Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 130: Chương 130



Nghe Cố Kỳ Việt dặn dò, cuối cùng Thẩm Triều Triều vẫn không nhịn được, cẩn thận hỏi ra suy nghĩ trong lòng, trong lòng hơi khẩn trương.

Cố Kỳ Việt nghe vậy thì rũ mi mắt nhìn xuống, chạm phải ánh mắt Thẩm Triều Triều.

Nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt cô, anh khẽ thở dài, đưa tay vỗ vai cô, không chút khách sáo nói: “Đúng là phiền phức, nhưng cũng có ích, hơn nữa nói về cứng đầu, em có thể hơn tôi sao?”

Nói về sự cứng đầu, thật sự không ai có thể vượt qua anh.

Sau đó nhìn thấy tâm trạng Thẩm Triều Triều vẫn uể oải, Cố Kỳ Việt suy nghĩ một chút, muốn quyết định giải quyết từ gốc rễ vấn đề, bèn mở miệng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, làm việc phải có đầu có cuối, đây cũng là lý do tôi cố ý về nhà gọi em đi cùng.”

“Cố ý về nhà gọi em?”

Nghe được câu nói khiến người ta bất ngờ, Thẩm Triều Triều kinh ngạc chớp mắt. Sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cô hiểu ra, ánh mắt nhìn Cố Kỳ Việt không chớp, cảm xúc ủ rũ bị xua tan hết, miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.

Cố Kỳ Việt nhướng mày, sau đó đưa hai ngón tay lên, nắm cằm Thẩm Triều Triều đang đeo khẩu trang, xoay đầu cô sang chỗ khác.

Sau đó anh mới nói: “Nhìn tôi làm gì? Đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ là người có trách nhiệm thôi.”

Thẩm Triều Triều giống như một chú cún con dễ dỗ dành, chỉ cần làm chút chuyện là có thể cảm động đến mức nước mắt lưng tròng khiến Cố Kỳ Việt phải lo lắng, sau này phải làm sao đây?

Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu.

Cố Kỳ Việt vừa mới buông tay khỏi cằm Thẩm Triều Triều thì một giây sau tài xế xe buýt phanh gấp, xe đột ngột rung lắc khiến cho những người đứng không vững ngã nhào xuống đất, kéo theo những người bên cạnh cũng ngã theo.

Cố Kỳ Việt thường ngày vẫn luôn rèn luyện nên vẫn đứng rất vững, nhưng do tác động của việc phanh xe gấp, Thẩm Triều Triều đang được anh ôm một nửa lập tức nhào vào lòng anh.

Khác với trước đó chỉ là dựa vào, lần này là tiếp xúc da thịt thật sự.

Cô ngã vào lồ ng n.g.ự.c rắn chắc của Cố Kỳ Việt khiến cô hơi khó thở, chỉ có thể đưa tay chống lên bụng anh, cố gắng ngẩng đầu lên.

DTV

“Đừng cử động lung tung.”

Bị chạm vào chỗ nhạy cảm làm vành tai Cố Kỳ Việt nóng lên, sau khi xe dừng hẳn, anh vươn một tay ra cho Thẩm Triều Triều nắm lấy. Dù sao cũng tốt hơn là để cô túm lấy eo mình.

Lúc Cố Kỳ Việt đang định cảnh cáo Thẩm Triều Triều lần sau không được như vậy nữa thì tài xế xe buýt mở cửa sổ chửi: “Mẹ kiếp, đột ngột lao ra, bị tông c.h.ế.t cũng đáng đời, thằng ranh con...”

Đợi đến khi tài xế mắng chửi xong, xe buýt mới tiếp tục chạy.

Cũng may sau đó không còn chuyện gì xảy ra. Đến khi xuống xe, Cố Kỳ Việt hoạt động cánh tay mấy cái, cảm thấy mình sắp bị ám mùi, lần sau anh chắc chắn không bao giờ đi xe chen chúc như vậy nữa.

Thà đi xe bò còn hơn!

“Hay là chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi một lát?”

Bởi vì khoảng cách quá xa, hai người đã báo với gia đình ngày mai sẽ trở về, tối nay sẽ ở lại khách sạn.

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều lắc đầu.

Cô không cần nghỉ ngơi!

Thấy vậy Cố Kỳ Việt cũng không khuyên nữa, dẫn Thẩm Triều Triều đến ngõ Lưu Khẩu tìm Lý Thúy Hồng.

Bước vào trong sân nhà Lý Thúy Hồng thuê, bên trong có không ít người, nhìn thấy hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện, lại kinh ngạc trước dáng người cao lớn của Cố Kỳ Việt, nhịn không được khen ngợi.

“Ôi chao, cậu trai nhà ai mà cao to đẹp trai thế này? Nhìn thân hình chắc chắn là người làm việc giỏi giang!”

“Đúng là đẹp trai, cậu trai, đã có vợ chưa? Muốn xem mắt không? Con gái nhà dì tôi đứa nào cũng xinh đẹp, m.ô.n.g to, đẻ giỏi.”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 131: Chương 131



“Đi đi đi, con gái nhà dì bà mặt to cổ bự, mắt thì bé tí như hạt vừng, còn muốn giới thiệu cho người ta nữa. Cậu trai đừng nghe bà ấy nói bậy, tôi có đối tượng xem mắt tốt hơn nhiều.”

Chủ đề dần dần chuyển sang giới thiệu đối tượng xem mắt.

Sắc mặt Cố Kỳ Việt tối sầm, không muốn lãng phí thời gian, hỏi: “Cho hỏi Lý Thúy Hồng ở đâu?”

Ba chữ Lý Thúy Hồng vừa thốt ra, cả sân im bặt.

Vừa rồi còn tranh nhau giới thiệu con gái, giờ nhìn Cố Kỳ Việt với ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nói: “Chàng trai tốt thế này, sao lại dây dưa với loại phụ nữ đó, đúng là vô phương cứu chữa.”

Nhưng cuối cùng vẫn có người chỉ đường cho anh.

Thẩm Triều Triều vẫn luôn đi phía sau, lúc này mới xuất hiện khiến mấy bà thím tò mò hỏi: “Cô là ai?”

Nghe vậy Thẩm Triều Triều dừng bước, cô khẩn trương quay đầu lại, run giọng nói: “Tôi... tôi là vợ anh ấy...”

“...”

Nói xong không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của mấy bà thím, Thẩm Triều Triều vội vàng đuổi theo Cố Kỳ Việt.

Cố Kỳ Việt gõ cửa phòng Lý Thúy Hồng, không lâu sau cửa mở ra, một người phụ nữ diện mạo bình thường nhưng có nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành bước ra.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt cao lớn, ánh mắt cô ta sáng lên, ném cho anh một cái nháy mắt: “Cậu trai nào đẹp trai thế này, có muốn đi với chị không...”

Bị trêu chọc, Cố Kỳ Việt vẫn bình thản, mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn liếc xéo Lý Thúy Hồng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi và Vương Kiến Thiết có thù oán, chị có nắm thóp gì của hắn ta không? Bất kỳ yêu cầu gì tôi đều đồng ý, chỉ cần có thể khiến hắn ta gặp xui xẻo.”

Nghe đến ba chữ Vương Kiến Thiết, nụ cười trên môi Lý Thúy Hồng càng thêm rạng rỡ.

Cô ta cũng không phủ nhận mà ra vẻ khó xử suy nghĩ một lát rồi nói: “Yêu cầu gì cũng được sao? Vậy cậu...”

Lý Thúy Hồng kéo dài giọng, ánh mắt đầy ẩn ý.

Lý Thúy Hồng còn chưa nói hết câu thì Thẩm Triều Triều đã tìm đến.

Cố Kỳ Việt sa sầm mặt, ánh mắt như muốn nổi bão khiến Thẩm Triều Triều lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi vẫn còn tốt mà.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Cố Kỳ Việt quay sang thấy vẻ mặt bất an của cô, anh thu lại tính tình, cố nén cảm giác ghê tởm khi bị người phụ nữ này nhìn chằm chằm, lắc đầu với cô ra hiệu không sao.

Sau đó anh nhìn về phía Lý Thúy Hồng, giọng nói đầy uy h**p: “Tốt nhất chị nên suy nghĩ cho kỹ, đừng để gà bay trứng vỡ, chẳng được gì.”

Nếu là trước kia, Cố Kỳ Việt sẽ không phí lời với loại phụ nữ như cô ta mà để đám đàn em xử lý.

Chỉ là tình hình hiện tại không cho phép anh lãng phí thời gian, chắc chắn phải có kết quả.

Trong lúc nói chuyện, Cố Kỳ Việt nhận ra ánh mắt Lý Thúy Hồng nhìn Thẩm Triều Triều với vẻ thích thú khiến anh nhíu mày, bước sang chắn trước mặt cô. Ánh mắt sắc bén nhìn Lý Thúy Hồng.

Lý Thúy Hồng không hề sợ hãi mà cười lớn rồi nói: “Hóa ra đã có vợ rồi à, vậy thì thôi, đã không có được người, vậy thì lấy tiền cũng được.”

Không phải cô ta cao thượng gì, không cướp chồng người khác mà là người đàn ông trước mặt không dễ chọc. Tuy nhìn ngon mắt thật đấy nhưng cũng chỉ dám nhìn thôi.

Nếu thật sự muốn xuống tay với anh, chưa nói đến chuyện có thành công hay không mà còn bị ghi hận, vậy thì mất nhiều hơn được... Lý Thúy Hồng quyết định từ bỏ, không đánh trận không nắm chắc.

DTV

Lý Thúy Hồng lăn lộn trong giới này đã lâu, gặp qua đủ loại đàn ông, tình yêu nam nữ gì đó đều không thiết thực bằng tiền... Có điều người đàn ông cao lớn như vậy, vợ anh ta chịu nổi sao? Đêm hôm không phải đè sập giường sao?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 132: Chương 132



Nghĩ đến đây, Lý Thúy Hồng kìm nén suy nghĩ muốn nhìn xuống phía dưới, chờ đợi câu trả lời.

Nghe thấy đối phương muốn tiền, Cố Kỳ Việt gật đầu không chút do dự: “Không thành vấn đề.”

Thấy anh đồng ý nhanh như vậy, Lý Thúy Hồng kinh ngạc, sau đó nhấn mạnh: “Muốn có bằng chứng chống lại Vương Kiến Thiết, giá cả không thấp đâu, đừng vội đồng ý, tôi muốn hai ngàn đồng tiền mặt!”

Đương nhiên đây không phải giá cuối cùng, vẫn có thể thương lượng. Phải chừa lại đường mặc cả cho mình chứ!

Cố Kỳ Việt vẫn thản nhiên, giống như hai ngàn đồng chỉ là hai đồng, không đáng để tâm: “Sáng mai tôi sẽ mang đến.”

Cố Kỳ Việt kiếm tiền ở chợ đen nhanh, không có quá nhiều khó khăn khiến anh đã vô cảm đối với những con số tiền bạc.

Nếu như có thể tiêu hai ngàn đồng lật đổ Vương Kiến Thiết, anh cảm thấy đây là một vụ làm ăn có lời. Có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Tất cả đều là vì có thể ly hôn nhanh hơn.

Thẩm Triều Triều bên cạnh cuối cùng cũng nghe rõ cũng biết vì sao Cố Kỳ Việt vừa rồi lại không vui, cô tò mò liếc nhìn Lý Thúy Hồng, cảm thấy lá gan của đối phương không nhỏ.

Thẩm Triều Triều xem nhẹ sự không vui đột nhiên xuất hiện trong lòng, cô không gây thêm phiền phức cho Cố Kỳ Việt, yên lặng đứng bên cạnh anh chờ đợi, sau đó lại nghe Cố Kỳ Việt cảnh cáo một câu: “Giao dịch chính là giao dịch, đừng giở trò, nếu chị không thành thật, đến lúc đó đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”

Cố Kỳ Việt tiếp xúc với lưu manh lâu năm, đương nhiên cũng đã gặp qua loại phụ nữ tâm tư khó dò giống như Lý Thúy Hồng. Đừng nghĩ họ có thể coi trọng chữ tín, cuối cùng vẫn phải dựa vào nắm đ.ấ.m uy h**p.

Đương nhiên Lý Thúy Hồng biết Cố Kỳ Việt không phải người hiền lành, bởi vậy ngay cả tên cũng không dám hỏi, lúc này không dám đắc tội với thần tài, vội vàng cam đoan với anh: “Yên tâm, chỉ cần cậu có thể đưa tiền, tôi chắc chắn biết gì nói nấy, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng.”

Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Lý Thúy Hồng, Cố Kỳ Việt cũng không nói thêm gì nữa.

Sau đó khi đưa Thẩm Triều Triều rời khỏi khu nhà tập thể, ngay từ đầu gặp phải các bà các cô chỉ trỏ hai người, dù không nghe thấy cũng có thể đoán được không phải lời gì tốt đẹp.

Chuyện đó khiến cho đôi mắt hoa đào của Cố Kỳ Việt hơi nheo lại, đoán được nguyên nhân Lý Thúy Hồng yêu cầu hai ngàn đồng.

Ở nơi này danh tiếng quá tệ, cô ta muốn chuyển khỏi khu nhà tập thể này. Có điều có mong muốn là tốt rồi. Điều đó chứng tỏ Lý Thúy Hồng sẽ không phản bội giữa chừng, sau đó lén lút báo tin cho Vương Kiến Thiết, cũng có thể đảm bảo tin tức sắp có được là thật, không phải bịa đặt.

Có điều Vương Kiến Thiết cẩn thận như vậy lại để lộ nhược điểm trước mặt Lý Thúy Hồng, hơi khó tin. Dù sao sau khi Vương Kiến Thiết nhìn thấy Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, vì phòng ngừa bị trả thù, đã đốt sạch thư từ, xử lý tất cả những thứ không thể để người khác nhìn thấy trong nhà.

Một kẻ cẩn thận như vậy lại gục ngã bởi phụ nữ, cũng thật là mỉa mai.

DTV

Rốt cuộc cũng được gặp Lý Thúy Hồng, đối phương cũng bằng lòng đưa ra chứng cứ khiến Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, cả người đều thoải mái hơn không ít.

Chỉ là muốn giá hai ngàn đồng, là một khoản tiền lớn... Không thể để Cố Kỳ Việt gánh vác chi phí này, Thẩm Triều Triều tính toán tiền tiết kiệm của mình, đủ rồi. Đợi sau khi trở về, cô sẽ đi rút tiền, trả lại cho Cố Kỳ Việt. Không thể để cho Cố Kỳ Việt vừa tốn công sức vừa mất tiền.

Mọi chuyện đều đang đi đúng hướng, sau đó đến khách sạn nghỉ ngơi trước đã!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 133: Chương 133



“Chỉ còn một phòng?”

Đợi đến khi Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đến khách sạn, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân là một bà cô mặt tròn hơn bốn mươi tuổi, để kiểu tóc ngắn, đang nhàn rỗi cắn hạt dưa.

Nghe nói chỉ còn lại một phòng, Cố Kỳ Việt nhíu mày hỏi: “Không còn phòng trống nào khác sao? Kém hơn một chút cũng được! Bình thường, khách sạn ở thành phố Giang Lâm cũng không kín phòng như vậy!”

Bà cô mặt tròn vừa cắn hạt dưa, vừa nhổ vỏ ra mới chậm rãi nói: “Không còn, cậu cũng nói là ngày thường, mấy ngày gần đây có lãnh đạo nhà máy của các tỉnh khác đến tham quan và trao đổi, khách sạn ở phía bắc thành phố Giang Lâm thậm chí còn không có một phòng trống nào.”

Nói đến đây, bà cô mặt tròn lại nhìn hai người, tốt bụng nhắc nhở: “Hai người ai muốn ở thì đặt phòng nhanh lên, cẩn thận bị người khác giành mất.”

Thấy vậy Cố Kỳ Việt cũng không nói gì nữa, đặt phòng cho Thẩm Triều Triều. Một người đàn ông như anh cho dù ngủ ngoài đường cũng chẳng sao. Nhưng Thẩm Triều Triều thì không.

Tuy nhiên lúc bà cô mặt tròn kiểm tra thông tin, Thẩm Triều Triều lại ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, trong lòng cô do dự nhưng rất nhanh sau đó lập tức quyết định, nói với bà cô mặt tròn: “Tôi ở cùng phòng với anh ấy...”

Lời này vừa nói ra, bà cô mặt tròn và Cố Kỳ Việt đồng loạt quay đầu lại nhìn, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.

Chưa kịp để bà cô mặt tròn lên tiếng, Cố Kỳ Việt đã tức giận nói: “Thẩm Triều Triều, sao em to gan thế, ngủ cùng phòng với tôi, em thật sự không coi tôi là đàn ông à!”

Mặc dù bây giờ quan hệ giữa Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đã tốt hơn một chút nhưng không có nghĩa là hai người có thể thản nhiên ở chung một phòng. Trai đơn gái chiếc. Chẳng lẽ Thẩm Triều Triều không có chút cảnh giác nào sao? Hay là không coi anh là đàn ông?

Cho dù là khả năng nào thì Cố Kỳ Việt cũng thấy khó chịu... Anh muốn lắc đầu Thẩm Triều Triều xem có phải đầu óc có vấn đề không.

Sau khi Cố Kỳ Việt nổi nóng xong, bà cô mặt tròn lại lộ ra vẻ cảnh giác, bà ta nhìn chằm chằm hai người, vẻ mặt nghi ngờ xen lẫn chút không khách sáo nói: “Quan hệ nam nữ bất chính là bị bắt đấy!”

Vừa nói vừa nhìn “đôi nam nữ vụng trộm” với ánh mắt khinh bỉ, hận không thể báo công an đến bắt người ngay lập tức.

Nhìn thấy vậy, Thẩm Triều Triều đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, cô vội vàng lấy từ trong túi xách ra hai tờ giấy, đưa cho bà cô mặt tròn, bà ta liếc mắt nhìn, lập tức im lặng, vẻ cảnh giác vừa rồi cũng biến mất.

Hóa ra là hiểu lầm.

Đợi đến khi trả lại tờ giấy, bà cô mặt tròn khinh bỉ liếc nhìn Cố Kỳ Việt, cao to như vậy, sao lại lề mề thế, còn không thoáng bằng cô vợ mới cưới!

Có chuyện thì nói sớm, đừng tạo ra hiểu lầm.

“Giỏi chọc tức người khác thật đấy, được rồi, cầm lấy đi! Phòng ở tầng hai phòng 3-14, đây là chìa khóa, lên đi.”

DTV

Đợi đến khi Cố Kỳ Việt ngơ ngác nhận lấy chìa khóa, bà cô mặt tròn bắt đầu không kiên nhẫn phẩy tay đuổi người.

Sau khi hai người lên đến tầng hai, Cố Kỳ Việt nghi ngờ nhìn Thẩm Triều Triều, lúc này mới nhận ra tờ giấy trong tay cô là giấy đăng ký kết hôn của hai người.

Giấy đăng ký kết hôn???

Không phải chứ, Thẩm Triều Triều ra ngoài một chuyến mà cũng mang theo giấy đăng ký kết hôn sao?

“Sao em lại mang theo giấy đăng ký kết hôn?”

“Cảm thấy có thể sẽ dùng đến.”

Thẩm Triều Triều ngượng ngùng cười, sau đó định dẫn Cố Kỳ Việt vào phòng nhưng anh lại do dự không bước tiếp, người luôn dứt khoát như anh cũng bắt đầu do dự.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 134: Chương 134



Đây chính là ở chung một phòng đấy! Mặc dù hai người đều không có ý gì khác nhưng mà... Dù sao thì làm vậy cũng không tốt.

Nếu sau này ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm Triều Triều, hơn nữa anh cũng là người có mặt mũi, lỡ như bị người khác biết được... Nghĩ đến những chuyện lung tung rối ren đó, cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn quyết định không vào!

Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, cảnh cáo: “Thẩm Triều Triều, chúng ta không thể ở chung một phòng, tôi đi tìm chỗ ở khác.”

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt xoay người rời đi, Thẩm Triều Triều vội vàng túm lấy vạt áo của anh.

DTV

Ở đây không giống ở nhà, người đến người đi, cho dù cách một cánh cửa, Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy bất an... Lúc nãy khi nói muốn ở cùng phòng với Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lo anh không có chỗ ở. Nhưng bây giờ lại có thêm một lý do nữa, có Cố Kỳ Việt ở đây, cô sẽ cảm thấy rất an toàn.

Vì vậy khi Cố Kỳ Việt chưa đi xa, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng nói với vẻ lo lắng: “Cố Kỳ Việt, em ở một mình ở đây sợ lắm.”

Chính câu nói này khiến Cố Kỳ Việt không thể bước tiếp. Anh bực bội nhắm mắt lại, muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng.

Khi mở mắt ra lần nữa, anh bình tĩnh nhìn Thẩm Triều Triều, đặt ra quy tắc: “Ở chung cũng được nhưng em không được làm gì tôi, chúng ta phải giữ khoảng cách.”

Có một số chuyện phải nói rõ ràng trước, tránh xảy ra chuyện lúc sau lại khó xử.

Nghe vậy Thẩm Triều Triều lập tức gật đầu ngoan ngoãn.

Sau đó Cố Kỳ Việt đành bất đắc dĩ đi theo cô vào phòng, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh là chiếc tủ thấp, có thể để quần áo và hành lý.

Đúng như dự đoán, không có chiếc giường thứ hai nào, Cố Kỳ Việt nhìn chỗ trống trong phòng.

Sau đó anh chỉ vào chỗ gần cửa ra vào, nói mình sẽ trải chăn đệm ngủ ở đây, đồng thời cảnh giác nhìn Thẩm Triều Triều: “Giường là của em, chỗ này là của tôi, đừng hòng giành!”

Thẩm Triều Triều không phản đối, giường khách sạn quá nhỏ, không thích hợp với người cao to như Cố Kỳ Việt, chi bằng ngủ dưới đất còn thoải mái hơn.

Đêm nay chắc chắn không thể ngủ ngon được, hay là, hai người có thể trò chuyện một chút.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều hơi mong chờ, chỉ có điều... Sau khi Cố Kỳ Việt đi mua cơm hộp ở nhà hàng quốc doanh về ăn xong, trời vừa tối, anh đã đi tìm bà cô mặt tròn ở quầy lễ tân xin thêm một cái chăn, sau đó nằm nghiêng quay lưng về phía Thẩm Triều Triều, giống như ngủ ngay lập tức.

Thẩm Triều Triều nằm trên giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của Cố Kỳ Việt. Cô thử thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ngủ chưa?”

Vừa dứt lời, bên phía Cố Kỳ Việt lập tức vang lên tiếng ngáy đều đều khiến Thẩm Triều Triều không biết nên nói gì, nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”

Cố Kỳ Việt nghe thấy rất rõ ràng, thấy Thẩm Triều Triều không làm phiền mình nữa, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có điều chúc ngủ ngon cái gì chứ...

Sáng sớm hôm sau, Cố Kỳ Việt rón rén rời giường, sau khi rửa mặt bằng nước giếng lạnh thì lập tức tỉnh táo hẳn, chỉ là dưới mắt có quầng thâm khá rõ.

Đó là cái giá phải trả cho việc thức trắng đêm.

Ngược lại Thẩm Triều Triều ngủ rất ngon khiến Cố Kỳ Việt buồn bực mím môi.

Cố Kỳ Việt mượn giấy bút ở quầy lễ tân, để lại lời nhắn cho Thẩm Triều Triều, sau đó kiểm tra cửa phòng lần nữa cho chắc chắn.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 135: Chương 135



Xuống đến dưới lầu, anh vẫn không yên tâm, bèn đi tìm bà cô mặt tròn ở quầy lễ tân, anh lấy một đồng trong túi ra nhờ bà cô trông chừng Thẩm Triều Triều giúp.

Kiếm được một đồng một cách dễ dàng, bà cô mặt tròn lập tức vui cười hớn hở cũng không còn vẻ mặt ghét bỏ Cố Kỳ Việt như hôm qua nữa, vội vàng vỗ n.g.ự.c cam đoan chắc chắn sẽ trông chừng cẩn thận.

Làm xong tất cả, Cố Kỳ Việt mới yên tâm bắt xe buýt về nhà, từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra một chiếc hộp sắt, mở ra, bên trong là hơn chục cuốn sổ tiết kiệm.

Tùy tiện lấy một cuốn, Cố Kỳ Việt đi rút tiền, sau đó lập tức bắt xe buýt quay lại khách sạn.

Lúc này Thẩm Triều Triều đã dậy từ sớm, rửa mặt xong xuôi, đang yên lặng ngồi trên giường, nhìn thấy Cố Kỳ Việt đẩy cửa bước vào, trong mắt cô tràn đầy vẻ mong đợi.Cố Kỳ Việt cũng không dài dòng, vỗ vào túi xách, ý nói tiền ở trong này.

Sau khi hai người trả phòng, đến khu tập thể gõ cửa phòng Lý Thúy Hồng, đợi khi Lý Thúy Hồng vừa ngáp vừa mở cửa cũng không nói chuyện ở cửa nữa mà mời hai người vào nhà.

“Tiền đây.”

Vừa vào phòng, Cố Kỳ Việt không nói lời dư thừa, lập tức lấy xấp tiền đã chuẩn bị từ trong túi ra.

Xấp tiền dày cộp được đặt trên bàn, vô cùng bắt mắt khiến Lý Thúy Hồng nhìn thấy cũng phải giật mình. Có thể thoải mái đưa ra số tiền lớn như vậy, người đàn ông này quả thật không đơn giản!

Đáng tiếc là cậu ta quá lạnh lùng, không dễ tiếp cận.

DTV

Lý Thúy Hồng thầm thở dài tiếc nuối, sau đó nhận lấy tiền, lúc này mới lên tiếng: “Giữa tôi và Vương Kiến Thiết là quan hệ tự nguyện, không có chuyện ép buộc, nếu lấy lý do quan hệ nam nữ bất chính để tố cáo anh ta thì tôi cũng không thoát tội.”

Nói xong, Lý Thúy Hồng dừng lại một chút, thấy sắc mặt Cố Kỳ Việt không thay đổi, cô ta tiếp tục nói: “Tuy nhiên, là người phụ nữ ở bên cạnh Vương Kiến Thiết lâu nhất, tôi còn biết một số bí mật khác, ví dụ như chuyện tham ô tiền của nhà máy cơ khí.”

Nghe đến đó, Cố Kỳ Việt lập tức nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm Lý Thúy Hồng: “Chị có chứng cứ tham ô không?”

“Làm sao có thể, tôi chỉ là đồ chơi của Vương Kiến Thiết mà thôi, những thông tin này đều là nghe được từ những lời anh ta khoe khoang, dù sao anh ta cũng là kẻ thích sĩ diện.”

Lý Thúy Hồng cười lớn, cô ta bất đắc dĩ xua tay, ý nói mình chỉ biết vậy thôi. Còn chứng cứ ư? Người cẩn thận như Vương Kiến Thiết sao có thể dễ dàng để lộ sơ hở.

Nhưng điều đó không làm khó được người có lòng.

Từ khi Lý Thúy Hồng quyết định tiếp cận Vương Kiến Thiết, cô ta đã bí mật chuẩn bị kỹ càng, dùng hình tượng mà Vương Kiến Thiết thích để kết giao, sau đó giả vờ vô tình moi thông tin, có được rất nhiều thông tin thú vị.

Tất nhiên nếu như Vương Kiến Thiết có thể duy trì mối quan hệ mập mờ này, chỉ cần cho cô ta tiền, mọi chuyện đều dễ nói.

Nhưng ai ngờ Vương Kiến Thiết lại thích người phụ nữ khác! Cắt đứt mọi nguồn lợi với cô ta. Người đàn ông không còn giá trị lợi dụng trong mắt Lý Thúy Hồng chẳng khác nào đồ bỏ đi, bây giờ có cơ hội đổi lấy tiền, tất nhiên phải nắm chắc lấy!

Thừa dịp lúc còn đáng giá thì bán đi, thế là hai ngàn đồng tiền dễ dàng vào tay.

“Sau khi tôi hỏi thăm, phát hiện Vương Kiến Thiết cố ý mua một căn nhà ở phía nam thành phố Giang Lâm này nuôi cô tình nhân mới của anh ta. Chậc chậc, đàn ông chính là đồ lăng nhăng, rõ ràng trước đó không lâu còn nói tôi là bảo bối tâm can của anh ta...”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 136: Chương 136



Nghe Lý Thúy Hồng oán giận, Cố Kỳ Việt càng không kiên nhẫn mà rũ khóe miệng, lông mày nhíu chặt. Nói nửa ngày cũng không nói vào trọng điểm. Tiếp tục nói nhảm nữa, anh sẽ ra tay đánh người!

Cũng may Lý Thúy Hồng nhanh chóng nói vào vấn đề chính: “Tôi và cô tình nhân Đặng Diễm bên kia có quen biết, cũng từng nhân lúc Vương Kiến Thiết chưa về, ghé qua đó, kết quả nghe được thời gian Vương Kiến Thiết ở trong phòng ngủ là lâu nhất, rõ ràng anh ta...”

“Được rồi, nói thẳng suy đoán của chị ra.”

Thấy Lý Thúy Hồng nói chuyện không kiêng nể gì, Cố Kỳ Việt càng lập tức lên tiếng cắt ngang, anh không muốn nghe mấy thứ linh tinh lộn xộn đó.

Lý Thúy Hồng hơi chưa thỏa mãn dừng lại, sau đó cũng không oán giận nữa, đưa ra đáp án: “Phòng ngủ của Vương Kiến Thiết rất có thể cất giấu điểm yếu của hắn, hai người đi tìm trước đi, nếu như không tìm thấy, tôi sẽ cung cấp thêm manh mối bằng chứng khác.”

“...”

Bắt gặp ánh mắt cạn lời của Cố Kỳ Việt, Lý Thúy Hồng vội vàng giấu tiền ra sau. Tin tức, manh mối, chứng cứ đều rất đáng tiền!

Hơn nữa trong tay cô ta còn rất nhiều suy đoán về điểm yếu của Vương Kiến Thiết, chỉ có điều loại chuyện tham ô này là nghiêm trọng nhất, chỉ cần Cố Kỳ Việt tìm được chứng cứ liên quan, có thể khiến Vương Kiến Thiết vĩnh viễn không thể lật ngược tình thế!

Cũng có hiệu quả!

Chờ sau khi rời khỏi nhà Lý Thúy Hồng, Thẩm Triều Triều hơi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cố Kỳ Việt, hay là em tìm một chỗ đợi anh, sẽ không đi cùng nữa.”

Nếu chỉ có một mình Cố Kỳ Việt leo tường, ngược lại sẽ nhẹ nhàng hơn, mang theo cô như cõng theo một năm mươi ký đi đường, rất là bất tiện.

Lúc Thẩm Triều Triều đang âm thầm tự nhủ bản thân không thể tùy hứng, Cố Kỳ Việt lại đưa tay nhẹ nhàng kéo b.í.m tóc dài của cô, cười nhạo cô nghĩ nhiều rồi: “Hành trình vạn dặm đã đi được chín phần mười rồi cũng chẳng kém một bước này! Có tôi ở đây, em không cần lo lắng gì khác, đi thôi!”

Nghe vậy, trên mặt Thẩm Triều Triều hiện lên vẻ vui mừng, cô ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Việt, giọng nói tràn đầy cảm động: “Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh!”

Cảm giác không bị bỏ rơi này thật tốt, khiến khóe mắt Thẩm Triều Triều hơi ẩm ướt, cô còn tưởng rằng bản thân nên trốn đi một mình, không nên liên lụy đến người khác... Nhưng Cố Kỳ Việt lại không hề cảm thấy cô là gánh nặng!

“Được rồi, lúc nào cũng cảm ơn, nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi thì chờ sau khi về nhà, làm chút đồ ăn ngon cho tôi là được.”

Cố Kỳ Việt bĩu môi bất đắc dĩ, cảm thấy Thẩm Triều Triều quá nghiêm túc. Lúc nào cũng cảm ơn.

Cô không cần khách sáo như vậy, dù sao anh cũng không phải là đơn thuần tốt bụng, Thẩm Triều Triều như vậy ngược lại khiến anh hơi áy náy, trong lòng anh nặng trĩu.

Vừa rồi có “nội ứng” Lý Thúy Hồng này kiên nhẫn giải thích, giúp bọn họ biết không ít chuyện, ví dụ như Vương Kiến Thiết mua nhà ở khu nam, hiện giờ vẫn có phụ nữ ở, bình thường sẽ ra ngoài hai tiếng vào buổi sáng rồi mới trở về.

DTV

Lúc Cố Kỳ Việt hỏi đối phương ra ngoài làm gì, Lý Thúy Hồng cười đầy ẩn ý, nói thẳng là Đặng Diễm đi tìm nhân tình vui vẻ.

Còn không bằng không hỏi.

Làm cho Cố Kỳ Việt càng cảm thấy ghê tởm.

Tóm lại bây giờ còn một tiếng rưỡi có thể vào phòng ngủ tìm kiếm, bọn họ chắc chắn phải nắm chắc cơ hội này.

Căn nhà Vương Kiến Thiết mua ở đây có sân nhỏ, ngược lại rất yên tĩnh, cũng thuận tiện cho bọn họ đột nhập.

Sau khi Cố Kỳ Việt dễ dàng leo tường vào, mở cửa sân cho Thẩm Triều Triều, hai người đi thẳng đến phòng ngủ. Diện tích phòng ngủ không nhỏ, ngoài một chiếc giường đất đủ lớn, tủ quần áo dựa vào góc tường cũng lớn đến khác thường.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 137: Chương 137



Cố Kỳ Việt đưa tay mở tủ quần áo, phát hiện bên trong không có mấy bộ đồ. Trống trải vô cùng, khiến anh cảm thấy không đúng lắm.

Anh bèn lục lọi trong tủ quần áo, kết quả không thu hoạch được gì, chiếc tủ quần áo này hết sức bình thường cũng không có ngăn kép hay cơ quan bí mật gì cả, chỉ là lớn mà thôi.

Ngay cả thân hình cao lớn vạm vỡ như anh cũng có thể đứng vào, chỉ có điều nếu như thêm Thẩm Triều Triều nữa thì hơi chật.

“Cố Kỳ Việt, mau tới đây!”

Đang lúc Cố Kỳ Việt định đi chỗ khác tìm kiếm thì Thẩm Triều Triều đột nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng gọi anh.

Chờ đến lúc anh bước nhanh tới, chỉ thấy Thẩm Triều Triều nhấc tấm chiếu trên giường đất lên, từ trong đó rút ra một viên gạch, không phải bịt kín mà là có thể di chuyển!

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt tới, vẻ mặt Thẩm Triều Triều tràn đầy phấn khích: “Bên dưới có thứ gì đó, em...”

“Chờ đã!”

Kịp thời ngăn cản động tác đưa tay muốn moi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt thuận tay cầm lấy cây nến bên cạnh, chọc xuống dọc theo lỗ hổng.

Cùng với một tiếng “Rắc”, cây nến bị kẹt chặt.

Mãi đến khi cây nến bị gãy một đoạn mới rút ra được.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Triều Triều hoảng sợ, suýt chút nữa cô đã trúng bẫy!

Sau đó Cố Kỳ Việt gõ trên giường đất, lại tìm được một viên gạch bất thường, đợi đến lúc anh rút viên gạch ra, lại nhìn vào bên trong, lập tức phát hiện một cuốn sổ được cuộn tròn.

Cố Kỳ Việt cầm cây nến lấy ra từ bên trong, sau đó mở ra xem, kết quả nhìn thấy từng mục “Kênh kiếm tiền” được ghi lại bên trên, lập tức bật cười.

DTV

Lần này Vương Kiến Thiết chạy không thoát!

Sau đó Cố Kỳ Việt đưa cuốn sổ cho Thẩm Triều Triều xem, còn anh thì khôi phục lại giường đất như cũ, tránh để Đặng Diễm phát hiện... Chuyện như thế này cần phải âm thầm tiến hành chứ không phải rêu rao cho tất cả mọi người biết.

“Cố Kỳ Việt, Vương Kiến Thiết tham ô của nhà máy cơ khí rất nhiều tiền, còn có những thiết bị máy móc này...”

Thẩm Triều Triều kinh ngạc lật xem cuốn sổ, vốn dĩ, cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc làm xấu của Vương Kiến Thiết,nhưng không ngờ gã lại to gan lớn mật như vậy!

Số tiền tham ô khổng lồ này đủ để gã c.h.ế.t mấy lần.

“Ây da, quỷ hà, đừng có gấp, vào nhà rồi nói!”

Đúng lúc Thẩm Triều Triều muốn gọi Cố Kỳ Việt lại cùng xem thì cửa sân đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó một đôi nam nữ bước vào, thậm chí còn chưa kịp đóng cửa sân, chỉ khép hờ lại. Sau đó lập tức vội vàng đi về phía phòng ngủ.

Đặng Diễm nhìn gã đàn ông đang g*m c*n cổ mình, cằn nhằn đưa tay đánh lên người gã nhưng cũng không từ chối, ngay cả cô ta cũng đang rất mong chờ...

Trong chính căn nhà mà Vương Kiến Thiết bao nuôi cô ta, cô ta dan díu với nhân tình, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy phấn khích!

Đến khi hai người vội vàng vào phòng ngủ, lập tức nhanh chóng c** q**n áo.

So với gã đàn ông đang cuống cuồng không thèm để ý gì, Đặng Diễm nghi ngờ nhìn xung quanh, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng chưa kịp để cô ta lên tiếng, gã đàn ông đã đè lên người cô ta, miệng không ngừng gọi: “Diễm Diễm ngoan, cho anh nào, anh nhớ em muốn c.h.ế.t rồi.”

“Quỷ hà!”

Bị gã đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ, Đặng Diễm cũng chẳng còn tâm trí nào để ý đến chuyện khác nữa, cô ta vội vàng đưa tay ôm lấy cổ gã đàn ông, miệng không ngừng phát ra những tiếng r3n rỉ, truyền đến tủ quần áo bên này khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều trốn bên trong ngượng ngùng không thôi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 138: Chương 138



Bởi vì không gian chật hẹp, hai người ôm chặt lấy nhau, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của đối phương. Càng khỏi nói hai trái tim đang đập loạn nhịp.

Tuy đã kịp thời trốn vào trong tủ quần áo, không bị Đặng Diễm và gã đàn ông kia phát hiện nhưng nghe tiếng r*n r* không ngừng vang lên, nhất thời khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều không nói nên lời.

Thẩm Triều Triều siết chặt cuốn sổ tìm được trong tay, nhịp tim cô bắt đầu tăng nhanh.

Trán và lưng cô ướt đẫm mồ hôi, nhất là cơ thể đang kề sát với Cố Kỳ Việt càng khiến cô cảm thấy như đang dựa vào tấm sắt nung nóng, nóng đến mức trong lòng bồn chồn không yên.

DTV

Nhưng bọn họ không thể để bị phát hiện, chỉ có thể tiếp tục trốn.

Không chỉ có một mình Thẩm Triều Triều khó chịu, Cố Kỳ Việt nghe tiếng r*n r* không chút kiêng kị bên ngoài, sắc mặt anh tối sầm, trong lòng đang cân nhắc có nên ra ngoài đánh ngất hai người kia không. Những lời lẽ dâm ô không ngừng tuôn ra, thật sự là bẩn cả tai!

Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt hơi bất lực đưa tay đẩy Thẩm Triều Triều, đợi đến khi cô nhìn qua, đôi mắt đen láy như mặt hồ long lanh gợn sóng khiến anh nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng diễm lệ của cô, nhất thời hơi ngẩn ngơ.

Sau đó bỗng hoàn hồn, anh vội vàng dời mắt, đồng thời nhỏ giọng nói: “Em ở đây đợi một chút, tôi ra ngoài giải quyết bọn họ.”

Bởi vì không gian tủ quần áo chỉ miễn cưỡng chứa được hai người, hiện giờ Cố Kỳ Việt đang nói chuyện bên tai Thẩm Triều Triều, có chút ngứa ngáy.

Thẩm Triều Triều vô thức muốn né tránh nhưng quá chật, vốn dĩ không thể di chuyển, ngược lại khiến cô ngã vào người Cố Kỳ Việt, ngã đầu lên vai anh.

Hai người giống như đôi uyên ương quấn quýt, hơi thở phả vào làn da sau tai đối phương. Một trận tê dại dâng lên.

Cả người Cố Kỳ Việt cứng đơ, trong lúc Thẩm Triều Triều ngã vào lòng anh, cơ thể mềm mại của cô áp sát vào người anh, mùi thơm thảo dược đặc trưng của cô cũng theo đó bay vào mũi.

Giống như đám mây bồng bềnh trên bầu trời, lại giống như bộ lông dê mềm mại. Cơ thể đã trưởng thành mang một sức hấp dẫn mãnh liệt khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy ý chí của mình như đang bị tra tấn.

Anh khẽ thở dài, nhắm chặt mắt lại, ý định ra ngoài giải quyết Đặng Diễm và gã nhân tình kia cũng tan biến... Với tư thế của anh và Thẩm Triều Triều lúc này, chẳng lẽ muốn hai người ôm nhau lăn ra ngoài sao?

Đối phó với Đặng Diễm và gã đàn ông kia phải nhanh, gọn, dứt khoát, nếu không thì đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Tránh để bị lộ.

Về phần cuốn sổ tìm được từ trong giường đất, Cố Kỳ Việt đã có kế hoạch, anh sẽ tìm một người tuyệt đối đáng tin cậy để xử lý, sẽ không để Vương Kiến Thiết có cơ hội chạy trốn.

Bởi vậy trước khi mọi chuyện chưa đâu vào đâu, chắc chắn phải giữ bí mật, phòng ngừa Vương Kiến Thiết nghĩ cách tự cứu.

Lúc Cố Kỳ Việt đang cố gắng nhẫn nhịn, Thẩm Triều Triều cố gắng đưa tay chống lên hai bên vai anh, chạm vào cơ bắp rắn chắc, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc giữa cơ thể hai người, cô nhỏ giọng nói: “Không được, không thể để bọn họ phát hiện, chúng ta đợi thêm chút nữa đi!”

Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không hiệu quả lắm.

Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt ở khoảng cách gần, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi theo đó chảy xuống, lướt qua hàng lông mày rậm, sống mũi cao, rơi thẳng xuống, rơi trên tấm gỗ ở đáy tủ quần áo, làm ướt một mảng nhỏ.

Còn có vài giọt mồ hôi rơi trên xương quai xanh, sau đó trượt vào trong vạt áo khiến lớp vải trước n.g.ự.c ướt đẫm dính vào nhau khiến đường cong cơ bắp càng thêm rõ ràng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 139: Chương 139



Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Triều Triều ngẩn người. Miệng cô hơi khô. Nhưng ngay sau đó dường như nhận ra ánh mắt của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt mở mắt ra, đôi mắt hoa đào hơi xếch nhìn sang, con ngươi như mực đổ, lúc này lại hắt lên người Thẩm Triều Triều lại giống như ngọn lửa nóng rực, thiêu đốt mãnh liệt, khiến Thẩm Triều Triều ngơ ngác nhìn anh vài giây, sau đó mới bừng tỉnh, vội vàng né tránh ánh mắt.

Gương mặt cô vốn đã ửng hồng vì nóng, lúc này càng đỏ bừng. Mà sau khi Cố Kỳ Việt liếc nhìn, lập tức dời mắt, trong không gian chật hẹp này, cộng thêm thời tiết nóng bức, hai người đều đổ mồ hôi khiến quần áo của Thẩm Triều Triều dính chặt vào người, phác họa rõ ràng những đường cong.

Không ngờ ra ngoài một chuyến lại phải chịu đựng loại dày vò này, Cố Kỳ Việt thở dài trong lòng. Anh vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng hét lanh lảnh vang lên từ bên ngoài tủ quần áo.

Một lúc sau, giọng nói thỏa mãn của Đặng Diễm vang lên: “Quỳ hà, anh càng ngày càng lợi hại rồi! Thật là mãnh liệt, lần sau lại đến chơi nhé!”

Cố Kỳ Việt im lặng. Tính từ lúc bọn họ trốn vào tủ quần áo đến giờ chưa đến năm phút...

Cho dù chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, huống hồ đám lưu manh kia lại càng thích nói chuyện th* t*c, vì vậy Cố Kỳ Việt không phải là người ngây thơ cái gì cũng không biết.

Ngược lại Thẩm Triều Triều lại e lệ mím môi, vẻ mặt ngây thơ khiến Cố Kỳ Việt kìm nén chống lại ý muốn giải thích. Nhưng mà chỉ có mấy phút thì thật sự không bình thường!

“Ha ha, biết ngay là em thích nhất khẩu s.ú.n.g thần công nhỏ này của anh mà, căn nhà lớn như vậy, một mình em ở có phải rất cô đơn không, hay là anh dọn đến đây ở, chúng ta ở chung nhé!”

Tên nhân tình của Đặng Diễm nhìn căn nhà có diện tích không nhỏ này, trong lòng nóng như lửa đốt, so với căn nhà đất xiêu vẹo của hắn ta thì tốt hơn nhiều, nhìn qua là biết mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, nếu như được dọn vào ở thì tha hồ mà hưởng thụ!

Mà Đặng Diễm nghe vậy, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại khinh thường trợn mắt. Căn nhà này cũng đâu phải của cô ta! Tên c.h.ế.t giẫm này nghĩ hay thật!

Chuyện Đặng Diễm được Vương Kiến Thiết bao nuôi không có nhiều người biết, cô ta nói với bên ngoài là mình góa chồng. Thật ra cô ta là cô vợ nhỏ trốn khỏi nông thôn vì không chịu nổi cảnh nghèo khó ở quê, dựa vào dung mạo xinh đẹp của mình, rất nhanh đã tìm được gã đàn ông si mê cô ta.

DTV

Từ đó cô ta trải qua không ít đàn ông, tuy không thiếu sự tưới nhuần của đàn ông nhưng Đặng Diễm cũng không muốn từ bỏ miếng thịt béo bở Vương Kiến Thiết này, chỉ cần ngủ vài lần là có thể lấy tiền và ở nhà miễn phí từ chỗ gã.

Có lời lắm!

“Nhà em là nhà thuê, chủ nhà không cho ở ghép, nếu không sẽ không cho em ở, chẳng lẽ muốn để em đi ngủ ở chỗ anh? Thôi đi, trừ phi anh xây một căn nhà mới, bằng không em sẽ không đi đâu!”

Đặng Diễm cũng không nể mặt gã đàn ông đó, nói thẳng ra khiến gã nhân tình tức giận không chịu được.

Hắn ta tức giận nói: “Chủ nhà cũng là anh trai tốt của em chứ gì, Diễm Diễm, em có một mình anh còn chưa đủ sao?”

Sau đó lại bắt đầu một trận r*n r* mới.

Cố Kỳ Việt bất lực dựa vào tủ quần áo, sau đó lặng lẽ đếm thầm, kết quả sau hai phút ba mươi lăm giây, đã không còn động tĩnh gì.

“Diễm Diễm, bên ngoài đều đồn em quen biết nhân vật lớn? Ai vậy?”

Sau khi vất vả làm việc, gã nhân tình tò mò hỏi, Đặng Diễm cười ha ha: “Làm sao em nói cho anh biết được, em sợ anh bị dìm vào vại giấm.”

“Nói một chút đi mà, sẽ không mất miếng thịt nào đâu.”
 
Back
Top Bottom