Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 240



Nghe được lời này, con ngươi cứng đờ của Ninh Kim Sơn mới thoáng giật lên. Sau đó ông như tìm lại được tinh thần, ánh mắt chuyển qua nhìn về phía Hồ Tú Liên, sau đó chợt xoay người lại, mặc giày vào lập tức đi ra ngoài.

“Đi! Đi tìm nó!”

Hồ Tú Liên và Ninh Ba, Ninh Dương đi theo phía sau ông, lúc này đang là một buổi tối không trăng và đầy gió lớn, họn họ đi đến bờ sông tìm Ninh Hương. Người một nhà đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, nghĩ mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cũng phải tìm Ninh Hương ra gánh tai họa lần này.

Bọn họ đã cùng đường, trong nhà không có ai hữu dụng, cũng chỉ có thể để Ninh Hương gánh tai họa lần này.

Sau khi bọn họ tính toán hết tất cả, tính toán bùng bùng vang lên trong lòng, nhanh chân bước đến bờ sông, ánh mắt nhìn vào lòng sông thì đột nhiên phát hiện căn nhà nhỏ trên thuyền vốn đậu bên bờ sông đã trực tiếp biến mất.

Hồ Tú Liên là người trợn to hai mắt đầu tiên, bà bước đến bến tàu, chớp chớp mắt nói: “Thuyền đâu rồi? Thuyền của nó dừng lại ở chỗ này chưa bao giờ chuyển qua chỗ khác mà, thuyền của nó đâu rồi?”

Ninh Kim Sinh và Ninh Ba, Ninh Dương đi theo sau bà, cũng hoảng hốt nhìn nơi này.

Chỉ một cái chớp mắt này, hô hấp của Hồ Tú Liên lại bắt đầu run rẩy, đáy lòng bà đột nhiên hoảng loạn lên. Bà chớp mạnh đôi mắt rồi nhìn về nơi khác, ý định muốn tìm được thuyền của Ninh Hương, nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy căn nhà nhỏ trên thuyền quen thuộc kia.

Bà thật sự quá hoảng loạn, vội chạy đến căn nhà nhỏ trên thuyền cách đó không xa hỏi người ta: “Chị ơi, chị cho tôi hỏi thăm một chút, chị có biết A Hương nhà tôi đi đâu không? Không phải thuyền của nó vẫn luôn dừng lại ở chỗ này sao? Sao đột nhiên không thấy vậy?”

Người được Hồ Tú Liên gọi là chị trả lời: “Chúng tôi cũng không biết, sáng sớm ngày hôm qua đột nhiên không thấy thuyền đó đâu. Hình như là nửa đêm hôm trước đã lái đi rồi, cũng không có tiếng động nào cho nên không ai chú ý đến.”

Nghe được lời này, Hồ Tú Liên lập tức ngẩn người, ánh mắt choáng váng.

Một lát sau bà xoay người nhìn về phía Ninh Kim Sinh đang đi lại đây, nửa ngày sau mới nói được một câu: “Cha nó ơi… Ninh A Hương… Cũng chạy rồi...”

Ninh Kim Sinh nghe được thì trừng mắt, kinh ngạc hỏi: “Chạy? Chạy đến nơi nào?”

Hồ Tú Liên lắc đầu, giọng nói có chút run run: “Nửa đêm hôm qua bỏ chạy, không có người nhìn thấy.”

Ninh Kim Sinh tức thì nổi điên, một người chạy, hai người chạy, đây là ép bọn họ đi chết, là muốn mạng của bọn họ! Cái mạng già của ông và Hồ Tù Liên cũng không đáng giá hai trăm đồng!

Ông nuốt nỗi hoảng sợ vào lòng rồi nói: “Nó lái cái thuyền lớn như vậy thì có thể chạy đến nơi nào, có thể chạy bao xa chứ. Đi tìm! Đi ra ngoài tìm! Nhất định phải tìm nó về!”

Vẻ mặt của Hồ Tú Liên như đưa đám: “Nơi này lớn như vậy thì biết đi đâu tìm chứ?”

Ninh Kim Sơn sốt ruột đến độ đi lòng vòng ở chỗ này, nhưng chợt nhớ đến gì đó, ông nhìn Hồ Tú Liên và nói: “Tay chân nó nhỏ yếu có chút sức lực như vậy lái con thuyền nhỏ còn được, làm sao có thể lái được con thuyền lớn hai phòng được chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên cũng nghĩ ra vấn đề này, hơi đè nói cơn hoảng loạn trong lòng: “Đúng vậy, con thuyền lớn như vậy cho dù là tôi lái cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Sao nó có thể một mình lái đi được chứ?”

Ninh Ba nói tiếp: “Vậy nhất định là có người giúp đỡ.”

Ninh Dương tiếp lời: “Người giúp đỡ kia nhất định biết chị ta ở nơi nào.”

Hồ Tú Liên nuốt một ngụm nước miếng, đầu óc hoảng loạn không thể nghĩ ra được chuyện gì, thế nên trực tiếp mở miệng nói: “Nhưng ai sẽ giúp nó chứ? Đêm hôm khuya khoắt không có chuyện gì làm mà chạy đến giúp nó lái thuyền chạy ra ngoài? Ăn no rửng mỡ sao?”

Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu: “Ninh A Hương gần gũi với mấy người trong đại đội chúng ta đây? Là ai rảnh rỗi lo mấy chuyện này chứ? Như vậy cũng muốn hỏi sao, dùng ngón út nghĩ cũng có thể đoán được ngoại trừ thằng ba nhà họ Lâm ra thì không còn ai nữa!”

Hồ Tú Liên cũng lộ vẻ bừng tỉnh, vỗ tay nói: “Chính là cậu ta, không có ai khác nữa!”

Nếu đã đoán được ai, Ninh Kim Sinh hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ông lập tức xoay người đi vào trong đội sản xuất. Hồ Tú Lên cũng không đứng lại, lập tức đi theo ông rời đi, Ninh Ba và Ninh Dương ở phía sau cũng chạy chậm đuổi theo.

Bốn người nhà Ninh Kim Sinh vừa rời đi, người được gọi là chị đứng trên thuyền cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài. Chồng chị bận việc xong từ trong thuyền đi ra, tò mò nhìn về hướng bốn người nhà họ Ninh rời đi và hỏi: “Bà vừa nói chuyện với ai thế?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 241



Chị kia nói: “Hai vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dẫn theo hai đồ khỉ nhà bọn họ đến đây tìm A Hương. Vẻ mặt rất hung ác, xem ra là không tìm được A Hương thì sẽ không bỏ qua đâu.”

Chồng chị kia lại tò mò hỏi: “A Lan gây chuyện thì bắt A Hương là gì?”

Chị kia bĩu môi nhún vai nói: “Còn có thể làm gì nữa, nghe nói hôm nay bọn họ đến điểm thi ngồi chờ A Lan, nhưng không bắt được A Lan, cũng không có cách ăn nói với bên nhà họ Triệu nên nhất định là muốn bắt A Hương xử lý chuyện trong nhà giúp họ thôi.”

Chồng chị ngẩn ra một chút, sau đó nói một câu: “Bệnh tâm thần.”

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dẫn theo Ninh Ba, Ninh Dương rời khỏi bờ sông, cũng không lập tức đi về nhà mà chạy đến nhà Lâm Kiến Đông. Lúc đến nhà họ Lâm gọi cửa đúng lúc nhà họ Lâm đang thay phiên tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Anh cả Lâm Kiến Quốc đi ra mở cửa, nhìn thấy vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có dáng vẻ như đến để hỏi tội, anh ta theo bản năng sửng sốt một chút, sau đó cũng tính là khách khí hỏi một câu: “Chú thím, đã trễ thế này các người đến đây có chuyện gì sao?”

Ninh Kim Sơn và Hồ Tú Liên lại không chút khách khí, ngược lại còn rất hùng hồ. Ninh Kim Sơn trực tiếp la lớn về phía nhà họ Lâm: “Chúng tôi đến đây tìm Lâm A Tam. Mau gọi Lâm A Tam đến đây cho tôi! Hôm nay cậu ta nhất định phải cho tôi một câu trả lời!”

Lâm Kiến Quốc còn chưa nói gì, người nhà họ Lâm nghe được câu này đều sôi nổi đi ra. Đương nhiên cũng có cả Lâm Kiến Đông mà Ninh Kim Sơn chỉ tên kêu ra. Người một nhà cũng nhìn bốn người nhà họ Ninh, Trần Xuân Hoa là người lên tiếng đầu tiên: “Làm cái gì vậy?”

Hồ Tú Liên nhìn thấy Trần Xua Hoa thì lập tức nổi giận: “Làm gì thì hỏi A Tam của bà thì biết. Cậu ta đã giấu A Hương nhà chúng tôi ở đâu rồi?”

Trần Xuân Hoa thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười: “Chân mọc trên người A Hương nhà bà mà, nó muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến A Tam nhà chúng tôi chứ? Con mắt nào của bà nhìn thấy A Tam nhà tôi giấu A Hương vậy?”

Ninh Kim Sinh là cứng rắng nói: “Không phải cậu ta thì còn ai nữa? Con thuyền hai phòng của A Hương nó hoàn toàn không thể lái đi được. Trong đội sản xuất của chúng ta, ngoài A Tam nhà bà thì còn ai sẽ lo mấy chuyện bao đồng này mà giúp A Hương lái thuyền đi chứ?”

Nghe được lời này, mọi người trong nhà họ Lâm cũng đều hiểu ra. Đêm hôm đó Lâm Kiến Đông chạy ra ngoài đến buổi tối hôm sau mới về, trong khoảng thời gian lâu như vậy rốt cuộc anh đã ra ngoài làm gì. Thì ra anh đi chuyển thuyền của Ninh Hương sang nơi khác giúp cô ấy.

Vì sao Ninh Hương muốn chuyển thuyền đi, nguyên nhân rất rõ ràng, vì để đề phòng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên chạy đến.

Trần Xuân Hoa nghĩ đến việc này, bà còn chưa nói gì thì cha Lâm đã nói: “Ninh Kim Sinh, tuy rằng chúng ta đều là người nhà quê, nhưng nói chuyện cũng phải có chứng cứ, càng phải nói tới đạo lý. Ai trong các người đã nhìn thấy A Tam nhà tôi giúp A Hương chuyển thuyền đi vậy?”

Ninh Ba còn không phải là người lớn, đi theo sau lớn tiếng nói: “Chính là Lâm A Tam! Anh mau nói cho chúng tôi biết là anh đã giấu chị cả đi đâu vậy! Hiện tại nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện như vậy, chị hai đã chạy, dựa vào đâu mà anh còn giấu chị cả đi chứ?”

Cha Lâm và Trần Xuân Hoa còn có lời muốn nói, nhưng còn chưa nói ra thì Lâm Kiến Đông ở phía sau đã đi lên hai bước. Anh đứng trước mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, sắc mặt còn nghiêm túc hơn khi đội trưởng nghiêm túc phê bình xã viên phạm lỗi.

Anh nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên và nói: “A Hương không phải là một đồ vật gì đó, không phải muốn giấu là có thể giấu. Cô ấy và các người đã cắt đứt tất cả quan hệ từ lâu rồi, đừng gặp chuyện lại đi kiếm chuyện với A Hương. Tôi không biết A Hương đi đâu, nhưng hôm nay nếu các người nhất quyết gây chuyện với tôi thì Lâm Kiến Đông tôi cũng không thể làm rùa đen rụt đầu, muốn tranh cãi hay muốn đánh nhau gì tôi cũng chiều hết!”

Lâm Kiến Đông nói ra lời này xong, Lâm Kiến Bình ở bên cạnh lập tức cầm một cái xẻng lên, dáng vẻ như có thể xông lên bất cứ lúc nào. Sau đó anh cả Lâm Kiến Quốc và anh hai Lâm Kiến Quân cũng ngầm hiểu, đều bước đến đứng phía sau Lâm Kiến Đông.

Người nhà họ Lâm đều có dáng vẻ khá cao lớn, bốn anh em bọn họ đứng cạnh bên nhau, khí thế lập tức hiện ra, đặc biệt là trong tay Lâm Kiến Bình còn cầm theo một cái xẻng, giống như có thể lập tức đập bẹp đầu người ta.

Với dáng người của hai vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, lại thêm hai thằng nhóc mới lớn là Ninh Ba và Ninh Dương ở trước mặt nhà họ Lâm đông người như vậy thì có thể có ưu thế gì? Ninh Kim Sinh cũng không ngờ Lâm Kiến Đông sẽ chơi tàn nhẫn như vậy, biểu cảm trên mặt ông lập tức yếu xuống, không hề có dáng vẻ mạnh mẽ như lúc mới đến nhà họ Lâm.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 242



Ninh Kim Sinh bị hoảng sợ đến mức nói không nên lời. Con trai thứ tư nhà họ Lâm, Lâm Kiến Bình lắc lắc cái xẻng trong tay, nhìn Ninh Kim Sinh và nói: “Chú Kim Sinh, nói thế nào đây, còn cãi nhau nữa không? Còn đánh nhau nữa không? Chú nói rõ ràng đi, đánh xong chúng ta tới tìm bí thư Hứa đến phân xử.”

Đây là lời uy h.i.ế.p trắng trợn, Ninh Kim Sơn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hồ Tú Niên chỉ là người phụ nữ của gia đình thì có thể đánh cái gì, còn chưa đủ cho bốn anh em nhà họ Lâm vung tay lên ném ra ngoài, cho nên bà cũng thu lại tính tình, thu lại sắc mặt, im lặng không nói gì nữa.

Cứ thế giằng co nhau một lúc, Ninh Kim Sinh hèn nhát, không dám nói một lời nào, lạnh lùng dẫn người rời đi.

Thấy Ninh Kim Sinh xám xịt rời đi như vậy, Hồ Tú Liên cũng không ở lại, bà kéo ta Ninh Ba và Ninh Dương, quay người đuổi theo Ninh Kim Sinh, cùng nhau xám xịt rời đi.

Lúc đi đến trước mặt Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên thở hồng hộc nói: “Cứ thế bỏ qua sao? Rõ ràng là Lâm A Tam giấu A Hương đi, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu bỏ qua như vậy thì chuyện của nhà chúng ta phải làm thế nào đây?”

Ninh Kim Sinh cũng tức giận muốn c.h.ế.t rồi, nghe được lời này của Hồ Tú Liên thì càng nổi điên hơn. Ông dừng chân quay người về phía Hồ Tú Liên, trừng mắt gân cổ lên nói: “Không bỏ thì phải làm sao bây giờ? Chờ bị người nhà họ Lâm đánh vỡ đầu chảy m.á.u mới chạy đi sao?”

Nghĩ lại tư thế vừa rồi của bốn anh em nhà họ Lâm, Hồ Tú Liên cũng lập tức không nói được gì. Sau đó bà hít một hơi thật sâu, đuổi theo Ninh Kim Sinh, theo bóng đêm đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, bốn người đều ngồi ở nhà, ai cũng không nói một lời, thật sự là nghẹn muốn chết.

Tất cả đường đi đều bị người khác phá hỏng.

Họ đã cùng đường.

Trước mặt chỉ còn một mảnh đen tối.

Được một lát sau, Hồ Tú Liên lại nói: “Hay là chúng ta bỏ chạy đi, tránh né một thời gian rồi nói sau.”

Ninh Kim Sinh nhìn về phía bà: “Trên người không có một đồng tiền nào thì chạy đến nơi nào? Bà con thân thích thì đúng là có không ít, nhưng nhà này còn nghèo hơn nhà kia, có nhà ai có thể cho chúng ta ăn không uống không một thời gian dài như vậy? Việc nhà họ Triệu không xử lý được thì ai dám cho chúng ta ở lại?”

Hồ Tú Liên hoàn toàn không nói nên lời, bà vươn tay lên lau nước mắt, nước mắt lập tức rơi xuống. Hồ Tú Liên bà hiếu thắng hơn nửa đời người, vẫn luôn muốn sống tốt hơn người ta, nhưng bà chưa bao giờ dám nghĩ, cuộc đời này của bà ta sẽ bị hai đứa con gái hại thành dáng vẻ này.

Sớm biết là thế này, lúc trước khi sinh ra bà đã bóp c.h.ế.t hai con sói mắt trắng này rồi.

Bà để các cô sống đến lớn như vậy, cho các cô trưởng thành, nhưng không làm được việc tốt nào, chỉ biết đẩy cả nhà vào đường cùng.

Người ta đều nói con gái là áo bông tri kỷ, nhưng sao mệnh bà lại khổ như vậy, nuôi dưỡng đều là quỷ đòi mạng thế này!

***

Sau khi Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dẫn theo Ninh Ba, Ninh Dương rời đi, Lâm Kiến Bình buông cái xẻng trong tay xuống, phủi tay nói: “Con còn tưởng họ có bản lĩnh thế nào chứ, mới dọa có một chút đã bỏ chạy rồi, cũng chỉ biết bắt nạt chị A Hương thôi.”

Nói xong cậu lại tò mò, quay người lại hỏi Lâm Kiến Đông: “Anh ba, anh giấu chị A Hương ở nơi nào vậy.”

Lâm Kiến Đông vỗ nhẹ lên vai cậu: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Bình bĩu môi, trợn trắng mắt nhìn anh một chút: “Em cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Tóm lại chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên Lâm Kiến Đông vẫn không thèm để ý đến Lâm Kiến Bình, dù sao cũng không liên quan gì đến cậu.

Mà Trần Xuân Hoa thì thích nhất là xem dáng vẻ xám xịt của Hồ Tú Liên, bà càng cứng rắn hơn một chút, chỉ nói: “Mẹ thật sự không thể nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn kia của Hồ Tú Liên, trong mắt bà ta chỉ có tiền tài danh lợi, bị A Lan hại như vậy cũng là báo ứng.”

Nói xong bà lại quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Đông, nhỏ giọng dặn dò: “Nếu chúng ta đã ra tay giúp đỡ, vậy chuyện tốt phải làm đến cùng, giúp người giúp đến cùng. Con phải giấu A Hương thật kỹ vào, nhất định không thể để nhà bọn họ tìm được. Nếu thật sự tìm được thì có kiểu gì cũng sẽ ăn vạ lên người A Hương. Nhà chúng ta nhiều người không sợ bọn họ, cho dù bọn họ có đến một trăm lần thì chúng ta cũng đều không biết A Hương ở đâu.”

Lâm Kiến Đông gật đầu: “Sẽ không bị tìm thấy đâu ạ.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 243



Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên giẫm phải đinh ở nhà họ Lâm, không hỏi được tung tích của Ninh Hương như mong muốn, sau khi bị bốn anh em Lâm Kiến Đông dọa cho thì cũng không dám đến hỏi chuyện này nữa, nhưng cũng chưa bỏ cuộc với chuyện này.

Mấy ngày sau đó, Hồ Tú Liên đều không đến công trường làm việc, sáng nào thức dậy bà cũng qua loa cho một ít cơm vào nồi để Ninh Ba Ninh Dương dậy thì ăn, khi Ninh Kim Sinh đến đội sản xuất làm công, bà cũng ra ngoài cùng. Đi khắp nơi tìm nhà thuyền của Ninh Hương.

Sau vài ngày tìm kiếm như vậy, cả hai chân đều nhức mỏi, cánh tay bị đau vì chèo thuyền nhưng cũng không thấy nhà thuyền của Ninh Hương ở xung quanh. Nếu còn tìm ra xa hơn, vậy thì phạm vi sẽ càng lớn, nhìn nhìn xung quanh cũng không biết đi đâu mà tìm.

Sau một ngày tìm kiếm cuối cùng, Hồ Tú Liên kéo tay chân mệt mỏi trở lại, nấu cơm rồi ngồi xuống ăn, mệt đến c.h.ế.t nhưng cầm đũa lại chả buồn ăn, nói với Ninh Kim Sinh: “Đều đã tìm hết một lượt rồi, thực sự là tìm không thấy.”

Ninh Kim Sinh biết ngay là như vậy, ông nghẹn một hơi, thật ra còn muốn đi tìm Lâm Kiến Đông. Nhưng khi nghĩ đến bốn anh em nhà họ Lâm, đặc biệt là bộ dáng Lâm Kiến Bình cầm xẻng, ông đành cứng rắn nhịn cục tức này xuống.

Trong lòng ngột ngạt không nói ra được, quả thực thì ăn không được bao nhiêu, vài hạt cơm trong miệng nhai cả nửa ngày.

Quả thật không phải là chuyện không nói ra thì có thể tránh được, sau khi Ninh Kim Sinh nuốt miếng cơm nhai như nhai sáp trong miệng xuống, hít sâu một hơi nói: “Tìm cách mượn tiền trước đi, có thể vay bao nhiêu thì vay. “

Hồ Tú Liên cũng không còn cách nào khác đành im lặng trả lời.

Vì vậy, từ ngày hôm sau, trong nhà đổi Hồ Tú Liên đi làm, mà Ninh Kim Sinh ra ngoài đi vay tiền họ hàng của nhà họ Ninh. Trong nhà không có người làm công không được, cơm vẫn phải ăn, cuộc sống thì vẫn phải sống không phải sao. Ninh Kim Sinh ra ngoài tìm người để vay tiền, thân thích bạn bè cũng không ít, nhưng người tìm đến đầu tiên tất nhiên lại là anh em ruột. Kết quả lúc thường thì thân thiết, khó khăn thì thành người hai nhà, không cho ông vay tiền.

Đương nhiên không nói thẳng là không cho vay, chỉ nói là không có, đúng là thời nay chẳng ai giàu cả, có vay cũng không vay được bao nhiêu. Gia đình bọn họ phai gom góp hai trăm đồng đấy, trả cũng không trả nổi, ai dám cho vay?

Tiền ai cũng không phải là gió thổi mà đến,đều là từ đi làm công, nuôi lợn, cho gà ăn, đẻ trứng, đều là tiền tiết kiệm từ mồ hôi nước mắt mà có. Lúc thường dùng một ít cho chi tiêu trong nhà, còn có con cái học hành, hoàn toàn không tiết kiệm được chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh em ruột cũng vô dụng, Ninh Kim Sinh không khỏi cảm thấy lạnh lòng, lại đi tìm những thân thích và bạn bè khác. Nhưng ngay cả anh em ruột thịt cũng không cho ông vay, người khác sao có thể cho ông vay được? Ông cũng không có thân thích giàu nào giàu có.

Hai ngày tiếp sau đó, Ninh Kim Sinh tìm đến tất cả những người có thể tìm được, kết quả không vay được đồng nào không nói, còn ôm một bụng tức giận về. Không phải vì chuyện gì khác mà chỉ vì khi đi tìm người để vay tiền, phải hạ thấp mình cầu xin, nhìn sắc mặt người ta.

Tối hôm đó ngồi vào bàn ăn, Ninh Kim Sinh đơn giản là nuốt không trôi. Kể từ khi Ninh Lan lấy trộm hết tiền của trong nhà rồi chạy trốn, nhà ông chưa từng xào thêm món rau nào trong bữa ăn, đồ ăn toàn là dưa muối củ cải.

Thấy Ninh Kim Sinh chịu nhục bên ngoài, Hồ Tú Liên gắp một ít dưa chua vào bát ông, nói với ông: “Ăn cơm đi, ngày mai tôi đi mượn xem sao, bên nhà mẹ đẻ tôi có khá nhiều thân thích.”

Ninh Kim Sinh cảm thấy không có hi vọng nào cả, nhưng vẫn cầm đũa lên.

Ngày hôm sau, hai vợ chồng lại đổi vị trí cho nhau, Hồ Tú Liên đến nhà mẹ đẻ hỏi mượn tiền họ hàng, còn Ninh Kim Sinh thì ra đồng theo đội sản xuất. Ninh Ba Ninh Dương không có việc gì làm, nghỉ hè rồi thì ra ngoài rong chơi, lâu lâu lại đánh nhau với người ta. Đánh nhau tất nhiên cũng là vì hai người chị của bọn nó, mọi người chế nhạo chị cả của bọn nó

đỗ đại học rồi thì không cần bọn nó nữa, lại cười nhạo chị hai của nó ăn trộm tiền trong nhà chạy trốn, bọn nó nghe thấy vậy thì không nói một câu liền tiến lên đánh nhau với người ta.

Hồ Tú Liên chạy đến nhà mẹ đẻ, kể cho cha mẹ, anh chị em nghe những gì Ning Lan đã làm, cầu xin anh trai chị gái cho mượn một ít tiền. Nếu không mượn được tiền, nhà họ Triệu qua làm loạn thì bọn họ phải làm sao đây!

Bà nói đến vô cùng thảm thiết, nhưng vẫn không có ai cho bà mượn tiền.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 244



Bà nóng vội, hét vào mặt anh cả bà: “Nhà ai mà chả gặp chút khó khăn, nhà em bây giờ gặp phải khó khăn như vậy, mọi người không giúp đỡ chút nào, thật sự nhìn gia đình chúng em c.h.ế.t sao? Cần người thân làm gì, không phải là để giúp đỡ lẫn nhau sao? “

Anh cả bà bất lực nói: “Nhà chúng ta như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Chúng ta thật sự không có tiền cho em mượn, cho em mượn một hai đồng thì có tác dụng gì, đó là hai trăm đồng đấy, ban đầu sao em lại dám yêu cầu hai trăm đồng tiền sính lễ ?! “

Sao lại đổi lỗi cho bà rồi, Hồ Tú Liên xúc động mở miệng nói: “Đó là vì nhà họ yêu thích A Lan nhà em, muốn cưới A Lan nhà em về nhà sống một cuộc sống tốt đẹp. Đây là tấm lòng của bên nhà trai, là thành ý!”

Anh cả bà không muốn cùng bà tranh cãi những chuyện này, đưa tay sờ túi áo trong ngực, lấy ra một xấp tiền giấy, ném tới trước mặt Hồ Tú Liên nói: “Trên người anh chỉ có từng này tiền, em muốn lấy thì lấy, nhiều hơn cũng không có.”

Hồ Tú Liên nhìn lên bàn một cái, mấy phiếu này cộng lại cũng không được năm đồng. Chút tiền này thì có tác dụng gì, đây chẳng phải dùng để đưa người ăn xin à? Bà cần gom hai trăm đồng, ba bốn đồng này thì có tác dụng gì.

Mà chị dâu cả của Hồ Tú Liên ngay cả chút tiền này cũng không muốn cho mượn, lặng lẽ đưa tay ra lấy lại xấp tiền, cố tình nhẹ nhàng nói: “Em à, đều nói là anh em giúp đỡ lẫn nhau, nhưng khi nhà em trèo lên làm thông gia với nhà họ Giang sống nở mày nở mặt cũng đâu có không quay lại giúp chúng ta đâu “

Lúc đó thì hả hê đắc chí trước mặt họ, một bộ dáng vô cùng coi thường họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên nghe vậy trợn tròn mắt, “Chị dâu, chị có ý gì?”

Chị dâu bà lại cười cười, “Đâu có ý gì đâu, chỉ là nhà chúng ta nghèo, chỉ có chừng này tiền thôi, thường ngày còn phải mua dầu mua muối để dùng, mấy đứa trẻ trong nhà đi học cũng cần dùng tiền, em chắc cũng không cần mấy đồng này đâu phải không. “

Hồ Tú Liên tức đến quay ra nhìn anh cả của mình, nhưng anh cả bà chỉ im lặng không nói câu nào. Được thôi, ngay cả ba bốn đồng này cũng không muốn cho mượn.

Bà sụt sịt mũi nín thở, nhịn nước mắt hoen ra nơi khóe mắt, xoay người rời đi.

Sau đó bà lại đến nhà của hai chị em ruột, mỗi nhà mượn được mấy đồng, cộng vào cũng chỉ được hơn mười đồng, nhiều hơn cũng không có. Nhưng đối với hai trăm đồng tiền sính lễ thì vẫn chỉ như giọt muối bỏ biển.

Bà cầm theo hơn hai mươi đồng về nhà, khi đi trên đường liền nghĩ – khó khăn mới thấu lòng người, bà coi như là nhìn thấu những thân thích bạn bè này. Lúc tốt đẹp thì nịnh bợ tâng bốc, đến khi gặp nạn thì chạy còn nhanh hơn người khác.

Vừa căm hận vừa bất bình như vậy lẩm bẩm cả đoạn đường về đến đại đội Điềm Thủy, vừa vào thôn, bỗng có một đứa bé chạy đến trước mặt bà, thở hổn hển ngước nhìn bà nói: “Có rất nhiều người đến trước cửa nhà thím, có vẻ là sắp đánh nhau rồi. “

Nghe thấy như vậy, Hồ Tú Liên vội vã quay về nhà. Về đến gần nhà, quét mắt qua thì thấy rất nhiều người trên tay cầm nông cụ đứng ngoài cửa, bên ngoài cũng có rất nhiều người đến vây xem trò vui, toàn bộ đều không dám đến gần.

Hồ Tú Liên sựng người tại chỗ, bị dọa đến nỗi tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

***

Ninh Kim Sinh chiều tối đi làm về đến nhà nghỉ ngơi chừng nửa tiếng, một nhà họ Triệu liền đem một đám người cao to vạm vỡ đến nhà ông, con rể hụt của ông lê một chân đến, mở miệng liền hỏi ông có phải Ninh Lan chạy rồi hay không.

Nhà họ Triệu đang ở trấn Trạch bên cạnh, nếu không phải do cách hơi xa, tin tức không truyền nhanh qua được, e rằng sẽ không kéo dài lâu như vậy mới tới đây. Bây giờ tìm đến đây rõ ràng là không phải đến để nói chuyện đàng hoàng.

Trước khi đến bọn họ tất nhiên đã bàn bạc kỹ lưỡng, sau khi quyết định xong mới tìm một đám người họ hàng qua đây. Nếu như là thực sự đến để thương lượng, bọn họ căn bản sẽ không trực tiếp đưa nhiều người đến như vậy. Ninh Kim Sinh nhìn thấy những người

này liền sợ tới mức mềm chân, nhưng vẫn vững vàng cười chào hỏi khách khứa, rất không biết xấu hổ nói: “Ôi chao, thông gia, sao lúc này mọi người lại tới đây vậy?”

Cha Triệu trực tiếp cười lạnh một cái, nhìn Ninh Kim Thành hỏi lại lần nữa: “A Lan nhà ông có phải chạy không?”

Chuyện này người trong thôn ai mà không biết, Ninh Kim Sinh cũng không dám nói dối, chỉ nói: “Ông đừng lo lắng, tôi với mẹ nó đã đến đồn Công an Công xã báo cảnh sát rồi, nhất định sẽ bắt được A Lan về, sẽ không để mất con dâu nhà ông đâu! “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 245



Mẹ Triệu khua tay nói:” Gia đình chúng tôi không kham nổi cô con dâu như vậy, các người trả lại sính lễ cho chúng tôi, cuộc hôn nhân này coi như bỏ. Đừng nó gì mà báo cảnh sát, căn bản chính là vô tác dụng, cho dù có thể tìm cô ta về, thì chúng tôi cũng không cần nữa! “

Ban đầu hai gia đình đã rất nghiêm túc bàn chuyện hôn sự, chính con gái họ đã đồng ý, bọn họ mới đưa sính lễ đến. Để cưới được cô con dâu này, bọn họ có thể nói là đã khuynh gia bại sản, còn vay nợ bên ngoài rất nhiều.

Bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy là vì nhìn trúng Ninh Lan, cảm thấy Ninh Lan rất tốt, là vì muốn cưới một người vợ vừa ý về yên ổn mà sống, cũng không phải là gì mà bỏ tiền ra mua người.

Nếu bên nhà gái không đồng ý kết hôn, bọn họ tốn số tiền oan này làm gì?

Bây giờ thì tốt rồi, tiền đã tiêu, người lại chạy mất, nhà bọn họ cũng mất sạch thể diện!

Nhà họ Ninh này đúng thật là người xấu đến cùng cực, ngay từ đầu đã không thích thì không thích đi, ai còn có thể cưỡng ép gả con gái cho bọn họ hay sao? Kết hôn từ trước tới nay không phải là chuyện anh tình tôi nguyện sao? Không tình nguyện thì kết hôn cái gì?

Kết quả thì ra là lừa người, lừa tiền của nhà họ, làm mất người của nhà họ, vốn dĩ con trai nhà họ vì tật ở chân đã khó tìm vợ, nhưng bây giờ lại bị nhà họ Ninh lừa gạt như vậy, chả phải càng khó tìm vợ hơn nữa.

Chờ cảnh sát tìm được Ninh Lan, rồi cưỡng ép lấy cô ta về? Họ không có điên, bây giờ cũng không phải xã hội cũ, lấy một người phụ nữ như vậy rồi về nhà chẳng lẽ phải trói lại? Loại con dâu này họ không cần, bây giờ họ chỉ cần tiền!

Gặp phải đám vô lại như nhà họ Ninh này coi như bọn họ xui tám đời!

Hôm nay bọn họ đến, không chỉ để đòi tiền, mà còn là để xả cơn giận này!

Ninh Kim Sinh bây giờ trên người không móc ra được một xu, thấy nhiều đàn ông cường tráng cầm nông cụ nhìn chằm chằm vào mình, trán ông liên tục đổ mồ hôi. Muốn tìm lý do nào đó để thoái thác, nhưng lưỡi lại xoắn hết vào nhau không nói được câu nào. Sau đó ông quét mắt một cái, bỗng nhìn thấy Hồ Tú Liên đã quay lại. Bỗng chốc, ông giống như nhìn thấy cứu tinh, ông lại vội vàng nói:

“Mẹ nó quay về rồi, bà ấy vừa ra ngoài vay tiền, chúng tôi trả cho nhà bà một ít trước được không?”

Nói xong, ông vội vàng vẫy tay gọi Hồ Tú Liên, Hồ Tú Liên tim đập thình thịch đi qua. Thấy Ninh Kim Sinh hỏi bà có mượn tiền không, bà nín thở thò tay vào túi, một lúc lâu lấy ra một xấp tiền cũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà tay run đưa tiền đến trước mặt mẹ Triệu, run giọng nói: “Tôi ra ngoài chỉ mượn được nhiều từng này, các người cầm lấy trước, cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ trả lại tiền.”

Hai mắt mẹ Triệu toàn là lửa giận, “Cho các người thời gian? Bà nhìn kỹ xem nhà tôi đã bị nhà các người hại thành dạng gì rồi, bà còn muốn chúng tôi cho bà thời gian? Con gái các người đã chạy bao nhiêu ngày rồi, thời gian cho các người đã quá đủ rồi!”

Cha Triệu cũng ở bên cạnh cứng rắn nói:”

Hôm nay nhất định phải trả lại tiền! “

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bị chặn ở đây, cho dù lột da họ thì hôm nay cũng không lấy thêm được một xu nữa. Hết cách, Ninh Kim Sinh nháy mắt với Ninh Ba Ninh Dương ý bảo bọn nó mau đi tìm Hứa Diệu Sơn.

Bảo Hứa Diệu Sơn nhanh chóng đưa dân quân qua đây, trong tay dân quân có súng, chỉ có họ mới có thể khống chế việc này. Người khác tới cũng vô dụng, không đủ cho những người này đ.ấ.m một đấm.

Kết quả Ninh Ba Ninh Dương đang định chạy thì bị một người đàn ông mỗi tay một đứa xách về.

Người đàn ông đó ném Ninh Ba Ninh Dương tới trước mặt Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên, ác ý nói: “Hai đứa nhỏ này định đi gọi người, tôi thấy hôm nay bọn họ không lấy nổi tiền ra nữa đâu, đừng ở đây nói nhảm với bọn họ nữa, lãng phí thời gian. “

Lời này vừa nói xong, cha Triệu cũng không muốn vòng vo với Ninh Kim Sinh nữa, trực tiếp nghiến răng nghiến lợi nói:”

Động thủ! “ Bọn họ cũng không phải là không tìm hiểu sự tình đã đến đây, bây giờ tình trạng nhà họ Ninh như nào bọn họ rất rõ ràng. Nhà họ Ninh khẳng định sẽ không lấy ra được hai trăm đồng, nhà họ Triệu bọn họ phải chịu nỗi nhục như vậy, mất thể diện, bị nhà họ gạt thành như vậy, làm sao có thể để họ từ

từ trả tiền.

Cướp bóc đập phá đồ đạc trút giận mới là mục đích thực sự mà hôm nay họ đến đây.

Nếu không trút hết cơn giận trong lòng này, bọn họ hôm nay sẽ không mang họ Triệu!
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 246



Mà sau khi nghe lời cha Triệu nói, đám người vạm vỡ cầm nông cụ đằng sau ông ta như ong vỡ tổ xông vào nhà họ Ninh.

Hai người Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hoàn toàn không thể ngăn lại, khi Ninh Kim Sinh lên ngăn lại thì bị người ném một cái đập vào tường.

Hồ Tú Liên hốt hoảng chạy đến bắt lấy tay mẹ Triệu, cầu xin bà nói: “Bà thông gia bà thông gia, bà cho chúng tôi thêm chút thời gian, con gái lớn của tôi đang là sinh viên đại học, ở một trường đại học vô cùng tốt, rất có triển vọng, nhất định sẽ trả lại tiền cho nhà bà mà.

Mẹ Triệu không để ý đến bà, đen mặt hất bà ra.

Còn những người khác như ong vỡ xông vào cửa nhà họ Ninh, người cướp đồ, người đập đồ, bỗng chốc giống như cướp vào nhà, đồ vật có giá trị thì lấy đi, đồ không đáng tiền thì đập nát, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế chăn màn không còn sót lại một mảnh.

Ninh Kim Sinh thấy vậy như muốn phát điên, liều mạng đi lên ngăn, lúc mất kiểm soát dồn hết sức cắn người ta một cái, kết quả cái cắn này triệt để làm người ta tức giận. Người bị cắm cầm cuốc lên đập cửa sổ nhà ông, theo sau là một tiếng gào: “Đập mạnh vào!”

Sau đó nhà họ Ninh hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn, có người thì lấy vật có giá trị, lấy lương thực trong nhà, có người thì vào ổ gà bắt gà mái, có người thì vào chuồng heo trói heo, cướp gà cướp heo, ổ cũng không giữ lại, vài nhát búa xuống liền sập hết.

Những người đang xem náo nhiệt xung quanh bị dọa đến mùi ra xa, không ai dám đứng ra can thiệp vào việc này. Ngay cả người nhà họ Ninh nghe tiếng gió mà đến như hai anh em trai của Ninh Kim Sinh cũng bị dọa cho sợ hãi không dám đứng ra giúp đỡ.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nợ người ta hai trăm đồng sính lễ, còn có một số đồ khác. Nghe nói đồ ăn thức uống đều là đồ tốt, cái quan trọng nhất là họ đã lừa gạt cả đời con trai người ta, làm cho người ta mất hết danh tiếng. Chuyện này cho dù là rơi vào ai cũng không thể chịu đựng được.

Lần đầu tiên người trong thôn xem náo nhiệt mà thấy sợ hãi như vậy, nín thở trừng lớn mắt, nhà cửa của nhà họ Ninh đã sụp hết.

Đây là tất cả tài sản của Ninh Kim Sinh dành dụm được trong hơn 20 năm kết hôn, là sản nghiệp cả đời, nhìn toàn bộ biến mất trước mắt, hai mắt ông đỏ ngầu, hoàn toàn trở nên điên cuồng, nhặt cây gậy lên bắt đầu liều mạng với những người đó.

Nhưng ông điên lên thì cũng không phải là đối thủ của bằng đó người. Trong lúc hỗn loạn, không biết cán cuốc của ai không cầm không chắc, đập vào đầu Ninh Kim Sinh “đông” một cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lại, một dòng m.á.u từ trên đỉnh đầu Ninh Kim Sinh chảy xuống, đến giữa hai lông mày, chảy qua sống mũi. Ông cầm cầm xẻng trừng lớn mắt, sau đó “Rầm” một tiếng ngã ra sau.

Hồ Tú Liên vẫn đang vừa khóc vừa la hét không cho người ta lấy đồ đập đồ, nghe thấy tiếng “rầm”, bà quay đầu lại thì thấy Ninh Kim Sinh đang nằm trên mặt đất, chiếc xẻng cầm trên tay còn đang rung rung .

Nhất thời bà trợn to hai mắt, đứng dậy chạy tới bên cạnh Ninh Kim Sinh, hét lên một tiếng : “Cha nó!”

Người nhà họ Triệu thấy đánh người ta bất tỉnh rồi, cũng không biết có c.h.ế.t người hay không, cũng hơi sợ, vì vậy bèn dừng tay lại. Sau đó họ vội vàng nháy mắt với nhau, lấy hết đồ đạc có giá trị dù là vật sống hay vật c.h.ế.t rồi vội vã rời đi.

Sau khi người nhà họ Triệu cướp hết mọi thứ rồi bỏ đi, những người xem cuộc vui cũng không dám bước tới, tất cả đều bị dọa sợ. Lúc này Hứa Diệu Sơn mới đưa một vài dân quân cầm s.ú.n.g đến, nhưng những gì anh ta nhìn thấy chỉ là một ngôi nhà đã bị sập và Ninh Kim Sinh nằm trên mặt đất.

Chỉ có anh ta là người duy nhất giữ được bình tĩnh, xầm mặt nói: “Mau đưa đến bệnh viện!”

Hứa Diệu Sơn vừa nói như vậy xong, mọi người mới từ trong cơn hốt hoảng mà dần bình tĩnh lại. Thế là lúc này có người thì ra người, có sức thì ra sức, vội vàng đi lên giúp đỡ đưa Ninh Kim Sinh đến bệnh viện. Trước đưa đến bệnh viện công xã, không được thì phải đưa đến thị trấn.

Hồ Tú Liên đương nhiên cũng không có tâm tư quản chuyện khác, đứng dậy đi theo phía sau thu xếp, khóc đến mặt đẫm nước mắt. Hiện tại so với tính mạng Ninh Kim Sinh thì những chuyện khác không quan trọng bằng.

Trong nhà bị đập thành thế này, cha ruột cũng bị đánh chảy m.á.u bất tỉnh, Ninh Ba Ninh Dương đã sớm khóc đến thở không ra hơi, nghẹn ngào đến một câu cũng nói không nên lời, đương nhiên trong đó đa số là do sợ hãi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 247



Hai thằng bé khóc đến mức mặt mũi đều là nước mắt, khắp mặt đều là tro bụi bùn đất, dính ở trên mặt và trên mắt.

Bọn nó cũng muốn cùng đến bệnh viện, nhưng bị thím bọn nó đưa tay cản lại. Hai người bọn nó đi theo cũng không làm được gì, còn làm cho Hồ Tú Liên khổ sở rơi nước mắt, chỉ có thể ở đó thêm loạn.

Một cảnh hỗn độn trong nhà này tạm thời không có cách nào thu dọn, Ninh Ba Ninh Dương và thím bọn nó về nhà, rửa mặt qua loa rồi ngồi xuống ăn cơm tối. Đêm nay không có nhà để về, cũng chỉ có thể ở nhà thím của bọn nó.

Mà sau khi những người xem náo nhiệt giải tán, bất quá đều là ai về nhà nấy ăn cơm. Lúc ăn cơm, trên bàn cơm không có chủ đề nào khác, toàn bộ đều đang nói chuyện nhà họ Ninh.

Đều là trông thấy tận mắt, thảm thật là thảm, mấy người đều dè dặt, ngẫm lại còn cảm thấy thật sự dọa người. Loại chuyện này nếu xảy ra ở nhà mình, ai không điên hả?

Cực khổ gần nửa đời tích góp được chút gia sản như thế, trong chốc lát toàn bộ biến mất trước mắt mình, trơ mắt nhìn nhưng lại không ngăn được. Nhà bị tịch thu thì thôi, người còn bị đánh đến nhập viện.

Trên bàn cơm nhà họ Lâm cũng đang nói chuyện này, những người khác không thấy toàn bộ quá trình của sự việc, Trần Xuân Hoa thì chạy tới nhìn thấy cả. Thế là kể lại từ đầu quá trình nhà họ Triệu đập phá nhà họ Ninh thế nào.

Lâm Kiến Đông và hai chị dâu nghe thấy đều nhăn mặt, chị dâu cả nói: “Nhà họ Triệu này thật hung ác, lúc con qua còn đang đào nhà đó, đào rồi còn không thôi, cục gạch miếng ngói cũng đập cho vỡ, dọa khiến con phải trốn ra xa để nhìn.”

Trần Xuân Hoa không cảm thấy gì, hừ một tiếng nói: “Hung ác cái gì? Loại chuyện này đặt vào nhà ai mà không phải xả cơn giận này? Đây là hai trăm tệ nha, trong thôn chúng ta này, có thể móc ra một lần năm mươi thôi thì cũng có mấy nhà?”

“Mà Ninh Lan này vừa chạy, ngoại trừ chuyện sính lễ thì ảnh hưởng cũng không tốt nha, lừa dối thanh danh nhà người ta, nhưng phàm là người có chút nóng tính, ai cũng nuốt không trôi cơn giận này.”

Vợ anh hai nhìn Trần Xuân Hoa lên tiếng: “Nghe nói hai vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hai ngày nay luân phiên ra ngoài đi mượn tiền, nhờ anh nhờ chị, tổng cộng mượn được mười mấy tệ.”

Anh hai Lâm Kiến Quân tiếp lời vợ mình: “Mượn tiền dễ dàng sao? Những năm này nhà ai có tiền? Nhà ai có thể dễ dàng cho mượn tiền? Người ta đem chút tiền trong nhà này đều cho bà ấy mượn, vậy chính người ta cũng sống không tốt nổi?”

Những người khác nghe nói rồi tiếp tục ăn cơm, Trần Xuân Hoa gật đầu: “Đừng nói nhà nào cũng nghèo, tất cả đều không mượn được tiền, coi như thật sự trong nhà có tiền cũng không nhất định sẽ đồng ý cho nhà họ mượn. Vợ chồng nhà họ làm người thật tệ, lúc nở mày nở mặt thì khoe khoang xem thường người khác, gặp xui xẻo thì ai đồng ý giúp bọn họ chứ? Hơn nữa toàn bộ tiền nhà họ đều bị Ninh Lan trộm đi, người ta đều sợ họ không trả nổi, cũng không dám cho mượn. Ba tệ năm tệ cũng là số tiền lớn mà, không nói cái khác, cũng có thể mua được năm sáu cân thịt heo.”

Lão Tứ Lâm Kiến Bình nói theo: “Cho nên nói làm người không thể quá tệ, nếu không lúc gặp nạn sẽ không có ai giúp một tay, nói không chừng còn có người bỏ đá xuống giếng. May mà chị A Hương trốn đi nhanh, nếu không thì cũng bị liên lụy.”

Lâm Kiến Đông vẫn không nói gì, trong lòng cũng nghĩ chuyện này. Cũng may Ninh Hương cảnh giác sớm, sớm tìm anh chèo thuyền rời đi, nếu không bây giờ đám lửa này khẳng định thiêu tới chỗ Ninh Hương, cô tất nhiên sẽ bị liên lụy.

Những người khác trên bàn còn đang nói về chuyện này, nói đến đâu là đến đó. Chỉ nói mấy món nhà họ Triệu cướp của nhà họ Ninh có lẽ đều không đáng giá nổi hai trăm, cách thu hoạch vụ thu còn có hai tháng, hiện tại lương thực dư của các nhà cũng không nhiều, heo thì đến tháng tư tháng năm mới bán được, hiện tại mới nuôi hơn ba tháng, có thể đáng giá bao nhiêu, trạm mua thịt heo có tiêu chuẩn, nhất định phải cân nặng đạt tiêu chuẩn mới mua, không ít nhà nuôi đến cuối năm đều không đạt tiêu chuẩn, bây giờ căn bản là bán không được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gà mái gì đó thì càng không dễ đổi thành tiền, nhà ai mà không bỏ chút tiền mua gà con về nuôi, cho ăn chút rau dại lớn lên để đẻ trứng gà, phí tiền mua gà mái về làm gì? Nhà họ Triệu cướp về, chỉ có thể tiếp tục cho ăn chờ đẻ trứng.

Tóm lại cũng là không còn cách nào, có gì thì cướp nấy, nếu không thì nhà họ Triệu bọn họ sẽ lỗ c.h.ế.t sao, không chỉ lỗ mà còn ấm ức. Đập phá chuồng heo chuồng gà nhà họ Ninh đơn thuần là vì trút giận.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 248



Nói đến đây, Trần Xuân Hoa lại hạ giọng nói: “Nếu những thứ cướp về kia thật sự không đủ hai trăm tệ, nhà họ Triệu có thể cứ như vậy mà bỏ qua sao? Con trai nhà họ Triệu sau này không tìm được vợ nữa, trước kia còn có thể nói là bởi vì chân, vậy sau này khẳng định đều đổ lên đầu nhà họ Ninh. Mẹ nói trước như vầy, tám phần là nhà họ Triệu sẽ còn đến trút giận, sau này Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sẽ không có một ngày tốt lành. A Lan làm chuyện này thật nhẫn tâm, quả thật là ép cha mẹ nó đi c.h.ế.t mà.”

Anh cả Lâm Kiến Quốc lên tiếng tham gia chủ đề: “Đây còn không phải là chuyện chú Kim Sinh và thím Tú Liên tự mình gây ra sao, A Lan có đồng ý cuộc hôn nhân này hay không, con không tin bọn họ không biết. Nhất định bắt A Lan gả đi, không phải là vì coi trọng hai trăm tệ kia sao? Lúc nhận hai trăm tệ thì vui vẻ liền không cảm thấy tiền này phỏng tay sao?”

Vợ anh cả quay đầu nhìn anh ấy, âm thanh mềm mỏng: “Vậy A Lan cũng không nên trộm tiền trong nhà đi chứ, hơn nữa nó cố ý chờ nhận sính lễ xong mới trộm tiền bỏ đi, rõ ràng chính là muốn hại c.h.ế.t cha mẹ nó. Nếu nó thật sự không đồng ý gả đi thì còn có cách khác, hiện tại cũng không phải xã hội xưa, A Hương đến ly hôn cũng có thể. Cha mẹ nó thực sự không phải cha mẹ tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn đối với nó cũng không quá mức khắt khe, cũng không ban ngày ban mặt mà đánh chửi nó, nó còn học lên cấp ba nữa. Nỗi hận của nó đối với cha mẹ cũng không đủ để làm đến bước này.”

Vợ anh hai cũng nói tiếp: “Quả thực làm quá nhẫn tâm, con cũng không thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên là người tốt lành gì, nhưng A Lan này cũng thật xấu xa. Xem A Hương nhà bọn họ đi, đó mới là khổ thật sự, từ nhỏ đã bỏ học giúp đỡ nuôi gia đình, A Lan lớn như vậy đã nếm qua cực khổ gì? Làm gì khiến nó làm chuyện tuyệt tình như thế?”

Trần Xuân Hoa huơ huơ đũa trong tay: “Một người xấu làm xấu một nhà, một khóm tre xấu mọc ra măng tốt như A Hương. May mà A Hương sớm tránh đi, không thì hiện tại cũng bị A Lan hại đến thừa c.h.ế.t thiếu sống. Thằng ba nói không sai, số mệng A Hương quả thật không tốt, sinh ra ở loại nhà như nhà họ Ninh. Con bé nên trốn thật xa, nếu không một ngày nào đó nhà bọn họ bị sét đánh có thể sẽ liên lụy đến con bé.”

Lâm Kiến Đông ở bên cạnh hít thở, gắp một ngụm cơm bỏ vào miệng nhai, không nói chuyện.

Ban đêm nằm ở trên giường ngủ, cơn buồn ngủ cứ không đến, anh nghe tiếng hít thở của Lâm Kiến Bình ở bên cạnh, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện —— Lúc Ninh Hương đòi ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà, một mình ngồi xổm trước cửa phường thêu; lần Hồ Tú Liên đến nhà thuyền tìm cô kia, cô nói với Hồ Tú Liên những lời kia, cho dù ai nghe đều sẽ nhịn không được cảm thấy nghẹt thở và đau lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một người tốt như vậy, những người kia sao lại không biết yêu quý bảo vệ chứ.

Đêm nay Lâm Kiến Đông ngủ rất trễ, sáng ngày hôm sau lại như cũ mà dậy sớm. Nhưng hôm nay anh không định đi làm, thế là rửa mặt ăn sáng xong thì nói với cha anh một tiếng, nói hôm nay anh có việc muốn đi ra ngoài.

Trần Xuân Hoa cũng không biết thế nào mà nhìn ra được, kéo anh qua một bên hỏi: “Có phải là đi tìm A Hương không?”

Lâm Kiến Đông do dự một chút, vẫn là gật đầu với bà ấy một cái.

Trần Xuân Hoa không nói gì nữa, nghe xong liền xoay người đi, một lát sau lại đến tìm anh, trong tay có thêm một bình nộm dưa muối và một rổ rau trồng trong vườn rau trước nhà, lại nói với anh: “Con yên tâm đi đi, nói tình huống nhà họ Ninh cho A Hương biết, để trong lòng con bé có tính toán. Con đem mấy món này đến cho con bé ăn, bảo con bé yên tâm mà trốn, tuyệt đối đừng trở về.”

Lâm Kiến Đông nhìn mặt Trần Xuân Hoa, một lát sau đưa tay nhận đồ trong tay bà ấy: “Được.”

Trần Xuân Hoa đưa đồ xong quay người muốn đi, một hồi lại đảo bước trở lại, vỗ vỗ tay Lâm Kiến Đông nói: “Cả nhà bày ra chuyện như vậy, số A Hương thật quá khổ, có thể giúp thì chúng ta giúp nhiều hơn chút, sau này con đến trường cũng chăm sóc con bé một chút. Đều là hàng xóm láng giềng cùng nhau lớn lên, ra ngoài cũng là người thân nhất.”

Lâm Kiến Đông lại gật gật đầu: “Con biết.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 249



Lâm Kiến Đông xách theo một cái giỏ tre đựng đầy rau củ đi ra khỏi cửa, khi đi đến đầu thôn lại nghĩ ra chút việc, vì thế anh dừng chân quay người nhanh chân quay vào trong thôn, đi thẳng đến nhà Hứa Diệu Sơn.

Khi tới nhà Hứa Diệu Sơn thì đúng lúc chạm mặt anh ta vừa đi ra khỏi cửa.

Gặp mặt chào hỏi một cái, Lâm Kiến Đông cũng không làm chậm trễ thời gian của Hứa Diệu Sơn nữa mà trực tiếp hỏi anh ta: “Bí thư Hứa, chú Kim Sinh thế nào rồi?”

Sắc mặt Hứa Diệu Sơn khá thoải mái, anh ta vừa đi vừa nói: “Không có trở ngại gì lớn cả, trên đường đưa đi bệnh viện đã tỉnh rồi, tới bệnh viện làm một vài kiểm tra, nói là bị chấn động não nhẹ, lấy một ít thuốc uống, tối hôm qua được về nhà rồi.”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu, anh đi bên cạnh Hứa Diệu Sơn lại hỏi: “Chuyện ở nhà ông ấy thì thế nào?”

Hứa Diệu Sơm quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông một cái: “Làm thế nào sao? Nói chung tôi cũng không lo được, nhà ông ấy đuối lý trước nên nhà họ Triệu người ta mới có lý do đấy. Nếu như ông ấy không phục thì đến đồn cảnh sát báo án và kiện lên huyện, tôi cũng không ngăn cản đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông hít thở nhẹ nhàng, rồi lại gật gật đầu không nói nhiều nữa, anh chỉ nói: “Tôi cũng không làm phiền anh làm việc nữa.”

Sau khi tìm Hứa Diệu Sơn tìm hiểu tình trạng của Ninh Kim Sinh thì Lâm Kiến Đông lại đi ra khỏi thôn. Anh từng đến ngôi nhà thuyền của Ninh Hương một lần, khi đó đã đi qua nhiều ngã rẽ nhưng con đường đi thế nào anh vẫn còn nhớ.

Lần này chỉ tốn thời gian nửa ngày anh đã đến ngôi nhà thuyền bên cạnh bờ hồ của Ninh Hương.

Khi đến nơi Ninh Hương vừa chuẩn bị vo gạo nấu cơm trưa, anh gọi Ninh Hương đi ra khỏi thuyền và nở nụ cười chào hỏi với cô, sau đó bước lên sàn gỗ chuyền cái giỏ quà đến trước mặt cô.

Ninh Hương hơi do dự một lúc nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy, sau đó cô bảo anh ở bên ngoài đợi một chút, còn cô đi vào trong nhà nấu cơm trước, số gạo vừa vo lúc này không đủ phần cho hai người nên tất nhiên phải hốt thêm hai chén gạo.

Lâm Kiến Đông đứng trên sàn gỗ thò đầu nhìn vào trong thuyền và hỏi Ninh Hương: “Có cái gì cần anh phải giúp đỡ không?”

Ninh Hương không có thứ gì phải làm phiền anh cả, cô vừa vo gạo vừa quay đầu qua nhìn anh: “Anh đi đường nửa ngày trời rồi, anh hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi, trong thuyền hơi chật chội, anh lấy cái ghế lên bờ tìm bóng mát ngồi đi, chỗ đó mát mẻ hơn.”

Lâm Kiến Đông không chịu được rảnh rỗi, Ninh Hương không cần anh giúp đỡ, anh liền tự đi vào thuyền nhà liếc nhìn vài cái, xong xuôi anh liền đi vào xách thùng nước, sau đó lại mang thùng nước ra ngoài định lấy chút nước sạch cho Ninh Hương, Ninh Hương thấy anh xách thùng đi ra cửa liền nhanh tay bỏ thau vo gạo chạy theo ra ngoài và nói với anh: “Trời giữa trưa nắng như thế này, anh đừng đi nữa, nước trong chạy còn đủ ăn một bữa, đợi chiều tối trời mát em tự đi lấy.”

Lâm Kiến Đông quay đầu nhìn cô: “Không sao, anh cũng đang rảnh rỗi thôi mà.”

Ninh Hương thấy bộ dạng rất muốn đi của anh, chỉ còn cách nói với anh: “Chính là ở bên này trong thôn, ở đầu thôn có một cái giếng lấy nước, anh xách một thùng là được rồi, cơm sắp nấu xong rồi.”

Lâm Kiến Đông ừ một tiếng liền xách thùng nước lên trên bờ, dưới cái ánh nắng chói chang đã tìm thấy cái giếng nước do Ninh Hương nói và đánh một thùng nước lên, lại xách thùng nước quay về thuyền và đổ hết toàn bộ vào trong cái bể nước nhỏ.

Anh đi xách nước là bởi vì nhìn thấy nước trong bể sắp sửa dùng hết, vì vậy nếu đã xách thì tất nhiên cũng không chỉ xách có một thùng nước thôi, sau đó lại đi qua đi lại vài chuyến và đổ đầy cái bể nước. Ninh Hương thấy anh thật sự không chịu được rảnh rỗi nên cũng không khách sáo với anh nữa. Đợi anh xách xong thấy trán anh đầy mồ hôi, cô mới đứng dậy từ lò nấu và múc nửa thau nước vào bồn rửa mặt để anh rửa mặt.

Múc nước xong Ninh Hương lại ngồi xuống bên cạnh lò bắt lửa, bởi vì chiếc thuyền đang ở dưới tán cây bóng mát, mặt hồ lại có một tràng gió lạnh thổi vào cửa sổ nên trong thuyền không nóng lắm.

Cơm đã nấu gần chín rồi, cô bèn quạt tắt lửa dưới lò, chỉ để lại một chút lửa yếu ớt nướng giòn cái chảo thôi, đợi Lâm Kiến Đông rửa mặt xong liền ngồi xuống bên cạnh cái bàn nhỏ, cô nhìn về phía anh hỏi: “Nhà họ Triệu tìm đến nhà sao?”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu: “Tối hôm qua đã tìm đến nhà và làm lớn chuyện lên.”

Ninh Hương chỉ nhìn ngọn lửa yếu ớt dưới đáy nồi và không nói gì cả, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi nào, nếu như cô thật sự không nỡ để nhà họ Ninh gặp phải cái nạn này thì khi đó cũng không len lén trốn lên thuyền.
 
Back
Top Bottom