Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 30: Chương 30



Dù cho lúc này đang ở đồn công an, dù cho cô đã báo cảnh sát nhưng vẫn không có ai tin tưởng lời nói của cô.

Tựa như quản đốc xưởng sắt thép cũng không tin cô, tất cả mọi người đều cho rằng cô đang nói năng bậy bạ.

Nhưng mà, sự thật đúng là như vậy, vì sao lại không tin cô?

Thẩm Triều Triều dùng sức cắn môi, cố nén không khóc nhưng tủi thân lại vọt tới như thủy triều lập tức bao phủ cả người khiến cô ngay sau đó lâm vào cảm giác ngạt thở.

"Mẹ nó, phiền ghê.

"

Không đợi cái miệng của Vương Kiến Thiết tiếp tục quấy rầy, vị trí sau lưng hai người đột nhiên phát ra tiếng vang.

Từ tư thế nằm biến thành tư thế ngồi, quần áo đắp trên mặt trượt xuống để lộ một khuôn mặt anh tuấn, gương mặt điển trai này còn mang theo vẻ khó chịu.

Một giây sau, một đôi chân dài trực tiếp duỗi tới, dùng sức đá văng Vương Kiến Thiết khỏi ghế ngồi.

Gã lăn cả một đường như quả bóng cao su khôi hài, mãi đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại.

Chuyện xảy ra đột ngột khiến Thẩm Triều Triều vừa mơ màng quay đầu nhìn lại đã thấy đối phương nhướn mày nói: "Đồng chí Thẩm Triều Triều kỳ quái, lại gặp mặt rồi.

Không ngờ rằng vậy mà lại gặp Cố Kỳ Việt ở đồn công an, Thẩm Triều Triều nhìn thoáng qua rồi lập tức hoảng hốt cúi đầu, mặc dù không dám nhìn Cố Kỳ Việt nhiều nhưng trong lòng cô lại vô cùng cảm kích.

Bởi vì cảm giác không ai tin tưởng và tủi nhục của cô đã biến mất theo một cú đá vừa rồi.

"Chào! anh! "

Cố Kỳ Việt đã hơi quen với sự lắp bắp của Thẩm Triều Triều, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, anh cúi đầu nhìn thân thể gầy gò nho nhỏ của đối phương đang bất an cuộn mình trong ghế, hai tay nắm chặt góc áo không buông.

Cô vẫn là dáng vẻ này, giống như con chó nhỏ lang thang bị người ta bắt nạt.

Vô cùng đáng thương.

Về phần những thứ khác, trên mặt Thẩm Triều Triều vẫn duy trì trang phục độc đáo đeo khăn quàng cổ, không giống với lần trước chính là còn đội thêm mũ trên đầu.

Che còn kĩ hơn.

Cũng khó trách vì sao anh liếc một cái là nhận ra ngay, ngoài những câu nói đòi lấy chồng kinh người kia ra thì cách ăn mặc đặc biệt cũng làm cho ký ức người ta vẫn còn như mới, chẳng qua anh không ngờ rằng lần thứ hai gặp nhau lại là ở đồn công an.

Điều này làm cho Cố Kỳ Việt không lên tiếng trước mà tiếp tục duy trì tư thế nằm đó.

Dưới lớp áo khoác che mặt, lỗ tai anh lại vểnh lên.

Anh có chút tò mò.

Anh đánh người nên vào đồn công an, còn Thẩm Triều Triều thì sao?

Người phụ nữ vừa nghe anh nói mấy câu đã sợ tới mức không chịu được thì làm chuyện gì?

Ôm nỗi tò mò trong lòng, Cố Kỳ Việt quang minh chính đại nghe lén, sau đó khi nghe thấy Thẩm Triều Triều cầm gậy gỗ đánh người ta đầu rơi máu chảy làm anh thiếu chút nữa đã "oa" lên một tiếng, không ngờ Thẩm Triều Triều lại lợi hại như vậy.

Đúng là giấu nghề!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 31: Chương 31



Ngay sau đó, cảnh sát hỏi người bị đánh, đối phương nói rõ ràng và có thể đưa ra bằng chứng chứng tỏ gã chỉ là đến thăm hỏi, đến đưa tiền trợ cấp cho đồng chí Thẩm Hà.

Nếu như hành vi của gã làm cho Thẩm Triều Triều hiểu lầm, gã chấp nhận xin lỗi, ngoài ra cũng sẽ không truy cứu, hy vọng chuyện này không biến thành ảnh hưởng đối với Thẩm Triều Triều.

Nhưng Thẩm Triều Triều nghe vậy vẫn kiên trì báo án, nói Vương Kiến Thiết trèo tường có ý đồ gây rối với cô!

Nhưng mà, bởi vì hàng xóm nghe được âm thanh nên mới đến, cho dù có là trèo tường cộng thêm việc rất nhiều người đến thì bảo cảnh sát đến nơi đó điều tra cũng sẽ không tra ra được gì, cho dù xung quanh có dấu vết thì cũng đã bị những người khác giẫm mất rồi.

Cho nên, nếu Thẩm Triều Triều tiếp tục kiên trì, cô sẽ bị giam giữ vì tội cố ý gây thương tích.

Nghe đến đó, Cố Kỳ Việt chép miệng, không biết nên bình luận như thế nào, ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Triều Triều để lại cho anh cũng không tốt lắm, người bình thường làm sao có thể ngay cả mặt mũi còn chưa gặp đã có thể nói muốn gả cho anh, bởi vậy rất làm cho người ta hoài nghi hiện tại cô là đang lạt mềm buộc chặt dụ dỗ đàn ông.

Tên Vương gì gì đó này là quản đốc xưởng máy móc, tốt hơn một tên côn đồ không làm việc đàng hoàng như anh nhiều.

Chẳng qua không có chứng cứ bày ra trước mặt nên Cố Kỳ không tùy tiện định nghĩa, tựa như người khác đều đang nói rằng anh là ác bá không việc ác nào không làm! Rốt cuộc chân tướng là gì, không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.

Chờ cảnh sát vừa đi, họ Vương này trực tiếp lộ ra bộ mặt thật, khiến người ta nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm.

Đừng nói Thẩm Triều Triều, ngay cả anh cũng không nghe nổi, trực tiếp đứng dậy đá người ta ngã văng.

Trong nháy mắt, lỗ tai thanh tịnh, tâm trạng cũng tốt hơn.

Thật sự không nên so sánh mình với tên cặn bã này, dù cho anh lăn lộn thế nào thì cũng mạnh hơn tên chó này nhiều!!!

Cố Kỳ Việt ngẫm lại bèn tức giận, Vương Kiến Thiết lăn một đường làm vết thương trên đầu nặng thêm, băng vải màu trắng quấn trước đó không lâu nhanh chóng nhuộm một mảnh đỏ rực, gã r*n r* đưa tay che đầu lại, thái độ đối xử với Cố Kỳ Việt cũng sẽ không tốt: "Mày là ai, cảnh sát, cảnh sát mau tới đây đi, có người đả thương người khác ở đồn công an này!"

Tiếng kêu to của Vương Kiến Thiết nhanh chóng gọi người khác tới, ngoại trừ vị cảnh sát tiếp đãi ra thì còn có một nam cảnh sát trung niên mặt chữ điền cũng đi theo cùng, nhìn thấy lại là Cố Kỳ Việt đánh người, lông mày của hắn ta nhíu lại rất chặt.

Đầu tiên là trấn an Vương Kiến Thiết một phen, sau đó lập tức xoay người đi tới trước mặt Cố Kỳ Việt, đứng lại nói: "Cố Kỳ Việt, cậu đánh người vào đồn công an rất vinh quang sao, lại còn ra tay ở đồn công an, lần này cậu không muốn đi nữa đúng không!

Nói xong, cảnh sát Chu vẫn tức không chịu được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà tiếp tục nói: "Cố Kỳ Việt, cậu nói xem cậu còn là một đứa trẻ ranh to xác, không chịu đi làm chuyện tốt, cho dù là đi làm thêm thì cũng còn hơn là cả ngày gây chuyện, may mà cậu có một gia đình tốt, nếu không cậu! "
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 32: Chương 32



Được rồi được rồi, lão Chu, cũng không phải ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, chú có nói nhiều hơn nữa tôi cũng không nghe lọt đâu.

Cảnh sát Chu khá tức giận, Cố Kỳ Việt lại nhếch khóe miệng nở nụ cười, chủ yếu là nước đổ đầu vịt.

Thẩm Triều Triều ở một bên nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp, vất vả lắm mới chờ được hai người dừng lại, cô lập tức run giọng nói: "Cảnh sát Chu, bởi vì anh ấy giúp! Giúp tôi! "

Nhưng mà không đợi Thẩm Triều Triều nói hết lời, Vương Kiến Thiết đã lập tức nghiến răng nghiến lợi đưa tay chỉ vào Cố Kỳ Việt, không định sẽ bỏ qua cho anh: "Cậu bị tình nghi cố ý đả thương người khác, tôi muốn kiện cậu, loại lưu manh như cậu phải bị nhốt lại mới không làm thương tổn dân chúng vô tội!"

Lúc Vương Kiến Thiết nói chuyện, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét, gã vừa nhìn thấy hết cả rồi.

Thẩm Triều Triều vậy mà lại biết anh, dáng vẻ còn rất quen thuộc khiến sự cảnh giác dấy lên trong lòng Vương Kiến Thiết, gã bắt đầu phòng bị Cố Kỳ Việt, sợ tên lưu manh này sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của gã, cản trở gã ôm mỹ nhân về nhà.

Hôm nay nhất định phải đưa người đàn ông này vào ngục giam!

Mà Cố Kỳ Việt bị người khác dùng ngón tay chỉ cũng lười phản ứng.

Dường như anh ngại đứng mệt nên đôi chân dài lui về phía sau vài bước, một lần nữa ngồi yên trên ghế xếp, lập tức cà lơ phất phơ vắt chân, khóe miệng nhếch xuống phía dưới, trên mặt mang theo vẻ ghét bỏ rõ ràng.

Tuy anh không nói một chữ nào nhưng vẫn khiến người ta vô cùng tức giận.

"Cảnh sát Chu, tại sao anh không bắt cậu ta lại, loại sâu bọ như vậy nên bị phê phán, cậu ta! "

Lời nói tức giận của Vương Kiến Thiết mới thốt ra được một nửa lại chọc cười Cố Kỳ Việt, anh ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt kia lóe sáng vẻ trào phúng, anh lên tiếng nhắc nhở: "Sâu bọ như tôi? Ha, quản đốc Vương, lúc anh đến nhà tôi thăm hỏi cũng đâu có nói thế này.

"

"!"

Lời này đã làm trong lòng Vương Kiến Thiết cả kinh, lúc này gã mới cẩn thận nhìn kỹ dáng vẻ của đối phương.

Càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Một lát sau, như là nhận ra rồi nhưng Vương Kiến Thiết lại giữ sự im lặng, gã không tin một cô gái mồ côi như Thẩm Triều Triều lại có quen biết với con trai quản đốc xưởng sắt thép!

Thế nhưng, Cố Kỳ Việt lại không muốn ngậm miệng, anh tiếp tục cợt nhả: "Quản đốc Cố, con trai chú thật sự là nhân tài mà, ở bên ngoài tài giỏi vô cùng, không bình thường giống như tôi, sức khỏe không tốt, lớn tuổi thì! "

Cố Kỳ Việt hắng giọng bắt chước giọng điệu của gã, cái điệu đê tiện cực kỳ này khiến Thẩm Triều Triều không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại.

Tâm trạng hồi hộp bất an của cô cũng dần dần được thả lỏng một chút.

Vương Kiến Thiết bị nhái lại thì sắc mặt xanh mét, gã không ngờ lại có chướng ngại vật nhảy ra giữa đường, mà đối phương cũng không phải người bình thường, vậy thì không thể đưa vào ngồi tù được.

Tuy đều là quản đốc nhưng xưởng sắt thép là sản nghiệp đầu tàu của thành phố Giang Lâm, ngoài ra, gia thế của Cố Hằng cũng không tầm thường.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 33: Chương 33



Ba Cố Hằng là tư lệnh của một quận nào đó, ông ấy chính là thủ trưởng, chỗ dựa vô cùng lợi hại.

Hơn nữa, người trong nhà họ Cố đều tòng quân theo chính trị, rút dây động rừng sẽ như dây vào mãnh thú tráng niên, không thể tùy tiện trêu chọc.

Nhưng nếu như leo lên nhà họ Cố, vậy thì tiền đồ một đường xán lạn.

Bởi vậy trước kia Vương Kiến Thiết thường xuyên đến nhà họ Cố một chuyến, bên ngoài là liên lạc tình cảm nhưng trên thực tế là chủ động lấy lòng.

Thêm một người bạn, thêm một con đường.

Đáng tiếc, Cố Hằng bước ra từ quân đội, tính tình cứng rắn như khối sắt, căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

Vài lần như thế qua đi, Cố Hằng trực tiếp làm rõ để Vương Kiến Thiết về sau không cần đến nữa!
Vốn cho rằng Cố Hằng tính tình lạnh lùng cứng rắn khó có thể tiếp cận, nào ngờ con trai ông lại trò giỏi hơn thầy, anh còn khó đối phó hơn.

Gã và nhà họ Cố đúng là kẻ thù mà!

Cho dù trong lòng mất hứng thế nào, Vương Kiến Thiết cũng không thể không tiếp tục bình tĩnh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thái độ nhanh chóng biến thành hiền lành rồi lên tiếng: "Thì ra là con trai của quản đốc Cố, đây thật sự là nước lớn tràn vào miếu Long vương mà! Cảnh sát Chu, không có việc gì không có việc gì, chúng tôi quen biết nhau.

"

Cố Kỳ Việt cũng không chịu nổi, không chút lưu tình nói: "Đừng nói như vậy, chúng ta cũng không phải người một nhà, tôi ngại ghê tởm.

Lời này khiến gương mặt ngụy trang của Vương Kiến Thiết suýt nữa không giữ được, nhưng gã vẫn chịu đựng như cũ, biết hôm nay mình sẽ không chiếm được gì ở chỗ này.

Nhưng không sao, gã vẫn có rất nhiều thời gian.

Vương Kiến Thiết quay đầu cười sâu xa với Thẩm Triều Triều.

Một cô gái mồ côi không có gì cả, cho dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không dám lộ mặt thì làm sao có thể nắm giữ được tên ác bá Cố Kỳ Việt này đây?

Chờ xem, cuối cùng rồi vẫn sẽ rơi vào trong tay gã thôi!

Bị Vương Kiến Thiết dùng ánh mắt khiến người ta buồn nôn nhìn, Thẩm Triều Triều yên lặng nắm chặt bàn tay, cô biết đối phương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc! Hiện giờ không có bất kỳ chứng cứ nào, ngược lại còn khiến cô rơi vào thế yếu.

Thẩm Triều Triều vẫn luôn biết cô tiếp tục kiên trì cũng sẽ không đạt được kết quả tốt, nhưng dưới tình huống không ai chịu tin tưởng cô, cô vẫn không muốn từ bỏ, không rõ là vì một chút hy vọng có thể đạt được hay là vì hờn dỗi nghẹn khuất trong lòng.

Nhưng mà, một cú đá kia của Cố Kỳ Việt khiến cô như được cổ vũ.

Thẩm Triều Triều cô sẽ nghĩ ra cách tốt hơn để bảo vệ chính mình!

Mà khi Thẩm Triều Triều đang nghĩ, Cố Kỳ Việt lại có chút không đành lòng, anh chán ghét trực tiếp mở miệng: "Cười cái gì mà cười, mặt đầy nếp nhăn.

Khiến nụ cười của Vương Kiến Thiết cứng đờ, cơn tức dồn lên, gã không muốn ở lại chỗ này để tiếp tục bị khinh bỉ nữa nên đã nhẫn nhịn đứng lên khỏi mặt đất, sau đó sải bước ra khỏi đồn công an.

Chẳng qua không đợi Vương Kiến Thiết rời đi, Cố Kỳ Việt đã lắc mình ngăn cản lại, vươn một tay về phía gã: "Khoan đi đã, tiền trợ cấp của ba người ta đâu, lấy ra đây.

"

"! "
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 34: Chương 34



Vương Kiến Thiết cắn răng tức giận nhưng không làm được gì, chỉ có thể luyến tiếc lấy phong thư từ trong ngực ra.

Gã còn muốn mượn tiền trợ cấp để tiếp cận Thẩm Triều Triều.

Đáng tiếc!

Không quen nhìn động tác chậm chạp của Vương Kiến Thiết, Cố Kỳ Việt trực tiếp giành lấy phong thư, lúc này mới không thèm liếc mắt khoát tay: "Được rồi, cút đi.

Đợi đến khi Vương Kiến Thiết nổi giận đùng đùng rời đi, Cố Kỳ Việt mới đi vài bước, đưa phong thư thật dày trong tay cho Thẩm Triều Triều.

Anh đã có chút hiểu rõ tình cảnh không xong của Thẩm Triều Triều, cô vốn không được bình thường lại còn bị cặn bã dây dưa làm cho người ta đồng cảm, nhưng anh chỉ có thể khô cằn khuyên nhủ vài câu: "Đừng sợ tên đê tiện kia, cô làm rất tốt, nếu lần sau gã còn dám đến nữa thì làm phía dưới của gã cũng! "

Khụ khụ, Cố Kỳ Việt, chú ý một chút, người ta là con gái.

Cảnh sát Chu ở một bên yên lặng nhìn ho khan hai tiếng, cắt đứt lời phát biểu của Cố Kỳ Việt khiến anh tức giận trợn trắng mắt, anh cảm thấy mình nói không sai!

Thẩm Triều Triều nhìn Cố Kỳ Việt, cơn cảm động tựa như sóng triều mãnh liệt thổi quét cả người cô.

Dưới sự che đậy của khăn quàng cổ, không ai biết hốc mắt cô ửng hồng nhưng khóe miệng lại bất giác khẽ nhếch lên.

Sau đó, Cố Kỳ Việt nhìn thoáng qua Thẩm Triều Triều không lên tiếng, nghĩ đến hành động vĩ đại của đối phương, anh có chút phiền não gãi đầu, tuy đối phương đáng thương nhưng anh vẫn phải cảnh cáo: "Sau này có việc thì tới đồn công an, chắc chắn sẽ có người làm chỗ dựa cho cô, đừng làm chuyện cực đoan một mình, cũng đừng đánh chủ ý lên tôi!"

Thẩm Triều Triều vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế, không đáp lại, nhưng trong lòng cô lại nói một tiếng xin lỗi với Cố Kỳ Việt.

Ngọn lửa hy vọng đã hóa tro tàn lại cháy lên, cuối cùng cô vẫn muốn thử thêm một lần nữa.

Cảnh sát Chu, bây giờ mọi người đã đi rồi, cô ấy cũng không sao rồi chứ?"

Sau khi Cố Kỳ Việt cảnh cáo Thẩm Triều Triều một chút, lập tức nhìn về phía cảnh sát Chu, dáng vẻ cười hì hì khiến cảnh sát Chu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.

Nói thì anh cũng không nghe.

Đánh à?

Cảnh sát Chu giương mắt nhìn trên dưới Cố Kỳ Việt cao lớn, không chỉ trông dọa người mà tên này đánh nhau còn có thể lấy một chọi mười, người bình thường thật đúng là đánh không lại anh.

Một mầm non tốt thích hợp làm lính.

Đáng tiếc, bản thân Cố Kỳ Việt không có chí hướng tòng quân, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không tìm việc làm mà mỗi ngày đều cà lơ phất phơ không lý tưởng.

Chỉ là cảnh sát mà hắn ta gửi đến hiện trường bắt người đã bắt được Cố Kỳ Việt không dưới ba mươi lần, là một tên vô cùng cứng đầu!

Lần này bị đưa vào đồn công an là bởi vì đánh một thằng nhóc ở quận Lâm An phố Tây.

Người ở quận Lâm An kia cũng không phải người bình thường, theo lý mà nói thì ít nhiều cũng coi như là hàng xóm, không chừng bình thường ra ngoài nhìn thấy còn phải lên tiếng chào hỏi, kết quả không biết lại có thâm cừu đại hận gì mà tên Cố Kỳ Việt này lại trực tiếp đánh người ta hộc máu nằm viện.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 35: Chương 35



Lần này chuyện tình ầm ĩ, trong nhà đối phương không chịu bỏ qua.

Mà bên quản đốc Cố cũng không có thời gian xử lý, chỉ có thể để Cố Kỳ Việt đợi ở đồn công an trước.

Nghĩ vậy, cảnh sát Chu tức giận lườm Cố Kỳ Việt một cái: "Cô ấy không sao, còn cậu! Lần này cậu đánh người ta vào bệnh viện, cậu thật sự muốn ngồi tù sao!"

Cố Kỳ Việt nghe vậy, khinh thường bĩu môi, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vài phần chán ghét, nói thẳng: "Đó là do cậu ta đáng đời, lần sau nhìn thấy, tôi còn đánh nữa đấy!"

"! "

Cảnh sát Chu cảm thấy mình không có cách nào để nói chuyện với Cố Kỳ Việt, nói tiếp nữa thì hắn ta sẽ tăng huyết áp vì bị tên này chọc giận mất.

Hắn ta ghét bỏ vẫy tay với Cố Kỳ Việt, lập tức xoay người nhìn về phía Thẩm Triều Triều, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, sau này có khó khăn gì thì tới đồn công an giải quyết, đừng tự tiện ra tay nữa, nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cô sẽ bị xử phạt đấy, còn trẻ như vậy nếu để lại án thì về sau sẽ không tốt đâu.

Thẩm Triều Triều nghiêm túc gật đầu, thái độ ngoan ngoãn nhận sai khiến cảnh sát Chu vui mừng không ít, đây là một người biết nghe lời!

Đột nhiên nghĩ tới đứa con gái nhà mình cùng tuổi với cô, từ nhỏ đã là một tiểu bá vương, cả ngày leo cây trèo tường, có đôi khi hắn ta còn hoài nghi có phải mình sinh ra một đứa con trai không.

Hắn ta chỉ muốn một cái áo bông nhỏ, chứ không phải mũ giáp sắt!

Sau khi nhận được sự cho phép rời đi từ miệng cảnh sát, Thẩm Triều Triều lặng lẽ nhìn thoáng qua hướng Cố Kỳ Việt đang ở, trước khi rời đi cô còn cố lấy dũng khí nói lời tạm biệt với Cố Kỳ Việt: "Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh đã giúp tôi, tạm biệt!"

Lần mở miệng này nói năng liền mạch khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được nhướn mày, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.

Nghe không giống như nói lắp!

Chẳng qua, Thẩm Triều Triều nói xong là đi ngay, không cho Cố Kỳ Việt cơ hội có được đáp án! Sau khi ra khỏi đồn công an, Thẩm Triều Triều giơ tay vỗ ngực, cô cũng cảm thấy kinh ngạc đối với sự phát huy vượt xa người thường vừa rồi của mình.

Hình như nói chuyện với người khác cũng không khó như vậy!

Trong lớp khăn quàng cổ che kín, Thẩm Triều Triều bất giác hé miệng cười, đột nhiên có thêm không ít dũng khí.

Vốn định cô đợi qua vài ngày nữa, nhưng hiện tại cô đã muốn hành động rồi, tốt nhất là hôm nay có thể có luôn kết quả! Cũng nhân lúc cô đang có đầy đủ lòng can đảm, không còn sợ hãi và khủng hoảng như thế nữa.

Thẩm Triều Triều quyết định xong cũng không chậm trễ, khác với lần đi lại trong trời mưa lúc trước, lần này trên đường có rất nhiều người đi đường.

Vì để không bị người khác vây xem, cô chỉ có thể cởi khăn quàng cổ xuống một chút, để lộ ánh mắt trong suốt như nước thu.

Trong veo sáng ngời.

Nhưng hiển nhiên là Thẩm Triều Triều cũng không quen, cô dùng sức kéo thấp vành nón, cố gắng muốn che kín mặt.

Đồng thời nhịp bước chân cũng nhanh hơn, tranh thủ nhanh chóng đến nhà họ Cố!

Ký ức đội mưa đến nhà họ Cố mấy ngày trước vẫn còn đó, Thẩm Triều Triều trực tiếp chọn một con đường nhanh nhất, không đến nửa giờ đã tới nơi! Đương nhiên, trong lúc đó vì tránh né người đi đường và trẻ con đi tới nên cô đã không thể không mất một ít thời gian.

Cũng may không gặp chuyện gì nguy hiểm.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 36: Chương 36



Lúc này Thẩm Triều Triều lại đeo khăn quàng cổ lên, che kín đến mức không nhìn thấy gương mặt, bấy giờ cô mới đứng ở ngoài cửa viện nhà họ Cố, hít một hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng, sau đó giơ tay gõ cửa.

Ai vậy!

Theo tiếng "cốc cốc" vang lên, trong viện nhanh chóng có người đáp lại, nghe là giọng Diệp Phương.

Sau đó, cửa viện nặng nề "két" một tiếng mở ra, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, trên mặt Diệp Phương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, không ngờ mới cách mấy ngày đã gặp lại cô gái đặc biệt này.

Biết Thẩm Triều Triều tương đối nhạy cảm nên Diệp Phương cũng không nói nhảm, trực tiếp đưa cô vào nhà.

Lần này, trong nhà họ Cố còn có những người khác ở đây, nhìn thấy bà lão ngồi ở trên sô pha nhíu mày khổ não làm cho Thẩm Triều Triều vốn được thả lỏng khi nhìn thấy Diệp Phương lại lập tức trở nên câu nệ, cô cứng ngắc đứng tại chỗ không dám động đậy.

Sau đó Diệp Phương thấy vậy thì chủ động nói: "Không cần sợ hãi, đây là mẹ chồng của tôi, bà Vương Thải Hà, cũng là người lúc trước cô đã cứu trong mưa!"

Nói xong câu này, bà lại giới thiệu với bà lão: "Mẹ, đây là Thẩm Triều Triều, lần trước nếu như không phải cô ấy ra tay tương trợ thì tình huống của mẹ có thể đã rất nguy hiểm rồi."

Sau một phen giới thiệu, Vương Thải Hà không còn bày ra vẻ mặt mặt ủ mày chau nữa, rõ ràng sau đó đã thân thiện hơn rất nhiều, bà ấy cảm kích cười với Thẩm Triều Triều một tiếng, nhanh chóng mở miệng: "Thì ra là đồng chí giúp tôi, cô cứ gọi tôi là bà Vương là được, thật sự rất cảm ơn cô, ngày đó mưa to làm bức tường đổ sập, nếu như không có cô thấy việc nghĩa hăng hái làm thì bộ xương già tôi đây đoán chừng là đã xong đời rồi."

"Không...!Không cần cảm ơn..."

Nói chuyện liền mạch hình như mất linh.

Thẩm Triều Triều lên tiếng lần nữa lại đứt quãng nối tiếp, thật ra cô có hơi sợ người nhiệt tình, bởi vì cô biết mình không có cách nào đưa ra được câu trả lời mong muốn nên không muốn nhìn thấy biểu cảm thất vọng của đối phương.

Hơn nữa, lần này cô tới là có mục đích khác.

Vì phòng ngừa dao động kịch liệt trong lòng mà do dự, Thẩm Triều Triều dứt khoát nói ra một hơi: "Chủ nhiệm Diệp, bà...!bà Vương...!Mặc dù vô cùng mạo muội...!nhưng...!tôi muốn gả cho Cố Kỳ Việt...!Hy vọng hai người có thể đồng ý..."

Mặc dù cô nói năng khó khăn nhưng không hề khó hiểu.

Cũng chính bởi vì như vậy nên đã làm cho nụ cười trên mặt Vương Thải Hà dần dần biến mất, lông mày của bà ấy lại nhíu lại.

Mặc dù rất cảm ơn ơn cứu mạng của Thẩm Triều Triều, nhưng không phải ai cũng có thể gả cho cháu trai của bà ấy.

Khuôn mặt của Tiểu Việt nhà bà ấy lớn lên rất đẹp trai, về sau cưới vợ cũng phải cưới một người như tiên trên trời chứ không phải kiểu người giấu đầu che mặt giống như Thẩm Triều Triều...!Không được, tuyệt đối không được, bà ấy không đồng ý!

Khác với Vương Thải Hà rõ ràng mất hứng, Diệp Phương lại có hứng thú, bà kéo Thẩm Triều Triều đang đứng cứng ngắc đến sô pha ngồi xuống, có kinh nghiệm đã nghe qua một lần nên Diệp Phương bây giờ vô cùng bình tĩnh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 37: Chương 37



Thậm chí là có chút tò mò.

Vì sao Thẩm Triều Triều còn có thể trở lại? Đã qua vài ngày rồi, bà còn tưởng rằng chuyện này sẽ không còn phần tiếp theo chứ.

"Triều Triều, chúng ta cũng đã gặp mặt nhau vài lần rồi, đều rất quen thuộc! Dì muốn hỏi một câu, vì sao con muốn gả cho Cố Kỳ Việt?"

Theo quan sát của Diệp Phương, Thẩm Triều Triều không giống kiểu người muốn leo lên quyền thế, trái lại còn vô cùng nhát gan, rõ ràng e sợ tiếp xúc với người khác nhưng hôm nay lại cố gắng chịu đựng để hành động.

Cho nên, rốt cuộc là lý do gì lại khiến cô coi trọng thằng con trai lưu manh cà lơ phất phơ chuyên trêu mèo chọc chó đó của bà?

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Phương, Thẩm Triều Triều căng thẳng nắm chặt góc áo, tim cô đập cực nhanh nhưng vẫn kiên trì trả lời: "Con gặp...!người xấu, Cố Kỳ Việt giúp con đánh gã bỏ chạy...!Cho nên con...!muốn gả cho anh ấy..."

Ban đầu Thẩm Triều Triều cũng muốn ăn ngay nói thật.

Nhưng mà loại chuyện này không có cách nào để giải thích rõ ràng được, cũng không thể nói rằng cô đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai, biết được vận mệnh bi thảm của mình nên muốn mượn việc kết hôn cùng Cố Kỳ Việt để thoát khỏi ác mộng!

Ngoại trừ làm cho người ta cảm thấy hoang đường ra thì còn có thể làm cho người ta cảm thấy đầu óc cô có bệnh.

Trong khoảng thời gian này liên tiếp gặp người không tin mình, Thẩm Triều Triều biết mình không thể hành động lung tung nữa.

Mà nguyên nhân anh hùng cứu mỹ nhân dễ làm cho người ta tin phục nhất, đồng thời cũng khiến người ta không nghi ngờ với lần đầu tiên Thẩm Triều Triều đến nhà nói muốn gả cho Cố Kỳ Việt, khiến người ta tự nhiên lý giải là Thẩm Triều Triều mở miệng hai lần đều bởi vì cùng một nguyên nhân.

Diệp Phương nghe vậy thì lắc đầu, nói với Vương Thải Hà: "Không ngờ Tiểu Việt còn có thể gặp chuyện bất bình mà ra tay giúp đỡ, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc!"

Khác với Diệp Phương cảm khái, Vương Thải Hà mang theo vẻ đương nhiên: "Tiểu Việt của chúng ta vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, đều là người khác nói bừa nên mới làm cho thanh danh của Tiểu Việt càng ngày càng xấu!"

Nghe nói như thế, Diệp Phương không phụ họa nữa mà nhìn về phía Thẩm Triều Triều.

Diệp Phương dịu dàng cười một tiếng, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Triều Triều, dì cũng không giấu giếm con, hiện tại Cố Kỳ Việt phiền toái quấn thân, nếu như muốn gả cho nó thì có thể con sẽ bị liên lụy, cho dù như vậy, con cũng nguyện ý sao?"

Nghe thấy mình thật sự có cơ hội, ánh mắt Thẩm Triều Triều sáng lên.

Cô vội vàng dùng sức gật đầu rồi vội vàng lên tiếng: "Con...!nguyện ý, mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì...!Con đều nguyện ý gả cho...!Cố Kỳ Việt!"

Khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều sốt ruột như thế, trong lòng Diệp Phương yên lặng thở dài một hơi, mấy ngày trước nghe Thẩm Triều Triều nói muốn gả cho Cố Kỳ Việt, phản ứng đầu tiên của bà chính là không đồng ý.

Chuyện kết hôn này hẳn nên là hai bên đều đồng ý.

Nếu không sẽ thúc đẩy một đôi vợ chồng bất hoà.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 38: Chương 38



Hơn nữa, con trai Cố Kỳ Việt của bà lúc nào cũng chống đối, bướng bỉnh như con lừa, không ai có thể làm chủ của đời anh! Nhưng tình huống hiện tại thì khác, nếu như không cưới Thẩm Triều Triều thì anh cũng sẽ cưới người khác.

Con trai mình tự mình biết, nếu thật sự muốn Cố Kỳ Việt cưới con gái thứ hai của nhà họ Lưu thì anh tình nguyện ngồi tù!

Nghĩ như vậy, Thẩm Triều Triều xuất hiện đúng lúc cũng là một chuyện tốt.

Chẳng qua vẫn cần phải nói rõ ràng một chút về chuyện xảy ra gần đây của Cố Kỳ Việt, không thể để cho Thẩm Triều Triều chẳng hay biết gì, chờ nói xong những gì cần nói, nếu như Thẩm Triều Triều vẫn nguyện ý như trước, vậy thì kết hôn!

"Khoan nóng vội đã, Triều Triều con nghe dì nói! "

"Nói cái gì mà nói, mẹ không đồng ý, nhà họ Lưu cũng không thể một tay che trời, nếu cứ ép buộc thì mẹ sẽ đi tìm ông già nói một chút, dạy dỗ cho nhà họ Lưu phải thành thật!

Không đợi Diệp Phương giải thích, Vương Thải Hà bên cạnh lại đột nhiên bộc phát, bà ấy hừ lạnh một tiếng, nhìn Thẩm Triều Triều ngồi đối diện cũng không còn thân thiện như lúc đầu.

Nói xong còn ngại không đủ, bà ấy lại tiếp tục chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Cũng không biết mấy cô gái bây giờ đang suy nghĩ cái gì, cháu trai tôi tốt xấu gì lớn lên cũng đẹp trai, dựa vào đâu mà phải cưới một người không chịu lộ mặt, tôi cũng thay Tiểu Việt! "

Nghe được lời nói không chút khách khí của Vương Thải Hà, Diệp Phương khẽ cau mày, không đợi bà lên tiếng ngăn cản, Thẩm Triều Triều vốn đang ngồi rất ngoan lại đột nhiên giơ tay lên, tháo khăn quàng cổ quấn trên mặt xuống từng vòng một.

Lông mi dài của cô khẽ run, trong mắt tràn đầy vẻ căng thẳng và bất an.

Sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Triều Triều cuối cùng cũng lộ ra, hai người ngồi đối diện sô pha đều ngây ngẩn cả người.

Qua một hồi lâu sau bọn họ mới hoàn hồn từ trong chấn động của dung nhan tuyệt sắc này, ngay cả Diệp Phương cũng không ngờ Thẩm Triều Triều lại xinh đẹp như vậy, bà đã sống nhiều năm như thế rồi nhưng còn chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn Thẩm Triều Triều.

Bây giờ bà đột nhiên cảm thấy con trai mình mới không xứng.

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Triều Triều, độ khoan dung thoáng cái được kéo cao, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, Diệp Phương quay đầu nhìn về phía mẹ chồng nhà mình, chuẩn bị khuyên nhủ một chút để bà ấy đừng dọa đến cô gái này nhưng nào ngờ Vương Thải Hà lại đột nhiên vỗ tay một cái.

Gương mặt vốn dĩ xụ xuống của bà ấy bây giờ lại vui mừng.

Bà ấy nói với Thẩm Triều Triều: "Ôi chao, cháu dâu bà thật xinh đẹp, con và Tiểu Việt thật là một đôi trời sinh, hai đứa đẹp trai xinh gái, tháng này kết hôn luôn đi!"

Đối mặt với sự thay đổi sắc mặt của mẹ chồng Vương Thải Hà như kinh kịch, Diệp Phương kịp phản ứng lại cũng thật sự dở khóc dở cười.

Chẳng qua cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu được.

Bà ấy rất thích người lớn lên xinh đẹp!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 39: Chương 39



Không phải ông Cố chỉ có một đứa con trai là Cố Hằng, tổng cộng số con trai lẫn con gái cũng cả bảy người con, kéo dài thêm cho đến khi cháu chắt cành lá sum suê, mà trong những đứa cháu này, hai ông bà coi trọng Cố Kỳ Việt nhất.

Nguyên nhân Vương Thải Hà thích Cố Kỳ Việt rất đơn giản.

Bởi vì anh là một trong những đứa cháu xinh đẹp nhất, mỗi ngày nhìn thấy đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ, vì thế bà ấy trực tiếp chuyển từ nhà viện quân khu tới đây ở.

Quân khu bên kia thúc giục rất nhiều lần nhưng Vương Thải Hà đều không chịu trở về.

Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân Giang Lâm là một thành phố thích hợp để cư trú, náo nhiệt hơn nhiều so với nhà viện quân khu, cũng không có quá nhiều hạn chế, nếu người già mà không hưởng thụ một chút, tiếp tục sống khổ cực thì mới thật sự là ngu xuẩn.

Chẳng qua, Vương Thải Hà không cần che giấu việc mình thiên vị đứa cháu trai lớn Cố Kỳ Việt này, bình thường bà ấy hay treo ngoài miệng nhiều nhất chính là tìm cho cháu trai mình một người vợ xinh đẹp, sau đó chắt của mình nhất định sẽ là tiên đồng hạ phàm.

Mà bà ấy chính là bà cụ nội của tiên đồng!

Chỉ ngẫm lại thôi bà ấy đã cười đến mức không ngậm miệng lại được, đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến thái độ của Vương Thải Hà lập tức thay đổi sau khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Triều Triều, giờ phút này bà ấy cảm thấy Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt thật sự là một đôi trai tài gái sắc.

Khụ, tuy Thẩm Triều Triều có hơi xinh đẹp nhưng cháu trai bà ấy cũng không tệ.

Tuổi trẻ khỏe mạnh, tiền vốn dồi dào.

Chỉ cần nhìn số cơ bắp cứng rắn kia là có thể nhìn ra được.

Trong lòng Thẩm Triều Triều đang khủng hoảng bất an, cô không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, cô còn tưởng rằng mình phải trải qua một phen khó xử, bởi vì bà Vương khi giận dữ trông rất không dễ chọc vào.

Tựa như việc lấy đi kho báu của rồng trong chuyện xưa và bị săn đuổi mãi mãi về sau đó.

Sở dĩ Thẩm Triều Triều cởi khăn quàng cổ xuống là bởi vì cô nghe theo lời khuyên, giấu đầu che mặt đến đàm phán hôn sự, người bình thường cũng sẽ không chấp nhận!
Cũng may mà chủ nhiệm Diệp hiền lành, nếu đổi thành những người khác thì chỉ sợ đã sớm mời cô rời đi rồi.

Cho nên, dù sợ hãi gương mặt này của mình lộ ra trước mặt người khác, Thẩm Triều Triều vẫn yên lặng cắn răng kiên trì.

Không ngờ vậy mà lại thật sự thành công!

Cô có thể gả cho Cố Kỳ Việt rồi?

Giống như bị miếng bánh trên trời rơi xuống đập trúng, Thẩm Triều Triều có chút choáng váng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phương, đôi mắt đen nhánh ánh nước nhìn chằm chằm bà như không dám tin mà chờ đợi một đáp án.

Bị Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Phương có hơi không chịu nổi mà né tránh tầm mắt, bà đột nhiên hiểu được mẹ chồng mình.

Người đẹp như vậy, ai mà không thích chứ!
 
Back
Top Bottom