Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 230



Ở phường thêu thêu thùa đến chiều tối, Ninh Hương cùng những thợ thêu khác cùng thu dọn đồ đạc rời khỏi phường thêu quay về nhà . Sau khi ra khỏi phường thêu thì đi chung đường với những người khác một đoạn, vừa đi vừa trò chuyện cho đến đường rẽ, chỉ còn lại Ninh Hương một mình đi về hướng nhà thuyền.

Sau đó một mình Ninh Hương xách vật liệu thêu chậm rãi đi chưa được bao lâu, ở đường rẽ tiếp theo bỗng gặp phải người được nhắc đến nửa ngày trời trong miệng các thợ thêu------Cô em gái ruột của cô - Ninh Lan.

Lâu rồi gặp mặt, ngoại hình và khí chất của Ninh Lan thay đổi rất lớn, trên cánh tay cô ta đeo một giỏ trúc, trên đầu tóc dính cỏ cùng bùn đất. Sau khi tốt nghiệp mỗi ngày đi làm, chịu gió chịu nắng hai năm rưỡi, đã không còn nửa bộ dáng học sinh như khi đi học trước đây, càng không còn bộ dạng thái độ kiêu ngạo của người thành phố có được công việc trong thành phố chuyển hộ khẩu lên thành phố như đời trước.

Ninh Hương còn nhớ rất rõ ràng, đời trước Ninh Lan khi này thân là một người thành phố có bao nhiêu hăm hở. Cô ta không chỉ có công việc làm người khác ngưỡng mộ, có một công việc ổn định ăn cơm nhà nước nuôi, còn tìm được một đối tượng trong thành phố làm người ngưỡng mộ.

Một đời sau đó, cô ta vô cùng thuận lợi. Mặc dù không thi đỗ đại học nhưng công việc làm lâu năm rồi, dựa vào kinh nghiệm tích lũy dựa vào lý lịch, còn có anh rể Giang Kiến Hải một bên giúp đỡ, cuối cùng thăng chức thành một giáo viên cao cấp.

Ninh Hương có lúc nghĩ, nếu như Ninh Lan nhớ được chuyện đời trước, vậy thì cô ta nhất định sẽ càng hận người chị này hơn nữa. Bởi vì cô ly hôn với Giang Kiến Hải dẫn đến cuộc đời của cô ta bị hủy hoàn toàn, so với đời trước, quả thực chính là một thiên đường, một địa ngục.

Không có ký ức, dù sao cũng không biết cuộc sống “thiên đường” là như nào.

Không có so sánh, tư vị đau khổ sẽ ít hơn phần nào.

Mà Ninh Lan đời này ấp ủ đau khổ và oán hận khi đi đến ngã rẽ cũng đã nhìn thấy Ninh Hương. Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hương, bước chân cô ta hơi dừng dại một chút, tiếp đó vẻ mặt vốn coi là bình đạm bỗng chốc lạnh xuống.

Sớm đã là người không liên quan gì đến nhau, tất nhiên cô ta cũng không nhìn Ninh Hương nhiều, nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, nhấc chân tiếp tục bước về phía trước. Cô ta bây giờ cho dù sống có thảm hại hơn đi nữa, cũng sẽ không tỏ ra đáng thương cho người chị nhẫn tâm này của cô ta nhìn.

Cô ta rõ ràng không hề chủ động đắc tội cô, nhưng bắt đầu từ khi từ nhà họ Giang quay về nói muốn ly hôn, động không động liền âm dương quái khí phẫn nộ với cô ta, giống như ấp ủ một bụng oán khí với cô ta. Sau đó đêm trung thu cãi nhau một trận, cô dứt khoát càng hận cô ta hơn.

Khi tốt nghiệp thực sự hết cách rồi nên mới hỏi cô mượn một tiền, cô lại đẩy cô ta xuống nước. Cô ta không biết mình đã phạm vào sai lầm tày trời gì người chị ruột này của cô ta lại đối xử với cô ta như vậy, không nể chút mặt mũi không để chút chỗ trốn nào cho cô ta.

Không nể mặt mũi không lưu chỗ trốn, vậy thì cứ hận nhau đi.

Ngẫu nhiên gặp phải như này, Ninh Hương đương nhiên cũng không lâu nhìn Ninh Lan. Thế nên hai chị em tự có suy nghĩ của riêng mình, gặp phải nhau thì lướt qua vai mà đi, ai cũng không quay đầu nhìn lại đối phương một cái, chỉ xem nhau là người xa lạ chán ghét nhất.

Vì đi đường vòng không thuận tiện lắm, buổi tối Ninh Hương không đến nhà Vương Lệ Trân. Cô cầm vật liệu về nhà thuyền, tự nấu chút cơm để ăn, ăn cơm tắm rửa xong thì tiếp tục lấy đồ thêu ra làm.

Tranh lâm viên cô đã thêu xong, còn một bức bản thảo mà phường thêu đưa, tầm một tuần là có thể làm xong. Đến lúc đó thì có thể lấy cả hai đi giao cho trạm thêu, xong nhận chút tiền công từ Trạm trưởng Trần.

Chuyện của Ninh Lan cô nghe đều đã nghe, nhưng cũng sẽ không quan tâm nhiều. Bắt đầu từ lúc ầm ĩ ly hôn nói đoạn tuyệt quan hệ với Ninh Kim Sinh, cô đã tự thề trong lòng, cả đời này tuyệt đối sẽ không quản đến mấy chuyện của nhà họ Ninh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy nên sau đó cô vẫn chỉ chuyên tâm thêu thùa, phần lớn thời gian mỗi ngày đều dành cho thêu thùa. Có khi thì đến phường thêu cùng những thợ thêu đó làm, sẽ cố gắng hết sức có thể giúp họ giải quyết vấn đề, cũng sẽ giúp Tiểu Yến cùng Thải Phượng giải đáp những vấn đề trong học tập.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 231



Thời gian thi đại học năm 78 là vào ngày 20 tháng 7, lấy tình hình học tập trước mắt của Tiểu Yến cùng Thải Phượng, Ninh Hương cảm thấy khả năng thi đỗ đại học bọn họ không cao cho lắm, nhưng cô cũng không đả kích bọn họ, vẫn cổ vũ là chính.

Mà Ninh Lan cuối cùng là thi đại học hay là lấy chồng sinh con, mọi người đều cảm thấy sẽ là vế sau. Vì đại học không dễ thi, qua kỳ thi năm ngoái thì đã thấy được, nhiều người đăng kí như vậy chẳng qua là đi góp vui mà thôi, đại học không phải là ai cũng học được.

Mỗi lần Ninh Hương đến phường thêu làm việc vẫn nghe được mấy chuyện bát quái trong ngoài thôn từ miệng các thợ thêu. Từ sau khi Lý Quế Mai qua đời, bọn họ cũng không nói bát quái nhà họ Giang nữa, bởi vì Giang Kiến Hải lên Thành phố không quay lại nên cũng chẳng có bát quái nào chuyền ra ngoài.

Cái tên có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong miệng bọn họ thì vẫn là Ninh Lan.

Nghe nói Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đã nhận sính lễ bên nhà trai, cuộc hôn nhân của Ninh Lan đã được quyết định, ngày kết hôn cũng đã xác định rồi, sẽ vào mười tám tháng mười hai cuối năm nay. Không lâu nữa qua Tết Trung Thu thì nhà trai còn phải đưa cho nhà họ Ninh một phần lễ lớn.

Vì chuyện Ninh Lan đã tìm được nhà chồng để kết hôn, Hồ Tú Liên gần đây đã lại có chút nở mày nở mặt, không vì cái khác, chỉ vì con gái của bà nhận được sính lễ cao nhất trong tất cả các cô gái trong thôn từ trước tới giờ khi bàn chuyện cưới gả.

Hai trăm đồng đó, nhiều nhà có khi còn chưa thấy nhiều tiền như này bao giờ.

Từ sau khi Ninh Lan đính hôn xong thu sính lễ, Hồ Tú Liên chỉ cần ngồi xuống tám chuyện cùng người khác thì luôn vô tình cố ý khoe khoang chuyện này. Đầu tiên là hỏi người khác gả con gái thu được bao nhiêu sính lễ, sau đó thì kể Ninh Lan nhà bà thu được bao nhiêu sính lễ, đắc chí vô cùng.

Hàng xóm Triệu Thái Tú thấy Hồ Tú Liên như vậy liền không thoải mái, trong tối người sáng mắng bà không ít: “ Bán con gái hai trăm đồng còn không biết xấu hổ mà khoe khoang, không cần mặt mũi! Ninh Lan cũng là đứa vô dụng, nếu là tôi thì phải làm loạn đến Hồ Tú Liên gà chó không yên!”“Cùng lắm thì chết!”

“Ai sợ ai?”

* * *

Các thợ thêu trong phường thêu đối với chuyện này cũng đều có cách nói khác nhau, nhưng cũng chỉ là xem cho vui, nói chuyện với nhau không có gì thì đem ra nói, cũng không đi lên tự tìm phiền phức. Chuyện nhà người ta đã bàn bạc tốt, cũng không ầm ĩ cãi lộn, người ngoài chẳng nhẽ còn có thể xen vào?

Tất nhiên chuyện này cứ thế mà lắng xuống, mọi người sau lưng nói đủ rồi cũng lười nhắc đến, mà khi Hồ Tú Liên đang nở mày nở mặt đắc ý nhất thì đột nhiên nổ ầm một tiếng sét đánh, khiến cho sự việc đột nhiên nổi lên một cơn sóng to gió lớn.

Cũng chính hai ngày trước kỳ tuyển sinh đại học, ăn cơm trưa xong chưa được bao lâu, một thợ thêu vội vàng chạy vào phường thêu nói: “Mẹ của tôi ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, nhà họ Ninh xảy ra chuyện lớn rồi!”

Rất nhiều thợ thêu ăn trưa xong cũng không ngủ trưa mà tranh thủ thời gian đến phường thêu thêu thùa. Sau khi ăn cơm xong Ninh Hương cũng vừa đi tới, nghe được lời này, cô và các thợ thêu khác đều ngẩng đầu nhìn thợ thêu đang thở không ra hơi kia.

Những thợ thêu khác bàn tán xôn xao, nhìn thợ thêu kia hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Thợ thêu kia bóp eo thở hổn hển một hồi, còn chưa kịp bình ổn đã nói: “Chính là A Lan, buổi trưa cô ấy nghỉ làm sớm về nhà nấu cơm. Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên sau khi tan làm về nhà ăn cơm, kết quả vừa về đến nhà thì thấy bếp lạnh ngắt.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sau đó thì sao?”

Các thợ thêu khác chăm chú nhìn thợ thêu kia, dựng tinh thần đợi cô ấy tiếp tục nói.

Thợ thêu kia thở một hơi nói: “Hồ Tú Liên tức đến mức muốn đánh Ninh Lan, giận giữ đi khắp nơi tìm cô ta, tìm nửa ngày không thấy thì cảm thấy kỳ lạ, vậy nên vào phòng Ninh Lan mở tủ ra mới biết, quần áo giày dép đều dọn đi hết rồi, còn có......”

“Còn có cái gì?”“Còn có......”

“Còn có tất cả tiền trong nhà, toàn bộ đều bị cô ta trộm đi hết!”

“A Lan trộm hết tiền trong nhà chạy trốn rồi!”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 232



Sau khi nghe lời này, cả phường thêu im lặng một lúc lâu, các thợ thêu gần như đều sững sờ một lúc, thậm chí có người còn nghi ngờ không biết thợ thêu kia nói có phải là thật hay không.

Ninh Lan cướp hết tiền của gia đình rồi bỏ trốn?

Đúng là làm cho người khác kinh ngạc.

Thật là gan to bằng trời?

Thấy mọi người đều ngẩn ra, thợ thêu kia thở hổn hển nói: “Thật đó, nhà họ Ninh bây giờ loạn hết cả lên rồi, Hồ Tú Liên vội vàng mắng mỏ đi tìm A Lan khiến mọi người cũng bị kinh động, bây giờ rất nhiều người đang xem trò vui. Hồ Tú Liên vừa rồi khóc đến bất tỉnh, nhấn huyệt nhân trung một lúc lâu mới tỉnh lại. Vừa tỉnh lại liền khóc lóc om sòm, khóc vô cùng thảm. “

Nghe nói như vậy, cảm giác không giống như là giả, Hồng Đào thân là chủ tịch hội phụ nữ lập tức cất đồ thêu đi, căng thẳng đứng dậy nói: “Vậy thì nhanh chóng cùng đi xem xem , chuyện lớn như vậy đừng lại nháo ra mạng người . A Lan này cứ im im, vậy mà lại có thể làm ra chuyện như vậy.”

Nhìn thấy Hồng Đào muốn tới nhà Hồ Tú Liên, những thợ thêu khác cũng muốn xem náo nhiệt nên liếc mắt nhìn nhau rồi thu dọn vật liệu thêu, đi theo Hồng Đào đến nhà họ Ninh ở Đội hai. Một nhóm người còn chưa đến gần nhà họ Ninh thì từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Khi đến gần hơn, tự nhiên liền nghe thấy tiếng khóc như khóc mẹ c.h.ế.t của Hồ Tú Liên. Đẩy đám người ra đi vào nhà, liền nhìn thấy Ninh Kim Sinh ngồi ở một bên sắc mặt lạnh lùng cúi đầu hút thuốc, hai chị em dâu của bên Hồ Tú Liên còn ở bên cạnh khuyên can bà để bà ổn định lại trước.

Hồ Tú Liên vừa khóc vừa mắng: “Hồ Tú Liên tôi đúng là xui tám đời mà, tạo nghiệp mấy đời mà nuôi ra hai đứa con gái vô lương tâm như vậy. Một đứa lấy chồng rồi thì sống c.h.ế.t đòi ly hôn, thi đỗ đại học rồi thì không nhận người mẹ này nữa, cái đồ sói mắt trắng. Một đứa đã xác định hôn sự rồi, lại trộm hết tiền của gia đình rồi bỏ trốn. Ninh A Lan nó thà lấy mạng

tôi đi còn thoải mái hơn, không bằng g.i.ế.c tôi rồi chạy còn hơn!

” ”

Ninh A Lan, cái đồ xấu xa này, tức c.h.ế.t tôi, không chừa một xu nào cho nhà, nó muốn ép c.h.ế.t nhà chúng ta hay sao! Sính lễ cũng đã nhận, đồ cưới cũng đã thu, hôn sự cũng đã định, Ninh A Lan giờ chạy rồi, tôi phải giải thích thế nào đây!”

“Người ta mà đến từ hôn, tôi đi đâu lấy hai trăm đồng chứ!”

“Không bằng g.i.ế.c tôi đi cho rồi!”

Hồ Tú Liên đang khóc ác liệt đến mức sắp ngất đi lần nữa thì trong đám đông bỗng có một người nói: “Chó cắn người sẽ không sủa, tôi thấy có phải là do các người ép A Lan quá rồi không? Các người ép buộc nó trước, để nó kết hôn với một người què, nó chính là cố ý nhịn xuống, sớm không chạy muộn không chạy, đợi sau khi nhận sính lễ rồi mới trộm tiền chạy, đúng thật là muốn ép c.h.ế.t các người đó, ăn miếng trả miếng! “

Nghe được lời này, Hồ Tú Liên ngẩng đầu chụp chính xác vào Triệu Thái Tú, hai mắt đỏ bừng, nhảy dựng lên như kẻ điên và định bổ nhào lên Triệu Thái Tú, may mà được người khác ngăn lại, Hồng Đào bên này lại đụng Triệu Thái Tú một cái, “Thím đừng làm loạn thêm nữa.”

Triệu Thái Tú chính là muốn làm cho thêm loạn, náo nhiệt bà ta cũng không thèm xem nữa, khi quay người đi còn cố ý ném lại một câu: “Nói hai câu thật lòng thôi có gì mà vội chứ, trước đây không phải rất đắc ý à, đi đến đâu nói con gái bà ta nhận sính lễ hai trăm đồng, cười đến phải gọi là mặt mày xán lạn. Nhìn đi, cười nhiều rồi cũng lại khóc thôi, vậy nên lời xưa nói như thế nào, làm người không thể quá kiêu ngạo, kiêu ngạo quá dễ dàng vênh váo, nhất định sẽ bị trừng phạt! “

Hồ Tú Liên bị lời này k*ch th*ch đến mức sắp điên lên, vẻ mặt Ninh Kim Sinh ở bên cạnh cũng cực kỳ tối tăm, ngón tay cầm điếu thuốc cắm thẳng vào tàn thuốc, cả bàn tay đều phát run. Ông không hút thuốc, vừa nãy chẳng biết ai đó đã đưa ông một điều để ông kìm nén cảm xúc xuống.

Hồng Đào lúc này cũng vội vàng tiến lên giúp hai chị em dâu của Hồ Tú Liên khuyên bà.

Mỗi khi có chuyện gì xảy ra trong thôn, hầu hết mọi người đều thuyết phục họ theo chiều hướng tốt, họ sợ gây ra rắc rối lớn hơn, người như Triệu Thái Tú xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, không lo bị đánh còn dám gây thêm rắc rối thực sự cũng không nhiều. Ngay cả khi họ xem rất hả hê thì trong tình huống như vậy hầu hết mọi người sẽ giữ trong lòng, hoặc cũng sẽ chỉ nói riêng với nhau cho hả dạ. Miệng mắc nợ k*ch th*ch người khác, rắc muối vào vết thương rỉ m.á.u của người khác giống như Triệu Thái Tú chẳng phải làm cho Hồ Tú Liên càng điên hơn sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Thử nghĩ xem chuyện này kinh khủng nhường nào, đã xác định hôn sự với người ta rồi, sính lễ tất cả đều nhận hết rồi, người còn đang vui mừng đắc chí, kết quả là con gái bỏ chạy, còn lấy hết tiền trong nhà. Đây chính là kết hôn mất thì con gái, hủy hôn thì không có tiền còn gì, bên nhà trai sẽ bỏ qua cho sao?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 233



Tiền tiết kiệm của gia đình bị trộm hết sạch vốn đã như muốn mạng sống của mọi người, đó là số tiền tiết kiệm được từng xu từ trong kẽ răng mà ra đấy. Nếu nhà trai biết Ninh Lan đã bỏ trốn, đứa con dâu đã chắc chắn lại bay mất, bọn họ tới làm ầm ĩ chuyện lấy lại sính lễ thì phía sau sẽ có bao nhiêu là rắc rối, còn không biết có sống tiếp được nữa hay không.

Đấy là hai trăm đồng, không phải hai mươi, càng không phải là hai đồng!

Ninh Lan lần này đúng thật tàn nhẫn thâm độc mà, thật sự không định để lại chút đường sống nào cho cha mẹ cô ta.

Chỉ cần cô con gái này của bà có một chút lương tâm thì tuyệt đối sẽ không đợi nhận được sính lễ, xác định kết hôn rồi mới chạy trốn, càng sẽ không trộm hết tiền trong nhà không để lại chút nào dù chỉ là một xu, đây rõ ràng là trong lòng cô ta có hận, ép cha mẹ và hai em trai của mình vào con đường c.h.ế.t mà.

Thời đại này có nhà nào giàu có chứ, một đồng tiền cũng là mạng!

Hồng Đào theo cùng thuyết phục Hồ Tú Liên hai câu, lúc này Ninh Ba Ninh Dương đã dẫn Bí Thư Hứa Diệu Sơn đến. Nhìn thấy Hứa Diệu Sơn đi tới, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên giống như là nhìn thấy cứu tinh, cả hai đứng lên từ băng ghế, đón Hứa Diệu Sơn đến trước mặt liền nhanh chóng nói một lượt về chuyện của Ninh Lan.

Nói xong còn đưa Hứa Diệu Sơn vào nhà xem, cái khóa đồng trên tủ đã bị gạch đập vỡ, tiền trong túi quần áo trong tủ cũng không còn, viên gạch được giấu trong góc đã bị cạy ra, tiền giấu ở phía sau viên gạch trong bức tường cũng bị lấy mất.

Còn có tiền rải rác để ở những nơi khác, tất cả đều đã không còn, một xu cũng không sót. Thậm chí một số phiếu trong nhà cũng bị trộm hết không dư một tờ. Những thứ này đã được cất vô cùng cẩn thận, cô ta không biết làm thế nào mà tìm thấy chúng.

Người xưa nói không sai, phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng. Hơn nữa, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thực sự không bao giờ nghĩ tới, người lúc thường im lìm ngay cả cãi lời cũng rất ít như Ninh Lan lại làm chuyện liều mạng như vậy. Ninh Lan không có tay nghề kiếm tiền như Ninh Hương, bọn họ luôn cảm thấy Ninh Lan sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay cảy bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng ai có thể ngờ rằng Ninh Lan không có năng lực như Ninh Tương, nhưng cô ta lại là một người có lòng dạ đen tối chứ!

Ban đầu khi cô ta lấy trộm trứng gà của gia đình để đổi tiền thì nên nhớ mới phải, cô ta không phải là thứ tốt lành gì cho cam!

Sau khi Hưa Diệu Sơn chứng kiến cảnh lộn xộn trong nhà họ Ninh, trong lòng anh ta cũng tràn đầy tức giận, không thể tin được đây là chuyện mà Ninh Lan làm ra. Nha đầu đó là học sinh tốt nghiệp cấp ba đấy, thật sự dám làm ra chuyện như vậy, ăn trộm trong nhà thì cũng là ăn trộm!

Trong chốc lát, anh ta quay đầu nhìn Ninh Kim Thành đang sắc mặt tối tăm và Hồ Tú Liên hai mắt sưng đỏ, hỏi: “Đây đều là Ninh Lan nhà ông trộm sao? ”

Hồ Tú Liên nặng nề gật đầu đáp: “Bí thư Hứa anh nói phải làm sao bây giờ?

Anh nhất định phải giúp chúng tôi, giúp chúng tôi tìm A Lan về! Nó trộm hết tiền của gia đình rồi chạy trốn, chính là g.i.ế.c chúng tôi mà! “

Hứa Diệu Sơn tức nghẹn một cục, “Thế giới lớn như vậy, nếu cô ấy quyết trốn không quay lại thì chúng ta đi đâu tìm cô ấy? Cô ấy khi đi cũng không xin giấy giới thiệu, càng sẽ không đi nhà khách trọ. Ai biết cô ấy đã đi đâu chứ? “

Cô ta có tiền và phiếu trong tay, tạm thời dù đi đâu cũng không c.h.ế.t đói được. Ngay cả khi không có phiếu thì vẫn có chợ đen, rất nhiều nông dân đến chợ đen để bán lương thực kiếm tiền trợ cấp cho gia đình. Bất kể khi nào, chỉ cần có tiền thì không sợ không có miếng ăn. Vả lại thời đại này có một số nơi gặp nạn mất mùa, cứ ở nhà thì sẽ c.h.ế.t đói, người đi ra ngoài xin ăn cũng không ít, cô ta dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ không sống tệ hơn những người đi ăn xin được. Chỗ ở cũng không khó giải quyết, thời tiết lúc này cũng không lạnh, chỉ cần gan lớn, gầm cầu nào không thể tạm bợ một đêm? Không có giấy giới thiệu thì không thể ở nhà khách, vậy thì bỏ ra một số tiền để giả nhận mình là người thân của một nhà nào đó, bỏ tiền ra để tìm một nơi ở cũng không phải là không thể.

Cô ta có thể chống đỡ bên ngoài bao lâu mà không quay lại thì phải xem số tiền trong tay cô ta có thể chống đỡ được bao lâu. Hết tiền rồi không còn lối thoát nào khác thì cuối cùng khả năng cao là cô ta chỉ có thể quay về. Nhưng cũng có khả năng cô ta dù ở bên ngoài ăn xin cũng sẽ không quay về, hoặc cô ta trực tiếp tìm một người đàn ông để sống cùng.

Nghe được lời này, Ninh Kim Sinh cũng suy sụp, tiếp lời nói: “Nếu không tìm A Lan về, nhà chúng tôi phải sống thế nào đây, chúng tôi làm sao giải thích với người ta đây, cậu không thể đứng nhìn mà không quản được.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 234



Từ Nghiêu Sơn nghe vậy càng thêm khó chịu, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên rồi nói: “A Lan là một người lớn sống sờ sờ, các người muốn tôi quản như nào? Tôi là thiên lý nhãn hay là thuận phong nhĩ, sao mà biết được cô ấy sẽ đi đâu chứ? Cô ấy không hài lòng với cuộc hôn nhân này, cha mẹ các người chẳng lẽ không biết sao? Vì hai trăm đồng, nhất định bắt cô ấy cưới, bây giờ các người đã hài lòng chưa? “

Nghe Hứa Diệu Sơn nói như vậy, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên càng cảm thấy uất ức hơn, nhưng họ không phản bác câu nào.

Từ Nghiêu Sơn bình ổn hơi thở, nói: “Các người nhớ ăn không nhớ đánh, A Hương ban đầu không muốn gả cho Giang Kiến Hải, các người cũng nghĩ hết cách để gả cô ấy đi, sau đó làm loạn ly hôn, trở thành tiền lệ đầu tiên của đại đội chúng ta! Khi ly hôn xong thì các người đuổi A Hương ra khỏi nhà, kết quả chẳng phải A Hương không còn muốn quay lại cái nhà này nữa sao? Chỉ cần các người còn một chút trí nhớ thì các người không nên lại làm khó A Lan trong chuyện kết hôn như vậy.



Hồ Tú Liên bị dạy bảo như vậy càng tức giận hơn, mở miệng phản bác, nhưng lại không phun ra được chữ nào. Bà nghĩ đây là có ý gì, rõ ràng là tìm thư ký Đại đội là anh ta đến giúp họ giải quyết vấn đề của họ. Bây giờ nói như vậy ý là bọn họ đáng đời?

Hứa Diệu Sơn trong lòng thật sự cảm thấy như vậy, nếu không có chuyện của Ninh Hương thì đó cũng là điều dễ hiểu, bọn họ rõ ràng đã té ngã một lần trong chuyện hôn nhân của con gái rồi, hơn hai năm này cuộc sống gia đình chưa từng yên ổn ngày nào, kết quả cuối cùng họ lại làm ra một chuyện ngu ngốc giống vậy.

Mà không nghĩ đến tính cách của Ninh Lan còn tàn nhẫn hơn Ninh Hương nhiều, vậy nên cô ta không nói lời nào mà chỉ cắn ngược lại một cái .

Nói đến cùng chuyện này nên trách ai, chỉ có thể trách chính Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên!

Chó vội lên còn nhảy tường, thỏ tức lên còn cắn người, huống chi tình hình hiện tại, Ninh Lan không phải là một con thỏ. Hứa Diệu Sơn thực sự không muốn quan tâm đến mớ hỗn độn này, chính cái gọi là thanh quan khó quản việc nhà, nhưng anh ta không thể để Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tiếp tục mất kiểm soát, vì vậy anh ta hít sâu một hơi nói:

“Tôi cũng không còn cách nào khác, trước đó A Lan đã nhận được phiếu dự thi, để xem hai ngày nữa cô ấy có đến phòng thi hay không. Đến ngày thi bố trí mấy người đợi ở cửa phòng thi xem, nếu gặp được thì gặp, còn không gặp được thì tôi cũng hết cách. Đến lúc đó thực sự không được thì các người đến đồn Công an Công xã báo cảnh sát đi, để cảnh sát tìm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc báo cảnh sát, làm gì có chuyện rắc rối việc nhà mà ầm ĩ đến đồn cảnh sát . Nhưng sau khi nghe Hứa Diệu Sơn nói như vậy, trong lòng họ tạm thời cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chẳng qua chỉ là gửi hy vọng tìm được người vào kỳ thi đại học.

Nếu Ninh Lan thực sự đi thi, nhất định phải bắt cô ta về.

Sau khi Hứa Diệu Sơn nói xong những lời này, anh ta lại kiên nhẫn giáo dục Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vài câu. Nhưng cũng là nói về chuyện kết hôn của Ninh Lan, chỉ nói rằng nếu thật sự tìm được người rồi, thì lễ vật đính hôn nên trả thì trả, nhanh chóng hủy cuộc hôn nhân này đi, đừng để sự việc loạn thêm nữa.

Chuyện của Ninh Tương chính là một bài học, so với việc Ninh Hương ly hôn, hủy hôn chẳng phải là vấn đề gì lớn cả. Kết hôn rồi không dễ ly hôn, liên lụy đến rất nhiều thứ, ảnh hưởng không tốt, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ mới vừa xác định thì sẽ dễ hơn nhiều, ảnh hưởng sẽ không lớn lắm.

Chủ yếu là do bây giờ Ninh Lan bỏ trốn đã đủ ảnh hưởng lớn rồi, bất kể ở mặt nào, trả lại sính lễ hủy hôn đã là kết cục tốt nhất.

Nếu thật sự ép cô ta phải kết hôn, với tính khí của cô ta, không biết còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Để thực sự xảy ra mạng người thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên chỉ nghe không thấy nói gì, Hứa Diệu Sơn sau khi nói những lời này cũng không muốn đứng thêm nữa, vì vậy anh ta liền quay người rời đi. Còn lại một số người đến xem cuộc vui, mấy người Hồng Đào khuyên Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên một lúc để họ đừng lo lắng.

Đợi tâm trạng của hai người gần như ổn định lại thì mọi người cũng dần dần tản ra về bận việc nhà mình.

Hồng Đào và những thợ thêu khác quay trở lại xưởng thêu, cả đường đều không ngớt mồm cho rằng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đã làm ra chuyện rất tồi tệ. Ban đầu khi họ tìm người này cho Ninh Lan, họ đã cảm thấy đây là đang đẩy Ninh Lan vào hố lửa.

Nhưng họ thật sự không ngờ Ninh Lan lại làm ra chuyện như vậy, làm họ thực sự vô cùng kinh ngạc.

Nếu không tìm được Ninh Lan quay về, cuộc sống nhà họ Ninh sợ rằng sẽ khó mà sống nổi, không chỉ khó hơn một hai chút so với khi Ninh Hương ly hôn thôi đâu.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 235



Các thợ thêu quay trở lại phường thêu, ngồi xuống bắt đầu làm việc, họ không ngớt lời bàn tán về Ninh Lan, một số cho rằng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thực sự không coi con gái là người, một số lại cho rằng Ning Lan quá vô lương tâm.

Ban đầu khi Ninh Hương ly hôn, bọn họ cũng từng nói Ninh Hương ích kỷ, không nghĩ cho cha mẹ và em trai em gái, bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thực sự không xứng để Ninh Hương lo nghĩ, Ninh Lan này mới thật sự là người ích kỷ không có lương tâm.

Ninh Hương vẫn luôn ở trong xưởng thêu không rời, náo nhiệt nhà ai cô cũng có thể đi xem, chỉ duy nhất náo nhiệt của nhà họ Ninh là cô không thể đi. Nhưng không phải bây giờ cô không quan tâm chút nào đến chuyện của nhà họ Ninh, nên sau khi Hồng Đào trở về, cô hỏi Hồng Đào, “Rốt cuộc là sao vậy?”

Hồng Đào thấy cô chủ động hỏi, tự nhiên kể chuyện của Ninh Lan từ đầu đến cuối cho cô nghe. Chỉ nói Ninh Lan đồng ý gả cho người đàn ông què đó chẳng qua là ôm ý đồ xấu, giờ cô ta đã trộm hết tiền trong nhà chạy trốn rồi, trực tiếp khiến Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đi vào ngõ cụt.

Nói xong lại nói đến những lời mà Hứa Diệu Sơn nói, chỉ nói qua hai ngày nữa sẽ đến trường thi chặn Ninh Lan ở bên ngoài phòng thi.

Nghe Hồng Đào nói xong, Ninh Tương nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng không nói gì. Cô chủ động hỏi thăm về vấn đề này, không phải vì quan tâm Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, càng không phải là quan tâm Ninh Lan, cô chỉ là không muốn bản thân bị dính vào mớ hỗn độn này.

Nếu không tìm được Ninh Lan, gia đình nhà trai nghe được tiếng gió nhất định sẽ đến đòi của sính lễ và quà cáp. Đến lúc đó Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không lấy ra nổi, thân là một phần tử của nhà họ Ninh, nói không chừng sẽ bị kéo vào.

Nếu như bên nhà trai là người không giảng đạo lý, con dâu bay mất, tìm Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên lại không lấy được tiền, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đá chuyện này lên đầu cô, nói không chừng bên nhà trai sẽ tìm đến người chị ruột là cô này gây rắc rối.

Dù sao nhìn cô có vẻ sống cũng khá tốt, cho dù không móc ra được hai trăm đồng thì cũng có thể lấy ra được một phần, dù sao cũng tốt hơn là không có gì.

Thời gian còn lại trong ngày, Ninh Hương ngồi trong phường thêu làm việc, trong đầu luôn suy nghĩ đến chuyện này. Nghĩ đến chiều tối các thợ thêu đều thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị về nhà thì cô cũng đã nghĩ gần xong, thế là hít một hơi rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc đi về.

Sau khi rời phường thêu, cô không trở về nhà thuyền ngay lập tức mà đến nhà Lâm Kiến Đông trước. Bây giờ Lâm Kiến Đông không còn là đội trưởng của đội sản xuất nữa, phòng nhân giống cũng đã có người khác tiếp quản, vì vậy trong kỳ nghỉ hè anh nghiễm nhiên là ở nhà của mình.

Nhưng khi Ninh Hương tìm đến nhà họ Lâm thì Lâm Kiến Đông không có ở nhà. Chị dâu của Lâm Kiến Đông nói với Ninh Hương rằng Lâm Kiến Đông ra ruộng đi làm việc rồi.

Giống như Ninh Hương, ngày nghỉ Lâm Kiến Đông cũng không nhàn rỗi, không có việc gì khác để làm, vì vậy mỗi ngày anh đều đúng giờ dậy sớm ra ruộng làm, cùng người nhà kiếm công điểm. Có thể kiếm thêm chút công điểm cho gia đình thì kiếm thêm chút, phải làm đến hết giờ thì mới có thể quay về.

Thấy Lâm Kiến Đông không ở, Ninh Hương cũng không ở nhà anh đợi thêm, nghĩ đợi tí quay lại liền trở về nhà thuyền của mình trước. Sau khi về đến nhà thuyền đặt vật liệu xuống, rửa tay và nấu cơm trước, sau đó vừa chuẩn bị xong bữa tối đã nghe thấy giọng nói của Lâm Kiến Đông từ trên bờ chuyền đến.

Ninh Hương vội vàng tắt lửa trong bếp, ra khỏi thuyền đi lên bờ gặp Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông nhìn thấy cô, đầu tiên anh hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy? Vừa đi làm về đến nhà thì nghe nói em đang tìm anh nên anh lập tức qua đây.”

Buổi trưa khi ở nhà anh đã nghe nói về chuyện Ninh Lan trộm tiền trong nhà rồi bỏ chạy, nghe nói đã được Hứa Diệu Sơn ổn định lại thì cũng không nghĩ nhiều nữa. Chiều tối về nhà lại nghe nói Ninh Hương đến tìm mình liền cảm thấy không biết có phải Ninh Hương cũng bị kéo vào hay không, vì vậy vội vàng chạy qua đây.

Ninh Hương ngược lại không có vẻ lo lắng, chỉ nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Cần phiền anh giúp em một việc.” Lâm Kiến Đông gật đầu,

“Em nói đi.”

Ninh Hương hạ thấp giọng xuống nói, “Ban ngày có hơi phô trương. , đợi đến đêm nay, anh có thể đến giúp em đẩy thuyền đi không? Đi đến nơi nào xa khó tìm một chút. Chuyện về Ninh Lan anh chắc cũng nghe nói rồi chứ, dù có tìm được nó hay không thì em cũng phải tìm một chỗ để tránh một thời gian, nếu không có lẽ em xui xẻo theo mất.”

Đợi đến khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, cô lại chống thuyền về. thuyền là của Đội sản xuất, đương nhiên cô không thể trực tiếp coi nó là tài sản của riêng mình mà lấy đi không trả lại được. Trước tiên cứ tránh đi một lúc, đợi khi chuyện nhà họ Ninh kết thúc rồi nói sau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì là thuyền có phòng, tuy rằng chỉ là hai cái phòng nhỏ không lớn lắm, nhưng bên trong có nhiều đồ vật, muốn chống được thuyền như vậy cũng cần rất nhiều sức lực. Chỉ dựa vào mình sức Ninh Hương thì không thể chống được nên chỉ có thể tìm Lâm Kiến Đông giúp, ban đầu chính anh là người đã giúp đẩy thuyền đến đây.

Lâm Kiến Đông biết cô đang lo lắng điều gì, vì vậy anh tự nhiên gật đầu, “Được rồi, em đừng lo lắng, tối anh sẽ qua.”

Ninh Hương cảm thấy yên lòng liền gật đầu, “Em thắp đèn đợi anh.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 236



Khi Lâm Kiến Đông từ bờ sông về đến nhà, trong nhà đã bày bát đũa xong. Anh rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm, cả nhà đều nhìn anh, sau đó mẹ Lâm là Trần Xuân Hoa mở miệng hỏi trước: “A Hương tìm con làm gì vậy?”

Lâm Kiến Đông cầm đũa ăn cơm, phớt lờ ánh mắt của mọi người trên bàn, đáp: “Không có gì.”

Cha Lâm hắng giọng: “A Lan làm ra chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, cuối cùng không biết kết cục như thế nào đây. Cha cũng nhắc nhở con, con đừng tham gia vào chuyện nhà người ta, vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không phải dễ trêu, mẹ con vốn không hợp với Hồ Tú Liên, vả lại tìm phiền phức cho bản thân, lại làm ầm ĩ đến nhà chúng ta cũng không được sống yên lành. Bây giờ việc này ngoại trừ bí thư Hứa thì không ai có thể dám nhúng tay quản lung tung.”

Lâm Kiến Đông “vâng” một tiếng: “Con tự có chừng mực.”

Trần Xuân Hoa nhìn anh: “Con có chừng mực gì? Bây giờ con cũng đâu phải đội trưởng đội sản xuất, chuyện không nên quản thì đừng có quản nhiều như vậy. Con không nhìn ra nhà họ Ninh này đều là người thế nào nào sao, cách họ xa một chút không có sai đâu.”

Hiện tại chuyện này ầm ĩ thành như thế, toàn bộ đại đội ai dám ra mặt tham dự linh tinh? Bất quá đều là tập hợp lại cùng nhau xem náo nhiệt, hoặc là ở bên cạnh nói chút chuyện râu ria, khuyên một chút, không ai tự nguyện đi làm chuyện đắc tội người khác.

Lâm Kiến Đông không muốn cùng bọn họ nói những chuyện này, chỉ nói: “Yên tâm đi, sẽ không gây phiền toái cho nhà mình.”

Trần Xuân Hoa lại tiếp một câu: “Cũng đừng gây phiền toái cho chính con.”

Lâm Kiến Đông thở nhẹ, hơi ngẩng đầu, nhìn Trần Xuân Hoa chân thành nói: “Mẹ, nếu như mỗi người chúng ta đều chuyện gì cũng không liên quan đến mình như thế này, sợ gây phiền toái mà đến cả giúp một tay cũng không nguyện ý, như thế này mà sống thì thật sự có ý nghĩa sao? Ninh Loan làm ra chuyện này, không chỉ lừa dối chú Ninh và thím Tú Liên mà cũng có thể liên lụy đến A Hương. Chú Ninh và thím Tú Liên là đáng đời, nhưng A Hương đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ cô ấy lớn như thế này, chịu khổ sở ở nhà họ Ninh còn chưa đủ nhiều sao? Cô ấy đến cùng là trêu chọc ai? Cũng bởi vì số mệnh cô ấy không tốt, gặp phải cha mẹ như Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên? Gặp phải người em như Ninh Lan?”

Lâm Kiến Đông hơi nhíu mày nói xong những lời này, Trần Xuân Hoa thu lại thần sắc trên mặt, bình bình nín thở không nói nữa. Bà ấy nhìn con trai lớn và con trai thứ hai của mình, lại nhìn sang cha Lâm, thấy bọn họ đều yên lặng không nói, một lát sau bà ấy lại mở miệng: “Được rồi được rồi, dù có đụng phải phiền phức này chúng ta cũng không sợ, dù nói thế nào mẹ cũng có bốn đứa con trai cho mẹ chỗ dựa, có thể sợ một mình Hồ Tú Liên hay sao?”

Nghe được lời này của Trần Xuân Hoa, Lâm Kiến Đông thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, gắp một đũa thức ăn vào chén Trần Xuân Hoa, sau đó giọng điệu nịnh nọt nói với bà ấy: “Con biết mà, về phương diện phải trái rõ ràng, mẹ con là hiểu lí lẽ nhất, tâm địa lương thiện nhất.”

Trần Xuân Hoa trực tiếp quở trách anh: “Đừng đội cho mẹ con cái mũ cao như vậy, mẹ con chỉ là một người phụ nữ nông thôn!”

Lâm Kiến Đông bật cười, lần này không có nói gì thêm.

Cha Lâm và mấy người anh trai chị dâu vừa rồi cũng bị Lâm Kiến Đông nói mà có chút ngượng ngùng, sau khi Trần Xuân Hoa thay đổi thái độ, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, nếu không sẽ thể hiện bọn họ rất không phóng khoáng, một chút việc đã bị dọa đến rụt đầu như rùa.

Kỳ thật Lâm Kiến Đông vẫn luôn là người làm việc đáng tin cậy nhất trong nhà, có thể gánh vác chuyện lớn, nói chuyện vẫn là có sức nặng.

Đương nhiên, ngoại trừ không chuyện không muốn kết hôn.

***Người trong nhà luôn luôn yên tâm đôi với chuyện Lâm Kiến Đông làm việc, sau khi bị anh dùng dăm ba câu thuyết phục, bọn họ cũng không hỏi Lâm Kiến Đông rốt cuộc muốn đi làm gì, bởi vì Lâm Kiến Đông rõ ràng là không muốn nói, mà chuyện anh không muốn nói thì sẽ không nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi ngủ, em tư Lâm Kiến Bình ngược lại vẫn tò mò mà hỏi Lâm Kiến Đông một câu: “Chị A Hương tìm anh làm gì vậy?”

Lâm Kiến Đông cũng không để ý tới cậu, chỉ bảo cậu mau chóng đi ngủ.

Chính Lâm Kiến Đông lại không ngủ, rửa mặt xong bật đèn phòng ngủ đọc sách một hồi, lúc gần đến thời gian thì đi ra ngoài. Trong màn đêm đen, anh đi đến bờ sông, quả nhiên thấy đèn trên thuyền Ninh Hương vẫn sáng.

Gần đó không có nhà thuyền nào còn đốt đèn, đều tối thẫm, tất cả nhà đều ngủ, thuyền ẩn bên trong sắc tối. Lâm Kiến Đông đến bến sông thấp giọng kêu hai tiếng Ninh Hương, sau đó Ninh Hương từ trong nhà thuyền ra ngoài thì lên thuyền, sau đó cùng cô nhẹ nhàng cửa động, chèo thuyền cách xa bến tàu.

Trong đêm hết thảy đều im ắng, chỉ có âm thanh rẽ nước của thuyền mái chèo xẹt qua mặt nước.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 237



Sau khi thuyền ra khỏi khu vực đại đội Điềm Thủy, Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: “Những cái khác em không nói, nói nhiều chỉ thấy có chút sến súa. Chờ khai giảng đến trường học, mời anh ra ngoài bữa yến tiệc có được không, muốn ăn gì tùy anh chọn.”

Lâm Kiến Đông đương nhiên nghe ra được cô đang nghĩ gì, chỉ cười nói: “Được, vậy anh muốn ăn món rất đắt.”

Thấy anh nói như vậy, trong lòng Ninh Hương liền nhẹ nhõm đi nhiều, cũng cười nói: “Được thôi, vậy đợi khi chuyện này trôi qua, em cũng không tìm người khác, vẫn là phải làm phiền anh giúp ta chèo thuyền trở về, đến lúc đó em lại mời anh ăn một bữa thật đắt.”

Sau đó hai người cứ thoải mái nói chuyện liên quan đến ăn uống như vậy mà chèo thuyền càng đi càng xa. Đến khi chân trời sáng thành màu trắng bạc, đi đến cạnh một làng chài nhỏ, thấy phong cảnh không tệ liền dừng thuyền ở một hàng nhà thuyền cách đó không xa.

Mắt thấy sắc trời sáng lên, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đứng ở phía sàn thuyền, cùng nhau nhìn về phía mặt hồ nơi tiếp giáp mặt trời, một vòng mặt trời đỏ rực vừa xuất hiện một đỉnh nhọn, đổ xuống từng đường sáng đỏ trên mặt hồ.

Cố gắng chịu đựng ngồi thuyền đến hơn nửa đêm, không biết đường còn bao xa nữa, Ninh Hương cũng không để Lâm Kiến Đông phải lập tức quay về ngay. Ngước mắt nhìn thấy mặt trời đã mọc, cô bèn tiến vào phòng thuyền nhào bột, xoa bột, cán da bột, bảo Lâm Kiến Đông nhóm lửa nấu nước trong nồi giúp cô.

Cuối cùng cô làm hai bát mì suông, lại rắc thêm một ít hành lá.

Lương thực gạo và mì Ninh Hương đang ăn bây giờ đều là đồ lúc trước cô tích trữ từ đại đội sản xuất trong hai năm qua. Sau khi cô đi học đã chuyển số lương thực này đến nhà của Vương Lệ Trân, nghỉ hè quay về lại để một ít lên thuyền, một mình ở trong phòng trên thuyền nấu cơm ăn.

Để tránh khỏi khoảng thời gian này, tối hôm qua cô lại đến nhà Vương Lệ Trân lấy một ít lương thực, ước chừng cũng đủ để cô ăn trong đợt này.

Ăn mì suông với Lâm Kiến Đông xong, lúc này cô mới đưa Lâm Kiến Đông ra thuyền lên bờ, nhìn anh rời đi trong nắng mai.

Chờ đến khi Lâm Kiến Đông biến mất khỏi tầm mắt mình, Ninh Hương hít một hơi thật sâu thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt. Sau đó cô quay người lên thuyền rồi khóa chặt cửa sổ, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vùi đầu đi ngủ.

Lâm Kiến Đông dựa vào cảm giác đi về đại đội Điềm Thủy. Bởi vì đi không ít đường vòng nên khi anh về đến nhà thì trời cũng đã tối. Sau khi về đến nhà, anh cũng không làm chuyện gì khác, trực tiếp ăn chút gì đó, rửa mặt rồi lập tức đi ngủ.

Người trong nhà cũng không biết rốt cuộc anh đã đi đâu làm gì, nhưng vì có cuộc trò chuyện trên bàn cơm lúc tối qua, bọn họ cũng không hỏi nhiều nữa. Thấy anh có vẻ thật sự rất mệt nên bọn họ đóng cửa phòng lại, để anh yên tâm ngủ một giấc.

Lâm Kiến Đông ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau vẫn dậy đúng giờ, sau khi thức dậy rửa mặt và ăn sáng xong, anh cũng tự nhiên đi làm việc cùng với người trong nhà.

Trong lúc làm việc, Lâm Kiến Bình có tò mò lại đây hỏi anh: “Anh ba, đêm qua và ngày hôm qua anh ngủ cả ngày, rốt cuộc là anh đã làm gì vậy? Dáng vẻ buồn ngủ thế kia, vừa về đến nhà đã lập tức đi ngủ, ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau luôn.”

Lâm Kiến Đông không thèm quan tâm đến cậu, chỉ nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, làm cho tốt công việc của em đi.”

Lâm Kiến Bình thấy anh không muốn nói thì bĩu môi nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Bởi vì cha mẹ Lâm, Trần Xuân Hoa đã dặn với người trong nhà là không được ra ngoài nói bậy bạ về chuyện của Lâm Kiến Đông. Cho nên Lâm Kiến Bình cũng không nói gì với người khác.

Hôm nay cũng không khác gì mọi ngày, sắp đến chạng vạng là tới giờ tan làm, Hứa Diệu Sơn đến công trường tìm Lâm Kiến Đông, nhờ anh giúp đỡ một chuyện phiền phức. Anh ta chỉ nói ngày mai phải đến bên ngoài điểm thi cử của huyện để chặn Ninh Lan, muốn anh đi cùng anh ta.

Chuyện đi tới bên ngoài điểm thi đại học chặn Ninh Lan này là Hứa Diệu Sơn nói ra, cũng là anh ta đã đáp ứng với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên. Người đi lần này nhất định phải có một người nhận ra Ninh Lan, cho nên họ chỉ có thể đi tìm người của đội sản xuất số hai.

Trước kia Lâm Kiến Đông làm đội trưởng rất tốt, nên tự nhiên là người được chọn, người đầu tiên Hứa Diệu Sơn nghĩ đến cũng chính là anh.

Ngoài Lâm Kiến Đông ra, đương nhiên còn có người của nhà họ Ninh, có Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và cả bác và chú của Ninh Lan. Nhiều người một chút dù sao cũng sẽ không để xảy ra sai lầm, đến lúc đó mỗi điểm thi đều có người trông coi, nhìn thầy Ninh Lan thì lập tức bắt lại, xách về nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Lâm Kiến Đông không hề muốn làm chuyện như vậy. Anh là người hiểu thi đại học có ý nghĩa như thế nào với một người đọc sách nhất. Khi khác thì còn được, chứ anh không muốn đi bắt người vào lúc thi đại học, đi tới bên ngoài điểm thi bắt người.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 238



Cho nên anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói một câu: “Bí thư Hứa, anh đi tìm người khác đi.”

Trò chuyện với nhau vài câu, Hứa Diệu Sơn thấy anh thật sự không muốn đi nên cũng không ép buộc anh. Vì thế anh ta trực tiếp xoay người đi tìm đội trưởng đội số hại hiện tại, làm đội trưởng đội sản xuất hiện tại giúp đỡ đi bắt người. Chỉ cần thấy Ninh Lan xuất hiện thì nhất định phải bắt người trở về.

Nếu có thể bắt Ninh Lan trở về thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu không bắt được cô ta trở lại thì chỉ sợ trận này khó mà thu về được.

Hai ngày nay Ninh Kim Sinh Và Hồ Tú Liên luôn đặt toàn bộ tâm tư lên việc bắt Ninh Lan, một lòng chờ đợi đến ngày thi đại học sẽ đi chặn người lại, ngược lại chuyện khác thì không chú ý lắm, nên được nhiên cũng không biết ngày hôm qua Ninh Hương đã chèo thuyền suốt đêm rời khỏi đại đội Điềm Thủy từ sớm.

Đến buổi sáng ngày hai mươi tháng bảy, vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dậy rất sớm. Họ gặp mặt Hứa Diệu Sơn và mấy người khác ở bờ sông, sau đó chèo thuyền đi vào trong huyện, ngồi canh ở bên cạnh cổng trường thi.

Lần này ngồi suốt một ngày, đặc biệt là lúc thí sinh đi đến điểm thi và lúc thí sinh thi xong ra ngoài, ánh mắt của mấy người bọn họ gần như là nhìn chằm chằm vào đó, cũng không chớp mắt một cái. Nhưng kết quả cũng không như ý nguyện của bọn họ, họ không nhìn thấy bóng dáng của Ninh Lan trong đám người này.

Đến chạng vạng, lúc giờ thi kết thúc, tất cả thí sinh ùa ra trường thi, cánh cổng trường thi cũng đóng lại, nhưng mấy người bọn họ vẫn không nhìn thấy Ninh Lan. Hứa Diệu Sơn không nhịn được mà hút một điếu thuốc lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy e là Ninh Lan đã bỏ lỡ cuộc thi đại học lần này.

Vốn dĩ thành tích học tập của Ninh Lan cũng không tốt lắm, lần trước điểm thi đại học còn chưa đủ điểm tiêu chuẩn, cho dù để cô ta on tập nửa năm cho vững chắc cũng chưa chắc đã có thể thi đậu. Chắc hẳn cô ta cũng hiểu biết trình độ của mình cho nên trực tiếp không đến đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chạng vạng khi ngồi trên thuyền đi về đại đội Điềm Thủy, Hứa Diệu Sơn vẫn luôn hút thuốc, hít sâu và không nói lời nào. Sắc mặt của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thì càng đặc sắc hơn, cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu đang run rẩy, đã sắp sập xuống.

Hồ Tú Liên thật sự hoảng sợ đến mức lặng im như hến, một lúc sau mới run rẩy hỏi Hứa Diệu Sơn: “Bí thư Hứa, A Lan hoàn toàn không có đến điểm thi, anh nói xem bây giờ chúng tôi phải làm sao đây?”

Hôm nay không đến, không cần nghĩ nhiều cũng biết là ngày mai cô ta cũng không đến. Hôm nay cô ta đã có nhiều môn không thi thì ngày mai đến thi mấy môn còn lại làm gì, không phải là lãng phí thời gian hay sao?

Hứa Diệu Sơn cũng không có cách nào, lại hút mấy điếu thuốc rồi nói: “Cô ta không đến thi thì tôi cũng không có cách nào, cùng lắm thì ngày mai mọi người lại ngồi xổm thêm một ngày vậy. Nếu thật sự không còn cách nào thì mọi người lên đồn công an công xã trình báo đi.”

Hồ Tú Liên không nói thêm gì nữa, đội trưởng đội sản xuất vừa chèo thuyền vừa nói: “Lên đồn công an trên công xã trình báo thì có ích lợi gì, bọn họ có quen biết với Ninh Lan không? Ra khỏi công xã thì bọn họ cũng không quản được.”

Đặc biệt là ở thời đại này, giao thông thư từ đều không hề phát triển, người trong đồn công an còn không biết Ninh Lan trông thế nào, trong nhà lại còn không có một bức ảnh nào của Ninh Lan, bảo bọn họ ra ngoài tìm người là điều không có khả năng.

Bình thường trong thôn xảy ra chuyện cũng đều giải quyết trong thôn. Có chuyện thì đi tìm ủy ban Cách mạng của đại đội, tìm đội trưởng hoặc bí thư đại đội. Lên công xã tìm người là việc làm vô nghĩa, phần lớn đều không thể giải quyết được.

Trừ khi người phạm tội đang ở đó, trực tiếp bị đưa lên đồn công an, như vậy thì mới có tác dụng.

Nhưng nếu người thật sự còn ở đó, vậy bên phía gia đình cũng có thể xử lý, ủy ban cách mạng của đại đội cũng có thể tự mình xử lý, là lao động giáo dục hay bị phê phán, bị treo thẻ để kiểm điểm đều do ủy ban cách mạng của đại đội quyết định, hoàn toàn không cần đến đồn công an của công xã.

Đội trưởng đội sản xuất vừa nói ra lời này, bầu không khí trên thuyền bỗng chìm vào yên lặng. Ninh Kim Sinh ngồi trên thuyền bụm mặt lại, ánh mắt vẫn luôn nhắm thật chặt, chỉ cảm thấy hít thở cũng thật khó khăn, ước gì chìm vào trong nước c.h.ế.t đuối luôn đi cho xong.

Dọc theo đường đi, Ninh Kim Sinh không hề lên tiếng nói chuyện, lúc rời thuyền đi về nhà cũng không có tâm trạng ăn uống gì, ông trực tiếp nằm lên giường đi ngủ. Nhà nghèo đến mức không có nổi cơm ăn, Hồ Tú Liên tùy tiện hâm nóng chút cơm rồi bưng đến trước mặt ông, ông cũng qua loa ăn lấy một hai miếng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 239



Bởi vì Ninh Lan gây chuyện nên mấy ngày nay Ninh Ba và Ninh Dương không có ai quản, giữa trưa ở trường học thì còn được bữa cơm bình thường, nhưng buổi tối về nhà thì không được ăn no, quần áo trên người cũng là vô cùng dơ dáy.

Thấy Hồ Tú Liên bưng cơm thừa bước ra khỏi buồng, Ninh Ba vội mở miệng hỏi: “Vẫn chưa tìm được chị hai sao?”

Hồ Tú Liên cầm chén để lên bàn, thật sự rất muốn khóc, bà nói: “Sợ là nó đã c.h.ế.t rồi.”

Ninh Ba và Ninh Dương biết đây chỉ là lời nói lúc nóng giận của Hồ Tú Liên, mỗi lần bà tức giận thì lại nói muốn g.i.ế.c ai đó hoặc là muốn trù ai đó đã chết. Nhưng những lời này cũng rành mạch trả lời cho câu hỏi của chúng, bọn họ không tìm được Ninh Lan.

Từ nhỏ Ninh Ba và Ninh Dương đã sinh sống trong một gia đình như vậy, chúng được nâng niu như cục cưng bảo bối, sớm đã có thói quen mọi người trong nhà đều phải hi sinh cho bọn chúng. Chúng không cảm thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sai, chỉ cảm thấy hai người chị không có trách nhiệm kia mới sai.

Quá tức giận nên Ninh Dương nói: “Không quay về thì thôi, có người chị như vậy thì có ích lợi gì.”

Hiện tại Hồ Tú Liên không thể kiên cường được nữa, bà mềm nhũn chân ngồi xuống cái bàn bên cạnh, vươn tay chống lên mặt bàn, một tay che mặt lại, tức thì không nhịn được mà rơi nước mắt. Bà che mặt hít hít cái mũi, sau đó nói: “Nó đã trộm tất cả tiền trong nhà đi rồi, nó không trở lại thì nhà chúng ta phải nói sao với nhà họ Triệu đây.”

Ninh Ba tức giận đến trong lòng trong mắt đều tỏa ra lửa, thằng bé và Ninh Dương nghe đều hiểu, nhà họ Triệu đó là nhà đã đính hôn với Ninh Lan. Ninh Lan trộm tất cả tiền trong nhà rồi bỏ chạy, khoảng thời gian tiếp theo nhà của bọn họ không chỉ phải sống trong khổ cực, mà nhà họ Triệu không có cô dâu cũng không được bồi tiền thì sẽ không để yên cho nhà bọn họ.

Hồ Tú Liên là người hiểu rõ nhất, vốn dĩ nhà họ Triệu cũng không phải gia đình giàu có gì, hai trăm đồng tiền lễ hỏi này không biết phải gom góp thế nào đây. Nếu nhà bọn họ không gả Ninh Lan qua, cũng không bồi thường được hai trăm đồng tiền này thì nhà họ Triệu chắc chắn là muốn liều mạng với nhà bọn họ.

Mọi chuyện trên đời này không thể động đến tiền, một khi nói đến chuyện lừa tiền lừa tài thì có xảy ra án mạng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Thấy Hồ Tú Liên khó khăn lau nước mắt, hít mũi bậc khóc lên, Ninh Ba tức giận nghĩ nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên nói: “Vậy đi mượn tiền của bà con họ hàng đi, trước tiên cứ phải gom đủ tiền lễ hỏi rồi trả lại cho nhà bọn họ.”

Chuyện này nào có dễ dàng như vậy, Hồ Tú Liên lại hít mũi thật mạnh, giọng nói tràn đầy âm mũi: “Nói thật nhẹ nhàng, nhà ta nào có bà con họ hàng nào có tiền đâu, tất cả đều là một số họ hàng nghèo, có làm sao cũng không mượn được hai trăm đồng tiền.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước có được hai trăm đồng tiền này làm bà đắc ý bao nhiêu, thì hiện tại nó lại gây khó dễ cho bà bấy nhiêu.

Ngay lúc bà bị rắc rối đến mức muốn đ.â.m tường tự tử thì Ninh Dương bỗng nói: “Mấy năm nay không phải chị cả làm rất nhiều việc thêu thùa sao, một mình chị ta thì tiêu xài bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa hiện tại chị ta đã là sinh viên, nhất định quen biết rất nhiều người có tiền trong thành phố, hay là….

Chúng ta đi tìm chị cả đi?”

Nghe được lời này, Hồ Tú Liên lập tức nhìn về phía Ninh Dương, sau đó chớp mắt nghĩ: ‘Đúng vậy, sao bà có thể quên mất mình còn có một đứa con gái là sinh viên chứ? Nhà mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, nó thật sự có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu sao?

Bỗng nhiên lại được nhìn thấy hy vọng, Hồ Tú Liên vội vàng đỡ bàn đứng lên, đi vào nhà nói với Ninh Kim Sinh: “A Dương nói đúng, còn có A Hương mà, hay là cả nhà chúng ta đi đến cầu xin nó đi, bảo nó giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”

Không thể chờ tới khi nhà họ Triều biết được tin tức rồi đến nhà gây chuyện được, nhất định không thể để nhà họ Triệu đến nhà gây chuyện, cảnh tượng đó thật sự là không thể tưởng tượng được.

Ninh Kim Sinh nghe được lời này cũng không nhìn thấy hy vọng, ông nằm yên bất động nói: “Bà trông cậy cái đồ không lương tâm Ninh A Hương kia làm gì, dù nhà mình bị người ta san bằng thì nó cũng không ra tay cứu giúp đâu. Ninh Lan không phải học theo người chị cả này sao, học thói ích kỷ không có lương tâm của nó, nếu không cũng không làm ra chuyện tày trời như vậy.”

Hồ Tú Liên ngồi xuống mép giường: “Ông mắng nó thì có ích lợi gì. Hiện tại cũng chỉ có một cách này là có thể thử thôi, chúng ta đi qua cầu xin nó trước xem thế nào, nếu nó thật sự lòng dạ sắt đá thì đến lúc đó nhà họ Triệu đến nhà gây chuyện, chúng ta bảo người nhà họ Triệu đi qua tìm nó. Dù nói thế nào thì nó cũng là chị ruột của Ninh Lan, nào có thua kém gì cha mẹ ruột là chúng ta chứ? Trong tay nó có tiền, ở trường đại học cũng quen biết nhiều người có tiền, chúng ta bảo người nhà họ Triệu đến đòi tiền nó đi. Tóm lại là chúng ta không có gì cả, nhà họ Triệu có ép chúng ta c.h.ế.t cũng không có được một đồng tiền nào.”
 
Back
Top Bottom