Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 260: Chương 260



Sau khi con cá lớn mang về tối qua được kho đã nhận được sự khen ngợi nhất trí của mọi người trong nhà.

Cố Hằng còn quyết định sau này nghỉ sẽ dẫn Cố Kỳ Việt đi câu cá bên sông, Cố Kỳ Việt thẳng thừng từ chối... Đùa gì vậy, đi cùng ông ba nghiêm khắc và đi cùng Thẩm Triều Triều có giống nhau không?

Sáng sớm hôm nay, Cố Kỳ Việt nhanh chóng dậy rửa mặt, khi mở tủ quần áo, anh đưa tay sờ chiếc áo sơ mi đen, tuy anh muốn mặc nó đến trước mặt Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến lần trước lại phản tác dụng...

Tạm thời không nên mặc thì hơn.

Nhưng mà mặc áo sơ mi khác thì không vấn đề gì, so với những bộ quần áo rộng thùng thình khác, mặc áo sơ mi có hiệu quả hơn, không chỉ thu hút người khác mà cả Thẩm Triều Triều cũng vậy.

Còn nhớ lần trước sau khi xử lý bọn buôn người, vì bị thương nên quần áo trên người bẩn không mặc được, sau đó anh mua một chiếc áo sơ mi để thay, vừa mặc vào lập tức phát hiện Thẩm Triều Triều nhìn anh chằm chằm khiến anh hơi ngại ngùng.

Vì vậy, anh chỉ có thể kéo Thẩm Triều Triều chạy về nhà... Bây giờ nghĩ lại, thật là ngu ngốc! Cơ hội tốt như vậy, cho dù Thẩm Triều Triều nói muốn sờ cũng không sao!

Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt chuẩn bị kỹ càng, sau đó xuống lầu đợi Thẩm Triều Triều.

Thẩm Triều Triều cũng không để anh đợi lâu, nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, phối với một chiếc thắt lưng màu trắng, cả khẩu trang cũng đổi thành màu cùng tông, trông rất trẻ trung năng động.

DTV

Nhưng Cố Kỳ Việt lại thấy Thẩm Triều Triều như vậy giống một chú gà con lông xù, vô cùng đáng yêu!

“Thẩm Triều Triều, hôm nay em mặc đẹp lắm!”

Cố Kỳ Việt không tiếc lời khen ngợi, Thẩm Triều Triều hơi ngại ngùng mỉm cười, khóe mắt cong cong, lúc tự tay làm chiếc váy này, cô nghĩ rằng sẽ không có cơ hội mặc ra ngoài.

Kết quả bây giờ lại có cơ hội, sau đó nhìn Cố Kỳ Việt, vì không quen nên cô chỉ khen ngắn gọn: “Anh cũng rất có tinh thần.”

Nhưng vì hiểu Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết lời khen này rất có giá trị.

Tâm trạng tốt của anh vẫn duy trì cho đến khi đạp xe đưa Thẩm Triều Triều đến công viên, sau khi dừng xe, anh lập tức hào hứng cầm con diều hình mèo con đã chuẩn bị sẵn, định tìm một chỗ vắng người.

Tuy nói là muốn đưa Thẩm Triều Triều đến chỗ đông, người nhưng không có nghĩa là để cô tiếp xúc trực tiếp với người khác. Chỉ là nhìn từ xa. Coi như tập làm quen? Cũng là một thói quen.

Sau đó từng bước tiến lên, sẽ thích nghi...

Trong khi tìm kiếm địa điểm thích hợp, Thẩm Triều Triều nhìn con diều Cố Kỳ Việt đang cầm, cô mới phát hiện ra hình vẽ trên diều rất đặc biệt, cô còn tưởng rằng Cố Kỳ Việt sẽ thả diều hình chim ưng hoặc chó sói!

Không ngờ lại là diều hình mèo con đáng yêu như vậy. Hình như là đặt làm riêng... Dù Cố Kỳ Việt không nói, Thẩm Triều Triều cũng biết, đó là chuẩn bị riêng cho cô.

Lại nghĩ đến việc Cố Kỳ Việt chưa từng thả diều khi còn nhỏ... Trong mắt Thẩm Triều Triều bỗng hiện lên ý cười, cô cảm thấy Cố Kỳ Việt cầm diều mèo con rất nam tính! Sao lại có người tốt như vậy chứ!

Đang lúc Thẩm Triều Triều lén nhìn Cố Kỳ Việt, khi đang đi, bên phải truyền đến tiếng động lớn, khiến cô vô thức quay đầu nhìn lại, kết quả mắt mở to kinh ngạc! Ngay sau đó, cô tức giận nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.

Vì đã lâu không ra khỏi nhà, Thẩm Triều Triều chỉ biết về thế giới bên ngoài qua lời kể của người khác nên những chuyện đang diễn ra hiện nay, cô chưa từng thực sự trải qua.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 261: Chương 261



Người nhà cũng không kể những chuyện này, chỉ dặn dò cô phải tuân thủ những quy tắc tạm thời.

Vì vậy đối với Thẩm Triều Triều mà nói, những ký ức về tương lai đột nhiên xuất hiện trong đầu đã khiến cô vô cùng sợ hãi.

Thế nhưng hiện tại đang đứng trong công viên, nhìn sang bên phải, thấy mấy người quần áo rách rưới bị trói quỳ trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều người đang chỉ trỏ bàn tán, có người đứng phía trước đang hùng hồn nói gì đó, trên tay đeo băng đỏ, còn có mấy đứa trẻ đang học theo người lớn ném đá...

Cảnh tượng này khiến Thẩm Triều Triều vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, một bàn tay bỗng nhiên che mắt cô lại. Tầm nhìn bị che khuất, trước mắt cô tối sầm.

Cùng lúc đó, giọng nói của Cố Kỳ Việt vang lên bên cạnh: “Đừng nhìn.”

Cố Kỳ Việt cau mày, anh liếc nhìn những người bị trói, có hai người trông rất quen, nghĩ kỹ lại, anh lập tức nhớ ra, đó là hai giáo viên đã từng dạy anh hồi cấp hai.

Giờ đây họ đều mặt mày xám xịt, đờ đẫn như mất hồn... Lại nhìn những Hồng vệ binh đang hăng hái phát biểu, Cố Kỳ Việt cảm thấy bực bội.

Mấy năm trước khi phong trào mới bắt đầu, khắp nơi đều là cảnh tượng như vậy, thật vất vả mới yên tĩnh lại, kết quả năm nay lại bắt đầu trở lại, thậm chí còn điên cuồng hơn, như sự điên cuồng trước khi chết.

Ban đầu Cố Kỳ Việt xử lý Lưu Tư Viễn chính là vì vậy, anh không muốn hắn gây phiền phức cho người khác, kết quả hết Lưu Tư Viễn này lại đến Lưu Tư Viễn khác. Đánh cũng đánh không hết.

Bị Cố Kỳ Việt che mắt, Thẩm Triều Triều run giọng hỏi: “Sao họ có thể làm vậy chứ! Nếu có tội thì đã có công an xử lý chứ không phải lôi ra đây để sỉ nhục, họ mới là kẻ phạm tội!”

Dù mười năm không rời khỏi nhà, Thẩm Triều Triều cũng biết hiện tại là thời kỳ nhạy cảm nên cô biết câu hỏi này sẽ không có câu trả lời.

Thậm chí những gì cô nghĩ và hỏi đều là dị đoan.

Thẩm Triều Triều cũng không trông chờ câu trả lời, nhưng vào lúc này cô lại nghe được giọng nói trong trẻo của Cố Kỳ Việt: “Anh cũng nghĩ như vậy.”

Câu nói này như một dòng suối mát lành chảy vào lòng, gột rửa bụi bặm, khiến tâm hồn cô tươi mới trở lại. Cố Kỳ Việt đã khẳng định quan điểm của cô!

Thực ra không phải tất cả mọi người đều cực đoan, chỉ là bây giờ không thể nói ra mà thôi.

Cố Kỳ Việt cúi đầu nhìn, con diều trên tay vẫn là nhờ anh Cường tìm người đặt làm ở chợ đen. Chỉ là trong lòng anh khẽ thở dài, biết hôm nay lại không thể thực hiện theo kế hoạch.

Ngay lập tức anh không tiếp tục tìm kiếm địa điểm thích hợp để thả diều nữa mà đưa con diều hình mèo con chơi bóng trong tay cho Thẩm Triều Triều.

DTV

Bàn tay kia vẫn che mắt cô, anh nói nhỏ bên tai: “Yên tâm, bóng tối rồi sẽ qua đi, ánh sáng nhất định sẽ soi rọi thế gian này.”

Hình như nghe ra điều gì đó từ giọng nói kiên định của Cố Kỳ Việt, con diều trên tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô cũng không để ý mà vội vàng nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt, ngón tay run run.

“Cố Kỳ Việt, anh muốn làm gì!”

Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy thế giới này đã trở nên xa lạ với cô nên mới nói những lời đó, chứ không có ý muốn Cố Kỳ Việt mạo hiểm.

Sức mạnh của một cá nhân sao có thể chống lại được cả một dòng thác. Cô không muốn Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện.

“Yên tâm, việc này không nguy hiểm, anh nhất định sẽ bình an trở về.”

Đôi mắt Thẩm Triều Triều chớp liên hồi, hàng mi dài chạm vào lòng bàn tay Cố Kỳ Việt khiến anh thấy nhột tận đáy lòng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 262: Chương 262



Anh hơi lúng túng rụt tay lại, cúi xuống nhặt con diều, rồi đẩy Thẩm Triều Triều ra sau một gốc cây to, bảo cô trốn kỹ.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Triều Triều nhìn mình, cuối cùng anh vẫn không nhịn được đưa tay chọc vào má cô. Làn da mềm mại như bánh bao, cũng thú vị đấy chứ.

Cuối cùng, Cố Kỳ Việt mỉm cười với Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh. Anh không chần chừ thêm nữa, nhìn xung quanh, chọn một vị trí thích hợp, nhanh chóng nhặt mười mấy viên đá rồi thoăn thoắt leo lên cây như một con khỉ.

Tầm nhìn thoáng đãng, lại gần địa điểm phê phán, Cố Kỳ Việt nhanh chóng chọn được mục tiêu. Đã thích ném đá vào người khác, vậy thì cho chúng nếm thử mùi vị này.

Cố Kỳ Việt ném rất chuẩn, lại thêm sức lực mạnh nên có thể tưởng tượng được, bị đá của anh ném trúng sẽ đau đến mức nào.

Quả nhiên, mục tiêu đầu tiên bị trúng đá không thể tiếp tục bài diễn thuyết hùng hồn của mình nữa mà ôm chân kêu la thảm thiết, nằm lăn ra đất. Đợi đến khi những tên Hồng vệ binh khác phát hiện ra sự bất thường thì Cố Kỳ Việt đã ném ngã mấy tên rồi.

“Ai đó!”

“Đồng bọn của lũ xú lão cửu (*) này đến rồi, mau tìm ra nó!”

(*) Xú lão cửu là cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

“Tên khốn kiếp, nhất định không được tha cho hắn!”

Hành động bị ném đá lén lút khiến đám Hồng vệ binh nổi giận, chúng gào lên ầm ĩ. Những người vốn đứng xem náo nhiệt thì hoảng sợ lùi lại, không muốn bị vạ lây. Thế là mọi người chạy tán loạn, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Ném hết đá trong tay, Cố Kỳ Việt nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào đám đông, nhanh chóng đánh ngất những tên Hồng vệ binh đang gào thét. Anh ra tay nhanh gọn, bí mật khiến chúng chưa kịp phản ứng đã bị hạ gục toàn bộ.

Mấy tên bị đá ném trúng lúc trước thì chưa ngất, Cố Kỳ Việt bèn giả giọng khàn khàn hét lên: “Ha ha, lũ nhóc con, ông đây thích nhất là dạy dỗ lũ ranh con các người, sau này cứ đến đây nhiều nhiều nhé, để ông đây còn được đánh các người thêm vài lần nữa, sướng thật!”

Đã thành công khuấy đục nước, Cố Kỳ Việt cũng không có ý định lộ diện nói chuyện phiếm với ai. Anh lập tức rút lui trong âm thầm. Đối với Cố Kỳ Việt mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Đám Hồng vệ binh này không đáng sợ, chủ yếu là hội Cách Vĩ đứng sau lưng chúng mới khó đối phó. Vì vậy dù có ứng phó cũng không thể tấn công trực diện, nhưng mà cảm giác đánh lén cũng không tệ.

Chủ yếu là thấy sảng khoái trong lòng. Dù chỉ một mình anh không thể cứu được tất cả mọi người nhưng ít nhất cũng không thẹn với lòng. Cứ cố gắng hết sức mình vậy!

DTV

Khi tìm thấy Thẩm Triều Triều đang thấp thỏm chờ đợi, anh thấy đôi mắt cô long lanh nước, đầy vẻ buồn bã.

Cô vội vàng nắm lấy vạt áo anh, giọng nói lo lắng bất an: “Đều tại em nói những lời đó, Cố Kỳ Việt, anh đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Nếu anh bị bắt, sẽ bị diễu phố đấy!”

“Không sao, không sao, anh không phải kẻ ngốc vì cứu người khác mà hại chính mình.”

Thấy cô sắp khóc, Cố Kỳ Việt không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa, vội vàng an ủi, như sợ Thẩm Triều Triều không tin, anh tiếp tục giải thích: “Hơn nữa, dù em không nói những lời đó, khi thấy chuyện như vậy xảy ra, anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn... Nhà họ Lưu mà trước đây anh tố cáo, em còn nhớ không? Tên Lưu Tư Viễn đó là người của hội Cách Vĩ, anh đã không tha cho hắn.”

Cố Kỳ Việt giải thích rõ ràng như vậy, cũng vì sợ Thẩm Triều Triều áy náy. Chỉ là chuyến đi công viên hôm nay coi như hỏng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 263: Chương 263



Vụ việc Hồng vệ binh bị tấn công ngay tại hiện trường phê phán đã lập tức gây sự chú ý của các cơ quan chức năng, khiến công viên nhanh chóng bị phong tỏa để điều tra. Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã rời đi từ trước khi những người này đến.

Lúc này hai người đang đạp xe trên đường. Xung quanh vắng vẻ khiến Thẩm Triều Triều không quá câu nệ, hoặc là tâm trí cô vẫn còn đang dừng lại ở hiện trường phê phán vừa rồi, vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng.

Đồng thời ngoài phẫn nộ ra, cô còn cảm thấy bất lực và đau buồn. Thẩm Triều Triều như một bông hoa héo úa, ủ rũ đạp xe. Cố Kỳ Việt thấy vậy, vừa thương vừa buồn cười.

Không ngờ Thẩm Triều Triều lại nhạy cảm như vậy, lúc này biểu cảm của cô thật phong phú.

Nghĩ một lát, Cố Kỳ Việt cảm thấy không thể để cô cứ mãi như vậy nên an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này không thể kéo dài mãi được. Cũng giống như một cái máy muốn hoạt động bình thường thì phải lắp đặt những linh kiện chuyên dụng, không thể để nó luôn ở trong tình trạng hư hỏng được.”

Đất nước đang phát triển, phải tin tưởng vào tiềm năng của nó! Không chỉ trí thức sẽ được trọng dụng mà kỳ thi đại học đã bị đình chỉ nhiều năm cũng có thể sẽ được khôi phục.

Dù sao thì sinh viên đại học công nông binh bây giờ học hành chẳng ra gì, ra ngoài xã hội chỉ hại người hại việc... Vì vậy phải luôn hy vọng, tương lai vẫn còn đó.

DTV

Tuy nhiên nếu kỳ thi đại học thật sự được khôi phục, Cố Kỳ Việt cũng không định tham gia.

Mặc dù học vấn rất quan trọng, nhưng anh không muốn bị gò bó... Cũng giống như anh không muốn đi làm, không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc, ít nhất là khi trong lòng vẫn còn thiếu sót, anh không muốn vết thương lòng lại bị xé toạc ra.

Không giống như Cố Kỳ Việt đang suy đoán, Thẩm Triều Triều lại giật mình. Đúng vậy! Cô có một phần ký ức về tương lai, tuy đã c.h.ế.t sớm nhưng cô đã thấy Chu Lan tham gia kỳ thi đại học! Mà thời gian thi đại học...là năm 77!

Bây giờ đã là cuối năm 75, chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa là sẽ đến thời kỳ cải cách. Tâm trạng uể oải của Thẩm Triều Triều bỗng chốc phấn chấn trở lại.

Mọi chuyện rồi sẽ qua. Cô cũng phải có kế hoạch cho tương lai, không thể sống qua ngày như trước nữa.

Lúc này tâm trạng Thẩm Triều Triều rất xúc động, cô lặng lẽ siết chặt tay. Cô cũng muốn góp một phần sức lực nhỏ bé của mình vào sự phát triển của đất nước.

Vì vậy sau này cô cũng sẽ tham gia kỳ thi đại học đầu tiên, vào đại học để học tập và nâng cao bản thân. Nhưng trước đó, cô phải thay đổi thói quen sợ tiếp xúc với người khác.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt đang đi bên cạnh, cô không nhịn được nắm lấy vạt áo anh, khẽ kéo vài cái.

Cố Kỳ Việt hoài nghi nhìn xuống, thấy đôi mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh: “Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh đã đưa em ra ngoài. Em biết anh muốn chữa khỏi bệnh cho em, em sẽ cố gắng vượt qua!”

Khi Cố Kỳ Việt đột nhiên đề nghị đi chơi, mặc dù ban đầu Thẩm Triều Triều không hiểu, nhưng sau đó cô cũng nhận ra, cô cũng từng cảm thấy bất an, bối rối, thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ chối.

Bước ra khỏi vùng an toàn khiến người ta rất khó thích nghi. Nhưng có người ở bên cạnh, dường như khoảng thời gian khó khăn cũng trôi qua nhanh hơn...

Vì vậy, Thẩm Triều Triều đã đồng ý, cũng muốn thử một lần. Bây giờ đột nhiên cô có mục tiêu phấn đấu, điều này càng khiến cô thêm kiên định. Cô nhất định phải vượt qua khó khăn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 264: Chương 264



Nghe Thẩm Triều Triều nói sẽ cố gắng, Cố Kỳ Việt nhướng mày, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, anh đột nhiên nói: “Nếu vậy, em có muốn thử tới nơi này không?”

Nói rồi, Cố Kỳ Việt đưa tay chỉ về phía trước. Thẩm Triều Triều nhìn theo. Đó là một rạp chiếu phim náo nhiệt.

So với công viên, rạp chiếu phim rõ ràng là một thử thách khó khăn hơn, Thẩm Triều Triều im lặng một lát. Nhưng đừng coi thường một người vừa mới quyết tâm, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, gật đầu thật mạnh với Cố Kỳ Việt, ánh mắt sáng ngời đầy kiên định. Cô tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước!

“Chắc chắn chứ? Em đừng miễn cưỡng, chúng ta có thể từ từ.”

DTV

Khác với Thẩm Triều Triều gật đầu đồng ý, Cố Kỳ Việt lại bắt đầu chùn bước... Thực ra Cố Kỳ Việt nói đến rạp chiếu phim cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, chứ không hề có ý định thúc ép.

Nhưng không ngờ Thẩm Triều Triều lại đồng ý thật, anh vội vàng nhắc nhở: “Khác với hội trường đại hội biểu dương, rạp chiếu phim là không gian kín, hơn nữa có thể sẽ có rất nhiều người mua vé xem phim, lúc đó sẽ phải ngồi cạnh nhau... Em chắc chắn chịu được không?”

“Vâng!”

Biết Cố Kỳ Việt đang lo lắng cho mình, Thẩm Triều Triều không hề cảm thấy khó chịu mà nghiêm túc gật đầu xác nhận. Mặc dù đối với cô mà nói, đây có thể là một thử thách rất lớn, nhưng cô muốn thử một lần!

Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều, thấy trong mắt cô ánh lên vẻ hào hứng, lúc này mới nhớ ra chỉ là anh đã xem phim nhiều rồi, còn đối với Thẩm Triều Triều, đây có thể là lần đầu tiên.

Vậy thì không thể qua loa được, Cố Kỳ Việt nhìn quanh, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu.

Anh vẫy tay về phía một góc khuất. Thẩm Triều Triều đang tò mò không biết anh đang làm gì thì thấy một cậu bé mặt mũi lấm lem chạy ra từ con hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Kỳ Việt và ra hiệu một con số bằng tay. Cố Kỳ Việt lặng lẽ gật đầu, lấy tiền trong túi ra đưa cho cậu bé.

Thẩm Triều Triều tròn mắt ngạc nhiên, Cố Kỳ Việt mỉm cười với cô, nghiêng gói giấy trên tay, để lộ bên trong toàn hạt hướng dương và đậu phộng rang. Xem phim mà không có đồ ăn vặt thì chán chết!

So với vẻ ung dung của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lại có tật giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, đi lại gần anh vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Cố Kỳ Việt, anh không sợ bị bắt sao?”

Cố Kỳ Việt bật cười trước dáng vẻ của Thẩm Triều Triều, cô nhát gan vậy sao?

“Không sao, chỉ là mua ít đồ ăn vặt thôi, không bị bắt đâu.”

So với những vụ giao dịch lớn ở chợ đen, chỉ bán chút hạt dưa, đậu phộng lặt vặt thế này sẽ không ai để ý, cũng coi như là chuyện bình thường.

Cố Kỳ Việt đã xem phim nhiều lần, mua hạt dưa, đậu phộng nhiều lần cũng chưa từng bị bắt.

Có lẽ bị sự bình tĩnh của Cố Kỳ Việt lây nhiễm, Thẩm Triều Triều cũng bình tĩnh lại. Khi được Cố Kỳ Việt dẫn vào rạp chiếu phim, trên mặt cô luôn hiện rõ vẻ tò mò và hào hứng.

Nắm chặt vạt áo, ánh mắt Thẩm Triều Triều thoáng vẻ căng thẳng, cô ngoan ngoãn đi theo sau Cố Kỳ Việt, vừa hồi hộp vừa tò mò.

Càng đi vào trong, ánh sáng càng mờ, bóng tối khiến nỗi sợ hãi lan rộng. Đặc biệt là ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn tiếng người.

Thẩm Triều Triều không kìm được, người hơi run lên. Lúc này Cố Kỳ Việt nắm lấy cổ tay cô, giọng nói hơi lúng túng: “Tối quá, để tránh lạc nhau, anh nắm tay em nhé!”

Bàn tay Cố Kỳ Việt rất to và ấm khiến Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt tay. Giây phút này, Thẩm Triều Triều cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng tan biến, cô lấy lại được bình tĩnh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 265: Chương 265



Khi nỗi sợ hãi qua đi, các giác quan khác cũng trở lại bình thường, Thẩm Triều Triều khẽ ừ một tiếng, hai má ửng hồng, để mặc Cố Kỳ Việt dắt đi.

Tìm được chỗ ngồi, Cố Kỳ Việt vẫn không buông tay, Thẩm Triều Triều cảm thấy tim đập thình thịch, cô cụp mắt xuống, hàng mi run run, cảm giác cả người nóng ran, như thể tay phải không còn là của cô nữa. Căng thẳng quá!

Lúc Thẩm Triều Triều tim đập như trống, Cố Kỳ Việt cũng không khá hơn là bao. Mặt anh đã đỏ bừng. Chỉ là trong ánh sáng lờ mờ của rạp chiếu phim không nhìn rõ mà thôi.

Vì chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, anh đã âm thầm hỏi kinh nghiệm của rất nhiều người, bỏ đi những điều không hay, còn lại toàn là những điều bổ ích!

Ví dụ như khi ở cạnh phụ nữ, đàn ông nên chủ động một chút. Phụ nữ thường hay e thẹn, lúc này đàn ông nên chủ động bắt chuyện hoặc làm gì đó, chứ không nên ngồi im chờ đợi... Miễn là không phải hành động quấy rối hoặc khiến người ta khó chịu thì có thể thử.

Ví dụ như vừa rồi nắm tay Thẩm Triều Triều trong bóng tối. Xương của phụ nữ dường như mềm hơn nam giới rất nhiều, Cố Kỳ Việt có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không tiếp tục nắm nữa mà nhanh chóng buông tay ra.

Ngay sau đó, anh giả vờ như không có việc gì, cầm hạt dưa và đậu phộng đưa cho Thẩm Triều Triều, giọng nói có chút ngập ngừng: “Nếu em thấy khó chịu thì cứ ăn hạt dưa, đậu phộng để phân tán sự chú ý hoặc nói với anh, đừng tự chịu đựng.”

Cố Kỳ Việt hiểu rõ Thẩm Triều Triều, cô thực sự có thể làm ra chuyện này. Anh cũng không biết một người nhỏ nhắn như vậy sao lại cứng đầu như thế.

Nghe Cố Kỳ Việt lo lắng nhắc nhở, Thẩm Triều Triều nắm chặt túi giấy trong tay. Theo thói quen trước đây, cô sẽ chú ý đến xung quanh, càng ở nơi đông người cô càng thấy căng thẳng, hoảng sợ.

DTV

Lần này tim cô vẫn đập nhanh hơn nhưng không giống như trước kia. Giờ phút này, dù có phủ nhận thế nào, cô cũng phải thừa nhận cô thực sự thích Cố Kỳ Việt.

Trái tim cô đập nhanh hơn vì anh, tình cảm thích thú như muốn tràn ra khỏi lồng ngực. Dù có nhiều lo lắng nhưng cô vẫn muốn bất chấp một lần, chỉ vì một người tốt như Cố Kỳ Việt xứng đáng để cô rung động.

Vì vậy, dù chưa biết bắt đầu chuyện yêu đương như thế nào, cô cũng không muốn do dự nữa.

Chỉ là trong rạp chiếu phim rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ, dũng khí vừa dâng lên của Thẩm Triều Triều lập tức tiêu tan, khiến cô không nhịn được mỉm cười. Đôi mắt hạnh cong cong.

Cùng lúc đó, Thẩm Triều Triều đưa túi giấy về phía Cố Kỳ Việt, giọng nói ẩn chứa niềm vui nho nhỏ: “Anh cũng ăn đi!”

“Ừ.”

Trong lúc hai người còn đang ngượng ngùng, bộ phim bắt đầu chiếu. Phim đen trắng không có màu sắc phong phú nhưng không hề làm giảm đi sự hấp dẫn của cốt truyện, dù đã được chiếu vô số lần, vẫn khiến người ta xúc động rơi nước mắt.

Khi nhìn thấy các liệt sĩ trong phim hy sinh vì tổ quốc, Thẩm Triều Triều cũng đỏ hoe mắt. Những năm tháng đau thương, tủi nhục đó chưa qua đi bao lâu, vậy mà đất nước của họ đã đứng lên từ những khó khăn, gian khổ! Sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển tốt đẹp hơn!

Cố Kỳ Việt vốn định nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Triều Triều trong rạp chiếu phim, nhưng đến khi phim kết thúc, anh vẫn đang an ủi cô, đồng thời thầm nghĩ sau này nhất định phải lựa chọn thể loại phim thật kỹ.

Nhưng lần xem phim này cũng không phải là không có thu hoạch, nó khiến Cố Kỳ Việt chắc chắn một điều. Đó là Thẩm Triều Triều không hề kháng cự anh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 266: Chương 266



Nếu không, cô tuyệt đối sẽ không để anh nắm tay... Vậy nên, những lời trước kia chưa kịp nói ra, bây giờ có thể nói được rồi chứ?

Hỏi xem Thẩm Triều Triều có đồng ý đón nhận tình cảm của anh hay không!

Nghĩ vậy, hôm nay đã đi chơi nhiều nơi rồi, không cần đi đâu nữa. Khi Cố Kỳ Việt chở Thẩm Triều Triều về nhà, anh nhanh chóng quyết định.

Để tránh làm Thẩm Triều Triều sợ, Cố Kỳ Việt nhịn suốt dọc đường, mãi đến khi về đến nhà, anh mới hẹn cô ra vườn sau ngắm hoa rồi chủ động nói: “Thẩm Triều Triều, trước kia anh đã làm không ít chuyện ngu ngốc, nhưng bây giờ anh đã thay đổi rồi, hy vọng em cho anh một cơ hội.”

DTV

Nói một hơi xong, Cố Kỳ Việt không dừng lại, tiếp tục nói: “Anh rất muốn được ở bên em mãi mãi, không vì điều gì khác, chỉ vì anh thích em, muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long, cùng ngắm bình minh và hoàng hôn, cũng muốn cùng em trải qua những điều thú vị, làm cho cuộc sống thêm muôn màu muôn vẻ.”

Lúc nói những lời này, Cố Kỳ Việt cảm thấy tay mình run rẩy, vì không muốn mất mặt, anh đành để tay ra sau lưng. Trước đây anh không phải chưa từng nói thích Thẩm Triều Triều, nhưng lần này lại trịnh trọng như lời thề trước thần linh.

Bây giờ nói xong rồi, không biết Thẩm Triều Triều nghĩ gì?

Cố Kỳ Việt cảm thấy mình như người tù đang chờ phán quyết cuối cùng, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn Thẩm Triều Triều một cách chăm chú, chờ đợi câu trả lời của cô.

Tất nhiên, để không tạo áp lực cho Thẩm Triều Triều, anh không nhìn thẳng vào cô.

Còn Thẩm Triều Triều thì ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, không ngờ Cố Kỳ Việt lại nói ra những lời này... Rõ ràng lúc ở rạp chiếu phim, cô đã quyết định sẽ chủ động thổ lộ tình cảm của mình với anh. Vậy mà hôm nay lại bị anh giành nói trước.

Thẩm Triều Triều cũng không cảm thấy khó xử, cô nhìn thấy vẻ căng thẳng trong mắt Cố Kỳ Việt thì lập tức ngượng ngùng mím môi, sau đó đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp.

Lúc này gương mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh.

Cảm thấy gật đầu chưa đủ thành ý, Thẩm Triều Triều nói: “Em nghĩ em cũng có tình cảm với anh, Cố Kỳ Việt, chúng ta thử xem sao!”

“...”

Cố Kỳ Việt như bị niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống đập trúng, anh kinh ngạc mở to mắt.

Sau đó, anh ngây ngô cười, đôi mắt hoa đào tràn đầy hạnh phúc, không nhịn được hỏi lại: “Thẩm Triều Triều, em đồng ý rồi sao!”

“Chỉ là thử thôi!”

Thẩm Triều Triều bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào Cố Kỳ Việt, cô quay mặt đi chỗ khác, nói tiếp: “Dù là anh hay em, nếu có điểm nào không phù hợp mà không chịu sửa đổi thì cuối cùng cũng chỉ có thể chia tay.”

“Anh sẽ cố gắng để tốt hơn nữa, Thẩm Triều Triều, em nhất định sẽ không hối hận!”

Ngay khi Cố Kỳ Việt đang vui mừng vì mối quan hệ của hai người cuối cùng đã tiến thêm một bước lớn thì tiếng gõ cửa vang lên từ sân trước khiến anh rất khó chịu, không biết là ai lại đến phá đám vào lúc này!!!

Cố Kỳ Việt mặt đầy oán hận ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người gõ cửa, anh ngạc nhiên chớp mắt. Sao ông ấy lại đến đây?

Dù rất bực bội vì bị phá đám đúng lúc tỏ tình, nhưng phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có, Cố Kỳ Việt cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói: “Chú Lữ, sao chú lại đến đây ạ?”

Người đến chính là Lữ Tiểu Quân. Vài ngày trước, trong một lần tình cờ đến nhà chơi, Cố Kỳ Việt đã lén lút cá cược với ông ấy... Cá rằng bài viết của Thẩm Triều Triều sẽ được đăng báo, nếu thắng thì anh có thể vào kho sách riêng của ông ấy đọc sách.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 267: Chương 267



Đương nhiên chỉ có Thẩm Triều Triều mới thích đọc sách, còn anh thì thấy mấy cuốn sách văn học đó chỉ làm đau đầu. Còn nếu thua cược...

Trước đây khi Cố Kỳ Việt ở nhà anh Cường, anh đã phát hiện ra một cuốn sách quý bị dùng để kê chân bàn... Khụ khụ, tóm lại, khi anh nhắc đến tên cuốn sách này, mắt chú Lữ sáng rực lên.

Sau đó ông ấy cũng không do dự lâu mà nhanh chóng đồng ý cá cược. Chỉ là từ ngày cá cược đến giờ cũng chưa lâu, từ viết bài đến gửi thư, rồi đến khi báo chí duyệt bài cần một khoảng thời gian nhất định, không thể nào nhanh chóng hoàn thành như vậy được.

Trước đây chú Lữ cũng từng gửi bài, chắc cũng biết quy trình, vậy thì bây giờ ông ấy đến đây là vì lý do gì? Mang theo nghi vấn, Cố Kỳ Việt không chặn cửa mà nghiêng người nhường đường cho Lữ Tiểu Quân vào nhà.

DTV

Lữ Tiểu Quân tay cầm cốc giữ nhiệt, vẻ mặt không tán đồng, chưa vào nhà đã bắt đầu lải nhải: “Cậu nói cậu xem, bây giờ cũng đã là chồng người ta rồi, sao lại không biết thương vợ chứ! Nếu vợ cậu thích đọc sách, dù cậu với tôi có cá cược thì tôi cũng không phải loại người keo kiệt, cho mượn trước vài cuốn cũng có sao đâu.”

Trong lúc nói chuyện, có vẻ như cảm thấy quá nặng, sau khi ngoảnh đầu thấy Cố Kỳ Việt khóa cổng viện xong, Lữ Tiểu Quân lấy vài cuốn sách dày từ trong túi đeo ra và đưa cho Cố Kỳ Việt.

Cố Kỳ Việt nhìn mấy cuốn sách này thì bỗng dưng dở khóc dở cười, sao chú Lữ này lại không làm theo lẽ thường vậy chứ! Sớm biết mượn sách dễ dàng như vậy, anh cũng chẳng bày trò cá cược làm gì.

Do ảnh hưởng của suy nghĩ quen thuộc, hồi nhỏ, khi mới quen chú Lữ, Cố Kỳ Việt đã biết ông ấy là người rất mê sách, đừng nói là anh, ngay cả bà Lữ cũng không được động vào những cuốn sách đó. Nói khó nghe một chút thì chú Lữ giống như con ch.ó giữ đồ ăn, không cho ai đụng vào.

Sau này theo thời gian, tính cách này không những không giảm mà còn tăng lên, vì vậy chú Lữ mới có được một kho sách riêng, chỉ có ông ấy mới biết những cuốn sách này được cất giữ ở đâu...

Cố Kỳ Việt đoán trong đó có không ít sách bị cấm hiện nay, ngay cả Hồng vệ binh cũng không tìm ra được, có thể thấy được sự bảo vệ nghiêm ngặt và an toàn.

Vì vậy lúc trước khi Cố Kỳ Việt nhắm đến kho sách riêng này có thể nói là rất liều lĩnh. Kết quả bây giờ chú Lữ lại tự mang sách đến, còn không ngừng nói: “Triều Triều đâu rồi? Người trẻ tuổi đừng suốt ngày ru rú trong nhà, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, rảnh rỗi thì đến nhà chú chơi, gần đây chú mua nhiều mứt quả mà con gái thích lắm, bà Lữ của cậu cũng nhớ con bé lắm.”

“...”

Mặt Cố Kỳ Việt không cảm xúc, nhìn chằm chằm chú Lữ khiến ông ấy chột dạ, không dám nhìn lại.

Sau đó Lữ Tiểu Quân không để ý đến Cố Kỳ Việt, vội vàng đi vào phòng khách, trong lòng không khỏi thở dài, không ngờ già rồi, miệng lại càng thèm ăn. Vì mấy món ăn ngon mà ông ấy sẵn sàng cho mượn cả sách của mình, đối với ông ấy mà nói, đúng là sống lâu cái gì cũng thấy.

Khí chất của người trí thức gì đó đều phải đặt sang một bên... Nhưng cũng là vì người mượn sách là Thẩm Triều Triều, nếu là Cố Kỳ Việt, dù có thèm c.h.ế.t ông ấy cũng không cho mượn!

Trước đây ông ấy cũng từng muốn dạy dỗ Cố Kỳ Việt, nhưng kết quả là đàn gảy tai trâu, tốn thời gian, công sức lại còn tốn cả tâm tư...

Từ sau lần được ăn cơm Thẩm Triều Triều nấu, Lữ Tiểu Quân thấy món nào cũng nhạt nhẽo. Dù có đi ăn ở những quán ăn ngon, ông ấy cũng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cứ như bị mèo cào trong lòng. Ông ấy luôn muốn được nếm lại những món ăn ngon đó một lần nữa nên mới mặt dày đến đây.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 268: Chương 268



Cố Kỳ Việt cũng đoán ra được phần nào, anh có chút bất lực, vội vàng đi theo vào phòng khách. Anh phải nói chuyện rõ ràng với chú Lữ trước khi Thẩm Triều Triều đến, để tránh bị lộ chuyện anh lừa cả hai bên.

Lúc trước khi nói đến vụ cá cược, anh đã dùng kho sách riêng làm mồi nhử Thẩm Triều Triều, để cô gửi bài viết đến báo chí và được chú Lữ công nhận, nhưng thực ra là ông ấy đã đề nghị cá cược trước.

Bây giờ mối quan hệ của hai người cuối cùng cũng có tiến triển, không thể để người khác phá hỏng! Nhưng Cố Kỳ Việt đã đến muộn một bước, Thẩm Triều Triều đã về trước nhưng không lên lầu, thế nên vừa vào phòng khách, Lữ Tiểu Quân và cô đã gặp nhau.

Đến khi Cố Kỳ Việt đuổi theo đến nơi, Lữ Tiểu Quân và Thẩm Triều Triều đã ngồi nói chuyện trên ghế sofa. Nhìn thấy Thẩm Triều Triều ngồi đối diện, vẻ mặt dè dặt, người cứng đờ, ngồi thẳng đuột, Cố Kỳ Việt vội vàng đi tới, lo lắng cô sẽ sợ hãi. Vì vậy Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh như một vị thần giữ cửa, mắt nhìn chằm chằm.

DTV

Tuy nhiên có lẽ những người yêu thích văn học đều có chung sở thích nên khi nói chuyện về những chủ đề liên quan, mắt Thẩm Triều Triều càng lúc càng sáng, lời nói cũng dần nhiều hơn.

Cả người căng thẳng của cô cũng dần thả lỏng, sau đó, khi nói đến các nhân vật lịch sử, hai người càng hào hứng trò chuyện khiến Cố Kỳ Việt có chút buồn chán, đưa tay chống cằm.

Đối với những nhân vật được nhắc đến, anh chỉ biết những câu chuyện bên lề. Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không hề mất kiên nhẫn bỏ đi mà vẫn ngồi tại chỗ lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Triều Triều đang hào hứng, cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của anh, tất cả sự chú ý đều tập trung vào cuộc trò chuyện.

Cố Kỳ Việt bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong, cảm thấy càng tiếp xúc với Thẩm Triều Triều, anh càng phát hiện ra nhiều điều khác biệt ở cô. Có thể trò chuyện ngang hàng với chú Lữ, chứng tỏ Thẩm Triều Triều cũng không phải người tầm thường.

Dựa theo những thông tin anh đã xem trước đó, mẹ của Thẩm Triều Triều là một trí thức cao cấp, tốt nghiệp trường nữ sinh, là một nhân tài xuất sắc. Được người như vậy dạy dỗ, Thẩm Triều Triều đương nhiên cũng sẽ không kém.

Vì vậy anh thật may mắn khi cưới được Thẩm Triều Triều! Đến khi Thẩm Triều Triều thoát khỏi tính nhút nhát, e dè, cô nhất định sẽ càng thêm tỏa sáng, đến lúc đó liệu anh, một kẻ vô công rồi nghề có xứng với cô không?

Có lẽ vì Thẩm Triều Triều cuối cùng cũng đã chấp nhận tình cảm của anh nên bây giờ Cố Kỳ Việt cũng trở nên lo được lo mất. Có lẽ tình yêu khiến người ta mụ mị đầu óc, dễ dàng nghĩ đến những chuyện linh tinh, vô tình rơi vào ngõ cụt.

Nhưng anh không thể vì những lo lắng này mà ngăn cản cô. Cố Kỳ Việt muốn Thẩm Triều Triều trở nên hoạt bát, vui vẻ và tự tin.

Sau đó, cuối cùng cũng đến lúc hai người ngừng nói chuyện, nhìn đồng hồ đã đến giờ ăn trưa. Chưa kịp để Cố Kỳ Việt lên tiếng đuổi khách, Thẩm Triều Triều đã chủ động giữ Lữ Tiểu Quân lại: “Chú Lữ, hôm nay chú ở lại ăn cơm với chúng cháu nhé. Được trò chuyện với một người uyên bác như chú, cháu học hỏi được rất nhiều điều, mong chú đừng từ chối!”

Lần trước gặp Lữ Tiểu Quân ở nhà ông ấy, vì đến giờ ăn, ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, không biết vì lý do gì mà Thẩm Triều Triều thấy sợ. Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm nay, mọi nỗi sợ hãi đều bị gạt sang một bên. Bây giờ chỉ còn lại niềm vui khi gặp được người cùng chí hướng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 269: Chương 269



Thẩm Triều Triều có thể tạm thời quên đi tất cả, toàn tâm toàn ý trò chuyện. Lữ Tiểu Quân cũng không phải là người cổ hủ nên dù nghe thấy những lời nói có phần “phản nghịch” của Thẩm Triều Triều, ông ấy chỉ nhắc nhở vài câu cũng khiến cô sáng tỏ, xua tan mọi nghi ngờ.

Cảm xúc dâng trào như vậy không biết phải bày tỏ thế nào, Thẩm Triều Triều chỉ có thể chọn kỹ năng nấu ăn sở trường nhất của mình.

DTV

Đối với chuyện này, Lữ Tiểu Quân vốn dĩ định đến ăn chực đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí chẳng cần khách sáo vài câu đã gật đầu đồng ý... Cũng là để đề phòng Cố Kỳ Việt bên cạnh đang nhìn chằm chằm, tránh cho anh chàng này thật sự đuổi ông ấy ra ngoài.

Sau đó, khi Thẩm Triều Triều đi nấu cơm, Cố Kỳ Việt cũng đi theo. Cuối cùng cũng có được cơ hội ở riêng với nhau.

Vì vậy khi Thẩm Triều Triều muốn đuổi anh đi, anh kiên quyết nói: “Không sao, anh không biết nấu cơm nhưng vẫn biết nhặt rau thái rau các thứ, hôm nay mẹ và bà nội có việc không về kịp, để em một mình nấu cơm vất vả quá.”

Nói xong, Cố Kỳ Việt cầm khoai tây lên bắt đầu gọt vỏ, anh từng chơi đùa với đủ loại vũ khí trong quân đội, giờ gọt vỏ cũng vô cùng thành thạo.

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều không nhịn được ngước mắt nhìn anh, trong lòng ngọt ngào, cảm thấy e rằng không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại Cố Kỳ Việt. Từ những chuyện nhỏ nhặt và chi tiết, anh luôn có thể khiến người ta cảm động!

Anh không có những tật xấu của đàn ông khác, ngược lại rất chu đáo cẩn thận, giống như lo lắng cô nấu cơm mệt mỏi nên chủ động giúp đỡ chứ không phải ngồi vào bàn chờ cơm.

Thẩm Triều Triều vừa nghĩ vừa nhanh tay làm việc, có Cố Kỳ Việt giúp đỡ, nấu nướng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, rất nhanh đã làm xong một bàn đầy thức ăn. Chỉ là không biết chú Lữ hôm nay đến, mua thêm nguyên liệu khác cũng đã muộn, may mà tay nghề nấu nướng của Thẩm Triều Triều không tệ, dù là món ăn gia đình qua tay cô cũng trở nên rất ngon. Nhìn chú Lữ ăn thêm ba bát cơm là biết.

Sau khi ăn uống no say, chú Lữ cũng không ở lại nữa, dù rất thích trò chuyện với những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như Thẩm Triều Triều, nhưng nhìn Cố Kỳ Việt cứ nhìn chằm chằm về phía này, ông ấy vẫn là không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.

Nhưng lúc rời đi, đứng ở cổng sân, chú Lữ không quên dặn dò vài câu: “Kỳ Việt à, về vụ cá cược trước đó, hay là thôi đi! Con bé Triều Triều rất hợp mắt tôi, con bé muốn xem thì xem, không nhắc đến chuyện khác nữa.”

“...”

Thấy chú Lữ rộng lượng như vậy, Cố Kỳ Việt im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu, vẫn quyết định tiếp tục vụ cá cược trước đó.

Tuy không có điều kiện cản trở sẽ thoải mái hơn nhưng bài viết của Thẩm Triều Triều đã gửi đi rồi. Giờ chỉ cần chờ đợi, đến lúc đó sẽ biết kết quả. Mà anh tin Thẩm Triều Triều nhất định sẽ thành công!

Cố Kỳ Việt thẳng thừng từ chối đề nghị của chú Lữ, đồng thời bảo chú cứ chờ tin tốt lành!

Thẩm Triều Triều nhất định sẽ khiến chú kinh ngạc! Vẻ mặt tự tin của anh khiến Lữ Tiểu Quân vừa cười vừa lắc đầu, nghĩ thầm Cố Kỳ Việt cũng có ngày hôm nay, trước đây còn tưởng không ai trị được anh, kết quả bây giờ lại dính người như keo. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta muốn bật cười.

Nhưng Cố Kỳ Việt vốn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, vì vậy dù Lữ Tiểu Quân có trêu chọc, anh vẫn mặt dày, chẳng mấy chốc đã khiến người ta mất hứng thú.
 
Back
Top Bottom