Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 200: Chương 200



"Đồ ở đầu giường đâu? Hửm?"

Cố Khanh Khanh từ lòng n.g.ự.c Sở Đại chui ra ngoài, cầm quần áo trên giường: "Em muốn đi tắm, chờ em tắm xong nước đã lạnh, anh có muốn lưu lại không?"

Sở Đại lười nhác đáp: “Lưu lại."

Cố Khanh Khanh đi vào phòng tắm cạnh bếp, dùng tay thử nước, nhiệt độ nước trong xô hơi nóng.

Chắc là anh ấy sợ đi đường về gió thổi lạnh nên cho ít nước lạnh.

Anh ấy cẩn thận làm cô cảm thấy mình không bằng, rất nhiều lúc cô không nghĩ nhiều đến vậy, tính cách cô giống Cẩu Đản, tính tình thoải mái, tóm lại tùy tiện hơi nhiều.

Sở Đại và Cố Xán Dương thuộc tuýp người chu đáo.

Cô đổ một ít nước ra chậu rửa mặt, rồi để nước ấm lại cho anh ấy, c** q**n áo bắt đầu tắm rửa.

Nửa tiếng trôi qua, thay quần áo, người thoải mái hơn nhiều.

Đầu tiên, là thay vải bông, rồi dùng nước giặt sơ qua rồi mới để sang một bên.

Xong xuôi hết thảy cô chậm rãi về phòng, nam nhân dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cái quyển sổ bìa cứng màu đen, tay phải là một cây bút.

Cố Khanh Khanh hai tay chống lên giường, nghiêng đầu nhìn quyển sổ: "Viết cái gì vậy anh? Là kế hoạch tác chiến sao?"

Nói đến đây, cô nhanh chóng rụt đầu lại, không nhìn.

“Không phải, viết thư báo bình an cho anh cả và anh hai." Sở Đại ôm eo nhỏ của vợ, để em ấy ngồi trên đùi mình, đẩy quyển sổ đưa cho em ấy: "Ngày mai có thuyền vật tư lại đây, vừa lúc mang trở về, anh có muốn nói gì không?"

Cố Khanh Khanh ngây người nhìn anh, khóe miệng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Nam nhân này sao tốt đến như vậy chứ ? !

Cảm ơn Cẩu Đản!

Sở Đại không biết người đẹp trong lòng mình suy nghĩ cái gì, đưa quyển sổ sang: "Anh đi rửa mặt, từ từ nghĩ, không cần nóng nảy."

“… Vâng." Cố Khanh Khanh đứng dậy khỏi người anh ấy, nhìn anh ấy lấy quần áo ra, ném quyển sổ lên tấm chăn bông dày, ngây ngốc cười.

Sở Đại tắm rất nhanh, chưa đến mười phút, giặt đồ cho vợ, mắt liếc nhìn nước sạch trong chậu rửa mặt, nhướng mày.

Vợ anh đúng là biết đau lòng anh mà, ít nhất để lại nước rửa mặt cho anh.

Rửa mặt xong mang nước ra sân sau đổ đi.

Lại nhớ đến cái gì đó, trở lại vào phòng, cầm túi hành lý từ ngăn tủ xuống.

Cố Khanh Khanh nhìn hành động của anh ấy, nghi hoặc.

Thực mau anh ấy rút ra cái bao nilon, lấy cái khăn quàng cổ màu đỏ bên trong, cùng với ...

Nháy mắt cô không dám lên tiếng.

Chờ nam nhân xuống lầu vòng lên lại lần nữa, cô gác bút máy lại quyển sổ: "Xong rồi."

Sở Đại không xem, đặt trên bàn nhỏ, tắt đèn lên giường, ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, tay đặt lên bụng, mềm nhẹ nói: "Ngủ đi, sáng mai anh đem cơm mang về tới, giữa trưa em tự mình đến nhà ăn ăn, anh buổi tối mới về nhà."

Ngày mai, công việc là xây dựng nhà kho để chứa bom, ca nô, trừ Triệu Trạch, toàn bộ đi tu sửa khu quân sự.

“Em biết rồi, anh cứ an tâm làm việc đi, em đâu phải trẻ con đâu." Cố Khanh Khanh thoải mái nép vào trong vòng tay ấm áp, nhắm mắt: "Em cũng có việc cần làm nha, ngày mai em xới đất trong sân thử trong rau xem có được không?"

“Được.” Cằm của Sở Đại tựa vào đầu cô, động tác không nhanh không chậm: "Nếu trong sân không có dụng cụ, em đi chỗ quân nhu mượn đi, vừa lúc đi dạo trên đảo cho quen địa hình."

“Trên đảo có khu vực cấm quân sự không anh?” Cô ngẩng đầu: "Em sợ mình xông vào."

"Còn chưa, khắp nơi nơi là đất hoang, mà có rất nhiều sâu, em phải cẩn thận."

"Về sau nhìn thấy nơi nào có binh lính gác thì đừng đến là được."

"Vâng, em nhớ kỹ rồi!" Cố Khanh Khanh đau lòng chồng ở trên biển lênh đênh một ngày rồi mà còn lo lắng cho cô, bản thân chưa nghỉ ngơi được chút nào.

Cô duỗi tay ôm eo người đàn ông, vỗ nhẹ vào lưng anh ấy: "Ngoan, anh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Sở Đại ánh mắt dần dần tối lại, nhìn chằm chằm cô gái trong lồng, ôm người càng chặt hơn.

Sáng hôm sau.

Khi cô tỉnh dậy, bên cạnh trống không, anh ấy đã dậy sớm rồi, còn không quên kéo góc chăn cho cô, Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường ngáp một cái, dụi mắt, đứng dậy, rửa mặt sau đó ăn sáng mà anh ấy đã mang về cho cô.

Hai cái bánh thịt dưa cải to cỡ nắm tay và một chén cháo cá phi lê.

Ăn xong cô dọn dẹp đôi chút, mang theo hộp cơm mà ấm nước đến nhà ăn, rửa sạch hộp cơm và múc ít nước ấm.

Một người đàn ông mũm mĩm trong bộ quân phục hải quân, trên người mặc tạp dề làm bằng vải bố trắng cười tủm tỉm ra chào hỏi: "Đồng chí ăn thế nào? Có hợp khẩu vị không?"

Cố Khanh Khanh gật đầu, lông mày cong lên: "Thật ngon, đồ ăn trên đảo tốt quá!"

Nam nhân cười rộ lên, hòa ái dễ gần, đặt những hộp cơm ngay ngắn: "Bộ đội cung ứng đủ vật tư, ngày mai có tiếp viện, trên đảo có cá có thịt đủ, các đồng chí cứ ăn thoải mái, trên đảo cái khác không có, chính là thức ăn nhiều."

"Tôi là ban trường ban bếp lúc, gọi tôi là lão Chu được rồi, về sau có cần nước ấm thì nói với tôi, tôi lưu cho đồng chí."

"Vâng, cảm ơn Chu Ban Trường."

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì sự việc này mà Cố Khanh Khanh cảm thấy cuộc sống trên đảo quá hạnh phúc, sau khi từ biệt lão Chu, cô đi dạo tìm đường đến chỗ quân nhu, xách ấm nước ấm về còn thêm một cái cuốc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 201: Chương 201



Về đến nhà, cô đem phích nước nóng thả vào phòng bếp. Cố Khanh Khanh cầm cuốc đi ra sân sau.

Sân trước và sân sau dùng hàng rào vây lại, thống nhất sơn trắng.

Ngày hôm qua đến nơi quá muộn, cô không có nhìn kỹ, chỉ biết sân sau dựa vào núi, núi không cao, cây cối rất tươi tốt, hoa lá kỳ kỳ lạ lạ, cô không nhận ra được chủng loại.

Ở thôn Đại Truân Tử cô chưa từng thấy qua.

Đặt chiếc cuốc tùy ý dựa vào góc tường, cô vươn eo, vươn cổ, vận động cơ và xương, chậm rãi đi về phía hàng rào, muốn lại gần một chút để nhìn kỹ hơn.

Chống tay vào hàng rào, cô nhìn ra xa thấy bên sườn núi là một mảng xanh lớn, cô đưa tay lên trán để cản bớt ánh nắng, khi nhìn rõ thì cô suýt nữa nhảy cẫng lên.

Là biển nha!

Hứa Niệm ở trong sân gọi vài lần, thấy cửa mở lại ở trong nhà tìm một vòng không thấy được người nên nghĩ đi ra ngoài sân sau nhìn xem.

Ra ngoài thì thấy Cố Khanh Khanh hai tay đang nắm chặt hàng rào, nhớ đến Cố Thanh Liệt nhớ em ấy nói Khanh Khanh hệt như khỉ, cả ngày nhảy nhót lung tung, nhìn thì đúng là.

Hứa Niệm đỡ bụng, mím môi cười.

Cô chậm rãi bước tới và nhẹ nhàng hỏi: "Em nhìn cái gì vậy?"

“Là biển nha!" Nụ cười của Cố Khanh Khanh sáng hơn ánh mặt trời: “Chị A Niệm, sân sau nhà em đẹp lắm! Chị có thể phơi quần áo và mền ở sân trước, trồng rau ở sân sau, bên cạnh không có nhà ở nên không sợ quấy rầy ai cả, bây giờ còn nhìn thấy được biển nữa."

Hứa Niệm dựa vào hàng rào một chút, nhìn theo tầm mắt của Khanh Khanh, buồn cười: "Trên đảo nhìn thấy biển là chuyện bình thường, nhà của chúng ta xây dựa biển, nhà nào cũng có thể nhìn thấy biển."

Vừa nói cô vừa đưa tay sờ lên bụng vẻ mặt dịu dàng: "Anh Trạch gần đây xem chị quá nghiêm, hiện tại nam nhân bọn họ đều có chính sự làm rồi. Em không phải muốn ăn hải sản sao? Buổi chiều chúng ta đi bờ biển nhìn xem có nhặt được cái gì không."

“Được ạ!" Cố Khanh Khanh không chút do dự, cô liếc nhìn khu đất hoang ở sân sau: "Cơ mà em phải cuốc đất đã, rầu quá trên đảo quá thiếu nước ngọt, em không biết nước biển có tưới cây được không nữa."

“Không được đâu.” Thấy em ấy lại cầm cuốc, Hứa Niệm lắc đầu nói: “Nước biển quá mặn, nếu tưới rau không phải đem rau tưới c.h.ế.t sao?"

Cố Khanh Khanh cầm cái cuốc mà phát sầu.

Trước đây cô không hề cân nhắc đến vấn đề này. Ở Binh đoàn Xây Dựng mặc dù thiếu nước, nhưng quân nhân mỗi ngày đi hồ nước ở sa mạc để gánh nước về, lu nước lấp đầy, cô làm nhà kính lớn, muốn dùng nước bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.

Ở chỗ này tắm còn phải nhín nhín nữa. Sở Đại toàn đưa nước tắm cho cô, sáng nay rửa mặt còn không bỏ được đổ nước đi, tính toán để lại tưới rau.

Cuốc cào hai lần, nhìn thấy lớp đất vàng nhạt, cô hơi chút thở phào nhẹ nhõm.

"Đất đai ở đây so với Binh Đoàn tốt hơn nhiều, không phải đất cát, là đất bình thường, chỉ phiền não mỗi nước ngọt."

Hứa Niệm an ủi em ấy: "Vật dụng trên đảo đều được chuyển đến bằng thuyền, có trồng rau hay không cũng không quan trọng. Miền nam không giống miền bắc. Rau nhiều lắm, đủ cho chúng ta ăn."

Cố Khanh Khanh biết chị ấy nói rất đúng, mà trong lòng vẫn buồn: "Nhìn nhiều đất vậy không thể trồng rau, trong lòng em rất là khó chịu, cảm thấy lãng phí quá."

"Nếu không em trồng hoa đi." Hứa Niệm gợi ý: "Chị thấy hoa cỏ cây cối ở đây tươi tốt, nghe anh Trạch nói nơi này lượng mưa lớn, lại quá hai ngày nữa sẽ có bão."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hả? Dậy em trữ nước mưa có phải có thể trồng rau không?" Cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, ném cây cuốc trong tay xuống, dựa gần tường khoa tay múa chân: "Em ở chỗ này đào một cái hồ chứa nước, để dành trữ nước mưa, dùng để tưới rau, như vậy không sợ đất nhiễm mặn."

Hứa Niệm ngây người nhìn em ấy đang lẩm bẩm múa tay, cô không nhịn được cười thành tiếng: "Khanh Khanh, đầu óc của em thật là linh hoạt, chị thấy khả thi đó!"

"Chị A Niệm, chị đợi em một chút!"

Cố Khanh Khanh nói xong liền chạy nhanh ra sân trước, Hứa Niệm không biết em ấy định làm gì, đợi hai phút đồng hồ thì thấy em ấy mang một chiếc ghế tới, đặt ở nơi có bóng râm —

"Chị lại đây vừa ngồi tắm nắng vừa trò chuyện với em đi, em thu thập chỗ này một chút."

“Được.” Trái tim Hứa Niệm ấm áp, đỡ lưng ngồi xuống, ban ngày trên đảo nắng to, nhiệt độ cao.

Đầu xuân mà thực nóng, cô mặc một chiếc áo mỏng, nhìn vào là biết đang mang thai.

Cố Khanh Khanh đầu tiên cuốc ra mép đất, rồi bắt đầu xới xới đất.

Cô ở nhà chưa xuống đất chứ ở Binh Đoàn làm quen rồi.

Động tác của cô nhanh nhẹn, ngay cả Hứa Niệm vốn quen làm công việc đồng áng ở quê nhà cũng thấy nhanh, khoảng nửa tiếng đã xới được một mảnh đất nhỏ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 202: Chương 202



Tay trái cầm cán cuốc bằng gỗ, tay phải lau mồ hôi trên trán, nói chuyện phiếm với Hứa Niệm: "Lần trước em nghe anh Triệu nói chị mang thai không được ăn đồ sống, đồ nguội lạnh đúng không. Vậy có phải khi mang thai không thể ăn cua tôm đúng không chị?"

“Thỉnh thoảng có thể ăn một chút.” Hứa Niệm do dự: "Nhưng anh Trạch nói chị khoảng thời gian này chỉ có thể ăn cá, những cái khác thì không cho."

Cố Khanh Khanh buồn cười, đôi mắt to đảo quanh, rõ ràng là không có ý tốt: "Chị A Niệm này, nhà chị ai cầm quyền nha? Sao em cảm thấy anh Triệu bắt chẹt chị thế?"

“Chuyện này vẫn là nghe anh ấy nói đi, anh ấy là bác sĩ.” Hứa Niệm kết hôn với Triệu Trạch nhiều năm, vất vả lắm mới có mang, chính mình cũng thực chú ý, không dám tham ăn: "Em cho rằng ai cũng như em sao, Sở Liên Trương nhất nhất nghe em."

“Không đúng đâu nha.” Cố Khanh Khanh nhớ đến tối hôm qua kêu anh ấy đi lấy nước nóng, kết quả anh ấy mang về đống đồ kia, bực bội: "Em không quản được anh ấy."

"Anh ấy quản em giống nhau cả thôi, bất quá đêm qua chị nghe anh Trạch nói, anh ấy nghi ngờ Sở Liên Trường đánh giặc bị thương ... Cho nên tạm thời không có con." Hứa Niệm sớm đem Cố Khanh Khanh thành chị em tốt, loại chuyện này do dự một lát thôi là nói ra ngay: "Sinh hoạt vợ chồng của em có tốt không? Anh ấy không phải nói chờ em thích ứng cuộc sống trên đảo rồi mới sinh con không phải là dỗ dành em thôi chứ?"

Cố Khanh Khanh ngẩn người: “Anh Triệu, sao anh ấy lại nghĩ như vậy, em và Sở Đại… khá tốt.”

Chỉ trong mười ngày đã dùng hết một hộp, có thể không tốt sao?

Anh ấy ở trên giường ... khụ khụ, khá hung mãnh.

"Có thể cảm thấy Sở Liên Trường nói tạm thời không tính toán muốn có con có chút khác thường? Khanh Khanh em đừng để trong lòng, anh em bọn họ là nghĩ sao nói vậy."

Còn thường xuyên bôi xấu nhau.

Cố Khanh Khanh không cảm thấy gì cả, xua tay: "Lúc trước em nghe anh ấy bảo là trễ chút rồi có con em còn cảm thấy kỳ quái nữa là, còn tưởng anh ấy không muốn sinh con với em. Bình thường thôi, em hiểu ý của anh Triệu."

Vừa nói, cô vừa nhìn bụng Hứa Niệm: "Nếu em bé của chị lớn mà em còn chưa có gì thì Sở Đại thật sự có vấn đề."

Nói xong lời này cô lại đột nhiên câm miệng.

Sở Đại không thích cô nói chuyện riêng tư với người ngoài, cái này hẳn không tính đâu nhỉ? Chỉ nói về chuyện con cái thôi mà.

Cơ mà vẫn là chột dạ.

Hứa Niệm lắc đầu cười khúc khích: "Có mệt không? Chị vào trong rót em chén nước?"

Thấy chị ấy sắp đứng dậy, Cố Khanh Khanh đặt cuốc xuống, giữ vai chị ấy: "Đừng nhúc nhích, em tới, chị muốn uống sao? Em rót cho chị."

“Được, rót cho chị một cốc đi." Hứa Niệm không khách sáo với Khanh Khanh làm gì.

Cố Khanh Khanh bưng hai cốc nước nóng từ trong bếp ra, đưa cho chị Hứa Niệm một cốc, vừa uống vừa nhìn ra ngoài hàng rào: "Hôm nay trời khá yên tĩnh, hôm qua em nhìn thấy ba bốn mươi chị dâu mang theo con đến nha, đến giờ không thấy bọn họ ra ngoài chơi ha chị."

"Chắc ra bờ biển rồi, trẻ con nghịch lắm, nhìn thấy biển không dời mắt được." Hứa Niệm chậm rãi thổi nước, còn không quên trêu chọc.

Cố Khanh Khanh nhìn chị ấy mang theo ý cười, nghĩ đến lúc trước đi Binh Đoàn, ngồi trên xe lửa gặp được chị ấy, trầm mặc nội tâm.

Cô không nhịn được nói đùa: "Phụ nữ được hạnh phúc, quả nhiên là đẹp nhất."

“Khanh Khanh!” Hứa Niệm rốt cuộc là da mỏng chịu không được bị trêu.

Hai người cùng nhau đến nhà ăn ăn trưa, bếp núc không nhiều người, lão Chu ban trường vừa chưng cơm vừa cắt rau còn xào rau.

Cố Khanh Khanh ghé lên trên quầy, duỗi tay cầm cái muỗng, hỏi Hứa Niệm bên cạnh: "Chị muốn ăn gì? Em lấy cho chị nha!"

“Thịt kho tàu, cá hố với canh rong biển đậu hủ." Hứa Niệm buồn rầu: "Gần đây chị ăn không ngon miệng gì cả, ăn hai miếng đã no, ăn xong không được bao lâu thì nôn."

Cố Khanh Khanh không hiểu chuyện này, cứ mờ mịt mà nhận cái hộp cơm của Hứa Niệm: "Vậy làm sao đây chị? Anh Triệu có nói làm sao để giảm bớt chút không?"

Hứa Niệm lắc đầu: "Anh ấy cũng không biết, khâu vết thương mới là thứ anh ấy giỏi nhất."

Cố Khanh Khanh nhớ đến Cẩu Đản và Sở Đại thường gọi Triệu Trạch là "kéo d.a.o nhỏ" nhịn không được mà cười.

Có chị dâu đang múc cơm chen vào: "Em có bầu ăn uống không ngon phải không? Trên núi có quả quýt cùng sơn tra, bảo chồng đi hái một ít về xem có đỡ chút nào không?"

Hứa Niệm nhìn sang, là một chị dâu mang theo một bé nam, bé nam chỉ vào quầy đồ ăn, lát lại muốn ăn thịt kho tàu, lát lại muốn cá hố, lát lại muốn ăn rau trộn sứa, đều múc cho thằng bé, cả cua hấp cũng nhìn ngon nữa.

Cô vô thức sờ sờ bụng mình, lông mày và ánh mắt khẽ động: “Cảm ơn chị dâu, về em nhờ chồng đi tìm xem."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng không biết đứa nhỏ trong bụng này là con gái hay con trai.

Con trai có điểm ầm ĩ quá, tính tình cô quá tĩnh, sợ mang không được.

Con gái khá tốt.

Sau khi cơm nước xong, Cố Khanh Khanh kéo Hứa Niệm ngồi vào bàn dựa vào tường, đưa hộp cơm và đũa sang.

"Ăn mau đi, chị A Niệm, ăn xong về nghỉ nơi, hai giờ em sang tìm chị đi bờ biển nha."

“Được, em cũng ăn nhiều chút." Hứa Niệm cầm thìa lên, uống hai ngụm canh, đỡ nhạt miệng xong rồi mới ăn miếng cơm.

Nhà ăn càng ngày càng nhiều chị dâu mang con đến ăn cơm.

Cố Khanh Khanh nhìn trái nhìn phải đều không thấy Sở Đại đến, nghĩ đến anh ấy nói tối qua, giữa trưa không thể ăn cơm với cô, nặng nề thở dài thườn thượt.

Hứa Niệm bối rối hỏi: "Sao vậy Khanh Khanh?"

"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy bọn họ quá vất vả, giờ cơm còn không thể về nhà ăn cơm."

Hứa Niệm gật đầu đồng ý.

Lão Chu vừa lau tay vào tạp dề đi đến, vừa vặn nghe hết câu chuyện, cười ha hả: "Đừng lo lắng ha, đồ ăn các chiến sĩ đã mang qua rồi, nhiệm vụ nặng nề, bếp núc không có để đói bọn họ."

"Chu ban trường." Cố Khanh Khanh chào hỏi, đặng hỏi thăm: "Vậy buổi tối có thể trở về ăn cơm sao?"

"Có thể chứ? Yên tâm đi, đúng rồi hai người còn muốn thêm đồ ăn không? Muốn ăn gì thì nói ha, chú múc đủ cho hai người, đồ ăn đủ."

“Không cần đâu ạ, vậy là đủ rồi, cảm ơn Chu Ban Trường." Mi mắt Cố Khanh Khanh cong cong, nghĩ đến tối có thể cùng chồng ăn cơm, tâm tình lại nhảy nhót lên.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 203: Chương 203



Sau khi ăn và rửa sạch hộp cơm, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm quay trở lại nhà, ai nấy về nhà ngủ trưa một lát.

Đúng hai giờ, cô xuất hiện ở cổng nhà Hứa Niệm với một chiếc xô đúng, gân cổ kêu lên: “Chị A Niệm ơi!”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Niệm gấp chăn bông và lấy một cái xô nhỏ từ trong bếp ra ngoài.

Cố Khanh Khanh vẫy tay với chị ấy: “Vừa rồi em thấy nhiều chị dâu xách xô ra ngoài, nói bây giờ thủy triều xuống thấp, dùng kẹp gắp hải sản thì tốt hơn, chị có muốn mang theo cái kẹp không?"

Ơ mà chị ấy mang thai, khom lưng cũng không tiện ...

Hứa Niệm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Chờ chị một lát.” Cô lại vòng trở vào nhà.

Cố Khanh Khanh dứt khoát xách luôn thùng của chị ấy, chờ chị ấy ra ngoài hai người vừa đi vừa nói chuyện: "Bộ đội thật tốt, đi đâu chẳng cần khóa cửa."

Xách cái kẹp, Hứa Niệm nói nhỏ: "Đúng vậy, môi trường ở đây khá tốt, nhưng hơi vắng vẻ. Khi bọn trẻ lớn lên, cơ sở vật chất trên đảo gần như đã được xây dựng xong nhỉ."

Hai người vừa nói chuyện bên người liên tục có những đứa trẻ chạy qua, đứa lớn nhất tám chín tuổi, đứa nhỏ nhất hai ba tuổi, lắc lư phía sau các anh chị.

Có đứa gan lớn không sợ chuyện hỏi thẳng: "Thím à, hai thím là đi bờ biển nhặt tôm phải không?"

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau, cười cười.

Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, Cố Khanh Khanh bỗng nhiên nhớ cô cùng Cẩu Đản hồi nhỏ, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng: "Đúng rồi, em biết chỗ nào nhiều hải sản không nha?"

Đứa nhỏ cầm lấy kẹo chỉ về phía đông: "Bên kia có bãi bùn! Hôm nay sáng sớm em đã đi xem rồi, có cả con cua lớn nữa đó, cơ mà hung dữ lắm."

Cô bé gái sau lưng anh trai bóc giấy gói kẹo, nhét kẹo vào trong miệng, học theo anh trai nói, mơ hồ không rõ chữ: "Hung dữ ... hung dữ!"

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm vui vẻ, Hứa Niệm cảm thấy vẫn là con gái đáng yêu quá đi.

“Cám ơn hai đứa nha, có thời gian thì đến nhà thím chơi." Cố Khanh Khanh lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là thím, chưa có quen, cơ mà từ thím quấn quanh đầu lưỡi một hồi liền cảm thấy chẳng có gì.

Tuổi cô và Sở Đại có thể làm chú thím rồi, giống như mẹ nói, tuổi của cô có mấy đứa con là chuyện thường.

"Vâng! Cảm ơn thím cho kẹo." Đứa bé trai bạo dạn hơn còn biết ăn nói: "Lần sau bắt được con cua sẽ đưa sang hai thím, con nhớ mặt hai thím rồi."

Cố Khanh Khanh xoa đầu cậu bé: "Được, thím họ Cố, thím này họ Hứa, không vội, buổi tối ở nhà ăn không chừng có thể gặp nhau."

"Vâng!"

Hai đứa nhỏ bỏ chạy thật xa.

Cố Khanh Khanh lại cầm cái xô lên, nhìn bóng lưng của hai anh em, cong môi nở nụ cười.

Thấy em ấy như vậy, Hứa Niệm xúi giục: "Cùng Sở Liên Trường sinh một đứa đi, chị thấy em rất thích ứng cuộc sống trên đảo. Ngày hôm qua cũng không say tàu, sáng nay đã đi cuốc đất, giờ đi nhặt hải sản, quá có tinh thần."

Cố Khanh Khanh nghĩ đến vừa rồi hai anh em quá đáng yêu, động tâm, nghĩ lại vẫn là lắc đầu: "Thôi đi, em còn muốn trồng rau, đi nhặt hải sản, lên núi hái quả dại, nếu mà mang thai chuyện gì cũng không tiện làm."

"Cũng đúng ha." Hứa Niệm cười: "Tranh thủ ăn tôm cua hải sản nhiều chút, đến khi mang thai Sở Liên Trường quản em thì e là càng nghiêm hơn cả Triệu Trạch."

Cố Khanh Khanh bước chân nhẹ nhàng, nhìn trời xanh mây trắng và bãi biển phía xa, tâm trạng vui vẻ: "Vậy em chẳng vội! Chị A Niệm, khi chị sinh em bé vừa lúc là hè ha?"

"Ừa khoảng đó." Trong lòng Hứa Niệm tính toán: "Thời điểm thích hợp, thời tiết thoải mái."

Cố Khanh Khanh đạp cát đi về phía trước: "Vậy chị sẽ sinh con ở đâu? Về đất liền hay là trên đảo?"

Vấn đề này cũng là lý do hiện tại cô và Sở Đại chưa tính đến chuyện có con, cơ sở vật chất trên đảo đều không quá hoàn thiện, càng đừng nói các trang thiết bị y tế, Triệu Trạch là bác sĩ quân y duy nhất xuất thân từ Binh Đoàn, còn những quân khu khác có mang theo quân y đến hay không không rõ ràng lắm.

Tóm lại là trước mắt khẳng định không có nữ quân y.

“Nhìn tình hình xem trước một tháng có thể xin tổ chức cùng thuyền vật tư trở về được không, không được thì anh Triệu bảo sẽ đỡ đẻ cho chị." Hứa Niệm tin tưởng tuyệt đối vào nam nhân nhà mình, không nắm chắc sẽ không nói ra miệng.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc, ý niệm sinh con nháy mắt đánh mất.

Vẫn là theo Sở Đại đi, đợi thêm một thời gian, Sở Đại không nóng nảy, người nhà cũng không thúc giục.

Khi đến bãi biển, bờ biển là cát trắng, nhìn rất sạch.

Cố Khanh Khanh giờ mới hiểu vì sao nơi này gọi là đảo Bạch Sa.

Vốn dĩ cô muốn cởi giày và đi dạo bên bờ biển, nhưng nghĩ đến kinh nguyệt còn chưa hết, đành nhẫn nhẫn, thời gian nữa rồi lại đây đạp nước.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 204: Chương 204



Bên cạnh có một bãi bùn, Cố Khanh Khanh nhìn mấy lần mới nói với Hứa Niệm phía sau: "Bùn có vẻ khá sâu. Lần sau, xin quân nhu hai đôi ủng rồi chúng ta đến đây."

Hứa Niệm gật đầu, đột nhiên mở miệng: "Khanh Khanh, trước mặt hình như có một con cua ở dưới tảng đá nhỏ."

“Ở đâu.” Cố Khanh Khanh hơi cúi người về phía trước, cô không nhìn thấy.

Hứa Niệm dùng cái kẹp chỉ chỉ: "Nơi này." Sau đó đưa kẹp cho em ấy: "Em thử xem có thể kẹp đến hay không? Không thì chúng ta đi đến bờ cát đi, nhìn xem biển có cuốn vào đây không? Dơ rồi không có nước tắm rửa."

Cố Khanh Khanh tạm chấp nhận, đứa nhỏ vừa rồi bắt cua chắc là trực tiếp dùng nước biển rửa sạch, bằng không trở về nhà chắc chắn bị người lớn đánh cho một trận.

Cô cầm lấy chiếc kẹp do Hứa Niệm đưa cho, ngồi xổm xuống, cô len qua khe đá, nắm chuẩn thời cơ dùng kẹp kẹp lấy con cua, kéo ném vào xô.

"Chúng ta đi đến phía trước xem một chút đi, chị A Niệm, chị giúp em nhìn nha, em đến bắt."

"Được."

Hai người sánh bước bên nhau về phía bờ biển phía trước, sóng cuộn trào, bọt sóng vỗ nhẹ dưới chân, gió biển thổi nhẹ rất sảng khoái.

Cố Khanh Khanh không nhịn được nhắm mắt lại, thoải mái nói: "Em cứ tưởng trên đảo cái gì cũng không có, cuộc sống nhàm chán, sinh hoạt gian khổ, không nghĩ còn thoải mái hơn ở nhà nữa."

Hứa Niệm gật đầu, giọng nói nhẹ như bông: "Khổ là nam nhân khổ." Bọn họ đến đây dùng tiền trợ cấp của chồng, mới lên đảo ngày đầu tiên nam nhân đã không rảnh về nhà ăn cơm, đủ để thấy nhiệm vụ bên trên đưa xuống bao nhiêu nặng.

Nghĩ đến Sở Đại, Cố Khanh Khanh im lặng một hồi, mới nói: "Đây là bọn họ tự mình lựa chọn. Chúng ta đồng hành là được rồi, cái khác không giúp đỡ được gì.”

“Chăm sóc bản thân là sự giúp đỡ lớn nhất đối với họ rồi.” Hứa Niệm liếc nhìn những người phụ nữ tốp ba tốp năm lại đây: "Khanh Khanh, chúng ta đi sang bên kia nhé?"

Cố Khanh Khanh vốn dĩ muốn đi lên để chào, nghĩ đến Hứa Niệm sống nội tâm, không thể nào nói chuyện với nhiều người lạ, cô lên tiếng, cùng Hứa Niệm đi sang chỗ khác.

Mấy chị dâu tính đi qua sửng sốt, nhìn theo bóng lưng hai người xách xô rời đi, có người bất mãn: "Đây là có ý tứ gì? Khinh thường chúng ta à? Cái thắt b.í.m tóc bên kia hình như là vợ của sĩ quan trẻ trên tàu đúng không?"

Người nào đó bên cạnh nhặt một con ngao, rửa sạch trong vũng nước rồi ném vào thùng: "Có lẽ ta nghĩ chúng ta nhặt hải sản bên này rồi nên muốn sang bên kia nhìn."

"Đúng vậy." Có người không thèm để bụng: "Cô ấy lại không quen biết chúng ta, có cái gì mà khinh thường, nam nhân nhà ai là quan quân còn chưa biết đâu. Buổi tối các người đi nhà ăn ăn hay là tự mình nấu? Nếu không chúng ta hùm nhau? Cùng nổi lửa?"

Người lên tiếng đầu tiên liếc nhìn một nửa số hải sản trong xô của mình, sau đó lại nhìn sang xô trống của những người khác, bĩu môi: "Tôi không, các người đi cùng nhau đi, nhà tôi con nít nhiều, không tham gia náo nhiệt."

Người bên cạnh biết rõ ràng ý tưởng của cô ấy, không hề miễn cưỡng.

Nam nhân của bọn họ là người từ Binh Đoàn Lục Trung, vợ của Trương Liên Trường là dạng người nào bọn họ rõ ràng.

Lắm mồm, thích chiếm tiện nghi, nhưng là không cho phép người khác chiếm tiện nghi của mình.

Hai người Cố Khanh Khanh không biết sự tình phát sinh bên này, cô cong eo Hứa Niệm cầm kẹp, nhặt hải sản vui vẻ vô cùng.

Mấy con sò ốc này bọn họ còn không biết tên, cái này không ngại bọn họ mất đi sự nhiệt tình với bắt hải sản. Cố Khanh Khanh nhìn là nhặt, thuận tay còn nhặt một đám rong biển.

Nháy mắt liền đầy.

Lòng cô đã đủ mãn nguyện.

Hứa Niệm nhìn trong thùng phân nửa là ốc mắt mèo cùng tôm tích, phát sầu: "Những thứ này chị không ăn được, buổi tối không nấu, Khanh Khanh em lấy về đi."

Cố Khanh Khanh ngơ ra: "Em không biết nấu nha, còn có thật nhiều thứ không biết tên, em còn không biết có ăn được không."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sở Liên Trường lớn lên ở bờ biển nên chắc là biết những thứ này là gì, em về hỏi anh ấy xem. Trước kia chú Dư có nói, hải sản nấu ngọt nhất là hấp thêm vài ba lát gừng là được.”

Cách làm dễ vậy sao? Cố Khanh Khanh động tâm.

Buổi chiều 6h, Sở Đại một thân bùn đẩy cửa sân vào.

Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng động, chạy ra ngoài thì thấy mặt, cằm, quần áo của chồng dính đầy bùn cát, cô sửng sốt: "Anh trai, anh cũng đi bờ biển bắt hải sản sao?"

Sở Đại cầm lấy khăn tắm em ấy đưa, xoa xoa, cười cười: "Không phải, là đào đất, em đi bờ biển bắt hải sản sao?"

Thấy anh lau mãi chưa lau sạch, cô đoạt lấy cái khăn lông, đỡ cằm, tay phải cầm khăn lau bùn đất trên mặt anh ấy: "Vâng! Buổi chiều không có việc gì nên đi nhặt hải sản, nhiều chị dâu cùng đi. Em nhặt tôm tích còn có ốc mắt mèo, cái này em ăn qua rồi còn lại em không biết, lát anh xem thử đó là cái gì nha!"

“Được.” Sở Đại hơi cúi đầu để vợ lau dễ dàng hơn, “Không còn đau bụng sao?"

“Không đau lắm.” Cố Khanh Khanh lau bùn đất trên mặt, sau đó dùng khăn tắm chà xát quần áo, cố phủi hết đất cát trên người chồng.

"Anh thay quần áo đi, buổi tối chúng ta ở nhà ăn cơm."

Đang hưởng thụ ôn nhu hiếm có của vợ, trong lòng bình yên vô cùng, tự dưng em ấy thả ra một câu như vậy.

"Em đi bờ biển nhặt hải sản mệt rồi, tối đi nhà ăn ăn đi, hôm nay thuyền vật tư đến có thịt dê, buổi tối chắc là có thịt dê hầm."

Cố Khanh Khanh do dự một hồi, động tác tay không hề dừng lại: "Vậy hải sản để đến mai còn tươi không anh? Em thấy mấy con tôm kia lật bụng hết rồi."

“… Được rồi, nghe lời em, ở nhà ăn cơm thôi.” Sở Đại biết bản thân không thể trốn tránh, anh từ bỏ giãy dụa.

Đáy lòng khẽ thở dài, dang tay để em ấy xoay qua xoay lại quanh người mình.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 205: Chương 205



Buổi tối, Cố Khanh Khanh ở trong bếp gọt vỏ băm gừng, Sở Đại trước tiên dùng nước biển trong xô rửa sạch hải sản, sau đó bên cạnh múc một ít nước ngọt sạch sẽ rửa lại, rửa xong cũng không đổ nước đi, chờ lát nữa còn có thể rửa chén nữa.

Không chỉ Cố Khanh Khanh mà đây cũng là lần đầu tiên anh phải đối mặt với tình trạng thiếu nước như vậy.

Khi nước trong nồi sôi, Cố Khanh Khanh lập tức đổ toàn bộ hải sản vào nồi nấu chín, rồi cho gừng thái sợi vào, cô đậy vung lại.

Sau đó, cô quay sang hỏi nam nhân bên cạnh: "Như vậy có được không anh?"

Người đàn ông mặc một chiếc áo mỏng quân đội xanh lá cây, là quân phục trước kia mang theo lại đây, tay áo cuốn lên hai lần lộ ra cánh tay trắng nõn.

Nghe vậy, anh dùng ngón tay mảnh khảnh nâng nắp nồi lên, nhìn thấy những con nghêu đang từ từ há miệng, lại đóng lại, không xác định lắm: "Chắc là được."

Anh cũng không biết nấu cơm.

Hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười.

Cố Khanh Khanh lùi lại một bước, dựa vào trong tay anh, hỏi: "Anh có mệt không?"

“Còn tốt." Sở Đại từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ, khom lưng cúi đầu, cằm gác lên vai vợ.

Không biết vợ lớn lên thế nào, trên người không có mấy cân thịt, mà nhìn mặt lại trông không quá gầy.

Cố Khanh Khanh đặt tay lên lòng bàn tay to lớn của Sở Đại đang ôm eo cô, v**t v* ngón tay: "Hôm nay em hàn huyên với chị A Niệm, chị ấy đến khi sinh con sẽ đánh báo cáo trước để theo thuyền vật tư rời đảo sinh con hoặc là anh Triệu đỡ đẻ cho chị ấy, em nghĩ chúng ta vẫn là trễ chút rồi sinh con đi."

Nam nhân sao có thể không hiểu, vợ là không muốn rời đảo sinh con một mình, cũng ngượng ngùng không muốn Triệu Trạch đỡ đẻ cho nên mới nói trễ chút mới sinh con.

Anh nói nhỏ vào tai cô: “Một thời gian nữa sẽ có một nhóm quân nhân lên đảo, đi theo có nữ quân y."

“Thật vậy chăng!” Nghe thấy câu này, Cố Khanh Khanh hai mắt lập tức sáng lên, cô nhào vào trong vòng tay anh thì thào: “… Vậy thì chúng ta có thể sinh con đúng không?"

Sở Đại nhướng mày: "Em muốn sao?"

Cố Khanh Khanh xấu hổ không dám nói thẳng, xoắn xuýt trong vòng tay anh ấy: "Hôm nay chị A Niệm hỏi em, có phải anh đánh trận bị thương rồi không, cho nên chúng ta mới tạm thời không tính toán sinh con."

Người đàn ông tức đến bật cười, tay trái ôm chặt eo vợ, không cho em ấy lộn xộn, tay phải nâng cằm em ấy lên, để em ấy trực diện nhìn thẳng vào mắt mình: "Triệu Trạch nói với cô ấy?"

"……Có thể là vậy!"

“Ồ.” Giọng điệu của người đàn ông rất nhẹ, dùng ngón tay xoa xoa cằm cô, hỏi: “Anh có bị thương hay không, không phải em là người rõ ràng sao?"

Cố Khanh Khanh nghĩ thầm không xong rồi, anh ấy tức giận rồi.

Muốn lẻn ra khỏi vòng tay của anh, bàn tay của người đàn ông giống như một cái kẹp sắt, cố gắng cọ cọ mãi không thể động đậy được, ngược lại làm nam nhân nổi lửa.

Cảm nhận được phản ứng của anh, ánh mắt Cố Khanh Khanh né tránh, cô liếc nhìn nắp nồi hơi run rẩy bên cạnh: “Nước sôi rồi!” Cô cố gắng tránh khỏi Sở Đại.

Người đàn ông bình tĩnh, thả cái tay đang nâng cằm vợ, tắt bếp: "Tiếp tục nói."

"Anh bị thương ở đâu?"

Cố Khanh Khanh lập tức túng: "... Anh trai, em sai rồi."

Sở Đại cười: "Còn mấy ngày nữa?"

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút: "Cái gì?"

“Anh hỏi em cái kia còn mấy ngày nữa.” Anh thản nhiên liếc mắt nhìn xuống dưới, Cố Khanh Khanh không hiểu nổi, người đàn ông này đang ban ngày ban mặt mà sao lại làm ra động tác hạ lưu đến như vậy.

“Hôm nay là ngày thứ ba ... Còn hai ngày nữa." Cố Khanh Khanh biết anh có ý gì, giơ tay đẩy lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh ấy ra: "Anh thối lui ra một chút đi, như vậy em không thoải mái."

Sở Đại ôm người gần hơn, gần như dính chặt người vào chính mình, chậm rì rì nói: "Anh cũng thực không thoải mái?"

Cố Khanh Khanh miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Bởi vì anh Triệu nói anh không được?"

Quả nhiên, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên nguy hiểm, nhìn thẳng vào cô: "Không phải. Anh có được không em biết, không thoải mái là bởi vì làm không được chuyện muốn làm."

Cố Khanh Khanh: "... Anh trai, em biết sai rồi. Em đói bụng, chúng ta ăn cơm được không?"

“Em nấu cơm chưa?” Sở Đại ân cần nhắc nhở cô: “Em chỉ nấu mỗi hải sản.”

Hai người hai mặt nhìn nhau hai phút đồng hồ, Sở Đại không nhịn được cười: "Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi, còn kịp."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn hải sản trong nồi: "Vậy lát nữa ăn cái này?"

“Ừm, ăn không hết sáng mai buổi sáng có thể nấu cháo." Nam nhân buông tay đáp trên eo vợ ra: "Anh đi vệ sinh."

"Ồ." Đã không còn bị giam cầm nữa, Cố Khanh Khanh nhân cơ hội đánh trả: "Hóa ra là nghẹn!"

Sở Đại quay đầu nhìn lại: "Hai ngày nữa đừng có khóc, anh không tha cho em đâu nhé!"

Cố Khanh Khanh làm mặt quỷ: "Dù sao hai ngày này anh không thể làm gì em!"

Năm phút sau, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Sở Đại tay trái cầm một cái phích nước, tay phải cái xô.

Cố Khanh Khanh vô thức liếc nhìn dưới thân anh ấy, vừa vặn bị anh ấy bắt gặp.

"Nhìn ở đâu đó." Sở Đại lười biếng nói: "Nhìn đường đi."

Cô cười cười, thu hồi ánh mắt, trong đầu suy nghĩ buổi tối làm sao lăn lộn anh ấy.

Bọn họ đến muộn, nhà ăn không có người, Sở Đại đi múc cơm, đánh một ít nước nóng, chờ lát nữa mang về nhà ăn.

Cố Khanh Khanh đang đợi anh ở cửa, đúng lúc nhìn thấy cậu bé mà cô gặp hồi chiều đang cầm một cái màn thầu cám mì ăn ngon lành.

Cô vừa cười vừa hét lên: "Cháu trai nhỏ à."

Đứa nhỏ ngây người nhìn lên, vừa thấy là cô, biểu tình khoan khoái: "Thím nhỏ! Là thím sao?"

Cố Khanh Khanh xoa xoa tóc của thằng bé: "Em gái đâu rồi? Sao không đến ăn tối với cháu?"

"Mẹ cháu nấu cơm ở nhà, hấp hải sản, còn chưa có chín, cháu đến đây ăn cái màn thầu lót dạ, thím nhỏ, thím cũng đến múc cơm?"

“Đúng vậy.”

Đứa nhỏ nhìn quanh hỏi: "Thím nhỏ à, thím cũng đến tùy quân đúng không? Chồng thím là ai? Cháu nhìn xem cháu có quen biết hay không?"

Cố Khanh Khanh không ngờ một cậu bé bảy tám tuổi lại có thể nói thẳng hai chữ "chồng", hơi ngạc nhiên chút rồi cười khan.

Cô giơ ngón tay chỉ vào quầy bếp: "Người mặc áo xanh quân đội kia, đẹp trai nhất là chồng thím."

Nhìn theo hướng cô chỉ, cậu nhóc nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, chân dài, lưng cao, thằng bé cong môi: "Đây là chồng thím đem đồ ăn hết cho thím phải không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải mất một lúc Cố Khanh Khanh mới nhận ra ý của thằng bé, xì vui vẻ: "Đúng vậy, chồng thím thương thím, bản thân tiết kiệm nhường đồ ăn cho thím đó a!"

Sở Đại đi tới, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang trò chuyện vui vẻ, đưa hộp cơm vào tay Cố Khanh Khanh, hỏi: "Quen biết."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Chiều nay em mới gặp thằng bé."

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, không chút sợ hãi mà nói với Cố Khanh Khanh: "Chồng thím đẹp trai quá nha! Sáng mai cháu cùng Nhị Bàn, Tiểu Hoan đi biển bắt hải sản, đến lúc đó mang cho thím nhỏ một ít, nhà thím ở chỗ nào?"

“Tòa nhà trong cùng khu Bắc, dựa lưng vào núi." Cố Khanh Khanh nói xong đưa tay lấy một viên kẹo từ trong túi người đàn ông ra, đưa cho thằng bé: "Trước tiên đưa thù lao cho cháu."

“Nhà cháu cũng ở khu Bắc, chú là người ở Binh Đoàn à?" Thằng bé nhận kẹo bỏ vào túi, tay kia cầm nửa cái màn thầu, nghi hoặc hỏi: "Cháu ở Binh Đoàn Lục Trung chưa từng nhìn thấy nha!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 206: Chương 206



Sở Đại không khỏi nhìn đứa nhỏ nhiều hơn một chút, gương mặt làm anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhìn một chút là biết con cái nhà ai.

Con trai đáng yêu hơn cha nhiều.

Cố Khanh Khanh lại không nhịn được xoa đầu, đứa nhỏ cũng không tránh né, cô vô cùng thích đứa nhỏ này: "Chồng thím là từ Binh Đoàn Xây Dựng, cháu nghe qua sao?"

"Đương nhiên, cháu lớn lên trong quân đội, các Binh Đoàn phụ cận cháu đều biết, Binh Đoàn Xây Dựng đóng ở biên cảnh, mấy năm nữa cháu sẽ đi Binh Đoàn Xây Dựng nhập ngũ, đến lúc đó ...."

Nói đến đây, thằng bé bế tắc, ảo não nói: "Chú giống cha cháu đã chuyển sang hải quân rồi, về sau không thể đi tìm được."

Đột nhiên trước mắt tối sầm, chặn hết ánh sáng.

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh hơi khom lưng, lòng bàn tay mở ra, đưa đến trước mắt mình.

Đứa nhỏ nhìn xuống, có chút kinh ngạc: "Đây là?"

Trong tay Sở Đại là huy hiệu của Binh Đoàn Xây Dựng: "Binh Đoàn Xây Dựng, cho cháu."

Đứa nhỏ do dự một chút, lại đụng phải một đôi mắt cười của người bên cạnh, Cố Khanh Khanh nhẹ giọng nói: "Thím có một người anh trai đang ở Binh Đoàn Xây Dựng, về sau sẽ đi thăm người thân, chờ thím có thể hạ đảo cháu hẳn là đã đi tòng quân, gặp nhau ở Binh Đoàn nha, cháu trai nhỏ."

Lần này, thằng bé không chút do dự, nắm lấy khối huy hiệu trong tay, gặm màn thầu chạy ra ngoài, quay lại hô lên: "Như vậy định rồi! Cháu tên Trương Tháp!! Chú thím đừng quên!!"

Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau cười, hai vợ chồng cầm hộp cơm, xách phích nước nóng cùng nhau về nhà ăn cơm.

Gió biển ban đêm rất lạnh, lạnh thấu xương, thấy vợ co rụt cổ lại, Sở Đại hơi tiến lên che người em ấy.

Nhìn thấy hành động của anh, Cố Khanh Khanh nở nụ cười.

Trở lại sân, Sở Đại trước tiên đem bình thủy đặt ở phòng bếp, xách cái xô đi vào phòng tắm.

Nguồn nước tuy eo hẹp, nhưng ngày nào họ cũng từ kho chứa b.o.m nguyên tử ra, một thân bùn, không tắm không cách nào ngủ.

Chỉ đạo viên đã phản ứng lên thượng cấp, bên trên phái nhân viên nghiên cứu lên đảo Bạch Sa đào xem có nguồn nước ngọt ngầm không.

"Anh ơi! Mau đến ăn cơm đi, chờ lát nguội mất." Cố Khanh Khanh ở trong phòng ngủ kêu lên.

“Tới.” Sở Đại liếc nhìn cái nồi còn đậy nắp, trầm mặc một lát, quyết định tối nay có nên nhắc đến chuyện này không?

Sở Đại rửa tay trong chậu nước vừa rửa hải sản, đi nhanh vào trong phòng ngủ.

Cố Khanh Khanh đã ngồi trên giường, còn chu đáo để ra nửa vị trí cho anh.

Anh đi đến ngồi bên cạnh, còn chưa động thủ cầm đũa lên thì hộp cơm đã đưa đến trước mặt, Cố Khanh Khanh đem cá kho cùng cải bẹ thịt ti đều đưa cho anh.

Nam nhân thụ sủng nhược kinh: "Em không có làm chuyện gì có lỗi với anh chứ? Vợ?"

Cố Khanh Khanh trực tiếp nhét đũa vào trong tay anh ấy: "Anh nói cái gì vậy, em là đau lòng anh đó! Đau lòng nam nhân của mình không có vấn đề gì đúng không? Anh xem hôm nay anh quá vất vả, một thân bùn, trở về nhà chưa kịp nghỉ ngơi đã lăn lộn với em, em không phải không nhìn thấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không sai, nhưng lần sau em vẫn tự mình ăn đi." Sở Đại khẽ cười: "Anh sợ anh cả bảo anh nuôi em biến gầy."

Cố Khanh Khanh vô ngữ: "Anh đừng nói như là sợ anh cả em lắm vậy, đừng cho là em không biết, lúc mới đến quân khu phương nam, ở bếp không quân, hôm đó hai người đánh nhau."

“Là anh đơn phương bị đánh." Sở Đại thong thả ung dung nhặt xương cá, lại đem thịt cá thả hộp cơm của vợ: "Dù sao anh cưới em gái người ta, đuối lý, cái gì cũng phải chịu."

"Nói thật đáng thương." Cố Khanh Khanh bị anh ấy chọc cười, nhìn hộp cơm, chọc đũa vào trong: "Sau này chúng ta ăn cơm bằng chén đi."

“Đều nghe em.” Sở Đại không có phản đối, giống như vô tình: "Em là thích thằng bé hôm nay hay là thích có con?"

"Không có, em thấy thằng bé thú vị quá. Ngày đầu tiên gặp nhau thằng bé đã chỉ cho em chỗ bãi bùn có hải sản nhiều, còn nói ngày mai đưa hải sản sang cho em, anh không thấy tính cách thật tốt sao?"

Đối với điều này, Sở Đại rất tán thành: "Quả thực tính tình so với cha tốt hơn rất nhiều."

Nhìn thấy anh ấy ăn cải vụn, Cố Khanh Khanh không khỏi vươn tay nhéo nhéo mặt của chồng, căn bản không có thịt: "Anh biết cha thằng bé sao? Lúc trước thằng bé này trong sáng ngoài tối nói anh quá gầy, là bảo em giành ăn luôn phần ăn của anh."

“Liên trường của Binh Đoàn Lục Trung mang đội lại đây, trước kia từng hợp tác tác chiến." Sở Đại cười: "Vợ béo nhà mới có phúc khí, em lần sau nói với thằng bé, anh nguyện ý"

"Thôi nói anh đi, ánh mắt hôm nay anh nhìn thằng bé như hận không thể khiến thằng bé nhập ngũ ở Binh Đoàn xây dựng làm anh em với anh ngay lập tức, đừng cho là em không nhìn thấy." Cố Khanh Khanh lay một ngụm cơm lớn, nghĩ đến cái huy hiệu kia: "Cái huy hiệu kia đưa ra ngoài không có việc gì đi? Có điều lệ bảo mật gì không anh?"

"Sẽ không." Sở Đại đưa thịt vụn từ hộp cơm mình đưa hết cho vợ, từ hộp cơm vợ gắp hết rau dưa: "Đêm nay tắm rửa sao?"

“Có nha." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng nói: “Quần áo chúng ta thay tối hôm qua còn chưa giặt.” Cô đột nhiên cảm thấy mình thật lười biếng, con dâu nhà người ta vô cùng siêng năng, hôm nay đi ngang qua sân nhà người khác, nhìn thấy bên trong phơi chăn, quần áo, quần áo trẻ con người lớn chất thành đống.

Cô đoán đoán chăn là ôm ra phơi nắng, có quần áo là mấy đứa nhỏ đi bờ biển làm ướt phơi khô, nơi này nước không đủ giặt nhiều quần áo đến vậy."

Sở Đại cũng không để ý tới, chậm rãi ăn cơm: "Chờ sau khi tắm xong đem quần áo để trong nhà vệ sinh, anh đến giặt."

“Này ngượng ngùng quá." Cố Khanh Khanh vẫn điệu bộ cũ.

Sở Đại cười hừ hừ, đã nhìn rõ vợ rồi: "Mau ăn đi, hộp cơm sáng mai anh mang sang."

“Được rồi!” Cố Khanh Khanh vui vẻ cười, an tâm ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Sở Đại dọn dẹp bàn ăn, cô đi đổ nước rửa hải sản ra sân sau.

Sở Đại ra ngoài đổ xương cá, thấy vợ ngồi xổm trong góc, thuận miệng hỏi: "Em chuẩn bị trồng cái gì?"

“Bắp cải, còn có ớt cay, hai loại cây này bền bỉ sống dai nhất." Cố Khanh Khanh lôi kéo anh ấy lại đây, khoa tay múa chân cho anh ấy xem: "Em muốn đào một bể nước ở đây, trữ nước mưa để dùng tưới rau."

Sở Đại gật đầu: "Muốn anh hỗ trợ."

“Anh trai thật thông minh, em còn chưa đem cuốc trả lại cho quân nhu, cho nên…” Dưới ánh trăng, đôi mắt to đen láy của Cố Khanh Khanh sáng ngời nhìn anh, giống như có một vì sao rơi xuống đáy mắt.

“Anh hiểu rồi, vừa ăn cơm xong hoạt động chút, giúp em đào hồ chứa nước đúng không." Sở Đại lắc đầu cười: “Ngoài miệng nói đau lòng nam nhân nhà mình, trong lòng vẫn luôn nghĩ làm cách nào để anh làm việc không nghỉ ngơi."

Cố Khanh Khanh mỉm cười, nhón chân hôn lên khóe miệng anh: "Trong nồi vẫn còn một ít hải sản, bồi bổ cho anh. Ngày mai sáng em đi trả cuốc hỏi thăm xem có màn nilon không, đem lót ở dưới, như vậy nước mới không bị rò rỉ đi mất."

"..." Sở Đại bất lực nhìn vợ, vốn tưởng bản thân đã trốn được một kiếp.

Thôi … Được đi! Đành vậy!
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 207: Chương 207



Nương theo ánh trăng, người đàn ông bắt đầu đào ao theo sự chỉ đạo của vợ, Cố Khanh Khanh dựa vào hàng rào xem chồng làm việc.

Tay áo màu xanh quân đội của Sở Đại được xắn lên hai lần, để lộ cổ tay gầy guộc, khi đào cuốc thì các đường gân trên cánh tay bung ra, xoắn lại và đan chéo nhau.

Đào được hơn nửa giờ, bể chứa nước gần như đã ra hình ra dáng, Cố Khanh Khanh tâng bốc vuốt m.ô.n.g ngựa: "Sở Liên Trường uy vũ khí phách, cái bể chứa nước này cho em đào ít nhất hai ngày."

Sở Đại dừng lại, chống hai tay lên cán cuốc, liếc mắt nhìn vợ: "Nói đi, còn muốn làm cái gì nữa?"

"Lên luống ruộng rau nha, hihi." Cố Khanh Khanh cười lấy lòng.

Nam nhân cười nhạo, nhận mệnh tiếp tục làm việc.

Đến tám giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh mới nhớ tới một điều: "Nước tắm có phải đã lạnh rồi không anh?"

“Trong phích có nước nóng, chỉ cần thêm một chút là được.” Anh đặt cái cuốc lại trong góc, đi về phía sân trước khoác vai em ấy: “Em đi tắm trước đi, anh giúp em lấy quần áo."

“Được nha.” Trong lòng Cố Khanh Khanh rung động, cô nhìn sườn mặt của anh: "Nếu không chúng ta cùng nhau tắm?"

"........" Sở Đại bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn vợ một cái: "Em thật đúng không xem chồng em là nam nhân."

Cố Khanh Khanh khoác tay anh, làm nũng: "Cùng nhau đi thôi, không cần lãng phí nước, ngại ngùng gì chứ? Có chỗ nào em chưa thấy qua đâu."

“Anh sợ em sẽ thẹn thùng.” Nam nhân không nhanh không chậm: "Cũng sợ bản thân mình là cầm thú."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh hiểu ý, đỏ mặt nói nhỏ: "Em tin tưởng anh sẽ không, cùng nhau tắm đi, em giúp anh chà lưng, người anh dính đầy bùn cát, tự mình có thể tắm rửa sạch sẽ sao? Chút nước này không đủ cho anh dùng đâu."

Dưới sự dụ dỗ lừa gạt, Sở Đại không chịu được mà đồng ý.

Cố Khanh Khanh cùng anh vào trong phòng tìm quần áo, Sở Đại mở cửa tủ quần áo, cô tìm được một bộ quần áo nam, chính mình cầm một bộ.

Dưới cái nhìn chăm chú của chồng, lại có chút ngượng ngùng mà mở ngăn kéo, cầm miếng vải bông giấu ở phía dưới quần áo.

Trong lòng Sở Đại thở dài.

Có người chính là không được mà thích khơi lửa.

Hai người chen chúc trong phòng tắm nhỏ, nam nhân giơ tay tắt đèn.

Cố Khanh Khanh khó hiểu: "Không thấy đường thì lau sao được anh?"

"Tùy tiện lau lau đi em."

"Được đi ..." Nữ nhân cảm thấy có chút không bình thường, mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm câu nào, ánh trăng hắt vào từ cửa sổ nhỏ, cô bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.

Sở Đại tựa lưng vào bức tường trắng phía sau, hơi ngửa đầu ra sau, nhìn động tác của vợ, tùy ý để vợ làm.

Căn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng quần áo sột soạt, và thỉnh thoảng có tiếng côn trùng bay qua cửa sổ.

Động tác tay của Cố Khanh Khanh từ từ đi xuống, cởi bỏ dây lưng của Sở Đại, treo lên cái đinh sau cánh cửa.

Một lúc sau, cô cúi xuống nhặt chiếc khăn trong xô, vặn nước, muốn dùng khăn chà lưng cho anh ấy, mà bị anh ấy bắt tay ngăn lại.

Yết hầu nam nhân trượt lên cuộn xuống: "Người anh bẩn, trước giúp em tắm trước."

...

Tắm rửa xong, Cố Khanh Khanh ôm cổ Sở Đại, được Sở Đại ôm vào phòng, thì thào nói: "Hay là quần áo ngày mai em giặt."

Đặt vợ lên giường, nam nhân tùy ý nhấc góc chăn: "Không cần, em ngủ đi." Từ khi kết hôn với vợ, chăn bông trên giường không còn là khối đậu hũ nữa mà là phẳng phiu trên giường, bản thân anh còn cảm thấy kinh ngạc.

Em ấy vậy mà có thể làm anh khắc chế thói quen nhiều năm.

Cố Khanh Khanh trèo vào chăn bông, đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhét cô vào chăn, cô đột nhiên vòng tay qua cổ anh ấy, kéo chồng xuống, đặt một nụ hôn lên môi anh ấy ——

"Anh trai thật tốt quá đi ~"

Sở Đại ôm đầu vợ, hôn thêm một hồi: "Em cũng rất tốt."

Hai người ngọt ngọt ngấy ngấy một hồi, Cố Khanh Khanh mới thả anh ấy đi giặt quần áo.

Chờ anh ấy giặt quần áo xong trở lại giường đã 10h30.

Nghĩ đến ngày mai anh ấy còn đi đào kho, Cố Khanh Khanh không đành lòng lăn lộn anh ấy, tay nhỏ tự nhiên từ bụng vuốt xuống, ngay khi vừa chạm vào cái gì đó, cô sửng sốt.

"Anh muốn đi vệ sinh sao?"

Hay chẳng lẽ là nghẹn."

Sở Đại gối đầu lên cánh tay, nghiêng người ôm lấy vợ, bất đắc dĩ nói: "Không đi, em ngủ đi."

“Ồ.” Cô chớp chớp mắt, hồi lâu không nhúc nhích, vừa lúc Sở Đại còn tưởng rằng cô đã ngủ, người con gái trong lòng n.g.ự.c đột nhiên như con cá chạch trượt xuống, chốc lát anh bỗng cảm giác được có cái gì đó ướt át ...

Nam nhân kêu lên một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ngọn tóc trước trán ướt mồ hôi.

Hơi dùng sức kéo người phụ nữ nhỏ bé ra khỏi chăn bông, ôm chặt vào lòng.

Đôi mắt ướt át Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào anh: "Anh trai..."

Sở Đại dùng tay trái vén tóc trên má vợ ra sau, hôn lên đôi môi mềm, vừa buồn cười, vừa đau lòng: "Em không cần làm như vậy."

“… Em sợ anh khó chịu." Cố Khanh Khanh trong vòng tay Sở Đại cọ cọ, đôi mắt đen lúng liếng nhìn thẳng vào anh ấy.

Trên người nam nhân như có ngọn lửa hầm hập, gần như làm Cố Khanh Khanh tan chảy.

Phản ứng ở dưới thân càng lúc càng kích liệt, Sở Đại kéo chăn che đầu vợ lại: "Em cứ nhìn như vậy anh sẽ càng khó chịu."

Vừa dứt lời, cảm giác được tay vợ nhéo nhéo không nặng không nhẹ, cọng dây kéo căng của Sở Đại "băng" một phát đứt đôi, ánh mắt trầm như nước, xoay người đè em ấy ở bên dưới.

Kéo cái tay hư hỏng từ ổ chăn lên, đặt lên trên đầu.

Cố Khanh Khanh bị ép đến mức không thể cử động, không thể cử động tay, không thể tránh, sức nóng của người đàn ông đè lên cô, trong khoảnh khắc làm cô thất thần.

Sở Đại thiếu chút không khống chế được, gân xanh trên cổ nổi lên, trên làn da trắng nõn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đè lên người nữ nhân, gần như nghiến răng: "Ngủ đi!"

Cố Khanh Khanh lúc này mới thành thật.

Mười một giờ, vầng trăng ẩn hiện trong mây, Cố Khanh Khanh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, người đàn ông cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa tà, thở phào nhẹ nhõm, từ người vợ leo xuống, thả tay vợ vào trong chăn bông.

Sở Đại xốc lại chăn bông, đem người ôm vào trong lòng, hôn lên trán của vợ, ôm người con gái mềm mại, nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng mị.

Khó có khi 5h Cố Khanh Khanh đã thức dậy, sảng khoái vươn vai, nam nhân vừa lúc đứng ở mép giường, quay lưng với cô mặc quần áo.

Sơ mi trắng mặc được một nửa, Cố Khanh Khanh liếc thấy một vết thương còn đỏ từ vai uốn lượng xuống phía dưới.

Cô bò dậy, nhanh tay kéo áo anh ấy ra.

Không ngờ hôm nay vợ dậy sớm, cho là vợ như bình thường ôm mình từ phía sau, làm nũng bắt anh cõng đi rửa mặt, cười cười vừa định mở miệng liền nghe nữ nhân giọng nói nghẹn lại——

"Chẳng trách tối hôm qua anh không cho em bật đèn lúc tắm, anh sợ em nhìn thấy vết thương đúng không? Sở Đại, anh bản lĩnh a, chuyện gì cũng gạt em, anh xem em là cái gì?!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 208: Chương 208



Nghe vợ khóc, Sở Đại luống cuống, không rảnh lo mặc quần áo, quay người ôm nữ nhân trong lòng, ngồi ở mép giường, thấp giọng dỗ dành: "Anh sai rồi. Chút vết thương nhỏ thôi, anh sợ em sợ mới không nói cho em nghe. Một chút cũng không đau, thật sự, đừng khóc, hai ngày nữa sẽ tốt thôi."

Cố Khanh Khanh ôm chồng khóc thút tha thút thít: "Chính là em đau lòng, mới có lên đảo ngày thứ hai, anh không rên một tiếng một thân vết thương trở về. Tối hôm qua còn như không có việc gì mà giúp em đào bể chứa nước, Sở Đại, anh lại không phải mình đồng da sắt không tri giác, sao anh lại gạt em như vậy?"

Nam nhân sửng sốt một chút, trong lòng chua xót, cảm giác được bản thân rất không tốt.

Đem bảo bối cục cưng Cố gia lên đảo chịu khổ, lên đây chút nước dùng cũng phải tiết kiệm, còn làm cô ấy khóc.

Vô thố, nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, cằm dụi vào cổ em ấy, thấp giọng dỗ dành: "Anh sai rồi, vợ à, lần sau cái gì cũng sẽ nói cho em nghe, tắm rửa cũng không tắt đèn nữa."

Cố Khanh Khanh nghe thấy câu sau, nín khóc mặt cười, muốn duỗi tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ấy, mà chung quy không đành lòng, ngừng ở giữa không trung, cuối cùng giơ tay v**t v* gương mặt của anh ấy, ngửa đầu hôn lên cằm anh một cái.

"Nhớ kỹ những gì anh nói, lần sau không được như vậy."

“Được.” Sở Đại lông mày khẽ nhếch lên, nhu hòa nhìn cô gái trong lòng, càng nhìn càng thích, yêu đến hận không thể hòa người vào trong mình, nghĩ đến m.á.u mình đang chảy có phần nào m.á.u của em ấy, nháy mắt thoải mái.

Ừ, cảm ơn lão Cố.

Không phải có ông anh vợ này, vợ tốt như này đã không đập được lên đầu anh.

Nói xong, Cố Khanh Khanh mặc cho chồng một chiếc áo sơ mi trắng, cài cúc rồi lấy trong tủ ra bộ đồng phục hải quân màu xám.

Ánh mắt nam nhân sáng ngời, dáng người thẳng.

Cố Khanh Khanh nhón chân lên hôn cằm anh một cái, còn chưa đã thèm chép miệng: "Chích hơi đau, đến cạo râu đi, anh trai."

Sở Đại đầu ngón tay lướt qua khóe môi của em ấy, cười: "Lại chờ thêm hai ngày nữa."

Khuôn mặt của người phụ nữ nhỏ nhắn trở nên nóng bừng, chạy nhanh vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hai vợ chồng cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, ngày thường thời điểm này Cố Khanh Khanh còn đang ngủ, đều là chồng múc cơm mang về.

Hôm nay hiếm thấy đôi vợ chồng trẻ cùng nhau xuất hiện, Triệu Trạch giật mình: "Mặt trời mọc ở đằng tây nha, em gái Khanh Khanh này, hôm nay sao dậy sớm thế?"

Cố Khanh Khanh cười cười: "Tối hôm qua em ngủ sớm. Chị A Niệm ăn uống thế nào? Không phun ra chứ."

“Còn tốt, muốn ăn chua chua, đến lúc đó anh sẽ lên núi hái quả quýt cho em ấy nếm thử." Triệu Trạch ẩn ý liếc nhìn nam nhân bên cạnh đang đánh đồ ăn.

Xác thật còn không tính cầm thú.

Đều là nam nhân, Sở Đại hiểu được ý giễu cợt trong mắt lão bạn, liếc xéo hắn một cái: "Tránh ra, choáng chỗ tớ gắp cà tím kho."

Triệu Trạch mỉm cười tránh sang một bên: "Vâng vâng, Sở Doanh Trường."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nam nhân lười phản ứng tên họ Triệu này.

Cố Khanh Khanh không biết bọn họ đang đánh cái bí hiểm gì, nghe được câu cuối cùng, nghi hoặc: "Sở ... Doanh Trường?"

“Đúng vậy." Đồ ăn còn nóng hôi hổi làm kính cận phủ hơi sương, Triệu Trạch buông hộp cơm, tháo mắt kính xuống, dùng cổ tay áo lau lau: "Em còn không biết? Chúng ta trên đảo ngoài chỉ đạo viện, cậu ta là quan lớn nhất."

Cố Khanh Khanh hỏi nam nhân đánh đồ ăn bên cạnh: "Anh chừng nào lên doanh trường thế? Sao em không biết?"

"Ngày hôm qua." Sở Đại thất thần, gắp hai miếng cá ít xương: "Về nhà bận quá, anh quên."

Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, anh ấy chắc chắn không tính nói.

Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt cổ quái.

"Anh trai."

“Hả?” Người anh mắt lười biếng nhìn sang.

"Trong nhà còn hải sản, tối qua quên lấy cho anh ăn."

"Xì ... ha ha ha." Triệu Trạch vừa mang mắt kính lên nghe thấy được lời này, thật sự nhịn không nổi, mắt kính trượt xuống dưới.

Đừng trách, đừng trách, chủ yếu là hôm đó em gái Khanh Khanh ở nhà ăn Binh Đoàn nấu một nồi canh đoạt mệnh, cái ấn tượng này khắc quá sâu.

Ở đây náo nhiệt vô cùng, Trương Kiến Thiết mắt nhìn thẳng đi tới, cầm lấy cái muỗng múc một miếng tôm, thịt kho tàu, cá hố, lại múc thêm ít khoai tay, phảng phất như không nhìn thấy bọn họ, ném cái muỗng đi một hơi.

Triệu Trạch lẩm bẩm: "Người này bị sao vậy? Có ai đắc tội với hắn đâu nhỉ? Đúng không?"

Nói xong ngẩng đầu nhìn về Sở Đại, cậu ấy vẻ mặt như không liên quan gì đến mình: "Hai người một Doanh Trường, một Phó Doanh Trường, hắn có phải thấy cậu khó chịu không?"

Trương Kiến Thiết người này anh quen biết, trước đây hai Binh Đoàn đã hợp tác với nhau rất nhiều lần, anh còn từng tiểu phẫu cho lão Trương, người này, miệng thối, tính cũng xấu, được cái là người rắn rỏi.

Xấu nhất là thích tranh cao thấp với người khác, quân nhân mà, nhiều ít có tính tranh cường háo thắng.

Triệu Trạch bây giờ có thể tưởng tượng đến đến, hôm qua sau khi mệnh lệnh từ trên đưa xuống, buổi tối Trương Kiến Thiết trốn trong phòng bẻ ngón tay đếm quân công, đếm xem bản thân đánh bao nhiêu trận, xem kém Sở Đại ở đâu.

Cơ mà xem bộ dáng không coi ai ra gì, bộ dạng không phục, phỏng chừng là tối hôm qua nhốt mình trong phòng rồi mà còn không hiểu.

“Tớ không cần hắn nhìn." Sở Đại đưa Cố Khanh Khanh kéo đến bàn cách vách ngồi xuống ăn cơm, chỉ lưu lại một câu như vậy.

Triệu Trạch suy nghĩ một chút, nghĩ đến vợ nói muốn uống cháo, lại xoay người múc thêm hai muỗng cháo trứng gà thịt ti.

Hai con người này không phải lần đầu tiên giằng co, anh chẳng cần nhọc lòng làm gì.

Thẳng đến khi ngồi xuống bàn Cố Khanh Khanh còn ngơ ngác, nhìn nam nhân thong dong bình tĩnh chậm rì rì uống cháo, không dám tin tưởng: "Anh trai, anh thăng chức rồi sao?"

Sở Đại khẽ nhướng mày, vốn là không cảm thấy có gì, mà thấy em ấy vui vẻ như vậy, khóe miệng mang theo vui vẻ: "Ừ, lần sao thăng chức nhất định sẽ nói cho em."

Cố Khanh Khanh làm sao không nghe được nam nhân nói chuyện như có lệ, chọc chọc khoai tây trong chén, lẩm bẩm lầm nhầm: "Trên đảo lớn nhất biên chế là Doanh trường, anh lại muốn thăng lên cái gì nữa? Đảo trường?"

Nam nhân không nhịn được cười, nhặt xương cá trước rồi mới đưa cho vợ: "Ăn đi, ăn xong em phải rửa hộp cơm, anh phải đi tập hợp đội."

Cố Khanh Khanh nghĩ đến vết thương ở lưng dưới của anh, trong lòng lo lắng: "Hôm qua anh làm sao vậy? Hôm nay chú ý chút nha, buổi tối về tìm anh Triệu lấy ít thuốc, em bôi cho anh."

"Đá cắt chút thôi." Sở Đại nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược: "Được rồi, buổi tối anh đi lấy thuốc."

Hai người nói chuyện một lúc, những quân nhân đang ăn bên cạnh lần lượt cầm hộp cơm rời khỏi nhà ăn, Sở Đại cũng đứng dậy, giơ tay chỉnh lại vành mũ, nói với vợ: "Buổi trưa đừng đợi anh, tự em đến nhà ăn ăn, hải sản trong nhà chờ buổi tối về lại ăn."

“Vâng, em biết rồi, anh đi đi, chú ý an toàn!” Cố Khanh Khanh nghĩ tới cái gì, đứng dậy sờ sờ túi, sờ có kẹo mới yên tâm.

Sở Đại trầm mặc nhìn em ấy, trong mắt mang theo ý cười càng sâu: "Yên tâm đi, có mang theo. Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về."

Cố Khanh Khanh gật đầu, thật là muốn thơm thơm một cái, mà xung quanh còn nhiều người quá, không phải ở nhà, đành nhịn xuống.

Chờ chồng rời khỏi nhà ăn, cô ngồi trở về, tăng nhanh tốc độ ăn cơm, rửa sạch hộp cơm còn trở về, xách ấm nước đã múc nước ấm chào hỏi với lão Chu.

"Chu ban trường, cháu về đây. Cá và cà tím hôm nay rất ngon, khoai tây cũng mềm ngon lắm."

Lão Chu cười vẫy tay: "Được, trưa có tôm viên, đừng quên đến ăn."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 209: Chương 209



Xách theo phích nước nóng, còn chưa ra khỏi sân, cô đã nhìn thấy thằng bé đứng cách đó không xa nhìn đông nhìn tây, bên cạnh còn một cái xô nhựa xanh lá cây.

“Thím nhỏ này!” Nhìn thấy thân ảnh của cô, đứa nhỏ nhảy cẫng lên: "Sao giờ thím mới về? Đi nhà ăn ăn cơm hả thím?"

Giọng nói của thằng bé lớn đến mức Cố Khanh Khanh có thể nghe thấy từng chữ từ xa, cô mỉm cười bước tới, cúi người nhìn đồ trong thùng: "Đúng vậy, cháu không đi nhà ăn ăn cơm sao?"

"Chờ thêm lát nữa, sáng sớm cháu cùng Nhị Bàn, Tiểu Hoan đi bãi bùn bắt hải sản, ngày hôm qua cũng chỉ có cua và nghêu sò, hôm nay cháu bắt được ba con cá mú, cháu mang sang cho thím một con."

Bé nam chỉ vào cá mú trong thùng: "Nó hình như là bị sóng biển đánh vào vũng nước, cháu lấy rong biển lót cho nó không bị con cua kẹp chết."

Cố Khanh Khanh thấy giọng điệu y như người lớn của đứa nhỏ, buồn cười: "Cá này rất khó bắt đúng không? Sau cháu không lưu lại tự mình ăn, nhà cháu nhiều người đúng không, hai con sao đủ phân?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chồng thím quá gầy." Thằng bé căn bản không thuận ý Cố Khanh Khanh: "Thím hầm canh cá cho chồng thím uống đi, mẹ cháu nói bộ đội trú đảo mỗi ngày toàn là làm việc nặng, phải ăn ngon chút bổ sung thể lực."

Cố Khanh Khanh xấu hổ sờ sờ mũi, luôn cảm thấy bản thân là vợ mà không quan tâm Sở Đại được bằng một đứa nhỏ.

“Cám ơn cháu trai nhỏ”, cô đứng thẳng người, mang theo cái ấm nước cùng cái thùng: "Cháu cùng thím vào đi, chờ đổ cái thùng lại cho cháu."

Đứa bé lên tiếng đáp lại, vô tư đi theo cô vào trong nhà.

Cố Khanh Khanh lắc đầu cười, đứa nhỏ này lá gan lớn thật sự.

Khi xuống bếp, cô đặt ấm nước xuống, rót cho thằng bé một cốc nước nóng trước: "Buổi sáng đi biển bắt hải sản chắc là lạnh đúng không? Uống miếng nước ấm áp."

Thằng bé cầm, thổi thổi chậm rãi nhìn cô vớt cá cho vào trong chậu, để tôm cua thả lại vào trong cái thùng, nhanh chóng uống nước, trả cái cốc trở lại.

"Cháu phải đi nhà ăn ăn cơm, lần sau thím muốn ăn cái gì thì cháu bắt cho. Chỉ cần nói trước với cháu là được."

“Được nha.” Cố Khanh Khanh múc một thìa nước bên cạnh, lắc xô, rồi đổ vào chậu thả cả.

Trả lại cái xô cho thằng bé, cô nói: "Cháu chờ thím một chút."

Nói xong, cô vội vã vào phòng ngủ, lấy ra một ít khoai lang khô và đậu phộng mang từ nhà đến, còn mấy viên chocolate nhân rượu. Toàn bộ nhét vào trong túi thằng bé, Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm: "Cảm ơn cháu nha, cháu trai nhỏ."

Cậu bé vội ngăn hành động của cô: "Ngày hôm qua cháu đã nhận được thù lao rồi, còn có huy hiệu của chú nữa, cháu không thể thu cái này."

“Đây là thù lao lần sau, thím đưa trước." Cố Khanh Khanh chân thật đáng tin đưa đồ ăn vặt vào trong túi thằng bé. Đứa bé này mới 7-8 tuổi buổi sáng đã đi bắt tôm cá cho cô, trong lòng cô có băn khoăn, ngày hôm qua cô vốn dĩ tưởng thằng bé thuận miệng thôi.

Trẻ con nói rồi quên, không ngờ đứa bé này lại nghiêm túc đến như vậy, cô nghĩ thầm, quả thật là hạt giống tham gia quân ngũ, thật tốt.

Cái này thằng bé khó mà cự tuyệt, cậu bé chỉ nói: "Lần sau cháu nhất định bắt thêm mấy con cá đưa đến, thím cũng ..." Nhìn gương mặt tròn trịa của thím ấy, thằng bé bị rối rắm: "Cũng bồi bổ đi, mẹ cháu nói, nữ nhân béo chút mới dễ sinh con."

Cố Khanh Khanh: "... Thay thím cảm ơn mẹ cháu ha!"

Thằng bé xách cái thùng dặn dò: "Vậy cháu đi ăn sáng đây, nhà cháu cách đây mấy căn, thím nhớ bộ quần áo này của cháu, ngày mai đi nhà ăn thuận đường nhìn một chút, nhìn sẽ biết nhà nào."

"Mà thím ngàn vạn lần đừng nói với mẹ cháu cháu đưa đồ cho thím, bằng không mẹ sẽ đánh cháu mất."

“Được." Cố Khanh Khanh bật cười, cô lại hỏi: "Cháu trước kia ở nhà có đi học không?"

"Cháu lớn lên trong quân đội. Binh Đoàn Lục Trung có trường tiểu học dành cho trẻ em. Cháu học được hai năm, năm nay lại đây đi trú đảo." Thằng bé không thèm để ý: "Cháu chẳng muốn đọc sách, dù sao về sau cháu muốn tham gia quân ngũ."

“Như vậy không tốt, cháu còn nhỏ, cần phải đi học, đọc thiệt nhiều sách.” Cố Khanh Khanh xoa mái tóc rối bù của thằng bé, dỗ dành: “Anh cả của thím lái máy b** ch**n đ** ở Quân khu phương Nam, lúc trước học xong cấp ba mới được chọn, nếu không thì dáng vẻ máy bay, các ký hiệu thế nào anh ấy chẳng hiểu được. Còn có chú của cháu, tuy là 14 tuổi đã nhập ngũ, nhưng lúc trước ở quân khu phương Nam, ban ngày huấn luyện buổi tối đi học, đã học xong cao trung rồi, hai năm trước đi Binh Đoàn Xây Dựng. Ở biên quan đánh giặc cần xem bản đồ, xem địa hình, cần lên chiến lược, hầu hết dùng binh pháp Tôn Tử, bằng không dựa vào một thân sức lực cũng chẳng đánh ra được tên tuổi."

"Cháu trai nhỏ, tương lai của cháu còn dài. Bây giờ là thời gian học tập tốt nhất. Ít nhất cháu phải đọc sách viết chữ, về sau đi bộ đội không chỉ là binh lính thông thường, cháu nói đúng không?"

Các anh em trong gia đình và kể cả cô, đều đã học hết cấp ba, nhà cô trước này chưa bao giờ tiếc tiền ở phương diện này.

Năm năm tiểu học, ba năm cấp hai, hai năm cấp ba, số tiền bỏ ra cũng không nhiều lắm.

Đội sản xuất của cô có trường tiểu học toàn cấp, tiểu học đến sơ trung đều là học ở gần nhà, tiểu học 1 đồng 8 một học kỳ, sơ trung 2 đồng 4 một kỳ, những hộ khó khăn còn có chính sách miễn giảm.

Học kỳ đầu tiên của mỗi năm bắt đầu vào mùa xuân, bắt đầu từ cao trung đều là học ở trấn trên.
 
Back
Top