giờ hộ khẩu của con đã chuyển đến đây rồi, con là Lý Vãn.""Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi thời gian qua, tôi cũng nên đi tìm con gái ruột của mình rồi."Lý Tân Đào không muốn nói nhiều lời khó nghe, một là vì những ngày qua, cô ta quả thật đã chăm sóc hắn, khiến hắn cảm nhận được tình thân. Hai là cô ta cũng đã phải trả giá, đó là cuộc hôn nhân của cô ta.Lý Vãn lạnh toát sống lưng, có một cảm giác bất an mãnh liệt, môi cô ta run rẩy, hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Bố, bố đang nói gì vậy, con mới là con gái của bố mà!"Lý Tân Đào: "Con gái tôi bị dị ứng với vừng."Lý Vãn hoàn toàn choáng váng. Khi cô ta cầm sợi dây đỏ xương cá đó đến tìm Lý Tân Đào, Lý Tân Đào đã lấy ra một viên kẹo vừng cho cô ta ăn. Cô ta chưa bao giờ nghi ngờ viên kẹo vừng này có tác dụng gì.Hóa ra từ rất sớm, Lý Tân Đào đã biết cô ta không phải con gái ruột của mình.Tại sao?Cô ta nhíu mày, không thể hiểu được hỏi: "Nếu bố đã biết con không phải, tại sao bố không vạch trần con, còn cho con tiền?"Lý Tân Đào như đang tự nói với mình: "Tôi không biết cô lấy sợi dây đỏ đó từ đâu, con gái tôi không chịu nhận tôi, cô có được nó cũng không lạ.""Không chịu nhận bố?" Lý Vãn nghiến răng, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được với điều kiện tốt như Lý Tân Đào, tại sao con gái ruột lại không nhận!Trong nháy mắt, cô ta nhớ đến ánh mắt lạnh lùng, mang theo sự chế giễu của Trịnh Thư Ý.Là cô ta sao?Con gái ruột của Lý Tân Đào là Trịnh Thư Ý!Nghĩ đến việc những ngày qua mình bị người ta xem như trò hề, Lý Vãn tràn đầy phẫn nộ.Vậy Tô Tiểu Lạc chắc chắn là biết chuyện.Cô ta mặc kệ mình chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tô, mặc kệ mình đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Tô.Thật độc ác!Một bước sai, toàn bộ đều thua.Lý Tân Đào chua xót nói: "Cô còn có mẹ ruột và một đứa em trai, hãy sống tốt với họ, đừng đi đường tắt nữa. Tôi cũng từng như vậy, quả báo không chừa một ai."Đây có lẽ là lời nói chân thành trước lúc lâm chung.Nhưng Lý Vãn không muốn nghe, cô ta tức giận nói: "Nếu ông đã biết tôi không phải con gái ông từ sớm thì nên nói ra, tôi cũng không đến mức..." Rơi vào tình cảnh bị mọi người xa lánh.Lý Tân Đào nói: "Vậy nên đây là chút bồi thường của tôi cho cô, chúng ta hoà nhau."Lý Vãn nắm chặt phong bì trong tay, bên trong chắc chắn là tiền. Hai tay cô ta vô lực buông thõng, nhìn Lý Tân Đào rời khỏi đồn cảnh sát, nhưng lại không thể làm gì được.Tô Tiểu Lạc đứng một bên, khoanh tay dựa vào khung cửa xem một màn kịch hay.Lý Vãn căm hận nhìn cô: "Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?"Tô Tiểu Lạc cười không phủ nhận: "Tôi hài lòng cái gì? Đây là nhân quả của chính cô, không phải tôi giúp cô lựa chọn."Lý Vãn cười tự giễu. Cô ta tính toán đủ đường, cuối cùng lại bị một lão già tính kế rõ ràng. Người nhà họ Tô sẽ không chấp nhận cô ta nữa, cô ta còn có thể đi đâu?Từ nhỏ cô ta đã biết mình không có chỗ dựa, nên luôn phải lựa chọn. Nhà họ Tô là cô ta chọn, Lý Tân Đào cũng là cô ta chọn.Nhưng kết cục lại không bao giờ như ý muốn."Tại sao?" Lý Vãn hỏi, "Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?"Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn cô ta: "Bởi vì, những thứ cô muốn đều không thuộc về cô. Cướp đoạt cuộc sống của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả lại. Con người có thể thay đổi số phận, nhưng phải dựa vào chính mình.""Còn nữa, con người không thể quá tham lam."Nói xong, Tô Tiểu Lạc xoay người rời đi, không muốn để ý đến cô ta nữa.Lý Vãn bước ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài mưa phùn lất phất. Những hạt mưa rơi trên mặt cô ta, quần áo cũng ướt sũng.Núi có thể đổ, nước có thể cạn. Đời này của cô ta, kết thúc rồi sao?Lý Vãn quỳ trên mặt đất, khóc nức nở.Một bóng người đi tới, che ô cho cô ta. Lý Vãn ngẩng đầu lên, phát hiện người đến là Thời Xuân Mai. Cô ta cười nhạo, đưa phong bì trong tay cho bà ta."Từ nay về sau, chúng ta hai người hoà nhau, ơn sinh thành của bà, tôi cũng coi như đã báo đáp xong."Thời Xuân Mai nói: "Có chuyện gì, về nhà rồi nói sau!""Nhà?" Lý Vãn cười, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: "Tôi không có nhà, tôi không còn nhà nữa rồi."Khóc một hồi, cô ta ngất lịm đi.*****Mới đến nhà họ Tô, Lý Vãn lúc nào cũng dè dặt sợ sệt, nhìn sắc mặt người nhà họ Tô mà sống.Trường tiểu học cách nhà khá xa, ngày đầu tiên đi học, trời cũng mưa như thế này. Tô Hòa cố ý không đợi cô ta, cùng đám bạn vừa đi vừa đùa nghịch dưới mưa về nhà.Lý Vãn không tìm được đường, trong lòng rất sợ hãi. Cô ta lạc đường, bị nước mưa làm ướt sũng. Cô ta trốn dưới mái hiên của một ngôi nhà, trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô ta sợ mình không tìm được đường về, nhà họ Tô sẽ không cần cô ta nữa.Cô ta không thể quay lại nhà họ Hứa, cô ta không muốn sống những ngày tháng như thế nữa. Trên đường có người ăn xin dọc đường trạc tuổi cô ta, mỉm cười với cô ta.Lý Vãn lập tức cúi đầu, co ro người lại, giống như một đứa trẻ mồ côi không nhà không cửa."Vãn Vãn!"Một giọng nói dịu dàng từ xa vọng lại.Lý Vãn ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm lệ không nhìn rõ người trong mưa.Bà ấy cầm ô bước đi vội vã, liên tục gọi tên cô ta."Vãn Vãn!""Mẹ, con ở đây!" Lý Vãn đứng dậy, vươn tay ra vẫy mạnh, sợ bà ta không nhìn thấy."Vãn Vãn, con làm mẹ sợ muốn chết." Trình Nhã lau nước mắt và nước mưa trên mặt cô ta.Lý Vãn nhào vào lòng bà ta, khóc nức nở: "Mẹ, con còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.""Đồ ngốc, con không biết đường thì đừng chạy lung tung." Trình Nhã dặn dò, "Đợi về nhà, nhất định phải dạy cho thằng Sáu một bài học."Mẹ!Con không về được nữa rồi. Mẹ có còn đến tìm con không?Lời
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 248: Cô thích trai trẻ?



Nhà họ Tô.Dì Trần đã chuẩn bị rất nhiều món ngon. Hôm nay, bạn cũ của Tô Chính Quốc đến chơi nên nhà cửa đặc biệt nhộn nhịp.Bạn cũ của Tô Chính Quốc tên là Chu Quốc Tường, từng là đồng đội với ông. Thời chiến tranh, ông cụ Chu bị thương một mắt, phải đeo băng che mắt màu đen quanh năm.Chu Quốc Tường có một người cháu trai tên là Chu Lỗi. Lần này đến đây cũng là vì chuyện hôn sự của Chu Lỗi.Đứa cháu này năm nay hai mươi hai tuổi, hồi nhỏ từng gặp Tô Vãn. Tuy không phải máu mủ nhà họ Tô, nhưng Tô Vãn lớn lên ở đây từ bé, Chu Quốc Tường cho rằng nhân phẩm chắc chắn cũng không đến nỗi nào.Vì vậy lần này đến đây, ông ấy cũng muốn xem Tô Vãn đã kết hôn chưa."Mau ngồi đi, chúng ta đã năm năm không gặp rồi nhỉ! Hôm nay nhất định phải uống nhiều một chút." Tô Chính Quốc gặp lại bạn cũ rất vui, liền lấy ra chai rượu ngon đã cất giữ từ lâu."Được, hôm nay tôi sẽ uống với ông vài chén." Chu Quốc Tường cười nói.Vừa rồi mọi người có mặt đều đã được giới thiệu, ông cụ Chu không khỏi thắc mắc hỏi: "Đứa cháu gái tên Tô Vãn của ông đâu? Sao không thấy?""Sau này nhà họ Tô không còn người này nữa, bây giờ nó tên là Lý Vãn, bố ruột nó là một thương gia giàu có, nó đã theo người đó đi rồi." Tô Chính Quốc vẫn chưa biết chuyện xảy ra với Lý Vãn, nói ra những lời này cũng có chút buồn bực."Ồ! Tìm được bố ruột là chuyện tốt mà." Chu Quốc Tường nghe vậy, biết ngay chuyện hôn sự của cháu trai mình coi như hỏng bét.Chu Lỗi luyến tiếc: "Vậy bây giờ cô ấy ở đâu, không đến nhà họ Tô nữa sao?"Câu hỏi này khiến mọi người có mặt đều cảm thấy khó chịu.Tô Viễn nói: "Không về nữa."Lý Vãn làm sao còn mặt mũi mà quay về? Cho dù có muốn về, Tô Viễn cũng là người đầu tiên không đồng ý.Sắc mặt Trình Nhã có chút khó coi, trách Tô Viễn: "Đừng nói chắc chắn như vậy, biết đâu thỉnh thoảng nó cũng sẽ về."Tô Viễn lạnh lùng nói: "Mẹ, chỉ cần con còn ở nhà này, sẽ không cho phép cô ta bước vào cửa."Là con trưởng trong gia đình, lời nói của Tô Viễn vẫn rất có trọng lượng. Hơn nữa những người khác trong nhà cũng đồng tình với quyết định của anh ấy, chỉ có Trình Nhã mềm lòng, vẫn còn ôm hy vọng.Chu Lỗi không hiểu chuyện gì, cảm thấy cả nhà họ Tô đối xử với Tô Vãn không tốt: "Dù cô ấy đã nhận bố ruột, các người cũng không thể đối xử với cô ấy tàn nhẫn như vậy chứ?"Tô Viễn sa sầm mặt nói: "Người khác tôi không biết, nhưng người nhà họ Tô chúng tôi không thể qua lại với Lý Vãn nữa!"Trình Nhã không vui khi nghe Tô Viễn nói vậy, cũng tại thằng Bảy không có ở đây, nếu nó có mặt chắc chắn sẽ nói đỡ cho Vãn Vãn.Chu Quốc Tường thấy vậy, vội vàng nháy mắt với Chu Lỗi, ra hiệu cho cháu trai đừng nói lung tung nữa.Tô Viễn cũng nhìn ra tâm tư của Trình Nhã: "Mẹ, nhất là mẹ. Nếu em gái biết mẹ đối xử với Lý Vãn như vậy, em ấy sẽ buồn lắm đấy."Niếp Niếp?Trình Nhã ủ rũ.Tô Tiểu Lạc nhìn Trình Nhã, kỳ thực duyên phận giữa người với người thật sự là không thể kiểm soát. Tình cảm giữa người với người cũng có thể vun đắp, mười năm nay Trình Nhã coi Lý Vãn như con gái ruột, sớm đã có tình cảm sâu đậm.Bà ta ít nhiều cũng có chút để tâm đến đứa con gái ruột. Nhưng cũng không đến mức quá đau lòng.Giống như cô đã từng nói, cô và Trình Nhã duyên phận mỏng, có lẽ cả đời cũng chỉ nhạt nhẽo như vậy.Tô Tiểu Lạc lặng lẽ uống một ngụm canh.Trình Nhã ăn vài miếng cơm rồi lên lầu, cũng không nghe bọn họ nói gì nữa.Chu Quốc Tường chuyển chủ đề nói: "Tôi thấy cô gái này rất giống Tĩnh Thư, là họ hàng gì với mọi người vậy?"Tô Hòa cười đáp: "Đây là Tiểu Cửu nhà chúng cháu, Tô Tiểu Lạc."Vẻ mặt Tô Chính Quốc cũng giãn ra đôi chút: "Có phải rất giống không, cháu gái tôi đấy."Ông chỉ thiếu nước nói thẳng ra, đây là cháu gái ruột của ông mà thôi.Chu Quốc Tường lại nhìn kỹ một lần nữa, rồi "Ồ" lên một tiếng: "Chúc mừng, chúc mừng!"Ăn cơm xong, Chu Quốc Tường bảo Tô Tiểu Lạc dẫn Chu Lỗi đi dạo xung quanh, mục đích cũng không cần nói ra.Lý Vãn tuy tốt nhưng dù sao cũng không phải người nhà họ Tô, không thể tính là con nhà dòng dõi cách mạng theo đúng nghĩa.Nhưng Tô Tiểu Lạc thì khác. Là cháu gái ruột của nhà họ Tô, gia phong một gia tộc ngay thẳng, con cháu phần lớn đều tốt.Nhưng đó đều là suy nghĩ của thế hệ trước, tự mình nghĩ hay lắm. Còn thế hệ sau cũng có suy nghĩ riêng của mình, ví dụ như Chu Lỗi.Ra đến ngoài, anh ta liền không nhịn được nói thẳng: "Đồng chí Tô Tiểu Lạc, tuy cô rất ưu tú nhưng tôi đã có người trong lòng rồi. Tôi không muốn lừa dối cô, từ cái nhìn đầu tiên gặp Vãn Vãn tôi đã thích cô ấy."Chu Lỗi là một chàng trai thật thà.Tô Tiểu Lạc không khỏi bĩu môi, chỉ nói một tiếng: "Ừm.""Cô đừng đau lòng, tôi không có ý nói cô không ưu tú." Chu Lỗi khuyên nhủ, anh ta có ngoại hình sáng sủa, mọi người xung quanh đều khen anh ta đẹp trai, vì vậy cũng có không ít cô gái bày tỏ thiện cảm với anh ta, nhưng trong lòng anh ta chỉ có mình Vãn Vãn."Phụt." Tô Tiểu Lạc không nhịn được cười: "Tôi đau lòng cái gì chứ, anh yên tâm, tôi cũng không ưa anh.""Vậy cô có biết cách liên lạc với Vãn Vãn không?" Chu Lỗi hỏi."Anh đừng phí công vô ích, anh với cô ta không có khả năng đâu." Tô Tiểu Lạc khuyên nhủ."Cô sao lại như vậy chứ? Tôi đã nói cô không phải là không ưu tú, tại sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế? Cứ thấy Vãn Vãn tốt là không chịu được sao?" Chu Lỗi có chút tức giận.Tô Tiểu Lạc cũng là lần đầu gặp người như vậy.Tên Chu Lỗi này cũng quá tự luyến rồi!Tô Tiểu Lạc không muốn để ý đến anh ta nữa, nhưng Chu Lỗi cứ lải nhải không thôi: "Đều là cháu gái nhà họ Tô, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?"Tô Tiểu Lạc đang định tặng cho anh ta một lá bùa Lôi Hỏa, thì từ xa có một bóng người cao lớn đi tới gọi: "Tiểu Lạc."Tô Tiểu Lạc quay đầu lại, phát hiện là Phó Thiếu Đình đã trở về.Cô kinh ngạc hỏi: "Mới hơn một tuần, sao anh đã về rồi?"Phó Thiếu Đình nheo mắt, nhìn về phía thanh niên trẻ bên cạnh, vừa nhìn là biết tuổi tác xấp xỉ Tô Tiểu Lạc. Trễ thế này rồi, hai người còn đi dạo bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết là do người lớn sắp xếp.Từ bao giờ Tô Tiểu Lạc lại dễ nói chuyện như vậy?Hay là, cô rất hài lòng với sự sắp xếp này?"Nhiệm vụ thuận lợi hơn dự kiến, nên anh về sớm.""Bùa em tặng anh có dùng được không?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Ừm, rất hiệu quả." Phó Thiếu Đình nhướng mày hỏi: "Em không giới thiệu một chút sao?""Không có gì để giới thiệu." Tô Tiểu Lạc nửa câu cũng không muốn nói thêm với Chu Lỗi.Chu Lỗi nhíu mày tự giới thiệu: "Chu Lỗi, hai mươi hai tuổi, hiện là học viên dự bị phi công. Nếu không có gì bất ngờ, sang năm sẽ là phi công chính thức."Chu Lỗi rất hài lòng với thân phận của mình, ở tuổi này được làm phi công luôn là điều khiến gia đình tự hào. Cũng chính vì thân phận này nên anh ta mới có dũng khí đến nhà họ Tô, muốn cầu hôn Vãn Vãn.Hai mươi hai tuổi.Phó Thiếu Đình mím môi nói: "Phó Thiếu Đình, hy vọng có cơ hội được gặp cậu.""Phó Thiếu Đình? Anh chính là vị thiếu tướng phi công trẻ tuổi nhất kia sao?" Chu Lỗi cao giọng hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Thiếu Đình, cũng quá trẻ đi."Ừm." Phó Thiếu Đình gật đầu."Anh là thần tượng của tôi, tôi làm phi công chính là vì anh!" Chu Lỗi lộ ra vẻ mặt sùng bái."Ừm." Phó Thiếu Đình nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tô Tiểu Lạc, cô thích người trẻ tuổi hơn sao?Chuyện này hình như hơi khó giải quyết!
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 249: Nhóc con chưa hiểu chuyện đời!



Chu Lỗi cứ luyên thuyên một mình: "Tiền bối, anh cũng ở trong đại viện sao? Tôi có thể xin anh chỉ giáo một số chuyện về phi công được không?""Không rảnh." Phó Thiếu Đình lạnh nhạt, "Cho dù là phi công, cũng chỉ là người lính bình thường phục vụ nhân dân, phục vụ đất nước, không cần phải khoa trương."Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình, kiểu tóc cán bộ lão thành của anh ấy trông cũng thuận mắt hơn không ít.Tên Chu Lỗi này còn chưa làm phi công mà đã tự cho mình là trên trời dưới đất rồi. Nếu thực sự làm phi công, chắc là muốn bay lên trời luôn quá.Vẫn là Phó Thiếu Đình tốt hơn, thiếu tướng phi công mà không hề kiêu ngạo, tốt hơn hẳn mấy cậu nhóc choai choai này.Chu Lỗi bị phản bác, lòng nhiệt huyết dần nguội lạnh, dù cho anh ta có chậm tiêu đến mấy cũng cảm nhận được vị thiếu tướng phi công trước mặt này không có thiện cảm với mình.Tô Tiểu Lạc hỏi: "Những thứ này là gì vậy?"Phó Thiếu Đình xách trên tay một túi đồ, Tô Tiểu Lạc nhìn với vẻ mong đợi, trước khi đi anh đã nói sẽ mua đồ ăn ngon cho cô.Phó Thiếu Đình vừa nhìn biểu cảm của cô, liền biết cô muốn gì, bèn cố ý nói: "Một ít trái cây, lúc nghỉ ngơi trong lúc làm nhiệm vụ, thấy có người nông dân bán nên mua một ít.""Trái cây gì vậy?" Tô Tiểu Lạc càng tò mò hơn."Gọi là dâu tây, màu đỏ đỏ, chua chua ngọt ngọt." Phó Thiếu Đình liếc nhìn dáng vẻ muốn nhìn xuyên thấu cái túi của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.Dâu tây?Tô Tiểu Lạc thích ăn dâu tây, hai mắt cô sáng lên, dường như đang nghĩ cách nào để Phó Thiếu Đình chia cho mình một ít.Phó Thiếu Đình đột nhiên đưa túi đồ cho cô. Tô Tiểu Lạc ngẩng lên nhìn anh, cười hì hì: "Cho em sao? Vậy ngại quá!"Miệng thì nói ngại, nhưng tay lại rất tự nhiên nhận lấy. Mở ra xem, dâu tây đỏ mọng, căng bóng, dù là ban đêm nhìn cũng thấy thích mắt.Phó Thiếu Đình không khỏi mỉm cười."Thiếu tướng Phó, hay là anh cũng đến nhà họ Tô đi, ông nội tôi cũng rất muốn gặp anh!" Chu Lỗi lên tiếng mời, anh ta rất muốn ở cạnh Phó Thiếu Đình thêm một lúc, chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều điều.Ban đầu Phó Thiếu Đình định đưa dâu tây cho Tô Tiểu Lạc rồi về nhà nghỉ ngơi, nhưng thấy Chu Lỗi ở đó, anh theo bản năng gật đầu.Hai mắt Phó Thiếu Đình đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi, Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn Chu Lỗi, đúng là đồ không biết nhìn sắc mặt, cô vội vàng nói: "Anh chắc hẳn mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi."Đây là đang lo lắng cho anh sao?Hay là không muốn anh đi?Phó Thiếu Đình nhìn Tô Tiểu Lạc thật sâu: "Sao vậy, không nỡ để anh đến nhà em uống trà sao?""Được rồi, được rồi, đương nhiên là được." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói.Phó Thiếu Đình theo cô về nhà họ Tô, vừa vào cửa đã được Tô Chính Quốc chào đón nồng nhiệt. Chu Quốc Tường nghe nói người trước mặt chính là thiếu tướng phi công trẻ tuổi nhất, lập tức kích động đứng dậy."Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên!" Ông cụ Chu rất nhiệt tình khen ngợi."Ông quá khen rồi ạ." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, với những lời khen ngợi như vậy anh đã sớm quen rồi.Tô Tiểu Lạc vào bếp rửa dâu tây, tâm trạng rất tốt, miệng ngân nga hát.Nghiêm Chỉ đi tới hỏi: "Dâu tây ở đâu ra vậy? Trông ngon quá.""Phó Thiếu Đình mang đến." Tô Tiểu Lạc cười đáp."Phó Thiếu Đình?" Nghiêm Chỉ nhìn Phó Thiếu Đình đang ngồi ngay ngắn ở ngoài phòng khách, không khỏi lẩm bẩm: "Cũng chu đáo đấy chứ.""Em cho anh ấy rất nhiều bùa mà!" Trong mắt Tô Tiểu Lạc, cô đưa bùa, Phó Thiếu Đình mang đồ ăn đến cho cô là chuyện rất bình thường.Nghiêm Chỉ nhìn Tô Tiểu Lạc ngây thơ, có chút đồng cảm với Phó Thiếu Đình. Tục ngữ nói kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Phó Thiếu Đình cứ như tảng băng vậy. Nói chuyện với cậu ấy có thể khiến người ta chết cóng.Nghe Phó Nhiễm nói, những năm nay Phó Thiếu Đình quanh năm ở trong căn cứ, trừ khi trong nhà có việc mới về. Mà dạo này cứ làm nhiệm vụ xong là về nhà.Thỉnh thoảng lại đến đưa đồ ăn cho Tô Tiểu Lạc. Người như Phó Thiếu Đình, nếu nói không có mục đích gì, sao lại ân cần như vậy?Dù sao Nghiêm Chỉ cũng không tin.Nghiêm Chỉ cười nói: "Anh Hai em hồi đó cũng thường xuyên tặng đồ cho chị."Tâm trí Tô Tiểu Lạc đang đặt hết vào dâu tây, theo bản năng trả lời: "Đó là vì anh Hai thích chị."Nghiêm Chỉ lại hỏi: "Vậy còn Phó Thiếu Đình thì sao?"Tô Tiểu Lạc không cần suy nghĩ liền nói: "Khác nhau, em cho anh ấy bùa mà."Nghiêm Chỉ càng đồng cảm với Phó Thiếu Đình hơn, cô ấy xoa mái tóc mềm mại của Tô Tiểu Lạc, thở dài: "Cũng tốt, không hiểu cũng tốt."Dù sao Tiểu Cửu còn nhỏ, hơn nữa Nghiêm Chỉ cũng rất muốn biết Phó Thiếu Đình có thể làm gì cho Tiểu Lạc.Tô Tiểu Lạc rửa sạch dâu tây, nôn nóng chọn một quả to nhất cắn một miếng, cười híp cả mắt: "Ngon quá, chị Hai cũng ăn thử đi."Hai đứa nhỏ đã đợi sẵn ở ngoài từ lâu, lúc này cũng chạy vào đưa bàn tay mũm mĩm ra. Nửa rổ dâu tây này không đủ ăn, còn phải chia một ít ra ngoài, khiến Tô Tiểu Lạc đau lòng muốn chết.Khi Phó Thiếu Đình nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Tô Tiểu Lạc, liền biết cô chắc chắn là tiếc rẻ, lúc rời đi anh đến trước mặt Tô Tiểu Lạc nói: "Dâu tây vẫn còn, ngày mai em đến nhà anh lấy."Trời đã khuya, Tô Tiểu Lạc đến cũng chẳng ở lại được bao lâu.Tô Tiểu Lạc vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng: "Vậy quyết định như thế nhé, ngày mai gặp lại."Phó Thiếu Đình xoay người lại, khóe miệng khẽ cong: "Ngày mai gặp lại."Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh như một tác phẩm nghệ thuật, nụ cười làm dịu đi những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt. Tô Tiểu Lạc ngẩn ra, nhất thời nhìn đến ngây người. Đợi đến khi cô hoàn hồn, người đã đi xa.Cô quay trở lại phòng khách giúp dọn dẹp, Tô Chính Quốc gọi cô sang một bên hỏi: "Nhóc con, cháu thấy Chu Lỗi thế nào?""Không tốt." Tô Tiểu Lạc lập tức đáp ngay, người có tướng mạo như Chu Lỗi rất thật thà nhưng lại cố chấp. Chuyện đã quyết tâm sẽ không thay đổi, anh ta đã nhận định Lý Vãn, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Hơn nữa anh ta còn tự đại như vậy, Tô Tiểu Lạc thực sự rất chán ghét.Tô Chính Quốc có chút thất vọng. Nhóc con là bảo bối của ông, giao cho ai ông cũng không yên tâm. Nếu có thể giao cho người quen biết rõ ràng, ông cũng yên tâm hơn nhiều.Nghiêm Chỉ ngồi bên cạnh liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của ông cụ, không khỏi xen vào một câu: "Vậy Phó Thiếu Đình thì sao ạ?"Phó Thiếu Đình?Tô Chính Quốc nhíu mày, Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc hồi nhỏ có một lời hứa miệng. Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, lúc trước Trình Nhã không phải còn muốn để Phó Thiếu Đình và Lý Vãn đính hôn, kết quả chẳng phải cũng không thành sao?Một đứa trẻ như Phó Thiếu Đình, thật sự không phải người thường có thể trị được. Không phải ông cảm thấy cháu gái mình không xứng với Phó Thiếu Đình, mà là ông cảm thấy nhóc con thích hợp với một người biết cưng chiều nó hơn.Nhìn thế nào, Phó Thiếu Đình cũng không phải người biết quan tâm người khác.Tô Tiểu Lạc đã bị một giỏ dâu tây khác của Phó Thiếu Đình mua chuộc, bèn nói: "Phó Thiếu Đình rất tốt."Tô Chính Quốc có chút lo lắn: "Nhóc con, có đôi khi đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa."Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Ông nội, ông nghĩ cháu là người nông cạn như vậy sao?"Tô Chính Quốc do dự một lúc, vẫn lắc đầu: "Ừ, phải sáng suốt, biết chưa?""Cháu biết rồi ạ!" Tô Tiểu Lạc vui vẻ nói, "Cháu đi ngủ đây, ngày mai cháu còn phải đi tìm Phó Thiếu Đình."Tô Chính Quốc ngây người, nói là sáng suốt cơ mà!"Nhóc con, không phải, có thể đổi người khác không?"Tô Tiểu Lạc đã chạy mất dạng, để lại Tô Chính Quốc ngơ ngác một mình.Nghiêm Chỉ che miệng cười trộm: "Ông nội, ông đừng lo lắng nữa, Tiểu Cửu vẫn chưa khai sáng đâu ạ!"
 
Back
Top Bottom