Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 260



Bảy người trở lại ký túc xá phát hiện cửa mở chứ không đóng, đẩy cửa đi vào liền phát hiện Kim Văn Đan đã đến. Mối thù mách lẻo của học kỳ trước vẫn còn trong lòng mỗi người, cho nên mọi người thấy cô ta cũng không chào hỏi, chỉ coi như không nhìn thấy.

Trở lại ký túc xá vẫn chuyện trò líu ríu, kỳ nghỉ dài như vậy, bảy người tùy tiện mỗi người một câu cũng đủ nói thời gian rất lâu. Đêm nay Ninh Hương cũng không thêu thùa, hoàn toàn thả lỏng cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Ngồi nói chuyện một hồi lại có người tìm cô, cô rời ký túc xá, xuống lầu thì lại thấy được Sở Chính Vũ mà nguyên kỳ nghỉ này đều không gặp mặt. Cậu ấy vẫn là dáng vẻ như học kỳ trước, đứng trước ký túc xá các cô cũng hấp dẫn ánh mắt các bạn học nữ.

Ninh Hương đi đến trước mặt cậu ấy, thoải mái hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Sở Chính Vũ đưa cái hộp trong tay đến trước mặt cô, cười nói: “Không phải khai giảng sao, tôi đem chút đồ trong nhà đến trường học, tất cả bạn bè đều có phần, cũng giữ lại một ít cho cô.”

Ninh Hương có thể nhìn ra đây đại khái là đồ ăn, cũng có thể nhìn ra đây không phải đồ rẻ gì. Dù là bạn bè thì cô cũng không nhận những vật này, có qua có lại, trả lễ cho nhau cũng đủ đủ phiền phức, cô cũng không phải là người có tiền gì.

Qua lại với giá thành cao như vậy, hiện tại cô theo không nổi.

Cho nên cô cười cười nói: “Không cần, tôi không thích ăn đồ ăn vặt.”

Sở Chính Vũ vẫn đưa đến trước mặt cô: “Không thích thì đem về chia cho bạn cùng phòng ăn cũng được, cô xem tôi đã đem đến dưới lầu vậy rồi, cô không nhận thì tôi rất mất mặt.”

Ninh Hương vẫn là cười hoà nhã, nói chuyện dịu dàng: “Vậy chỉ có thể khiến anh mất mặt rồi.”

Sở Chính Vũ còn muốn nói gì đó tiếp, ánh mắt sững sờ nhìn Ninh Hương, nghẹn không nói ra lời. Cậu ấy nhìn Ninh Hương một hồi, quan sát ánh mắt và vẻ mặt cô, lát sau lại hỏi: “Thật sự không nhận hả?”

Ninh Hương lắc đầu: “Không nhận.”

Sở Chính Vũ hít nhẹ một hơi, đành phải tiếp: “Được thôi, vậy tôi đem về chia cho bạn cùng phòng ăn.”

Ninh Hương gật gật đầu: “Nếu không có chuyện gì khác vậy tôi quay về đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong cô vẫy vẫy tay với Sở Chính Vũ rồi quay người về ký túc xá, lễ phép khách sao đúng mực.

Sở Chính Vũ nhìn cô đi vào ký túc xá, tay bưng hộp đồ ăn vặt, hít một hơi thật sâu. Sau khi bóng dáng Ninh Hương biến mất ở cổng ký túc xá, cậu ấy mới quay người, có chút không vui quay về ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, cậu ấy thả hộp đồ ăn xuống, nằm uỵch xuống giường, thất thần tựa ở đầu giường.

Bạn cùng phòng tới đụng giường của cậu ấy một cái, hỏi: “Ỉu xìu vậy, bị lạnh nhạt sao?”

Ánh mắt Sở Chính Vũ trống rỗng xuất thần một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía người bạn cùng phòng này, lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ là tớ không đủ đẹp trai phóng khoáng? Hay là thành tích học tập của tớ không đủ ưu tú? Hoặc là bởi vì cô ấy vẫn còn trách tớ chuyện máy ghi âm?”

Ánh mắt của bạn cùng phòng kỳ lạ mà nhìn cậu ấy chằm chằm một hồi, suy đoán nói: “Anh em, lần này không phải cậu… bị bạn nữ khoa lịch sử kia... cự tuyệt chứ…”

Sở Chính Vũ thu hồi ánh mắt, thở dài rồi ánh mắt trống rỗng nói: “Tớ không thể hiện tớ có ý tứ kia đối với cô ấy, nhưng tớ cũng có thể nhìn ra được, cô ấy đối với tớ hoàn toàn không có ý tứ kia.”

Kỳ nghỉ thời gian dài không gặp, phản ứng khi Ninh Hương nhìn thấy cậu ấy rất bình đạm. Nhưng chỉ cần có một chút ý với cậu ấy ở phương diện đó thì khi cậu ấy cầm đồ đến tìm cô, trong ánh mắt của cô cũng sẽ tỏa ra kinh ngạc và vui mừng.

Kết quả cô không những không có biểu hiện như vậy mà ngay cả đồ cậu ấy tặng cũng không nhận.

Cậu ấy nâng hai tay lên đỡ đầu, lại đi suy nghĩ về cuộc đời.

* * *Ninh Hương quay về ký túc thì ngồi xuống trò chuyện cùng bạn trong phòng, sau đó thấy đã cũng đã đến giờ thì rủ nhau đi tắm rửa, đúng giờ lên giường đi ngủ, sắp xếp tâm trạng điều chỉnh trạng thái, sẵn sàng bắt đầu một học kỳ mới.

Ký túc xá bảy người, buổi tối cũng không có a nói chuyện với Kim Văn Đan, tất cả đều coi cô ta là không khí. Mà Kim Văn Đan cũng không chủ động bày tỏ thiện chí nói chuyện với bọn cô, đến giờ thì tự mình trèo lên giường ngủ, tiếp tục trạng thái của học kỳ trước.

Ngày hôm sau đúng giờ thức dậy rửa mặt ăn sáng rồi vào lớp, tất cả mọi người đều nhanh chóng bước vào trạng thái học tập của một học kỳ mới, có điều học kỳ này rõ ràng không căng thẳng như học kỳ trước.

Học kỳ 1 khi mới đến trường, vì trước đây đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian nên tất cả mọi người đều cố gắng học tập hết mình. Bây giờ đã quen với cuộc sống trường lớp, nhịp điệu về các mặt theo bản năng cũng chậm lại.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 261



Người khác tự dành cho mình thêm ít thời gian để giải trí và thư giãn, Ninh Hương thì dành nhiều thời gian hơn cho việc thêu thùa. Để làm ra các tác phẩm mới, cô còn rút thời gian đến thư viện đọc sách sưu tầm không ít tài liệu.

Đồng thời, cô cũng không quên vụ lộn xộn của nhà họ Ninh ở đại đội Điềm Thủy.

Một tuần sau khi khai giảng, chuyện Ninh Kim Sinh hoặc Hồ Tú Liên sẽ đến trường học tìm cô như Ninh Hương dự kiến không có xảy ra. Cô không biết là do Hứa Diệu Sơn ngăn lại, hay là có chuyện gì, cô cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó.

Đến chủ nhật, Ninh Hương lần này không đi tìm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân học kỹ thuật thêu thùa, buổi sáng ăn sáng xong cô quay về ký túc xá thêu thùa một lúc, muộn một chút thì đi ra ngoài, đến khoa kiến trúc tìm Lâm Kiến Đông.

Thời gian nghỉ hè anh đã giúp cô rất nhiều, đủ kiểu dày vò mấy đêm liền, cô đã nói sẽ mời anh đi ăn. Trước mắt cũng không biết có thể giúp anh được chuyện gì, dù sao mời anh ra ngoài ăn chút đồ ngon chắc sẽ không sai được.

Ninh Hương đeo cặp sách đến khoa kiến trúc tìm Lâm Kiến Đông, sua khi nhờ được người chuyển lời thì đứng dưới tầng đợi anh xuống, gặp được anh cô trực tiếp nói: “Hôm nay rảnh không, em mời anh đi ăn đồ đắt nhất, bây giờ đi luôn.”

Cuối tuần thì có việc gì được, không tự tìm việc cho mình thì sẽ không có việc. Lâm Kiến Đông nhìn cô cười một cái, tất nhiên là không từ chối, quay lại dọn dẹp một chút xong liền cùng cô ra khỏi trường.

Trước đây Lâm Kiến Đông nói muốn ăn đồ đắt nhất chẳng qua là vì không muốn Ninh Hương khách sáo với anh, bây giờ thật sự đi ra ngoài ăn, anh cũng không có yêu cầu gì, nghĩ chỉ cần ăn bát mì là được.

Nhưng Ninh Hương lại không phải chỉ nói đùa với anh, cứng rắn dẫn anh đến Đắc Nguyệt Lâu.

Sau khi vào quán ngồi, cô gọi mấy món kinh điển nhất của quán, như cá quế chiên xù, tôm tích, bánh tráng trộn táo tàu… …hai người ăn không được bao nhiêu, gọi hai ba món là đủ.

Sau khi gọi món xong, Ninh Hương không nhiều lời với Lâm Kiến Đông, trực tiếp cầm cặp lấy tất cả tài liệu mình sưu tầm được trong tuần này đặt đến trước mặt Lâm Kiến Đông để anh xem.

Trong lúc Lâm Kiến Đông xem, cô ở bên cạnh nói: “Em nghĩ xong rồi, em muốn làm một bức thêu thần nữ, đây mà một số tài liệu văn tự liên quan em sưu tầm được, còn có một ít tư liệu hình ảnh. Chúng ta có thể bắt đầu từ những cơ sở tài liệu này tự sáng tạo ra một bức tranh mới. Từ phụ kiện cho đến trang phục của nhân vật, dáng vẻ thần thái hoàn cảnh, đều có thể làm thiết kế của riêng mình. Ý nghĩ trước mắt của em là muốn làm kiểu nữ thần vũ y bay trong gió đó, quần áo nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp vô cùng kinh diễm.”

Lâm Kiến Đông vừa nghe vừa gật đầu, chậm rãi xem hết tài liệu mà Ninh Hương đưa anh. Sau khi xem xong anh lật lại xem kỹ một lần nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Hương nói: “Được, để anh tìm linh cảm xem, về anh sẽ vẽ thử một bức.”

Ninh Hương nhìn anh cười, “Được, anh cầm những tài liệu này về theo, kết hợp một chút với cách nghĩ của em, quay về thì tìm linh cảm thử vẽ phác thảo trước, đầu tiên chỉ cần phác thảo ý tưởng hình dáng sơ bộ là được, sau đó chúng ta lại thảo luận một chút về bản phác thảo này. Đợi thảo luận xong tất cả các chi tiết rồi lại quyết định để anh hoàn thiện một lần nữa.”

Lâm Kiến Đông gật đầu, “Được.”

Nói xong ý tưởng và thiết kế chung của tranh nữ thần, món ăn cũng đã lấy lên gần hết. Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông thu lại tất cả tài liệu, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, chủ đề lại chuyển sang ăn uống.

Bữa cơm này hai người ăn vô cùng thoải mái, cũng rất chậm rãi. Ăn cơm xong đi ra khỏi quán, mặt trời bên ngoài đã hơi nghiêng về nửa phía tây bầu trời. Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông cũng không đi dạo thêm nữa, cùng nhau bắt xe quay về trường.

Ngay khi đang đứng ở dưới tấm biển trạm xe chờ xe buýt, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đang nói chuyện, vô tình quay đầu lại liếc mắt nhìn, chợt nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc đang đi trên phố.

Giang Ngạn cùng Giang Nguyên mặc áo sơ mi hoa và quần ống loe, trên mặt đeo kính mát, trong tay còn cầm một cái máy ghi âm màu đỏ, trên người giống như treo bốn chữ lớn--------vô cùng vênh váo.

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân không nhìn thấy Ninh Hương đang đợi xe buýt, nghênh ngang đi trên đường, khí chất lưu manh đầy người. Ánh mắt Ninh Hương quét qua bọn nó một cái, rất nhanh liền thu lại, chỉ coi như không nhìn thấy bọn nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ngạn lớn hơn Ninh Ba Ninh Dương một tuổi, cũng học lớn hơn một lớp, bây giờ nên khai giảng học lớp chín. Học hết lớp chín sẽ phải thi cấp ba, với bộ dạng bây giờ của Giang Ngạn, sợ là đã xong rồi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 262



Giang Nguyên cùng Giang Hân cũng không khá hơn là bao, cả ngày bị Giang Ngạn lôi kéo lăn lộn như vậy, còn có tương lai gì đáng nói.

Ba đứa nhỏ này đến thành phố hình như cũng không có bạn bè gì, mấy lần nhìn thấy cũng chỉ có ba anh em đi cùng nhau, đi đến đâu cũng có nhau. Rõ ràng ở thành phố có nhà của riêng mình, nhưng dường như lại chưa từng hòa nhập vào thành phố này.

Ninh Hương không biết bây giờ bọn nó sống như thế nào, cũng không có hứng thú muốn biết.

Cô thu ánh mắt lại nhìn Lâm Kiến Đông, vẫn cùng Lâm Kiến Đông nói chuyện của mình.

Đợi đến khi xe buýt đến trạm, bọn cô lên xe mua vé quay về trường, thời gian còn lại còn nửa ngày, về đến trường còn có thể ngồi xuống làm rất nhiều việc. Lâm Kiến Đông quyết định quay về liền bắt đầu vẽ tranh, vẽ nữ thần.

Nhưng sau khi xuống xe còn chưa bước vào cổng trường thì dự định này của anh đã bị phá vỡ.

Sau khi xe buýt đến trạm, anh và Ninh Hương cùng nhau xuống xe. Từ trạm xe đi đến trường, khi sắp tới cổng trường, mắt anh vô tình quét qua một cái bỗng dừng lại, sau đó vô thức giơ tay bắt lấy cánh tay của Ninh Hương.

Ninh Hương vốn đang quay đầu nói chuyện với anh, bỗng bị anh kéo cánh tay như vậy, trong mắt cô hiện ra chút khó hiểu. Sau đó còn chưa đợi cô hỏi, Lâm Kiến Đông đã trực tiếp kép cô trốn sang bên cạnh.

Trốn xong, anh vươn đầu liếc nhìn cổng trường một cái mới lên tiếng nói: “Đấy có phải là mẹ em không?”

Ninh Hương thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác xám thô kệch đang đi loanh quanh ở trước cổng trường, không phải mẹ cô Hồ Tú Liên thì là ai. Quả nhiên vẫn đến tìm cô.

Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên đang loanh quanh trước cổng trường, không có cảm xúc nào khác, chỉ im lặng cười một cái. Sau đó cô cũng không có biểu hiện gì dư thừa, hít sâu một hơi nói với Lâm Kiến Đông: “Đi thôi.”

Vốn luôn chuẩn bị cho việc này, không ngờ lại để cô gặp phải dưới tình huống này thật, vậy thì cứ giải quyết thôi, tránh cho vướng đường các bạn học khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông không quay về trường nữa mà quay người đi ngồi xe tiếp, một đường đi đến quân đội, tìm được tổ duy trì trật tự báo cáo có người lén lút ở trước cổng trường đại học Đông Vu, luôn đứng ở trước cổng trường không biết muốn làm gì, để tổ duy trì trật tự nhanh chóng đi bắt người.

Tổ duy trì trật tự hành động rất nhanh, lập tức cho điều hai người đến đại học Đông Vu xem tình hình.

* * *

Hồ Tú Liên kéo dài một tuần mới đến Tô thành là vì Hứa Diệu Sơn vẫn luôn không làm thư giới thiệu cho bà. Một tuần nay bà chạy đến đại đội mấy lần nhưng Hứa Diệu Sơn vẫn không làm thư giới thiệu cho, chỉ nói không có việc thì không được vào thành phố.

Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh tức muốn chết, cảm thấy cả thế giới đều không để nhà họ sống yên. Về sau, thực sự không còn cách nào khác, Hồ Tú Liên liền trực tiếp lén chạy đến Tô thành, dù sao ngồi thuyền người khác vào thành phố cũng không cần giấy giới thiệu, chỉ cần không gặp phải kiểm tra là được.

Ninh Kim Sinh không có đến bởi vì trong nhà cần phải có một người đi làm công kiếm công điểm. Trước mắt trong nhà đã vô cùng khó khăn, nếu còn không đi làm công kiếm công điểm, thì thật sự là cả nhà ôm nhau c.h.ế.t đói mất.

Hồ Tú Liên chọn ngày chủ nhật này, dậy từ sáng sớm, bữa sáng cũng không ăn liền một mình lẻn lên Tô thành. Sau khi xuống thuyền bà vẫn luôn vừa đi vừa hỏi đường tìm đến cổng trường đại học.

Trên người bà không có thư giới thiệu, hơn nữa vừa nhìn là biết không phải giáo viên hoặc nhân viên nhà trường, tất nhiên không dám tùy tiện đi vào trong.

Bà bèn tùy tiện ngăn một học sinh ngoài cổng nhờ người ta vào trong chuyền lời, bảo bản thân đến tìm con gái, nói con gái bà là sinh viên khoa lịch sử khóa 77, tên là Ninh Hương.

Bây giờ khóa 78 cũng đã bắt đầu nhập học, trong trường có sinh viên hai khóa 77 và 78, số lượng nhiều hơn đầu năm nhiều, trong trường đi lại toàn là người, có mười mấy tuổi, có ba mươi tuổi.

Học sinh nhiệt tình giúp đỡ người khác, đặc biệt là thấy Hồ Tú Liên thành thực lo lắng tìm con gái liền vào trong đến khoa lịch sử giúp bà hỏi. Kết quả sau khi hỏi mới phát hiện Ninh Hương không ở trường, trong lớp và ký túc cũng không có.

Người đó còn có lòng ra ngoài nói cho Hồ Tú Liên, nói là Ninh Hương ra ngoài rồi, không ở đây.

Đều là người không liên quan đến nhau, người ta sẽ không lừa bà. Hồ Tú Liên lịch sự nói cảm ơn, trong lòng lo lắng không thôi. Bà còn phải vội vàng về nhà, mắt thấy mặt trời đang dần ngả về phía tây, lại không biết Ninh Hương khi nào quay về.

Không quay về thì bà chỉ có thể đợi ngoài cổng, nghĩ rằng cô sớm muộn gì cũng quay về, ở cổng chặn cô là được.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 263



Đợi một hồi, bà lo đến mức trán đổ mồ hôi, trong lòng không khỏi bắt đầu mắng Ninh Hương----------thứ không có lương tâm, bây giờ trong nhà thành như vậy mà nó không quan tâm chút nào, một mình ở thành phố hưởng thụ, chủ nhật còn ra ngoài chơi.

Cái đồ sói mắt trắng g.i.ế.c nghìn đao cũng không hết này cũng đáng làm con cái đáng được sống tốt.

Sau đó trong lòng bà đang mắng đén hăng say, khi mồ hôi trên trán đang chảy thành dòng, liếc mắt nhìn liền thấy cách đó không xa có hai người đàn ông mặc quân phục, trên người còn có súng.

Nhìn thấy hai người này cùng với hai cây súng, trong đầu Hồ Tú Liên “ong” một tiếng, bỗng chốc không quan tâm đến chuyện khác, quay người bỏ chạy. Kết quả bà không chạy còn được, sắc mặt hoang mang bỏ chạy lập tức bị hai người mặc quân phục đó nhìn thấy.

Hai người vốn còn đang băn khoăn không biết người lởn vởn quanh đây là ai, còn định đi kiểm tra, bây giờ thấy Hồ Tú Liên giống như bị điên vậy thì cũng không cần đi kiểm tra nữa, bọn họ trực tiếp đuổi theo Hồ Tú Liên. Dùng hết sức đuổi theo nửa dặm, hai người đã đè được Hồ Tú Liên xuống đất.

Một mặt dữ tợn áp bà xuống, trầm giọng hỏi: “Chạy cái gì?!”

Hồ Tú Liên bị hai người đè xuống đất không thể động đậy, thở hổn hển cả người phát run, trái tim như muốn nhảy ra khỏi họng. Bà hốt hoảng vô cùng, giọng run run: “Đồng chí, tôi đến thành phố để thăm người thân mà.”

Hai người đàn ông mặc quân phục kéo bà đứng dậy, để bà đứng yên, vẫn đen mặt trầm giọng hỏi: “Vào thành phố thăm người thân thấy chúng tôi thì bà chạy cái gì? Giấy giới thiệu đâu?”

Hồ Tú Liên cả người run như cầy sấy, mồ hôi trên trán rơi như nước chảy. Trời vốn đã nóng, bà lại xui xẻo gặp phải tổ duy trì gìn trật tự. Bà lảm nhảm hồi lâu, run giọng nói: “Giấy giới thiệu… …giấy giới thiệu… …trên đường đến bị mất rồi… …”

Hai người đàn ông mặc quân phục nghì ngờ nhìn bà một lúc, lại đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn Hồ Tú Liên nói: “Vật quan trọng như vậy còn có thể làm mất? Theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.”

Hồ Tú Liên bị tổ duy trì trật tự áp giải đi, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cũng liền đi ra. Không quan tâm nhiều đến chuyện Hồ Tú Liên nữa, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau quay về trường, Ninh Hương về ký túc xá thêu thùa, Lâm Kiến Đông thì quay về xem tài liệu tìm linh cảm vẽ tranh.

Ninh Hương trở về ký túc xá, lúc này chỉ có Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc ở trong ký túc, những người khác đều đã đi ra ngoài. Thấy Ninh Hương quay lại, Hồ Nguyệt quay đầu lại nói với cô: “Ninh Hương, vừa rồi có người đến chuyển lời nói mẹ cậu đến trường tìm cậu, đang ở ngoài cổng trường.”

Ninh Hương gật gật đầu, bình tĩnh đáp: “Tớ biết. “

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy cô trả lời như vậy, Hồ Nguyệt và Tống Tử Trúc đương nhiên cảm thấy cô đã gặp mẹ cô rồi, nên không hỏi thêm câu nào nữa. Nói cho cùng, chuyện phụ huynh đến trường tìm con không phải là chuyện gì lạ, không có gì phải hỏi.

Ninh Hương không nói nhiều, cô đặt cặp sách xuống xong rửa tay, bôi kem dưỡng ẩm lên tay, sau đó mở cửa tủ lấy vải thêu và chỉ thêu hoa ra, cố định vải thêu vào khung, tách chỉ rồi luồn kim, gạt hết suy nghĩ rối loạn nghiêm túc làm việc.

Sự xuất hiện của Hồ Tú Liên không ảnh hưởng gì đến cô, thậm chí ngay cả d.a.o động cảm xúc cũng không có. Nói đến, cô không phải là rất sợ Hồ Tú Liên tìm đến, mọi biện pháp phòng ngừa của cô chỉ là để giảm bớt rắc rối cho bản thân mà thôi.

Không ai thích rắc rối cả, nếu như có thể tự gạt bỏ trước một số rắc rối, thì điều đó tốt không gì bằng.

Hồ Tú Liên mạo hiểm vào thành phố để đến trường tìm cô , chẳng qua là cho rằng cô là một sinh viên đại học mình dát đầy vàng, xung quanh đều là những người có m.á.u mặt, cảm thấy cô cần mặt mũi, bị bà đe dọa sẽ đưa tiền.

Bàn tính này của bà đúng là đánh rất tốt, nhưng vẫn là tính sai rồi.

Ninh Hương có thể nghĩ ra biện pháp ngăn cản bà làm phiền, tự nhiên là sẽ lên kế hoạch trước, đối với cô mà nói giảm bớt phiền phức không có chỗ xấu nào, nhưng nếu vẫn không ngăn được phiền phức, thì cô cũng sẽ không bị Hồ Tú Liên uy h.i.ế.p giao tiền ra.

Hồ Tú Liên đến thì có thể gây rắc rối gì? Mắng cô không đưa tiền cho gia đình mắng cô bất hiếu? Các bạn xung quanh không ai gửi tiền về nhà cả, đều là hàng tháng trong nhà gửi tiền qua, có bạn còn là nhờ vợ ở nhà nuôi lợn gà cung cấp ăn học.

Mặc dù nhà trường sẽ cho một số phụ cấp sinh hoạt, nhưng nó hoàn toàn không đủ cho bữa ăn hằng ngày. Trong cuộc sống hàng ngày còn phải mua một số đồ dùng thiết yếu hoặc những thứ tương tự để xã giao với các bạn trong lớp, vậy thì lại càng không đủ.

Sinh viên đi học lấy đâu ra tiền? Thời đại này lại không thể đi làm thêm kiếm tiền được, cô có thể tự trang trải cuộc sống trong môi trường như này, không xin tiền gia đình đã là giảm bớt gánh nặng cho gia đình rồi.

Vậy thì Hồ Tú Liên có thể gây rắc rối vì chuyện gì nữa?

Vạch trần quá khứ của cô, nói rằng cô ấy đã từng ly hôn?

Làm sao, ly hôn phạm pháp à?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 264



Hồi đó, khi ở quê cùng Giang Kiến Hải ầm ĩ ly hôn, áp lực khi đó còn lớn hơn, người dân cả thôn đều coi cô như trò cười, coi cô như một kẻ mất trí. Vừa bước vào phường thêu liền có thợ thêu khuyên cô không nên làm vậy, sau khi ly hôn càng là bị người khác kỳ thị hơn một năm.

Hơn một năm sau khi ly hôn, chuyện ly hôn của cô mới được người trong thôn chấp nhận, mọi người không còn cho là chuyện lạ, nhưng vẫn coi thường cô. Ngoại trừ những thợ thêu học thêu thùa cùng cô, họ gạt bỏ thành kiến của mình và trở nên nhiệt tình với cô.

Dưới môi trường và bầu không khí đó, cô vẫn không sợ ánh mắt và lời đàm tiếu của những người đó, lặng lẽ làm tất cả những gì mình nên làm, từng bước một đi đến ngày hôm nay, bước đến chỗ này.

Chẳng lẽ trong khuôn viên đại học tự do và cởi mở hơn như vậy, trước mặt nhiều sinh viên đại học nhạy bén và sáng suốt như vậy, cô còn phải sợ những chuyện như thế sao? Vẫn cảm thấy loại chuyện này không ngẩng đầu lên được?

Cô thực sự không muốn gặp rắc rối, theo cô thấy, dồn ép gây rối chỉ là lãng phí sức lực lãng phí thời gian, có biện pháp tránh thì tất nhiên phải tránh trước. Nhưng nếu rắc rối thực sự không thể ngăn được, cô cũng tuyệt đối sẽ không sợ hãi lùi bước.

Muốn dùng những thứ này uy h.i.ế.p khiến cô thỏa hiệp, cửa cũng không có!

Bây giờ Hồ Tú Liên dám đến tìm cô, cô liền dám báo cho đội duy trì trật tự bắt bà. Kể cả sau khi cải cách mở cửa, người dưới nông thôn không còn bị cản trở vào thành phố nữa, chỉ cần Hồ Tú Liên dám đến quấy rối cô, cô vẫn dám gọi cảnh sát, để cảnh sát đến bắt bà.

Vào cuối năm nay, sẽ có nhiều thay đổi về chính sách trong cải cách mở cửa, trong khi tư tưởng cởi mở xã hội được nới lỏng, tội phạm côn đồ sẽ được bổ sung vào luật hình sự quốc gia vào năm tới. Mọi trường hợp tụ tập đánh nhau, gây gổ cãi vã, gây rối trật tự công cộng đều là tội côn đồ, cảnh sát sẽ xử lý.

Ở một nơi như trường đại học, là nơi họ muốn làm xằng làm bậy là có thể làm?

Ninh Hương ngưng thần tĩnh tâm tập trung vào đường kim mũi chỉ của mình, kim thêu di chuyển vô cùng nhanh trên vải thêu, tán ra màu sắc từng chút một, cũng từng chút một trải ra bức tranh mới về cuộc sống.

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên bị đội duy trì trật tự áp giải về để tiếp nhận điều tra, ở trong đội duy trì trật tự nửa ngày, cả người run bần bật. Không phải bà chưa từng nghe đến chuyện này, có người vào thành phố làm mất giấy giới thiệu, bị kiểm tra đột xuất bắt được, khi bỏ chạy suýt thì mất mạng.

Bà dọc đường rất cẩn thận, lúc đến trường cũng rất bình tĩnh thành thật, chỉ lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, nghĩ đến việc chặn lại Ninh Hương, lại kéo cô sang một bên ép cô đưa tiền là xong. Ninh Hương nhất định không muốn mất mặt trong trường học, trong lòng có cố kỵ, cho nên nhất định sẽ đưa tiền cho bà.

bà không nghĩ mình sẽ xui xẻo gặp phải tổ duy trì trật tự, kết quả ai biết ở ngoài cổng trường đại học còn chưa đợi được Ninh Hương quay lại, bà lại gặp phải tổ duy trì trật tự đi kiểm tra trước chứ. Lúc đó bà cũng hoảng sợ chột dạ nên bỏ chạy, nếu không chạy thì có lẽ đã không bị bắt.

Sau nửa ngày điều tra, tổ duy trì trật tự nhận thấy bà không phải là người xấu, chỉ là không được sự cho phép của đại đội đã lẻn vào thành phố, vì vậy họ cũng chỉ phê bình giáo dục bà một hồi, đưa bà trở lại đại đội Điềm Thủy.

Cứ như vậy, Hồ Tú Liên cũng bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, về đến nhà thì nằm run trong lán nửa ngày không ra.

Ninh Kim Sinh buổi tối đi làm về, nhìn thấy bà nằm trong lán phát run, quay về rồi cũng không nấu cơm, trong nồi bên ngoài cũng không có gì. Ông thò đầu vào lán, đè nén cảm xúc hỏi Hồ Tú Liên “Lấy được tiền rồi?”

Nghe thấy tiếng của chồng mình, trong lòng Hồ Tú Liên tức khắc nhẹ nhõm hơn một chút nhưng giọng nói vẫn còn hơi run, nhấc đầu lên nói với Ninh Kim Sinh: “Tôi ngay cả người còn chưa gặp được đã gặp phải tổ duy trì trật tự, bị ép xuống đất suýt thì chết.”

Nghĩa là không lấy được tiền, Ninh Kim Sinh không kìm được cảm xúc nữa, bực bội lại không kiên nhẫn, cau mày nói với bà: “Vậy bà nằm đây làm gì? Còn không đi nấu cơm, đi làm cả ngày về cũng không có miếng cơm ăn.”

Hồ Tú Liên vội vàng gắng sức đứng dậy, chuẩn bị đi vo gạo. Đứng dậy bước đi mà hai chân cứ run lẩy bẩy, run đến nỗi không ngừng được. Khi vo gạo tay cũng run, làm nước vo gạo văng tung tóe trong chậu.

Bà là một phụ nữ thôn quê, căn bản chưa bao giờ đi ra ngoài, không có người thân ở thành phố, và cũng chưa bao giờ lên thành phố. Ai biết lần đầu tiên gánh áp lực đi ra ngoài đã bị tổ duy trì trật tự bắt nhốt nửa ngày, chẳng phải sợ c.h.ế.t đi được à?

Bà vẫn nhớ chuyện địa chủ Đẩu Đẩu Ngư Bá trước đây, nhớ người ta kể là người đó suýt mất mạng vì không có giấy giới thiệu. Bị nhốt nửa ngày đã đủ khiến bản thân sợ hãi, thậm chí còn nghĩ rằng bản thân không trở về được.

Ninh Kim Sinh thấy bà như vậy càng tức giận, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không làm được chuyện gì nên hồn.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 265



Tự bản thân Hồ Tú Liên cũng thật sự cảm thấy mình chính là một người vô dụng, gặp chút chuyện đã bị dọa sợ mất hồn nên bà cũng không phản bác lại cái gì. Vo gạo xong cho vào nồi bắc lửa lên, chuẩn bị nấu cháo.

Ngọn lửa dưới đáy nồi vừa cháy, Ninh Ba Ninh Dương lại đem gương mặt đầy thương tích trở lại. Vừa nhìn đã biết là lại đánh nhau với người ta, nhưng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên còn chưa kịp nói gì, hai người đã bước vào lán cầm cặp sách trên lưng ném mạnh xuống đất, hét trước một tiếng, “Bọn con không đi học nữa! “

Hồ Tú Liên đi một chuyến công cốc từ Tô thành về, còn bị dọa thành bộ dạng giống quỷ như vậy đã đủ khó chịu rồi, thấy hai thằng nhóc này còn gây thêm chuyện, Ninh Kim Sinh không kiềm chế được nữa, đi lên đá cho mỗi thằng một cái làm cho cả Ninh Ba và Ninh Dương suýt ngã.

Sau khi đá xong Ninh Kim Sinh còn dùng ánh mắt cùng gương mặt hung dữ nhìn chằm chằm Ninh Ba Ninh Dương một hồi, sau đó gắt gỏng nói: “Mỗi ngày ngoài việc đánh nhau gây chuyện, chúng mày còn có thể làm gì? Không muốn học thì dẹp, ngày mai cùng tao ra đồng làm việc!”

Nghe thấy vậy, Hồ Tú Liên có chút sốt ruột, bà rút củi dưới đáy bếp, quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh nói:” Con trai không đi học sao mà được? Nhất định phải đi học biết chữ, nếu không học sẽ có rất nhiều bất tiện.

Ninh Kim Sinh bây giờ đang vô cùng tức giận, Hồ Tú Liên lên thành phố không lấy được tiền về, còn lãng phí mất số tiền đi đường, tiền học phí của Ninh Ba Ninh Dương đã kéo dài một tuần chưa nộp, còn đi học cái gì?

Lúc khai giảng thì nghĩ cứ đến trường học trước, đợi đến khi lên thành phố lấy được tiền rồi thì sẽ nộp, chuyện đi học của Ninh Ba Ninh Dương sẽ không bị ảnh hưởng. Kết quả bây giờ thì sao, vấn đề này đã căn bản không có cách nào giải quyết được!

Ninh Kim Sinh nín thở còn chưa lên tiếng, Ninh Ba đã lại cáu kỉnh nói: “Dù có làm ruộng cả đời thì con cũng sẽ không đi học!”

Thằng bé gắt gỏng hét lên như vậy làm Hồ Tú Liên cũng muốn đi lên tát cho nó hai cái.

Ninh Kim Sinh tức đến cởi dép ra định đánh, Ninh Dương lại vội vàng nói: “Học phí đã kép dài một tuần, những người khác trong lớp tuần trước đã nộp hết, chỉ còn lại hai bọn con. Giáo viên chủ nhiệm hôm nay tức giận, trong lớp học yêu cầu cả hai bọn con đứng dậy, hỏi khi nào thì đóng học phí, nếu không đóng thì thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. “

Nghe vậy, trong lòng Hồ Tú Liên chùng xuống, bà cau mày nhìn Ninh Ba Ninh Dương, “Giáo viên chủ nhiệm kiểu gì vậy, làm gương cho người khác là như này sao? Ngày mai mẹ sẽ cùng hai đứa đến trường tìm anh ta hỏi xem anh ta dựa vào cái gì mà nói như vậy!”

Ninh Dương bĩu môi, “Tuần trước đã giục chúng ta mấy lần rồi, trường học cũng sẽ thúc giục thầy ấy, trường học cũng không phải thầy ấy mở, mẹ tìm thầy ấy thì có tác dụng gì? Mẹ còn đi trường học đi gây rắc rối với giáo viên, lại làm cho người khác cười nhạo chúng ta! Bọn con mỗi ngày ở trường đều bị người ta cười nhạo. Nhà họ Triệu có mấy người đang lớp 9, không có chuyện gì lại đến bắt nạt bọn con, tan học còn chặn đường bọn con, đánh nhau thì giáo viên chỉ mỗi phê bình bọn con! Bọn con không muốn đi học nửa, một ngày cũng không muốn đi nữa ! “

Nghe những lời này, Ninh Kim Sinh nắm chặt dép trong tay, cuối cùng không đánh vào m.ô.n.g thằng nào cả, đến cùng rốt cuộc chịu không nổi nữa, bực bội ném dép xuống đất. Tuy nhiên dù có ném mạnh đến đâu cũng không thể làm nguôi ngoai sự căm phẫn tức giận trong lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả thế giới đều đang làm khó họ!

Hồ Tú Liên cũng không nói nên lời nữa, thấy ngọn lửa dưới đáy bếp sắp tắt, bà hoàn hồn bận rộn thêm củi vào đáy lò. Nhịn rồi lại nhịn nước mắt liền rơi xuống, thế là vừa nhóm bếp vừa hít mũi lau nước mắt.

Ninh Kim Sinh ngồi bên cạnh bình tĩnh lại một lúc, nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại bỗng lại quát lên với Hồ Tú Liên: “Khóc gì mà khóc?! Khóc thì có tác dụng gì?! Để bà đến Tô thành một chuyến, ngoài việc tốn phí đi đường thì chuyện gì cũng không thành! “

Hồ Tú Liên bị ông quát lên đến mức mím chặt môi, đưa tay lên lau nước mắt, ngăn mình không khóc.

Ninh Kim Sinh lại thở hổn hển một lúc, nhưng khí huyết vẫn xông l*n đ*nh đầu không nén xuống được.

Trên đầu không có mái che, nếu có mái che chắc ông cũng lật ngược nó lên rồi!

Sau một hồi ông kêu Ninh Ba nhặt giày lại, đợi Ninh Dương nhặt giày về ông liền cầm lấy giày xỏ vào chân, ngồi nín thở một hồi mới ngẩng đầu nhìn Ninh Ba Ninh Dương nói: “Tao thấy không thể trông cậy vào đồ sói mắt trắng chị cả bọn mày được nữa, vẫn còn ít tiền mượn từ đội sản xuất, đủ cho học phí của một người, sau này một người ra đồng làm việc kiếm công điểm, còn người kia đi học. “

Hồ Tú Liên ở bên cạnh cảm thấy lòng đau như bị d.a.o cắt, vừa rồi bị quở trách, hiện tại cũng không dám khóc nữa.

Ninh Ba Ninh Dương nhìn Ninh Kim Sinh, đồng thanh hỏi: “Ai đi học?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 266



Ai sẽ đi học?

Ninh Kim Sinh nhíu mày suy nghĩ một lúc, giống như đang phải đối mặt với một quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông liếc mắt nhìn Ninh Ba, Ninh Dương một cái, rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Ninh Dương đi học, Ninh Ba con là anh, con ở lại cùng cha và mẹ con cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình và trả nợ, thành tích của Ninh Dương tốt hơn một chút, thì để cho Ninh Dương đi đến trường học.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đầu bởi vì ở trường bị thầy giáo gọi đứng dậy yêu cầu nộp học phí đã rất mất mặt, lại bị các bạn học chê cười, bắt nạt, rồi bị đánh vào mặt, hai người Ninh Ba và Ninh Dương cũng không muốn đi học, cho nên lúc về đã ném cặp sách để trút giận một trận.

Nhưng Ninh Kim Sinh lại rất nghiêm túc, nếu hai thằng bé này thật sự không cần đi học nữa, hai đứa nó sẽ không tức giận giống như lúc nãy, sẽ bình tĩnh lại, không còn tức giận giống như hai con sư tử nhỏ nữa, cũng không cần để ý chuyện bị đuổi học nữa.

Hơn nữa trong lòng Ninh Ba cảm thấy khó chịu, khó chịu nhất với cái câu thằng bé là anh của Ninh Kim Sinh. Thằng bé và Ninh Dương là song sinh, nó chỉ ra sớm hơn Ninh Dương hai mươi phút, sao lại phải là anh nhường cho em?

Thừa nhận là thành tích của Ninh Dương hơn thằng bé một chút, nhưng thành tích của thằng bé cũng không kém hơn so với Ninh Dương là bao, thành tích học tập của hai người ở lớp cũng không chênh lệch lắm, điểm của Ninh Ba chỉ có kém một chút.

Bây giờ đang là kỳ thi đại học, tất cả mọi người đều đi học, đều muốn thi đỗ đại học để thay đổi số phận. Hơn nữa nhà bọn họ còn có Ninh Hương đang là sinh viên, sau khi Ninh Hương thi đỗ đại học muốn vẻ vang bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ai cũng tâng bốc.

Thấy Ninh Ba, Ninh Dương không nói gì, Ninh Kim Sinh nâng mắt lên hỏi lại: “Có ý kiến gì không?”

Ninh Ba nín thở, xoay người tùy tiện tìm một chỗ trên mặt đất ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ninh Dương muốn học thì cứ để Ninh Dương học...”

Ninh Dương nhìn ra Ninh Ba có tâm sự, thằng bé đứng ngẩy ngẩy ngón tay cái của mình một lúc, hít một hơi, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Cha, nếu không thì để cho Ninh Ba đi học đi... Con có thể làm việc để kiếm sống...”

Chỉ cần trong nhà có nhiều con, thì chưa bao giờ tồn tại chuyện một ly nước có thể giữ được thăng bằng. Không có Ninh Hương cùng với Ninh Lan, bây giờ chỉ cần nhìn Ninh Ba và Ninh Dương, trong lòng Ninh Kim Sinh quả thật là thích Ninh Dương hơn.

Bởi vì lúc nhỏ Ninh Dương ngoan ngoãn và nghe lời hơn, bình thường gây chuyện cũng đều là do Ninh Ba dẫn đi. Hoặc là có rất nhiều người có tính cách như vậy, luôn thích con út trong nhà, theo bản năng sẽ ưu ái em út trong nhà hơn.

Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều không nói gì, Ninh Ba nghịch cành cây trong tay bộ dáng rất nghe lời nói: “Ngày mai anh không đi học nữa, cha cho em đi thì em phải đi, về sau cả nhà chúng ta đều dựa hết vào em.”

Ninh Dương nói: “Nhưng mà...”

Ninh Ba đột nhiên lại tức giận, đứng phắt dậy ném cành cây trong tay thật mạnh xuống đất, tức giận nói: “Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Cho em đi thì em cứ đi đi!” Đã được lợi lại còn ra vẻ!

Ném cành cây xuống đất, nói xong lời này, Ninh Ba liền xoay người rời đi.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên từ đầu đến cuối đều không nói gì, Ninh Dương xoay người đuổi theo.

Đuổi theo Ninh Ba đến bờ sông, Ninh Dương ngồi xổm xuống đối diện với thằng bé nói: “Anh, nếu anh muốn đi học thì anh cứ đi đi, em thật sự không muốn đi học tiếp. Mỗi ngày ở trường học không thể ngẩng đầu lên nổi, mấy người nhà họ Triệu không có việc gì cũng tới gây phiền phức, em căn bản không đánh lại bọn họ. Mọi người đều biết chuyện gia đình chúng ta, đều xem thường chúng ta.”

Ninh Ba nhìn ánh nắng hoàng hôn chiếu trên mặt sông, híp mắt nói: “Anh không đi, cha bảo ai đi thì người đó phải đi.”

Ninh Dương nhìn sườn mặt thằng bé một lúc, thu lại tầm mắt cúi đầu ngẩy ngẩy ngón tay, không nói nữa.

....

Hồ Tú Liên chịu đựng một bụng uất ức, bực bội đi nấu cháo, vừa đúng lúc Ninh Dương và Ninh Ba từ bên ngoài quay về. Bây giờ cuộc sống trong nhà cực kỳ khó khăn, nợ nần bên ngoài, cơm chiều cũng chỉ có thể ăn cháo nhạt với vụn dưa muối.

Vì tiết kiệm tiền, bát đũa cũng chỉ mua hai bộ, cho nên mỗi lần ăn cơm, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều để cho Ninh Ba, Ninh Dương ăn trước. Đợi hai thằng bé ăn xong, rửa sạch bát rồi hai vợ chồng bọn họ mới cùng nhau ăn.

Ninh Ba, Ninh Dương cơm nước xong lại đi ra ngoài, hai người Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim sinh bê bát cơm ngồi ở trên đống gạch vụn, một bên từ từ ăn cháo, một bên gắp vụn dưa muối trong lọ ăn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 267



Ăn một lúc, Hồ Tú Liên nhìn Ninh Kim Sinh thử dò hỏi: “Có muốn đi tìm Hứa Diệu Sơn lần nữa không? Rốt cuộc tại sao anh ta lại không đưa thư giới thiệu để cho chúng ta vào thành phố chứ? Chúng ta vào thành phố tìm con gái cũng không được sao?”

Nghe thấy vậy, Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu, không cần suy nghĩ nói: “Quên đi, muốn tìm thì bà đi mà tìm, nhà họ Lâm bà không thể nào dây vào, còn Hứa Diệu Sơn. Anh ta là bí thư đại đội, anh ta là người quản lý, anh ta muốn thế nào mà chẳng được.”

Nếu trong thôn này ai cũng có thể đến tìm Hứa Diệu Sơn để gây phiền phức, thì Hứa Diệu Sơn còn làm bí thư đại đội để làm cái gì? Buổi họp trước bầu anh ta làm bí thư đại đội, chính là vì anh ta có khả năng quản lý được người dân trong thôn.

Hồ Tú Liên bực bội nghĩ mà muốn rơi nước mắt, nhưng sợ Ninh Kim Sinh chê phiền, lại cố gắng nhịn xuống. Bà và vào miệng một miếng cháo to, không cần nhai lâu, ngậm trong miệng từ từ nuốt xuống, nuốt cả nước mắt đắng chát vào trong bụng.

Nuốt xuống bà hít mũi một cái nói: “Đúng là nuôi được hai kẻ súc vật.”

Ninh Kim Sinh thật sự không muốn nói những lời này, ông cũng rất mệt mỏi. Trước đây làm gì cũng để cho Ninh Hương trả tiền, cái gì cũng phải dựa vào cô, cố gắng tỏ ra không biết thế nào là xấu hổ, để cho cô chu cấp mọi thứ trong nhà.

Chỉ là chèn trái ép phải, tất cả biện pháp đều đã sử dụng hết, không một cách nào là thành công, Ninh Kim Sinh cảm thấy bản thân bây giờ thật sự quá là mệt mỏi, không còn hơi sức để đi chèn ép tiếp nữa.

Nếu có thể thành công nếm được quả ngọt một lần thì cũng có sức lực mà đi chèn ép tiếp, nhưng hết lần này đến lần khác một lần cũng không thành công, cho dù một chút quả ngọt cũng không chưa từng được nếm, nhiều lần nuốt trái đắng cũng không xong.

Làm gì có ai cứng đầu đến mức gặp khó khăn cũng không quay đầu lại, gặp phải nhiều chuyện như vậy, thật sự mệt mỏi, không muốn thử nữa.

Mệt đến mức muốn buông xuôi cuộc sống này, không muốn suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa.

Ông cùng Hồ Tú Liên đúng là sinh ra và lớn lên ở nông thôn, chưa từng trải qua chuyện lớn nào trong đời, cũng không có đủ thông minh và kiến thức. Trong lòng ông rất mệt mỏi, nhận ra bọn họ có uốn nắn Ninh Lan như thế nào, căn bản cũng đấu không lại được Ninh Hương.

Gặp phải đứa con gái lòng dạ cứng rắn như thế này, chỉ có thể ngậm chặt quai hàm mà nuốt xuống bụng, tự cảm thấy xui xẻo.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người nhà họ Ninh tỉnh dậy ở trong phòng.

Hồ Tú Liên làm nóng cơm sáng, một nhà bốn người tùy tiện rửa mặt một cái rồi đến ăn cơm. Cơm nước xong Ninh Kim Sinh đặt vào tay Ninh Dương sáu đồng tiền, tinh thần suy sụp nói với thằng bé: “Giữa trưa về nhà ăn cơm, không được tiêu đến phí sinh hoạt.”

Ninh Dương gật gật đầu, cầm trong tay toàn bộ tiền ở trong nhà, lưng đeo cặp sách đi đến trường.

Lúc thằng bé khoác cặp sách đi, Ninh Ba nhìn theo bóng dáng thằng bé một lúc lâu, thẳng cho đến khi bóng dáng thằng bé biến mất trong tầm mắt. Đợi đến khi Ninh Ba thu tầm mắt quay đầu lại, Ninh Kim Sinh lại nói với thằng bé: “Bắt đầu làm việc đi.”

Giọng nói Ninh Ba buồn bã nói: “Vâng.”

...

Ninh Hương đang trải qua cuộc sống của học kỳ hai đại học, không sóng gió nhiều như học kỳ một, chủ yếu là tất cả mọi người đều đã thích nghi được với cuộc sống đại học. Chỉ có nhân tố bất ổn duy nhất là Kim Văn Đan, vừa khai giảng được một tuần đã thu dọn đồ đạc dọn ra khỏi ký túc xá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bị mọi người trong ký túc xá cô lập cũng không thoải mái gì, cô ta mà không tìm cố vấn học tập để bàn bạc chuyện dọn ra khỏi ký túc xá, khẳng định sẽ không thể sống thoải mái trong ba năm rưỡi tới. Không ai muốn ngày nào cũng phải gặp mấy chuyện như thế này, cho nên cô ta dọn ra khỏi ký túc xá là cách giải quyết tốt nhất.

Chủ yếu vẫn là mâu thuẫn giữa đám người Ninh Hương các cô với Kim Văn Đan không thể hòa giải được, căn bản không có khả năng lại hòa thuận với nhau được. Nếu là những mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, cãi nhau còn chưa tính, cứ nâng cao vấn đề lên thật sự khiến cho người khác không thể nào chịu được.

Sau khi Kim Văn Đan chuyển đi rồi, không khí của ký túc xá lại càng thêm vui vẻ. Tuy rằng bình thường trong bảy người cũng sẽ có một chút xô xát nhỏ, nhưng căn bản không có làm ầm vấn đề lên, mọi người nhường nhịn, bao dung nhau một chút là được.

Cuộc sống đại học có thể nói là vui vẻ nhất, cũng là nhàm chán nhất, đều làm những việc hàng ngày từ mùa này sang mùa khác. Đương nhiên cuộc sống của Ninh Hương vẫn như vậy, đọc sách, học tập, thi, giải quyết việc trên lớp, thời gian còn lại thì thêu.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 268



Sau khi Lâm Kiến Đông cầm tài liệu quay về, suy nghĩ ý nghĩa một vài ngày, vẽ ra một hình phác thảo thô và đơn giản.

Sau khi bức vẽ hoàn thành anh vội đem tới cho Ninh Hương xem, hai người cùng nhau cân nhắc và thảo luận, trong bức vẽ phác thảo, từ tư thế, dáng vẻ của nhân vật, đến quần áo và đồ trang sức, cùng với bối cảnh, đều phải thay đổi và sửa lại từng chút một.

Mặc dù Lâm Kiến Đông có ý tưởng và có thể vẽ, nhưng về mặt các chi tiết của trang phục, vẫn không thể hiểu được bằng Ninh Hương. Mặc dù nữ thần không cần phải giống với một người nào cụ thể trong triều đại xưa, nhưng cũng không thể cách tân vượt qua khỏi văn hóa của Trung Quốc.

Trao đổi ý tưởng với Ninh Hương xong, Lâm Kiến Đông đem lại bản phác thảo, bắt đầu phác thảo bản vẽ thứ hai.

Ngoại trừ học tập, thêu thùa, rồi cùng phác thảo với Lâm Kiến Đông, Ninh Hương cũng không quên học thêm kỹ thuật mới cùng với Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân, đến cuối tuần vẫn mua đồ rồi đi nhờ xe đi tìm hai vị đại sư, dành thời gian học nghệ.

Chủ yếu bây giờ cô học hai bà cách thêu chân dung người, đây là môn khó nhất trong nghề thêu.

Đương nhiên, tranh thêu chân dung người cùng với bản vẽ phác thảo cô định sáng tác không giống nhau. Bản phác thảo nữ thần là từ bản vẽ, phối hợp nhan sắc cùng phong cách đều có thể thoải mái, tự do hơn, cái cảm giác cổ phong mang theo tiên khí, nhưng tranh thêu chân dung người lại phải tả thực một cách vô cùng chính xác.

Cho dù khóe mắt có một nếp nhăn, cũng phải thể hiện một cách sống động và hoàn hảo.

Bởi vì được nghỉ, Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân đã lâu không gặp Ninh Hương, nhìn thấy cô đương nhiên cực kỳ vui vẻ. Đúng lúc Chu Văn Khiết hôm nay không có chuyện gì, vì thế ba người ngồi tụm lại một chỗ đến nửa ngày, tán gẫu mọi chuyện về thêu thùa.

Tuy rằng rất muốn ngồi lại với các bà nhiều hơn một chút, nghe các bà nói nhiều hơn về thêu, học được nhiều thứ hơn, nhưng Ninh Hương vẫn không làm phiền các bà lâu, đến tối trở lại trường học.

Vẫn còn một chuyến xe bus duy nhất để quay về trường học, sau khi lên xe tìm được một hàng ghế cuối ngồi xuống, lấy sách vở từ trong túi xách ra, định đọc sách dọc đường trở về trường học, tận dụng khoảng thời gian này.

Bởi vì cô còn phải thêu, cho nên thời gian học bình thường thường ít hơn người bình thường một chút, cho nên cô đều phải tận dụng những khoảng thời gian thừa thãi như thế này, bởi vậy nên mỗi ngày đều bận bịu không hết việc.

Sau khi xe bus chạy qua hai trạm dừng, Ninh Hương vẫn cúi đầu đọc sách như cũ. Xe bus dừng cũng không khiến cô bị phân tâm, thời điểm cô đang nghiêm túc đọc sách, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Lại đi thăm người thân sao?”

Giọng nói rất quen, Ninh Hương ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt của Sở Chính Vũ.

Gặp người quen chào hỏi qua lại, Ninh Hương cười với Sở Chính Vũ một cái: “Đúng vậy, anh lại từ nhà đến trường à?”

Sở Chính Vũ gật đầu: “Bình thường tôi hay đi học vào lúc này.”

Ý của cậu ấy là cậu ấy chỉ tình cờ gặp Ninh Hương, nhưng quả thật lần này không phải. Cuối tuần trước cậu ấy đến đây đợi trước một tiếng, đợi ba bốn tuyến xe cũng không gặp Ninh Hương, cậu ấy mới lên xe đến trường học.

Cuối tuần nào cũng đến đợi ở đây sớm hơn một chút, cuối tuần này cậu cũng đợi được.

Vô tình gặp trên xe chỉ nói chuyện phiếm, thấy không tiện đọc sách, Ninh Hương cũng đem sách gấp lại cất vào cặp, nói chuyện phiếm cùng với cậu suốt dọc đường. Chuyện mà cô và Sở Chính Vũ nói cũng chỉ là những chuyện đơn giản, thú vị và vui vẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tâm sự cả ngày cũng coi như được thả lỏng, rất nhanh xe bus đã tới trạm dừng gần trường học.

Ninh Hương cùng Sở Chính Vũ cùng nhau xuống xe quay về trường học, sau khi vào đến trường học, Sở Chính Vũ lại nói với Ninh Hương: “Đúng lúc bây giờ cũng đang là bữa tối, đến căn tin ăn đi, tôi mời cô bữa tối.”

Quả thật Ninh Hương cũng muốn đi ăn cơm tối,nhưng lại không muốn cậu ấy mời. hôm nay cậu ấy mời cô, ngày mai cô lại phải nghĩ cách trả lại, hai người cũng không cùng khoa nên hơi phiền phức, cho nên cô nói: “Tính riêng đi.”

Tuy rằng mỗi lần Ninh Hương nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng nghe chắc như đinh đóng cột, căn bản không muốn nhường đường sống cho người khác. Vì thế Sở Chính Vũ cũng không nhường nhịn nữa, cùng Ninh Hương đi lấy cơm tìm chỗ ngồi xuống ăn.

Lúc ăn cơm cậu ấy suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi Ninh Hương: “Có phải cô vẫn giận tôi về chuyện máy ghi âm không? Tôi cũng chỉ nghĩ có đồ tốt muốn chia sẻ với cô một chút, không nghĩ muốn hại cô.”

Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này, Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Không có, chuyện này đã là quá khứ, người mách lẻo mọi người trong ký túc xá với cố vấn học tập đã chuyển đi rồi, sao tôi có thể trách cậu được chứ?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 269



Đúng thật là nghĩ nhiều mà, Sở Chính Vũ lại thử hỏi lại: “Vậy vì sao cô luôn từ chối tôi?”

Ninh Hương chớp chớp mắt mấy cái nhìn cậu ấy, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Không phải là bình thường sao, tôi khẳng định không thể nhận đồ của anh được, hoặc là không có việc gì cũng để cho anh mời tôi một bữa cơm được, là bạn bè thì cũng không thể tùy tiện ăn đồ ăn của người khác và tiêu tiền của họ được, không phải sao?”

Sở Chính Vũ nghe rõ ràng từng lời của cô, đè thấp giọng nói: “Cũng chỉ có thể... là bạn bè thôi sao?”

Nghe như vậy, Ninh Hương bất ngờ, lại chớp chớp mắt nhìn cậu ấy. Sau đó cô rất nhanh đã hiểu được hàm ý trong lời nói của cậu là gì, vì thế cô thu lại ánh mắt cúi đầu xuống, không nói gì.

Sau khi nuốt mấy miếng cơm xuống, cô lại ngẩng đầu lên, không né tránh cũng không xấu hổ hay ngượng ngùng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Mỗi ngày tôi đều bận rộn nhiều việc, ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải nhanh hơn người khác, cho nên không còn thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Không đợi cho Sở Chính Vũ mở miệng, cô còn nói: “Tôi và anh không giống nhau, gia đình của tôi rất nghèo, tôi đi học cũng không ai chu cấp cho, chi tiêu ăn uống mỗi ngày đều phải tự mình lo, phải nỗ lực rất nhiều mới có thể miễn cưỡng sống mà không bị vất vả. Tôi bỏ họ từ năm lớp hai, vẫn mơ ước được đi học lại, tôi đến trường để học chứ không phải là đến nói chuyện yêu đương.”

Sở Chính Vũ bị cô nói mà nghẹn họng một lúc lâu, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tôi không muốn ở cùng một chỗ với cô để trêu đùa, chúng ta không thể cùng nhau học tập sao? Tôi cũng có thể chăm sóc cô, cho cô cuộc sống không phải khó khăn nữa.”

Ninh Hương cười một chút, ánh mắt cùng giọng nói nhẹ nhàng, lời nói lại vô cùng kiên định: “Cảm ơn, tôi không cần người khác phải chăm sóc tôi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình. Tự bản thân mình kiếm tiền, trong lòng mới có thể yên tâm được.”

Bản thân Sở Chính Vũ đi học đều là dùng tiền của gia đình, cho dù cậu ấy có dùng tiền của bản thân mình, thì Ninh Hương cũng không cần cậu ấy phải chăm sóc. Cô không muốn vì chuyện này mà dựa dẫm vào người khác, kiếp trước trải qua khiến cô rất ghét cái loại chuyện này.

Bởi vì kiếp trước cô không có công việc, phải chìa tay xin tiền Giang Kiến Hải để mua đồ ăn, mua đồ dùng hàng ngày, hoặc là mua cho mình ít đồ gì đó, cho nên Giang Kiến Hải cảm thấy anh ta đang nuôi cô, không cho cô lấy một chút danh dự hay tôn trọng nào của con người.

Người xưa nói, ăn của nhà thì miệng ngắn, bắt của nhà thì chùn tay, chính là có ý như vậy.

Sở Chính Vũ lại bị nghẹn họng một lúc,quả thật số tiền cậu ấy đi học không phải tiền bản thân tự kiếm. Trước kia lúc cậu ấy tham gia vào quân đội, mỗi tháng đều có một chút tiền trợ cấp, nhưng bình thường cậu ấy cũng không có thói quen tiết kiệm tiền, có tiền thì tiêu.

Đương nhiên, nhà cậu ấy cũng không cần cậu ấy phải ăn uống tằn tiện, chi tiêu tiết kiệm, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, hoàn toàn không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống hay tiền bạc, cuộc sống hàng ngày muốn thoải mái thế nào thì có thế đấy.

Vấn đề mỗi ngày của cậu ấy chỉ là, xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu cùng với thương hiệu Phượng Hoàng, cái nào đẹp mắt hơn, radio muốn mua của thương hiệu nào, máy ghi âm màu nào đẹp hơn, mua đồng hồ nên mua mặt to hay mặt nhỏ, vuông hay tròn.

Cậu ấy lại định nói gì đó, nhưng nửa ngày mà vẫn chưa nói ra.

Ninh Hương cúi đầu ăn cơm, sau khi buông đôi đũa xuống, ánh mắt vẫn còn rất nghiêm túc, cất giọng không lớn nói: “Cảm ơn anh đã thẳng thắn với tôi như vậy, tôi cũng rất vui, nhưng ngại quá, tôi không có bất kỳ hứng thú hay ý nghĩa nào đối với anh.”

Kiếp trước bị Giang Kiến Hải ghét bỏ cả một đời, đời này được người khác yêu mến và thổ lộ, cô thật sự rất vui vẻ. Nhưng cái cảm giác vui vẻ này lại thiên về sự cho phép và chấp nhận của bản thân, chứ không liên quan gì đến tình yêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đời này cô cố gắng trở nên ưu tú như vậy, không phải là để người khác yêu thích cô, nhưng cũng không ghét bỏ chuyện người khác thích cô.

Nói xong lời này Ninh Hương lập tức thu dọn hộp cơm, cuối cùng lại đối diện với Sở Chính Vũ nói một câu: “Tôi ăn xong rồi, anh ăn từ từ, tôi về ký túc xá trước, còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Nói xong cô liền xoay người rời đi, bỏ lại Sở Chính Vũ một mình ngồi bên bàn ăn.
 
Back
Top Bottom