Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 180: Chương 180



Cố Xán Dương nghe vậy, trực tiếp đứng dậy.

Ghế gập bị đẩy sang một bên, Cố Thanh Liệt không phản ứng kịp bị ngã lên mặt đất.

Cố Thanh Liệt đau đến nhe răng, nhếch miệng, che m.ô.n.g bò dậy, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cố Xán Dương, chỉ dám lẩm bẩm không dám nói thành tiếng.

Cố Khanh Khanh mặc kệ hắn, đỡ Sở Đại cánh tay, nhẹ giọng nói: "Anh ơi! Chúng ta về phòng được không? Không uống nữa."

Sở Đại gật đầu rồi ngoan ngoãn đi theo em ấy, Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời của Sở Đại, sau khi xác nhận là uống nhiều quá, xoa mông, lần nữa ngồi trở về.

“Uống rượu đi mấy anh em.” Không khí sôi nổi trở lại. Người lớn chỉ nhìn lướt qua một chút, không can thiệp vào xấp nhỏ tiếp tục nói chuyện khác.

Cố Khanh Khanh khó mà ôn nhu một hồi, đỡ chồng vào trong phòng, đỡ anh ấy ngồi xuống mép giường, cô tính toán ra ngoài đánh chậu nước ấm vào rửa mặt cho anh ấy.

Khi xoay người rời đi, bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp bắt được cổ tay.

Cô nhìn lại, người đàn ông mắt cười nhìn cô, ánh mắt trong veo, sáng ngời, không hề có một tia men say nào.

Trong phòng không có bật đèn, trên bàn một đôi nến đỏ rồng phượng, ban đêm yên tĩnh, không một tiếng động.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhanh của người đàn ông hồi lâu rồi mới sực nhận ra, sau đó giả bộ tức giận: "Anh giả vờ say!"

Sở Đại nắm lấy tay em ấy, dùng lực, nữ nhân ngồi trên đùi của hắn.

"Không có, lại uống thêm một chén nữa sẽ đổ."

Cũng chính vì biết mình đã đến cực hạn, sắp sập nguồn cho nên hắn mới không dám uống nữa.

Cố Khanh Khanh hai tay ôm cổ anh ấy, nằm trên vai anh ngửi mùi rượu trên người anh: "Buổi trưa thì sao? Anh uống nhiều như vậy cũng không có say."

"Triệu Trạch cho anh thuốc giải rượu." Sở Đại cười khẽ: "Bây giờ hết rồi."

“Sao anh ấy có đủ loại đồ vật kỳ quái thế?" Cố Khanh Khanh bĩu môi: “Anh ấy còn cho anh cái gì?

Nghe vậy, ánh mắt Sở Đại dại dại đi: "Ở trong rương, em có thể lấy tới nhìn xem."

Cố Khanh Khanh hứng thú bừng bừng: “Có thể chứ?"

“Không có gì là không thể.” Sở Đại xúi giục: "Yên tâm lớn mật đi lấy đi."

Cố Khanh Khanh háo hức đứng dậy, đi đến trước cái rương, vừa mới đụng tới cái rương, mở ra, cô quay đầu nhìn nam nhân lười nhác ngồi trên đầu giường, chân trái giẫm trên đất, đùi phải chéo sang chân trái, cánh tay mảnh khảnh buông thõng.

Ung dung gật gật đầu với em ấy.

Cố Khanh Khanh quay lại lần nữa, nhấc những túi kẹo ở lớp trên cùng ra, kéo đi những cái vật linh tinh khác ra, nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu trắng ở dưới cùng.

Cô đem ra hỏi: "Làm cái này sao anh?"

Sở Đại có thâm thúy, hơn hơi điểm cằm.

Được sự khẳng định của anh ấy, cô đóng cái rương lại, ôm cái thùng giấy đi đến mép giường ngồi xuống, dò hỏi nhìn anh ấy: "Giờ em mở ra nhé!"

"Ừ, mở đi."

Cô vụng về, chậm rãi mở chiếc hộp ra, dưới ánh nến lung linh thấy những đồ bên trong.

Đó là một dãy túi giấy nhỏ gọn gàng, hình vuông.

Nam nhân từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, ánh mắt dừng trên người cô.

Cố Khanh Khanh tò mò lấy ra một cái, cầm trong tay rất nhẹ, chẳng biết bên trong có cái gì, cũng là giấy sao?

Cô hỏi Sở Đại: "Anh ơi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hả?” Người đàn ông lười nhác ngước mắt lên.

"Bên trong là cái gì vậy anh?"

"Em mở ra nhìn xem."

Thấy anh ấy khăng khăng không chịu nói, Cố Khanh Khanh hơi nghi hoặc, lật qua lật lại nhìn thấy chữ viết.

Cô đọc ra thành tiếng ——

"Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, đường kính 35mm, hai cái bao cao su ..." Đọc đến đây, cô giật mình, thẹn quá thành giận đập cái hộp giấy lên người anh ấy.

Khóe môi người đàn ông nhếch lên, ý cười trong mắt không thể kìm nén được, ngón tay thon dài cầm cái túi giấy mỏng: "Như thế nào không đọc nữa vậy em?"

“Anh Triệu sao đưa những thứ này cho anh?!” Mặt Cố Khanh Khanh nóng như lửa đốt, cô muốn vùi đầu vào chăn bông ngay lập tức.

Nếu không phải ánh nến lung linh che khuất cô, Sở Đại có thể nhìn thấy cô gái của hắn ửng đỏ từ cổ đến lưng, vành tai đỏ nhất như màu máu.

“Hắn sợ em lên đảo mang thai, không có nữ quân y, không tiện." Sở Đại thẳng thắn nói thẳng: "Lúc trước anh cũng lo lắng về chuyện này, chứ không phải không muốn có con với em."

Cố Khanh Khanh nhanh chóng đóng hộp giấy nhỏ lại, giống như ném củ khoai lang nóng bỏng ném sang ghế.

Nghe xong lời anh ấy nói, có phần ngại ngùng: "... Ở đảo nhiều năm, cũng không thể cứ mãi không có con nha."

Sở Đại nở nụ cười: "Em muốn có thì có, anh đều nghe em."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh tiến lại gần người đàn ông, nhìn anh ấy nghịch cái túi giấy, mặt vẫn nóng bỏng, giọng như muỗi kêu: "............ Vậy thì thứ này, có hữu dụng sao?"

Sở Đại trong lòng vừa động, nhướng mày: "Thử xem?"

Cố Khanh Khanh vòng tay ôm cổ anh ấy, dựa vào trên người anh ấy, thỏ thẻ vào trong tai anh ấy: "Buổi tối anh uống nhiều rượu như vậy ... Có được không?"

Sở Đại cười, đáy mắt mang theo vài phần nguy hiểm cùng bản chất hoang dã, thong thả ung dung bắt đầu tháo dây thắt lưng, ném sang một bên.

Cố Khanh Khanh nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.

Mặc dù ngượng ngùng nhưng nói trắng ra có phần chờ mong, ở trong mắt Sở Đại là đang mời mình.

Hắn hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, vả lại chẳng có lý do gì để nhẫn nữa, ôm lấy vợ, hơi thở đan xen.

Cố Khanh Khanh thở hổn hển, run rẩy cởi cúc áo sơ mi, tay dần dần đi xuống.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 181: Chương 181



Nam nhân mặc kệ, để tay Cố Khanh Khanh di chuyển, vạt áo sơ mi đã được mở, lộ ra vòng eo thon nhỏ, cơ bắp trắng nõn mỏng manh nổi rõ đường cơ, bên eo còn có một vết sẹo dữ tợn, càng thêm nét hoang dã.

Cố Khanh Khanh tiếp tục đi xuống, tránh đi nơi nào đó, giống như mèo vờn chuột, chính là không cho anh ấy thống khoái.

Người đàn ông nhắm mắt h*n l*n ch*p m** vợ, biểu tình ẩn nhẫn khó chịu.

Tay trái của Cố Khanh Khanh đi lên hướng lên n.g.ự.c anh ấy, lần lượt cởi từng cúc áo ra, đầu ngón tay mát lạnh rơi vào yết hầu, khẽ chạm vào.

Thân thể người đàn ông hơi cứng đờ, đầu hơi ngửa ra sau, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía người phụ nữ đang làm loạn trên người mình: "Đã chuẩn bị tốt hay chưa?" Giọng nói khàn khàn đầy như mang theo lửa.

Cố Khanh Khanh nằm trên người anh ấy, nhẹ gật đầu.

Nam nhân cười nhẹ, vòng tay ôm eo, đầu ngón tay cầm cái túi giấy nhỏ, đưa tới bên miệng, dùng sức kéo mạnh, một vật hình tròn trong suốt rơi vào lòng bàn tay.

Hắn nhét vào tay vợ, cười như không cười: "Giúp anh?"

“Vâng.” Cố Khanh Khanh chống lại toàn thân run rẩy, cầm lấy, cố gắng mấy lần mà không được.

Cuối cùng, Sở Đại thực sự không chịu nổi sự khiêu khích của vợ, nắm lấy tay em ấy, từ bỏ.

Cố Khanh Khanh vốn dĩ đang nằm trên người của Sở Đại, hiện tại bị đè dưới thân mình, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn thẳng đôi mắt trong veo của cô gái.

“Sợ không?”

Cố Khanh Khanh cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh, lắc đầu.

Nam nhân cười, cúi đầu hôn mặt mày em ấy.

Cơ thể Cố Khanh Khanh căng thẳng dưới sự tấn công ôn nhu chợt thả lỏng, động tác của nam nhân nhẹ nhàng, nhu hòa, ánh mắt mê người, cô như sa vào trong đó.

“Hmm—” Động tác của người đàn ông tăng nhanh lên, cô nhíu mày.

“Anh ơi.” Giọng nói đứt quãng và đôi mắt rưng rưng: “… Đau quá.”

Sở Đại rũ mắt cười, hôn lên vành tai em ấy, hơi thở ấm áp phả vào tai.

“Anh còn chưa có bắt đầu dùng sức đâu, em gái.” Giọng người đàn ông lưu luyến, bởi vì nhẫn, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Dù vậy, động tác vẫn hoãn đi vài phần.

Cố Khanh Khanh quay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của anh, ánh mắt anh như muốn nuốt sống cô, ánh mắt rơi vào ngọn nến đỏ đang chập chờn, ánh mắt dần dần mê ly.

Nam nhân không nghe được động tĩnh, động tác dừng lại.

Cái này đổi lại làm Cố Khanh Khanh khó chịu.

“Anh trai?” Bất an vặn vẹo: "Anh có phải không được?"

Sở Đại vốn dĩ muốn để em ấy hoãn một tí, nghe câu nói này, lý trí của anh sụp đổ, ngón tay lướt qua đôi môi đỏ mọng của em ấy, mặt không có biểu tình gì.

"Thử xem!"

Cố Khanh Khanh vừa định nói nữa, nam nhân đột nhiên dùng sức, cô thiếu chút đụng vào đầu giường, cũng may Sở Đại duỗi tay ngăn được, mái tóc mềm mại lấp đầy lòng bàn tay.

Cô cả người căng thẳng siết người lại, hơi thở nam nhân càng nặng không thể kiểm soát được.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.

Đêm đó, phải đến tận giữa đêm, tiếng của cô gái nhỏ xin tha nam nhân mới bứt ra mà lui.

Sở Đại ôm người cô vợ nhỏ trong tay, cảm giác nhớp nháp khiến hắn có chút khó chịu, lúc này mà đứng dậy đi lấy nước ... Thôi bỏ đi.

Nhiều người ở chung trong một căn nhà, hơi chút động tĩnh ai cũng biết, đặc biệt là Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, bọn họ thường thức dậy sớm, hiện tại mở cửa đi ra phân nửa là có thể đụng phải.

Sau đó, Cố Thanh Liệt lớn tiếng chào hỏi, rồi là toàn bộ Cố gia tỉnh.

Cố Khanh Khanh quá mệt mỏi, cô trong vòng tay anh cọ cọ tìm một vị trí thoải mái, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sở Đại nhẹ vỗ lưng em ấy, lông mày khẽ nhếch, mặt mày nhu hòa.

Trời dần dần sáng lên.

Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, theo bản năng sờ vào bên cạnh, trống không.

Cô mở mặt, người đàn ông bên cạnh đã không còn ở trên giường: "Anh ơi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy giọng nói của chính mình, cô giật mình.

Sao mà ... nghẹt nghẹt như một nắm cát nhét vào cổ họng, cô khóc không ra nước mắt.

Bị cảm lạnh rồi sao?

Sở Đại lúc này cầm cái chậu rửa mặt dán chữ hỷ đẩy cửa tiến vào, đặt ở trên bàn, vắt khô khăn lông.

Cố Khanh Khanh đi theo sau, nhìn thấy ngọn nến đỏ rực bên bàn, nghĩ đến cảnh tối qua hai người ... xấu hổ quá, đem chăn kéo che khuất đầu.

Sở Đại đi tới bên cạnh vợ, vỗ nhẹ chăn bông: "Sắp ăn cơm rồi."

Cố Khanh Khanh lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh ấy, không lên tiếng.

“Vợ?” Sở Đại xoa đầu em ấy: “Anh rửa mặt cho em, em tự lau người nhé! Có khó chịu không?"

“Anh nói xem!" Cố Khanh Khanh oán hận: "Đều tại anh!"

Nghe được giọng nói của em ấy, Sở Đại giật mình, nén cười: "Em tối hôm qua lớn tiếng quá, cái này cũng trách anh, hửm?"

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh lại chui tọt vào ổ chăn, cô giơ tay lung tung đánh anh ấy, Sở Đại tùy ý để em ấy nháo, chờ động tác em ấy ngừng, anh mới đem người từ trong ổ chăn ra, lau mặt cho em ấy.

Hai người ra khỏi phòng đã là bảy giờ rưỡi, nhà họ Cố đang ăn sáng. Thời Như Sương nhìn thấy con gái sắc mặt hồng hào, làm sao không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, gắp cái đùi gà to vào chén con gái: "Ăn nhiều một chút, mấy hôm nữa đi hải đảo rồi, đến lúc đó có muốn ăn cũng ăn không được."

Cố Khanh Khanh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh điềm đạm ngồi vắt chéo chân, cô vội vàng cúi đầu ăn cơm vì sợ bị người nhà phát hiện.

Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình đều là người từng trải, làm sao không nhìn ra chứ, hai người cứ liên tiếp gắp đồ ăn cho cháu gái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 182: Chương 182



Bé gạo lon ton ở dưới gầm bàn tìm xương, Cố Khanh Khanh gặm đùi gà xong rồi ném xương cho nó, nó vui vẻ ngậm chạy.

Cố Khanh Khanh nhìn thân thể căng thẳng của người đàn ông bên cạnh từ từ thả lỏng, không khỏi bật cười.

Sở Đại có phần bất đắc dĩ.

Thực mau đã đến ngày 10 tháng Giêng âm lịch. Hai ngày trước, Cố Khanh Khanh trải qua sinh nhật 18 tuổi náo nhiệt. Chính sách kết hôn hiện tại là 20 nam 18 nữ. Hôm nay, Cố Kim sẽ đưa hai người đi công xã đăng ký kết hôn, nhân tiện đưa mọi người đi nhà ga.

Cố gia luyến tiếc, trong nhà có cái gì tốt đều muốn đưa cho bảo bối mang đi, trứng gà tích góp thật lâu, đãi tiệc dùng một ít, giờ còn lại 30 quả trứng, Cố Thiết Chuy bên kia còn mang sang ít thịt khô, cho cháu gái mang lên đảo ăn.

"Khanh Khanh nè, nhớ viết thư về nhà, hai anh trai cũng thương cháu, mỗi tháng cũng phải viết thư." Trương Thúy Phân không ngừng nhét đồ vào túi vải bố, miệng cứ dặn dò tới lui.

Cố Khanh Khanh ôm lấy cánh tay Trương Thúy Phân, ngăn cản động tác của bà nội: "Bà nội, lên đảo rồi có thuyền đưa vật tư, ăn cái gì chẳng cần phiếu. Nhà mình giữ lại ăn, đừng để thịt cháu mang đi hết, cả nhà chúng ta còn phải ăn nha, các anh trai còn phải làm việc nặng."

“Khanh Khanh nói đúng,” Thời Như Sương nhận lấy thịt ba chỉ từ tay Trương Thúy Phân: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con bé, đã có A Đại lo liệu, đứa nhỏ đó rất chu đáo. Là con mèo lười nhà chúng ta, mấy nay buổi sáng đều là A Đại múc nước cho con bé rửa mặt."

Nói rồi, cô duỗi ngón tay gõ cái đầu con gái: "Con nha, ỷ vào chồng chiểu chuộng, về sau cần mẫn chút đi. Bây giờ con đã gả chồng, không phải ở nhà, chuyện gì cũng là các anh trai giúp con làm."

“Con biết rồi mẹ!" Cố Khanh Khanh tránh móng vuốt của mẹ, chạy phía sau Trương Thúy Phân: “Bà nội, bà nhìn đi, mẹ đánh con hoài."

“Cái này tính là đánh con à?” Thời Như Sương cứng họng: "Bạch nhãn lang."

Ở ngoài sân, Sở Đại và Cố Thanh Liệt nhìn của hồi môn mà chú hai Cố Ngân đưa cho Khanh Khanh, không biết làm cách nào để mang về.

Cố Thanh Liệt đi theo bọn họ đến ga xe lửa, nhưng không phải cùng một chuyến tàu, anh là đi về Binh Đoàn Xây Dựng, còn Sở Đại mọi người về Quân Khu Phương Nam.

Cố Thanh Liệt hỏi Sở Đại. “Không ấy, lần sau tìm chiếc xe kéo về đi."

Sở Đại nhìn Cố Ngân: "Chú hai, ngài cảm thấy thế nào?"

“Lần sau kéo đi đi.” Trong tay Cố Ngân cầm cái bàn bào: "Mấy ngày nay bận quá, còn có một số đồ vật chưa làm xong."

Cố Thanh Liệt: "..." Nhìn cái sân tràn đầy bàn, ghế dài, giường, tủ gỗ, đau đầu quá đi: "Chú hai, chú phải để dành một ít gỗ cho anh A Hùng chứ, anh ấy nội trong hai năm tới dù sao cũng phải cưới vợ."

“Sau núi có nhiều cây như vậy, chính hắn đi chặt về." Cố Ngân lại bắt đầu bào gỗ, định làm một cái cái tủ 5 ngăn.

Sở Đại xoa xoa mũi, trong khoảng thời gian này, anh ở đây đã thấy rõ địa vị nam nhân trong nhà, haizz, là c* li kiếm công điểm.

“Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi.” Cố Kim đẩy xe đạp bước ra ngoài: “Cha chở Khanh Khanh, mọi người ngồi xe bò ha!"

"Gặp nhau ở công xã."

Trương Thúy Phân và những người khác đưa Cố Khanh Khanh đến cửa thôn, toàn bộ nam nhân Cố gia đều đến, Cố Thanh Liệt vỗ vai Cố Viện Triều: "Trong nhà dựa vào em và anh Hùng, bọn anh phải đi bảo vệ quốc gia."

“Vâng, đi đi thôi.” Cố Viện Triều ước gì luôn í, mấy ngày nay tai mình hình như bị ù rồi, cứ ong ong ong.

Sau khi tạm biệt gia đình, Cố Khanh Khanh ngồi ở ghế sau của cha,

Lần trước cô đi Binh Đoàn, cha mượn chú Tần xe đạp cô ra ga tàu, lần này cha mang cô đi công xã.

Bây giờ kết hôn phải có cán bộ đại đội mang đi công xã. Cố Khanh Khanh may mắn, cha cô là là đội trưởng đội sản xuất nên có thể đi cùng cô.

“Đi thôi!” Cố Kim đạp xe: “Mọi người quay về đi, hôm nay chúng ta phải đi làm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được những lời quen thuộc này, Cố Khanh Khanh không nhịn được cười thành tiếng, có nén nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, cô nắm lấy góc quần áo của cha, quay đầu nói người thân: "Bà nội, mẹ, thím hai, thím ba. Mọi người về đi, con nhận giày vải rồi! Con nhất định sẽ mang. "

Trương Thúy Phân dụi dụi khóe mắt, vẫy tay chào cháu gái.

Thời Như Sương quay lưng lại, không dám nhìn con gái.

Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình lo cho cháu gái, bịn rịn, lưu luyến tiếp theo gặp lại chẳng biết là khi nào.

Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, cảm nhận làn gió nhẹ đầu xuân, ánh nắng ban mai xuyên qua ngọn cây, rải xuống ánh vàng.

"Khanh Khanh." Cố Kim vừa lái xe vừa dặn dò: "Tới hải đảo rồi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu A Đại đối xử tệ với con, con đừng giấu giếm. Phải nói với người nhà, cha và các anh đi đón con về."

Cố Khanh Khanh cố nén nước mặt, giờ nước mắt như dòng suối tuôn không ngừng, gật đầu như gà mổ thóc: "Con biết rồi ạ, cha, con biết."

Cố Kim cười: "Mà cha xem A Đại là thằng bé tốt, sẽ đối tốt với con. Các con có phép phải về nhà xem cha mẹ. Ông bà con tuổi lớn rồi, trong nhà nhớ thương con nhất. Con là bảo bối của cả nhà, con phải sống tốt cả nhà mới yên lòng."

Cố Khanh Khanh đưa tay dụi dụi mắt: "Vâng ạ, nếu có ngày phép, con nhất định trở về."

Trên đường đi, Cố Kim đã nói chuyện với con gái rất nhiều, kể rất nhiều chuyện con gái khi còn nhỏ, chọc Cố Khanh Khanh vừa khóc vừa cười.

Khi đến công xã, Cố Kim đưa con gái và Sở Đại đi xin đăng ký kết hôn, thư giới thiệu cùng chứng minh quân đội đều có, thực mau trên tay họ có tờ hôn thú dòng chữ của chủ tịch.

Cố Khanh Khanh nhìn kỹ, trên giấy đăng ký kết hôn có ba ký tự lớn, sau đó là ——

Sở Đại và Cố Khanh Khanh tự nguyện kết hôn, thẩm tra phù hợp với luật hôn nhân.

Cơ quan đăng ký: Công xã An Bình.

10 tháng giêng năm 1973.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 183: Chương 183



Cố Kim đã rất nhiều lần chạy đi chạy lại công xã, đăng ký kết hôn là một chị gái quen biết, cầm kẹo mừng từ Cố Khanh Khanh, cô nheo mắt cười: “Đội trưởng Cố à, con rể của anh là quân nhân hả?"

Nhà lão Cố biết kén rể thật đó, vừa cao ráo đẹp trai, bỏ qua thân phận quân nhân đi thì vẫn còn hộ khẩu thành phố.

“Đúng vậy.” Cố Kim cười khờ khạo: “Làm phiền chị rồi."

“Không phiền phức.” Chị gái trả lại sổ hộ khẩu, nghi hoặc hỏi: "Các người có phải muốn đến Cục Công an để dời hộ khẩu không?”

Không hiểu tại sao chị ấy lại hỏi như vậy, Cố Kim gãi đầu: "Chúng tôi không định chuyển hộ khẩu của con gái ra ngoài ..."

“Tại sao vậy?” Chị gái không hiểu: "Hiện giờ dời hộ khẩu thì con gái anh hộ khẩu thành thị, về sau con cái cũng ăn lương thực trong thành, đi học tốt nghiệp còn có thể an bài công tác, anh muốn về sau cháu ngoại theo mẹ nó hộ khẩu nông thôn?"

Cô cùng người đội sản xuất bất khả chiến bại quan hệ khá tốt, cho nên mới khuyên nhiều thêm hai câu: "Mau chuyển hộ khẩu đi, anh đừng có hồ nháo?"

Cố Kim sững sờ, trước đây anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, cả nhà họ Cố cũng không nghĩ đến cái này, trong nhà đều là hộ khẩu nông thôn, lúc này mới có một con rể hộ khẩu trong thành, có phần luống cuống, ban đầu anh chỉ nghĩ để hộ khẩu con gái ở nhà cũng có cái bảo đảm, không thiếu lương thực cho con bé.

Nay mới biết hộ khẩu con theo mẹ, hai vợ chồng, chồng là hộ khẩu thành thị, vợ là hộ khẩu nông thôn thì con chỉ có thể theo mẹ.

Cố Khanh Khanh không hiểu chuyện này, cô kéo tay áo người đàn ông bên cạnh: "Hộ khẩu em có thể dời đến nhà anh không?"

“Tại sao không.” Chị gái mở túi kẹo hỷ, nhìn thấy bên trong có kẹo sữa thỏ trắng, cùng chocolate nhân rượu đã biết gia thế nhà trai không đơn giản: "Miễn là chủ hộ đồng ý là được."

Cố Kim quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên và cảnh vệ viên đang xa, ngượng ngùng: "Thông gia ..."

Bởi vì trước đó người Cố gia không cho con gái dời hộ khẩu, hiện tại vì cháu ngoại, không thể như thế được.

“Tôi đồng ý.” Sở Uyên không chút do dự: “Dời đi, đi cục công an dời."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy là được rồi, tôi cho hai người một giấy chứng minh, có đại đội cùng công xã chứng minh, thủ tục làm đơn giản hơn." Chị gái cầm giấy bút ra viết mấy dòng chữ, xong rồi thì đóng con dấu của công xã An Bình.

Cố Khanh Khanh nhét thêm cho cô ấy mấy bao kẹo hỷ, cảm ơn không ngừng.

Sau khi ra khỏi công xã, đi bộ 500 m về bên trái là đến cục công an. Ở đó trình bày lý do đến, có sổ hộ khẩu của Sở Uyên, còn có chứng minh của bộ đội, đại đội và cả công xã. Đồng chí chịu trách nhiệm dời hộ khẩu mang người làm ngay.

Bìa sổ hộ khẩu là loại giấy dai bình hường, bên trên viết ba chữ phồn thể, phía dưới có in chữ cục công an An Bình.

Lật sang trang thứ hai là phần trích dẫn của chủ tịch, mặt sau là chủ hộ Cố Thiết Trụ, bên trên có 4 trang là bốn anh em Cố gia, cùng với ba con dâu, 11 đứa cháu, một quyển sổ rất dày.

Cảnh sát mở sổ hộ khẩu Sở gia ra, nhìn thấy hai tờ giấy thông tin mỏng, bên trên hai chữ "tại ngũ" mà giật mình.

Cục Công an hiện tại trực thuộc Giải phóng quân, rất nhiều người là quân nhân chuyển nghề, cả cảnh sát đăng ký hộ tịch cũng vậy.

Trầm mặc một lát, trên sổ hộ khẩu Sở gia viết tên Cố Khanh Khanh, dùng bút máy màu đen viết những thông tin cá nhân, sau đó đóng dấu đỏ.

Giải phóng quân Diêm Thành, Cục công an An Bình.

"Đồng chí, mọi người về Nam Dương cầm sổ hộ khẩu đến đồn cảnh sát địa phương làm thủ tục chuyển hộ khẩu vào là được, không có vấn đề gì thì tôi thu hồi hộ khẩu của nữ đồng chí hủy bỏ."

“Được rồi.” Cố Kim thở dài: “Làm phiền đồng chí.”

Sở Uyên biết thông gia mất mát, duỗi tay vỗ vỗ vai thông gia an ủi.

Sau khi ra khỏi cửa cục công an, Sở Đại nhìn một vòng, chung quanh không có cửa tiệm chụp ảnh, vốn dĩ muốn mang vợ chụp vài tấm ảnh lưu niệm, để lại cho Cố gia.

Tiếp theo là 4-5 năm không gặp, để lại cho mọi người tấm ảnh, người nhà đỡ nhớ.

Mà không có thì thôi, về Nam Dương lại chụp đi, điền địa chỉ gửi lại đây cũng được.

Cố Khanh Khanh không biết nam nhân của mình đang suy nghĩ cái này, cô đang ríu rít nói chuyện với Cố Thanh Liệt: "Anh ra chiến trường đừng như kẻ l* m*ng nha, anh trai à, thông minh một chút, em ra đảo gửi hải sản cho anh."

“Thôi đi.” Cố Thanh Liệt cười nhạo em gái ngây thơ: “Trên đảo có bưu cục à em gái? Thuyền mỗi tháng đến có 2 lần thôi, lại nói nữa, chờ em gửi đến Binh Đoàn chắc còn cá tôm ươn."

Thấy em gái há hốc mồm, Cố Thanh Liệt đưa tay xoa xoa đầu em gái ngốc: "Anh muốn ăn thì nghỉ phép xin đi thăm người thân, đến quân khu phương nam, ăn tiền trợ cấp anh cả không phải càng tốt sao? Em tự lo cho mình đi."

Sở Đại cùng Cố Xán Dương nhìn hai anh em đùa giỡn cong môi cười, hai người đàn ông vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương, hơi gật gật đầu.

Mười giờ sáng, Cố Kim đưa con gái lên xe lửa đi Nam Dương, từ biệt thông gia, nghe theo tiếng còi xe lửa, anh đứng ở bên dưới cầm hộ khẩu mà thất thần.

Chuyến tàu của Cố Thanh Liệt đến muộn hơn mọi người một tiếng, đưa mọi người lên tàu liên tục dặn dò Cố Khanh Khanh nhất định phải viết thư cho mình, lại cùng Sở Đại nói chuyện vài câu mới đi xuống dưới.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 184: Chương 184



Thấy cha còn ngây người, Cố Thanh Liệt cợt nhả trêu:""Cha à, cha rầu rĩ vì chưa nói với ông nội chuyện hộ khẩu của Khanh Khanh đúng không?"

Cố Kim lắc đầu: "Không phải, không thể để cháu con về sau không có lương thực ăn chứ, đúng không? Tuy là tiền trợ cấp của thông gia với em rể con cao. Cố gia ta cũng không bỏ đói cháu. Mà xác thực hộ khẩu trong thành tốt hơn nhiều hộ khẩu nông thôn, về sau đọc sách còn được phân phối công tác, không cần cả đời ngốc ở nông thôn."

Cố Thanh Liệt thấy cha đã nghĩ thông suốt nên không nói nhiều.

Từ Diêm Thành trở về Nam Dương rất nhanh, chiều khoảng 2h đã đến nơi, xuống tàu là có người bên quân khu ra đón.

“Thủ trưởng.” Cảnh vệ viên kéo cửa cho Sở Uyên đi lên.

Sở Đại đợi vợ lên xe rồi mình mới đi lên, cuối cùng là Cố Xán Dương và Chử Chiêu.

Trở lại môi trường quen thuộc, lại ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ trong không khí, Chử Chiêu dựa vào ghế sau thở dài: "Về đến nhà, lão cha chắc lại biến đổi đa dạng đối tượng bắt tớ phải đi thân cận."

Sợ đại nghe cậu bạn than ngắn thở dài, vỗ vỗ bả vai: "Ngồi xa chút, đừng gần tớ vậy!"

Chử Chiêu lại than thở một trận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Cố Xán Dương sát cửa sổ, tựa đầu vào vai anh trai, trên xe lắc lưng, ngáp một cái xong ngủ mất tiu.

Cố Xán Dương nghiêng đầu nhìn em gái, ánh mắt ôn hòa.

Sở Uyên nghe Chử Chiêu than thở, oán hận về cha. Có thể là con trai đã cưới vợ, lòng ông yên tâm phần nào, bề ngoài thái độ với Sở Đại vẫn không tốt. Rốt cuộc là con trai mình, nhiều ít thở phào ra một hơi.

"A Chiêu, cháu cũng già đầu rồi, nhà cháu chỉ có mỗi cháu, cha mẹ cháu sắp 40 đến nơi, cháu nói cháu không thành gia, cha mẹ có thể an tâm?"

"Chú Sở à, biết là thế nhưng mà không thể bắt cháu tùy tiện cưới một người về chứ đúng không? Không thể để cháu từ từ xem được sao? Ngài không biết cha cháu đâu, tệ lắm cũng là một Quân Trường, vậy mà chiến sĩ nhà ăn nào bảo trong nhà có em gái cũng ngồi lại hỏi, làm như cháu là hàng ế ở Cung Tiêu Xã cần đẩy mạnh tiêu thụ vậy, con có tệ thế đâu!"

Sở Uyên vốn đang banh mặt, nghe xong nhịn cười không nổi: "Cha cháu bình thường không như vậy." Lần này về tìm lão Chử chơi cờ cười nhạo ông bạn chút.

Thực mau đã đến quân khu phương nam, nhìn thấy biển số xe, lính canh vẫn như thường lệ kiểm tra, cảnh vệ viên từ cửa xe trình ra giấy thông hành, lính gác cúi chào, ý bảo cho đi.

Nhìn thấy sắp đến căn cứ quân sự, Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của đồng chí lái xe: "Đồng chí, dừng xe để bọn họ đi xuống."

Ở quân khu Phương Nam, chỉ có tư lệnh quân khu mới có thể đi lại không bị cản trở, Sở Đại và những người còn lại tính là người ngoài, không được hưởng đặc quyền này.

Chử Chiêu giúp bọn họ khiêng túi lớn nhỏ xuống dưới, Cố Khanh Khanh hướng cửa sổ xe vẫy tay: "Cha ơi, chúng con về trước ạ!"

Sở Uyên gật đầu, hiếm có mà quan tâm một câu: "Ngồi tàu lâu, về nhà nghỉ ngơi đi."

Khi xe đi vào khu vực cấm quân sự, Chử Chiêu mới hoàn hồn, khiếp sợ: "A Đại này, chú Sở chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy đúng không?"

Khóe miệng Sở Đại giật giật: "Ông ấy mỗi lần thấy tớ chỉ nghĩ làm thế nào đá tớ vài phát."

Cố Xán Dương và Chử Chiêu giúp mang bao lớn, bao nhỏ về đại viện quân khu, chân Chử Chiêu muốn nhũn ra: "Không được, tớ phải về nhà ngủ một giấc, trễ chút tới tìm mọi người."

“Đi đi.” Sở Đại khẽ gật đầu.

“Anh ơi, uống miếng nước.” Cố Khanh Khanh rót ra hai ly nước đưa cho hai nam nhân ngồi trên sô pha, nhìn quanh: “A Chiêu đã về rồi sao?"

Sở Đại gật đầu, cầm lấy cái ly nước ngẩng đầu cạn sạch một hơi.

Nhìn thấy có giọt nước trượt xuống yết hầu của anh ấy, Cố Khanh Khanh nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt nóng lên: "Hai anh nói chuyện đi, em đi lên lầu ngủ một giấc."

Cố Xán Dương gật đầu, cầm cái ca tráng men, nói: "Buổi tối đến bếp không quân ăn cơm."

“Vâng!" Cô đúng là có quyết định này, vẫn là anh trai hiểu cô!

Bước lên cầu thang gỗ lên lầu, cô quay về phòng ngủ, đem túi hành lý gấp gọn cất vào ngăn tủ.

Căn phòng khá rộng rãi, cô nhìn thoáng qua góc trống, dùng ngón tay ra hiệu, tự lẩm bẩm: "Nơi này hình như có thể đặt được một cái tủ năm ngăn."

Sở Đại vừa đẩy cửa đi vào, nghe thấy vợ đang tự lẩm bẩm, lẩm bẩm, từ phía sau ôm lấy em ấy, chống cằm lên đầu vợ hỏi: "Vợ à, đang nói cái gì đó."

“Không có gì nha." Cố Khanh Khanh kéo anh ấy ngồi xuống mép giường: "Anh cả về rồi ạ?"

"Ừ, trở về nghỉ ngơi, ngày mai có nhiệm vụ."

“Kỳ nghỉ của anh cả ngắn quá.”

“Anh cả vì lễ cưới chúng ta đào được 10 ngày nghỉ, không dễ." Sở Đại nghịch đôi tay nhỏ nhắn: "Buồn ngủ không em? Ngủ một giấc đi, buổi tối anh mang em đi bờ biển, sáng mai chúng ta đi chụp ảnh, ngày kia là lên đường ra đảo."

Lệnh trên đưa xuống là 12 tháng giêng, hai hôm nay tranh thủ đưa em ấy đi dạo biển, xem em ấy có thể thích ứng không.

Dù sao vợ lớn lên ở đất liền, nếu không thích ứng được hoàn cảnh thì lúc chưa lên đảo, toàn bộ còn kịp.

Nếu là ra đảo mới phát hiện thì em ấy phải chịu tội rồi.

Cố Khanh Khanh gật đầu, đấy tay anh ấy ra, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại vòng tay rúc vào lồng n.g.ự.c anh ấy: "Chị A Niệm và anh Triệu có qua đây không anh?"

“Có, chậm nhất là ngày mai.” Sở Đại vòng tay trái ôm eo vợ, tay phải gối ra sau đầu, tâm tư vừa động: "Cái hộp đồ kia ... em có mang theo không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 185: Chương 185



Cố Kim đã rất nhiều lần chạy đi chạy lại công xã, đăng ký kết hôn là một chị gái quen biết, cầm kẹo mừng từ Cố Khanh Khanh, cô nheo mắt cười: “Đội trưởng Cố à, con rể của anh là quân nhân hả?"

Nhà lão Cố biết kén rể thật đó, vừa cao ráo đẹp trai, bỏ qua thân phận quân nhân đi thì vẫn còn hộ khẩu thành phố.

“Đúng vậy.” Cố Kim cười khờ khạo: “Làm phiền chị rồi."

“Không phiền phức.” Chị gái trả lại sổ hộ khẩu, nghi hoặc hỏi: "Các người có phải muốn đến Cục Công an để dời hộ khẩu không?”

Không hiểu tại sao chị ấy lại hỏi như vậy, Cố Kim gãi đầu: "Chúng tôi không định chuyển hộ khẩu của con gái ra ngoài ..."

“Tại sao vậy?” Chị gái không hiểu: "Hiện giờ dời hộ khẩu thì con gái anh hộ khẩu thành thị, về sau con cái cũng ăn lương thực trong thành, đi học tốt nghiệp còn có thể an bài công tác, anh muốn về sau cháu ngoại theo mẹ nó hộ khẩu nông thôn?"

Cô cùng người đội sản xuất bất khả chiến bại quan hệ khá tốt, cho nên mới khuyên nhiều thêm hai câu: "Mau chuyển hộ khẩu đi, anh đừng có hồ nháo?"

Cố Kim sững sờ, trước đây anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, cả nhà họ Cố cũng không nghĩ đến cái này, trong nhà đều là hộ khẩu nông thôn, lúc này mới có một con rể hộ khẩu trong thành, có phần luống cuống, ban đầu anh chỉ nghĩ để hộ khẩu con gái ở nhà cũng có cái bảo đảm, không thiếu lương thực cho con bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nay mới biết hộ khẩu con theo mẹ, hai vợ chồng, chồng là hộ khẩu thành thị, vợ là hộ khẩu nông thôn thì con chỉ có thể theo mẹ.

Cố Khanh Khanh không hiểu chuyện này, cô kéo tay áo người đàn ông bên cạnh: "Hộ khẩu em có thể dời đến nhà anh không?"

“Tại sao không.” Chị gái mở túi kẹo hỷ, nhìn thấy bên trong có kẹo sữa thỏ trắng, cùng chocolate nhân rượu đã biết gia thế nhà trai không đơn giản: "Miễn là chủ hộ đồng ý là được."

Cố Kim quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên và cảnh vệ viên đang xa, ngượng ngùng: "Thông gia ..."

Bởi vì trước đó người Cố gia không cho con gái dời hộ khẩu, hiện tại vì cháu ngoại, không thể như thế được.

“Tôi đồng ý.” Sở Uyên không chút do dự: “Dời đi, đi cục công an dời."

“Vậy là được rồi, tôi cho hai người một giấy chứng minh, có đại đội cùng công xã chứng minh, thủ tục làm đơn giản hơn." Chị gái cầm giấy bút ra viết mấy dòng chữ, xong rồi thì đóng con dấu của công xã An Bình.

Cố Khanh Khanh nhét thêm cho cô ấy mấy bao kẹo hỷ, cảm ơn không ngừng.

Sau khi ra khỏi công xã, đi bộ 500 m về bên trái là đến cục công an. Ở đó trình bày lý do đến, có sổ hộ khẩu của Sở Uyên, còn có chứng minh của bộ đội, đại đội và cả công xã. Đồng chí chịu trách nhiệm dời hộ khẩu mang người làm ngay.

Bìa sổ hộ khẩu là loại giấy dai bình hường, bên trên viết ba chữ phồn thể, phía dưới có in chữ cục công an An Bình.

Lật sang trang thứ hai là phần trích dẫn của chủ tịch, mặt sau là chủ hộ Cố Thiết Trụ, bên trên có 4 trang là bốn anh em Cố gia, cùng với ba con dâu, 11 đứa cháu, một quyển sổ rất dày.

Cảnh sát mở sổ hộ khẩu Sở gia ra, nhìn thấy hai tờ giấy thông tin mỏng, bên trên hai chữ "tại ngũ" mà giật mình.

Cục Công an hiện tại trực thuộc Giải phóng quân, rất nhiều người là quân nhân chuyển nghề, cả cảnh sát đăng ký hộ tịch cũng vậy.

Trầm mặc một lát, trên sổ hộ khẩu Sở gia viết tên Cố Khanh Khanh, dùng bút máy màu đen viết những thông tin cá nhân, sau đó đóng dấu đỏ.

Giải phóng quân Diêm Thành, Cục công an An Bình.

"Đồng chí, mọi người về Nam Dương cầm sổ hộ khẩu đến đồn cảnh sát địa phương làm thủ tục chuyển hộ khẩu vào là được, không có vấn đề gì thì tôi thu hồi hộ khẩu của nữ đồng chí hủy bỏ."

“Được rồi.” Cố Kim thở dài: “Làm phiền đồng chí.”

Sở Uyên biết thông gia mất mát, duỗi tay vỗ vỗ vai thông gia an ủi.

Sau khi ra khỏi cửa cục công an, Sở Đại nhìn một vòng, chung quanh không có cửa tiệm chụp ảnh, vốn dĩ muốn mang vợ chụp vài tấm ảnh lưu niệm, để lại cho Cố gia.

Tiếp theo là 4-5 năm không gặp, để lại cho mọi người tấm ảnh, người nhà đỡ nhớ.

Mà không có thì thôi, về Nam Dương lại chụp đi, điền địa chỉ gửi lại đây cũng được.

Cố Khanh Khanh không biết nam nhân của mình đang suy nghĩ cái này, cô đang ríu rít nói chuyện với Cố Thanh Liệt: "Anh ra chiến trường đừng như kẻ l* m*ng nha, anh trai à, thông minh một chút, em ra đảo gửi hải sản cho anh."

“Thôi đi.” Cố Thanh Liệt cười nhạo em gái ngây thơ: “Trên đảo có bưu cục à em gái? Thuyền mỗi tháng đến có 2 lần thôi, lại nói nữa, chờ em gửi đến Binh Đoàn chắc còn cá tôm ươn."

Thấy em gái há hốc mồm, Cố Thanh Liệt đưa tay xoa xoa đầu em gái ngốc: "Anh muốn ăn thì nghỉ phép xin đi thăm người thân, đến quân khu phương nam, ăn tiền trợ cấp anh cả không phải càng tốt sao? Em tự lo cho mình đi."

Sở Đại cùng Cố Xán Dương nhìn hai anh em đùa giỡn cong môi cười, hai người đàn ông vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương, hơi gật gật đầu.

Mười giờ sáng, Cố Kim đưa con gái lên xe lửa đi Nam Dương, từ biệt thông gia, nghe theo tiếng còi xe lửa, anh đứng ở bên dưới cầm hộ khẩu mà thất thần.

Chuyến tàu của Cố Thanh Liệt đến muộn hơn mọi người một tiếng, đưa mọi người lên tàu liên tục dặn dò Cố Khanh Khanh nhất định phải viết thư cho mình, lại cùng Sở Đại nói chuyện vài câu mới đi xuống dưới.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 186: Chương 186



Thấy cha còn ngây người, Cố Thanh Liệt cợt nhả trêu:""Cha à, cha rầu rĩ vì chưa nói với ông nội chuyện hộ khẩu của Khanh Khanh đúng không?"

Cố Kim lắc đầu: "Không phải, không thể để cháu con về sau không có lương thực ăn chứ, đúng không? Tuy là tiền trợ cấp của thông gia với em rể con cao. Cố gia ta cũng không bỏ đói cháu. Mà xác thực hộ khẩu trong thành tốt hơn nhiều hộ khẩu nông thôn, về sau đọc sách còn được phân phối công tác, không cần cả đời ngốc ở nông thôn."

Cố Thanh Liệt thấy cha đã nghĩ thông suốt nên không nói nhiều.

Từ Diêm Thành trở về Nam Dương rất nhanh, chiều khoảng 2h đã đến nơi, xuống tàu là có người bên quân khu ra đón.

“Thủ trưởng.” Cảnh vệ viên kéo cửa cho Sở Uyên đi lên.

Sở Đại đợi vợ lên xe rồi mình mới đi lên, cuối cùng là Cố Xán Dương và Chử Chiêu.

Trở lại môi trường quen thuộc, lại ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ trong không khí, Chử Chiêu dựa vào ghế sau thở dài: "Về đến nhà, lão cha chắc lại biến đổi đa dạng đối tượng bắt tớ phải đi thân cận."

Sợ đại nghe cậu bạn than ngắn thở dài, vỗ vỗ bả vai: "Ngồi xa chút, đừng gần tớ vậy!"

Chử Chiêu lại than thở một trận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Cố Xán Dương sát cửa sổ, tựa đầu vào vai anh trai, trên xe lắc lưng, ngáp một cái xong ngủ mất tiu.

Cố Xán Dương nghiêng đầu nhìn em gái, ánh mắt ôn hòa.

Sở Uyên nghe Chử Chiêu than thở, oán hận về cha. Có thể là con trai đã cưới vợ, lòng ông yên tâm phần nào, bề ngoài thái độ với Sở Đại vẫn không tốt. Rốt cuộc là con trai mình, nhiều ít thở phào ra một hơi.

"A Chiêu, cháu cũng già đầu rồi, nhà cháu chỉ có mỗi cháu, cha mẹ cháu sắp 40 đến nơi, cháu nói cháu không thành gia, cha mẹ có thể an tâm?"

"Chú Sở à, biết là thế nhưng mà không thể bắt cháu tùy tiện cưới một người về chứ đúng không? Không thể để cháu từ từ xem được sao? Ngài không biết cha cháu đâu, tệ lắm cũng là một Quân Trường, vậy mà chiến sĩ nhà ăn nào bảo trong nhà có em gái cũng ngồi lại hỏi, làm như cháu là hàng ế ở Cung Tiêu Xã cần đẩy mạnh tiêu thụ vậy, con có tệ thế đâu!"

Sở Uyên vốn đang banh mặt, nghe xong nhịn cười không nổi: "Cha cháu bình thường không như vậy." Lần này về tìm lão Chử chơi cờ cười nhạo ông bạn chút.

Thực mau đã đến quân khu phương nam, nhìn thấy biển số xe, lính canh vẫn như thường lệ kiểm tra, cảnh vệ viên từ cửa xe trình ra giấy thông hành, lính gác cúi chào, ý bảo cho đi.

Nhìn thấy sắp đến căn cứ quân sự, Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của đồng chí lái xe: "Đồng chí, dừng xe để bọn họ đi xuống."

Ở quân khu Phương Nam, chỉ có tư lệnh quân khu mới có thể đi lại không bị cản trở, Sở Đại và những người còn lại tính là người ngoài, không được hưởng đặc quyền này.

Chử Chiêu giúp bọn họ khiêng túi lớn nhỏ xuống dưới, Cố Khanh Khanh hướng cửa sổ xe vẫy tay: "Cha ơi, chúng con về trước ạ!"

Sở Uyên gật đầu, hiếm có mà quan tâm một câu: "Ngồi tàu lâu, về nhà nghỉ ngơi đi."

Khi xe đi vào khu vực cấm quân sự, Chử Chiêu mới hoàn hồn, khiếp sợ: "A Đại này, chú Sở chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy đúng không?"

Khóe miệng Sở Đại giật giật: "Ông ấy mỗi lần thấy tớ chỉ nghĩ làm thế nào đá tớ vài phát."

Cố Xán Dương và Chử Chiêu giúp mang bao lớn, bao nhỏ về đại viện quân khu, chân Chử Chiêu muốn nhũn ra: "Không được, tớ phải về nhà ngủ một giấc, trễ chút tới tìm mọi người."

“Đi đi.” Sở Đại khẽ gật đầu.

“Anh ơi, uống miếng nước.” Cố Khanh Khanh rót ra hai ly nước đưa cho hai nam nhân ngồi trên sô pha, nhìn quanh: “A Chiêu đã về rồi sao?"

Sở Đại gật đầu, cầm lấy cái ly nước ngẩng đầu cạn sạch một hơi.

Nhìn thấy có giọt nước trượt xuống yết hầu của anh ấy, Cố Khanh Khanh nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt nóng lên: "Hai anh nói chuyện đi, em đi lên lầu ngủ một giấc."

Cố Xán Dương gật đầu, cầm cái ca tráng men, nói: "Buổi tối đến bếp không quân ăn cơm."

“Vâng!" Cô đúng là có quyết định này, vẫn là anh trai hiểu cô!

Bước lên cầu thang gỗ lên lầu, cô quay về phòng ngủ, đem túi hành lý gấp gọn cất vào ngăn tủ.

Căn phòng khá rộng rãi, cô nhìn thoáng qua góc trống, dùng ngón tay ra hiệu, tự lẩm bẩm: "Nơi này hình như có thể đặt được một cái tủ năm ngăn."

Sở Đại vừa đẩy cửa đi vào, nghe thấy vợ đang tự lẩm bẩm, lẩm bẩm, từ phía sau ôm lấy em ấy, chống cằm lên đầu vợ hỏi: "Vợ à, đang nói cái gì đó."

“Không có gì nha." Cố Khanh Khanh kéo anh ấy ngồi xuống mép giường: "Anh cả về rồi ạ?"

"Ừ, trở về nghỉ ngơi, ngày mai có nhiệm vụ."

“Kỳ nghỉ của anh cả ngắn quá.”

“Anh cả vì lễ cưới chúng ta đào được 10 ngày nghỉ, không dễ." Sở Đại nghịch đôi tay nhỏ nhắn: "Buồn ngủ không em? Ngủ một giấc đi, buổi tối anh mang em đi bờ biển, sáng mai chúng ta đi chụp ảnh, ngày kia là lên đường ra đảo."

Lệnh trên đưa xuống là 12 tháng giêng, hai hôm nay tranh thủ đưa em ấy đi dạo biển, xem em ấy có thể thích ứng không.

Dù sao vợ lớn lên ở đất liền, nếu không thích ứng được hoàn cảnh thì lúc chưa lên đảo, toàn bộ còn kịp.

Nếu là ra đảo mới phát hiện thì em ấy phải chịu tội rồi.

Cố Khanh Khanh gật đầu, đấy tay anh ấy ra, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại vòng tay rúc vào lồng n.g.ự.c anh ấy: "Chị A Niệm và anh Triệu có qua đây không anh?"

“Có, chậm nhất là ngày mai.” Sở Đại vòng tay trái ôm eo vợ, tay phải gối ra sau đầu, tâm tư vừa động: "Cái hộp đồ kia ... em có mang theo không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 187: Chương 187



Thâm tình của Cố Khanh Khanh, sau khi Sở Đại đưa vợ về nhà, anh biểu đạt tình cảm của mình một phen.

Giữa lúc thăng hoa, anh thì thầm vào tai vợ: "Vợ ơi!"

"Anh yêu em!"

Một đêm mộng đẹp.

Buổi sáng, cảnh vệ viên từ nhà ăn mang cơm về, tính vào tiền trợ cấp của Sở Uyên, Sở Uyên chậm rì rì uống cháo hải sản, nói với con trai: "Ngày mai đi đảo, hôm nay đưa Khanh Khanh đi dạo quanh Nam Dương đi, có cái gì muốn mang theo thì mua hết đi!"

“Con biết.” Sở Đại thái độ không nóng không lạnh.

Cố Khanh Khanh muốn xoa dịu quan hệ cha con, ngày hôm qua đã nói chuyện, cô muốn nấu cơm cho Sở Đại, cô cầm chén nhìn Sở Uyên cười: "Cha, buổi trưa con nấu cơm, ngài có thể về nhà ăn không?"

“Khanh Khanh còn biết nấu cơm sao?” Sở Uyên thực nể tình: "Cha nhất định sẽ về, trưa không ăn ở nhà ăn!"

Lời của Sở Đại truyền đến môi, anh nuốt trở lại, chậm rãi quấy chén cháo tôm, nghĩ thầm, mình không thể chịu đựng một mình.

Ăn sáng xong, Cố Khanh Khanh hưng phấn kéo chồng ra cửa, Sở Đại từng bước theo em ấy, thấy em ấy đi cửa hàng mua thực phẩm, anh đưa tay giữ người lại —

"Tới tiệm chụp ảnh trước."

“Hả?” Cố Khanh Khanh khó hiểu: “Chúng ta đi chụp ảnh sao anh?"

"Chụp hai tấm ảnh, gửi về Diêm Thành một tấm, một phần lưu lại ở quân khu, A Chiêu sẽ đến lấy."

Cố Khanh Khanh chớp mắt, hiểu được tâm tư của anh ấy, trong lòng ấm áp không thôi, đi theo anh ấy đi chụp ảnh.

Tiệm chụp ảnh ở đây là của nhà nước, người chụp ảnh là một anh chàng cao, gầy, còn trẻ, tầm trạc tuổi bọn họ.

“Vợ chồng mới cưới đến chụp ảnh cưới à?” Anh chàng cười hỏi khi nhìn thấy đôi nam nữ thân mật đến.

Sở Đại gật đầu: "Rửa ảnh cần bao lâu?"

Anh chàng bất lực giang tay: “Sẽ mất mười ngày nửa tháng, nếu mà các vị vội thật không có biện pháp gì khác."

"Các người có phải rời khỏi nơi này đúng không?"

“Ừ, có chút việc." Sở Đại không nói rõ.

Bất quá anh chàng chụp ảnh coi như gặp quá nhiều trường hợp như vậy, nơi này dựa gần quân khu, nam nhân vừa bước vào tiệm chụp ảnh đã nhìn hoàn cảnh trong phòng, cửa sổ, cho nên anh có thể đại khái hiểu thân phận của nam nhân.

"Chúng tôi có thể gửi bưu điện, hoặc là đồng chí nhờ người lại đây nhận cũng được."

“Được.” Cố Khanh Khanh nhìn những bức ảnh chụp chưng bày trong quầy kính, cười hì hì: "Anh ơi, nơi này chụp ảnh đẹp quá, chúng ta chụp ở đây đi."

Sở Đại ánh mắt nhu hòa lại: "Được!"

Anh chàng chụp ảnh đưa họ đến bức tường trắng, trên tay cầm chiếc máy ảnh Hải Âu 120, khoa tay điều chỉnh góc máy ảnh về phía bọn họ: "Lại gần một chút đi, nam đồng chí cười một cái, nữ đồng chí thu ý cười lại một chút, cười tươi quá rồi!"

Sở Đại vươn tay ôm eo vợ, Cố Khanh Khanh thu lại ý cười, dựa gần vai anh ấy, tuy không cười nhe răng nhưng đôi mắt sáng ngời, mặt mày hạnh phúc lan tràn.

Nam nhân nghiêng người nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, khóe miệng nhếch lên.

Anh chàng đã chụp được cảnh này, chờ nam nhân ngước mắt lên lại chụp thêm vài tấm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được rồi, đồng chí xong rồi." Anh chàng lấy cuộn phim ra và nói: “Các vị rửa mấy tấm? Là có người đến lấy hay chúng tôi gửi sang cho các vị."

Cố Khanh Khanh buột miệng thốt ra: “Hai phần đi."

Sở Đại xoa xoa đầu, ánh mắt cưng chiều: "Đồng chí giúp tôi rửa ra bốn phần."

“Được rồi.”

Cố Khanh Khanh thắc mắc: "Anh ơi, tại sao phải rửa tận bốn phần. Lưu ở nhà một phần với thôn Đại Truân Tử là được rồi nha."

“Anh cả, anh hai cũng giữ một người một tấm." Nam nhân thanh toán tiền, ghi địa chỉ: "Hai phần này phiền đồng chí tách nhau ra gửi, hai địa chỉ, dư lại 2 phần nửa tháng sau tôi nhờ người đến lấy."

Cố Khanh Khanh không ngờ anh lại chu đáo đến vậy, càng ngày cô càng cảm thấy nam nhân của mình là tốt nhất trên đời.

“Được rồi.” Anh chàng cất tiền trong ngăn kéo, xác nhận địa chỉ: “Đội sản xuất bất khả chiến bại của thôn Đại Truân Tử Diêm Thành, cùng Binh Đoàn Xây Dựng Binh Đoàn đúng không?"

“Đúng vậy, phiền toái đồng chí.”

“Đồng chí, các người quá khách khí, vì nhân dân phục vụ." Người thanh niên mỉm cười đưa bọn họ ra khỏi phòng chụp ảnh, nhìn bọn họ bước đi rồi mới quay lại cửa tiệm.

Cố Khanh Khanh đến cửa hàng thực phẩm cắt nửa cân thịt, mang theo chồng đi chợ, rồi mua ở đội sản xuất gần đó quả quýt cùng rau xanh, một ít cải thìa, hai trái cà tím, một túi ớt cay với năm khối đậu hủ.

Cô rút tiền trong túi ra trả tiền rồi để chồng xách đồ, s* s**ng cầm quả quýt, lột vỏ nhét vào miệng anh ấy: "Ngọt không anh?"

“Ngọt lắm.” Sở Đại không nhanh không chậm đi bên cạnh, lười nhác đáp.

Cô cong mắt cười, tự mình ăn một miếng, mặt mày nhăn thành một đoàn, thè lưỡi, đá người đàn ông đang hả hê kia: "Anh gạt em!"

“Là em quá dễ lừa gạt.” Sở Đại chuyển chủ đề: “Ở nhà không có gạo, em có mang theo sổ lương không?"

“Mang theo.” Cố Khanh Khanh thật sự quên vừa rồi chuyện gì xảy ra: "Cục lương thực ở đâu vậy anh?"

"Đi thẳng quẹo trái đi. Có anh ở đây, em yên tâm đi." Cằm nam nhân hướng hướng trước mặt, ý bảo cô đi trước. Theo chỉ dẫn của anh ấy, cô tìm được cục lương, đến quầy bán lẻ, dùng phiếu lương nhận được 10 cân gạo, chỉ tốn thêm 5 mao tiền.

Khi trở lại quân khu, cô cứ cảm khái mãi thôi: "Khó trách, cha nghe thím ở công xã nói xong thì đem sổ hộ khẩu em dời lại đây. Hóa ra ăn lương phân phối là dạng này nha."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 188: Chương 188



Sở Đại theo cô gái nhỏ đi vào trong sân, nghe em ấy cứ lẩm bẩm một hồi, trong lòng bồi hồi, chính là chờ đến trưa vợ nấu cơm, trong lòng anh ít nhiều hơi sợ.

Cố Thanh Liệt không có ở đây, không ai chống với anh, cha anh đã nhập hố, không ấy, kéo thêm Chử Chiêu không nhỉ?

Đang suy nghĩ miên man thì đồ đạc bị cô gái nhỏ cầm đi vào bếp, anh dựa vào khung cửa xem em ấy nấu cơm.

Thực ra nhìn thì vẫn khá tươm tất, nhưng nồi nước hầm xương to nhìn ngon, dậy mùi, uống vào thì đúng là ... muốn nửa cái mạng.

Cố Khanh Khanh đang cắt cà tím, cô hỏi nam nhân đứng ngoài cửa: "Anh ơi, anh cả có nhiệm vụ bay vào buổi chiều đúng không? Không ấy anh gọi anh ấy sang ăn trưa."

Sở Đại tựa đầu vào cửa thở dài, thầm nghĩ, vợ à nên buông tha anh cả đi: "Trước khi bọn họ ra nhiệm vụ, về đồ ăn sẽ được khống chế nghiêm khắc, chỉ sợ không được."

“Ồ.” Cố Khanh Khanh hiển nhiên có chút thất vọng, Cẩu Đản nếm thử canh cô nấu rồi, còn anh trai thương yêu cô nhất vẫn chưa đâu.

Thấy vợ có phần mất mát, Sở Đại quyết đoán kéo anh em kết nghĩa xuống nước: "A Chiêu hôm nay không có việc, anh kêu cậu ấy sang."

“Được nha.” Cố Khanh Khanh sảng khoái đồng ý: “Anh đi đi, phòng bếp giao cho em, từ ngày mai em sẽ nấu cơm cho anh."

"…… Được."

Thấy anh đã đi rồi, Cố Khanh Khanh đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, vẫn còn kịp.

Ung dung, cắt xong cà tím thì cắt ớt, băm thịt, trong nhà dầu muối tương dấm đều có, mà hình như trước giờ chưa từng đụng đến.

Thái đồ ăn xong, lúc này vo gạo nấu cơm.

Sở Đại chưa từng dạy cô sử dụng bếp ga thế nào, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, mà trước giờ năng lực tự mò mẫm của cô tốt lắm, s* s**ng chút thì đã biết cách mở lửa.

Vừa nhìn miếng đậu hũ trong chén, cô nhớ lại hình ảnh chú ba chiên đậu hũ hồi tết, miệng lải nhải: "Trước là cắt mỏng ra, thành khối tam giác, mỏng chút, cho dầu, đợi dầu sôi rồi chiên lên ... xong rồi thêm ớt băm, xì dầu, cuối cùng thêm muối ... Là như vậy sao?"

Gãi gãi đầu: "Là như thế này đi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc Chử Chiêu đi vào cùng Sở Đại, nhìn thấy chị dâu nhỏ cứ đi tới đi lui trong phòng, miệng thì lẩm nhẩm, còn thường gãi đầu, nén cười: "Sao tớ cảm giác thấy được lão Cố nhỉ?"

Sở Đại gật đầu: "Bọn họ trông khá giống nhau."

“Chúng ta ra phòng khách ngồi đi, đừng làm chị dâu nhỏ áp lực, nấu cơm là phải từ từ thôi, tớ cũng không đói bụng." Chử Chiêu túm Sở Đại sang sô pha, mở TV, ghé sát vào màn hình chuyển kênh rồi ngồi lại ghế sô pha.

Như không xương cứ nằm dài trên đó.

“Lão Sở, trước đây chị dâu nhỏ từng nấu cơm sao?” Chử Chiêu trong lòng có chút chờ mong.

“Đã làm." Khóe miệng Sở Đại giật giật, cánh tay đáp ở sau lưng ghế sô pha, tay phải còn lưu lại dấu vết đạn cọ qua.

"Chắc là ăn ngon lắm. Chú ba nhà họ Cố nấu cơm ngon mà, tớ thấy khoảng thời gian này chị dâu nhỏ đều loanh quanh ở phòng bếp học, chắc là muốn nấu cho cậu ăn."

Sở Đại sửng sốt, cái này anh không để ý đến thật. Sau đám cưới anh mỗi ngày dậy sớm chặt củi nhóm lửa, buổi sáng đi theo cha vợ ra đội, buổi chiều cùng Cố Hùng ra sau núi đốn củi, buổi tối lại bị người nào đó trêu chọc, vô tâm mà để ý cái khác.

Cuộc sống quá viên mãn.

Nhà họ Cố có quá nhiều anh em, ngoại trừ buổi tối ngủ cạnh nhau, thời gian còn lại đều bị các anh em lấy danh nghĩa con rể Cố gia kéo đi, xuất một lần lực cho đội sản xuất.

Chống mu bàn tay lên trán, thở dài: "Cậu nếm thử rồi sẽ biết."

Cái này thật khó mà nói dối.

Cố Khanh Khanh bận rộn trong bếp hơn một tiếng rưỡi, Sở Uyên 12h trưa đã về, bởi vì con dâu dặn ông về nhà ăn cơm.

Thông thường, ông hận không thể ngốc ở trong bộ tư lệnh để làm việc, nay thì đúng giờ đứng dậy, làm Phó Tư Lệnh cùng các bị quân trường xem đến hết hồn, mấy đôi mắt nhìn nhau, nghĩ trăm vạn lần cũng không ra chuyện gì.

Về nhà thì đồ ăn đã bày ra bàn, mắt Cố Khanh Khanh sáng lên, cô ngọt ngào gọi: "Cha về rồi ạ?"

Sở Uyên hiếm thấy khen người: "Vừa tới cửa đã nghe được mùi thơm, trưa nay ăn cái gì?"

Sở Đại cùng Chử Chiêu nghe vậy, đồng thời nhìn nhau, nhướng mày.

Chỉ có con dâu Cố Khanh Khanh và nhà họ Cố mới có thể được Sở tư lệnh nhu hòa mà đối xử thế thôi.

“Cà tím om thịt, bắp cải xào, ớt và thịt băm đậu hũ.” Cố Khanh Khanh đếm đếm: “Đây là lần đầu tiên con nấu ăn, không biết có ngon không, cha, ngài nếm thử nha!"

Vừa nói, cô vừa khoác tay Sở Uyên dẫn cha đến bàn ăn, cảnh vệ viên nhìn thấy động tác thân mật theo bản năng sờ s.ú.n.g chỗ eo, phản ứng lại, đây là em gái Cố gia, là con dâu thủ trưởng lại buông tay ra.

Sở Uyên cũng bị giật mình, bị Cố Khanh Khanh ấn ngồi trên bàn, đã thật lâu không có người dám tới gần ông, chứ đừng nói là đụng vào người ông như vậy.

Xem ra con dâu xem ông như cha, là để bụng mình là người Sở gia.

Nhìn ba đĩa thức ăn thơm phức trên bàn, thêm một nồi cơm trắng, trong lòng ấm áp: "Khanh Khanh, A Đại cưới được con là phúc của nó."

Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm, cầm đũa đưa cho cha, liếc mắt thấy nam nhân từ ghế sô pha đứng dậy: "Cha nói đúng, con cũng nghĩ như vậy!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 189: Chương 189



Sở Đại kéo ghế ra, tiếp đón Chử Chiêu ngồi xuống, thấy cha cầm đũa, gương mặt vui vẻ duỗi tay gắp cà tím cho vào chén, anh hơi nhướng mày.

Cố Khanh Khanh vào bếp lấy củ cải chua, tổng cộng có bốn món, cà tím om thịt, cải xào, thịt băm kho đậu hũ.

Lúc cô đi tới, Sở Uyên vừa mới nhét cà tím vào miệng, bên cạnh có ba người đàn ông nhìn chằm chằm.

"A Chiêu, anh cũng ăn đi. Anh Tiểu Hủ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay em nấu có ba món thôi, nhưng nhiều lắm."

Chử Chiêu kéo ghế ngồi xuống, nhìn Sở Uyên tay cầm đũa trì trệ ở không trung, anh cười tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon không chú Sở?"

Nói rồi bản thân cầm chén đũa, phải thử một chút.

Sở Uyên nhai xong, nụ cười trên mặt càng thêm đọng lại.

Có phần hoài nghi nhìn mâm đồ ăn sắc hương đều có, màu sắt rất đẹp, nước sốt đậm, bên trên hành lá cắt nhỏ, nhìn thực hoàn mỹ.

Lão tam Cố gia không phải là đầu bếp sao? Sao mà Khanh Khanh học lâu vậy ... ra thành cái hương vị thế này?

Một lần lão già ông nhai cảm thấy sao mà gian nan quá, cố tình còn phải giả vờ bình tĩnh, gật gật đầu: "Ăn ngon."

Sở Đại thấy cha mặt không biến sắt, đôi mắt liếc liếc đồ ăn, nhìn không tệ, ngập ngừng cầm đũa lên.

Chắc là, em ấy đã đi theo chú ba học được chút da lông, có tiến bộ?

Chử Chiêu hào hứng gắp một miếng đậu hũ chiên vàng ruộm cả hai mặt, bên trên có thêm thịt băm và ớt cay đỏ xắt nhỏ, trông thật ngon mắt.

Nhét thẳng vào miệng, héo bẹp ngay tức khắc.

Không dám tin tưởng được mà nhìn Sở Uyên đối diện đang kẹp cải chua, nhíu mày, suy nghĩ có phải đậu hũ để lâu bị chua, hoặc là mình với vừa từ chỗ A Đại ăn kẹo cho nên hương vị chạy mất rồi?

“Ăn ngon không, A Chiêu?” Cố Khanh Khanh đẩy cà tím om trước mặt về phía mình A Chiêu, ngồi vào bên cạnh: "Ăn ngon thì ăn nhiều chút nha, trong nồi còn cơm."

Chử Chiêu lung tung gật đầu, nhanh chóng gắp một đũa cà tím, lúc này đã học được thông minh rồi, cắn một ngụm nhỏ, thiệt nhỏ.

"..." Không thể nào hình dung được hương vị, chỉ là cảm thấy tiếc cho vẻ ngoài xinh xắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nhìn biểu hiện của anh bạn, đôi đũa tính gắp cà tím lại xoay chuyển kẹp củ cải chua, cái này là mẹ vợ làm, ở Cố gia đã ăn qua rồi, tương đối yên tâm hơn phần nào.

Đũa của hai cha con đồng thời đáp xuống đĩa củ cải chau, hai người ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của Sở Đại đang theo sự cười nhạo.

Thực sự là có phúc.

Sở Uyên đánh nhau nửa đời người, trước nay ăn cả vỏ cây cùng rễ cỏ, lần này thật sự không ngờ món ăn đẹp mắt, mà khi ăn vào lại giống như gặp ma.

Ông thông cảm liếc nhìn con trai, lại thoáng nhìn một mâm đồ ăn này, nói với cảnh vệ viên đang đứng ngốc bên cạnh: "Ngồi xuống đi, ăn nhiều một chút."

Cảnh vệ viên đứng thẳng người: "Cảm ơn thủ trưởng, tôi ăn ở nhà ăn là được rồi."

“Tôi hạ lệnh cho cậu, ngồi xuống ăn cơm.” Sở Uyên giọng điệu càng thêm nghiêm túc, Chử Chiêu nhanh chóng đưa chén bát sang.

Cảnh vệ viên đành phải ngồi xuống, tiếp nhận chén.

Lúc trước ở Cố gia không nhiều chú ý như vậy, hiện giờ là ở Quân Khu, mình ngồi cùng bàn thủ trưởng ăn cơm xác thực có điểm kinh hãi.

Chờ cắn một ngụm thì mới biết lý do thủ trưởng nay sao hiền lành thế.

Nhìn thấy bốn người đàn ông ngồi trên bàn im lặng ăn cơm, Cố Khanh Khanh đẩy đẩy cánh tay Sở Đại: "Anh trai, sao anh không dùng bữa, anh xem anh gầy vậy, ngày mai lên đảo, về sau mỗi ngày mệt lắm."

Nói rồi, cô gắp cho anh một miếng đậu hủ lớn vào chén, trên mặt dính đầy tương, thịt.

Sở Đại tránh không thể tránh, trong lòng thở dài một hơi, nhận mệnh ăn cơm.

“Ăn ngon không?” Cố Khanh Khanh không nhận ra cô đã hỏi mấy lần, nhưng chỉ có Sở Uyên là có chính diện trả lời mình.

“Ăn khá tốt." Sở Đại gắp cho vợ một miếng cà tím, cười nói: “Nếm thử tay nghề của em đi, vội một buổi sáng còn chưa ăn miếng nào."

Nghe anh ấy nói những lời săn sóc, Cố Khanh Khanh lòng mềm như nước, chờ cà tím vào miệng, càng cảm động, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.

Thảo nào mọi người đều trầm mặc không lên tiếng..

Cô còn muốn khóc không ra nước mắt đây, cố nuốt nước mắt vào trong.

Các bước làm đều đúng, cô làm đúng theo phương pháp của chú ba nấu cơm rồi mà.

Thấy vợ có chút thất vọng, Sở Đại chậm rãi nói: "Thật ra là ăn khá tốt, anh không kén chọn."

Cố Khanh Khanh: "Vậy thì anh đừng cứ ăn mỗi củ cải muối!"

Sở Uyên cười nhạo, bình tĩnh đổi thành cà tím: "Khá được, Khanh Khanh à, về sau mỗi ngày con cứ nấu cho nó ăn, ăn lâu dần thành thói quen, trù nghệ cũng lên, nghỉ phép trở về cha kiểm tra xem có tiến bộ hay không."

Chử Chiêu ở bên cạnh muốn cười mà không dám, vẻ mặt thống khổ không nói nên lời.

Chú Sở đúng là hố con trai mà, sợ A Đảo trên đảo sướng quá hay gì?

Sở Đại cũng hiểu ý của cha, nhếch mép, tiếp tục ăn cơm.

Bữa cơm này diễn ra rất dài, ăn cơm mà thống khổ cực kỳ, Sở Uyên từ khi thành Quân Trường thì đồ ăn đã thay đổi, ngon lành, vậy mà hiện tại thành Tư Lệnh ngược lại một ngày không bằng một ngày.

1 giờ 30 phút chiều cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn khó khăn, mọi người kể cả Cố Khanh Khanh thở dài một hơi, nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
 
Back
Top Bottom