Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 295: Chương 295



Khi cửa văn phòng mở ra, mọi người nhìn thấy Cố Kỳ Việt đứng đợi bên ngoài thì không khỏi ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng chào hỏi anh.

“Là Kỳ Việt à! Lâu rồi không gặp, cháu chững chạc hơn nhiều rồi đấy, tốt lắm!”

“Cậu nhóc càng ngày càng có tinh thần.”

“Nghe nói cháu đã bắt được băng nhóm buôn người, quả không hổ danh là con cháu nhà họ Cố, thật giỏi giang.”

Vì trong văn phòng còn có Cố Hằng, vì thế nên những người khác cũng không dám nói nhiều, sau khi chào hỏi qua loa, họ lại mang theo vẻ mặt buồn rầu rời đi.

Khi mọi người đã đi hết, hành lang lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Triều Triều mới từ phía sau Cố Kỳ Việt bước ra.

Hai người bước vào văn phòng, thấy Cố Hằng mặt mày ủ rũ ngồi bên bàn làm việc, Cố Kỳ Việt không nói hai lời, lập tức mở túi đồ ăn ra, lấy hộp cơm nặng trịch bên trong ra.

Thấy vậy, Cố Hằng cau mày xua tay, nói: “Ba không đói, con...”

Có điều lời còn chưa dứt, một mùi thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp văn phòng, khiến người ta thèm ăn, đến nỗi Cố Hằng vừa nói mình không đói thì bụng đã réo lên ọt ọt.

Chỉ cần ngửi mùi thơm cũng biết là đồ ăn do Thẩm Triều Triều nấu!

Tiếng bụng kêu khiến Cố Hằng đỏ mặt, ông xoa cái bụng đang đói cồn cào của mình, rồi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn chín giờ tối rồi.

Khụ khụ, mải làm việc quên cả thời gian, đói bụng cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng Cố Kỳ Việt lại cười hì hì nói: “Ơ kìa, ba không đói à, vậy thì thôi, con ăn khuya luôn vậy, chúng con xin phép về trước nhé, chào ba.”

“Thằng nhóc này, đặt hộp cơm xuống!”

Mặt Cố Hằng càng đen hơn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó nhanh tay giật lấy hộp cơm, lấy đũa từ trong túi đồ ăn ra, tâm trạng bực bội ban nãy nhanh chóng tan biến trước món ăn ngon, tâm trạng ông cũng tốt lên không ít.

Nhìn ba mình ăn ngon lành, Cố Kỳ Việt thầm nghĩ làm quản đốc thật sự vừa mệt vừa vất vả, lương cũng chẳng được bao nhiêu, anh nhận bừa một đơn sửa chữa cũng bằng mấy tháng lương của ông rồi. Quả nhiên, đi làm sẽ khiến con người ta bất hạnh!

Trên bàn ăn nhà họ Cố không có quy củ ăn không nói, ngủ không nói. Vì vậy, vừa ăn cơm Cố Hằng vừa dặn dò Cố Kỳ Việt vài câu: “Tối nay mang cơm đến vất vả rồi, lần sau đừng để vợ con vất vả như vậy, con tự đến là được rồi.”

“...”

Cố Kỳ Việt cố nhịn không trợn mắt, nói: “Lần sau là do con trai ba nấu đấy, ba có muốn thử không?”

“Thôi khỏi, ba không muốn phải nằm viện.”

Cố Hằng ăn cơm xong nhưng vẫn còn việc phải làm, vì thế nên phải ở lại xưởng tăng ca, sau khi Cố Kỳ Việt cất hộp cơm vào túi, ông lập tức phẩy tay bảo hai người về trước.

Về chuyện công việc, nếu không thể giúp được gì thì tốt nhất là im lặng. Đừng xen vào.

Có điều Cố Kỳ Việt nghĩ vậy nhưng Thẩm Triều Triều lại hoàn toàn ngược lại.

DTV

Chưa kịp rời đi, Thẩm Triều Triều đã lo lắng nói với Cố Hằng: “Quản đốc Cố, con... con biết một chút tiếng Anh, nếu như...”

“Cái gì!!”

Cố Kỳ Việt kinh ngạc, Cố Hằng thì kích động đứng bật dậy, đập bàn một cái “rầm” khiến Thẩm Triều Triều giật mình, mặt mày tái mét.

Cố Kỳ Việt vội vàng kéo cô lại, vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi nhìn ba mình với ánh mắt không đồng ý: “Ba, có gì từ từ nói, sao phải đập bàn chứ, chúng con không phải là cấp dưới của ba!”

Lúc này Cố Hằng mới nhớ ra Thẩm Triều Triều không giống người khác, ông hối hận trong lòng, không cố chấp giữ thể diện nữa mà thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, ba hơi nóng nảy, Triều Triều à, lời con vừa nói là thật sao?”
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 296: Chương 296



Được Cố Kỳ Việt vỗ về, Thẩm Triều Triều bình tĩnh lại một chút, sau đó nhìn Cố Hằng, cô kiên định gật đầu nhưng cũng không quên nói rằng mình cần ôn tập lại tiếng Anh: “Trước kia con có học tiếng Anh với mẹ nhưng đã mấy năm không động đến rồi, con cần thời gian để ôn tập lại ạ.”

“Được được được, cô Lucy sẽ đến vào thứ Năm tuần sau, chỉ cần con ôn lại được bảy tám phần trước khi cô ấy đến là được.”

Hiện nay Cố Hằng cũng không quản được gì khác, có người dù sao cũng tốt hơn không có... Dù sao, cũng không thể để một người chỉ biết nói mỗi câu “good” làm phiên dịch, mỗi lần trả lời đều là một câu “good”!

Hình ảnh như vậy chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy quá tệ, may mà bây giờ đã có lựa chọn tốt hơn.

Nếu là trước đây, nghe Thẩm Triều Triều nói như vậy thì có thể ông sẽ hơi nghi ngờ nhưng từ khi Thẩm Triều Triều gửi bài cho các tòa soạn báo thành công, trong đó còn có cả Nhật báo Hoa quốc có sức ảnh hưởng lớn, đã chứng minh thực lực của cô rồi!

DTV

Thẩm Triều Triều không phải là một người phụ nữ bình thường. Cũng giống như con trai ông, Cố Kỳ Việt đôi khi có thể làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng mà... Nghĩ đến chứng không dám tiếp xúc với người khác của Thẩm Triều Triều, tuy thời gian này được Cố Kỳ Việt dẫn dắt cô cũng đã dám ra ngoài hơn nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn không thể hoàn toàn khắc phục, như vậy có thể đi cùng phiên dịch hay không vẫn còn là một ẩn số!

Trong lòng Cố Hằng đang lo lắng thì Cố Kỳ Việt liếc mắt một cái đã biết ba mình đang nghĩ gì, mặc dù anh cũng lo lắng cho trạng thái của Thẩm Triều Triều nhưng lúc này vẫn cứng miệng nói: “Ba, Triều Triều đã nói như vậy rồi, ba đừng lo lắng quá, đến lúc đó con sẽ ở bên cạnh, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Nghe vậy, Cố Hằng im lặng co rút khóe miệng, nhắc nhở: “Con không phải là công nhân của xưởng sắt thép, không thể tùy tiện ra vào xưởng sắt thép.”

Cố Kỳ Việt cười giễu: “Thẩm Triều Triều cũng không phải.”

“Con bé có thể là phiên dịch được mời đặc biệt.”

“Vậy con cũng có thể là vệ sĩ được mời đặc biệt, chuyên môn bảo vệ an toàn cho phiên dịch.”

Cuối cùng Cố Hằng chỉ có thể bất lực đuổi cả hai người đi, đồng thời không quên dặn Thẩm Triều Triều sau khi về nhà hãy cố gắng nhiều hơn, tranh thủ khôi phục nhanh chóng trình độ tiếng Anh, giải quyết vấn đề cấp bách của xưởng sắt thép.

Lời dặn dò của Cố Hằng còn chưa dứt, Cố Kỳ Việt đã đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó kéo cô chạy nhanh về phía trước.

Chiếc đèn pin trong tay lia qua lia lại phía trước, cho dù ánh sáng có yếu ớt đến đâu, trong đêm tối vẫn rất dễ thấy, đợi đến khi Thẩm Triều Triều chạy đến thở hổn hển, hai người cũng đã đến chỗ để xe đạp.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại không lập tức đạp xe rời đi mà đặt chiếc túi đựng hộp cơm lên giỏ xe, chiếc đèn pin cũng được đặt tùy ý lên đó, sau đó nghiêm túc nhìn Thẩm Triều Triều.

“Thẩm Triều Triều, tại sao em lại nhận việc này? Rõ ràng em biết tình trạng của mình không phù hợp, đến lúc đó sợ hãi thì phải làm sao, anh không muốn em phải miễn cưỡng bản thân!”

Đối với Cố Kỳ Việt, việc phiên dịch lần này Thẩm Triều Triều không nên nhận.

Anh luôn lo lắng cô vì gia đình mà miễn cưỡng bản thân. Lúc này Cố Kỳ Việt cảm thấy trước đây mình đã quá lười biếng, biết thế anh đã học tiếng Anh rồi, bây giờ cũng không cần Thẩm Triều Triều phải gánh vác một mình!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 297: Chương 297



Mà khi nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều vừa mới ổn định lại hơi thở không nhịn được mỉm cười.

Sau đó cô lắc đầu với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, em không miễn cưỡng bản thân, em hy vọng có thể giúp đỡ mọi người, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn!”

Thời gian này ra ngoài cũng không phải là không có hiệu quả gì, Thẩm Triều Triều đã có thể đi lại ở những nơi ít người. Và sau khi quen biết Chu Lan, cô cảm thấy mình đã cởi mở hơn rất nhiều. Vì vậy, đến lúc đó nếu không có quá nhiều người, hẳn là sẽ không có vấn đề gì khác...

Ngoài ra... Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt đang đứng trước mặt, ánh mắt chân thành, nói: “Hơn nữa anh sẽ ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng, em sẽ ngày càng dũng cảm hơn!”

Nghe vậy, Cố Kỳ Việt đang định nói thêm gì đó thì bỗng nghẹn lại, vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, sau đó hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, miệng khẽ mỉm cười, anh vui vẻ gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh sẽ đi đó, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt!”

Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đột nhiên đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.

Ngay sau đó cô kiễng chân lên khẽ hôn lên má anh, giọng nói còn mang theo chút ngại ngùng: “Cố Kỳ Việt, anh thật tốt.”

DTV

Sau khi hôn xong, Thẩm Triều Triều nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong bóng đêm, gương mặt cô đỏ bừng nóng ran nhưng ngoại trừ bản thân cô, không ai biết được, cũng giống như trái tim đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c cô, từng nhịp, từng nhịp, vô cùng mãnh liệt.

Có lẽ vì cô đơn quá lâu, Thẩm Triều Triều không thể cưỡng lại sự bầu bạn, nhất là khi đã có rất nhiều hảo cảm với Cố Kỳ Việt, trái tim cô vui sướng không thể khống chế, hành vi của cô cũng trở nên không thể đoán trước được, giống như vừa rồi.

Bây giờ lý trí đã quay trở lại nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, cô chỉ hơi lo lắng trong lòng... Hành động chủ động hôn Cố Kỳ Việt của cô liệu có khiến anh không vui không? Cô có nên hỏi trước một chút không?

Là lần đầu tiên yêu đương, Thẩm Triều Triều còn rất non nớt, bên cạnh cũng không có ai để hỏi, cô chỉ có thể cẩn thận thăm dò...

Tuy đã có người bạn cùng tuổi đầu tiên nhưng lời nói của Chu Lan lại quá táo bạo! Vừa nghĩ đến việc cô ấy bảo mình mặc đồ ngủ bó sát vào ban đêm đi tìm Cố Kỳ Việt...

Thẩm Triều Triều đưa tay sờ lên tai mình, cũng nóng hổi, đôi mắt cô long lanh như mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Còn Cố Kỳ Việt thì ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Anh vừa bị hôn!!

Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp, đến bây giờ trái tim anh vẫn còn đập loạn xạ. Không thể nào ổn định được sự kích động trong lòng.

Cố Kỳ Việt ngây người ra vài giây, sau đó khi nhìn về phía Thẩm Triều Triều, ánh mắt sáng rực, để tránh làm cô sợ, anh nắm chặt tay, dùng sức đến mức cảm thấy đau để nhắc nhở bản thân.

Ngay sau đó trái tim anh đập thình thịch, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều. Thấy Thẩm Triều Triều không có ý phản kháng, miệng Cố Kỳ Việt vô thức nở nụ cười hơi ngốc nghếch, tuy có thân hình cao lớn cường tráng nhưng năm nay anh cũng mới hai mươi tuổi.

Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, gương mặt đẹp trai mang theo vẻ phóng khoáng của tuổi trẻ. Lúc này nụ cười ngây ngô của anh làm dịu đi đôi lông mày sắc bén, lại có thêm vài phần đáng yêu.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 298: Chương 298



Lúc này cũng không dám mở miệng phá vỡ bầu không khí, hai người cứ nắm tay nhau như vậy trong đêm tối, mặt đỏ tim đập, chỉ còn ánh sáng le lói của đèn pin chiếu xuống, in lên mặt đất bóng cây lung lay.

Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu, từ xa đã có tiếng người của đội bảo vệ tuần tra hô lớn: “Này, người ở đó là ai!”

Như chim chóc bị kinh động, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều vội buông tay nhau, sau đó không dám chậm trễ, Cố Kỳ Việt đạp xe, Thẩm Triều Triều ngồi sau, nhanh chóng rời đi trước khi người của đội bảo vệ đến.

Ngoài việc chột dạ ra, họ cũng không muốn gây thêm phiền phức. Tránh bị người của đội bảo vệ giữ lại thẩm vấn.

Lần này về nhà, Thẩm Triều Triều không còn đặt hai tay lên yên xe nữa, mà đưa tay nắm lấy áo Cố Kỳ Việt, tuy ôm sẽ thân mật hơn nhưng da mặt Thẩm Triều Triều đã mỏng đến đáng thương.

Cần phải từ từ. Như bây giờ là tốt rồi.

Đối với điều này, đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không từ chối, bây giờ thấy Thẩm Triều Triều bắt đầu đáp lại từng chút một, tâm trạng anh rất vui vẻ...

Phải biết rằng trước đây anh đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc chiến trường kỳ, từng bước một. Dù sao cô cũng ở ngay trước mắt, vun đắp tình cảm là quan trọng nhưng cũng phải để Thẩm Triều Triều dần dần trở nên tốt hơn.

Tuổi trẻ chính là như vậy, tự tin hơn một chút, sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ.

Đương nhiên nếu Thẩm Triều Triều không muốn, Cố Kỳ Việt cũng sẽ không ép buộc, tất cả đều dựa trên ý nguyện của cô, dù sao nếu ép buộc thì cả hai đều sẽ không vui. Bây giờ mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, tình cảm cũng vậy.

Nghĩ đến việc tối nay Thẩm Triều Triều đã chủ động hôn mình, Cố Kỳ Việt đạp xe đầy năng lượng, cả người tràn đầy sự phấn khích không biết trút vào đâu. Không thể lúc nào cũng để con gái chủ động, lần sau anh cũng phải chủ động một lần!

...

Tối hôm qua sau khi về đến nhà, tuy hai người còn muốn ở bên nhau thêm một lúc nữa nhưng nghĩ đến thời gian đã muộn, ngày mai còn phải dậy sớm ôn tập, vì thế nên đành phải chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.

Không nói đến việc Cố Kỳ Việt trằn trọc cả đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau, anh đã dậy đi mua bữa sáng, đợi đến khi cả nhà thức dậy, lập tức đến nhà ăn ăn cơm.

Cố Kỳ Việt ngồi cạnh Thẩm Triều Triều, thấy cô đang ăn cháo từng miếng nhỏ, dáng vẻ tao nhã thật đáng yêu, vội vàng đưa tay đẩy đĩa thức ăn nhỏ bên cạnh qua, ra hiệu cô đừng chỉ ăn cháo.

Thấy vậy, Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều đỏ mặt.

DTV

Hai người nhanh chóng dời tầm mắt, Thẩm Triều Triều lặng lẽ gắp thức ăn, rõ ràng là vị mặn nhưng khi ăn vào miệng lại hơi ngọt ngào.

“Khụ khụ, Triều Triều, con muốn đến xưởng sắt thép làm phiên dịch à?”

Đang lúc hai người ngượng ngùng, Diệp Phương và Vương Thải Hà ngồi bên cạnh đã thu hết mọi thứ vào mắt, hai vị trưởng bối đều mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng hai đứa nhỏ cũng có tiến triển rồi!

Thật không dễ dàng.

Diệp Phương cũng không quên hỏi chuyện tối hôm qua, Cố Hằng về quá muộn, lại chỉ nói qua loa vài câu khiến bà nghe không rõ, trong lòng bà ngứa ngáy như bị mèo cào.

Kết quả là hôm nay Cố Hằng vẫn đang ngủ bù, vì thế nên Diệp Phương chỉ có thể hỏi Thẩm Triều Triều.

Nghe hỏi thế, Thẩm Triều Triều cũng không giấu giếm, kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời nghiêm túc nói rằng cô muốn giúp đỡ chứ không phải bị ép buộc.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 299: Chương 299



Hôm qua sau khi nói sẽ giúp xưởng sắt thép, ngay cả Cố Kỳ Việt cũng hỏi cô có phải là tự nguyện hay không, có “tiền lệ” như vậy, vì thế nên Thẩm Triều Triều vội vàng giải thích rõ ràng.

Có điều cho dù Thẩm Triều Triều đã nói rõ nhưng ánh mắt Diệp Phương nhìn cô vẫn mang theo sự xót xa: “Triều Triều đừng quá vất vả, nếu cảm thấy không thoải mái thì chắc chắn phải nói, đến lúc đó chúng ta sẽ bỏ gánh mặc kệ!”

“Đúng vậy, xưởng sắt thép lớn như vậy, ngay cả một phiên dịch cũng không tìm được? Làm ăn kiểu gì vậy, Triều Triều đừng sợ, mặc kệ người đến là ai, nếu thái độ không tốt thì cứ kệ nó.”

Nghe lời an ủi của mẹ và bà nội, Thẩm Triều Triều cảm động không thôi, sự che chở của gia đình khiến lòng cô rất ấm áp.

Nếu là người khác thì hẳn sẽ bảo cô phải cẩn thận, đừng làm hỏng việc, nào có ai quan tâm đến cô như vậy... Thẩm Triều Triều gật đầu mạnh mẽ, nói rằng chắc chắn sẽ không miễn cưỡng bản thân.

Sau khi nghe Thẩm Triều Triều trả lời, Diệp Phương và Vương Thải Hà mới yên tâm... Nhưng vẫn không quên dặn dò Cố Kỳ Việt nhiều hơn, bảo anh phải chăm sóc vợ mình, đừng để cô bị bắt nạt.

Đương nhiên Cố Kỳ Việt liên tục đồng ý, đợi đến khi ăn sáng xong, hai người lập tức ra ngoài đến nhà họ Lữ, kho sách riêng của chú Lữ có rất nhiều sách, ngoài một số sách quý hiếm ra còn có đủ loại sách “cấm”.

Ví dụ như sách tiếng Anh, bây giờ là đồ vật bị cấm, nếu nhà ai cất giấu sách tiếng Anh, một khi bị tố cáo, sẽ bị bắt đi phê bình đấu tố, cuối cùng bị đày xuống nông thôn. Vì vậy phải hết sức cẩn thận.

Đợi đến khi chú Lữ nghe Thẩm Triều Triều muốn mượn sách, ông ấy im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng quyết định, nói: “Chỗ chú đúng là có mấy quyển sách tiếng Anh nhưng đều là tiểu thuyết nước ngoài, cháu đọc hiểu không?”

DTV

“Dạ được ạ!”

Thẩm Triều Triều tự tin gật đầu, ngoài chỗ chú Lữ, sau này cô còn phải về nhà một chuyến, đào những cuốn sách từng dùng để học lên, nhanh chóng ôn tập.

Khoảng thời gian này cô tạm thời không ở nhà họ Cố nữa mà sẽ về nhà mình ở một thời gian.

Cố Kỳ Việt đi cùng để bảo vệ cô, cuối cùng anh cũng không cần ngủ trên cây nữa mà đường hoàng bước vào nhà, khi ôm mấy quyển sách tiếng Anh từ chỗ chú Lữ vào lòng bước vào cửa nhà họ Thẩm, anh vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cứ thế mà dễ dàng bước vào như vậy?

Ngay sau đó sự phấn khích tràn ngập trong đầu anh, trong khi Thẩm Triều Triều tranh thủ thời gian đọc sách ôn tập, Cố Kỳ Việt thì nghênh ngang đứng ở cổng, mỉm cười nhìn chằm chằm vào mỗi người đi qua khiến cho hàng xóm láng giềng xung quanh bị nhìn đến mức không dám đi đường, từng người rụt rè tránh né, sợ bị tên Diêm Vương sống này để mắt đến thì sẽ gặp xui xẻo.

Trước đây, khi Cố Kỳ Việt canh gác trên cây trước cổng nhà họ Thẩm, ngoài những người ném đá và chửi bới, ngay cả mấy người hàng xóm nói xấu sau lưng nhà họ Thẩm anh cũng xử lý hết.

Mà thao tác này lập tức khiến anh nổi tiếng khắp vùng, khiến cho người ở hẻm Điềm Thủy đều biết.

Người chồng mà Thẩm Triều Triều lấy cũng không phải quả hồng mềm! Ngược lại còn cứng hơn cả đá.

Những người vốn cảm thấy Thẩm Triều Triều là cô nhi đáng thương, tất cả đều thu lại tâm tư, ngoan ngoãn im lặng không dám trêu chọc, sợ bị nắm đ.ấ.m như cái nồi của Cố Kỳ Việt phang cho vài cái.

Cố Kỳ Việt bị mọi người sợ hãi tránh né cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng, ngược lại còn vui vẻ không thôi, đợi đến khi không ai dám đi ngang qua cửa, anh ngẩng đầu nhìn cây phía trước, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác hoài niệm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back