Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 220: Chương 220



Chiến sĩ ở các khu tụ lại ở giao lộ, ánh mắt đồng thời tò mò nhìn sang khu Bắc: "Thật không nghĩ tới, vợ của Sở Doanh Trường bản lĩnh!"

“Vợ Vu Liên Trường cũng không kém." Bên cạnh có người cười ha hả phụ họa: "Hôm nay con tôi đứa lớn bưng trà rót nước, còn nói buổi tối rửa chân cho tôi, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn đ.ấ.m chân, cuộc sống như này, tôi không dám tin tưởng."

“Chà, ai có thể nghĩ trên đảo có trường học tốt như vậy, giáo viên dạy tốt số một." Chu Ma Tử ôm đứa con trai nhỏ, mặt cười đến ra nếp gấp: "Đại Mao nhà tôi hôm nay nói là mấy năm nữa muốn tòng quân, làm tôi cảm động muốn khóc."

“Này, các người nhìn xem, kia có phai Sở Doanh Trường và cô giáo Cố không?" Có người ánh mắt sắc bén liếc một cái phát hiện ra hai vợ chồng từ con đường nhỏ đi đến: "Còn nắm tay nữa, vợ chồng trẻ chính là vậy, dính dính, chúng ta đừng có quấy rầy bọn họ, Sở Doanh Trường còn chưa có con đâu, để vợ chồng son ở riêng một mình."

Có người không chút lưu tình mà trêu: “Phỏng chừng là thấy đám Hỗn Thế Ma Vương nhà chúng ta rồi không dám sinh."

Tiếng cười rộn rã vang lên khắp đảo, mặt trời ngả về hướng tây, gió biển thong thả lướt qua mặt biển.

Nghe thấy tiếng cười, Cố Khanh Khanh nhón chân lên phía trước tò mò liếc nhìn: "Nhiều người như vậy, đêm nay nhà ăn náo nhiệt thật nha."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong cô tính tránh khỏi tay của anh ấy.

Bây giờ Sở Đại đã là doanh trường, cô không muốn có người sau lưng anh nói anh không kiềm chế, ảnh hưởng tác phong gì đó.

Bàn tay to của Sở Đại nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của vợ, cười cười: "Cô giáo Cố bây giờ bắt đầu xem thường chồng mình rồi?"

"Không có nha!" Cố Khanh Khanh ngừng giãy dụa, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy: "Em không phải nghĩ cho anh sao?"

"Lòng anh hiểu rõ." Sở Đại chậm rãi cầm tay vợ cùng đi: "Hôm nay cảm giác thế nào?"

"Thật tốt! Cháu trai nhỏ học ở lớp em, em nói với thằng bé là thằng bé giúp em thu phục đám nhóc kia thì em bảo anh dạy binh pháp cho, em còn nói ở Binh Đoàn Xây Dựng đánh giặc đều là dùng những cái này."

Nam nhân nghe xong buồn cười: "Được, khá tốt, tận dụng đến cùng, em đúng là thực "đau lòng nam nhân nhà em"."

“Vừa lúc để anh dành nhiều thời gian cho đứa nhỏ thôi mà." Cố Khanh Khanh thẹn thùng dựa gần cánh tay Sở Đại: "Anh Triệu không phải nói hai ta về sau khả năng sinh đôi rất lớn, còn khả năng là sinh con trai, ầm ĩ lắm đấy, trước tiên thích ứng chút đi anh, anh xem có tìm được biện pháp giải quyết không?"

Sở Đại lúc này xem như đã hiểu, cười nửa miệng như không cười: "Em bảo anh tìm điểm đột phá trên người đứa quậy nhất, tích lũy kinh nghiệm, về sau giải quyết con trai anh?"

Cố Khanh Khanh cười gượng: "Cũng có thể nói như vậy, đồng chí doanh trường, em phải sửa một chút, là con trai chúng ta."

“Được rồi, con trai chúng ta." Sở Đại lười nhác đáp: "Vợ anh làm giáo viên rồi không giống trước."

Cả những chi tiết nhỏ còn không chịu buông tha.

Cố Khanh Khanh lè lưỡi, cùng anh ấy nói những chuyện vụn vặt, anh ấy không chê, kiên nhẫn nghe cô nói.

Đến nhà ăn, cô phát hiện các chị dâu đặc biệt nhiệt tình chào hỏi cô.

"Cô giáo Cố đến ăn cơm sao?"

"Hôm nay có đùi gà, cô giáo cô phải ăn thêm hai cái, hôm nay vất vả cả một ngày."

"Chào cô giáo Cố!"

Cố Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh, cười đáp lại từng người một.

Trong khi vợ nói chuyện, Sở Đại đi múc cơm đến rồi, mang vợ ngồi xuống chiếc bàn dài cạnh tường.

Hứa Niệm ở nhà buồn chán cả ngày, muốn đi dạo nên Triệu Trạch mang vợ đi nhà ăn ăn cơm, nhìn thấy Cố Khanh Khanh nên để vợ sang đó ngồi: "Lão Sở bên kia, em qua đó trước đi, anh múc cơm lại."

Hứa Niệm gật đầu, kéo ống tay áo nói nhỏ: "Em muốn ăn tôm, hôm nay có thể ăn hai con nho nhỏ được không?"

Triệu Trạch nở nụ cười: "Được chứ, đừng nói nhỏ, hai con lớn còn được." Tuy nói không được thường xuyên ăn đồ lạnh, nhưng lâu lâu ăn thì không thành vấn đề, vợ anh cũng không hề bị dị ứng hải sản.

Hứa Niệm vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Cố Khanh Khanh, khóe miệng mang theo ý cười.

Thấy chị ấy tâm trạng khá tốt, Cố Khanh Khanh đẩy canh rong biển sang, cô chưa có động đũa, cười cười: "Anh Triệu có phải hái cái gì ngon cho chị rồi đúng không?"

“Sở doanh trường nhà em cũng vậy, không phải sao?” Hứa Niệm không còn quá khách sáo nữa, hào phóng hơn rất nhiều, không còn thẹn thùng: "Anh Trạch nói em hiện giờ còn chưa mang thai đâu Sở doanh trường hạ nhiệm vụ thì cân nhắc mang đồ mới lạ gì về cho em, nếu sau này mà mang thai thì e là hái cả sao về cho em mất."

Lần này, đổi lại là Cố Khanh Khanh ngượng, thấy nam nhân quay lại nói chuyện với chiến hữu phía sau, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Niệm: "Em chẳng biết anh ấy nghĩ thế nào, mang cho em hai quả chà là thì thôi, hôm nay mang về quả quýt với sơn tra, chua quá chua, muốn ê cả răng."

“Đó là chồng em cướp từ tay anh." Triệu Trạch cầm hộp cơm đi tới, ngồi ở bên cạnh Sở Đại, đối diện Hứa Niệm, than thở nói: “Anh là một cái quân y, vất vả lắm mới leo lên cây hái được ít trái cây về nhà cho vợ ăn, mà bị hắn nhớ thương."

“Cậu tự nguyện, đừng có nói ủy khuất thế." Sở Đại xoay người, lười biếng đặt tay phải lên lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: “Cùng lắm thì ngày mai đến lượt tớ leo cây, cậu nói cho tớ nghe chỗ nào có là được."

“Không thể.” Triệu Trạch trực tiếp cự tuyệt: "Vợ tớ còn phải ăn mấy tháng nữa, bị cậu thấy rồi không phải hai ngày là sạch sẽ, vừa rồi cậu không nghe được? Vợ cậu không giống ông anh vợ kia của cậu đâu, không thích ăn chua, hôm nay mấy cái quả quýt sơn tra chua kia chắc đều vào bụng cậu cả phải không?"

Mặc dù Sở Đại mang kẹo suốt ngày, lâu lâu nhét vào miệng chứ mà anh biết, tên này thích ăn chua hơn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 221: Chương 221



Sở Đại hơi nghiêng người về phía trước, bóc tôm cho Cố Khanh Khanh, không chút để ý: "Vợ tớ không ăn thì khẳng định tớ phải ăn, bằng không lãng phí biết bao."

Triệu Trạch lại khinh bỉ lão Sở.

Trong chén của Hứa Niệm cũng có hai con tôm đã lột vỏ, không nhỏ cơ mà nói hai con thì đúng là hai con. Nhìn tôm chất đống trong chén Cố Khanh Khanh, ánh mắt Hứa Niệm nhìn chồng mang theo sự ủy khuất, bất bình.

Triệu Trạch tâm tư không tinh tế đến vậy, không chú ý đến những cái này.

Sau khi Cố Khanh Khanh ăn xong con tôm trong chén, ánh mắt trông mong nhìn sang chén canh trứng của chồng, phần của cô, cô đưa cho Hứa Niệm rồi.

Sở Đại vừa nói chuyện với Triệu Trạch, hơi chút động tay, chén canh trứng đã đặt trước mặt cô.

Nụ cười của Cố Khanh Khanh lúc này càng tươi, càng ngọt ngào hơn nữa.

Về đến nhà, Cố Khanh Khanh chạy thẳng vào nhà, lục tung mấy cái rương.

Nam nhân khoanh tay dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn Vợ: "Em đang tìm cái gì?"

"Em tìm vở với bút í!" Cố Khanh Khanh nhìn đống quần áo lộn xộn, vò đâu: "Em hình như không có mang theo rồi."

Hình như là tốt nghiệp xong cô không còn đụng đến vở nữa.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh cô, kéo cô đến bàn đầu giường, cúi người mở ngăn kéo, dưới cuốn sổ da đen có một cuốn sổ màu nâu, anh lấy ra cho cô.

"Cái này còn mới."

Cố Khanh Khanh nhận lấy, chớp mắt: "Đây là của anh mà."

“Cô giáo Cố, đừng khách sáo.” Sở Đại lấy một cây bút khác trong ngăn kéo đưa cho cô: “Em muốn soạn giáo án sao?

Cố Khanh Khanh gật đầu, kéo anh ngồi vào bàn cùng cô, mở cuốn sổ mới tinh, suy nghĩ một chút, mở nắp bút, bắt đầu viết.

Sở Đại cứ vậy nhìn vợ, cánh tay thon dài tựa vào lưng ghế, ngón tay trắng nõn rũ xuống trên vai em ấy.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động của đầu bút chạm vào tờ giấy, người đàn ông không hề phát ra tiếng động, tay trái chống bàn, chống cằm nhìn vợ.

Cố Khanh Khanh đang tập trung, cô viết về những nội dung muốn dạy một lần. Cô dạy những đứa nhỏ chút ít kiến thức cơ sở thôi, những chữ lạ thường ngày có thể đụng đến, cô đã sắp xếp những gì mai sẽ lên lớp.

Bài học thứ hai là công việc nhà nông.

Cày đồng ban trưa, đó là câu thơ lúc nhỏ cô học, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Khi cô còn nhỏ từng trải qua cuộc sống ăn cháo trong qua ngày, bây giờ cho dù đồ ăn có khó ăn đến đâu cô cũng sẽ ăn hết.

Sở Đại cũng vậy.

Nghĩ vậy, cô quay sang hôn lên má Sở Đại một cái, Sở Đại từ nãy đến giờ vẫn đang ngắm nhìn cô.

Trên mặt có một vệt ướt át, Sở Đại ngây người, chỉ chỉ vào môi mình: "Nơi này không thơm một cái?"

Cố Khanh Khanh đỏ mặt lại hôn anh một cái, cái chạm nhẹ nhàng làm nam nhân tâm viên ý mã (*), đành phải chờ vợ viết giáo án xong.

(心猿意馬) Tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.

Cố Khanh Khanh viết rất nhanh, qua loa, có chữ mà Sở Đại không phân biệt ra được chữ gì nữa, nam nhân rũ mắt nhìn vợ, hỏi vợ: "Đêm nay em muốn gội đầu sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng vâng." Cố Khanh Khanh vội vàng gật đầu: “Em đã lâu không gội đầu, cơ mà buổi tối nay mà gội đầu, hơi khó nha."

Cô không muốn ra ngoài trời hong khô tóc trong gió lạnh, đau đầu.

Sở Đại đứng dậy, đi phía sau em ấy, tháo dây chun buộc b.í.m tóc để lên bàn, dùng tay làm lược gỡ hai b.í.m tóc của em ấy.

"Muốn gội thì gội, anh dùng khăn lông giúp em làm khô tóc."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh tay cầm bút quay đầu nhìn Sở Đại: "Anh giúp em gội đầu được không? Anh trai?"

Ngón tay mảnh khảnh của Sở Đại vén tóc em ấy, cười: "Không gọi Sở Đại? Cô gái Cố này, tật xấu này của em học ai? Vẫn là trên giường ngoan hơn."

“...” Cố Khanh Khanh chột dạ: "Học anh trai."

Cô cố gắng bịa chuyện.

Sở Đại muốn hỏi đến cùng, cười nửa miệng: "Anh trai nào? Anh viết thư hỏi một chút."

“Cẩu Thặng!” Cố Khanh Khanh không chút do dự, anh cả cô nhất định che chở cô: "Đúng rồi, thư em viết gửi đi một thời gian rồi, anh nghĩ mọi người có gửi thư lại cho em không nha?"

“Còn sớm, chúng ta phải chờ thuyền vật tư tiếp theo lại đây." Sở Đại nhìn mái tóc xõa đen nhánh mượt mà nhẹ nhẹ vuốt vuốt: "Viết xong rồi? Cùng nhau đi tắm, vợ à!"

"Chưa xong." Cố Khanh Khanh đưa cây bút máy trước mặt anh: "Hết mực rồi."

Sở Đại lại đổ đầy mực cho vợ, chờ em ấy viết xong cùng nhau đi tắm, giúp vợ gội đầu, chính mình dùng nước còn lại qua loa đại khái, sau đó rửa mặt về phòng.

Giúp vợ lau khô tóc xong là lửa trong lòng đã không thể kìm nén được, tắt đèn, đưa người lên giường, tay từ tủ đầu giường s* s**ng ra cái túi giấy, thong thả ung dung xé mở.

Đêm đó, nam nhân được ăn no thỏa mãn, còn Cố Khanh Khanh bị lăn lộn, lặp đi lặp lại, ngày hôm sau tỉnh lại cả người đau nhức.

Mới 4h30, bên ngoài còn tối om, trong phòng không có ánh đèn, cô nằm trong vòng tay của nam nhân, lắng nghe tiếng thở đều đặn của anh ấy, lòng cô bình yên lạ thường.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 222: Chương 222



Cố Khanh Khanh cử động, cả người mệt nhừ, thấy nam nhân ngủ ngon như vậy, tự dưng lòng không được cân bằng, tay nhỏ từ vết sẹo trên eo đi xuống, lấy sức nhéo một cái.

"..." Sở Đại mở mắt ra, quả táo Adam lăn xuống dưới, cổ họng khô khốc, như có ngọn lửa đốt.

Không chút do dự, ôm gọn người phụ nữ đang làm loạn vào lòng, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại ngọt ngào, lúc này ngọn lửa trong anh mới giảm bớt đi vài phần.

Cố Khanh Khanh bị nhiệt độ nóng như lửa đốt của anh ấy làm cho sợ, nhanh buông tay, không dám trêu nữa, thở hổn hển thối lui ra khỏi vòng tay anh ấy, lăn sát dựa gần tường.

Lại bị nam nhân vớt trở về, nằm yên trong lồng n.g.ự.c không thể động đậy.

Cằm anh chống ngày đầu cô, ngăn không cho em ấy chạy trốn, cánh tay ôm eo vợ, giọng nói vừa tỉnh vừa mê: "Vợ à!"

... Cố Khanh Khanh nuốt nước miếng một cái: "Eo em đau, tối qua anh dùng sức quá lớn."

Người đàn ông ậm ừ, khóe mắt lộ ra vẻ cà lơ phất phơ, v**t v* eo của vợ: "Tay không đau chứ."

Cố Khanh Khanh sống không còn luyến tiếc.

Hôm đó đứng lớp, đau lưng, eo đau, chân mỏi, trong lòng vẫn luôn mắng nam nhân nào đó hết lần này đến lần khác. Trên mặt lúc nào cũng phải cười dạy đám nhỏ. Nghe thấy âm thanh đọc sách lanh lảnh, buồn bực trong lòng giảm bớt phần nào.

Buổi trưa về nhà, cô ngạc nhiên khi chồng có nhà.

Cố Khanh Khanh đi ngang qua anh ấy, không thèm nhìn một cái, đi vào phòng bếp bưng nước rửa mặt hồi sáng tưới ruộng rau ở sân sau.

Người đàn ông nhướng mày, lặng lẽ đi theo vợ một lúc, không phát ra tiếng động.

Hai vợ chồng lần lượt ra sân sau, Cố Khanh Khanh đang cúi xuống tưới đất, hạt giống còn chưa mọc mầm, trong lòng bồn chồn không biết có thể ăn được ớt cay chính bản thân mình trồng được hay không nữa.

Hải sản ở đây phong phú không sai, cơ mà quá nhạt, không phải hấp thì luộc. Sở Đại lớn lên ở bờ biển Nam Dương, anh ấy ăn được, còn Cố Khanh Khanh ăn mấy hôm đã cảm thấy miệng chẳng còn vị.

Chuyện này cô không có nói cho chồng biết, dù sao ớt mọc ra rồi cô sẽ bắt đầu nấu cơm, về sau có thể nhờ thuyền vật tư mang ít thịt về làm món ớt cay xào thịt hoặc là xào hải sản.

Thời gian này thì tiếp tục ăn cơm ở nhà ăn thôi, bây giờ rút không ra được thời gian nấu cơm.

Nam nhân dựa vào hàng rào trắng nhìn vợ. Thất vợ khom lưng vô thức xoa xoa eo, cuối cùng biết sao mà vợ không thèm để ý đến mình rồi.

Tối qua là anh ra tay quá độc ác.

Anh hơi ngửa đầu, thở dài.

Người này thích phóng hỏa, nhưng thân thể lại theo không kịp.

Anh nhẫn quá vất vả, không dám dùng sức quá nhiều.

Nước trong chậu rửa mặt của Cố Khanh Khanh đủ để tưới ẩm ruộng rau, lúc này cô mới ngồi dậy, trừng mắt với Sở Đại: "Còn đứng đó làm gì nha? Không đi nhà ăn ăn cơm?"

Thần sắc nam nhân buông lỏng, đi theo sát vợ.

Cuộc sống trên đảo trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trôi qua 1 tháng. Cố Khanh Khanh đã quen với cuộc sống 8h đi dạy, 12h tan học đi nhà ăn ăn trưa, 2h lại đi dạy, 4h chiều lại tan học.

Bắp cải ở sân sau cũng đã trồi lên, ớt cay lớn lên sức sống tràn đầy, cô mỗi ngày đi dạy là về nhà xới đất, nhổ cỏ, cuộc sống phong phú làm vơi đi nỗi nhớ nhà phần nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đứa con nhỏ trong bụng Hứa Niệm cũng đã được bốn tháng tuổi, Triệu Trạch càng cẩn thận hơn, bàn ghế, mấy góc nhọn đều được dùng báo chí cũ cùng vải vụn bọc lại, sợ vợ không cẩn thận đụng tới.

Hứa Niệm gần đây rất thích ngủ, Cố Khanh Khanh chỉ rãnh giữa trưa với chạng vạng, đi sang thăm thì 5 lần mất ba lần chị ấy ngủ rồi.

Cơ mà Cố Khanh Khanh kết giao được với rất nhiều bạn mới, một người là Bạch Đào cùng dạy học với cô. Còn có các chị dâu khác nữa, các chị ấy khéo tay lắm luôn.

Có người biết đóng giày dệt áo lông, Cố Khanh Khanh dựa vào miệng ngọt khen một hồi. Còn những chị dâu bởi vì con cái trong nhà càng ngày càng ngoan ngoãn, cho nên càng nhớ ơn Cố Khanh Khanh, dốc sức chỉ cô các việc thủ công.

Hôm nay nam nhân mang hộp cơm về, vừa mới về phòng ngủ thấy vợ đóng đế giày, kim nằm trên tay linh hoạt xuyên qua xuyên lại, anh nhìn mà giật mình.

Đặt hộp cơm trên tay xuống, anh rót một cốc nước, hỏi: "Tay nghề không tồi, anh sao không biết vợ mình có kỹ năng này thế?"

“Em vừa mới học.” Cố Khanh Khanh tự hào lắc chiếc đế giày: "Không tồi đúng không?! Mấy đôi giày vải mẹ làm sắp mài mòn rồi nên em muốn làm thêm mấy đôi. Các anh mỗi ngày làm gì, phí giày quá đi mất."

Sau khi nói xong, không đợi người đàn ông trả lời, cô tự mình nói chuyện: "Thôi quên đi, những chuyện này em sẽ không hỏi nữa. Anh cứ yên tâm làm những gì nên làm. Anh yên tâm, em là hậu phương vững chắc nhất của anh. "

Sở Đại tay cầm ca tráng men hơi dừng lại, đặt xuống bàn cúi lưng hôn vợ một cái: "Vợ anh sao tốt vậy chứ, hay là hai ta sinh con đi."

Cố Khanh Khanh dựa vào eo của anh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Không phải anh bảo chờ giáo viên mới được phái đến sao? Bây giờ có con áp lực lớn quá luôn đó anh.”

Nói đến đây, hai mắt cô sáng lên: "Có phải giáo viên được điều đến rồi."

“Ừ.” Người đàn ông xoa xoa cái đầu nhỏ của vợ: "Khương chỉ đạo viên đã phát điện báo thỉnh cầu. Bên trên phái nhân viên nghiên cứu đến thăm dò trên đảo có mạch nước ngầm nào không. Trong lúc bọn họ ở đảo nghiên cứu thì bọn họ sẽ dạy học. Thời gian kế tiếp sẽ còn phái người chuyên môn đến."

Trên đảo có tới 70-80 đứa nhỏ đến tuổi đi học. Còn hơn 100 đứa nhỏ còn khóc nhè, chưa biết tự ăn, chưa biết tự uống sắp đến tuổi đi học. Lương thực trên đảo không tệ, rất nhiều chiến sĩ đều muốn sinh thêm con, dù sao có trường học, giáo dục con cái được bảo đảm.

Trong khoảng thời gian này, khi tiếp xúc với Trương Tháp, anh phát hiện đứa nhỏ này nghịch ngợm nhưng thông minh, là hạt giống tốt của quân đội.

Sở Đại động tâm, có đứa con trai cũng tốt.

Anh không sợ bị lăn lộn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 223: Chương 223



Trong khoảng thời gian này, Cố Khanh Khanh đều đặn lên lớp dạy học sinh, cô cảm thấy mấy em nhỏ vô cùng dễ thương, có đôi khi nghỉ học đi bờ biển chơi hoặc là đi vào núi rừng hái quả dại đều nhớ dành cho cô một phần, chạy đến nhà đưa cho cô.

Đối với lời nói của Sở Đại, cô rất dè dặt gật đầu đồng ý.

"Nếu không đêm nay?"

Cổ họng Sở Đại tràn ra ý cười, anh cúi người hôn lên trán cô gái nhỏ, cười lắc đầu: "Đêm nay có thể đến vài lần, còn có thể có hay không anh không dám bảo đảm."

Nữ nhân mặt đỏ, thả kim chỉ đế giày xuống, đẩy anh ấy ra: "... Thì nhiều thêm vài lần nữa."

Nam nhân cười đê mê, cảm thấy vợ nhà mình, nói như thế nào nhỉ?

Lớn mật.

Nhưng mà anh thích.

Tối hôm đó, sau khi Cố Khanh Khanh ăn cơm xong, lôi kéo nam nhân nhà mình đến nhà ăn lấy nước nóng, còn cố ý lấy nhiều một chút.

Sở Đại thâm ý liếc mắt nhìn, khóe miệng không nén được ý cười.

Về đến nhà, Cố Khanh Khanh cọ tới cọ lui chọn quần áo, nam nhân đứng ngay bên cạnh nhìn, biết em ấy đang túng, sợ anh lăn lộn quá mức.

“Còn chưa chọn xong?" Tổng cộng chỉ có vài bộ đồ ngủ bằng vải cotton hoặc là vải lanh, anh nhướng mày.

Cố Khanh Khanh chậm rì rì lên tiếng: "Thời tiết gần đây dần nóng lên. Mặc áo tay dài thì nóng, mà áo tay ngắn thì lạnh, em phải nghĩ thật kỹ mặc cái gì nha."

“Lại chậm thêm một chút nữa, nước nóng sẽ lạnh." Sở Đại dựa vào cửa tủ nhìn vợ, cuối cùng dứt khoát buông một câu: "Tùy tiện lấy một bộ đi."

“Hả?” Cô khó hiểu, ý anh là sao?

Nam nhân thong thả ung dung nói: "Dù sao lát nữa cũng phải cởi."

Tuy là Cố Khanh Khanh có chút thẹn thùng, cơ mà nghĩ kỹ thì đúng là như vậy.

Viện cớ kéo dài thời gian vô dụng, tùy tiện lấy một bộ quần áo ngắn, lấy cho anh ấy một bộ tương đồng.

Đi nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ, Sở Đại ôm người về phòng, Cố Khanh Khanh ôm cổ anh, lúc đi ngang cửa anh còn thuận tay tắt đèn.

Căn phòng tối om, chỉ có một sợi ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, bóng cây chiếu từ bên ngoài lên bức tường trắng.

Cố Khanh Khanh bị người đàn ông đè ở dưới thân, chăn xốc sang một bên, cả người không có cái gì che đậy, dưới eo còn lót một cái gối.

Khi anh vô thức chạm vào thứ đồ kia trong hộp ở đầu giường, nữ nhân bắt lấy cánh tay của anh, hờn dỗi: "Anh trai, không phải anh nói muốn sinh con sao? Bây giờ anh đổi ý rồi?!"

Giọng nói yếu ớt bất bình.

Sở Đại chịu sao nổi, quả táo adam cuộn lên lăn xuống, thu tay về, đặt lên eo cô.

Tuy không nhìn thấy biểu hiện của em ấy, nhưng Sở Đại có thể cảm nhận được tình yêu nóng rực lửa của vợ.

Cúi đầu hôn nhẹ lên lông mày cô gái nhỏ, từng bước từng bước: "Khanh Khanh muốn sinh cho anh mấy đứa con?"

Suy nghĩ mở ra, Cố Khanh Khanh nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn ôn nhu: "... Một đứa đi, hai cũng được, nhiều quá em không chăm nổi."

Sở Đại cười tủm tỉm, chậm rãi hỏi tiếp: "Em muốn sinh con trai hay là con gái."

"Đều ..." Cố Khanh Khanh bỗng nhiên cứng cả người.

“Đều được." Nam nhân giúp vợ nói cho hết câu, ôn nhu bên tai vợ: "Thật ra anh sợ, nếu là mang một lúc hai đứa nhỏ, em không đủ sức chăm không nói."

Nam nhân nhìn xuống, trầm mặc một lát: ".... Anh sợ bọn họ bị đói."

Cố Khanh Khanh tự dưng nghe thấy lời này thật lâu không thể bình tĩnh nổi, nghe thấy tiếng cười của anh ấy trong bóng đêm, hiểu được anh ấy đây là có ý gì.

“Sở Đại!” Nghiến răng nghiến lợi: "Anh đang ghét bỏ em đúng không?"

“Không dám.” Sở Đại khóe mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc: “Vợ chồng chúng ta, có ưu khuyết điểm, bù trừ nhau, coi như triệt tiêu đi."

“Thật không biết xấu hổ!” Cố Khanh Khanh đã chứng kiến được hết thảy, nam nhân này ở bên ngoài với ở nhà là hai con người hoàn toàn khác nhau, cô bắt lấy tay anh ấy: "Anh xuống dưới."

“Hả?” Nam nhân tạm dừng, nhướng mày hỏi: "Em muốn vậy?"

"..." Cố Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng, may mà không có bật đèn nên không ai nhìn thấy: "Hai ta đổi vị trí."

Nói xong mặt càng nóng rực.

Sở Đại lúc này choáng váng muốn ngất, anh không ngờ nữ nhân của mình to gan dữ vậy, dám nói ... dám làm.

Anh vòng tay qua eo em ấy, dùng sức một chút, hai người đổi vị trí, anh đưa tay gối sau đầu, một tay siết chặt vòng eo của vợ, thảnh thảnh thơi thơi: "Có con trai hay không, phải xem em, vợ à!"

Có lẽ là bởi những lời của Triệu Trạch, trong tiềm thức anh cho rằng đứa con đầu tiên của hai người là con trai, hoặc là hai đứa … con trai.

Nghe được lời vô lại của anh ấy, Cố Khanh Khanh nhéo nhéo cằm anh ấy: "Sở Đại, giờ anh muốn phủi tay làm chưởng quầy sao?"

Cằm của Sở Đại nhọn, râu phún phún đ.â.m đau tay qyá, suy nghĩ chậm rãi phiêu đi xa: "Anh nên cạo râu rồi, nếu không mai em giúp anh nha!"

Thấy vợ lơ đễnh, Sở Đại vừa giận vừa buồn cười: "Cô giáo Cố, em có thể có chút trách nhiệm với con chúng ta được không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 224: Chương 224



Cảm nhận được hơi nóng dưới thân của ai kia, suy nghĩ Cố Khanh Khanh thu hồi trở về.

"Em sai rồi, hay là hai ta lại đổi chỗ đi?"

“Phụt ——” Sở Đại cười lớn, cười thoải mái một phen.

Mặt trăng ở trên cao rồi lại lặn dần xuống biển, nam nhân ngừng động tác, nằm nghiêng người ngắm mỹ nhân bên cạnh mình.

Anh ôm người phụ nữ của mình vào lòng, không mở miệng nói chuyện, cũng không muốn đứng dậy tắm rửa, chỉ muốn an tĩnh nằm đó, lắng nghe tiếng hít thở của đối phương.

Cố Khanh Khanh dùng ngón tay v**t v* những vết sẹo và vết đạn trên người chồng, cảm giác bình yên đến lạ.

Hiếm khi Sở Đại được nghỉ một ngày, có thể ở cùng cô cả ngày, cũng không vội ngủ, mai ngủ bù cũng được.

Cố Khanh Khanh đột nhiên mở miệng: "Anh trai, vết sẹo ngay eo này của anh? Vì sao mà có."

Sở Đại thật lâu không phát ra tiếng động, Cố Khanh Khanh tưởng rằng anh đã ngủ, đang định vươn tay kéo chăn bông bên cạnh đắp cho anh, thì anh ấy lên tiếng: "Hai năm trước, chấp hành nhiệm vụ bị người ta đánh lén, lưu lại vết sẹo."

Nghe giọng điệu nặng nề của anh, Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi: "... Có phải là lần với Bạch Diên đó không anh?"

Anh ấy không nói gì, bàn tay ôm eo cô vô thức siết chặt.

Cố Khanh Khanh hiểu ngay.

Cô không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng anh ấy, trấn an.

Đêm nay cả hai ngủ ôm nhau ngủ, bắt đầu sau nửa đêm mới ngủ.

Ngày hôm sau, khi Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, nam nhân bên cạnh đang chống cằm nhìn cô, áo ngủ trên người tất cả đều là nếp nhăn.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, vùi vào cánh tay anh, cọ cọ: "Đã lâu không có cảm giác, ngủ dậy là nhìn thấy anh."

Sở Đại mỉm cười hôn lên mái tóc người thương: "Có lúc anh nghĩ, nếu không nhập ngũ, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng bình thường, trồng rau, sinh thêm mấy đứa con, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu lên sẽ thấy, tốt biết bao nhiêu."

Cố Khanh Khanh yên lặng lắng nghe những gì anh nói.

"Sau này anh nghĩ lại, nếu không phải là quân nhân, anh sẽ không gặp được em. Đừng nói đến chuyện chúng ta là vợ chồng. Đời này thậm chí cơ hội gặp mặt đều không có."

"Quý trọng đi, vợ à!" Sở Đại lại hôn lên trán của vợ: "Gặp được anh không dễ dàng đâu.”

Cố Khanh Khanh vô ngữ: "Sao mà thấy cứ ngược lại thế nhỉ?"

“Hả?” Người đàn ông nhìn cô cười.

“Không phải đổi ngược lại là anh nên quý trọng sao?" Cố Khanh Khanh bất mãn nói: “Cưới được em, anh có nhiều anh trai nè, có ông bà cha mẹ chú thím nè, bây giờ còn muốn em sinh con cho anh."

Nói đến đây, càng nghĩ càng ủy khuất: "Chị A Niệm mang thai mà nghén đến nôn thốc nôn tháo, phải cố gắng ăn nhiều thêm chút cơm sợ ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng. Còn có chị dâu Chu, chị ấy sinh ba đứa nhỏ, chị ấy nói với em trước kia chị ấy thon thả hơn em nhiều, sinh con xong toàn thân nhũn ra."

Điều khiến Cố Khanh Khanh sợ hãi nhất vẫn chưa nói ra đó là những vệt đỏ chằng chịt trên bụng Hứa Niệm.

Cô nhìn mà run sợ vô cùng.

Nam nhân không hề biết điều này, tự dưng thấy vợ khóc, tay chân luống cuống. Bình tĩnh thong dong sớm tan thành mây khói, thấp giọng dỗ nữ nhân trong lòng ngực: "Anh nói sai rồi, hai chúng ta quý trọng nhau. Em nếu sợ hãi thì chúng ta không sinh, Sở gia đã chẳng có quân quyền muốn kế thừa, chỉ cần em đừng khóc, như nào cũng được."

Cố Khanh Khanh mím môi, hốc mắt nước mắt tràn sắp đổ: "Anh nói chuyện sao mà còn ủy khuất hơn cả em?"

Nam nhân dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng em ấy trấn an: "Là thật, không gặp được em, trước đó anh đã chuẩn bị tinh thần chịu chết. Đánh giặc xông lên, lệch một giây thôi người tung tăng nhảy nhót sợ là ..."

Anh không muốn ở trước mặt vợ nói những chuyện này: "Cha anh sớm chuẩn bị tinh thần Sở gia đến anh không còn hậu duệ. Em không cần có tâm lý gánh nặng gì cả, càng không cần cảm thấy các chị dâu khác sinh nhiều đứa nhỏ, em cũng phải sinh cho anh một đứa."

"Mọi việc tùy em, anh sẽ phối hợp với em. Anh không muốn vì bất cứ chuyện gì mà khiến em chịu ủy khuất, lời này lúc kết hôn anh đã nói rồi."

“Anh cũng đã hứa với anh cả sẽ đối xử tốt với em, em đừng khóc được không?" Nhớ đến chiêu bài tẩy mà Cố Thanh Liệt dạy mình, nhẹ giọng dỗ: "Anh nghe nói trưa nay nhà ăn có thịt kho tàu."

Cố Khanh Khanh ngừng nước mắt, vùi đầu vào giữa cổ anh: "Mặc dù em rất muốn ăn thịt kho tàu, nhưng em càng muốn có một đứa con với anh. Không phải bởi vì các chị dâu khác có con em cũng phải có mà là em muốn cho anh một gia đình, có đứa nhỏ gọi chúng ta là cha mẹ. Em biết anh sẽ đối xử với con thật tốt, cho dù là con trai hay con gái. Sở Đại, em nghiêm túc."

Nam nhân cũng cười: "Chậc chậc, em mỗi lần gọi Sở Đại đều rất nghiêm túc."

Người này khi tức giận rất thích gọi anh là Sở Đại, Sở Đại, Sở Đại.

Cố Khanh Khanh dỗi, đánh anh mấy cái, lại ghé vào lồng n.g.ự.c anh ấy thở dài: "Anh nói xem hôm qua nhiều lần vậy, cũng chẳng đi tắm, có thể mang thai sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nam nhân ngốc, dở khóc dở cười: "Tối hôm qua em không cho anh ôm em đi tắm chính vì cái này?"

Cố Khanh Khanh xấu hổ gật đầu: "Chị dâu Chu trộm truyền thụ phương pháp cho em, chị ấy sinh ba đứa con rồi, có kinh nghiệm."

Sở Đại: "..." Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy những lời vô nghĩa như vậy, mà thôi, không đả kích nhiệt tình của vợ.

Anh vòng tay qua eo của em ấy, tay kia che mắt, mãi mà không biết nói gì. Cứ thế một lúc sau anh hỏi: "Giờ có thể đi tắm chưa? Vợ à!"

Người nhớp nháp khó chịu quá.

Cố Khanh Khanh từ trong lồng n.g.ự.c chồng bò dậy, sờ sờ đồng hồ trên đầu giường: "Mấy giờ rồi? Chị dâu Chu bảo phải 5-6 tiếng đồng hồ mới được."

Sở Đại: "..."

Anh phản ứng ngay: "Anh chắc có thể tắm trước?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 225: Chương 225



Lại nửa tháng trôi qua.

Theo thuyền vật tư đến còn mang theo 5 nhà nghiên cứu khoa học.

Cố Khanh Khanh gần đây đang cố gắng tự nấu ăn. Mầm cây ớt đã lớn rồi, một tuần trước đã ra hoa, gần đây đã ra quả ớt to bằng móng tay. Cô mỗi ngày đi dạy về là nhìn chằm chằm miếng đất này.

Cải trắng xanh mượt mà, cơ mà không tốt bằng hành lá, xanh um tươi tốt. Cố tính toán trễ chút hái về nấu cơm đợi Sở Đại về nhà ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này, hai người đối với chuyện con cái tùy duyên. Nhiệm vụ của Sở Đại nặng nề, vừa bắt đầu lên đảo thì 6h chiều đã về nhà, bây giờ càng ngày càng muộn.

Hôm trước là 8h30, hôm qua là 10h, trên mặt cánh tay thường xuyên bị trầy xước, cô xót không thể tả, cố ý đi tìm Triệu Trạch lấy ít thuốc bôi ở nhà xử lý vết thương cho anh.

Đồ ăn chuẩn bị từ chiều, dùng hơi nước làm ấm, đêm đó 10h rồi, Sở Đại sợ cô chờ quá muộn đói bụng nên về mang cho cô một ít ăn trước.

Toàn là hải sản, đặt ở bếp lâu rồi hương vị, ừ không biết hình dung thế nào, dù sao là không ngon.

Nam nhân mỗi ngày vào hầm làm việc tốn sức. Cô nghe Triệu Trạch nói Sở Đại ngày nào cũng gánh nhiệm vụ đi ở đằng trước thăm dò, vất vả vô cùng.

Mà anh ấy cậy mạnh, về nhà cái gì cũng không chịu nói, trước nay chưa một lời than mệt, còn lên núi hái quả dại về cho cô.

Lòng cô sót không thể chịu nổi.

Hôm nay, Sở Đại trở về lúc 7 giờ tối, trong tay còn cầm dầu, mì cùng với hai trái dừa. Thuyền vật tư nửa tháng đến một chuyến, mỗi nhà ấn đầu người được phân một số vật tư cố định.

Đây cũng là một khoản bồi thường của quân đội đối với người nhà quân nhân. Vì xây dựng hải phòng quân sự trên đảo, dìu dắt già trẻ lên đảo hoang sinh hoạt, đương nhiên được chiếu cố nhiều hơn. Hơn nữa nếu định lượng gạo, mì, dầu, muối không đủ, đưa tiền cho thuyền trưởng thuyền vật tư nhờ giúp mang vật tư, không cần phiếu.

Có lẽ đây là nguyên nhân nhiều chị dâu sẵn sàng theo chồng tùy quân.

Trong bếp treo một bóng đèn nhỏ, ánh đèn vàng cam, một người phụ nữ đang đứng đó nhào bột, tay dính đầy bột mì, cả mặt cũng có.

Hai trái dừa hôm nay Sở Đại mang về đặt trên bếp, dựa vào khung cửa, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, bóc giấy gói, cho vào miệng, ánh mắt lười biếng theo từng động tác của vợ.

Biết chồng ở ngay sau, Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Hai đôi giày vải em làm cho anh đặt ở dưới giường trong phòng ngủ. Lát nữa anh thử xem có vừa không? Em hiện tại có chút hối hận, lúc đó ở tiệm may làm nhiều quần áo cho em vậy làm gì, không làm thêm cho anh hai bộ. Anh mỗi ngày trở về mồ hôi nhễ nhại, cần phải đối thường xuyên."

Nam nhân nhai kẹo, chậm rãi lên tiếng: "Anh còn có quân trang còn có thường phục. Phụ nữ yêu đẹp, cần phải may nhiều quần áo một chút, anh mỗi ngày ở trong hầm, mặc đẹp cho ai xem?"

Nói xong, anh tự mình cười: "Nhưng mặc cho em xem không phải không được."

“Anh nào có thời gian mặc cho em xem." Cố Khanh Khanh vỗ vỗ bột mì trên tay, giơ tay gãi gãi chóp mũi: “Mỗi sáng mở mắt đệm chăn bên cạnh lạnh tanh, trưa không thấy được bóng người, tối cũng khuya khoắt mới về, hôm nay tính là sớm."

Tối đi ngủ cô còn không dám lăn lộn anh.

Sợ trì hoãn công việc của anh.

Mà anh ấy ngủ cũng thính nữa. Có lúc nửa đêm cô thức giấc, bò qua người anh để đi vệ sinh, cổ tay cô đột nhiên bị kéo, vừa quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh nhìn mình.

Cố Khanh Khanh cảm thấy nam nhân này là do chiến đấu ở rừng già lưu lại tật xấu, có chút động đậy là tỉnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nam nhân ngượng ngùng lấy trong túi một cây kẹo đưa cho vợ dỗ dành: "Một tháng nữa, nhóm quan binh thứ hai đến trú đảo anh sẽ không còn quá bận rộn nữa, anh xin nghỉ hai ngày ở nhà cùng em."

"Em không phải muốn ra sau núi hái ít hoa về trồng ở góc tường sao, anh đi cùng giúp em, thế nào hả? Cô giáo Cố?"

Cố Khanh Khanh không có từ chối: "Anh đừng để đến lúc đó có chuyện bám người, anh tránh sang bên đừng choáng cửa, em đi hái ít hành lá."

“Em ở đó làm mì đi." Sở Đại ngăn người lại: "Anh đi, muốn hái bao nhiêu?"

"Hai ba cái là đủ. Anh nhìn giúp em cải trắng thế nào, trên lá hình như có sâu xanh nhỏ, đáng tiếc trên đảo không nuôi gà, bằng không sâu sẽ bị gà mổ hết." Cô rất sợ những động vật thân mềm, trong khoảng thời gian này thời tiết dần ấm lên, cho nên bên ngoài sâu cũng nhiều.

“Được.” Nam nhân lên tiếng đáp lời, chỉ vào nước sôi trong nồi: “Nhớ nhìn lửa”.

“Em biết.” Cố Khanh Khanh sốt ruột đẩy anh ra ngoài, nhìn thấy dấu tay trắng muốt trên lưng bộ quân phục màu xám, đầy tội lỗi thu tay lại.

Chờ nam nhân đi rồi, cô cầm cục bột ra, học chú ba cắt mì, bởi vì chưa quen nên có sợi mỏng sợi dày, cô cầm đũa quấy vào trong nồi, coi như không nhìn thấy.

Nam nhân quay về, thấy cũng ra hình ra dáng khẽ cười, bóc hành lá, rửa sạch đặt lên thớt.

Anh cầm dao, đôi bàn tay trắng nõn đâu ra đó cắt hành.

Bàn tay của Sở Đại rất đẹp, cảnh đẹp ý vui. Người này không biết lúc nhỏ ăn gì mà da thì trắng, gân xanh ở mu bàn tay lộ rõ, cô còn có thể đếm rõ ràng luôn.

Cố Khanh Khanh còn chú ý đến cổ tay lộ ra mạch gân m.á.u tím tím nữa, dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Cô lại nhìn tay mình, không biết vì cái gì mà màu xanh lục, hơn nữa còn nhìn không rõ.

“Anh trai.”

“Hả?” Sở Đại dùng tay hất hành lá dính trên mặt d.a.o xuống: "Còn phân phó làm gì nữa sao? Vợ à!"

“Cải trắng em trồng thế nào rồi." Cô chống eo, một tay cầm đũa trộn mì, vẻ mặt đắc ý.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 226: Chương 226



Cải trắng lớn lên thế nào lòng cô hiểu rõ, mỗi ngày ngoài đi dạy là cô ở ruộng rau mân mê, đám cải thảo thành bảo bối của cô rồi.

Cô là muốn khoe ra với chồng.

Cô đặc biệt nhờ lão Chu giữ nước vo gạo và các loại rau thối, vỏ bí ngô đều giữ lại, ủ phân để tưới ruộng rau. Đây là kinh nghiệm cô tích lũy được từ Binh Đoàn.

“Không tệ.” Anh biết vợ đang muốn nghe cái gì: "So với rau lão Dư trồng ở Binh Đoàn còn tốt hơn."

"Đúng không, đúng không? Cơ mà nhiều quá ăn không hết, em tính làm ít dưa chua mang sang chị A Niệm, chị ấy gần đây thích ăn chua.

Nói đến đây, Cố Khanh Khanh không nhịn được bổ sung thêm một câu: "Chị Chu nói với em, ăn cay là sinh con gái, đứa nhỏ của chị A Niêm hơn phân nửa khả năng là con trai.

Nam nhân nghe nhắc đến vợ Chu Ma Tử, trong đầu anh liên tưởng lại đoạn thời điểm buổi tối vợ không tắm còn không cho anh đi tắm, buồn cười: "Không thể hoàn toàn chính xác đâu, em lúc trước không phải nghe chị ấy, bây giờ, con chúng ta đâu."

Vừa nói, anh liếc nhìn chỗ vợ đang chống tay, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Gần đây cái kia có tới không?"

Triệu Trạch nói với anh rằng Hứa Niệm mang thai được hơn hai tháng thì họ mới phát hiện ra, trước đó không có dấu hiệu gì, hiện giờ kinh nguyệt của các cô gái cũng không chính xác lắm, phụ nữ mùa đông khắc nghiệt thường ra bờ sông giặt quần áo, ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe.

Nhìn thấy em ấy đỡ eo động tác hơi giống Hứa Niệm, khó trách anh không nghĩ nhiều.

“… Mới mấy ngày nay thôi.” Nhìn theo ánh mắt của anh về phía cô, cô tức giận bỏ tay xuống: “Anh nửa đêm mới về nhà, con trai ở đâu anh không biết sao?"

Sở Đại bật cười: "Trách anh?"

Cố Thanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi lại tập trung vào nấu mì, thêm muối, gia vị, lại thêm nắm tôm đã bóc vỏ, chờ nước sôi lên cô tắt bếp.

Sở Đại lấy từ trong tủ ra hai cái chén sứ trắng, khi Cố Khanh Khanh dọn mì cho anh, cô liếc thấy cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong là ớt cay đỏ rực.

Tay cầm thìa dừng lại, không dám tin tưởng: "Đây là dầu ớt hả anh?"

Nam nhân mỉm cười, vươn tay mở nắp bình đưa gần sang cho vợ ngửi ngửi: "Em thích ăn cay mà đúng không? Lần trước anh nhờ lão Vương mang đến hai bình, hôm nay vừa đến, em nếm thử xem có phải vị này không? Ăn ngon lần sau anh bảo lão Vương lại mang."

Cố Khanh Khanh hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm của dầu mè còn có đậu phộng rang, muốn ch** n**c miếng: "Là cái này! Cái này chắc là ngon lắm!! Anh trai anh tốt quá!!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong thời gian ở trên đảo, mỗi ngày đồ ăn không hấp thì luộc, cô cảm nhận được mình thành dâu Nam Dương rồi.

Không ngờ anh ấy có thể nhớ rõ những điều này, không nói lời nào đã mang về cho cô, cẩn thận như vậy nhà cô chỉ mỗi Cẩu Thặng.

Anh cả của cô rất giống Sở Đại, hai người đều nói ít làm nhiều, trong thời gian này Hứa Niệm ăn rất nhiều hoa quả dại để khai vị, chồng cô cũng hái quả dại cho cô đã ghiền. Có chị dâu thường nói với cô ——

"Chị vốn tưởng nam nhân như Sở Doanh Trường xuất thân tốt, gia thế tốt sẽ không thương vợ, chỉ chờ vợ hầu hạ. Nam nhân tham gia quân ngũ rất nhiều người tính tình lớn lắm, không có giống Sở Doanh Trường thương em."

Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy rất may mắn, nếu Cẩu Đản không giúp cô ở Binh Đoàn Xây Dựng tìm người, cô không chừng không kiếm được nam nhân tốt đến vậy.

Mặc dù anh Trạch đối xử tốt với chị A Niệm, nhưng cô quan sát một hồi, giống như là từ khi chị A Niệm mang thai thì anh ấy mới săn sóc như vậy.

Lúc đầu Sở Đại lo lắng cô lên đảo không thích ứng được, muốn trễ chút mới có con. Sau này vì trở thành giáo viên sợ cô không chịu nổi. Trên đảo nhiều chị dâu mang thai không có đỏng đảnh như vậy đâu. Mỗi ngày tay trái ôm con, trong bụng còn có một đứa, bụng to còn phải đi giặt quần áo, làm cơm chờ chồng về ăn cơm.

Cô cảm thấy mệnh cô thật tốt.

Thậm chí có lúc cô còn cảm thấy mình không phải là một người vợ tốt, hầu hết quần áo hàng ngày của cô đều là anh ấy tắm xong giặt. Đến khi có kinh nguyệt anh ấy không cho cô đụng vào nước lạnh, còn cố ý hỏi Triệu Trạch về làm nước đường đỏ gừng cho cô uống.

Thấy vợ thất thần, nam nhân đặt bình ớt sang một bên, ôm chầm lấy vợ: "Nhớ nhà? Lần sau thuyền vật tư đến chắc có mang thư nhà đến, theo anh, là mệnh em không tốt."

Nam nhân tự giễu: "Người khác mang vợ cơm ngon rượu say qua ngày lành, em theo anh, gả đi tha thương, theo anh chịu khổ chịu cực."

Gục cằm lên đầu cô, anh không khỏi thở dài: "Khanh Khanh, em có từng hối hận không?"

Cố Khanh Khanh đặt cải trắng xuống, trở tay ôm chặt em chồng, cọ cọ vào lồng n.g.ự.c anh: "Không có, em cảm thấy em may mắn khi đến Binh Đoàn, gả cho anh.”

"Đi theo anh, mỗi ngày em đều vui vẻ."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 227: Chương 227



Lại nửa tháng trôi qua.

Theo thuyền vật tư đến còn mang theo 5 nhà nghiên cứu khoa học.

Cố Khanh Khanh gần đây đang cố gắng tự nấu ăn. Mầm cây ớt đã lớn rồi, một tuần trước đã ra hoa, gần đây đã ra quả ớt to bằng móng tay. Cô mỗi ngày đi dạy về là nhìn chằm chằm miếng đất này.

Cải trắng xanh mượt mà, cơ mà không tốt bằng hành lá, xanh um tươi tốt. Cố tính toán trễ chút hái về nấu cơm đợi Sở Đại về nhà ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này, hai người đối với chuyện con cái tùy duyên. Nhiệm vụ của Sở Đại nặng nề, vừa bắt đầu lên đảo thì 6h chiều đã về nhà, bây giờ càng ngày càng muộn.

Hôm trước là 8h30, hôm qua là 10h, trên mặt cánh tay thường xuyên bị trầy xước, cô xót không thể tả, cố ý đi tìm Triệu Trạch lấy ít thuốc bôi ở nhà xử lý vết thương cho anh.

Đồ ăn chuẩn bị từ chiều, dùng hơi nước làm ấm, đêm đó 10h rồi, Sở Đại sợ cô chờ quá muộn đói bụng nên về mang cho cô một ít ăn trước.

Toàn là hải sản, đặt ở bếp lâu rồi hương vị, ừ không biết hình dung thế nào, dù sao là không ngon.

Nam nhân mỗi ngày vào hầm làm việc tốn sức. Cô nghe Triệu Trạch nói Sở Đại ngày nào cũng gánh nhiệm vụ đi ở đằng trước thăm dò, vất vả vô cùng.

Mà anh ấy cậy mạnh, về nhà cái gì cũng không chịu nói, trước nay chưa một lời than mệt, còn lên núi hái quả dại về cho cô.

Lòng cô sót không thể chịu nổi.

Hôm nay, Sở Đại trở về lúc 7 giờ tối, trong tay còn cầm dầu, mì cùng với hai trái dừa. Thuyền vật tư nửa tháng đến một chuyến, mỗi nhà ấn đầu người được phân một số vật tư cố định.

Đây cũng là một khoản bồi thường của quân đội đối với người nhà quân nhân. Vì xây dựng hải phòng quân sự trên đảo, dìu dắt già trẻ lên đảo hoang sinh hoạt, đương nhiên được chiếu cố nhiều hơn. Hơn nữa nếu định lượng gạo, mì, dầu, muối không đủ, đưa tiền cho thuyền trưởng thuyền vật tư nhờ giúp mang vật tư, không cần phiếu.

Có lẽ đây là nguyên nhân nhiều chị dâu sẵn sàng theo chồng tùy quân.

Trong bếp treo một bóng đèn nhỏ, ánh đèn vàng cam, một người phụ nữ đang đứng đó nhào bột, tay dính đầy bột mì, cả mặt cũng có.

Hai trái dừa hôm nay Sở Đại mang về đặt trên bếp, dựa vào khung cửa, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, bóc giấy gói, cho vào miệng, ánh mắt lười biếng theo từng động tác của vợ.

Biết chồng ở ngay sau, Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Hai đôi giày vải em làm cho anh đặt ở dưới giường trong phòng ngủ. Lát nữa anh thử xem có vừa không? Em hiện tại có chút hối hận, lúc đó ở tiệm may làm nhiều quần áo cho em vậy làm gì, không làm thêm cho anh hai bộ. Anh mỗi ngày trở về mồ hôi nhễ nhại, cần phải đối thường xuyên."

Nam nhân nhai kẹo, chậm rãi lên tiếng: "Anh còn có quân trang còn có thường phục. Phụ nữ yêu đẹp, cần phải may nhiều quần áo một chút, anh mỗi ngày ở trong hầm, mặc đẹp cho ai xem?"

Nói xong, anh tự mình cười: "Nhưng mặc cho em xem không phải không được."

“Anh nào có thời gian mặc cho em xem." Cố Khanh Khanh vỗ vỗ bột mì trên tay, giơ tay gãi gãi chóp mũi: “Mỗi sáng mở mắt đệm chăn bên cạnh lạnh tanh, trưa không thấy được bóng người, tối cũng khuya khoắt mới về, hôm nay tính là sớm."

Tối đi ngủ cô còn không dám lăn lộn anh.

Sợ trì hoãn công việc của anh.

Mà anh ấy ngủ cũng thính nữa. Có lúc nửa đêm cô thức giấc, bò qua người anh để đi vệ sinh, cổ tay cô đột nhiên bị kéo, vừa quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh nhìn mình.

Cố Khanh Khanh cảm thấy nam nhân này là do chiến đấu ở rừng già lưu lại tật xấu, có chút động đậy là tỉnh.

Nam nhân ngượng ngùng lấy trong túi một cây kẹo đưa cho vợ dỗ dành: "Một tháng nữa, nhóm quan binh thứ hai đến trú đảo anh sẽ không còn quá bận rộn nữa, anh xin nghỉ hai ngày ở nhà cùng em."

"Em không phải muốn ra sau núi hái ít hoa về trồng ở góc tường sao, anh đi cùng giúp em, thế nào hả? Cô giáo Cố?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh không có từ chối: "Anh đừng để đến lúc đó có chuyện bám người, anh tránh sang bên đừng choáng cửa, em đi hái ít hành lá."

“Em ở đó làm mì đi." Sở Đại ngăn người lại: "Anh đi, muốn hái bao nhiêu?"

"Hai ba cái là đủ. Anh nhìn giúp em cải trắng thế nào, trên lá hình như có sâu xanh nhỏ, đáng tiếc trên đảo không nuôi gà, bằng không sâu sẽ bị gà mổ hết." Cô rất sợ những động vật thân mềm, trong khoảng thời gian này thời tiết dần ấm lên, cho nên bên ngoài sâu cũng nhiều.

“Được.” Nam nhân lên tiếng đáp lời, chỉ vào nước sôi trong nồi: “Nhớ nhìn lửa”.

“Em biết.” Cố Khanh Khanh sốt ruột đẩy anh ra ngoài, nhìn thấy dấu tay trắng muốt trên lưng bộ quân phục màu xám, đầy tội lỗi thu tay lại.

Chờ nam nhân đi rồi, cô cầm cục bột ra, học chú ba cắt mì, bởi vì chưa quen nên có sợi mỏng sợi dày, cô cầm đũa quấy vào trong nồi, coi như không nhìn thấy.

Nam nhân quay về, thấy cũng ra hình ra dáng khẽ cười, bóc hành lá, rửa sạch đặt lên thớt.

Anh cầm dao, đôi bàn tay trắng nõn đâu ra đó cắt hành.

Bàn tay của Sở Đại rất đẹp, cảnh đẹp ý vui. Người này không biết lúc nhỏ ăn gì mà da thì trắng, gân xanh ở mu bàn tay lộ rõ, cô còn có thể đếm rõ ràng luôn.

Cố Khanh Khanh còn chú ý đến cổ tay lộ ra mạch gân m.á.u tím tím nữa, dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Cô lại nhìn tay mình, không biết vì cái gì mà màu xanh lục, hơn nữa còn nhìn không rõ.

“Anh trai.”

“Hả?” Sở Đại dùng tay hất hành lá dính trên mặt d.a.o xuống: "Còn phân phó làm gì nữa sao? Vợ à!"

“Cải trắng em trồng thế nào rồi." Cô chống eo, một tay cầm đũa trộn mì, vẻ mặt đắc ý.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 228: Chương 228



Cải trắng lớn lên thế nào lòng cô hiểu rõ, mỗi ngày ngoài đi dạy là cô ở ruộng rau mân mê, đám cải thảo thành bảo bối của cô rồi.

Cô là muốn khoe ra với chồng.

Cô đặc biệt nhờ lão Chu giữ nước vo gạo và các loại rau thối, vỏ bí ngô đều giữ lại, ủ phân để tưới ruộng rau. Đây là kinh nghiệm cô tích lũy được từ Binh Đoàn.

“Không tệ.” Anh biết vợ đang muốn nghe cái gì: "So với rau lão Dư trồng ở Binh Đoàn còn tốt hơn."

"Đúng không, đúng không? Cơ mà nhiều quá ăn không hết, em tính làm ít dưa chua mang sang chị A Niệm, chị ấy gần đây thích ăn chua.

Nói đến đây, Cố Khanh Khanh không nhịn được bổ sung thêm một câu: "Chị Chu nói với em, ăn cay là sinh con gái, đứa nhỏ của chị A Niêm hơn phân nửa khả năng là con trai.

Nam nhân nghe nhắc đến vợ Chu Ma Tử, trong đầu anh liên tưởng lại đoạn thời điểm buổi tối vợ không tắm còn không cho anh đi tắm, buồn cười: "Không thể hoàn toàn chính xác đâu, em lúc trước không phải nghe chị ấy, bây giờ, con chúng ta đâu."

Vừa nói, anh liếc nhìn chỗ vợ đang chống tay, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Gần đây cái kia có tới không?"

Triệu Trạch nói với anh rằng Hứa Niệm mang thai được hơn hai tháng thì họ mới phát hiện ra, trước đó không có dấu hiệu gì, hiện giờ kinh nguyệt của các cô gái cũng không chính xác lắm, phụ nữ mùa đông khắc nghiệt thường ra bờ sông giặt quần áo, ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe.

Nhìn thấy em ấy đỡ eo động tác hơi giống Hứa Niệm, khó trách anh không nghĩ nhiều.

“… Mới mấy ngày nay thôi.” Nhìn theo ánh mắt của anh về phía cô, cô tức giận bỏ tay xuống: “Anh nửa đêm mới về nhà, con trai ở đâu anh không biết sao?"

Sở Đại bật cười: "Trách anh?"

Cố Thanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi lại tập trung vào nấu mì, thêm muối, gia vị, lại thêm nắm tôm đã bóc vỏ, chờ nước sôi lên cô tắt bếp.

Sở Đại lấy từ trong tủ ra hai cái chén sứ trắng, khi Cố Khanh Khanh dọn mì cho anh, cô liếc thấy cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong là ớt cay đỏ rực.

Tay cầm thìa dừng lại, không dám tin tưởng: "Đây là dầu ớt hả anh?"

Nam nhân mỉm cười, vươn tay mở nắp bình đưa gần sang cho vợ ngửi ngửi: "Em thích ăn cay mà đúng không? Lần trước anh nhờ lão Vương mang đến hai bình, hôm nay vừa đến, em nếm thử xem có phải vị này không? Ăn ngon lần sau anh bảo lão Vương lại mang."

Cố Khanh Khanh hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm của dầu mè còn có đậu phộng rang, muốn ch** n**c miếng: "Là cái này! Cái này chắc là ngon lắm!! Anh trai anh tốt quá!!"

Trong thời gian ở trên đảo, mỗi ngày đồ ăn không hấp thì luộc, cô cảm nhận được mình thành dâu Nam Dương rồi.

Không ngờ anh ấy có thể nhớ rõ những điều này, không nói lời nào đã mang về cho cô, cẩn thận như vậy nhà cô chỉ mỗi Cẩu Thặng.

Anh cả của cô rất giống Sở Đại, hai người đều nói ít làm nhiều, trong thời gian này Hứa Niệm ăn rất nhiều hoa quả dại để khai vị, chồng cô cũng hái quả dại cho cô đã ghiền. Có chị dâu thường nói với cô ——

"Chị vốn tưởng nam nhân như Sở Doanh Trường xuất thân tốt, gia thế tốt sẽ không thương vợ, chỉ chờ vợ hầu hạ. Nam nhân tham gia quân ngũ rất nhiều người tính tình lớn lắm, không có giống Sở Doanh Trường thương em."

Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy rất may mắn, nếu Cẩu Đản không giúp cô ở Binh Đoàn Xây Dựng tìm người, cô không chừng không kiếm được nam nhân tốt đến vậy.

Mặc dù anh Trạch đối xử tốt với chị A Niệm, nhưng cô quan sát một hồi, giống như là từ khi chị A Niệm mang thai thì anh ấy mới săn sóc như vậy.

Lúc đầu Sở Đại lo lắng cô lên đảo không thích ứng được, muốn trễ chút mới có con. Sau này vì trở thành giáo viên sợ cô không chịu nổi. Trên đảo nhiều chị dâu mang thai không có đỏng đảnh như vậy đâu. Mỗi ngày tay trái ôm con, trong bụng còn có một đứa, bụng to còn phải đi giặt quần áo, làm cơm chờ chồng về ăn cơm.

Cô cảm thấy mệnh cô thật tốt.

Thậm chí có lúc cô còn cảm thấy mình không phải là một người vợ tốt, hầu hết quần áo hàng ngày của cô đều là anh ấy tắm xong giặt. Đến khi có kinh nguyệt anh ấy không cho cô đụng vào nước lạnh, còn cố ý hỏi Triệu Trạch về làm nước đường đỏ gừng cho cô uống.

Thấy vợ thất thần, nam nhân đặt bình ớt sang một bên, ôm chầm lấy vợ: "Nhớ nhà? Lần sau thuyền vật tư đến chắc có mang thư nhà đến, theo anh, là mệnh em không tốt."

Nam nhân tự giễu: "Người khác mang vợ cơm ngon rượu say qua ngày lành, em theo anh, gả đi tha thương, theo anh chịu khổ chịu cực."

Gục cằm lên đầu cô, anh không khỏi thở dài: "Khanh Khanh, em có từng hối hận không?"

Cố Khanh Khanh đặt cải trắng xuống, trở tay ôm chặt em chồng, cọ cọ vào lồng n.g.ự.c anh: "Không có, em cảm thấy em may mắn khi đến Binh Đoàn, gả cho anh.”

"Đi theo anh, mỗi ngày em đều vui vẻ."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 229: Chương 229



Tim Cố Khanh Khanh đập loạn một nhịp, mặc dù cô là người vô tâm vô tư, mà gần đây xen lẫn với các chị dâu nghe chuyện nhà người này người kia quá nhiều, nhịn không được mà nghi ngờ: "Chị mang thai, dạy học sinh khó tránh không thể tận hết chức trách, nửa tháng sau, cô em chồng nhà chị ra đảo, có khi nào sẽ giành lấy công việc này của chị không?"

Phải biết là Khương chỉ đạo Viên đã xin được biên chế Văn chức. Hai người cô hiện tại coi như là làm việc cho quân đội, mỗi tháng được 2 đồng 5 mao tiền lương.

Trên đảo hầu như không có chi tiêu vào việc gì cả, trừ khi nhờ thuyền vật tư mang đến chút lương thực, thịt hoặc chút đồ ăn vặt gì đó, tiền còn lại đều có thể tiết kiệm, một năm cũng tận 200 đồng.

Bạch Đào thực sự chưa từng nghĩ đến đây: “Chị, qua ba tháng đầu thai kỳ trên cơ bản đã ổn định, hẳn là sẽ không có chuyện đó đâu.” Nghĩ đến tính tình của cô em chồng, trong lòng cô càng thêm bất an.

Cố Khanh Khanh không nghĩ tới là chị ấy đã mang thai lâu vậy. Có thể là chị ấy khá gầy, không nhìn kỹ không phát hiện ra được. Hơn nữa cô có nghe các chị dâu nói, mang thai chưa được ba tháng, không thể nói tùy tiện ra bên ngoài.

Cái này cô có thể thông hiểu được.

“Chị Bạch Đào này, giống theo tính tình của cô em chồng nhà chị, nếu cô ấy nói với Vu Thành là, Vu Thành muốn tìm nhà chồng tốt cho mình thì yêu cầu một phần công tác thì sao?” Cô ấy chỉ là một cô gái từ nông thôn đến, đến chỗ của anh trai, chỗ này là quân đội hầu như không có việc gì để làm, cũng may là có bằng cấp có tác dụng, có thể làm giáo viên.

Lại còn có thêm nguồn thu nhập, chuyện này quá tốt đi chứ!

Bạch đào nghe đến đây thì luống cuống: “Khanh Khanh à, chị rất thích công việc này! Tình huống nhà mẹ đẻ của chị cũng đã sớm nói với em một ít. Năm đó bởi vì chị xuống nông thôn cho nên anh trai cùng chị dâu đã tiêu không biết bao nhiêu tiền cho chị rồi. Cha mẹ chị đang ở cùng anh trai, toàn bộ gánh nặng đều đè nặng lên người bọn họ, ba cháu trai nhà chị đã lớn, cần tiền đi học. Chị vất vả lắm mới có công việc, có thu nhập, muốn trợ cấp trong nhà phần nào.”

Ngữ khí nói chuyện của Bạch Đào có chút cấp, Cố Khanh Khanh nhẹ nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay của chị ấy, an ủi: “Chị Đào Tử này, đừng quá lo lắng, chị xác định là sức khỏe chị có thể công tác sao?”

Trẻ con từ bốn đến sáu tuổi vô cùng quậy, cô sợ chị ấy không chịu nổi.

Bạch Đào mạnh mẽ gật đầu: "Chị không sao, trong lớp còn có Tiểu Dương giúp chị, bọn nhỏ bây giờ rất ngoan ngoãn nghe lời, không còn ương bướng nghịch ngơm như trước nữa."

“Vậy được rồi, chuyện này chúng ta phải nắm bắt cơ hội." Cố Khanh Khanh làm việc như sấm rền gió cuốn, lôi kéo người đến chỗ doanh trại. Bước chân đi được hai bước mới nhớ Bạch Đào là phụ nữ có thai, cô chậm lại bước chân, giải thích với chị ấy: "Chỉ cần nói rõ ràng toàn bộ chuyện này với Khương chỉ đạo viên, em chồng chị muốn làm công việc của chị là chuyện không thể nào. Nếu cô ấy có bản lĩnh lên làm giáo viên thì đó là chuyện của cô ấy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn là không được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đào đang muốn hỏi nếu trong lúc cô sinh con bị em chồng chui chỗ trống thì làm sao bây giờ, nghe được lời này có phần nghi hoặc: "Vì sao vậy, Khanh Khanh?"

"Sở Đại nói với em là lần này theo thuyền vật tư đến còn có 5 nhà nghiên cứu khoa học." Cố Khanh Khanh nhỏ giọng nói: "Nơi này chúng ta thiếu nước ngọt, bên trên phái các nhân viên nghiên cứu lại đây khoan thăm dò nước ngầm. Ngày thường không có việc gì thì bọn họ đảm nhận công việc dạy học."

Lên xuống đảo đều phải xét duyệt gắt gao, cô em chồng Bạch Đào phải mất 2-3 tháng mới thông qua, đến lúc đó thủ tục cho các nhân viên nghiên cứu cũng lâu y vậy.

Hiện tại, để thăm dò nguồn nước ngầm phải mất ít nhất nửa năm, đảo Bạch Sa rất rộng, bọn họ phải tìm được chỗ khoan, đợi khi tìm được nước ngọt rồi rời đảo thì e là Bạch Đào sớm sinh xong rồi.

Nghĩ đến đây, Cố Khanh Khanh và Bạch Đào nhìn nhau, đồng thời thở dài rồi dừng lại bước chân.

Bạch Đào đặt tay lên bụng, tựa lưng vào gốc dừa nghỉ xả hơi: "Chờ chị sinh con xong, còn phải chăm sóc đứa nhỏ, công việc này sợ là đã không còn."

Cố Khanh Khanh ảo não không thôi, bản thân quá mức nóng vội, không suy xét đến điểm này. Đúng là quá xúc động, may là còn chưa đến doanh trại.

Tuy là nuốt không được cục tức, Bạch đào chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đến lúc đó em ấy muốn dạy lớp chị thì để em ấy dạy đi. Đi dạy rồi lăn lộn với đám trẻ con, trở về sẽ không còn sức lực mà nháo loạn nữa." Nói như thế nào cũng là em gái của Vũ Thành, nếu mà em ấy có thể gả vào được nhà tốt thì Bạch Đào cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần em ấy đừng làm phiền gia đình nhỏ của cô.

Hứa Niệm từ nhà ăn bước ra, thấy hai người ở đằng xa ủ rũ cụp đuôi, bụng cô giờ rất lớn, đi đường chậm chạp.

“Khanh Khanh, Bạch Đào.” Cô lên tiếng gọi: "Hai người ở đây nói cái gì đó?"

Cố Khanh Khanh kể cho Hứa Niệm nghe rõ ràng nguồn cơn ngọn ngành câu chuyện, sau đó ba người phụ nữ đứng dưới gốc cây dừa nhìn nhau thở dài.
 
Back
Top