Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 20: Chương 20



Cô mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm phía trước qua khe hở của khăn quàng cổ.

Có thể phát hiện nếu có ai đó xuất hiện trước tiên!

Mà trong lúc chờ đợi, Thẩm Triều Triều nhớ lại những gì cô đã làm hôm nay, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ bước ra khỏi cửa nhà nữa, cũng sẽ không trò chuyện với bất kỳ ai bên ngoài trừ ba mẹ của mình.

Nhưng hôm nay cô đã rất dũng cảm, rất tuyệt vời!

Lần này ra ngoài nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài khiến Thẩm Triều Triều nhớ tới bản thân vô tư lự khi còn bé, khi ấy cô cũng không giống như bây giờ, trái lại còn được trưởng bối và bạn cùng lứa tuổi yêu thích vì ngoại hình đáng yêu, mỗi ngày giống như ngựa con vui vẻ dẫn theo bạn bè đi chơi khắp nơi, tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Cho đến khi một cuốn tạp chí hết hạn bị xé nát xuất hiện ở trạm phế liệu.

Sau khi cô tò mò miễn cưỡng ghép vài trang lại, lúc này mới phát hiện trên đó đều là phụ nữ xinh đẹp dáng người thướt tha, trên người mặc sườn xám màu sắc rực rỡ, thiết kế cắt may hợp với hình thể, phác họa ra đường cong dáng người, tràn ngập sức hấp dẫn, giống như một đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp.

Thẩm Triều Triều ngây người tại chỗ, ngay sau đó trong lòng cô dấy lên một ngọn lửa.

Cô cũng muốn tạo ra những bộ trang phục xinh đẹp như vậy!!!

Đây không phải nhiệt độ ba phút đột nhiên xuất hiện, mấy ngày sau Thẩm Triều Triều nho nhỏ đều nằm mơ nhìn thấy mình được đi khắp các căn phòng chất đầy vải vóc lấy không hết cùng những bộ quần áo xinh đẹp vô cùng do cô tự mình cầm kéo và kim chỉ tạo ra.

Mỗi ngày cô đều thức dậy với nụ cười trên môi.

Khi Thẩm Triều Triều nói cho mẹ biết sở thích chế tác trang phục của mình, lúc ấy Bạch Vân còn làm biên tập viên báo chí đã vô cùng ủng hộ.

Sau khi Thẩm Hà tan tầm về nhà, hai người lớn mới phối hợp với nhau, không chỉ ủng hộ trên mặt lời nói mà còn biểu hiện ra từ trong hành động, lúc này bọn họ đã đến cửa hàng mua một đống vải vóc và dụng cụ may quần áo.

Niềm vui bất ngờ to lớn trực tiếp rơi xuống người Thẩm Triều Triều khiến cô hưng phấn thét lên nhảy nhót, sau đó bắt đầu "công việc" hàng ngày của thợ may, không chỉ làm quần áo của chính cô mà ngay cả ba mẹ cũng không tránh khỏi vận mệnh làm người mẫu.

Mặc quần áo kỳ quái trên người mà còn phải khen ngợi rằng rất có sức sáng tạo.

Khi đó, cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người là bến cảng tràn ngập tình yêu.

Cho đến khi Thẩm Triều Triều cảm thấy quần áo mà mình biết quá ít nên lén lút rời khỏi nhà một mình, đến trạm phế liệu khác tìm sách, sau đó!

Nghĩ tới đây, khóe miệng bất giác nhếch lên của Thẩm Triều Triều chậm rãi hạ xuống, trái tim giống như bị siết chặt vô cùng đau đớn.

Trong trí nhớ, người phụ nữ mang theo mục đích không tốt lừa gạt cô, người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn hung ác cưỡng ép lôi cô lên xe mặc cho cô phản kháng!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 21: Chương 21



Mãi đến khi được người tốt phát hiện ra chỗ không đúng và cứu giúp, nếu không Thẩm Triều Triều suýt nữa là đã bị đưa lên xe lửa.

Cảnh này chính là ngọn nguồn của sợ hãi, liên tiếp xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Thẩm Triều Triều.

m thanh vang lên đánh thức Thẩm Triều Triều từ trong hồi ức đau khổ, nước mưa trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất khiến động tác của cô có chút chậm chạp, khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phương đang nghiêng chiếc ô cầm trong tay che mưa to giúp cô.

Biểu cảm trên gương mặt Diệp Phương không thay đổi, không tò mò sau khi Thẩm Triều Triều đến gặp Cố Hằng, cũng không lộ ra nét mặt khác thường trước hành vi kỳ lạ của Thẩm Triều Triều, chỉ nói tiếp với cô: "Muốn vào trong uống một ly nước nóng không?"

Tuy Diệp Phương trở về là vì lấy tiền đóng tiền viện phí cho bà Vương Thải Hà, nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Triều Triều có hơi đáng thương quá đỗi nên đã chậm trễ một chút thời gian, nhưng thế cũng không sao.

Còn nữa, chứng bệnh khiến bà tò mò cũng cần tìm hiểu thêm một bước nữa mới có thể xác định.

Có lẽ là biểu hiện của Diệp Phương quá mức bình thường, hoặc là lần này cô có việc cầu xin người khác nên Thẩm Triều Triều không từ chối.

Đợi đến khi cô ướt sũng đi vào cửa nhà nhà họ Cố, tiến vào phòng khách ở lầu một dưới sự dẫn dắt của Diệp Phương, chỉ thấy diện tích không gian bên trong không nhỏ, bên trong đặt một bộ sô pha màu xám dựa vào góc tường, đối diện với bàn trà bằng gỗ, ở góc tường cách đó không xa chính là một chiếc ti vi có kích thước không nhỏ.

Đứng lâu ở một chỗ, mặt đất sạch sẽ dưới chân Thẩm Triều Triều nhanh chóng xuất hiện một vũng nước mưa nhỏ xuống từ gấu quần của cô khiến cô hoảng hốt không thôi, nhưng lại không dám lộn xộn.

Cô giống như một con mèo con bẩn thỉu đột nhiên bước vào một ngôi nhà sạch sẽ.

Không biết Thẩm Triều Triều đã bắt đầu căng thẳng bất an, Diệp Phương thu hồi ô trong tay lại đặt ở cửa, sau khi thuận tay đóng cửa lại mới nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn lông từ trong phòng khách bên cạnh đưa cho Thẩm Triều Triều.

Cũng không biết đứa nhỏ này đã đợi trong mưa bao lâu?

Kẻo lại ngã bệnh.

Nhưng Thẩm Triều Triều lại lắc đầu, từ chối chiếc khăn này.

Mặc dù cô là vì tự cứu mình nên mới có thể không từ thủ đoạn, muốn gả cho Cố Kỳ Việt, nhưng hiện tại người đứng ở trước mặt cô là Diệp Phương mẹ anh nên cảm giác áy náy to lớn cuồn cuộn mà đến, chỉ trích cô vì sao lại đối xử với một người tốt như vậy!

Khiến Thẩm Triều Triều xấu hổ cắn chặt môi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết mình muốn nói gì.

Mâu thuẫn trong lòng khiến Thẩm Triều Triều bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, hai tay dùng sức nắm chặt góc áo, Diệp Phương nhìn thấy nên cũng không cưỡng ép đưa khăn cho Thẩm Triều Triều nữa, mà là dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Không ngờ lại gặp mặt nhau nhanh như vậy, cô có chuyện muốn nói với tôi sao? Không cần sợ, tôi sẽ lắng nghe nghiêm túc.

"

Diệp Phương biết Thẩm Triều Triều đang bất an, bởi vậy lựa chọn đi thẳng vào vấn đề chính.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 22: Chương 22



Có thể tiến hành giao tiếp ngôn ngữ là có thể hiểu rõ nguyên nhân cụ thể.

Diệp Phương dịu dàng như thế khiến khóe mắt Thẩm Triều ửng đỏ, cô chịu đựng cơn áy náy trong lòng, giọng nói nghẹn ngào run rẩy mở miệng: "Chủ nhiệm Diệp, xin lỗi, tôi muốn! kết hôn với Cố Kỳ Việt! "

"! "

Diệp Phương không ngờ lại nghe được tên con trai mình từ trong miệng Thẩm Triều Triều, bà không khỏi sửng sốt, sau đó không đợi bà hỏi ra nguyên nhân thì chợt nghe một tiếng "rầm", cửa lớn bị người từ bên ngoài bạo lực đá văng.

Một giây sau, người đó giống như bị chọc tức đến cười mà hỏi: "Cô muốn gả cho tôi?"

Gió từ cánh cửa bị đạp văng thổi tới xen lẫn nước mưa trực tiếp hắt lên người Thẩm Triều Triều đang đứng ở cửa.

Rõ ràng quần áo đã sớm bị nước mưa thấm ướt nhưng bây giờ cô lại đột nhiên cảm thấy rét lạnh, tựa như gió thổi vào trong khe xương, cô không tự chủ được muốn cuộn lại ôm chặt lấy mình.

Cơn hoảng loạn lại quay trở lại.

Mà Thẩm Triều Triều đứng đó với thân thể cứng ngắc, gương mặt bị khăn quàng cổ quấn kỹ đầy kỳ quái khiến Cố Kỳ Việt cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc chân đi tới, vòng quanh vài vòng tựa như đang nhìn vật lạ gì đó, không biết rốt cuộc là tên nào hỏng não mà lại muốn kết hôn cùng anh!

Ha! Anh là người có thanh danh "tốt" ở thành phố Giang Lâm này, nhưng lại khiến người ta nhìn thấy là sẽ đi đường vòng.

Kết quả, bây giờ thậm chí có người chủ động đụng chạm với anh ở đây, nhưng nhìn mấy vòng cũng không thấy ba đầu sáu tay ở đâu cả!

Mặc kín như vậy vào mùa hè là có bệnh sao?

Cuối cùng Cố Kỳ Việt đứng lại trước mặt Thẩm Triều Triều, anh cao gần một mét chín, dáng người cao lớn khôi ngô, so với Thẩm Triều Triều đối diện chỉ có một mét sáu lăm đã hình thành sự tương phản rõ ràng.

Trong mắt Thẩm Triều Triều, anh càng giống người khổng lồ, làm cô sợ tới mức không dám động, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn đối phương cũng không có.

Mặc dù trước khi đến nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã hạ quyết tâm rồi.

Lấy con trai của quản đốc Cố để thoát khỏi số phận bi thảm trong tương lai.

Thế nhưng, điều khiến cô không ngờ tới là Cố Kỳ Việt lại cao lớn như vậy, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến người ta sợ hãi, gả cho một người như vậy, có lẽ cô sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mơ mỗi ngày mất.

Cùng với thái độ rõ ràng không tốt của Cố Kỳ Việt càng thể hiện con đường đi này khó khăn trùng trùng.

Này, không phải vừa rồi nói năng rất hăng hái sao? Bây giờ tôi đang ở đây, sao cô không nói nữa! Nào, nhìn tôi rồi lặp lại lần nữa đi.

Đang lúc Thẩm Triều Triều bị dọa đến sắp khóc, Cố Kỳ Việt lại càng không chịu buông tha, thậm chí còn khom lưng cúi thấp người, hai tay chống lên đùi, ý đồ nhìn thẳng Thẩm Triều Triều.

Mái tóc ngắn bị nước mưa xối ướt dán sát vào mặt vài sợi, cặp mắt sắc bén như chim ưng kia nhìn cô chằm chằm.

Tầm mắt này khiến Thẩm Triều Triều bị ép phải nhìn lại, cô nhìn xuyên qua khe hở khăn quàng cổ, thật bất ngờ, Cố Kỳ Việt cũng không phải loại hình tượng đàn ông thô lỗ l* m*ng có thể dọa khóc trẻ con mà trái lại vô cùng trẻ tuổi đẹp trai.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 23: Chương 23



Dáng xương xuất sắc, mặt mày tinh xảo.

Nhất là đôi mắt hoa đào, dù cho lúc này tức giận nhưng bên trong vẫn cất giấu sao trời.

Chỉ là, nếu như đối diện với thời gian hơi dài sẽ phát hiện trong mắt của anh còn cất giấu vẻ kiêu ngạo lẫn cuồng vọng, cả người sáng loáng viết mấy chữ không dễ chọc vào.

Mà khi bị người khác đột nhiên tới gần, Thẩm Triều Triều căng thẳng níu lấy góc áo, thân thể của cô bắt đầu run rẩy khe khẽ, theo bản năng muốn nói xin lỗi nhưng lại không mở miệng ra được.

Sau khi gặp Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều biết kế hoạch của cô sắp thất bại rồi.

Người đàn ông này sẽ không dễ dàng bị người khác chi phối.

Tựa như hiện tại, dùng khí thế đè ép người khác, để cô biết khó mà lui.

Ánh mắt Thẩm Triều Triều chua xót, nước mắt không khống chế được trào ra thấm ướt lông mi, khóe mắt cô hồng hồng cực kỳ giống thỏ trắng nuôi trong nhà đang mở to mắt nhìn đối phương.

Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cho dù đã biết kết quả cuối cùng nhưng lúc này vẫn bướng bỉnh muốn hỏi.

"Anh! có muốn! Kết hôn! "

"Cô bị cà lăm à? Muốn kết hôn với tôi cũng không hỏi thăm xem tôi là hạng người gì, bên ngoài đều nói tôi là tên xấu xa không chuyện ác nào là không làm! Chẳng qua, cho dù tôi có là tên xấu xa, tôi cũng không muốn kết hôn cùng cô đâu!"

Đối mặt với người phụ nữ đột nhiên tìm đến nhà nói chuyện kết hôn, Cố Kỳ Việt căn bản không có ý lưu tình ngoài miệng.

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười ác liệt, tiếp tục nói: "Miễn bàn đến cô giấu đầu che mặt kỳ quái, cho dù cô là tiên trên trời, tôi cũng không muốn kết hôn cùng một người xa lạ, nếu như cô hối hận rồi thì tôi có thể giúp cô giới thiệu! "

Cố Kỳ Việt!

Mắt thấy Cố Kỳ Việt càng nói càng thái quá, Diệp Phương nhíu mày lớn tiếng quát lên, không để anh tiếp tục nói lung tung nữa.

Chuyện đặc biệt thì đối xử đặc biệt, nếu Thẩm Triều Triều là người bình thường thì bà đã sớm mời cô ra ngoài rồi.

Cho dù có cứu được bà Vương Thải Hà thì cũng không thể lấy hôn nhân của con trai bà ra để bồi thường được.

Nhưng nghĩ đến trạng thái đặc biệt của Thẩm Triều Triều cùng với kiên định muốn gặp Cố Hằng ngay từ đầu của cô, sau đó cô lại đội mưa đến nhà họ Cố chờ bà trở về, có lẽ trong đó còn có chuyện mà bà chưa biết rõ.

Bình thường thái độ của Diệp Phương đối với người khác rất lãnh đạm, chỉ khi đối mặt với bệnh nhân mới có thể trở nên hiền lành dễ gần.

Hiện giờ hiển nhiên bà đã xem Thẩm Triều Triều trở thành bệnh nhân của mình, bởi vậy nên vô cùng bao dung.

Nhưng lại làm cho Cố Kỳ Việt cảm thấy câm nín, khóe miệng giương cao của anh dần dần hạ xuống, sắc mặt ngay sau đó không chút thay đổi mà đứng thẳng người dậy, khó chịu xì một tiếng về phía Thẩm Triều Triều, cảm thấy đồng chí Diệp Phương hôm nay uống nhầm thuốc rồi.

Sao lại mẹ tốt với một người phụ nữ xa lạ như vậy?

Mà sau khi Thẩm Triều Triều chính tai nghe được "đáp án", dũng khí lập tức biến mất không còn đâu khiến cô lại khôi phục về trạng thái dễ bị khủng hoảng và sợ hãi, sắc mặt được che lấp dưới lớp khăn quàng cổ tái nhợt, thân thể cô run rẩy càng lúc càng dữ dội.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 24: Chương 24



Cô nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay kia, muốn ngăn cản cơn run rẩy nhưng thất bại.

Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây!

Đối mặt với một Diệp Phương thân thiện, cho dù thân thể Thẩm Triều Triều không thoải mái thế nào thì cô vẫn phải kiên trì chính miệng nói lời tạm biệt với Diệp Phương.

Từ sau khi đột nhiên nhìn thấy tương lai bi thảm đen tối của mình, Thẩm Triều Triều vô cùng quý trọng những người đã dành cho cô ý tốt.

Chủ nhiệm Diệp, xin lỗi, quấy rầy...!Cô...!Tạm biệt, tôi phải đi đây...

Nói xong, Thẩm Triều Triều không đợi Diệp Phương mở miệng đã cúi người thật thấp, sau đó trực tiếp lao ra khỏi cánh cửa mở rộng, rời khỏi nhà họ Cố, chạy nhanh trong mưa to.

Đối với Thẩm Triều Triều mà nói, hôm nay vô cùng dài.

Từ sợ hãi đối với tương lai đến dấy lên hy vọng, cố gắng tự cứu mình nhưng hy vọng lại tan vỡ, chuyện này làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Bây giờ cô chỉ muốn về đến nhà, khóa cửa lại, nằm vào trong chiếc chăn mềm mại ấm áp, nhanh chóng để mình rơi vào giấc mộng, quên đi hết thảy trong hiện thực.

Mà bên phía nhà họ Cố, Diệp Phương nhìn thấy bóng lưng Thẩm Triều Triều quyết tuyệt rời đi khiến bà lo lắng đi tới đi lui tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài viện, lông mày cau đến độ sắp biến thành một chữ Xuyên.

Khiến Cố Kỳ Việt mất hứng bĩu môi, nói thẳng: "Mẹ, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy, nhìn mẹ quan tâm đến cô ta như vậy còn tưởng rằng cô ta là con gái của mẹ đấy, mẹ quên mất đứa con trai ruột này rồi!"

Lời này khiến Diệp Phương nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Cố Kỳ Việt, mẹ không nói nhưng không có nghĩa là mẹ không biết chuyện con lại vào đồn công an.

"..."

Nghe thấy ba chữ đồn công an, Cố Kỳ Việt bực bội giơ tay vò tóc, sau đó thành thật ngậm miệng lại.

Đồng thời anh giơ tay cầm lấy chiếc ô đặt ở cạnh cửa, trực tiếp đi ra ngoài, không đợi Diệp Phương hỏi thì anh đã chủ động mở miệng: "Con đi đưa ô cho người phụ nữ kia, đỡ cho người phụ nữ họ Diệp nửa đêm đau lòng ngủ không yên.

Cố Kỳ Việt giơ tay vẫy vẫy, ỷ vào chiều cao và chân dài mà phân biệt dấu chân mới dọc đường, nhanh chóng đuổi theo Thẩm Triều Triều.

Lần này anh không mở miệng nói những lời khó nghe nữa, mà trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo Thẩm Triều Triều.

Động tác trên tay anh không nhẹ không nặng, lập tức kéo người ta ngã vào cây phía sau, anh cũng nhanh chóng tới gần, một tay chống lên thân cây bên tai Thẩm Triều Triều, cúi đầu nhìn cô gằn từng chữ nói: "Mặc kệ rốt cuộc cô có mục đích gì, đừng để tôi nhìn thấy cô tiếp cận mẹ tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.

Khi nói chuyện, hai người cách nhau gần nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Thẩm Triều Triều bị cảnh cáo chỉ cảm thấy lưng bị va chạm rất đau đớn, nhưng lần này cô không khóc, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Cố Kỳ Việt, trịnh trọng nói: "Chủ nhiệm Diệp...!là người tốt...!Tôi...!không muốn làm gì bà ấy cả!"

Tốt nhất là như vậy, được rồi, đi đi!

Nghe cô nói như thế, Cố Kỳ Việt cười cười, cũng không nói tiếp nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 25: Chương 25



Sau khi cưỡng ép nhét ô vào tay đang đeo găng tay của Thẩm Triều Triều, anh trực tiếp xoay người rời đi, đội mưa to chạy về phía nhà mình, tốc độ nhanh đến mức trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng người đâu nữa.

Thẩm Triều Triều cầm ô trong tay còn chưa kịp phản ứng lại, một mình yên lặng ngẩn người nhìn chằm chằm phía trước không có một bóng người nào.

!

Sau khi vất vả về đến nhà, Thẩm Triều Triều bất ngờ ngã bệnh.

Cô liên tục sốt cao mấy ngày, cũng may trong nhà có thuốc dự phòng giúp cô không cần mang nỗi sợ hãi đến bệnh viện.

Đợi đến khi sốt cao rút đi, cuối cùng cô cũng có thể ra khỏi phòng, thời tiết bên ngoài sáng sủa, hương hoa thanh tịnh nương theo gió thổi tới làm tâm trạng người ta cũng tốt hơn vài phần.

Sắc mặt trắng bệch vì ngã bệnh của Thẩm Triều Triều có thêm một nụ cười ngọt ngào.

Cô thích thời tiết đẹp như thế này!

Làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.

Chỉ cần Thẩm Triều Triều rời khỏi phòng là sẽ trang bị đầy đủ, hôm nay cũng là tổ hợp áo dài quần dài và khăn quàng cổ.

Cô dời một cái ghế ngồi ở trong viện, tâm trạng ổn định, mấy ngày nay bởi vì ngã bệnh nên cô đã tạm thời quên đi tình huống hiện thực, trái lại sốt cao không những không khiến cô cảm thấy khó chịu mà còn hy vọng có thể kéo dài thêm một ít thời gian.

Cho dù đây chỉ là lừa mình dối người.

Sau khi cố lấy dũng khí ra ngoài nhưng không đạt được kết quả mong muốn, cô trở nên sợ rời khỏi nhà hơn nữa, Thẩm Triều Triều nghĩ, có thể cô sẽ không có dũng khí để rời khỏi nhà lần thứ hai.

Càng sợ gặp người khác.

Trong khoảng thời gian này ngay cả chị Đại Lâm hàng xóm muốn chăm sóc cô cũng đều bị Thẩm Triều Triều từ chối, cô chỉ muốn một mình an tĩnh trốn trong nhà, không gặp ai.

Giống như con vật nhỏ bị thương lặng lẽ l**m láp vết thương.

Hôm nay cuối cùng cô cũng đã khá hơn không ít.

Chỉ là, kế hoạch muốn thay đổi vận mệnh và tự cứu mình đã thất bại, mà trong những hình ảnh đột nhiên xuất hiện kia, hôm nay là lần thứ hai quản đốc Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc đến.

Dựa theo sự phát triển ban đầu, Vương Kiến Thiết có đến cũng không gặp được cô, chỉ có thể ở ngoài cửa nói chút lời khiến người ta buồn nôn.

Cô chỉ cần trốn ở nhà và giả vờ không nghe thấy.

Cửa sân đã khóa lại, cô an toàn.

Về phần chuyện sau đó thì sau đó hãy nói! Thẩm Triều Triều nhát gan giơ tay nắm chặt góc áo, bây giờ dũng khí của cô đã biến mất, cô chỉ muốn tạm thời trốn tránh.

Đồng chí Thẩm Triều Triều, cô có nhà không?

Đang lúc Thẩm Triều Triều an ủi mình trong lòng, giọng của Vương Kiến Thiết đúng giờ vang lên làm cho Thẩm Triều Triều lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi, chuẩn bị trở về phòng để không nghe thấy.

Nhưng mà, không đợi cô xoay người, chỉ thấy góc tường phát ra tiếng lẹt xẹt, một giây sau, đôi tay của đàn ông bám vào vách tường đang cố gắng trèo vào bên trong.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 26: Chương 26



Tình huống đột ngột làm Thẩm Triều Triều sợ đến mức liên tục lui về phía sau, thân thể vừa mới khỏi bệnh của cô lung lay như sắp đổ.

Không giống!

Tương lai đã thay đổi!!!

Thẩm Triều Triều hoảng hốt chạy vào trong phòng, hai tay cô run rẩy khóa cửa lại.

Tại sao mọi thứ lại thay đổi?

Chẳng lẽ vào thời điểm Vương Kiến Thiết tới lần đầu tiên, cô đã đáp lại? Hoặc là ra ngoài tìm kiếm cơ hội, sinh ra biến số khác?

Trong lúc nhất thời, Thẩm Triều Triều suy nghĩ đến mức đầu đau như muốn nứt ra khiến cô khó chịu muốn nôn khan, chỉ là bây giờ còn có chuyện nghiêm trọng hơn cần giải quyết, không thể chậm trễ.

Nếu Vương Kiến Kiến thực sự đột nhập vào thì cô phải làm sao, lớn tiếng kêu cứu ư?

Không được.

Bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình cô, một khi gọi những người khác tới, đến lúc đó thật sự có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch nổi, có lẽ Vương Kiến Thiết còn có thể không biết xấu hổ mà thuận nước đẩy thuyền, dựa vào đó bịa đặt mối quan hệ của hai người.

Trong trí nhớ của Thẩm Triều Triều, Vương Kiến Thiết năm nay ba mươi sáu tuổi, năm xưa mất vợ không con.

Gã có ngoại hình trung bình nhưng có thân phận tốt khó ai bằng nên đã khiến không ít phụ nữ để mắt tới.

Số công nhân xưởng máy móc muốn làm mai với gã suýt nữa đã vượt quá cửa nhà họ Vương, càng miễn bàn đến bà mối gần đấy, mỗi ngày đều đi tìm ba mẹ Vương Kiến Thiết nói chuyện, muốn giới thiệu người cho gã tái hôn.

Nhưng Vương Kiến Thiết lại nói với bên ngoài rằng gã muốn trông coi người vợ đã qua đời, sẽ không tái hôn, những lời này khiến tất cả mọi người nghe xong đều giơ ngón tay cái lên, nhao nhao khen quản đốc Vương là một người đàn ông tốt.

Vương Kiến Thiết thiết lập một hình mẫu yêu sâu đậm nhưng thực chất lại có quan hệ không rõ ràng với rất nhiều phụ nữ khác ở bên ngoài.

Gã hưởng thụ lòng nhiệt tình tre già măng mọc của đám phụ nữ, có thể tùy tiện chơi đùa với trạng thái chưa kết hôn, hơn nữa còn nhờ tính cẩn trọng trời sinh nên không để lại bất kỳ bằng chứng gì, bởi vậy đến nay cũng không bị phát hiện.

Trong cảnh tượng tương lai, Vương Kiến Thiết vừa gặp Thẩm Triều Triều đã yêu, muốn cưới cô bằng được! Bởi vậy, giả sử hôm nay Thẩm Triều Triều hô to cầu cứu, ngày mai gã sẽ cả gan đi mời bà mối tới cửa cầu hôn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thẩm Triều Triều nhất định phải gặp quản đốc Cố Hằng, bởi vì người bình thường sẽ không thể giải quyết được vấn đề khó khăn này!
Vương Kiến Thiết sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, cho dù có xuống nông thôn thì cũng gã sẽ nhiều lần đưa ra chỉ tiêu trở về thành phố.

Còn chỉ đích danh gọi một mình Thẩm Triều Triều.

Chính chỉ tiêu trở về này đã khiến Thẩm Triều Triều bị các thanh niên trí thức khác cô lập, khi cô từ chối chỉ tiêu trở về thành phố còn bị người ta trào phúng là giả bộ thanh cao.

Cũng bởi vì xuất hiện chỉ tiêu về thành phố liên tiếp mới làm cho người xấu ở công xã chú ý tới Thẩm Triều Triều.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 27: Chương 27



Nghĩ đến những thứ này, Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, cô dùng sức kéo góc áo, nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng, dùng sức cắn môi đến nỗi chảy máu tươi, nhanh chóng nhỏ xuống theo khóe miệng rồi nhỏ xuống cần cổ trắng như tuyết, màu đỏ chói mắt vô cùng.

Đau đớn gọi tỉnh táo trở về.

Bây giờ cũng không có cách nào tốt để trở ra toàn thân, cô chỉ có thể liều mạng.

Bất kể như thế nào cũng sẽ không để cho Vương Kiến Thiết được như ý.

Thẩm Triều Triều chậm rãi dừng bước, lập tức nhanh chóng đi vài bước tới trước bàn trang điểm, tay phải run rẩy lấy cây kéo cắt may từ trong ngăn kéo ra, lưỡi kéo sắc bén lóe ra tia sáng lạnh.

Cô dùng sức vung vẩy vài cái, Thẩm Triều Triều buông kéo xuống, dùng nó làm vũ khí thì quá ngắn.

Cô cũng không dám đâm mũi kéo nhọn vào cơ thể người khác.

Sau đó nhìn xung quanh đồ bày biện trong phòng một lần, nhìn thấy cây gậy gỗ dùng để làm búp bê thử quần áo, Thẩm Triều Triều lập tức tiến lên rút một cây gậy gỗ dài nhất ra, to bằng hai nắm tay cô, cũng khá nặng.

Thẩm Triều Triều hít sâu một hơi, nét mặt cô trở nên kiên định.

Thời gian chuẩn bị không lâu, Vương Kiến Thiết ngoài viện vẫn chưa thành công vượt qua bức tường, Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, cô giơ tay mở khóa cửa phòng ra.

Sau đó cô trốn ở sau cửa, cho dù Vương Kiến Thiết xông vào cũng sẽ không phát hiện ra ngay được.

Mà cô phải lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này đánh Vương Kiến Thiết đến mức không còn sức đánh trả.

Nếu không may thất bại, chiếc kéo đặt sau lưng cô là sức mạnh cuối cùng của Thẩm Triều Triều!

"Đồng chí Thẩm Triều Triều, cô có khỏe không, xin lỗi, chỉ là tôi lo lắng cho cô quá, nếu như cô không sao thì ra ngoài đi, tôi sẽ đếm đến mười, nếu như cô không đáp lại, tôi sẽ vào bên trong xem xét tình huống.

"

Tuy Vương Kiến Thiết đã đến tuổi trung niên nhưng không ăn đến nỗi não đầy ruột béo, dáng người gã vô cùng gầy gò.

Chiều cao cũng giống như đại đa số người bây giờ, không tới một mét bảy, ngoại hình bình thường, hốc mắt lõm sâu và có quầng thâm, trên gương mặt cực kỳ khô quắt có không ít nếp nhăn, trông già hơn mười mấy tuổi.

Thể lực không tốt nên gã trèo tường rất gian nan, tuy ngoài miệng nói đếm từ một đến mười nhưng cũng đã sớm đi nhanh về phía phòng ở.

Vương Kiến Thiết đã nghe ngóng từ trước, biết con gái Thẩm Hà ở gian phòng nào, lúc này gã đi về phía phòng của Thẩm Triều Triều vô cùng chính xác, trực tiếp giơ tay đẩy cửa phòng ra rồi vội vã chui vào trong.

Kết quả không đợi Vương Kiến Thiết kịp nhìn thấy rõ gian phòng được bài trí ra sao thì đã bị gậy gỗ vung lên phía sau đập trúng đầu.

Ngay sau đó là đầu rơi máu chảy.

Đầu gã lập tức dâng lên cảm giác choáng váng khiến thân thể gã lảo đảo ngã sấp xuống.

Thẩm Triều Triều căng thẳng nhưng vẫn không dừng tay, cô không thể khống chế thân thể run rẩy của mình nhưng động tác trong tay vẫn tiếp tục như cũ, quơ gậy gỗ hung hăng nện Vương Kiến Thiết, muốn phát tiết toàn bộ nỗi sợ hãi, bất an và phẫn nộ lẫn oán hận trong lòng.

Đều do tên khốn kiếp này hại cô chết!!!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 28: Chương 28



Chỉ là, Thẩm Triều Triều nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ cô không lên tiếng kêu cứu mà Vương Kiến Thiết bị đánh lại không hề để ý thể diện, thê thảm lớn tiếng kêu la.

Khi Thẩm Triều Triều kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi, hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng chạy tới.

Có người sốt ruột trực tiếp trèo tường muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mới vào trong viện đã thấy cửa phòng mở rộng, Thẩm Triều Triều che kín toàn thân cầm gậy gỗ đang đánh một người đàn ông nằm trên đất k** r*n.

"Triều Triều có sao không? Bên trong mau chóng mở cửa đi, cho chúng tôi vào trong!"

Ngoài cửa, chị Đại Lâm lo lắng đưa tay dùng sức nện cửa viện làm người trèo tường vào đã nhìn đến ngây ngốc kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng xoay người mở cửa viện ra.

Trong nháy mắt, năm sáu người tràn vào trong viện nhà họ Thẩm.

Chị Đại Lâm lại càng đứng mũi chịu sào, sau khi nhìn thấy đột nhiên có thêm một người đàn ông trong nhà họ Thẩm, còn bị con gái nhà họ Thẩm thì đánh đập người đó khiến người xông vào là chị cũng sửng sốt mấy giây.

Nhưng chị nhanh chóng nghĩ đến nhà họ Thẩm chỉ còn lại có một người con gái thì đàn ông từ đâu ra?

Vừa nghĩ như vậy, chị Đại Lâm nổi giận, chị xắn hai tay áo lên, mắng chửi hùng hổ: "Thằng khốn này ở đâu chui ra vậy, dám đến hẻm Điềm Thủy của chúng ta làm càn, hôm nay bà đây sẽ khiến mày đẹp mặt!"

Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Thẩm Triều Triều hoảng sợ, gậy gỗ trong tay cô rơi xuống đất "bịch" một tiếng rồi cô căng thẳng lùi về góc.

Cảm giác bất lực sau khi đánh người khác đến khiến tay chân Thẩm Triều Triều như nhũn ra.

Mà chị Đại Lâm thì một bước dài vọt tới, đưa tay túm tóc tên đàn ông đã ngã xuống đất rồi xách gã lên bằng hết sức của mình, nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp nện lên mặt tên đàn ông một cái "chát".

Sau đó tiếp tục mắng: "Không làm người tốt mà cứ phải làm tên trộm vặt, bà đây sẽ làm tay mày! Quản! quản đốc Vương! "

Khi chị Đại Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy mặt tên đàn ông, lời nói trong miệng chị cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.

Chị lập tức hậm hực buông lỏng tay ra, thừa dịp Vương Kiến Thiết còn hôn mê, chị nhanh chóng trốn ra sau lưng người khác.

Ông trời ơi, thật là ghê gớm, chị vừa mới đánh quản đốc!

Người ở hẻm Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, coi như là người một nhà, cũng đã gặp quản đốc của xương máy móc là Vương Kiến Thiết, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Mà người đi vào phía sau nghe được hai chữ quản đốc cũng kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy Vương Kiến Thiết ở nhà họ Thẩm.

Là tới đưa tiền trợ cấp của Thẩm Hà sao?

Đối với Thẩm Triều Triều che giấu toàn thân kín đáo cả ngày, hàng xóm trái phải cũng không nghĩ lung tung đến phương diện khác, nhưng đối với chuyện cô cố ý đánh quản đốc Vương thì lập tức dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía Thẩm Triều Triều.

Sao con bé này lại bạo lực như vậy chứ?

Cho dù Thẩm Hà hy sinh vì nhiệm vụ thì cũng không phải lỗi của quản đốc Vương, có giận chó đánh mèo cũng không nên ra tay!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 29: Chương 29



Đợi đến khi bọn họ luống cuống tay chân đỡ Vương Kiến Thiết ngồi dậy, đầu óc choáng váng của Vương Kiến Thiết mới hơi phục hồi lại một chút, gã giơ tay ôm miệng vết thương đau đớn trên đầu, máu tươi nhuộm đỏ kẽ tay rồi chảy dọc cánh tay gã.

Trông toàn thân gã rất thê thảm chật vật.

Thế mà gã còn giải thích thay cho Thẩm Triều Triều: "Mọi người, không sao, đồng chí Thẩm Triều Triều chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được, cô ấy! "

Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Vương Kiến Thiết thật khiến người ta buồn nôn, Thẩm Triều Triều dùng sức níu góc áo, cô thật sự không chịu nổi một phút đồng hồ nào được nữa, trực tiếp hô to: "Là gã trèo tường vào nhà tôi, muốn quấy rối tôi, tôi muốn báo cảnh sát!!!"

Vừa nói ra lời này, mọi người im lặng.

Vương Kiến Thiết ôm miệng vết thương cúi đầu, ánh mắt hiện lên vài phần lạnh lẽo, không ngờ Thẩm Triều Triều lại còn biết làm lớn chuyện!

Chẳng qua báo cảnh sát thì đã sao, hươu chết về tay ai còn chưa biết.

!

Cuối cùng vẫn có người báo cảnh sát theo yêu cầu của Thẩm Triều Triều.

Đến khi cảnh sát dẫn Thẩm Triều Triều rời khỏi nhà, lúc bước ra khỏi cửa viện, Thẩm Triều Triều đột nhiên nhớ đến trước đó không lâu, cô còn nghĩ mình có thể sẽ không bao giờ bước ra khỏi nhà nữa.

Kết quả lần thứ hai ra ngoài lại nhanh như vậy!

"Đồng chí Thẩm Triều Triều, cô có chứng cứ chứng minh Vương Kiến Thiết có ý đồ xấu với cô không? Căn cứ vào ghi chép lời khai của những người khác, bọn họ tận mắt nhìn thấy cô thực hiện hành vi đánh đập đối với Vương Kiến Thiết, cô có muốn giải thích gì về chuyện này không?"

Trong đồn công an, Thẩm Triều Triều bất an ngồi ở trong đại sảnh, Vương Kiến Thiết ngồi một bên băng bó vết thương đơn giản, kiên trì đi điều tra cùng.

Hiện giờ chuyện vẫn chưa được kết án, hơn nữa bản thân Vương Kiến Thiết không truy cứu nên chuyện vẫn còn ở trong phạm vi có thể hòa giải, vì vậy cũng không thẩm vấn riêng.

Ngoài lời chứng nhận của những người khác thì còn phát hiện phong bì có tiền trợ cấp trên người Vương Kiến Thiết, chứng minh mục đích gã đến nhà họ Thẩm.

Tính đến nay, tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Thẩm Triều Triều, nếu Thẩm Triều Triều tiếp tục kiên trì báo cảnh sát, ngược lại sẽ rơi vào tội danh cố ý làm tổn thương người khác.

Cảnh sát phụ trách vụ án này vẫn khuyên giải là chính, nhưng Thẩm Triều Triều lại bướng bỉnh lắc đầu từ chối.

Khiến cảnh sát thở dài một tiếng, lập tức đứng dậy đi lấy tài liệu liên quan, trong khoảng thời gian ngắn đó, trong đại sảnh đồn công an chỉ còn lại Thẩm Triều Triều ngồi trên ghế và Vương Kiến Thiết bên cạnh, nhưng sự yên tĩnh cũng không kéo dài quá lâu, Vương Kiến Thiết đột nhiên nở nụ cười.

Sau đó gã thấp giọng: "Thẩm Triều Triều, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy em rồi, em thơm quá, ha ha ha, em nhất định sẽ là người của anh, giãy giụa thế nào cũng vô dụng thôi, anh sẽ khiến em! "

Lời của Vương Kiến Thiết giống như giòi bám xương khiến người ta ghê tởm, Thẩm Triều Triều lại càng sợ tới mức thân thể run rẩy thêm lần nữa.
 
Back
Top Bottom