Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 170: Chương 170



Cố Khanh Khanh nói chuyện với bà ngoại với mẹ một hồi, mọi người không cho cô giúp gói kẹo hỷ, cô ngồi yên không được, trở về ngủ không được, cuối cùng đi vào nhà bếp.

Cố Kim và Cố Ngân đang giúp làm tào phớ và đậu hũ. Cố Thiết Trụ đang cho thùng làm tào phớ sang một bên. Thấy cháu gái đến hơi chút ngạc nhiên.

“Khanh Khanh?”

“Ông nội.” Cố Khanh Khanh đến ngồi bên lò lửa thêm củi lửa cho bếp lò đã tắt lửa.

Cố Thiết Trụ vốn dĩ muốn nói ông mới rút củi ra đấy, thấy cháu gái thần thất đành nuốt lời muốn nói vào trong.

Ông kéo một cái ghế dài nhỏ, ngồi bên cạnh Cố Khanh Khanh, sờ sờ tẩu thuốc, nghĩ một chút lại vắt sau lưng.

Cố Kim và Cố Ngân lại đến để chằn đậu hũ, vừa rồi đậu hũ đã được cho ra khây, cần lấy cục đá nặng đè lên.

"Khanh Khanh." Cố Kim dừng động tác trong tay, cười hỏi con gái: "Ăn bánh quả hồng không con? Cha lấy cho con?"

Cố Khanh Khanh hoàn hồn: "Con muốn ăn khoai lang khô nướng."

“Ừ!” Cố Kim vội vàng đi vào kho, lấy cho con gái một ít đặt trên bệ bếp: "Có gì thì nói cho cha nghe, cha ở đây, mệt thì đi ngủ đừng chờ anh trai về, yên tâm cha để tào phớ lại cho bọn họ."

Cố Khanh Khanh đặt khoai lang khô trên bệ bếp.

Cô gật đầu: "Con biết rồi, cha, ngài không cần lo cho con."

Thấy con gái thật không có việc gì, Cố Kim nhìn con gái vài lần rồi ra hiệu với cha, tiếp tục công việc.

Khoai lang khô để bên bệ bếp một lúc đã mềm và ngọt, Cố Khanh Khanh gắp một miếng đưa cho Cố Thiết Trụ: "Ông nội ơi, ông ăn đi."

“Ừ.” Cố Thiết Trụ nhận lấy, không do dự cắn một miếng.

“Ông nội.” Cố Khanh Khanh không khỏi nhắc nhở: "Cháu vừa rồi chưa có phủi tro."

“Tro bếp thôi mà, không sợ, Hách Nhất Trân còn lấy cái này kê đơn thuốc đâu." Cố Thiết Trụ chậm rãi nhai, mơ hồ hỏi: “A Đại có bắt nạt cháu không?"

Cố Khanh Khanh lắc đầu.

"A Đại có tốt với cháu không?"

Cố Khanh Khanh gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, cô cong mày cười.

"Tiền trợ cấp của anh ấy đều đưa hết cho cháu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thiết Trụ nhoẻn miệng cười: "Cháu gái này, sao nói chuyện này, tiểu tham tiền."

Nỗi sầu muộn trong lòng Cố Khanh Khanh biến mất trong tiếng cười giòn tan, sau khi ăn no, cô đi lấy nước nóng rửa mặt, chào ông nội, cha, chú hai xong rồi vào phòng.

Thay quần áo xong, cô dựa vào đầu giường ngồi trên giường, nhìn sân sáng rực rỡ bên ngoài qua khung cửa sổ, chữ hỷ màu đỏ dán khắp nơi, trong lòng cảm thấy khó tả, chẳng biết dùng từ ngữ gì miêu tả tâm trạng ngay lúc này.

Lưu luyến, kỳ vọng, cái gì cũng có một chút, còn một số cảm xúc không tên.

Cả nhà bận rộn chỉ vì một mình cô, Cố Khanh Khanh ôm gối, dựa vào trên giường, nhìn thấy ánh sáng lung linh từ khe cửa truyền đến.

Mi mắt cô dần chìm xuống, mê man nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, cô dường như nghe thấy tiếng cười nói của các anh trai ngoài sân, cô muốn mở mắt cơ mà quá mệt nhọc, dậy không nổi.

Sau khi rửa tay, Sở Đại về phòng lấy quần áo, quần áo trên người đã ướt đẫm rồi.

Đẩy cửa bước vào, căn phòng tối om không đèn, chỉ có tiếng thở đều đặn của vợ.

Thính giác của hắn đặc biệt nhạy bén, hắn có thể bắt được ngay cả những âm thanh nhỏ nhất, đây là thời gian dài tác chiến trong rừng cây huấn luyện ra.

Người đàn ông nhẹ bước đến bên giường, phát hiện cô gái đang ngủ nghiêng người ôm gối, hắn vươn tay vỗ nhẹ tấm lưng em ấy: "Khanh Khanh?"

Cả nửa ngày không phản ứng.

"Vợ ơi!"

“Vâng?” Cố Khanh Khanh mơ mơ màng màng mở mắt.

Sở Đại buồn cười, giữ khoảng cách với chăn bông một chút, vì sợ nước nhỏ giọt lên chăn bông: "Sao như vậy ngủ rồi? Không mang bếp than vào?"

"Em buồn ngủ quá." Cố Khanh Khanh đứng dậy muốn ôm chồng, nhưng Sở Đại vươn tay ngăn lại: "Anh chưa có tắm rửa."

Cố Khanh Khanh lập tức đánh lên tinh thần, bò lên mò mẫm tìm áo khoác bông: "Em giúp anh tắm nha!"

Sở Đại: “?” Híp mắt dò hỏi.

Cố Khanh Khanh vẻ mặt rất đương nhiên: "Ngày mai chúng ta sẽ ... Anh đừng có thẹn thùng nha, em ở đây chờ, anh bưng nước vào đừng để ai phát hiện ra."

Sở Đại hiểu ý của vợ, dở khóc dở cười: "Đã là ngày cuối cùng, em thu liễm một chút, anh sợ em ngượng ngùng."

“Em sẽ không!” Cố Khanh Khanh rất rất dứt khoát: "Em tắm cho anh."

Sở Đại nhìn vợ thật sâu: “Được.” Nói xong, hắn nhấn em ấy trở lại ổ chăn, dưới sự bất mãn của em ấy, chậm rì rì lên tiếng: "Chờ, anh mang nước tiến vào."

Cố Khanh Khanh ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

“Vâng.” Đôi mắt to long lanh, sáng ngời trong đêm đen.

Sở Đại cười, lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài, không quên đóng chặt cửa lại.

Hắn đi vào bếp lấy một ít than, đặt thêm một ít than cháy đỏ vào bếp lò nhỏ, sau đó thêm ít củi lửa vào trong.

“A Đại.” Chử Chiêu vừa đi ra khỏi phòng tắm, hôm nay bưng quá nhiều bàn, cả người rã rời, vừa rồi còn đi theo mò ốc, giờ khom lưng thôi cũng đau, đang định đến phòng bếp lấy ít nước nóng mang về phòng ngủ, tối khuya mà khát còn có mà uống.

“Ừ.” Sở Đại đứng thẳng người: “Có chuyện gì vậy?

"Không có việc gì, cả người đều ướt rồi, sao không đi tắm đi? Trong nồi vẫn còn nước nóng."

“Đợi chút nữa tớ tắm.”

"Ồ, tớ về phòng ngủ trước đây, ngày mai còn phải tiếp tục làm chân chạy vặt cho cậu."

"Được."

"Vất vả, người anh em."

"Haiz, không cần cảm ơn, chỉ cần lần sau tớ kết hôn cậu có thể tận tâm như này là được, anh em không nói lời khách sáo, đi đi."

"Được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 171: Chương 171



Chờ Chử Chiêu đi rồi, Sở Đại mang theo một cái thùng gỗ ra giếng đánh một ít nước lạnh, rồi lại vào bếp dùng gáo múc nước ấm, dùng tay xem độ ấm, sau đó xách thùng gỗ, mang theo bếp than trở về phòng.

Cố Khanh Khanh đã đợi trong phòng rất lâu, cô rất muốn bật đèn nhưng Sở Đại không chịu.

Anh ấy từ trong tủ quần áo lấy một cái khăn lông khô ném vào thùng gỗ, cởi áo khoác, cởi đồng hồ.

Thấy anh đưa tay chạm vào nút áo sơ mi, Cố Khanh Khanh ngồi trên giường nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.

Sở Đại cười khẽ, như em ấy mong muốn, cởi bỏ cúc áo.

Cố Khanh Khanh một lần nữa nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên thắt lưng, dưới ánh lửa càng thêm đáng sợ.

Sở Đại không hỏi cô có sợ không, chỉ cần cúi đầu hắn biết em ấy đau lòng.

Ngón tay trắng nõn và mảnh mai của người đàn ông chậm rãi cởi khóa thắt lưng, từ từ rút dây lưng, đặt ở bên ghết, tùy ý c** q**n tây.

Cuối cùng, thứ duy nhất còn lại, trong ánh mắt gấp không chờ nổi của Cố Khanh Khanh bị cởi ra.

Cố Khanh Khanh đứng dậy, đôi tay mảnh khảnh nhặt chiếc khăn lông trong thùng gỗ lên, vắt khô, khuỵu gối đưa mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu mỉm cười nhìn mình.

Khăn trong tay cô chậm rãi lau mặt, cô nhớ rõ, bởi vì hai hàng lông mày này làm cô nhớ mãi không quên muốn đi Binh Đoàn gặp anh ấy ngay lập tức.

Đôi lông mày của anh ấy tuyệt đẹp, đôi mắt mới gặp hung dữ mang tính xâm lược, sau đó càng ngày càng nhu hòa với cô, y như là một hồ nước mênh mông.

Đi xuống sống mũi cao thẳng xuống cằm, yết hầu của Sở Đại lăn lên lộn xuống, trong lòng Cố Khanh Khanh không nhịn được nữa, động tác trượt xuống càng lúc càng nhanh.

Sở Đại chộp cái tay vợ lại: "Từ từ thôi!"

Cố Khanh Khanh không thể không thả chậm động tác, nhẹ nhàng lau vết sẹo trên eo anh ấy, cô khom người, vừa lau vừa thổi vào vết thương của anh ấy: "Còn đau không anh?"

“Không đau.” Ánh lửa lóe lên trong mắt Sở Đại, nắm cái khăn lông ném vào trong thùng nước, xoay người ôm vợ ấn xuống giường: "Ở chỗ khác đau hơn, muốn sờ không?"

Cố Khanh Khanh bị anh ấy đè lên giường, hơi thở nam nhân ập vào mắt, gần đây anh ấy rất ít hút thuốc, trên người chỉ có mùi bồ kết thoang thoảng, không kịp đáp lời nam nhân lắp kín đôi môi mềm mại.

Hơi thở đan xen vào nhau, gương mặt Cố Khanh Khanh càng lúc càng đỏ, Sở Đại ở bên tai cười khẽ: "Chỉ còn một đêm cuối cùng."

Cố Khanh Khanh vòng tay qua cổ anh ấy, h*n l*n ch*p m**: "Vâng, không cần khách khí nha, anh trai."

Sở Đại cứng đờ, lật người nằm xuống bên cạnh vợ, mu bàn tay che mắt, cánh môi cong lên không thể nào tự chủ được.

Làm sao bây giờ, giống như là sắp bị em ấy g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.

Bàn tay mềm mại dọc từ vết sẹo ngang hông xuống bụng dưới, hắn bị quấn lấy, không kiềm chế được th* d*c.

Cố Khanh Khanh xoay người ngồi trên đùi Sở Đai, ghé vào lồng n.g.ự.c ấm áp than thở: "Anh, em bị mê mẩn anh rồi!"

Sở Đại buông lỏng tay sang một bên, đối diện với đôi mắt đen láy của vợ cười: "Anh cũng vậy!"

Hắn cảm thấy cái rương đồ kia Triệu Trạch đưa sợ không có đất dụng võ.

Nếu Chử Chiêu chậm hơn, khả năng con hắn nhìn vừa mắt con Triệu Trạch hơn rồi.

Đêm nay một đêm khá dài, người Cố gia thức trắng đêm không ngủ, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại cũng trằn trọc, sau nửa đêm, Sở Đại từ trong chăn đứng dậy, nhìn nửa gương mặt của cô gái nhỏ đang ngủ say, cúi người hôn một cái, lấy tay vợ ra đi đến tủ quần áo mặc thêm áo bông ra ngoài.

Cố Khanh Khanh chỉ mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, đã bị mẹ xách từ ổ chăn ra ngoài, bắt cô rửa mặt chải đầu, rồi lấy bộ váy đỏ bảo cô mặc vào.

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn mặc vào.

Từ trong tủ lấy ra chiếc áo khoác len màu đen do mình đặt may ở tiệm may. Giống hệt áo khoác của Sở Đại, khoác bên ngoài.

Thời Như Sương lấy ra chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ cho cô, Hàn Liên Tâm nhét vào tay cô cái bánh bàn thầu ấn cô ngồi trước bàn cho mẹ chải tóc.

Thời Như Sương khéo tay, không tết hai b.í.m tóc thiếu nữ hằng ngày mà là làm kiểu tóc búi cô dâu.

Hàn Liên Tâm, Trương Vũ Tình, lấy chiếc chăn bông mới ra khỏi tủ, đổi thành cái chăn bông long phượng, cất lại chăn bông vải thô màu lam, trải ra, vuốt phẳng.

Trương Thúy Phân bưng một rổ táo đỏ, long nhãn, hạt dưa rãi lên chăn bông.

Cố Khanh Khanh cắn màn thầu trắng tinh, bởi vì bàn ở cuối giường, cô s* s**ng cầm một cái táo đỏ lót dạ, bị Trương Thúy Phân gõ một cái.

“Cháu gái, đói vậy sao con? Ngoan, muốn ăn lát lại ăn." Trương Thúy Phân đến rãi thêm một ít táo đỏ, đậu phộng.

Thời Như Sương cũng vỗ vào trán con gái: "Con mèo háu ăn này."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mẹ!” Cố Khanh Khanh bất đắc dĩ, làm nũng lắc lắc cánh tay: “Con đói mà.”

“Chịu đựng đi.” Thời Như Sương không hề bị lay chuyển.

Khi Cố Thanh Liệt bước vào, hắn cầm cái bánh rán, em gái đang trùm khăn đỏ an tĩnh ngồi trước bàn, thỉnh thoảng từ bên cạnh sờ sờ lấy cái gì đó lại nhét dưới khăn trùm đầu.

Ý đồ xấu, hắn cầm chén đặt trên bàn, chờ Cố Khanh Khanh muốn s* s**ng hắn dịch đi.

“Cẩu Đản!” Cố Khanh Khanh ngửi được mùi thơm, vừa nghe thấy tiếng bước chân cô đã biết là anh hai quỷ yêu của cô.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 172: Chương 172



"Em vẫn còn trùm khăn trùm đầu đỏ à, thôn chúng ta hình như không còn thịnh hành cái này nha!" Cố Thanh Liệt không ngừng trêu chọc, đem bánh trứng gà đặt trước mặt em gái, bổ sung: "Bộ đội càng không thịnh hành cái này."

“Mẹ nói làm em đã ghiền, bảo em an tĩnh ngồi." Cố Khanh Khanh không nhịn được nữa, cô cảm thấy mình như bị cái khăn đỏ này phong ấn lại trên ghế, động không dám động.

Cởi khăn trùm đầu màu đỏ xuống, cô trực tiếp cầm lấy miếng bánh rán trứng gà trong chén, vốn muốn một miếng là ăn luôn, quá đói bụng, mà nhớ đến có son môi, vẫn nên chậm chậm lại thôi.

Cố Thanh Liệt dựa vào bàn, ngồi ở góc bàn đối diện với em gái, nhìn em gái mặc váy đỏ, khoác áo khoác nỉ đen, trong lòng cảm khái vạn phần, ngày thường nam nhân nói không ngớt miệng mà nửa ngày không mở miệng.

“Anh trai?” Cố Khanh Khanh bị bộ dạng này làm cho hoảng sợ: "Anh có đang bị nghẹn cái gì không?"

“Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Thanh Liệt khoanh tay nhìn em gái, bất lực không nói lên lời: "Anh trai em cảm thấy không được chân thật lắm thôi, em đã gả cho người ta rồi, vợ anh còn chưa thấy được bóng dáng nữa."

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút liền an ủi: "Không sao đâu, anh cả cũng vậy mà, mấy anh trai trong nhà cũng chẳng có, không phải mỗi mình anh."

Cố Thanh Liệt lúc đầu có chút buồn bực, ưu thương bởi em gái đã gả ra ngoài, nghe con bé nói xong cười thành tiếng: "Cũng đúng ha."

Hai anh em nhìn nhau rồi cùng cười.

Miếng bánh trứng trong miệng nghẹn, Cố Khanh Khanh sặc sụa, Cố Xán Dương không biết từ khi nào tiến vào vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng, thẳng đến khi em gái dần dần bình ổn, sau đó mới thu tay về.

Cố Thanh Liệt bò dậy khỏi bàn, gãi gãi đầu: "Anh trai."

Cố Xán Dương gật đầu, mọi ánh mắt đổ dồn vào em gái thôi, dư quang còn lười phân cho người em sinh đôi này.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa xuống má của cô gái nhỏ, vén ra sau tai: "Về sau mỗi tháng viết cho anh trai một phong thơ, để anh trai biết em sống thế nào."

"Đúng, đúng, đúng." Cố Thanh Liệt xoa hai tay vào nhau: "Anh cũng muốn, em phải viết thư cho anh, nếu thiếu gì thì nói cho anh nghe, phiếu của anh đều ..."

Nói đến đây, hắn bị mắc kẹt: "Quên đi, em có cầm phiếu cũng vô dụng, anh xem lúc đó có thể xin đi thăm người thân hay không, đưa đồ đạc sang cho em."

Hắn đã hỏi thăm qua, đảo Bạch Sa muốn xây dựng một căn cứ quân sự, đối với điều tra gia thế của người ra vào đặc biệt nghiêm, người nhà đi trú đảo tình hình chung là không được phép rời khỏi đảo.

Nhưng mà bọn họ là quân nhân, tình huống trong nhà tổ chức đều đã rõ ràng, kết cấu nhân mạch cũng đơn giản. Giống như anh cả Cố Xán Dương, anh ấy là phi công thuộc Không quân quân khu phương Nam, nếu đánh báo cáo đi thăm người thân, bộ đội thẩm tra sẽ xét duyệt thôi.

Cố Khanh Khanh có chút kinh ngạc: "Hai anh có thể ra đảo xem em sao?"

"Không nhất định sẽ." Cố Thanh Liệt cười toe toét, để lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ: "Anh với anh cả sẽ cố xin, xin một lần không được thì xin hai lần. Trước khi ra đảo không tiếp xúc với người ngoài, thăm em xong trực tiếp trở về, hẳn là không có vấn đề gì."

Tối hôm qua khi đi đánh bắt cá, hắn có nói với Sở Đại về chuyện đó, Sở Đại bảo hắn trở lại Binh Đoàn hỏi Quan Huân, nếu được sự cho phép của Binh Đoàn sẽ giảm bớt đi nhiều phiền toái.

Cố Khanh Khanh nhét cả một miếng bánh trứng lớn vào miệng hắn, cảm động: "Cẩu Đản, anh thật tốt."

Người đàn ông cao lớn cầm miếng bánh trứng, nhét vào trong miệng, tay trái nhéo khuôn mặt nhỏ em gái thành một cục: "Không phải sao? Anh có mỗi em là em gái thôi, không quan tâm em thì quan tâm ai đây? Anh trai, anh nói đúng không?"

Hắn nghiêng người hỏi Cố Xán Dương.

Cố Xán Dương khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ thường ngày nhìn về em gái, đáy mắt mang theo sự sủng nịch hiếm có được.

Trong lòng biết rõ là lưu luyến, bọn họ là anh em ruột, Cố Khanh Khanh ăn xong bánh trứng, cô nắm lấy lòng bàn tay thô ráp của Cố Thanh Liệt, tay kia cầm lấy bàn tay lạnh của Cố Xán Dương, đưa mặt cọ cọ đến: "Cẩu Thặng, Cẩu Đản, hai anh vĩnh viễn là anh trai em yêu thương nhất."

Đầu ngón tay của Cố Xán Dương v**t v* khuôn mặt nhỏ ấm áp của em gái, quay đầu đi không nói chuyện.

Cố Thanh Liệt ngơ người một chút, không quen, mãi một lúc sau mới lên tiếng dặn dò: "Nếu ở bên ngoài, em không thể gọi như vậy, biết không? Anh trai em là quân nhân, cần sĩ diện."

Cố Khanh Khanh gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, Cẩu Đản."

Ban đầu Thời Như Sương muốn mang cái gì đó cho con gái lót bụng thôi, mà Cố Tài cố ý làm cho con bé một chén trứng hấp thịt bằm, thả thêm ít hành lá và nước tương lên trên.

Mang qua vừa lúc nhìn thấy ba anh em dính dính nhau, cô cười cười, đứng ở cửa xem một hồi, mới lên tiếng gọi: "Khanh Khanh, ăn chút gì đi, món trứng hấp yêu thích của con."

“Vâng!” Cố Khanh Khanh buông tay hai anh trai, chạy ra cửa đón, ngửi thấy mùi thơm là không thể ngồi yên rồi: "Vẫn là chú ba hiểu con nhất!"

Thấy con gái hấp ta hấp tấp, cầm cái chén ngồi vào bàn, Thời Như Sương lắc đầu: "Chậm một chút thôi, có hai bước thôi gấp vậy làm gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, cô nhìn về phía hai người con trai: "Hai con cũng ra ngoài ăn chút gì đi, bận rộn cả đêm không ngủ. Buổi sáng còn dọn đốn củi, dọn bàn mãi không ngừng tay."

Cố Thanh Liệt lúc này mới cảm thấy thực sự đói, hắn cầm chiếc bát trống trên bàn lên: "Vâng, con đi ăn cơm trước, lá nữa còn phải cùng chú nhỏ thương lượng phát thuốc hỷ thể nào. Mẹ, Khanh Khanh kết hôn, con với anh cả có phải sẽ ngồi trên bàn mời rượu không?"

"68 bàn, mỗi bàn một người mời rượu một người đáp lễ người ta mời, hai cậu của con chắc là muốn ngồi mời rượu, còn có mấy anh họ, chú họ nữa, tính toán vẫn là không đủ, anh em con tự bàn với nhau đi."

“Vậy con với anh trai một bàn, con mời rượu anh ấy đáp lễ." Cố Thanh Liệt cảm thấy mời rượu hắn tương đối am hiểu.

Cố Xán Dương gật đầu: “Có thể.”

Cứ định như vậy rồi, Cẩu Thặng cùng Cẩu Đản một trước một sau rời khỏi phòng, Thời Như Sương sửa sang cổ áo khoác nỉ của con gái: "Mẹ cũng bận rộn, con ăn xong rồi cầm chén để sang bên này, đợi chút nữa anh trai đến dọn."

Cố Khanh Khanh dùng thìa xúc trứng hấp thơm phức: "Mẹ, con không thể ra khỏi phòng sao ạ?"

"Ừ thì có thể nhưng con đừng ra." Thời Như Sương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ múp múp của con gái: "Con ngoan ngoãn ở chỗ này đợi đi, lên giường ngủ chút cũng được, người bên ngoài đều bận rộn không cần con hỗ trợ."

Cô quá hiểu con gái mình, y như đứa con trai thứ hai của cô, quá ầm ĩ, không thể nhàn rỗi được.

Cố Khanh Khanh chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Sân nhà Cố gia còn có cả nhà chính bày biện bàn ghế ngay ngắn, trên mỗi bàn có một cái bát nhỏ đựng ít hạt dưa, đậu phộng.

Mỗi bàn còn có một chai nước ngọt có ga, một lọ Trúc Diệp Thanh, chén bát xếp chồng ở chỗ đó, không đủ thì kêu lên một tiếng sẽ có người đến thêm.

Nhà bếp khí thế ngất trời, rửa rau, xắt rau, chưng cơm trong lồng tre không ngừng nghỉ. Nhiệm vụ nấu cơm được giao cho Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 173: Chương 173



"Tiểu Hùng, mấy anh em đừng chẻ củi bửa, mau đi treo pháo lên đi! A Đại, cháu ngồi bên bếp đun nước làm cái gì? Hôm nay cháu là chú rể, nhanh đi rửa mặt đi cháu." Trương Thúy Phân ở trong nhà bếp chỉ huy cả gia đình, bận đến sứt đầu bể trán.

Những người đến uống rượu mừng đã rục rịch đến cửa, người dân thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử ít nhiều đều quen biết nhau, xấp nhỏ đứa nào cũng rạng rỡ ——

"Chúc mừng năm mới, đến đây đến uống rượu mừng sao? Nhà lão Cố mùi hương bay đến tận mấy dặm rồi đấy."

"Đúng vậy, nhà lão Cố đãi tiệc rượu tôi đương nhiên sẽ đến rồi. Nhà tranh nhà tôi năm nay sửa tận bốn năm lần, với cả năm nay ăn tết có cá, có tiền ít nhiều nhờ Cố đội trưởng."

"Mà này, sao không nhìn thấy Khanh Khanh? Chúng ta nhìn con bé này lớn lên, con bé kết hôn, phải chúc mừng."

Có thím ở thôn Đại Truân Tử nhìn quanh hỏi Cố Bảo ở cửa: "A Bảo, Khanh Khanh nhà em đâu?"

"Đang trong phòng đấy."

Cố Bảo cười cười tủm tỉm đón khách: "Chị dâu, chị vào trong nhà đi, con bé đang buồn chán trong phòng đấy, chị vào nói chuyện với con bé cho đỡ buồn."

Nói rồi hắn còn xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Chỗ chị Khanh Khanh có kẹo sữa thỏ trắng, đi tìm chị ấy đi."

"Con muốn ăn kẹo! Bà ơi!" Đứa nhỏ lắc lắc cánh tay của bà thím, cứ làm nũng mãi thôi.

"Được được được, ăn kẹo, A Bảo chị vào trong trước ha!"

"Vâng!"

Cố Khanh Khanh đang ở trong phòng buồn chán, vừa định ra ngoài chơi thì đụng phải Tiều Quế Hoa nhét cô lại vào trong phòng.

Cố Khanh Khanh chỉ cảm thấy trước mắt là bóng tối, lúc thấy rõ ràng mọi thứ thì đã ngồi ở trên giường.

...

"Khanh Khanh! Hôm nay cháu xinh đẹp quá đi, để thím nhìn kỹ chút nào." Tiền Quế Hoa quay quanh Cố Khanh Khanh hai vòng, nhìn từ đầu đến chân, nhìn bộ váy đến cái áo khoác nỉ: "Tóc mẹ cháu chải cho cháu à? Tay nghề tốt quá! Trước kia mẹ cháu gả đến Cố gia cũng búi tóc y như vậy, là bà ngoại cháu búi cho."

"Thím, thím gả đến đây còn trước cả mẹ cháu ạ?"

“Đứa nhỏ ngớ ngẩn, thím là người thôn Đại Truân Tử, cháu không biết?" Tiền Quế Hoa gạt tóc Cố Khanh Khanh ở trên trán sang một bên rồi ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh: “Thím cứ nghĩ Tiểu Ngư gả chồng trước cháu chứ, ai ngờ cháu mới ra ngoài một chuyến đã kết hôn, so với anh trai cháu tốc độ còn nhanh hơn nhiều."

Cố Khanh Khanh tìm được kẹo đậu phộng ở dưới bàn, đặt vào tay Tiền Quế Hoa: "Duyên phận tới rồi sẽ nhanh lắm, ngài không cần sốt ruột cho Tiểu Ngư đâu."

“Đúng vậy ha.” Tiền Quế Hoa bỏ kẹo đậu phộng vào trong túi, xấu hổ nói: “Thím thấy hai thanh niên theo cháu về kia cũng khá, cái kia con trai Tư Lệnh thím không dám trèo cao, Cảnh Vệ Viên kia khá được, diện mạo chính khí."

"Mấy ngày nay, cậu ấy ở Cố gia bận lên bận xuống giúp khiêng bàn dọn ghế, thím thấy là người cần mẫn, nếu không cháu giúp Tiểu Ngư chút đi."

Cố Khanh Khanh thật sự không ngờ thím Triệu coi trọng anh Tiểu Hủ, ngây người ra một chút: "Thím à, Tiểu Ngư cũng có ý tứ này sao ạ?"

"Đứa nhỏ này không nói rõ ràng, mà thím nghĩ nó thích dạng này, cháu giúp thím hỏi thăm ý tứ Tiểu Hủ chút đi."

"Vâng!" Cố Khanh Khanh do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Cháu đi hỏi một chút, cháu nói trước, nếu mà anh Tiểu Hủ không có ý tứ này cháu sẽ không mở miệng nhắc đến nữa nha?"

"Được, cháu cùng Tiểu Ngư lớn lên bên nhau, như là chị em, còn không biết người họ Triệu thím thế nào sao? Chắc chắn không lì lợm la l**m. Tiểu Ngư diện mạo tốt, tính cách cũng tốt, bà mối làng trên xóm dưới đều tới cửa hỏi thăm nữa đấy." Nói đến đây Tiền Quế Hoa có phần đắc ý.

Cố Khanh Khanh tiếp lời thím ấy: "Tiểu Ngư ở đội làm cán bộ ghi công điểm, dung mạo xinh đẹp, ngài với chú Triệu là nhà tốt, khẳng định không ít người thích."

"Ừ! Đúng rồi! Cháu có muốn ra ngoài không?" Tiền Quế Hoa đứng dậy: "Thím phải ra chiếm vị trí, hôm nay người đến nhiều, thím còn chưa có định chỗ ngồi đâu."

"Vâng, ngài đi nhanh lên, lát nữa cháu sẽ ra."

Ngồi trước cửa viết danh sách nhân tình đến là một trưởng bối Cố gia. Cố Thiết Trụ còn phải gọi là bác, năm nay hơn 80 tuổi, một tay viết chữ bằng bút lông rất đẹp, thân thể cũng khỏe mạnh.

Cố Bảo ở bên cạnh ngồi báo danh người đến —

"Thôn Đại Truân Tử Triệu Tam, mừng lễ 2 đồng!"

"Thôn Đại Câu Tử, Tần Võ, mừng lễ hai đồng tiền!

"Thôn Đại Câu Tử, Trương Nhậm, mừng lễ hai đồng tiền!"

Mừng lễ đều được người đến thương lượng với nhau trước, ngoài thân thích Cố gia sẽ cấp nhiều chút chứ còn thôn dân đều thống nhất, Cố gia đã sớm thả lời ra ngoài, không muốn quá rêu rao.

Cái này làm cho những thôn dân giàu có muốn nhét bao mừng 10 đồng, 8 đồng đều mất tâm hơi.

Cố gia làm người đơn giản, nói cái gì là ý như vậy, không phải kiểu khách sáo đưa đẩy.

Cố Bảo tươi cười chào đón những thôn dân đến uống rượu mừng, sau đó đưa bao lì xì đỏ đưa cho ông bác Cố gia, nghe ông bác báo tên, rồi viết vào một quyển sổ, sau đó từ cái bàn lấy ra một món quà nhỏ coi như là đáp lễ.

Quà đáp lễ là một cái khăn lông sọc xanh đen trắng còn có một đôi tất bông đen.

“Bác cả, bác đến rồi ạ!" Cố Bảo nhìn thấy Cố Thiết Chuy đến, nhanh chóng chạy lên, trước tiên là nhét vài điếu thuốc vào trong túi của bác cả.

“A Bảo, không tồi, không tồi. Về sau mấy đứa cháu kết hôn cháu cũng sang phụ giúp ha." Cố Thiết Chuy từ trong túi lấy ra bao lì xì đỏ mừng lễ, giao cho ông bác.

“Cố Thiết Chuy, mừng lễ 20 đồng." Ông Cố ghi tên cháu trai lên quyển tập, lại khom lưng từ cái túi cầm ra khăn lông và đôi vớ.

Cố Thiết Chuy nhét vào trong túi áo khoác, đi về hướng phòng bếp.

Thân thích Cố gia tùy lễ đều như vậy, 20 đồng, bọn họ thực ra muốn cấp nhiều hơn. Cố gia có mỗi đứa cháu gái này thôi, là bảo bối, mà Cố Thiết Trụ không cho.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mặc dù những người trong đội của chúng ta biết Cố Kim làm đại đội trưởng đã tận hết phận sự, song vẫn còn không ít kẻ lắm mồm, sợ người ta nói công việc này quá béo bở, chỗ tốt đều để lại cho người trong nhà. Cố gia mừng lễ ra tay là 100 đồng, 200 đồng là hại người ta đỏ mắt muốn chết!"

Người Cố gia nghĩ cũng đúng vậy, đúng là cái đạo lý này, cùng lắm đợi Khanh Khanh đi tùy quân thì thêm chút tiền là được.

Sân nhà Cố gia náo nhiệt không dứt, Cố Khanh Khanh cũng không thể ngồi yên, vừa định đi ra ngoài thì Sở Đại đã bước vào.

“Anh trai.” Hấp tấp nên đầu đập vào người anh ấy, ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn chồng.

Sở Đại xoa xoa cái đầu nhỏ của vợ: "Muốn đi ra ngoài sao? Hôm nay trời nắng không nhiều, đi ra ngoài phơi nắng chút đi."

Cố Khanh Khanh gật đầu, nghĩ đến lời của Tiền Quế Hoa, cô túm lấy tay áo Sở Đại: "Em có lời muốn hỏi anh."

Anh ấy hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần đen, áo khoác vải nỉ cùng giày da đen. Cố Khanh Khanh mặc váy đỏ, khoác áo vải nỉ, chân đi đôi giày da mua ở cửa hàng bách hóa lớn trong thành phố.

Cả hai người trên tay mang chiếc đồng hồ Đông Phong, nhìn vô cùng xứng đôi.

Cố Khanh Khanh nhìn bản thân mình thực vừa lòng.

“Em nói.” Sở Đại vốn là tới thu dọn chén bát, thấy em ấy có chuyện dứt khoát kéo em ấy đến mép giường, ngồi xuống.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 174: Chương 174



"Là cái dạng này, thím Quế Hoa coi trọng anh Tiểu Hủ, muốn hỏi thăm xem ý anh ấy thế nào, giúp Tiểu Ngư tìm đối tượng."

Cố Khanh Khanh rối rắm: "Em còn chưa biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào nữa."

“Chuyện này em không thể hỏi.” Sở Đại cảm thấy dưới m.ô.n.g cứ cứng cứng, rút ra viên táo đỏ, buồn cười hắn gạt sang một bên.

Cố Khanh Khanh khó hiểu: “Tại sao vậy anh?”

Vốn dĩ cô muốn hỏi xem anh Tiểu Hủ có ý không có thể giúp kết đôi anh Tiểu Hủ với Tiểu Ngư một phen. Hiện giờ quân nhân là mối tốt, có con rể tham gia quân ngũ, có thể khoe khoang thật lâu.

"Tiểu Hủ đã có vợ ở quê rồi, đã đính hôn. Hai tháng nữa anh ấy phải về quê kết hôn." Sở Đại bổ sung: "Anh nghe A Chiêu nói, hắn với Tiểu Hủ quan hệ khá tốt."

Tiểu Hủ là một người thành thật, hỏi cái gì là đáp cái nấy, Chử Chiêu đã sớm hỏi tận gốc gác rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh "à" lên một tiếng: "May là em chưa đi hỏi, bằng không xấu hổ c.h.ế.t được."

Sở Đại cầm tay vợ, gãi gãi vào lòng bàn tay em ấy: "Em trước nay không phải không nhọc lòng chuyện này sao? Sao hôm nay hỏi đến?"

“Thím Quế Hoa mới vừa tìm em hỏi, Tiểu Ngư lại là bạn tốt của em.” Cố Khanh Khanh dựa vào vai anh ấy: “Thật ra, rất nhiều người ghen tị với em, bởi vì em gả cho anh. Lần trước Tiểu Ngư cũng có ý muốn gả cho quân nhân."

“A Chiêu cũng hâm mộ anh có thể cưới được em." Sở Đại thấp giọng cười: “Em đừng xen vào loại chuyện này, phiền phức quá!"

"Vâng, em biết rồi."

Sở Đại nói chuyện với vợ thêm một lúc, Cố Khanh Khanh là muốn ra ngoài xem náo nhiệt, mà vì tối hôm qua không ngủ được bao nhiêu, sáng sớm hôm nay cô đã bị Thời Như Sương kéo ra khỏi giường rồi lăn lộn một hồi, hiện giờ ngáp ngắn ngáp dài.

“Ngủ thêm một lát đi em.” Sở Đại đứng dậy kéo chăn đắp cho em ấy: “Mới hơn tám giờ, chưa có bắt đầu tiệc sớm vậy đâu, ngủ thêm vài tiếng nữa anh vào gọi em dậy."

“Vâng ạ.” Cố Khanh Khanh mơ mơ màng màng đáp lại, mí mắt đã nặng trĩu không kìm nổi nữa.

Sở Đại thu dọn chén bát, thuận tay đóng cửa lại.

Tần Lê và Triệu Ngư vừa định đến, đi tìm Cố Khanh Khanh nói chuyện riêng, nhìn thấy một màn này phải dừng lại bước chân.

"Cái kia ..." Thật sự không biết nên xưng hô thế nào, Tần Lê nghẹn ra một câu: "Đồng chí, Khanh Khanh có ở trong đó không?"

Sở Đại nhẹ gật đầu: "Cô ấy ngủ rồi."

“Ồ, vậy lát nữa chúng tôi sẽ tìm cậu ấy.” Sau đó, Triệu Ngư nhanh chóng kéo Tần Lê chạy đi.

Sở Đại liếc mắt một cái, đi vào phòng bếp.

"Chị A Lê, vừa rồi em sợ c.h.ế.t khiếp." Triệu Ngư vỗ n.g.ự.c thở hổn hển: "Nam nhân của Khanh Khanh nhìn không phải là người dễ nói chuyện chị ha, khí thế dọa người quá, chỉ được mỗi cái lớn lên trông soái."

"Bọn họ là quân nhân. Trên chiến trường mài dũa ra khí chất, ít nhiều mang thêm phần sát khí." Tần Lê ban nãy không nhìn kỹ, cô kéo Triệu Ngư vào phòng chính: "Chúng ta đi xem TV đi! Chị chưa xem TV bao giờ."

"Anh Thanh Liệt cũng từ chiến trường ra mà trông không như vậy nha. Nhìn anh ấy hòa khí lắm, còn cả anh cảnh vệ viên kia nữa." Triệu Ngư đi theo phía sau: "Khanh Khanh ngày thường làm sao ở chung được nhỉ? Em mới nói có mấy câu thì chân đã nhũn ra."

"Đây là chuyện của đôi vợ chồng trẻ. Khanh Khanh thích là được rồi. Này, kia là mẹ em kìa? Thím ấy đang nói chuyện với mợ của Khanh Khanh."

“Vâng.” Triệu Ngư bị đã sang chuyện khác: "Chúng ta đến gần nghe chút đi chị." Gần đây cô tương đối mẫn cảm, có thể bởi vì Khanh Khanh đã kết hôn, mẹ cô khá sốt ruột, thường ngày cứ đi tìm hiểu xem có chàng trai nào tốt không.

"Em gái, hôm nay là lúc thôn Đại Truân Tử náo nhiệt nhất, mọi người đến dự, nếu là đổi người khác chắc không mời nhiều người vậy đâu."

Phòng chính và sân gần như chật kín người, mặc dù còn hơn ba tiếng nữa mới khai tiệc, mọi người chẳng ai vội vàng mà ngồi tán gẫu với nhau.

Vừa qua tết chưa lâu, còn chưa đến thời gian xuống đất, vừa lúc có thời gian, nhân cơ hội khoe khoang đợt trước về nhà thăm người thân.

Năm nay đội sản xuất họ có thịt, có cá còn có lương thực và phiếu, mang về nhà mẹ đẻ lưng thẳng lên phần nào.

"Chị dâu tôi bên kia cứ thấy tôi về là không vui vẻ gì cho cam, mặt xưng xỉa ra, bảo tôi ăn lương thực nhà họ. Mẹ tôi thương cháu ngoại, thường xuyên mang ít đồ ăn quê nhà rau ngâm đồ ấy, chị dâu nhà tôi mặt đanh lại."

Người thím vừa đóng đế giày vừa nói chuyện: "Keo kiệt không thể tả nổi."

Một người phụ nữ đan áo len cười tủm tỉm: “Còn lần này trở về?”

"Còn dám đâu, tôi về nhà mẹ đẻ mang đến một miếng thịt một con cá còn có một bao bột mì tinh. Bà ấy cứ như đổi thành người khác, tôi còn tưởng mình đi nhầm nhà nữa chứ."

"Hahaha, cô em gái nhà mẹ đẻ tôi cũng vậy đấy. Tôi kể bà nghe, trước kia còn chẳng cho mẹ và anh trai đi lại sang bên này. Mà năm nay thì quá khác lạ, còn bảo mấy ngày nữa muốn lại đây xem, xem mỗi nhà đều có đèn là dạng gì."

"Không phải do lão khờ Cố gia có năng lực sao. Cứ tưởng hắn với Tần Võ đấu nhau long trời lở đất, ai biết hai cái oan gia ngày thường chí chóe mà làm việc thì hợp rơ đến thế nhợ."

"Đúng rồi đấy, giờ tối cũng chẳng cần thắp đèn dầu, đi nhà xí cũng chẳng sợ. Đứa nhỏ ngốc nhà tôi trước kia tối quá, đi vệ sinh xong dẫm lên luôn, bốc mùi."

Vừa nói vừa che cái mũi.

Trong phòng chính mọi người vừa xem tivi vừa tán gẫu, ăn hạt dưa, trên TV chiếu về chiến tranh Giải Phóng.

"Này, tôi nghe nói con rể nhà họ Cố cùng Thanh Liệt là xuất thân từ một cái Binh Đoàn, chuẩn bị điều đi hải quân, nhà bọn họ một lục quân một hải quân, quá lợi hại."

"Đúng đấy, cả nhà quá giỏi, toàn gia đình vì quốc gia mà phục vụ."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 175: Chương 175



Có người gác chân điểm điểm lên mặt đất: "Nghe đội trưởng nói sau này chúng sẽ mở một lò thiêu gạch, nếu có thể thành, toàn bộ nhà đội sản xuất chúng ta đều xây dựng lại, nghe có vẻ hao phí nhiều đấy!"

"Mặc dù đội sản xuất của chúng ta 500 hộ, nhưng người nhiều, hơn 8000 người lận. 8000 người ra trận thì tốn sức cái gì, xà nhà ra sau núi chặt, còn gạch cùng xi măng về sau chúng mình tự làm, người cũng là bản thân bỏ sức, tôi thấy chẳng tốn gì."

Có người cười nhạo: “Cậu là nóng lòng muốn được ở nhà mới đi đúng không?"

“Cậu không muốn à?” Tần Hổ cười đi tới, tìm một chỗ bên cạnh đống lửa ngồi xuống, mò mò hạt dưa: "Nhà tôi tuy là không dột, mà là nhà tranh, nào tốt bằng nhà gạch đỏ mái ngói đâu. Quanh đây đội sản xuất nào cũng là ở nhà tranh, chỉ có đội sản xuất phía nam giàu có mới ở được nhà gạch."

"Các người không muốn ở bên ngoài kiếm chút mặt mũi?"

"Đội sản xuất vô địch trước kia đứng cuối cùng trong mười mấy đội sản xuất, không hề có cảm giác tồn tại, bây giờ đã khác rồi, vượt qua cả đội sản xuất Hồng Kỳ.”

Tinh thần được nâng lên, cái gì cũng muốn đua đòi.

"Hổ Tử, nghe cha cậu nói là đang bàn chuyện hôn nhân của cậu đúng không?"

Tần Hổ nhổ hạt dưa ra, cười nói: "Đúng vậy, bà mối khắp nơi đều nói đội ngũ sản xuất của chúng ta tốt, lương thực giàu có còn thông điện. Biết bao nhiêu người muốn gả con gái đến thôn chúng ta đó."

Người của thôn Đại Truân Tử sửng sốt một chút: "Có phải Vương Đại Hoa thôn các người giới thiệu?"

Vương Đại Hoa đến từ thôn Đại Câu Tử là cái người trên thông tinh văn dưới thông địa lý, cái miệng đặc biệt biết nói chuyện, nguồn tin cũng đáng tin cậy. Gió thổi nhẹ qua một cái thôi là đã biết.

Dù sao thì cũng đáng tin hơn nhiều so với Tiền Quế Hoa ở thôn của họ.

Tần Hổ gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay thím Vương cũng đến đây uống rượu, à ngồi cùng thím Triệu kia kìa."

Thôn dân nhìn sang, tính toán đi tìm Vương Đại Hoa để giới thiệu đối tượng cho con trai con gái trong nhà, nhìn thấy Tiền Quế Hoa đều phải dừng bước chân.

Chuyện này chỉ có thể sau lưng Tiền Quế Hoa nói thôi, người một thôn cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, quá xấu hổ.

Tiền Quế Hoa thỉnh thoảng làm chuyện mai mối, mà đa phần là rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Vì sao ư? Nhìn Tiểu Ngư còn chưa có đối tượng là biết.

Tìm Tiền Quế Hoa mai mối không đáng tin cậy.

Bản thân của bà ấy còn trông chờ người ta mai mối cho con cái nhà mình.

Mà phải nói Tiền Quế Hoa và Vương Đại Hoa cứ luôn so kè với nhau, giờ đến tìm Vương Đại Hoa trước mặt bà ấy ít nhiều có ý tứ vả mặt người ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người đột nhiên thở dài: "Thật tiếc là nhà tôi không có con gái, bằng không gả vào nhà họ Cố, thanh niên trai tráng đều là người thành thật, kết thân với nhà họ quá yên tâm đi."

"Nhà tôi thì có con gái, mà có vẻ như nhà họ không vội tìm con dâu cho con mình hay sao á? Hàn Liên Tâm cứ ồn ào bảo Tiểu Hùng lớn rồi chưa có vợ, cô ấy lo lắng đến không ngủ được, các người nhìn xem, bộ dạng kia giống đang sốt ruột không?"

"Chắc là đè xuống xem có thể tìm được cô gái vừa ý không. Nhà bọn họ mấy chị em dâu tính tình đều tốt, nhiều năm còn chưa cãi nhau lần nào. Giờ mà mơ mơ hồ hồ mang một cô con dâu tính toán chi li rồi tính kế vào nhà, chẳng khác nào kiếm chuyện à?"

"Cũng là. Nói đến cùng có phúc khí là cô gái nhà họ Cố này, từ nhỏ đã được Cố gia yêu thương trong lòng bàn tay mà lớn lên, hai anh trai thương yêu vô cùng. Ở trong bộ đội tìm cho đối tượng tốt, tôi còn nghe nói, các người biết cha của con rể Cố gia có thân phận gì không?"

"À, tôi có gặp ông ấy vài lần. Nhìn tốt bụng lắm! Bên người còn đi cùng một thanh niên, hình như cũng là quân nhân."

"Trời ơi, nói cái gì mà đi cùng. Thanh niên đó là Cảnh Vệ Viên, người ta là thủ trưởng quân khu! Nhà họ Cố tính là có duyên phận, Thanh Liệt cùng con trai người ta ở chung một binh đoàn. Còn Xán Dương là cấp dưới của ông ấy."

Ngay lập tức có người hâm mộ: “Theo ông nói như vậy về sau Xán Dương có thông gia này chiêu cố rồi ha."

"Được rồi, đừng có nói vậy, Xán Dương nhà người ta làm phi công đã giỏi lắm rồi, các đội sản xuất khác biết đội chúng ta có một phi công lái phi cơ bao nhiêu là hâm mộ."

Cố Xán Dương đứa nhỏ này từ nhỏ đã đẹp trai nhất trong thôn, trưởng thành cũng tranh đua, nở mày nở mặt cho cả thôn.

"Này, nói đến hắn, hắn về rồi đấy, các người nhìn xem còn có thể nhận ra người không?"

Nghênh diện đến là nam nhân chân dài eo thon, ngũ quan đoan chính, có người cất tiếng gọi: "Xán Dương!"

Cố Xán Dương dừng lại, gật đầu nhẹ ý chào hỏi.

Sau đó đi thẳng vào nhà chính.

"Đứa nhỏ này, cái gì cũng ổn, mà tính tình lạnh nhạt ghê ha."

"Có bản lĩnh, lạnh nhạt tí thì sao? Hắn còn bay lượn trên cả bầu trời, tôi mà có đứa con trai như vậy, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”

“Chú không phải có con gái sao? Chú?" Tần Hổ nắm một nắm đậu phộng.

“Thôi, người ta chướng mắt con gái nhà chú." Người đàn ông kia xua xua tay.

Cố Ngân đã làm rất nhiều khay bằng gỗ, sơn đỏ, để qua đêm, giờ chắc đã khô rồi, Cố Xán Dương mang mấy cái khay từ sân sau ra phòng bếp.

Phòng bếp ồn ào tấp nập nhất, Cố Ngân xắt rau mãi không ngừng, Cố Kim muốn giúp mà bị Cố Thiết Trụ đá vào nhà chính đón khách.

Trên đầu Cố Tài quấn lấy cái khăn lông, trên eo là quấn cái tạp dề Trương Thúy Phân sửa từ quần áo cũ, quay đầu kêu cháu trai: “Xán Dương, giúp chú ba bằm ớt đi, lấy cái con d.a.o cùn gác bên cái ống tre kia bằm là được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 176: Chương 176



“Vâng!" Cố Xán Dương đi vào phòng tạp vụ, cầm con d.a.o trong ống trúc, Sở Đại đang rửa bát, thấy trong bếp người ra người vào, không cần hắn vào hắn cũng đi theo vào.

“Anh trai, em giúp anh.” Hắn cầm con d.a.o cùn, từ bên cạnh lấy ra túi ớt khô.

Cố Xán Dương chỉ liếc mắt nhìn một cái, gật gật đầu.

Hai người ngồi trong phòng tạp vật, Sở Đại tha ớt khô vào Cố Xán Dương cứ thế băm băm.

Hai người đàn ông không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng "đốc đốc đốc".

Cố Thanh Liệt phụ làm rau trộn, cắt trứng vịt muối ra, cắt nhỏ.

Trương Thúy Phân đau lòng trứng vịt đến không được: "Cháu đừng vậy mà cắt luôn cả vỏ, bóc vỏ ra trước đi, cắt mảnh như sợi bông là được."

Người Thời gia bước vào muốn hỗ trợ thì không có chỗ mà giúp, người Cố gia chen chúc đầy nhà bếp, cả Cố Thiết Chuy còn ngồi xổm trong bếp nhóm lửa.

Tất cả các món ăn đã chuẩn bị xong, Cố Tài đem mấy cái lồng hấp cơm ra, rửa sạch ba cái nồi to: "Bác cả, ngài thêm lửa nhiều chút, cháu muốn hầm gà."

Cố Thiết Chuy lấy từ trong túi ra điếu thuốc mà Cố Bảo đưa cho ban nãy, gắp mẫu than đỏ châm thuốc, hút một ngụm: "Yên tâm thêm dầu đi, đang canh lửa đây."

Híp mắt nhìn mấy chữ cái trên điếu thuốc, tuy là không đọc được nhiều xong vẫn nhận thức được mấy chữ đơn giản, là Đại Tiền Môn.

Thuốc lá ngon thế này, lúc trước thân thích của con dâu có được một hộp, nói là cần phiếu thuốc còn tốn thêm 3 mao 5, khoe khoang cả buổi, con dâu của ông từ nhà mẹ đẻ trở về cứ luôn nói thân thích kia miệng cứ nói về t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn, chỉ có cầm thôi, không châm hút, là muốn khoe khoang.

Nghĩ nghĩ ông cũng lấy một cây ra vắt sau tai.

Trong nháy mắt đã đến mười giờ rưỡi, có việc để làm tổng thấy thời gian quá nhanh, bọn họ ở trong nhà bếp nấu ăn không hề đủ thời gian. Cũng may Cố Tài quen tay, 12 món ăn hạ nồi, cho vào những chậu gỗ lớn, rồi dùng cái nắp gỗ đậy lên.

Chén đĩa đã chồng từng chồng bên cạnh, đợi đến giờ lành, ông nội Từ chủ hôn nói lời hay, đôi vợ chồng trẻ bái đường xong là dọn đồ ăn lên.

Cố Bảo mệt đến tê liệt, cười đến mặt đơ, từ 7h hơn đến hơn 10h lục đục người lớn mang theo trẻ con mang đến, mặt hắn cứng ngắc rồi, mong sao xong nhanh nhanh.

Hắn nhanh đi vào phòng bếp, đặt tay lên khung cửa, thò nửa đầu vào bên trong: "Anh ba à, 68 bàn sợ không đủ, em thấy có người hình như không phải đội sản xuất chúng ta."

Cố Tài sửng sốt: "Đã vào rồi à?"

Cố Bảo gật đầu: "Chính bọn họ báo tên."

Đây cũng không phải đến cọ cơm nha, Cố Tài gấp gáp vò đầu bứt tai, kết quả cào đến cái khăn lông.

"Liền tính như thế này, em đi vào nhà chính tìm cha, anh cả, anh cả quen biết rộng, phỏng chừng là đến vì anh ấy đấy, bảo anh ấy ra tiếp đón. Còn có đi kêu Tiểu Hùng, Viện Triều sang nhà bên cạnh mượn thêm hai cái bàn tròn, thêm được càng nhiều chỗ càng tốt."

"Vâng, em đi ngay đây."

Cố Thiết Chuy đứng lên ghé vào cửa sổ liếc nhìn dòng người qua lại ngoài sân: "Lương thực đủ ăn không? Không đủ bác về nhà kéo thêm hai xe lại đây."

"Đủ ạ bác cả! Mà phải tiếp tục hấp thêm, lồng hấp không đủ." Nhà họ Cố lương thực nhiều, nhà họ dân cư nhiều, kiếm công điểm nhiều hơn nhiều nhà khác, chỉ là hôm nay là tiệc rượu, chắc là Cố gia mấy chục người về sau lặc lưng quần hai tháng ăn cám mì bánh bao.

“Chú trở về nhà lấy." Cố Thiết Thạch không biết từ góc nào chui ra tới, nói với cháu trai: "Cháu cứ an tâm nấu, có chuyện gì thì lên tiếng, đừng làm chậm trễ giờ lành."

"Vâng, chú nhỏ, chú kêu Vệ Quốc đi cùng về phụ chú ha."

"Biết."

May mắn một điều, Cố gia trai tráng nhiều, ai nấy khỏe mạnh, siêng làm, hô một tiếng, lớp cháu sang nhà Cố Thiết Thạch xách mấy cái lồng hấp về, lại cầm thêm mấy cái chậu gỗ.

Đựng đồ ăn, đựng cơm chắc chắn không đủ.

Cố Kim đang nói chuyện với xã viên bên trong, nghe em trai nói có rất nhiều người lạ đến, hắn bước nhanh ra cửa: "Em ba nói thế nào? Đồ ăn có đủ không?"

"Anh ba nói người trong nhà chúng ta trước tiên đừng vào bàn, chiêu đãi khách đã, chúng ta trễ chút rồi ăn."

Cố gia không lên bàn có thể ra được rất nhiều đồ ăn.

"Được, em đi nói với bác cả, mấy chú, trưởng bối nhất định vào bàn, mấy anh em chúng ta cùng mấy đứa nhỏ thì chịu thiệt chút, buổi tối nhà mình làm một bữa ngon lành."

Ở nông thôn thường chỉ có bày tiệc buổi trưa, buổi tối sẽ gọi người thân qua để tiếp tục náo nhiệt, đồ ăn buổi trưa còn bao nhiêu thì canh đó mà chuẩn bị thêm.

"Em biết, anh trai, anh nhanh lên đi."

Cố Bảo vội vàng chạy vào bếp, Cố Kim thì gãi gãi đầu, nghĩ mãi không ra, đi nhanh vào trong sân.

Theo lý thuyết tính tính, người quen ở Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử đều đến thì cũng chỉ tầm 400, trẻ con đi cùng không tính, thường là hai người lớn một đứa nhỏ ngồi chung.

Hoặc con nít đứng ăn, xấp nhỏ không có chiếm chỗ.

Hôm nay nhiều người đến hắn không ngờ tới, chỉ tính toán người hai thôn đều đến thôi.

“Cố Kim lại đây." Ông bác kêu hắn: "Cháu đến đây xem sổ đi."

Cố Kim sững sờ khi nhìn mọi người trong sân, tiếng gọi của ông bác làm hắn hoàn hồn.

"Cháu đến xem thử đi." Bác Cố cũng đau cả đầu: "Cuốn tập này ghi đầy luôn rồi, tính sơ qua hơn cả 1000 đồng nhiều, còn chưa tính người Cố gia."

Mỗi hộ hai đồng, 500 hộ là 1000, tới hơn 500 người.

Cố Kim hạ giọng, mờ mịt hỏi: "Ông ơi, ngài có thể nhận ra những người đó từ đâu đến không?"

“Chính cháu tự xem đi."

“Tạ Trường Hà, Tạ Viễn…” Hắn chợt hiểu ra, không biết là nên vui hay nên cười: "Đội sản xuất Hồng Kỳ?" Đội sản xuất của họ cũng từ hai thôn, thôn dân phần lớn là họ Tạ, từ một dòng họ.

"Mà không sao, may là đáp lễ chuẩn bị nhiều."

Ông bác Cố gia lắc đầu: "Đừng đi tìm, bọn họ gửi tiền mừng xong đã đi rồi, nói là đến dính chút không khí vui mừng thôi."

Kỳ thực là chối từ, biết là đến đột ngột, Cố gia không chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy."

Cố Kim cầm chặt quyển sổ, cảm thấy vô cùng nặng nề.

Tần Võ đi tới: "Này, vừa rồi đại đội Hồng Kỳ, cả đại đội Hồng Tinh đều tới gửi tiền mừng, bảo tôi chúc mừng cậu một tiếng."

"Ê đồ ngốc à?"

Thấy hắn thật lâu không lên tiếng, Tần Võ ưu nhã rút quyển sổ trên tay hắn ra: "Người ta là cảm ơn cậu mang theo bọn họ làm trạm phát điện. Vừa rồi đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ hỏi tôi có phải đội chúng ta muốn thiêu lò gạch, hỏi có thể mang theo bọn họ cùng nhau làm hay không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 177: Chương 177



"Việc này còn chưa có chắc chắn." Cố Kim gãi đầu: "Tôi phải báo cáo với công xã trước. Đến lúc đó cùng đi một chuyến đi, mọi người làm chung với nhau cũng tốt.

Tần Võ gật đầu: "Tôi vào trong ngồi, cậu bận chuyện của cậu đi."

Mười hai giờ trưa, thời khắc tốt lành đã đến, pháo treo ở cổng sân đã được đốt, Cố Hùng và Cố Viện Triều bỏ chạy, tiếng pháo kêu bùm bùm liên hồi.

Cố Tài từ trong bếp hét lớn lên: "Các chàng trai họ Cố ơi! Lên đồ ăn!"

Trước dọn món nguội trước, rau trộn rong biển, đậu phộng và trứng vịt muối.

Cố Khanh Khanh cũng được Sở Đại đón ra ngoài, hai vợ chồng tay trong tay đi vào phòng chính.

Cố Thiết Trụ và Sở Uyên ngồi ở bàn trên cùng, Thời Liên Vân Thời Liên Thải, là cậu bên nhà gái cũng ngồi ở bên bàn bên cạnh, ông Từ bưng chén rượu ——

"Ngày vui mừng, con gái Cố gia cùng con trai Sở gia kết duyên vợ chồng, Khanh Khanh không cần phải nói, là cô gái thôn Đại Truân Tử chúng ta, chư vị ngồi đây là nhìn con bé lớn lên, chú rể là Sở Đại, anh hùng bảo vệ quốc qua, là quân nhân."

"Ly rượu này tôi chúc đôi vợ chồng trẻ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Là đội trưởng đội sản xuất đời trước, địa vị của ông Từ ở tuyệt đại đa số người dân là lớn nhất

Các thôn dân không cần Cố gia mời rượu, tự mình giơ chén rượu lên: "Chúc đôi vợ chồng trẻ bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp."

Dân là đa phần không biết chữ, mà được cái là tham dự hôn lễ nhiều, mỗi lần lui tới lặp đi lặp lại học được mấy câu này.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khanh Khanh, phải bái thiên địa." Ông Từ nhỏ giọng nhắc nhở cô gái đang nói chuyện với Cố Thiết Trụ, Cố Khanh Khanh vội vàng ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Sở Đại.

Cảnh tượng này khiến dân làng bật cười: "Con khỉ con Cố gia cuối cùng cũng có người bắt lấy rồi."

“Nhất bái tổ tiên." Ông Từ đã lớn tuổi, được cái nhiều năm làm đại đội trưởng, giọng nói uy nghiêm, khỏe khoắn.

Hai vợ chồng son nhìn nhau, hướng về phía phòng bài biện bài vị khom lưng.

"Nhị báo cha mẹ."

Cố Khanh Khanh và Sở Đại được kéo đến sảnh có Cố Kim Thời Như Sương, còn có Sở Uyển hành lễ.

Khóe mắt Thời Như Sương phiếm hồng, miệng nở nụ cười. Cố Cố Kim gãi đầu cười ngượng ngùng, Sở Uyên liếc nhìn cậu con trai đã lớn, trong lòng cảm xúc phức tạp, từ trong túi lấy ra hai cái bao lì xì đỏ.

Thời Như Sương và Cố Kim cũng cho lì xì.

"Cảm ơn cha, mẹ."

"Cảm ơn cha, mẹ."

Kết hôn xong, cũng đổi cách xưng hô.

Dân làng vỗ tay tán thưởng, có người reo lên: "Đưa phòng động phòng thôi ~"

Cố Khanh Khanh trộm liếc mắt nhìn sang Sở Đại bên cạnh, nghĩ đến những lời mình từng nói, khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ lên. Quá xấu hổ.

Các món ăn nóng hổi lần lượt từ bưng ra ngoài, gà hầm nấm, ốc đồng nấu vịt, cá kho tộ ...

Nhà chính và bên ngoài sân sôi động hẳn lên, Hàn Liên Tâm, chị dâu Hàn gia còn có Trương Vũ Tĩnh mỗi người mang nửa chậu cơm, chen vào giữa những khoảng trống giữa các bàn, tươi cười múc cơm cho mọi người."

"Liên Tâm." Có ai đó đưa chén ra: "Cho thím một chén cơm!"

“Được, đến đây!” Hàn Liên Tâm di chuyển nhanh đến, múc một chén cơm: "Thím à, ăn xong rồi kêu cháu ha."

“Được, được." Cố gia thật tình, cơm không trộn cái gì, cả gạo lứt cũng không.

Sở Đại trong tay đang xách một cái túi lớn, Cố Khanh Khanh từ bên trong lấy bao kẹo mừng, tươi cười phân phát: "Thím ơi, ăn nhiều chút nha, chú ba cháu là đầu bếp đích thân xuống bếp, ăn ngon chứ ạ?"

“Ngon, ngon quá luôn chứ." Cái thím kia nhận kẹo, ngượng ngùng: "Khanh Khanh, cho thím thêm hai gói được không? Nhà thím còn hai đứa nhỏ không có đến."

“Đương nhiên được chứ ạ!" Cô lấy thêm mấy gói kẹo đưa sang, kẹo mừng chuẩn bị rất nhiều, người lớn mang về cho con cái nhà mình, đây là chuyện bình thường.

“Thím Triệu, bánh này có ngon không?" Cố Khanh Khanh bước đến chỗ Tiền Quế Hoa đưa kẹo.

Sở Đại gọi theo vợ: "Thím Triệu."

Tiền Quế Hoa nghi ngờ quay đầu hỏi con gái, ánh mắt dò hỏi: "Con không phải nói chồng Khanh Khanh rất đáng sợ sao? Nhìn khá tốt mà."

Triệu Ngư nhìn nam nhân tuấn tú, ôn hòa đi theo Khanh Khanh, nhất thời sửng sốt.

Gặp trước cửa phòng Khanh Khanh không phải như thế này.

"Làm ngon hơn thím nhiều. Dù sao chú ba của cháu là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh mà." Tiền Quế Hoa ở dưới bàn trộm véo con gái một cái, nhắc nhở con bé đừng có nhìn chằm chằm chồng của Khanh Khanh như thế, quá mức thô lỗ.

Triệu Ngư tỉnh táo lại, cầm lấy kẹo cưới Cố Khanh Khanh đưa, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bạn, thật lòng cao hứng cho cô bạn.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại đang phát kẹo cưới, nhân tiện đưa Sở Đại nhận mặt người. Cố Bảo len lỏi cầm mấy bao Đại Tiền Môn đưa thuốc hỷ, mỗi người đàn ông một đến hai cây.

Anh em Cố gia người mời rượu người đáp lễ, Cố Khanh Khanh đi sau lưng anh cả và anh hai, cúi người nói nhỏ bên tai anh cả: “Anh trai, anh không cần uống nghiêm túc như vậy đâu."

Hết ly này tới ly khác, cô nhìn mà kinh hãi.

Cố Xán Dương nhìn cô một cái, gật đầu.

Sau khi phân phát kẹo mừng, Cố Khanh Khanh chạy vào nhà bếp, Cố Tài để dành thức ăn cho cô trong đó, với cả bên ngoài không có chỗ cho cô ngồi.

Sở Đại bị người ta giữ lại uống rượu, trái một ly, phải một ly.

Nhà họ Cố truyền ra âm thanh vui vẻ lan đến mấy dặm, Cố Kim ngày thường không uống rượu, hôm nay bồi Sở Uyên uống đặc biệt thống khoái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 178: Chương 178



Cố Khanh Khanh ở trong bếp, chú ba để lại thịt kho tàu cho cô, vẻ mặt hạnh phúc không thể tả được.

Cố Tài dựa vào bếp lò hít một hơi, nhìn cháu gái ăn vui vẻ: "Hai ngày nữa sinh nhật cháu, chú ba nấu một bàn chúc mừng."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Có chú ba ở nhà, mỗi ngày cháu đều được ăn ngon!"

"Ừ, cái miệng nhỏ này thật ngọt."

Hai giờ chiều, sự náo nhiệt dần tan biến, người Cố gia dọn dẹp sân xong thì về phòng nghỉ ngơi, hôm nay đàn ông trong nhà đều đã say, uống nhiều quá nên không ăn nhiều, buổi tối người trong nhà lại tụ náo nhiệt một chút.

Cố Khanh Khanh nhìn nam nhân nằm trên tấm chăn đỏ long phượng, cô chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên giường.

Sở Đại bị người trong thôn rót không ít rượu, lúc này hơi nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, ngón tay thon dài che ở trên mắt.

Nghe mùi rượu trên người anh ấy, Cố Khanh Khanh chậm rãi cúi người, trộm thơm một cái.

Nam nhân cổ họng bỏng rát dừng như gặp được nước cam tuyền (*), hôn lấy đôi môi mềm mại của Cố Khanh Khanh, bàn tay giữ chặt cái ót, áp người vào chặt người mình.

(*) 甘泉: Là suối nước ngọt — Tên một ngọn núi, ở phía Tây bắc huyện Thuần Hoá, tỉnh Thiểm Tây, trên núi có suối nước ngọt nên mới có tên Cam tuyền

Cố Khanh Khanh trợn to hai mắt, nếu không phải anh ấy còn nhắm chặt mắt, cô còn tưởng anh ấy giả vờ say.

"Hừ ..." Cố Khanh Khanh rên lên một tiếng, mềm mại không xương, eo cô bị tay trái của anh ấy ôm chặt, không thể động đậy.

Cố Khanh Khanh vùng vẫy lùi lại một chút, đặt ngón tay lên môi người đàn ông, thì thầm vào tai anh ấy: "Anh trai, em là ai nha?"

Mí mắt của người đàn ông đột nhiên mở ra, một đôi mắt đen như mực.

Bàn tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô dần dần thu lại, ngón tay thon dài ch*m r** v**t v* đôi môi đỏ bừng.

Cười thành tiếng, đấy mắt kiêu ngạo: "Là vợ anh!"

Cố Khanh Khanh chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông ôm lấy, hôn thật sâu, mặt mày anh ấy ôn nhu lưu luyến, khác với vẻ tùy hứng thường ngày, như thể đang nâng niu trân bảo.

Cố Khanh Khanh nằm đè lên người anh ấy, thở hổn hển, đứt quãng lên án: "Anh ... anh giả vờ say!"

Sở Đại ánh mắt tối đi, em ấy chỉ sợ không biết bản thân bây giờ có bao nhiêu câu hồn hắn, hắn sắp nhịn không nổi nữa.

“Anh trai?” Thấy người đàn ông không trả lời, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt trong sáng như dòng thanh tuyền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại lật người kéo cái chăn bông ra, hơi hơi ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, rũ mắt nhìn người con gái trong lồng ngực.

Mãi một lúc sau mới nói một cách ẩn ý: "Anh đang nghĩ, buổi tối không khách khí với em như thế nào đây."

Đôi mắt hạnh của Cố Khanh Khanh mở to, nhớ lại những lời mình thả ra lúc trước, cảm thấy mặt nóng bỏng đến lợi hại, không thể nhìn vào anh ấy được nữa, chui đầu vào trong cổ anh ấy cọ cọ.

“… Vợ à." Giọng người đàn ông khàn khàn, mang theo phần khắc chế.

Cố Khanh Khanh cảm nhận được sự thay đổi của anh ấy, nằm trên người anh lặng lẽ nghe lồng n.g.ự.c đập thình thịch.

Sở Đại thân thể cứng ngắc, tay trái ôm eo thon của vợ, tay phải che mắt, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

Những đường gân xanh đan xen trên mu bàn tay đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn.

Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm khuôn hàm nam tính của anh ấy, ngẩng đầu h*n l*n ch*p m** anh ấy một cái.

Hôn xong rồi cười ranh mãnh: "Ngoan, nhịn một chút nha!"

“……”

Sở Đại nuốt nước bọt, mắng ra một lời th* t*c. Cố Khanh Khanh nghe không rõ là cái gì.

Chỉ có ba từ cuối cùng cô nghe hiểu.

“Em xong rồi.” Anh ấy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.

Cố Khanh Khanh rất ít khi thấy anh ấy có cảm xúc mãnh liệt như vậy, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng ngông cuồng phóng túng, cánh tay nơi eo cô không khống chế siết chặt hơn phần nào.

Gân xanh căng cứng giữa cổ Sở Đại đột nhiên hiện lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương.

Rõ ràng là đầu xuân se lạnh, nhưng trên người hai người đều có một tầng mồ hôi mỏng.

Cố Khanh Khanh nhịn không được nhắm mắt rên một tiếng, không biết qua bao lâu, Sở Đại bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn em ấy: "Tôi hôm qua cả một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một lát dưỡng thần. Em cũng ngủ một lát đi, chuẩn bị."

Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, theo bản năng hỏi ngay: "Chuẩn bị cái gì nha?"

Nam nhân hừ hừ cười, ý vị không rõ: "Em nói xem, vợ à ~"

Ba chữ cuối cùng kéo đến triền miên lưu luyến, còn nghiến răng ken két.

Cố Khanh Khanh hoàn hồn, buông tay ra leo xuống người anh ấy, lưu loát chui vào ổ chăn, che mặt lại.

Sở Đại hơi nhướng mày, từ từ ngồi dậy, cầm quả táo đỏ cho vào miệng để giảm bớt sự nóng rát cuồn cuộn của dạ dày, thuận tay gom hết những thứ dưới giường sang một bên, để khi mà động chăn không đến mức rơi hết xuống đất.

Hai người ngủ được 2-3 tiếng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Đại mở mắt ra, vén chăn bông lên, đi giày, xuống giường mở cửa.

“Cơm nước xong rồi, ăn cơm thôi." Cố Thanh Liệt thăm dò quay đầu nhìn vào bên trong: “Con sâu lười biếng còn đang ngủ sao? Gọi con bé ra ăn cơm, nhanh đi, mấy chục anh trai đang chờ uống rượu á."

Sở Đại chỉ cảm thấy đau đầu.

Trưa nay mấy chục anh em Cố gia không có rót rượu cho hắn, vốn dĩ cho rằng tránh được một kiếp không ngờ chiều tối còn một đợt nữa.

Thuốc giải rượu Triệu Trạch đưa cho đã dùng hết, chỉ có thể tự mình gánh.

Hắn vô lực thở dài, trầm trọng nói: "Được, cậu ra trước đi, lát nữa tớ ra sau."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 179: Chương 179



“Khanh Khanh.” Khi Cố Thanh Liệt rời đi, Sở Đại quay trở lại giường, cúi xuống nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên, “Đến giờ ăn rồi.”

Cố Khanh Khanh trở mình, từ trên tường lăn qua, đối mặt với hắn: "Em không đói bụng, anh trai à."

“Vẫn là dậy ăn một chút đi em." Sở Đại đứng thẳng người, đem áo khoác len ở trên lưng ghế bên cạnh, từ từ mặc vào, đeo đồng hồ vào: “Đừng nhịn, buổi tối chịu không nổi."

Cố Khanh Khanh: "..." Cô vội vàng vén chăn đứng dậy, cánh tay ôm lấy cổ của Sở Đại, treo trên người anh ấy, mềm giọng: "Giúp em mặc quần áo đi, anh trai."

Sở Đại không thể từ chối giọng điệu ủy khuất của vợ, tùy ý để vợ treo ở trên người mình, đi tới tủ quần áo giúp em ấy lấy quần áo.

Cố Khanh Khanh ôm chặt lấy cổ của anh ấy, hai chân vòng qua eo hẹp của anh ấy: "Ở bên kia, em vừa c** q**n áo treo lên đó."

Sở Đại lại đóng cửa tủ bên này, lại mở cánh cửa bên kia ra, sợ em ấy ngã nên tay trái ôm lấy eo của vợ.

“Vẫn mặc cái màu đen này sao em?”

“Vâng, vâng.” Cố Khanh Khanh vòng tay qua cổ anh ấy, cọ vào vai anh ấy làm nũng: “Em muốn mặc quần áo giống anh.”

Nam nhân cười khẽ: "Được!"

Lại bế em ấy lên giường, hắn giũ áo khoác, giúp em ấy mặc vào.

Lúc bọn họ đến phòng chính đã gần bảy giờ, Cố Thanh Liệt khoác vai Sở Đại: "Cọ tới cọ lui cái gì vậy, đều đang chờ cậu đấy."

Cố Khanh Khanh thấy 23 anh em họ, có cả anh trai nhà mình nhìn Sở Đại đầy ác ý, haizzz, thả cho anh ấy ánh mắt anh tự cầu phúc đi, nhanh chóng chạy đến bàn của Trương Thúy Phân Thời Như Sương, bàn này không uống rượu.

“Bà nội! Mẹ.”

“Ừ, ngồi đây.” Trương Thúy Phân nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cháu gái: “Vợ thằng ba, dịch bếp lò sang bên này một chút."

“Vâng, Khanh Khanh mau ăn đi, buổi trưa chưa thấy cháu ăn cái gì." Hàn Liên Tâm buổi trưa vẫn luôn múc cơm cho khách nhân, không hề biết cô trốn trong bếp ăn thịt kho tàu.

Cố Khanh Khanh cầm lấy bát đũa, cười híp mắt: "Vâng ạ!"

“Em rể à.” Cố Hùng cười thân thiết: “Đây là rượu Mao Đài em mang đến, ông nội luyến tiếc không nỡ lấy ra đãi tiệc, để chúng ta tự mình xuống."

“… Cám ơn anh trai.” Sở Đại ảo não, hắn mang nhiều rượu đến làm cái gì, giữa trưa 60 mấy bàn còn chưa có uống xong, hắn tay cầm chén ngói, tay cầm cái bình rượu đen, tâm tư quay nhanh.

Rượu này có tránh được không? Như thế nào tránh. Cố Thanh Liệt khẳng định không giúp hắn, chỉ biết xúi giục người khác rót cho hắn thôi.

Hắn đổi mục tiêu: "A Chiêu."

Chử Chiêu đã đi trốn ở một bàn khác, buổi trưa hắn uống quá nhiều, giờ đầu óc còn choáng đây, hắn là sợ anh em gọi sang chắn rượu.

Tránh ánh mắt của Sở Đại, hắn ho khan nói chuyện với cảnh vệ viên Tiểu Hủ.

Sở Đại thu hồi ánh mắt, biết hoàn toàn không có cách.

Hắn có phần lo lắng mình uống đến hôn mê, buổi tối cứ thế ngủ qua mất.

Nếu là như thế cô gái nhỏ ngày mai nhất định không kiêng nể gì mà chê cười hắn.

Loại sự tình này không thể ở trước vợ bị mất mặt được.

Vừa lúc đang suy nghĩ biện pháp đối phó, Cố Xán Dương đột nhiên giơ tay rót một chén rượu, chạm vào chén của hắn, giọng nói lãnh đạm: "Khanh Khanh giao cho cậu, đối xử tốt với con bé!"

Nói xong, anh ấy cầm chén rượu lên, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.

Sở Đại nhìn thẳng, bưng chén rượu lên, gật đầu nói: "Nhất định."

Không chút do dự uống cạn, không sót một giọt.

Bầu không khí trở nên sôi động, có Cố Xán Dương mở màn, anh em nhà họ Cố lần lượt nâng ly, Sở Đại không còn biết mình đã uống bao nhiêu hiệp, thái dương ẩn ẩn gân xanh nhảy nhảy.

Sở Uyên đang trò chuyện, nói nói cười cười với Cố Thiết Trụ, còn 5 ngày nữa thôi bọn họ về lại quân khu, cả nhà họ Cố, anh em hòa thuận, hiếu lý lẽ, hắn thực thích một nhà nhân hậu như này.

Nghe thấy âm thanh ồn ào của bàn bên cạnh, ý cười ấm áp trên gương mặt mấy chàng trai Cố gia, lại nhìn con trai dựa vào góc tường bất động, bình tĩnh tiếp từng chén một. Hắn dời đi ánh mắt.

Thằng nhóc này đã đạt đến cực hạn rồi, còn cố chống.

Cố Thanh Liệt thấy ánh mắt người anh em đã không còn xoay chuyển, y như c.h.ế.t lặng, gãi gãi đầu: "Em rể?"

Sở Đại nhìn hắn trân trân.

Cố Thanh Liệt cười gằn đặt chén rượu xuống: "Các anh em đừng rót nữa, em rể không được rồi."

Cố Xán Dương nghiêng đầu, tinh ý bắt gặp ánh mắt chợt lóe của nam nhân ngồi bên góc tường, hắn nhàn nhạt liếc mắt rồi sau đó quay đầu đi, lo chính mình ăn cơm.

“Khanh Khanh!” Cố Thanh Liệt giật lấy chén rượu mà Sở Đại đang cầm, kêu em gái hắn: "Nhanh đem nam nhân của em về phòng đi, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát."

Cố Khanh Khanh nhanh chóng lay lay cơm trong chén, chạy lại đỡ vai Sở Đại, để anh dựa vào người cô: "Sao anh ấy uống thành thế này?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt xấu hổ gãi đầu, cười cười: "Không phải là do anh Hùng với anh Viện Triều của em cứ mãi rót rượu sao, anh không cản được."

Cố Viện Triều vẻ mặt không thể tin được nhìn: "Vừa rồi không phải anh vẫn luôn rót rượu sao?"

Cố Thanh Liệt nhìn thấy ánh mắt như đao của em gái lướt qua, chạy nha trốn sang bên người Cố Xán Dương, nhỏ giọng nói thầm: "Còn không phải anh cả đi đầu bảo cậu ấy uống sao, em biết nhà chúng ta nhiều anh em mà, mỗi người kính một chén thôi cũng 20-30 chén rồi."
 
Back
Top Bottom