Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 210: Chương 210



"Vệ Giang, mẹ không đi đâu, mẹ đi chợ mua ít đồ. Con nhớ đưa ba về nghỉ ngơi."

Bà Ngô không muốn tới bệnh viện và cũng không muốn giả vờ quan tâm, dù sao thì bà cụ cũng không thích bà, bà cũng chẳng muốn cố gắng làm gì.

"Con biết rồi, mẹ."

Ngô Vệ Giang đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Hai người đi tới cổng bệnh viện, Lưu Thải Hồng thấy có quầy bán đồ ăn sáng bên đường.

"Cậu chủ, chúng ta mua chút đồ ăn sáng cho ông chủ ăn nhé?" Lưu Thải Hồng chỉ vào quán bánh bao bên đường.

"Được, dì Lưu thật chu đáo." Ngô Vệ Giang gật đầu, đi mua ba cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.

Đến khu điều trị nội trú. xưởng trưởng Ngô đang giúp bà cụ rửa mặt. chuẩn bị rửa mặt cho bà c* xong sẽ xuống dưới mua đồ ăn sáng.

"Ba, bà nội, con đến rồi." Ngô Vệ Giang mang theo đồ ăn sáng, Lưu Thải Hồng mang hộp giữ nhiệt.

"Vệ Giang, Tiểu Lưu, sớm thế."

Tinh thần của xưởng trưởng Ngô rất tốt, chủ yếu là do bà cụ tối qua mệt, liền ngủ một giấc đến sáng, cho nên xưởng trưởng Ngô không phải dậy đêm nên cũng ngủ ngon.

"Dạ, ba, đây là đồ ăn sáng cho ba, còn dì Lưu mang cháo trắng từ nhà tới cho bà."

Ngô Vệ Giang đưa đồ ăn sáng cho xưởng trưởng Ngô, ông bắt đầu ăn sáng, còn Lưu Thái Hồng thì từ từ đút cháo cho bà cụ, kèm theo chút dưa muỗi, nhưng không dám cho ăn nhiều dưa muối, sợ dạ dày của bà cụ chưa ổn định lại.

Hôm qua xưởng trưởng Ngô đã hỏi lại bác sĩ, bác sĩ nói thật ra bà cụ bị viêm dạ dày, người già có sức đề kháng kém, không nên ăn uống lung tung.

"Ba, lát nữa dì Lưu sẽ ở lại chăm bà nội, con đưa ba về nhà nghỉ ngơi. Tối nay con sẽ thay dì Lưu, sáng mai chúng ta đón bà nội xuất viện."

Ngô Vệ Giang cảm thấy bà cụ đã không còn vấn đề gì, có nhiều người ở lại đây cũng vô ích. Anh và ba đều là nam, chăm sóc bà cụ cũng không tiện, ban ngày để dì Lưu ở lại chăm sóc vẫn tốt hơn một chút.

"Ừm, được." xưởng trưởng Ngô đã ăn sáng xong, chuẩn bị về nhà tắm rửa.

"Mẹ, con về nhà trước nhé, ngày mai xuất viện bọn con đến đón mẹ."

Xưởng trưởng Ngô nhớ mình còn chút công việc còn chưa xử lý, phải về nhà làm nốt.

"Được, không sao đâu, mẹ không sao, con về nghỉ ngơi đi."

Tinh thần bà cụ đã phục hồi, không có vấn đề gì.

Hai cha con rời bệnh viện. Ngô Vệ Giang suy nghĩ rồi nói.

"Ba, bữa sáng hôm qua mẹ mua không được ngon, khiến bà nội bị tiêu chảy. Ba đừng trách mẹ. Mẹ cũng chỉ là vô tình gây ra thôi, mẹ thực sự cảm thấy áy náy lắm."

Ngô Vệ Giang sợ xưởng trưởng Ngô trách bà Ngô, vì vậy chủ động nói chuyện với xưởng trưởng Ngô.

"Đứa ngốc, sao ba lại không biết tính của mẹ con chứ. Bình thường mẹ con miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ lại thiện lương. Hôm đó ba nói sẽ đi mua bữa sáng cho bà nội, mẹ thấy ba ngủ ngon nên không gọi ba dậy, tự mình đi mua. Làm sao ba có thể trách mẹ được."

Vốn xưởng trưởng Ngô có hơi để tâm, nhưng sau khi nói chuyện với con trai xong thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chuyện này không thể trách Tiểu Ly được.

Ngô Vệ Giang gật đầu, biết ba không trách mẹ thì yên tâm. Vốn dĩ thời gian gần đây mối quan hệ giữa hai người đã có chút căng thẳng rồi, kết quản lại xảy ra chuyện này nữa. Anh thật sự có chút lo lắng cho ba mẹ.

Ngô Vệ Giang lái xe đưa ba về nhà, mẹ không có ở nhà, chắc là đi chợ chưa về.

"Vệ Giang, ba đi xử lý chút việc, khi nào ăn cơm thì gọi ba."

Xưởng trưởng Ngô là người có trách nhiệm với công việc, mặc dù trong khoảng thời gian đang nghỉ Tết nhưng vẫn có một số quy định của nhà máy và một số chỉ thị của cấp trên cần phải xem xét qua.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 211: Chương 211



"Vâng, ba." Ngô Vệ Giang hiếm khi được thư giãn, về nhà hai ngày nhưng vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.

Ngày đầu tiên về thì phải lo chuyện cãi vã của ba mẹ, hôm qua lại vì chuyện bà nội bị bệnh mà lo lắng.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, Ngô Vệ Giang ngồi trên sô pha xem ti vi.

Nửa tiếng sau, bà Ngô mua thức ăn trở về, trong giỏ đầy thức ăn.

"Vệ Giang, con về rồi à, ba con đâu?" Bà Ngô lo xưởng trưởng Ngô vì chuyện hôm qua mà giận mình rồi không về ăn nhà ăn cơm.

"Ba còn chút công việc, đang ở thư phòng, ba nói khi nào ăn cơm thì gọi ba."

"Được rồi, bà nội con khỏe chưa?"

Bà Ngô hỏi thêm, cũng sơ thực sự có chuyện gì xảy ra vì bữa sáng mà mình mua.

"Không sao rồi, đang hồi phục lại. Hôm nay truyền dịch, ngày mai ra viện, mai chúng ta đến đón bà nội."

"Được, không có việc gì là tốt rồi." Bà Ngô gật gật đầu, vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Tại bệnh viện.

Bà cụ ăn no xong, không có việc gì làm liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.

"Tiểu Lưu, cô cũng không phải người ngoài, tôi nói thật lòng với cô, tôi cảm thấy nhất định là con dâu tôi cố ý làm tôi bị tiêu chảy."

Lời nói khẳng định của bà cụ khiến Lưu Thải Hồng rất vui, đây chính là hiệu quả mà bà ta mong muốn.

Không nghĩ tới ông trời cũng giúp mình, bà ta vẫn chưa ra tay mà bà Ngô đã khiến bà cụ không vui.

"Bà ơi, cháu cảm thấy bà chủ không làm chuyện như vậy đâu, làm như vậy thì có lợi gì cho bà ấy đâu. Tuy rằng giữa bà và bà chủ bình thường không quá hòa thuận. Nhưng bà ấy hẳn là không dám làm như vậy. Nếu xưởng trưởng Ngô biết, chắc chắn sẽ mắng bà ấy."

Lưu Thải Hồng nói một cách lấp lửng.

"Con trai tôi đúng là một đứa ngốc nghếch. Năm xưa, tôi đã chọn sẵn một cô gái tốt cho nó, nhưng nó không nghe, nhất quyết muốn cái gì mà tự do yêu đương, thật ra là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi. Đáng ra trước kia tôi không nên để cô ta bước vào cửa nhà họ Ngô. Lúc cô ta sinh con, tôi bị đau lưng vì làm nông. Cô nói xem, sao tôi có thể đến chăm được, nếu tới không phải là tới quấy rối sao. Tôi nói để bà ngoại đứa nhỏ đến chăm sóc, sau đó cô ta còn bảo đứa trẻ đừng gọi tôi là bà nội. Cô nói xem, cái này giống lời con người nên nói sao?"

Bà cụ kể khổ với Lưu Thải Hồng, đương nhiên, trong lời này có bao nhiêu là thật lòng cũng không biết.

"Ôi trời, vậy thật đúng là không may. Cũng không trách bà được, bà ngoại đứa nhỏ ở ngay trong thành phố, tới chăm sóc con gái sau sinh cũng không có gì ghê gớm. Bà chủ thật sự không nên làm như vậy, không cho đứa trẻ nhận bà nội."

Những lời này Lưu Thải Hồng ngược lại là nói thật lòng, nghĩ đến bà ta và Vương Mộng Mộng, bà ta chắc chắn sẽ không thấy phiền, mà còn rất vui lòng chăm sóc con gái sau khi sinh, để cho người khác chăm sóc bà ta lại không yên tâm.

"Đúng vậy, cô ta chính là kiểu không biết điều, thật sự là gia môn bất hạnh. Những lời này tôi không dám nói trước mặt con trai tôi, bình thường áp lực công việc của nó cũng đã nhiều rồi, tôi không muốn làm nó phiền lòng thêm. Nhưng cô nhìn cô ta xem, cứ ba ngày lại cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày lại cãi một trận lớn..." Bà cụ càng nói càng hăng…

Thôn Phong Thu Loan.

Sau khi xong việc, Trương Vũ lấy nước nóng lau rửa cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Không cần phải thẹn thùng, anh cũng đã nhìn thấy hết và sờ qua rồi mà." Trương Vũ cười đùa.

“Nhưng đó là ban đêm, còn bây giờ là ban ngày." Mặt Vương Tiểu Thanh đỏ bừng, phía dưới cũng hơi khó chịu, cảm giác đau và căng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 212: Chương 212



"Có hơi đỏ, tất cả là lỗi của anh, dùng lực hơi quá." Trương Vũ nghĩ đến việc mua thuốc để bôi cho cô.

"Anh đúng là không biết xấu hổ mà." Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại nói những lời táo bạo như vậy mà không một chút ngượng ngùng.

"Nào, để anh giúp em mặc quần áo." Trương Vũ lấy quần áo của Vương Tiểu Thanh từ tủ quần áo ra, giúp cô từ từ mặc vào, về phần tại sao từ từ, bởi vì trên người cô chồng chất vết bầm tím.

"Em đi rửa mặt đi, anh sẽ dọn dẹp giường rồi nấu bữa sáng cho em."

Trương Vũ cũng mặc áo khoác vào, lúc nãy chỉ mặc áo lót.

"Em biết rồi." Vương Tiểu Thanh chậm rãi bước đi, cử động nhẹ nhàng.

Trương Vũ chuẩn bị dọn giường, khi lật chăn lên nhìn thấy vệt m.á.u đỏ trên ga trải giường.

Mặt Trương Vũ đỏ lên, cảm xúc lẫn lộn. Cô đã trao tất cả cho anh, cô thuộc về anh rồi, sau này anh nhất định không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Trương Vũ tháo ga trải giường ra, rồi tìm ga trải giường sạch sẽ từ tủ quần áo để thay vào, ga giường bị bẩn đem đi ngâm nước trước, lát nữa sẽ giặt. Trước tiên phải nấu ăn, gần tới trưa rồi.

Trương Vũ nhìn tủ bếp một chút, có đủ mọi thứ, có thịt, có trứng, có cả rau xanh.

Anh quyết định nấu món trứng xào ớt và tai heo xào mà Vương Tiểu Thanh thích nhất.

Anh nhóm lửa rồi đổ gạo vào nồi, rồi lấy đồ ăn vặt từ tủ đưa cho Vương Tiểu Thanh.

"Em ăn chút đi, cơm phải nửa tiếng nữa mới xong." Trương Vũ cũng đói, huống chi Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy, chậm rãi ăn, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, cô đã trở thành phụ nữ, loại cảm giác này, cũng rất thú vị.

au khi hai người ăn cơm xong. Trương Vũ bế Vương Tiểu Thanh đặt lên giường, bắt đầu c** q**n áo của cô.

"Anh làm gì vậy?" Vương Tiểu Thanh giữ chặt quần áo không cho anh cởi, cô còn chưa hồi phục lại mà anh lại muốn nữa.

"Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn em ngủ một giấc. Tối qua em không ngủ ngon, lát nữa anh rửa bát xong sẽ về nhà một lát, tối anh quay lại nấu cơm cho em. Em cứ nằm nghỉ, đừng dậy nấu ăn."

Trương Vũ bất đắc dĩ giải thích, anh thực sự không có ý gì khác, chỉ muốn giúp cô cởi áo khoác để cô ngủ ngon hơn thôi.

"Được, thế còn tạm được." Vương Tiểu Thanh để Trương Vũ cởi áo khoác và quần ngoài, rồi chui vào trong chăn.

Trương Vũ rửa bát xong, mang chăn ra điểm thanh niên tri thức để giặt, không có ai ở điểm tri thức nhưng Vương Tiểu Thanh có chìa khóa mở cửa. Giặt xong, anh phơi chăn ở điểm tri thức.

Về đến nhà, mọi người đã ăn cơm xong. Người trong nhà không biết Trương Vũ đã ở lại nhà Vương Tiểu Thanh nhiều lần rồi.

Bởi vì bình thường Trương Vũ cũng hay ra ngoài từ sớm và về nhà khi đã muộn, mọi người trong nhà nghĩ anh đi chợ đen, dù sao người trong nhà cũng quen rồi.

"Em trai, mới sáng sớm mà em đi đâu vậy? Tối qua em không về nhà à?" Trương Dũng từ trong bếp đi ra, vừa mới rửa bát xong.

"Tối qua em về, muộn quá nên mọi người không biết thôi." Trương Vũ nói dối.

"Ồ, vậy em ăn chưa? Trong nồi còn cơm đấy."

Mặc dù Trương Vũ không ở nhà, nhưng gia đình vẫn để phần cho anh, nếu anh về muộn thì chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn.

"Em ăn rồi, anh không cần lo. Giờ em ra ngoài một lát." Trương Vũ nói rồi leo lên xe đạp đi luôn.

Trương Dũng nhìn Trương Vũ đi xa rồi mới vào nhà.

“Ai tới vậy?”

Tào Chiêu Đệ giờ phút này đang nằm trên giường đan áo len, vừa mới nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.

"Là em trai, nó về lấy xe đạp rồi đi rồi. Anh hỏi nó ăn chưa, nó bảo ăn rồi." Trương Dũng cũng leo lên giường nằm.

"Anh nói xem, chú út làm gì mà kiếm được tiền nhiều thế? Anh bảo nó dạy anh đi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 213: Chương 213



Em không ngại sống khổ, nhưng bây giờ chúng ta sắp có con rồi, không thể để con phải chịu khổ như chúng ta được."

Tào Chiêu Đệ ghen tỵ với khả năng kiếm tiền của Trương Vũ từ lâu lắm rồi, nhìn mỗi lần Trương Vũ mua nhiều thịt, cô ta biết chắc chắn Trương Vũ kiếm được nhiều tiền.

"Anh biết rồi, anh sẽ hỏi nó sau." Trương Dũng cũng bắt đầu suy nghĩ về lời Tào Chiêu Đệ nói.

Tào Chiêu Đệ không nói thêm gì, dù sao cũng không thể gấp gáp được.

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đi rồi, liền vào trong không gian, ngâm mình trong nước suối để loại bỏ mệt mỏi, cảm giác khó chịu ở ch* k*n cũng hết.

Sau đó, Vương Tiểu Thanh liền bắt đầu đọc sách, đọc một chút liền ngủ thiếp đi trong không gian, cho đến khi có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc, Tiểu Thanh, em ngủ à, anh đến rồi." Trương Vũ gõ cửa, giờ đã là năm giờ chiều rồi.

"Em đến đây." Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi ra khỏi không gian. mở cửa rồi quay lại giường.

"Tiểu Thanh, anh có quấy rầy giấc ngủ của em không? sớm biết như vậy anh đã đến muộn hơn một chút."

Trương Vũ đi vào phòng, đặt một đống đồ lên bàn, thấy Vương Tiểu Thanh còn ngái ngủ, anh có chút áy náy.

"Không sao đâu, em cũng không ngủ thêm được nữa, không thì tối lại không ngủ được."

Vương Tiểu Thanh nói thật, không thể cứ nằm mãi như vậy được.

"Nào, để anh bôi thuốc cho em." Trương Vũ lấy từ trong túi ra một lọ thuốc.

"À... bôi thuốc ở đâu?" Vương Tiểu Thanh không hiểu. cô đâu có bị thương ở đâu.

"Bôi... bôi ở dưới, có chút sưng đỏ." Trương Vũ ngại ngùng gãi đầu.

"Không cần đâu, giờ đã không sao nữa rồi, em không bôi đâu." Vương Tiểu Thanh đã ngâm nước suối, không còn vấn đề gì nữa, hơn nữa chỗ đó cũng không thể tùy tiện bôi thuốc được.

"Vậy, anh để thuốc ở đây đã, em muốn ăn gì, anh nấu cho em."

Trương Vũ nghĩ Vương Tiểu Thanh ngượng ngùng cho nên không muốn bội, đành để sau vậy.

"Em muốn ăn bánh bún." Vương Tiểu Thanh thích món bánh có nhân bún, làm bánh hay là bánh nướng đều ăn ngon.

"Được, anh làm ngay. Anh còn mua mứt hoa quả, em nếm thử đi."

Trương Vũ lấy một quả ô mai từ túi ra đưa cho Vượng Tiểu Thanh, cô đón lấy bằng miệng.

"Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt." Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu, người bán mứt này cũng khá hào phóng, họ cho nhiều đường, chắc hẳn bán không rẻ.

Trương Vũ bắt đầu nhào bột làm bánh, Vương Tiểu Thanh bên ngồi cạnh sưởi ấm.

"Trương Vũ, chiều nay anh lên thị trấn hả?"

"Đúng vậy, anh đi bệnh viện mua thuốc cho em, sau đó đi chợ đen mua đồ ăn vặt, rồi quay về" Trương Vũ cười.

"Trên thị trấn đông không, người mua bán thế nào?" Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu không ngày mai lên thị trấn dạo một vòng chơi, cứ ở trong nhà mãi cũng thấy chán.

"Ừm, đông lắm, đông hơn bình thường. Buổi chiều cũng có nhiều người bán, bình thường tới trưa là họ dọn hàng hết rồi, hiện tại đều bán đến buổi chiều mới dọn hàng".

Trương Vũ cắt ngắn miến đã ngâm nước nóng để tránh việc miến quá dài và khó ăn.

Hai mươi phút sau, Vương Tiểu Thanh đã được thưởng thức món bánh miến thơm phức, nóng hổi.

"Ngon quá, em có thể ăn thêm mấy cái." Vương Tiểu Thanh dạ dày nhỏ, mỗi lần đều nói mình có thể ăn nhiều, nhưng mỗi lần ăn không bằng một nửa Trương Vũ, đã nói ăn no rồi.

"Em ăn nhiều vào, lần sau anh sẽ làm tiếp cho em." Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh ăn ngon lành, cảm thấy vui hơn cả khi chính mình ăn.

Thượng Hải.

Buổi trưa, bà Ngô đặc biệt nấu món cua hấp và sườn xào chua ngọt mà xưởng trưởng Ngô thích, cùng với thịt xào ớt mà Ngô Vệ Giang thích ăn.

"Vệ Giang, gọi ba ra ăn cơm đi." Bà Ngô bưng món cuối cùng lên bàn.

"Dạ." Ngô Vệ Giang tắt tivi, đứng dậy đến phòng làm việc gọi xưởng trưởng Ngô.

"Ba, ăn cơm thôi."

"Ừm, ba ra ngay." Xưởng trưởng Ngô tháo kính ra, xoa xoa mắt, nhìn màn hình máy tính cả buổi sáng khiến mắt ông có chút mỏi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 214: Chương 214



Một nhà ba người ngồi vào bàn ăn cơm.

"Mẹ, lâu rồi mẹ không nấu ăn ở nhà phải không?" Ngô Vệ Giang nhìn ba mẹ không nói chuyện, cố gắng làm dịu bầu không khí.

"Đúng vậy, từ khi cô Lưu đến, mẹ không nấu ăn nữa. Tay nghề của mẹ chắc chắn đã giảm sút rồi."

Bà Ngô tự giễu, xem ra sau này nếu có thời gian vẫn phải xuống bếp thường xuyên mới được, nếu không sau này sẽ quên cách nấu ăn.

Xưởng trưởng Ngô không nói gì, dù sườn xào chua ngọt của bà Ngô không ngon bằng Lưu Thải Hồng làm, nhưng ông không thể nói ra, nếu không vợ ông sẽ không vui.

"Cua hôm nay khá tươi, chắc không rẻ đâu nhỉ?"

"Đúng vậy, đắt hơn bình thường. bán cũng ít lắm. phải đi hai chơ mới mua được."

"Cảm ơn em, chuyện mẹ bị tiêu chảy, em đừng để trong lòng, em cũng không muốn thế mà."

Xưởng trưởng Ngô suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định an ủi vợ, ông biết trong lòng cô chắc chắn cảm thấy có lỗi.

Nghe được lời an ủi của chồng, bà Ngô thực sự tin rằng ông không trách mình, cũng thả lỏng lại.

"Không sao đâu, lỗi tại em không cẩn thận, mua phải đồ không tốt. Từ giờ về sau em sẽ tự nấu cho sạch sẽ."

Ngô Vệ Giang thấy ba mẹ đã nói chuyện hòa giải, cảm thấy yên tâm hơn.

"Ba mẹ, thôi hai người đừng âu vếm nữa, không thức ăn nguội hết mất."

"Con đấy, à phải rồi, nhắc tới mẹ mới nhớ, mẹ muốn hỏi con thích kiểu con gái như thế nào. Con không biết đấy chứ, con về rồi, hàng xóm láng giềng đều hỏi con có người yêu chưa, muốn giới thiệu đối tượng cho con."

Bà Ngô nghĩ con trai mình cũng đã lớn, hơn hai mươi tuổi rồi, cần phải lo chuyện hôn nhân.

"Không cần đâu mẹ, con không muốn xem mắt, con muốn tự do yêu đương, để con tự tìm, nếu không được mới tính sau."

Ngô Vệ Giang thực sự không có tâm trạng để hẹn hò, bây giờ là thời điểm quan trọng để thăng chức, anh cần tập trung vào sự nghiệp.

"Con à, thôi được rồi, vậy mẹ sẽ đợi." Bà Ngô biết con trai chỉ quan tâm đến sự nghiệp, hiện tại không muốn hẹn hò.

Tại bệnh viện.

Buổi trưa, Lưu Thải Hồng đi xuống nhà ăn của bệnh viện mua mì chay.

"Ông chủ, nấu mềm một chút nhé." Lưu Thái Hồng dặn dò kỹ.

Lần này bà ta kịp thời đưa bà cụ đi bệnh viện chữa trị, tạo cho mối quan hệ giữa bà ta và bà cụ tiến thêm một bước. Bà cụ đối xử với bà ta giống như người trong gia đình.

Lưu Thải Hồng nghĩ cần phải nỗ lực hơn nữa, chiếm được lòng tin của bà cụ, về sau nếu thật sự đến ngày đó, bà cụ có thể nói vài lời tốt cho bà ta.

"Bà ơi, bà ăn cháo mấy hôm nay, chắc miệng nhạt lắm, nên cháu mua mì cho bà ăn."

Lưu Thải Hồng mở hộp cơm, quả nhiên bà cụ vui vẻ.

"Tiểu Lưu, cô thật chu đáo, ngay cả con trai tôi ở đây cũng không chăm sóc tôi tốt như cô. Cảm ơn cô."

Bà cụ vui vẻ vì có một người giúp việc tốt như vậy.

"Bà ơi, bà khách sáo quá, nào, bà ăn mì nhé."

Lưu Thải Hồng đưa mì cho bà cụ để bà cụ tự mình ăn mì, bà cụ đã hồi phục rồi, tự ăn sẽ tốt hơn.

Chiều tối, xưởng trưởng Ngô và Ngô Vệ Giang đến, xưởng trưởng Ngô ngồi trò chuyện với bà cụ một chút rồi lái xe đưa Lưu Thải Hồng trở về. Ngô Vệ Giang ở lại chăm sóc bà nội.

Trên đường về, xưởng trưởng Ngô không nói gì, chỉ tập trung lái xe, Lưu Thái Hồng không biết nên nói gì nên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi về đến nhà, Lưu Thải Hồng liền đi vào bếp nấu ăn. Tục ngữ có câu, muốn chiếm được trái tim của người đàn ông phải chiếm được dạ dày của anh ta.

Lưu Thải Hồng nếm thử món ăn của bà Ngô nấu, hiểu được tại sao bà cụ không thích ăn món bà Ngô nấu. Thật khó ăn, sườn cứng không nhai nổi.

Lưu Thải Hồng nấu lại sườn, sau đó xào nấu lại biến tấu một chút, cuối cùng thì cũng ăn được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 215: Chương 215



Trong nhà còn giò heo, Lưu Thải Hồng liền nấu món giò heo kho, xào rau cải, vậy là đủ.

"Ông chủ, bà chủ, ăn cơm thôi." Lưu Thải Hồng bưng thức ăn lên bàn.

Xưởng trưởng Ngô ăn sườn xào chua ngọt, cảm thấy hương vị ngon hơn nhiều, buổi tối ăn thêm nửa bát cơm.

Lưu Thải Hồng nhìn thấy, trong lòng cao hứng, nghĩ rằng xưởng trưởng Ngô đã thích món ăn của mình nấu, không lâu sau ông ấy sẽ thích cả con người mình.

Sáng hôm sau, Lưu Thải Hồng dậy từ sớm, dọn dẹp phòng cho bà cụ và thông gió.

Bà ta không nấu bữa sáng, nghĩ rằng sẽ ăn ở bệnh viện.

Bà Ngô quyết định không đến bệnh viện, vì có nhiều người đi rồi không cần bà phải đi nữa, tránh chen lấn bà cụ. Xưởng trưởng Ngô cũng thấy hợp lý nên không nói gì, chở Lưu Thải Hồng đi.

Đến bệnh viên, bọn họ mua một phần cháo cho bà cụ, những người khác thì ăn mì nhưng không ngon lắm.

Bà cụ ăn cháo, thấy nhạt nhẽo vô vị.

"Bà ơi, trưa nay cháu sẽ làm món ngon cho bà." Lưu Thải Hồng lên tiếng an ủi, bác sĩ đã nói đã không sao rồi, chỉ cần hai ngày tới không ăn thức ăn khó tiêu hóa thì không sao.

"Tốt, tốt quá, mấy ngày nay tôi đã giảm đi vài cân rồi." Bà cụ than phiền, ăn cháo mấy ngày liền, miệng cũng nhạt nhẽo.

"Mẹ, lát nữa mẹ muốn ăn gì thì bảo tiểu Lưu làm." xưởng trưởng Ngô giúp bà cụ thu dọn đồ đạc, không có nhiều đồ lắm, chỉ có ít quần áo và đồ vệ sinh cá nhẫn mà thôi.

Lưu Thải Hồng đỡ bà cụ, xưởng trưởng Ngô xách đồ, Ngô Vệ Giang lo thủ tục xuất viện, mọi người đi về nhà.

Bà cụ thấy bà Ngô không đến, trong lòng không vui, nghĩ rằng bà Ngô chắc chắn là chột dạ, nếu không vì sao không dám đến gặp mình, làm mình nôn mửa tiêu chảy. Tất nhiên, nếu bà Ngô mà đến, bà cụ cũng không vui, nhìn thấy bà Ngô sẽ chướng mắt.

Về đến nhà mới mười giờ.

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát đi." xưởng trưởng Ngô muốn đưa bà cụ lên giường nằm nghỉ.

"Không cần đâu, mẹ nằm hai ngày nay rồi, mệt c.h.ế.t đi được, mẹ muốn xem tivi."

Bà cụ tinh thần tốt, muốn xem tivi, xưởng trưởng Ngô có chút dở khóc dở cười, đành đỡ bà cụ ra sô pha.

Lưu Thải Hồng chào bà cụ rồi đi chợ mua thức ăn, trong nhà có thức ăn nhưng không phù hợp với bà cụ, nếu không có lát nữa bà cụ sẽ mất hứng.

Lưu Thải Hồng mua nhiều rau củ mềm cho bà cụ, buổi trưa nấu cháo trứng thịt băm, cà tím om, măng xào thịt hun khói, dưa chua xào, rau cải xào thịt. Bữa cơm hôm nay mọi người đều hài lòng, ai cũng ăn ngon miệng.

Buổi tối, sau khi rửa bát xong, Trương Vũ vẫn chưa đi. Vương Tiểu Thanh tưởng anh sẽ ở lại, nên sau khi rửa mặt xong cô ngồi trên giường đọc sách.

"Buổi tối đừng đọc nhiều, không tốt cho mắt." Trương Vũ bật hai cái đèn pin lên, căn phòng sáng bừng lên giống như bật đèn điện vậy.

"Em biết rồi, nhưng em thấy buồn chán, muốn đọc sách để g.i.ế.c thời gian."

Vương Tiểu Thanh đang đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm, khá thú vị, không ngờ thời đại này cũng có những cuốn sách như vậy.

"Tiểu Thanh, em đã nghĩ đến việc khi nào chúng ta sẽ tổ chức đám cưới chưa?" Trương Vũ muốn tổ chức đám cưới ngay ngày mai, nhưng sợ Vương Tiểu Thanh không muốn sớm như vậy nên trước tiên hỏi ý kiến cô.

"Ừm... sao cũng được, em không có yêu cầu gì cả, anh tự quyết định đi."

Vương Tiểu Thanh cảm thấy dù sao cô cũng đã là người của anh rồi, tổ chức đám cưới cũng chỉ là một nghi lễ, sớm hay muộn không quan trọng. Hơn nữa cô cũng không rành về phong tục ở đây, cô chỉ cần chuẩn bị tốt để làm một cô dâu xinh đẹp là được.

"Thật sao? Vậy anh sẽ quyết định vào tháng Giêng, tháng Giêng không bận rộn lắm. Đợi vài ngày nữa anh sẽ cho người mang sính lễ đến, dự kiến sẽ tổ chức hỗn lễ vào khoảng ngày 16 tháng Giêng nhé."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 216: Chương 216



Trương Vũ muốn sớm một chút cưới bảo bối của mình về nhà.

"Anh chuẩn bị sinh lễ gì?" Vương Tiểu Thanh ngay lập tức phấn khởi.

"Chuyện này, bí mật, đợi vài ngày nữa em sẽ biết."

Trương Vũ tính toán khoảng ngày 28 hoặc 29 tháng chạp sẽ mang sính lễ đến, vậy hai ngày này phải tranh thủ thời gian đi chuẩn bị ngay.

"Hừ, biết rồi." Vương Tiểu Thanh phụng phịu.

"Tiểu Thanh, còn một việc nữa anh muốn bàn với em." Trương Vũ ngại ngùng gãi đầu.

"Ừm, chuyện gì anh nói đi." Vương Tiểu Thanh gấp sách lại.

"Theo đạo lý mà nói, anh cưới em thì phải đưa em về nhà, nhưng người như chị dâu, anh không muốn em sống chung với chị ta, chị ta sẽ khiến em không thoải mái.

Bây giờ anh xây nhà mới cũng không kịp, vì vậy sau khi chúng ta kết hôn xong thì vẫn ở đây, sau đó anh sẽ chọn địa điểm rồi xây nhà mới"

Trương Vũ có ý định sau khi cưới xong thì tạm thời sống ở đây, đợi sau khi tổ chức xong thì mới từ từ xây nhà mới.

Nếu bây giờ xây nhà mới, đang trong dịp Tết gọi người làm cũng không tiện, tiền công cũng đắt.

Sau Tết thì thời gian chờ đợi lại quá lâu, xây nhà gạch khoảng chừng hơn một tháng mới có thể hoàn thành.

"Được mà, chúng ta cứ sống ở đây đi, không cần xây nhà mới. Anh quên rồi sao, em đã nói với anh, hai năm nữa chúng ta sẽ đi học đại học, không ở nhà, nên cũng không cần xây nhà mới làm gì."

Vương Tiểu Thanh cảm thấy xây nhà ở nông thôn cũng lãng phí, dù sao cô cũng muốn đi ra ngoài phát triển, có lẽ sẽ định cư ở thành phố, nên tạm thời trong hai năm cứ sống ở căn nhà này cũng không sao.

"Em nói cũng đúng, chuyện xây nhà tạm thời không tính nữa. Em cứ yên tâm chờ làm cô dâu của anh thôi.”

Trương Vũ cũng đồng ý với quan điểm của Vương Tiểu Thanh.

"Được rồi, em biết rồi. Tối nay anh về nhà chứ?"

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ vẫn chưa lên giường, chắc anh sẽ không ở lại đây.

"Ừm, tối nay anh về nhà, em cũng nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, mai anh đi lên thị trấn, em có muốn đi không?" Trương Vũ đứng dậy, chuẩn bị về nhà.

"Em... đi, ở nhà nằm mãi cũng chán." Vương Tiểu Thanh thật sự cảm thấy nhàm chán.

"Hay là mai anh đưa em đi thành phố Hành chơi một chuyến?" Trương Vũ sợ Vương Tiểu Thanh ngại trời lạnh, hiện tại thời tiết mỗi ngày chỉ có vài độ.

"Thành phố Hành, có hơn thị trấn nhiều không?" Vương Tiểu Thanh có chút tò mò.

"Ừm, nơi đó rộng lớn hơn, những thứ khác cũng xem xem nhau, có siêu thị lớn, bệnh viện lớn, chợ lớn, chợ đen cũng lớn."

Trương Vũ cũng ít đi, mỗi lần đi chỉ để bàn chuyện làm ăn, mua bán với chợ đen ở thành phố Hành, chưa thực sự đi chơi.

"Ồ, chúng ta đi như thế nào, bằng ô tô phải không?" Vương Tiểu Thanh nhớ đến việc Lưu Hiểu Yến về nhà chính là ngồi ô tô đi thành phố Hành.

"Ừm." Trương Vũ gật đầu.

"Được, em đi. Em muốn mua đồ cưới ở thành phố Hành."

Vương Tiểu Thanh ngẫm lại có chút hưng phấn, tuy rằng thời tiết có chút lạnh, nhưng cô vẫn muốn mặc thật xinh đẹp vào ngày cưới.

"Được, vậy ngày mai phải đi sớm một chút, xe đi thành phố Hành cứ mỗi giờ có một chuyến, chúng ta xuất phát lúc bảy giờ, bắt chuyến xe lúc tám giờ, như vậy mới có thể đi dạo được nhiều. Em thấy sao?"

Trương Vũ dự định đi thành phố Hành mua đồ.

"Được, em biết rồi. Sáng mai anh đến đón em." Vương Tiểu Thanh háo hức, mong chờ được đi mua sắm.

"Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút." Trương Vũ cúi xuống hôn Vương Tiểu Thanh một cái, rồi đóng cửa đi về.

Trên đường về, Trương Vũ suy nghĩ xem nên mua sính lễ gì cho phù hợp, tuy rằng bây giờ phổ ba chuyển một vang, nhưng xe đạp và đồng hồ đeo tay Vương Tiểu Thanh đã có rồi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 217: Chương 217



Máy may thì Vương Tiểu Thanh không biết dùng, không cần phải mua, mua radio còn không bằng mua TV, hiện tại ngày nào Vương Tiểu Thanh cũng kêu buồn chán.

Chỉ tiếc là trong thôn vẫn chưa có điện, nghe nói nhiều thôn khác đã có điện rồi, Trương Vũ vừa đi vừa đổi hướng, đi thẳng đến nhà trưởng thôn.

"Chú trưởng thôn, cốc cốc cốc, chú trưởng thôn, chú ngủ chưa?"

Trương Vũ gõ cửa, thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn, chắc chưa đi ngủ.

Trưởng thôn đang cùng vợ kiểm tra sổ sách, sổ sách trong thôn phải được kiểm tra bởi lãnh đạo, kiểm tra xem có th*m nh*ng hay không.

"Ai đấy? Bà nó, bà mau ra mở cửa đi."

Trưởng thôn cất sổ sách đi, ban đêm kiểm tra cũng không tiện, ánh sáng không đủ, để ngày mai rồi kiểm tra tiếp.

"Trương Vũ tới, muộn thế này còn đến, tìm ông ấy có chuyện gì, ông ấy đang ở chỗ bếp lửa."

Vợ trưởng thôn mở cửa cho Trương Vũ đi vào.

"Cảm ơn bác gái."

Trương Vũ bước vào, trưởng thôn đang ngồi bên bếp lửa hút thuốc.

"Chú, cháu đến tìm chú hỏi thăm một chuyện." Trương Vũ ngồi xuống ghế cạnh đó.

"Chuyện gì vậy?" Trưởng thôn nhả khói thuốc.

"Lần trước trong lúc họp, chú có nói thôn mình sắp có diện, cháu muốn biết sắp chính là bao lâu. Cháu chuẩn bị mua radio, sợ tới lúc đó không có điện thì nghe không được."

Trương Vũ không thể nói mình muốn mua TV. như vậy chẳng khác nào là đi khoe khoang. khiến người khác ghen tv hay sao.

"Trời ơi, Trương Vũ, cậu giỏi quá, như vậy trong thôn mình, cậu là người đầu tiên mua radio đấy." Vợ trưởng thôn kêu lên.

"Bác gái bác cứ nói quá, chẳng phải vì chưa có điện sao, nếu như có điện, đừng nói tới mua radio, có khi bác gái lại mua TV luôn rồi"

Lời này của Trương Vũ cũng không phải là nịnh hót, nhà trưởng thôn là một trong những nhà giàu có nhất thôn này, nhìn nhà cửa là biết.

"Nói thật, TV thật đúng là rất thú vị đấy, lần trước tôi đi lên thị trấn có đến nhà bạn bè xem qua, đúng thật là tôi cũng muốn mua một cái, nhưng khổ nỗi thôn mình vẫn chưa có điện.

Trương Vũ, vấn đề vừa rồi cậu hỏi, tôi có thể nói cho cậu biết, qua Tết Nguyên tiêu, thôn mình sẽ có điện.

Nếu như không phải tới Tết, nhân viên công tác nghỉ lễ, thì thôn mình đã có điện rồi. lắp xong thôn chúng ta, liền tới thôn Đại Hà."

Vốn Trưởng thôn muốn giữ lại tin tức này để đầu năm thông báo cho mọi người biết.

"Thật tốt quá, trưởng thôn. Chuyện này cháu sẽ giữ bí mật, để chủ tự thông báo với mọi người trong thôn sẽ tốt hơn. Cháu xin phép về trước." Trương Vũ rất biết ý, hứa sẽ giữ kín chuyện này để tăng uy tín cho trưởng thôn.

"Được rồi, cậu đúng là từ nhỏ đã thông minh." Trưởng thôn gật đầu.

Sau khi vợ trưởng thôn tiễn Trương Vũ về, bà lập tức trở lại phòng bếp.

"Ông nó, chuyện lớn thế này mà ông không nói gì với tôi!" Vợ trưởng thôn không hài lòng.

"Nói cho bà biết, thì cái miệng to của bà chưa đầy một ngày là cả làng này đều biết hết.

Thôi được rồi, chuyện này giữ kín thêm hai ngày nữa, mùng một Tết tôi sẽ thông báo cho mọi người cùng vui."

Trưởng thôn biết vợ mình là người không giữ được mồm miệng.

"Được rồi, nhưng năm sau nhà mình cũng phải mua một cái TV nhé." Vợ trưởng thôn vốn đã muốn từ lâu.

"Được rồi, muốn mua thì mua, nhưng bà đừng có đi khoe khoang lung tung, người ta sẽ nói này nói nọ"

Trưởng thôn dù tham lam nhưng lại sợ người khác nói mình tham lam, nếu không trong nhà sao lại có tiền như vậy.

"Biết rồi, biết rồi." Vợ trưởng thôn vui vẻ bỏ củi vào bếp, chuẩn bị đi ngủ. Một số chuyện không quan trọng thì muốn nói cứ nói, còn chuyện này thì chắc chắn sẽ giữ kín.

Trương Vũ không ngờ mình lại gặp may như vậy, ngày mai sẽ đi xem TV. Nhưng tạm thời sẽ giữ bí mật với Vương Tiểu Thanh, đợi mua về rồi mới nói để cô bất ngờ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 218: Chương 218



Về đến nhà. Trương Vũ gõ cửa phòng Trương Dũng.

"Anh, ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói.”

Hai phút sau, Trương Dũng mặc quần áo ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy, em trai?"

"Đi vào phòng mẹ rồi nói chuyện." Trương Vũ cầm đèn pin đi về phía phòng của bà Vương, rồi gõ cửa.

"Mẹ, mẹ ngủ chưa?"

"Chưa." giường của bà Vương nằm gần cửa, không cần dậy thay quần áo, bà ngồi dậy mở cửa.

Trương Vũ và Trương Dũng đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại, trời lạnh quá.

"Có chuyện gì mà hai anh em con lại đến giờ này?" Bà Vương khoác thêm áo.

Trương Vũ ngồi xuống ghế, Trương Dũng ngồi trên giường.

"Mẹ, anh cả, con dự định sau Tết Nguyên Tiêu sẽ tổ chức đám cưới với Tiểu Thanh". Trương Vũ nói mà có chút ngại ngùng.

"Tốt quá, đây là chuyện vui. Mẹ có tiền, nhà mình hai năm nay cũng dành dụm được vài trăm đồng, đủ để chuẩn bị sính lễ."

Bà Vương nói xong liền chuẩn bị đi lấy số tiết kiệm. Hai năm trước, để tổ chức đám cưới cho con trai lớn, gia đình đã nợ một ít, sau đó Trương Vũ đã trả nợ giúp.

Hai năm nay, chi tiêu trong nhà đều do Trương Vũ lo, thường xuyên mua thịt và đồ ăn ngon, tiền trong tay mình chỉ vào không ra, nên bà tiết kiệm được bảy tám trăm đồng.

"Mẹ, con có tiền, không cần dùng tiền trong nhà."

Trương Vũ không định dùng tiền của gia đình, anh và anh mặt sẹo một năm qua kiếm được hơn mười vạn từ việc bán hàng của chị câm.

Sau khi trả lương cho đàn em, còn lại mấy vạn.

Anh mặt sẹo là đại ca, được chia nhiều hơn, anh cũng được chia hơn bốn vạn, cộng với số tiền trước đó, số tiết kiệm của anh có hơn sáu vạn.

"Con trại, như vậy không được. Tiền con kiếm được là của riêng con, anh trai con cưới cũng dùng tiền trong nhà, con cưới cũng phải dùng tiền trong nhà, như vậy mẹ mới yên tâm được. Trương Dũng, con nói xem có đúng không?"

Bà Vương hỏi ý kiến con trai cả.

"Đúng vậy, em trai. Mẹ nói đúng, tiền của em để dành sau này còn dùng tới nữa.” Trương Dũng gật gật đầu.

"Thế này nhé, sính lễ con tự lo, con tự chuẩn bị, tiệc cưới mẹ và anh cả chuẩn bị. Như vậy cũng tính là dùng tiền trong nhà. Con có cách kiếm tiền, mọi người không cần lo con không có tiền."

Trương Vũ nhường một bước, chuẩn bị tiệc cưới cũng không tốn quá nhiều tiền, chỉ vài chục đồng là đủ.

"Vậy được rồi, Trương Dũng, chúng ta sẽ sơn lại phòng cho Trương Vũ, mua hai bộ chăn đệm mới, thêm một cái bàn trang điểm, tiệc cưới thì phải làm thật hoành tráng"

Bà Vương vui vẻ, trước đây luôn lo lắng về đám cưới của con trai, sợ rằng con trai và Vương Tiểu Thanh không thể thành đôi. Bây giờ thì tốt rồi, sắp tới đám cưới rồi.

"Mẹ, không cần trang trí phòng quá đẹp, sau Tết con và Tiểu Thanh sẽ ở chỗ cô ấy."

Trương Vũ không muốn mẹ nghĩ rằng mình muốn ra ở riêng, nhưng thực tế là vậy, cuối cùng cũng phải ra riêng thôi.

Quả nhiên, câu nói này khiến mẹ anh và anh trai đều im lặng.

"Cái này sao mà được, sao con lại ở bên nhà gái, nói ra lại làm cho người ta chê cười."

Bà Vương cảm thấy như vậy giống như con trai bà đi ở rể.

"Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi. Bây giờ xây nhà mới thì không kịp, hơn nữa chỗ Tiểu Thanh cũng là nhà mới xây, chỉ mới xây được tầm một năm. Nhà cửa giá bao nhiêu, con sẽ trả tiền cho Tiểu Thanh, coi như con mua căn nhà đó, như vậy cũng không tính là ở rể"

Trương Vũ đã suy nghĩ thấu đáo, anh không muốn mẹ và anh cả phải khó xử.

"Được, con có suy nghĩ của riêng mình, mẹ tôn trọng quyết định của con. Thế này nhé, cưới xong Tiểu Thanh về nhà mình ở ba ngày, sau đó chúng ta sẽ chia nhà, hai con về nhà bên kia ở "

Bà Vương cũng hiểu, hai con trai rồi cũng phải ra ở riêng. Có thể bây giờ không sao, nhưng về sau vẫn phải ra ở riêng. Bình thường người trong thôn đều là con cái lớn lên, nhà cửa chật chội mới ra ở riêng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 219: Chương 219



Nhưng bà Vương cũng biết, Tào Chiêu Đệ mồm miệng không sạch sẽ, nói nhiều, dễ sinh chuyện, ra riêng sớm thì tốt hơn.

"Được, cứ làm theo lời mẹ nói. Chuyện này để năm sau lại bàn tiếp, mẹ, anh cả, việc tổ chức tiệc cưới con giao cho hai người, còn lại con sẽ chuẩn bị. Ngày 29 tháng Chạp, nhờ bà mối Triệu trong thôn mình đến giúp chuẩn bị sính lễ"

Theo quy định trong thôn, phải có bà mối tới giúp, vì bà mối biết nói những lời hay ý đẹp, mang lại may mắn.

"Được, vậy chúng ta không cần lo lắng nữa. Về nghỉ ngơi sớm đi."

Bà Vương gật đầu, con trai út có chủ kiến, không cần lo quá nhiều.

Trương Vũ và Trương Dũng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Em trai..."

Trương Dũng gọi Trương Vũ lại, dường như có lời muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

"Có chuyện gì anh cứ nói, giữa anh em mình không cần phải ngại."

Trương Vũ nhận ra Trương Dũng có chút do dự.

"Trương Vũ, vợ anh đang mang thai, sau này sinh con, về sau chỉ tiêu trong nhà sẽ nhiều. Anh nghĩ đến cách kiếm tiền của em, có thể dạy anh được không?"

Trương Dũng lấy hết can đảm. Vì vợ con, anh cũng muốn thử.

"Anh, thực ra cách kiếm tiền của em có chút vi phạm pháp luật, em không dám kéo anh vào nguy hiểm cùng. Em tự mình mạo hiểm là đủ rồi. Về phần anh muốn kiếm tiền, em sẽ giúp anh tìm kiếm một công việc kiếm tiền."

Trương Vũ cảm thấy mình đã bỏ qua anh trai quá nhiều, không ngờ anh trai cũng muốn kiếm tiền.

Chính anh làm ở chợ đen cũng rất nguy hiểm, hiện tại không cho phép lén lút giao dịch bị bắt là ngồi tù.

Trương Vũ không muốn anh trai mình dính dáng đến, cùng lắm là bỏ tiền ra mua cho anh trai một công việc, dù sao cũng chỉ tốn vài trăm đồng, sau này mỗi tháng sẽ có mấy chục đồng, thu nhập ổn định.

"A, vi phạm pháp luật, vậy em cũng đừng làm nữa, như vậy quá nguy hiểm." Trương Dũng lo lắng.

Trương Dũng nghe nói việc làm của Trương Vũ là phạm pháp, Trương Dũng suýt đứng không vững. Anh không ngờ em trai mình lại làm những việc nguy hiểm như vậy trong hai năm qua.

"Anh không cần lo lắng đâu, em có kinh nghiệm, không sao đâu. Nhưng chuyện này anh phải giữ bí mật, mẹ cũng không biết chuyện này, anh cũng không được nói với chị dâu, nhớ chưa. Chuyện em hứa sẽ giúp anh tìm được cách kiếm tiền, em sẽ tìm cho anh."

Trương Vũ cam đoan với Trương Dũng, Trương Dũng cũng yên tâm hơn, trước khi về phòng còn dặn dò Trương Vũ nhất định phải thật cẩn thận.

Trương Dũng về phòng.

Tào Chiêu Đệ vẫn chưa ngủ, đang chờ anh.

"Sao lâu như vậy anh mới trở về? Mọi người nói chuyện gì thế?" Nghe Trương Dũng vào phòng, Tào Chiêu Đệ lập tức tò mò hỏi.

"Chuyện vui, em trai sẽ tổ chức đám cưới, ngay sau Tết Nguyên Tiêu sẽ tổ chức." Trương Dũng cởi áo khoác ra, nằm lên giường, bên ngoài trời quá lạnh.

"A, cưới Vương Tiểu Thanh à."

Tào Chiêu Đệ không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, nhưng cũng tốt thôi, với tình cảm của Trương Vũ dành cho Vương Tiểu Thanh, sau này trong nhà chắc chắn sẽ không thiếu đồ ngon.

"Nếu không thì còn có thể là ai?" Trương Dũng không hiểu vợ mình nghĩ gì.

"Vậy nhà mình có đủ tiền tổ chức không?" Tào Chiêu Đệ lo lắng, sợ lại nợ nần như trước kia.

"Yên tâm đi, em trai nói chỉ cần chúng ta chuẩn bị tiệc cưới, sính lễ chú ấy sẽ tự lo. Sau khi cưới, hai đứa sẽ ở bên nhà Vương Tiểu Thanh, không ở nhà mình."

Trương Dũng nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

"A, như vậy chẳng phải ra ở riêng sao?"

Nghe thấy vậy, Tào Chiêu Đệ lập tức thất vọng. Bình thường trong nhà có nhiều đồ ngon, thịt, gạo, đều do Trương Vũ mang họ ra riêng rồi, làm sao có những món ngon đó nữa.

"Phải, cưới xong hai đứa nó sẽ ra ở riêng."

Trương Dũng không biết trong lòng Tào Chiêu Đệ lại nhiều suy nghĩ như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ.

"Ai ai ai, đừng ngủ, anh đừng ngủ vội, anh đã hỏi Trương Vũ về việc kiếm tiền hay chưa?"

Tào Chiêu Đệ vẫn chưa quên chuyện này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back