Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 200: Chương 200



Vương Tiểu Thanh bĩu môi, không đáp lại, chỉ quan sát phòng của anh. Rất sạch sẽ và ngăn nắp, có cái một bàn, một cái ghế, một giường, một tủ quần áo, quần áo trong tủ cũng không nhiều, được gấp gọn gàng.

Trương Vũ từ phía sau ôm chầm lấy cô.

"Tiểu Thanh, anh từng nói với em về căn cứ bí mật của anh, em còn nhớ không?"

"Sao lại không nhớ, anh còn nói sẽ dẫn em đi, nhưng vẫn chưa dẫn em đi." Vương Tiểu Thanh nhớ cách đây vài tháng anh đã nói qua, sau đó cô lại quên mất.

"Ngày mai anh sẽ dẫn em đi, sau khi ăn trưa xong, em chuẩn bị trước nhé." Hơi thở của Trương Vũ phả vào cổ Vương Tiểu Thanh khiến cô thấy nhột nhột, Vương Tiểu Thanh xoay tới xoay lui khiến cho Trương Vũ dục hỏa đốt người.

"Được, anh buông em ra." Vương Tiểu Thanh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, cô đã cảm nhận được Trương Vũ ….

"Đi nào, anh đưa em về nhà." Trương Vũ cười xấu xa, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, gắt gao bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Hại người chậm rãi tay trong tại đi bộ về nhà.

Đến nhà Vương Tiểu Thanh, lần này Trương Vũ rất đúng mực, chỉ đưa cô đến cổng rồi đứng đó nhìn cô đi vào nhà, sau đó mới quay về.

Thượng Hải.

Tối nay Lưu Thải Hồng chuẩn bị rất nhiều món ăn, Ngô Vệ Giang cũng vào bếp giúp bưng thức ăn ra.

"Cậu chủ, cậu không cần phải giúp đâu, cậu ngồi xuống bàn ăn là được rồi."

"Dì Lưu, không sao đâu, chỉ là bưng thức ăn thôi mà." Ngô Vệ Giang nghĩ mình là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, nên làm một chút việc có thể làm.

Rất nhanh, các món ăn được đã được mang lên bàn, trên bàn có sườn kho, sườn xào chua ngọt, cá kho, chân giò kho tương, tôm hấp, sườn hấp, trứng hấp thịt băm, khoai tây hầm thịt, gà hấp và canh trứng đậu hũ.

"Ôi trời, tiểu Lưu cô vất vả rồi, hôm nay làm bao nhiêu món, không biết bao nhiêu năm rồi tôi mới được ăn bữa cơm thịnh soạn như này." Bà cụ cảm thán nói.

"Mẹ, bây giờ điều kiện ngày càng tốt hơn, sau này chúng ta ăn uống cũng sẽ càng ngày càng phong phú hơn." xưởng trưởng Ngô biết bà cụ lại nhớ đến những ngày tháng khó khăn trước đây.

"Đúng vậy, mọi người ăn nhiều vào, Vệ Giang, cháu thích món sườn xào chua ngọt này, ăn nhiều vào nhé."

Bà cụ nhớ cháu trai trước đây rất thích món sườn xào chua ngọt, liền gắp cho cháu mấy miếng liền.

"Cảm ơn bà nội, bà cũng ăn nhiều vào ạ. Mẹ, mẹ thích món sườn khô, mẹ ăn nhiều vào nhé." Ngô Vệ Giang thấy mẹ mình có vẻ không vui, gặp cho bà hai miếng sườn kho.

"Cảm ơn con trai."

Bà Ngô cuối cùng cũng mỉm cười, bắt đầu ăn cơm. Bữa cơm này cuối cùng cũng yên bình trôi qua.

Sau bữa cơm, cả nhà bốn người ngồi trên sô pha xem tivi, trò chuyện.

Lưu Thải Hồng lấy ra một hộp cơm, ngại ngùng không dám lấy nhiều quá sợ bọn họ thấy, chỉ lấy thức ăn thôi, nếu lấy cơm thôi thì quá tiệc.

Hộp cơm có ba ngăn, Lưu Thải Hồng chất đầy sườn và giò heo. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, bà ta đi tới phòng khách.

"Thưa bà, ông chủ bà chủ, tôi đã dọn dẹp xong hết rồi. Tôi muốn về nhà thăm con gái, tối nay còn thừa rất nhiều đồ ăn, tôi đóng gói một ít thức ăn mang về cho con gái có được không?" Lưu Thải Hồng nói với dáng vẻ khiêm tốn.

"Được, được, cô đi đi, nhớ lấy thêm thức ăn nữa."

Xưởng trưởng Ngô khoát tay bảo Lưu Thải Hồng lấy thêm thức ăn.

"Đúng vậy, con gái cô cũng thiệt thòi, không được mẹ chăm sóc. Cô lấy thêm đồ ăn ngon cho nó, còn ở nhà kho, xem có cái gì con bé thích ăn, thì lấy thêm."

Bà cụ có ấn tượng với cô bé mập mạp kia, cô bé cũng được, chỉ là hơi mập một chút.

"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn bà, tôi lấy chút thức ăn còn dư là được rồi, mấy món quà đó quý giá quá, không cần đâu."

Lưu Thải Hồng khoát tay, rồi đi vào bếp chuẩn bị mang hộp cơm đi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 201: Chương 201



Xưởng trưởng Ngô đứng dậy đi đến nhà kho lấy ra hai hộp bánh quy.

"Đây cô Lưu, hai hộp bánh này cũng không phải thứ gì quý giá, nhưng chắc con gái cô sẽ thích. Cô cầm lấy. À, đúng rồi, ngày mai cô nghỉ ngơi một ngày đi, hoặc cô muốn nghỉ thêm mấy ngày cũng được. Những ngày Tết, tiền lương sẽ tăng gấp đôi."

Xưởng trưởng Ngô trực tiếp đặt bánh vào tay Lưu Thải Hồng, nhớ ra chuyện tăng lương vào ngày Tết.

"Cảm ơn ông, tôi nghỉ một ngày là đủ rồi, không cần nghỉ nhiều ngày như thế đâu."

Lưu Thải Hồng vừa nghe nói tới lượng tăng gấp đôi trong những ngày Tết, lại càng không muốn nghỉ. Bình thường việc cũng không nặng, chỉ là đi chợ mua thức ăn, rồi nấu ăn thôi.

Nửa năm qua, bà ta đã tiết kiệm được hơn một trăm đồng, còn Vương Mộng Mộng, tiền lương mỗi tháng kiếm được bao nhiêu đều tiêu hết sạch, bà ta không kiếm thêm chút tiền cũng không được.

Tâm trạng Lưu Thải Hồng vui vẻ, mang bánh quy và thức ăn đi về nhà.

"Cốc cốc cốc ~ Mộng Mộng, mẹ về rồi."

"Mẹ, mẹ cuối cùng cũng về rồi." Vương Mộng Mộng nhanh chóng đi mở cửa, cô ta sắp đói c.h.ế.t rồi.

"Đứa ngốc, đói cái gì mà đói, đây, hai hộp bánh này là chú Ngô đặc biệt lấy cho con. Con ăn thử một ít đi, mẹ chỉ lấy thức ăn về thôi, không có lấy cơm, mẹ sẽ nấu cơm cho con."

Lưu Thải Hồng đưa bánh quy cho Vương Mộng Mộng, còn hộp cơm thì mang vào bếp, thức ăn mang về đã nguội, cần phải hâm nóng lại, hơn nữa cũng không có cơm.

Lưu Thải Hồng vào bếp, thấy có ít gạo và bột mì, Lưu Thái Hồng nấu ngay một nồi cơm.

Ra ngoài nhìn thấy Vương Mộng Mộng đã ngồi trên sô pha ăn bánh quy.

"Mộng Mộng, thế nào, có ngon không?" Lưu Thải Hồng nhìn quanh nhà có hơi bừa bộn, tiện tay dọn dẹp một chút.

"Ngon lắm mẹ ạ, đây là bánh quy ngon nhất mà con từng ăn."

Vương Mộng Mộng gật gật đầu, đưa một miếng bánh quy cho Lưu Thái Hồng.

"Không cần đâu, mẹ ăn no rồi.”

Lưu Thải Hồng không nỡ ăn, muốn để dành cho Vương Mộng Mộng.

"Mẹ, ngày mai mẹ được nghỉ hả?"

Vương Mộng Mộng muốn ăn ngon, nhà hàng bên ngoài đắt quá, lương một tháng không ăn nổi mấy bữa. Cho nên hiện tại cũng tự nấu ăn, nhưng tay nghề của Vương Mộng Mộng thực sự quá kém.

"Ngày mai mẹ được nghỉ, con muốn ăn gì, mẹ đều nấu cho con."

Lưu Thải Hồng biết con gái không có gì khác, chỉ mê ăn uống.

"Cảm ơn mẹ, mẹ mau đi xem cơm chín chưa, không đợi lát nữa là con ăn no mất." Vương Mộng Mộng nhớ đến trong hộp cơm có thịt.

"Được, mẹ sẽ xem ngay."

Lưu Thải Hồng thu dọn hết đống quần áo bẩn của Vương Mộng Mộng vào phòng tắm, lát nữa sẽ giặt.

Sau đó vào bếp múc cơm cho Vương Mộng Mộng, cơm vừa chín, múc một bát lớn cho Vương Mộng Mộng.

"Đây, Mộng Mộng, giò heo này ngon lắm, con ăn nhiều vào một chút." Lưu Thải Hồng mở hộp cơm ra, ba ngăn đều đầy ắp thịt.

"Vâng." Vương Mộng Mộng bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lưu Thải Hồng đi giặt quần áo.

Ngày hôm sau. Phong Thu Loan

Vương Tiểu Thanh nằm trên giường không muốn dậy, cũng không muốn nấu bữa sáng, liền mặc đồ ngủ đi vào không gian, rửa mặt rồi ăn bánh bao thịt trong không gian.

Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp lại không gian, nên gieo trồng thì gieo trồng, nên thu hoạch thì thu hoạch.

Buổi trưa cũng không nấu ăn, trong không gian còn nhiều đồ ăn, đều tươi mới, nóng hổi

Ăn trưa xong, cô liền ra ngoài mặc áo bông, quần dày, đi hai đôi tất, một đôi không đủ ấm.

Sau đó, cô đốt lửa trước bếp, bắt đầu đọc sách.

Khoảng một giờ rưỡi đến hai giờ chiều, Trương Vũ đến.

"Tiểu Thanh, anh đến rồi."

Trương Vũ đẩy cửa vào, nhanh chóng đóng cửa lại, rồi ngồi xuống bên bếp lửa hơ tay.

"Anh đến rồi, bây giờ chúng ta đi xem chỗ căn cứ bí mật à?" Vương Tiểu Thanh rất tò mò.

"Ừm, đợi anh làm ấm tay chút đã. Anh quên đeo găng tay, lát nữa em nhớ đeo vào nhé."

Trương Vũ nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh, hôn nhẹ lên tay cô.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 202: Chương 202



"Biết rồi." Vương Tiểu Thanh muốn rút tay ra, nhưng Trương Vũ lại nắm chặt quá.

Trương Vũ hơ tay xong, lấy từ tủ ra một đôi găng tay, đưa cho Vương Tiểu Thanh đeo vào.

"Đi thôi." Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài.

Hai người đi lên núi, phải đi ngang qua thôn, thôn làng rất yên tĩnh, mọi người đều ở nhà sưởi ấm.

Vương Tiểu Thanh có một loại cảm giác thời gian trôi qua yên bình, thật muốn cả đời được sống như vậy, bình dị và yên ả.

Mùa đông, ít người đi hái rau dại, ven đường đều mọc ra không ít rau dại, Vương Tiểu Thanh nghĩ đến mùa xuân sẽ lên núi hái chút rau dại về ăn thử.

"Trương Vũ, trên núi này, vào mùa xuân liệu ở rừng trúc có măng không nhỉ?"

Vương Tiểu Thanh có chút thèm măng. măng có thể phơi khô hoặc ăn tươi đều ngon.

"Có chứ, nhưng không ngon lắm. Em muốn ăn à? Măng sẽ có chút đắng, khó mà diễn tả được."

Trương Vũ thấy măng không ngon tý nào, xào lên cũng tốn dầu.

"Ừm, em muốn ăn. Em có cách nấu măng ăn ngon hơn." Vương Tiểu Thanh nhớ chỉ cần ngâm măng sơ qua một chút là sẽ không còn đắng và chát nữa.

"Vậy đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi đào."

Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi, cả hai càng đi càng xa, đến nơi Vương Tiểu Thanh chưa từng đến, có lẽ là sâu bên trong rừng.

"Sắp đến rồi, em có mệt không. Mình nghỉ một chút nhé." Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh th* d*c.

"Nghỉ ngơi một lát đi, còn bao lâu nữa?" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, bọn họ đã đi gần một tiếng rồi.

"Gần đến rồi, khoảng mười phút nữa." Trương Vũ nhìn vị trí, bình thường đi một mình chỉ mất nửa giờ, hôm nay dẫn Vương Tiểu Thanh nên đi chậm hơn.

"Đây có tính là sâu trong rừng không?" Vương Tiểu Thanh có chút lo lắng, không biết có gặp lợn rừng hay gấu gì đó hay không, nghĩ mà thấy sợ.

"Ừm, không sao đâu. Ngọn núi này không có động vật nguy hiểm. Trước đây có xuất hiện lợn rừng, nhưng đã bị dân làng xử lý rồi."

Trương Vũ nhớ lại chuyện săn lợn rừng lúc trước, có chút buồn cười.

"Thật sao? Vậy mọi người cũng giỏi nhỉ. Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi."

Vương Tiểu Thanh đứng dậy, đã nghỉ ngơi được mười phút rồi, cũng không còn xa nữa, đi sớm về sớm.

Trượng Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh, dẫn cô đi qua những chỗ sạch sẽ. May mà mấy ngày nay không có mưa, nếu không đường đi sẽ rất bẩn.

Đi thêm khoảng mười lăm phút, Trương Vũ dừng lại trước một vách đá, trước vách đá là một vách núi, người bình thường ít ai dám đến gần.

Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh đi đến chỗ vách núi, Vương Tiểu Thanh vừa đi vừa ngắm cảnh.

"Phong cảnh ở đây đẹp thật, chỗ này đẹp đấy. Đây là căn cứ bí mật của anh hả?"

Vương Tiểu Thanh cảm thấy nơi này không có gì bí mật cả.

"Không, ở phía dưới kia." Trương Vũ chỉ xuống dưới.

Vương Tiểu Thanh nhìn xuống phía dưới, thấy phía dưới có một bậc thang giống như ban công.

"Chúng ta sẽ đi xuống à? Xuống rồi liệu có đi lên được không?" Vương Tiểu Thanh lo lắng hỏi, nhìn thấy khá cao, khoảng hơn một mét.

"Đừng lo, có anh ở đây rồi. Anh sẽ xuống trước, rồi đón em."

Nói xong, Trương Vũ nhảy xuống bậc thang, giơ hai tay ra đón Vương Tiểu Thanh

Vương Tiểu Thanh khẽ cắn môi, chậm rãi nhảy vào vòng tay Trương Vũ.

"Đừng sợ, đến đây."

Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi vào bên trong. lúc này Vương Tiểu Thanh mới nhận ra bên trong là một cái hang, đi vào thêm vài bước liền cảm thấy ấm áp như có điều hòa.

Đi khoảng hai trăm mét nữa, xuất hiện một không gian rộng lớn, có một vườn hoa và một hồ nước.

"Oa, đẹp quá." Vương Tiểu Thanh nhìn thấy khắp nơi đều là hoa, đủ màu sắc, cẩn thận quan sát thì phát hiện hoa ở đây không phải là hoa tự mọc, mà là có người trồng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 203: Chương 203



Vương Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn về phía Trương Vũ.

"Anh trồng à?"

"Đúng, chính xác hơn là anh trồng cho em. Con gái đều thích hoa, nhưng hái hoa rồi hoa sẽ héo. Anh nghĩ cũng giống như yêu một người, cách tốt nhất để yêu một bông hoa là chăm sóc, tưới nước, bón phân, để nó phát triển và ngày

càng đẹp hơn."

Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh đầy tình cảm, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Vương Tiểu Thanh cảm giác như anh đang nói về mình, lại cũng giống như đang nói về hoa.

"Khó trách lần trước anh nói sẽ dẫn em đến mà mãi không dẫnn, hóa ra là trồng hoa. Thật đẹp, anh có lòng rồi."

Vương Tiểu Thanh nhìn hoa dưới chân. tiếc là không có máy ảnh để chup lại khoảnh khắc tốt đẹp này.

"Đúng vậy, anh nghĩ căn cứ bí mật của anh thì nên chia sẻ với em, trồng hoa cho em có nghĩa là nơi này đã có nữ chủ nhân."

Trương Vũ mỉm cười, sau đó cởi áo khoác ra, bên trong này khá ấm, vừa mới đi đường nên cũng có chút nóng.

"Tại sao trong này lại nóng như vậy? Em cũng thấy nóng"

Vương Tiểu Thanh cởi áo khoác ra, Trương Vũ nhận lấy rồi đặt lên trên ghế đá bên cạnh.

"Em thử chạm vào hồ nước kia xem." Trương Vũ chỉ vào hồ nước ở giữa.

Vương Tiểu Thanh đi tới, đến gần mới thấy nước đang bốc khói, chẳng lẽ đây là….

"Suối nước nóng?"

Vương Tiểu Thanh đưa tay vào, thật đúng là nước nóng.

"Có muốn đi xuống ngâm nước nóng một chút không?" Trương Vũ bắt đầu c** q**n áo.

"Anh xuống trước đi, em chờ lát nữa." Vương Tiểu Thanh quay mặt đi, không được nhìn, không phù hợp.

Trương Vũ cười cười, dừng động tác c** q**n áo lại. Anh nhớ còn một việc chưa làm, chính là hái hoa.

"Em xuống trước đi, anh không nhìn." Trương Vũ quay lưng lại.

"Được."

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ quay lưng lại, liền nhanh chóng cởi hết quần áo ra rồi đi xuống nước.

Hồ nước không quá sâu, nước đến n.g.ự.c Vương Tiểu Thanh, cô không biết bơi, nên cẩn thận bám vào mép hồ.

Phát hiện gần mép có một vòng như bậc thang, cô ngồi xuống vừa vặn nước đến cổ.

"Em xong rồi." Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.

Trương Vũ quay đầu lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt Vương Tiểu Thanh trên mặt nước.

"Anh hái hoa cho em." trên người Trương Vũ chỉ có quần, áo vừa mới cởi ra, trong này không lạnh lắm.

Trương Vũ hái những bông hoa rồi bứt cảnh hoa hồng, cánh hoa cúc thả vào nước. Hoa cúc có mùi thơm, Vương Tiểu Thanh rất thích.

"Đủ rồi, đủ rồi." Vương Tiểu Thanh nhìn thấy nhiều cánh hoa trên mặt nước, thực sự đủ rồi.

"Được, anh xuống đây." Trương Vũ bắt đầu c** q**n, Vương Tiểu Thanh quay mặt đi.

Chỉ một lát sau, cô nghe thấy tiếng Trương Vũ xuống nước.

Vương Tiểu Thanh mở to mắt, thấy Trương Vũ đang tiến về phía mình.

"Không được lại gần, anh chắc chắn sẽ không kiềm chế được." Vương Tiểu Thanh cũng không muốn lần đầu tiên của mình lại là ở dưới nước.

"Anh... được thôi " Trương Vũ vừa rồi định lại gần âu yếm Vượng Tiểu Thanh, nhưng sau khi Vương Tiểu Thanh nhắc nhở, Trương Vũ lập tức dừng lại, nếu không chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được.

"Tiểu Thanh, em cảm thấy nơi này thế nào? Anh phát hiện ra nơi này từ ba năm trước, khi đó anh thích phiêu lưu mạo hiểm.

Đi khắp nơi xem có thể phát hiện kỳ trân dị bảo gì hay không, không ngờ lại tìm được chỗ tốt như này. Mùa đông hàng năm, anh đều đến đây ngâm mình."

Trương Vũ nhớ lại thời gian trước, thấy có chút buồn cười.

"Nơi này đúng là một chỗ tốt, em rất thích. Anh nên dẫn em đến đây sớm hơn."

Mặc dù Vương Tiểu Thanh có không gian, nhưng nước trong không gian không tự nhiên và thoải mái như ở chỗ này, quan trọng là không thể chia sẻ với ai khác.

"Do anh chỉ muốn trồng hoa xong rồi mới dẫn em đến xem, sau này chúng ta thường xuyên đến đây nhé."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 204: Chương 204



Ở Thượng Hải.

Vương Mộng Mộng nói đi làm rất nhàm chán, nhưng so với đi làm nông thì vẫn tốt hơn nhiều.

Lưu Thải Hồng chia sẻ với Vương Mộng Mộng về cuộc sống ở nhà họ Ngô và những kế hoạch của bà ta.

Vương Mộng Mộng rất tán đồng với kế hoạch của Lưu Thải Hồng cũng hy vọng Lưu Thải Hồng sớm thành công để cô ta có thể sớm chuyển vào ngôi nhà lớn.

Buổi sáng, Lưu Thải Hồng hiếm khi được ngủ nướng. Làm bảo mẫu ở nhà họ Ngô, thật ra công việc không mệt nhưng phải dậy sớm để nấu bữa sáng cho bà cụ.

Bà cụ có thói quen ăn ít và ăn nhiều bữa, có lúc xưởng trưởng Ngô và bà Ngô không ăn sáng để ngủ thêm một chút, nhưng bà cụ thì phải ăn sáng.

Vì vậy, Lưu Thải Hồng vừa yêu vừa ghét bà cụ. Yêu là vì bà cụ có thể làm bà Ngô không vui, thúc đẩy xưởng trưởng Ngô và bà Ngô sớm ngày ly hôn. Còn ghét là vì bà cụ yêu cầu khá nhiều về nchuyện ăn uống, cho nên Lưu Thải Hồng không dám lơ là, hay làm qua loa.

Sau khi ngủ dậy Lưu Thải Hồng xách theo giỏ thức ăn đi chơ mua đồ ăn.

Nhà họ Ngô.

Xưởng trưởnmg Ngô tối qua nằm trên giường nói chuyện với bà Ngô một lúc, bà Ngô cũng đã nguôi giận.

Vết son môi kia có lẽ là do người khác cố tình để lại, hơn nữa, hôm qua bà Ngô cũng hỏi tài xế, trài xế nói trong buổi tiệc không thấy người phụ nữ nào cả.

Trước khi đi ngủ, xưởng trưởng Ngô dặn dò bà Ngô buổi sáng nhớ gọi ông dậy để mua bữa sáng cho bà cụ.

Sáng dậy, bà Ngô nhìn thấy chồng đang ngủ say, liền quyết định tự mình đi mua bữa sáng.

Bà Ngô thay quần áo xong liền ra ngoài mua bữa sáng, mua cho bà cụ đậu hũ non ngọt và bánh bao thịt, mua cho chồng và con trai bánh quẩy và bánh bao nhỏ, mua khá nhiều.

Về đến nhà, con trai cũng vừa thức dậy.

"Con trai, con mang bữa sáng cho bà nội." Bà Ngô thở phào nhẹ nhõm, trên đường về bà còn suy nghĩ có nên gọi chồng dậy mang bữa sáng cho bà cụ không, trước đây bà cụ từng mắng bà là độc phụ, bà vẫn còn nhớ rỗ.

"Vâng." Ngô Vệ Giang nhận lấy đậu hũ non và bánh bao thịt mang qua phòng cho bà cụ.

Hai mẹ con rửa mặt xong, liền ngồi xuống ăn sáng. Gần ăn xong, xưởng trưởng Ngô mới thức dậy.

"Tiểu Ly, sao em không gọi anh dậy? Hả, mọi người đều ăn sáng hết rồi, vậy mẹ ăn chưa?"

Xưởng trưởng Ngô nhìn thấy trên bàn có nhiều đồ ăn.

"Bà nội ăn rồi, mua cho bà nội đậu hũ non và bánh bao nhân thịt." Ngô Vệ Giang trả lời.

"Vậy được, ba đi rửa mặt." Xưởng trưởng Ngô biết bà cụ đã ăn sáng liền yên tâm.

Xưởng trưởng Ngô ăn sáng xong, bà Ngô nói muốn đưa con trai đi dạo và tiện thể mua sắm đồ Tết, buổi trưa sẽ không ăn ở nhà.

"Vậy buổi trưa mẹ phải làm sao bây giờ?" Xưởng trưởng Ngô lo lắng về việc này.

"Tối qua còn dư lại nhiều đồ ăn, tới trưa mẹ hâm nóng lại là có thể ăn rồi."

Bà Ngô vào bếp kiểm tra, thấy Lưu Thải Hồng đã mang về không ít thịt, nhưng món bà cụ thích như khoai tây hầm thịt và canh đậu phụ trứng, gà hấp, mấy món này vẫn còn khá nhiều, cũng đủ cho bà cụ ăn rồi.

"Được, anh sẽ dặn mẹ." Xưởng trưởng Ngô đứng dậy đi vào phòng bà cụ.

Bà cụ ăn sáng xong đang nghe radio.

"Mẹ, lát nữa bọn con đưa Vệ Giang ra ngoài đi dạo, cả năm nó mới về nhà được một lần, buổi trưa bọn con ăn bên ngoài luôn. Tối qua còn dư lại nhiều đồ ăn, đều để trong bếp, mẹ hâm nóng lại rồi ăn. Ăn xong mẹ không cần rửa bát đâu, để con về rồi con rửa sau."

Xưởng trưởng Ngô không muốn bà cụ quá mệt.

"Không cần lo cho mẹ đâu, con trai. Mẹ tự lo được mà, các con cứ đi chơi đi."

Bà cụ cũng không phải là người muốn con trai lúc nào cũng kè kè bên cạnh mình, dù sao bà cũng có radio và tivi để g.i.ế.c thời gian.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 205: Chương 205



Xưởng trưởng Ngô nghe vậy xong liền yên tâm đóng cửa lại, một nhà ba người đi ra ngoài.

Sau khi Lưu Thải Hồng mua đồ ăn xong, về đến nhà bắt đầu nấu ăn, làm những món con gái thích như giò heo kho, sườn hấp, thịt xào ớt, cải xanh. Ba món mặn một món chay.

Lưu Thải Hồng nấu nhiều thức ăn, nấu luôn cả bữa tối cho Vương Mộng Mộng, vì buổi tối bà ta phải về lại nhà họ Ngô.

"Mộng Mộng, ăn cơm thôi." xào xong món cuối Lưu Thải Hồng mới gọi Vương Mộng Mộng rời giường.

"Mẹ, thơm quá đi!" Vương Mộng Mộng vừa thức dậy liền chạy ngay vào bếp xem món ăn.

"Mau đi đánh răng rửa mặt di, có nhiều món ngon lắm." Lưu Thải Hồng gạt tay con gái đang định ăn vụng ra.

Vương Mộng Mộng thấy có nhiều món ngon, liền vui vẻ đi đánh răng rửa mặt.

Hai mẹ con ăn trưa xong, như thường lệ, Lưu Thải Hồng đưa Vương Mộng Mộng đi mua đồ ăn vặt, dù sao Vương Mộng Mộng đối với những thứ khác không có hứng thú lắm. chỉ thích mỗi ăn. Lưu Thải Hồng hào phóng mua không ít thứ xem như bù đắp cho con.

Nhà họ Ngô.

Bà cụ đang nghe radio, cảm thấy cơ thể không ổn, có chút buồn nôn muốn ói, sau đó bà cụ đi vào nhà vệ sinh rồi ói ra, bữa sáng cũng ói hết, những vẫn không thấy đỡ, vẫn thấy không thoải mái.

Đành nằm lên giường nghỉ ngơi một chút. Nhưng không ngờ ngủ được một lát thì lại đau bụng, vào nhà vệ sinh, thế mà bị tiêu chảy.

Bà cụ cảm thấy không ổn, trong nhà không có ai, không thể đi bệnh viện, lại còn chóng mặt nữa, không dám ra ngoài, đành phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút.

Lưu Thải Hồng mua xong đồ ăn vặt cho Vương Mộng Mộng xong, chuẩn bị về nhà họ Ngô, Vương Mộng Mộng có chút lưu luyến.

"Con gái ngoan, mẹ gửi tiền về cho con mua đồ ăn ngon. Nếu không mẹ làm sao có tiền mua đồ ăn ngon cho con." Lưu Thải Hồng an ủi Vương Mộng Mộng.

"Cảm ơn mẹ." Vương Mộng Mộng vui vẻ mang đồ ăn vặt đi lên lầu, Lưu Thải Hồng cũng yên tâm trở về nhà họ Ngô.

Lưu Thái Hồng mở cửa, thấy trong nhà yên tĩnh, cũng không nghe thấy tiếng radio của bà cụ, không biết có phải bà cụ đang ngủ không.

Lưu Thải Hồng muốn xem thử bà cụ đang làm gì, nhẹ nhàng mở cửa ra, liền phát hiện bà cụ đang nằm trên giường mặt mày thì đau đớn.

"Ôi trời ơi, bà ơi, bà làm sao vậy, bà khó chịu ở chỗ nào, sao mặt mày lại tái mét thế này." Lưu Thải Hồng vội vàng chạy tới.

"Tôi ói và tiêu chảy, mau đưa tôi đi bệnh viện." Bà cụ tiếc cái mạng già này, không muốn c.h.ế.t sớm như vậy.

"Được rồi." Lưu Thải Hồng lấy lại bình tĩnh, gọi điện thoại cho bệnh viện nhờ người đến đón.

Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương tới, có nhân viên y tế cùng đưa bà cụ lên xe.

Lưu Thải Hồng đi theo đưa bà cụ đến bệnh viện, nhớ tới xưởng trưởng Ngô chưa biết tin bà cụ phải vào viện, lát nữa về nhà không thấy bà cụ đâu sẽ lo lắng.

Vì thế khi đến bệnh viện, trong lúc bà cụ còn đang nộn, Lưu Thái Hồng gọi điện về nhà xem bọn họ đã về nhà hay chưa.

"Không ai nghe máy." Lưu Thải Hồng nhìn trời, đã gần tối rồi, sao bọn họ còn chưa trở về.

Không lâu sau, bác sĩ ra ngoài.

"Bệnh nhân ăn phải thức ăn không sạch sẽ nên bị ói và tiêu chảy. Hiện tại đã ổn định lại, chỉ là cơ thể hơi suy yếu, cần truyền nước biển sẽ ổn lại. Trong ba ngày tới chỉ được ăn mì chay và cháo trắng."

Bác sĩ dặn dò xong, Lưu Thải Hồng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bà cụ được đưa đến phòng bệnh truyền nước biển, bà cụ vẫn còn yếu, mới nôn xong nên rất mệt, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 206: Chương 206



Bên này, cả gia đình ba người vui vẻ trở về nhà, nhưng phát hiện bà cụ không có ở nhà.

“Không biết bà cụ đi đâu rồi, trời cũng sắp tối rồi.”

Xưởng trưởng Ngô nghĩ có lẽ bà cụ ra ngoài đi dạo, đôi khi tình trạng sức khỏe tốt, bà cũng sẽ ra ngoài đi dạo.

"Đinh đinh đinh ~ đinh đinh đinh ~" Tiếng điện thoại reo.

Ngô Vệ Giang đang ngồi trên sofa thuận tay nhấc máy nghe điện thoại.

"Alo, xin hỏi ai đấy ạ?"

"Cậu chủ, tôi là dì Lưu đây. Bà cụ đang nằm viện, hiện tại ở Bệnh viện Nhân dân số 2 Thượng Hải, phòng bệnh số 203 tầng 2, mọi người mau đến đây đi."

Lưu Thải Hồng gọi điện thoại thông báo cho bọn họ đến rồi mới nói sau. không tiên nói rõ qua điện thoại.

“Cái gì? Bà nội đang nằm viện? "Ngô Vệ Giang kích động ngồi thẳng dậy.

"Đúng vậy, mọi người mau tới đây đi, tôi cúp trước" Lưu Thải Hồng cúp điện thoại, hiện tại tiền điện thoại cũng không rẻ.

Lưu Thải Hồng đi đến nhà ăn mua một phần cháo trắng, quay lại phòng bệnh, bà cụ đã đỡ hơn nhiều rồi, thuốc đã làm dịu dạ dày nên không còn tiêu chảy nữa.

"Bà ơi, bà ăn chút cháo trắng nhé, hôm nay bà nôn mửa và tiêu chảy, trong bụng đã chẳng còn gì rồi."

Lưu Thải Hồng đỡ bà cụ dậy, lấy cháo ra đút cho bà cụ ăn, bà cụ ăn được nửa bát liền nói đủ rồi.

"Bà nghỉ ngơi một chút, lát nữa ông chủ và bà chủ sẽ đến."

Lưu Thải Hồng dọn dẹp rác xong, thấy dáng vẻ bà cụ không vui lắm, liền nói rằng xưởng trưởng Ngô lát nữa đến thăm.

Bà cụ gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khoảng mười mấy phút sau, gia đình ba người xưởng trưởng Ngô đến.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy, tất cả là lỗi của con, hôm nay đáng lẽ con không nên để mẹ ở nhà một mình."

Xưởng trưởng Ngô nhìn mẹ già tám mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, hối hận không thôi, hôm nay không nên đi ra ngoài, khiến bà cụ chịu khổ rồi.

"Mẹ không sao, chỉ bị tiêu chảy một chút thôi, bây giờ đã không tiêu chảy nữa rồi."

Làm sao bà cụ trách cứ con trai mình được, chuyện này ai cũng không lường trước được.

"Tiêu chảy? đang yên đang lành, làm sao lại tiêu chảy, có phải mẹ ăn đồ ăn thừa từ tối qua không, cho nên…

Xưởng trưởng Ngô còn chưa nói hết câu đã bị bà cụ ngắt lời.

"Không phải, hôm nay mẹ chỉ mới ăn sáng, còn chưa tới trưa đã nôn mửa và tiêu chảy rồi, nếu như tiểu Lưu không trở về, có thể mẹ đã c.h.ế.t trong nhà rồi."

Bà cụ thật sự biết ơn Lưu Thải Hồng, nghĩ lại bản thân tiêu chảy suýt nữa bị mất nước, trong nhà lại không có ai chăm sóc. Thuê cô bảo mẫu này đúng là thuê đúng người.

"Cái này... bữa sáng hôm nay là do con bảo Tiểu Lỵ mua ở bên ngoài. Tất cả đều là lỗi của con, do con lười nấu bữa sáng, mẹ à, đồ ăn bên ngoài không sạch, sau này con không mua nữa.”

Xưởng trưởng Ngô không ngờ bữa sáng lại có vấn đề, hối hận không thôi.

Bà cụ nghe nói là bà Ngô đi mua, liền cảm thấy bà Ngô có ý xấu, cố ý mua bữa sáng không tốt cho bà ăn, nhưng lúc này tâm tình không tốt, cũng không nói gì, chỉ là ở trong lòng âm thầm ghi nhớ.

"Mẹ muốn ngủ chút." Cả ngày hôm nay bà cụ đã mệt mỏi nhiều, thực sự không muốn nói chuyện thêm nữa.

"Được, được, mẹ nghỉ ngơi đi, bọn con đi ra ngoài." Xưởng trưởng Ngô đắp chăn cho bà cụ rồi đi ra ngoài.

Bà cụ ở phòng đơn, bên cạnh còn có giường cho người nhà chăm sóc.

"Tiểu Lưu, bác sĩ nói sao?" xưởng trưởng Ngô đóng cửa phòng lại mới nhẹ giọng hỏi.

"Bác sĩ nói bà cụ ăn phải đồ ăn không sạch sẽ, dẫn đến nôn mửa và tiêu chảy, cần truyền dịch trong hai ngày." Lưu Thải Hồng kể lại nguyên văn lời bác sĩ.

"Ồ, vậy xem ra đúng là bữa sáng có vấn đề rồi. Tiểu Lỵ, sau này đừng mua ở tiệm đó nữa."

Xưởng trưởng Ngô không trách bà Ngô, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 207: Chương 207



"Biết rồi." Giọng nói của bà Ngô cũng không mấy vui vẻ, ý gì đây, nói cứ như thể bà cố ý vậy.

Dù bà và bà cụ từ trước tới nay không hợp nhau, nhưng bà cũng không đến mức hại bà cụ. Làm cho bà cụ nôn mửa, tiêu chảy, rồi lại tốn tiền của mình, trong khi đó xưởng trưởng Ngô và Ngô Vệ Giang còn phải chăm sóc nữa, bà không đời nào lại làm ra chuyện ngu ngốc đến như vậy.

"Tiểu Lưu, lần này may mà có cô về kịp thời. Từ tháng sau lương của cô tăng lên hai mươi lăm đồng."

Xưởng trưởng Ngô không quên cảm ơn Lưu Thải Hồng, tiện thể tăng lương cho Lưu Thải Hồng.

"Cảm ơn ông, tôi sẽ làm việc chăm chỉ."

Lưu Thải Hồng vui vẻ cúi đầu, không ngờ nhanh như vậy đã được tăng lương, từ giờ về sau mỗi tháng được hai mươi lăm đồng, một năm được ba trăm đồng.

"Tối nay tôi sẽ ở lại trực, tiểu Lưu phụ trách ban ngày, bây giờ cô về cùng Tiểu Ly và Vệ Giang, sáng mai cô quay lại."

Xưởng trưởng Ngô nghĩ Lưu Thải Hồng chăm sóc bà cụ ban ngày sẽ tốt hơn, buổi tối cũng không có gì, tự mình ở lại là được rồi.

"Ba, để con ở lại đi. Con còn trẻ, sức khỏe tốt hơn." Ngô Vệ Giang cũng muốn thay ba chia sẻ một chút.

"Ngày mai đến lượt con, tối mai con ngủ ở bệnh viện. Thôi, đi về đi."

Xưởng trưởng Ngô biết con trai hiếu thảo, nhưng tự mình trực một đêm cũng không sao.

Ngô Về Giang lái xe, ba người về đến nhà đã gần tám giờ.

"Bà chủ, cậu chủ, hai người đã ăn tối chưa? Nếu vẫn chưa thì để tôi đi nấu mì."

Lưu Thải Hồng nhớ tới bản thân còn chưa ăn tối, chắc bọn họ cũng chưa ăn.

"Chúng tôi vẫn chưa ăn, cô đi nấu đi." Bà Ngô trả lời lại, đúng là có chút đói bụng.

Lưu Thải Hồng đi vào bếp, thấy còn dư lại ít thức ăn từ tối qua, có thịt có rau, cho vào nấu cùng mì sẽ ngon hơn.

Khoảng mười phút sau, mì đã nấu xong, Lưu Thải Hồng mang ra hai bát mì.

"Bà chủ, cậu chủ, ăn mì thôi."

Bà Ngô và Ngô Vệ Giang ngồi vào bàn bắt đầu ăn, Lưu Thải Hồng cũng ở phòng bếp múc một chén chậm rãi ăn.

Trong nồi vẫn còn, không biết Ngô Vệ Giang có muốn ăn thêm không, nên Lưu Thải Hồng ăn chậm lại, nếu như đều bị mình ăn hết, vậy thì lại khó xử.

Lưu Thải Hồng ăn xong một chén nhỏ, liền đi đến bàn ăn hỏi.

"Cậu chủ, cậu có muốn ăn thêm không? Trong nồi vẫn còn nhiều."

"Được, thêm nửa bát nữa." Ngô Vệ Giang ăn ngon lành.

"Bà chủ, bà có muốn ăn thêm không?" Lưu Thải Hồng cầm lấy bát của Ngô Vệ Giang, quay lại hỏi bà Ngô.

"Tôi no rồi, không cần nữa." Bà Ngô đã ăn no.

"Được."

Lưu Thải Hồng mang bát của Ngô Vệ Giang đến phòng bếp, múc thêm nửa bát mì cho Ngô Vệ Giang, sau đó ăn nốt chỗ mì còn lại bên trong nồi, mới thấy no.

Thôn Phong Thu Loan

Hai người ngâm mình trong suối nước nóng, thấy thời gian không còn sớm nữa, quyết định xuống núi. Lúc leo lên, Trương Vũ đỡ Vương Tiểu Thanh lên trước, sau đó tự mình leo lên.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy vẫn có chút nguy hiểm.

"Trương Vũ, chỗ này cảm giác có chút nguy hiểm, lần sau chúng ta mang theo dụng cụ tới cải tạo lại chút đi, cho thuận tiện lên xuống."

Vương Tiểu Thanh nghĩ đục bớt đá ở vách núi đi, không còn dốc nữa thì sẽ tốt hơn.

"Anh không muốn, nếu như chúng ta làm thuận tiện quá, căn cứ bí mật của chúng ta sẽ bị người khác phát hiện, rồi phá hỏng đấy." Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh giải thích.

"Được, nghe theo anh vậy."

Vương Tiểu Thanh cảm thấy Trương Vũ nói cũng có lý.

Hai người nắm tay nhau trở về nhà, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ lại chuyện tối qua.

"Chị dâu có thai không? Hôm nay có gọi bác sĩ đến kiểm tra chưa?"

"Sáng nay, anh cả đã đi tìm bác sĩ Tôn rồi, nhưng bác sĩ Tôn đưa vợ con về nhà ngoại, chắc phải vài ngày nữa mới quay về." Trương Vũ lắc đầu.

"Uh ~" Vương Tiểu Thanh gật đầu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 208: Chương 208



Lúc này ở nhà họ Trương, mọi người đã coi Tào Chiêu Đệ như phụ nữ mang thai, buổi sáng đều nấu mì trắng riêng cho cô, Tào Chiêu Đệ cũng cảm thấy mình có thai, tháng này kinh nguyệt của cô ta bị trễ.

Khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh nói muốn ăn mì, một đường đi xuống có chút lạnh, muốn ăn gì đó nóng hổi một chút.

"Được, anh sẽ nấu mì trứng cà chua cho em nhé." Trương Vũ nhìn thấy trong tủ bếp của Vương Tiểu Thanh vẫn còn cà chua, có chút nghi ngờ, vì cà chua nhà anh cũng trồng, nhưng tới mùa đông sẽ không còn nữa.

"Mùa này mà vẫn có cà chua sao?" Trương Vũ nghi ngờ hỏi một câu.

"Không biết nữa, em mua ở chợ đen, khả năng có người trồng trong nhà kính."

Vương Tiểu Thanh nghe vậy xong, trong lòng hơi lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh đổ lỗi cho chợ đen.

"Ừm, ngồi gần đây một chút để sưởi ấm." Trương Vũ không nghĩ gì nhiều, ở chợ đen đôi khi cũng có những thứ bất ngờ, ví dụ như chị câm, luôn có thể lấy ra những thứ người khác không có.

Vương Tiểu Thanh kéo ghế lai gần hơn.

Sau khi nấu mì xong, Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng to, kỳ lạ thật, ngâm suối nước nóng cũng có thể tốn nhiều năng lượng như vậy sao? Sao lại đói thê này?

Thực ra, ngâm suối nước nóng không tốn nhiều năng lượng lắm, nhưng có vẻ Vương Tiểu Thanh đã quên rằng mình đã đi bộ cả đi lẫn về khoảng hai, ba tiếng.

Sau khi ăn no, Trương Vũ đi tắm, Vương Tiểu Thanh mang nước vào trong phòng rửa mặt, thực ra là vào không gian để tắm, chỉ cần tắm nhanh rồi sau đó thay quần áo lót là được.

Sau khi đi ra ngoài, Trương Vũ đã rửa xong bát, trông anh có vẻ muốn nói gì đó.

Vương Tiểu Thanh đi đến, Trương Vũ đưa tay ra và ôm Vương Tiểu Thanh vào lòng, hiện tại Vương Tiểu Thanh chỉ mặc đồ ngủ, có thể cảm nhận được sự đụng chạm của anh.

"Có chuyện gì sao? Anh có gì muốn nói với em à?" Vương Tiểu Thanh hỏi.

Trương Vũ bất ngờ đỡ Vương Tiểu Thanh đứng dậy, anh cũng đứng lên luôn, đứng đối diện với Vương Tiểu Thanh.

"Anh là người chậm chạp, cả đời này chưa từng nói những lời ngọt ngào. Nhưng sống một đời, có những lời không nói ra anh sợ mình sẽ hối hận. Tiểu Thanh, trước đây anh là người rất tùy ý, đối xử với người khác không có kiên nhẫn, nhưng từ khi anh gặp em, bảo bối, công chúa của anh. Nói như vậy nghe thì có vẻ sáo rỗng, cũng giống như lời nói dối, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, anh sẵn sàng trao tất cả mọi thứ cho em, bao gồm cả cuộc sống và tình yêu của anh."

Nói đến đây, Trương Vũ cười, mắt anh cũng đỏ hoe, giọng nói run rẩy, có chút khàn khàn: "Thanh Thanh, chúng ta kết hôn nhé. Em... đồng ý không, em có đồng ý gả cho anh không?"

Nói xong, Trương Vũ bất ngờ quỳ một chân, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng đơn giản.

Người đàn ông bên ngoài thì thành thục và trầm ổn, lúc này đây tay chân lại có chút lúng túng, nơm nớp lo sợ chờ đợi đáp án cuối cùng.

Vương Tiểu Thanh chớp chớp mắt, mắt cô cay cay. Cô làm bộ, nũng nịu nói: "Nếu chiếc nhẫn này mà đeo vừa, em sẽ gả cho anh."

Câu này không phải là nói đùa, Vương Tiểu Thanh nhớ rõ Trương Vũ chưa bao giờ đo kích thước ngón tay của cô, không biết chiếc nhẫn có rộng hơn một chút nào không.

Trương Vũ từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, ngón tay cô thon dài, chiếc nhẫn này là nhẫn đặt làm theo yêu cầu, thế mà lại đeo vừa vặn.

Trương Vũ quỳ một gối, nắm lấy ngón tay cô nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười với cô, nhìn qua cực kỳ cao hứng.

Nụ cười này cũng khác với những lúc vui vẻ bình thường, nụ cười không có chút gượng gạo, thậm chí còn có chút buồn cười.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 209: Chương 209



Vương Tiểu Thanh cũng bị anh chọc cười.

Trương Vũ cười nói: "Em là của anh rồi."

Anh đứng dậy, nhướng mày, "Hôn một cái?"

Vương Tiểu Thanh nhìn anh, nghiêm túc gật đầu: "Được."

Trương Vũ lại cười, tiến lên phía trước một bước, một số cảm xúc dâng trào trong mắt anh, cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi.

Một tay anh đỡ lấy sau gáy cô, hôn một cách mãnh liệt, nhưng động tác cắn môi lại không tự chủ được mà dịu dàng, mang theo sự trân trọng như trân trọng một báu vật.

Buổi chiều khi Vương Tiểu Thanh ngâm suối nước nóng, cũng đã nghĩ kỹ, muốn đem chính mình giao cho anh, chỉ là ở trên núi không tiện.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh dũng cảm đưa tay mình lên áo của Trương Vũ, trước tiên cởi áo khoác của anh ra, sau đó đưa tay vào áo trong của Trương Vũ, chạm vào cơ bụng, cơ ngực, sau đó đi xuống, đi xuống lại đi xuống.

Vương Tiểu Thanh cởi áo của Trương Vũ ra, tay nhẹ nhàng đưa vào, nhẹ nhàng v**t v* cơ bụng......

Đồng tử Trương Vũ trong nháy mắt mở to, anh trở nên căng thẳng, Vương Tiểu Thanh cảm giác cơ thể Trương Vũ cũng rất cứng.

Trương Vũ thở mạnh, bế Vương Tiểu Thanh lên, đi về phía phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi nằm đè lên người Vương Tiểu Thanh, nhìn cô bởi vì khẩn trương mà đôi mắt hơi mở to, đôi mắt đẹp đẽ trong suốt như thủy tinh.

Trong mắt cô có ánh nước, giống như một con nai vô tình bước vào thế giới phàm trần và ăn nhầm khói lửa nhân gian, thật trong sáng, ngây thơ và đáng yêu.

"Có được không?" Trương Vũ có chút không chắc chắn.

Vương Tiểu Thanh không trả lời anh, mà dùng hành động để trả lời anh, cô từ từ c** q**n của anh xuống.

Trương Vũ hiểu ra, nhanh chóng c** q**n áo của Vương Tiểu Thanh xuống, cũng không quên đắp chăn, sợ Vương Tiểu Thanh bị cảm.

Bàn tay của anh nhẹ nhàng lướt qua lưng cô, từ phần eo của cô bơi thẳng đến lưng, để lại dấu vết v**t v*. Cơ thể của cô không tự chủ được mà run rẩy, trong hô hấp mang theo hơi th* d*c.

Xuống nữa, xuống nữa, lại xuống nữa ~

"A~" Tiếng rên nhẹ của Vương Tiểu Thanh khiến Trương Vũ phấn khích.

Căn phòng tối bị bao trùm bởi hơi nóng, phảng phất như đứng giữa núi lửa, giọt nước trong như tiên tử nhẹ nhàng lướt qua cơ thể trắng ngọc, hơi thở hòa quyện, tựa như cảnh tiên, kỳ diệu không thể tả.

Gió nhẹ nhàng thổi qua trong đêm khuya yên tĩnh, trong không khí tràn ngập một cỗ hương thơm nhẹ, quấn quanh hai người.

Bọn họ lẳng lặng nhìn đối phương, chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp đan xen, thời gian vào thời khắc này giống như ngừng lại, kéo dài một đêm tĩnh mịch thành vô tận.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Vương Tiểu Thanh tỉnh dậy thấy trên người mình vẫn trần như nhộng, có chút ngượng ngùng, nghĩ lại hôm qua mình là người chủ động, thật sự thấy xấu hổ, dùng chăn che mặt lại.

"Tiểu Thanh~" Trương Vũ đưa tay qua ôm lấy Vương Tiểu Thanh, hai cơ thể chạm vào nhau, dễ dàng bùng lên ngọn lửa.

Vương Tiểu Thanh rõ ràng cảm nhận được anh lại....

"Không muốn "

Trương Vũ cười cười, ôm lấy cô.

Còn ở Thượng Hải.

Hôm nay, Lưu Thải Hồng dậy từ sớm, nấu một nồi cháo trắng. Chờ bà Ngô và Ngô Vệ Giang thức dậy, Lưu Thải Hồng cho cháo vào hộp, kèm theo một ít dưa muối, chuẩn bị mang đến cho bà cụ.

"Bà chủ, cậu chủ, tôi có nấu cháo trắng, mọi người ăn một chút đi. Trưa nay tôi sẽ ở bệnh viện, không về nhà. Mọi người cứ ăn tạm gì đó, buổi tối về tôi sẽ nấu."

Lưu Thải Hồng dặn dò vài câu rồi chuẩn bị đi xe buýt đến bệnh viện.

"Dì Lưu, để cháu lái xe đưa dì đi, dì đợi cháu một chút." Ngô Vệ Giang còn nửa bát cháo chưa ăn hết.

"Vậy cũng được."

Lưu Thải Hồng suy nghĩ một chút, thiếu chút nữa là quên mang theo quần áo cho bà cụ.

Bà ta đi vào phòng bà cụ lấy một bộ quần áo, hôm qua nôn mửa và tiêu chảy chắc chắn quần áo đều bẩn rồi, không thay quần áo sẽ rất khó chịu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back