Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 150: Chương 150



Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Thẩm Triều Triều ở đồn cảnh sát, lần này cuối cùng cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Vương Kiến Thiết có ý đồ xấu nên mới trèo tường vào nhà họ Thẩm.

Cố Kỳ Việt đúng là nhặt được bảo bối rồi!

Bên này, cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của cảnh sát Chu nhìn sang, Cố Kỳ Việt nhíu mày khó hiểu, lúc này người đông mắt nhiều, anh cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cảnh sát Chu trông chừng Vương Kiến Thiết cho kỹ, đừng để gã chạy mất.

Từ sau khi cảnh sát xuất hiện, những người xung quanh “ầm” một cái ùa ra, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính đứng hóng chuyện khiến bọn họ vô cùng phấn khích, còn có không ít người nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thẩm Triều Triều mà cảm thán không thôi.

Cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy, buổi tối thằng nhóc nhà họ Cố chắc chắn sẽ cười đến tỉnh cả ngủ.

Cảnh tượng hơi hỗn loạn, sau khi Cố Kỳ Việt giao Vương Kiến Thiết cho cảnh sát Chu, anh lập tức dẫn Thẩm Triều Triều đang bất an vì bị người ta nhìn chằm chằm cùng với đám bà cụ già rồi mà vẫn còn sung sức quay trở vào sân, cách ly với những ánh mắt soi mói bên ngoài.

Nhưng Thẩm Triều Triều lại không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa, khi nhìn thấy các bà cụ dũng cảm xông ra, khóe mắt cô đỏ hoe vì cảm động, cô biết những người này đều là những người tốt bụng..

Nhớ đến lúc trước nghe được các bà hỏi thăm về bánh ngọt, Thẩm Triều Triều lập tức tràn đầy động lực đi vào bếp. Cô không dám nói gì, vậy thì dùng hành động để bày tỏ lòng biết ơn, làm nhiều món ngon một chút!

...

Sau khi Vương Kiến Thiết bị cảnh sát đưa đi, ngày hôm sau, tin tức gã bị tình nghi biển thủ tài sản quốc gia và tội g.i.ế.c người được lan truyền khắp nơi khiến dư luận xôn xao.

Chính phủ cũng nhanh chóng đưa ra phán quyết đối với Vương Kiến Thiết trong ngày hôm đó. Phán xử tử hình.

Khác với vụ án của phó thị trưởng Lưu Vi Dân trước đó, có sổ sách làm bằng chứng, vốn dĩ không cần Vương Kiến Thiết khai báo bất cứ thông tin gì, vì vậy ngày thi hành án được ấn định rất nhanh.

Chính là ba ngày sau.

Vào ngày thi hành án, hiện trường đầy ắp người, tất cả đều là công nhân của nhà máy cơ khí, bọn họ xám xịt trừng mắt nhìn Vương Kiến Thiết, không thể tin được gã lại lừa gạt bọn họ lâu như vậy!

Trong tiếng mắng chửi, tiếng s.ú.n.g vang lên, cho dù Vương Kiến Thiết có không cam lòng thế nào thì gã cũng đã chết.

Nhà họ Cố nghe được tin Vương Kiến Thiết đã chết, mọi người đều rất vui mừng, Thẩm Triều Triều đang làm bánh ngọt trong bếp mỉm cười, vui vẻ vẽ hình lên bánh, là những hình mà các bà cụ thích.

Còn trong phòng khách, Vương Thải Hà u oán nhìn các bà bạn già, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Mấy bà đủ rồi đó, ngày nào cũng đến đây, nhà tôi thành nhà của mấy bà rồi hả?”

Đến thì đến, lại còn tranh giành đồ ăn với bà ấy, vốn dĩ bà ấy muốn ăn bao nhiêu thì ăn, bây giờ chỉ có thể ăn được một hai cái. Chuyện này làm sao bà ấy có thể nhịn được đây?

Bây giờ Vương Thải Hà hận không thể cầm chổi đuổi hết đám người này đi cho rồi.

DTV

“Triều Triều làm bánh ngọt ngon như vậy, chúng tôi đương nhiên phải đến rồi, nếu như không phải sợ cháu gái vất vả, một ngày ba bữa chúng tôi đều ăn ở nhà bà.”

“Đúng đó, tôi chưa bao giờ được ăn bánh ngọt nào ngon như vậy, đều là nhờ phúc của Vương Đại Mỹ bà.”

“Bà tìm đâu ra cô cháu dâu tốt như vậy thế, sao tôi lại không gặp được nhỉ, nếu không phải cháu trai bà đẹp trai, tài giỏi, tôi chắc chắn sẽ cướp người.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 151: Chương 151



Mấy bà bạn già chơi với nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không còn khách sáo gì nữa khiến Vương Thải Hà nghe xong lời nói muốn cướp người kia thì lập tức trợn mắt.

Hừ, không biết lúc trước là ai còn nói bà bán cháu trai cơ đấy!

Mấy bà cụ vui vẻ trò chuyện một lúc, thật ra cũng không có ý định ở lại nhà họ Cố, sau đó vui vẻ cầm theo bánh ngọt ra về khiến Vương Thải Hà vô cùng buồn bực.

Trong đĩa vốn dĩ đầy ắp bánh ngọt, bây giờ chỉ còn lại vài cái.

Vương Thải Hà “ôi” một tiếng, đưa tay lên xoa ngực, quyết định ngày mai chắc chắn sẽ không cho bọn họ bước vào cửa nữa... Đúng lúc Vương Thải Hà hạ quyết tâm thì Thẩm Triều Triều bưng một đĩa bánh ngọt từ trong bếp ra.

Chỉ cần nhìn một cái đã khiến bà Vương quên hết buồn bực, gương mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ.

Quan hệ thân thiết đúng là tốt!

Có thể được thiên vị.

DTV

“Bà nội, trong bánh có đường, không được ăn nhiều, nhiều nhất là năm cái thôi!”

“Được được được.”

Nghe Thẩm Triều Triều dặn dò, Vương Thải Hà vội vàng gật đầu, một mâm bánh ngọt đầy ắp như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy thỏa mãn rồi.

Đang lúc hai người nói chuyện, Cố Kỳ Việt từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa ngáp dài. Cái giá phải trả cho việc thức khuya đọc sách tối qua chính là bây giờ anh mơ mơ màng màng không tỉnh nổi.

Có điều sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, Cố Kỳ Việt lập tức tỉnh táo hơn không ít.

Anh thuận tay cầm một miếng bánh ngọt lên đưa vào miệng, nhìn Thẩm Triều Triều, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Tay nghề làm bánh ngọt của em thật sự rất tuyệt, ngon lắm.”

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều hơi ngượng ngùng rũ mắt xuống, không dám nhìn Cố Kỳ Việt.

Thoát khỏi ràng buộc, giờ đây cô bớt đi vẻ u ám phiền muộn, bộc lộ rõ tính cách thật, giống như một đóa hướng dương luôn đuổi theo ánh mặt trời, mang theo sự hoạt bát vốn có.

So với Cố Kỳ Việt chậm tiêu, Vương Thải Hà đang ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt đã nhận ra điều đó.

Bà ấy hơi tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn đứa cháu trai chỉ biết ăn uống của mình, sau đó nhắc đến chuyện đã được xác định từ hôm trước: “Tiểu Việt à, thời gian tổ chức đại hội biểu dương đã được xác định rồi, là nửa tháng nữa, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu chưa?”

“...”

Cố Kỳ Việt đang ăn uống vui vẻ, kết quả một câu nói của Vương Thải Hà đã khiến anh chìm vào im lặng.

Đừng có nhắc đến chuyện mất hứng vào lúc này chứ!

Cố Kỳ Việt vốn tưởng rằng đại hội biểu dương sẽ bị trì hoãn mãi không tổ chức như những hoạt động khác.

Kết quả là... thị trưởng Lý Nam đã tự mình quyết định, yêu cầu đặc biệt khẩn trương tiến hành. Bởi vậy trong tình hình mọi việc đều thuận lợi, đại hội biểu dương sẽ được tổ chức suôn sẻ.

Điều này khiến Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.

Cố điều chỉ có một mình anh băn khoăn, còn những người khác trong nhà họ Cố đều rất vui mừng, thậm chí đến cả quần áo mặc đi tham dự đại hội biểu dương cũng đã chuẩn bị xong, chỉ hận không thể tổ chức ngay ngày mai.

Đối mặt với câu hỏi của bà nội, Cố Kỳ Việt chỉ ậm ừ cho qua: “Đến lúc đó rồi tính ạ.”

“Sao có thể đến lúc đó rồi tính được chứ, nếu không được thì bà nội sẽ tự viết cho con!”

Đối mặt với sự hào hứng muốn thử của Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lại chìm vào im lặng một lần nữa.

Anh càng không muốn tham gia đại hội biểu dương hơn.

Vào lúc Cố Kỳ Việt đang đau đầu muốn từ chối, cửa sân bị người nào đó đẩy ra từ bên ngoài. Cố Hằng với vẻ mặt nghiêm trọng vội vã bước vào.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, ông trịnh trọng nói: “Nhà máy cơ khí xảy ra chuyện rồi!”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 152: Chương 152



Kể từ khi công bố những tội ác của Vương Kiến Thiết, trong đó có tội danh tham ô tài sản công khiến nhà máy cơ khí chịu tổn thất nặng nề. Bây giờ nhà máy đang trong quá trình sắp xếp lại.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Hằng, Cố Kỳ Việt nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, chỉ nghiêng đầu nhìn ba mình, nhướng mày hỏi: “Đã có kết quả điều tra vụ việc ở nhà máy cơ khí rồi sao ạ?”

Người bình thường không có cách nào biết được tình hình tiếp theo của nhà máy cơ khí, nhưng Cố Hằng là quản đốc nhà máy nên ông có nguồn tin tức rất đáng tin cậy.

Không chỉ có Cố Hằng, các lãnh đạo của những nhà máy khác ở thành phố Giang Lâm cũng đang tiếp tục theo dõi vụ việc này.

Họ lo lắng sẽ “rút dây động rừng”. Bất kể là có lợi dụng chức vụ để mưu cầu lợi ích cho bản thân hay không thì việc chính phủ quyết đoán xử lý như vậy, có thể sau này sẽ ban hành những quy định và điều lệ mới.

Mà bọn họ chính là những đối tượng đầu tiên phải chấp hành những quy định mới này.

“Ừ, lá gan của Vương Kiến Thiết thật sự quá lớn. Hắn ta không chỉ tự ý sửa đổi số lượng đơn đặt hàng của nhà máy cơ khí, cấu kết với nhóm lợi ích cá nhân để tuồn hàng hóa ra ngoài mà còn nhúng tay vào lô máy móc mới nhập khẩu!”

“Cái tên khốn nạn đó, cầm tiền trợ cấp của quốc gia nhưng lại mua về toàn đồ bỏ đi của nước ngoài, Vương Kiến Thiết đáng bị b.ắ.n c.h.ế.t trăm lần.”

Có thể khiến một người luôn bình tĩnh như Cố Hằng phải tức giận đến mức mắng chửi thì có thể thấy những việc mà Vương Kiến Thiết đã làm nghiêm trọng đến mức nào.

Bây giờ Vương Kiến Thiết đã c.h.ế.t rồi, mọi chuyện đối với gã coi như kết thúc nhưng lại để lại một mớ hỗn độn rất khó giải quyết.

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt kinh ngạc chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Vương Kiến Thiết thật sự làm vậy sao? Hắn ta không sợ bị bại lộ à? Dù sao số máy móc mới nhập khẩu đó đều không thể sử dụng được, chẳng lẽ hắn ta là quản đốc nhà máy mà không sợ phải chịu trách nhiệm sao?”

Mấy câu hỏi của Cố Kỳ Việt khiến Cố Hằng im lặng. Cố Hằng vô thức nhìn Thẩm Triều Triều đang ngồi trên ghế sofa với ánh mắt hơi thương cảm.

DTV

Lúc này trên mặt cô là sự phẫn nộ, cảm thấy Vương Kiến Thiết c.h.ế.t quá sớm nên không hề nhận ra ánh mắt của Cố Hằng.

Ngược lại, Cố Kỳ Việt ngồi đối diện đã phát hiện ra điều đó. Anh nhíu mày, nhìn thẳng ba mình, ánh mắt mang theo sự dò hỏi. Có phải như anh đoán không? Cố Hằng nặng nề khẽ gật đầu.

Bởi vì có Thẩm Triều Triều, người nhà của nạn nhân ở đây, có một số chuyện tốt nhất là không nên nói ra, tránh làm cô bị kích động...

Ba của Thẩm Triều Triều, Thẩm Hà đã hy sinh khi làm nhiệm vụ nhưng vụ tai nạn đó là do con người cố ý tạo ra.

Vương Kiến Thiết muốn lợi dụng vụ “tai nạn” đó để giải quyết lô máy móc mới. Đến lúc đó, gã có thể che giấu mọi chuyện một cách thần không biết quỷ không hay, đồng thời đổ hết tội “tai nạn” lên đầu người khác, hoàn toàn thoát khỏi mọi liên quan.

Kết quả giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim phá hỏng kế hoạch của gã. Người đó chính là Thẩm Hà.

Sau đó bởi vì ở nhà máy cơ khí có người c.h.ế.t nên Vương Kiến Thiết trở nên cẩn thận hơn, không dám tiếp tục phá hoại lô máy móc mới nhập khẩu vào lúc này nữa, tránh thu hút sự chú ý của các ban ngành liên quan, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội. Chờ đến khi mọi người lãng quên chuyện này rồi mới tính tiếp.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 153: Chương 153



Có điều chưa kịp để Vương Kiến Thiết ra tay lần nữa thì đã bị một cuốn sổ kéo xuống ngựa. Bây giờ t.h.i t.h.ể của gã cũng đã hóa thành tro bụi.

Người thì đã c.h.ế.t rồi nhưng những chuyện xấu mà gã làm vẫn chưa kết thúc, vẫn khiến những người khác phải chịu đựng nỗi đau.

Sau khi hai ba con trao đổi ánh mắt với nhau xong, Cố Hằng khẽ ho một tiếng, ậm ừ trả lời: “Ngay cả Vương Kiến Thiết cũng không ngờ chuyện mình làm lại bị phát hiện nhanh như vậy... Bây giờ lại xảy ra chuyện này khiến các lãnh đạo thành phố Giang Lâm đau đầu không thôi.”

Dù sao mua máy móc nhập khẩu cũng đã tốn rất nhiều tiền, vốn dĩ là muốn giúp cho nhà máy cơ khí phát triển tốt hơn. Kết quả bây giờ lại mua về một đống rác rưởi đập vào tay.

Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, không dùng được thì thôi. Nhưng vấn đề là tháng trước nhà máy cơ khí thành phố Giang Lâm đã nhận được một đơn đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài, ký kết một thỏa thuận xuất khẩu linh kiện cơ khí với số lượng rất lớn.

Do yêu cầu đặc thù về mẫu mã nên chỉ có thể sử dụng máy móc nhập khẩu để sản xuất. Một khi vi phạm hợp đồng, nhà máy cơ khí sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, đủ để ảnh hưởng đến căn cốt.

Còn Vương Kiến Thiết có biết chuyện này không? Câu trả lời là chắc chắn có. Thậm chí chính gã là người đã kéo được đơn hàng này về, không cần đoán cũng biết gã đã cấu kết với người nước ngoài, nhận tiền hoa hồng. Gã đã lấy lợi ích quốc gia ra làm ván cầu để kiếm tiền!

Tình hình bây giờ là nếu tiếp tục thực hiện đơn hàng thì máy móc nhập khẩu không thể hoạt động bình thường, vốn dĩ là không sản xuất được...

Còn từ bỏ đơn hàng thì chẳng khác nào biếu không số tiền đó cho đối tác, tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch.

Bất kỳ ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Bởi vậy các lãnh đạo thành phố Giang Lâm bắt đầu tìm mọi cách, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề.

Ngay cả Cố Hằng và những quản đốc nhà máy khác cũng được gọi đến để cùng nhau thảo luận, đóng góp ý kiến, xem mọi người có thể đưa ra ý tưởng mới nào không.

DTV

Nhưng trong thời gian ngắn, vấn đề này không dễ gì giải quyết được, bởi vậy mà gần đây Cố Hằng rất bận rộn.

Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt bày tỏ sự lên án mạnh mẽ. Sau đó anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt lên ngực, cổ vũ cha mình: “Ba, đây là lúc tổ quốc cần ba, ba cố gắng lên nhé!”

Nói xong, Cố Kỳ Việt lại cầm một miếng bánh ngọt lên, nhét vào miệng. Vị ngon của nó khiến anh híp mắt lại, khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày. Trời sập thì đã có người cao hơn lo rồi. Không đến lượt anh phải nhọc lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của con trai, Cố Hằng nhíu mày, lập tức nói: “Cố Kỳ Việt, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu đến đâu rồi? Đừng có đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy, đến lúc đó lại trở thành trò cười cho người khác.”

“...”

Lại nghe thấy ba chữ “bản thảo phát biểu”, Cố Kỳ Việt bĩu môi. Anh không cãi lại, chỉ hời hợt gật đầu, đáp: “Con viết rồi, đảm bảo đến lúc đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc, nghe xong còn muốn nghe nữa.”

“Đừng có ở đây mà cười ha ha với ba. Lấy bản thảo con viết ra đây cho ba xem.”

“Không được, bây giờ mà xem thì sẽ mất hay, con không cho ai xem hết.”

Cố Kỳ Việt bướng bỉnh nói, khiến Cố Hằng chỉ có thể bỏ cuộc. Nói chuyện rắc rối ở nhà máy cơ khí xong, lúc này Cố Hằng mới cảm nhận được sự mệt mỏi do làm việc liên tục trong thời gian qua, bụng ông cũng đang kêu réo.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 154: Chương 154



Cố Hằng nhìn chiếc đĩa trên bàn. Mặc dù đang đứng cách một khoảng khá xa nhưng ông vẫn ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn.

Trên đĩa chỉ còn lại một miếng bánh ngọt cuối cùng. Nhưng ngay sau đó miếng bánh ngọt đã bị Vương Thải Hà nhanh tay cầm lấy.

Bà ấy nhìn Cố Hằng, nói: “Con còn đứng đó làm gì, mệt rồi thì mau vào phòng nghỉ ngơi đi!”

Vốn dĩ bà ấy chỉ định ăn năm, sáu miếng là đủ rồi, kết quả Cố Kỳ Việt vừa đến, số bánh ngọt trên đĩa đã giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được... Lượng ăn của thanh niên quả nhiên rất khủng khiếp khiến Vương Thải Hà sốt ruột cũng âm thầm tranh giành.

Lúc này giành được miếng bánh ngọt cuối cùng, Vương Thải Hà vui mừng như nở hoa, bà ấy chìm đắm trong niềm vui chiến thắng cuối cùng, bà ấy thậm chí còn không thèm quan tâm đến con trai mình nữa...

Dù sao bình thường bà ấy thấy Cố Hằng luôn nghiêm khắc không vui dạy dỗ Triều Triều, không xứng đáng được ăn.

Cố Hằng không còn mặt mũi nào để nói gì nữa, chỉ có thể buồn bực quay về phòng.

DTV

Sau đó Vương Thải Hà cũng cảnh giác liếc nhìn Cố Kỳ Việt, không dám ngồi ở phòng khách nữa, vội vàng cầm miếng bánh ngọt cuối cùng đứng dậy rời đi.

Bà ấy nói là muốn vào phòng nằm nghỉ một lát nhưng thật ra là muốn một mình độc chiếm món ngon.

Chờ Vương Thải Hà đi rồi, Cố Kỳ Việt đã cố tình nhường miếng bánh ngọt cuối cùng cho bà nội mới giơ tay trái lên, lặng lẽ xoa bụng. Mặc dù anh ăn rất nhiều nhưng ăn hết một đĩa bánh ngọt lớn như vậy cũng hơi làm khó anh.

Bà nội Vương Thải Hà từ khi về già đã bắt đầu phát tướng, cộng thêm việc bà ấy bị bệnh tim nhưng lại rất thích ăn đồ ngọt, không chỉ huyết áp mà lượng đường trong m.á.u cũng tăng cao.

Đó cũng là lý do vì sao Diệp Phương ở nhà thường dặn dò mọi người phải kiểm soát lượng đồ ngọt của Vương Thải Hà.

Ban đầu mọi người thực hiện rất tốt nhưng lâu dần lại bắt đầu lơ là. Bản thân Vương Thải Hà cũng là người không thể kiềm chế được bản thân, vì vậy Cố Kỳ Việt mới bắt đầu hành động tranh giành đồ ăn với bà nội hằng ngày.

Mặc dù anh có thể yêu cầu Thẩm Triều Triều đừng làm bánh ngọt nữa nhưng cách này chỉ là “trị ngọn không trị gốc”, đến lúc đó Vương Thải Hà sẽ lén ra ngoài mua bánh ngọt, như vậy còn tệ hơn.

Bởi vậy nên Cố Kỳ Việt đành vừa đau khổ vừa hạnh phúc ăn lấy. Nếu như không phải anh chăm chỉ tập luyện thì có lẽ bụng đã sớm to như cái trống rồi...

“Em có thuốc tiêu hóa, anh muốn uống không?”

Cố Kỳ Việt đang cảm thấy khó chịu thì Thẩm Triều Triều lặng lẽ đến gần. Gương mặt cô hơi ửng đỏ, đôi mắt trong veo như đang sáng lấp lánh, lấy một chiếc lọ sứ nhỏ màu trắng từ trong túi áo ra đưa cho Cố Kỳ Việt với vẻ hơi căng thẳng.

Cố Kỳ Việt vô thức dừng động tác xoa bụng. Anh cảm thấy dạo gần đây Thẩm Triều Triều hơi kỳ lạ.

Trước đây thái độ của cô đối với anh là sự khách sáo xen lẫn e dè, giờ đây lại thích lặng lẽ đi theo sau anh.

Đôi khi Cố Kỳ Việt cảm thấy mình giống như gà mẹ, dẫn theo gà con ra đường vậy... Thôi thôi, sao lại nghĩ đến chuyện này chứ.

Tóm lại, Thẩm Triều Triều đã bắt đầu thể hiện sự thân thiết với anh, đây không phải là chuyện tốt.

Mặc dù có thể là do anh đã giải quyết chuyện của Vương Kiến Thiết nên cô mới có hảo cảm với anh nhưng... mục đích anh làm những chuyện đó không phải vì muốn làm người tốt mà là có mục đích riêng.

Đó chính là ly hôn.

Thật ra bây giờ anh đã giải quyết được nỗi sợ hãi trong lòng Thẩm Triều Triều rồi, Vương Kiến Thiết đã chết, nếu anh đề nghị ly hôn thì tỷ lệ thành công rất cao, có điều…
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 155: Chương 155



Vương Kiến Thiết c.h.ế.t rồi nhưng lại để lại một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Mối nguy hiểm này có liên quan đến nhà máy cơ khí nhưng lại là một khía cạnh khác.

Bởi vì mấy hôm trước Vương Kiến Thiết đã đến nhà họ Cố gây rối, lúc đó có rất nhiều người xung quanh lén nhìn, sau đó có người suy đoán việc Vương Kiến Thiết bị bắt có liên quan đến nhà họ Cố và Thẩm Triều Triều.

Điều này dẫn đến việc khi nhà máy cơ khí gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, một số người không rõ sự tình đã bắt đầu đổ lỗi cho Thẩm Triều Triều.

Họ cho rằng nếu không phải Thẩm Triều Triều hại Vương Kiến Thiết bị bắt thì nhà máy cơ khí cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay...

Trước khi Vương Kiến Thiết bị bắt, nhà máy vẫn hoạt động rất tốt, không có chuyện gì xảy ra cả!

Kết quả gã vừa bị xử b.ắ.n thì nhà máy cơ khí lập tức gặp rắc rối... Đôi khi một số người luôn thích đổ lỗi cho nạn nhân, sau đó tùy ý chỉ trích họ.

Còn tại sao họ không nhắc đến nhà họ Cố?

Đương nhiên là phải chọn quả hồng mềm mà bóp, họ chỉ dám bắt nạt người yếu đuối mà thôi.

Bởi vậy Cố Kỳ Việt tạm thời gác lại kế hoạch ly hôn, chờ khi nào giải quyết xong rắc rối của nhà máy cơ khí rồi tính tiếp.

Nếu không thì chẳng khác nào đẩy Thẩm Triều Triều vào nguy hiểm, Cố Kỳ Việt anh tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện thất đức này!

Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt cười như không cười nhếch mép, ngược lại không từ chối thuốc Thẩm Triều Triều đưa, đợi anh đổ ra mấy viên bỏ vào miệng, sau đó đưa lọ thuốc lại, người cũng nhanh chóng áp sát.

Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ đã bị rút ngắn đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Thẩm Triều Triều căng thẳng nắm chặt đệm sô pha, lông mi run lên nhè nhẹ nhưng kỳ lạ là cô không quá sợ hãi mà là trái tim đập loạn xạ vì ngại ngùng, đôi mắt đen láy sáng ngời khẽ nâng lên, ẩn chứa sự nhiệt tình mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

Ánh mắt như vậy khiến Cố Kỳ Việt sững sờ, sau đó đưa tay đặt lọ thuốc bên cạnh cô.

Anh ngồi thẳng dậy ngay lập tức, không còn vẻ công kích mạnh mẽ như vừa rồi mà bắt đầu giữ lễ, đồng thời lên tiếng: “Là em may cho tôi một cái áo sơ mi sao?”

Hôm qua, khi nhìn thấy chiếc hộp xuất hiện ở cửa phòng, Cố Kỳ Việt còn tưởng rằng nó là cái gì.

Kết quả mở ra xem, là một chiếc áo sơ mi màu đen, nhìn kích cỡ không khác anh là mấy nên Cố Kỳ Việt tò mò mặc thử, kết quả vừa vặn người.

Thực sự là được đo ni đóng giày.

Cũng rất đẹp.

Ngoài kiểu dáng thiết kế toát lên vẻ ngoài điển trai, phần cổ áo và tay áo còn được thêu hoa văn nhỏ xinh, vừa nhìn đã biết không hề đơn điệu mà còn rất độc đáo. Chỉ có duy nhất một chiếc.

Cố Kỳ Việt cũng không khỏi vui mừng khi nhận được quần áo mới, nhưng anh do dự một chút rồi vẫn không mặc vào.

Tay nghề may vá của Diệp Phương và Vương Thải Hà cũng thường thôi, cũng không có con mắt của thợ may, chỉ dựa vào một đôi mắt là có thể biết được số đo cụ thể.

Trong tình huống đã lâu không đo kích cỡ, mục tiêu bị khóa chặt chỉ còn lại người phụ nữ Thẩm Triều Triều này.

Cố Kỳ Việt chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu.

DTV

Anh cảm nhận được áp lực.

Nghe nhắc đến áo sơ mi, Thẩm Triều Triều thấp thỏm gật đầu, nhịp tim cô vẫn chưa khôi phục bình thường, lại vội vàng hỏi: “Có vừa người anh không?”

Thật ra Thẩm Triều Triều càng muốn hỏi Cố Kỳ Việt có thích không?

Sau khi Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, cô và Cố Kỳ Việt nhiều nhất chỉ là hai người xa lạ không quen biết, bởi vậy thái độ của Cố Kỳ Việt lúc đó có tệ đến đâu cô cũng sẽ không để bụng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 156: Chương 156



Chỉ là sau khi dần dần tiếp xúc, quan hệ của hai người được kéo gần lại khiến cho tình cảm của Thẩm Triều Triều dành cho anh tăng lên.

Cùng với việc thành công khiến Vương Kiến Thiết nhận tội, tất cả đều nhờ có Cố Kỳ Việt, tình cảm trong nháy mắt tăng vọt.

Tâm trạng của Thẩm Triều Triều cũng có sự thay đổi không nhỏ.

Cô muốn hiểu Cố Kỳ Việt nhiều hơn.

Nhưng những suy nghĩ này lại không thể nói ra, Thẩm Triều Triều đã cố gắng che giấu, chỉ là ánh mắt và hành vi lại không thể kiểm soát khiến cô cũng rất đau đầu.

Cô lo lắng bị Cố Kỳ Việt nhìn thấu.

“Cũng tạm được, cầm phiếu vải đến cửa hàng bách hóa là có thể mua được, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”

Khác với Thẩm Triều Triều đang bối rối, Cố Kỳ Việt thản nhiên nói.

Một câu “không cần thiết phải lãng phí thời gian” khiến cho sự chờ mong trong mắt Thẩm Triều Triều dần dần biến mất, cô ủ rũ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng nặng trĩu giống như cơn mưa to sắp ập đến, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Chiếc áo sơ mi được thiết kế dành cho Cố Kỳ Việt, mỗi mũi kim thêu hoa đều rất tỉ mỉ.

Lúc ấy môi cô còn mang theo ý cười, bây giờ lại bắt đầu thấy khổ sở.

Thẩm Triều Triều chậm rãi c*n m** d***, cố nén cảm xúc nhưng khóe mắt vẫn đỏ ửng, nước mắt lưng tròng giống như sắp sửa rơi xuống.

Sự im lặng đột ngột của cô khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được liếc nhìn, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Dài dòng chi bằng dứt khoát, anh chắc chắn phải dập tắt ngọn lửa này.

Mà Thẩm Triều Triều cũng không muốn mất mặt trước mặt Cố Kỳ Việt, cho dù đau lòng cũng phải trở về phòng mình, cô chậm rãi buông môi ra, dấu răng mờ nhạt vẫn còn in trên môi nhưng không cách nào nhanh chóng biến mất.

Thẩm Triều Triều gượng gạo duy trì biểu cảm bình thường, cô lại ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt.

Đôi mắt sáng lấp lánh trước đó không lâu giờ đây đã trở nên tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa, em có việc phải về phòng một lát.”

DTV

Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Cố Kỳ Việt, cô đứng dậy. Bước chân vội vã lên tầng hai khiến cho động tác gật đầu của Cố Kỳ Việt khựng lại, sau đó đợi mọi người rời đi, trong phòng khách vắng lặng, anh thở dài một hơi, cau mày lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa, chỉ lắc lư trong không trung.

Mà ánh mắt của Cố Kỳ Việt lại nhìn về phía góc sô pha, Thẩm Triều Triều đã quên lấy lọ sứ nhỏ.

Thực ra cũng không cần phải như vậy, anh nên nói chuyện uyển chuyển một chút, dù sao Thẩm Triều Triều cũng không giống người bình thường, gần đây vừa mới vì Vương Kiến Thiết bị bắt và tuyên án mà tinh thần phấn cô chấn hơn một chút, lỡ như lại trở về trạng thái ban đầu thì rất phiền phức.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lúc nhắc đến chuyện ly hôn thì sẽ gây ra vô số rắc rối, cũng sẽ khiến cho Thẩm Triều Triều càng thêm đau lòng.

Càng nghĩ càng bực bội, Cố Kỳ Việt đưa tay lấy điếu thuốc ném vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền.

Đúng lúc anh muốn đứng dậy rời khỏi phòng khách, Diệp Phương vừa tan ca về đến nhà đã ngăn anh lại.

Ngay sau đó Diệp Phương ngồi xuống sô pha đối diện Cố Kỳ Việt, vẻ mặt mang theo ý cười nhắc nhở: “Con và Thẩm Triều Triều kết hôn cũng được một thời gian rồi, bây giờ cũng hiểu nhau kha khá rồi, nên để con bé chuyển đến phòng con đi.”

“...”

Cố Kỳ Việt im lặng, miệng giật giật, thầm nghĩ mẹ đúng là hết chuyện để nói rồi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 157: Chương 157



Ngay cả tình cảm mà Thẩm Triều Triều thể hiện anh cũng không dám nhận, còn muốn để hai người họ ngủ chung một phòng sao?

Mà Diệp Phương không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của Cố Kỳ Việt, nụ cười trên mặt bà dần dần biến mất.

Sau đó bà nhíu mày trừng mắt nhìn Cố Kỳ Việt, nói thẳng: “Đã đến lúc này rồi, con đừng nói với mẹ là con không có chút tình cảm nào với Thẩm Triều Triều đấy nhé.”

Diệp Phương vốn không cho Cố Kỳ Việt cơ hội mở miệng, ngay lập tức tiếp tục nói: “Không nói những chuyện khác, chỉ nói đến chuyện lôi Vương Kiến Thiết xuống ngựa, hắn ta một là không có thù oán gì với con, hai là không hề chọc giận đến con, tại sao con lại vô duyên vô cớ làm người tốt việc tốt, thay quốc gia bắt sâu mọt có hại chứ?”

Hiểu con không ai bằng mẹ. Diệp Phương không tin Cố Kỳ Việt lại chủ động làm những chuyện này. Nếu như không phải vì giúp đỡ Thẩm Triều Triều, vậy còn vì cái gì nữa?

Tên nhóc thối tha này, còn ở đây cứng miệng với bà!

DTV

Lúc Diệp Phương và Cố Kỳ Việt đang nói chuyện, cầu thang dẫn từ tầng hai xuống tầng một phát ra tiếng động nhỏ, một đoạn ống quần xuất hiện trên bậc thang, sau đó giống như nhận ra mình suýt chút nữa thì bị lộ, vội vàng rụt người lại.

Không kinh động đến bất kỳ ai.

Mà Cố Kỳ Việt nhìn mẹ mình bắt đầu miên man càm ràm về sau, anh hơi bực bội đưa tay lên xoa xoa mái tóc, sau đó bất đắc dĩ lên tiếng cắt ngang: “Chuyện giải quyết Vương Kiến Thiết là có nguyên nhân khác, là do con muốn ly hôn với Thẩm Triều Triều.”

“Cố Kỳ Việt, con điên rồi sao, con đang nói gì vậy hả!”

Đột nhiên nghe thấy Cố Kỳ Việt nói đến chuyện ly hôn, nụ cười trên mặt Diệp Phương trong nháy mắt biến mất, bà “xoạt” một tiếng đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh đến trước mặt Cố Kỳ Việt, tức giận nói: “Ai dạy con cái thói trốn tránh trách nhiệm vậy hả!”

Mặc dù đã không còn là thời đại phong kiến trước kia nhưng bây giờ ly hôn vẫn sẽ bị người khác chỉ trỏ. Cho dù không phải là lỗi của người phụ nữ nhưng họ lại là người gánh chịu áp lực.

Diệp Phương càng nghĩ càng tức, nếu như không phải trong lòng vẫn còn giữ lại một chút lý trí cuối cùng thì bà đã sớm cầm lấy thứ gì đó để dạy dỗ lại đứa con trai bất hiếu này rồi!

Mà Cố Kỳ Việt bị Diệp Phương dạy dỗ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lông mày nhíu lại, anh không giữ im lặng mà kiên định nói: “Con và Thẩm Triều Triều không có tình cảm, không cần thiết phải miễn cưỡng ở bên nhau.”

“Theo lời con nói, là do chúng ta sai, không nên ép buộc hai đứa kết hôn sao!”

Nghe Cố Kỳ Việt nói, Diệp Phương tức đến bật cười, bà hít một hơi thật sâu, sau đó nói một cách rõ ràng rành mạch: “Lúc trước nếu không phải chuyện giữa con và Lưu Tư Viễn bị đẩy lên cao trào, còn truyền ra tin đồn nhảm với chị gái Lưu Tư Tư của hắn thì con cũng sẽ không bị nhà họ Lưu ép hôn... Nếu không có Thẩm Triều Triều gả cho con thì con đã sớm bị Hồng vệ binh bắt đi rồi.”

Nói đến đây, Diệp Phương cười giễu vài tiếng, không hề nể mặt Cố Kỳ Việt.

Mặc dù là do Thẩm Triều Triều chủ động đề nghị kết hôn, thoạt nhìn thì có vẻ là gả ép nhưng dựa vào tình hình lúc bấy giờ thì lại là giúp đỡ Cố Kỳ Việt, giúp anh tránh được một kiếp nạn.

Lúc đó bọn họ cũng không còn cách nào khác, hơn nữa gia thế và diện mạo của Thẩm Triều Triều đều không có vấn đề gì, chỉ là cô hơi nhút nhát, sợ người lạ, ngoài ra cũng không có điểm gì không tốt.

Vì vậy trong lúc vội vàng, hai người đã kết hôn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 158: Chương 158



Mà sau khoảng thời gian chung sống, từ việc âm thầm quan sát Thẩm Triều Triều, giờ đây bà đã hoàn toàn hài lòng về cô.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều ngày càng trở nên hoạt bát, cởi mở, ngay cả vấn đề nhút nhát, sợ người lạ cũng đang dần dần được cải thiện.

Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Kết quả bây giờ Cố Kỳ Việt lại nói muốn ly hôn? Không thể nào!

Diệp Phương bà là người đầu tiên không đồng ý!

Bị dạy dỗ một trận, Cố Kỳ Việt hơi rũ mắt xuống, im lặng một lúc, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Diệp Phương, kiên định nói từng chữ: “Cho nên con rất biết ơn cô ấy nhưng sẽ không dùng hôn nhân để báo đáp, bất kể Thẩm Triều Triều muốn tiền hay là thứ gì khác, cho dù có phải liều mạng, con cũng sẽ giúp cô ấy!”

Cố Kỳ Việt đã sớm biết muốn thuyết phục người nhà là chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vậy anh đã chuẩn bị tâm lý kháng chiến lâu dài.

DTV

Đúng như lời anh vừa nói, tiền trong tay anh đều có sẵn, còn những thứ khác, anh có thể nhờ người khác hoặc là tự mình đi tìm, chắc chắn sẽ khiến cho Thẩm Triều Triều hài lòng.

Chỉ cần hai người ly hôn.

Vẻ mặt kiên quyết của Cố Kỳ Việt khiến cho Diệp Phương tức đến đau tim. Bà run rẩy chỉ tay về phía Cố Kỳ Việt, mắt đảo quanh tìm kiếm thứ gì đó thuận tay, hôm nay bà chắc chắn phải dạy dỗ lại đứa con trai bất hiếu này một trận.

Kết quả thứ thuận tay thì chưa tìm được mà bà lại nhìn thấy người trên cầu thang.

Lửa giận của Diệp Phương lập tức bị dập tắt, bà ngẩn người ra, khó có lúc nào mà bà lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng thở dài, đúng là oan nghiệt mà, tại sao lại để cho người trong cuộc nghe thấy chứ.

Chưa kịp để Diệp Phương làm gì, Thẩm Triều Triều đứng trên cầu thang đã lên tiếng, cô nhìn Cố Kỳ Việt, giọng nói hơi khàn khàn: “Em không cần gì hết.”

Chỉ một câu nói khiến cho Cố Kỳ Việt lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía cầu thang.

Kể từ sau khi Vương Kiến Thiết bị xử bắn, tâm trạng của Thẩm Triều Triều luôn vui vẻ, cũng trở nên hoạt bát, cởi mở hơn trước rất nhiều.

Gần đây cô đang thử mặc những bộ váy do chính mình thiết kế, không còn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình nữa.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, không dễ bị nhăn nhúm như vải bông, thiết kế ôm vừa vặn tôn lên vẻ ngoài dịu dàng, làn da trắng như tuyết.

Dường như có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của mùa xuân đang nảy mầm, sinh trưởng trên người cô.

Thế nhưng người con gái còn đang ngại ngùng cười e ấp trước đó không lâu, giờ đây lại không còn chút biểu cảm nào, đôi mắt trống rỗng nhìn lại, giống như một cây non phải khó khăn lắm mới lớn lên được, bỗng dưng bị người ta bẻ gãy.

Cố Kỳ Việt vô thức muốn bước lên phía trước vài bước, muốn mở miệng nói gì đó nhưng anh nhận ra bản thân không thể nói nên lời, bởi vì sự thật đã phơi bày trước mắt.

Cô đã biết nguyên nhân thực sự của việc bắt Vương Kiến Thiết, tất cả đều là vì ly hôn.

Cuối cùng Cố Kỳ Việt chỉ có thể khô khan nói: “Thẩm Triều Triều, chuyện ly hôn là do tôi có lỗi với em, cho nên em có thể yêu cầu bất kỳ sự bồi thường nào, đừng hành động theo cảm tính.”

Người ngày thường vốn không đứng đắn, hay giở trò lưu manh, giờ đây lại nghiêm túc nói ra những lời này khiến cho Thẩm Triều Triều nhận ra tình cảm mà cô dành cho Cố Kỳ Việt chỉ là cảm xúc nhất thời.

Phải nói là cô chỉ nhìn thấy mặt tốt của anh, tự bản thân cảm động... Giống như là đang đơn độc bước đi trong núi tuyết mênh m.ô.n.g vô tận, cô độc và tuyệt vọng bao trùm lấy cô.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 159: Chương 159



Kết quả đúng lúc này bỗng nhiên xuất hiện một người khách du lịch đưa tay ra giúp đỡ. Vui mừng qua đi, sẽ vô thức dựa dẫm vào, thậm chí là nảy sinh tình cảm.

Bây giờ đã biết được chân tướng cũng khiến cho hình tượng của Cố Kỳ Việt trong lòng cô sụp đổ. Thẩm Triều Triều không hề tức giận hay nổi nóng, cô chỉ bình tĩnh nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Không phải hành động theo cảm tính, chúng ta đều là người được lợi... Cảm ơn anh đã giúp em giải quyết Vương Kiến Thiết. Sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Nói xong, ánh mắt Thẩm Triều Triều không dừng lại trên người Cố Kỳ Việt nữa mà nhìn về phía Diệp Phương: “Mẹ Diệp, con cảm ơn mọi người đã chăm sóc con trong thời gian qua, con sẽ ly hôn với Cố Kỳ Việt, mong mọi người đừng ngăn cản.”

Thẩm Triều Triều nghiêm túc nói xong, sau đó cúi người chào Diệp Phương.

Khoảng thời gian sống ở nhà họ Cố, cô thích nghi rất tốt, không hề hoang mang, lo sợ như trong tưởng tượng, tất cả là nhờ có Diệp Phương và Vương Thải Hà giúp đỡ, bọn họ đều là người tốt.

Cho dù ly hôn với Cố Kỳ Việt, cô cũng sẽ không quên họ.

DTV

“Triều Triều, ly hôn không phải chuyện nhỏ, con hãy bình tĩnh một chút...”

“Không cần... Xin lỗi, con về phòng trước!”

Thẩm Triều Triều kháng cự, lắc đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, cũng không liếc nhìn Cố Kỳ Việt một cái, lập tức bước nhanh chạy lên lầu hai, trở lại phòng mình.

Chờ đến khi đóng cửa phòng, ngăn cách với bên ngoài, cô dựa lưng vào cửa phòng chậm rãi trượt xuống. Cuối cùng cô ngồi xổm ở cửa bất động, nước mắt cố kìm nén bấy lâu vẫn không kìm được mà rơi xuống.

Cô khóc đến mức đôi mắt đỏ như thỏ.

Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng khóc nức nở, đưa tay lau nước mắt, trong lòng tự an ủi mình, đừng đau lòng, cứ coi như là tỉnh lại từ trong một giấc mộng. Phải nhanh chóng chấp nhận hiện thực.

Nghĩ đến những điều tốt đẹp, cơn ác mộng đã từng đeo bám cô đã được giải quyết. Vương Kiến Thiết đã chết, sẽ không còn ai ép cô về nông thôn nữa, cô có thể luôn ở lại thành phố Giang Lâm, sống yên tĩnh trong căn nhà mà ba mẹ để lại, tiếp tục cuộc sống bình lặng trước kia.

Sẽ không có ai đến quấy rầy cô, cô cũng không phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không cần ép buộc bản thân thích ứng.

Vì vậy kế hoạch tự cứu của cô đã thành công, cuộc sống ác mộng trong tương lai đã thay đổi, như vậy là đủ rồi. Tham vọng quá nhiều sẽ càng ngày càng bất mãn, cuối cùng sẽ trở nên bất hạnh.

Mà sau khi Thẩm Triều Triều vội vàng rời đi, Diệp Phương lập tức trừng mắt nhìn Cố Kỳ Việt. Sau đó không thể ngồi yên được nữa, vội vàng gọi Vương Thải Hà và Cố Hằng đến để bàn xem nên làm gì bây giờ!

“Cái gì? Tiểu Việt muốn ly hôn với Triều Triều? Bà không đồng ý!”

Ai ngờ Diệp Phương vừa mới nói được một câu, vừa nhắc đến hai chữ ly hôn, Vương Thải Hà đã là người đầu tiên phản đối.

Ly hôn cái gì chứ, cháu dâu của bà ấy rất tốt, tuyệt đối không thể ly hôn!

So với vẻ mặt kích động của Vương Thải Hà, Cố Hằng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ông không lên tiếng mà nghiêng đầu nhìn Cố Kỳ Việt đang im lặng.

Mặc dù sau khi trưởng thành, con trai ông trở nên khó đoán nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ bỏ dở giữa chừng.

Vì vậy cho dù họ có kiên quyết ngăn cản hai người ly hôn thì cũng vô ích. Có khi điều đó lại càng k*ch th*ch tâm lý phản nghịch của Cố Kỳ Việt, dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng khác.

Do đó Cố Hằng bình tĩnh hỏi Cố Kỳ Việt: “Tại sao con muốn ly hôn với Thẩm Triều Triều?”
 
Back
Top Bottom