Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 210: Chương 210



Cậu bé trầm ngâm gãi đầu: "Trên đảo chúng ta không có trường học nha."

Cố Khanh Khanh cũng sửng sốt.

Khi cậu bé đi khỏi, cô nhìn con cá mú đang bơi trong chậu rồi phát ngốc.

Hôm đó trên tàu ra đảo, nhìn quân tẩu đi theo chồng đến 30-40 người, đại đa số mang theo con cái tới tùy quân, mỗi nhà đều như nhau khoảng 2-3 đứa con.

Nghe Sở Đại nói hai tháng nữa còn một đợt tân hải quân đến Trú đảo, tùy quân khẳng định không ít, đến lúc đó một đám trẻ con ở cùng nhau, mỗi ngày chạy ngoài bờ biển chơi cát, bắt cua, không đọc sách? Không đi học?

Nghĩ đến đây thôi đã phát sầu.

Buổi tối, Sở Đại trở về, bưng cơm từ nhà ăn bước vào nhà. Thấy vợ héo queo ngồi trước cửa nhà, trước đưa hộp cơm cho vợ, chính mình trong sân cầm khăn lông vỗ vỗ cát trên người.

“Làm sao vậy? Không thoải mái?”

"Không có." Cố Khanh Khanh nhìn anh ấy cầm hộp cơm, thở dài nói: "Hôm nay, cháu trai nhỏ sáng sớm đưa cho em con cua, còn có một con cá mú, nói là muốn bồi bổ cho anh."

“Trương Tháp?” Nam nhân nhướng mi cười nói: “Đứa nhỏ này khá thú vị.”

Nam nhân trêu: "Vậy sao em không vui? Tặng cho anh là tặng cho em, em yên tâm ăn đi."

“Không phải vì chuyện này, em sẽ không đoạt đồ ăn của anh." Cố Khanh Khanh đứng dậy trước, đặt hộp cơm một bên trên bàn đá, tiến lên giúp anh lau mặt: “Em nghe nói, cháu trai nhỏ đọc sách hai năm, hiện tại trên đảo không có trường học, chẳng lẽ trẻ con trên đảo cứ như vậy?"

"Bên trên có an bài gì sao? Điều phái thêm vài giáo viên đến đây hay gì đó." Cô đưa tay lau lau bùn đất trên cằm anh ấy.

"Vấn đề này ..." Sở Đại suy nghĩ một chút nói: "Anh chưa nghe nói qua, mới vừa tới đảo cũng không nghĩ tới. Ngày mai anh sẽ hỏi chỉ đạo viên, đánh cái báo cáo lên trên."

Ước chừng bên trên không ngờ nhiều quân tẩu mang theo con tùy quân đến vậy, bên này quá hoang vắng, đều đang trong trạng thái khai phá, ngay từ đầu đã nói tình huống cho các chiến sĩ, không giấu diếm.

Đừng nói là bên trên không ngờ tới, ngay cả Sở Đại và Cố Khanh Khanh cũng không nghĩ đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước do dự có nên đưa em ấy lên đảo chịu khổ không, còn Cố Khanh Khanh cũng nghĩ rằng chắc tùy quân cũng chỉ có cô cùng Hứa Niệm.

"Chuyện này phải báo cáo với cấp trên, nói chuyện rõ ràng nha, nhiều trẻ con vậy không thể để bọn họ đi chơi không đi học, quá đáng tiếc." Cố Khanh Khanh treo khăn lông trở về, thở dài.

Mấy anh em Cố gia đều đã học hết cấp 3, cha chú đều học hết sơ trung, tuy là chưa học xong nhưng ít nhất biết chữ.

Ông nội lúc đầu không đọc sách nên chỉ biết vài con chữ, mới đặt tên cho anh trai cô là Cẩu Thặng, Cẩu Đản.

Sở Đại gật đầu: "Chuyện này anh sẽ nói với chỉ đạo viên."

Hai người vào nhà, vừa lúc Sở Đại chuẩn bị nhấc nắp hộp cơm lên, Cố Khanh Khanh đã mang hải sản từ nồi mang ra, to bự một chậu.

Động tác tay của Sở Đại khựng lại: "Trương Tháp mang cá đến sao? Nhà chúng ta nhiều đồ ăn quá ăn không hết, cá rất dễ chết, nếu không đưa sang cho Hứa Niệm." Vừa lúc chia sẻ hải sản này cho Triệu Trạch nếm thử.

Không chút do dự, Cố Khanh Khanh bưng chậu đi thẳng ra cửa: "Vậy thì anh lấy hộp cơm mang sang đó luôn."

Xem ra em ấy đối với tay nghề mình không quá tin tưởng, nếu thật xảy ra chuyện gì, ít nhất bên người có một quân y.

Người đàn ông cười cười, chân dài chống xuống đất, đứng dậy đậy hộp cơm, xách thùng đựng cá đi theo sau vợ.

Triệu Trạch vừa từ nhà ăn múc cơm về liền đụng phải hai vợ chồng này, nhìn thấy chậu hải sản bự trong tay Cố Khanh Khanh, anh nhíu mày: "Đôi vợ chồng trẻ, đây là muốn làm gì? Đi thăm người thân?"

Đừng trách sao anh nói như vậy, Cố Khanh Khanh cầm trên tay một nồi lớn hải sản đã hấp chín, Sở Đại tay trái cầm hộp cơm, tay phải xách cái thùng, bên trong có một con cá mú.

"Thân thích chính là cậu." Sở Đại hơi nâng cằm chỉ vào cửa sân: "Mau mở cửa ra đi."

Triệu Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Khanh Khanh và chậu hải sản trong tay em ấy, không nói nên lời.

Họ Sở, cậu là cố ý kéo tớ xuống nước.

Biết Hứa Niệm không ăn được hải sản nên cố tình mang qua, chính là chờ anh chứ ai nữa.

Đi theo Triệu Trạch vào nhà, Cố Khanh Khanh nhìn xung quanh, cũng không khác gì nhà của bọn họ, cách bài trí cũng giống nhau, bên ngoài có một cái bàn đá và vài cái trụ đá, kế tiếp là hai cây cọc gỗ đặt trên hai cái cọc tre.

Bước vào phòng, mặt tường bố trí giống nhau, đều thống nhất.

Nhìn thấy bọn họ tới, Hứa Niệm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: "Khanh Khanh sao em đến đây, còn mang nhiều đồ đến, lại đây, mau ngồi."

Giúp Cố Khanh Khanh đặt chậu hải sản lên bàn, cô kéo ghế ra, cùng Cố Khanh Khanh ngồi xuống.

Nhìn thấy Sở Đại để cái xô sang một bên, Cố Khanh Khanh cười nói: "Chị không phải không thể ăn đồ lạnh tôm cua gì đó sao, nên em mang cho chị con cá, đứa bé ngày hôm qua đưa sang, em ăn không hết nên mang sang cho chị bồi bổ."

Triệu Trạch mở hộp cơm, để đồ ăn trước mặt Hứa Niệm, liếc nhìn chậu hải sản lớn, khóa miệng giật giật, cái này mà tiêu chảy một ngày chắc phải khóc ngất.

Muốn cho chính mình cơ hội sống sót, anh suy nghĩ mãi mới nói một câu: "Buổi sáng anh nghe nói tối qua em nấu phải không? Quên ăn? Bây giờ mới ăn? Không thiu chứ?"

“Thời tiết này làm sao có thể thiu được.” Hứa Niệm cầm lấy chiếc đũa đưa cho Triệu Trạch, lắc đầu nói: “Khanh Khanh có ý tốt, anh không ăn em ăn."

Cố Khanh Khanh cười nhìn anh ấy: "Ăn đi, anh Triệu, có em với Sở Đại ăn với anh mà."

Sở Đại kéo ghế khoanh tay ngồi ở nơi đó, ung dung nhìn Triệu Trạch.

Triệu Trạch đành phải ngồi xuống: "..."

Đôi vợ chồng không lương tâm này.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 211: Chương 211



Mặc dù đã để qua một ngày một đêm mà hải sản ăn vào trong miệng vẫn có vị tươi, Cố Khanh Khanh chỉ bỏ chút muối, nước, gừng xắt nhỏ cho vào nấu, không bỏ thêm cái gì khác.

Sau khi ăn xong hai con nghêu, thân thể của Triệu Trạch mới thả lỏng ra.

Hên quá, không sao, ăn ngon.

Cố Khanh Khanh cùng trò chuyện với Hứa Niệm, cô nói chuyện trẻ con trên đảo không có sách để đọc, không có trường học, Hứa Niệm trầm mặc nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, đứa con này của cô sẽ lớn lên trên đảo.

Cô nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, nhẹ giọng nói: "Khanh Khanh, em có phải nghĩ đến mở trường học trên đảo?"

“Hả?” Cố Khanh Khanh sững sờ, cô thật chưa nghĩ tới chuyện này.

"Hòn đảo này quá xa xôi và hoang vu, trước không nói có giáo viên nào nguyện ý đến đây hay không, việc thẩm tra chính trị cần một thời gian."

Triệu Trạch tiếp lời: "Các em cũng biết nơi này cần xây dựng căn cứ quân sự đúng không? Sao có thể để người không rõ thân phận đi vào, đặc biệt là phần tử trí thức, thẩm tra chính trị từ tổ tông mười tám đời, thẩm tra hôm qua đi đâu mua đồ ăn, ít nhất cần hai tháng."

Cố Khanh Khanh liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, Sở Đại nhẹ gật đầu.

Cô cầm đũa chọc vào chén thịt cá, đau đầu.

"Em cảm thấy em cũng chẳng làm được. Em chưa bao giờ làm giáo viên, không biết dạy như thế nào."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thử xem đi.” Hứa Niệm bên cạnh thì thầm, “Có vẻ như tùy quân khá ít những quân tẩu biết chữ đọc sách, trên đảo nhiều trẻ con, cả ngày ở bờ biển chơi không phải chuyện hay."

Kể từ khi mang thai, cô đã bắt đầu đứng với tư cách một người mẹ mà suy nghĩ, Khanh Khanh đã tốt nghiệp cao trung, tới dạy trẻ con không thành vấn đề.

Cô hy vọng rằng các con của cô lớn lên có thể đi học, đọc sách.

“Anh trai.” Cố Khanh Khanh theo bản năng nhìn về phía Sở Đại, ý muốn hỏi ý kiến của anh ấy.

Sở Đại mỉm cười: "Xem ý nguyện của em, em muốn dạy thì anh đánh báo cáo lên trên, không muốn cũng không sao, chờ bên trên điều phái người lại đây là được." Văn chức ở bộ đội không ít, từ quân khu Phương Nam điều mấy người lại đây là được, không nhất thiết phải tìm giáo viên từ bên ngoài.

Tất nhiên, tốt nhất là emấy sẵn lòng dạy. Văn chức có nhiệm vụ của chính mình, điều động là việc phức tạp, hơn nữa trú đảo, một là ý nguyện, mệnh lệnh đi theo phía sau.

Tới trú đảo là tự mình báo danh, không có điều động ép buộc.

Cố Khanh Khanh thất thần: “Để em ngẫm lại."

Sau khi ăn xong chậu hải sản lớn, Triệu Trạch đứng dậy lấy đũa quét vỏ vào bát, rồi lấy giẻ lau bàn, hộp cơm không cần Hứa Niệm dọn dẹp. Triệu Trạch là một người đàn ông tốt.

Hai vợ chồng rất coi trọng đứa bé cưng này, Triệu Trạch không dám để Hứa Niệm làm gì, chỉ để vợ an tâm dưỡng thai.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại trở lại nhà mình, Sở Đại đi rửa hộp cơm, cô ngẩn người ngồi ở bên giường.

Sở Đại đi vào, thấy vợ đang phát ngốc, không biết đang suy nghĩ gì.

Vốn dĩ anh muốn ngồi bên cạnh cô, nhưng sau khi nhìn thấy trên người mình dính đầy bùn cát, anh liền kéo ghế ra, ngồi xuống trước giường, gọi: "Vợ à!"

Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhìn anh.

Nam nhân đưa tay lên xoa đầu em ấy: "Em muốn làm giáo viên sao?"

Cố Khanh Khanh buồn rầu, dụi đầu vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, "Em không biết, em sợ mình không đảm nhận được, cơ mà nhìn cháu trai nhỏ bọn họ không được đi học thì trong lòng em nghẹn muốn chết, em rất muốn giúp bọn họ."

Sở Đại hiểu ý, "Vậy thì thử xem đi, ngày mai anh sẽ đánh báo cáo lên trên, đi dạy thử hai tuần, không được thì thôi, hậu quả anh sẽ gánh."

Cố Khanh Khanh ngây người nhìn anh hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy ngã vào vòng tay anh, cả người đẩy về phía ghế dựa, em ấy đang ở trước mặt anh.

Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng vợ, kéo vợ ngồi vào trong lòng mình: "Người anh dơ, vợ ngốc này." Sở Đại than lên một tiếng.

“Em mặc kệ cơ, em chỉ muốn ôm anh thôi.” Cố Khanh Khanh vòng tay qua cổ anh không buông, cô ngồi trên đùi anh, dụi đầu vào cổ anh, nũng nịu nói: "Sao anh tốt đến như vậy, anh trai."

“Giờ em mới phát hiện sao.” Sở Đại hôn lên mái tóc của em ấy: "Không tốt anh trai em có thể yên tâm giao em cho anh."

“Vâng, anh nói đúng.” Cố Khanh Khanh đồng ý cái cách nói này.

Ngày hôm sau.

Sở Đại đến tìm, nói chuyện với chỉ đạo viên Khương Thắng về việc này, Khương Thắng không chút do dự: "Tôi đồng ý đơn xin này của cậu, để em dâu đến xem chỗ nào dùng làm lớp học, em dâu coi trọng khu nhà nào thì dùng khu nhà đó, trên đảo nhiều nhất là phòng trống."

Chuyện này làm anh phát sầu, hai ngày nay, trẻ con đi nơi nơi chạy loạn, người lớn trong nhà thì mặc kệ. Nhà anh ba đứa ở quân khu Phương Nam còn đi học, đến đây cứ y như chim sổ lồng.

Mỗi ngày đi chơi, chơi đến điên rồi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 212: Chương 212



Thằng con thối nhà Trương Kiến Thiết thành vua đám nhỏ, mỗi ngày mang đám nhóc chạy toán loạn khắp nơi, bắt đầu hừng đông đã không thấy mặt mũi, buổi tối mặt trời lặn mới về nhà.

Quân tẩu tùy quân không quan tâm, mà có quan tâm cũng quản chẳng được, hai ngày này anh nghe nhiều nhất là quân tẩu đi lung tung tìm con, mở miệng chính là: "Chỉ đạo viên này, con nhà tôi đến giờ còn chưa về ăn cơm, ngài hỗ trợ phái người tìm giúp với, trên đảo lớn quá, bọn nhỏ chui ra sau núi thì không tài nào tìm ra được."

Khương Thắng cũng thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, đang lo lắng làm sao mà quản đám nhóc này, gật gù chưa có đối sách thì Sở Đại trình kế hoạch lên trên.

Sở Đại không ngờ chỉ đạo viên đồng ý nhanh như vậy, có chút kinh ngạc: "Anh không cần đánh báo cáo lên trên sao?"

“Gửi điện tín là được rồi." Khương Thắng đặt cái ca tráng men xuống: "Chuyện này định vậy đi, ngày mai tôi sẽ xử lý lớp học, cậu quay về nói với em dâu một tiếng, tôi sẽ xin cho em ấy một cái biên chế văn chứ, cũng có thể lấy thêm tiền trợ cấp."

Thấy nam nhân kia không nói lời nào, Khương Thắng càng nóng nảy: "Tôi biết cậu là con trai thủ trưởng, trong nhà không thiếu chút tiền này, nhưng là hiện tại con em hải quân nơi này thực sự yêu cầu một giáo viên."

Sở Đại phiền não: "Không phải, trước đừng nói đến tiền phụ cấp. Anh cấp cho Khanh Khanh một cái biên chế, người khác sẽ không nói con dâu tư lệnh quân khu đi cửa sau sao? Anh không sợ người khác chọc cột sống của anh?"

Khương Thắng cũng đến từ quân khu phía Nam, đương nhiên biết quan hệ giữa Sở Đại và tư lệnh quân khu, thờ ơ nói: "Có tầng quan hệ này bên trên mới yên tâm, con dâu của thủ trưởng, gia thế bối cảnh không cần tra xét, cũng chẳng sợ là đặc vụ tiết lộ cơ mật trên đảo, tôi thấy tốt đấy. Ai muốn chọc cột sống tôi thì chọc thôi, tôi không tin có người không muốn con cái nhà mình đi học."

Không ngờ ngữ khí của anh ấy lại gấp gáp như vậy, Sở Đại nghĩ đến anh ấy có tận ba đứa con trai, trầm mặc một lát, giọng điệu có chút hả hê: "Gần đây trong nhà không yên sao?"

Khương Thắng xua tay, hiển nhiên không muốn nói thêm về chuyện này.

Đứa nhỏ nhất còn đang b.ú sữa mẹ, đứa lớn nhất đã đến tuổi gà chọi, còn đứa thứ hai thì mỗi ngày đi theo phía sau con trai Trương Kiến Thiết quậy tơi bời.

Anh mỗi ngày bận rộn không ngừng, chờ kho cất b.o.m nguyên tử sửa xong, còn phải đào kho dự trữ kho đạn, mệt cả tinh thần cả thể xác, không rảnh quan tâm những thứ khác.

Bà vợ trong nhà một cái chữ to cũng không biết, vâng vâng dạ dạ, chỉ lo đến việc cho con cái ăn cơm mà thôi.

“Cậu nha, về sau vẫn là nên ít sinh mấy đứa con trai đi." Khương Thắng thở dài, sầu đến gãi đầu: "Con mẹ nó, oan gia."

Vốn dĩ Sở Đại còn không để bụng, thẳng đến khi anh ấy mắng ra câu th* t*c này.

Có thể làm chỉ đạo viên chửi th* t*c, xem ra sinh con trai đúng là không được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại suy nghĩ một chút, "Tôi trở về nói chuyện với Khanh Khanh. Trước thử hai tuần, không được thì thôi." Anh sợ vợ mình không mang được đám nhóc Hỗn Thế Ma Vương này.

“Được, được, được.” Khương Thắng ngồi trở lại ghế, đưa cho Sở Đại một kiện văn kiện tiêu đề đỏ: "Việc này buổi tối trở về rồi nói xong, trước xem cái này."

Buổi trưa, Cố Khanh Khanh một mình đến căn tin ăn cơm, về nhà chợp mắt một lát liền bắt đầu sắp xếp trồng rau ở sân sau, cô đã đánh tiếng với lão Chu, nước vo gạo đều để lại cho cô làm phân bón.

Hạt giống rau đã gieo, có thể lớn lên như thế nào phải xem ý trời, nếu cô thật sự làm cô giáo, cô không có thời gian để chăm phần đất trồng rau này.

Buổi tối, Sở Đại trở lại, nói lại những lời Khương Thắng với vợ, thuận tiện cầm cái ca tráng mén uống miếng nước, khát quá: "Ý của Khương chỉ đạo viên là ngày mai mau chóng tổ chức đi học, tốt nhất là mai có thẻ khai giảng, em có thể chọn khu phòng học, bàn ghế bọn anh đến dọn."

“Vội vàng như vậy?” Cố Khanh Khanh không còn cảm giác muốn ăn uống nữa, dư lại đồ ăn đổ lại cho chồng: "Em không có sách giáo khoa, giáo án gì cả."

"Bắt đầu từ ghép vần những chữ lạ đi, anh xem ý tứ của chỉ đạo viên là muốn em quản toàn bộ trẻ con, không cho đi chơi loạn nữa." Sở Đại ăn nốt phần cơm còn lại của vợ, chậm rì rì đáp: "Sách vở giáo án Khương chỉ đạo viên sẽ nghĩ cách, 10 ngày nữa là thuyền vật tư đến đây rồi."

Chỉ cần những đứa nhóc này không chọc vợ anh khóc, anh cảm thấy việc này không tồi, giúp bộ đội giải quyết một chuyện phiền toái không nói, cả vợ cũng có việc làm.

Anh biết vợ là người không chịu ngồi yên.

Chờ em ấy trở thành giáo viên, hai vợ chồng bận rộn, chuyện con cái đành phải gác lại.

Chuyện đã giải quyết xong như thế này, đến đêm Cố Khanh Khanh trằn trọc trằn trọc mãi không ngủ được, vẫn là Sở Đại đem người ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ lưng cho em ấy ngủ.

Cố Khanh Khanh trong lòng nhớ thương chuyện này, hôm sau nam nhân đi chấp hành nhiệm vụ, bản thân ăn cơm, hộp cơm rửa sạch mang sang nhà ăn, sau đó đi dạo khắp nơi.

Cố Khanh Khanh thật đúng nhìn thấy bộ quần áo vải lam thô của Trương Tháp, cách nhà cô khoảng 3 căn nhà, cách cái hàng rào, đếm đếm sơ qua, hai cái mụn vá trên vai, eo, sườn, không hề sai.

Quần cũng có hai cái mụn vá hai bên mông, liền kề nhau.

Cô không vội gọi Trương Tháp ra ngoài, lúc này chắc thằng bé cũng không ở nhà.

Loanh quanh thêm hai vòng nữa, hóa ra mấy căn nhà khu trước vậy mà còn trống, vị trí không tồi, ở giữa bốn khu, tiện cho bọn trẻ đi học.

Cô đến doanh trại, báo chiến sĩ gác cổng tìm gặp Khương Thắng.

Cô đi thẳng vào chủ đề: “Chỉ đạo viên, em đã chọn được phòng học, phòng học ở khu Bắc."

Khương Thắng vui mừng khôn xiết: "Được, em dâu này, em chờ chút anh kêu mấy chiến sĩ sang giúp em dọn bàn."

Những người khác đã đi đào hầm rồi, Khương Thắng điều động binh lính đóng giữ ở doanh trại, tự mình mang đội đi khu Bắc.

Nhìn thấy đoàn cán bộ, chiến sĩ hùng hậu, có chị dâu tò mò cất tiếng hỏi: "Khương chỉ đạo viên này, các người đi đâu vậy?" Sao vợ của Sở doanh trường cũng đi theo bên cạnh thế nhỉ?

“Chuyện tốt." Khương Thắng thoải mái cười to: "Trên đảo chúng ta chuẩn bị có trường học."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 213: Chương 213



A? Cái gì? Chị dâu mặt tròn không thể tin được: "Trường học sao?"

“Đúng vậy." Khương Thắng không có thời gian nói chi tiết: "Giữa trưa chúng ta gặp nhau ở nhà ăn, đến lúc đó nói về chuyện này, chúng ta đi xem phòng học trước."

Cho dù chưa từng đọc sách, chị dâu mặt tròn biết đây là việc trọng đại, không dám chậm trễ: "Chỉ đạo viên, anh nhanh đi đi!"

Cố Khanh Khanh đưa họ đến căn nhà đầu tiên ở khu Bắc, cửa không khóa, đẩy cái là mở ra ngay.

"Em dâu à, em chọn căn nhà này sao? Ban đầu đây là căn phòng chỉ huy khẩn cấp. Bây giờ trống không, vừa lúc có sẵn bảng đen, làm phòng học khá tiện."

Khương Thắng chỉ thị cho các chiến sĩ: "Các đồng chí nhanh đi mang ghế dựa, băng ghế, bàn từ các phòng trống đều dọn lại đây, cửa sổ mở ra thông gió, quét tước lại một lần."

Các chiến sĩ làm việc có trật tự, Cố Khanh Khanh đứng ở trong phòng mà ngẩn ra, nhanh như vậy đã thành rồi?

Cô còn hoảng hốt, chưa tỉnh táo lại được.

Dưới lầu một gian nhà, trên lầu hai căn phòng để trống, giường dọn ra ngoài, mang vào trong hai cái bàn dài hai cái ghế dài, cô cứ đứng ngơ ra đó nhìn Khương Thẳng chỉ huy, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây: "Khương chỉ đạo viên, trên đảo chúng ta có bao nhiêu đứa nhỏ?"

Khương Thắng giật mình, hồi tưởng: "Hẳn là 70-80 đứa nhỏ thì phải."

Cố Khanh Khanh lần này đúng thật luống cuồng, đau đầu: "Một phòng học ngồi không hết được, mà một mình em cũng không dạy hết được, trên đảo chúng ta còn chị dâu nào biết chữ sao? Sắp xếp những đứa nhỏ theo tuổi, chia lớp."

Một số em nhỏ chưa bao giờ đọc sách, nhưng gia đình Trương Tháp tuổi này trong nhà đã được đưa đến quân khu hay là binh đoàn đi học được một hai năm, vài chữ lạ đơn giản vẫn là biết.

Khương Thắng gật đầu, "Ít nhất phải có hai lớp mới được, giữa trưa anh đi nhà ăn hỏi xem còn chị dâu nào biết chữ có thể dạy được xấp nhỏ không, không được chỉ có thể đả thông lầu trên, một mình em đến dạy."

Cố Khanh Khanh không có lựa chọn nào khác: "Vâng! Chỉ có thể như vậy."

Không lâu sau, khu nhà nhỏ ở tầng 2 đã được dọn sạch sẽ, phòng ngủ ở tầng 1 được dùng làm văn phòng để cất tài liệu giảng dạy và văn phòng phẩm, hai phòng ngủ ở tầng 2 được dùng làm phòng học. Bảng đen một cái từ lầu 1 dọn lên trên, còn một cái là từ doanh bộ mang đến.

Giữa trưa, đi nhà ăn ăn cơm.

Nhóm quân tẩu đã nghe chị dâu mặt tròn nói về chuyện mở lớp học trên đảo, những nhà vốn nấu cơm ở nhà cũng sôi nổi đến nhà ăn, nhìn xem có phải thật không.

Cố Khanh Khanh cùng Khương Thắng đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ, thanh âm thảo luận mồm năm miệng mười đột nhiên ngừng lại, chị dâu mặt tròn buổi sáng dẫn đầu mở miệng: "Chỉ đạo viên, anh nói muốn mở trường học, có phải hay không? Tôi đem Đại Mao, Nhị Hổ nhà tôi đến, chỉ đợi lời chắc chắn của anh."

"Đúng vậy, chỉ đạo viên, đứa nhỏ nhà tôi đến đảo hai ngày quậy muốn điên rồi, nên dạy dỗ thật tốt. Chúng tôi tin tưởng bộ đội, bất quá trên đảo hình như không có giáo viên tùy quân."

“Đúng vậy, không có giáo viên làm sao dạy? Khương chỉ đạo viên tự mình dạy sao?" Là chỉ đạo viên, ít nhiều có văn hóa.

Khương Thắng giơ tay ấn xuống, ra hiệu mọi người im lặng: "Tôi không thể phân thân, bằng không nhất định sẽ nguyện ý đảm nhận. Vị này là vợ của Sở doanh trường, đồng chí Cố Khanh Khanh, đã tốt nghiệp cao trung, để đồng chí ấy đến dạy bọn trẻ, mọi người không có vấn đề gì chứ?"

“Hả, vợ của Sở doanh trường đi học nhiều vậy sao?" Thím mặt tròn kinh ngạc nhìn cô gái thắt hai b.í.m tóc vẫn luôn ngồi góc tường ăn cơm: "Tôi không ý kiến, khi nào khai giảng, tôi đem con đưa sang."

“Ngày mai!” Khương Thắng giọng nói đầy khí phách.

Ba cái hỗn thế ma vương nhà anh sẽ phải đi học hai đứa, dư lại đứa chưa dứt sữa, lực sát thương không lớn lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhớ đến vấn đề khác, anh lại hỏi: "Còn vợ quân nhân nào của chúng ta biết chữ không? Một mình đồng chí Cố Khanh Khanh không dạy được nhiều trẻ con như vậy. Mọi người cùng chung sức để điều hành tốt trường học, sách giáo khoa thuyền vật tư đợt sau sẽ đem tới."

Nhóm chị dâu nhìn nhau, vò đầu bứt tai, bọn họ trong bụng không biết chữ, lúc nhỏ thì thả trâu, xuống đất, nấu cơm, giặt đồ, trong nhà nào có tiền đâu mà cho đi học?

Ngay lúc Khương Thắng đang lo lắng, một bóng người gầy gò trong góc đột nhiên đứng dậy: "Chỉ đạo viên, ở nhà tôi đã học xong năm hai trung học, ngài xem có thể được không?"

"Được chứ." Khương Thắng nói không chút do dự, "Vừa lúc ngày mai tập trung bọn trẻ lại đây, ấn tuổi tác phân thành 2 lớp, dưới 4 tuổi mọi người ở nhà tự trông, đủ tuổi mới đưa đi học."

Bằng không xem vợ Sở doanh trường thành người trông con, em ấy là có hảo tâm, không chấp nhận sự dày vò như vậy.

Chồng người ta là doanh trường, cha chồng là thủ trưởng quân khu. Nghe Sở Đại nói anh cả của người ta ở không quân quân khu phương Nam còn anh hai thì tòng quân ở Binh Đoàn Xây Dựng. Nghe nói cha còn là đội trưởng đội sản xuất.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 214: Chương 214



Những người này đều đã trải qua thẩm tra chính trị nghiêm khắc, đặc biệt anh cả làm phi công kia, lý lịch đỏ, Khương Thắng cũng yên tâm, mới lớn mật đưa bọn nhỏ cho Cố Khanh Khanh dạy.

Không cần lo lắng em ấy cố ý dạy hư bọn nhỏ.

Lúc này, đột nhiên có người mở miệng: "Đám nhóc gây sự, quậy như quỷ, có thể an tĩnh ngồi trong phòng đọc sách viết chữ sao?"

Câu hỏi này cũng là nỗi sầu trong lòng hầu hết các quân tẩu, ở nhà cha mẹ còn quản không được chứ nói gì đến vợ Sở doanh trường chưa đến 20 tuổi này.

Vợ của Trương Kiến Thiết, Vương Tần, trong lòng tính toán, thằng nhóc thối nhà mình lúc trước ở Binh Đoàn còn đọc sách hai năm, hiện tại tòng quân trình độ văn hóa cao không ít, thằng nhóc này quyết tâm muốn tham gia quân ngũ, để thằng bé về sau nhập ngũ có thể đánh ra tiền đồ, cần thiết đi học.

Bằng không, y như cha nó, cậy mạnh đánh giặc, người ta Khương chỉ đạo viên làm công tác văn hóa thật tốt, ngồi ở doanh bộ viết viết vẽ vẽ văn kiện, truyền mệnh lệnh.

Tuy là nghĩ như vậy, mà lòng sợ thằng nhóc thối kia không đáp ứng, hơn nữa cái cô vợ của Sở doanh trường này, cô nhìn sao mà chẳng vừa mắt. Lúc trước ở trên tàu đi lên đảo, trước mặt bao người cùng Sở doanh trường cử chỉ thân mật, lại ở bãi biển nhìn bọn họ rồi quay đầu rời đi.

Điều quan trọng hơn là cô cảm thấy cái chức vị doanh trường này, chồng mình nắm chắt, chồng cô là từ mưa b.o.m bão đạn ra tới, đánh qua biết bao nhiêu trận đánh ác liệt, đạn dày xéo thân thể bao nhiêu lần, bây giờ lưu lại mầm bệnh, cứ dầm mưa là toàn thân đau nhức.

Sở Đại trẻ hơn chồng cô rất rất nhiều, dựa vào cái gì?

Cứ nghĩ như vậy, càng cảm thấy nên đưa Hỗn Thế Ma Vương nhà mình đi lăn lộ cô ta một chút đi.

Sự việc được giải quyết ổn thỏa, Khương Thắng dẫn người chị dâu quân nhân gầy gò xung phong đến trước mặt Cố Khanh Khanh, cười nói: "Hai người làm quen với nhau trước đi, sáng mai bắt đầu đi dạy học, tôi còn có việc, đi trước, có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi."

"Vâng!" Cố Khanh Khanh nuốt con tôm sốt cà chua xuống bụng: "Ngài bận rộn đi ạ!"

Khi Khương Thắng rời đi, Cố Khanh Khanh kéo ghế bên cạnh để cho người chị dâu gầy gò ngồi, cười tủm tỉm giới thiệu: "Xin chào, chị dâu, em tên là Cố Khanh Khanh, từ nay chúng ta là đồng chí trên một chiến hào nha!"

Chị dâu quân tử gầy gò vốn khá căng thẳng sau khi nghe lời này cả người thả lỏng một chút, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh: "Xin chào, tôi tên là Bạch Đào."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hả? Tên nghe hay ghê, về sau em gọi chị là chị Đào Tử được không?"

“Ừ.” Bạch Đào gật đầu, dùng ngón tay bới mép hộp cơm: “Vậy tôi sẽ gọi cô là Khanh Khanh.”

"Được chứ."

Chỉ mười phút sau khi ăn, Cố Khanh Khanh từ cô ấy nắm sơ tình hình cơ bản gia đình chị ấy, chồng chị ấy là Vu Thành, là liên trường, từ chiến khu phương Đông điều lại đây.

Hai vợ chồng có một cậu bé năm tuổi tên là Vu Dương, đến đảo rồi đi theo Trương Tháp quậy banh nóc, không cách nào gọi trở về. Tính cách của Bạch Đào có phần giống với Hứa Niệm.

Cứ vậy, một khoảng thời gian ngắn, Cố Khanh Khanh đã có thêm một người bạn mới.

Ăn xong, cô trở lại nhà, chợp mắt một lúc, sau khi ngủ dậy liền bắt đầu xới tung ruộng rau.

Đầu tiên nhổ những đám cỏ dại mọc ven ruộng rau, sau đó đem nước rửa mặt còn chưa đổ đi đi tưới nước.

Hứa Niệm vừa tỉnh dậy, chống bụng đi về phía bên này: "Khanh Khanh, em có ở nhà không?"

“Có, chị A Niệm ơi, em đang ở sân sau!” Giọng Cố Khanh Khanh trong trẻo kêu lên.

Hứa Niệm mỉm cười, chậm rãi đi ra sân sau, nhìn thấy Khanh Khanh đang tưới nước: "Chiều chị không biết làm gì, một mình ở nhà không được, anh Trạch nói buổi tối về mang cho chị ít quả dại khai vị, vừa lúc chiều nay chị ở nơi này, được không?"

“Có cái gì mà không được chứ." Cố Khanh Khanh kéo cái ghế hôm qua chưa dọn vào nhà cho Hứa Niệm: "Chị không đến tìm em em cũng sẽ đến tìm chị thôi hà, chuyện trường học đã thành rồi, chỉ đạo viên quyết định mai sẽ nhập học."

“Chuyện này khi chị đi múc cơm đã nghe nói." Cô đi ăn muộn hơn Cố Khanh Khanh, khi đến nơi Cố Khanh Khanh đã về rồi, bất quá nghe các chị dâu bên cạnh vẫn luôn nói thầm với nhau, cũng biết đại khái.

"Nghe nói có một chị dâu nữa cùng em dạy xấp nhỏ?"

“Đúng vậy, vợ của liên trường Vu Thành, tên là Bạch Đào.” Cố Khanh Khanh đứng thẳng người, nhìn Hứa Niệm híp mắt: "Tính cách rất giống chị, nói không chừng hai người sẽ thành bạn tốt với nhau."

Hứa Niệm vui vẻ gật đầu: "Có cơ hội có thể quen biết một chút."

Cố Khanh Khanh phát hiện ra từ khi chị Hứa Niệm mang thai, tính cách rộng rãi hơn nhiều, cũng có khả năng là được Triệu Trạch che chở, tính cách chậm rãi thay đổi.

Cố Khanh Khanh đặt chậu rửa mặt sang một bên, nhưng cũng không thể nhàn rỗi, ngồi xổm bên cạnh hàng rào nhổ cỏ: "Sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi, hay là ngày mai chúng ta cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm? Nhà chị ấy có một đứa nhỏ 5 tuổi, nghe nói quậy dữ lắm, em nghe mà sợ, sợ không quản được."

Trên đảo rõ ràng có nhiều bé trai hơn bé gái, hầu hết đều mới 5, 6 tuổi, tuổi mà quậy kinh khủng, sợ là cả chó sói cũng dám chọc.

Hứa Niệm mím môi cười, "Được."

Hai người trò chuyện đến hơn năm giờ chiều. Cố Khanh Khanh đã gần xử lý gần xong sân sau, Hứa Niệm gợi ý: "Hàng rào cùng góc tường có thể trồng hoa, nghe nói sau núi có hoa dại rất đẹp, đến lúc đó đi nhổ vài gốc lại đây trồng?"

“Vâng, nghe chị." Cố Khanh Khanh liếc nhìn chân tường trắng, đúng là khá đơn điệu.

Sau sáu giờ, Sở Đại trở về từ nhà ăn mang cơm về, trong tay còn cầm lá cây gói cái gì đó.

Triệu Trạch đi về nhà không thấy vợ, đoán là vợ đi tìm em gái Khanh Khanh nên xách hộp cơm lại nhà Sở Đại cùng nhau ăn cơm.

Trên tay anh ấy cũng cầm một cái bao căng phồng, cũng dùng lá cây gói lại.

Vừa bước vào sân còn không quên trêu chọc Sở Đại: "Này, vợ tớ mang thai tớ mới hái quả quýt chua cho em ấy, vợ cậu không lẽ cũng có?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 215: Chương 215



Sở Đại cười nhạo: "Chiều vợ còn phải chờ đúng thời điểm à, có phải Hứa Niệm nhà cậu không mang thai thì không ăn được quả quýt chua này?"

Triệu Trạch bị dỗi mấy câu á khẩu, không trả lời được, tai thính, anh có thể nghe thấy tiếng cười nói của nữ nhân ở phía sân sau.

Anh hạ giọng: "Lần sau đừng nói chuyện này trước mặt A Niệm."

Hứa Niệm bây giờ đặc biệt nhạy cảm, có lúc cho rằng Triệu Trạch tốt với mình như vậy là vì bản thân đang mang thai đứa nhỏ, đặc biệt là so sánh giữa Sở Đại và Cố Khanh Khanh.

Nói cho cùng, bởi vì trước kia anh đối với vợ không để bụng, không phải em ấy chịu không nổi chạy đến Binh Đoàn e là anh không biết vợ ở nhà bị ủy khuất nhiều đến vậy.

Sở Đại gật gật đầu, ý bảo đã biết.

Nghe thấy tiếng nói chuyện ở sân trước, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau: "Bọn họ đã về rồi!"

Nói xong, không đợi Hứa Niệm phản ứng, cô nhanh nhảu chạy ra sân trước.

Nhìn thấy nam nhân cao gầy đĩnh đạc, lao ra lao vào vòng tay của anh ấy: "Anh trai!"

Cô có rất nhiều điều để muốn nói với anh, chuyện hôm nay ở nhà ăn, chuyện trường học đều muốn nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại tùy ý để em ấy đu lên người mình, tay phải cầm hộp cơm, tay trái cầm cái gói gì đó, cúi đầu cười cười: "Người anh dơ."

Cố Khanh Khanh cọ cọ: "Em không chê anh nha!"

Triệu Trạch ở bên cạnh nhìn trò hay, tiến lên ôm lấy Hứa Niệm, cười nói: “Hai người này không biết ngại ngùng gì cả. Nếu có kẻ lắm mồm lại bảo tác phong không tốt."

“Đây là sân nhà của tớ." Sở Đại cười, liếc nhìn sang: "Không quen nhìn có thể về đi."

"Như vậy không được, Triệu Trạch đưa Hứa Niệm vào nhà: "A Niệm, chúng ta ăn xong rồi mới về, em gái Khanh Khanh từ nhà mang theo mấy bình củ cải muối cay, lấy ra nếm thử, gần đây nhạt miệng quá, ăn nhiều nhất là hải sản."

Hứa Niệm lặng lẽ đi theo anh vào trong nhà.

Sở Đại cười lắc đầu, chờ vợ từ người mình xuống rồi mới đưa gói lá cây cho em ấy: "Trở về anh thuận tiện hái cho em ít quả chà là, anh chưa ăn qua chưa biết hương vị thế nào, em nhìn xem có thích ăn hay không? Thích ăn mai anh còn hái."

“Hả?” Cố Khanh Khanh cẩn thận mở lá ra, thấy quả chà là màu đỏ đen ở bên trong, hiếu kỳ: "Cái này là quả chà là sao anh? Có thể ăn không?"

"Có thể." Sở Đại cười nói: "Anh thấy Triệu Trạch ăn rồi mới hái."

Cố Khanh Khanh bật cười, cô cầm lấy một quả đưa vào miệng anh ấy: "Vậy anh nếm thử xem, có ngọt hay không."

Sở Đại nắm lấy tay em ấy, cắn một ngụm. Một lúc sau mới nói: "Ngọt."

Cố Khanh Khanh đem phần còn lại nhét vào miệng, nhai nhai, xác nhận ngọt: "Có điểm giống quả hồng ở nhà nha!"

Nam nhân mỉm cười gật đầu: "Ăn cơm trước đi!"

Khi họ đến phòng khách, Hứa Niệm và Triệu Trạch đang ngồi vào bàn ăn cơm rồi, thấy hai người đến, Triệu Trạch bộ dạng như chủ nhân của căn nhà, vung tay lên: "Ngồi xuống đi, xem như nhà mình."

Trong mắt mang theo ý cười, Sở Đại kéo ghế ra để Cố Khanh Khanh ngồi trước, tự mình mở hộp cơm, đi vào phòng bếp lấy bộ chén đũa.

Chờ anh đi ra, xới cơm cho Cố Khanh Khanh rồi mới ngồi xuống ăn.

Triệu Trạch trêu chọc: "A Niệm nhà anh mang thai chỉ mới có đãi ngộ này, em gái Khanh Khanh này, em có phải có hay không?"

Nói xong ánh mắt đảo quanh hai vợ chồng Sở Đại.

Cố Khanh Khanh sắc mặt đỏ bừng: "Nào có, anh Triệu là bác sĩ, ánh mắt không tốt hả? Cứ liếc thoắng mãi thế?"

Hứa Niệm cũng cười cười, nhỏ giọng nói: "Em không thấy anh ấy đeo kính sao?"

Triệu Trạch lắc đầu: "A Niệm nhà anh em theo học hư rồi, trước kia ngoan ngoãn biết bao nhiêu, hiện tại ..." Anh vẻ mặt một lời khó mà nói hết thở dài.

Sở Đại đá ghế, tản mạn nói: "Hừ, ăn tôm hùm còn không bịt được miệng của cậu."

“Ít nhất thì một con bào ngư to bằng lòng bàn tay mới được." Triệu Trạch lẩm bẩm, rồi hỏi: “Hôm nay bọn anh đến nhà ăn nghe nói chuyện trường học, em gái Khanh Khanh này, chuyện trường học đã xong xuôi rồi?"

“Thành rồi.” Cố Khanh Khanh bỏ một miếng thịt ba chỉ vào chén của nam nhân: "Khương chỉ đạo viên hiệu suất làm việc rất cao, em nói khu Bắc chúng ta có dãy nhà không tồi, anh ấy liền đem người dọn bàn ghế sang."

"Anh ấy là bị mấy cái tổ tông trong nhà quậy đến điên rồi. Mà này, em đúng là giúp bộ đội một chuyện tốt, ban ngày các chiến sĩ đều vội không rảnh quản, trong nhà con cái là do vợ chăm lớn." Triệu Trạch cắn miếng tôm hùm to: "Về sau con trai nhà anh phải nhờ em rồi."

Hứa Niệm giận dỗi: "Làm sao anh biết là con trai, có phải anh trọng nam khinh nữ? Hiện giờ không thịnh hành kiểu như vậy."

"Đúng vậy." Sở Đại lười biếng phụ họa: "Lão Triệu này, đừng quên bản thân mình là đảng viên, tư tưởng trọng nam khinh nữ là không thể chấp nhận được."

"Không phải, tớ nghĩ nơi này hoang vắng và hiu quạnh. Con trai chịu khổ một chút cũng không sao. Nếu là con gái, phải giống Khanh Khanh nhà cậu được thương yêu kiều dưỡng mà lớn lên, hiện giờ tớ đâu có điều kiện này đâu?"

Triệu Trạch tròng mắt vừa chuyển, đào hố cho lão bạn: "Lão Sở, hai người lúc nào sinh con? Thích con trai hay con gái?"

"Xem Khanh Khanh." Sở Đại bình tĩnh ăn cơm do vợ gắp cho mình, không chút hoang mang: "Tớ sao cũng được."

Cố Khanh Khanh lại gắp khoai tây vào chén của Sở Đại, cười tủm tỉm: "Em nghe Sở Đại, anh ấy nói khi nào muốn có con thì khi đó có cũng được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 216: Chương 216



“………….”

Triệu Trạch nhìn hai vợ chồng ân ân ái ái, cạn lời, ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng giật giật: "Em gái Khanh Khanh này, anh trai em là anh em sinh đôi đúng chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vâng?” Cố Khanh Khanh không biết vì sao đột nhiên hỏi cái này, ngây người gật đầu: “Đúng vậy nha!"

Sở Đại cũng để đũa xuống, hai tay ôm n.g.ự.c nhìn Triệu Trạch, không biết miệng tên này có thể phun ra được thứ gì.

"Là như vậy, những người trong nhà có gien sinh đôi thì khả năng sinh đôi sẽ lớn hơn những người khác." Triệu Trạch nhấp một ngụm canh trứng tiếp lời: "Giống như nhà của em gái Khanh Khanh, sinh con trai nhiều, thì xác suất sinh song thai là con trai rất rất là lớn."

Những lời này thuần túy anh thuận miệng bịa chuyện.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông vô cùng bình tĩnh bên cạnh cô: "Anh trai."

Sở Đại tùy ý gật đầu: "Sinh đôi con trai cũng được, nhà chúng ta nuôi nổi, chịu nổi."

Triệu Trạch chế nhạo: "Nói lời này trong đầu có nghĩ đến nhà Khương chỉ đạo viên không? Cậu xem người ta một người làm công tác văn hóa, bị con trai bức thành bộ dáng gì?" Hận không thể mỗi ngày trốn trong quân doanh không chịu về nhà, về nhà y như chịu cực hình.”

Sở Đại ngồi thẳng người: "Cậu đừng thay tớ phát sầu, ngẫm lại đứa con trai trong bụng vợ cậu đi."

Triệu Trạch lúc này lẩm bẩm nói: "... Không biết chừng là con gái đâu."

Hứa Niệm nghe vậy, đúng là dở khóc dở cười.

Sau khi hai vợ chồng ăn xong, Sở Đại gia dọn bàn, kêu Triệu Trạch mang hộp cơm trở lại nhà ăn.

Triệu Trạch trước khi đi không quên nhắc nhở: "Đừng có mãi dùng cái thứ đồ kia, Sở gia cậu cũng cần có người giữ hương khói."

Sở Đại đá hắn, đuổi Triệu Trạch đi.

Chờ hai vợ chồng kia đi rồi, trời đã hoàn toàn tối đen, bên này thời tiết tốt, 6,7 giờ còn sáng, 7h30 ánh trăng mới từ từ từ mặt biển nhô lên.

Sở Đại không vội đi tắm rửa, mang theo Cố Khanh Khanh ra ngoài đi dạo.

Gần đây trời đã dần ấm lên, gió về đêm không có lạnh thấu xương, trăng sáng lạ thường.

Hai người thong thả đi trên con đường đi sau hàng rào ở sân sau, buổi tối Cố Khanh Khanh thường không ra ngoài một mình, cô sợ sau núi có mấy con sâu bọ lạ.

Bây giờ có chồng đi bên cạnh, cô đặc biệt yên tâm, cảm thấy đi đâu cũng được.

Sở Đại đi ở bên phải vợ, 10 đầu ngón tay siết chặt vào nhau, không ai lên tiếng, cùng nhau tận hưởng đêm yên tĩnh.

Đi đến bìa rừng, Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng côn trùng theo bản năng sát vào người chồng.

Sở Đại buồn cười, cô vợ ngày thường gan lớn thực, mà giờ: "Sợ sâu?"

“Em sợ sâu lông." Cố Khanh Khanh thở dài: “Trên đảo có rất nhiều sâu bọ mà em không biết, trông chúng rất kinh khủng. Hôm qua em xới đất trồng râu có một con sâu lông xù, to hơn sâu lông nhiều lắm, anh lúc đó chẳng ở nhà."

Tự dưng nói mà chạnh lòng kinh khủng.

Sở Đại nắm c.h.ặ.t t.a.y của em ấy, dừng lại bước chân, ôm chặt cô gái vào trong lồng ngực, hôn nhẹ lên trán của em ấy: "Lần sau nhìn thấy mấy con vật đáng sợ thì chạy trước đi, chờ anh trở về, anh thu thập nó."

“Vậy thì nó đã chạy mất từ lâu rồi.” Cố Khanh Khanh cọ cọ trong lồng n.g.ự.c Sở Đại làm nũng: "Hôm nay anh có nghe lời của anh Triệu nói không? Chúng ta nếu mà có con rất có khả năng là sinh đôi đó."

Sở Đại mỉm cười nhìn em ấy: "Ừ, muốn cùng anh sinh con?"

“Muốn nha!" Hơi thở ấm áp của Cố Khanh Khanh phả vào cổ anh: "Em rất muốn, rất muốn cùng anh có con."

Sở Đại ánh mắt tối sầm lại, bàn tay ôm eo em ấy siết chặt, khiến cả người em ấy kề sát vào người mình.

"Cô giáo Cố này, em từ mai nói không chừng bận rộn hơn cả anh, muốn có con, em có thể chịu được sao?"

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, Cố Khanh Khanh làm sao không cảm nhận được sự thay đổi của anh ấy chứ, thở dài: "Em có phải không nên nói chuyện này hay không?"

"Không phải." Sở Đại híp mắt nhìn em ấy: "Em có chuyện mình muốn làm, đây là chuyện tốt, anh ủng hộ em."

"Chuyện con cái không vội."

Cố Khanh Khanh buột miệng thốt ra: "Em vội nha!"

Người đàn ông ngây người, khom lưng dựa vào vai vợ, thấp giọng cười: "Vợ à, vì sao?"

“Các chị dâu trên đảo đều có con, có mỗi em không có." Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Người ta sau lưng nhất định nghị luận anh không được."

Sở Đại nhớ tới lời nói của Triệu Trạch bảo anh ở chiến trường bị thương, nụ cười trên mặt liền nhạt đi.

Anh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mặt, em ấy có vẻ là tự giác bản thân nói sai rồi, đang không biết phải làm sao.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy đanh lại, thật lâu không lên tiếng, liền hoảng sợ.

“Anh trai.” Cô bắt đầu cọ cọ cằm anh ấy.

Sở Đại nhàn nhạt mà nhìn cô.

Cố Khanh Khanh lúc này thật sự không biết phải làm sao, vội vàng thấp giọng dỗ dành anh ấy: "Em biết sai rồi! Về sau nhất định không nói anh không được, anh là tốt nhất."

Càng nói chuyện càng hỗn loạn, rốt cuộc Sở Đại cũng không kìm được ý cười trong mắt, không đợi em ấy không nói tiếp, môi mỏng chặn cái miệng nhỏ xinh lại, gần như là Cố Khanh Khanh không chịu nổi nữa mới dừng lại.

Còn chưa kịp thở hoàn hồn Cố Khanh Khanh đã bị Sở Đại khom lưng vác lên vai, đi về phía sân trước —

"Anh nhớ rõ, em hôm nay hẳn là có thể rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 217: Chương 217



Trở lại phòng đặt Cố Khanh Khanh lên giường, Sở Đại cầm c.h.ặ.t t.a.y vợ, đè nửa người lên trên người em ấy, chân trái giẫm trên mặt đất, đùi phải chồng đầu gối em ấy: "Thứ kia đâu, vợ."

Cố Khanh Khanh toàn thân mềm mại, rầm rì: "... tủ quần áo."

Đêm nay, thủy triều lên xuống, lặp đi lặp lại, mặt trăng không biết khi nào trộm ẩn mình vào đám mây.

Cố Khanh Khanh cảm thấy cả người không có sức lực, mềm mại như bông nằm trong vòng tay của người đàn ông, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, còn bộ khăn trải giường màu xanh bộ đội thì xỉn màu.

Sở Đại nhìn nữ nhân trong vòng tay, thương tiếc mà hôn lên mái tóc em ấy.

Cuối cùng là nam nhân mang nước vào, thay cho vợ bộ đồ ngủ mới, lại thay tấm chăn mới.

Ngày hôm sau, năm giờ rưỡi.

Khi Cố Khanh Khanh ra khỏi giường, hai chân mềm nhũn thiếu chút ngã quỵ trên mặt đất, may là bám vào được thành giường.

Sở Đại vừa trở lại mang theo hộp cơm, thì thấy em ấy nửa người nép vào mép giường, buông hộp cơm, nén cười ôm người lên.

“Còn đau?”

Cố Khanh Khanh trực tiếp vùi đầu vào n.g.ự.c anh, b.í.m tóc đã được tháo ra, mái tóc dài ngang lưng xõa tung sau lưng, vài sợi tóc dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn.

Giọng của Cố Khanh Khanh ồm ồm: "... Một chút."

Yết hầu nam nhân trượt lên trượt xuống, hổ họng trào ra tiếng cười: "Lần sau anh nhẹ chút."

Cố Khanh Khanh giương mắt trừng anh ấy lên án: "Một túi giấy nhỏ hai cái, tối qua anh hủy đi bao nhiêu cái?"

"Ngoài miệng nói đau lòng em thực tế là làm em đau!"

Nam nhân vui mừng mà xoa xoa eo em ấy: "Anh sai rồi, em còn muốn ăn chà là không? Chiều anh về mang cho em."

“Có, mang về đi." Cố Khanh Khanh thở dài, “Sở Đại, đêm nay chúng ta phân giường ngủ."

“Được.” Không chút do dự, người đàn ông nhìn vẻ mặt khó chịu của em ấy tức cười: "Chỉ cần em ngủ được, anh sao cũng được."

Cố Khanh Khanh: "... Em không ngủ được."

Tiếng cười của Sở Đại càng thêm tùy ý, mất kiểm soát.

Cố Khanh Khanh ở trong vòng tay của anh ấy, rất hối hận.

Bởi vì hôm nay cô dậy sớm ăn sáng với anh, khi anh đi nhiệm vụ, Cố Khanh Khanh thu dọn bàn ăn, đem hộp cơm đi nhà ăn, sau đó đi về phía trường học ở khu Bắc.

Lúc cô đến là 7h, trong sân đã chật cứng người, trước khi rạng đông, các chị dâu đã đem con cái đi nhà ăn ăn sáng rồi mang lại đây, trễ chút không biết đám nhóc chạy đi đâu.

"Cô giáo Cố." Là chị dâu mặt tròn, hai tay xách cổ áo hai đứa nhỏ, cười tủm tỉm chào hỏi với Cố Khanh Khanh: "Cô giáo Cố, đây là Đại Mao với Nhị Hổ nhà tôi, ngài xem khi nào đi học."

Cũng giống như chị ấy, hơn 30 cặp mắt của các chị dâu khác nhìn chằm chằm Cố Khanh Khanh. Cảm giác áp lực đánh úp vào thật sâu, cô chậm rãi mở miệng nói: "Hiện giờ bọn nhỏ có thể lên phòng học, ở lầu hai, các chị dâu có thể lên trên nhìn xem."

Nghe lời này xong, người lớn túm con cái không tình nguyện đi vào trong phòng, ngược lại Cố Khanh Khanh bị bỏ lại sau lưng.

May mà có Bạch Đào đi cùng cô.

Hai người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.

Vương Cần tìm một vòng không tìm được con trai, cuối cùng vẫn là dỗ con gái lừa người trở về, nhét cho nó cái bánh màn thầu bột ngô, xách lỗ tai kéo đến trường học.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ! Người ta đã nói rồi người ta không muốn đi học, con muốn nhập ngũ ở Binh Đoàn Xây Dựng. Trên đảo chúng ta làm gì có giáo viên, mẹ kéo con làm cái gì? Con còn muốn đi bắt cá."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Khanh Khanh quay đầu lại nhìn, nhịn không được bật cười.

Trương Tháp dù có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, trước mặt Vương Cần chính là con gà con, xách đi là phải đi.

Vương Cần giọng điệu không tốt lắm, mắng liên hồi: "Mẹ thấy con mỡ heo che mắt rồi, về sau muốn nhập ngũ thì phải đi quân khu phương nam, không được thì đi Binh Đoàn Lục Trung, đi Binh Đoàn Xây Dựng chim không thèm ỉ làm cái gì? Cả rau xanh còn không có mà gặm, đói c.h.ế.t con."

Trương Tháp không phục: "Là nam tử hán đại trượng phu, tham gia quân ngũ phải đi nơi nguy hiểm nhất, ở quân khu Phương Nam có ích lợi gì? Con phải ra tiền tuyến đánh bọn hăm he đất nước chúng ta con mẹ nó cút về ổ chó của nó đi."

Tuy rằng cô thở dài vì cháu trai nhỏ không nghe lời cô, không chịu đọc sách, nhưng nghe xong chí hướng vĩ đại của cậu bé, nhịn không được bật cười.

Vương Cần tát vào mặt con trai một cái: "Con mẹ nó, học đâu ra những lời du thủ du thực này?"

Trương Tháp dùng sức cố gắng dùng sức thoát khoái ma chưởng của mẹ: "Con mẹ nó không phải là con học từ mẹ sao."

Cố Khanh Khanh buồn cười, nhìn thấy Trương Tháp loạng choạng đi về phía bên này, mỉm cười vươn tay nắm lấy cổ áo của thằng bé, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cháu trai nhỏ."

Trương Tháp đang muốn thoát, nghe được giọng nói quen thuộc ngẩng đầu: "A Thím nhỏ?"

Cố Khanh Khanh vui vẻ: "Không phải gọi là thím sao?"

“Cháu gọi nam nhân của thím là chú, gọi thím là thím được không?" Tròng mắt Trương Tháp xoay chuyển: "Chúng ta thương lượng đi, thím buông cháu ra, buổi tối cháu đưa thím con cua." Âm thanh thằng bé tự giác đè thấp.

Vì sợ mẹ mình, Vương Cần nghe thấy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 218: Chương 218



Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: "E rằng không được rồi, cháu trai nhỏ đến đi học đi, ấn tuổi tác của cháu, vừa lúc phân đến lớp của thím nha!"

Cô hơi cúi xuống, đôi mắt hạnh to tròn cười như trăng lưỡi liềm: "Cháu trai nhỏ, giờ cháu đã rơi vào tay thím rồi nha."

Trương Tháp đơ ra, ủ rũ héo úa đi theo Cố Khanh Khanh vào trong phòng, Vương Cần ở phía sau tính toán đi thu thập tên nhóc thúi này, thấy hắn thành thật đi vào mà giật mình.

Tên này trong lòng có phải nghẹn tính toán cái gì đó không tốt hay không? Nếu không cô đi nhắc nhở Cố Khanh Khanh một tiếng?

Ơ mà thôi quên đi, để lăn lộn cô ta một chút cũng tốt, lão Trương nhà cô hai ngày nay về nhà là ôm cái đống quân công cùng giấy chứng nhận đếm số, hai đêm rồi chưa có đêm nào ngủ ngon.

Nghĩ vậy, cô chắp tay sau lưng nói với Bạch Đào vẫn luôn im lặng không nói chuyện: "Cô giáo Bạch này, tôi cũng đi lên nhé!"

Bạch Đào nhẹ gật đầu rồi đi theo sau Vương Cần.

Hai phòng ngủ trên lầu đã được chuyển thành phòng học, bàn ghế đã đầy đủ hết, bảng đen những thứ này cũng đã được dọn từ chỗ doanh trại sang, sắp xếp hoàn hảo.

Vốn dĩ chỉ có một cửa sổ, nhưng Khương Thắng sợ ánh sáng không tốt nên đã cho người đục thêm hai cửa sổ nữa.

Phòng học rất sáng sủa, trên bục giảng có thước gỗ, phấn viết, một ca tráng men, mở nắp bên trong có một cái lưới để pha trà nóng.

Nhìn thấy toàn bộ những thứ này, Cố Khanh Khanh biết đây là doanh bộ vô cùng để ý, thái độ của cô với việc dạy học càng thêm nghiêm túc.

Đầu tiên, các lớp học được phân chia theo độ tuổi, 4-6 tuổi là lớp của Bạch Đào cách vách, còn 7-9 tuổi là do Cố Khanh Khanh phụ trách.

Khi các đứa nhỏ tìm được chỗ ngồi, quân tẩu đứng bên ngoài phòng, nhìn vào từ cửa sổ.

Vương Cần thật lòng không lo lắng con trai nhà mình, cô cảm thấy nên lo là Cố Khanh Khanh.

Hầu hết những đứa trẻ này đều lớn lên trong đại viện quân khu, đi theo cha chú nên dính không ít tật, tính tình hoang dã thật sự, rất khó quản.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù là thủ trưởng quân khu nhìn bọn họ còn sầu đến hút thuốc.

Bất quá cô chẳng có thiện cảm gì với Cố Khanh Khanh, cô thấy á, hai vợ chồng nhà này từ khi lên đảo đã đoạt hết toàn bộ nổi bật, tiêu đi khí thế nhà mình.

Cố Khanh Khanh nhìn đám nhóc nhỏ ồn ào bên dưới, đi tới chỗ Trương Tháp, cúi xuống nói gì đó với thằng bé, ánh mắt của đứa nhỏ càng ngày càng sáng, còn chủ động đứng ra trấn an đám nhỏ.

Đừng nói, đám nhóc này nghe lời Trương Tháp thực sự, lập tức an tĩnh.

Cố Khanh Khanh nhìn mà tấm tắc, quân tẩu ngoài cửa sổ cũng phải trợn mắt, há hốc mồm.

Bởi vì cửa đóng chặt, người bên ngoài không nghe thấy âm thanh bên trong, cũng không biết Cố Khanh Khanh và Trương Tháp nói gì, mà sau khi nhìn đám nhóc đoan chính thẳng lưng ngồi, động tác nhất trí nhìn lên bảng đen.

Chị dâu mặt tròn kinh ngạc: "Cô giáo Cố này có chút tài năng đấy." Đại Mao nhà cô là 10 cái Hỗn Thế Ma Vương luôn í chứ, hiếu động vô cùng, bảo nó an tĩnh ngồi là chuyện không có khả năng.

Đứa nhỏ này ngồi trên ghế thôi mà uốn éo uốn éo, giống như dưới m.ô.n.g có cái đinh vậy, rất khó chịu.

Có người bên cạnh đáp lời: "Đúng thế, nhìn tướng ngồi này, ngay ngắn chỉnh tề, thôi tôi không nhìn nữa, an tâm giao cho cô giáo Cố đi, nhà tôi còn có đứa nhỏ."

Nói rồi quay lưng rời đi.

Cô ấy nói xong những chị dâu khác cũng sôi nổi đi theo.

Vương Cần nhìn con trai đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt như sắp trùng xuống.

Chuyện này ... chuyện gì đang xảy ra vậy? !

Trương Tháp thay đổi tính tình từ khi nào? Vừa rồi cô xuống tay quá mạnh làm đứa nhỏ này hỏng đầu rồi?

Vương Cần đột nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình.

Cô đứng ngoài cửa sổ quan sát một lúc thì thấy Cố Khanh Khanh viết mấy dòng trên bảng đen, cơ mà cô chẳng hiểu nổi, nghĩ đến hành vi khác thường của con trai, nghĩ trăm triệu lần cũng không nghĩ ra.

Chẳng lẽ nghẹn ra một chiêu gì đó bùng nổ hơn?

**

Bài học đầu tiên của Cố Khanh Khanh là lòng yêu nước.

Cô kể về lịch sử chiến tranh những năm gần đây, các bé nam thì nắm chặt tay, hận không thể đập nát cả bàn học.

Còn các cô bé thì rơm rớm nước mắt, không thể tưởng tượng được cha ông lợi hại như vậy, khổ cực như vậy, vốn còn đang trộm làm việc riêng bên dưới, bây giờ ngồi thẳng người, càng thêm nghiêm túc.

Khương Thắng tình cờ có chút thời gian rảnh rỗi nên ghé qua xem lớp học thế nào, vốn dĩ định đến ủng hộ đặng chống lưng Cố Khanh Khanh, dù sao vợ của Sở doanh trường còn chưa đến hai mươi tuổi, chưa có con, không biết một đám gấu tụ lại với nhau, anh sợ làm người ta tức giận đến khóc mất.

Không ngờ nhòm qua cửa sổ, mấy đứa nhỏ ngồi thẳng lưng, hai tay đặt sau lưng, giọng nói lanh lảnh rõ ràng.

"Đóng giữ hải đảo, bảo vệ quốc gia ..."

"Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày ……"

Phía trước là nhiệm vụ của bọn họ, phía sau mới là chuyện mà những đứa nhỏ này làm, Khương Thắng đứng ở trước cửa sổ nhìn hồi lâu, lắc đầu cười.

Đúng là, sao Sở Đại chọn được một cô vợ tốt thế nhợ!

Mệnh tốt thật đấy!

Cố Khanh Khanh cứ học 30 phút thì cho nghỉ ngơi 20 phút. Mấy đứa nhỏ này quen với việc nhảy nhót lung tung trên đảo chơi rồi. Ép quá khẳng định không được, phải cho bọn nhỏ có thời gian để hoạt động, thích ứng.

Cứ như vậy đến buổi trưa, các chị dâu đến đón con, nghe được đám nhỏ vừa đuổi vừa giỡn với nhau, không hẹn mà gặp đều nhìn về phía Cố Khanh Khanh đang lau bảng đen.

"Cô giáo Cố, đám nhỏ chúng tôi mang về nhà ăn cơm trước, 1h30 chiều sẽ mang đến đây, ngài vất vả rồi, nhanh đi ăn cơm đi thôi." Có chị dâu kéo tay đứa con sang nói chuyện với Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh gật đầu, mi mắt cong cong: "Cảm ơn chị dâu quan tâm, lát nữa em sẽ đi."

"Ồ! Vâng!"

Sau khi lau bảng đen sạch sẽ, cô cầm chiếc ca tráng men uống miếng nước, vừa bước ra ngoài đúng lúc gặp Bạch Đào.

Cô cười cười hỏi: "Chị Đào Tử thế nào? Có ổn không?"

Bạch Đào thẹn ngùng gật đầu: "Vu Dương nhà chị ở lớp học này luôn, cho nên không có vấn đề gì lớn."

Hai nữ nhân nhìn nhau cười, cùng nhau xuống lầu đi nhà ăn ăn cơm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 219: Chương 219



Chiều nay, các chiến sĩ một thân bùn nước từ kho quân sự đi ra khỏi vùng cấm, nghĩ đến sắp về nhà, nụ cười trên môi dần trở nên chua chát——

"Thằng nhóc nhà tôi chắc phát điên rồi, tối hôm qua tôi phải ở bên bãi bùn lầy ở khu Nam tìm vài vòng mới bắt được người trở về, hôm nay không biết có trốn học không nữa."

“Nhà tôi Đại Mai Nhị Hổ cũng vậy." Có cái chiến sĩ lắc đầu: “Quá mệt tâm, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tìm nhé, đám nhóc hoang dã này, sao có thể mà ngồi yên trong lớp được, không chừng chọc giáo viên người ta tức đến khóc mất."

Nói xong, anh chột dạ liếc nhìn người đàn ông đứng đằng xa kia.

Sở Đại cầm trong tay một túi chà là, nghiêng đầu nói với Triệu Trạch: "Cậu hái mấy quả quýt kia ở đâu?"

Triệu Trạch tuy rằng không cần vào kho quân sự làm c* li, nhưng mà vẫn đi theo, hai ngày nay người bị thương không ít.

Trên lưng mang theo hộp thuốc cùng túi vải, anh ngồi xổm lên mặt đất, mở túi vải ra, phân cho Sở Đại một ít quả quýt cùng sơn tra: "Núi bên cạnh kho quân sự, cây quýt tớ đã hát hết rồi, cậu đừng có đi nữa."

"Mà này, vợ cậu có mang thai đâu, chua vậy có thể ăn không?"

“Chắc là có thể đi." Sở Đại vui vẻ nhận lấy: "Lão Cố không phải thích vị chua chua như này sao? Anh em nhà họ khẩu vị tương tự nhau."

"Cậu mà không nói tớ đã quên, nếu không phải Cố Thanh Liệt kia đòi ăn thanh mai, cậu chưa chắc cưới được vợ đâu."

Sở Đại vươn tay kéo hắn: "Không phải sao, phải cám ơn lão Cố."

Nói xong, người đàn ông sải bước ra khỏi khu cấm quân sự: "Tớ còn phải về nhà xem vợ có chịu ủy khuất gì không, không nói chuyện với cậu nữa."

Triệu Trạch khinh bỉ, cái tên này ngậm miệng là vợ, há mồm là vợ, trước kia tên nào muốn cả đời quang côn c.h.ế.t trận sa trường, cứng đầu cứng cổ đi đâu rồi? Lấy vợ xong thì quá là thái quá.

“Này, đợi tớ với, hai ta không phải tiện đường sao?!" Triệu Trạch chạy theo phía sau, vừa chạy vừa la.

Nam nhân của chị dâu mặt tròn loanh quanh trước cửa nhà mấy lần mới dám lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào: "Vợ à, anh đã về rồi."

Không ngờ vợ còn chưa có ra đến thì con trai lớn cầm cái ca tráng men đi ra: "Cha! Ngài uống nước đi!"

Nhị Hổ cũng từ cột tre trên tường rút ra đám vải phủi bùn đất cho cha.

Chị dâu mặt tròn ôm đứa nhỏ xíu đang ê a ê a ra ngoài, thấy hai cha con mắt to mắt nhỏ, mở miệng: "Ma Tử này, Đại Mao rót nước cho anh sao anh không uống?"

Chu Ma Tử đau đầu nhìn cậu con trai lớn, cao tầm đến n.g.ự.c mình: "Nói đi, nói cho cha biết, hai đứa con hôm nay gây ra đại họa gì rồi phải không? Phá bàn ghế trong lớp? Hay là bắt nạt bạn học? Con mẹ nó Chu Đại Mao, hai anh em mi không phải đánh cô giáo Cố đi?!"

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy đây là khả năng cao nhất, anh đi tới đi lui tại chỗ, giật chiếc khăn lông trong tay đứa con trai thứ hai: "Rốt cuộc sao thế này? Hai anh em làm cha sợ hãi quá!"

Nghe xong, chị dâu mặt tròn dở khóc dở cười, đem con trai nhỏ nhét vào tay chồng, lấy cái ly đặt bên bàn đá, giật cái khăn lông tự mình phủi bùn đất: "Chu Ma Tử, anh không mong con trai anh tốt sao? Hai anh em họ đi học ngoan lắm, cô giáo Cố nói với em hai anh em đi học nghiêm túc lắm đấy!"

Chu Đại Mao năm nay chín tuổi, trong đám nhỏ trên đảo là lớn nhất, Nhị Hổ 7 tuổi, hai anh em cả ngày theo Trương Tháp quậy banh đảo, ra bờ biển bắt tôm cua, lên rừng hái quả dại, tìm mật ong.

Khi Chu Ma Tử nghe vợ nói, phản ứng đầu tiên của anh là không tin, làm gì có chuyện đó, ngoan ngoãn nghiêm túc mấy từ này tuyệt đối không phải con của anh.

Hoài nghi hỏi: "Vậy thì hai anh em nói cha xem, hôm nay trên lớp học cái gì?" Nếu mà nói không nên lời xem anh có đánh hai đứa này nên hồn một trận hay không?

Nói không chừng là nói dối gạt cả mẹ đấy chứ? Nếu mà làm giáo viên khóc thì cơm cũng không thể ăn, túm hai tên này đi nhà Sở doanh trường bồi tội mới được.

Hổ Tử không cần nghĩ ngợi đáp ngay: "Chăm chỉ học tập lớn lên giống cha bảo vệ quốc gia!"

Chu Đại Mao lại gật gật đầu: "Cha, cón lớn lên muốn làm hải quân giống cha, con còn muốn lái t** ch**n!"

Chu Ma Tử sửng sốt, nếu nói hôm nay không học được cái gì, hai tên này khẳng định không bịa ra được một câu như vậy được. Chân bước đến bàn đá, ôm con trai nhỏ trên tay, để hai cậu con trai ngồi lên đùi mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lại đây nói cha nghe hôm nay còn học được cái gì?" Anh đã tin tưởng 7-8 phần rồi.

Tình cảnh tương đồng diễn ra khắp khu nhà quân nhân ở tất cả các khu Đông, Nam, Tây, Bắc. Các chiến sĩ về nhà vốn là gà chó không yên tự nhiên được con trai, con gái săn sóc, trong lòng vui vẻ vô cùng, cực khổ cả ngày đào hầm quân sự biết mất, mang vợ cùng các con đi nhà ăn ăn cơm.
 
Back
Top