Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 290: Chương 290



Bởi vì không phải đơn phương bỏ ra, vất vả chờ đợi đối phương đáp lại mà là hai người đều muốn duy trì tình cảm này thật tốt, theo sự tiếp xúc trao đổi ngày càng nhiều, tình cảm cũng dần dần trở nên sâu đậm.

Cũng như Thẩm Triều Triều làm quần áo mới, đồ ăn vặt các thứ cho Cố Kỳ Việt, Cố Kỳ Việt cũng đang cố gắng hết sức đối tốt với cô.

Từ lúc ban đầu vụng về dần dần trở nên thành thạo. Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều đang cầm hộp nhạc thủy tinh không nhịn được cười đến mức đôi mắt cong cong, xua tan nỗi buồn phiền giấu trong ánh mắt, cảm thấy Cố Kỳ Việt bây giờ so với trước kia thật sự đã thay đổi quá nhiều.

Phải biết rằng lúc cô mới vào nhà họ Cố, Cố Kỳ Việt còn từng dọa cô đấy!

Bên kia, Cố Kỳ Việt ngồi đối diện nhìn thấy Thẩm Triều Triều rất thích món quà này, trong lòng anh cũng rất vui, sau đó miệng cũng không ngừng nói, kể hết chuyện gặp phải ở chỗ anh Cường ra.

Đương nhiên, hình ảnh khoe khoang của anh cần phải tô vẽ thêm một chút, chủ yếu là nhấn mạnh vào lời khen ngợi của những người khác cùng với sự ghen ghét đố kỵ của anh Cường.

Dưới tài ăn nói không tệ của Cố Kỳ Việt, câu chuyện này được anh kể rất hài hước, khiến Thẩm Triều Triều nghe càng thêm buồn cười, hai người cũng vừa trò chuyện vừa bất tri bất giác ngồi sát vào nhau.

DTV

Hai người ở chung cực kỳ vui vẻ, rơi vào mắt Diệp Phương và Vương Thải Hà vừa về nhà, mẹ chồng nàng dâu cùng nhìn nhau, đều có thể nhìn ra ý cười trong mắt đối phương.

Không dễ dàng gì!

Hai người này rốt cuộc hơi giống vợ chồng rồi.

Vì để tránh quấy rầy hai người ở chung, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không quấy rầy họ mà đi vào phòng bếp dọn dẹp chuẩn bị làm cơm tối...

Chỉ là đợi đến khi mấy người ăn xong cơm tối lại qua hơn một tiếng, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Cố Hằng vẫn chưa về nhà.

Lúc Diệp Phương lo lắng chuẩn bị ra ngoài tìm, điện thoại rốt cuộc cũng đổ chuông, Cố Hằng nói xưởng sắt thép bên kia còn tồn đọng một số công việc, cần phải tăng ca.

Đợi đến khi cúp điện thoại, Diệp Phương lập tức thở dài một hơi, làm giám đốc xưởng thật sự là không được nhàn hạ.

May mà bây giờ bà chỉ là một chủ nhiệm trong bệnh viện, nếu lại lên cao hơn một chút, đoán chừng cũng sẽ vất vả giống như đồng chí Cố Hằng, đến lúc đó tóc bạc cũng muốn mọc ra.

Công việc quan trọng nhưng cũng không thể xem nhẹ sức khỏe, lúc Diệp Phương chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya đưa qua, lại bị Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt ngăn lại, nói là để họ phụ trách là được.

Ngày mai Diệp Phương còn phải đi làm, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tránh cho tinh thần không đủ mà xảy ra chuyện.

Nghe được con trai con dâu khuyên bảo, Diệp Phương cũng không cố chấp, có Cố Kỳ Việt ở cùng Triều Triều, bà cũng yên tâm, dứt khoát vui vẻ giao chuyện đưa cơm cho người trẻ tuổi.

Sau đó Thẩm Triều Triều nhanh chóng làm một phần đồ ăn khuya dễ tiêu hóa, bỏ vào trong hộp cơm để Cố Kỳ Việt treo nó lên khung xe đạp, lại buộc đèn pin vào đầu xe, sau đó anh giơ tay vỗ vỗ ghế sau, đợi sau khi Thẩm Triều Triều ngồi xong, hai người cứ như vậy rời khỏi nhà, đi đến xưởng sắt thép.

Mà trong màn đêm yên tĩnh, lúc ánh sáng lờ mờ của đèn pin chiếu sáng con đường phía trước, Thẩm Triều Triều tò mò nhìn đường phố ban đêm.

Cố Kỳ Việt đang đạp xe lại đột nhiên mở miệng nói một câu: “Thẩm Triều Triều, em biết phiên dịch tiếng Anh đúng không?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 291: Chương 291



Nghe Cố Kỳ Việt nói như vậy, Thẩm Triều Triều ngồi ở phía sau xe đạp ngẩn người, trong mắt cô hiện lên vài phần bối rối, tay nắm chặt yên xe không nhịn được dùng sức, lúc này không biết nên nói gì cho phải.

Sau khi thị trưởng đi rồi, cô đã cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt, cố gắng không để lộ sơ hở, không ngờ vẫn bị phát hiện.

Không phải Thẩm Triều Triều không muốn giúp đỡ mà là cô hơi sợ hãi, đồng thời cũng không biết trình độ tiếng Anh của mình rốt cuộc như thế nào.

Mẹ của Thẩm Triều Triều là Bạch Vân tốt nghiệp trường nữ sinh, có điều kiện tiếp xúc với văn hóa phương Tây, lại bởi vì sau khi tốt nghiệp làm trong lĩnh vực báo chí, vì thế nên đã tích cực học tiếng Anh để thuận tiện cho việc đọc tài liệu truyền thông nước ngoài.

Cho dù sau này cơ thể bà trở nên yếu ớt vì bệnh tật, chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh nhưng cũng không quên học tập.

Hình như niềm vui khi tiếp thu kiến thức có thể tạm thời chiến thắng bệnh tật, khiến khuôn mặt tái nhợt của bà lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Cho dù trong cuộc sống tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ nhưng con người không thể từ bỏ chính mình. Nếu không sẽ rơi vào vực sâu. Lại giống như bị vô số dây leo quấn quanh, áp bức đến mức không thở nổi, đánh mất chính mình...

Những điều này đều là những lời Bạch Vân đã nói với Thẩm Triều Triều từng chữ một, đến nay, Thẩm Triều Triều vẫn có thể nhớ tới biểu cảm của mẹ mình lúc đó.

Trong sự kiên cường mang theo một chút bất đắc dĩ, ánh mắt bà nhìn về phía cô đầy yêu thương. Hình như biết mình không còn sống được bao lâu nữa, không thể cùng con gái trưởng thành, bởi vậy bà chỉ có thể trong thời gian có hạn, dạy dỗ con nhiều hơn.

Cho nên Thẩm Triều Triều khi đó còn nhỏ cũng bị bắt cùng học tập, nói là làm thư đồng của Bạch Vân, cần phải cùng nhau tiến bộ.

DTV

Có lẽ nếu đổi lại là những đứa trẻ khác sẽ khóc lóc không thôi, có điều Thẩm Triều Triều lại rất thích đọc sách, cô không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn thấy rất thú vị.

Việc thỏa thích vùng vẫy trong biển sách khiến tâm trạng cô vui vẻ, không còn thường xuyên gặp ác mộng nữa, cũng không còn nằm mơ thấy mình bị bọn buôn người bắt cóc.

Cứ như vậy, Thẩm Triều Triều đi theo Bạch Vân cùng học không ít kiến thức trong sách vở và ngoài đời.

Tiếng Anh cũng được cô học vào lúc này, nhưng từ sau khi mẹ qua đời, Thẩm Triều Triều đã nhiều năm không động đến tiếng Anh, một số từ vựng với cô dường như đã trở nên mơ hồ. Cần phải xem lại mới được.

Trong lúc Thẩm Triều Triều đang nghĩ đến những chuyện này, Cố Kỳ Việt đang đạp xe nghe thấy không có tiếng trả lời, anh nhìn khu vực phía trước được đèn pin chiếu sáng, so với ban ngày náo nhiệt, ban đêm lại có thêm vài phần âm u.

Bầu không khí yên tĩnh khiến sự im lặng càng thêm rõ ràng.

Đối với chuyện này, đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không để mặc bầu không khí tiếp tục lạnh xuống, rất nhanh anh đã mở miệng nói: “Không cần căng thẳng, anh nói như vậy không phải là muốn ép em mà em muốn làm thì làm, em không phải đang phạm tội mà là đang làm việc tốt, hơn nữa cho dù trời có sập xuống cũng có người cao như anh đứng ra đỡ, muốn đè cũng là đè anh trước!”

Cố Kỳ Việt nói rất nghiêm túc, trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, dù sao anh cũng không phải là người nhiệt tình, thấy ai gặp khó khăn cũng muốn vươn tay giúp đỡ.

Chỉ là vì anh không muốn nhìn thấy Thẩm Triều Triều buồn phiền một mình mà thôi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 292: Chương 292



Sau khoảng thời gian dài ở chung, Cố Kỳ Việt đã sớm nắm rõ tính cách của Thẩm Triều Triều, cũng quen thuộc với biểu cảm và động tác cơ thể của cô muốn biểu đạt điều gì, cho nên mới có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Thẩm Triều Triều muốn giúp đỡ nhưng lại vì sợ hãi nên không dám hành động, cùng với một chút tự ti... Tuy trong khoảng thời gian này cô có thể cùng anh ra ngoài chơi, cho dù đến nơi đông người cũng sẽ không còn sợ đến run rẩy như trước nữa nhưng không có nghĩa là cô đã khỏi hẳn. Chỉ là giảm bớt một chút mà thôi.

Mặc dù đó đã là một sự tiến bộ rất tốt, có điều khi cô đối mặt với tình huống bất ngờ như bây giờ thì vẫn không đủ.

DTV

Vì để phòng ngừa Thẩm Triều Triều trằn trọc cả đêm không ngủ được, Cố Kỳ Việt chỉ có thể chủ động nói ra, khuyên nhủ cô.

Nghe thấy Cố Kỳ Việt nói muốn đè anh trước, Thẩm Triều Triều không nhịn được bật cười, tâm trạng vốn đang căng thẳng dần dần thả lỏng, cô hít một hơi thật sâu, sau đó thấp thỏm hỏi: “Em... thật sự có thể sao?”

“Đương nhiên rồi, có gì mà không thể chứ?”

“Em chưa từng đi học, hơn nữa đã nhiều năm không động đến tiếng Anh, em cũng không biết trình độ bây giờ của mình thế nào, lỡ như dịch sai gây ra tổn thất lớn hơn thì phải làm sao?”

Vừa nói Thẩm Triều Triều lại bắt đầu trở nên buồn bã, cô mím chặt môi, khóe mắt hơi cụp xuống, những lời nói cay nghiệt của người khác trước kia rốt cuộc vẫn để lại dấu vết trong lòng cô, khiến cho nó bất ngờ xuất hiện vào lúc không đề phòng.

“Chỉ vì những chuyện này thôi sao?”

“?”

Thế nhưng một câu nói của Cố Kỳ Việt lại khiến Thẩm Triều Triều không thể tiếp tục buồn bã nữa, cô hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn tấm lưng rộng lớn phía trước.

Gió thổi qua, thổi bay quần áo của Cố Kỳ Việt ra sau, phác họa ra vòng eo thon gọn khỏe khoắn, Thẩm Triều Triều tò mò đưa tay ra đo trong không khí.

Thon thật!

Không biết Thẩm Triều Triều đang cảm thán trong lòng, Cố Kỳ Việt vội vàng tiếp tục nói: “Lo lắng những chuyện này làm gì, em có kiến thức thật sự, cho dù không đi học thì đã sao? Lúc trước khi anh học cấp ba còn luôn đứng cuối lớp đấy, bây giờ chẳng phải cũng được mọi người khen ngợi hết lời sao?!”

Nói chuyện này xong anh lại nói đến chuyện tiếng Anh: “Nếu tiếng Anh không thành thạo, trước tiên chúng ta có thể ở nhà ôn tập một lần, sau đó xem xem trình độ của mình như thế nào, dù sao thành phố Giang Lâm cũng không phải thiếu chúng ta thì không thể tiếp tục vận hành.”

“Có khi trong thời gian này lẽ thị trưởng sẽ tìm được người thích hợp, tóm lại có vô số khả năng tồn tại, em đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân, sẽ đè em chậm giống như rùa đen vậy.”

Dường như Cố Kỳ Việt dành hết sự kiên nhẫn cho Thẩm Triều Triều. Lúc này giọng anh ấm áp, trong màn đêm càng thêm trầm thấp dễ nghe, khiến Thẩm Triều Triều cảm thấy ngọn núi lớn đè nặng trên người thật sự đang dần dần giảm bớt.

Có điều cô không nhịn được nhắc nhở một câu: “Thực ra rùa chạy rất nhanh đấy.”

“...”

Cố Kỳ Việt không ngờ mình nói cả buổi, Thẩm Triều Triều lại trả lời như vậy!

Bầu không khí tốt đẹp bị phá hỏng khiến anh vừa tức vừa buồn cười.

Sau đó anh cũng không quan tâm đang đạp xe, một tay anh giữ ghi đông, tay kia thì vươn ra sau lưng, xoa đầu Thẩm Triều Triều rất nhanh, xoa rối cả b.í.m tóc cô mới thôi.

Biết lời mình vừa nói hơi trẻ con, Thẩm Triều Triều chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nhưng cô vốn xinh đẹp, cho dù mái tóc có hơi rối vẫn rất tinh nghịch đáng yêu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 293: Chương 293



Kết hợp với đôi mắt long lanh như nước mùa thu, giống như yêu tinh từ trong truyện cổ tích bước ra, miệng cô khẽ nhếch lên là có thể khiến người ta mê mẩn.

Chỉ là “yêu tinh” này bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn, cô nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy vạt áo Cố Kỳ Việt, nhanh chóng sửa sai: “Em biết là anh muốn em vui, Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh nhé!”

Cảm nhận được vạt áo bị kéo, miệng Cố Kỳ Việt không khỏi nhếch lên, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, chân đạp xe càng thêm hăng hái.

“Nghe em nói như vậy, hình như anh thật sự đã lo lắng quá nhiều rồi, vậy thì em cứ thử xem sao, ôn tập lại tiếng Anh một lượt trước, sau đó tính tiếp.”

Đúng như Cố Kỳ Việt nói, có lẽ sau khi cô ôn tập lại tiếng Anh, thị trưởng đã tìm được người thích hợp, đến lúc đó cũng không cần cô giúp nữa.

Nếu thật sự là như vậy, Thẩm Triều Triều cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn thấy vui cho ông ấy. Chỉ cần có thể giải quyết khó khăn trước mắt là được.

Thẩm Triều Triều vừa hạ quyết tâm, Cố Kỳ Việt lập tức gật đầu tán thành: “Đùn rồi đấy, Thẩm Triều Triều em không phải một mình vất vả tiến về phía trước, bên cạnh còn có anh, con đường sau này chúng ta cùng đi.”

Lời nói của anh chân thành tha thiết, không hề có hoa mỹ sáo rỗng nào lại có thể chạm đến trái tim người nghe, khiến trái tim Thẩm Triều Triều đập nhanh hơn.

Nhịp tim đập nhanh khiến má cô ửng hồng, đôi mắt hạnh lại càng thêm long lanh.

Cùng nhau bước tiếp sao? Thật tốt.

Cảm xúc dâng trào trong lòng khiến Thẩm Triều Triều cố kìm nén, cuối cùng cô vẫn không nhịn được đưa tay ôm eo Cố Kỳ Việt từ phía sau, áp má vào lưng anh. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Cố Kỳ Việt bị “tấn công bất ngờ”, cánh tay anh run lên, ghi đông xe lệch đi, may mà anh phản ứng nhanh, kịp thời điều khiển xe tiếp tục di chuyển, Thẩm Triều Triều hoàn toàn không phát hiện xe suýt nữa thì ngã.

Tai Cố Kỳ Việt đỏ ửng, không nói gì nhưng khóe miệng sắp ngoác tới mang tai rồi. Vậy mà Thẩm Triều Triều lại chủ động ôm anh! Niềm vui đến bất ngờ khiến anh vô cùng xúc động.

Sau đó hai người không ai nói gì thêm mà yên lặng tận hưởng bầu không khí ngọt ngào khiến tinh thần thoải mái, cho đến khi dừng lại trước cổng xưởng sắt thép, cảm giác ấy vẫn chưa tan biến.

DTV

Chính vì hành động chủ động vừa rồi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt cũng mạnh dạn hơn, sau khi khóa xe đạp xong, anh lập tức đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều.

Trong màn đêm, ánh sáng của trăng sao le lói, chỉ còn lại ánh đèn pin mờ ảo, khiến hành động nhỏ của hai người không bị người trực ở phòng bảo vệ phát hiện.

Bảo vệ vẫn nhìn bóng lưng hai người mà không khỏi ghen tị: “Đây là con trai của quản đốc Cố à, nhìn cao to, chắc là chàng trai tốt! Con dâu cũng không tệ, giờ này rồi còn mang đồ ăn đến, thật chu đáo. Đâu giống chúng ta, chỉ có thể ăn bánh bao nguội.”

“Ha ha, có bánh bao ăn là tốt rồi, còn muốn ăn gì nữa, thôi đi, đừng ghen tị nữa, các lãnh đạo xưởng đang bận tối mắt tối mũi, lỡ bị họ biết được thì đừng hòng có kết quả tốt.”

“Haiz, cũng không biết năm nay làm sao nữa, vấn đề cứ liên tiếp xảy ra, xưởng chúng ta đang làm ăn tốt, vậy mà lại phải sắp xếp cho chuyên gia Mỹ đến thị sát, thật là...”

“Thôi thôi, đừng nói nữa, đi, đi tuần tra với tôi mấy vòng.”

Trong lúc bảo vệ đi tuần tra, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã đến trước cửa văn phòng quản đốc, lúc này có đèn điện sáng, không thể tiếp tục nắm tay khiến Cố Kỳ Việt cực kỳ khó chịu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 294: Chương 294



Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cơm xong, sau đó đưa Thẩm Triều Triều rời đi, hai người tiếp tục hẹn hò dưới trăng.

Có điều anh chưa kịp đưa tay đẩy cửa văn phòng thì từ bên trong vang lên một tiếng quát: “Cả xưởng sắt thép lớn như vậy, thế mà không có một ai biết tiếng Anh?”

“Tôn Diễm, mấy năm nay cô phụ trách tuyển dụng nhân sự làm ăn kiểu gì vậy, còn có cả lão Vương nữa, bộ phận tuyên truyền toàn là họ hàng nhà ông phải không, ngày nào cũng viết cái gì vậy, ngay cả một cái bảng tin cũng không vẽ ra hồn, cứ tiếp tục thế này ông cũng cút xéo cho tôi!”

Nghe thấy âm thanh vang lên trong văn phòng, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều không khỏi nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Quản đốc Cố làm việc rất nghiêm túc, kiên nhẫn, vậy mà bây giờ lại đập bàn, có thể thấy là ông thật sự rất tức giận.

Trong tình huống này đương nhiên không thể tùy tiện đi vào, nhưng họ cũng không rời đi, dù sao xung quanh cũng không có ai khác, Cố Kỳ Việt cứ đứng ngoài cửa văn phòng mà nghe.

Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh lại hơi bất an, cô như kẻ trộm làm việc xấu mà nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng kéo vạt áo Cố Kỳ Việt, giọng nói hơi lo lắng: “Cố Kỳ Việt, chúng ta đứng đây nghe lén không hay đâu, đi thôi!”

DTV

“Sợ gì chứ, chúng ta có g.i.ế.c người phóng hỏa đâu, hơn nữa lần này chúng ta đến đây là có việc chính đáng.”

Cố Kỳ Việt lại rất bình tĩnh, sau đó giơ túi đồ ăn trong tay lên cho Thẩm Triều Triều xem, vẻ mặt tự tin giống như đang cầm thánh chỉ vậy.

Đúng lúc này không biết là do cửa mỏng hay do âm thanh quá lớn, những lời nói trong văn phòng vẫn truyền ra ngoài rất rõ ràng.

“Quản đốc! Trong số công nhân được tuyển dụng ở xưởng cũng có sinh viên đại học, nhưng trình độ của sinh viên tốt nghiệp đại học công nông binh còn chưa đến nửa vời, chọn mãi cũng không ra được một người!”

“Trong xưởng không có thì ra ngoài tìm chứ, cô Lucy đến thăm xưởng sắt thép chúng ta lần này không phải người thường mà là nhân viên được công ty Thuringia của Mỹ cử đến, nếu chúng ta có thể kết giao với cô ấy, biết đâu xưởng sắt thép chúng ta cũng có thể kiếm ngoại tệ cho đất nước!”

“Tìm cũng không thấy, quản đốc ông cũng biết đấy, thị trưởng Lý Nam của thành phố Giang Lâm chúng ta dạo này đang dốc sức tìm người có trình độ tiếng Anh cao, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi... Ngay cả thị trưởng cũng không tìm được ai, tôi đâu phải thần thánh, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy để giải quyết vấn đề này.”

“...”

Nghe thấy hai chữ “tiếng Anh”, Cố Kỳ Việt không khỏi nhướn mày, thầm nghĩ sao mọi chuyện lại cùng lúc ập đến như vậy, thật là trùng hợp!

Có điều tuy đều là cần người có trình độ tiếng Anh cao nhưng bên thị trưởng chỉ cần phiên dịch tài liệu, còn bên xưởng sắt thép lại cần phiên dịch đi cùng. Hai việc này khác nhau.

Chuyện giao tiếp với người khác Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không khuyên Thẩm Triều Triều giúp đỡ, chỉ có thể âm thầm thương cảm cho ba mình, hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ!

Thẩm Triều Triều vô thức đưa tay nắm chặt vạt áo, chiếc khẩu trang che đi biểu cảm trên mặt nhưng không thể che giấu sự do dự thoáng qua trong mắt cô, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt cô trở nên kiên định, dường như đã đưa ra quyết định gì đó.

Cuộc họp lãnh đạo trong văn phòng không kéo dài lâu, khi mọi người sắp ra ngoài, Cố Kỳ Việt nhanh tay kéo Thẩm Triều Triều ra sau lưng mình, che chắn cho cô thật kỹ.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 295: Chương 295



Khi cửa văn phòng mở ra, mọi người nhìn thấy Cố Kỳ Việt đứng đợi bên ngoài thì không khỏi ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng chào hỏi anh.

“Là Kỳ Việt à! Lâu rồi không gặp, cháu chững chạc hơn nhiều rồi đấy, tốt lắm!”

“Cậu nhóc càng ngày càng có tinh thần.”

“Nghe nói cháu đã bắt được băng nhóm buôn người, quả không hổ danh là con cháu nhà họ Cố, thật giỏi giang.”

Vì trong văn phòng còn có Cố Hằng, vì thế nên những người khác cũng không dám nói nhiều, sau khi chào hỏi qua loa, họ lại mang theo vẻ mặt buồn rầu rời đi.

Khi mọi người đã đi hết, hành lang lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Triều Triều mới từ phía sau Cố Kỳ Việt bước ra.

Hai người bước vào văn phòng, thấy Cố Hằng mặt mày ủ rũ ngồi bên bàn làm việc, Cố Kỳ Việt không nói hai lời, lập tức mở túi đồ ăn ra, lấy hộp cơm nặng trịch bên trong ra.

Thấy vậy, Cố Hằng cau mày xua tay, nói: “Ba không đói, con...”

Có điều lời còn chưa dứt, một mùi thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp văn phòng, khiến người ta thèm ăn, đến nỗi Cố Hằng vừa nói mình không đói thì bụng đã réo lên ọt ọt.

Chỉ cần ngửi mùi thơm cũng biết là đồ ăn do Thẩm Triều Triều nấu!

Tiếng bụng kêu khiến Cố Hằng đỏ mặt, ông xoa cái bụng đang đói cồn cào của mình, rồi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn chín giờ tối rồi.

Khụ khụ, mải làm việc quên cả thời gian, đói bụng cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng Cố Kỳ Việt lại cười hì hì nói: “Ơ kìa, ba không đói à, vậy thì thôi, con ăn khuya luôn vậy, chúng con xin phép về trước nhé, chào ba.”

“Thằng nhóc này, đặt hộp cơm xuống!”

Mặt Cố Hằng càng đen hơn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó nhanh tay giật lấy hộp cơm, lấy đũa từ trong túi đồ ăn ra, tâm trạng bực bội ban nãy nhanh chóng tan biến trước món ăn ngon, tâm trạng ông cũng tốt lên không ít.

Nhìn ba mình ăn ngon lành, Cố Kỳ Việt thầm nghĩ làm quản đốc thật sự vừa mệt vừa vất vả, lương cũng chẳng được bao nhiêu, anh nhận bừa một đơn sửa chữa cũng bằng mấy tháng lương của ông rồi. Quả nhiên, đi làm sẽ khiến con người ta bất hạnh!

Trên bàn ăn nhà họ Cố không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói. Vì vậy, vừa ăn cơm Cố Hằng vừa dặn dò Cố Kỳ Việt vài câu: “Tối nay mang cơm đến vất vả rồi, lần sau đừng để vợ con vất vả như vậy, con tự đến là được rồi.”

“...”

Cố Kỳ Việt cố nhịn không trợn mắt, nói: “Lần sau là do con trai ba nấu đấy, ba có muốn thử không?”

“Thôi khỏi, ba không muốn phải nằm viện.”

Cố Hằng ăn cơm xong nhưng vẫn còn việc phải làm, vì thế nên phải ở lại xưởng tăng ca, sau khi Cố Kỳ Việt cất hộp cơm vào túi, ông lập tức phẩy tay bảo hai người về trước.

Về chuyện công việc, nếu không thể giúp được gì thì tốt nhất là im lặng. Đừng xen vào.

Có điều Cố Kỳ Việt nghĩ vậy nhưng Thẩm Triều Triều lại hoàn toàn ngược lại.

DTV

Chưa kịp rời đi, Thẩm Triều Triều đã lo lắng nói với Cố Hằng: “Quản đốc Cố, con... con biết một chút tiếng Anh, nếu như...”

“Cái gì!!”

Cố Kỳ Việt kinh ngạc, Cố Hằng thì kích động đứng bật dậy, đập bàn một cái “rầm” khiến Thẩm Triều Triều giật mình, mặt mày tái mét.

Cố Kỳ Việt vội vàng kéo cô lại, vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi nhìn ba mình với ánh mắt không đồng ý: “Ba, có gì từ từ nói, sao phải đập bàn chứ, chúng con không phải là cấp dưới của ba!”

Lúc này Cố Hằng mới nhớ ra Thẩm Triều Triều không giống người khác, ông hối hận trong lòng, không cố chấp giữ thể diện nữa mà thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, ba hơi nóng nảy, Triều Triều à, lời con vừa nói là thật sao?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 296: Chương 296



Được Cố Kỳ Việt vỗ về, Thẩm Triều Triều bình tĩnh lại một chút, sau đó nhìn Cố Hằng, cô kiên định gật đầu nhưng cũng không quên nói rằng mình cần ôn tập lại tiếng Anh: “Trước kia con có học tiếng Anh với mẹ nhưng đã mấy năm không động đến rồi, con cần thời gian để ôn tập lại ạ.”

“Được được được, cô Lucy sẽ đến vào thứ Năm tuần sau, chỉ cần con ôn lại được bảy tám phần trước khi cô ấy đến là được.”

Hiện nay Cố Hằng cũng không quản được gì khác, có người dù sao cũng tốt hơn không có... Dù sao, cũng không thể để một người chỉ biết nói mỗi câu “good” làm phiên dịch, mỗi lần trả lời đều là một câu “good”!

Hình ảnh như vậy chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy quá tệ, may mà bây giờ đã có lựa chọn tốt hơn.

Nếu là trước đây, nghe Thẩm Triều Triều nói như vậy thì có thể ông sẽ hơi nghi ngờ nhưng từ khi Thẩm Triều Triều gửi bài cho các tòa soạn báo thành công, trong đó còn có cả Nhật báo Hoa quốc có sức ảnh hưởng lớn, đã chứng minh thực lực của cô rồi!

DTV

Thẩm Triều Triều không phải là một người phụ nữ bình thường. Cũng giống như con trai ông, Cố Kỳ Việt đôi khi có thể làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng mà... Nghĩ đến chứng không dám tiếp xúc với người khác của Thẩm Triều Triều, tuy thời gian này được Cố Kỳ Việt dẫn dắt cô cũng đã dám ra ngoài hơn nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn không thể hoàn toàn khắc phục, như vậy có thể đi cùng phiên dịch hay không vẫn còn là một ẩn số!

Trong lòng Cố Hằng đang lo lắng thì Cố Kỳ Việt liếc mắt một cái đã biết ba mình đang nghĩ gì, mặc dù anh cũng lo lắng cho trạng thái của Thẩm Triều Triều nhưng lúc này vẫn cứng miệng nói: “Ba, Triều Triều đã nói như vậy rồi, ba đừng lo lắng quá, đến lúc đó con sẽ ở bên cạnh, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Nghe vậy, Cố Hằng im lặng co rút khóe miệng, nhắc nhở: “Con không phải là công nhân của xưởng sắt thép, không thể tùy tiện ra vào xưởng sắt thép.”

Cố Kỳ Việt cười giễu: “Thẩm Triều Triều cũng không phải.”

“Con bé có thể là phiên dịch được mời đặc biệt.”

“Vậy con cũng có thể là vệ sĩ được mời đặc biệt, chuyên môn bảo vệ an toàn cho phiên dịch.”

Cuối cùng Cố Hằng chỉ có thể bất lực đuổi cả hai người đi, đồng thời không quên dặn Thẩm Triều Triều sau khi về nhà hãy cố gắng nhiều hơn, tranh thủ khôi phục nhanh chóng trình độ tiếng Anh, giải quyết vấn đề cấp bách của xưởng sắt thép.

Lời dặn dò của Cố Hằng còn chưa dứt, Cố Kỳ Việt đã đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó kéo cô chạy nhanh về phía trước.

Chiếc đèn pin trong tay lia qua lia lại phía trước, cho dù ánh sáng có yếu ớt đến đâu, trong đêm tối vẫn rất dễ thấy, đợi đến khi Thẩm Triều Triều chạy đến thở hổn hển, hai người cũng đã đến chỗ để xe đạp.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại không lập tức đạp xe rời đi mà đặt chiếc túi đựng hộp cơm lên giỏ xe, chiếc đèn pin cũng được đặt tùy ý lên đó, sau đó nghiêm túc nhìn Thẩm Triều Triều.

“Thẩm Triều Triều, tại sao em lại nhận việc này? Rõ ràng em biết tình trạng của mình không phù hợp, đến lúc đó sợ hãi thì phải làm sao, anh không muốn em phải miễn cưỡng bản thân!”

Đối với Cố Kỳ Việt, việc phiên dịch lần này Thẩm Triều Triều không nên nhận.

Anh luôn lo lắng cô vì gia đình mà miễn cưỡng bản thân. Lúc này Cố Kỳ Việt cảm thấy trước đây mình đã quá lười biếng, biết thế anh đã học tiếng Anh rồi, bây giờ cũng không cần Thẩm Triều Triều phải gánh vác một mình!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 297: Chương 297



Mà khi nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều vừa mới ổn định lại hơi thở không nhịn được mỉm cười.

Sau đó cô lắc đầu với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, em không miễn cưỡng bản thân, em hy vọng có thể giúp đỡ mọi người, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn!”

Thời gian này ra ngoài cũng không phải là không có hiệu quả gì, Thẩm Triều Triều đã có thể đi lại ở những nơi ít người. Và sau khi quen biết Chu Lan, cô cảm thấy mình đã cởi mở hơn rất nhiều. Vì vậy, đến lúc đó nếu không có quá nhiều người, hẳn là sẽ không có vấn đề gì khác...

Ngoài ra... Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt đang đứng trước mặt, ánh mắt chân thành, nói: “Hơn nữa anh sẽ ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng, em sẽ ngày càng dũng cảm hơn!”

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt đang định nói thêm gì đó thì bỗng nghẹn lại, vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, sau đó hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, miệng khẽ mỉm cười, anh vui vẻ gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh sẽ đi đó, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt!”

Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đột nhiên đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.

Ngay sau đó cô kiễng chân lên khẽ hôn lên má anh, giọng nói còn mang theo chút ngại ngùng: “Cố Kỳ Việt, anh thật tốt.”

DTV

Sau khi hôn xong, Thẩm Triều Triều nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong bóng đêm, gương mặt cô đỏ bừng nóng ran nhưng ngoại trừ bản thân cô, không ai biết được, cũng giống như trái tim đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c cô, từng nhịp, từng nhịp, vô cùng mãnh liệt.

Có lẽ vì cô đơn quá lâu, Thẩm Triều Triều không thể cưỡng lại sự bầu bạn, nhất là khi đã có rất nhiều hảo cảm với Cố Kỳ Việt, trái tim cô vui sướng không thể khống chế, hành vi của cô cũng trở nên không thể đoán trước được, giống như vừa rồi.

Bây giờ lý trí đã quay trở lại nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, cô chỉ hơi lo lắng trong lòng... Hành động chủ động hôn Cố Kỳ Việt của cô liệu có khiến anh không vui không? Cô có nên hỏi trước một chút không?

Là lần đầu tiên yêu đương, Thẩm Triều Triều còn rất non nớt, bên cạnh cũng không có ai để hỏi, cô chỉ có thể cẩn thận thăm dò...

Tuy đã có người bạn cùng tuổi đầu tiên nhưng lời nói của Chu Lan lại quá táo bạo! Vừa nghĩ đến việc cô ấy bảo mình mặc đồ ngủ bó sát vào ban đêm đi tìm Cố Kỳ Việt...

Thẩm Triều Triều đưa tay sờ lên tai mình, cũng nóng hổi, đôi mắt cô long lanh như mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Còn Cố Kỳ Việt thì ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Anh vừa bị hôn!!

Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp, đến bây giờ trái tim anh vẫn còn đập loạn xạ. Không thể nào ổn định được sự kích động trong lòng.

Cố Kỳ Việt ngây người ra vài giây, sau đó khi nhìn về phía Thẩm Triều Triều, ánh mắt sáng rực, để tránh làm cô sợ, anh nắm chặt tay, dùng sức đến mức cảm thấy đau để nhắc nhở bản thân.

Ngay sau đó trái tim anh đập thình thịch, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều. Thấy Thẩm Triều Triều không có ý phản kháng, miệng Cố Kỳ Việt vô thức nở nụ cười hơi ngốc nghếch, tuy có thân hình cao lớn cường tráng nhưng năm nay anh cũng mới hai mươi tuổi.

Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, gương mặt đẹp trai mang theo vẻ phóng khoáng của tuổi trẻ. Lúc này nụ cười ngây ngô của anh làm dịu đi đôi lông mày sắc bén, lại có thêm vài phần đáng yêu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 298: Chương 298



Lúc này cũng không dám mở miệng phá vỡ bầu không khí, hai người cứ nắm tay nhau như vậy trong đêm tối, mặt đỏ tim đập, chỉ còn ánh sáng le lói của đèn pin chiếu xuống, in lên mặt đất bóng cây lung lay.

Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu, từ xa đã có tiếng người của đội bảo vệ tuần tra hô lớn: “Này, người ở đó là ai!”

Như chim chóc bị kinh động, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều vội buông tay nhau, sau đó không dám chậm trễ, Cố Kỳ Việt đạp xe, Thẩm Triều Triều ngồi sau, nhanh chóng rời đi trước khi người của đội bảo vệ đến.

Ngoài việc chột dạ ra, họ cũng không muốn gây thêm phiền phức. Tránh bị người của đội bảo vệ giữ lại thẩm vấn.

Lần này về nhà, Thẩm Triều Triều không còn đặt hai tay lên yên xe nữa, mà đưa tay nắm lấy áo Cố Kỳ Việt, tuy ôm sẽ thân mật hơn nhưng da mặt Thẩm Triều Triều đã mỏng đến đáng thương.

Cần phải từ từ. Như bây giờ là tốt rồi.

Đối với điều này, đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không từ chối, bây giờ thấy Thẩm Triều Triều bắt đầu đáp lại từng chút một, tâm trạng anh rất vui vẻ...

Phải biết rằng trước đây anh đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc chiến trường kỳ, từng bước một. Dù sao cô cũng ở ngay trước mắt, vun đắp tình cảm là quan trọng nhưng cũng phải để Thẩm Triều Triều dần dần trở nên tốt hơn.

Tuổi trẻ chính là như vậy, tự tin hơn một chút, sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ.

Đương nhiên nếu Thẩm Triều Triều không muốn, Cố Kỳ Việt cũng sẽ không ép buộc, tất cả đều dựa trên ý nguyện của cô, dù sao nếu ép buộc thì cả hai đều sẽ không vui. Bây giờ mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, tình cảm cũng vậy.

Nghĩ đến việc tối nay Thẩm Triều Triều đã chủ động hôn mình, Cố Kỳ Việt đạp xe đầy năng lượng, cả người tràn đầy sự phấn khích không biết trút vào đâu. Không thể lúc nào cũng để con gái chủ động, lần sau anh cũng phải chủ động một lần!

...

Tối hôm qua sau khi về đến nhà, tuy hai người còn muốn ở bên nhau thêm một lúc nữa nhưng nghĩ đến thời gian đã muộn, ngày mai còn phải dậy sớm ôn tập, vì thế nên đành phải chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.

Không nói đến việc Cố Kỳ Việt trằn trọc cả đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau, anh đã dậy đi mua bữa sáng, đợi đến khi cả nhà thức dậy, lập tức đến nhà ăn ăn cơm.

Cố Kỳ Việt ngồi cạnh Thẩm Triều Triều, thấy cô đang ăn cháo từng miếng nhỏ, dáng vẻ tao nhã thật đáng yêu, vội vàng đưa tay đẩy đĩa thức ăn nhỏ bên cạnh qua, ra hiệu cô đừng chỉ ăn cháo.

Thấy vậy, Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều đỏ mặt.

DTV

Hai người nhanh chóng dời tầm mắt, Thẩm Triều Triều lặng lẽ gắp thức ăn, rõ ràng là vị mặn nhưng khi ăn vào miệng lại hơi ngọt ngào.

“Khụ khụ, Triều Triều, con muốn đến xưởng sắt thép làm phiên dịch à?”

Đang lúc hai người ngượng ngùng, Diệp Phương và Vương Thải Hà ngồi bên cạnh đã thu hết mọi thứ vào mắt, hai vị trưởng bối đều mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng hai đứa nhỏ cũng có tiến triển rồi!

Thật không dễ dàng.

Diệp Phương cũng không quên hỏi chuyện tối hôm qua, Cố Hằng về quá muộn, lại chỉ nói qua loa vài câu khiến bà nghe không rõ, trong lòng bà ngứa ngáy như bị mèo cào.

Kết quả là hôm nay Cố Hằng vẫn đang ngủ bù, vì thế nên Diệp Phương chỉ có thể hỏi Thẩm Triều Triều.

Nghe hỏi thế, Thẩm Triều Triều cũng không giấu giếm, kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời nghiêm túc nói rằng cô muốn giúp đỡ chứ không phải bị ép buộc.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 299: Chương 299



Hôm qua sau khi nói sẽ giúp xưởng sắt thép, ngay cả Cố Kỳ Việt cũng hỏi cô có phải là tự nguyện hay không, có “tiền lệ” như vậy, vì thế nên Thẩm Triều Triều vội vàng giải thích rõ ràng.

Có điều cho dù Thẩm Triều Triều đã nói rõ nhưng ánh mắt Diệp Phương nhìn cô vẫn mang theo sự xót xa: “Triều Triều đừng quá vất vả, nếu cảm thấy không thoải mái thì chắc chắn phải nói, đến lúc đó chúng ta sẽ bỏ gánh mặc kệ!”

“Đúng vậy, xưởng sắt thép lớn như vậy, ngay cả một phiên dịch cũng không tìm được? Làm ăn kiểu gì vậy, Triều Triều đừng sợ, mặc kệ người đến là ai, nếu thái độ không tốt thì cứ kệ nó.”

Nghe lời an ủi của mẹ và bà nội, Thẩm Triều Triều cảm động không thôi, sự che chở của gia đình khiến lòng cô rất ấm áp.

Nếu là người khác thì hẳn sẽ bảo cô phải cẩn thận, đừng làm hỏng việc, nào có ai quan tâm đến cô như vậy... Thẩm Triều Triều gật đầu mạnh mẽ, nói rằng chắc chắn sẽ không miễn cưỡng bản thân.

Sau khi nghe Thẩm Triều Triều trả lời, Diệp Phương và Vương Thải Hà mới yên tâm... Nhưng vẫn không quên dặn dò Cố Kỳ Việt nhiều hơn, bảo anh phải chăm sóc vợ mình, đừng để cô bị bắt nạt.

Đương nhiên Cố Kỳ Việt liên tục đồng ý, đợi đến khi ăn sáng xong, hai người lập tức ra ngoài đến nhà họ Lữ, kho sách riêng của chú Lữ có rất nhiều sách, ngoài một số sách quý hiếm ra còn có đủ loại sách “cấm”.

Ví dụ như sách tiếng Anh, bây giờ là đồ vật bị cấm, nếu nhà ai cất giấu sách tiếng Anh, một khi bị tố cáo, sẽ bị bắt đi phê bình đấu tố, cuối cùng bị đày xuống nông thôn. Vì vậy phải hết sức cẩn thận.

Đợi đến khi chú Lữ nghe Thẩm Triều Triều muốn mượn sách, ông ấy im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng quyết định, nói: “Chỗ chú đúng là có mấy quyển sách tiếng Anh nhưng đều là tiểu thuyết nước ngoài, cháu đọc hiểu không?”

DTV

“Dạ được ạ!”

Thẩm Triều Triều tự tin gật đầu, ngoài chỗ chú Lữ, sau này cô còn phải về nhà một chuyến, đào những cuốn sách từng dùng để học lên, nhanh chóng ôn tập.

Khoảng thời gian này cô tạm thời không ở nhà họ Cố nữa mà sẽ về nhà mình ở một thời gian.

Cố Kỳ Việt đi cùng để bảo vệ cô, cuối cùng anh cũng không cần ngủ trên cây nữa mà đường hoàng bước vào nhà, khi ôm mấy quyển sách tiếng Anh từ chỗ chú Lữ vào lòng bước vào cửa nhà họ Thẩm, anh vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cứ thế mà dễ dàng bước vào như vậy?

Ngay sau đó sự phấn khích tràn ngập trong đầu anh, trong khi Thẩm Triều Triều tranh thủ thời gian đọc sách ôn tập, Cố Kỳ Việt thì nghênh ngang đứng ở cổng, mỉm cười nhìn chằm chằm vào mỗi người đi qua khiến cho hàng xóm láng giềng xung quanh bị nhìn đến mức không dám đi đường, từng người rụt rè tránh né, sợ bị tên Diêm Vương sống này để mắt đến thì sẽ gặp xui xẻo.

Trước đây, khi Cố Kỳ Việt canh gác trên cây trước cổng nhà họ Thẩm, ngoài những người ném đá và chửi bới, ngay cả mấy người hàng xóm nói xấu sau lưng nhà họ Thẩm anh cũng xử lý hết.

Mà thao tác này lập tức khiến anh nổi tiếng khắp vùng, khiến cho người ở hẻm Điềm Thủy đều biết.

Người chồng mà Thẩm Triều Triều lấy cũng không phải quả hồng mềm! Ngược lại còn cứng hơn cả đá.

Những người vốn cảm thấy Thẩm Triều Triều là cô nhi đáng thương, tất cả đều thu lại tâm tư, ngoan ngoãn im lặng không dám trêu chọc, sợ bị nắm đ.ấ.m như cái nồi của Cố Kỳ Việt phang cho vài cái.

Cố Kỳ Việt bị mọi người sợ hãi tránh né cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng, ngược lại còn vui vẻ không thôi, đợi đến khi không ai dám đi ngang qua cửa, anh ngẩng đầu nhìn cây phía trước, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác hoài niệm.
 
Back
Top Bottom