Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 230: Chương 230



Chiếc tivi ngày hôm qua mua chỗ anh Vạn đã được đưa đến đây, nhưng hiện tại Trương Vũ không tiện mang về nhà, sợ bị người khác dòm ngó, có chút giống như anh đi rêu rao khắp nơi.

Trương Vũ muốn tạo bất ngờ cho Vương Tiểu Thanh, cho nên không thể mang về nhà vào ban ngày, Trương Vũ quay lại tìm đàn em dặn dò.

"Tiểu Lý, sau khi cậu mua đồ xong, cậu mang tivi cùng đồ đến nhà anh, sáng sớm ngày mai hoặc tối mai, đừng mang đến vào ban ngày, anh không muốn người khác nhìn thấy, đây là tiền công của cậu, phiền cậu đưa giúp anh chuyến này."

Cuối cùng Trương Vũ vẫn chọn trả tiền để người khác làm việc giúp mình.

"Nhị ca, như này không được đâu, mang về giúp anh chỉ là việc nhỏ, đâu tới năm đồng đâu, không nhiều như thế đâu."

Đối phương có chút ngạc nhiên, nhưng không dám nhận nhiều tiền như vậy.

"Không sao đâu, chỉ cần cậu đừng mang đến vào ban ngày là được."

Trương Vũ không cho đàn em từ chối. quay người đi ngay.

Tiểu Lý vui vẻ nhìn năm đồng trong tay, cười mãn nguyện.

Trương Vũ buộc thịt lên yên xe, lại ra trung tâm thương mại và hợp tác xã bên ngoài dạo một vòng, xem xem không biết có món sính lễ nào phù hợp có thể mua không.

Cuối cùng, cũng không thấy món nào ưng ý cả, liền đạp xe đạp quay về, ngày mai chính là hai mươi tám, ngày kia là hai mươi chín, nhanh quá.

Tối đó, Trương Vũ không đến làm phiền Vương Tiểu Thanh, muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt, hôm đó đã khiến thân thể cô không thoải mái, Trương Vũ có hơi lo.

Sáng hôm sau, nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh, Trương Vũ lại đến nhà Vương Tiểu Thanh.

“Ơ, sao anh lại đến, đã lo xong hết rồi sao?”

Vương Tiểu Thanh có chút ngạc nhiên, Trương Vũ chuẩn bị sinh lễ nhanh như vậy à?

“Đúng vậy, không có tiền, chuẩn bị qua loa là được” Trương Vũ muốn trêu đùa Vương Tiểu Thanh một chút.

“Anh đùa ai vậy, em biết anh muốn giữ tiền riêng, cố tình nói nghèo”

Vương Tiểu Thanh biết rõ thực lực của Trương Vũ, Vương Tiểu Thanh suy đoán Trương Vũ cũng là vạn nguyên hộ, nhưng cụ thể thì cô cũng không rõ.

“Ai nha, chính là không biết mua gì tốt cả, vợ của anh tự lo cho mình hết rồi. Xe đạp, đồng hồ, em đều có cả, anh không còn gì để tặng” Trương Vũ ăn ngay nói thật.

“Ai là vợ của anh chứ, anh là cái đồ láu cá” Vương Tiểu Thanh chọc chọc vào trán Trương Vũ, bị Trương Vũ một phát bắt lấy tay, sau đó anh nắm tay kéo cô vào lòng.

“Thanh Thanh, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi, trời lạnh thế này, ngâm một chút rất thoải mái.”

Trương Vũ đặt cằm lên vai Vương Tiểu Thanh, làm Vương Tiểu Thanh có chút chật vật.

“Đi thôi, còn chờ gì nữa” Vương Tiểu Thanh cũng có chút muốn trải nghiệm, ở trong nước...

Nghĩ đến cảnh ở trong nước... mặt cô đỏ lên, tự hỏi tại sao mình lại nghĩ đến chuyện đó.

Hai người nhanh chóng làm xong món cơm chiên trứng, ăn xong sau đó đi lên núi.

Trên đường đi, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra một chuyện, cô chưa sử dụng biện pháp tránh thai.

“Trương Vũ, chúng ta chưa sử dụng biện pháp tránh thai, như vậy không được đâu, lần sau anh lên thị trấn mua thuốc tránh thai hoặc mua bao cao su.”

Vương Tiểu Thanh dặn Trương Vũ, hiện tại đã có bán bao cao su, bất quá người ta tiếc tiền không mua, vì giá đắt.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy bao cao su tốt hơn thuốc tránh thai, nghe nói có vài người uống thuốc tránh thai sau đó không mang thai được nữa.

“Được, anh biết rồi” Trương Vũ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe từ này xong, trong lòng lại cảm thấy có một chút khô nóng.

Lần này hai người đi nhanh hơn lần trước, đi tới suối nước nóng, thấy cánh hoa lần trước hái xuống chỉ là một phần nhỏ, trong này hoa rất nhiều, Vương Tiểu Thanh lo lắng không biết có rắn không.

“Trương Vũ, lần sau mang một ít thuốc diệt côn trùng tới, còn có rượu Hùng Hoàng nữa, chỗ này ấm áp, em sợ có rắn.”

Vương Tiểu Thanh kiểm tra xung quanh, không thấy côn trùng mới yên tâm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 231: Chương 231



“Đừng lo, lần trước khi dẫn em tới, anh đã rắc thuốc rồi, lần sau sẽ mang thêm.”

Trương Vũ đã bắt đầu c** q**n áo, chờ đến khi Vương Tiểu Thanh quay người lại, mới phát hiện Trương Vũ đã c** s*ch sẽ rồi.

“A~ anh làm gì thế, sao lại không biết xấu hổ như vậy” Vương Tiểu Thanh đỏ mặt, che mắt lại, không ngờ tới sau khi Trương Vũ ăn thịt xong lại trở nên như vậy.

“Đúng vậy, anh cũng không biết tại sao da mặt lại dày thế này, Thanh Thanh, làm sao bây giờ” Trương Vũ bước đến, giữ c.h.ặ.t t.a.y Vương Tiểu Thanh sờ xuống phía dưới.

Vương Tiểu Thanh nhất thời cũng cảm thấy có chút khô nóng, trên mặt thì đã đỏ bừng, không đúng, nhưng nơi này vốn dĩ đã nóng nực rồi.

Vương Tiểu Thanh bảo Trương Vũ xuống nước trước và không được nhìn trộm cô.

Trương Vũ nghe lời, thả tay cô ra rồi bước xuống nước chờ cô.

Vương Tiểu Thanh xác nhận Trươnng Vũ không có nhìn lén mình thì cô mới nhanh chóng c** q**n áo ra và đặt chúng lên băng đá sạch sẽ bên cạnh.

Sau đó, cô nhẹ nhàng xuống nước. Vương Tiểu Thanh vừa xuống nước, Trương Vũ liền xoay người lại.

Ánh mắt anh nhìn cô giống như nhìn một miếng thịt ngon lành, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.

Vương Tiểu Thanh cũng chủ động tiến đến, hai người củi khô lửa cháy hôn nhau đắm đuối, cùng nhau trải qua những giây phút nồng nhiệt~~~~ (lược bỏ mười nghìn từ chi tiết).

Sau khi làm xong, Vương Tiểu Thanh nằm trong vòng tay Trương Vũ, Vương Tiểu Thanh cảm thấy có chút mệt mỏi, làm trong nước một lần còn mệt hơn hẳn so với làm hai lần ở bên ngoài.

"Thanh Thanh, em có thấy thoải mái không?" không biết Trương Vũ nghe được từ đâu, nếu phụ nữ nói thoải mái, thì chứng tỏ bản thân mình lợi hại.

"Không thoải mái chút nào" Vương Tiểu Thanh bĩu môi, lâu quá, cô không chịu nổi.

"Ồ, là do anh không tốt, không làm em thoải mái. Nghe nói ăn rau hẹ có thể giúp cải thiện"

Trương Vũ nghe được những chuyện không đứng đắn này từ mấy đàn em đã có vợ.

"Không cần đâu, anh như vậy rất giỏi rồi, không cần bổ sung thêm gì nữa". Vương Tiểu Thanh vội ngăn cản.

"Thật sao, hóa ra Thanh Thanh nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo nhỉ". Trương Vũ cười xấu xa.

"À đúng rồi, chị dâu có thai phải không?" Vương Tiểu Thanh lại nhớ đến chuyện này, Tào Chiêu Đệ vẫn chưa đi khám, làm sao chắc chắn là cô ta có thai.

"Có lẽ thế, bác sĩ Tôn vẫn chưa về, anh là em trai cũng không tiện nói gì"

Trương Vũ nghĩ đến sự quan tâm đặc biệt của anh trai và mẹ dành cho Tào Chiêu Đệ, chắc hẳn là có thai.

"Ô, em chỉ nghĩ nếu chị dâu có thai, thì mình nên mua ít quà hoặc thuốc bổ cho chị ấy"

Vương Tiểu Thanh biết phụ nữ ở thời đại này có địa vị không cao, khi mang thai thường không có nhiều đồ ăn ngon, dễ bị thiếu dinh dưỡng và thiếu máu.

"Đê sang năm rồi nói sau, mấy hôm trước em mới tặng chị ấy áo bông rồi, đừng tốt quá với chị ấy, biết không? Chị ấy có chút tham lam đấy."

Trương Vũ không ngờ Vương Tiểu Thanh lại tốt với chị dâu mình như vậy, trong khi Tào Chiêu Đệ trước đây còn nói những lời không hay về cô, Trương Vũ thực sự thấy không đáng cho Vương Tiểu Thanh.

"Biết rồi, mình mặc quần áo rồi về thôi" Vương Tiểu Thanh thấy nghỉ ngơi đủ rồi, hôm nay coi như trải nghiệm cảm giác mới mẻ, về sau...

"Đi thôi, anh lên trước" Trương Vũ lên trước mặc quần áo, sau đó đưa khăn cho Vương Tiểu Thanh lau khô người, nếu không mặc quần áo vào sẽ không thoải mái.

Lúc hai người lên núi thì đi rất nhanh, nhưng khi xuống núi thì chậm rì rì, Vương Tiểu Thanh chân bị run, đi được nửa đường thì được Trương Vũ cõng xuống.

Sau khi đưa Vương Tiểu Thanh về nhà, Trương Vũ liền chuẩn bị trở về.

"Thanh Thanh, ngày mai anh đến đưa sính lễ, chờ anh nhé" Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh hôn một cái.

"Được, em sẽ chờ anh" Vương Tiểu Thanh vẫy tay tạm biệt anh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 232: Chương 232



Trương Vũ về đến nhà, mẹ anh đang dọn dẹp vệ sinh nhà bếp.

"Mẹ, mẹ đã thông báo cho bà mối bên kia chưa?" Trương Vũ nghĩ nếu mẹ vẫn chưa thông báo thì mình sẽ đi ngay.

"Bà mối bên kia, mẹ đã báo rồi, sáng mai chín giờ sẽ đến, mười giờ đưa sính lễ, là trọn vẹn. Phong bì đỏ thì cho tám hào hoặc một đồng là được" bà Vương dặn dò, sợ con trai cho quá nhiều tiền.

"Con biết rồi, mẹ" Trương Vũ gật đầu.

"Con trai, sao không thấy sính lễ của con đâu?" Bà Vương có chút thắc mắc.

"Sáng mai hoặc tối nay sẽ có người mang đến, mẹ đừng lo".

Trương Vũ vẫn tin vào khả năng làm việc của Tiểu Lý, nếu không phải người đáng tin cậy, thì anh cũng không có khả năng giao việc quan trọng như vậy cho cậu ấy được.

"Được. Con biết tự sắp xếp là được."

Buổi chiều tối, Tiểu Lý cùng một người bạn đánh xe bò đến, trên xe chất đầy đồ đạc.

"Nhị ca, anh có nhà không?" Tiểu Lý đã đến nhà Trương Vũ vài lần, đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng hô một câu.

Nghe có người gọi mình là nhị ca, Trương Vũ từ trong phòng đi ra.

"Đến rồi, vất vả quá, mang vào phòng anh đi" Trương Vũ dẫn đầu bê chiếc tivi màu, còn hai người kia mang những thứ còn lại.

Mọi thứ đều đặt hết lên trên bàn, dưới sàn, trên ghế, trong phòng Trương Vũ.

Trương Vũ kiểm tra từng món. thấy không có vấn đề gì.

"Cảm ơn các cậu, ở lại ăn cơm tối nhé" Trương Vũ thấy sắp đến giờ cơm rồi.

"Không được đâu nhị ca, trong nhà còn chờ em về ăn cơm cùng, để lần sau nhé" Tiểu Lý cùng bạn đánh xe bò trở về.

Trương Vũ nhìn đống đồ trong phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước, bỏ trang sức vàng bạc ngày hôm qua mua chỗ Thủy Thanh vào, còn bỏ cả số tiết kiệm vào, rồi giấu kỹ trong phòng.

Sáng sớm hôm sau, bà Vương dậy từ sớm gọi cả nhà dậy, bão mọi người ăn mặc chỉnh tề, mặc quần áo mới, dọn dẹp nhà cửa, vì lát nữa đưa sính lễ, mọi người sẽ đến vây xem.

Cả nhà ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đụn nước sôi, rồi chờ bà mối đến.

Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng bà mối, hiển nhiên là mang đến không ít người. Bà mối đi trên đường, mọi người thấy bà mặc trang phục truyền thống, liền nghĩ chắc nhà ai có chuyện vui, bà mối nói hôm nay Trương Vũ đưa sính lễ, người trong làng truyền tai nhau, vì vậy có nhiều người đến xem náo nhiệt.

May mắn là bà Vương đã có chuẩn bị từ trước, chào đón mọi người đến xem, rót trà, bốc hạt dưa và lạc ra cho mọi người ăn.

"Ôi, cái này là cái gì vậy, là tivi à" bà mối vào phòng Trương Vũ xem sính lễ.

Người khác chưa thấy tivi bao giờ, bà mối thì biết chữ, đọc được chữ trên hộp giấy bên ngoài, trên đấy viết là tivi.

"Cái gì" câu nói này thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều muốn đi vào xem một chút.

Nhưng phòng nhỏ như vậy, không thể chen vào được, Tào Chiêu Đệ đứng từ xa, sợ chen lấn làm hại con mình.

"Được rồi, được rồi, sính lễ ở đây chưa được mở ra, có gì đâu mà xem, lát nữa mang sang nhà đồng chí Vương sẽ mở ra cho mọi người cùng xem. Đều ra ngoài nói chuyện đi."

Bà mối lớn giọng đuổi mọi người ra khỏi phòng Trương Vũ, Trương Vũ cũng toát mồ hôi.

Mọi người ngồi đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng đến giờ lành, mười giờ sáng, Trương Vũ và bà mối đi phía trước, Trương Dũng ôm tivi, hàng xóm hỗ trợ mang ấm nước, chậu rửa mặt, khăn hi và vỏ chăn thì để trên khay bưng.

Còn có mấy thanh niên vui tính đi phía sau đánh trống gõ chiêng.

Dân làng nghe thấy, đều đi ra xem náo nhiệt, lúc này mới biết là Trương Vũ đi đưa sính lễ.

Trương Hồng Châu nhìn thấy đoàn người đi như vậy, không nhịn được muốn đi theo nhìn xem, xem xem một tên nhà quê như Trương Vũ thì có thể đưa bao nhiêu sính lễ, Trương Hồng Châu đi theo sau cùng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 233: Chương 233



Vương Tiểu Thanh hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, thoa chút son môi, so với bình thường trông càng xinh đẹp hơn.

Mọi người vào đến sân nhà Vương Tiểu Thanh.

Bà mối bắt đầu báo hỷ.

"Đồng chí Vương, chúng tôi đến báo hỷ cho cô đây. Tin mừng lan truyền khắp nơi, bà mối chúc phúc từ tận đáy lòng. Nguyện chúc hai người cùng nhau vượt qua sóng gió, yêu thương nhau đến cuối đời. Chúc hai người hạnh phúc tràn đầy! Bà mối tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất. Nguyện chúc cô dâu, chú rể yêu thương nhau như đàn vịt quấn quýt chơi đùa dưới nước, cầu mong tình yêu giữa hai người xum xuê như cây thông, cây bách. Chúc hai người có một tương lai tươi sáng, hạnh phúc lâu dài và bên nhau trọn đời. Nào nào nào, chúng ta cùng xem xem đồng chí Trương đã chuẩn bị sính lễ gì nào!".

Bà mối nói xong một loạt lời chúc phúc, bắt đầu báo sính lễ.

Mọi người đều im lặng, chăm chú lắng nghe.

"Bình nước nóng một đôi, hai chiếc chậu rửa mặt, hai chiếc khăn hỷ, hai chiếc vỏ chăn, một chiếc TV, lễ vật hai ngàn tệ".

Bà mối vừa báo xong danh sách sính lễ, cả hiện trường nháy mắt bùng nổ.

"Trời ạ, sính lễ này thôi đã tốn đến vài trăm tệ rồi, lễ vật lại còn hai ngàn tệ, Trương Vũ giàu lên từ lúc nào vậy".

"Đúng vậy, như này quá nhiều rồi, đây là người đầu tiên trong thôn chúng ta đấy". Dân làng rôm rả nói chuyện không ngớt.

Trương Hồng Châu đứng ngoài hàng rào, cô ta cảm thấy không thể tin nổi, sao mình chỉ nhận được hai trăm tệ, còn lễ vật của Vương Tiểu Thanh lại là hai ngàn tệ, chẳng phải nói người dân nông thôn không có tiền sao, sao Trương Vũ lại nhiều tiền đến thế.

Lại còn có TV? Trương Hồng Châu cảm thấy mình như bị lừa, lúc đầu cả nhà Nhị Cẩu nói trong thôn lễ vật nhiều nhất cũng chỉ vài trăm tệ thôi.

Sao đến lượt Vương Tiểu Thanh lại là vài ngàn tệ, Trương Hồng Châu thẹn quá hóa giận, chạy thẳng về nhà, tìm cả nhà Nhị Cẩu tính sổ.

Tào Chiêu Đệ đứng bên ngoài nghe vì sợ chen lấn vào bụng, nghe thấy nhiều tiền như vậy cũng không vui, bản thân cô ta hai năm trước lúc cưới, đòi tám trăm tệ lễ vật, Trương Dũng và mẹ chồng không chịu nổi nói không có tiền. Sao bây giờ tới con dâu thứ hai lễ vật lại được hắn hai ngàn tệ, cái này cũng quá không công bằng đi, còn có những sính lễ kia nữa, cư nhiên còn có cả TV.

Tào Chiêu Đệ tức giận đi về nhà, chờ Trương Dũng về nhà sẽ tìm hắn tính sổ.

"Nhị Cẩu, anh là kẻ lừa đảo, cả nhà anh đều là kẻ lừa đảo". Trương Hồng Châu chạy về nhà, vừa nhìn thấy cả nhà Nhị Cẩu đang sưởi ấm liền mắng chửi một trận.

"Cô bị điên à, ăn no rồi rừng mỡ à, có phải gần đây đối xử với cô tốt quá hay không".

Nhị Cẩu vốn là kẻ lưu manh, trước kia vì muốn sống yên ổn với Trương Hồng Châu, nên hắn ta đã kiềm chế đi nhiều.

Không ngờ Trương Hồng Châu cũng là kẻ lười biếng, cả ngày ăn không ngồi rồi, bây giờ thì hay rồi, còn la hét om sòm, giống như một người điên, không có chút dáng vẻ nào của thanh niên trí thức.

"Mấy người đừng có mà giở trò, các ngươi là kẻ lừa đảo, lừa hôn, các ngươi nói trong thôn này lễ vật chỉ có vài trăm tệ mà thôi, mấy người có biết hôm nay Trương Vũ mang bao nhiêu lễ vật không. Hai ngàn tệ, là hai ngàn tệ đó, mấy người chỉ cho tôi hai trăm tệ, chẳng khác nào bố thí cho ăn mày, Trương Vũ không chỉ có hai ngàn tệ thôi đâu, còn có cả TV, các ngươi là kẻ lừa đảo, lừa đảo".

Trương Hồng Châu không biết cách nói chanh chua của người dân quê, chi phát điên một chút rồi trở về phòng. Trương Hồng Châu đã nghĩ kỹ rồi, không bù tiền thêm thì Nhị Cẩu cũng đừng mong được lên giường.

Sau khi mọi người bàn tán xong, Trương Vũ đưa hai ngàn tệ sính lễ bọc trong giấy đỏ được gói kỹ bằng cả hai tay.

Vương Tiểu Thanh đón lấy bằng hai tay, mọi người bắt đầu reo hò, vỗ tay.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 234: Chương 234



Vương Tiểu Thanh cất kỹ đồ đạc, bảo mọi người đặt sính lễ vào trong phòng. Những người có mặt ở đây không kể nam nữ già trẻ, mỗi người hai viên kẹo, ai nấy đều khen hào phóng.

Đã nhận kẹo thì không thể nói lời không hay, mọi người lấy kẹo rồi ra về, chuyện này cũng đủ cho bọn họ bàn tán mấy ngày rồi.

Bà mối ngồi xuống uống một chén trà, Trương Vũ đưa một phong bì đỏ qua, bà mối vui vẻ ra về.

"Trương Vũ, đó là TV à, nhanh mở ra xem đi". Ban nãy nhiều người như vậy Vương Tiểu Thanh không tiện nói mở ra xem, bây giờ mọi người đã đi về hết rồi.

"Đúng vậy, tiếc là bây giờ vẫn chưa có điện nên không xem được, nhưng mà anh đảm bảo, trong vòng một tháng nữa em sẽ được xem TV".

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh di vào phòng ngủ, mở hộp TV ra, ban nãy mọi người chỉ lo nói về hai ngàn tệ, quên mất việc xem TV, như vậy cũng tốt, đỡ bị ganh tị.

Vương Tiểu Thanh chạm vào TV.

"Thật tốt quá. một tháng nữa là có thể xem TV rồi. em sẽ không thấy buồn chán nữa". Vương Tiểu Thanh vui vẻ xoay vòng vòng.

"Xem ra có vẻ em không quý trọng hai ngàn tệ mà lại quý trọng TV hơn". Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh vui vẻ như vậy, liền biết nỗ lực của mình không hề uổng phí.

"Đúng vậy, vật hiếm thì quý mà, tiền cũng thích, nhưng TV quý hơn". Vương Tiểu Thanh lại phủ hộp giấy lên TV, như vậy có thể chống bụi.

"Anh đã mua cho em món trang sức mà em thích rồi". Trương Vũ nói nhỏ.

"Thật không?" hai mắt Vương Tiểu Thanh sáng lên ngay lập tức.

"Thật, nhưng hôm nay không tiện mang qua, ngày mai em sang nhà anh ăn cơm, anh sẽ đưa cho em, coi như quà năm mới anh tặng em".

Trương Vũ vuốt tóc Vương Tiểu Thanh, hôm nay cô gái của anh đặc biệt xinh đẹp.

"Được, cảm ơn anh". Vương Tiểu Thanh có chút mong chờ mong tới ngày mai.

Trương Vũ đột nhiên đưa tay ra.

"Gì vậy?" Vương Tiểu Thanh không hiểu.

"Quà năm mới của anh đâu?". Trương Vũ nhướng mày.

Vương Tiểu Thanh nghĩ một chút rồi tựa đầu mình vào lòng bàn tay Trương Vũ.

Vương Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái, ý tứ nói em chính là món quà của anh.

Trương Vũ bị cô chọc cười.

"Được rồi, đây là em nói đấy nhé, không được nuốt lời". Trên mặt Trương Vũ lộ ra xấu xa.

Vương Tiểu Thanh mới không sợ, cũng không phải chưa từng trải qua. Vương Tiểu Thanh bĩu môi.

"Anh ở lại ăn cơm trưa không?" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ thấy 11 giờ rồi, nếu Trương Vũ ở lại ăn cơm thì cô sẽ chuẩn bị rửa rau, nếu như Trương Vũ không ở lại thì một mình cô chỉ ăn đơn giản thôi, trong không gian vẫn còn nhiều đồ ăn đã nấu sẵn.

"Không, anh về nhà ăn cơm, trong nhà vẫn còn chút việc". Trương Vũ biết trong nhà sẽ có tranh cãi, cho nên nhất định phải trở về xem.

"Được" Vương Tiểu Thanh gật đầu.

"Hy vọng anh đi như vậy à, anh đi em không luyến tiếc sao". Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh không có một chút cảm giác mất mát nào, bản thân có chút ghen.

"Gì chứ, chúng ta ngày nào mà chẳng gặp nhau, anh có về nhà thì khoảng cách giữa chúng ta cũng rất gần, có cái gì mà luyến tiếc chứ".

Vương Tiểu Thanh bất đắc dĩ, chọc vào n.g.ự.c Trương Vũ một cái.

"Em là cái đồ không có lương tâm, anh mỗi đêm đều nhớ đến em đấy".

Trương Vũ nói thật, mỗi đêm anh đều nghĩ đến Vương Tiểu Thanh mới ngủ được.

"Thật không, vậy trong mơ anh có mơ thấy em không". Vương Tiểu Thanh chuyển chủ đề.

"Trong mơ cũng mơ thấy em~ " Nhưng mà giấc mơ này, Trương Vũ có chút ngượng ngùng.

"Nửa tháng nữa là chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau, đến lúc đó anh sẽ thấy em phiền".

Dù Vương Tiểu Thanh chưa từng kết hôn nhưng đã nghe qua không ít người nói đàn ông sau khi kết hôn sẽ thay đổi.

Nghe nói đàn ông trước khi cưới tốt như thế nào đều là giả vờ, sau khi cưới cãi nhau mới là thực tế.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 235: Chương 235



Vương Tiểu Thanh cũng không biết người đàn ông mình chọn sau này có thay đổi không, nhưng bây giờ cô cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cứ sống trong hiện tại thôi.

"Anh sẽ không, sẽ không, Thanh Thanh của anh, anh mãi mãi sẽ không thấy em phiền". Trương Vũ vươn tay ôm lấy Vương Tiểu Thanh, ôm cô thật chặt.

"Được rồi, được rồi, người ta sắp không thở nổi rồi". Vương Tiểu Thanh lè lưỡi, Trương Vũ không kìm được mà hôn cô, cuối cùng hai người ôm hôn nhau, hôn đến trên giường.

Tào Chiêu Đệ vừa về đến nhà đã cau có, bà Vương đang dọn dẹp trong nhà, bà không đi theo để xem náo nhiệt.

Nhìn thấy Tào Chiêu Đệ trở về, bà Vương vốn định hỏi thăm tình hình thế nào, nhưng Tào Chiêu Đệ vừa vào phòng đã "ầm" một tiếng, đóng cửa một cách bạo lực. Bà Vương thở dài, cảm thấy gia đình mình thật không may mắn.

Nửa giờ sau, Trương Dũng vui vẻ trở về nhà.

"Mẹ à, mẹ không biết đâu, em trai đúng là ẩn sâu không lộ, em ấy còn mua được cả một cái TV nữa đấy, lần này nhà mình thật sự được nở mày nở mặt rồi".

Trương Dũng thật lòng vui cho em trai mình, em trai đúng là có bản lĩnh, không chỉ mua được TV mà còn có thể đưa ra hai ngàn tệ làm sính lễ, sau này có điện, mình cũng có thể sang nhà em trai xem TV.

"Thật à, thế thì tốt quá, chi tiếc bây giờ vẫn chưa có điện, nhưng lần trước lúc họp trưởng thôn nói sắp có điện rồi. Đúng rồi, vợ con vừa về nhà đã cau có khó chịu, không phải là ghen tỵ với sính lễ của Trương Vũ tặng Tiểu Thanh đấy chứ".

Bà Vương nói ra suy đoán của mình, dù sao những chuyện này vốn là sở trường của Tào Chiêu Đệ.

"Chắc là không đâu, để con đi xem, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều, em trai có được sính lễ tốt như thế là do bản thân em ấy có bản lĩnh".

Trương Dũng an ủi mẹ, để bà không phải lo lắng nhiều.

"Ừ, nó đang mang bầu, con cũng đừng cãi nhau với nó nhiều". Bà Vương gật đầu, đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Trương Dũng đi vào phòng, thấy Tào Chiêu Đệ đang ngồi trên giường, vốn dĩ Trương Dũng không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến việc cô ấy đang mang thai, anh vẫn đi tới.

"Sao vậy, sao em không vui". Trương Dũng cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em có gì mà phải vui chứ, cùng làm dâu nhà họ Trương, anh nhìn sính lễ của em và của Vương Tiểu Thanh mà xem, khác biệt quá lớn. Đã thế nhà anh còn nói là vì sính lễ của em mà trong nhà nợ nần, lừa ai chứ".

Tào Chiêu Đệ cảm thấy sính lễ mình nhận được năm xưa thật quá ít, nghĩ rằng nhà họ Trương cũng có chút tiền gửi tiết kiệm.

"Tào Chiêu Đệ, em đừng được đằng chân lân đằng đầu, thời điểm hai chúng ta cưới, toàn bộ tiền trong nhà đều lấy ra làm sính lễ hết, sau đó còn phải vay tiền để làm tiệc cưới và mua sính lễ, tiền vay đó đều do em trai một mình trả. Còn tiền sinh hoạt hằng ngày, bình thường có thịt ăn cũng là em trai mua về. Mẹ tích góp được chút tiền này để lo cho đám cưới của em trai, nhưng em ấy không lấy, chỉ yêu cầu chúng ta tổ chức tiệc cưới thôi.”

“Sính lễ em ấy đưa ra đều là tiền em ấy tự mình kiếm được, là do em ấy có bản lĩnh, tôi không có bản lĩnh nên không thể cho em nhiều thế. Những suy nghĩ này của em đều có vấn đề đấy. Năm xưa sính lễ của anh đưa cho em cũng là một trong những sính lễ cao nhất trong thôn này và trong thôn nhà em rồi, thế mà em vẫn không thấy hài lòng? Hôm nay là ngày vui của em trai, em dẹp bỏ hết suy nghĩ của mình lại đi, chúng ta còn phải trông cậy vào em ấy giới thiệu việc làm nữa đấy".

Trương Dũng nói một hồi lâu, cũng không biết Tào Chiêu Đệ nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng thấy Tào Chiêu Đệ không còn cau có nữa, có lẽ là đã nghe lọt tai lời Trường Dũng nói.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 236: Chương 236



"Năm sau, sau khi phân chia nhà cửa, tiền anh kiếm được một phần sẽ đưa cho em, một phần sẽ cho mẹ tiêu dùng. Em cũng đừng cảm thấy mình thấp kém hơn ai, sính lễ năm xưa của em cho dù là ở thôn chúng ta hay thôn nhà mẹ em đều là một trong những sính lễ cao nhất".

Trương Dũng nói xong liền ra ngoài giúp bà Vương nhóm lửa, năm đó nhà Tào Chiêu Đệ vừa mở miệng yêu cầu liền yêu cầu sính lễ tám trăm tệ, lúc đó Trương Vũ vẫn còn học cấp ba. Trong nhà thiếu lao động, cũng chỉ có vài trăm tệ tiết kiệm, kỳ cuối cùng của năm học, trong nhà cũng không có tiền.

Trương Vũ nói rằng mình sẽ không có cơ hội thi đại học, nên không học nữa, bắt đầu đi làm kiếm tiền.

Cuối cùng Tào Chiêu Đệ cũng không gây rối thêm, chủ yếu là còn phải trông cậy vào Trương Vũ tìm đường kiếm tiền cho Trương Dũng, cho nên không muốn làm mất lòng Trương Vũ.

Ngày 30 Tết, Trương Vũ từ sớm đã lên trấn, mua không ít thịt, trước đó cũng đã mua nhiều nhưng đã ăn một phần rồi.

Trong thời gian mừng năm mới, không có bán thịt, nên cần mua nhiều hơn một chút, hơn nữa Vương Tiểu Thanh thích ăn tai heo, Trương Vũ mua thêm. trước tiên mang một phần đến cho Vương Tiểu Thanh.

"Tiểu Thanh, đi cùng anh qua nhà nhé". Trương Vũ muốn ở bên cạnh Vương Tiểu Thanh.

"Ơ, giờ mới giữa trưa mà, chưa tới giờ ăn cơm tất niên đâu". Vương Tiểu Thanh sợ người trong thôn dị nghị, chưa cưới mà đã thường xuyên sang nhà ăn cơm.

"Đi nào, sang nhà đông vui hơn, một mình em ở đây cũng chán". Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh rồi khóa cửa lại.

Lúc hai người về đến nhà, bà Vương đang chuẩn bị nấu cơm, còn Trương Dũng thì đang bổ củi.

Sắp sang năm mới phải chuẩn bị sẵn củi, trong thôn có tục lệ, nửa đầu tháng giêng tốt nhất là không làm việc.

"Em dâu đến rồi à". Trương Dũng cười chào hỏi.

"Chào anh". Vương Tiểu Thanh gật đầu.

"Chúng ta vào bếp thôi". Trương Vũ mang theo thịt và dẫn Vương Tiểu Thanh đi vào bếp, bà Vương đang rửa rau, dự định buổi trưa sẽ xào qua loa vài món ăn, tới tối mới nấu nhiều hơn.

"Mẹ, Tiểu Thanh đến rồi, đây là thịt con mua thêm, mẹ treo lên nhé".

Trương Vũ đưa thịt qua, hiện tại không có tủ lạnh, thịt mua về đều là ướp chút muối rồi treo lên để tránh cho bị hỏng.

"Tiểu Thanh đến rồi, mau lại đây sưới ấm, con trai, mau đi rót ly nước đường". Bà Vương vội vàng đứng dậy, lấy một cái ghế nhỏ đưa cho Vương Tiểu Thanh ngồi.

"Bác gái, lại làm phiền bác rồi". Vương Tiểu Thanh nhận lấy ghế, ý bảo Trương Vũ không cần pha nước, Vương Tiểu Thanh không thích uống nước đường.

"Chúng ta là người một nhà rồi, khách sáo cái gì chứ". Bà Vương nhìn thịt Trương Vũ mang về, thấy cũng hợp lý, trưa nay làm thêm món thịt.

Thượng Hải.

"Tiểu Lưu, con gái cô cũng ở Thượng Hải, tối nay cô không cần nấu cơm tất niên đầu, ngày mai nghỉ ngơi một ngày. Ngày kia chúng tôi đến nhà bà ngoại của Vệ Giang, cô trở về đây nấu chút đồ ăn cho bà cụ, các món này đã có sẵn, buổi tối chúng tôi tự nấu là được rồi".

Xưởng trưởng Ngô thấy Lưu Thải Hồng dù về nhà nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, cảm thấy hơi áy náy, đề nghị để Lưu Thải Hồng trở về nghỉ ngơi một chút.

"Vâng, nếu ông đã nói vậy, vậy thì lát nữa tôi sẽ về, trưa mùng hai tôi sẽ qua đây nấu cơm cho bà cụ".

Lưu Thải Hồng cũng lo lắng cho con gái ở nhà một mình trong dịp Tết, cô đơn một mình, cùng không biết có mua được gì ngon không.

"Ừ, trong nhà không phải có nhiều gà vịt sao, cô mang hai con về cùng con gái ăn".

Xưởng trưởng Ngô đi vào phòng bếp, gần Tết có nhiều người đến biếu quà, gà vịt cá, rượu, chè, thuốc lá, đều nhận được nhiều.

Xưởng trưởng Ngô chọn một con gà, một con vịt đưa cho Lưu Thải Hồng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 237: Chương 237



"Như vậy thật ngại quá, thưa ông", trong lòng Lưu Thải Hồng rất muốn, nhưng vẫn phải khách sáo một chút.

"Cô đừng khách sáo, chúng tôi có mấy người thôi, cũng ăn không hết nhiều thế này đâu". Xưởng trưởng Ngô nhét vào tay Lưu Thải Hồng.

Lưu Thải Hồng quét dọn nhà bếp một chút, sau đó đi qua chào hỏi bà cụ.

"Bà ơi, ông chủ cho cháu nghỉ phép, bảo cháu mùng hai quay lại, cháu xin phép về trước".

"Tiểu Lưu, cháu đi rồi, miệng của bà lại khó chịu hai ngày rồi đây".

Bà cụ đã ăn quen đồ ăn mà Lưu Thải Hồng nấu, ăn đồ ăn do Xưởng trưởng Ngô và bà Ngô nấu thì thật sự bà cụ có chút chê bai.

“Bà ơi, bà cứ nói đùa, cháu đã ăn thử món ăn của bà Ngô nấu, tay nghề của bà ấy rất tốt mà”.

Thật ra tay nghề của bà Ngô cũng được, chỉ có điều gần nửa năm nay không nấu ăn. mà nấu ăn thì cần sự khéo mléo và quen tay. Thêm vào đó, bà Ngô cũng không muốn nấu thức ăn mềm nhừ theo khẩu vị của bà cụ, cho nên bà cụ mới hay chê bai.

“Tiểu Lưu, cô vất vả rồi, năm hết Tết đến công việc trong nhà nhiều, tôi sẽ bảo với con trai tăng lương cho cô”.

Bà cụ ngoài miệng là nói như vậy, lần trước ở bệnh viện cũng có nói nhưng bà cụ chưa từng nói với Xưởng trưởng Ngô.

Trong lòng Lưu Thải Hồng biết bà cụ chỉ nói cho có, nên cũng không để tâm lắm.

“Cảm ơn bà, cháu xin phép về trước”.

Lưu Thải Hồng cũng lười không muốn nói thêm những lời xã giao. liền cầm gà và vịt đi về nhà.

Về đến nhà, Vương Mộng Mộng đang nằm nghỉ sau khi ăn no.

“Mộng Mộng, cốc cốc cốc, mẹ về rồi” Lưu Thải Hồng không có chìa khóa, chỉ có một cái chìa khóa.

“Ra ngay” Vương Mộng Mộng mở cửa.

“Mộng Mộng, trong nhà còn đồ ăn không, nếu không có, mẹ đi mua một ít”.

Lưu Thải Hồng đặt gà và vịt vào trong bếp, thấy trong bếp cũng có đồ ăn gì, chỉ có trứng gà.

“Không có đồ ăn, mẹ, con định tối nay ra ngoài mua ít đỗ ăn nấu sẵn”.

Vương Mộng Mộng một mình ở nhà ít khi nấu nướng, thường xuyên ăn mì

“Không sao, bây giờ mẹ đi mua, con có đi không?”. Lưu Thải Hồng cầm giỏ đi chợ mua đồ ăn.

“Đi chứ, ở nhà buồn c.h.ế.t đi được”. Vương Mộng Mộng ở nhà hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đi chơi thì không có tiền.

Mỗi tháng được mười mấy tệ chỉ đủ mua chút gạo, mì, thịt, trứng gà. Nếu ra ngoài ăn ngon thì ăn không được hai ngày đã hết tiền rồi.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi”. Trên đường đi, Lưu Thải Hồng kể về cuộc sống ở nhà họ Ngô với Vương Mộng Mộng.

“Mẹ, con nghe nói có một loại thuốc có thể làm người ta mơ mơ màng màng đấy, hay mẹ tìm hiểu xem có ai bán loại thuốc đó không, vậy thì xưởng trưởng Ngô, không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao”. Vương Mộng Mộng đưa ra ý kiến.

“Con bé này, con nghe mấy chuyện này ở đâu vậy”. Lưu Thải Hồng đương nhiên biết có loại thuốc này nhưng bà ta lo rằng cho dù có xảy ra rồi thì Xưởng trưởng Ngô vẫn không muốn ly hôn với bà Ngô, vậy phải làm sao bây giờ.

“Mẹ, con nghe được từ mấy bà tám trong xưởng nói, mỗi ngày đi làm bọn họ toàn nói mấy chuyện vớ vẩn mà thôi”.

“Chuyện của mẹ con không cần lo lắng, mẹ sẽ tự mình tìm cơ hội”.

Lưu Thải Hồng cũng có chút sốt ruột rồi, bà ta đã làm ở đây được hơn nửa năm mà chưa có tiến triển gì, ý tốt của bà ta xưởng trưởng Ngô đều coi như không để ý tới.

Bà Ngô thì lúc nào cũng ở bên cạnh, cơ hội cũng ít, nên phải nắm thật chặt.

Hai người đến chợ, không ngờ lại có nhiều người đi mua thức ăn như vậy, chắc hẳn là chuẩn bị cho bữa cơm tất niên, Lưu Thải Hồng mua giò heo, thịt ba chỉ, thịt nạc, mua khá nhiều.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 238: Chương 238



“Mẹ, có phải mẹ mua nhiều quá không, con thấy mẹ còn mang về gà và vịt nữa, hôm nay chúng ta không ăn hết được nhiều như vậy đâu”. Vương Mộng Mộng cũng có chút thèm.

“Đứa ngốc, mẹ sẽ nấu thịt ba chỉ cùng thịt nạc, nấu thành món khâu nhục, bây giờ là mùa đông khó bị hỏng, sau khi mẹ trở về nhà họ Ngô đi làm, con ăn ít lại một chút, có thể ăn được vài ngày”.

Lưu Thải Hồng nghĩ sau này mỗi tuần gửi cho con gái ít thịt, mình ở nhà họ Ngô thì ăn uống ngon lành, còn con gái lại không có thịt để ăn, trong lòng Lưu Thải Hồng thấy không yên lòng.

“Cảm ơn mẹ” Vương Mộng Mộng lại lôi kéo Lưu Thải Hồng đi mua thêm ít đồ ăn vặt, năm mới mà, phải có chút không khí năm mới.

Nhà họ Ngô.

“Tiểu Ly, tối nay em vào bếp đi, lâu rồi không được ăn món em nấu, anh nhớ quá, con trai cũng vậy, từ lúc về tới nay chưa ăn được mấy bữa cơm em nấu, qua vài hôm nữa lại phải về đơn vị rồi”. Xưởng trưởng Ngô ôm vai bà Ngô.

“Được thôi, nhưng mẹ anh không thích ăn món ăn mà em nấu”. Bà Ngô ăn ngay nói thật.

“Mẹ thích ăn đơn giản thôi, nấu cho mẹ món thịt ba chỉ kho mềm, thêm món đậu phụ rán, khoai tây xào, bình thường mẹ thích mấy món này nhất”.

Xưởng trưởng Ngô vẫn hy vọng mối quan hệ giữa bà Ngô và bà cụ có thể hòa hợp hơn, ban đầu bà Ngô cũng không có thái độ như thế này.

Khi bà cụ mới đến, bà Ngô vẫn nấu ăn, nhưng bà cụ cứ luôn chê lúc thì nhạt nhẽo, lúc thì cứng quá, không nhai được.

“Được rồi, nếu mẹ không ăn thì không được trách em đâu nhé, nếu mẹ ăn thì mai em lại nấu, còn không thì ngày mai anh tự nấu”.

Bà Ngô đứng dậy, chuẩn bị đi vào bếp xem nên nấu gì cho bữa cơm tất niên.

Buổi tối, thức ăn đều được bày hết ra bàn.

“Thơm quá” Xưởng trưởng Ngô giúp mang đồ ăn ra.

“Đừng nịnh nữa, lát nữa xem anh ăn được mấy bát”. Bà Ngô nghe vậy cũng vui vẻ.

“Anh sẽ ăn ba bát” Xưởng trưởng Ngô đặt đồ ăn lên bàn, rồi đi gọi bà cụ ăn cơm.

“Hẹ xào thịt xông khói, lạp xưởng hấp, cua hấp, tôm chiên giòn, đậu phụ rán, khoai tây xào, thịt kho, canh thịt viên”. Ngô Vệ Giang nhìn đồ ăn trên bàn, thèm thuồng.

“Mẹ, con thích thịt xông khói, ngày mai mẹ cũng xào nhé”. Ngô Vệ Giang dỗ dành khiến bà Ngô vui hơn, chỉ cần chồng và con trai ăn ngon, bà có thể nấu cơm mỗi ngày.

“Được, trong nhà còn nhiều, ngày mai mẹ lại xào cho con” Bà Ngô gắp một đũa thịt xông khói cho con trai.

“Mẹ, mẹ thích ăn khoai tây mà, đây là khoai tây mới đào, thơm lắm, thịt ba chỉ Tiểu Ly kho rất mềm”.

Xưởng trưởng Ngô gắp khoai tây cho bà cụ, bà cụ thấy bầu không khí tốt đẹp, bà cũng cười vui vẻ, bữa cơm này cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra.

Phong Thu Loan.

Buổi chiều, Vương Tiểu Thanh cùng bà Vương ngồi trong phòng khâu giày, trò chuyện, Trương Vũ và Trương Dũng đi chẻ củi, gần tới tối hai người cùng nhau vào bếp nấu cơm, không rảnh tay chút nào.

Tào Chiều Đệ thì đi ra ngoài, không biết đi hóng chuyện ở đâu rồi.

“Bác gái, chị dâu chắc chắn có thai đúng không” Vương Tiểu Thanh hỏi.

“Cũng chưa đi khám bác sĩ, nhưng tám chín phần mười thì đúng rồi, nó thấy buồn nôn, kinh nguyệt không thấy đến”. Bà Vương và những người thế hệ trước thường dựa vào những dấu hiệu này để suy đoán có thai hay không.

“Theo cháu thấy, bác sĩ Tôn không có ở nhà, tốt nhất để anh cả đưa chị dâu đi bệnh viện khám cho yên tâm, cháu nghe nói có người có thai nhưng lại là mang thai ngoài t* c*ng, tốt hơn hết vẫn nên đi kiểm tra thử”.

Vương Tiểu Thanh là người hiện đại, hiểu rõ tầm quan trọng của khám thai, trên cơ bản là mỗi tháng nên đi kiểm tra một lần, Tào Chiêu Đệ không nhờ bác sĩ bắt mạch, cũng không dùng que thử thai để kiểm tra, cho nên phải cẩn trọng, đề phòng thì hơn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 239: Chương 239



“Ừ, cháu nói có lý, sớm biết như vậy thì nên đi sớm, đi từ hai ngày trước, hôm nay là 30 Tết rồi, đi khám không may mắn, chờ đến mùng 10 bệnh viện mở cửa đi làm lại, đưa Tào Chiêu Đệ tới đó khám”.

Bà Vương cảm thấy Vương Tiểu Thanh là người có học, hiểu biết nhiều,liền nghe theo lời Vương Tiểu Thanh khuyên.

“Vâng” Vương Tiểu Thanh gật đầu.

Buổi tối, hai anh em chuẩn bị một bàn đầy thức ăn.

“Ăn cơm thôi, mẹ, em dâu, Chiêu Đệ, ăn cơm nào” Trương Dũng mang món cuối lên bàn, Trương Vũ đang cầm bát cơm chuẩn bị xới cơm.

Trời lạnh nên cả nhà ngồi ăn trong bếp. Trên bàn bày tám món: tai heo xào, gan heo xào, thịt kho, giò heo kho tàu, khoai tây xào thịt, trứng chiên ớt, cải thảo, canh xương hầm củ cải.

“Thơm quá đi!” Vương Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước miếng.

“Em dâu ăn nhiều vào nhé, chú út đã bận rộn cả buổi chiều đấy”.

Trong lời nói của Tào Chiêu Đệ có một chút ghen tị, trước đây Trương Vũ chưa bao giờ nấu nhiều món ăn hay thịt như vậy trong dịp đón năm mới, dù là đêm hai ba hay năm mới.

Tào Chiêu Đệ đã sống trong gia đình này được hai năm, đây là lần đầu tiên được ăn bữa cơm thịnh soạn như vậy, không ngờ lại nhờ vào phúc của Vương Tiểu Thanh.

“Cảm ơn chị dâu, anh cả cũng đã bận rộn cả buổi chiều, chị cũng ăn nhiều vào nhé”.

Vương Tiểu Thanh cũng không để ý đến suy nghĩ của Tào Chiêu Đệ, nhưng Tào Chiêu Đệ nói không sai, đúng là Trương Vũ đã làm rất nhiều việc trong suốt mấy tiếng qua.

Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, Tào Chiêu Đệ gần đây ăn uống đầy đủ nên lúc ăn cũng không còn ăn một cách vội vã nữa, Trương Dũng biết Tào Chiêu Đệ thích gắp những món ngon, Trương Dũng yên lặng giúp Tào Chiêu Để gắp đồ ăn.

Trương Vũ gắp cho Vương Tiểu Thanh món tai heo xào và trứng chiên mà cô thích.

“Trương Vũ, giò heo con làm lần này ngon hơn trước, tay nghề của con tiến bộ rồi đấy”, bà Vương ăn một miếng giò heo.

“Đều nhờ Tiểu Thanh chỉ cho con, Tiểu Thanh nấu còn ngon hơn con, lần sau để cô ấy trổ tài cho mẹ xem”.

Trương Vũ cũng gắp giò heo đặt vào bát cho Vương Tiểu Thanh, trong bát của cô đã đầy ắp thức ăn.

“Được rồi, anh cũng ăn nhiều vào”. Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng tối nay chắc chắn sẽ ăn no quá, hình như gần đây cô tăng cân.

Ăn cơm xong, hai anh em dọn dẹp bàn ăn, bà Vương trở về phòng, một lát sau bà Vương mang ra hai phong bao lì xì.

“Nào, Tiểu Thanh, Chiêu Đệ, đây là tiền lì xì cho hai con, mẹ không có con gái, hai con đến nhà này, mẹ sẽ coi hai con như con gái của mình mà đối đãi, chỉ hy vọng các con sẽ sống hòa thuận”.

Bà Vương đưa một phong bao lì xì cho Vương Tiểu Thạnh và một cho Tào Chiêu Đệ. Vốn bà Vương không định đưa cho Tào Chiêu Đệ, năm đầu tiên Tào Chiều Đệ về nhà bà cũng đã cho rồi. Nhưng nghĩ đến cô đang mang thai, cũng coi như là đưa cho cháu

“Bác gái, con ngại quá, con lại chẳng mang gì đến cho bác”.

Vương Tiểu Thanh không ngờ bà Vương lại khách sáo như vậy, hôm nay cô không mang gì đến nhà Trương Vũ, tất cả là lỗi của Trương Vũ, Vương Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Trương Vũ một cái.

Tào Chiêu Đệ cảm thấy Vương Tiểu Thanh chính là giả vờ khách sáo, nào có ai mà không yêu tiền chứ.

“Cảm ơn mẹ.” Tào Chiêu Để nhanh chóng cất kỹ, lập tức tìm cớ đi WC, thật ra là đi nhìn xem trong bao lì xì có bao nhiêu tiền.

Không lâu sau, Trương Dũng trở về phòng và cũng mang ra một phong bao lì xì đưa cho Vương Tiểu Thanh.

“Em dâu, đây là lần đầu em đến nhà chúng ta ăn Tết, anh chị không có gì nhiều, đây là một chút tâm ý của anh chị”.

“Anh cả, em không thể nhận được, chị dâu còn đang mang thai, cũng cần phải dùng tiền nhiều”.

Vương Tiểu Thanh vội vàng từ chối, cuộc sống của anh cả vốn không dễ dàng, làm sao cô có thể lấy tiền của anh ấy được.
 
Back
Top