Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 280: Chương 280



Cố Kỳ Việt bị câu này làm cho tức cười. Anh là loại người xấu xa vô cùng sao? Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt cảm thấy nhất định phải minh oan cho mình, vì vậy anh nghiêm túc nói: “Thẩm Triều Triều, tin đồn anh là kẻ đầu gấu không đáng tin, tuy trước đây anh hay đánh nhau nhưng chưa từng làm việc xấu, anh toàn đánh những tên côn đồ phạm tội, đây là hành hiệp trượng nghĩa!”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, anh cố ý nhấn mạnh giọng điệu khiến Thẩm Triều Triều chột dạ dời mắt.

Cô không hề cảm thấy Cố Kỳ Việt là kẻ đầu gấu, chỉ là với cách hành xử trước đây của Cố Kỳ Việt, rõ ràng là người sợ phiền phức, mà việc bắt Lưu Tư Tư rồi thu thập chứng cứ liên quan rất phiền phức.

Sau đó còn phải bị cảnh sát điều tra, cần Cố Kỳ Việt phải tường trình lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không thể không tiếp tục giải thích: “Tuy bình thường anh lười biếng sợ phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến em, anh tuyệt đối sẽ không qua loa!”

Cũng chính vì quan tâm đến Thẩm Triều Triều nên khi bắt được Lưu Tư Tư, Cố Kỳ Việt đã từng nghĩ sẽ dạy cho người phụ nữ này một bài học. Nhưng lý trí đã kịp thời thức tỉnh anh, sau này nếu muốn ở bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh nhất định phải trong sạch. Không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu không, giống như bây giờ, một khi bị bại lộ, sau khi bị điều tra anh chắc chắn sẽ bị ghét bỏ!

Lúc này trong lòng Cố Kỳ Việt thấy may mắn vô cùng, tuân thủ pháp luật rất quan trọng... Sau này dù anh có bốc đồng thế nào cũng phải luôn nhớ bốn chữ này!

Câu nói chân thành này lọt vào tai Thẩm Triều Triều, khiến cô vô thức đưa tay lên xoa vành tai nóng bừng. Mắt cô hơi rũ xuống che giấu niềm vui, nhưng khóe miệng dưới lớp khẩu trang lại không thể kìm nén được mà nhếch lên cao.

Cảm giác được đối xử đặc biệt khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, tràn ngập niềm vui.

Đang vui vẻ trong lòng, Thẩm Triều Triều cũng mạnh dạn hơn, cẩn thận nhìn xung quanh đường phố vắng người, rồi lén lút đưa ngón trỏ ra móc lấy tay Cố Kỳ Việt.

Mặt Thẩm Triều Triều đỏ ửng, cô nói: “Cố Kỳ Việt, anh đối xử với em thật tốt!”

Chỉ một câu nói này thôi, dù có tức giận đến mấy cũng tan biến hết... khiến Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười, cũng đưa ngón tay ra.

Hai người giống như trẻ con, móc ngoéo tay nhau về nhà.

Cũng đúng lúc này cuối cùng cũng có thời gian mở thư hồi âm của Nhật báo Hoa Quốc gửi đến, trở về phòng, Thẩm Triều Triều mở phong bì dày cộp ra, rồi đổ ngược xuống. Lập tức rơi ra hơn chục tờ phiếu.

Phiếu lương thực, phiếu thịt và phiếu đồ dùng hàng ngày, là phiếu toàn quốc, không giới hạn khu vực sử dụng.

DTV

Thẩm Triều Triều để những tờ phiếu quý giá này sang một bên, tiếp tục xem những vật phẩm khác, còn có một huy hiệu cỡ đồng xu, trên đó khắc hoa văn đặc trưng của Nhật báo Hoa Quốc, phía dưới còn có dòng chữ 1975.

Ngoài ra, còn có hơn chục trang thư hồi âm, khiến Thẩm Triều Triều nhìn thấy thì kinh ngạc mở to mắt. Hơi hồi hộp lật giở từng trang thư, nhìn thấy lời khẳng định của biên tập viên, cùng với một số trích đoạn từ thư của độc giả, Thẩm Triều Triều nhìn mà khóe mắt dần đỏ hoe.

Cuối cùng nhìn tờ báo được gửi kèm trong phong bì, biên tập viên đã ghi rõ trong thư, vì bài viết mới mẻ thú vị, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của giới trẻ, có thêm nhiều độc giả hơn nên tòa soạn đã xử lý gấp, đăng tải ngay. Lúc này nhận được thư hồi âm, tờ báo đã phát hành được năm ngày rồi, tuy thông báo chậm trễ nhưng lại nhận được sự khích lệ từ thư của độc giả!

Khi gửi bài, Thẩm Triều Triều đã ghi rõ không được công bố địa chỉ nên cô không thể nhận được bất kỳ thư hồi âm nào. Cô trân trọng đưa tay chạm vào tờ giấy, chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, con đường tương lai đang lấp lánh, chờ đợi cô bước đi!

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc gửi bài, cảm thấy khả năng viết lách của mình còn cần rèn luyện, nhưng sau khi mẹ là Bạch Vân qua đời, cô càng không có hứng thú làm việc gì khác.

Nếu không có Cố Kỳ Việt khuyến khích cô gửi bài, e rằng cô sẽ chẳng bao giờ dám bước ra bước này.

...

“Cái gì?”

Từ sau khi chuyện Thẩm Triều Triều gửi bài đăng báo thành công được lan truyền, cô bỗng trở thành nhà văn nữ được mọi người bàn tán xôn xao, ngày nào cũng có người đến trước cửa nhà họ Cố, khiến Thẩm Triều Triều không dám ra ngoài nữa. May mà có cô bạn Chu Lan đến thăm mỗi ngày, nhưng hôm nay nghe được chuyện Thẩm Triều Triều đang phiền não, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt.

Thật không ngờ, người đàn ông Cố Kỳ Việt này, lại có thể...Giống như chim công xòe đuôi vậy!!!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 281: Chương 281



Về chuyện Cố Kỳ Việt khoe khoang cơ bắp, thật sự là nói ra thì dài dòng...

Thời gian nhanh chóng quay trở lại vài ngày trước, mấy bài viết Thẩm Triều Triều viết lần lượt đều nhận được hồi âm, thế mà không có một bài bị từ chối nào, tỷ lệ thành công cao đến mức đáng sợ, có điều bất cứ thành công nào cũng đến từ thực lực và sự chuẩn bị trước.

Trước khi gửi bản thảo, Thẩm Triều Triều đã cố ý xem xét phong cách bài báo liên quan, cẩn thận suy nghĩ một phen rồi mới dựa vào đặc sắc của từng tờ báo mà viết...

Làm như vậy bài viết sẽ bớt đi vài phần linh động mà thêm vào đó là sự cứng nhắc nhưng lại đảm bảo tỷ lệ thành công.

Sự thật chứng minh cách làm của Thẩm Triều Triều là đúng, tất cả các bài viết đều được đăng tải thành công.

Mặc dù các tòa soạn khác không có trợ cấp trá hình giống như Nhật báo Hoa Quốc nhưng những món quà nhỏ được tặng kèm cũng rất ấm lòng, đồng thời trong thư hồi âm cũng bày tỏ hy vọng Thẩm Triều Triều có thể tiếp tục gửi bản thảo.

Đối với việc này, Thẩm Triều Triều đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng cô không thể quên mục đích ban đầu!

Kho sách riêng của chú Lữ!!

Vừa nghĩ đến việc sắp được đọc rất nhiều sách quý hiếm, cả người Thẩm Triều Triều phấn khích không thôi, sau đó cô cùng Cố Kỳ Việt đến nhà họ Lữ, vừa nhìn thấy Lữ Tiểu Quân còn chưa kịp mở miệng, ông ấy đã vui mừng nói liên tục mấy chữ “Tốt”.

DTV

Bây giờ khu phố Tây này đã lan truyền khắp nơi tin tức cô con dâu mới cưới về nhà họ Cố không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà văn chương cũng xuất sắc, tùy tiện viết bài cũng có thể được đăng trên Nhật báo nước Hoa!

Đương nhiên Lữ Tiểu Quân cũng nghe nói, sau khi xác nhận với Cố Kỳ Việt xem có đúng sự thật hay không, nghe thấy là thật thì lập tức vui mừng đi tới đi lui, hoàn toàn không ngồi yên được.

Ông ấy chỉ hận không thể lập tức đến nhà họ Cố gặp Thẩm Triều Triều để thảo luận một phen.

Cuối cùng Cố Kỳ Việt giơ tay ngăn Lữ Tiểu Quân lại, bảo ông ấy không cần vội, hai ngày nữa sẽ đưa Thẩm Triều Triều đến...

Dù sao phần thưởng thắng cược trước đó vẫn chưa nhận, đến lúc đó mong chú Lữ đừng tiếc những cuốn sách quý báu đó.

Nghe thấy những lời này, Lữ Tiểu Quân tức đến nỗi không nói nên lời, giơ tay lên đuổi Cố Kỳ Việt như xua đuổi ruồi muỗi.

Sau đó vội vàng cầm lấy mấy tờ báo mà Cố Kỳ Việt đưa tới, nghiêm túc đọc hết những bài viết có bút danh “Thẩm Triều Triều”, phong cách hành văn hài hước dí dỏm khiến ông ấy không nhịn được mỉm cười, ông ấy biết ngay cô gái này không phải người tầm thường.

Hiện nay trong giới văn học toàn là những bài viết văn vẻ nghiêm túc nặng nề, hoặc là ca ngợi màu đỏ, rất dễ gây ra cảm giác mệt mỏi khi đọc, hơn nữa những người trẻ tuổi bây giờ không có tâm trạng học tập, càng không thể nào đọc được bất kỳ bài viết nào.

Ngược lại lại say mê phê phán đấu tố các kiểu.

Lâu dần, sự cổ súy cho bầu không khí này không phải là chuyện tốt. Nhưng bài viết của Thẩm Triều Triều lại độc đáo, văn phong nhẹ nhàng sống động hiện ra trên trang giấy, ngay cả ông ấy đọc cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời, huống chi là người khác...

Đặc biệt là bài viết được đăng trên Nhật báo Hoa Quốc, một khi được đăng tải, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của vô số người!

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Lữ Tiểu Quân cảm thán nhưng vẫn không quên nhớ lại những cuốn sách trong kho sách của mình.

Dẫn cô đến đó xem là không thực tế, nhưng mà ông ấy có thể đề cử một số cuốn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 282: Chương 282



Hoặc là lập một danh sách để Thẩm Triều Triều tự mình chọn lựa, dù thế nào cũng được...

Vì vậy, Lữ Tiểu Quân vốn dĩ bị những phong trào ở trường học mấy năm gần đây đè nén đến mức mất đi hơn phân nửa tinh thần, bỗng chốc như cây khô gặp mùa xuân, tràn đầy sức sống.

Nhìn thấy lớp người tài giỏi mới xuất hiện, thế hệ sau của tổ quốc vẫn đang phát triển mạnh mẽ, ông ấy rất vui mừng!

Cứ như vậy, Thẩm Triều Triều ôm mấy quyển sách về nhà vẫn còn cảm thấy mơ màng, lúc đến đây cô còn đang nghĩ nếu chú Lữ từ chối, liệu cô có nên mở lời cầu xin không.

Dù sao sách vở trong lòng mỗi người yêu thích văn học đều vô cùng quý giá, nhất là những cuốn sách quý hiếm do chính tay mình sưu tầm, càng không thể nào dễ dàng cho người khác mượn...

Cho dù cô đã thông qua việc gửi bản thảo cho các tờ báo để chứng minh thực lực của mình nhưng vẫn có khả năng bị từ chối.

Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị tinh thần để trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn như Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh!

Thế nhưng trên thực tế lại thuận lợi đến mức không thể tin được, Lữ Tiểu Quân đã chuẩn bị sách từ sớm, ngoài ra còn đưa kèm một cuốn sổ tay dày cộp cỡ lòng bàn tay, bên trong ghi chép tất cả các đầu sách trong thư viện.

Lần sau cô có thể viết tên sách lên giấy, đến lúc đó ông ấy sẽ mang sách đến, cũng không cần Thẩm Triều Triều phải tự mình đến, để Cố Kỳ Việt chạy việc là được rồi.

Nghe vậy Thẩm Triều Triều lập tức không nhịn được cười, đôi mắt cong cong, hơi ngại ngùng lắc đầu nói không cần, lần sau cô đến có thể trò chuyện thêm với chú Lữ một chút.

Mà sau khi nghe thấy những lời này, Cố Kỳ Việt lại ngồi không yên, nhìn dáng vẻ liên tục vỗ tay tán thưởng của chú Lữ, dáng vẻ như muốn trò chuyện ngay lập tức, anh vội vàng dẫn Thẩm Triều Triều rời đi.

Trên đường về nhà, Cố Kỳ Việt cũng mang theo mấy cuốn sách dày, dùng bao tải bọc lại nên cũng không bị lộ nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Triều Triều, anh không dám xách mà ôm vào lòng một cách trịnh trọng.

Bây giờ chuyện đọc sách cũng đã được giải quyết, lại để Thẩm Triều Triều có nhiều cơ hội ra ngoài tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tiếp theo phải bắt đầu những kế hoạch khác, vừa giúp đỡ Thẩm Triều Triều vừa không quên thể hiện bản thân... Mặc dù Thẩm Triều Triều đã đồng ý ở bên anh nhưng Cố Kỳ Việt lại cảm thấy sự phát triển bây giờ vẫn chưa đủ.

DTV

Sau khi Thẩm Triều Triều có sách, có lẽ sẽ nhanh chóng quên anh. Vì vậy, trước khi Thẩm Triều Triều chìm đắm vào việc đọc sách, Cố Kỳ Việt lập tức bắt đầu hành động!

Bởi vì biết rõ lộ trình hoạt động hàng ngày của Thẩm Triều Triều ở nhà, vì thế nên Cố Kỳ Việt đã tính toán trước, mỗi lần đều có thể chuẩn bị sẵn sàng trước khi Thẩm Triều Triều xuất hiện.

Ví dụ như thời gian cô tưới hoa mỗi ngày, anh sẽ mặc áo ba lỗ màu đen không có tay áo, có thể để lộ ra vai và cơ bắp một cách trực quan.

Từng khối cơ bắp tràn đầy sức mạnh nhưng không hề tạo cảm giác phình to thô kệch, ngược lại giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất, lúc anh nâng tạ lên hạ xuống thì cơ bắp cũng nhấp nhô theo, cộng thêm khuôn mặt điển trai của Cố Kỳ Việt, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy anh cũng đều không nhịn được dừng lại quan sát.

Con người ai cũng yêu thích cái đẹp. Thẩm Triều Triều cũng vậy, cô xách bình tưới nước bước chân khựng lại, khi nhìn thấy Cố Kỳ Việt đang tập thể dục, hai má cô nhanh chóng ửng đỏ, đôi mắt hạnh chớp chớp, sau đó ngại ngùng quay mặt đi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 283: Chương 283



Trái tim đập thình thịch. Nhưng rất nhanh, cô lại tò mò quay lại, len lén nhìn Cố Kỳ Việt... liếc mắt một cái rồi lại một cái, bước chân cô cứ chậm chạp như ốc sên bò khiến cho Cố Kỳ Việt cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô thì trong lòng vui mừng, càng tập luyện hăng say hơn!

Lời đề nghị lúc trước của anh Cường bây giờ vẫn rất hữu ích. Đáng tiếc bây giờ nếu vén áo ba lỗ lên lau mồ hôi thì động tác quá lộ liễu và giả tạo, chỉ có thể thôi vậy, nhưng mà...

Cố Kỳ Việt giơ tay còn lại lên vỗ vỗ cánh tay mình, cảm thấy ngoài cơ bụng ra, những khối cơ bắp khác cũng rất đáng xem. Anh không tin không thể thu hút được Thẩm Triều Triều!

Còn bên này, Thẩm Triều Triều lo lắng bị Cố Kỳ Việt phát hiện nên cũng không dám nhìn lâu nhưng trong đầu lại ghi nhớ rất sâu sắc, cô đột nhiên nhớ đến bức tranh phác họa Cố Kỳ Việt mà mình đã vẽ lén trước đó bằng kỹ thuật vẽ chì than, lần này về nhà lại có thêm tác phẩm mới rồi.

Dù sao cũng là phụ nữ trẻ đã trưởng thành, đang ở giai đoạn tò mò về người khác giới.

Đáng tiếc chỉ có thể nhìn lần này, lần sau sẽ không nhìn thấy nữa... Thế nhưng khi Thẩm Triều Triều nghĩ như vậy, những ngày sau đó cô đều có thể nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Có lẽ là nhìn nhiều, đến nỗi ban đêm nằm mơ cũng có thể mơ thấy... Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều đỏ mặt, cô vội vàng bưng cốc trà bên cạnh lên uống cạn, sau đó không đặt cốc xuống mà hơi ngại ngùng ngẩng lên nhìn Chu Lan, muốn hỏi ý kiến của người bạn duy nhất của mình.

Có nên nhắc nhở Cố Kỳ Việt thay một bộ quần áo khác không? Lúc nào anh cũng ăn mặc như vậy lượn lờ trước mặt cô, thật sự rất khó rời mắt khỏi anh, lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể len lén nhìn trộm khiến cô rất buồn phiền!

Còn Chu Lan nhìn dáng vẻ xuân tâm manh động của Thẩm Triều Triều, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy người đàn ông Cố Kỳ Việt này thật sự quá biết dùng thủ đoạn, vậy mà lại dùng mỹ nam kế. Nhìn xem, đã câu cô đến mức ngoác cả miệng ra rồi.

Có điều Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt vốn dĩ là vợ chồng, bây giờ còn dùng cách này sao?

Có lẽ là chút tình thú đặc biệt giữa vợ chồng.

Lúc này Chu Lan cảm thấy mình giống như con ch.ó đi ngang qua bị đôi tình nhân đá một cái, cô ấy còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là hy vọng tình cảm của bạn bè luôn thuận buồm xuôi gió.

Đặc biệt là khi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Thẩm Triều Triều, lại nhìn vóc dáng vô cùng cân đối của cô, người đẹp như vậy bày ra trước mặt, cũng khó trách Cố Kỳ Việt lại tích cực thể hiện như vậy.

DTV

Vì quen biết Thẩm Triều Triều đã thân thiết như vậy nên Chu Lan không hề che giấu tính cách thật của mình trước mặt cô.

Vì vậy, lúc này cô ấy nghĩ ra một kế xấu: “Triều Triều, đừng nhát gan, nếu Cố Kỳ Việt khoe khoang vóc dáng, cậu cũng không kém, tối nay cứ mặc đồ bó sát vào... Ưm ưm!”

Chưa kịp để Chu Lan thốt ra những lời lẽ táo bạo, Thẩm Triều Triều vội vàng đặt cốc nước xuống, đưa tay che miệng ngăn cản cô ấy lại.

Đồng thời vì hiểu được Chu Lan muốn nói gì, cả khuôn mặt Thẩm Triều Triều đỏ bừng, cảm thấy như sắp bốc khói.

Ban đầu Thẩm Triều Triều nghĩ rằng những chủ đề giữa các cô gái sẽ rất dễ thương nhưng rõ ràng là cô đã nghĩ đơn giản.

Từ sau khi quen biết Chu Lan, những nội dung trò chuyện của hai người quá táo bạo khiến Thẩm Triều Triều có cảm giác chột dạ, cho dù ở trong phòng của mình, không bị người khác nghe thấy nhưng cô vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 284: Chương 284



Đối với việc này, Chu Lan lại đưa tay vỗ vai cô, ra hiệu rằng quen rồi là được.

Con gái cũng có nhiều suy nghĩ khác nhau mà!

Tại sao đàn ông có thể nghĩ linh tinh mà phụ nữ lại không được?

Còn những điều mà cô ấy biết đều là do len lén nghe các bà cô hàng xóm nói chuyện phiếm, đủ loại chủ đề hấp dẫn khiến cô ấy thích nhất là cầm một nắm hạt dưa ngồi phía sau nghe lén.

Có cơ hội, có thể dẫn Thẩm Triều Triều đi nghe lén cùng, rất thú vị.

Nghe thấy lời mời như vậy, Thẩm Triều Triều cũng không từ chối, bây giờ cô rất tò mò về mọi hoạt động bên ngoài, cũng muốn trải nghiệm niềm vui khi chơi đùa cùng bạn bè.

Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Thẩm Triều Triều, Chu Lan không nhịn được cảm thán, Triều Triều gả đến nhà họ Cố lâu như vậy rồi mà sao vẫn dễ ngại ngùng như thế!

Đương nhiên cũng chính vì Thẩm Triều Triều đã kết hôn, Chu Lan mới dám nói những lời này, nếu là người khác, chắc chắn sẽ nói cô ấy không biết giữ ý!

Sau đó Thẩm Triều Triều buông tay đang che miệng Chu Lan ra, ngồi lại chỗ cũ, cô khẽ thở dài, đưa tay chống một bên má nói: “Lan Lan, tớ cảm thấy ý chí của mình quá yếu, hơn nữa có lẽ Cố Kỳ Việt không có ý đó, là tớ nghĩ nhiều rồi.”

DTV

“Chậc chậc, đừng tìm lý do cho anh ấy nữa, anh ấy là đang muốn quyến rũ cậu đấy.”

Nhìn vẻ mặt buồn phiền của Thẩm Triều Triều, mặc dù Chu Lan đã xem mắt nhiều lần không thành, đến nay vẫn chưa từng yêu đương nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, lập tức nghĩ ra cách giúp đỡ.

Cô ấy cũng không giấu giếm nữa: “Nếu cậu không muốn dùng cách từ chối trực tiếp và nhanh nhất, vậy chúng ta thử dùng cách khác xem sao.”

“Cách khác?”

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều lập tức hứng thú, cô ngồi thẳng dậy ngay lập tức, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Lan, mong chờ có thể giải quyết được nỗi phiền muộn bây giờ.

Chu Lan cũng không làm ra vẻ bí ẩn, gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Chỉ là thử một chút thôi, rất đơn giản! Như vậy nhé, từ hôm nay trở đi cậu hãy quan tâm anh ấy đủ kiểu, dù là ăn mặc ở đi lại kiểu gì cũng được, để anh ấy cảm thấy mình được quan tâm, sau đó là có thể thưởng thức khoảnh khắc đàn ông tự mãn rồi.”

Thẩm Triều Triều hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, khoảnh khắc đàn ông tự mãn? Việc này có liên quan gì đến việc thăm dò Cố Kỳ Việt?

Mặc dù nghi ngờ nhưng Thẩm Triều Triều cũng không cắt ngang, vẫn im lặng lắng nghe Chu Lan nói tiếp: “Nếu Cố Kỳ Việt vẫn có ý định quyến rũ cậu vào khoảnh khắc tự mãn này, anh ấy sẽ vô cùng phấn khích, đến lúc đó Triều Triều cứ im lặng quan sát là được…”

“Mức độ phấn khích càng cao càng chứng tỏ anh ấy để ý đến cậu! Nếu như biểu hiện bình thản không có gì thay đổi, vậy thì đúng là chúng ta đã nghĩ nhiều rồi.”

Nói kế hoạch thăm dò xong, Chu Lan đưa tay sờ mái tóc ngắn của mình, cười khẩy vài tiếng, thật ra nguyên lý rất đơn giản.

Cố Kỳ Việt bỏ hết tâm tư ra khoe khoang vóc dáng để quyến rũ Triều Triều, chắc chắn trong lòng rất mong chờ được đáp lại...

Giống như hoàn thành mục tiêu nhận được phần thưởng, Cố Kỳ Việt cũng sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng mà...

Nghĩ một chút, Chu Lan vẫn kiên trì với ý kiến ban đầu của mình: “Triều Triều, cậu làm vậy cũng quá rắc rối, chi bằng nghe theo ý kiến lúc trước của tớ, buổi tối mặc bộ đồ ngủ đẹp vào rồi đến tìm anh ấy... Thôi được rồi, biết cậu ngại ngùng, tớ không nói nữa.”

Nhìn Thẩm Triều Triều mặt đỏ bừng như sắp chín tới nơi, Chu Lan không dám nói tiếp nữa, vội vàng đưa tay làm động tác kéo khóa miệng, không dám trêu chọc nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 285: Chương 285



Hừ, các cô đều là phụ nữ trưởng thành rồi, đương nhiên phải làm chút chuyện chủ động.

Chờ Chu Lan cô kết hôn, tuyệt đối... khụ khụ, bây giờ ngay cả đối tượng cũng chưa có, nghĩ gì vậy!

Khi Chu Lan đang cân nhắc xem mình có nên tìm hiểu một đối tượng không thì Thẩm Triều Triều nâng hai tay lên che gò má nóng bừng, đôi mắt đen lại đặc biệt sáng lấp lánh, cô đã biết sau này mình phải làm thế nào!

Chờ sau khi thăm dò có được kết quả, cũng có thể chứng minh cô không nghĩ sai mà là Cố Kỳ Việt có tâm cơ muốn quyến rũ cô!

Cố Kỳ Việt vẫn tiếp tục kế hoạch dùng ưu thế của bản thân để thu hút Thẩm Triều Triều, nhưng để đề phòng Thẩm Triều Triều nhìn ra tâm tư nhỏ của anh, anh không tiếp tục tiến hành theo hình thức ban đầu mà chủ động mời cô cùng tản bộ đọc sách, gia tăng cơ hội tiếp xúc.

Đương nhiên Cố Kỳ Việt cũng không tiếp tục mặc áo ba lỗ khoét nách để khoe vóc dáng của mình, nếu không Thẩm Triều Triều nhìn thấy anh thì chắc chắn sẽ chạy xa bao nhiêu thì chạy, làm sao chịu ở chung với anh...

Hơn nữa làm như vậy cũng quá rõ ràng, có vẻ rất ngốc.

Có điều chưa đợi Cố Kỳ Việt âm thầm nâng cấp kế hoạch quyến rũ của anh, Thẩm Triều Triều đã tạo ra bất ngờ.

“Đây là cho anh sao?”

DTV

Cố Kỳ Việt đưa tay nhận lấy quần áo, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ, hai tay cũng không dám nắm chặt, sợ sẽ nắm chặt khiến quần áo nhăn nhúm làm hỏng bộ quần áo này...

Lúc trước khi nhận được áo sơ mi màu đen Thẩm Triều Triều tặng, thái độ của anh cũng không tốt, anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhận được quần áo cô tự tay làm nữa.

Kết quả bây giờ có chiếc thứ hai!

Trong chốc lát, Cố Kỳ Việt kích động không thôi, khiến anh hận không thể chạy ra ngoài một trăm vòng để giải phóng sự phấn khích: “Cảm ơn, thật sự rất đẹp, anh rất thích! Tốt hơn quần áo bán bên ngoài gấp trăm lần!”

Mà Thẩm Triều Triều tặng áo cũng không ngờ Cố Kỳ Việt lại kích động như vậy, trong đầu cô hiện lên kế hoạch thăm dò mà Chu Lan nói, cảm thấy hình như không cần tiếp tục thử nữa.

Chân tướng đã rõ ràng. Thật sự không phải là cô nghĩ nhiều!!

Giờ khắc này, Cố Kỳ Việt vốn xảo quyệt không hề phòng bị trước mặt cô, có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng lại hơi đáng yêu...

Thẩm Triều Triều mỉm cười, không phải vì muốn thăm dò mà cô cố ý đối xử tốt với Cố Kỳ Việt, mà là trong lòng cô muốn làm như vậy. Không pha trộn động cơ nào khác.

Vì vậy đây không chỉ có quần áo cô tự tay làm, còn có các loại đồ ăn vặt ngon cùng với các bức tranh vẽ hoa cỏ chim muông.

Sau đó cô lại nhận được những món ăn đặc sản mà Cố Kỳ Việt mua từ bên ngoài, một số đồ trang sức bằng ngọc bích mã não, còn có những món đồ mới lạ ở nước ngoài.

Hai người giống như đã mở ra một đại hội trao đổi dành riêng cho nhau. Niềm vui chia sẻ bùng nổ!

Chỉ có điều Thẩm Triều Triều không thường xuyên ra ngoài nên hiển nhiên không ngờ rằng hậu quả của việc làm như vậy là Cố Kỳ Việt ở bên ngoài ngày càng vênh váo...

“Ê, Kỳ Việt cậu cuối cùng cũng đến rồi, nhanh nhanh nhanh, tích cóp được mấy đơn hàng rồi.”

Hôm nay khi Cố Kỳ Việt đến nhà anh Cường, anh Cường đang uống rượu cùng những người khác, nhưng tất cả mọi người đều không quan trọng bằng thần tài, anh ta nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

Mấy người ngồi bên cạnh bàn hiển nhiên cũng biết Cố Kỳ Việt, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được nhân vật nổi tiếng này!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 286: Chương 286



Vì vậy tất cả mọi người đều tươi cười, không hề có ý lạnh nhạt, mà tranh nhau muốn tạo mối quan hệ... Cố Kỳ Việt bây giờ không còn là tên côn đồ mà trước đây mọi người đều sợ hãi mà là thanh niên tiến bộ có năng lực xuất sắc và vô cùng ưu tú. Đâu phải là thứ mà đám du côn như bọn họ có thể so sánh được.

Mà Cố Kỳ Việt lại khoát tay với anh Cường, nói hôm nay không nhận đơn, là đến lấy đồ đã đặt trước, anh Cường lập tức không vui: “Này! Không phải chứ, tiền bày ra trước mặt mà cậu không kiếm, đổi lại là tôi, buổi tối ngủ dậy cũng phải tự tát mình mấy cái, cho dù cậu coi tiền tài như rác rưởi nhưng cũng phải nghĩ đến vợ cậu chứ!”

Nếu nói Cố Kỳ Việt mãi không được, anh Cường nhanh trí, đổi cách khuyên nhủ.

Theo hiểu biết của anh ta về Cố Kỳ Việt, bây giờ trái tim của thằng nhóc này đều đặt hết vào phụ nữ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng đây không phải là lý do để lười biếng!

Đối mặt với lời phàn nàn của anh Cường, Cố Kỳ Việt không nhịn được nhướng mày, sau đó không lập tức mở miệng mà đưa tay chỉnh lại quần áo rồi đẩy cây bút máy đặt trong túi áo trước ngực.

Hành động như vậy đã thu hút ánh mắt của anh Cường, lúc này anh ta mới chú ý đến những thứ khác.

Sao lại cảm thấy... Thằng nhóc Cố Kỳ Việt này càng ngày càng có tinh thần?

Tuy ban đầu anh cũng là thanh niên cao lớn, nhưng chẳng trách người ta nói người dựa vào quần áo, Phật dựa vào áo cà sa.

Lúc này Cố Kỳ Việt mặc áo sơ mi trắng vừa vặn, không chỉ kiểu dáng tôn lên bờ vai rộng eo thon mà ở cổ áo và tay áo còn được thêu hoa văn dây leo tinh tế khiến chiếc áo sơ mi này trở nên sang trọng.

Nhìn một lúc, anh Cường không nhịn được đưa tay sờ áo của mình, không tiếp tục khuyên anh làm việc nữa mà chủ động đổi chủ đề hỏi: “Kỳ Việt, cái áo sơ mi này của cậu mua ở đâu vậy, đẹp thật đấy, tôi cũng muốn mua một bộ.”

Tuy bây giờ anh Cường không muốn tìm phụ nữ để bị quản thúc, nhưng không có nghĩa là anh ta không muốn thu hút sự chú ý của phụ nữ. Vừa nghĩ đến việc mình cũng mặc quần áo đẹp như vậy ra ngoài, tất cả phụ nữ trên đường đều bị anh ta mê hoặc, anh Cường không nhịn được nở nụ cười trên mặt, nhưng nụ cười rạng rỡ như vậy một giây sau đã bị đánh nát.

“Không phải mua, là vợ tôi làm, đẹp không?”

“...”

“Vợ tôi thật sự rất khéo tay, đã làm cho tôi mấy bộ quần áo rồi, tất cả đều rất đẹp, cô ấy khen tôi mặc áo sơ mi rất có tinh thần, thế nào, đẹp không?”

Cố Kỳ Việt vênh váo đi lòng vòng trước mặt anh Cường mấy vòng, anh vốn dĩ không quan tâm bên cạnh còn có người, cứ thế huênh hoang nói...

Tuy đúng như anh nói rất có tinh thần, rất đẹp trai nhưng luôn khiến anh Cường cảm thấy trong lòng và trong miệng chua xót, anh ta khó chịu trợn trắng mắt.

DTV

Có vợ thì giỏi lắm à! Anh ta tìm một thợ may cũng có thể may quần áo.

Không để Cố Kỳ Việt tiếp tục xoay vòng trước mặt mình nữa, anh Cường vội vàng đưa tay ấn anh ngồi xuống trước bàn, sau đó giới thiệu đơn giản đôi bên, cũng tìm cho Cố Kỳ Việt một cái cốc rót rượu.

Rượu hoa hạnh mới ủ ngon lắm!

Những người khác không im lặng như khúc gỗ, người có đầu óc nhanh nhạy đã bắt đầu tìm chủ đề, chỉ thấy một người đàn ông có ria mép ở khóe miệng lập tức mở miệng: “Anh Cố, cây bút máy cài trên n.g.ự.c anh là hiệu gì vậy, trông rất đặc biệt.”

“Cái này à? Hình như là bút máy hiệu Thiên Phong, nghe nói là phiên bản đặc biệt, tôi cũng không rõ lắm, là phần thưởng vợ tôi nhận được khi gửi bản thảo tặng cho tôi.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 287: Chương 287



Anh Cường ngồi bên cạnh im lặng không nói, bĩu môi, có vợ biết viết văn thì giỏi lắm à!

Aiz, đúng là giỏi thật!

Đây chính là người có năng lực cầm bút!

Sao chuyện tốt gì cũng để thằng nhóc thối này gặp được hết vậy, cưới được vợ không chỉ xinh đẹp mà còn tài hoa hơn người lại chu đáo, không chỉ tự tay may quần áo mà còn chia sẻ vinh dự mình đạt được cho Cố Kỳ Việt.

Càng nghĩ càng chua xót!

Anh Cường vội vàng nâng cốc uống một hơi, trong lòng âm thầm an ủi bản thân, anh ta sống một mình cũng rất tốt, ít nhất không ai quản!

Thôi đừng nghĩ quẩn mà đi kết hôn!

Trong lúc anh Cường buồn bực, bên kia đã khen xong mấy vòng khiến Cố Kỳ Việt vui vẻ, anh cảm thấy mấy người ngồi đối diện rất được, khen đến mức anh thấy tâm tình thật thoải mái.

Trong lòng vui vẻ, Cố Kỳ Việt cũng không keo kiệt, lấy một miếng thịt heo khô bọc trong khăn tay từ trong túi ra, chia cho mọi người một miếng: “Nếm thử xem, đây là thịt heo khô mật ong do vợ tôi tự tay làm, cô ấy lo tôi ở bên ngoài sẽ đói, vì thế nên luôn làm một ít đồ ăn vặt, ăn rất ngon đấy!”

Anh Cường im lặng nhận lấy thịt heo khô, há miệng cắn một miếng thật mạnh.

Không phải chỉ là biết nấu ăn thì có gì... Hửm? Ừm! Sao miếng thịt heo khô này lại ngon thế, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, thật sự là quá thơm!

Không chỉ anh Cường kinh ngạc trước hương vị thơm ngon của món thịt heo khô, những người khác cũng vậy, bọn họ không nỡ ăn miếng to mà chỉ nếm từng miếng nhỏ.

Anh Cường lại không khách khí giành lấy phần thịt heo khô còn lại trong tay Cố Kỳ Việt, bởi vì tên nhóc này, trong lòng anh ta đã bị tổn thương nặng nề, chắc chắn anh phải bù đắp thật tốt.

Anh ta quyết định rồi, ngày mai sẽ đi tìm bà mối, anh ta cũng phải kết hôn!! Tạm biệt cuộc sống độc thân tự do!

Cố Kỳ Việt không so đo với anh Cường, anh nghe người khác khen Thẩm Triều Triều còn vui hơn cả khen mình, khiến anh không nhịn được lại kể những chuyện khác, kết quả bị anh Cường đuổi ra ngoài kèm theo món đồ anh đã đặt mua.

Lý do là anh đã k*ch th*ch trái tim yếu ớt của người đàn ông độc thân là anh Cưỡng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể ôm bọc đồ đạc quay về nhà, trong lòng lại âm thầm tính toán, lần sau lại đến, bây giờ anh rất muốn khoe khoang!!

Có điều đồ đã lấy được rồi, Cố Kỳ Việt vui vẻ bước nhanh về nhà, món quà lần này rất đặc biệt.

DTV

Thẩm Triều Triều chắc chắn sẽ rất thích!

Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt chạy nhanh hơn, rút ngắn đường đi, đến khi vội vàng về đến nhà, vừa bước vào phòng khách anh lại nhìn thấy người không ngờ tới đang ngồi đối diện Thẩm Triều Triều.

Trên mặt Cố Kỳ Việt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, bước nhanh tới, hỏi: “Chú Lý, sao chú đến mà không báo trước một tiếng, cháu cũng có thể chuẩn bị, đến lúc đó hai chú cháu mình uống một chén!”

Người đến chính là Lý Nam, thị trưởng thành phố Giang Lâm, là bạn tốt của Bạch Tuyền, cậu của Cố Kỳ Việt.

Trước đó khi Cố Kỳ Việt lén đến xưởng sửa máy móc bị bắt, cũng chính vì Lý Nam ra tay giúp đỡ nên anh mới an toàn ra khỏi đồn cảnh sát.

Trải qua chuyện đó, đương nhiên mối quan hệ giữa Cố Kỳ Việt và Lý Nam trở nên thân thiết, coi như trưởng bối trong nhà.

Mà Lý Nam nghiêng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, khuôn mặt nho nhã ôn hòa nhưng quầng thâm dưới mắt lại không che giấu được, vừa nhìn là biết đã gặp phải vấn đề nan giải.

Nhưng Lý Nam lại có một kiểu bình tĩnh trước sau như một trong thời khắc nguy cấp.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 288: Chương 288



Ông ấy cười, từ chối lời mời uống rượu: “Vậy thì may mà không báo trước, không thể để uống rượu ảnh hưởng đến công việc!”

“Cho dù không uống rượu cũng có thể ngồi xuống ăn cơm mà, gần đây cháu lén học được một chút, vốn định tự mình nấu cơm, chú Lý không có phúc rồi.”

Nghe vậy, Lý Nam không khỏi liếc nhìn Cố Kỳ Việt cao lớn, nhìn thế nào cũng không giống người nấu ăn giỏi. Có phúc hay không thì không biết nhưng dạ dày chắc là an toàn.

Sau đó Lý Nam đẩy gọng kính, im lặng chuyển chủ đề: “Lần này đến là có việc muốn nhờ cháu giúp đỡ.”

DTV

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Nam, Cố Kỳ Việt cũng không nói đùa nữa mà lập tức ngồi xuống bên cạnh, trên mặt lộ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

Lý Nam không vòng vo, thẳng thắn nói rõ nguyên nhân: “Là thế này, cấp trên khuyến khích các thành phố hội nhập quốc tế, tích cực kiếm ngoại tệ, thành phố Giang Lâm đã chuẩn bị một thời gian, cũng tìm được đối tác nước ngoài, sắp ký hợp đồng rồi nhưng không ngờ đối phương đột nhiên gửi đến một bản gốc tiếng Anh, nói là ký hợp đồng theo nội dung bản gốc này.”

Nói đến chuyện này, Lý Nam đau đầu không thôi, bất kể đối phương có ý đồ gì, việc cấp bách là phải dịch tài liệu trước, biết nội dung bên trong là gì.

Nhưng... Đa số mọi người chỉ học tiếng Nga, vì thế nên người biết tiếng Anh trong cơ quan chính phủ thành phố Giang Lâm rất ít, cho dù miễn cưỡng chọn ra được mấy người, khi nhìn thấy bản gốc tiếng Anh thì đầu óc lập tức trở nên mụ mị, nói lắp bắp không nên lời.

Lại đi tìm sinh viên đại học công nông binh, kết quả đối phương lại càng không được. Ngay cả bảng chữ cái tiếng Anh cũng không đọc được.

Cũng đi tìm những giáo sư, giảng viên từng bị đấu tố, cắt đuôi nhưng phần lớn đều bị đưa xuống nông thôn cải tạo lao động, mấy người còn lại cũng từ chối giúp đỡ như dự đoán.

Nghĩ đến đây, Lý Nam không khỏi thở dài, tuy ông ấy cũng muốn thay đổi, nhưng đừng thấy bây giờ ông ấy đã là thị trưởng, một khi thể hiện ý định này sẽ nhanh chóng bị người ta kéo xuống.

Những quan niệm khác biệt, không phù hợp với xu thế bây giờ rất dễ trở thành mục tiêu bị công kích. Vị trí thị trưởng này có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm phía sau, luôn muốn tìm ra sơ hở.

Vì vậy Lý Nam không nỡ làm khó những người đã chịu nhiều khổ cực, chỉ có thể nghĩ cách khác...

Nghĩ tới nghĩ lui, ông ấy nghĩ đến Cố Kỳ Việt, người luôn mang đến những điều bất ngờ, nghĩ đến những cuốn sách về máy móc kia đều là bản gốc tiếng Anh, nếu vậy chắc là Cố Kỳ Việt hiểu tiếng Anh!

Tuy Lý Nam không nói ra yêu cầu Cố Kỳ Việt giúp đỡ nhưng biểu hiện lại rất rõ ràng, sau khi Cố Kỳ Việt ngẩn người thì cười khổ lắc đầu: “Chú Lý, chuyện này cháu không giúp được.”

“?”

“Bởi vì cháu cũng không biết tiếng Anh!”

Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ nhún vai, hai tay xòe ra, ngay sau đó có lẽ cảm thấy mình nói như vậy quá qua loa, lập tức lập tức giải thích: “Cháu biết chú Lý chắc chắn cảm thấy kỹ thuật sửa chữa máy móc của cháu tốt như vậy, khẳng định là đã đọc không ít sách nước ngoài cho nên hiểu được tiếng Anh, nhưng cháu xem là sách phiên dịch.”

Về phần làm sao có được sách phiên dịch?

Trong giai đoạn thiếu niên mà Cố Kỳ Việt say mê sách cơ khí, tầng lớp trí thức vẫn được người ta tôn sùng như cũ, mà anh đã lợi dụng thư tín làm phương thức liên lạc, thỉnh cầu người chuyên nghiệp giúp đỡ phiên dịch sách muốn xem.

Mặc dù anh có thể học tiếng Anh, sau này có thể đọc không gặp chút trở ngại nào, nhưng con đường học tập trong nước quá ít, hơn nữa anh không có hứng thú với tiếng Anh, chỉ có thể nghĩ cách khác.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 289: Chương 289



Bạn qua thư của anh trải rộng khắp cả nước, luôn có người chuyên nghiệp giỏi giang.

Cũng chính vì những năm trước thông qua thư từ, sau khi biết người thường xuyên trao đổi gặp nạn, Cố Kỳ Việt đã gửi hơn phân nửa số tiền kiếm được từ việc sửa chữa qua đó, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề cấp bách của họ.

Mặc dù anh không thể thay đổi hoàn cảnh bây giờ của họ nhưng dù sao cũng có thể dùng tiền để mua chuộc quan hệ, để tình hình của họ tốt hơn một chút, dù sao cũng tốt hơn không có gì cả.

Đây cũng là nguyên nhân khi Thẩm Triều Triều gả đến nhà họ Cố, vì ly hôn, Cố Kỳ Việt còn phải đi nhận đơn kiếm tiền.

Mà sau khi Lý Nam nghe được Cố Kỳ Việt giải thích, cho dù có là người trầm ổn thế nào cũng không nhịn được thở dài một hơi, ông ấy vốn tưởng rằng đến một chuyến có thể đạt được kết quả tốt, nhưng bây giờ lại không hề có tiến triển gì!

Sau đó Lý Nam lại hỏi một câu: “Kỳ Việt, cháu có biết gần đây chỗ nào có người chuyên nghiệp trình độ tốt hơn một chút không? Thù lao tuyệt đối sẽ không ít, chính phủ bên này bằng lòng đưa ra gấp ba giá tiền để mời phiên dịch.”

DTV

“Bởi vì bây giờ cách mạng Văn hóa đang náo loạn, cháu cũng không quá chắc chắn, chỉ có thể nói liên hệ trước xem sao, nếu có kết quả thì cháu sẽ lại đi tìm chú Lý ạ!”

“Như vậy cũng được.”

Lý Nam biết nóng vội cũng không được, nhìn thấy Cố Kỳ Việt không nói một câu từ chối thẳng thừng, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghĩ thử biện pháp khác.

Vì vậy, ông ấy cũng ngồi không yên, lập tức đứng dậy từ biệt.

Biết thị trưởng Lý Nam có việc chính, đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không ngăn cản, chỉ nói lần sau có thời gian lại đến ngồi chơi, sau đó đứng dậy đưa ông ấy đến cửa sân, nhìn bóng lưng Lý Nam vội vàng rời đi, Cố Kỳ Việt nhịn không được thở dài một hơi.

Từ việc thiếu người phiên dịch chuyên nghiệp lần này là có thể nhìn ra vấn đề. Muốn phát triển cường thịnh, không thể có khuyết điểm.

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt đảo mắt một vòng, ngay sau đó như có điều suy nghĩ hơi nheo mắt lại, đôi mắt hoa đào đầy ẩn ý liếc nhìn về hướng phòng khách, ngón tay đặt ở bên chân chậm rãi gõ vài cái. Trong lòng đã có ý nghĩ.

“Nhìn xem đây là cái gì!”

Đợi đến khi trở lại phòng khách, Cố Kỳ Việt lấy món đồ đã đặt trước từ chỗ anh Cường ra, không có túi vải và hộp che chắn, lần này rốt cuộc lộ ra hình dáng thật sự.

Một đoạn nhạc du dương vang lên, gọi Thẩm Triều Triều đang thất thần trở về.

Cô tò mò nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy trong một chiếc hộp nhạc bằng thủy tinh to bằng lòng bàn tay, chú chim nhỏ bằng thủy tinh nhiều màu sắc đang nhảy nhót vòng quanh, bị ánh nắng mặt trời khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, khiến người ta không thể kháng cự loại vật phẩm lấp lánh này!

Thẩm Triều Triều kinh ngạc nhìn hộp nhạc thủy tinh, trước đó không phải cô chưa từng thấy qua, nhưng chúng đều được đặt trong hộp gỗ hoặc hộp sắt, chưa từng thấy kiểu dáng thủy tinh trong suốt này. Vừa nhìn đã biết là đồ từ nước ngoài mang về.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm hộp nhạc không chớp mắt, Cố Kỳ Việt biết mình tặng đúng lúc, anh lập tức đặt nó vào lòng bàn tay Thẩm Triều Triều, để chú chim nhỏ bằng thủy tinh nhảy múa vui vẻ trong lòng bàn tay cô.

Thẩm Triều Triều cẩn thận từng li từng tí giơ ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào chú chim nhỏ, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười nhẹ nhõm, cô rất thích món quà đặc biệt này! Tình cảm đôi bên cùng hướng về nhau thật là vui vẻ.
 
Back
Top Bottom