Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 270: Chương 270



Cuối cùng Lữ Tiểu Quân chỉ đành bất đắc dĩ phất tay chào tạm biệt, không quên dặn Cố Kỳ Việt dẫn Thẩm Triều Triều đến chơi thường xuyên, đừng để ông ấy phải đích thân đến mời.

Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt chỉ cười trừ, không hề trả lời rõ ràng. Bây giờ anh còn cảm thấy thời gian ở bên Thẩm Triều Triều chưa đủ, sao có thể để chú Lữ xen vào, đến lúc đó lại nói chuyện hàng giờ liền thì đúng là khóc không ra nước mắt! Vậy nên chú Lữ vẫn nên đi càng xa càng tốt, tạm thời đừng đến làm phiền họ. Còn tại sao lại nói là tạm thời, đương nhiên là đợi đến khi bài viết của Thẩm Triều Triều được đăng báo, sẽ đến nhà họ Lữ nhận phần thưởng xứng đáng, thẻ vào kho sách riêng vĩnh viễn!

Dù sao cô cũng đã bỏ công sức và thời gian gửi bài, khoảnh khắc vinh quang này, không thể vì bất kỳ lý do gì mà bị bỏ lỡ...

Sau khi tiễn chú Lữ đi, Cố Kỳ Việt lập tức phấn chấn hẳn lên, trước khi vào nhà, anh soi mình vào cái chum nước ở sân, tạo vài tư thế và nụ cười đẹp mắt, cảm thấy mình cũng khá đẹp trai. Đứng cùng Thẩm Triều Triều, đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!

Mải mê chỉnh trang lại dung nhan nhưng chưa kịp rời mắt khỏi chum nước, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Thôi đi, con có phải Tây Thi đâu, trong chum nước này cũng chẳng có cá, soi nữa cũng chẳng ra gì.”

Vương Thải Hà không chỉ nói bằng giọng điệu chê bai mà vẻ mặt cũng vậy, không biết tại sao có huyết thống ưu tú như bà ấy mà Cố Kỳ Việt theo đuổi con gái nhà người ta lại lề mề thế này? Nhất là Triều Triều lại không phải kiểu người lạnh lùng khó gần!

Tóm lại, là do Cố Kỳ Việt kém cỏi.

Nhưng Cố Kỳ Việt bị bà nội nghi ngờ lại rất bình tĩnh, không hề lúng túng vì bị bắt gặp đang tự luyến, tuy biết cả nhà đều đang quan tâm đến tiến triển tình cảm giữa anh và Thẩm Triều Triều nhưng anh lại không muốn nói chi tiết.

Chuyện của anh và Thẩm Triều Triều, chỉ cần hai người họ biết là được rồi, cùng lắm thì đến lúc thích hợp sẽ công bố. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến cả nhà há hốc mồm...

Nghĩ đến cảnh tượng này, Cố Kỳ Việt mỉm cười, sau đó không giải thích gì với Vương Thải Hà, anh chỉ nhún vai, ra vẻ mình đúng là kém cỏi thật.

“Bà nội, đừng giục nữa, cứ từ từ là được rồi, con vẫn luôn cố gắng mà!”

Nghe vậy, Vương Thải Hà trợn trắng mắt: “Con tưởng bà muốn giục chắc, chẳng phải là do lần trước Triều Triều ở đại hội biểu dương mặt mày rạng rỡ, giờ nhiều người hỏi thăm bà quá, ngoài việc có người hỏi nhà họ Thẩm còn cô gái nào chưa chồng không, còn có người hỏi hai đứa khi nào ly hôn.”

Tuy bà ấy không nói rõ ràng nhưng suy nghĩ kỹ thì biết tại sao lại hỏi như vậy, chẳng qua là cảm thấy Cố Kỳ Việt suốt ngày lông bông, tuy bây giờ được khen thưởng nhưng không có công việc ổn định thì trông không đáng tin cậy. Dù có đẹp trai thì cũng không thể ăn thay cơm...

Lấy chồng thì phải lo được cơm ăn áo mặc, cho dù nhà họ Cố có tiền nhưng con cháu bất tài, ra ngoài vẫn bị người ta cười chê.

“Cái gì!”

Cố Kỳ Việt đang bình tĩnh bỗng chốc nóng nảy, anh tức giận nắm chặt tay, không ngờ lại có kẻ mặt dày đào chân tường. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều thì cũng thấy bình thường.

DTV

Chỉ là dù sao thì nhờ duyên số, người Thẩm Triều Triều gặp được là anh! Hai người là duyên trời định, không ai có thể chia cắt...

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt vội vã bước vào phòng khách, vẻ mặt sốt ruột khiến Vương Thải Hà bật cười, lắc đầu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 271: Chương 271



Bà ấy cũng không nói dối, quả thật có người không xem trọng cặp đôi Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, cho rằng hai người ly hôn là sớm muộn, vì thế nên tìm đối tượng khác trước.

Lúc nghe thấy những lời đó, Vương Thải Hà lập tức sa sầm mặt mày, đuổi người nói chuyện đó đi, đồng thời tuyên bố hai vợ chồng trẻ đang rất tốt, tuyệt đối không thể ly hôn! Vì vậy cháu trai bà phải cố gắng hơn nữa, đừng để bà trở thành kẻ nói dối.

...

Sau khi hoàn thành việc gửi bản thảo, Thẩm Triều Triều không còn ru rú trong nhà nữa, nhờ nhiều lần ra ngoài cùng Cố Kỳ Việt, chưa kể đến những nơi khác, riêng khu phố phía Tây này cũng đã đi dạo gần hết.

Không chỉ ngắm cảnh xung quanh, mà cả những món ăn đặc sản và đồ ăn vặt gần đó hai người cũng đã thử qua, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi tối trước khi ngủ đều mong chờ ngày hôm sau. Mỗi ngày thức dậy đều tâm trạng rất tốt!

Tuy nhiên khi Thẩm Triều Triều ngày càng quen thuộc với thế giới bên ngoài, không còn sợ hãi như lúc ban đầu thì lại có những chuyện dở khóc dở cười khác xảy ra.

Vì đã đồng ý với Cố Kỳ Việt, hiện tại hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu. Nhưng có lẽ Cố Kỳ Việt quá phấn khích, không kiềm chế được bản thân, ví dụ như bây giờ anh ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như con công, tóc tai cũng chải chuốt bóng mượt.

DTV

Ăn mặc như vậy xong, anh còn cố tình đến trước mặt Thẩm Triều Triều lượn qua lượn lại, ra vẻ chờ được khen, khiến Thẩm Triều Triều không khỏi cạn lời.

Cố Kỳ Việt có mặt mũi tinh tế nhưng xương mày và đường nét khuôn mặt lại khá sắc cạnh, giờ lộ ra ngoài càng khiến anh trông khó gần, giống như một tên côn đồ. Nhưng khi ở bên cạnh cô, anh lại như một chú cún con nhiệt tình vẫy đuôi cứ lẽo đẽo theo cô, bị người nhà trêu chọc không ít lần, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi khi nghe thấy cũng đỏ mặt, hơi ngại ngùng.

Có lẽ vì cuộc sống trước đây quá cô độc nên cô rất thích cảm giác luôn có người bên cạnh. Cố Kỳ Việt ở bên cạnh không hề ồn ào, khi hai người không ra ngoài, thường cùng nhau đọc sách.

Người xem truyện ký văn học, người xem sách về cơ khí vật lý, trong những ngày nắng đẹp, vừa uống trà nóng vừa đọc sách, đúng là “thời gian tươi đẹp”.

Còn về mối quan hệ yêu đương mà cô từng lo lắng, thực ra cũng không đến mức khó xử.

Bởi vì yêu đương không phải là chuyện bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc, không có quy định phải làm gì, không được làm gì nên tất cả đều dựa vào cảm nhận của hai người.

Có lẽ Cố Kỳ Việt lo lắng cô không thể chấp nhận tiến triển quá nhanh nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ thỉnh thoảng khi đi dạo trong vườn, giữa những bông hoa đung đưa trong gió, hai người lén lút nắm tay nhau.

Chỉ nắm tay thôi cũng đủ khiến người ta tim đập mặt đỏ, không thể tưởng tượng được những chuyện khác... Thẩm Triều Triều đột nhiên thất thần, khiến Chu Lan ngồi bên cạnh bĩu môi, u oán nói: “Ôi chao, tớ vừa từ quê lên đã vội vàng đến gặp cậu, vậy mà cậu lại cứ nhớ đến tên đàn ông hoang dã kia, đau lòng quá đi.”

Vừa nói Chu Lan vừa khoa trương ôm ngực, vẻ mặt đùa giỡn khiến Thẩm Triều Triều hoàn hồn, cô không nhịn được cười, nụ cười xinh đẹp khiến Chu Lan cũng không diễn nổi nữa.

Cô ấy ngây người nhìn Thẩm Triều Triều, cảm thấy nước miếng sắp chảy ra. Lần trước đi dã ngoại cùng nhau đã gặp Thẩm Triều Triều rồi, lúc đó Chu Lan mải ngắm nhìn cô mà quên cả ăn thịt, sau đó khi ăn lại thấy ngon hơn hẳn. Quả nhiên, ngắm nhìn người đẹp có thể thanh lọc tâm hồn!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 272: Chương 272



Giờ đây Chu Lan cảm thấy Thẩm Triều Triều dường như ngày càng xinh đẹp, khiến cô ấy ghen tị với Cố Kỳ Việt có thể cưới được tiên nữ về nhà.

Đang nghĩ vậy, Thẩm Triều Triều vội nhắc nhở: “Không phải đàn ông hoang dã!”

Ở chung với Chu Lan rất thoải mái, là người bạn cùng trang lứa mà Thẩm Triều Triều chưa từng có, cô dần bộc lộ sự hoạt bát. Đồng thời cô cũng đang nghĩ xem Cố Kỳ Việt sẽ mua gì về đây?

Hôm nay Chu Lan đột nhiên đến chơi, mà nhà lại chẳng có gì để tiếp đãi... Nấu mì rau thanh đạm nhưng dùng để chiêu đãi khách thì không thích hợp, đành phải đi mua thêm rau tươi và thịt. Thấy vậy, Cố Kỳ Việt lập tức nhận lời đi chợ.

Nhưng lúc sắp ra khỏi cửa, anh vẫn quyến luyến không rời, lại còn liếc nhìn Chu Lan với vẻ mặt không vui, rõ ràng là không muốn đi lâu...

Cố Kỳ Việt đang bị Thẩm Triều Triều nhắc đến đã mua được kha khá đồ ăn rồi. Ngoài rau củ quả tươi, anh còn gặp một ông lão lén bán gà trống nhỏ, đương nhiên không thể bỏ qua, hôm nay được bữa ngon rồi!

DTV

Vì trong nhà còn có Chu Lan, Cố Kỳ Việt không yên tâm chút nào, sau khi vặn cổ gà trống nhỏ bỏ vào đáy giỏ, rồi phủ rau củ lên trên, anh vội vàng quay về nhà.

Đi ngang qua bưu điện, Cố Kỳ Việt không nhịn được nhìn thêm vài lần, thầm tính toán thời gian.

Bài viết của Thẩm Triều Triều cũng đã gửi được một thời gian rồi, theo như anh hỏi chú Lữ thì kết quả sẽ có trong vài ngày tới. Cố Kỳ Việt chưa bao giờ nghi ngờ việc bài viết của Thẩm Triều Triều bị từ chối.

Vì ngay cả anh, một người không thích đọc bài viết, khi đọc bài của Thẩm Triều Triều cũng thấy mới mẻ thú vị, nội dung không hề sáo rỗng, lại rất tiết chế, không hề có từ ngữ nhạy cảm, có thể nói là đã chu toàn mọi mặt.

Vì vậy Cố Kỳ Việt không phải tin tưởng mù quáng, mà là có cơ sở. Nghĩ đến việc tên Thẩm Triều Triều sẽ được đăng trên báo tỉnh, Cố Kỳ Việt cảm thấy rất tự hào, bước đi cũng phơi phới, vẻ mặt rạng rỡ.

Anh thầm nghĩ đến lúc đó anh phải mua nhiều báo, cho mỗi người trong nhà một tờ, cho anh Cường một tờ, cho những người bạn qua thư vẫn còn liên lạc một tờ, còn đám lưu manh cũng phải đọc nhiều chữ hơn, cũng cho chúng một tờ để xem. Còn họ hàng thân thích cũng cho mỗi nhà một tờ...

Khi Cố Kỳ Việt đang tính mua hết báo tỉnh Giang Lâm thì gần đến nhà, anh bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện, nụ cười trên môi anh chợt tắt.

Một tay anh bóp mạnh khiến chiếc giỏ kêu “cọt kẹt”, trong lòng bỗng dấy lên lửa giận.

“Chậc chậc, nhà họ Cố đúng là lên mặt rồi, chẳng qua con trai được khen ngợi thôi mà? Đắc ý cái gì, ngay cả cô con dâu mới cưới cũng được đồn thổi lên tận trời, bây giờ việc gửi bài cho báo dễ dàng như vậy sao, đúng là không biết trời cao đất dày, đến lúc chẳng ra gì, mặt bị vả cho sưng húp lên mới vừa lòng.”

Vừa nghe thấy đang nói về nhà mình, Cố Kỳ Việt lập tức dừng bước. Anh không đi thẳng qua đó mà đứng lại, định nghe xem đám người này rốt cuộc đang nói gì. Chuyện Thẩm Triều Triều gửi bài cho báo, ngay cả người nhà họ Cố cũng không biết, vậy mà người ngoài lại biết rõ ràng như thế?

Anh không hề tiết lộ với ai, chú Lữ cũng không phải người nhiều chuyện. Vậy rốt cuộc là ai?

Cố Kỳ Việt đang suy nghĩ thì mấy người kia vẫn tiếp tục buôn chuyện.

“Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, bây giờ lại phô trương như vậy, thật là… Mà cậu Cố nhà ta đúng là giấu tài, ở đây mấy chục năm, tôi chưa từng thấy cậu ta có bản lĩnh như vậy, không chỉ bắt được cả băng nhóm buôn người mà còn có thể sửa chữa cả máy móc nhập khẩu.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 273: Chương 273



“Hừ, có phải do cậu ta làm thật hay không còn chưa biết đâu! Lúc ở hội trường, chẳng phải có người phản đối rồi bị bắt lên đồn cảnh sát điều tra đó sao, theo tôi thấy, thành phố Giang Lâm sắp thành của riêng nhà họ Cố rồi!”

“Này này, nói năng cẩn thận, coi chừng bị người ta tố cáo đấy!”

DTV

Những lời này kéo Cố Kỳ Việt về thực tại, anh cười nhạt. Sao anh lại không biết nhà mình có quyền lực như vậy ở Giang Lâm?

Mà sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Kỳ Việt cũng tìm ra nguyên nhân… Hôm đó anh chở Thẩm Triều Triều bằng xe đạp đi chơi ở ngoại ô, tiện đường ghé bưu điện gửi thư.

Sau đại hội khen thưởng, gương mặt anh cũng coi như được công khai, hơn nữa không phải khuôn mặt đại trà mà khá đặc biệt nên bị nhân viên bưu điện hoặc người khác nhận ra cũng là chuyện bình thường. Trong quá trình gửi thư, nhân viên cần đọc to địa chỉ để xác nhận nên bị người khác nghe thấy… Tuy giữa chừng thấy không ổn, anh đã yêu cầu không cần đọc nữa nhưng đã muộn.

Địa chỉ của mấy bức thư đã bị đọc một nửa. Nghĩ đến nguyên nhân lại là vì chuyện này, Cố Kỳ Việt thấy thật khó tin. Nhanh chóng tìm ra nguyên nhân việc gửi bài bị lộ, Cố Kỳ Việt không đứng đó nghe nữa mà xách giỏ rau đi tới.

Khi anh đến gần, mấy người kia vẫn đang buôn chuyện rôm rả, lời lẽ chua ngoa, lộ rõ vẻ mặt khó coi.

“Mọi người nói chuyện sôi nổi quá nhỉ, cho tôi nghe ké với!”

Có điều Cố Kỳ Việt vừa xuất hiện, cuộc trò chuyện lập tức im bặt, trong mắt mấy người kia thoáng hiện vẻ lúng túng và hoảng hốt, không ngờ nói xấu sau lưng lại bị chính chủ bắt gặp.

Cậu Cố nhà này có phải người hiền lành gì đâu.

Chỉ cần nhìn thân hình vạm vỡ và vẻ ngoài hung dữ kia là biết không phải dạng vừa, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất kia mà giáng xuống người họ thì xương cốt chẳng phải nát vụn hết sao!

Nghĩ vậy, một người nhanh trí trong số đó vội cười trừ: “Là Tiểu Việt đấy à, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, không nói gì cả, cậu vừa đi chợ về à, giỏi quá, nhìn là biết người thương vợ rồi.”

Muốn cho qua chuyện, nếu là người khác, có lẽ vì tình nghĩa xóm giềng mà bỏ qua nhưng người họ gặp phải là Cố Kỳ Việt thì chắc chắn không thành công.

Cố Kỳ Việt nhướng mày, nhìn xuống mấy người kia, cười nhạt: “Nhưng tôi nghe rõ ràng rồi, nào là không biết trời cao đất dày, nào là một tay che trời, chẳng lẽ là tiếng chó sủa bên đường sao?”

Bị Cố Kỳ Việt so sánh với chó, mặt mấy người kia tối sầm, đều là người sống trên cùng một con phố, giờ bị một người trẻ tuổi hơn làm nhục như vậy, sao họ có thể chịu đựng được?

Lập tức có người cãi lại: “Cậu Cố nói gì vậy, chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Vợ cậu học hành chẳng được mấy năm, giờ không biết mình là ai mà dám gửi bài cho báo, cũng không soi gương xem mình có năng lực đó không! Theo tôi, phụ nữ thì nên ở nhà lo việc nhà, chăm sóc chồng con là được rồi!”

Nghe thấy đối phương nói xấu Thẩm Triều Triều, con ngươi Cố Kỳ Việt co lại, anh siết chặt nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, thầm nhủ không được đánh người, không được đánh người! Nếu không, dù có lý cũng thành vô lý.

Bây giờ Cố Kỳ Việt không còn là người nóng nảy dễ nổi giận như trước nữa, anh tuân thủ pháp luật, sẽ không vì mấy lão già sống trong thời kỳ phong kiến mà gây chuyện.

Phụ nữ thì phải ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con? Không nói đến hiện tại, thời kỳ kháng chiến còn có biết bao nhiêu nữ anh hùng… Mấy người này mù hay điếc vậy?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 274: Chương 274



Nhà họ Cố chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ngay cả ông nội anh là Cố Cảnh Lâm cũng vậy, chưa bao giờ cản trở phụ nữ trong nhà phấn đấu bên ngoài, cũng không hề cảm thấy mất mặt, không cho rằng phụ nữ chỉ thua kém đàn ông về mặt thể lực, còn những mặt khác thì chưa chắc.

Có lẽ là do năm xưa bà nội anh là Vương Thải Hà đã dũng cảm đánh ngất nhiều tên giặc Nhật… Lớn lên trong môi trường như vậy, Cố Kỳ Việt đương nhiên sẽ không giống những người này, coi thường phụ nữ, ban đầu anh thấy Thẩm Triều Triều nhút nhát, yếu đuối, không vừa mắt cũng là vì vậy. Anh cảm thấy Thẩm Triều Triều quá nhát gan.

Dù nam hay nữ, người nhút nhát luôn không được coi trọng… Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Cố Kỳ Việt mới biết mình đã sai, những lúc cần dũng cảm, Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lùi bước mà kiên định tiến lên!

Vừa nghĩ đến Thẩm Triều Triều, lòng Cố Kỳ Việt thấy ấm áp, cơn giận cũng tan đi không ít, anh cũng không muốn tranh luận với mấy người này nữa. Cười c.h.ế.t mất, bọn họ cũng không phải người quan trọng gì, dựa vào cái gì mà anh phải lãng phí thời gian với họ.

Vì vậy anh nghiêm túc nói: “Dù Thẩm Triều Triều làm gì tôi cũng ủng hộ, cô ấy không làm hại đến đất nước, không làm hại đến xã hội, chỉ là gửi bài cho báo thôi mà, chẳng lẽ phạm pháp sao? Mà mọi người thân thiết với nhà tôi lắm sao, thân thiết đến mức nói xấu sau lưng, chỉ trích nhà tôi thế?”

Thấy Cố Kỳ Việt làm ra vẻ truy cứu đến cùng, mấy người kia thấy không ổn, biết chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, chỉ thấy đau đầu.

Nhưng đã nói đến nước này rồi, giảng hòa thì mất mặt quá, chỉ có thể cứng cổ chịu đựng đến cùng.

DTV

“Vợ cậu không có bản lĩnh đó thì không cho người ta nói à! Nhật báo Hồng Tinh, tờ báo lớn nhất tỉnh ta, nổi tiếng là khó gửi bài, biết bao nhiêu người học cao hiểu rộng gửi bài cũng bị từ chối, vợ cậu không biết tự lượng sức mình, đến lúc đó chỉ làm biên tập mất thời gian xem bài, lại còn làm tăng khối lượng công việc của họ!”

“Bây giờ bên báo chí chưa hồi âm, ông đã biết trước rồi à? Có thể tiên tri à? Có bản lĩnh đó sao còn ở đây, có cần tôi giúp ông báo cáo lên trên, đăng báo ông có năng lực kỳ dị, để ông cống hiến cho đất nước không?”

“…”

Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, người đàn ông kia tức đến nghẹn lời, biết cậu Cố nhà này dám làm!

Bị Cố Kỳ Việt chọc tức, người đàn ông kia tức giận hét lên: “Tôi không tin đâu, nếu vợ cậu gửi bài thành công, tôi sẽ đứng chổng ngược đánh răng gội đầu…”

“Reng reng reng!”

Người đàn ông kia vừa dứt lời thì tiếng chuông xe đạp vang lên. Tiếng chuông quen thuộc này khiến Cố Kỳ Việt giật mình, anh lập tức biết là nhân viên bưu điện đến đưa thư, theo tính toán của anh, cũng phải mấy ngày nữa mới có thư hồi âm.

Chỉ là… Thời gian duyệt bài của Nhật báo Hồng Tinh rất lâu, dù có được đăng thì cũng phải cuối tuần sau mới có hồi âm. Có lẽ là thư của tờ báo khác?

Lúc Thẩm Triều Triều gửi thư, đâu chỉ gửi cho một tờ báo, cô gửi cho nhiều tờ báo khác nhau, tiếc là hôm đó gửi thư quá vội, anh không kịp xem kỹ thư gửi cho tờ báo nào, cũng sẽ không lo lắng như bây giờ.

Nhưng Cố Kỳ Việt tin tưởng với trình độ của Thẩm Triều Triều, không thể nào bị từ chối hết!

Những người khác cũng nghe ra là nhân viên bưu điện đang đưa thư, người đàn ông vừa nói chuyện kia liền mỉa mai: “Cậu Cố, vợ cậu gửi bài lâu vậy mà không thấy hồi âm, chẳng lẽ là hôm nay? Ha ha ha, chắc chắn là đá chìm đáy biển rồi, chẳng nghe thấy tiếng vang gì, cũng chỉ có cậu…”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 275: Chương 275



“Cho hỏi, nhà họ Cố ở đâu ạ? Tôi có thư của Thẩm Triều Triều.”

Người đàn ông kia đang nói hăng say thì nhân viên bưu điện mới đến, vì không rõ địa chỉ, thấy có đông người tụ tập nên liền đạp xe đến hỏi.

Vừa nghe thấy ba chữ Thẩm Triều Triều, hiện trường lập tức im phăng phắc. Khác với vẻ mặt vui mừng, phấn khích của Cố Kỳ Việt, mặt mấy người kia thì tái mét, vừa rồi họ còn đang nói con dâu mới cưới nhà họ Cố không ra gì, vậy mà giờ nhân viên bưu điện đã đến. Chẳng lẽ…?

Trong lòng vẫn không tin, người đàn ông kia lo lắng hỏi: “Cậu tìm Thẩm Triều Triều làm gì? Là thư hồi âm của báo sao?”

Nhân viên bưu điện nghe vậy thì lập tức cảnh giác. Thấy vậy, người đàn ông kia biết mình quá nóng vội, anh ta vội vàng chỉ Cố Kỳ Việt, nói: “Đây là Cố Kỳ Việt, chồng của Thẩm Triều Triều!”

Tuy không thích bị giới thiệu trước mặt mọi người nhưng Cố Kỳ Việt vẫn gật đầu với nhân viên bưu điện, hòa nhã nói rõ thân phận: “Nhà họ Cố là nhà đầu tiên ở góc đường phía trước, xin hỏi thư này gửi từ đâu vậy?”

Thời buổi này cũng không ai dám giả mạo người nhà của người nhận thư, vẻ mặt cảnh giác của nhân viên bưu điện cũng giãn ra, nhưng anh ta không đưa thư cho Cố Kỳ Việt mà muốn tự tay đưa cho người nhận… Dù sao, bức thư hồi âm này rất quan trọng, anh ta không dám làm mất!

Hơn nữa còn có những thứ khác cần đồng chí Thẩm Triều Triều nhận.

Nghĩ đến thành phố Giang Lâm cũng có người tài giỏi như vậy, vẻ mặt trẻ trung của nhân viên bưu điện lộ rõ vẻ phấn khích, anh ta cũng không giấu giếm địa chỉ của bức thư.

Vì vậy tất cả mọi người đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của nhân viên bưu điện, rất nhanh đã nghe thấy: “Là thư hồi âm của Nhật báo Hoa Quốc, bài viết của đồng chí Thẩm Triều Triều đã được đăng báo, ngoài thư ra còn có phiếu chuyển tiền, đây là tiền bưu điện mà tòa soạn báo gửi kèm.”

“Cái gì? Nhật báo Hoa Quốc!”

Lần này đến cả Cố Kỳ Việt cũng kinh ngạc, không ngờ lại là Nhật báo Hoa Quốc chứ không phải Nhật báo Hồng Tinh, một cái là báo tỉnh, một cái là báo quốc gia, hai cái này không thể so sánh được!

Sau khi hoàn hồn, Cố Kỳ Việt không hề tức giận vì Thẩm Triều Triều không báo trước, ngược lại anh vô cùng vui mừng như thể trúng số độc đắc, vui đến mức cười toe toét, cũng không còn giận mấy người kia nữa! Bây giờ gặp chuyện tốt, còn giận gì nữa, anh vui còn không kịp! Ahihi, vợ anh giỏi thật!

Nhật báo Hoa Quốc là tờ báo lớn nhất cả nước, từng được cả lãnh đạo cấp cao khen ngợi, lại còn được phát hành khắp cả nước, có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của nó lớn đến mức nào! Lần này những người khác cũng không còn mặt mũi nào mà nói nữa, sự thật đã rõ ràng, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa!

DTV

Chỉ dám gọi vợ trong lòng, Cố Kỳ Việt liếc xéo mấy người kia, thấy người đàn ông vừa nói sẽ chổng ngược đánh răng gội đầu giờ đây như chó nhà có tang, mặt mày ủ rũ, vẻ mặt khó coi vô cùng.

Còn những người khác thì vẻ mặt kinh ngạc vẫn chưa hết, trong lòng đầy ngạc nhiên, không ngờ con dâu nhà họ Cố lại thật sự gửi bài thành công! Lại còn là tờ báo còn lớn hơn cả báo tỉnh!

Không phải nói Thẩm Triều Triều này xuất thân bình thường, lại còn ít học, một người phụ nữ kỳ lạ như vậy sao có thể giỏi hơn cả những người học rộng tài cao kia chứ!

Trong đó có vài người nhanh chóng hoàn hồn, trong lòng ghen tị không thôi, nhà họ Cố có đứa con trai giỏi giang đã nổi tiếng khắp vùng rồi, giờ con dâu mới cưới lại có năng lực gửi bài cho Nhật báo Hoa Quốc… Sao chuyện tốt gì cũng đến với nhà họ Cố vậy
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 276: Chương 276



Sau khi vui mừng như lên trời, Cố Kỳ Việt cũng không còn tâm trí nói chuyện với những người khác nữa, anh lập tức nói với nhân viên bưu điện: “Đồng chí này, phiền anh đi với tôi đến nhà họ Cố một chuyến, tôi đi gọi Thẩm Triều Triều ra ký nhận.”

Tuy biết Thẩm Triều Triều không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng vào khoảnh khắc vui mừng này, Cố Kỳ Việt không muốn cô bỏ lỡ.

Vì vậy anh dẫn nhân viên bưu điện về cửa nhà nhưng vừa đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu cười với mấy người kia, nhìn chằm chằm người đàn ông vừa thề thốt lúc nãy: “Tôi chờ ông đứng chổng ngược xuống đất đánh răng gội đầu đấy, đến lúc đó nhớ báo cho tôi một tiếng.”

“…”

Nhìn vẻ mặt ngán ngẩm của người đàn ông kia, Cố Kỳ Việt quay đầu lại, hớn hở bước vào cổng, đi vào phòng khách, chuẩn bị báo tin vui.

Trong lúc đó, anh vẫn không quên xách giỏ rau, bên trong có một con gà trống nhỏ.

Chỉ có điều vừa bước vào phòng khách đã thấy Chu Lan cười toe toét, đồng thời nắm lấy tay Thẩm Triều Triều sờ tới sờ lui, sắc mặt Cố Kỳ Việt lập tức sa sầm.

Dù đều là phụ nữ nhưng cũng không thể tùy tiện sờ tay người khác như vậy, ngay cả anh cũng chưa nắm tay cô mấy lần! Sao lại để Chu Lan được lợi thế này…

Trong lòng nghĩ vậy, Cố Kỳ Việt cố ý bước chân nặng nề hơn, báo hiệu sự xuất hiện của mình. Chu Lan thấy vậy thì tỏ vẻ khó chịu, giả vờ như không thấy, nhưng Thẩm Triều Triều lại giật mình như chim sợ cành cong, vội rụt tay lại.

Sau đó cô cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà như đang nghiên cứu điều gì đó bí ẩn lắm, hai má ửng hồng, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn Cố Kỳ Việt.

Vừa rồi Chu Lan nói nhỏ về một bí quyết gia truyền, có thể xem tướng tay để đoán tương lai, rất chuẩn xác! Nếu không phải bây giờ bài trừ mê tín dị đoan, cô ấy có thể dựa vào nghề này mà sống thoải mái.

Mà sau khi Thẩm Triều Triều chủ động đề nghị giúp cô ấy tìm việc làm, cuối cùng Chu Lan cũng không còn lo lắng tốt nghiệp sẽ bị điều xuống nông thôn, cũng không cần phải đi xem mắt liên tục nữa, bây giờ cô ấy rất nhàn nhã, thoải mái.

A, đây mới là cuộc sống!

DTV

Cũng chính vì coi Thẩm Triều Triều là người nhà nên cô ấy mới dám nói ra, nếu không, một khi bị người khác tố cáo, dù ba Chu Lan là cảnh sát cũng khó mà cứu cô ấy khỏi hội Cách Vĩ.

Nếu là trước đây, Thẩm Triều Triều đọc nhiều sách chắc chắn sẽ không tin những điều này, cho rằng đó là chuyện nhảm nhí, nên tin vào khoa học…

Chỉ là những ký ức về cuộc sống ác mộng trong tương lai đột nhiên xuất hiện đã phá vỡ quan niệm bao năm của cô. Đôi khi có những điều khoa học không thể giải thích được, gọi là huyền học.

Vì vậy Thẩm Triều Triều không từ chối lời mời của Chu Lan, cô đưa tay trái ra trước mặt Chu Lan.

Chu Lan nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, nhìn kỹ, rồi kêu lên một tiếng, sau đó khó tin nói: “Tướng tay của cậu kỳ lạ thật đấy, cậu xem đường sinh mệnh này rõ ràng đã đứt đoạn, không phải là điềm tốt nhưng từ chỗ đứt đoạn lại xuất hiện đường vân mới, đây là hồi sinh sau tai kiếp đấy!”

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều giật mình, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Đoán chuẩn thật!

Sau khi kinh ngạc, Chu Lan lại tiếp tục xem: “Đường sức khỏe cũng tương tự nhưng đừng lo lắng, vì đã nối lại rồi, nghĩa là vượt qua kiếp nạn này sẽ được tái sinh, tương lai nhất định sẽ suôn sẻ.”

Có lẽ cảm thấy những lời vừa nói ra sẽ làm Thẩm Triều Triều sợ hãi, Chu Lan lập tức chuyển chủ đề, bắt đầu nói về những đường vân khác trên lòng bàn tay.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 277: Chương 277



“Nhưng đường tình duyên này lại rất tốt, một đường thẳng tắp từ đầu đến cuối, rất ít người có đường vân như vậy, cậu xem chỗ này...”

Nghe Chu Lan khen đường tình duyên không có quá nhiều gợn sóng, Thẩm Triều Triều hơi xúc động, sau đó dù tỏ ra chăm chú lắng nghe nhưng tâm trí đã bay lên chín tầng mây.

Trong đầu cô bất giác hiện lên khuôn mặt Cố Kỳ Việt. Đường tình duyên thẳng tắp từ đầu đến cuối! Liệu có phải là sẽ bên nhau trọn đời không?

Đúng lúc Thẩm Triều Triều đang nghĩ miên man thì Cố Kỳ Việt đột nhiên xuất hiện… Chưa kịp để Thẩm Triều Triều lấy lại bình tĩnh, Cố Kỳ Việt đã nói có người đưa thư đến, đưa một bức thư.

Về phần thư gì Cố Kỳ Việt không nói mà bảo Thẩm Triều Triều tự ra cửa xem, người đưa thư vẫn chưa đi. Anh còn nói thêm, không phải bắt ép Thẩm Triều Triều phải tiếp xúc với người khác mà là người đưa thư nói cần cô ký nhận một giấy báo chuyển tiền bồi thường cước phí, phải có chữ ký của cô mới được.

Từ khi Chu Lan xuất hiện, Cố Kỳ Việt đã cảnh giác, đương nhiên không muốn mắc sai lầm trong những chi tiết nhỏ.

Nghe nói có thư đến, Thẩm Triều Triều đoán được là của tòa soạn nào lập tức gật đầu với Cố Kỳ Việt, không hề có vẻ phản đối. Chu Lan ở bên cạnh vội vàng nói cô ấy cũng đi cùng.

Thẩm Triều Triều không từ chối, khi đứng dậy rời khỏi phòng khách, Chu Lan vui vẻ đi theo… Dù sau lưng có một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, Chu Lan cũng không để tâm. Hừ, đàn ông chỉ có chút lòng dạ hẹp hòi này thôi!

Thẩm Triều Triều thơm tho, mềm mại, ai nhìn cũng phải xiêu lòng, sao có thể từ chối làm bạn với người đẹp được chứ!

Khi mở cửa nhìn thấy người đưa thư, nghe những lời anh ta nói, Chu Lan ngây người ra, cô ấy không dám tin, há hốc miệng, rồi nhìn chằm chằm người đưa thư, lặp lại lời anh ta: “Đây là thư trả lời của Nhật báo Hoa Quốc? Tờ báo nổi tiếng cả nước đó sao!”

“Vâng.”

Được xác nhận, Chu Lan kêu lên “Oa”, phấn khích ôm chầm lấy Thẩm Triều Triều, vừa kích động vừa lúng túng nói: “Triều Triều, cậu giỏi quá, đúng là Văn Khúc Tinh giáng trần, ngay cả Nhật báo Hoa Quốc cũng đăng bài của cậu, còn gì mà cậu không làm được nữa!”

Phải biết rằng hiện nay phương thức truyền thông còn hạn chế, trong đó báo chí là phương tiện truyền tải thông tin nhiều nhất, mà trong số các tờ báo cũng có sự phân chia tốt xấu!

Nói một cách đơn giản, việc đăng bài thành công trên Nhật báo Hoa Quốc giống như đi thi tuyển vào nhà máy, thi đỗ rồi được bổ nhiệm thẳng vào chức vụ chủ nhiệm…

Nghĩ đến việc bản thân mình còn chưa tìm được một công việc bình thường, Chu Lan càng thấy Thẩm Triều Triều thật sự rất giỏi!

Nghĩ vậy, Chu Lan muốn ôm Thẩm Triều Triều xoay vòng vòng, nhưng Cố Kỳ Việt đã bước tới, phá vỡ ý định của cô ấy, buộc cô ấy phải buông Thẩm Triều Triều ra.

DTV

Hai má Thẩm Triều Triều ửng hồng, mỉm cười, đôi mắt cong cong, những nỗ lực của cô đã được đền đáp, tâm trạng cô rất vui vẻ. Chỉ là có người ngoài ở đây, cô không thể nào bộc lộ hết được. Chỉ có thể lặng lẽ vui mừng!

Người đưa thư thì khó hiểu gãi đầu, anh ta nhìn Thẩm Triều Triều, rồi lại nhìn Chu Lan, cảm thấy thái độ của hai người này có vẻ hơi ngược.

Thẩm Triều Triều rất bình tĩnh, lại còn đeo khẩu trang, không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khi bài viết được đăng. Nếu là anh ta, anh ta đã nhảy cẫng lên rồi… Nhưng có lẽ cô đã đoán trước được kết quả này rồi…

Nghĩ vậy, người đưa thư càng thêm khâm phục, cảm thấy Thẩm Triều Triều đúng là một người phụ nữ phi thường!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 278: Chương 278



Sau khi Thẩm Triều Triều ký tên, người đưa thư đưa cho cô giấy báo chuyển tiền, đồng thời nói: “Đồng chí Thẩm, đây là giấy báo chuyển tiền, tổng cộng mười lăm đồng sáu hào ba xu, sau đó cô có thể đến ngân hàng để nhận tiền.”

Dặn dò xong, người đưa thư không nán lại, đạp xe đi đưa thư ở nơi khác. Thẩm Triều Triều cầm tờ giấy báo chuyển tiền lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng tò mò, trước đây cô biết đăng bài sẽ không có nhuận bút, cô còn tưởng chỉ gửi giấy viết bản thảo đến thôi, không ngờ lại còn được bồi thường cước phí.

Thực ra đây là một cách lách luật, hỗ trợ người viết một cách khéo léo, rất chu đáo. Mười lăm đồng là một số tiền không nhỏ. Ngoài giấy báo chuyển tiền, còn có một phong thư dày, Thẩm Triều Triều tò mò không biết bên trong chứa gì, Chu Lan ở bên cạnh thì như con khỉ nhỏ nhảy nhót, giục cô mau về nhà mở ra xem.

Cũng vì biết Thẩm Triều Triều không phải người so đo tính toán nên Chu Lan mới hối thúc như vậy.

Còn Cố Kỳ Việt bị lãng quên thì bực bội liếc mắt, nghĩ thầm sao Chu Lan không ở lại nông thôn thêm vài ngày nữa. Cũng chính vì liếc mắt đó mà Cố Kỳ Việt nhìn thấy có người đang đến gần.

Vẻ mặt nghiêm túc của người đó khiến anh nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ đã bàn bạc trước rồi sao, sao hôm nay lại cùng đến đây thế này. Trông không giống như có chuyện gì tốt đẹp.

Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nhắc nhở Chu Lan, cảnh sát Chu đã nhanh chóng bước đến, rồi bất ngờ nói với Thẩm Triều Triều: “Đồng chí Thẩm Triều Triều, bây giờ cháu có thời gian không, cần đến đồn cảnh sát một chuyến.”

Không ngờ lần này cảnh sát Chu lại đến tìm cô!

Thẩm Triều Triều rất ngạc nhiên, gần đây cô ngoài việc đi chơi với Cố Kỳ Việt thì chỉ ở nhà tưới hoa, nấu nướng, không hề làm điều gì xấu xa đến mức cảnh sát phải đến tìm.

Cố Kỳ Việt thì như con mèo xù lông, chưa đợi Thẩm Triều Triều lên tiếng, anh đã vội hỏi: “ Lão Chu, chú nói gì mà không đầu không đuôi vậy? Thẩm Triều Triều làm gì mà phải đến đồn cảnh sát?”

Tuy nhiên cảnh sát Chu liếc anh một cái, vẻ mặt như muốn nói “Cậu giả vờ cái gì”. Thấy Cố Kỳ Việt khó hiểu, Chu Lan cũng vội vàng lên tiếng: “Ba, có chuyện gì vậy, ba nói thẳng ra đi, Triều Triều là bạn thân của con, ba không được bắt nạt cậu ấy!”

“...”

DTV

Cảnh sát Chu im lặng.

Ông ấy nghĩ bụng mọi người đều bênh vực quá đáng, mà một trong số đó lại là con gái ruột của ông ấy.

Tuy nhiên cảnh sát Chu cũng không vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Đừng sợ, là thế này, trước đó Cố Kỳ Việt đã đưa Lưu Tư Tư đến đồn cảnh sát, có bằng chứng cho thấy cô ta đã làm những chuyện xấu với cháu, bây giờ đã điều tra rõ ràng, cần cháu đến đồn cảnh sát để hiểu rõ tình hình.”

Lưu Tư Tư?

Thẩm Triều Triều chớp mắt, nhanh chóng nhớ lại người này, là chị gái của Lưu Tư Viễn, người đã cấu kết với bọn buôn người để hãm hại bọn họ, cũng là người đơn phương si mê Cố Kỳ Việt. Không phải cô ta đã chuyển đi nơi khác rồi sao?

Thấy vẻ mặt hoang mang của Thẩm Triều Triều, cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng nhớ ra chuyện này, vội vàng giải thích: “Vì chuyện nhà họ Lưu bị lật đổ, Lưu Tư Tư căm hận anh nhưng cô ta không làm gì được anh nên đã chọn ra tay với em, những lời đồn đại về em sau khi em về nhà đều do cô ta bày ra, cả việc xúi giục người khác tấn công em nữa.”

Nói đến đây, anh nhớ lại khoảng thời gian đó ngày nào cũng phải ngủ trên cây, suýt chút nữa thì biến thành khỉ. Nhưng bầu trời đêm đầy sao và làn gió nhẹ cùng với bánh ngọt mà Thẩm Triều Triều mang đến rất ngon…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 279: Chương 279



Cảnh sát Chu không nhắc đến chuyện Lưu Tư Tư ghen ghét Thẩm Triều Triều, ông ấy cũng không muốn phá hoại tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này, chuyện này đối với Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt mà nói đều là tai bay vạ gió, đều là do Lưu Tư Tư tự mình làm ra.

Yêu đơn phương không có vấn đề gì, chỉ cần giữ trong lòng, không làm ảnh hưởng đến người khác là được, nhưng Lưu Tư Tư lại hành xử điên cuồng, giờ còn phạm tội nữa.

Vì cảnh sát Chu đột ngột đến thăm, Thẩm Triều Triều đành gác lại mọi việc, sau khi cất bức thư vào phòng, cô liền cùng Cố Kỳ Việt đến đồn cảnh sát.

Chu Lan cũng hào hứng muốn đi theo nhưng bị cảnh sát Chu phất tay đuổi về. Rồi ông ấy nói Lâm Kiều đang ở nhà chơi, bảo Chu Lan về nhà tiếp khách… Chu Lan bất đắc dĩ nhếch mép, đã nói bây giờ cô ấy không muốn kết hôn nữa mà!

Giờ đã có công việc mà Thẩm Triều Triều nhường lại, chỉ cần chờ tốt nghiệp cấp ba là được rồi.

Không cần xuống nông thôn, đương nhiên phải chơi thêm vài năm nữa!

Chu Lan không đợi ba mình lải nhải thêm, vội vẫy tay chào Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt, rồi chạy biến đi, để cảnh sát Chu nhìn theo bóng lưng con gái thở dài ngao ngán.

Con gái đúng là oan gia!

DTV

Sau tình huống nhỏ này, ba người tiếp tục đi đến đồn cảnh sát, sau khi làm xong thủ tục, nghe xong những việc Lưu Tư Tư đã làm, Thẩm Triều Triều không khỏi nhíu mày.

Không chỉ những điều Cố Kỳ Việt vừa nói, Lưu Tư Tư còn dùng tiền tham ô của nhà họ Lưu để thuê người ném đá vào nhà cô, rất nhiều người ném đá ở cổng nhà cô đều là do cô ta thuê.

Sau khi nghe xong những tội ác của Lưu Tư Tư, Thẩm Triều Triều từ chối hòa giải, yêu cầu xử lý theo pháp luật, đồng thời từ chối yêu cầu gặp mặt của Lưu Tư Tư. Sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại, không cần thiết phải gặp người đã làm tổn thương mình.

Còn lý do tại sao Lưu Tư Tư lại nhắm vào cô…

Thực ra rất đơn giản. Giống như lần đầu tiên gặp nhau ở cổng, Lưu Tư Tư đã tỏ ra rất căm hận việc cô lấy Cố Kỳ Việt, có lẽ vì vậy mà cô ta mới chọn ra tay với cô! Người xưa nói hồng nhan họa thủy, còn đàn ông thì sao, lam nhan họa thủy?

“Triều Triều, anh thành thật khai báo, Lưu Tư Tư là vì anh nên mới nhắm vào em.”

Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Kỳ Việt bồn chồn hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định thành thật khai báo… Thẩm Triều Triều mỉm cười, không hề tức giận.

Nếu là Cố Kỳ Việt có quan hệ mờ ám với Lưu Tư Tư mà liên lụy đến cô thì mới đáng giận, nhưng Cố Kỳ Việt luôn đối xử bình đẳng và công bằng với tất cả phụ nữ trẻ, đều giữ khoảng cách. Cô không thể tức giận vì người phụ nữ khác để ý đến anh.

Cũng giống như khuôn mặt này của cô cũng đã gây ra không ít rắc rối, nhưng đó không phải lỗi của cô, Cố Kỳ Việt cũng là nạn nhân, vì vậy cô không để Cố Kỳ Việt lo lắng quá lâu: “Em không giận, đó là lỗi của Lưu Tư Tư, không liên quan gì đến anh… Chỉ là em hơi tò mò một chút.”

Vừa nói, Thẩm Triều Triều vừa giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ chụm lại, cách nhau một khoảng nhỏ. Lông mày thanh tú hơi nhướng lên, đôi mắt đen đặc biệt sáng.

Điều này khiến Cố Kỳ Việt vừa mới yên tâm lại nhíu mày, anh luôn cảm thấy có chút không ổn nhưng cũng không ngăn cản Thẩm Triều Triều đặt câu hỏi, mà hướng cằm về phía cô, ra hiệu cứ nói thẳng!

Thấy vậy Thẩm Triều Triều cũng không từ chối: “Sau khi bắt được Lưu Tư Tư, sao anh lại nghĩ đến việc báo cảnh sát?”

“...”
 
Back
Top Bottom