Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 390



Thời đại này giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa có ảnh chụp, nhưng Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vẫn như cũ từ trang phục tới tinh thần đều rất đẹp đẽ. Hai người họ mang theo đầy đủ giấy chứng nhận và tài liệu, đáy lòng tràn đầy vui mừng đi đến cục dân chính nhận lấy giấy chứng nhận màu đỏ vui vẻ kia.

Lúc đi được nửa đường, Lâm Kiến Đông còn đi vào cửa hàng mua một ít kẹo chocolate. Nếu niềm vui có thể chuyển thành một thứ gì đó và chia sẻ ra bên ngoài, khiến mọi người cũng cảm nhận được niềm vui mừng này vậy chắc hẳn phải là kẹo chocolate.

Lâm Kiến Đông cũng là người từng vào nam ra bắc, trải qua rất nhiều việc đời. Kết quả hôm nay chỉ đến làm một tờ giấy chứng nhận màu đỏ mà anh lại tỏ ra vô cùng hồi hộp. Thấy nhân viên công tác thì vô cùng khách sáo, đưa cho người ta không ít kẹo mừng và chocolate.

Thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Ninh Hương vừa ấm áp lại vừa có chút chua xót, cô cố chịu đựng không để ướt khóe mắt.

Đúng là Ninh Hương không hề nghĩ tới cuộc đời này của mình thật sự có thể gặp được một người như vậy, một người cùng cô đi hết chặng đường, một người trong lòng trong mắt đều là cô và cũng chỉ có cô, một người nâng niu cô trong lòng bàn tay mà che chở, xem cô như là bảo bối quý giá nhất mà quý trọng.

Thì ra cô cũng có thể trở thành bảo bối của người khác.

Lúc cầm giấy chứng nhận màu đỏ bước ra khỏi cổng cục dân chính, khóe mắt của Ninh Hương vẫn còn hơi ướt. Lâm Kiến Đông thấy khóe mắt cô có chút đỏ thì vội kéo cố đến bên cạnh, quan tâm hỏi han: “Em sao vậy?”

Anh đang vui vẻ đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng sao cô vẫn còn ướt khóe mi.

Vốn dĩ Ninh Hương cho rằng mình có thể đè nén xuống, kết quả bị anh hỏi như vậy, khóe mi cô càng ướt hơn. Cô vươn tay lên lau khóe mắt, hít hít mũi cố gắng kiềm chế cảm xúc, kết quả khi nói chuyện vẫn có chút run nhẹ: “Em quá vui mừng đấy.”

Hiện tại họ đã là vợ chồng rồi, không cần phải quá mức bảo trì khoảng cách giống như trước kia nữa. Lâm Kiến Đông vươn tay lên lau khóe mắt giúp cho Ninh Hương, rồi không nhịn được cười rộ lên nói: “Anh không nên cười, nhưng mà anh thật sự rất vui vẻ.”

Ninh Hương bị lời nói của anh làm cho ngừng khóc ngay lập tức, cô không nhịn được bật cười thành tiếng. Sau đó cô trực tiếp đưa tay ra chụp lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình của anh, hít hít cái mũi thu nước mắt lại, nhưng vẫn không thể thu lại nụ cười trên môi: “Quay về công ty làm thôi.”

Kết quả Ninh Hương còn chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Kiến Đông chạy đến kéo tay lại. Lâm Kiến Đông kéo cô đi về phía nhà xe, anh vừa lấy xe đạp vừa nói với cô: “Một ngày đặc biệt như vậy thì đi làm làm gì chứ. Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Vì thế hai người bọn họ lại cho mình nghỉ ngơi một ngày, cùng nhau đạp xe đi dạo quanh thành phố. Hai người cùng nhau ăn rất nhiều món ăn ngon, mua đủ loại quần áo xinh đẹp, còn mua rất nhiều trang sức bằng vàng bạc ngọc ngà và cả đồng hồ linh tinh nữa.

Ninh Hương không để Lâm Kiến Đông mua đồ gia dụng và đồ điện, dù sao trong nhà cũng có đầy đủ hết cả rồi.

Bọn họ tổ chức hôn lễ cũng không định làm những trình tự rườm rà như ở nông thôn, hơn nữa hai người cũng không có dự định về quê kết hôn. Bọn họ dự định tìm một ngày thích hợp vào năm sau đặt mấy bàn tiệc ở khách sạn trong thành phố, sau đó mời tất cả bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi dạo khắp thành phố một ngày, chơi hết một ngày, cũng mua sắm đồ vật hết một ngày. Vào ngày hôm sau, bọn họ lại dành chút thời gian đi đến tiệm chụp ảnh chụp vài bộ ảnh cười.

Ở thời đại này chụp ảnh cưới cũng không có đủ loại trang phục và đa dạng như sau này. Ninh Hương mặc một bộ váy cưới màu trắng đậm chất niên đại, còn Lâm Kiến Đông thì mặc một bộ vest màu đen, họ ở tiệm chụp ảnh chụp vài bộ ảnh.

Hai người cười đến mức trong mắt đều là những vì sao, niềm hạnh phúc bao trùm toàn bộ khung cảnh.***

Giao thừa năm 1985, chính là ngày hai chín tháng hai.

Lâm Kiến Đông cho công nhân của công ty và cả công nhân của nhà xưởng nghỉ lễ trước, bảo bọn họ đi về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị ăn tết đi. Còn anh và Ninh Hương thì tất nhiên cũng bước vào kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.

Mấy ngày trước hôm ăn tết, anh đề nghị Ninh Hương, Vương lệ Trân và Trần Xuân Hoa, nói là năm nay anh dự định đi lên huyện, đến ăn tết ở nhà mới của anh cả anh, cũng bảo Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau đi, người nhiều càng đông vui hớn.

Sau khi nghe được lời này, Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng đưa mắt nhìn nhau một chút.

Sau một hồi im lặng, Ninh Hương do dự một chút rồi lên tiếng hỏi: “Chuyện này… Có thích hợp không?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 391



Lâm Kiến Đông nhìn cô và mỉm cười: “Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, có gì mà không thích hợp chứ? Hơn nữa huyện bên kia cũng không có ai quen biết chúng ta, nhà anh lại nhiều người như vậy, ai biết là ai với ai chứ.”

Hình như chuyện đúng là như vậy. Đi lên huyện không có ai quen biết, cũng không có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Ninh Hương thấy Lâm Kiến Đông đã nói xong thì quay qua nhìn Vương Lệ Trân, dò hỏi ý kiến của Vương Lệ Trân: “Bà ơi, bà có muốn đi không?”

Vương Lệ Trân nào phải người không thức thời như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ không làm hỏng cuộc vui này. Bà ấy mang theo gương mặt tươi cười nói: “Người già như bà thích nhất là nơi đông vui nhiều người. Nếu cháu muốn đi thì bà cũng đi theo cháu để hưởng ké sự vui vẻ này.”

Nghe Vương Lệ Trân nói như vậy, Ninh Hương bật cười thành tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “Vậy chúng ta đi tụ tập vui vẻ đi.”

Ba người đã hẹn nhau sẽ đến huyện Vu ăn tết, nhưng cũng không thể bỏ mặc thành phố bên này. Năm cũ vẫn bận bù lu bù loa đặt hàng tết, trong ngày giao thừa cũng phải trang trí nhà cửa, sau đó lên xe đi đến huyện.

Bởi vì ăn tết nên mọi người đều nghỉ đi về nhà, xe buýt công cộng đều đã ngừng hoạt động hết rồi. Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bèn trực tiếp gọi một chiếc taxi đang chạy trên đường, ba người bỏ tiền ngồi xe taxi lên huyện.

Trong tay Lâm Kiến Đông có địa chỉ nhà anh cả của anh, chiếc taxi trực tiếp chạy đến trước cổng nhà anh cả. Lâm Kiến Đông lấy hành lý rồi dẫn Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau đi xuống xe. Bọn họ vừa đóng cửa xe lại thì cũng vừa lúc nhìn thấy Trần Xuân Hoa đi ra khỏi nhà.

Thấy Lâm Kiến Đông dẫn theo Ninh Hương và Vương Lệ Trân đến, Trần Xuân Hoa vội vàng đi ra tiếp đón Ninh Hương và Vương Lệ Trân. Bởi vì người đến là bà con lối xóm ở quê nhà nên ai cũng quen biết nhau, không có gì xa lạ và khách sáo, khi thấy mặt nhau cùng giống như khi xưa thôi.

Trần Xuân Hoa dẫn Ninh Hương và Vương Lệ Trân đi vào nhà, những người khác trong nhà cũng tiếp nối nhau đi ra chào hỏi Ninh Hương và Vương Lệ Trân. Đặc biệt là Dương Tuệ, cô ấy đi lên cười nói: “Về sau em nên gọi chị là chị A Hương hay là thầy thêu, hoặc là chị dâu ba đây?”

Ninh Hương cười vỗ nhẹ lên tay cô ấy, không trả lời câu hỏi này của cô ấy.

Lúc Ninh Hương và Vương Lệ Trân vừa đến còn có chút cảm giác của một vị khách, nhưng sau khi ở được nửa tiếng đồng hồ thì họ đã hòa mình vào bầu không khí bận rộn và vui mừng của nhà họ Lâm. Vương Lệ Trân đi theo Trần Xuân Hòa, Trần Xuân Hòa bảo bà ấy làm gì thì bà ấy làm cái đó.

Ninh Hương và Dương Tuệ, còn cả chị dâu cả, chị dâu hai của Lâm Kiến Đông ở bên nhau. Bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, bốn người ở bên nhau ríu rít vô cùng nhộn nhịp. Lâm Kiến Đông muốn tìm Ninh Hương nói chuyện mà cũng không tìm thấy cơ hội.

Mỗi lần Lâm Kiến Đông lò dò đi lại đây, Ninh Hương sẽ đẩy anh ra rồi nói: “Con gái bọn em đang nói chuyện phiếm mà, anh mò đến đây làm cái gì?”

Sau đó Dương Tuệ đi theo phía sau cười trêu ghẹo: “Em nói này anh ba, anh dinh người quá đi. Chị A Hương và em mới nói được mấy lời mà anh xem anh đã đến đây mấy lần rồi. Bình thường ngày nào anh chị cũng ở bên nhau, sao lại không thể nhường cho bọn em trò chuyện vậy?”

Ninh Hương nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Lâm Kiến Đông, nhịn không được mà cúi đầu nhịn cười.

Đại khái nửa ngày còn lại cũng ở trong bầu không khí nhộn nhịp và vui vẻ này. Cháu trai cháu gái của Lâm Kiến Đông còn chạy đến nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào trong tay của Ninh Hương. Ninh Hương đều nhận lấy, khi rảnh rỗi ngồi chơi không có việc gì thì cô sẽ nghiêm túc nếm thử tất cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến buổi tối, cả gia đình cùng nhau ngồi xuống ăn cơm tất niên, cũng chính là khoảnh khắc đông vui nhất trong ngày hôm nay. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa khách sáo với Ninh Hương và Vương Lệ Trân một lúc, sau đó phát hiện khách sáo như vậy thật sự có chút xa lạ, không có không khí của Tết Nguyên Đán.

Vì thế Trần Xuân Hoa trực tiếp dứt khoát nói một câu: “Đều là người một nhà cả, tôi cũng không khách sáo nữa. Ăn tết chính là muốn được sảng khoái và nhộn nhịp, làm sao thoải mái, làm sao vui vẻ thì cứ thế mà làm nhé. Muốn ăn gì thì ăn cái đó, muốn uống gì thứ cứ uống cái đó.”

Ninh Hương và Vương Lệ Trân gật đầu, vốn dĩ họ đều là người quen, cũng không tính là xa lạ gì, nên tự nhiên cũng không khách sáo gì nhiều. Tất cả người trong nhà đều ăn uống thả cửa, vô cùng vui vẻ. Chủ đề nói chuyện đều là những việc đã trải qua trong năm vừa rồi, không có việc của người khác, đều là chuyện trong nhà.

Trần Xuân Hoa hỏi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương: “Sang năm các con định làm hôn lễ thế nào đây?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 392: Kết thúc



Loại chuyện này nên để Lâm Kiến Đông trả lời, anh chỉ nói: “Bọn con không có dự định về quê làm tiệc rượu, chỉ đặt mấy bàn tiệc ở quán ăn, người thân trong nhà và bạn bè đến đó ăn bữa cơm, trực tiếp làm hôn lễ ở quán ăn luôn ạ.”

Nghe được lời này, Dương Tuệ lên tiếng đầu tiên: “Nghe phong cách tây thật đó.”

Nói xong cô ấy như nhớ đến cái gì đó, vội vàng nhìn Ninh Hương và hỏi: “Chị A Hương, vậy chị định làm áo cưới thế nào ạ? Hay là em thêu cho chị nhé, chúng ta mặc đẹp nhất, dùng tơ vàng thêu nhé, loại đặc biệt lộng lẫy sang trọng ấy.”

Ninh Hương còn chưa kịp trả lời thì Vương Lệ Trân đã nói tiếp: “Hiện tại bà vẫn còn có thể làm một ít việc, nếu tự mình thêu thì tính thêm bà nhé. Bà cùng muốn góp một phần sức lực vào áo cưới của A Hương.”

Dương Tuệ đáp lời: “Bà à, được ạ.”

Nói rồi cô ấy lại nhìn về phía Ninh Hương: “Chị A Hương, chị cảm thấy thế nào ạ?”

Ninh Hương nhìn Dương Tuệ rồi lại nhìn sang Vương Lệ Trân, sau đó cười nói: “Được.”

Đi đến nơi nào đó mua áo cưới có thể có cảm giác hạnh phúc bằng được mặc áo cưới do chính tay những người thân cận nhất làm cho không? Từng đường kim mũi chỉ trong này đều là tấm lòng của mọi người, đương nhiên cô sẽ không từ chối. Cô muốn những người xung quanh mình đều được hạnh phúc cùng với cô.

Sau khi bàn bạc xong chuyện áo cưới, lại nói chi tiết về bữa tiệc rượu ở quán ăn trong thành phố, việc này xem như cũng đã được quyết định. Cha Lâm và Trần Xuân Hoa không có ý kiến gì khác, tất cả đều theo ý muốn của hai người Lâm Kiến Đông và Ninh Hương.

Hiện tại hai người bọn họ đã là nhân vật có uy tín và tên tuổi, có nhiều kiến thức và cũng có nhiều ý tưởng. Mấy người bọn họ đều là người không có kiến thức, nên cũng không nhúng tay vào làm gì. Kết hôn chính là chuyện của hai người bọn họ, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ là được.

Người một nhà cứ thế ở bên nhau ăn bữa cơm tất niên đầy vui vẻ và náo nhiệt, có rất nhiều chuyện phiếm để nói, nhưng chuyện quan trọng cũng không hề ít, và vẫn như cũ là chuyện trong nhà. Sau khi cơm nước xong, mọi người lại quay quần bên nhau nói chuyện phiếm xem TV, xem tiệc liên hoan vào đêm Tết Âm Lịch.

Năm này chương trình mừng xuân vẫn chưa thành công lắm, trẻ em đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng vì cố gắng thức đến mười hai giờ khuya để lấy được tiền lì xì của người lớn, bọn nhỏ đều chống mắt lên không cho mình ngủ gật.

Lúc sắp đến mười hai giờ, Lâm Kiến Đông chạm nhẹ vào cánh tay của Ninh Hương, gọi cô đi ra ngoài hít thở không khí. Ninh Hương lập tức hiểu ý, cô và anh cùng trốn ra khỏi nhà, đi đến sân phơi trên lầu hai đứng, trong đêm giao thừa nhẹ gió, nhìn bầu trời đầy sao.

Sau một hồi ngắm trăng, Ninh Hương quay đầu lại nhìn Lâm Kiến Đông, phảng phất như thu cả bầu trời đầy sao vào trong đáy mắt, nhìn Lâm Kiến Đông rồi nhếch môi mỉm cười nói: “Thì ra cuộc sống cũng có thể thú vị và vui vẻ như vậy.”

Thế giới này thật đáng yêu, mỗi người bên cạnh cô đều đáng yêu.

Y Hoa.

Trên sân thượng có đèn, Lâm Kiến Đông nhìn những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt của Ninh Hương. Cả người cô được bao phủ trong ánh sáng ấm áp màu cam, thoạt trông đặc biệt dịu dàng, hình như đây là món quà quý giá nhất mà thế giới này đã tặng cho anh.

Trong đáy lòng đều là sự kiên định và ấm áp, Lâm Kiến Đông hít một hơi hơi. Anh còn muốn làm cho Ninh Hương càng thêm vui vẻ hơn một chút, vì thế anh rút tấm bìa cứng từ trong túi ra, đưa đến trước Ninh Hương.

Ninh Hương có chút nghi ngờ, cô nhận tấm bìa cứng kia nhìn một chút, chỉ thất trên mặt bìa có ghi hai chữ: Thư mời.

Cô mở thư mời này ra nhìn xem thì phát hiện là một tập đoàn lớn ở Australia mời cô đến Sydney tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật thêu cá nhân. Sau khi xem xong cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Kiến Đông, ánh mắt ngập nước sáng rực hỏi: “Thật sao?”

Lâm Kiến Đông cũng cười nhìn cô: “Cái này có thể làm giả được sao?”

Ninh Hương vui vẻ mà giậm chân vài lần, cũng không quan tâm là có thích hợp hay không, cô chợt vươn tay ôm lấy cổ của Lâm Kiến Đông, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh, cũng không hề che giấu sự vui mừng và kích động của mình mà nói với Lâm Kiến Đông: “Cảm ơn anh!”

Sau đó cô lại bổ sung một câu: “Thích anh!”

Lâm Kiến Đông bị cô chọc cho cười rộ lên. Anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng n.g.ự.c và thủ thỉ bên tai cô: “Cố lên, anh vẫn sẽ cùng em bước đi, cho dù là đi đến nơi nào thì anh vẫn sẽ đi cùng em.”

Ninh Hương nhón chân lên, lớn tiếng đáp lại: “Vâng!”

Cô vừa nói xong lời này thì trên bầu trời chợt nổ tung một đóa pháo hoa vô cùng rực rỡ.

Tiếng nhạc chương trình mừng xuân thông báo bước qua mười hai giờ, rất nhiều nhà đã bắt đầu ra ngoài đốt pháo trúc pháo hoa. Trong lúc nhất thời tiếng nổ bùm bùm vang lên xung quanh bốn phía xa gần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương buông Lâm Kiến Đông ra, quay đầu nhìn pháo hoa đang liên tục nở rộ trên bầu trời.

Lâm Kiến Đông đứng ở bên cạnh cô, ngửa đầu cùng cô cùng nhau nhìn năm mới vô cùng rực rỡ và lộng lẫy này.

Nhìn được một lúc, Lâm Kiến Đông thu ánh mắt rồi vươn tay về phía Ninh Hương. Ninh Hương cười nhìn anh một chút, rồi nâng tay lên đặt vào lòng bàn tay của anh. Mười ngón tay giao nhau nắm ở bên nhau, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao và rải rác pháo hoa kia.

Lòng bàn tay nóng bỏng.

Biển sao trời mênh m.ô.n.g chính là em/anh.

Khói lửa ở nhân gian cũng là em/anh.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 393: Phiên Ngoại



Sau tiết lập thu thời tiết cũng trở nên mát mẻ, Vương Lệ Trân ngồi trước quạt máy hứng gió mát, trên mắt đeo một cái kính lão có gọng màu đen, tay cầm kim mỏng chỉ vàng liên tục đi kim trên tấm vải màu đỏ tươi, tỉ mỉ thêu ra cái đuôi phượng.

Từ sau khi quyết định sẽ đích thân thêu áo cưới cho Ninh Hương thì Vương Lệ Trân và Dương Huệ liền cùng nhau phân công, lựa chọn xong kiểu dáng vải và hoa văn, Dương Huệ thêu phần áo trên của áo cưới, Vương Lệ Trân thêu phần váy dưới của áo cưới.

Bắt đầu công việc từ sau Tết, một lần thêu như thế mất hơn nửa năm trời, tới khi vào thu lá vàng rơi rụng, Vương Lệ Trân cẩn thận thêu nốt mũi chân kim cuối cùng mới hoàn toàn thêu xong toàn bộ hoa văn trên thân chiếc váy.

Vừa hay kịp thời gian cử hành hôn lễ của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông.

Trước hôn lễ một ngày, Dương Huệ mang bộ lễ phục mình đã thêu xong vào trong thành phố, Dương Huệ trẻ trung nhanh nhẹn, cho dù mỗi ngày cô ấy chỉ bỏ ra một ít thời gian rảnh để may áo cười cũng làm được nhiều hơn so với Vương Lệ Trân.

Cô ấy không chỉ thêu phần trên của áo cưới cho Ninh Hương mà còn thêu cả phần áo lễ phục của Lâm Kiến Đông nữa, lễ phục kiểu nam đơn giản hơn áo cưới rất nhiều, chỉ là thêu chút hoa văn mây và kiểu dáng song long hí chau, phần váy dài ở dưới chỉ có một màu thôi.

Sau khi mang bộ lễ phục qua đây đặt cùng với chiếc váy do Vương Lệ Trân làm, Dương Huệ vội bảo Ninh Hương mặc vào xem thử, nếu như còn có chỗ nào không phù hợp thì bây giờ sẽ trực tiếp chỉnh sửa, nói chung phải làm tới mức tốt nhất.

Ninh Hương cũng không do dự nhiều, cô thay lên người bộ áo cưới cho Dương Huệ và Vương Lệ Trân xem.

Vương Lệ Trân cười nói: “Bà cảm thấy chỗ nào cũng rất tốt.”

Nhìn thấy người ta mặc áo cưới vốn dĩ đã rất vui, huống hồ gì nhìn thấy người mình sùng bái nhất mặc bộ áo cưới do đích thân mình thêu, đôi mắt Dương Huệ sáng rỡ lên, nở nụ cười càng rạng rỡ hơn và nói: “Chị A Hương trông thật xinh đẹp, mặc cái gì trông cũng đẹp.”

Ninh Hương cũng rất hài lòng đối với bộ áo cưới này và cười nói với Dương Huệ: “Miệng em ngọt thật đấy.”

Sau đó cô đi đến trước tấm gương, nhìn bản thân mặc bộ áo cưới màu đỏ trong gương, khuôn mặt trắng trẻo ẩn hồng, hoa lệ phú quý, rạng ngời hơn người. Niềm hạnh phúc treo trên đôi mày, nhuộm trong ánh mắt và nhảy nhót trong hàng mi dày đặc.

Thì ra hôn lễ đúng là một chuyện vui khiến nội tâm người ta tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Và cảm giác hạnh phúc này không chỉ xuất hiện trong trái tim và khuôn mặt cô, còn xuất hiện trên khuôn mặt của rất nhiều người có liên quan.

Hôm đó Lâm Kiến Đông đang ở trong một căn nhà mới khác, cùng với các anh em của anh cùng nhau trang trí cả căn nhà. Căn nhà này do cha Lâm và Trần Xuân Hoa bảo anh mua, nói đến lúc kết hôn vừa hay dùng làm nhà mới, bây giờ đã tới lúc cần dùng đến rồi.

Trong căn nhà được dán giấy đỏ có chữ hỷ ở khắp nơi, lão tứ Lâm Kiến Bình đang ở trong phòng ngủ phồng mang lên thổi bóng bay, bong bay thổi khắp nhà, có cái treo lên nóc nhà, có cái bay lên đầu giường.

Trên đầu giường treo một tấm ảnh cưới rất lớn, nụ cười của hai người trong tấm ảnh còn ngọt hơn cả kẹo đường.

Sau khi Dương Huệ mang áo cưới đưa cho Ninh Hương cũng đi qua bên này, ở bên cạnh giúp Lâm Kiến Bình thổi bóng bay, nhìn tấm ảnh cưới treo trên đầu giường, cô ấy ngưỡng mộ nói: “Một thời gian nữa chúng ta cũng đi chụp mấy tấm ảnh cưới đi, dẫn theo cả con gái nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Bình thổi đến hai mang tai rất đau, nghỉ một lúc lấy lại hơi nói: “Được, treo ảnh gia đình ba người chúng ta.”

Dương Huệ nở nụ cười: “Anh nói thử xem em mặc áo cưới có đẹp không?”

Lâm Kiến Bình trả lời ngay lập tức: “Chắc chắn là rất đẹp.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 394



Dương Huệ càng nở nụ cười hạnh phúc hơn nữa, lại quay đầu qua nhìn tấm ảnh cưới trên đầu giường và cảm nhận niềm hạnh phúc vui sướng của hai người trong tấm ảnh.

Ngày hôm sau, hôn lễ của Ninh Hương và Lâm Kiến Đông được cử hành trong khách sạn đúng như dự định, không có những nghi thức lưu trình quá phiền phức, chỉ có sự chúc phúc xuất phát từ trong đáy lòng của tất cả mọi người, khiến niềm hạnh phúc này càng nồng thắm đến vô hạn.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng không mời đến quá nhiều người, những người được mời đến khách sạn dùng bữa đều là một số ít người thân hoặc bạn bè rất thân thiết. Họ mặc lễ phục đứng trong dòng người, là tiêu điểm trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông, khóe mắt ướt đẫm lần này hết lần khác, bà đã uống chút rượu nên có kích động, cuối cùng liến nắm lấy tay Lâm Kiến Đông và nói với anh liên tục: “Kiến Đông, A Hương rất cực khổ, nhất định cháu phải đối xử tốt với A Hương đấy, có biết không?”

Lâm Kiến Đông liên tục đảm bảo với bà, cũng đang đảm bảo với chính mình.

Rốt cuộc A Hương cực khổ cỡ nào, thật ra anh còn hiểu rõ hơn cả Vương Lệ Trân rất nhiều, từ lúc cô ly hôn cho đến khi sinh sống trên hai căn nhà thuyền, anh luôn từng bước dõi theo cô cho đến ngày hôm nay.

Trước đây đều là sự bảo vệ trong âm thầm và im lặng, sau này là sự yêu thương mạnh dạn rõ ràng.

Tất cả sự yêu thương và chiều chuộng cái thế giới này nợ Ninh Hương, anh đều sẽ bù đắp cho cô trong suốt cả cuộc đời còn lại của mình.

Buổi tối tiễn hết tất cả khách khứa, chỉ có hai người Lâm Kiến Đông và Ninh Hương ở lại căn nhà mới thuộc về họ, trong căn phòng ngủ đều là những vật trang trí vui vẻ, đến ngọn đèn chiếu vào mặt cũng là màu đỏ ấm áp.

Ninh Hương ngồi trước tấm gương trên bàn trang điểm, cánh tay đặt lên bàn và chống lấy khuôn mặt của mình, khuôn mặt trắng trẻo pha chút hồng hào, cô khẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Đông hồi lâu, sau đó cả hai lại cùng nở nụ cười cùng lúc.Ở bên nhau lâu rồi, không cần phải nói chuyện, chỉ cần một cái ánh mắt đơn giản cũng có thể khiến cả hai vui mừng cả ngày trời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cười một lúc, Ninh Hương liền tắt đi nụ cười trên khuôn mặt và nhìn Lâm Kiến Đông hỏi: “Có cảm giác gì hả?”

Lâm Kiến Đông nghĩ ngợi một lúc và nghiêm túc nhìn Ninh Hương nói: “Cuối cùng cũng có cảm giác bình yên.”



Từ nay về sao, anh cũng có gia đình của riêng mình rồi.”

Ninh Hương nhìn vào đôi mắt của Lâm Kiến Đông, cô nở nụ cười với đôi mắt sáng rỡ…đúng vậy, từ nay về sau cô có nhà rồi, từ sâu trong đáy lòng cô luôn rất khao khát một gia đình thật thụ tràn đầy sự ấm áp, quyến luyến và tình yêu, không hề mang bất cứ lợi ích nào cả.

Nhớ lại mười năm trước họ ngồi trên chiếc thuyền nhỏ ở Tô Thành nói về chuyện kết hôn, khi đó Lâm Kiến Đông nói không muốn kết hôn để con gái người ta phải chịu khổ, trong nhà quá nghèo, cả ngày cứ không ngừng cãi nhau vì những chuyện con cỏn thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Còn Ninh Hương khi đó cũng đã nếm trải đủ cái khổ của cuộc sống sau hôn nhân, cũng nói không muốn tái giá chịu khổ nữa.

Khi đó cả hai người đều hết sức “ích kỷ”.

Mười năm sau của ngày hôm nay, hai con người ích kỷ mặc toàn thân màu đỏ hào hứng đứng trước mặt nhau, cùng nắm tay nhau bước vào con đường hôn nhân mà họ chưa từng nghĩ đến, trở thành người thân thiết nhất của nhau.

Anh từng rất ghét những thứ lặt vặt và cỏn con sau hôn nhân nhưng lại đồng ý cùng cô tận hưởng mỗi một khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống, có cô ở bên cạnh, những chuyện lặt vặt đến mấy cũng trở thành chuyện lớn trong cuộc sống.

Cô từng bị hôn nhân hao tốn hết sự dịu dàng, đối với tình yêu ấm áp đã sớm không còn khao khát gì nữa, bây giờ trái tim lạnh giá kia đã sớm bị sưởi ấm đập thình thịch lên. Cô tình nguyện nắm lấy tay của anh, mãi mãi tràn đầy nhiệt tình và hy vọng trong cuộc sống, giống như chưa từng bị tổn thương vậy.

Bất kể khi nào, chỉ cần anh đưa tay ra, cô cũng sẽ lấy tay đặt vào trong lòng bàn tay của anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back