Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 140: Chương 140



“Cũng không có gì để nói, là một người cẩn thận lại nhỏ nhen, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt. Anh biết ông bảy Lưu ở hẻm Xuyến Tử không, ông ta trêu chọc người không nên chọc mới biến mất đấy.”

Đặng Diễm châm một điếu thuốc rít một hơi, năng lực của Vương Kiến Thiết không chỉ có như thế. Khoảng thời gian trước gã còn khoe khoang với cô, nói gã đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn...

Tuy không biết cụ thể là cái gì nhưng tóm lại không phải chuyện tốt. Mà sau khi gã nhân tình nghe được ba chữ ông bảy Lưu thì lập tức bị dọa đến co rụt cổ lại, không dám hỏi nữa, thậm chí ở lại đây cũng không dám, vội vàng tìm một cái cớ rời đi.

Đặng Diễm tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó sợ lần này dọa người chạy mất, cô ta vội vàng mặc quần áo đuổi theo.

Đợi đến khi tất cả mọi người bên ngoài tủ quần áo đều đi rồi, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều mới đi ra.

Không khí trong phòng ngột ngạt khó thở khiến Cố Kỳ Việt cau mày kéo Thẩm Triều Triều đang chân tay rã rời ra khỏi phòng, vì để tránh cho Đặng Diễm quay lại nên anh không để Thẩm Triều Triều đi từ cửa chính.

Cố Kỳ Việt bế ngang cô lên, giống như sức nặng của Thẩm Triều Triều nhẹ như lông hồng, chạy một đoạn, anh nhẹ nhàng nhảy lên tường rào như một con khỉ. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống từ trên tường, bước chân Cố Kỳ Việt không ngừng.

Anh ôm Thẩm Triều Triều đi vào khu vực an toàn, sau khi xác định xung quanh không có ai mới thả Thẩm Triều Triều xuống.

“Em ổn chứ?”

Nghe Cố Kỳ Việt hỏi, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu. Cô cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lần này đến đây thật sự rất đáng giá, rất nhanh có thể khiến Vương Kiến Thiết tự ăn trái đắng!

Xiềng xích trói buộc trên người cô cũng sẽ được cởi bỏ, cô sắp được tự do, không còn phải chìm trong cơn ác mộng nữa.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều cười vui vẻ, Cố Kỳ Việt không lập tức lên tiếng.

Cứ để cô vui thêm một lát nữa đi!

...

Cố Kỳ Việt tìm được một chiếc xe ngựa thay vì đi xe buýt, anh đưa Thẩm Triều Triều về nhà nhưng chỉ đưa Thẩm Triều Triều về trước, còn anh phải đem cuốn sổ này đi.

Việc tố cáo giữa các quản đốc nhà máy cho dù là thật hay giả cũng đều sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vì vậy Cố Kỳ Việt không giao chứng cứ như lần trước mà quyết định tìm người khác giúp đỡ.

Bây giờ trời vẫn còn sớm, đi một chuyến cũng không sao. Còn về việc người nhận sổ sách có bận hay không, Cố Kỳ Việt không cần bận tâm, bởi vì lần này anh đang đứng về phía chính nghĩa. Sau nhà họ Lưu lại tóm được thêm một con chuột lớn.

Vì vậy Cố Kỳ Việt không đi xe đạp mà chạy bộ đến điểm đến, khi gặp thị trưởng Lý Nam, anh không vòng vo mà nói thẳng: “Chú Lý, cháu tìm được một thứ rất thú vị, chú xem thử.”

Nghe vậy, Lý Nam kinh ngạc nhìn sang, luôn cảm thấy đứa cháu trai của Bạch Tuyền này không đơn giản!

DTV

Sau đó khi Lý Nam nhìn thấy nội dung trên cuốn sổ, tư thế ngồi nhàn nhã ban đầu của ông ấy lập tức thay đổi, lưng thẳng tắp, đôi mắt sau cặp kính trở nên nghiêm nghị, sắc bén.

So với nhà họ Lưu bị tóm trước đó, chủ nhân của cuốn sổ này còn tham lam hơn! Nếu là thật thì không thể tưởng tượng nổi thành phố Giang Lâm đã bị thiệt hại bao nhiêu tiền, không được, chắc chắn phải bắt người này lại ngay!

“Là ai?”

“Vương Kiến Thiết, quản đốc nhà máy cơ khí.”

Nghe đến cái tên này, Lý Nam lại kinh ngạc một lần nữa, theo như ông ấy được biết, Vương Kiến Thiết là một người trầm ổn, mỗi lần ông ấy đến nhà máy cơ khí thị sát đều nghe thấy công nhân hết lòng khen ngợi gã.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 141: Chương 141



Thực sự là biết người biết mặt không biết lòng!

So với tin đồn, hiển nhiên chứng cứ xác thực có sức thuyết phục hơn. Tuy nhiên dù sao cũng là bắt giữ một quản đốc nhà máy, trong đó có rất nhiều khó khăn cần phải giải quyết.

Lý Nam suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói với Cố Kỳ Việt: “Tôi sẽ xử lý chuyện này nhưng tạm thời không thể tiết lộ ra ngoài.”

Cố Kỳ Việt hiểu ý gật đầu, thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, Lý Nam suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Kỳ Việt à! Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tìm một công việc ở chính quyền thành phố Giang Lâm chưa?”

“...”

Thấy Cố Kỳ Việt không nói gì, Lý Nam không bỏ cuộc, tiếp tục dụ dỗ: “Một công việc chính thức, cậu có thể nhậm chức bất cứ lúc nào, còn có tôi ở đây, không cần phải lo lắng gì cả.”

Ông ấy thấy Cố Kỳ Việt không chỉ sửa xe giỏi mà còn liên tiếp vạch trần những kẻ th*m nh*ng, nhân tài như vậy chắc chắn phải giữ lại!

Về phần những lời đồn bên ngoài nói Cố Kỳ Việt là một tên côn đồ, Lý Nam cười, giơ tay đẩy gọng kính, tất cả đều là bịa đặt, thanh niên trai tráng thì nóng tính một chút, đánh nhau cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, những người anh đánh đều là lưu manh côn đồ. Coi như là làm việc tốt cho người dân.

Hơi bất ngờ khi Lý Nam muốn giữ anh lại, Cố Kỳ Việt không khỏi nhếch mép.

Thị trưởng đầu óc hồ đồ sao?

Một kẻ cứng đầu như anh mà làm việc trong chính phủ... Lý Nam dám nghĩ nhưng anh không dám làm, hơn nữa anh cũng không thích kiểu làm việc gò bó, mất tự do. Chính vì khi còn nhỏ từng đánh mất nên bây giờ anh càng thêm trân trọng tự do. Vì vậy cho dù Lý Nam có kể ra bao nhiêu lợi ích, anh cũng sẽ không đồng ý.

Tuy nhiên, nói chuyện cũng cần có kỹ năng, nhìn Cố Kỳ Việt có vẻ khó gần nhưng thực chất anh rất thông minh, cũng hiểu rõ cách cư xử, biết không thể từ chối thẳng thừng: “Chú Lý, bây giờ cháu chưa muốn đi làm, đợi sau này rồi tính.”

Còn về việc khi nào muốn đi làm? Có lẽ là kiếp sau?

Thấy Cố Kỳ Việt không có ý định ở lại làm việc bên cạnh mình, Lý Nam tiếc nuối thở dài, tiếc vì đã bỏ lỡ một hạt giống tốt, cũng không biết sau này sẽ làm lợi cho ai.

Đương nhiên Lý Nam sẽ không tức giận vì Cố Kỳ Việt từ chối, bỏ qua chuyện này không nói đến nữa, hai người bắt đầu thảo luận về việc “giải quyết Vương Kiến Thiết”.

Bây giờ trong tay đã có chứng cứ, lẽ ra phải lập tức ra lệnh bắt Vương Kiến Thiết. Nhưng mà...Chỉ có một cuốn sổ cái thì không thể chứng minh được gì mà phải tiếp tục điều tra theo manh mối trong cuốn sổ này, đợi đến khi thu thập đủ chứng cứ xác thực mới được.

Như lần trước nhà họ Lưu sụp đổ, ngoài bằng chứng Cố Kỳ Việt đưa ra thì còn có một phần nguyên nhân là do Lưu Tư Viễn cấu kết với bọn buôn người gây họa, bị bắt quả tang tại trận, vì vậy mới liên lụy đến cha hắn là Lưu Vi Dân được xử lý đặc biệt.

Bây giờ Vương Kiến Thiết không hề có lỗi lầm gì, rất khó bắt giữ, vì vậy cần phải chờ đợi một thời gian…Nhưng cũng sẽ không quá lâu, chỉ cần chứng cứ vừa xuất hiện thì chính quyền sẽ lập tức hành động.

Cố Kỳ Việt hiểu ý gật đầu, không có ý kiến gì, nhưng đột nhiên anh lại nghĩ đến Thẩm Triều Triều. Cô luôn mong chờ và hy vọng, không biết có đợi được không?

Sau khi nói chuyện xong, Cố Kỳ Việt không nán lại lâu, lái xe Đại Sơn đang âm thầm quan sát ở cửa nhìn thấy, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Chương 142

Thật vất vả mới gặp lại được anh hùng Cố Kỳ Việt, sao lại đi nhanh như vậy chứ! Ở lại thêm một lúc nữa cũng được mà.

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Đại Sơn, Cố Kỳ Việt nhếch mép, liên tục từ chối lên xe anh ta để về nhà.

Người này thật kỳ quái.

Giải quyết được một chuyện khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù mục đích ban đầu chỉ là giúp Thẩm Triều Triều dọn dẹp chướng ngại vật, để cô có thể thuận lợi ly hôn, nhưng có thể trừng trị những kẻ sâu mọt trong xã hội vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Tiếp theo, chỉ cần chờ đợi sự việc náo động ồn ào là được, quan sát diễn biến tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt sải bước nhanh hơn, rất nhanh đã chạy về đến nhà họ Cố.

Lúc này đã là buổi chiều nhưng vẫn chưa đến giờ tan ca, vì vậy trong nhà chỉ có Thẩm Triều Triều đã về trước, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chờ anh.

Vẻ mặt ngẩn ngơ cho thấy cô đang không tập trung.

Khi Cố Kỳ Việt đẩy cửa bước vào, tiếng động vang lên đã khiến Thẩm Triều Triều lập tức hoàn hồn, cô ngồi thẳng dậy, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.

Cố Kỳ Việt vừa bước vào đã khựng lại, sau đó dời mắt đi chỗ khác một cách không tự nhiên.

Lúc nãy hai người trốn trong tủ quần áo, không thể tránh khỏi va chạm vào nhau, rõ ràng Cố Kỳ Việt không cố tình ghi nhớ nhưng bây giờ chỉ cần tùy tiện nghĩ lại, những hình ảnh trong đầu anh lại hiện lên rõ ràng đến đáng sợ.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Triều Triều dính vào cổ, nhiệt độ cơ thể cao khiến đôi mắt cô long lanh, ửng đỏ, kèm theo mùi thơm đặc trưng của thảo dược, giống như vẫn đang thì thầm bên tai anh. Cô đang nói gì vậy?

Hình ảnh trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Cố Kỳ Việt cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cơn đau khiến anh tỉnh táo trở lại...

Anh cau mày, cảm thấy trạng thái của mình không đúng lắm, khi nhìn về phía Thẩm Triều Triều một lần nữa, Cố Kỳ Việt trở nên lạnh nhạt.

Anh nhìn Thẩm Triều Triều, dửng dưng nói: “Tôi đã đưa cuốn sổ cho thị trưởng rồi, tin rằng sẽ sớm có tin tức thôi.”

Thẩm Triều Triều vẫn luôn quan tâm đến tiến triển của sự việc, lúc này không nhận ra thái độ lạnh nhạt của Cố Kỳ Việt. Tuy cô tiếc nuối vì không thể bắt Vương Kiến Thiết ngay lập tức, nhưng nghe nói thị trưởng đã tiếp nhận, cô cũng yên tâm.

Thị trưởng thành phố Giang Lâm là người tốt. Nhưng người tốt thường c.h.ế.t sớm. Trong ký ức về cuộc sống tương lai đột nhiên xuất hiện trong đầu Thẩm Triều Triều, cô bị những thủ đoạn hèn hạ của Vương Kiến Thiết hành hạ đến mức mất ngủ cả đêm, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ không biết khi nào sẽ có người ném những thứ bẩn thỉu vào sân.

Lúc đó cô cũng từng lấy hết can đảm tố cáo Vương Kiến Thiết nhưng lại giống như đá chìm đáy biển, không một tiếng động.

Mãi cho đến khi thị trưởng đột nhiên liên lạc với cô, nói với cô rằng đừng từ bỏ hy vọng, sẽ sớm nhìn thấy ánh sáng...

Những lời này khiến Thẩm Triều Triều vô cùng xúc động, nghĩ rằng cuối cùng mình đã khổ tận cam lai nhưng sự việc phát triển lại nằm ngoài dự đoán.

Thị trưởng Lý Nam bị tố cáo tham ô công quỹ, biển thủ tài sản quốc gia,... nhiều tội danh chồng chất, cuối cùng bị kết án tử hình.

DTV

Đây chính là giọt nước tràn ly khiến sau khi Thẩm Triều Triều biết tin, cô đau lòng khóc rất lâu, sau đó đến văn phòng thanh niên xung phong đăng ký xuống nông thôn...

Sau khi tự mình trải qua đoạn ký ức này, Thẩm Triều Triều phân tích, có lẽ thị trưởng đã để mắt đến Vương Kiến Thiết từ lâu, vì vậy mới chú ý đến người bị Vương Kiến Thiết bức bách là cô.

Cũng có khả năng là do thị trưởng muốn đối phó với Vương Kiến Thiết nhưng không thành công, dẫn đến bản thân gặp nguy hiểm, cuối cùng bị vu oan giá họa... Bây giờ đã nắm được tiên cơ, tương lai chắc chắn sẽ thay đổi. Cô chính là ví dụ điển hình nhất!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 142: Chương 142



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 143: Chương 143



Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Triều Triều thoải mái hơn, không còn lo lắng như trước nữa, cô ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, mỉm cười ngọt ngào nói: “Em làm một ít bánh ngọt, anh ăn thử nhé?”

Tất cả những điều này đều là nhờ có Cố Kỳ Việt.

Anh là một đại công thần!

Anh giúp cô xua tan cơn ác mộng trong cuộc sống tương lai, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến Thẩm Triều Triều biết ơn, muốn làm những gì có thể cho Cố Kỳ Việt.

Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều với vẻ mặt phức tạp. Ban đầu anh muốn giữ thái độ lạnh lùng, giữ khoảng cách với Thẩm Triều Triều, nhưng sau khoảng thời gian ở chung này, rõ ràng anh không thể đối xử lạnh nhạt với cô như trước nữa. Giống như bây giờ, anh không thể quay người bỏ đi, vì anh bắt đầu để ý đến cảm xúc của Thẩm Triều Triều chứ không phải giống như trước đây, chỉ xem cô là một người xa lạ.

Hơn nữa, trút giận lên Thẩm Triều Triều vì những suy nghĩ lung tung của bản thân là không công bằng với cô.

Cố Kỳ Việt thầm thở dài, sau đó bước đến, ngồi xuống đối diện Thẩm Triều Triều, im lặng cầm một miếng bánh ngọt lên ăn.

Cho dù là nấu ăn hay làm bánh ngọt, đồ ăn vặt, thành phẩm của Thẩm Triều Triều đều rất ngon. Ngon đến mức khiến người ta phải xuýt xoa.

Có điều lúc này Cố Kỳ Việt lại ăn hơi không ngon miệng, đợi đến khi ăn xong một miếng, ngồi ở trên ghế sofa, anh không nhịn được nằm ngửa ra sau, đồng thời đưa tay che khuất mắt, trong lòng mệt mỏi.

DTV

Sau đó phải làm thế nào? Quả nhiên vẫn là nên rời đi một khoảng thời gian, có lẽ sẽ khôi phục như thường.

Từ nhỏ Cố Kỳ Việt không chỉ thích sách về máy móc mà còn đọc một số sách khác, trong đống kiến thức lộn xộn được lưu trữ trong não bộ, anh có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến trạng thái bây giờ của mình thay đổi. Là do hormon hỗn loạn nhất thời đang quấy phá.

Đang lúc Cố Kỳ Việt cảm thấy bực bội trong lòng, ghế sô pha bên cạnh đột nhiên lún xuống, đợi đến khi anh lười biếng bỏ tay đang che mắt ra thì lập tức nhìn thấy Thẩm Triều Triều đang lo lắng tới gần.

Lo lắng Cố Kỳ Việt mấy ngày nay mệt mỏi, cô lấy hết can đảm nói: “Trước kia em có học mát xa trong sách, mẹ nói tay nghề của em rất tốt... Em cũng mát xa giúp anh nhé!”

Thẩm Triều Triều tim đập như nai con, gương mặt ửng hồng, đôi mắt đen sáng ngời nhưng lại né tránh.

Vẻ ngoài thiếu nữ mới biết yêu khiến Cố Kỳ Việt đau đầu, anh cẩn thận nhớ lại những hành động gần đây của mình, có lẽ anh đã biểu hiện ra sự mê hoặc giả dối Thẩm Triều Triều.

Bọn họ cần phải nói chuyện rõ ràng.

“Cảm ơn nhưng không cần đâu, Thẩm Triều Triều, thật ra tôi...”

Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết lời, cửa lớn đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Vương Thải Hà cười ha hả, dương dương tự đắc khoe khoang với những người bạn già của mình: “Cháu dâu của tôi là đẹp nhất thiên hạ, các người không ăn được nho lại nói nho chua, đợi đến lúc nào Triều Triều rảnh rỗi, tôi chắc chắn phải...”

Vương Thải Hà đang nói thì đột nhiên nhìn thấy Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đang ngồi trên ghế sofa khiến bà ấy ngạc nhiên dừng lại.

Tại sao bọn nhỏ lại trở về nhanh như vậy? Còn tưởng rằng phải ở bên ngoài thêm vài ngày nữa chứ!

Đối với chuyện này, Vương Thải Hà giơ cả hai tay hai chân đồng ý, để những người trẻ tuổi vun đắp tình cảm nhiều hơn. Tốt nhất là vun đắp ra một kết tinh tình yêu.

“Bà muốn cái gì? Vương Đại Mỹ, từ nhỏ bà đã có tính cách này rồi, lúc nào cũng thích người đẹp, bây giờ là xã hội nào rồi, phải đề cao tự do yêu đương!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 144: Chương 144



“Đúng vậy đúng vậy, bà cứ như vậy mà bán cháu trai của mình đi, rốt cuộc cháu dâu đẹp đến mức nào?”

“Thật sự giống như tiên nữ sao? Hay là Vương Đại Mỹ bà đang nói khoác, rõ ràng con dâu tôi mới là bông hoa của Giang Lâm. Lúc còn trẻ, người theo đuổi con bé nhiều vô số kể, cuối cùng con trai tôi mới may mắn có được con bé.”

Vừa nói chuyện, mấy người bước chân không ngừng, rất nhanh đã đi theo Vương Thải Hà vào phòng khách.

Sau đó nữa...

“Ôi chao, trời ơi, con bé này cũng xinh quá đi!”

“Vương Đại Mỹ, lần này bà không nói dối, ôi chao, thật xứng đôi với cháu trai bà, giống như Ngưu Lang Chức Nữ vậy...”

“Chu Tiểu Nha, không biết dùng từ thì đừng có nói, cái gì mà Ngưu Lang Chức Nữ, rõ ràng là trời sinh một đôi... Ha ha ha, những bà già chúng ta đến không đúng lúc rồi, đôi vợ chồng son người ta đang thân mật kìa!”

Sau khi một đám bà lão nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, lại nhìn hai người đang ngồi chung một ghế sofa, lập tức ồ lên trêu chọc đôi vợ chồng trẻ, khiến gương mặt Thẩm Triều Triều không khỏi đỏ bừng, cô hơi bất an cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Cố Kỳ Việt bên cạnh sắc mặt cũng tối sầm, biết thế anh đã dẫn Thẩm Triều Triều lên lầu hai nói chuyện rồi, kết quả bây giờ có muốn nói cũng không nói được nữa, anh kiên trì giải thích cho hai người: “Bà Lưu, chúng cháu chỉ đang nói chuyện phiếm thôi ạ, không làm gì khác.”

“Được rồi được rồi, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, chúng tôi hiểu.”

“...”

Đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của các bà cụ, Cố Kỳ Việt lựa chọn im lặng. Sau đó anh nhìn thấy Thẩm Triều Triều sợ hãi co rúm không dám nhúc nhích, ánh mắt anh trầm xuống, chuyển sang trò chuyện với mấy bà cụ.

Đều là người quen biết cả, nói chuyện cũng không cảm thấy gò bó. Cùng lúc đó, Cố Kỳ Việt giả vờ như không có chuyện gì đứng dậy, kéo Thẩm Triều Triều ra sân giống như túm lấy gáy con mèo vẫn không nhúc nhích, mặc cho người ta xếp đặt.

Còn chơi rất vui.

Trong lòng Cố Kỳ Việt nghĩ như vậy rồi nhìn sắc mặt Thẩm Triều Triều đã tái nhợt sau khi rời khỏi vòng vây của mọi người. Cô thở hổn hển, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

DTV

“Ra sân đi dạo một lát đi, đợi đến khi nào họ về hết thì...”

“Tiểu Việt à, cái bánh ngọt này mua ở đâu vậy, ngon quá! Nhanh lại đây nhanh lại đây, bà nội con cứ khăng khăng nói là tự làm ở nhà, thật hay giả vậy?”

Cố Kỳ Việt bận rộn, chỉ dặn dò qua loa một câu, lập tức quay người trở về phòng khách, tiếp tục trò chuyện với các bà cụ, tránh cho mấy bà cụ nóng tính lại cãi nhau.

Trước đây cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Thẩm Triều Triều nhìn bóng lưng Cố Kỳ Việt xoay người rời đi, không nhịn được mím môi cười, vui vẻ chuẩn bị đi xem hoa mình trồng thế nào rồi, nhưng đúng lúc này, ngoài sân có tiếng người gõ cửa.

Chưa kịp để Thẩm Triều Triều lên tiếng hỏi, người bên ngoài đã chủ động lên tiếng: “Xin chào, có ai ở nhà không, tôi là Vương Kiến Thiết, đến tìm Thẩm Triều Triều!”

Nghe thấy ba chữ Vương Kiến Thiết, mặt Thẩm Triều Triều lập tức lộ rõ vẻ cảnh giác.

Cô cũng không còn tâm trạng đi xem hoa mình trồng nữa, vừa nghĩ đến người đứng ngoài cửa chính là Vương Kiến Thiết, cô hơi căng thẳng nắm chặt góc áo, không biết tại sao Vương Kiến Thiết lại xuất hiện vào lúc này? Chẳng lẽ gã đã phát hiện ra chuyện của cô và Cố Kỳ Việt?

Ngoại trừ lý do này, Thẩm Triều Triều không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Dù sao với tính cẩn thận của Vương Kiến Thiết, dưới tình huống nhà họ Cố đang chèn ép gã, gã sẽ không làm ra hành động khác thường là chủ động đến nhà thăm hỏi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 145: Chương 145



Bây giờ sổ sách vừa mới được gửi đến tay thị trưởng Lý Nam, liệu Vương Kiến Thiết có phát hiện ra sớm và ảnh hưởng đến quá trình điều tra hay không?

Nghĩ đến những điều này, trái tim Thẩm Triều Triều đập thình thịch liên hồi khiến cô khô cả cổ họng.

“Đứng ngây ra đó làm gì?”

Đang lúc Thẩm Triều Triều che n.g.ự.c muốn bình tĩnh lại, giọng nói của Cố Kỳ Việt vang lên từ phía sau.

Cô giống như vừa tìm được chỗ dựa, vội vàng quay đầu lại, run rẩy giơ tay chỉ về phía cửa sân. Đôi mắt hạnh mang theo vẻ kích động rõ ràng: “Vương Kiến Thiết đến rồi!”

Cố Kỳ Việt vốn đang trốn khỏi những lời trêu chọc của các bà cụ để ra ngoài hít thở không khí, nghe thấy vậy, sắc mặt anh lập tức thay đổi, nhíu mày, giống như Thẩm Triều Triều, anh biết lần này Vương Kiến Thiết đến đây không phải chuyện tốt.

Là Lý Thúy Hồng mật báo? Hay là Đặng Diễm phát hiện sổ sách bị mất?

“Cố Kỳ Việt!” Trong lúc Cố Kỳ Việt đang suy đoán, Thẩm Triều Triều xoay người chạy đến bên cạnh anh, hơi sợ hãi đưa tay nắm lấy cánh tay anh, lo lắng hỏi: “Nếu như hắn ta phát hiện sổ sách bị mất thì có thể trốn thoát tội không?”

Không phải Thẩm Triều Triều đang làm quá mọi chuyện mà là trong ký ức về cuộc sống ác mộng ở tương lai, việc thị trưởng Lý Nam đột nhiên bị kết tội đã đủ kỳ lạ rồi.

Vậy mà Vương Kiến Thiết vẫn có thể bình an vô sự sống sót, ngay cả Chu Lam giúp cô đòi lại công đạo cũng chỉ có thể bắt được những kẻ xấu trong công xã, không thể nào chạm đến những người có chức vị cao hơn.

Tại sao kẻ xấu lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?!

Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt ngấn lệ, đầy vẻ uất ức.

“Sẽ không đâu.”

Cố Kỳ Việt nhận ra Thẩm Triều Triều đang kích động, anh không quan tâm đến cánh tay bị nắm chặt, kiên định trả lời, xua tan sự bất an trong lòng Thẩm Triều Triều.

Có lẽ là do khoảng thời gian ở chung với Cố Kỳ Việt, cô biết Cố Kỳ Việt chưa bao giờ nói dối. Vì vậy anh nói sẽ không thì sẽ không, lần này chắc chắn sẽ bắt được Vương Kiến Thiết!

Lúc hai người đang nói chuyện, Vương Kiến Thiết đứng ở bên ngoài sắc mặt khó coi, nhíu mày lo lắng, thấy trong sân không có động tĩnh gì, gã tiếp tục giơ tay gõ cửa: “Có ai ở nhà không, tôi có việc gấp!”

Vốn dĩ khoảng thời gian này trôi qua yên bình khiến Vương Kiến Thiết thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đã quá cẩn thận rồi.

Con gái của Thẩm Hà kia đâu phải người bình thường, cho dù có xinh đẹp thì cũng có tật xấu, cho dù có tin đồn nhà họ Cố hài lòng với cô ta như thế nào, ai biết được là thật hay giả, gã không cần phải như chim sợ cành cong.

Nhà họ Cố sẽ không vì Thẩm Triều Triều mà đối phó với gã. Ngay cả người đàn ông mà Thẩm Triều Triều gả cho, vừa kết hôn đã rời khỏi nhà, rõ ràng là bất mãn với Thẩm Triều Triều!

Vừa nghĩ đến những bức thư đã bị mình thiêu hủy, Vương Kiến Thiết đau lòng không thôi, những thứ đó đều là do gã cố ý thu thập, bên trong đều là thư do những người phụ nữ từng bị gã chơi đùa viết, là minh chứng cho sự quyến rũ của gã, hoặc là những lời lẽ e ấp, hoặc là những lời lẽ táo bạo, mỗi lần mở ra đều khiến tâm trạng gã vui vẻ.

Có điều đúng lúc Vương Kiến Thiết bắt đầu hối hận, Đặng Diễm đột nhiên tìm đến cửa, gã vội vàng nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy mới cho Đặng Diễm vào nhà.

DTV

Để duy trì hình tượng tốt đẹp bên ngoài, Vương Kiến Thiết rất cẩn thận trong việc qua lại với phụ nữ.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 146: Chương 146



Ví dụ như Lý Thúy Hồng, người phụ nữ góa chồng có quan hệ lâu nhất với gã, mỗi lần gã đều lấy cớ đi công tác, tìm cơ hội lén lút đến gặp cô ta, cho dù có bị người khác bắt gặp thì cũng lấy cớ đi thăm người thân để lừa gạt.

Khu vực phía nam thành phố Giang Lâm cách khá xa khu vực phía bắc, thông tin cũng không được lưu thông nhanh chóng.

Hơn nữa, mỗi lần gã đều che giấu rất kỹ, không ai biết rõ diện mạo của gã, Lý Thúy Hồng cũng rất hợp tác với gã, vì vậy Vương Kiến Thiết rất thích lén lút hẹn hò với cô ta, chỉ tiếc là người phụ nữ này có quá nhiều tâm tư.

Gã chỉ có thể chơi đùa, không thể qua lại lâu dài. Còn Đặng Diễm đang ở trong nhà gã, Vương Kiến Thiết khinh thường bĩu môi, chỉ là một con đàn bà d*m đ*ng ngu ngốc, nếu không phải nhà trống dễ thu hút trộm cắp, gã cũng sẽ không để người phụ nữ này ở lại.

Trong lòng khinh thường Đặng Diễm, thái độ của Vương Kiến Thiết đối với cô ta cũng không tốt, vừa vào cửa đã khó chịu nói: “Đặng Diễm, trước đây tôi đã nói với cô rồi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến tìm tôi, nếu bị người khác nhìn thấy thì tôi tiêu đời!”

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vương Kiến Thiết, Đặng Diễm sợ hãi không biết nên mở miệng như thế nào, nghĩ đến tình hình cấp bách, cuối cùng cô ta đành liều mạng nói: “Hôm nay sau khi em về nhà, phát hiện có người đã động vào giường đất.”

“Cái gì!”

Nghe Đặng Diễm nói vậy, sắc mặt Vương Kiến Thiết thay đổi, gã vội vàng túm lấy tay Đặng Diễm, lay mạnh: “Có trộm sao? Không phải tôi đã bảo cô ở nhà sao, cô đi đâu vậy?”

DTV

“Em... em cũng không ngờ tới...”

Đặng Diễm sợ hãi không dám nói nhiều, Vương Kiến Thiết tức giận đẩy cô ta ngã xuống đất. Sau đó cũng không chần chừ, gã vội vàng lái xe của nhà máy đến căn nhà ở phía nam thành phố Giang Lâm để kiểm tra tình hình.

Còn Đặng Diễm khóc lóc thảm thiết thì bị gã đuổi ra ngoài, không cho cô ta quay lại nữa. Đợi đến khi Vương Kiến Thiết vội vã vào nhà, gã lật tấm nệm trên giường đất lên, đi đến chỗ giấu quyển sổ, vội vàng nhấc gạch lên, kết quả bên trong trống không.

Biến mất rồi!

Quyển sổ biến mất rồi!

Nhìn thấy quyển sổ đã biến mất, Vương Kiến Thiết như người mất hồn, gã ngã ngồi trên giường đất, trán lấm tấm mồ hôi, run rẩy đưa tay đ.ấ.m mạnh xuống giường, vẻ mặt hung ác nghĩ xem rốt cuộc là ai?

Người có thù oán với Vương Kiến Thiết không ít nhưng hầu hết đều đã bị gã g.i.ế.c hoặc đánh cho tàn phế.

Gã và người đứng đầu hội Cách Vĩ bí mật có quan hệ làm ăn, cùng nhau kiếm tiền, chỉ cần chia cho bọn họ nhiều lợi nhuận một chút, đương nhiên sẽ được bọn họ bao che...

Nếu không phải thế lực sau lưng nhà họ Cố quá mạnh, Vương Kiến Thiết cũng sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Vì vậy nghĩ đến nhà họ Cố, Vương Kiến Thiết lập tức có manh mối, vội vàng phái người đi dò hỏi xem gần đây có người lạ mặt nào xuất hiện hay không.

Kết quả nghe nói có một nam một nữ đến tìm Lý Thúy Hồng, nghe nói hai người là vợ chồng, kết quả là hôm nay Lý Thúy Hồng đã dọn nhà đi nơi khác, không còn ở khu nhà tập thể nữa.

Vương Kiến Thiết chậm một bước, Lý Thúy Hồng đã chuyển đi rồi. Gã tức giận bất lực, cuối cùng chỉ có thể mua t.h.u.ố.c lá và rượu đến tìm người đứng đầu hội Cách Vĩ, muốn nhờ anh ta giúp đỡ giải quyết vấn đề...

Kết quả, vừa đến cửa nhà người đứng đầu hội Cách Vĩ thì đã thấy cảnh sát đang bao vây.

Người đứng đầu hội Cách Vĩ vốn dĩ vênh váo tự đắc, bây giờ lại bị áp giải đi với vẻ mặt nhếch nhác.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 147: Chương 147



Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Vương Kiến Thiết càng hoảng sợ hơn, gã có linh cảm chẳng lành. Vì vậy cũng không kịp điều tra thêm, chạy đến nhà họ Cố, muốn cầu xin Thẩm Triều Triều.

Gã chỉ là yêu thích cô từ cái nhìn đầu tiên nên mới không thể kiểm soát được bản thân. Không thể vì chuyện này mà hủy hoại cả đời gã được, bất kể Thẩm Triều Triều đưa ra yêu cầu gì, gã đều đồng ý, chỉ cần cô không khiến gã gặp chuyện!

Cho dù quyển sổ có khả năng rất lớn đã bị bại lộ nhưng với năng lực của nhà họ Cố, muốn bao che cho gã cũng không phải là không thể!

“Thẩm Triều Triều, cô mở cửa ra, tôi xin cô đấy, cô có thể tha cho tôi một con đường sống không? Tôi chỉ là quá thích cô, chỉ cần cô tha cho tôi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa!”

Trong sân, Thẩm Triều Triều nghe Vương Kiến Thiết nói những lời buồn nôn, cô chán ghét mím môi.

Cố Kỳ Việt bên cạnh không nói gì chỉ nhíu mày, anh cúi đầu nhìn Thẩm Triều Triều, hỏi ý kiến của cô: “Em có muốn gặp hắn ta một lần không? Xem dáng vẻ chó nhà có tang của hắn ta kìa.”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Kiến Thiết cũng biết anh đoán không sai, Cố Kỳ Việt không giống như Thẩm Triều Triều lo lắng, anh cũng không phải chưa xem qua nội dung trên sổ sách, phải nói là Vương Kiến Thiết tổng hợp thông tin rất tốt. Từng thông tin đều rõ ràng, dễ dàng truy xét khiến việc điều tra giảm bớt không ít phiền phức.

Còn về việc thị trưởng Lý Nam nói phải đợi thêm một thời gian, chẳng qua chỉ là lời khiêm tốn mà thôi, không quá hai ngày là có thể bắt Vương Kiến Thiết lại rồi, bây giờ chưa rảnh để ý đến gã là bởi vì muốn bắt con cá lớn nhất.

Chờ sau khi tóm được con cá lớn, có thể bình tĩnh xử lý những con tôm nhỏ, mặc cho chúng có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.

Mà khi nghe được lời nói của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh mang theo vài phần bất cần đời nhưng lại ấm áp giống như mặt trời thiêu đốt.

Đối với cuộc sống ác mộng đeo bám cô bấy lâu nay, Thẩm Triều Triều nghĩ cô phải vẫy tay chào tạm biệt nó.

Vì vậy Thẩm Triều Triều rất nhanh gật đầu thật mạnh khiến Cố Kỳ Việt bật cười, đưa tay nắm lấy tay cô: “Đừng sợ.”

Chỉ nắm một cái rồi buông ra, tin tưởng Thẩm Triều Triều đã lấy lại tinh thần, tiếp tục dũng cảm.

DTV

Cố Kỳ Việt biết những người bị hại yếu đuối thường sẽ sợ hãi khi nhìn thấy kẻ gây tội ác.

Bởi vậy đương nhiên anh sẽ không để Thẩm Triều Triều một mình đối mặt, anh dẫn cô đi đến trước cổng sân, thấy Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị xong cũng không trì hoãn, đưa tay mở cổng sân ra.

Vương Kiến Thiết không ngừng gõ cửa, nhìn thấy cửa mở ra, lập tức mừng rỡ vô cùng, cho đến khi gã nhìn thấy người mở cửa là Cố Kỳ Việt, ác bá khét tiếng thành phố Giang Lâm này.

Gã rụt cổ lại, ánh mắt liếc nhìn Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt, khác với vẻ thích giấu đầu che mặt trước đây, Thẩm Triều Triều bây giờ không che giấu gì cả, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta nhìn đến ngây người.

Khác với vẻ gầy yếu trong ảnh, Thẩm Triều Triều đứng trước mặt trông sinh động, càng thêm hấp dẫn.

Vương Kiến Thiết che giấu sự bất mãn trong lòng, gã vội vàng nói với Thẩm Triều Triều: “Thẩm Triều Triều, xem như nể mặt mũi nhiều năm ba cô cùng tôi làm việc trong nhà máy cơ khí, tha cho tôi lần này đi! Nếu tôi xảy ra chuyện, nhà máy cơ khí cũng tiêu đời, cô cũng không muốn nhìn thấy nhà máy mà ba cô vất vả bảo vệ bị hủy hoại đúng không?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 148: Chương 148



Nghe Vương Kiến Thiết sử dụng thủ đoạn ép buộc đạo đức để uy h**p, Cố Kỳ Việt nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường.

Lại nhìn về phía Thẩm Triều Triều, linh cảm mách bảo anh rằng cô sẽ không bị lừa gạt, trên thực tế đúng là như vậy.

Thẩm Triều Triều lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Kiến Thiết, chỉ cảm thấy gã thật đáng ghê tởm: “Cho dù không có tôi cũng sẽ có người khác tố cáo anh, Vương Kiến Thiết, gieo gió gặt bão, đây là kết cục mà anh phải nhận!”

Bây giờ nhìn thấy kẻ ác cúi đầu, trong lòng Thẩm Triều Triều bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt, giống như đang nằm mơ vậy.

Vốn dĩ vì cuộc sống ác mộng trong tương lai mà cô lo lắng sợ hãi, bây giờ lại giống như lồng giam bị mở ra, chú chim nhỏ được tự do bay ra ngoài, tự do tự tại bay lượn trên bầu trời.

Vứt bỏ được gánh nặng, Thẩm Triều Triều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng quyết tâm của cô vẫn rất kiên định.

Chắc chắn phải khiến Vương Kiến Thiết phải trả giá đắt!

“Các người không nên dồn tôi vào chỗ chết, Thẩm Triều Triều, cô sẽ hối hận, cô chắc chắn sẽ hối hận!”

Gã vốn tưởng rằng có thể thuyết phục được Thẩm Triều Triều, nhưng trái tim Thẩm Triều Triều như được làm bằng sắt, cho dù có nhắc đến Thẩm Hà ba cô, cô cũng không hề d.a.o động.

Vương Kiến Thiết biết tính toán của gã đã thất bại.

Có Thẩm Triều Triều và nhà họ Cố ở phía sau theo sát không tha, Vương Kiến Thiết biết rõ mình tiêu đời rồi. Có điều cho dù gã có tiêu đời cũng sẽ không để cho người khác sống yên ổn.

Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Kiến Thiết trở nên u ám, độc ác như được tôi luyện từ trong hận thù.

Trong mắt gã chỉ còn lại một mình Thẩm Triều Triều, gã không cam tâm siết chặt con d.a.o bấm trong tay, đều là do Thẩm Triều Triều mà gã mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

DTV

Nếu Thẩm Triều Triều dựa vào gương mặt này để lật ngược tình thế, vậy thì gã sẽ hủy hoại gương mặt này. Đến lúc đó, Thẩm Triều Triều cũng đừng mong sống yên thân.

Vì vậy sau khi biết không thể thương lượng, Vương Kiến Thiết đột nhiên bùng nổ, giơ con d.a.o trong tay lên định rạch vào mặt Thẩm Triều Triều...

Thế nhưng Cố Kỳ Việt đứng bên cạnh Thẩm Triều Triều đâu phải để làm cảnh, sao có thể để Vương Kiến Thiết làm hại người trước mặt anh được?

Cố Kỳ Việt giơ tay lên đánh một cái thật mạnh, đánh rơi con d.a.o trong tay Vương Kiến Thiết, sau đó nhấc chân đá gã từ cửa sân ra ngoài, giống hệt với cảnh tượng đá người ở đồn cảnh sát hôm đó.

Chuyện này khiến Thẩm Triều Triều vốn không còn chú ý đến nỗi sợ hãi khi bị người ta dùng d.a.o uy h**p, đôi mắt cô lại sáng rực nhìn Cố Kỳ Việt, sự ngưỡng mộ dâng lên trong lòng, giống như sau lưng anh có thêm một vòng hào quang vậy.

“Thẩm Triều Triều, đồ đàn bà độc ác, tao muốn g.i.ế.c mày, cùng c.h.ế.t với tao đi, tao tuyệt đối sẽ không tha cho...”

Dù Vương Kiến Thiết bị Cố Kỳ Việt đá văng xuống đất vẫn lớn tiếng gào thét đầy oán hận, muốn bôi nhọ thanh danh của Thẩm Triều Triều khiến Cố Kỳ Việt nhíu mày tức giận.

Loại người này đúng là xấu xa đến tận cùng.

Cố Kỳ Việt cũng không khách sáo với Vương Kiến Thiết, sải bước chân dài đi nhanh về phía trước, rất nhanh đã đến trước cửa sân, giơ chân lên giẫm mạnh lên mặt Vương Kiến Thiết, anh dùng sức nghiền nát khiến Vương Kiến Thiết đau đớn kêu lên thảm thiết.

Nhưng điều này cũng không khiến Cố Kỳ Việt dừng lại, anh tùy ý cúi người xuống. Khuôn mặt điển trai mang theo vẻ bất cần đời, nụ cười mang theo sự chế giễu tr*n tr**: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, với tính tình này của mày, cũng không lấy nước tiểu soi lại bản thân mình đi!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 149: Chương 149



Cố Kỳ Việt cao lớn tuấn tú, đứng chung một chỗ với Vương Kiến Thiết già nua gầy gò...

So về ngoại hình, hai người vốn dĩ không có gì để so sánh, càng khỏi phải nói đến Vương Kiến Thiết bây giờ đang bị giẫm dưới chân, càng thêm phần chật vật.

Những người trốn trong bóng tối nhìn trộm thấy cảnh tượng này cũng âm thầm gật đầu đồng ý với lời nói của Cố Kỳ Việt.

Một số người vừa rồi còn đang xì xào bàn tán về Thẩm Triều Triều, bây giờ cũng không dám nhiều lời nữa, sợ bị Cố Kỳ Việt không kiêng nể gì mà giẫm một cái dưới chân. Bị thương không nói, còn rất mất mặt.

Còn những thiếu niên cùng nhau trốn trong bóng tối nhìn trộm thì hò reo không ngớt, cảm thấy anh Kỳ Việt thật sự rất ngầu, chờ bọn họ lớn lên cũng phải trở nên mạnh mẽ như vậy!

“Tiểu Việt, đừng để hắn ta chạy, bà vừa mới gọi người báo cảnh sát rồi! Tên khốn kiếp, dám đến nhà họ Cố giương oai, thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi.”

Sau khi Cố Kỳ Việt nhấc chân giẫm lên mặt Vương Kiến Thiết, ép gã phải ngậm miệng lại, trong sân vang lên giọng nói mắng chửi giận dữ của bà Vương.

Ngay sau đó một đám các bà cụ cầm theo cán bột, cuốc, xẻng,... xông ra, dẫn đầu là bà Vương, tay cầm con d.a.o làm bếp vung lên vun vút, hùng hổ xông về phía bên này.

Mà sau khi những bà cụ khác nhìn thấy Cố Kỳ Việt đã chiếm thế thượng phong, họ lập tức kéo bà Vương lại, vội vàng khuyên nhủ: “Vương Đại Mĩ, bà bình tĩnh một chút, cháu trai bà lợi hại như vậy, đâu cần bà phải ra tay, cứ để đám trẻ tụi nó giải quyết đi!”

“Đúng đó, đúng đó, ôi chao, vừa nãy chạy nhanh quá, eo của tôi.”

“Ha ha ha, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, người phụ nữ Vương Đại Mỹ này ghê gớm lắm, dám đánh lén bọn giặc Nhật, đánh người ta đến nửa sống nửa chết, cứu không ít người…”

“Nói đi cũng phải nói lại, lúc ấy bà ấy đã để ý đến Cố Cảnh Lâm rồi, nếu không thì đã chẳng có gan lớn như vậy.”

Vài bà lão bà một câu, tôi một câu, thành công ngăn cản Vương Thải Hà nhưng bà ấy vẫn hậm hực “hừ” một tiếng, cứng cổ giải thích cho bản thân: “Chu Tiểu Nha, bà thật thối tha, tôi lúc nào mà chẳng lợi hại.”

Lời nói đó cũng không phủ nhận những lời khác, khiến các bà cụ lập tức cười ầm lên.

Mà Cố Kỳ Việt đang giẫm lên người Vương Kiến Thiết cũng bất lực, nhưng nếu đã báo cảnh sát rồi thì cứ để Vương Kiến Thiết đến đồn cảnh sát ngồi trước đã, cũng tránh cho gã lại gây thêm chuyện rắc rối. Đến lúc đó chính phủ điều tra xong, kết án cũng tiết kiệm được quá trình bắt giữ.

Nghĩ đến Thẩm Triều Triều vừa mới bị dọa sợ, Cố Kỳ Việt nghiêng đầu nhìn sang, kết quả là thấy Thẩm Triều Triều đang nhìn Vương Thải Hà với ánh mắt ngưỡng mộ, đôi mắt sáng rực.

Cố Kỳ Việt nhìn cô một lúc, sau đó không nhịn được đưa tay lên day day trán, khẽ cười thành tiếng. Được được! Chỉ cần cô không sao là tốt rồi.

Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có người đến, lại là người quen, cảnh sát Chu, ông ấy kéo Vương Kiến Thiết đang bị giẫm đến ngất xỉu dưới chân Cố Kỳ Việt ra, vẻ mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

Cảnh sát Chu không ngờ Vương Kiến Thiết được người người khen ngợi lại là loại người như thế này! Cầm hung khí xông vào nhà người khác, mưu toan hành hung... Đường đường là một quản đốc nhà mấy mà lại làm ra chuyện như thế này, thật sự là khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

DTV

Ngoài ra, cuối cùng ông ấy cũng được nhìn thấy gương mặt thật của Thẩm Triều Triều, đây chính là nguyên nhân chính khiến cảnh sát Chu kinh ngạc. Chẳng ai nói với ông ấy Thẩm Triều Triều lại xinh đẹp như vậy!
 
Back
Top Bottom