Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 390: Chương 390



Vương Mộng Mộng trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng.

Số tiền đột ngột này khiến cô vô cùng ngạc nhiên, tự hỏi trong lòng: Số tiền này từ đâu ra? Ai đã gửi tới đây?

Vương Mộng Mộng cố giữ bình tĩnh, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Cô đặt phong bì trong tay xuống, từ từ đứng dậy và đi ra ngoài nhìn xung quanh.

Xung quanh yên tĩnh, cũng không phát hiện ra bóng dáng ai cả. Cô nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.

Nếu là mẹ cô gửi tiền, bà hẳn sẽ báo trước cho cô một tiếng, và chắc chắn sẽ không lén lút đút tiền qua khe cửa như thế này.

Một hình bóng thoáng qua trong đầu cô nhưng lại nhanh chóng tan biến đi, dù sao thì, nếu người đó còn có chút lương tâm, sao có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy được?

Mỗi khi nghĩ đến người đó, trái tim của Vương Mộng Mộng lại nguội lạnh, hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào xấp tiền trong tay. Sau đó ôm chặt Tiểu Điệp vào trong lòng.

Rồi cô nói với Tiểu Điệp bằng cả tấm lòng yêu thương: "Tiểu Điệp, cuối cùng năm nay mẹ con mình cũng có thể đón một cái Tết bình yên và hạnh phúc rồi!"

Số tiền này đối với hai mẹ con mà nói có ý nghĩa phi phàm, số tiền này không chỉ đủ để mẹ con cô tận hưởng và vui vẻ đón tết, mà quan trọng hơn đó chính là nó còn đủ để trang trải chi phí học hành của Tiểu Điệp trong vài năm tới.

Sau khi Trương Hồng Châu biết mình không thể mang thai, trong lòng tràn ngập khủng hoảng. Nếu như chuyện này bị ông chủ Vạn phát hiện được, cô ta chắc chắn sẽ bị vứt bỏ.

Cô ta nhất định phải kiếm được một món hời trước khi bị ông chủ Vạn vứt bỏ.

Sau khi nghĩ ra được một kế hoạch hoàn hảo, Trương Hồng Châu bình tĩnh trở lại biệt thự.

Buổi tối, Trương Hồng Châu kích động gọi điện thoại cho ông chủ Vạn.

"Ông xã~, tối nay anh qua đây nhé, em có tin vui muốn báo cho anh." Trương Hồng Châu thân thiết gọi ông chủ Vạn là ông xã.

Ông chủ Vạn vốn đang ôm một cô gái xinh đẹp trong tay, nghe tin có tin vui, liền bỏ cô gái kia qua một bên, lập tức đi đến biệt thự.

"Hồng Châu, hôm nay em có tin gì vui muốn nói cho anh vậy?" Trong mắt ông chủ Vạn tràn ngập chờ mong.

"Hôm nay em đi đến bệnh viện làm kiểm tra, anh đoán xem, người ta nói em đã mang thai được một tháng rồi." Trương Hồng Châu nói dối một cách tự nhiên.

"Thật à? Ôi trời, bảo bối của anh!" Ông chủ Vạn vừa nghe được tin tốt này, liền hôn Trương Hồng Châu mấy cái.

"Tất nhiên là thật rồi, bác sĩ nói làm sao mà sai được. Bác sĩ còn bảo, qua hai ba tháng nữa là có thể biết được là con trai hay con gái."

Trương Hồng Châu tiếp tục bày trò, khiến ông chủ Vạn vui mừng không tả xiết. Ông chủ Vạn liền rút ra vài nghìn tệ đưa cho cô ta, ông chủ Vạn còn bảo nếu không đủ thì cứ gọi điện thoại cho ông ta.

"Ông xã, nếu em sinh cho anh con trai, anh sẽ có thưởng cho em chứ?" Trương Hồng Châu nháy mắt mấy cái.

"Đương nhiên rồi, nếu em mang thai là con trai, tất cả tài sản của anh đều thuộc về con."

Hôm nay ông chủ Vạn đã uống chút rượu, lại nghe được tin vui, lại càng muốn ra ngoài ăn mừng.

Ông ta liền tháo ra chiếc nhẫn vàng trên tay, đeo vào tay Trương Hồng Châu. Trương Hồng Châu hiểu ý nói rằng mình buồn ngủ rồi, ông chủ Vạn mới tiếp tục ra ngoài chơi bời.

Trương Hồng Châu lúc này rơi vào tình thế khó xử, bản thân nên lấy tiền rồi chạy trốn, hay mua một đứa con trai để lừa ông chủ Vạn coi tiền như rác này? Đêm đó, Trương Hồng Châu trằn trọc không ngủ được.

Cuối cùng, Trương Hồng Châu quyết định sẽ cuốn gói chạy trốn trong một đêm đen không trăng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 391: Chương 391 - Hoàn



Sau khi quyết định sẽ bỏ trốn, Trương Hồng Châu thu dọn vài bộ quần áo đắt tiền của mình rồi cho vào vali.

Ông chủ Vạn sau khi say rượu thì về ngủ lại chỗ này, Trương Hồng Châu liền lấy đi toàn bộ số tiền trong ví của ông chủ Vạn, cộng lại cũng chỉ khoảng vài nghìn tệ.

Trương Hồng Châu còn lấy cả dây chuyền vàng, đồng hồ vàng, và nhẫn vàng của ông chủ Vạn.

Lúc 3 giờ sáng, khi mọi người còn đang ngủ say, Trương Hồng Châu lặng lẽ rời khỏi nhà bằng cửa sau.

Trương Hồng Châu đi thẳng đến ga tàu hỏa, chờ đến sáng sớm, khi nhà ga vừa mở cửa, Trương Hồng Châu liền lên chuyến tàu đi về phía Nam.

Đi đâu cũng được, Trương Hồng Châu cảm thấy bản thân không thể ở lại nơi này được nữa.

Ông chủ Vạn vừa là người giàu có vừa là người có thế lực, nếu Trương Hồng Châu vẫn ở lại Thượng Hải, việc bị tìm thấy chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Ngồi trên tàu, Trương Hồng Châu thở phào nhẹ nhõm. Cho dù buổi sáng bọn họ có phát hiện ra cô đã biến mất thì bọn họ cũng không thể đuổi kip chuyến tàu mà cô đang đi.

Số tiền đêm qua cô lấy trộm được từ chỗ ông chủ Vạn cộng với số tiền mà từ trước đến giờ cô đã dành dụm được, tổng cộng bây giờ cô có hơn mười nghìn tệ.

Quả nhiên, buổi sáng hôm ấy khi ông chủ Vạn tinh dậy, phát hiện Trương Hồng Châu đã biến mất, tất cả những thứ có giá trị trên người ông ta cũng không thấy đâu nữa.

Bây giờ còn có cái gì mà không rõ nữa, ông ta biết mình đã bị người phụ nữ này lừa gạt. Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, mất mặt không biết để đâu cho hết.

Ông chủ Vạn ngay lập tức ra lệnh truy nã Trương Hồng Châu, yêu cầu nếu như nhìn thấy cô ta, phải bắt giữ ngay lập tức.

Trương Hồng Châu đi lang thang rồi cuối cùng cũng quay trở lại thành phố Tương. Dù sao, ngoại trừ Thượng Hải, đây là nơi mà cô từng sống lâu nhất.

Ở thành phố Tương, Trương Hồng Châu bỏ ra vài nghìn tệ để mua một cửa hàng và bắt đầu kinh doanh. Bên ngoài là một cửa hàng nhỏ, còn bên trong là chuyện gì thì không có ai biết được.

Về phần Vương Mộng Mộng, sau khi bà cụ mà Lưu Thải Hồng chăm sóc qua đời, gia đình xưởng trưởng Ngô không còn cần người giúp việc nữa.

"Tiểu Lưu à, trước đây chúng tôi thuê cô về là để chăm sóc cho bà cụ. Giờ đây bà cụ đã qua đời, thời gian này nhà cửa cũng rất bận rộn. May mà có cô giúp đỡ, chúng tôi thật sự rất biết ơn. Ngoài tiền lương tháng này ra, chúng tôi còn đưa thêm cho cô một tháng lương nữa, đây." Vợ xưởng trưởng Ngộ đưa cho Lưu Thải Hồng một phong bì.

Lưu Thải Hồng biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

"Cảm ơn bà chủ cùng với xưởng trưởng Ngô. Cả bà chủ và xưởng trưởng Ngô đều là người tốt. Bà chủ không nói, tôi cũng định sẽ thôi việc. Đồ đạc của tôi cũng đã thu dọn xong hết rồi."

Trong lòng Lưu Thải Hồng vẫn thấy vui vẻ vì vợ xưởng trưởng Ngô đã cho bà thêm một tháng lương, đó thật sự là một bất ngờ.

"Đúng rồi, tiểu Lưu, tôi còn quen không ít người đang tìm người giúp việc. Nếu cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô." Vợ xưởng trưởng Ngô còn rất nhiệt tình đề nghị.

"Tạm thời không cần đâu bà chủ. Bà cũng biết rồi đấy, tôi có cháu gái nhỏ, sau khi tôi nghỉ việc, không làm ở đây nữa, tôi sẽ giúp con gái chăm sóc cháu.”

Lưu Thải Hồng nghĩ đến việc để con gái đi tìm một công việc tốt. Nếu không khi con gái có tuổi rồi, muốn tìm được một công việc tốt cũng rất khó khăn.

"À, như vậy cũng đúng. Được rồi, về sau khi nào cô có thời gian, hãy dẫn cháu gái qua đây chơi nhé. Gia đình chúng tôi luôn luôn chào đón."

Lưu Thải Hồng thu dọn đồ đạc trở về nhà. Vương Mộng Mộng đại khái cũng biết chuyện này bởi vì trước đó Lưu Thải Hồng đã nói với cô về việc bà cụ bệnh nặng.

"Con gái, bây giờ mẹ có thời gian rồi, mẹ sẽ chăm sóc Tiểu Điệp cho con. Con nghỉ ngơi vài ngày rồi đi tìm việc nhé." Lưu Thải Hồng khích lệ con gái.

"Không cần nghỉ ngơi đâu mẹ, mỗi ngày con đều nghỉ ngơi rồi. Ngày mai con sẽ đi tìm việc luôn."

Mặc dù Vương Mộng Mộng đã nhận khoản tiền kia của Đại Hổ, nhưng Vương Mộng Mộng không muốn bản thân sẽ ngồi không mà hưởng thụ.

Bản thân cô, con gái và mẹ hiện tại không có nhà, cô phải kiếm tiền để mua một căn nhà.

Bất quá mong ước đó rất nhanh đã trở thành hiện thực, bởi vì sau đó, vào mỗi năm, Vương Mộng Mộng đều nhận được một khoản tiền, ít thì vài nghìn tệ, nhiều thì lên đến cả chục nghìn tệ.

Sau khi Vương Tiểu Thanh đến sống trong khu nhà công vụ trong đơn vị quân đội, cô phát hiện trong đơn vị không có trường học, không có nhà trẻ, cũng chẳng có trường tiểu học. Điều này cũng quá bất tiện rồi.

Thế là ngay lập tức Vương Tiểu Thanh nộp đơn xin phép và được đơn vị bộ đội ủng hộ thành lập một nhà trẻ và một trường tiểu học, Vương Tiểu Thanh đảm nhận vị trí hiệu trưởng.

Khi con trai lớn lên đến tuổi đi nhà trẻ, Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu dạy tiểu học.

Mặc dù học sinh ở đơn vị bộ đội không nhiều lắm, phụ nữ có trình độ học vấn cũng ít, Vương Tiểu Thanh tự nhiên phải vất vả một chút, vừa dạy lớp năm, vừa dạy lớp sáu, lại còn làm hiệu trưởng.

Nhưng Vương Tiểu Thanh lại thấy điều đó khá thú vị, cảm giác thành tựu khi làm giáo viên đặc biệt cao. May mắn là các học sinh cũng rất chăm học, không khiến cô phải thất vọng.

Cuộc đời của ba người phụ nữ này vừa có thăng, vừa có trầm.

Nếu như con người cứ mãi chìm đắm trong những câu chuyện giả tạo, phù phiếm, xã hội sẽ không tránh khỏi suy đồi.

Không có bông hoa nào nở rộ ngay từ ban đầu. Một đời rất dài, tương lai sáng lạn như những vì sao và rộng lớn như biển cả.

Đừng ngần ngại trước những gì đã qua trong quá khứ. Những điều được gọi là nuối tiếc có thể chính là một hình thức của sự trưởng thành.

Những vết thương đã từng gánh chịu cuối cùng sẽ trở thành ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước.

HOÀN
 
Back
Top Bottom