Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 190: Chương 190



Cố Khanh Khanh có phần ngượng ngùng, bắt đầu dọn bàn ăn: "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn đi, lên đảo con luyện sau, con học chị A Niệm nấu cơm, chờ trở về mời cha nếm thử lại nha!"

“Được.” Sở Uyên cầm tiếp nhân ly trà do thị vệ pha, giải khát, cười cười: "Cha chờ các con về."

Cố Khanh Khanh gật đầu, thật lòng cảm ơn cha, A Chiêu cùng anh Tiểu Hủ thông cảm, ăn hết sạch đồ ăn.

Bây giờ đồ ăn không phải đặc biệt phong phú, đồ ăn có khó ăn đến mấy cũng phải nuốt xuống, no bụng là được. Nếu là trưa ăn không hết tối cô phải ráng ăn, đã biết không ngon nào dám kéo thêm mọi người.

Sở Đại giúp thu dọn bát đĩa mang vào phòng bếp, đang định xắn tay áo rửa bát, bị nữ nhân đẩy ra ngoài: "Anh đi nói chuyện với A Chiêu đi, ngày mai đi đảo rồi, các anh em anh khẳng định có lời muốn nói, em rửa chén xong đi ngủ trưa, anh không cần xen vào, buổi tối chúng ta đi bếp không quân ăn."

"Được!" Thấy vợ kiên trì, anh tự giác rời khỏi bếp: "Đun nước nóng rửa nha em!"

"Vâng, em biết rồi."

Chử Chiêu nằm trên sô pha xoa bụng, cảm thấy mệt quá mệt.

Thấy anh em đi tới, đột nhiên thả một câu: "Tớ thấy không cưới vợ cũng được!"

Sở Đại gật đầu: "Có bản lĩnh cả đời đừng cưới!"

Chử Chiêu thở dài: "Bây giờ có vợ rồi, khinh thường đám quang côn tớ, buổi tối đi bếp không quân ăn sao? Ngày mai phải đi rồi, phải nói với anh vợ lợi hại kia một tiếng chứ?"

“Ừ.” Sở Đại cầm tờ báo bên cạnh lên, ngồi ở sô pha tùy ý xem: "Phải chào hỏi một tiếng, người ta đem em gái bảo bối gả cho tớ rồi, lễ nghĩa cần nên có, tuyệt không thể thiếu."

"Đúng rồi, cuối tháng này, cậu giúp tớ đi tiệm chụp ảnh ngoài quân khu lấy ảnh chụp."

“Ảnh cưới à?” Chử Chiêu biết buổi sáng hai người đi ra ngoài, liền nói đùa: “Thật không thể tin được, Sở Liên Trường từng nói sẽ độc thân cả đời, bây giờ kết hôn dính dính nhão nhoẹt vậy chứ."

Sở Đại bỏ qua sự trêu chọc của anh em tốt, gấp tờ báo đã đọc lại: "Cậu vẫn nên nhanh lên chút đi, nghe nói mấy ngày tới có đoàn Văn Công đến, thím Chử khẳng định sẽ kéo cậu đi gặp!"

Chử Chiêu k** r*n một tiếng, xoa xoa cái bụng trướng: "Thật đáng tiếc, tớ là quân nhân ở đây, trốn không thoát, hay là tớ chạy đến cậy nhờ chú Quan?"

"Đừng, cha cậu sẽ đánh gãy chân cậu."

Chử Chiêu hết hồn, nghĩ tới điều gì đó, lại bật người xuống ghế sô pha: "Tiểu Dung cũng ở trong đoàn quân công. Cậu nói xem, nói lần này đến đây có phải bọn họ không?"

“Tớ không biết.” Sở Đại để tờ báo xuống, đứng dậy pha hai tách trà nóng: "Đang trong phòng khách chỉ hai ta, cậu nói đi, có phải cậu có ý với Tiểu Dung không?"

“… Tớ coi em ấy như em gái.” Chử Chiêu chỉ giải thích mơ hồ: "Tiểu Dung là thích cậu, từ nhỏ đã bám lấy cậu, em ấy thường xuyên chạy đến Binh Đoàn ở Biên Thành cơ!"

“Tớ cũng coi em ấy như em gái.” Sở Đại để tách trà xuống, liếc nhìn người đang bận rộn trở lại phòng bếp, khóe môi khẽ cong lên: “Nhắc nhở cậu một câu, đừng nhắc chuyện này trước mặt vợ tớ, lúc trước ở binh đoàn gặp Tiểu Dung, vợ tớ thiếu chút đã chạy."

Chử Chiêu một tay chống đỡ đầu: "k*ch th*ch vậy à? Nhìn không ra được cậu là bánh trái thơm nha, chị dâu nhỏ theo đuổi cậu à?"

“Ừ, dù sao bộ dáng tớ cũng có tính lừa gạt cao." Sở Đại ở nhà mình, cả người thả lỏng, biểu tình lười biếng, cổ khí chất cà lơ phất phơ của con cháu đại viện lộ ra ngoài.

“Chậc chậc, không biết xấu hổ.” Chử Chiêu phỉ nhổ.

Tối nay Cố Khanh Khanh từ bếp không quân ăn cơm về nhà, cảm giác bụng khó chịu, cô kéo Sở Đại về nhà, đi vệ sinh xong muốn ngã quỵ, bò lên giường nằm không xem TV nổi nữa.

Ngồi bên cạnh, Sở Đại thấy vợ trằn trọc trở mình, trên trán lấm tấm mồ hôi, đứng dậy mở tủ lấy áo khoác: "Khanh Khanh, dậy đi phòng y tế quân khu!"

Cố Khanh Khanh nắm chặt góc áo, lắc lắc đầu: ".... Em không có việc gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có phải buổi trưa ăn xong tiêu chảy không?" Thấy em ấy không chịu đi, nam nhân ngồi xuống mép giường: "Là chỗ nào không thoải mái?"

Nói xong nhíu mày, bữa cơm hồi trưa hương vị tệ mà không có nghiêm trọng như lần trước, anh cùng Chử Chiêu không bị gì.

Về phần Sở Uyên trốn trong bộ Tư Lệnh, chắc sợ tối lại cho ông ấy thêm bữa cơm nữa, hiện giờ còn chưa về nhà.

Cố Khanh Khanh xấu hổ buông bàn tay đang nắm lấy góc quần áo của anh ấy, cúi đầu chui vào chăn bông, nói nhỏ: "Chính là ... kỳ kinh nguyệt của em đến thôi!"

Sở Đại ngẩng ra, mãi một lúc mới hiểu được.

Kết hôn hai tháng, đương nhiên hiểu vợ đang nói cái gì.

Anh vén các góc của chăn bông để che đi đôi tai đỏ ửng của mình, một lúc sau lại dịch lại người vợ, ôm vợ vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhẹ xoa bụng.

“Có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng, tựa như đám mây nhẹ rơi vào lòng Cố Khanh Khanh gãi gãi, ngứa ngáy thật sự.

Cố Khanh Khanh nằm trong vòng tay anh, duỗi tay ôm lấy vòng eo của anh ấy, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của vào n.g.ự.c anh: "Đã tốt hơn nhiều rồi, anh ơi, sao người anh nóng như vậy."

Y hệt cái lò lửa lớn.

Sở Đại bất lực rũ mắt xuống, chậm rãi xoa xoa bụng của vợ, thở dài nói: "Là em cứ luôn đổ dầu vào lửa, vợ à!"

"Ngày mai lên đảo, ngồi thuyền mất 7-8 giờ, em có chịu nổi không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 191: Chương 191



“Tất nhiên có thể” - Cố Khanh Khanh có chút choáng váng, bụng dưới đau nhói, đau đến nép vào vòng tay của người đàn ông, đầu dụi vào lòng anh ấy. Cô khẽ nói: “Ngày mai chị A Niệm sẽ đến đây, em sẽ cùng chị ấy trò chuyện. Chỉ bảy, tám giờ mà thôi, sẽ trôi qua thật nhanh".

Người đàn ông không nói gì, chống cằm vào đầu em ấy, trong mắt anh là xót vợ, là yêu thương.

Dưới sự chăm sóc của anh, Cố Khanh Khanh mê man chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm cô cảm thấy hơi khó chịu và nhớp nháp nên nhẹ nhàng đứng dậy bật đèn.

Mãi một lúc ánh mắt quen dần với ánh sáng, cô nhìn vào vết đỏ tươi trên khăn trải giường, và sau đó nhìn vào người đàn ông đang ngủ yên lặng bên cạnh, cô khẽ chìm trong suy nghĩ.

Làm thế nào có thể đổi ga trải giường mà để anh không nhận ra? Cô hơi lo lắng.

Ngồi trên giường cầm chặt chăn bông, Sở Đại cảm nhận được gió mát thổi qua sau lưng, mờ mịt mở mắt ra. Anh thấy em ấy ngồi ở đó nhăn nhó cau mày, thần kinh lập tức thắt lại, dần dần tỉnh ngủ.

“Còn đau lắm không em?” - Anh ngồi dậy, chống tay lên ga trải giường, giọng điệu lo lắng.

Đồng tử Cố Khanh Khanh co rút lại, cô đã không còn kịp thời gian nữa rồi, hiện tại rất muốn kiếm một cái lỗ dưới đất mà chui vào.

Thấy em ấy vùi đầu vào chăn không nói gì, Sở Đại đang định đứng dậy mặc quần áo đi phòng y tế thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Kết hợp với phản ứng của cô gái nhỏ, anh lập tức hiểu ra, lại ngồi xuống giường, buồn cười nói: "Vợ à, sao em cứ ngại ngùng như vậy?"

Cố Khanh Khanh tức giận: "Quá mất mặt"

“Anh không nghĩ vậy.” Sở Đại gấp chăn bông lại và để sang một bên: “Sao em nói chuyện với chồng mình như vậy?” Trong giọng nói của anh mang theo ý cười rõ ràng.

Cố Khanh Khanh chậm rãi ngẩng đầu, mặt đỏ bừng như tôm chín, cô bò tới sau lưng người đàn ông, nói nhỏ vào tai anh: "Em làm bẩn ga trải giường, còn cả quần áo nữa ..."

Sở Đại vốn dĩ muốn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của em ấy, lại ậm ừ nghĩ đến điều gì đó, rút tay về: "Em vào phòng tắm thay quần áo đi, anh sẽ thay ga trải giường. Không có gì to tát đâu, lát anh giặt nhanh rồi treo lên là được!”

“Chồng là tốt nhất!” - Cố Khanh Khanh hôn lên mặt anh nói vài câu nịnh nọt, rồi xuống giường đi vào phòng tắm.

May mắn một điều, chỉ có hai người họ sống trên lầu, có cả phòng tắm riêng, nếu không sẽ thực sự xấu hổ lắm luôn í.

Nghe thấy tiếng bước chân của vợ đã vào phòng tắm, Sở Đại lắc đầu cười, theo vợ vào phòng tắm rửa tay.

Cố Khanh Khanh thoáng thấy nam nhân đi theo vào phòng tắm, cô ngượng ngùng đưa anh xà phòng.

Sở Đại không khách khí, cầm xà phòng rửa tay, kéo khăn tắm ở một bên lau khô tay, cầm lấy chậu rửa mặt ở trong góc tường: "Nước lạnh lắm, để anh đi lấy chút nước nóng cho em. Nhân tiện, sẽ lấy cho em một cái quần dài cho em thay, em đợi một chút".

“Tuân lệnh” - Cố Khanh Khanh dựa vào cửa, nở nụ cười ngọt ngào, còn đắc ý nói: “Em rất là ngoan mà.”

Về mặt này, Sở Đại hầu như không bình luận.

Ngay sau đó, anh bưng một chậu nước nóng sang, pha một ít nước lạnh vào, thử nhiệt độ nước, sau đó đưa cho vợ chiếc quần dài bằng vải cotton màu trắng: "Em thay quần đưa ra anh giặc.”

"Cái này, không tốt lắm đâu..." - Mặc dù Cố Khanh Khanh được gia đình chiều chuộng từ nhỏ nhưng cô không quen với điều này chút nào. Chuyện kinh nguyệt đau bụng cô còn xấu hổ không dám nói với mẹ, ráng nhịn cho qua. Huống hồ gì là để anh giặt đồ bẩn cho mình.

“Không có gì là không ổn cả” - Sở Đại dùng khăn nóng lau mồ hôi trên trán cho vợ, giọng điệu ôn nhu nói: “Anh sẽ thay chăn bông, em cứ từ từ không cần phải vội!”.

Khi Sở Đại ra khỏi phòng tắm, Cố Khanh Khanh đứng ngẩn người nhìn mình trong gương. Cảm giác hơi khó tả nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Người trong gương có đôi mắt to tròn, long lanh, khuôn mặt nhỏ xinh phiến hồng. Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc trong thời gian này, lông mày, mắt cong lên vui vẻ.

Có nước nóng, cô tắm sơ qua. Nhìn quần tây ngâm trong chậu nước, cô ngại không để cho Sở Đại giặt được. Vừa vén tay áo lên định ra tay giặt sạch thì Sở Đại ôm chăn và ga giường mới tháo ra tiến vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông đặt chiếc chăn màu xanh quân đội trong tay xuống, Cố Khanh Khanh vô thức liếc mắt nhìn, vết đỏ đậm rất dễ thấy.

Hai má nóng bừng, cô tránh sang một bên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh ấy.

Nhìn thấy vợ xắn tay áo, tay còn cầm xà phòng, Sở Đại nhướng mày: "Em tính làm gì?".

"Rửa...rửa tay" - Cố Khanh Khanh đem xà phòng nhét vào trong tay anh, chống chế nói: "Bây giờ em sẽ trở về phòng ngủ, anh giặt xong thì trở về phòng nhé, em chờ anh".

Nói xong cô gái nhỏ bỏ chạy.

Từ khóe mắt Sở Đại thoáng nhìn qua cái bóng bị ánh sáng chiếu thành thon dài chạy ra khỏi cửa, ánh mắt bất lực.

Cô gái này... không biết phải nói gì.

Khá là đau đầu với em ấy ...

Cố Khanh Khanh trở về phòng, nhìn bộ khăn trải giường màu xanh bộ đội mới được thay, cô vén chăn bông lên, chui vào nệm ấm chăn êm.

Bụng cô lại đau nhói, một tay khẽ sờ bụng, đổi tư thế nằm nghiêng.

Chồng không nằm cạnh, giường chiếu lạnh tanh.

Đột nhiên buồn không biết từ đâu đến, cô cất tiếng gọi: "Anh à?"

Tưởng rằng sẽ không có phản ứng gì, nhưng ai biết rằng người đàn ông từ phòng tắm bước ra, tay còn dính bọt xà phòng: "Sao vậy?"

Nháy mắt bớt khó chịu: “Anh nhanh tay chút nha, thiếu anh em ngủ không được".

Nam nhân cười cười gật đầu: "Hiểu rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 192: Chương 192



Sở Đại trở lại phòng tắm, nghĩ đến bộ dáng đáng thương của vợ nằm trên giường, anh tăng nhanh tốc độ giặt thật nhanh. Tay hoạt động hết công sức, chà sát, vết đỏ nhanh chóng bị rửa sách, cầm quần tây đã giặt sạch sẽ, thơm tho, mang ra phơi trên ban công tầng 2.

Anh đặt lại chậu rửa mặt vào chỗ cũ, vốn định quay vào phòng nhưng nghĩ đến phích nước ấm trong phòng đã bị anh dùng hết. Lặng lẽ xuống bếp mang lên cốc nước ấm.

Cố Khanh Khanh cầm lấy chiếc cốc men xanh quân đội, thổi vài lần, khẽ đưa lên môi nhấp một ngụm nước ấm.

Sở Đại chỉ ngồi ở bên giường nhìn em ấy uống nước, trong lòng trước đó còn có chút hối hận vì cái gì mình lại báo danh đi hải đảo. Đến hiện tại không còn cảm giác đó nữa.

Điều kiện trong Binh Đoàn không quá khó khăn, nhưng vì kế hoạch tác chiến khác nhau, đánh lớn đánh nhỏ, hai người sẽ ít gặp nhau hơn. Nếu có chiến tranh, có thể mất hai ba ngày hoặc nửa tháng mới trở lại Binh Đoàn để gặp lại em ấy.

Dù ra đảo phải đối mặt nhiều nguy hiểm không thể lường trước, không thể kiểm soát. Song mỗi đêm có thể về với vợ. Bộ dạng dính người thế này, anh không yên tâm em ấy ở nhà một mình.

Cô uống hết nửa cốc nước nóng, trong bụng cảm thấy ấm áp dễ chịu, thấy ánh mắt chồng đang suy tư gì đó, cô chủ động đưa cốc nước sang: "Chồng, anh uống không?"

Sở Đại một tay cầm lấy, uống cạn nửa ly còn lại, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trằn trọc đến tận giữa đêm, Cố Khanh Khanh quá buồn ngủ, ngáp một cái, luồn tay sang vạt áo chồng như bình thường, mãn nguyện đi vào giấc ngủ.

Sở Đại đưa tay vén chăn bông sau lưng, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ vỗ về lưng em ấy.

Cố Khanh Khanh sớm đã ngủ mê man, Sở Đại cũng có chút mệt mỏi, khẽ nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, ước chừng có thể ngủ thêm được hai ba giờ đồng hồ, nên cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Tia nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, Sở Đại đã tỉnh dậy lúc năm giờ, bởi vì người trong tay anh đã ngủ say, chỉ cần anh động một chút là cô sẽ cau mày, miệng khẽ rầm rì, nên đành mở to mắt nhìn trần nhà chờ cô thức giấc.

Mười giờ sáng, quân khu tập hợp ở bến tàu. Hiện tại còn sớm, sáu giờ ba mươi.

Để em ấy ngủ một giấc thật ngon, giữ tinh thần thoải mái rồi lên thuyền.

Anh nghĩ vậy như vậy.

Lúc 7 giờ 40 phút sáng, Cố Khanh Khanh dụi dụi mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo của chồng, nhổm người, hôn lên mặt anh: "Chào buổi sáng, đã đến giờ chưa anh?”

“Không vội, đứng dậy đi tắm trước đi” - Sở Đại đưa tay vén mớ tóc lòa xòa của vợ ra sau tai:: “Anh thu dọn đồ đạc, em cứ từ từ, không cần phải vội”.

“Vâng.” Cố Khanh Khanh trèo từ người anh xuống, ra khỏi giường, đi dép rồi chạy vào phòng tắm.

Cô vợ từ trước đến nay tính tình hấp tấp, xem ra ngày hôm qua thực rất khó chịu.

Nhìn thấy tinh thần em ấy trở lại bình thường, anh an tâm hơn phần nào, trong bụng thầm nghĩ ra đảo rồi tìm Triệu Trạch hỏi thăm xem có cách nào kê đơn cho em ấy giảm đau phần nào không?

Ngày hôm qua khuôn mặt nhỏ tái nhợt như vậy, anh nhìn thôi mà lo lắng rất nhiều.

Cố Khanh Khanh tắm rửa có chút chậm, tóc dài còn dày, tết lại rất mất thời gian. Sở Đại thay quần áo trước, dự định thu dọn hành lý rồi mới đi tắm rửa.

Mở tủ, anh ném quần áo thường ngày của mình và quần áo của cô lên giường, không cần mang theo quân phục cũ, sau khi ra đảo sẽ mặc quân phục hải quân.

Sau một hồi thu dọn, anh chỉ có hai, ba bộ quần áo và tây trang, chủ yếu mang đồ cho vợ.

Kéo ngăn tủ ra, anh thấy băng nguyệt sự phụ nữ dùng trong ngày có kinh nguyệt, im lặng một hồi, lặng lẽ cho vào túi cho em ấy.

Sau khi gấp hết quần áo rồi bỏ vào túi vải, Sở Đại đi vào phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng và cốc nước đánh răng, nói chuyện với cô gái nhỏ đang đứng chải tóc bên cạnh: "Anh chỉ mang theo một ít quần áo, em xem muốn mang cái gì thì mang theo hết, thiếu thì tranh thủ đi mua mang lên đảo.”

“Không thiếu” - Cố Khanh Khanh thắt b.í.m tóc, chải lại phần tóc mái trước trán, cười tươi như hoa: “Em đi xem xem có còn quên gì không, anh tắm đi. Sáng nay chúng ta ăn ở nhà ăn sao anh?”

“Muộn rồi, nhà ăn đã hết cơm” -

Sở Đại đánh răng, vừa nói chuyện: “A Chiêu có nhờ người mang đồ ăn sáng đến cho chúng ta, đã mang đến dưới lầu”.

“Anh làm sao biết?”. Cố Khanh Khanh nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa xuống dưới lầu mà?”

“Sáu giờ, anh nghe thấy giọng cậu ấy” - Sở Đại xối sạch kem đánh răng trong miệng, quan tâm: “Còn khó chịu không em?".

“Đã tốt hơn rồi ạ!” Khi nhắc đến chuyện này, cô nhớ lại chuyện tối qua, quá ngại, vội vàng bước ra khỏi cửa: “Em đi thu dọn đồ đạc, anh nhanh lên nha”.

“Được.”

Năm phút sau, hai người đồng thời xuống lầu, trong tay Sở Đại xách theo cái cái túi vải thô màu xanh quân đội.

Trên đảo được trang bị những vật dụng sinh hoạt cơ bản, nên không cần phải mang theo xoong nồi gì cả.

Người đàn ông đặt túi vải thô lên ghế sô pha, kéo sẵn ghế ăn cho em ấy ngồi xuống, nhấc nắp hộp cơm lên, mang từng ngăn ra, có bánh bột ngô bánh trứng. Còn nóng hổi.

Anh cầm lấy chén đũa, đưa cho vợ.

Cố Khanh Khanh thực sự rất đói, bụng trống rỗng, cầm chén bát ăn ngay. Còn Sở Đại cầm cái bánh bột ngô, thong thả ăn uống, trong tay cầm tờ báo mới cảnh vệ viên mang đến hằng ngày xem.

Lâu lâu anh liếc mắt nhìn cô gái ăn cơm.

Ăn được uống được, hoàn toàn buông tâm rồi
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 193: Chương 193



Chín giờ rưỡi, Sở Đại đưa Cố Khanh Khanh đến bến tàu, có rất nhiều người, xem ra là một tiểu đoàn.

Vì thay đổi binh chủng nên quân phục vẫn chưa được cấp, anh đang mặc thường phục.

“Chị A Niệm!” Đôi mắt sắc bén của Cố Khanh Khanh nhìn thấy Hứa Niệm bên cạnh Triệu Trạch thanh nhã, nói với chồng: “Em sang kia nói chuyện với chị A Niệm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, cô chạy đi.

Sở Đại cầm trong tay hai cái túi, đang định đi về phía Triệu Trạch thì đột nhiên có người lên tiếng: "Sở Liên Trường".

Anh đảo mắt nhìn người đàn ông có lông mày rậm và đôi mắt to trước mặt, anh nhớ ra thân phận người đàn ông này: "Trương Liền Trường".

Cả hai đều thuộc Binh Đoàn phương Bắc, nhưng đóng quân ở hai nơi khác nhau. Anh ở Binh Đoàn Xây Dựng, còn Trương Kiến Thiết thuộc Binh Đoàn Lục Trung.

Cố Thanh Liệt cũng đã nhìn thấy anh ta, còn nhỏ giọng nói đùa: "Tên này hẳn là đến Binh Đoàn Xây Dựng của chúng ta sao?”

Cho nên Sở Đại đối với hắn rất có ấn tượng.

Trương Kiến Thiết vỗ vỗ vai: "Đã lâu không gặp, hẳn là đã hơn nửa năm. Không ngờ anh nhận lệnh ra đảo."

Sở Đại gật đầu: "Bộ đội cần, nơi nào cũng có thể đi".

Trương Kiến Thiết không mấy để ý: “Sở Liên Trường tư tưởng giác ngộ khá cao nha!”

Lần cuối cùng hai Binh Đoàn hợp lực đánh địch, hai người bất đồng quan điểm về kế hoạch tác chiến. Thủ trưởng vậy mà chọn kế hoạch của Sở Đại, trong lòng anh không phục lắm, rất muốn tìm cơ hội để so tài.

Cứ tưởng lên đảo đóng quân sẽ không còn cơ hội gặp mặt, ai biết người đã tự tìm đến cửa.

“Liên Trường.” Hơn chục người lính từ xa đi đến thấy Sở Đại lập tức hành quân lễ, toàn bộ là quân nhân từ Binh Đoàn Xây Dựng, lần này cùng nhau ra đảo.

Sở Đại bỏ túi vải thô xuống, đáp lễ.

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nói chuyện nhà một hồi, thấy trên bến tàu khá nhiều người mang theo người nhà tùy quân, cô tò mò hỏi: "Chị A Niệm, không phải chị nói điều kiện trên đảo rất khó khăn, sao hôm nay nhiều người đi đảo thế?”.

Hứa Niệm nhẹ nhàng giải thích: "Trên đảo vật tư đều là không cần phiếu, chỉ cần trả tiền để tàu mang qua là được. Chị vừa rồi đứng đây thì nghe được mọi người nói chuyện với nhau. Nghe nói là mỗi quân nhân đều được cấp đất, và một căn nhà độc lập.”

Đảo rất vắng, diện tích rộng, khi xây nhà một lần xây cho đáng nên xây khá nhiều, doanh trại ở đảo chỉ đâu đó 270 người, không cần phải chen chúc. Trong đất liền chưa chắc sẽ có điều kiện tốt như vậy.

Cho nên các quân tẩu suy nghĩ một hồi, dù sao nhà nước quản, quyết định mang con tùy quân theo chồng.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Nói như vậy chắc trên đảo không đến nổi quá vất vả?”

Ban đầu cô nghĩ rằng cô và chị A Niệm là những người duy nhất cùng theo tùy quân, đến đây rồi mới không ngờ tận 40-50 người cùng theo chồng tùy quân.

“Chị không biết”. Hứa Niệm theo bản năng đỡ bụng: “Đến đã đến rồi, tốt hay xấu, vất vả hay không đều phải chịu.”

Triệu Trạch bên cạnh không hề để ý hai chị em nói chuyện, nghe được câu này, đỡ vợ: “Là anh để em với con ủy khuất rồi.”

Hứa Niệm mím môi cười lắc đầu, Cố Khanh Khanh nhìn quanh thấy được vài gương mặt quen thuộc ở Binh Đoàn Xây Dựng cô đã từng gặp qua, những người lính ở đó đang vui vẻ giơ tay chào cô.

Không vì gì khác, nhìn thấy em gái nên vui vẻ.

Mười giờ, quân hạm cập bến, các chiến sĩ thuộc Binh Đoàn Xây Dựng dưới sự dẫn dắt của Sở Liên Trường, trật tự lên tàu.

Cố Khanh Khanh đi theo Hứa Niệm, Sở Đại và Triệu Trạch đi ở phía trước, các anh trai của Binh Đoàn ở phía sau. Bước lên quân hạm cô tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng là nhìn thôi không được phép tùy tiện đi lại, mọi người ở cố định trong phòng ngồi đợi.

Nơi này trên dưới là giường sắt, trên giường chăn mền quân đội gấp thành viên đậu phụ vuông vứt, khăn trải giường không chút cẩu thả, Cố Khanh Khanh sợ ngồi lên sẽ để lại dấu vết.

Sở Đại và Triệu Trạch đã đi đến một nơi khác, Cố Khanh Khanh nhàm chán cùng Hứa Niệm nói chuyện phiếm, nhìn ra mặt biển êm sóng ngoài cửa sổ.

"Chị A Niệm, chị mang thai bao nhiêu tháng rồi nha?"

“Đã gần ba tháng.” Ánh mắt của Hứa Niệm tràn ngập yêu thương sờ lên bụng của mình: “Em và Sở Đại dự định khi nào sinh con?".

“… Vẫn còn sớm”. Cố Khanh Khanh đỏ mặt: “Anh ấy nói để em làm quen với cuộc sống trên đảo trước đã, ở đảo quen với ăn uống ẩm thực nơi này rồi có con chưa muộn."

“Sở Liên Trường suy xét chu đáo, anh ấy là thương, đau lòng em, sợ em chịu khổ." Bản thân Hứa Niệm là người trầm tính, bây giờ mang thai nên càng ôn nhu.

Cố Khanh Khanh nhìn cái bụng mang thai hơi lộ lộ ra, hỏi: "Chị A Niệm, em có thể sờ bụng chị được không?"

“Đương nhiên.” Hứa Niệm ngồi gần hơn để cho Khanh Khanh tiện duỗi tay.

Cố Khanh Khanh thận trọng đưa tay ra, nhưng trước khi tay chạm vào bụng A Niệm, nhanh chóng rụt trở về.

Hứa Niệm cười khẽ, kéo tay em ấy đặt ở trên bụng mình.

Đang là đầu xuân, áo khoác tuy rằng khá mỏng, nhưng Cố Khanh Khanh vẫn là rất tò mò, đưa tay đặt ở trên bụng A Niệm cẩn thận v**t v*: "Đứa nhỏ có biết là em đang sờ sờ không?".

“Chị không biết là đứa nhỏ có biết không”. Hứa Niệm cười hỏi: “Em nghĩ trong bụng chị là con gái hay con trai?".

“Con trai” - Cố Khanh Khanh nghĩ đến tình huống của gia đình mình, cảm thấy khả năng sinh con trai rất cao: "Mặc kệ con trai hay con gái đều được mà, con trai có thể như anh Triệu gia nhập quân đội, con gái giống chị A Niệm, dịu dàng, đoan trang, anh hai em nói, đàn ông thích nữ nhân ôn nhu."

Hứa Niệm lắc đầu cười: “Không hẳn là đúng, giống như Sở Đại rất thích em”

Sở Đại và Triệu Trạch thay quân phục hải quân vừa nhận được, đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người phụ nữ, và niềm vui trong mắt Cố Khanh Khanh khi cẩn thận chạm vào bụng Hứa Niệm, Triệu Trạch dùng cùi chỏ húc nhẹ vào người đàn ông bên cạnh. hất cằm về phía họ: "Em gái Khanh Khanh thích em bé, cậu không dự định sinh một đứa sao? Có lẽ chúng ta có thể kết thông gia".

“Loại chuyện tốt này vẫn là để lại cho người khác đi” - Sở Đại xoa xoa mũi: "Áo mưa lần trước cậu đưa còn không? Lên đảo lại cho tôi mấy hộp."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 194: Chương 194



“Thứ gì?” Triệu Trạch theo bản năng hỏi lại, tiếp xúc với ánh mắt của cậu bạn, lấy lại tinh thần: "Ồ, cái kia ấy à, này, muốn nhiều như vậy làm gì? Lưu lại nối dõi tông đường? Không đúng, cậu muốn nhiều vậy là muốn tuyệt hậu."

Lần đầu tiên Sở Đại thấy cái con người mang mắt kính này mồm miệng độc thật: "Cậu gần đây có phải dùng d.a.o dùng kéo nhiều, lệ khí nặng vậy?"

Triệu Trạch gõ vai: "Theo cậu học, mỗi lần cậu ra chiến trường ánh mắt y như thần chết, sắc như dao, tôi còn tưởng rằng cậu g.i.ế.c xong địch xong quay sang g.i.ế.c luôn đồng đội luôn ấy chứ."

Sở Đại miệng hơi giật giật, chậm rãi phun ra hai chữ

"Đánh rắm".

Động tĩnh của họ thu hút sự chú ý của một nhóm quân tẩu, một lát lại quay sang nói chuyện với nhau.

Cố Khanh Khanh nhìn nam nhân mặc hải quân, đôi mắt nhìn chằm chằm.

Đồng phục hải quân của họ là kiểu áo Tôn Trung Sơn, màu trắng, nhìn cực kỳ oai.

Cũng giống như lục quân, quân hàm vẫn là ngôi sao trên mũ.

“Anh trai, anh Triệu." Cố Khanh Khanh rút tay về, vẫy vẫy tay gọi bọn họ lại đây ngồi xuống.

Chờ Sở Đại đến gần, ánh mắt cô như muốn dán vào anh ấy, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Triệu Trạch quàng tay qua vai vợ, bảo em ấy ngồi dịch vào trong, ngồi xuống mép giường trêu chọc hai người họ: "Từ Binh Đoàn trở về cũng nửa tháng rồi, mỗi ngày dính bên nhau không thấy phiền à?"

“Anh thì sao!” Cố Khanh Khanh không chút do dự phản bác lại: "Anh cùng chị A Niệm đã có con rồi còn không phải mắt trông mong nhìn chị ấy nha!"

"Anh không giống em nha, em gái. Anh là nam nhân chủ động chút thì có gì, em là một cô gái, chủ động nên để lão Sở đến."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Em cũng không có gì." Cố Khanh Khanh hừ một tiếng: "Em da mặt dày."

Không chỉ Triệu Trạch bật cười mà Sở Đại cũng cong khóe môi, điều chỉnh vị trí ngồi sao cho vợ dựa vào bả vai mình, chống đỡ thân thể em ấy.

Đây là lần đầu tiên Hứa Niệm nghe một cô gái chủ động nói mình mặt dày, còn thấy Sở Đại nhìn em ấy đầy cưng chiều, cô thật lòng vui vẻ cho Khanh Khanh.

Cô cảm thấy nếu mình là đàn ông, cô cũng sẽ thích Khanh Khanh, tinh quái, thẳng thắn, ở Binh Đoàn may mắn có Khanh Khanh cô mới không buồn bực trong phòng một mình.

Tối đi ngủ muộn, sáng sớm đã thức dậy, Cố Khanh Khanh dựa vào cánh tay của Sở Đại, mí mặt nặng trĩu, buồn ngủ chịu không nổi.

Trong phòng càng lúc càng đông, có khoảng 20 người, tiếng lục đục nói chuyện làm cô gục đầu, rớt lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông.

Nhìn thấy Sở Đại duỗi tay đỡ lấy đầu của Khanh Khanh, Triệu Trạch chậc chậc thâm ý nói: "Lão Sở, cậu phải thiết chế chút, mới qua bao lâu hộp kia đã không còn, chú ý thân thể, nghe nói lên đào rồi có con hàu gì đó, đồ bổ đấy, đến lúc đó tìm cho cậu nhiều chút, mất công cậu về sau hư thận đến tìm tớ."

“Trong tay tớ không đủ thuốc chữa đâu nha." Triệu Trạch bày ra dáng vẻ khổ sở.

Sở Đại nhớ tới lúc mình ở Binh Đoàn, muốn Khanh Khanh ở trong phòng chờ thêm lát nữa, cách vách bị hai người họ phát cẩu lương.

Trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, anh cười nhạo: "Chỉ bằng cậu? Lưu trữ cho chính mình ăn."

Triệu Trạch hừ cười, chỉ vào bụng Hứa Niệm: "Chờ con tôi ra tới con cậu còn chưa có thấy đâu, Sở Liên Trường, cậu để tâm chút đi."

Hứa Niệm thẹn quá thành giận, hất tay chồng ra.

Sau khi ở Binh Đoàn một thời gian dài, cô nhận ra rằng những người đàn ông trong quân đội thường nhìn ngay thẳng, nhưng thực ra bên trong toàn là người không đứng đắn.

Sở Đại quay đầu đi, lười nói chuyện với cậu ta.

Cố Khanh Khanh ngủ được nửa giấc, nếu không phải là muốn đi vệ sinh, cô có thể ngủ thêm một chút nữa.

Hứa Niệm và Triệu Trạch đi đến một cái giường khác, thấy cô gái đã tỉnh, thấp giọng hỏi: "Lại không thoải mái?"

Cố Khanh Khanh xấu hổ lắc đầu nói nhỏ: "Không phải, em muốn đi nhà vệ sinh mà không biết ở đâu".

“Anh đưa em đi." Sở Đại đứng dậy, nắm tay vợ đi ra ngoài.

Có quân tẩu nhỏ giọng nói chuyện: "Còn ở trong bộ đội đấy, cũng không biết mà chú ý chút."

Người phụ nữ bên cạnh nhắc nhở: "Vừa rồi cô không để ý đến quân trang của người kia sao?"

Quân tẩu kia khó hiểu: "Hả? Sao vậy?"

“Bốn sao”

Lúc này quân tẩu kia mới hiểu ra, miệng lẩm bẩm: "... Trẻ như vậy đã làm quan ..."

Cố Khanh Khanh đi vệ sinh, Sở Đại đứng canh ở bên ngoài, đứng ở lan can nhìn ra biển rộng.

Mới đi vào một lúc, Cố Khanh Khanh lỗ tai hồng như sắp chảy m.á.u đến nơi đi ra ngoài: "Anh ơi!"

“Hả?” Sở Đại nhìn lại, thấy vẻ mặt xấu hổ của em ấy, nhướng mày: "Làm sao vậy?"

“Em muốn đổi cái kia ... túi đã bị anh để phòng khác rồi." Cố Khanh Khanh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của anh.

Nam nhân cười, xoa xoa đầu vợ: "Chờ chút, anh đi lấy! Em để ở chỗ nào?"

“… Bên hông túi." Cô gái thiếu che mặt lại thôi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 195: Chương 195



Sở Đại quay lại khu quân nhu tìm được hành lý của mình, mở khóa kéo thì phát hiện có người đang trò chuyện bên cạnh, động tác tạm dừng, đầu tiên là lấy trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, sau đó mở túi bên hông lấy đồ của vợ. Thứ vợ yêu cầu dấu dưới khăn quàng cổ.

Toàn bộ hành trình bình tĩnh không gợn sóng, nếu để ý kỹ thì thấy được dấu vết, tai đỏ bất thường.

“Sở Đại”. Có người cầm ly nước đi ngang qua: “Lấy khăn quàng cổ làm gì? Em gái bị lạnh?"

Sở Đại gật đầu, mặt không chút thay đổi mà nói dối rằng: "Cô ấy muốn nhìn biển, trên boong tàu gió mạnh".

"Ừ, biển mà, nó là như vậy, xem nhiều là chán thôi, mới mẻ chừng được hai ngày thôi." Nói chuyện là chính trị viên trên quân hạm, đang cầm sách xem.

Sở Đại không lên tiếng, chỉ cười cười xong lấy đồ ra ngoài.

Cố Khanh Khanh ở tại chỗ chờ anh ấy đến, cô đưa mắt nhìn ra biển xa xăm, mặt nước không thể nhìn ra tận cùng, mặt trời nghiêng xuống boong tàu, vài con chim hải âu thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời xanh.

Sở Đại đi qua, thấy vợ đang mê mẩn, không lên tiếng gọi, lặng yên nhìn vợ.

Cô gái nhỏ tròn trịa hơn không ít, một đôi mắt to nhìn xa xăm về phía chân trời, tóc tết bị gió biển thổi tung.

Sau hai phút, cuối cùng cô cũng chú ý đến người đàn ông đứng ngay bên cạnh, nhìn khăn quàng cổ màu đỏ trên tay anh ấy, ấp úng hỏi: "Anh ơi, anh lấy đồ cho em chưa?".

“Phía dưới.” Sở Đại đưa đồ vật sang, mở cửa nhà vệ sinh: "Anh đợi em, nhanh lên, sắp đến giờ ăn cơm rồi."

Toàn bộ người ở quân hạm đều ăn trưa lúc 12 giờ 30. Hôm nay đông người nên kéo dài đến tận 2h.

Cố Khanh Khanh vội vàng cầm khăn quàng đỏ đi vào nhà vệ sinh, sau khi cô đi vào, người đàn ông buông tay, cửa tự động bật đóng lại.

Cửa trên tàu dễ mở từ bên trong, đứng ở bên ngoài kéo cửa phải tốn sức một chút.

Một lúc sau, Cố Khanh Khanh đi ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, hơi ẩm ướt, cô đem băng nguyệt sự đã giặt sạch, ở trên tàu nên ngượng ngùng lấy ra, xấu hổ nhìn chồng.

Sở Đại liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên tay vợ, đại khái biết chuyện gì đang xảy ra: "Đưa cho anh, em về khoang tìm Hứa Niệm và Triệu Trạch đi".

Dù sao trước mặt anh ấy cô chẳng có gì mặt mũi đáng nói, Cố Khanh Khanh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đưa đồ vật sang: "Anh đi nhanh lên nha, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

“Được.”

Sở Đại lại quay đầu trở lại phòng quân nhu, cái quân nhân lúc trước nghi hoặc: "Sao lại mang khăn quàng cổ trở về?"

Còn trêu ghẹo: "Còn bị dính nước nữa, bị gió thổi xuống nước à?"

“Sóng lớn quá." Sở Đại từ bên trong túi hành lý tìm cái túi cho khăn quàng cổ vào trong: "Tôi đi ăn cơm trước, có việc thì kêu tôi."

“Được.”

Quan binh trên tàu tùy tiện đối phó ăn vài miếng, bọn họ đưa lính ra đảo còn nhiệm vụ đi tuần tra, không thể đói bụng.

Trên tàu có nhà ăn, lúc Sở Đại đi qua đó, Cố Khanh Khanh ngồi trong góc vẫy vẫy tay, anh đi sang ngồi bên cạnh em ấy.

Triệu Trạch gắp hết cá tuyết vào hộp cơm cho Hứa Niệm: "Em mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng nhiều chút, ăn đi, không đủ, chỗ em gái Khanh Khanh còn."

Cố Khanh Khanh che hộp cơm mình lại, vô cùng bất mãn: "Anh Triệu à, không thể lấy đồ ăn của người khác lấy lòng vợ mình được đâu, anh không biết xấu hổ sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Niệm cười cười: "Anh ấy nói đùa với em thôi, có Sở Liên Trường ở, anh ấy không dám động hộp cơm của em đâu."

Sở Đại thong thả gắp tôm cùng cá tuyết sang hộp cơm của Cố Khanh Khanh: "Vợ, em ăn nhiều một chút."

Triệu Trạch tặc lưỡi liên tục: "Em còn chưa có mang thai đâu đã được hưởng đãi ngộ của phụ nữ mang thai, về sau mang thai không phải leo lên nóc nhà lật ngói luôn sao? Tớ nói này lão Sở ..."

Lời còn chưa chưa kịp nói hết thì dưới bàn bị người ta đạp một phát.

Cơ thể của Triệu Trạch cong lên, thiếu chút nữa từ ghế ngã xuống dưới.

Hứa Niệm và Cố Khanh Khanh đồng thời nhìn sang, Hứa Niệm lo lắng: "Làm sao vậy? Có phải nghỉ ngơi không đủ nên say tàu?"

Triệu Trạch đẩy lại cặp kính trượt xuống sống mũi, ngồi thẳng người, qua cặp mắt kính dày cộm nhìn nam nhân đối diện vẻ mặt như toàn bộ không liên quan gì đến mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Đồ tâm tư đen tối."

Cơm nước xong Sở Đại đi rửa hộp cơm, Cố Khanh Khanh về khoang binh lính nghỉ ngơi.

Cố Khanh Khanh muốn ngủ trưa, ăn xong cơm mệt mỏi rã rời, cộng thêm bụng không thoải mái, nằm nghiêng ở trên giường, ôm chăn cuộn tròn thành một cục.

Bên cạnh người nhiều may mà chỗ này ở tận bên trong cùng, Sở Đại ngồi ở mép giường, dùng thân thể ngăn cách tầm mắt người khác, thò tay vào trong chăn bông, chậm rãi xoa lên bụng vợ.

Thấy vợ sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt.

Ăn cơm xong còn tốt, không biết vì sao bụng lại đột nhiên đau lên, liếc mắt nhìn bụng Hứa Niệm đang nói chuyện với Triệu Trạch, anh tính toán chờ lát nữa lên đảo rồi tìm cậu ấy kê chút thuốc.

5h20 chiều, tàu cập bến, cán bộ, quân nhân mang người nhà tùy quân trật tự đi xuống cầu thang.

Mặt trời dần dần lặn ở hướng Tây, khuất dần vào biển rộng.

Gió biển buổi tối lạnh tanh, Cố Khanh Khanh dụi mũi cái mũi, héo rũ đi theo bên cạnh nam nhân.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 196: Chương 196



Hòn đảo khá lớn, nơi nơi là cát trắng, đến khu trung mới có đất.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn vài lần, cây cối nơi này vừa cao vừa lớn, thân cây thon dài, lá cây đặc biệt lớn, trên cây còn có trái gì đó màu xanh. Nhìn sơ to như cái chén.

Nhà ở đã chia rồi, khu nhà quân nhân chia thành bốn khu nam, đông, bắc, tây. Sở Đại cùng Triệu Trạch đương nhiên ở cùng nhau ở Bắc Khu, các quân nhân thuộc Binh Đoàn Xây Dựng cũng theo bọn họ đi về phía Bắc.

Nhìn thấy nhà được phân, Cố Khanh Khanh mới thoải mái chút, ngồi trên tàu nhìn ra cửa sổ, chỉ có biển, cái gì cũng không có, mắt có phần mệt mỏi.

Nhà nơi này là nhà có sân độc lập, nghe chính trị viên nói là tổng cộng hơn 2000 căn lận, vì chuẩn bị kế hoạch đưa quân nhân ra đảo.

Tuy người ít nhà thì nhiều nhưng không thể tùy tiện lựa chọn, đều được phân bổ hết, nhà của Triệu Trạch ở phía trước nhà Sở Đại, bên cạnh đều có người ở.

Sở Đại được giao ở phía sau, hai bên trái phải trống trải, dựa lưng vào núi. Cố Khanh Khanh từ sớm đã nhìn thấy mảnh đất trống bên cạnh, tinh thần không tốt bây giờ hứng khởi lên, chỉ vào đất trống trong sân, nói với chồng: "Em từ nhà mang theo ít hạt giống. Anh Mạnh Nam nói, trồng rau trên đảo chỉ cần chú ý bón phân là được, anh ơi, sau này mỗi ngày ăn cơm ở nhà nha."

“Được.” Sở Đại biết đây là mệnh, đành chấp nhận số mệnh, anh đẩy cửa ra: "Em thu dọn đồ đạc trước đi, 6 giờ 30 ăn cơm chiều, tắm rửa sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai anh đến chỗ bộ đội, ban ngày khả năng không có thời gian chăm sóc cho em."

"Em hiểu rồi" - Cố Khanh Khanh vỗ vỗ cát trên tay: "Lúc trước ở Binh Đoàn em một mình ở được nha, nói nữa em có thể tìm chị A Niệm với các chị dâu trên đảo chơi."

Đi theo anh ấy vào nhà, bên trong tường sơn trắng đơn giản, một cái bàn bốn cái ghế, đây là trang trí ở phòng khách.

“Ở đây có bếp này!”. Mắt cô sáng lên, cô chạy đến căn phòng nhỏ cạnh phòng khách, bếp gas đã được trang bị sẵn, trên đó nồi niêu, chén bát, gia vị cơ bản đều có.

Cô khom lưng mở tủ gỗ bên dưới, có một bao gạo, một túi lương thực phụ, một bao bột ngô, một bao bột mì tinh.

Hai người họ ăn thì hai tháng không thành vấn đề.

Cuối cùng cô đã biết tại sao nhiều quân tẩu muốn đến tùy quân, tiêu chuẩn lương thực cao, bộ đội đã cấp đầy đủ hết, chưa kể nguồn hải sản dồi dào trên đảo.

Dựa vào bệ bếp, cô quay lại hỏi người đàn ông: "Chúng ta còn chưa cống hiến cho bộ đội mà còn lại đây chiếm tài nguyên, có phải không tốt lắm nha?"

Không ngờ em ấy lại nghĩ như vậy, Sở Đại lấy trong túi lấy ra mảnh vải thô, tính toán lau bụi trên bàn: "Chúng ta ra đảo ít nhất phải 5 năm ở lại nơi này, bộ đội rất vui lòng để người nhà đi cùng tùy quân, như vậy chiến sĩ tâm kiên định, chuyên tâm chấp hành nhiệm vụ tổ chức an bài."

Cố Khanh Khanh hiểu rõ gật đầu, cười cười hỏi: "Em ở đây, anh có kiên định hơn nhiều không?"

“Ừ”. Sở Đại nói thật: “Rất an tâm”.

Cố Khanh Khanh cười ôm lấy cổ anh ấy, cọ cọ vào cổ anh: "Từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta, em là nơi đi về của anh đúng không?"

“Ừ.” Sở Đại bế em ấy lên, để em ấy ngồi trên bệ bếp, hôn lên cái trán của vợ: "Em là nơi tìm về của anh."

Cố Khanh Khanh hai tay chống đỡ cái bàn, ánh mắt chuyển động theo bóng dáng của anh, chân lắc lư: “Ở đây không có nước sao anh?” Cả cái lu chứa nước cũng không có.

“Trên đảo nước ngọt ít, vợ à, anh phải thương lượng với em một chuyện." Sở Đại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh trong lòng lộp bộp: "Làm sao vậy? Anh nói đi!"

Người đàn ông nhìn cô, còn thở dài nữa.

“Về sau hai ta, khả năng không thể mỗi ngày tắm rửa”.

Cố Khanh Khanh: "..."

Cô chớp chớp mắt: "Nếu không anh để phần nước của anh cho em đi, em không chê anh."

Sở Đại nhìn Cố Khanh Khanh chằm chằm.

Cố Khanh Khanh dùng ngón tay moi moi cái bàn: "Em không tắm rửa không thoải mái, anh em xem gần đây mỗi ngày đều phải dùng nước ..."

Sở Đại đứng cầm giẻ lau lau cửa, chậm rì rì lên tiếng: "Chúng ta là vợ chồng, không phải không thể thương lượng."

Nữ nhân dang tay ôm eo của anh, làm nũng: "Vậy quyết định vậy nha, về sau anh bao lâu tắm một lần, em sẽ chừa phần nước cho anh."

Sở Đại nhìn xuống nữ nhân đang ôm eo mình, đưa tay xoa đầu vợ, thở dài: "Trước kia anh không phát hiện em độc đoán như vậy."

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, lè lưỡi làm cái mặt quỷ: "Hiện tại biết rồi, đã muộn."

Nhìn vợ hầm hừ nhảy khỏi bàn, ngâm nga hát nghêu ngao Sở Đại lắc đầu, kỳ thật trong Binh Đoàn khó khăn hơn nhiều, có khi có nhiệm vụ tác chiến chui vào rừng cây, mười ngày nửa tháng không tắm là chuyện bình thường, m.á.u từ vết thương dính lên quần áo.

Chờ chiến đấu trở về Binh Đoàn, Triệu Trạch không rửa vết thương được, cả cắt cũng không được, đành phải kéo mạnh mảnh vải dính vào miệng vết thương ra.

Anh không lo lắng mình trên đảo không nước dùng, chỉ sợ em ấy không quen.

Cố Khanh Khanh vốn dĩ muốn đi tất cả các phòng để xem một vòng, trên lầu dưới lầu, mới vừa đi được hai bước, bụng dưới đau chịu không nổi.

Cô quay đầu lại, nhìn nam nhân nhân đáng thương vô cùng: "Em có thể dùng nước tắm buổi tối đổi một ly nước ấm không, anh trai?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Yết hầu Sở Đại lăn lộn, cười cười.

Chiếc giẻ trong tay tùy ý ném xuống bàn, cầm ấm nước ấm trên ngăn tủ: "Đi lên giường nằm đi, anh đi nhanh về nhanh."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 197: Chương 197



Chờ nam nhân xách phích nước nóng bước ra khỏi sân, không còn tiếng bước chân, cô chậm rãi đi vào phòng.

Căn nhà không lớn, hai tầng, bên dưới một phòng ngủ, một phòng bếp nhỏ cùng một phòng vệ sinh. Phòng khách nhỏ, so với căn nhà của Sở gia ở quân khu Phương Nam nhỏ hơn hẳn một nửa.

Tuy nhiên, vì là nhà mới xây nên nhìn rất mới mẻ, ánh sáng ở đây tốt, mấy cửa sổ lớn mở ra lấy ánh sáng, cho nên căn nhà rất sáng sủa.

Cô thực hài lòng.

Đây là nhà của cô cùng anh ấy.

Ngắm tầng 1 một lát rồi cô đi lên lầu 2. Cầu thang là cầu thang gỗ, lầu trên cũng là gỗ, có lẽ nguồn tài nguyên tại chỗ.

Tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng khách, bên ngoài có một cái ban công nhỏ.

Phòng ngủ diện tích không lớn, không kê giường và tủ quần áo, cô thích nhất là ban công, để tiện phơi đồ, chăn bông.

Cố Khanh Khanh trong lòng đã có tính toán, nếu cô và anh có con, thì cô với anh ở dưới lầu, để bọn nhỏ ở trên lầu ...

Nghĩ đến đây, cô vỗ vỗ mặt mình: "Còn sớm mà, không thể nghĩ đến những chuyện này ha."

Sở Đại ở dưới lầu không tìm được vợ, rót một ly nước ấm bưng lên, thấy em ấy cứ không ngừng lẩm bẩm, liền đưa nước qua: "Em nói cái gì thế?"

“Em nghĩ về sau sinh mấy đứa con nha!" Theo bản năng Cố Khanh Khanh buột miệng thốt ra, nói xong mới phát hiện ra, bắt gặp đôi mắt cười như không cười của nam nhân, quẫn bách hướng chỗ cầu thang chạy.

Sở Đại kéo vợ lại ôm từ phía sau, ôm vợ vào lòng, đặt cằm lên vai em ấy: "Em muốn có con?" Anh nhớ đến lúc nói chuyện với Triệu Trạch, cách em ấy cẩn thận v**t v* bụng của Hứa Niệm.

Đáy mắt còn mang vài phần hâm mộ.

Cố Khanh Khanh thoát không được, đành bất động: "Cũng không phải vậy, không phải anh nói trễ chút rồi có sao? Em cũng không nóng nảy nha, chính là cảm thấy nơi này có ba gian nhà ở, chúng ta ở một gian, còn hai gian có thể để lại cho bọn nhỏ."

“Ừ." Người đàn ông cười khẽ bên tai cô: “Vợ à, em suy nghĩ rất chu toàn.”

Cố Khanh Khanh thuận tay uống hai ngụm nước nóng, sau đó thoát khỏi vòng tay của anh: "Em buồn ngủ! Buổi tối anh đi nhà ăn giúp em mang cơm về đây đi, em không muốn động, em đi ngủ trước nha."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó là chạy trối chết.

Sở Đại nhìn cô chạy xuống lầu, dựa vào tường, tay phải cầm ly nước, chậm rãi uống.

Anh tùy ý nhìn hai gian phòng trên lầu, phòng khách, không tồi, rất thích hợp cho trẻ con ở.

Nhớ tới lời vợ nói vừa rồi “suy nghĩ về sau sinh mấy đứa con" anh bất giác cong môi, cầm cái ca tráng men đi xuống lầu.

Một đứa cũng được, mà hai cũng khá tốt.

Anh thì sao đều được.

Sở Đại thu dọn đồ đạc, giơ tay xem đồng hồ, anh đi đến cửa phòng ngủ lầu một, dựa vào khung cửa: "Khanh Khanh?"

Cố Khanh Khanh thò nửa đầu ra khỏi chăn bông, đôi mắt to đen láy ngơ ngác buồn ngủ vừa tỉnh giấc.

Sở Đại bật đèn: "Bây giờ anh đi múc cơm, có muốn anh mang nước về cho em không?"

“Muốn!” Cố Khanh Khanh vặn mình dưới chăn bông, cô thật sự không muốn đi ra, cuối cùng đành chịu thua: “Anh lấy một thùng thôi, đừng lấy nước nóng, thêm chút nước lạnh nha."

“Anh biết.” Sở Đại gật gật đầu, mới vừa đi hai bước, liền quay đầu lại hỏi: "Còn đau không?"

Cố Khanh Khanh đáng thương gật đầu, đôi mắt to ngấn nước nhìn anh ấy.

Sở Đại hiểu ý, dự định lát nữa sẽ đến gặp Triệu Trạch lấy thuốc.

Ban đêm trên đảo có chút lạnh, gió bấc lạnh đến thấu xương, Sở Đại dáng người không hề bị ảnh hưởng, cùng binh lính lần lượt đi ra nhà ăn.

Một người lính cũng là người của Binh Đoàn xây dựng hỏi: "Sở Liên Trường, tôi nghe nói chúng ta đến đây cùng những người này thành lập một doanh tăng cường, ngài nói ai có thể đảm đương doanh trưởng?"

Sở Đại liếc mắt một cái: "Người được chọn từ bốn phương, hai binh đoàn, ba chiến khu, ai làm đều sẽ có người không phục, loại sự tình này thượng cấp đã sớm quyết định tốt, không cần chúng ta nhọc lòng."

“Vâng, cũng là.” Quân nhân gãi gãi đầu: "Tôi chỉ cảm thấy ngài thích hợp nhất!"

Ngược lại, Sở Đại không nói gì.

Nói anh chỉ muốn đánh giặc không muốn leo lên trên là không đúng, anh là nam nhân có dã tâm, đương nhiên sẵn sàng hy sinh vì đất nước, cũng nguyện ý sử dụng chiến công của mình đổi lấy tiền đồ.

Trước mặt anh có một ngọn núi lớn khó leo, có lẽ đời này anh sẽ không lên được độ cao như Sở Uyên, cho dù hiện tại không chịu thua, không thừa nhận tđi chăng nữa thì đó là sự thật.

Trương Kiến Thiết vừa lúc xách hộp cơm đi ra: "Nói chuyện doanh trưởng sao? Việc này chúng ta nói không tính, nếu là luận việc đánh giặc, chúng tôi khẳng định không bằng Sở Liên Trường, nhưng đây không phải binh đoàn, không cần tác chiến."

Lời trong ý ngoài là, Sở Đại nghĩ cũng đừng nghĩ.

Anh lính nhỏ nghe thấy đỏ mặt muốn xông lên nói chuyện bị Sở Đại ngăn lại: "Đi nhà ăn thì đi ăn cơm đi, mặc kệ có phải quân khu tác chiến hay không, quân nhân không cần dùng miệng để thắng."

Nói xong, anh không quan tâm vẻ mặt của Trương Kiến Thiết như thế nào, nhấc chân rời đi.

Anh chiến sĩ ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c đi ngang qua, còn không phải Binh Đoàn Lục Trung sao? Bọn họ Binh Đoàn Xây Dựng chiếm đóng ở biên cảnh, có trận đánh lớn ác liệt gì đều là bọn họ gánh, ở trong mắt anh, Sở Liên Trường xứng đáng doanh trưởng hơn bất cứ ai.

Trương Kiến Thiết khịt mũi, xách hộp cơm đi về phía nhà ăn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 198: Chương 198



Không để Hứa Niệm đi ra ngoài gió lạnh, Triệu Trạch cũng đi nhà ăn múc cơm về, thấy Sở Đại tới hỏi: "Em gái Khanh Khanh cũng không đến sao?"

“Cậu không có mắt à?" Sở Đại để hộp cơm bên cạnh: "Giúp tớ kê chút thuốc."

“Hả?” Triệu Trạch múc hai miếng cá hố thả vào hộp cơm, lại cầm cái muỗng lên: "Nơi nào không thoải mái? Say tàu?"

Hôm nay không ít người hỏi anh muốn thuốc say tàu, đều là lần đầu tiên ngồi quân hạm, trừ người quân khu phía nam, đa số đều chưa từng đi biển, đó là chuyện bình thường.

"Không phải." Sở Đại ho khụ khụ, múc một khối thịt cá che đi xấu hổ: "... Chính là Khanh Khanh đau bụng, kê chút thuốc giảm đau."

"Bị cảm? Hay là buổi chiều ăn hải sản bị nhiễm lạnh." Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Trạch không nghĩ đến chuyện kia.

“Đều không phải." Sở Đại lại múc thêm hai cái bánh tôm: “Là con gái mỗi tháng, cậu phải hiểu."

"..." Triệu Trạch lúc này mới hiểu ra, bất lực, đẩy mắt kính lên sống mũi: "Cậu nói cậu xem, vết sẹo trên eo kia thối rữa cũng không hé răng, hiện tại vì vợ đau bụng thì tìm tớ kê thuốc."

"Lão Sở, cậu không phải có tật xấu chứ?"

Sở Đại múc cơm xong thì đóng hộp cơm, liếc xéo: "Giúp không?"

"Thuốc này không có, vợ ai chẳng phải trải qua chuyện này? Không phải đều nhẫn cho qua sao?" Triệu Trạch tròng mắt xoay chuyển, đáy mắt lóe lên ánh sáng: "Mà nói này, tớ có một biện pháp, có thể giúp cậu tạm thời giải quyết vấn đề này."

"Có rắm thì phóng đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đây là điều bắt buộc phụ nữ phải trải qua, không còn cách nào khác. Trừ phi mang thai, mười tháng sẽ không đau." Triệu Trạch nhìn biểu tình Sở Đại không chớp mắt.

"..." Sở Đại trầm mặc một lát, vỗ vỗ vai cậu bạn: "Hai hộp đồ kia của tớ, giúp tớ chuẩn bị tốt, lát nữa tìm cậu lấy."

"Không có." Triệu Trạch không kìm được cao giọng: "Cậu có phải đánh giặc bị thương rồi không? Cậu cũng già đầu rồi sao không suy xét có con đi, thật sự không được nói anh em giúp cậu nhìn xem, nên chữa phải chữa."

Hải quân bên cạnh múc cơm nhịn không được hướng về phía bên này xem, Sở Đại nhìn Triệu Trạch một hồi, đáy mắt mỉa mai rõ ràng: "Thù này gác ở đây, Triệu Quân Y."

Triệu Trạch thấy sự hung dữ trong mắt, rụt rụt cổ: "Nói giỡn à, chờ lát nữa hai ta trở về, tớ lại cho cậu thêm mấy rương, từ từ dùng."

Sở Đại giơ tay kéo bả vai cậu bạn sang: "Được nha, chúng ta là anh em có cái thì mà không thương lượng được, hà tất ở bên ngoài hạ mặt mũi của nhau?"

Triệu Trạch cười khan một tiếng: "Đúng vậy, cơm đã múc xong chưa? Vậy đi thôi, A Niệm còn ở nhà chờ tớ."

Hai người cùng nhau đi trở về, Sở Đại không có vào nhà, mà là cầm hộp cơm ở trong sân chờ.

Triệu Trạch đi vào, đầu tiên mang hộp cơm đến cạnh giường cho Hứa Niệm ăn. Hôm nay đủ lăn lộn, Hứa Niệm mang thai không tăng được cân nào, khuôn mặt còn gầy đi một vòng, anh nhìn mà đau lòng.

"Em ăn cơm nhiều chút, anh còn múc canh trứng cho em, tranh thủ còn nóng uống đi, lão Sở còn đợi bên ngoài, anh ra ngoài nói với cậu ấy nói mấy câu."

Mặc dù Hứa Niệm thắc mắc tại sao Sở Liên Trường lại đến, dù sao vẫn gật gật đầu tiếp nhận đũa, không hỏi thêm cái gì.

Thấy vợ ăn uống không tệ, Triệu Trạch yên tâm đứng dậy đi đến một gian phòng khác, nơi chất đống vật tư y tế, do phòng y tế còn chưa có cái giá nên đành để ở chỗ này trước.

Tìm ra hai hộp áo mưa, suy nghĩ một chút lại cầm thềm nhiều hai hộp nữa.

Anh luôn cảm thấy Sở Đại chống lại Sở Tư Lệnh, muốn tuyệt hậu Sở gia.

Mối quan hệ giữa hai cha con họ, những người quen thuộc đều rõ ràng.

Sở Đại không đợi bao lâu người đã đi ra, trong tay cầm bốn cái hộp nhỏ màu trắng xếp chồng lên nhau.

“Đây nha, khi nào dùng xong thì đến tìm tớ.” Triệu Trạch nhét vào trong lòng Sở Đại, ẩn ý nói: "Mấy ngày nay cậu nhịn chút đi, bằng không đối với thân thể phụ nữ không tốt."

Sở Đại liếc hắn một cái.

Đây là xem anh là gì? Cầm thú à?

Sau khi lấy đồ, anh không thèm để ý tới Triệu Trạch, trực tiếp bước ra khỏi sân, người đàn ông thiếu tâm nhãn ở phía sau kêu lên: "Nếu như mà thường xuyên đi tiểu đêm, thì đến bờ biển tìm con hào bồi bổ đi, đừng trách anh em như tớ không nhắc nhở cậu."

Sở Đại không quay đầu nhìn lại, biến mất trong bóng đêm.

Cố Khanh Khanh nghe tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân quen thuộc bước vào liền biết chồng trở về, giãy dụa từ ổ chăn ấm áp, khoác chăn ngồi ở mép giường, chờ anh tiến vào.

Nhìn thấy anh ấy xách hộp cơm, trong n.g.ự.c còn mấy cái hộp giấy, cô sửng sốt.

"Nước ấm đâu anh?"

Sở Đại cũng là đơ ra, hộp cơm trong tay đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh, hộp giấy trong tay đặt ở đầu giường, xấu hổ: "Đã quên."

Cố Khanh Khanh nhìn cái hộp các tông nhỏ quen thuộc bên giường, sắt mặt nóng lên, cầm cái hộp đánh sang: "Mấy cái đồ lung tung rối loạn thì nhớ rõ! Sở Đại!! Nước nóng của em!!!"

Sở Đại cầm cái thùng nước, đốt ngón tay mảnh khảnh, mu bàn tay gân xanh rõ ràng có thể thấy được, Cố Khanh Khanh nhìn đến thất thần.

Ăn cầm cái gối đặt xuống giường, xoa xoa mũi: "Tình cờ gặp được Triệu Trạch nên quên mất. Em ăn trước đi, anh lại đi nhà ăn đánh thùng nước ấm trở về."

Cố Khanh Khanh thở dài, lấy hộp cơm ra, dọn ra bàn.

Cô vỗ nhẹ vào mép giường ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống: "Ăn cơm trước đi anh, lát nữa rồi đi!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 199: Chương 199



Sở Đại ngồi xuống bên cạnh đưa đũa cho vợ, trong lòng ảo não, cả nửa ngày không nói chuyện.

Cố Khanh Khanh vẫn đang quấn chăn bông, cầm hộp cơm chậm rãi ăn cơm, cả dư quang còn không thèm cấp nam nhân bên cạnh một chút.

Không nghe thấy giọng nói chuyện lảm nhảm của vợ, Sở Đại đột nhiên cảm thấy cơm ăn cũng không còn ngon như trước nữa, buông đũa, ho nhẹ.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn sang: "Anh bị mắc xương cá sao?"

"Không có." Sở Đại đứng dậy cầm cái ca tráng men đổ một ly nước ấm đưa sang: "Vợ, anh sai rồi!"

Cố Khanh Khanh đang cắn bánh tôm, cô nghe anh nhận lỗi mà lòng mềm nhũn, mi mắt cong cong. Kiềm chế nụ cười trên khóe môi, cố gắng làm mặt lạnh: "Anh biết em không thoải mái còn đi tìm anh Triệu lấy ... cái thứ kia nhiều vậy, anh có phải sợ mấy ngày tới em quấn lấy anh không? Căn bản không muốn sinh con với em?"

Sở Đại thấy vợ mãi không chịu cầm nước, còn nói một tràng dài thiệt dài, nuốt nước bọt, vô thố giải thích: "Không phải, chỉ là vừa vặn đụng phải cậu ấy thì nghĩ đến đã gần dùng hết rồi, vậy thì, lần sau không mang nữa?"

Cố Khanh Khanh hùng hùng hổ hổ: "Lỡ mà có con thì làm sao bây giờ? Anh không muốn sao?"

"Không phải anh không muốn mà anh muốn đợi em thích nghi với cuộc sống, khí hậu trên đảo đã. Em nhìn thấy Hứa Niệm rồi, nôn ăn không được cái gì, ốm đi một vòng, vừa lên đảo anh sợ em không quen khí hậu, không muốn em chịu khổ. Chờ một chút, ngoan."

Nghe được giọng điệu dỗ trẻ con của anh, Cố Khanh Khanh nhịn không được nằm trên bàn cười lớn, đôi mắt hạnh cười thành vầng trăng khuyết. Sở Đại thấy bộ dạng này đã sáng tỏ, em ấy đang trêu mình.

Đưa tay nhéo nhéo mặt em ấy: "Được lắm, lá gan càng ngày càng lớn, nếu không anh đem mấy cái này trả cho Triệu Trạch, chúng ta về sau không cần."

Cố Khanh Khanh đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh.

"Em sai rồi anh trai, em còn nhỏ, anh không thể như vậy."

Sở Đại ậm ừ: "Không còn nhỏ nữa, tuổi này có thể làm mẹ đứa nhỏ rồi."

Cố Khanh Khanh nằm cọ cọ trên vai anh ấy, ngón tay v**t v* gương mặt: "Ngày mai có nhiệm vụ, hôm nay cạo râu?"

“Em giúp anh?" Nam nhân rũ mắt nhìn vợ.

"Thôi bỏ đi." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Em không biết làm."

“Anh dạy cho em." Sở Đại hứng thú: "Có dám không?"

“Sao lại không dám!” Cố Khanh Khanh cứng đầu cứng cổ: "Anh đi mang nước nóng về trước đi."

Sở Đại nhìn cơm còn trong hộp cơm, gật đầu: "Chờ ăn xong mang hộp cơm đi luôn."

"Vậy thì anh nhanh lên nha.” Cố Khanh Khanh hơi ngượng: "Em muốn tắm rửa."

“Đi đường dài nhớp nháp khó chịu quá."

Sở Đại tăm nhanh tốc độ ăn cơm, dư quang phát hiện miệng vợ có dính hạt cơm, nhẹ nhàng đưa tay quẹt miệng em ấy.

Cố Khanh Khanh theo bản năng nhai nhai nuốt ...

Nam nhân cười, mặt mày sinh động, đứng dậy thu dọn hộp cơm, hôn lên mũi vợ một cái: "Chờ anh năm phút."

Cố Khanh Khanh nâng đồng hồ lên: "Bây giờ là 35 phút, đồng chí Liên Trường, đếm ngược bắt đầu."

“Vâng, thủ trưởng." Sở Đại bưng hộp cơm đi vào phòng bếp, xách cái thùng, tiếng bước chân biến mất ngoài phòng khách.

Cố Khanh Khanh từ trên giường chậm rãi đứng dậy, quần áo vẫn còn trong túi hành lý, cô tìm một bộ quần áo để thay, còn lại cất hết vào tủ quần áo.

Sở Đại đều gấp gọn gàng rồi, mang cả chồng bỏ vào là được.

Nhìn thoáng qua bốn cái hộp nhỏ bên giường, cô vội vàng chạy đến nhét vào đáy tủ quần áo, dùng áo khoác của anh ấy che lại.

Chờ nam nhân về, chăn bông trên giường đã trải phẳng phiu, người đang nhón chân nhét túi hành lý lên nóc tủ.

Kiễng chân hồi lâu, cô suýt chút nữa đẩy lên được, Sở Đại đứng sau nhìn một lúc lâu, Cố Khanh Khanh mới quay đầu lại nói: "Anh ơi giúp em với."

Cô muốn dẹp gọn lên trên, nam nhân cao, chân dài, dễ như lòng bàn tay, chuyện nhỏ không tốn sức.

Không nghĩ đến nam nhân từ sau lưng ôm eo cô, đẩy cái túi hành lý lên nóc tủ.

Ngốc lăng nhìn túi hành lý đẩy lên nóc tủ, quay đầu nhìn chồng.

"Anh trai ……"

Sở Đại ừ một cái, ôm người đặt lên giường.

Cởi mở bộ quân phục, anh từ trong tủ lấy ra một chiếc móc áo treo lên: "Bây giờ đi tắm?"

“Vâng." Cố Khanh Khanh phục hồi tinh thần, cầm bộ quần áo ngủ, nghĩ đến cái gì lại lướt qua nam nhân, mở ngăn tủ kéo ngăn kéo, dưới ánh mắt nóng rực của anh ấy, cầm tấm vải bông.

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của em ấy, không trêu nữa: "Thay xong thả vào chậu giặt quần áo, anh giặt."

“Em tự mình giặt được rồi." Mặt Cố Khanh Khanh càng nóng hơn: "Anh cứ như vậy em thật ngựng ngùng, anh à!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy thái độ làm bộ làm tịch của em ấy, vạch trần ngay luôn: "Biết rồi, giặt sạch phơi ở lầu ban công tầng hai đúng không, nhớ kỹ?"

Cố Khanh Khanh nhảy vào ôm lấy eo anh ấy, cười: "Thật tình, cái gì cũng không thể giấu được anh, cảm ơn anh, anh là tốt nhất."

Sở Đại xoa xoa đầu vợ: "Có chuyện gì thì nói thẳng với anh, không cần phải khách khí, vợ à."

"Vâng, em biết rồi."

Ngay khi cô định khen anh ấy một phen, quá ấm áp, bỗng nhiên nghe anh ấy hỏi ——
 
Back
Top Bottom