Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 220: Chương 220



"A, chuyện đó hả, em trai nói sẽ giúp chúng ta tìm cách kiếm tiền, chỉ cần đợi thông báo của chú ấy là được. Anh nói cho em biết, Vương Tiểu Thanh sắp trở thành em dâu của chúng ta rồi, sau này em phải đối xử tốt với cô ấy một chút, đừng nói những lời không hay."

Trương Dũng biết Tào Chiêu Đệ là một người nói chuyện không có đầu óc, nên đặc biệt nhắc nhở một chút.

"Được, được, được, quá tốt rồi. Trương Vũ đã nói giúp thì chắc chắn sẽ giúp. Thật tốt quá, anh yên tâm, về sau em sẽ đối xử với Vương Tiểu Thanh giống như em gái ruột."

Nghe thấy vậy, Tào Chiêu Đệ cuối cùng cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, có thể an tâm đi ngủ.

Trương Vũ về phòng, lấy sổ tiết kiệm ra xem rồi cất đi.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh dậy sớm, rửa mặt rồi nhóm lửa, đun nước nóng để lát nữa rửa bát.

Trong không gian có sẵn sủi cháo đã nấu chín. Vương Tiểu Thanh bưng ra hai bát lớn.

"Cốc cốc cốc... Tiểu Thanh, em dậy chưa?"

Vừa mới mang sủi cảo ra, Trương Vũ đã gõ cửa.

Vương Tiểu Thanh mở cửa ra, Tmrương Vũ lập tức hôn cô, Vương Tiểu Thanh vội vàng né tránh.

"Ăn sáng đi, nhanh lên một chút." Vương Tiểu Thanh ngồi xuống, đổ giấm và dầu ớt vào bát để chấm sủi cảo.

"Sao em chuẩnr bị sủi cảo nhanh thế, còn nấu chín luôn rồi." Trương Vũ ngạc nhiên.

"Em đêm qua không ngủ được. nên dây làm sủi cảo trước. vừa nấu xong thì anh đến. Chúng ta ăn nhanh đi."

Vương Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái, không dám nói thật rằng mình làm sủi cảo vào sáng nay, nên nói dối là làm từ đêm qua.

Trương Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, đây vốn là chuyện rất bình thường.

Hai người nhanh chóng ăn xong sủi cảo, rửa bát đĩa xong, rồi mới lên đường.

"Chúng ta có kịp không?" Vương Tiểu Thanh lo lắng không kịp chuyến xe lúc tám giờ.

"Không sao, kịp mà. Lát nữa anh sẽ đạp nhanh hơn, trời lạnh, em quàng khăn kín vào."

Trương Vũ đạp xe nhanh hơn, lúc này vẫn còn sớm, trên đường vắng người và xe, đạp nhanh một chút cũng không có vấn đề gì.

Cuối cùng, hai người đến bến xe lúc bảy giờ năm mươi lăm phút. Trương Vũ để Vương Tiểu Thanh lên xe trước để lấy chỗ, còn mình thì đi khóa xe.

Trương Vũ đem xe đạp đến cửa hàng rồi khóa xe ở đây, đưa cho chủ quán một hào để nhờ họ trông xe giúp. Chủ quán vui vẻ nhận tiền, vừa mở hàng đã có người đến đưa tiền, là điềm lành, vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ trông xe giúp.

Vương Tiểu Thanh lên xe, thấy trên xe chỉ có hai ba người. Sớm thế này, mọi người còn chưa dậy.

Vương Tiểu Thanh ngồi hàng ghế thứ hai, vị trí này gần cửa sổ, đã lâu rồi cổ không ngồi xe, sợ say xe.

"Tiểu Thanh!" Trương Vũ lên xe.

"Nhanh thế, anh để xe ở đó có sao không, liệu có bị trộm mất không?" Vương Tiểu Thanh có chút lo lắng, xe đạp thời này cũng xem là tài sản lớn.

"Anh đưa một hào cho chủ quán, nhờ họ trông xe giúp " Trương Vũ lắc đầu, ý bảo không cần phải lo lắng.

"Anh thật thông minh." Vương Tiểu Thanh cảm thán đầu óc Trương Vũ thật đúng là sắc bén. Sau này khi kết hôn, chuyện không gian chắc chắn sẽ bị anh nhìn ra sơ hở, Vương Tiểu Thanh quyết định sẽ nói cho Trương Vũ chuyện không gian vào đêm tân hôn.

Nói đi cũng phải nói lại, Trương Vũ cũng chưa kể cho cô nghe về việc anh làm ở chợ đen, vậy là công bằng.

"Đến giờ mua vé xe rồi, hai hào rưỡi một người, mua vé xong sẽ xuất phát." Người bán vé lên xe thông báo.

Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, vừa đúng tám giờ.

Trương Vũ móc ra năm hào nói với người bán vé là hai người, nhân viên bán vé xé hai tấm vé xuống đưa cho Trương Vũ.

Người bán vé sau khi bán xong liền xuống xe.

Xe bắt đầu khởi hành.

"Em có muốn ngủ thêm một chút không?" Trương Vũ vỗ vỗ vai mình, bảo cô dựa vào, thời gian ngồi xe không dài, nhưng lại vô vị, còn không bằng ngủ một giấc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 221: Chương 221



"Em ngủ đủ rồi, em muốn ngắm cảnh thôi."

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, đêm qua ngủ sớm, gần đây cô đã ngủ quá nhiều rồi.

Vương Tiểu Thanh tập trung nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Trong thôn toàn bộ là những ngôi nhà một tầng, một số nhà đang bốc khói.

Cây cối rụng hết lá, cảnh sắc không đẹp lắm.

Vương Tiểu Thanh mở hé cửa sổ ra một chút, để chút gió lùa vào, không khí trong xe khó ngửi quá.

Nửa giờ sau, họ đến nơi.

Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh xuống xe.

"Chúng ta đi đâu?" Vương Tiểu Thanh hỏi khi thấy Trương Vũ dắt mình đi.

"Em đoán xem." Trương Vũ thần thần bí bí.

Vương Tiểu Thanh cười cười, chỉ mải nhìn các cửa hàng xung quanh đang bán gì.

Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh đến tòa nhà bách hóa lớn nhất ở thành phố Hành.

"Oa, có năm sáu tầng lận, đủ cho chúng ta đi dạo cả buổi sáng rồi."

Vương Tiểu Thanh không ngờ tòa nhà bách hóa ở thành phố Hành lại lớn đến thế, nếu biết trước cô đã đến đây từ lâu rồi.

"Ừm, Tiểu Thanh, em tự xem quần áo trước nhé, anh phải đi gặp một người bạn, một giờ sau anh sẽ quay lại tìm em, có được không?"

Trương Vũ bàn với Vương Tiểu Thanh.

"Được. một giờ sau. anh lên tầng hai tìm em nhé."

Vương Tiểu Thanh ước tính, một giờ sau hẳn cô sẽ lên đến tầng hai rồi.

"Được, đây, tiền này em cầm lấy, thấy gì thích thì mua nhé, không cần phải tiết kiệm."

Trương Vũ lấy từ trong túi ra năm trăm đồng đưa cho Vương Tiểu Thanh rồi chạy đi luôn.

"Ơ, em có tiền mà." Vương Tiểu Thanh định trả lại tiền cho anh, nhưng Trương Vũ đã chạy xa rồi.

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, cất tiền vào không gian, bắt đầu đi dạo ở tầng một.

Ở tầng một, Vương Tiểu Thanh phát hiện có bán mỹ phẩm và đồ trang điểm, đúng lúc cô đang cần.

Vương Tiểu Thanh bước vào xem qua các sản phẩm dưỡng da, thấy có khá nhiều loại như Bách Nhật Lâm, Đại Bảo và cả kem Tuyết Hoa Sương và nước hoa.

Vương Tiểu Thanh mua một hộp kem Tuyết Hoa Sương và một chai nước hoa.

Sau đó, cô chuyển qua khu vực mỹ phẩm, thấy có nước hoa, sơn móng tay, dầu dưỡng tóc, dầu thơm, phấn phủ, lúc này không được gọi là phấn phủ mà là bột trứng ngỗng. Nó cũng có mùi thơm và cũng có rất nhiều loại son môi.

Vương Tiểu Thanh chọn một hộp bột trứng ngỗng và một cây son môi. Giá cả cũng không rẻ, bốn món đồ này đã tiêu tốn của cô vài chục đồng.

Vương Tiểu Thanh cũng không tiếc tiền, tự nhủ rằng mình bây giờ là Vạn Nguyên Hộ, không nên keo kiệt.

Vương Tiểu Thanh cất đồ vào trong túi xách, trên thực tế là cất vào trong không gian.

Sau đó, cô phát hiện lầu một có cửa hàng bán túi xách, Vương Tiểu Thanh có chút động tâm, thấy túi xách hiện tại của mình trông hơi lỗi thời, không phù hợp với phong cách của mình.

Vương Tiểu Thanh đi vào cửa hàng xem túi xách, bên trong có không ít túi xách kiểu dáng mới mẻ độc đáo. Cô chọn một chiếc túi xách tay da mềm màu trắng ngà, thoạt nhìn không kém túi xách hiện đại nhiều lắm.

Trong khi đó, Trương Vũ đến chợ đen ở thành phố Hành để tìm anh Vạn, người đứng đầu chợ đen tại đây.

"Ồ, Trương Vũ, cậu đến có việc gì thế? Lại có vụ làm ăn mới à?"

Anh Vạn nhìn thấy Trương Vũ tới, còn tưởng rằng Trương Vũ đến đây tìm mình để hợp tác mối làm ăn mới. Trước đó, Trương Vũ đã hợp tác với anh Vạn để bán hàng của chị câm, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng tiêu thụ hết hàng tồn kho.

"Anh Vạn, hôm nay không phải, lần trước không phải mới cách đây không bao lâu sao, hôm nay tôi có việc riêng muốn nhờ anh giúp."

Trương Vũ lễ phép đưa cho anh Vạn một gói thuốc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 222: Chương 222



"Có việc gì, cậu cứ nói. Nếu tôi làm được, nhất định tôi sẽ giúp anh Vạn cũng rất phóng khoáng.

"Anh Vạn, tôi muốn mua một chiếc TV, nhưng hiện tại tôi lại không có phiếu. Anh xem có biết chỗ nào bán TV mà không cần phiếu hoặc bán phiếu TV không, một trong hai cái này, cái nào cũng được?"

Trương Vũ biết anh Vạn có nhiều mối quan hệ, chắc chắn sẽ có cách.

"Ha ha, mắt cậu có nhãn thần hả, làm sao cậu biết ở chỗ tôi có TV vậy?"

Anh Vạn vô cùng ngạc nhiên, lô hàng này của anh ta mới nhập lậu về chưa được bao lâu, còn chưa mở hàng ra xem, thế mà Trương Vũ đã biết rồi.

"Nói như vậy, ở chỗ anh thật sự có sao, thật tốt quá, tôi biết đến tìm anh là tìm đúng người rồi." Trương Vũ không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

"Cậu đi theo tôi." anh Vạn đi trước dẫn đường, dẫn Trương Vũ qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng.

Anh Vạn mở cửa dẫn Trương Vũ đi vào trong.

"Cậu nhìn xem, ở chỗ tôi có mấy chục chiếc TV, vừa mới vận chuyển về, vẫn chưa mở hộp. Nói nhỏ cho cậu biết, còn có cả mười chiếc TV màu nữa."

Anh Vạn nói xong, trên mặt mang theo dáng vẻ đắc ý, lô hàng này được nhập lậu từ nước ngoài về, có thể kiếm được một khoản lớn.

"Anh Vạn, anh thật tài giỏi, tôi rất khâm phục.”

Trương Vũ thực sự ngưỡng mộ khả năng và quan hệ của anh Vạn, bảo sao anh ta lại giàu có như vậy.

"Không cần khen ngợi tôi đâu, tôi nói thẳng như vậy nhé. TV đen trắng có 50 chiếc, mỗi chiếc 500 đồng. TV màu có 10 chiếc, mỗi chiếc 700 đồng, không cần phiếu. Bán cho người khác, ít nhất tôi phải tăng giá thêm 100 đồng nữa. Cậu xem muốn mua loại nào, tôi khuyên cậu vẫn nên mua TV màu thì hơn, bây giờ ngoài thị trường căn bản không có ai bán TV màu, cậu ở bên ngoài muốn mua cũng mua không được.

“Tôi có một người bạn làm việc ở nhà máy điện tử có nói rằng, nửa cuối năm sau mới có TV màu bán ra thị trường, vì vậy tôi phải bán hết lô hàng này trong nửa đầu năm sau."

Anh Vạn cân nhắc những ngày sắp tới phải bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ lô hàng này.

"Tôi nghe anh, tôi lấy một chiếc TV màu." Trương Vũ trực tiếp lấy từ trong túi ra 700 đồng đưa cho anh Vạn.

Anh Vạn đếm tiền rồi cất vào túi.

"Cậu muốn lấy ngay bây giờ hay là thế nào?

"Anh Vạn, anh giúp tôi chuyển hàng về thị trấn nhé. Đội của anh hàng ngày vẫn đi lấy hàng ở các thị trấn mà."

Trương Vũ nghĩ bây giờ mình mang về sẽ không tiện, hơn nữa anh sợ Vương Tiểu Thanh phát hiện ra, nên nhờ anh Vạn vận chuyển về thì hơn. Đoàn đội của anh Vạn có một chiếc xe tải nhỏ, hàng ngày đều đi lấy hàng ở các thị trấn.

"Được, vậy sáng mai tôi sẽ bảo tài xế đưa đến chỗ anh mặt sẹo." anh Vạn và anh mặt sẹo đều là chỗ quen biết, cũng do Trương Vũ giới thiệu.

"Cảm ơn anh Vạn, vậy em về trước đây, em còn phải đi mua đồ nữa." Trương Vũ nói lời tạm biệt, thời gian hẹn một tiếng sắp đến rồi, anh phải đi tìm Vương Tiểu Thanh.

"Được, lần sau đến, chúng ta lại nói chuyện." anh Vạn cùng Trương Vũ ra khỏi nhà, anh Vạn khóa cửa cẩn thận.

Trương Vũ quay lại tòa nhà bách hóa, anh đi chưa đến một tiếng, anh đi lên lầu hai tìm Vương Tiểu Thanh.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh đang xem lễ phục trong một cửa hàng, phần lớn là màu đỏ, có vài chiếc màu hồng, không có màu trắng.

Hiện tại không cho phép mặc váy cưới khi kết hôn, Vương Tiểu Thanh có chút tiếc nuối.

Vương Tiểu Thanh chọn một chiếc váy ren màu đỏ, có cả khăn voan đội đầu.

"Đồng chí, cô có muốn thử một chút hay không, da cô trắng như vậy, mặc lên chắc chắn rất đẹp."

Nhân viên bán hàng hiếm khi thấy cô gái xinh đẹp như vậy, muốn xem cô mặc lễ phục vào trông như thế nào.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 223: Chương 223



"Được, vậy tôi đi thử xem." Vương Tiểu Thanh thích thú.

"Tiểu Thanh, em ở đây à, em chọn được gì chưa?" Trương Vũ tìm thấy cô.

"Trương Vũ, anh đến rồi. Chiếc váy này anh thấy thế nào? Em định mặc vào ngày cưới."

Vương Tiểu Thanh đưa váy cho Trương Vũ xem.

"Đẹp lắm, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, em thử xem đi."

Trương Vũ nhận lấy túi xách của Vương Tiểu Thanh và túi xách vừa mới mua của cô, anh bảo cô đến phòng thử đồ mặc thử lễ phục.

Vương Tiểu Thanh cầm váy đến phòng thử đồ, sau khi thay xong phát hiện kích thước váy vừa khít, đặc biệt vừa vặn.

Nếu cô mà mập thêm chút nữa, chắc chắn không mặc vừa. Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ, mình phải ăn ít lại, ngàn vạn lần không nên béo lên.

Trong phòng thử đồ có gương, Vương Tiểu Thanh búi nửa tóc lên sau đó đội khăn voan, khăn voan là loại chùm đầu bằng ren, phủ lên tóc, có chút giống khăn đội đầu của cỗ dâu, vừa thời thượng lại phù hợp thẩm mỹ, Vương Tiểu Thanh rất hài lòng.

Cô mở cửa, Vương Tiểu Thanh tự nhiên bước ra ngoài, cô đi đến trước mặt Trương Vũ, xoay một vòng.

"Thế nào, có đẹp không, Trương Vũ?"

"Đẹp lắm, thật sự rất đẹp." Trương Vũ nhìn đến ngây ngẩn, không ngờ Vương Tiểu Thanh mặc màu đỏ lại đẹp đến thế, rất hợp, váy cũng vừa vặn.

"Oa, đẹp quá, cô chờ một chút, tôi gọi điện cho quản lý."

Nhân viên bán hàng nghĩ ra điều gì đó, lập tức cầm lấy điện thoại trong tiệm bắt đầu quay số.

"Alo, quản lý, cửa hàng có cô gái rất xinh đẹp, bây giờ cô ấy đang mặc lễ phục, lại càng xinh đẹp hơn, là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, ông mau đến đây đi."

Nói xong, nhân viên bán hàng liền cúp điện thoại.

"Quản lý của chúng tôi nói, vì cô xinh đẹp nên sẽ được giảm giá, ông ấy sẽ đến ngay và giảm giá cho cô." Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa.

"Được." Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cũng không biết bọn họ định làm gì, nhưng nghe nói được giảm giá thì chờ thêm một lát cũng không sao.

“Hai đồng chí, xin mời ngồi, mời uống trà, quản lý của chúng tôi sẽ đến ngay thôi.”

Chỉ trong chốc lát, nhân viên bán hàng đã mang đến hai tách trà và một ít đồ ăn nhẹ.

“Cảm ơn” Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ngồi xuống, vừa đúng lúc, Vương Tiểu Thanh cũng cảm thấy hơi khát, cô uống một ngụm trà, ngồi nghỉ ngơi một chút.

Mười mấy phút sau, có ba người bước vào, người dẫn đầu mặc âu phục, có lẽ là quản lý, hai người đi sau, một người mang túi và một người cầm máy ảnh.

“Quản lý, đồng chí nữ xinh đẹp đó đang uống trà ở kia” nhân viên bán hàng tiến lên đón.

Quản lý gật đầu, tiến về phía Vương Tiểu Thanh, sau khi nhìn rõ gương mặt và thân hình của Vương Tiểu Thanh, ông không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà mình chưa quyết định chọn ai, nếu không thì tiếc quá.

“Xin chào đồng chí, tôi là quản lý của cửa hàng lễ phục này, tôi họ Tăng.

Là như thế này, gần đây chúng tôi muốn tìm một người mẫu để quảng cáo cho cửa hàng lễ phục của chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Mạy mà vừa rồi nhân viên của chúng tôi gọi điện thoại bảo tôi nhanh chóng đến đây, cảm giác của tôi khi thấy cô mặc bộ lễ phục này giống như bộ lễ phục này được thiết kế riêng cho cô vậy.”

Những lời khen ngợi của quản lý Tăng khiến Trương Vũ có chút ghen.

“Thôi được rồi, quản lý Tăng, đừng nói những lời hoa mỹ nữa, ông vào thẳng vấn đề đi.” Trương Vũ không nhịn được mà lên tiếng.

“Được, được, là thế này, tôi muốn mời đồng chí nữ này chụp một bộ ảnh với bộ lễ phục mà cô đang mặc.

Sau này chúng tôi sẽ dán những bức ảnh này ở cửa chính để quảng cáo, bộ lễ phục này sẽ tặng cho đồng chí, đồng chí thấy thế nào?”

Quản lý Tăng giải thích rất lịch sự.

“Bộ lễ phục này, các anh bán bao nhiêu tiền?” Vương Tiểu Thanh chạm vào chất liệu, hoa văn ren, chắc hẳn không rẻ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 224: Chương 224



“Giá bán bình thường của chúng tôi là hai trăm đồng” quản lý Tăng nói thật.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, chụp một bộ ảnh mà kiếm được hai trăm đồng cũng không thua thiệt gì.

Vương Tiểu Thanh quay sang nhìn Trương Vũ.

“Em đồng ý là được, anh không có ý kiến, nếu em không muốn chụp thì chúng ta mua” Trương Vũ nói nhẹ nhàng bên tại Vương Tiểu Thanh.

Quản lý Tăng nín thở, sợ Vương Tiểu Thanh sẽ từ chối, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ phải nói như thế nào để giữ Vương Tiểu Thanh ở lại chụp ảnh.

“Được thôi, quản lý, vậy chúng ta bắt đầu chụp ngay đi, chúng tôi đang gấp, hy vọng chụp nhanh một chút.”

Vương Tiểu Thanh còn muốn đi dạo thêm một chút.

“Được, được, cảm ơn. cảm ơn. thơ trang điểm nhanh lên” quản lý Tăng coi người phía sau mang túi đến.

Nữ đồng chí trang điểm nhanh chóng xách túi đến, để Vương Tiểu Thanh ngồi xuống ghế và bắt đầu timang điểm cho Vương Tiểu Thanh.

Da của Vương Tiểu Thanh rất đẹp, không thấy lỗ chân lông, trước tiên thợ trang điểm thoa một lớp kem trang điểm, sau đó chỉnh sửa nhẹ nhàng hình dáng lông mày cho Vương Tiểu Thanh, kể vài đường chân mày, kẻ mắt, thêm một lớp phấn phủ, son môi, cuối cùng là làm tóc.

Đầu tiên là thoa một chút keo xịt tóc, sau đó cố định kiểu tóc bằng kẹp, trùm khăn voan lên, kiểu tóc này là kiểu tóc phổ biến nhất ở Thượng Hải vào thập niên 70.

Trang điểm xong khiến cho Vương Tiểu Thanh thêm phần quyến rũ và gợi cảm.

“Xong rồi” Thợ trang điểm thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi. Được rồi. Nhanh, nhanh chụp ảnh. Cô ấy đang gấp, cố gắng nhanh một chút.”

Quản lý Tăng nhìn cô gái trước mặt, khí chất không thua kém gì ngôi sao, ông bỏ ra hai trăm đồng để có được quyền sử dụng hình ảnh, nếu ông chủ biết được chuyện này thì ông có thể nở mày nở mặt rồi.

Vương Tiểu Thanh tạo dáng xong để thợ chụp ảnh, người này thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, thỉnh thoảng hướng dẫn một vài động tác, rồi trang điểm thêm mới chụp ảnh, chưa đầy một giờ đã hoàn thành.

“Được rồi” thợ chụp ảnh kiểm tra ảnh, xác nhận không có vấn đề.

Vương Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

“Quản lý Tăng, vậy chúng tôi lấy lễ phục này về nhé, chúng tôi còn có việc nên đi trước” Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi vào phòng thử đồ thay quần áo.

“Được, cảm ơn đồng chí, cô vất vả rồi” quản lý Tăng cảm thấy như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có thể vui vẻ đón năm mới.

Vương Tiểu Thanh thay lễ phục ra, không làm lại tóc và trang điểm, cứ để vậy cho đẹp.

Ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên bán hàng bước đến.

“Đồng chí, quản lý đã đi chọn ảnh rồi, ông ấy dặn tôi gói lễ phục lại cho cô.”

“Được, không sao” Vương Tiểu Thanh đưa lễ phục qua

Nhân viên bán hàng lấy ra một chai nước hoa, Vương Tiểu Thanh nhìn thấy là nước hoa Lan Khấu, giá trị không nhỏ, nhân viên bán hàng nhẹ nhàng xịt nước hoa lên lễ phục, sau đó cần thận gấp lại, đặt vào trong một chiếc hộp tinh xảo, đậy nắp lại, rồi đặt vào túi xách.

“Đồng chí, xong rồi” Nhân viên bán hàng đưa lễ phục qua.

“Cảm ơn” Trương Vũ nhận lấy và nói cảm ơn, sau đó dẫn Vương Tiểu Thanh rời đi.

“Đi xem quần áo khác” Trương Vũ lại kéo Vương Tiểu Thanh đi vào một cửa hàng thời trang nữ bên cạnh.

Bên trong có áo khoác, váy liền dài tay, Vương Tiểu Thanh thích một chiếc áo khoác len ngắn.

“Chiếc áo len đỏ này đẹp thật” Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc mặc một chiếc áo khoác màu đỏ để đón Tết Nguyên đán.

“Em thử xem mặc có vừa không” Vương Tiểu Thanh thử một chút thấy rất thích hợp, kiểu dáng rộng rãi, rất thoải mái.

“Được, mua cái này đi”

“Còn cái này cũng đẹp” Trương Vũ cầm một chiếc áo len cổ cao màu trắng kết hợp với chiếc áo khoác len đỏ này là hoàn hảo.

“Oa, Trương Vũ, anh cũng có mắt thẩm mỹ đấy” Vương Tiểu Thanh khen ngợi anh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 225: Chương 225



Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh vui cũng cười ngây ngô.

“Mua giày nhé, ở đằng kia” Trương Vũ lại muốn kéo Vương Tiểu Thanh đi mua giày.

“Không cần đâu, Trương Vũ, năm ngoái em mua vài đôi giày da mới mà chưa đi được mấy lần, do đi làm ruộng nên không có thời gian đi, lần này không mua nữa, để lần sau, đi mua cho anh, mua âu phục để mặc trong lễ cưới.”

Vương Tiểu Thanh thấy phía đối diện có bán âu phục.

“Anh chưa bao giờ mặc âu phục, liệu có đẹp không” Trương Vũ có chút do dự.

“Đi thử sẽ biết mà”. Vương Tiểu Thanh kéo Trương Vũ vào cửa hàng âu phục, chọn một bộ âu phục màu xám đen, bên trong là áo sơ mi trắng, có cả cà vạt.

“Thử bộ này đi, đồng chí, làm phiền giúp chúng tôi lấy kích thước” Vương Tiểu Thanh nhìn qua nhân viên bán hàng rồi chỉ vào bộ âu phục màu xám đen.

“Được xin chờ chút.” Nhân viên bán hàng đi vào kho để tìm, sau đó tìm được cỡ lớn.

“Đồng chí, anh thử một chút xem có chật không” nhân viên bán hàng đưa áo khoác cho Trương Vũ.

Trương Vũ thử thấy khá vừa vặn.

“Kích thước này được rồi”.

“Mời anh sang bên này” nhân viên bán hàng chỉ vào phòng thử đồ, đặt áo.

Vài phút sau, Trương Vũ mặc âu phục bước ra, kích thước vừa vặn, sơ mi trắng cho vào trong quần.

“Ách, anh không biết thắt cái này” Trương Vũ hơi bối rối. Anh không biết thắt cà vạt.

“Haha, đồng chí, làm phiền đồng chí chỉ giúp chúng tôi” Vương Tiểu Thanh cười trộm, rồi nhờ nhân viên bán hàng.

“Được” nhân viên bán hàng đã quá quen với chuyện này, việc này là chuyện bình thường, cũng có nhiều người không biết thắt cà vạt.

"Đồng chí nhìn xem, đầu tiên là thế này, sau đó là thế này."

Nhân viên bán hàng giải thích chi tiết hai lần. Dù sao Vương Tiểu Thanh cũng đã biết rồi, nhưng Trương Vũ lại không biết điều này.

Thắt cà vạt xong, Vương Tiểu Thanh mới bắt đầu nhìn kỹ dáng vẻ Trương Vũ trong bộ đồ âu phục.

Chiều cao của anh trên 1m80, chiếc áo âu phục đen xám ôm sát và tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh.

Từ áo sơ mi, cà vạt đến âu phục, màu sắc, chất liệu và độ sáng, vai áo rộng rất hiện đại.

Bộ âu phục này toát lên vẻ gợi cảm, nổi loạn đồng thời lại có chút dịu dàng, thể hiện rõ nét tinh tế của một người đàn ông.

Hoàn hảo để lộ vóc dáng uyển chuyển và khí chất xuất chúng của anh.

“Đẹp trai quá” Vương Tiểu Thanh hài lòng gật đầu.

Trương Vũ ngượng ngùng xoa đầu, nhìn vào gương, cảm thấy mặc vào không thoải mái, giống như bị ràng buộc.

“Đồng chí, hay là đổi sang cỡ lớn hơn, tôi muốn mặc rộng rãi một chút.”

Nhận viên bán hàng tiến đến, sờ bả vai, cánh tay, nách và ống quần của Trương Vũ.

“Đồng chí, tôi thấy cỡ này là vừa nhất rồi, nếu đổi sang cỡ lớn hơn sẽ không vừa người đâu.”

“Tôi cũng thấy vừa rồi, không cần đổi nữa, lấy bộ này đi, gói lại giúp chúng tôi” Vương Tiểu Thanh vừa nói vừa len lén véo nhẹ cơ bụng Trường Vũ một cái.

Sau khi dạo một vòng ở tầng hai, hai người đi lên tầng ba, nơi này bán đồ lót, Vương Tiểu Thanh chọn ba bộ đồ lót và hai bộ đồ ngủ.

Cô còn chọn cho Trương Vũ vài chiếc q**n l*t.

Thấy thời gian không còn sớm, hai người đi ra ngoài cửa hàng bách hóa ăn cơm.

Vương Tiểu Thanh cảm thán cuối cùng cũng có thể thay đổi khẩu vị, sống ở Phong Thu Loan một năm, trên thị trấn chỉ có nhà hàng quốc doanh, ăn mãi cũng ngán.

Nhà hàng này tên là Tương Tụ Đức, Vương Tiểu Thanh nhìn thực đơn trên bảng đen, thấy khá phong phú, có thịt viên hầm, vịt quay, gà quay, vịt chiên giòn, gà xào cay, món mặn khá nhiều, món chay ít.

“Đồng chí, chúng tôi muốn gọi vịt chiên giòn, thịt viên hầm, thịt xào mộc nhĩ, canh sườn nấu rong biển, sáu lạng cơm trắng.” Trương Vũ gọi thêm bốn món.

“Tổng cộng ba đồng, phiếu lương thực nửa cân.” Trương Vũ móc tiền và phiếu lương thực ra trả tiền.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 226: Chương 226



Hai người ngồi chờ một lúc, Trương Vũ đứng dậy nói đi mua gì đó.

Vài phút sau, Trương Vũ trở lại với hai chai nước ngọt.

“Em xem, có vị nho, chắc chắn em sẽ thích” Trương Vũ đặt nước ngọt xuống rồi đi lấy thức ăn.

Dùng khay bưng ra ba món mặn và một món canh, ba bát cơm, Vương Tiểu Thanh một bát, Trương Vũ hai bát, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng không ăn hết một bát, phần còn lại được Trương Vũ giải quyết hết.

“Món ăn ở đây ngon hơn nhà hàng quốc doanh nhiều, em thích lắm.”

Vương Tiểu Thanh thích món vịt chiên giòn, những món ăn khác cũng ổn.

“Sau này mỗi tháng anh sẽ đưa em đến đây một lần” lúc trước Trương Vũ cũng đã nghĩ tới có thể đưa cô đến đây chơi, nhưng không ngờ Vương Tiểu Thanh lại thích như vậy.

“Được thôi” Vương Tiểu Thanh gật đầu.

“Buổi chiều có muốn mua gì nữa không?” Trương Vũ nhìn phần thức ăn còn dư, do dự có nên đóng gói lại không.

“Không cần mua gì nữa, anh có việc gì không” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ.

“Nếu không có việc gì thì anh đưa em đi chợ đen nhé, em thích đi chợ đen mà.”

Trương Vũ đứng dậy định mua hộp đựng thức ăn để đóng gói phần thức ăn còn lại, không thể lãng phí.

“Được, em muốn đi, em muốn đi”

Vương Tiểu Thanh kích động, cô đến đây để đi chợ đen mà, sau này có thể bán số lượng lớn cho chợ đen ở đây, chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền.

“Chờ anh một chút, anh đi lấy hộp đựng.” Trương Vũ nhanh chóng mua một hộp đựng thức ăn, cho phần thịt xào mộc nhĩ và thịt viên hầm còn lại vào.

Hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài còn gió lạnh, Vương Tiểu Thanh co cổ lại, Trương Vũ liền kéo cô vào lòng.

“Vị đồng chí này, chú ý hình ảnh công cộng chứ” Vương Tiểu Thanh cười khúc khích, mấy năm trước quản lý nghiêm, không cho phép nắm tay hay ôm nhau nơi công cộng.

“Anh không sợ” Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh đi đến chợ đen, chợ đen ở đây rất xa và kín đáo, chắc chắn quản lý rất nghiêm.

Bước vào bên trong, thật sự rất rộng.

“Chúng ta đến muộn rồi, nhiều người bán hàng buổi sáng đã về rồi, lần sau anh sẽ đưa em đến vào buổi sáng.”

Trên tay Trương Vũ xách mấy túi quần áo lớn, một tay nắm tay Vương Tiểu Thanh.

Đi dạo một vòng, thứ gì cũng có bắn, người mua cũng nhiều, chắc là do gần Tết, ai cũng muốn mua đồ tốt để dự trữ.

Có bán trứng gà, gạo, ngô, lúa mì, có cả bán giày, vải vóc.

Có cả bán thịt, cũng không khác trên thị trấn là mấy, nhưng không có bán trái cây, thấy có người bán lê, Trương Vũ mua vài cân.

Vương Tiểu Thanh không thấy có gì muốn mua, bởi vì hầu hết đều là đồ ăn.

Trong không gian của Vương Tiểu Thanh không thiếu lương thực và thực phẩm, quần áo và giày dép cũng nhiều, trang sức thì hiện tại không được phép bán.

Nếu không thì Vương Tiểu Thanh đã mua vài đôi bông tai rồi, đám cưới mà không có trang sức thì quá tầm thường.

Vương Tiểu Thanh vẫn có chút thất vọng, kiếp trước cô rất thích những đồ sáng lấp lánh, đặc biệt là kim cương và pha lê.

Hiện tại không mua được, đành chờ nửa đời sau mua vậy.

“Sao thế, không có gì mà em thích à” Trương Vũ thấy dáng vẻ Vương Tiểu Thanh không mấy hứng thú.

“Ừm, em định tìm xem có đôi bông tai nào không, nhưng mà không có.” Vương Tiểu Thanh bĩu môi.

“Đúng rồi, hiện tại không cho phép bán những thứ đó, để anh tìm bạn bè hỏi thăm một chút.” Trương Vũ an ủi Vương Tiểu Thanh.

“Ừm” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, trước đó đọc tiểu thuyết thấy có không ít người đổi trang sức lấy lương thực, sao cô lại không gặp được nhỉ, cô rất thích trang sức.

Tuy rằng bây giờ vẫn không thể quang minh chính đại đeo ra ngoài rêu rao khắp nơi, nhưng bản thân vụng trộm ở nhà đeo, đeo lúc kết hôn cũng không sao.

Hai người đi dạo một vòng, chỉ mua một túi lê, những thứ khác trong nhà đã có.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 227: Chương 227



Vương Tiểu Thanh bỗng nhiên nhìn thấy có người bán vỏ chăn, cô kéo Trương Vũ lại xem, thấy khá đẹp, Vương Tiểu Thanh nghĩ đám cưới thì nên mua một bộ vỏ chăn mới.

Đắp cũng thoải mái, năm ngoái cô mua hai bộ ở thị trấn, một bộ có hoa đỏ to, Vương Tiểu Thanh thấy quá quê mùa.

Ở đây có vài bộ màu sắc trang nhã, Vương Tiểu Thanh rất thích, chọn một bộ hoa văn nhỏ màu xanh nhạt.

Trương Vũ trả tiền, hai người bắt đầu đi về.

“Có muốn đi xem phim không” Trương Vũ đề nghị, từ khi hai người yêu nhau tới nay, cũng chưa cùng nhau đi xem phim được mấy lần.

Chủ yếu là vì Vương Tiểu Thanh đã xem những bộ phim hiện đại với công nghệ cao, nên xem phim điện ảnh ở thập niên 70, cô thấy không hấp dẫn, cho nên không muốn đi xem.

“Không, em không hứng thú lắm, nhưng em muốn đi tới trạm phế liệu tìm vài quyển tiểu thuyết tình cảm về đọc.”

Vương Tiểu Thanh dừng lại, trước đó ở trạm phế liệu của thị trấn cô đã giấu một số quyển sách vào không gian, gần như đã đọc hết, có một vài quyển hay. cô còn đọc lại hai lần.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm xem.’

Hai người đến trạm phế liệu của thành phố Hành, hai người nói đi vào trong tìm báo cũ.

Người trông coi cũng không hỏi nhiều liền cho vào. Hai người phân công nhau đi tìm.

Vương Tiểu Thanh thấy quyển sách nào mà mình thích đều giấu vào trong không gian, tìm được vài chục quyển, trên tay cầm vài quyển che dấu một chút.

Trương Vũ cũng chọn mười mấy quyển sách, tất cả đều chọn cho Vương Tiểu Thanh.

“Đủ rồi, đủ rồi, được rồi” Vương Tiểu Thanh chủ yếu là thấy khó mang, hai người dùng báo che lại rồi đi cân. Người trông coi nhắm mắt làm ngơ, chỉ thu một đồng

Hai người lần này thật sự là bao lớn bao nhỏ, cũng không vội, còn chưa đến ba giờ, hai người từ từ đi về bến xe.

Vừa vặn ngồi kịp chuyến xe lúc ba giờ.

Vương Tiểu Thanh có chút mệt mỏi, trên đường về ngủ thiếp đi khoảng nửa tiếng.

“Thanh Thanh, đến rồi” Trương Vũ nhẹ nhàng đánh thức Vương Tiểu Thanh.

“Ừm~” Vương Tiểu Thanh mở mắt ra, nhanh như vậy đã đến thôn Phong Thu Loan rồi.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ xuống xe.

“Thanh Thanh, bây giờ chúng ta về luôn hay mua thêm gì nữa không?” Trương Vũ dẫn Vương Tiểu Thanh đến trước xe đạp.

“Giờ về luôn đi, chúng ta mang theo nhiều đồ như vậy đi không tiện” Vương Tiểu Thanh nhìn đống quần áo mình cầm trên tay, trên tay Trương Vũ là sách.

“Được” Trương Vũ đặt đồ xuống, mở khóa xe đạp, chào hỏi ông chủ một chút, rồi chở Vương Tiểu Thanh về nhà.

Về đến nhà đã gần năm giờ chiều.

Trương Vũ mang quần áo, sách và lê của Vương Tiểu Thanh xuống.

“Thanh Thanh, anh về đây, đồ ăn còn dư này tối em chỉ cần hâm nóng lại là được, không cần phải nấu cơm nữa. Đêm Giao thừa em đến nhà anh ăn cơm tất niên, không cần mang theo gì cả.”

Trương Vũ chuẩn bị mua sinh lễ trong hai ngày tới, còn chưa biết có thời gian để đến tìm Vương Tiểu Thanh hay không, nên dặn dò trước.

“Biết rồi, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh cứ lo việc của mình đi” Vương Tiểu Thanh biết Trương Vũ phải đi chuẩn bị sính lễ.

“Được” Trương Vũ ôm chặt Vương Tiểu Thanh rồi hôn cô thật lâu.

“Làm gì vậy, anh muốn hôn cho đủ một lần à” Vương Tiểu Thanh che miệng đã đỏ hồng.

“Anh còn chưa đủ đâu, anh vẫn đói mà” Trương Vũ cười cười, nhẹ nhàng véo vào eo Vương Tiểu Thanh.

“Ngứa quá~”

Vương Tiểu Thanh chạy vào nhà chính, có chút khát nước nên rót một cốc nước uống.

Trương Vũ lên xe đạp và đi về.

Về đến nhà, Trương Vũ lấy giấy và bút ra, bắt đầu viết danh sách đồ cần mua vào ngày mai.

(Hai cái chậu rửa mặt màu đỏ, hai cái khăn hỷ, hai bộ vỏ chăn, hai ấm nước, tiền thì hai nghìn hai trăm đồng).
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 228: Chương 228



Đây là những món quà công khai, ngoài ra còn phải bí mật mua trang sức vàng bạc cho Vương Tiểu Thanh. Bây giờ không cho phép đeo vàng bạc, sống xa hoa lãng phí, nhưng vòng bạc thì chắc hẳn có thể đeo.

Trương Vũ nghĩ ngày mai lúc đi mua trang sức cho Vương Tiểu Thanh sẽ cố mua nhiều bạc, bình thường cũng có thể đeo ra ngoài.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh hâm nóng lại thức ăn, lấy một bát cơm từ trong không gian ra, vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc này.

Cảm giác thức ăn hâm nóng lại ngon hơn buổi trưa, có lẽ là đã thấm gia vị.

Dọn dẹp xong, cô tiến vào không gian, thu hoạch, cách vài ngày đều phải thu hoạch và trồng cây mới, còn phải bóc vỏ và đóng vào túi.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh còn đọc tiểu thuyết một lúc rồi mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, Trương Vũ dậy từ sớm, đạp xe lên thị trấn.

Đi đến nhà anh mặt sẹo, gõ cửa.

“Ai vậy, mới sáng sớm thế này” anh mặt sẹo vừa mới dậy, chuẩn bị đi chợ đen, không nghĩ mới sớm như vậy đã có người tới gõ cửa.

“Đại ca, là em” Trương Vũ thấy anh mặt sẹo vươn vai, bật cười.

“Sao hôm nay chú tới sớm thế” anh mặt sẹo lấy lại tinh thần, đoán chắc Trương Vũ tìm mình có việc nhờ vả, bằng không cũng sẽ không chạy đến nơi này tìm mình.

“Tới nhờ đại ca giúp đỡ” Trương Vũ bước vào.

“Ngồi đi” anh mặt sẹo đi rót nước sôi pha trà.

“Đại ca, em muốn mua trang sức vàng bạc, hoặc ngọc đều được, chỉ cần là trang sức có giá trị là được, anh biết chỗ nào bán không.” Trương Vũ hạ giọng nói.

“Chú mua mấy thứ này làm gì, muốn làm đầu cơ à? Hay là sưu tầm?”

Anh mặt sẹo thắc mắc, mấy thứ này bây giờ không có giá trị, không ai muốn, có một số người mua với giá rẻ để sưu tầm.

“Không phải, bạn gái em thích mấy thứ này, em mua tặng cô ấy làm quà.” Trương Vũ ngại ngùng xoa đầu.

“Cái gì, bạn gái của chú thích mấy thứ này à, chú nói sớm thì hay rồi, em họ anh có nhiều lắm” anh mặt sẹo hứng khởi, có chút tò mò bạn gái của Trương Vũ là người thế nào.

“Thật sao, vậy tốt quá” Trường Vũ không ngờ lại thuận lợi như vậy.

“Bất quá chú còn chưa đưa bạn gái đến gặp anh, như vậy là không được nhé.

Anh mặt sẹo hơi thất vọng, khó trách mấy tháng gần đây Trương Vũ ít đi chợ đen, hóa ra là ở bên bạn gái, trước đây còn nghe Trương Vũ cùng đàn em thảo luận làm thế nào để lấy lòng con gái.

“Nếu anh muốn gặp thì năm sau đến dự đám cưới sẽ thấy thôi”

Trương Vũ điềm nhiên uống một ngụm trà, trong giọng điệu lộ ra sự khoe khoang.

“Bạn gái của chú là người ở đâu, giới thiệu cho anh một người được không.”

Anh mặt sẹo năm nay ba mươi tuổi, trước đây đã kết hôn, nhưng đã ly hôn vì vợ anh ta chê anh ta không có bản lĩnh, mấy năm nay cũng không tìm ai khác.

“Đại ca, với gương mặt này của anh, con gái từ lớn đến nhỏ, gái đẹp đều sẽ bị anh dọa sợ mà hạy mất”

Trương Vũ nhìn vết sẹo trên mặt của anh mặt sẹo, nhìn qua trông anh ta vô cùng hung dữ.

Cộng thêm râu quai nón trên mặt, làm cho anh mặt sẹo thoạt nhìn vô cùng thổ lỗ, dù sao ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy anh ta cũng không được tốt.

“Anh biết làm sao bây giờ, anh cũng không muốn một mình, sống cô độc hết quãng đời còn lại”

Anh mặt sẹo thở dài, mẹ anh ta mất từ hồi anh ta còn nhỏ vì bị bệnh, bố mới mất vài năm trước, anh ta không có anh chị em, hiện tại thật đúng là cảm thấy có chút cô đơn.

“Anh đừng gấp, em sẽ dặn dò mọi người, để bọn họ để ý giúp anh, tìm một cô gái tốt bụng, biết lo cho gia đình và lo cho anh”

Trương Vũ đương nhiên nhìn ra dáng vẻ cô đơn của anh mặt sẹo, anh ấy quả thực đang rất cô đơn, cũng đã đến lúc tìm một người chị dâu rồi, từ giờ anh cũng sẽ giúp anh ấy để ý tới chuyện này.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 229: Chương 229



“Thế thì tốt quá, cố gắng cho anh được ngủ chung giường với vợ con vào năm sau nhé”. Anh mặt sẹo lại vui vẻ trở lại.

“Đại ca, giờ anh dẫn em đi gặp em họ của anh, hay là...” Trương Vũ không biết em họ của anh mặt sẹo bây giờ có thời gian hay không.

“Bây giờ đi ngay, chắc nó đang ở nhà”

Anh mặt sẹo đứng dậy, dẫn Trương Vũ ra cửa, đi về phía chợ đen, rồi vòng ra phía sau một khu nhà lớn.

“Nhà nó ở tầng trên này” Anh mặt sẹo chỉ lên tầng.

Hai người đi lên tầng ba, đi đến một căn phòng cuối cùng.

“Cốc cốc cốc ~ Thủy Thanh ~ mở cửa đi”. Anh mặt sẹo gõ cửa, gọi tên em họ.

“A ~ anh, sao anh đến sớm vậy?”

Một chàng trai trẻ ra mở cửa, trông còn trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

“Có việc mới tìm chú, nếu không còn có thể là gì nữa” Anh mặt sẹo đóng cửa lại.

“Đây là đàn em của anh à?” Thủy Thanh vẫn còn ngái ngủ, đi tìm cốc, tìm trà.

“Đàn em cái đầu, đây là cổ đông lớn thứ hai của chợ đen” Anh mặt sẹo nói mà không mấy vui vẻ.

“Ồ, vậy em gọi là nhị ca nhé. Đại ca, nhị ca, hai anh tới tìm em có việc gì” Thủy Thanh rót hai chén trà đưa tới.

"Đồng chí Thủy Thanh, bạn gái tôi rất thích trang sức vàng bạc, đại ca nói chỗ cậu có nhiều, nên tôi muốn đến hỏi cậu một chút xem cậu có còn không, tôi muốn mua một ít."

Trương Vũ nói chuyện khá khéo léo, có vài người nếu không muốn bán thì có thể nói là đã hết, còn muốn bán thì nói còn là được.

"Nhị ca, anh khách sáo quá, chỗ em đây còn khá nhiều, anh cứ chọn thoải mái."

Thủy Thanh là người khá hào sảng, hơn nữa Trương Vũ là người mà anh mặt sẹo giới thiệu tới, nên yên tâm hơn.

Thủy Thanh đứng dậy đi vào phòng ngủ, vài phút sau, liềng bưng ra ba hộp nhỏ.

"Nhị ca, anh xem, đây là trang sức bằng vàng, không nhiều lắm, trang sức bằng bạc thì nhiều nhất, ngọc thì ít nhất."

Thủy Thanh lần lượt mở từng hộp ra cho Trương Vũ xem.

Trương Vũ xem từng hộp, trước kia anh đã tặng một chiếc nhẫn vàng cho Vương Tiểu Thanh, lần này anh thấy một chiếc vòng tay bằng vàng, kiểu dáng cũng rất đẹp.

Về bạc, anh lấy hai chiếc vòng tay, hai đôi khuyên tai, còn ngọc thì anh chọn một chiếc nhẫn ngọc bích, đeo thường ngày cũng không quá lộ liễu.

"Chọn những món này thôi, cậu nhìn xem bao nhiêu tiền." Trương Vũ đặt đồ lên một cái khăn tay.

Thủy Thanh nhìn các món đồ trang sức, ước lượng trọng lượng, nhanh chóng tính giá.

"Nhị ca, tính giá tình cảm, những trang sức này lấy anh năm mươi đồng."

Cái giá Thủy Thanh đưa ra thật sự không lời lãi gì, coi như để kết giao bạn bè mà thôi, vì Thủy Thanh hiểu được rằng khách mà anh mặt sẹo tự mình dẫn đến chắc chắn không phải người bình thường.

"Cảm ơn Thủy Thanh đã giúp đỡ, đã để tôi mua được những món trang sức mà mình mong muốn một cách dễ dàng như vậy."

Trương Vũ móc ra năm mươi đồng đưa cho Thủy Thanh, sau đó gói các món đồ trang sức lại bằng khăn tay rồi cất đi.

Ba người cùng nhau ra ngoài ăn sáng muộn, thật ra cũng không tính là muộn lắm, hiện tại là mười giờ sáng.

Sau bữa sáng, ba người cùng nhau đi đến chợ đen, anh mặt sẹo và Trương Vũ đi bàn chuyện làm ăn ở chợ đen, còn Thủy Thanh thì đi thu mua trang sức khắp nơi, một phần để sưu tầm, một phần để bán lại.

Trương Vũ và anh mặt sẹo nói chuyện vài giờ, chủ yếu là vấn đề bán hàng của chị Cam ở đâu. Bán ở thị trấn thì không bán được giá tốt, vì ở đây có ít người giàu, Trương Vũ thường sắp xếp họ mang hàng đi các thành phố lớn tìm người giàu bán mới đẩy mạnh tiêu thụ được.

Hai người bàn bạc một cách chi tiết.

Buổi chiều, Trương Vũ mới ra khỏi chợ đen, tay xách theo không ít thịt, đều mua từ chợ đen.

Các món cần mua như chậu rửa mặt, ấm nước, anh đã giao cho đàn em, họ sẽ mua giúp anh, ngày mai Trương Vũ đến lấy.
 
Back
Top