Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 120: Chương 120



Cố Kỳ Việt có đủ tự tin rằng mình có thể giải quyết vấn đề này để Thẩm Triều Triều không còn lo lắng.

Cảm xúc của cô hôm nay lên lên xuống xuống nên trông cả người có vẻ hơi mệt mỏi.

Nhưng tinh thần cô lại rất phấn khởi.

Đây là niềm vui sướng phát ra từ đáy lòng cô sau khi biết có thể khiến người xấu bị trừng phạt, Thẩm Triều Triều cảm thấy cô hiện giờ đang cởi bỏ từng tầng gông xiềng vây trên người mình, sau này cũng sẽ không bị quấy nhiễu nữa.

Mà khi tâm trạng của Thẩm Triều Triều dâng cao, Cố Kỳ Việt đi bên cạnh lại nhìn cô một cái, nhân tiện bây giờ có cơ hội, anh bèn thử hỏi: “Thẩm Triều Triều, em vẫn luôn rất sợ gặp người khác sao? Là bởi vì gương mặt của mình à?”

DTV

Cố Kỳ Việt từ lâu đã tò mò về sự đặc biệt khác thường của Thẩm Triều Triều, nhưng lúc trước không quen thuộc lắm nên anh cũng không tiện hỏi.

Quan hệ bây giờ của hai người coi như đã là “kề vai chiến đấu”, hỏi một chút cũng không sao.

Nếu Thẩm Triều Triều không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép cô phải vạch vết sẹo của mình ra.

Chẳng qua sau khi Thẩm Triều Triều sửng sốt một chút cũng không giấu giếm: “Không phải, lúc nhỏ em rất bình thường, sau đó từng bị bọn buôn người bắt cóc, tuy em đã được cứu về kịp thời nhưng lại bắt đầu e ngại tiếp xúc cùng người lạ.”

Giọng nói của Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng, kể lại những gì mình đã trải qua khi còn nhỏ.

Cô cũng không nói quá chi tiết.

Chỉ là nỗi sợ hãi tứ cố vô thân lúc ấy cùng với sắc mặt kinh khủng của bọn buôn người đã để lại bóng ma tâm lý cho Thẩm Triều Triều, suýt chút nữa thôi là cô đã ngồi trên xe lửa rời đi.

Bị chuốc thuốc, cả người xụi lơ, cô lặng lẽ rơi nước mắt, nghe tiếng còi xe lửa vang lên.

Xe lửa sắp chạy rồi.

Còn người đàn ông và người phụ nữ ngồi bên cạnh thì cười vang, trước khi xung quanh không có hành khách nào, hai người vô cùng tham lam mà thảo luận về cô bé mình vừa lừa được xinh đẹp ra sao, bất kể là bán cho đàn ông có sở thích đặc biệt hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t để phối âm hôn cũng đều rất có giá trị.

Lời bọn họ giống như d.a.o cùn cắt thịt khiến Thẩm Triều Triều sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.

Nhưng cô khi ấy còn quá nhỏ, không có khả năng kháng cự.

Cô chỉ có thể chờ đợi vận rủi đến trong cơn ngạt thở khó chịu, nhưng ông trời vẫn thương xót cô, trước khi xe lửa khởi hành, hành khách cuối cùng lên xe phát hiện có gì đó không ổn nên đã trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới.

Sau đó...

Ký ức của Thẩm Triều Triều không được đầy đủ, cô chỉ nhớ giọng nói của người phát hiện cô bị lừa bán rất êm tai, đáng tiếc lúc đó cả người cô đổ đầy mồ hôi, đang hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì cô đã về đến nhà rồi.

Từ đó cô mới bị bệnh.

Cô bắt đầu sợ hãi người khác, không dám bước ra khỏi cửa nhà.

Cô tưởng rằng chỉ là nhất thời chưa hồi phục, nhưng khi trạng thái như vậy kéo dài nửa năm, ba mẹ Thẩm Triều Triều là Thẩm Hà và Bạch Vân đã nhận ra sự khác thường, bắt đầu cổ vũ cô ra ngoài chơi đùa cùng với những người bạn khác.

Nếu lúc nào cô cũng ở trong nhà, có lẽ tình trạng sẽ tồi tệ hơn.

Đồng thời ba mẹ hỏi thăm có bệnh viện nào có thể chữa trị loại chứng bệnh đặc biệt này hay không, nhưng đáng tiếc là dù cho có hỏi đến nhiều bệnh viện lớn nhỏ hơn đi nữa thì cũng chỉ chữa được ngoại thương và nội thương.

Đất nước vừa mới giải phóng được vài năm, mặc dù đang nỗ lực phát triển nhưng vẫn luôn có những khu vực không thể quan tâm đến được.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 121: Chương 121



Bọn họ chỉ có thể tự mình nghiên cứu, cố gắng giúp Thẩm Triều Triều khôi phục bình thường.

Nhưng mà Thẩm Triều Triều tuổi còn nhỏ vừa bước chân ra khỏi cửa nhà đã ngất xỉu vì quá mức căng thẳng, thử mấy lần cũng đều như thế, thân hình cô gầy gò, tạng người cũng ốm yếu khiến Bạch Vân đau lòng, không muốn bắt ép cô nữa.

Sợ tiếp xúc với người khác thì không tiếp xúc nữa, không thể ra ngoài thì không cần ra ngoài!

Bà và Thẩm Hà sẽ lớn lên cùng Thẩm Triều Triều!

Chỉ là...

Không ngờ bọn họ không thể cùng cô đi đến cuối cùng.

Thẩm Triều Triều nhớ tới ba mẹ đã qua đời.

Cảm nhận được tình yêu của ba mẹ nên Thẩm Triều Triều cũng từng muốn cố gắng thử xem.

Kết quả Bạch Vân mẹ cô qua đời vì bệnh khiến ngôi nhà này như phủ kín bóng ma, Thẩm Triều Triều trở nên khủng hoảng bất an hơn nữa, vô số lần khóc đến mức tỉnh dậy trong cơn ngủ mơ.

Cô không thể nào chấp nhận được.

Nhưng hiện thực lạnh như băng lại vô cùng tàn khốc, không chừa lại một chút ảo tưởng nào.

Sau khi mẹ qua đời, ba cũng trở nên già đi rất nhiều, ông thường xuyên đứng trong sân ngẩn người, nhưng khi ở trước mặt Thẩm Triều Triều, ông vẫn sẽ cố gắng giữ vững tinh thần.

Ông vừa làm ba lại làm mẹ, mỗi khi có bà mối tới cửa đều bị ông đánh ra ngoài.

Ông cũng từng hứa hẹn trong đêm Trung thu đoàn viên rằng sẽ luôn ở bên con gái mình... Nhưng cuối cùng ông vẫn vi phạm lời hứa, trước mặt là lợi ích quốc gia, ông vì cứu vớt tài liệu quan trọng của xưởng mà chết.

“Thì ra là vậy.”

Cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng biết vì sao Thẩm Triều Triều e sợ người khác.

Cũng vào lúc này, anh cảm thấy mình và Thẩm Triều Triều có cùng cảnh ngộ, hai người khi còn bé đều đã trải qua những chuyện đau khổ, chẳng qua Thẩm Triều Triều không có tính tình cứng rắn và năng lực như anh, thế nên mới khủng hoảng bất an như ốc sên co lại trong vỏ.

Nhưng cũng chính bởi vậy mà lại có thể khiến Thẩm Triều Triều chịu đựng cảm giác sợ hãi bước ra khỏi nhà, tên Vương Kiến Thiết này thật đáng chết!

Không muốn nhìn thấy Thẩm Triều Triều tiếp tục đắm chìm trong khổ sở nữa, Cố Kỳ Việt suy nghĩ một chút, anh quyết định nói chuyện khác để dời đi sự chú ý, về phần muốn nói cái gì...

Mấy loại chuyện như đánh nhau thì vẫn nên quên đi!

Nhưng những thứ khác dường như không có ý nghĩa gì.

Cố Kỳ Việt không nghĩ rằng mình sẽ kể ra cảnh ngộ mà anh đã gặp phải trong quá khứ, không cần phải nhiều lời với loại chuyện khiến người ta cảm thấy không thoải mái này, mà không chừng Thẩm Triều Triều cũng không thích nghe nói về những gì anh đã trải qua khi còn ở quân khu.

Nơi nào cũng có tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa, một ít lưu manh lại càng coi đây là niềm vui.

DTV

Cố Kỳ Việt từ nhỏ đã cao lớn, bởi vậy lúc bị đưa đến quân khu, liếc mắt một cái biết anh mới mười mấy tuổi, hơn nữa không để lộ thân phận đặc biệt là ông nội của anh là tư lệnh Cố Cảnh Lâm, thế nên lúc ấy anh đã bị sỉ nhục vô cùng thê thảm.

Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không phải loại người tốt bụng, bị sỉ nhục thì sẽ phản kích.

Mặc dù sau đó sẽ bị đ.ấ.m đá một trận.

Nhưng những người đó đánh càng ác, anh lại càng mang thù, sau đó cố gắng ăn cơm rèn luyện rồi đánh trả lại toàn bộ.

Ở trong kiểu hoàn cảnh áp lực thế này lâu ngày, cho dù có là thánh nhân cũng không thể chịu nổi, bởi vậy Cố Kỳ Việt cũng sẽ lâm vào trong tâm trạng cực đoan, chút chân thiện mỹ ít ỏi trước kia bắt đầu dần dần đi xa, khiến trong đầu anh không có mấy suy nghĩ tốt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 122: Chương 122



Anh chỉ muốn lôi kéo mọi người cùng trở nên xui xẻo.

Chẳng qua, ngay khi tư tưởng của Cố Kỳ Việt còn nhỏ đang nhanh chóng trở nên lệch lạc, đột nhiên có một ngày anh lại thoát khỏi hoàn cảnh áp lực này, khiến sự xấu xa hiện lên trong lòng anh lại bị đè xuống một lần nữa.

Sau khi tuổi tác dần dần lớn lên, may mà Cố Kỳ Việt không đi vào con đường sai lầm.

Anh trưởng thành lành mạnh, sống cuộc sống buông thả.

Hết ngày này đến ngày khác.

Anh không quan tâm đến những thứ khác.

Vì vậy, khi bọn côn đồ chủ động gây sự, anh sẽ vung nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề.

Khi người bên ngoài đồn đãi anh là ác bá, anh cũng sẽ không cố ý giải thích gì cả. Kết quả không ngờ thanh danh của anh đã thối đến vậy, mà còn có phụ nữ xuất hiện đòi gả cho!

Cuộc sống của anh cũng đã thay đổi rất nhiều!!!

Cố Kỳ Việt không khỏi tiếp tục nhìn thoáng qua Thẩm Triều Triều, lúc này anh nghĩ đến những gì mình muốn nói: “Lúc trước tôi không có ở nhà, em có đoán thử xem tôi đang làm gì?”

Lời nói này làm Thẩm Triều Triều lấy lại tinh thần, cô trừng mắt nhìn, lập tức thăm dò nói: “Đánh nhau?”

Vừa nghe đến suy đoán của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không nhịn được trợn trắng mắt, anh là người bạo lực đến vậy sao?

Mấy lần vào đồn cảnh sát trước đó đều là có nguyên nhân.

Không phải lỗi của anh!

Vì phòng ngừa Thẩm Triều Triều nói ra những lời thái quá hơn, Cố Kỳ Việt không cho cô đoán nữa, trực tiếp công bố đáp án: “Tôi ở trong nhà người quen, hỗ trợ sửa chữa một ít linh kiện máy móc, kiếm được không ít tiền.”

Nói tới đây, Cố Kỳ Việt nhìn thẳng vào Thẩm Triều Triều, mặc dù không nói gì nhưng trên mặt lại là vẻ đắc ý “Mau hỏi tôi kiếm được bao nhiêu tiền đi”, mặt mày mang theo khí phách thiếu niên.

DTV

Rõ ràng là dáng vẻ đắc ý nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào.

Ngược lại còn cảm thấy có vài phần đáng yêu.

Có điều Thẩm Triều Triều chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, trong mắt cô mang theo nụ cười, mở miệng: “Thật lợi hại! Anh kiếm được bao nhiêu?”

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều làm theo kịch bản, Cố Kỳ Việt hài lòng lắc nhẹ đầu, thần bí vươn năm ngón tay về phía cô, dáng vẻ “có gan thì đoán đi”.

Thẩm Triều Triều suy nghĩ một chút, lớn mật suy đoán: “Năm trăm đồng?”

Phải biết rằng ba của Thẩm Triều Triều làm công nhân ở xưởng máy móc một tháng chỉ có ba mươi tám đồng, đây là tiền lương của thợ nguội cấp hai!

Bây giờ nói ra năm trăm đồng cũng là cô đoán khống rồi.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ rằng cô đoán sai rồi, sau đó không tiếp tục trêu chọc cô nữa, nói thẳng: “Thêm một số 0 nữa.”

“!!!”

Thẩm Triều Triều khiếp sợ nhìn về phía Cố Kỳ Việt.

Cô không nghe lầm đó chứ!

Con số này là có thật sao?

Mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Thẩm Triều Triều, tâm trạng của Cố Kỳ Việt vô cùng sung sướng, tất cả những linh kiện máy móc mà anh sửa chữa đều đã được báo hỏng ngay từ đầu, cho dù anh Cường bỏ ra rất nhiều công sức để lấy về tay thì cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Nhưng thành phẩm sau khi được lắp ráp lại vô cùng đáng giá, cho dù chỉ mua bán ở chợ đen cũng khiến Cố Kỳ Việt kiếm được một mớ tiền.

Chẳng qua anh không cần phải nhắc đến chuyện buôn bán ở chợ đen, dù sao nơi này cũng là một khu vực cấm.

Một khi bị bắt thì sẽ mất nửa cái mạng... Cố Kỳ Việt trước giờ chưa từng xuất hiện bên trong chợ đen, ngoại hình của anh quá mức bắt mắt, chỉ có thể ủy thác mọi thứ cho anh Cường xử lý, đây cũng là nguyên nhân anh chia một phần thù lao cho anh Cường.

Cho dù anh Cường bị bắt cũng sẽ không liên lụy đến anh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 123: Chương 123



Cố Kỳ Việt nhận đơn hàng ở chợ đen cũng là vì trùng hợp, khi đó anh vừa mới mười ba tuổi, sau khi trở về từ quân khu, mặc dù anh ở trong khu vực an toàn nhưng tinh thần lại căng thẳng không thể thả lỏng, chỉ có thể nghĩ cách tìm con đường trút ra.

Vì thế, anh quen biết anh Cường, bắt đầu bước lên con đường sửa chữa ở chợ đen.

Một không cướp, hai không trộm, kiếm tiền dựa vào bản lĩnh của mình, Cố Kỳ Việt không cảm thấy như vậy có gì không tốt.

Chỉ là, Cố Kỳ Việt nhận đơn hàng khá tùy ý, có đôi khi có thể biến mất một năm rưỡi, khiến anh Cường muốn tìm người cũng không tìm thấy đâu, chỉ có thể chờ Cố Kỳ Việt chủ động liên lạc... Sau đó Cố Kỳ Việt đánh nhau cùng bọn côn đồ, thân phận nổi tiếng tự nhiên không giấu nổi nữa.

Nhưng lúc này anh Cường đã bị Cố Kỳ Việt đánh phục rồi, đương nhiên không dám tìm tới cửa.

DTV

Bởi vậy khi Cố Kỳ Việt thay đổi thái độ từ trạng thái lười nhác chuyển sang chăm chỉ liều mạng đã khiến anh Cường rất vui mừng, đồng thời trong lòng cũng nói thầm có phải thằng nhóc này bị k*ch th*ch rồi không?

Không phải đó chứ!

Nghe nói anh đã cưới một người vợ xinh đẹp, chẳng lẽ là thứ trong đ*ng q**n không được?

Tất nhiên sau đó...

Lúc Cố Kỳ Việt ở nhà anh Cường, ngày nào cũng đều chảy m.á.u mũi mấy lần, cả người khô nóng không chịu được.

Mỗi khi nhớ tới Thẩm Triều Triều, anh đều phải xông vào trong viện xối mấy thùng nước giếng lạnh lẽo mới có thể trở lại như bình thường.

“Oa, em còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu, Cố Kỳ Việt, anh thật lợi hại!”

“Cũng được, tôi sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền, nếu em...”

Nguyên nhân Cố Kỳ Việt kiếm tiền trong khoảng thời gian này chính là để bồi thường cho Thẩm Triều Triều, tuy rằng anh cảm thấy Thẩm Triều Triều đáng thương nhưng không thể lấy tình thế hôn nhân ra để trói buộc hai người lại với nhau như vậy được.

Mặc dù mềm lòng nhưng Cố Kỳ Việt vẫn kiên trì, thế nên mới nói ra việc mình kiếm được bao nhiêu tiền để làm nền.

Đợi đến khi nói thẳng ra thì Thẩm Triều Triều cũng đã có chuẩn bị, chỉ là không đợi Cố Kỳ Việt nói xong thì một tiếng hừ lạnh kèm theo vang lên khiến trong lòng anh ý thức được không ổn.

Nhìn lại cảnh sắc quen thuộc xung quanh, hóa ra bọn họ đã về đến nhà.

Cố Kỳ Việt vừa ngẩng đầu nhìn lên đã nhìn thấy Cố Hằng ba anh đang bình tĩnh đứng ở cửa viện, gương mặt như đang nói “Thật sự không chịu dừng à”, lại nhìn khoảng cách giữa anh và Thẩm Triều Triều dựa sát vào nhau trong lúc nói chuyện phiếm.

Sau khi phát hiện khoảng cách quá gần, Cố Kỳ Việt nhanh chóng lui về phía sau vài bước.

Chỉ là biểu hiện này cũng không khiến Cố Hằng hài lòng, ngược lại còn cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thật sự không hiểu chuyện, muốn gần gũi thì trở về phòng mình, đừng cứ lôi lôi kéo kéo ở bên ngoài.

“Ba, con và Thẩm Triều Triều không làm gì cả, ba đừng hiểu lầm!”

“Được rồi, viết bản thảo phát biểu xong chưa? Mau chóng trở về viết thêm mấy bản nữa, ba sẽ giúp con chọn ra một bài tốt nhất sau đó sửa đổi lại, bảo đảm sẽ khiến con gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc!”

“...”

Vẻ mặt không tin của Cố Hằng khiến Cố Kỳ Việt trăm miệng khó cãi.

Trong lòng anh buồn bực nghĩ, lần sau nhất định phải chú ý!

...

Sau khi có manh mối mới, liên tục mấy ngày đến khuya Cố Kỳ Việt mới trở về, kết quả mỗi lần đều có thể nhìn thấy Thẩm Triều Triều ngồi ở góc tường chờ đợi.

Cô vẫn luôn ngủ sớm, trong n.g.ự.c ôm gối đầu, ngủ gà ngủ gật, nhắm mắt lại rồi ngã trái ngã phải.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 124: Chương 124



Dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng này khiến Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể tiến lên đánh thức cô, đưa Thẩm Triều Triều về phòng đi ngủ, đồng thời còn nói về tiến độ điều tra của mình.

Sau khi bọn côn đồ và anh Cường tra tìm, tổng cộng tìm ra được hai mươi lăm người phụ nữ tên là Lý Thúy Hồng, mà sau khi Cố Kỳ Việt lần lượt gặp qua mới phát hiện tất cả đều không phải.

Toàn là người già và con nít.

Không có ai trẻ tuổi cả.

Kết quả tiến độ điều tra kẹt lại ở đây, cần phải điều tra cẩn thận hơn mới được.

Dựa vào thân phận của Cố Kỳ Việt căn bản không có quyền kiểm tra thông tin nhân khẩu của thành phố Giang Lâm, nhưng Cố Hằng ba anh thì có thể, có điều quản đốc Cố vẫn luôn chú ý quy củ tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho nên Cố Kỳ Việt cũng không lãng phí thời gian.

Còn không bằng anh đi dạo bên ngoài nhiều hơn, có lẽ sẽ trùng hợp tìm được!

Mặc dù chính mình cũng biết xác suất nhỏ đến mức đáng thương, nhưng Cố Kỳ Việt vẫn kiên trì, không chỉ có một mình anh, anh còn dùng tiền thuê bọn côn đồ mình quen biết để bọn họ ra ngoài đầy đường tìm một người phụ nữ tên là Lý Thúy Hồng.

Hôm nay, Cố Kỳ Việt đã đi rất nhiều con đường, tùy tiện mua một chai nước ngọt rồi ngồi uống ở ven đường.

Trong lòng nghĩ đến khu vực phía Bắc thành phố Giang Lâm mà mình đã tìm kiếm, vậy kế tiếp chính là tìm ở khu vực phía Nam thành phố Giang Lâm...

Sau khi Cố Kỳ Việt hao hết tâm tư điều tra nhưng không tìm thấy người, tính tình bướng bỉnh của anh cũng nổi lên, cho dù Lý Thúy Hồng có trốn ở chân trời góc biển, anh cũng phải tìm cho ra!

Tóm lại, nhất định phải kéo tên Vương Kiến Thiết kia xuống ngựa, để đối phương nhận được hình phạt thích đáng!

Đang suy nghĩ về kế hoạch sau đó, kết quả tiếng phanh xe vang dội vang lên, tiếng động chỉ thuộc về xe hơi nhỏ bốn bánh khiến Cố Kỳ Việt không khỏi ngước mắt nhìn thoáng qua.

Xuất phát từ việc anh hiểu rõ về máy móc, cho dù không cần cẩn thận xem xét, chỉ nghe âm thanh thôi thì anh cũng biết chiếc xe này xảy ra vấn đề.

Bộ phận cốt lõi của chiếc xe - động cơ có vấn đề.

Để sửa chữa thì cần phải thắt chặt lại phần lỏng lẻo và kiểm tra những phần khác để tránh cho trục bị hỏng.

Về phần hiện tại?

Chiếc xe này chắc đã tắt máy, không thể khởi động lại.

Trong lòng Cố Kỳ Việt nhanh chóng liệt kê phương pháp sửa chữa ô tô như thế nào, nhưng bản thân anh vẫn ngồi ở ven đường bình chân như vại, anh cũng không có phẩm đức tốt đẹp ra tay trợ giúp người khác, mà là lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.

Cho dù anh chủ động tiến lên đề nghị trợ giúp, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không đồng ý.

Ai lại đi nhờ người lạ sửa xe chứ?

Không sợ càng sửa càng hỏng sao?

!

Cho nên, Cố Kỳ Việt cũng lười uổng phí công sức, mà khi anh lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chiếc ô tô đó quả nhiên không thể tiếp tục khởi động, cho dù khởi động thì động cơ cũng chỉ có thể phát ra tiếng vang “loảng xoảng”.

DTV

Không thể di chuyển được chút nào.

Cố Kỳ Việt “chậc” một tiếng, nếu còn tiếp tục khởi động động cơ thì chiếc xe này sẽ bốc khói đen.

Người ngồi trong xe dường như cũng biết không thể tiếp tục như vậy nữa nên chiếc ô tô nhanh chóng không còn phát ra âm thanh, khi hai người từ trên xe bước xuống lại vừa vặn đứng gần Cố Kỳ Việt.

Trên nét mặt của một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng trong hai người đó hiện lên vẻ lo lắng, trong mắt anh ta mang theo vẻ hối hận nói xin lỗi với một người đàn ông trung niên khác: “Xin lỗi thị trưởng, đều tại tôi, bây giờ không đến hội nghị kịp thì phải làm sao đây!”

“Đại Sơn, bình tĩnh! Vẫn còn một giờ đồng hồ nữa, cậu đi tìm một chiếc xe khác là có thể đến kịp.”

Người đàn ông trung niên có tướng mạo nho nhã, cho dù không đến kịp hội nghị, ông ấy cũng không hề vội vàng hấp tấp.

Mà bình tĩnh bảo tài xế đi tìm cách giải quyết khác, dù sao cũng tốt hơn là đứng ở chỗ này lãng phí thời gian. Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đầu anh nghiêng một cái, khóe miệng nhếch lên.

Đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu.

Thị trưởng...

Hẳn là có quyền tìm thông tin an trí dân số của thành phố Giang Lâm!

“Quấy rầy rồi, tôi biết sửa xe.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 125: Chương 125



Cố Kỳ Việt đột nhiên đứng dậy chặn hai người lại khiến tài xế mặc áo sơ mi trắng tên Đại Sơn giật mình, vội vàng chắn trước mặt người đàn ông trung niên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, không biết người này muốn làm gì.

Biết sửa xe sao?

Đừng nói đùa.

Đây chính là xe hơi, không phải cải trắng ngoài chợ, không giống xe đạp!

Nếu Cố Kỳ Việt có diện mạo nhã nhặn nho nhã một chút, có lẽ Đại Sơn còn nửa tin nửa ngờ nhưng mà...

Nhìn Cố Kỳ Việt cao lớn, tuy diện mạo không tệ nhưng nhìn không có khí chất của người trí thức, ngược lại giống như mấy tên du côn đầu đường xó chợ. Kiểu người chỉ cần một câu không hợp là động tay động chân. Lỡ như bị dây dưa, anh ta thì không sao, nhưng thị trưởng và xe không thể xảy ra chuyện!

Có điều Đại Sơn có thể trở thành tài xế của thị trưởng, không chỉ có kỹ thuật lái xe tốt, anh ta còn rất biết đánh nhau!

Bởi vậy anh ta không chút sợ hãi Cố Kỳ Việt, trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng cũng nói thẳng ra: “Cậu á? Đừng đùa, cậu biết chiếc xe này đắt bao nhiêu không? Cho dù chỉ hỏng một linh kiện thì cậu cũng đền không nổi!”

Đón ánh mắt đầy vẻ không tín nhiệm của Đại Sơn, Cố Kỳ Việt im lặng, khóe miệng giật giật. Linh kiện bỏ đi mà anh đã sửa cũng đủ lắp ráp được bao nhiêu chiếc xe rồi. Cũng chẳng thấy quý giá gì.

Cố Kỳ Việt không có ý định đôi co với Đại Sơn, anh lựa chọn phớt lờ, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng phía sau, đây mới là người đưa ra quyết định. Cố Kỳ Việt nhướng mày nói: “Nếu ông không tin, vậy thì thôi.”

“Đi nhanh đi, đừng ở đây...”

Mắt thấy Cố Kỳ Việt còn dám tiếp tục dây dưa, Đại Sơn trừng mắt quát lớn, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị người đàn ông trung niên phía sau đưa tay ngăn lại.

Người đàn ông trung niên đẩy mắt kính, không có thái độ gay gắt như Đại Sơn mà nói với giọng điệu ôn hòa: “Chào cậu, tôi tên Lý Nam.”

Thấy Lý Nam tự giới thiệu, biết việc này có hi vọng, Cố Kỳ Việt mừng thầm trong lòng.

Sau đó khi Cố Kỳ Việt vừa định giới thiệu tên mình, Lý Nam lại giành nói trước: “Cậu rất giống một người bạn của tôi, có lẽ, cậu biết Bạch Tuyền?”

Đột nhiên nghe thấy cái tên Bạch Tuyền, Cố Kỳ Việt ngẩn người, hơi bất ngờ gật đầu: “Ông ấy là cậu tôi.”

DTV

Không ngờ cậu lại là bạn với thị trưởng thành phố Giang Lâm.

Tuy Bạch Tuyền là cán bộ kỹ thuật thuộc diện bảo mật, một năm nửa năm cũng chẳng gặp mặt một lần nhưng quan hệ của Cố Kỳ Việt với ông ấy rất tốt.

Hồi nhỏ anh luôn nhõng nhẽo đòi đến tìm cậu chơi, mãi đến khi bị đưa đến khu quân sự mới thôi không nhắc đến nữa. Anh sợ cậu thất vọng về mình.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng Cố Kỳ Việt phức tạp, thái độ của anh đối với Lý Nam cũng nhanh chóng thay đổi, trở nên cung kính hơn rất nhiều... Đột nhiên gặp được bạn của trưởng bối khiến anh bỗng trở nên gò bó hẳn.

Lời anh nói cũng nhiều hơn: “Thị trưởng Lý, tôi thật sự có thể sửa chữa chiếc xe này, ông để tôi thử xem!”

“Ha ha, cháu trai thường giống cậu mà, Bạch Tuyền thông minh như vậy, cháu trai của anh ấy chắc chắn cũng không kém, sửa đi!”

Không để ý đến Đại Sơn bên cạnh muốn nói lại thôi, Lý Nam quyết định, sau đó cười nói: “Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là chú Lý đi!”

Cố Kỳ Việt gật đầu, sau đó cũng không dài dòng nữa. Anh lấy dụng cụ sửa chữa chuyên dụng từ trên xe xuống, động tác nhẹ nhàng lại nhanh chóng mở nắp capo. Mặc dù lúc nãy đã nghe tiếng động cơ và xác định được nguyên nhân nhưng vẫn cần kiểm tra kỹ càng một lượt.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 126: Chương 126



Vốn anh định nhân cơ hội này để người ta báo đáp, kết quả lại gặp được người có quan hệ không tầm thường. Đương nhiên phải tận tâm hơn.

Mà sau khi mở nắp capo, không chỉ động cơ cần sửa chữa mà phanh xe cũng đã cũ khiến Cố Kỳ Việt nhíu mày, vừa sửa vừa nói: “Chiếc xe này có không ít linh kiện đã cũ rồi, nếu không đổi xe thì phải thay linh kiện mới, tránh sau này đi lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”

Cố Kỳ Việt làm nghề sửa chữa ở chợ đen, giá bán cực cao, khách hàng đều là lãnh đạo nhà máy, quan chức,... Tuy bọn họ có thể làm theo quy định để xin cấp trên nhưng phải xếp hàng chờ đợi, trong tình trạng khan hiếm nguồn lực, có khi phải chờ đến mấy năm.

Vì vậy những người không chờ đợi được sẽ tìm đến những kênh khác để mua, ngoài việc không hợp pháp thì giá cả cũng rất phải chăng.

Buôn bán ở chợ đen nhiều năm như vậy, cậu cũng từng gặp phải kẻ trở mặt tố cáo, kết quả bị anh Cường xử lý, vốn dĩ không gây ra sóng gió gì, càng không liên quan đến Cố Kỳ Việt.

Anh chỉ lo sửa chữa, lấy tiền.

Chỉ là không ngờ Lý Nam đường đường là thị trưởng thành phố Giang Lâm mà xe đi lại lại cũ kỹ như vậy, sau này có thể nói với anh Cường để anh ta phát triển thêm mảng này, biết đâu lại có thêm một mối làm ăn lớn.

Còn về việc sửa chữa miễn phí, trông anh giống người hào phóng như vậy sao?

Cố Kỳ Việt vừa suy nghĩ, động tác trên tay cũng không chậm. Rất nhanh đã xử lý xong từng vấn đề, đợi đến khi tài xế Đại Sơn nửa tin nửa ngờ ngồi vào ghế lái thử khởi động, chiếc xe vốn đã c.h.ế.t máy lại thật sự nổ máy!

Đại Sơn bán tín bán nghi lái xe tiến lên rồi lại lùi về sau, mọi thứ đều rất trơn tru, ngay cả vấn đề phanh xe không ăn cũng được giải quyết khiến anh ta ngơ ngác bước xuống xe, ánh mắt nhìn Cố Kỳ Việt cũng hoàn toàn khác trước!

Đây nào phải là tên du côn chỉ biết đánh nhau, rõ ràng là nhân viên kỹ thuật siêu giỏi! Ấn tượng ban đầu đúng là hại c.h.ế.t người! Sau này anh ta sẽ không bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong nữa.

So với sự kinh ngạc của Đại Sơn, Lý Nam đã sớm đoán trước được nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thán, Bạch Tuyền từ nhỏ đã thông minh hơn người, ngay cả cháu trai cũng không kém cạnh.

DTV

Tuy Lý Nam và Bạch Tuyền quen biết nhiều năm nhưng Bạch Tuyền giấu kín chuyện gia đình. Chính vì vậy mà ông ấy không nhận ra Cố Kỳ Việt ngay lập tức.

“Thị trưởng, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, đã vậy còn rất lợi hại... Trước đây tôi từng đi cùng ông đến các nhà máy cũng chưa từng gặp kỹ thuật viên nào trẻ tuổi như vậy! Hơn nữa, bây giờ là giờ hành chính, sao cậu ấy lại ở đây?”

Lúc Lý Nam đang cảm thán, nghe thấy Đại Sơn nghi ngờ, đôi mắt sau cặp kính nheo lại, nụ cười mang theo vài phần tinh quái: “Cậu ấy tên Cố Kỳ Việt.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi lập tức khiến Đại Sơn ngẩn người.

Cố Kỳ Việt???

Là Cố Kỳ Việt sao!

Là cán bộ công chức, cho dù chỉ là tài xế, Đại Sơn cũng biết không ít chuyện, đương nhiên biết rõ vụ án buôn người lớn bị triệt phá cách đây không lâu.

Có một thanh niên tên là Cố Kỳ Việt, trong tình huống bọn buôn người đông người, thế lực mạnh vẫn không sợ nguy hiểm, chiến đấu với chúng!

Lúc ấy cho dù chỉ nghe kể lại cũng khiến Đại Sơn nghe mà sục sôi nhiệt huyết.

Đây mới là người đàn ông đích thực! Anh ta rất muốn kết giao với người anh hùng này!

Kết quả là... Là anh ta có mắt như mù, người mà anh ta ngưỡng mộ bây giờ đang đứng trước mặt! Thế mà lại không nhận ra…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 127: Chương 127



Cố Kỳ Việt đang dùng khăn lau vết bẩn trên tay rất nhạy bén, anh vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy người tài xế vừa rồi còn ghét bỏ mình, bây giờ lại dùng ánh mắt cực kỳ nhiệt tình nhìn chằm chằm. Thật lòng mà nói, có hơi ghê tởm.

Cố Kỳ Việt nhíu mày, không để ý đến anh ta, bây giờ đã sửa xong xe cũng đến lúc đưa ra yêu cầu rồi.

“Chú Lý, cháu muốn tìm một người, chú có thể giúp cháu một tay được không ạ?”

DTV

“Ừm?”

Cố Kỳ Việt không muốn nói dối cũng không muốn tiết lộ quá nhiều, may mà Lý Nam cũng không phải người thích truy hỏi đến cùng, nể mặt Bạch Tuyền và Cố Hằng, ông ấy có thể tạo điều kiện cho Cố Kỳ Việt.

Nhưng sau đó Lý Nam vẫn cảnh cáo: “Tôi có thể giúp cậu nhưng không được làm chuyện vi phạm pháp luật, nếu không tôi sẽ chấp pháp theo lẽ công bằng, tuyệt đối không dung túng.”

“Chú Lý yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện xấu đâu.”

Nghe thấy lời cảnh cáo, Cố Kỳ Việt cười cười, sau đó nghiêm túc cam đoan khiến Lý Nam cũng không giữ được vẻ nghiêm túc nữa, ông ấy mở cửa xe phía sau, bảo Cố Kỳ Việt lên xe.

...

Có thị trưởng hỗ trợ, Cố Kỳ Việt có được danh sách những người tên “Lý Thúy Hồng” trong toàn thành phố Giang Lâm, không ít, ước chừng mấy trăm người.

May mà có một số thông tin có ghi chú tuổi tác, có thể loại bỏ một nửa số người không phù hợp.

Tiếp theo chính là sắp xếp người đi điều tra kỹ càng, tìm cho ra người!

Sau đó Cố Kỳ Việt từ chối lời đề nghị nhiệt tình của Đại Sơn, không để ý đến vẻ mặt thất vọng của anh ta, anh cầm danh sách đến chỗ bọn du côn thường lui tới, trong túi áo cũng có đủ tiền.

Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, đám du côn không ai từ chối, tranh nhau nhận việc.

Vì vậy đến ngày hôm sau, bọn họ đã tìm được người, ở khu ổ chuột cuối phố Nam thành phố Giang Lâm.

Tuổi không lớn lắm, hai mươi lăm tuổi, là một góa phụ.

“Trông cũng chỉ thường thôi nhưng dáng người ngon lắm, cũng rất mạnh mẽ, lúc bọn tôi hỏi thăm thì tình cờ gặp được cô ta, con đàn bà này gan to thật, sờ n.g.ự.c cô ta...”

“Được rồi.”

Cố Kỳ Việt lười nghe đám du côn này ba hoa, anh mất kiên nhẫn xua tay, đợi đến khi đuổi hết đám người này đi, lúc này mới chìm vào trầm tư.

Tuy đám du côn này không đứng đắn nhưng thông tin bọn họ cung cấp cũng có ích.

Ít nhất có thể biết được Lý Thúy Hồng không phải người phụ nữ đàng hoàng... Về điểm này, thật ra nhìn vào tờ giấy bị đốt kia cũng có thể đoán được, Vương Kiến Thiết gầy gò, lại còn già nữa, thế mà vẫn có người si mê cũng thật lợi hại.

Cho dù bà mối có khen Vương Kiến Thiết lên tận trời thì cũng chỉ vì địa vị quản đốc của gã mà thôi.

Cố Kỳ Việt vốn định sau khi tìm được người sẽ dẫn Thẩm Triều Triều đi cùng, nhưng bây giờ biết được Lý Thúy Hồng không phải người tốt đẹp gì, anh hơi do dự.

Anh cảm giác như vậy là đang dạy hư Thẩm Triều Triều.

Giống như vẩy mực lên tờ giấy trắng, phá hỏng vẻ đẹp thuần khiết ban đầu, sau này có muốn khôi phục lại cũng không được.

Có điều mỗi lần về nhà, nhìn thấy dáng vẻ kiên trì chờ đợi của Thẩm Triều Triều...

Chuyện trừng trị Vương Kiến Thiết, Thẩm Triều Triều còn tích cực hơn cả anh, có thể thấy được từ việc cô cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi, cô muốn tham gia chứ không phải là người đứng ngoài cuộc. Giống như ở trong vườn hoa của mình, tự tay nhổ cỏ dại, để những bông hoa tươi thắm đua nhau khoe sắc.

Cố Kỳ Việt khẽ thở dài, anh bực bội đưa tay gãi đầu, có anh ở bên cạnh trông chừng, tiếp xúc một hai lần chắc cũng không sao. Vẫn là nên dẫn cô đi cùng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 128: Chương 128



Sau khi quyết định, bây giờ trời còn sớm, Cố Kỳ Việt về nhà gọi Thẩm Triều Triều, lúc nghe được tin tức này, cô ngẩn người, không ngờ lại tìm được người nhanh như vậy.

Cố Kỳ Việt lợi hại thật!

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều hoàn hồn, nghĩ đến việc sắp được gặp Lý Thúy Hồng, cũng có nghĩa là có cơ hội lật đổ Vương Kiến Thiết, cô vui mừng đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng kích động.

Sau đó cô mong chờ hỏi lại một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi tìm cô ta sao?”

Nhìn Thẩm Triều Triều như con quay nhỏ xoay vòng vòng, Cố Kỳ Việt cố nhịn cười, gật đầu.

Thẩm Triều Triều nghe thấy câu trả lời chắc chắn, không nhịn được reo lên một tiếng, sau đó nói Cố Kỳ Việt đợi cô một chút.

Cô lập tức chạy về phòng thay quần áo, ăn mặc giống như lần trước, đeo khẩu trang vào sẽ không quá nổi bật.

“Lần này chúng ta phải đến phí nam thành phố Giang Lâm, khoảng cách không gần, nếu đi bộ thì sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta sẽ đi xe buýt, được không?”

“... Được!”

DTV

Thẩm Triều Triều không gật đầu ngay, cô do dự một lúc sau đó mới kiên định trả lời.

Đã mười năm rồi cô chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hồi còn rất nhỏ cô từng đi xe buýt, trong ký ức chỉ nhớ là xe rất cao và chạy rất nhanh khiến Thẩm Triều Triều hơi lo lắng.

Mỗi khi đến một nơi mới hay tiếp xúc với những thứ xa lạ, cô đều cảm thấy vô cùng căng thẳng bất an nhưng mà... Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô rất may mắn, bên cạnh luôn có người đồng hành.

Có người quen biết đi cùng, có thể giảm bớt khủng hoảng, bất an cũng sẽ dần tan biến.

Cũng khiến lúc Thẩm Triều Triều nhìn về phía Cố Kỳ Việt, trong mắt cô ánh lên sự vui vẻ, mang theo sự tin tưởng mà chính cô cũng không nhận ra, giống như đốm lửa nhỏ trong đêm lặng lẽ tỏa sáng trong bóng tối.

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết quyết tâm của cô đã định, không thể lay chuyển.

Anh cũng không nói gì thêm, chỉ cần tìm được Lý Thúy Hồng, nếu như mọi chuyện thuận lợi, rất có thể trong tay cô ta có điểm yếu của Vương Kiến Thiết.

Ví dụ như thư từ qua lại.

Có điều một khi lấy lý do quan hệ nam nữ bất chính ra để tố cáo thì không chỉ Vương Kiến Thiết bị bắt mà Lý Thúy Hồng cũng không hay ho.

Cho nên tốt nhất là có thêm chứng cứ khác, phòng trường hợp Lý Thúy Hồng chống đối, không hợp tác.

Nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, chuẩn bị kỹ càng mới có thể tránh được việc trở tay không kịp khi xảy ra sự cố bất ngờ.

Sau khi dặn dò Vương Thải Hà một phen, hai người đi ra khỏi nhà họ Cố, đến trạm xe buýt công cộng chờ đợi. Đợi đến khi xe buýt chạy đến, từ cửa sổ xe nhìn vào trong, lít nhít tất cả đều là người.

Sau tiếng còi xe vang dội, xe công cộng dừng lại, lập tức trong xe vang lên tiếng nói: “Tất cả chen chúc về phía trước, để cho người phía sau đi lên, này, nói anh đấy, đừng đứng ở đó cản trở!”

Đám đông chen chúc như cá trong nước khiến Cố Kỳ Việt càng do dự, nhớ tới Thẩm Triều Triều vì suýt nữa bị lừa bán mà sợ đám đông, nhưng xe buýt đi thông phía nam thành phố Giang Lâm một ngày chỉ có hai chuyến.

Bỏ lỡ chuyến này sẽ phải chờ tới ngày mai.

Đang lúc không biết nên làm gì, Thẩm Triều Triều kéo ống tay áo anh đi về phía trước, miệng nói: “Không sao, em làm được!”

Thay vì nói là nói cho Cố Kỳ Việt, càng giống như là tự nói với chính mình.

Có điều một người ngay cả đường cái cũng không dám đi, bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cho dù trong lòng có cổ vũ mình thế nào cũng khiến Thẩm Triều Triều lập tức cứng đờ tại chỗ.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 129: Chương 129



Cửa xe đã mở ra, người bên trong nhìn qua.

Từng ánh mắt như hóa thành thực chất quét đến làm tay chân Thẩm Triều Triều lại bắt đầu run rẩy.

Nhưng cô vừa mới xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng bất an, Cố Kỳ Việt ở bên cạnh đột nhiên chủ động, sải bước đôi chân dài, lần này đổi thành anh kéo Thẩm Triều Triều lên xe.

Nhìn tấm lưng cao lớn rộng rãi phía trước, che chắn cô hoàn toàn.

“Đi đâu?”

“Đường Bảo Vệ, thành phố Nam.”

Đi qua cửa xe “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, người bán vé ngồi ở ghế trước, thành thạo hỏi muốn đi đâu. Đợi đến khi Cố Kỳ Việt nói xong, chị ta lập tức xé xuống một tấm vé xe: “Đi qua mười trạm, giá vé một hào ba xu.”

“Lấy hai vé.”

Sau khi mua vé xong, trong sự thúc giục của nhân viên bán vé, xe càng trở nên chật chội.

Lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều cũng phải chen chúc trong đó.

Cố Kỳ Việt cao lớn đứng vững, người xung quanh vốn dĩ không dám chen qua.

Nhìn dáng vẻ bất cần đời kia cũng không phải người đứng đắn gì.

Ngược lại Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt lại trở thành quả hồng mềm, bị đám người xô đẩy, giống như hoa cỏ đang đứng trong cuồng phong mưa rào, run rẩy đáng thương nhưng không cách nào tránh khỏi cánh hoa lá cỏ bị thổi bay ướt đẫm.

Nhưng Thẩm Triều Triều lại không dám nói lời nào vào lúc này, cô chỉ có thể rụt vai lại để giảm bớt tiếp xúc với người khác khiến Cố Kỳ Việt càng nhìn càng nhíu mày, nhưng ở trong xe buýt chật chội cũng không tìm được chỗ trống, cuối cùng anh chỉ có thể đưa tay kéo Thẩm Triều Triều vào lòng, dùng thân thể che chắn cho cô khỏi sự chen lấn của người khác.

Cũng may xe buýt lộn xộn cũng không có ai để ý đến hành động này. Mãi đến khi được Cố Kỳ Việt bảo vệ kín mít, sự khủng hoảng không ngừng dâng lên của Thẩm Triều Triều mới tiêu tan một chút, nhưng vẫn hơi bất an...

Cô đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, trong lòng hơi chán nản, cô vốn tưởng rằng trạng thái của mình đã tốt hơn không ít, đã có thể miễn cưỡng thích ứng với việc ra ngoài rồi.

Lần này cô cũng là muốn giúp đỡ, không muốn để Cố Kỳ Việt một mình bận rộn, nhưng bây giờ cô lại trở thành gánh nặng. Nếu như không mang theo cô, Cố Kỳ Việt sẽ càng thoải mái hơn.

DTV

Càng nghĩ càng khổ sở, Thẩm Triều Triều cúi đầu xuống, bàn tay nắm lấy góc áo cũng từ từ buông ra, cả người giống như một cây nấm nhỏ ở góc tường âm u bị cảm xúc tiêu cực bao vây, héo mòn dần.

Dáng vẻ này khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy thì lập tức bực bội, anh đưa tay lên kéo b.í.m tóc cô, anh cũng rất không thích ứng nhưng lại không thể ném Thẩm Triều Triều ra khỏi người, chỉ có thể để cô bị ép nhìn lại, mới mở miệng nói: “Nắm chặt vào, đừng để bị chen đi mất.”

Trong xe buýt, ngoài hành khách ra còn có gà vịt ngỗng, heo con, dê con... đủ loại động vật, mùi hương trên xe cũng theo đó trở nên kỳ quái, khiến người ta chỉ muốn bịt mũi lại.

Mà lúc này Cố Kỳ Việt lại không có phiền não này, bởi vì Thẩm Triều Triều đang dựa vào người anh rất thơm. Một mùi thơm rất đặc biệt, giống mùi thảo dược thanh mát dễ chịu.

Tuy không thể che lấp hoàn toàn mùi hương hỗn tạp trong xe nhưng cũng có thể giảm bớt phần nào khiến cho mũi anh không bị tra tấn nhưng cũng bởi vậy, mùi hương quá mức mãnh liệt từ người Thẩm Triều Triều khiến Cố Kỳ Việt bắt đầu bối rối.

Phụ nữ đều thơm như vậy sao? Lại còn mềm mại nữa chứ?

“Cố Kỳ Việt, có phải em rất phiền phức không? Vừa vô dụng lại cứng đầu.”
 
Back
Top Bottom