Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 10: Chương 10



Quả nhiên hiện thực và tưởng tượng có sự khác biệt rõ ràng, ngay cả tình huống bất ngờ ngay bây giờ cũng khiến cô nơm nớp lo sợ!

Làm thế nào để hành động theo kế hoạch trong tưởng tượng?

Biết đâu chuyển đến một nông thôn có phong tục tập quán giản dị là có thể tránh được nguy hiểm?

Trong lòng Thẩm Triều Triều không ngừng đánh trống lui quân, nhưng ngoại hình xuất sắc nói cho cô biết rằng chỉ có ở lại một nơi có pháp luật nghiêm cẩn thì mới là an toàn nhất.

Mặc kệ sau này phải đưa ra lựa chọn như thế nào, hiện tại đi cứu người mới là quan trọng nhất!

Từ nhỏ mẹ đã dạy cô phải làm một người lương thiện.

Tuy Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác nhưng cô không thể thấy mà không cứu, cô vẫn có thể vươn tay giúp đỡ trong tình huống đảm bảo được an toàn cho mình.

Bởi vậy khi cô thu ô lại, rón rén tới gần, Thẩm Triều Triều vẫn cẩn thận che giấu bản thân, cô lợi dụng vách tường và thân cây để che lấp thân thể, lặng lẽ đến nơi âm thanh vang lên.

Chỉ thấy một phần mặt tường bị sụp đổ bởi vì mưa to, dường như là do thời gian sử dụng quá lâu mà chất lượng lại không ổn nên đã khiến gạch đá rơi xuống mặt đất vỡ thành mấy khối, mà bên cạnh những tảng đá vụn này có một người phụ nữ có thân hình hơi béo đang duỗi tay run rẩy s* s**ng cái gì đó.

Tiếng kêu cứu trong miệng dần dần trở nên bất lực: "Cứu...!tôi...!Thuốc..."

Thẩm Triều Triều nghiêm túc nhìn xung quanh những nơi mà con người có thể trốn nhưng không phát hiện được ai khác, không biết chủ của bức tường bị sụp đổ này có ở đây không mà lâu vậy rồi cũng không có ai đi ra xem xét tình huống.

Xác định không có nguy hiểm, Thẩm Triều Triều mới đội mưa to chạy tới, khi cách rất gần rồi thì cô mới phát hiện là một bà lão lớn tuổi ngã xuống, sắc mặt xanh lè vì thiếu dưỡng khí, ở bên cạnh bà ấy còn có một bình thuốc nho nhỏ màu trắng trông vô cùng rõ ràng trong một đống gạch bùn.

"Mấy...!viên..."

Thẩm Triều Triều nhanh chóng nhặt bình thuốc lên, khi nghe được câu hỏi của cô, bà lão đã suy yếu đến nỗi ngay cả nói cũng không nên lời chỉ có thể run rẩy vươn hai ngón tay, để Thẩm Triều Triều mở bình thuốc rồi lấy ra hai viên thuốc màu đen.

Không thể tìm được nước sạch để uống thuốc trong thời điểm thế này nên chỉ có thể mượn nước mưa mà nuốt, Thẩm Triều Triều cầm chiếc mũ đội trên đầu che khuất mặt bà lão, cố gắng giúp bà ấy giảm bớt nước mưa đang rơi xuống.

Sau khi uống thuốc xong, chỉ một phút sau đã có hiệu quả, ngực bà lão phập phồng rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều.

Mặt cô bị khăn che đi nên bà ấy không thể nhìn thấy nét mặt, chỉ có thể miễn cưỡng lên tiếng nói: "Cảm ơn cô...!Tôi là Vương Thải...! Hà...!Xin hãy đưa tôi đến bệnh viện gần đây với...!Con trai tôi làm ở xưởng sắt thép..."

Bà lão vẫn cố hết sức nói chuyện nhưng Thẩm Triều Triều lại ngây người ra như phỗng.

Xưởng sắt thép?

Là mẹ của quản đốc xưởng sắt thép đó sao?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 11: Chương 11



"Quản đốc Cố Hằng! "

Sau đó, Thẩm Triều Triều được chứng thực trong sự ngạc nhiên, không ngờ mẹ của quản đốc xưởng sắt thép xảy ra chuyện vậy mà lại là vào hôm nay và nơi này!!!

Nghĩ đến mục đích mình dũng cảm bước ra khỏi nhà, Thẩm Triều Triều dùng sức cắn môi, chịu đựng cảm giác bất an khi sắp đến bệnh viện, cô lập tức gật đầu: "Được, con sẽ giúp bà, bây giờ sẽ đến bệnh viện!"

Nói xong, Thẩm Triều Triều lại đợi mấy phút sau, sau khi trạng thái của bà lão đã tốt hơn không ít, lúc này cô mới cố sức nâng người dậy, sau khi bà lão chỉ đường mới lao đến bệnh viện gần nhất.

Dưới tình huống không che dù, hai người bị xối cho ướt sũng.

"Ai bị bệnh thế?"

Có lẽ là vì có rất ít người đến bệnh viện trong thời tiết kiểu này nên dù là hai người đang đứng ở trong góc thì cũng có bác sĩ chủ động đến hỏi thăm tình huống.

Mà sau khi tiến vào cửa bệnh viện, nhìn thấy bác sĩ y tá và vài bệnh nhân lẻ tẻ, tay Thẩm Triều Triều lại bắt đầu run rẩy.

Cô sợ tiếp xúc với người khác, hôm nay thoáng cái gặp được nhiều người như vậy nên cơn khủng hoảng lại tái phát.

Bà lão được cô đỡ còn tưởng là cô bị nước mưa xối ướt lạnh nên vội vàng nói với bác sĩ: "Tôi là mẹ chồng của! Diệp Phương! Mau đưa cho cô gái này! Một cái khăn lông! "

"Hả? Được, thím chờ một chút, tôi sẽ cho người đi gọi chủ nhiệm Diệp.

Bác sĩ không ngờ lại có thể đụng phải người nhà nên nhanh chóng gật nhẹ đầu, bảo những người khác đi lấy khăn, sau đó tiếp tục nói: "Tình huống của thím hiện tại không tốt lắm, cần cẩn thận kiểm tra sức khỏe một chút.

"

Sau đó bất chấp sự phản đối của bà lão, bác sĩ đi tìm người giúp đỡ, đặt bà ấy lên xe lăn rồi trực tiếp đẩy đi.

Lúc đi còn không quên quay đầu nói với Thẩm Triều Triều: "Cô gái, cô chờ chút nhé, chủ nhiệm Diệp sẽ lập tức tới ngay, còn cần cô nói lại tình huống cụ thể một chút.

"

Sau khi bà lão và bác sĩ rời đi, Thẩm Triều Triều đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.

Trên mặt cô quấn chiếc khăn quàng cổ ướt sũng, mũ tháo xuống còn đang đội trên đầu bà lão, mà dây thun buộc tóc không biết đã bị kéo đứt từ lúc nào khiến cho mái tóc dài xoăn dày tản ra, ướt đẫm dán trên người.

Áo dài quần dài quá dày nên cho dù có dán sát vào người cũng không nhìn ra được gì nhưng Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cô e sợ ánh mắt của người khác, ngay cả khăn được đưa tới sau đó cũng không dám nhận, chỉ níu lấy góc áo chờ đợi.

Hơi chật vật và đáng thương.

Mặc dù ở bệnh viện lúc này ít người nhưng Thẩm Triều Triều lại có một cảm giác không thở nổi, bàn tay cô vẫn run rẩy.

Thậm chí còn có dấu hiệu càng lúc càng run hơn.

Cách ăn mặc và hành vi kỳ quái của Thẩm Triều Triều đương nhiên đã khiến những người khác nhìn chăm chú, chẳng qua chưa đợi bọn họ kịp vây lại thì Diệp Phương cuối cùng cũng đến.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 12: Chương 12



Bà cắt tóc ngắn, gương mặt anh khí mang theo biểu cảm nghiêm túc trực tiếp đi đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, lời ít ý nhiều hỏi: "Tim của bà Vương Thải Hà không thể bị k*ch th*ch, nguyên nhân khiến sức khỏe của bà ấy không được ổn định là gì?"

"Là..."

Thẩm Triều Triều hé miệng muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Sự hoảng loạn chưa biến mất khiến cô căng thẳng không nói nên lời.

Thẩm Triều Triều vừa sốt ruột vừa sợ hãi, run rẩy từ bàn tay cứ như đã lan tràn đến thân thể, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy, trạng thái khác thường này đã khiến cho Diệp Phương chú ý.

Đôi mắt bà sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, quan sát trong chốc lát bèn bắt đầu chủ động dẫn dắt cô hít sâu.

Đồng thời nghiêng đầu nhìn xung quanh, dùng ánh mắt nghiêm khắc đuổi những bác sĩ y tá khác đi, để bọn họ trở về với chức vị công tác của mình.

Các bệnh nhân còn lại cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng thu hồi tầm mắt mà thành thật làm chuyện của mình, sợ chọc chủ nhiệm Diệp tức giận.

Ngay cả những người trẻ tuổi làm việc ở bệnh viện cũng lén lút gọi bà là Diêm Vương sống sau lưng, ngoại trừ tính tình lạnh lùng cứng rắn ra thì còn có thể giúp người chết sống lại, cướp người từ địa phủ trở về.

Chuyện này nói ra thì dài dòng, dù sao ngay cả viện trưởng cũng sợ chủ nhiệm Diệp.

Mà sau khi Thẩm Triều Triều liên tục hít sâu, tâm trạng khủng hoảng đã được ổn định hơn không ít, cô cảm kích nhìn về phía Diệp Phương, Diệp Phương lại nhíu mày: "Cô có muốn ở lại bệnh viện theo dõi không? Có bệnh thì điều trị, đừng kéo dài."

Nghe thấy mình phải ở lại bệnh viện, Thẩm Triều Triều vội vàng lắc đầu, lúc này cô đã có thể nói chuyện: "Tôi phát hiện...!Vương Thải Hà...!Lúc bà ấy...!Nằm bên cạnh...!Bức tường bị sụp đổ, hẳn là...!Mưa to quá...!Gạch đá đột nhiên vỡ vụn đã dọa sợ bà ấy..."

"Được, tôi biết rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của cô."

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều không muốn, Diệp Phương cũng không nói gì nữa, bà khẽ gật đầu, sau khi cảm ơn thì gỡ bút máy vắt trên túi áo xuống, lấy quyển nhật ký mang theo bên người ra rồi viết một dòng chữ lên trên đó.

Sau đó bà xé giấy xuống giao cho Thẩm Triều Triều: "Đây là địa chỉ nhà tôi, chào mừng cô sau này tới làm khách."

Diệp Phương cần xử lý rất nhiều chuyện, không có thời gian tiếp tục nói chuyện phiếm, chỉ có điều khi bà vừa muốn xoay người rời đi thì Thẩm Triều Triều lại đột nhiên đưa tay túm lấy góc áo của bà, khớp ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch.

"Xin chờ...!một chút..." Không chỉ cánh tay phát run mà giọng nói của Thẩm Triều Triều cũng phát run, nhưng cô vẫn kiên trì: "Tôi muốn gặp...!Quản đốc...!xưởng sắt thép..."

"..."

Sau một hồi im lặng, Diệp Phương gật đầu với Thẩm Triều Triều.

Thấy Diệp Phương đồng ý, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, cô đã không bỏ qua cơ hội này!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 13: Chương 13



Nếu không gặp được quản đốc nhà máy sắt thép thì mọi chuyện sẽ không xoay chuyển được nữa, bởi vì cô rất khó có thể dũng cảm và may mắn được như ngày hôm nay.

Nhưng Diệp Phương cũng lập tức mở miệng lần nữa, lời nói ra cũng vô cùng thẳng thắn: "Tuy tôi không biết cô tìm Cố Hằng có chuyện gì, nhưng cô đã cứu bà Vương Thải Hà, lẽ ra phải được con trai của bà ấy cảm ơn, chẳng qua để tránh một ít phiền toái không cần thiết nên cần phải gặp mặt tại xưởng sắt thép, cô đồng ý không?"

"Vâng!"

Thẩm Triều Triều dùng sức gật đầu, cho đến lúc này mới phát hiện cô vẫn còn túm quần áo người ta, thế nên cô có chút ngượng ngùng buông tay.

Sau đó nhìn chằm chằm góc áo bị níu nhăn, cô lại bất an rụt bả vai, động tác như vậy khiến Diệp Phương nhướn mày nhìn thoáng qua.

Trong lòng bà nhanh chóng suy tư về chứng bệnh cụ thể, đồng thời sấm rền gió cuốn gọi điện thoại.

Bà báo cho bên xưởng sắt thép phái xe tới đón người.

Dù sao cứu được bà Vương Thải Hà thì đúng là ân nhân của nhà bọn họ.

Chỉ là, với trạng thái của cô gái này không thể đến xưởng sắt thép một mình được.

Còn nữa, làm vậy cũng sẽ không chiếm tiện nghi của quốc gia, sau đó xăng tiêu hao sẽ được bổ sung lại, còn cho một khoản phí mượn ô tô...!Tất cả đều giao cho quản đốc Cố Hằng giải quyết, bà không có nhiều thời gian đi quản những thứ này.

Chẳng qua trạng thái khác thường của Thẩm Triều Triều vẫn khiến Diệp Phương chú ý, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều, tuy bà không có thời gian nhưng vẫn không gấp gáp rời đi, mà là chờ xe cùng Thẩm Triều Triều.

Đồng thời bắt đầu nói lời khách sáo.

"Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì? Ở đâu?"

Nói chuyện phiếm với người vừa mới gặp mặt hiển nhiên sẽ khiến Thẩm Triều Triều hồi hộp.

Nhưng chuyện lo lắng nhất đã có kết quả, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Giúp Thẩm Triều Triều cố gắng bình phục cơn khủng hoảng.

Giọng của cô vẫn bất ổn như trước, chậm rãi nói, cố gắng để câu nói được lưu loát: "Tôi tên Thẩm Triều Triều, năm nay mười tám tuổi, ở...!số 4-16 phố Đông hẻm Điềm Thủy, thật sự rất...!cảm ơn cô đã đồng ý cho...!tôi...!gặp mặt quản đốc..."

Khi nói lời cảm ơn, bởi vì tâm trạng kích động nên lại bắt đầu đứt quãng nối tiếp, Thẩm Triều Triều lập tức dừng lại, khuôn mặt dưới khăn quàng cổ đỏ bừng lên, sau đó len lén nhìn về phía Diệp Phương.

Nhưng biểu cảm trên gương mặt của Diệp Phương không có bất kỳ thay đổi nào, cứ như thể không nghe thấy sự ngắt quãng bất thường trong lời nói.

Suy tư một phen, bà nghiêm túc suy nghĩ rồi lập tức nói: "Hẻm Điềm Thủy...!Bên ấy là nhà ở do xưởng máy móc sắp xếp, ba mẹ cô là công nhân của xưởng máy móc sao?"
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 14: Chương 14



Nhìn thấy Thẩm Triều Triều gật nhẹ đầu, Diệp Phương tiếp tục: "Mưa lớn như vậy mà cô ra ngoài một mình không sợ sao? Chắc chắn người nhà rất lo lắng, có muốn gọi điện thoại đến xưởng máy móc báo an toàn không?"

"! "

Thẩm Triều Triều sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cô như bị chạm vào thần kinh mẫn cảm.

Ngày hôm qua vừa mới chôn tro cốt của ba xuống đất, cô đã không còn người thân, cũng sẽ không còn ai lo lắng cho cô cả.

Vì thế cô chậm rãi lắc đầu, Thẩm Triều Triều đeo khăn quàng cổ lên che khuất mặt, đồng thời cũng che giấu biểu cảm của mình nhưng vẫn có thể nhận ra được cô đang vô thức trốn tránh từ động tác của tay chân.

Thấy vậy, Diệp Phương không hỏi tiếp nữa mà dừng ở đây, chờ cùng Thẩm Triều Triều cho đến khi xe chuyên dụng của xưởng sắt thép đến.

Ngoài cửa mây đen vẫn chưa rút đi, mưa vẫn to như trước, nện xuống mặt đất gạch xanh rồi nhanh chóng tụ hội lại thành một vũng nước nhỏ.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, khi nhìn thấy thư ký Vương Hồng Quân của Cố Hằng xuất hiện với chiếc đầu đinh, Diệp Phương mới giơ tay vẫy vẫy với anh ta.

Đợi đến khi anh ta vội vã chạy tới, không đợi Thẩm Triều Triều cố nén cơn khủng hoảng để mở miệng thì Diệp Phương đã trực tiếp giới thiệu vài câu.

Tiểu Vương, đây là Thẩm Triều Triều, cô ấy không được thoải mái lắm, không thể nói nhiều, nhờ cậu để ý một chút.

"

"Được ạ!"

Vương Hồng Quân lập tức gật đầu, anh ta giơ tay đẩy gọng kính gác trên sóng mũi, trước khi đến đã nghe lãnh đạo nói rồi, chỉ cần đón người đến nơi an toàn là được.

Không cần nghe ngóng mấy thứ khác.

Mà sau khi Diệp Phương nhìn thấy một tên cao lớn thô kệch như Tiểu Vương lại cưỡng ép giả vờ nhã nhặn, bà không khỏi khó chịu mím môi, nghĩ thật sự là gần mực thì đen, Cố Hằng ra khỏi quân đội cũng trông như thế này.

Bà lười nói thêm, quay đầu nhìn Thẩm Triều Triều: "Sau này có cơ hội sẽ gặp lại.

Cho dù chỉ ở cùng ngắn ngủi nhưng Thẩm Triều Triều cũng có thể cảm nhận được ý tốt của Diệp Phương, nhất là khi bà giúp cô gặp được quản đốc xưởng sắt thép, ân huệ lớn như thế cô không biết nên cảm ơn như thế nào.

Tâm trạng của Thẩm Triều Triều kích động, khóe mắt nóng lên, trực tiếp cúi chào Diệp Phương 90 độ!

Khăn quàng cổ quấn quanh mặt cũng bị rơi xuống một đoạn.

Động tác đột ngột dọa này Vương Hồng Quân nhảy dựng, Diệp Phương lại vô cùng bình tĩnh phất phất tay, sau đó dứt khoát linh hoạt xoay người, tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Ngay sau đó, Vương Hồng Quân dẫn đường vô cùng khách khí, anh ta che ô muốn dẫn Thẩm Triều Triều đến chỗ đỗ xe, kết quả Thẩm Triều Triều hoảng hốt lui ra xa như tránh né rắn chuột kiến, giữ một khoảng cách xa mấy mét giữa hai người.

Trong lúc nhất thời, Vương Hồng Quân ngơ ngác tại chỗ, nghĩ chẳng lẽ mình có độc?

Dáng vẻ này như sợ tránh không kịp!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 15: Chương 15



Cuối cùng, Vương Hồng Quân chỉ có thể tặng ô cho Thẩm Triều Triều, một tên đàn ông như anh ta không sợ dầm mưa, sau đó đưa tay chỉ chỉ phương hướng đỗ xe, vừa định đội mưa chạy tới thì giây tiếp theo đã thấy Thẩm Triều Triều nhét ô vào lại trong lòng anh ta.

Cô không sợ cuồng phong mưa rào, trực tiếp đi lại trong mưa to, từng bước một đi về phía vị trí đỗ xe.

Vóc dáng nho nhỏ nhưng tính tình lại thật sự rất bướng bỉnh, giống hệt như con trai của quản đốc.

Khiến Vương Hồng Quân hết cách lắc đầu, chỉ có thể mở ô rồi nhanh chóng chạy đến trước ô tô, giơ tay mở cửa xe phía sau, bảo Thẩm Triều Triều nhanh chóng lên xe.

Đợi đến khi cô lên xe, lúc này Vương Hồng Quân mới ngồi ở vị trí lái xe khởi động động cơ, lái về phía xưởng sắt thép.

Trong xe, ghế trước ghế sau ngăn cách giúp Thẩm Triều Triều yên tâm.

Cô không muốn làm phiền người khác.

Cô cố gắng hết sức để không bị ghét bỏ.

Lần đầu tiên ngồi trên một phương tiện giao thông hiếm có như ô tô làm Thẩm Triều Triều hơi tò mò, thế là cô cẩn thận vụng trộm nhìn xung quanh nhưng thân thể vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Cô chỉ chiếm dụng một chỗ nho nhỏ của ghế xe, sợ quần áo ướt sẽ làm bẩn ghế ngồi.

Nhìn đủ thiết bị bài trí bên trong xe, Thẩm Triều Triều im lặng nhìn xuyên qua cửa sổ xe thủy tinh ra bên ngoài, mưa vẫn không ngừng nện xuống, những căn nhà trệt được xây dựng xẹt qua liên tiếp ngoài cửa sổ rất nhanh làm cho người ta hơi hoảng hốt, cứ như tất cả những gì trải qua hôm nay đều là ảo tưởng mà thành.

Nhưng không hẳn.

Đầu tiên là cô cuối cùng cũng đã ra khỏi nhà, lại còn trùng hợp cứu người, bây giờ còn sắp được gặp quản đốc xưởng sắt thép!

Tuy Thẩm Triều Triều chưa từng tiếp xúc với những người khác nhưng cũng từng nghe ba mẹ nói chuyện, ông lớn đứng đầu các loại sản nghiệp của thành phố Giang Lâm là xưởng sắt thép, hơn chục lò luyện sắt nhập khẩu vẫn không đủ để cung cấp ổn định cho nhu cầu của các thành phố lân cận.

Thậm chí, đơn đặt hàng còn phát triển đến các nơi trong cả nước, có thể nói xưởng sắt thép Giang Lâm vô cùng nổi tiếng.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để ban đầu Thẩm Triều Triều có thể vạch ra kế hoạch!

Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triêu Triều nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không còn là nhà trệt thấp bé nữa, mà là chạy vào từ cổng lớn của xưởng sắt thép, khiến cô lặng lẽ giơ tay nắm chặt góc áo để có được cảm giác an toàn.

Bình tĩnh.

Cô đã cứu người trước khi tới đây, nếu nói ra yêu cầu, nhất định sẽ được đồng ý!

!

"Cô nói quản đốc xưởng máy móc Vương Kiến Thiết có ý đồ xấu đối với cô, cho nên muốn tôi giúp đỡ cô?"

Dưới sự dẫn dắt của Vương Hồng Quân, Thẩm Triều Triều thành công tiến vào văn phòng của quản đốc, đợi đến khi để những người khác tạm thời rời đi, chỉ còn lại cô và quản đốc thì giọng nói của Thẩm Triều Triều đứng trước bàn làm việc vẫn luôn phát run.

Nhưng sau khi cô kiên trì nói ra yêu cầu, quản đốc Cố Hằng lại nhíu mày tự hỏi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 16: Chương 16



Bút máy trong tay gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng "cộc cộc cộc" khiến người ta càng thêm bất an.

Vốn dĩ Thẩm Triều Triều chỉ muốn tìm kiếm sự bảo vệ, nhưng Cố Hằng trực tiếp từ chối.

Sau đó, Thẩm Triều Triều không thể không nói ra nguyên nhân, muốn giải quyết ngọn nguồn nguy hiểm, trực tiếp lật đổ Vương Kiến Thiết.

Nhưng mà!

Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Cố Hằng, hiển nhiên kết quả rất không ổn.

Trong lúc Thẩm Triều Triều nghĩ như vậy, quả nhiên Cố Hằng đã lắc đầu, trịnh trọng nói: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, vô cùng cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi, nhưng chuyện tố cáo Vương Kiến Thiết vẫn cần chứng cứ xác thực, tôi không giúp được gì.

Vương Kiến Thiết làm cán bộ ở xưởng máy móc, tuy muốn điều tra gã vô cùng khó khăn nhưng cũng không phải không được! Chỉ là ngay cả chứng cứ cũng không có, chỉ dựa vào một cái miệng thì vẫn nên trực tiếp miễn bàn!

Ai mà biết cô nói thật hay giả.

Cho nên, dù Thẩm Triều Triều là ân nhân cứu mạng của mẹ ông, Cố Hằng vẫn từ chối cô.

Thẩm Triều Triều cảm thấy trước mắt tối sầm lại, vốn dĩ cô cho rằng mình có thể thoát khỏi ác mộng, nhưng sự thật hiện giờ lại tr*n tr** cười nhạo cô rằng cho dù có cố gắng thế nào cũng không cách để thay đổi được kết cục của tương lai.

Cô dùng sức cắn môi, động tác này khiến miệng vết thương nứt ra, chảy máu tươi.

Mùi rỉ sét gọi lý trí cô quay về.

Thẩm Triều Triều quyết định cố gắng thêm chút nữa!

Cũng đã đến đây rồi, cho dù có khó khăn hơn nữa, cô cũng muốn thử xem.

Sau đó Thẩm Triều Triều giơ tay lên bắt đầu tháo khăn quàng cổ đang quấn trên mặt xuống, hai tay run rẩy, đồng thời mở miệng nói: "Quản đốc Cố, tôi rất xinh đẹp! Vương Kiến Thiết thật sự! sẽ quấy rối tôi! Chú nhìn xem! "

Đồng chí Thẩm Triều Triều, cô đang làm gì vậy, mau dừng lại!

Nhìn hành vi của Thẩm Triều Triều, mày Cố Hằng nhíu lại thành chữ Xuyên.

Ông có hơi hối hận vì đã đồng ý với vợ mình, sớm biết là người có vấn đề về tinh thần thì ông đã trực tiếp tìm lý do khác để đùn đẩy!
Cố Hằng căn bản không tin lời nói của Thẩm Triều Triều, chỉ coi là đầu óc cô có vấn đề, còn đang chuẩn bị gọi điện thoại đến chỗ bảo vệ của xưởng sắt thép đến đưa người phụ nữ này đi!

Việc cứu mẹ ông có thể được đền đáp bằng những cách khác.

Công việc hay tiền bạc đều được.

Chứ không phải như bây giờ, tận mắt chứng kiến cô phát điên.

Ngay khi Cố Hằng cầm điện thoại lên, Thẩm Triều Triều cũng cởi khăn quàng cổ ra.

Hoàn toàn để lộ khuôn mặt của mình.

Cảnh tượng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tiếng "lạch cạch" vang lên, Cố Hằng yên lặng thả điện thoại về chỗ cũ một lần nữa, quyết định thu hồi ý nghĩ vừa rồi của mình.

Có lẽ cô không điên.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 17: Chương 17



Ông chưa từng thấy dung nhan nào xinh đẹp xuất chúng như vậy, ngay cả con trai Cố Kỳ Việt của ông cũng không sánh nổi.

Phối hợp với khuôn mặt này, lời nói của Thẩm Triều Triều bèn có vài phần thuyết phục, nhưng rất đáng tiếc!

Không thể tùy ý điều tra cán bộ xưởng vì những chuyện chưa xảy ra.

Đó là nguyên tắc!

Đồng chí Thẩm Triều Triều, vô cùng xin lỗi, tôi không giúp được gì cho cô.

Sau khi nghe được lời từ chối lần nữa, hy vọng của Thẩm Triều Triều hoàn toàn tan vỡ, cho dù cố gắng thế nào cũng không được, hốc mắt cô đỏ lên, tay run rẩy một lần nữa đeo khăn quàng cổ lại, tinh thần mệt mỏi không thôi.

Biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra đã thất bại, kế tiếp phải làm sao bây giờ?

Cuối cùng vẫn sẽ chết sao?

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Thẩm Triều Triều quá đáng thương, Cố Hằng do dự một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ cung cấp bảo vệ!

Thẩm Triều Triều là cô gái mới lớn, cũng không phải thân thích của nhà họ Cố, nếu như được ông giới thiệu với bên ngoài thì sẽ rất dễ dẫn đến những hiểu lầm khó giải thích.

Nhất là sau khi thấy mặt Thẩm Triều Triều, Cố Hằng lại càng gạt bỏ ý nghĩ này.

Phụ nữ xinh đẹp sẽ dễ bị chỉ trích hơn.

Nếu để mẹ ông và vợ thay mặt bảo vệ, hai người bọn họ một người cần tĩnh dưỡng sức khỏe, một người công việc bận rộn, căn bản không thể đảm nhiệm được.

Cũng không biết trạng thái tinh thần của Thẩm Triều Triều như thế nào, Cố Hằng sẽ không mạo hiểm sự an toàn của người nhà.

Reng reng reng.

"

Đang lúc văn phòng lâm vào yên tĩnh thì điện thoại lại vang lên.

Cố Hằng lập tức đưa tay nghe điện thoại, điều chỉnh nét mặt, thái độ ôn hòa nói: "Xin chào, đây là văn phòng quản đốc xưởng sắt thép, tôi là quản đốc Cố Hằng.

Xin chào, tôi là cảnh sát Lưu Ái Quân của đồn công an phố Trung Tâm, Cố Kỳ Việt là con trai anh sao?

Tiếng điện thoại rất lớn, vang vọng cả văn phòng, không hề có một chút sự riêng tư nào, sau khi nghe được mấy chữ Cố Kỳ Việt và đồn công an đồng thời xuất hiện, nụ cười trên mặt Cố Hằng lập tức biến mất.

Thằng nhóc này lại làm cái gì rồi!!!

Một cuộc điện thoại khiến Cố Hằng trực tiếp quên mất Thẩm Triều Triều còn đang đứng trước mặt, bị con trai nhà mình chọc giận nên ông có chút nóng nảy: "Cảnh sát Lưu, tôi là ba của Cố Kỳ Việt, nó làm sao vậy?"

"Cố Kỳ Việt bị bắt giữ vì tình nghi ẩu đả đánh nhau, cần bảo lãnh mới có thể thả ra, nếu không sẽ bị tạm giam một tuần, do đó thông báo cho người nhà của cậu ta mau chóng đến đồn công an một chuyến, tìm hiểu tình hình cụ thể.

"

"Bên tôi không tiện tự mình đi, có thể phái những người khác đến không?"

"Có thể, đồng chí Cố Hằng, xin anh hãy giáo dục con trai một chút, tháng này chúng tôi đã bắt giữ Cố Kỳ Việt năm lần rồi! "

Cố Hằng đang bị thằng con bất hiếu làm cho tức giận, Thẩm Triều Triều thì cụp mắt nghe xong toàn bộ quá trình.

Cô nhìn chằm chằm vào khe hở của gạch lát sàn, mất đi hy vọng sẽ khiến người ta điên cuồng.

Nếu, lấy thân phận Thẩm Triều Triều không có được bảo vệ, vậy lấy thân phận là vợ Cố Kỳ Việt thì sao?
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 18: Chương 18



Thẩm Triều Triều biết suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên cực đoan, như vậy là không đúng, nhưng hiện tại cách có thể cô tự cứu mình chỉ có một.

Kết quả của việc lấy chồng có thể sẽ không tốt, biết đâu đó chính là hố lửa.

Chỉ là, Thẩm Triều Triều không có lựa chọn.

Nếu như cô là một người bình thường, không sợ tiếp xúc với những người khác, có lẽ sẽ tìm được cách khác thay đổi vận mệnh mình, dũng cảm đối kháng với Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc, không cần lấy hôn nhân của mình ra đặt cược, cố gắng giãy thoát trong bùn lầy.

Nhưng đáng tiếc cô không phải.

Ngay cả việc ra ngoài cô cũng cần phải gom hết dũng khí, dùng quần áo dày nặng che lấp toàn thân, đi trong mưa to giàn giụa, dù là rất khó nhìn thấy người qua đường nhưng cô vẫn lo lắng và đề phòng như cũ.

Khi bị người ta nhìn chăm chú, cơn khủng hoảng sẽ làm cô ngạt thở, thân thể run rẩy không ngừng.

Cô bây giờ giống như người rơi xuống biển, một khi vớ được khúc gỗ trôi để có thể sống sót là sẽ bất chấp bất cứ giá nào! Mà Cố Kỳ Việt chính là khúc gỗ kia, chỉ cần bắt được anh, cô sẽ có thể sống sót!

Quản đốc Cố Hằng còn đang gọi điện thoại, sau khi Thẩm Triều Triều đưa ra quyết định rồi thì không muốn tiếp tục ở lại đây làm việc vô dụng nữa, nhưng khi cô vừa mới nhấc chân đi về phía cửa phòng làm việc đã bị Cố Hằng phát hiện ngay lập tức.

Cảm ơn đã báo cho tôi biết, bên tôi! Đồng chí Thẩm, cô muốn về sao? Tôi sẽ phái xe đưa! "

"Không cần, tôi có thể! tự mình! về nhà, tạm biệt!"

Khác với ý tốt mà Diệp Phương dành cho cô, quản đốc Cố Hằng giải quyết việc chung lạnh lùng cứng rắn khiến Thẩm Triều Triều chỉ muốn biến mất ở chỗ này, muốn vội vàng tìm một chỗ an toàn giấu mình đi.

Giống như con ốc sên thò râu ra rồi lại nhát gan rút vào trong vỏ.

Sau đó không đợi Cố Hằng nói hết lời, Thẩm Triều Triều đã dùng sức lắc đầu, nhanh chóng mở cửa phòng làm việc của quản đốc rồi chạy về nơi mình đến.

Văn phòng quản đốc xây ở phía Tây xưởng sắt thép, bên cạnh là nhà máy xử lý và phòng tài vụ, cách một khoảng nữa chính là căn tin và phòng bóng bàn, là khu vực ăn cơm và nghỉ ngơi giải trí của các công nhân.

Bây giờ không phải lúc ăn cơm, bởi vậy dọc theo đường đi chỉ gặp lẻ tẻ vài người.

Thẩm Triều Triều không quan tâm mà cúi đầu chạy rất nhanh, khăn quàng cổ che mặt khiến hô hấp cô cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Đợi đến khi gian nan ra khỏi cổng của xưởng sắt thép rồi, mưa bên ngoài vẫn không ngừng, dưới tình huống xung quanh không có vật che chắn, Thẩm Triều Triều chỉ có thể đứng dưới tàng cây tránh mưa.

Cô đưa tay đẩy khăn quàng cổ ra thành một khe hở, khẽ há miệng thở hồng hộc, trái tim đập thình thịch dữ dội.

Đôi mắt đen của cô có vài phần thất thần, mơ hồ không cách nào tập trung.

Lại dầm mưa lần nữa, mái tóc vốn đã khô một nửa lại bị xối trở về nguyên trạng, ướt sũng dính sát khiến Thẩm Triều Triều thoạt nhìn giống như một con mèo nhỏ lang thang không nhà để về, đáng thương vô cùng.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 19: Chương 19



Nước mưa nhỏ xuống theo khe hở lá cây, tí ta tí tách, nhắc nhở cô rằng nơi này không phải là nơi cô có thể ở lại lâu.

Đợi đến khi hô hấp đỡ dồn dập hơn, Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn thoáng qua cơn mưa vẫn mạnh như cũ, cô kéo khăn quàng cổ lên che mất đi khe hở một lần nữa, một tay s* s**ng vào túi bên trong áo, bên trong có chứa tờ giấy mà Diệp Phương đưa cho cô.

Trên đó có viết địa chỉ chi tiết của nhà họ Cố.

Tuy Thẩm Triều Triều sợ hãi việc tiếp xúc với người khác, nhưng có lẽ chính vì vậy mà cô có được trực giác cảnh giác của một con vật nhỏ, không thể để quản đốc Cố Hằng biết kế hoạch đã thay đổi của cô, nếu không ông sẽ biến thành đá cản đường cô.

Nhất định phải bắt đầu từ hướng khác.

Cho nên, Thẩm Triều Triều quyết định trực tiếp đến nhà họ Cố, tìm kiếm cơ hội từ bên phía Diệp Phương! Con đường lập gia đình này cũng không dễ, hiện giờ chỉ có Thẩm Triều Triều đơn phương tình nguyện, vẫn chưa biết người nhà họ Cố nghĩ như thế nào.

Nhưng bất kể như thế nào thì cũng phải thử một lần!

Ý tốt cảm nhận được từ Diệp Phương khiến Thẩm Triều Triều ôm hy vọng.

Nhà họ Cố ở phố Tây, khoảng cách không gần, ô của Thẩm Triều Triều đã đánh rơi ở bệnh viện nên cô chỉ có thể đội mưa to đi về phía trước, cuồng phong thổi đến mức thân thể cô lắc lư nhưng bước chân lại vô cùng kiên định.

Đây có lẽ là trận mưa lớn nhất mấy năm gần đây, Thẩm Triều Triều đi trong mưa không khỏi nghĩ đến mùa mưa năm ngoái, cô ở trong phòng an tĩnh chuyên chú thêu hoa, lư hương nho nhỏ trên bàn bên cạnh đốt hương.

Rõ ràng chỉ cách một năm nhưng hôm nay lại giống như một giấc mộng hư vô.

Thẩm Triều Triều vươn tay túm lấy quần áo nặng nề bó sát người bị nước mưa thấm ướt, ươn ướt lạnh lẽo, thứ chống đỡ cô dọc cả đường đi là hình ảnh tốt đẹp trong trí nhớ, cuối cùng cô đã thật sự đi tới được nơi cần đến.

Quận Lâm An phố Tây này không có quá nhiều hộ gia đình, nhà cửa cũng không còn là một loạt nhà trệt nữa, mà là nhà lầu hai tầng đột ngột mọc lên, chỉ có gia đình cán bộ mới có thể có được tư cách chia nhà.

Ít người giúp Thẩm Triều Triều cảm thấy an tâm, cô nhìn xung quanh nhà họ Cố, lúc này Diệp Phương hẳn là còn ở bệnh viện, so với việc gõ cửa đối mặt với người xa lạ, chờ đợi ở bên ngoài sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Không phải dừng lại nhất thời nên Thẩm Triều Triều không dám đứng dưới tàng cây nữa mà là tìm vị trí góc tường.

Ở đây có thể ngăn cản một mặt gió, chỉ là trên dưới vách tường thẳng thớm không có chỗ nhô ra nên không ngăn được mưa, sau khi Thẩm Triều Triều ngồi xổm xuống thì chia khăn quàng cổ của mình ra một đoạn để che chắn trên đỉnh đầu, ngay sau đó cố gắng cuộn tròn thân thể của mình lại, tranh thủ giữ ấm một chút.
 
Back
Top Bottom