Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 250



Nếu như cô muốn gánh chuyện này thì cô có tự tin mình có năng lực có thể gánh được.

Nhưng mà cái nhà này không xứng để cô gánh.

Lâm Kiến Đông nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô và hơi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mang chuyện tối hôm qua toàn bộ kể cho Ninh Hương nghe, nhà họ Triệu đến nhà đòi tiền như thế nào, khi không nhận được tiền lại đập đồ cướp đồ như thế nào.

Bây giờ nhà họ Ninh tán gia bại sản, mất hết mọi thứ.

Lâm Kiến Đông nói: “Gạch ngói trong nhà đã bị đập vỡ gần một nửa rồi, khi đó bí thư Hứa không ở trong đội, anh ta đến công xã làm việc chưa về, đợi anh ta về nghe thấy chuyện và đưa dân binh đến thì tất cả mọi thứ đã hoàn toàn bị đập nát rồi, chú Kim Sinh cũng bị đánh bể đầu chảy m.á.u ngất đi, chỉ có thể đưa đến bệnh viện thôi.”

Nghe đến câu cuối, cuối cùng Ninh Hương cũng mở miệng hỏi một câu với biểu cảm không có chút tình cảm nào cả: “Chết rồi sao?”

Lâm Kiến Đông nhìn cô: “Không có, trên đường đưa đến bệnh viện đã tự mình tỉnh lại rồi, đến bệnh viện làm kiểm tra rồi, bị đánh không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, lấy chút thuốc liền về nhà rồi.”

Ninh Hương nhìn đống tro tàn dưới đáy lò và khẽ cười một cái, sau đó lại cười thêm một cái nữa.

Lâm Kiến Đông chỉ nhìn cô chứ không có nói thêm gì cả.

Một lúc sau Ninh Hương mới quay đầu qua nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy em quá nhẫn tâm không?”

Lâm Kiến Đông lắc lắc đầu: “Người nhẫn tâm là A Lan, em cũng là người bị liên lụy thôi, tự bảo vệ không phải là nhẫn tâm.”

Ninh Hương quay đầu qua tiếp tục nhìn đống tro tàn dưới đáy lò, đây là lần đầu tiên cô nói cho người khác nghe về chuyện xấu trong nhà cô và để lộ tâm trạng của mình, cô nói: “Em cũng nhẫn tâm, em hận bọn họ, cảm thấy những gì họ gặp phải đều là quả báo cả, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hai người họ là báo ứng của Ninh Lan, Ninh Lan cũng là báo ứng của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên.”

Cả gia đình kiếp trước hút m.á.u của cô đều sống cuộc sống rất tốt, sống trong hình hài người cuộc sống súc vật, đắc ý sung sướng biết bao nhiêu, kiếp này không có cô liền trở thành một bầy chó điên chó dại, vì lợi ích của bản thân cắn xé lẫn nhau, không chút tình cảm không ngừng xâu xé.

Tất cả đều là con quỷ hút m.á.u ích kỷ vụ lợi, không hút được m.á.u của người khác liền nhai xương lẫn nhau vậy.

Tốt lắm, rất sảng khoái.

Lâm Kiến Đông vẫn đang nhìn Ninh Hương, bỗng chốc lên tiếng: “Đây là báo ứng của họ.” Nghe thấy câu này, Ninh Hương lại quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông, lời nói vừa rồi của cô chỉ là trong lúc không kiềm chế được cảm xúc thôi, cô còn tưởng Lâm Kiến Đông sẽ cảm thấy cô quá tiêu cực, sẽ tiến lên khuyên nhủ cô đi theo hướng hòa thuận. Dù sao người chưa từng trải qua chuyện cô từng trải qua thì đa số đều không thể hiểu được tâm trạng của cô, rất nhiều người đều thích khuyên cô giảng hòa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Lâm Kiến Đông hùa theo cô, Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nở một nụ cười thả lỏng, sự tiêu cực trong lòng cũng biến mất.

Cơm trong nồi nấu thêm một lúc, cô lấy chén bới cơm, sau đó bưng thức ăn đã xào sẵn ra, lượng thức ăn không nhiều lắm, cũng may Lâm Kiến Đông có mang một hộp cải mặn đến, vừa hay được một bữa cơm.

Lúc ăn cơm Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: “Từ chỗ này đến công xã chúng ta đi thế nào nhỉ? Ăn cơm xong anh vẽ một cái bản đồ cho em có được không, em làm xong công việc thêu thùa phải đến công xã nộp và lãnh tiền về.”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu: “Được thôi.”

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Kiến Đông vừa nói phải đi về hướng nào đi thế nào, lúc qua đường có chỗ nào mang tính biểu tượng, tất cả đều vẽ lên cuốn sổ và tỉ mỉ nói cho Ninh Hương nghe một lần.

Ninh Hương nghe xong liền cầm tấm bản đồ được vẽ nguệch ngoạc, cô xem một lúc rồi nói: “Tìm không được em sẽ đi hỏi người ta.”

Nói rồi cô nhìn thứ Lâm Kiến Đông vẽ lại nhớ ra thứ gì đó liền vội vàng đi vào trong phòng, một lúc sau đi ra, trên tay có cầm một tấm tranh thêu.

Cô cẩn thận mở tấm tranh thêu ra cho Lâm Kiến Đông xem và hỏi anh: “Tấm tranh thêu của khu rừng kia em đã thêu xong rồi, anh cảm thấy thế nào?”

Lâm Kiến Đông xem sản phẩm thêu thùa kia, đôi mắt bỗng chốc trở nên sáng rỡ, nếu như bức tranh anh vẻ là một cái khung sườn của căn nhà thì sản phẩm thêu thùa trước mắt chính là một cung điện hoàn thiện khung sườn căn nhà của anh với vẻ tráng lệ nguy nga nên tất cả các chi tiết đều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Tỉ mỉ, đẹp đẽ và kiêu sa vô cùng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 251



Lâm Kiến Đông cũng bị sản phẩm thêu thùa này làm cho kinh ngạc, anh muốn cầm trên tay ngắm nghía kỹ hơn nhưng lại sợ làm dơ nó, vì vậy anh không đưa tay ra đón lấy mà chỉ ngồi bên cạnh tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần.

Sau khi chiêm ngưỡng xong liền nói với Ninh Hương: “Anh thật sự không có từ ngữ nào có thể hình dung nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cười một cái, cô cẩn thận cất sản phẩm thêu thùa lại, đợi khi cô lại bước ra từ ngôi nhà thì trong tay cô cầm theo một chút tiền đưa đến trước mặt Lâm Kiến Đông và cười nói: “Đây là tiền công đã nói từ trước.”

Tất nhiên Lâm Kiến Đông không nhận, anh cảm thấy mình hoàn toàn không có bỏ chút công sức nào cả, chẳng qua chỉ là tùy tiện vẽ vời vài bút lên cuốn lịch trong lúc rảnh rỗi thôi, làm gì có mặt mũi nào mà đưa tay ra đòi thù lao gì chứ. Ninh Hương cứ nhét tiền đến trước mặt anh nhưng anh vẫn không nhận nên nhìn anh nói: “Em vẫn còn muốn nhờ anh giúp em vẽ thêm một bức tranh đấy, nếu như anh không nhận thì em cũng sẽ ngại không tìm anh vẽ nữa.”

Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Kiến Đông hơi do dự, sau đó mới đưa tay ra đón lấy và lên tiếng nói: “Thôi thì vẫn tìm anh vậy.”

Học kỳ trước ở trường học ngoại trừ học các kiến thức chuyên môn thì còn nâng cấp trình độ vẽ vời của mình, vốn dĩ học kiến trúc cũng phải vẽ nhưng mà anh muốn học hỏi về phương diện nghệ thuật nhiều hơn một chút thôi.

Thấy Lâm Kiến Đông nhận tiền rồi, tất nhiên Ninh Hương cũng xem anh là đối tác của mình nên ngồi xuống nói với anh: “Nếu như bức tranh này bán được thì tiếp theo chúng ta sẽ hợp tác làm nhiều sản phẩm hơn nữa, em muốn làm một chút phong cách cổ đại.”

Lúc cô lên đại học đã học một học kỳ lịch sử, càng hiểu rõ hơn về văn hóa của Trung Quốc, những kiến thức tích cóp được cô muốn thông qua sản phẩm thêu thùa để thể hiện ra bên ngoài, dùng ý tưởng của mình để tạo ra sản phẩm.

Tất nhiên Lâm Kiến Đông đồng ý vẽ, vốn dĩ anh cũng có cái hứng thú này, vốn dĩ anh cũng chỉ là vẽ chơi chơi thôi, không ai biết thưởng thức cũng vô ích thôi. Thế mà bây giờ tác phẩm của anh lại có thể tạo ra giá trị nên tất nhiên anh tình nguyện vẽ thêm, anh nhìn Ninh Hương nở nụ cười: “Được, em có suy nghĩ gì cứ nói cho anh là được rồi, chúng ta cùng nhau thảo luận, anh sẽ vẽ, bình thường anh cũng sẽ tự mình vẽ vời một chút, có cơ hội sẽ mang cho em xem, nếu như em thích thì anh sẽ vẽ chi tiết tỉ mỉ hơn.”

Ninh Hương gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi.”

Lâm Kiến Đông tiếp tục nở nụ cười và nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi.”

Hai người nói xong chuyện thêu thùa và vẽ vời thì cũng không còn chuyện gì khác nữa, Lâm Kiến Đông cũng đến lúc về nhà rồi nên cũng không ở lại thuyền của Ninh Hương lâu nữa, lúc đi còn căn dặn cô: “Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.”

Ninh Hương nhìn anh gật đầu: “Yên tâm đi.”

Tiễn Lâm Kiến Đông lên bờ, nhìn anh quay người đi, Ninh Hương mới thở phào quay lưng đi về thuyền, sau khi về nhà cô khiêng cái bàn nhỏ trong nhỏ đặt lên sàn gỗ để giành ra chút không gian, sau đó mở giá xếp ra bắt đầu làm việc.

Tranh khu rừng cô thêu ra rồi nhưng một tác phẩm khác của trạm thêu vẫn chưa hoàn thành, cần có thêm chút nhẫn nại để làm cho xong. Đợi đến khi cô làm xong cái sản phẩm thêu thìa liền cùng nhau cầm đến trạm thêu, giao hàng lấy tiền rồi lại nhận thêm nguyên liệu mới.

Chuyên tâm làm việc thêu thùa cô cũng không còn nghĩ đến những chuyện khác nữa, bao gồm chuyện lộn xộn của nhà họ Ninh.

Lâm Kiến Đông lại tốn thời gian nửa ngày về đến đại đội Điềm Thủy, lúc vào thôn thì đội sản xuất đã quá thời gian xuống ca rồi. Anh đi ngang qua cửa nhà họ Ninh, nhìn thấy cả gia đình người nhà họ Ninh đang dọn dẹp đống đổ nát ở dưới đất.

Trên đầu Ninh Kim Sinh quấn băng gạc và cúi người chầm chậm nhặt gạch, bộ dạng trông tệ hại vô cùng.

Họ nhặt đống gạch lên ném qua một bên chất lại với nhau, những thứ bị đập vỡ đã không còn thứ gì có thể giữ lại để dùng, toàn bộ chỉ có thể bỏ đi thôi.

Căn nhà không còn nữa, trong nhà bị dọn đến mức một sợi lông gà cũng không còn, cái gì cũng không còn.

Để tránh rước họa vào thân, Lâm Kiến Đông cũng không nhìn lâu nữa mà chỉ nhìn lướt qua một cái liền đi tiếp về phía trước. Kết quả anh chưa đi được bao lâu liền bị hai kẻ phiền phức Ninh Ba Ninh Dương gào lên gọi lại.

Sau khi gọi Lâm Kiến Đông lại, Ninh Ba Ninh Lại liền gào vào phía anh: “Nhà của tôi thành ra như thế anh mãn nguyện rồi chứ!”

Lâm Kiến Đông quay người lại nhìn Ninh Ba Ninh Dương chau mày một cái và chán ghét nói: “Cả nhà lớn nhỏ của các người không có ai nói đạo lý sao? Chuyện này muốn trách thì trách cha mẹ của cô đòi nhiều sính lễ như thế để ép chị hai các người lấy chồng, trách chị hai các người nhẫn tâm trộm hết tất cả tiền trong nhà đi chứ trách tôi làm gì?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 252



Ninh Ba Ninh Dương giữ chặt ngón tay trừng mặt: “Cũng do anh giấu chị cả của tôi đi!”

Lâm Kiến Đông thật sự muốn giáng một bạt tai đánh hai thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia, anh nhẫn nhịn nhìn Ninh Ba Ninh Dương: “Các người hãy nhớ lại, chuyện này không chút liên quan đến chị cả các người, có giỏi thì đến tìm chị hai các người đấy!”

Ninh Ba Ninh Dương còn chưa nói thêm gì đã bị Hồ Tú Liên gọi một tiếng quay trở về, nhà họ vừa gặp nạn lớn nên không muốn tiếp tục gây sự nữa, thấy bộ dạng của Lâm Kiến Đông rất dễ chọc sao, bốn anh em nhà họ Lâm cũng không phải dạng thường đâu.

Ninh Ba Ninh Dương tức giận quay về lượm gạch, cục gạch nào cũng đủ để ném mạnh đi.

Hồ Tú Liên bị chúng làm cho vừa tức giận vừa cạn lời, vội vàng nói: “Thằng quỷ nhỏ, khó khăn mới có vài cục nguyên vẹn, chúng mày cũng làm vỡ nó, có phải là muốn khiến tao tức c.h.ế.t không!”

Bị bà nói như thế, Ninh Ba Ninh Dương lại nhẹ nhàng buông lỏng động tác ném gạch xuống.

Lâm Kiến Đông không còn lo chuyện của nhà họ Ninh nhiều nữa, bây giờ anh cũng không phải đội trưởng đội sản xuất nữa, có chuyện cũng không cần tìm đến anh. Anh dọn dẹp tâm trạng đi thẳng về nhà, giúp đỡ làm một chút việc nhà liền ngồi xuống ăn cơm.

Chuyện vừa xảy ra tối hôm qua, chủ để trên bàn ăn tất nhiên cũng không tránh khỏi chuyện tối hôm qua, cha Lâm ngồi xuống vừa cầm đôi đũa lên liền nhìn Trần Xuân Hoa hỏi: “Chuyện nhà họ Ninh nói thế nào nhỉ?”

Trần Xuân Hoa cũng cầm đưa lên và nhìn cha Lâm một cái: “Bí thư Hứa không quản nữa, bản thân nhà họ Ninh đuối lý, ai mà muốn quản chuyện này chứ? Nghe nói họ định đến sở công xã kiện nhà họ Triệu, không biết khi nào đi thôi.”

Những người khác trên bàn đều nhìn Trần Xuân Hoa, vợ lão đại hỏi: “Đã kiện được chưa?”

Trần Xuân Hoa không quan tâm liệu họ có kiện được hay không mà chỉ nhìn vợ lão đại nói: “Cái này ai mà biết, người xưa có câu thanh quan khó xử chuyện gia đình, cái này cũng coi như là chuyện riêng, cứ xem thử người ta có quản hay không và quản thế nào.”

Lúc này pháp luật vẫn chưa hoàn thiện, đặc biệt là người ở dưới quê, khi làm việc luôn có một chuẩn mực của riêng mình, cho dù có bí thư có người lớn tuổi có danh vọng có địa vị trong thôn thì khi gặp chuyện đều do những người này ra mặt làm chủ giải quyết chứ rất ít khi tìm công xã.

Hứa Diệu Sơn cảm thấy chuyện này quản không nổi là bởi vì thật sự dây dưa không rõ ràng, bản thân nhà họ Ninh cũng có vấn đề rất lớn.

Còn đòi đi kiện, kiện cái mông, trước khi kiện có phải nên trả lại sính lễ cho người ta trước hay không?

Ninh Kim Sinh vì vết thương ở đầu cần uống thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày nên hôm nay không đi làm công mà dẫn Ninh Ba Ninh Dương dọn dẹp đống đổ nát trong nhà cả ngày. Đêm qua từ bệnh viện trở về, ông cùng Hồ Tú Liên đã đến nhà anh cả của ông ở tạm một đêm.

Bây giờ là mùa hè, chỉ cần có cái chiếu rơm là có thể ngủ, không có gì phiền phức cả.

Hôm nay, khi nhặt gạch ngói cùng thu dọn đống đổ nát, ông càng càng thu dọn trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt lo lắng, trong mồm cứ lẩm bẩm rằng sẽ kiện nhà họ Triệu. Đến nhà người ta ức h.i.ế.p và cướp bóc như vậy có khác gì với thổ phỉ cường đạo?

Ông lẩm bà lẩm bẩm lại muốn mắng thêm vài câu, những lời này tất nhiên đã lan rộng trong thôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Tú Liên tối nay đi làm về thì đến nhà chú mình xin nhờ bữa tối, Ninh Kim Sinh, Ninh Ba Ninh Dương cũng đều ăn ở đó. Một nhà bốn người rơi vào tình cảnh này, nếu anh em ruột còn không quan tâm thì sẽ bị mắng chết.

Sau bữa tối, cả nhà họ lại trở về tiếp tục dọn dẹp, hai anh em và chị dâu, em dâu của Ninh Kim Sinh đều đến giúp một tay. Đến khi bầu trời sáng sao, rốt cuộc cũng đã dọn dẹp xong đống hỗn độn trong nhà.

Hai anh em của Ninh Kim Sinh thay nhau nuôi bốn người nhà họ một ngày, buổi tối lại đến giúp họ dọn dẹp nhà cửa, nhưng trong lòng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không hề cảm kích mà còn ôm nhiều oán trách. Oán trách bọn họ trước đây một xu cũng không cho mượn, oán trách khi nhà họ bị cướp, bị đập phá, nhà hai anh em không một ai đứng ra giúp đỡ. Chỉ

nhìn nhà họ Triệu đập phá nhà của họ, để gia đình họ lâm vào tình cảnh như hiện nay.

Hai anh em của Ninh Kim Sinh không cảm giác được điều đó, nhưng vợ của họ thì lại nhìn thấy rõ ràng. Buổi tối sau khi giúp Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dọn dẹp xong trở về nhà, bọn họ đều nói với chồng mình: “Từ mai tôi sẽ không quan tâm nữa, tốt nhất là đừng đến nhà chúng ta ăn tối, nuôi họ ăn còn giúp họ dọn dẹp, kết quả ngay cả một chút sắc mặt tốt cũng không cho. “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 253



Hai anh em của Ninh Kim Sinh cũng đều nói:” Nhà cũng bị tịch thu rồi, còn có tâm trạng nào để bày sắc mặt tốt cho chúng ta xem. Đừng tính toán mấy cái này nữa, đều đã như vậy rồi, chúng ta nếu ngay cả một bữa cơm cũng không cho ăn, vậy không phải sẽ bị mắng đến c.h.ế.t sao?



“Dựa vào gì chúng ta phải quan tâm đến họ? A Hương còn trốn ra xa kìa.”

“Còn nhắc đến A Hương làm gì? A Lan là đứa xấu xa lòng dạ đen tối, A Hương thì không có lương tâm. Ích kỷ tư lợi không quan tâm đến sống c.h.ế.t của cha mẹ cùng em trai, đúng thật không sợ ngày nào đó bị sét đánh.”

“Có lương tâm thì có tác dụng gì, cho họ ăn cho họ uống, rõ ràng là còn có ý kiến với chúng ta. Tôi không biết, ăn bao nhiêu uống bao nhiêu tôi sẽ nhớ hết, còn có số tiền tối qua ở bệnh viện kiểm tra sức khỏe để lấy thuốc, đến lúc đó đều phải trả lại hết không thiếu một xu. “

Đương nhiên, không phải toàn bộ số tiền Ninh Kim Sinh ở bệnh viện đều do hai anh em trả, đội trưởng đội sản xuất và thư ký Hứa Diệu Sơn đều góp một ít tiền của mình vào. Lúc đó đứng ở đó, không góp tiền thì không thích hợp.

Người cũng đã đưa đến bệnh viện, cũng không thể vì Hồ Tú Liên không có đủ tiền rồi không được kiểm tra không chữa trị lại đưa về? Hứa Diệu Sơn thân là người dẫn đầu không làm được điều đấy, vì vậy liền mấy người mỗi người góp một ít tiền để kiểm tra lấy thuốc cho ông.

Lúc đó Hồ Tú Liên khóc lóc ầm ĩ muốn sống muốn chết, mọi người thấy gia đình bà không còn gì, cũng không ai nhắc đến chuyện khi nào thì trả tiền, tránh cho bà càng ấm ức. Tuy nhiên, trong lòng mỗi người đều có sự hiểu ngầm, tiền này đến thời điểm thích hợp vẫn sẽ phải trả.

Hai anh em của Ninh Kim Sinh không có phản đối việc đòi tiền, cũng không phản bác vợ của họ. Nếu họ thực sự không quan tâm đến số tiền này thì cũng sẽ không có việc không cho vay một xu trước khi chuyện này xảy ra.

Bây giờ bọn họ để một nhà bốn người của Ninh Kim Sinh đến ăn cơm, cũng không phải vì tình anh em có bao nhiêu sâu nặng, chẳng qua là vì quan tâm đến một chút thể diện thôi, sợ bị người ta chỉ trỏ sau lưng nói lời khó nghe, dù sao thì anh em họ không bất hòa.

Nếu như trước đây không cho mượn tiền còn có thể nói là không có tiền mà mượn, nhưng hiện tại vài bữa cũng không cho qua ăn, như vậy không còn lời nào để biện bạch nữa, sẽ tỏ ra không thích hợp, dù sao sau này đến lúc thích hợp thì đòi lại là được.

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi dọn dẹp hết đống lộn xộn ở nhà, đêm nay Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên cùng Ninh Ba Ninh Dương cũng không có đến nhà người khác ngủ nữa. Tìm một chỗ để tắm qua loa bằng nước lạnh liền trực tiếp rải chiếu ra ngủ trên sàn nhà lộ thiên của mình.

Căn nhà gần như đã sập hết, chỉ còn lại một nơi ở góc tường, nóc nhà thì không còn một chút nào. Dù sao bây giờ cũng là mùa hè, chỉ cần trời không mưa, có mái che hay không cũng không có ảnh hưởng gì, không có mái che thì ngủ còn mát hơn là đằng khác.

Cả nhà bốn người cứ như vậy ngủ trên hai cái chiếu rơm rách , nhìn bầu trời đêm đen kịt.

Ninh Ba Ninh Dương bị muỗi đốt không ngừng vung chân đập tay, lâu lâu lại gãi mạnh vài cái, trong lòng phiền muộn không thôi . Trên bầu trời không có lấy một ngôi sao, Ninh Ba dùng sức gãi gãi cánh tay nói: “Trời này chắc sẽ không mưa chứ?”

Ninh Dương từ bên cạnh trả lời, “Ban ngày nắng to như vậy, mưa gì chứ?”

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nằm im không nói chuyện, chỗ đầu bị đập của Ninh Kim Sinh đang đau. Ông hít sâu hết lần này đến lần khác, trong lòng vẫn ngột ngạt đến mức khó thở. Ngày tháng sau này phải sống như thế nào, ông cũng không biết nữa.

Trong nhà không có đồ ăn, đợi đến vụ thu hoạch ít nhất phải hai ba tháng sau, cũng không thể ăn cơm ở nhà anh em mình suốt. Hai anh em đó của ông cũng không tình cảm thân thiết gì nhiều với ông, ngày một ngày hai còn được, không thể cứ tiếp tục để bọn họ ăn chùa, nếu không thì tại sao trước đây không cho vay tiền?

Bây giờ trong nhà không chỉ không có xu nào, còn vì đi bệnh viện mà nợ bên ngoài không ít. Cả lợn gà đều đã bị cướp đi, cuối năm không có lợn sống để đến trạm thịt bán lấy tiền, tiếp đó cũng không có trứng gà để đến xã mua bán đổi tiền.

Thứ duy nhất còn lại trong nhà là một mảnh đất nhỏ, trên đấy có một số hòa màu và trái cây và rau quả chưa chín. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì to tát, rau quả vốn đã ít, lấy đi chợ bán không được bao nhiêu tiền.

Ninh Ba Ninh Dương còn một tháng nữa là khai giảng, hiện tại trường đã khôi phục toàn bộ tuyển sinh vào mùa thu thay vì mùa đông tuyển sinh mùa xuân khai giảng, đồng thời thay đổi chế độ trung học cơ sở, trong học phổ thông sang hệ ba năm. Khải giảng tháng Chín bọn nó sẽ lên lớp bảy.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 254



Học phí trung học cơ sở là 6 đồng một người một học kỳ, hai người chính là 12 đồng.

Ngoài học phí, còn có phí sinh hoạt bữa trưa ăn cơm tại trường, không chỉ cần tiền mà còn cần lương thực.

Trong nhà còn không đủ ăn, hai ba tháng tiếp theo sợ là phải ăn cám, ăn rau rừng để sống, làm sao còn tiền đóng học cho hai đứa nhỏ đi học? Lấy 12 đồng học phí và phí sinh hoạt ở đâu ra?

Ăn, uống, đi học đều trở thành vấn đề lớn, mua gạch lợp nhà càng không có khả năng. Mùa hè thời tiết nóng nực còn có thể lộ thiên ngủ trên chiếu rơm, đến mùa đông chẳng phải sẽ c.h.ế.t cóng ngoài trời sao?

Ninh Kim Sinh càng nghĩ càng cảm thấy không thể sống nổi nữa, nghĩ lại, đêm qua c.h.ế.t dưới cái cuốc đấy đi cho xong.

Bây giờ ngay cả việc sống sót cũng trở thành một vấn đề, về phần có bị người ta cười nhạo hay không cũng không lo nổi nữa.

Người chỉ khi có đủ cái ăn rồi mới cần đến mặt mũi.

Trong đầu Hồ Tú Liên cũng không ít lần nghĩ đến những điều này, bà cũng cảm thấy nhưng ngày tháng tiếp theo khó mà sống nổi, bị ép đến muốn nhảy xuống sông c.h.ế.t đi cho rồi. Nhảy xuống sông bị nước dìm c.h.ế.t thì sẽ không cần nghĩ tới những thứ này, không cần sống như thế này nữa.

Bà trước giờ vẫn luôn hiếu thắng, nhưng bây giờ không phải bị người ta cười nhạo không còn mặt mũi đi ra ngoài sao, không biết phải sống tiếp như nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến đó, nghiêng người một cái, nước mắt Hồ Tú Liên liên tục chảy ra, rơi xuống chiếc chiếu rơm rách nát.

Đêm qua không ngủ được bao nhiêu, đêm nay ngủ trong đống đổ nát của chính ngôi nhà của mình, trong lòng như nghẹt thở, càng không tài nào chợp mắt được. Trong đầu tính toán rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện mỗi mọi việc đều dẫn đến một kết quả - cuộc sống này thật sự khó mà trôi qua.

Cứ phải khi lòng đầy chua xót nước mắt rơi không tài nào ngủ được thì trên trời đột nhiên vang lên một tiếng sét, ngay lập tức khiến bầu trời sáng choang như ban ngày, sau đó cả gia đình bốn người chưa kịp phản ứng thì những hạt mưa to như hạt đậu đã tí tách rơi xuống.

Có câu nói như nào nhỉ, một người khi đã xui xẻo thì uống nước bị nhét kẽ răng.

Cả nhà 4 người giật mình vì cơn giông, vội thu dọn chiếu rơm chuẩn bị tìm chỗ trú mưa. Kết quả, vừa cuộn được hai cái chiếu cỏ xong, toàn thân đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm, trận mưa này giống như chậu nước đổ xuống vậy.

Vốn dĩ cảm xúc của vẫn có thể kìm được, nhưng bị cơn giông dột cho như vậy, Hồ Tú Liên triệu để không còn kìm được cảm giác sụp đổ. Bà cầm chiếu cỏ trên tay, trên mặt trên tóc đều là nước mưa, oa một tiếng bật khóc nức nở, vừa khóc vừa hét: “Ông trời, ông muốn ép c.h.ế.t gia đình chúng tôi phải không!”

Ông trời như hiểu được lời bà nói, bỗng nhiên lại cho một tia sét xuống, răng rắc một tiếng nổ lớn, trực tiếp làm cho gương mặt của một nhà bốn người bị chiếu đến trắng bệch.

Ninh Ba Ninh Dương bị dọa tới mức môi không còn chút máu, hai chân mềm nhũn, toàn thân phát run.

Cơn mưa to này chỉ rơi hơn nửa đêm, trước khi trời sáng đã ngừng. Buổi sáng mặt trời mọc lên như thường, giống như một đêm sấm chớp đan xen, gió mưa xối xả đều chỉ là một giấc mộng.

Sau khi bị mưa nặng hạt tưới vào, ngày hôm sau Ninh Kim Sinh liền bắt đầu bắt đầu dựng lều ở nhà. Chỉ còn lại hai chỗ tường bị khuyết góc, dùng bùn nhão dán gạch lên, dùng gạch vỡ xây lại cho dài thêm chút, sau đó dùng rơm rạ và thân cây che phần đỉnh lại.

Tự mình chắp vá lại, nhà lều dựng được cũng không lớn, chỉ đủ một nhà bốn người miễn cưỡng chen nhau ngủ.

Dựng nhà lều xong, Ninh Kim Sinh lại cầm gạch vỡ chồng lên nhau thành cái lò đơn giản, bốn phía là ống thẳng, bên trên để một cái nồi là thành, bệ bếp hay ống khói gì khác thì đều không có, có thể sặc khói miễn cưỡng nấu cơm nóng ăn cũng không tệ rồi.

Nhưng ai biết Ninh Kim Sinh cực khổ dựng nhà lều và bếp lò này lên, bùn nhão còn chưa khô, chưa bắt đầu dùng thì bỗng một trận mưa to khiến cho nhà lều và bếp lò ông dựng lên đều bị cuốn sập.

Cực khổ nhiều ngày như vậy, trong nháy mắt lại biến thành hư ảo.

Ông trời thật sự muốn ép bọn họ đi chết, tâm trạng Ninh Kim Sinh hoàn toàn sụp đổ, nổi điên trong cơn mưa lớn, dùng chân đạp nhà đống gạch vỡ của nhà họ, trong miệng mắng nhà họ Triệu, mắng con gái, mắng ông trời, sau khi nổi điên thì không có tí sức lực nào mà ngồi khóc trên đất.

Nước mưa ào ào rơi xuống, ông ngồi dưới đất khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lã chã, khiến cho hàng xóm đều lo lắng.

Nhưng ai lo lắng thì Triệu Thái Tú ở sát vách cũng không cảm thấy lo lắng, bà ta chỉ cảm thấy sảng khoái, trợn trắng mắt nói: “Đáng đời!”

Người khác hại ông thì thôi, ông trời cũng nhiều lần hại ông, ông nói thử xem có phải ông làm nhiều chuyện thất đức hay không?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 255



Nhưng Ninh Kim Sinh sụp đổ thì sụp đổ cũng không thật sự đập đầu chết, dù nói thế nào nhà ông còn có vợ con đang đợi ông nuôi. Sau cơn mưa lớn, ông thu lại tâm tình, có ấm ức có muốn c.h.ế.t thì vẫn phải dựng lại nhà lều.

Lần này may mắn một chút, nhà lều và bếp lò dựng lên mấy ngày cũng không bị mưa, phơi khô dưới ánh mặt trời, một nhà bốn người miễn cưỡng cũng có chỗ trú thân tránh mưa.

Trước khi nhà lều và bếp lò đều dựng xong, phơi khô và được cố định, Ninh Kim Sinh đưa một nhà bốn người vẫn là luân phiên ở nhà hai anh em trai của ông mà ăn uống sống qua ngày. Cũng may nhà anh em ông dư chút lương thực, mỗi ngày ăn tiết kiệm, miễn cưỡng có thể nuôi bọn họ một khoảng thời gian.

Nhưng mà khoảng thời gian này làm cho mối quan hệ của Ninh Kim Sinh và hai anh em của ông xấu đi, biểu hiện của hai anh em họ cũng không quá rõ ràng, chị dâu và em dâu thì đều thể hiện rõ trên mặt, không kiên nhẫn với bốn người nhà ông.

Kỳ thật chỉ cần không phải người quá ngu ngốc, ai lại không nhìn ra sắc mặt kia chính là đang đuổi người, chỉ là vẫn còn giữ lại mặt mũi giả tạo mà không nói ra miệng thôi. Nhưng một nhà bốn miệng ăn của Ninh Kim Sinh không có chỗ đi, chỉ có thể làm như nhìn không hiểu sắc mặt người ta.

Giả bộ nhìn không hiểu để ăn chực thì không c.h.ế.t đói, nhưng cảm giác mỗi ngày nhìn sắc mặt người ta cũng không dễ chịu gì, nhất là người cực kỳ hiếu thắng như Hồ Tú Liên. Bất quá không dễ chịu thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhìn sắc mặt người ta không phải tốt hơn c.h.ế.t đói nhiều sao?

Mắt thấy nhà lều và bếp lò đã dựng xong, người có thể không dựa vào họ nữa, hai anh em của Ninh Kim Sinh và vợ bọn họ đều thở nhẹ một hơi, nghĩ rằng rốt cục có thể thoát khỏi cả nhà bộ người phiền phức này rồi.

Một nhà bốn người này thực sự không phải đồ vật, mỗi ngày cho ăn cho uống, mưa thì cho trú, mặt mũi bọn họ còn tràn đầy oán khí, giống như bọn họ không phải đang giúp nhà họ mà là đang trả nợ nhà họ vậy, như này thì ai mà vui vẻ?

Bữa cơm cuối cùng này là ăn chực ở nhà anh em của Ninh Kim Sinh, em dâu ông ở trên bàn cơm liền trực tiếp nói: “Anh hai chị dâu, người ta nói anh em thì tính cho rõ, ở nhà chúng em tránh mưa chen nhau ngủ thì không tính đi, những thứ các anh ăn uống ở nhà em trong khoảng thời gian này thì chúng em đều nhớ kỹ à. Chúng em cũng nghèo, sống cũng không tốt lành gì, các anh có thì phải trả à.”

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hơi buồn bực, trực tiếp không muốn nhìn người em dâu này. Ninh Ba Ninh Dương húp cháo loãng ở bên cạnh mở miệng nói với thím bọn nó: “Chú và cha là anh em ruột, người một nhà chẳng phải nên giúp đỡ nhau sao?”

Em dâu không nói, cười một cái: “Chúng ta giúp rồi đó, cho các người ăn uống trong thời gian dài như vậy, thế này không tính là giúp sao? Chúng ta giúp các người xong, các người không thể vừa quay đầu liền không nhận nợ, đến cả ăn uống cũng không trả chứ? Nếu không phải anh em ruột, ai lại để cho các người ở trong nhà ăn cơm một thời gian dài như vậy? Chúng ta cũng không đủ lương thực, trước mắt chống đỡ không đến vụ thu.”

Ninh Kim Sinh ở bên cạnh buồn bực, đã sớm biết hai anh em đối với ông không thật lòng là bao, giúp bọn họ cũng là bất đắc dĩ do mối quan hệ, thế là lên tiếng nói: “Sẽ trả cho nhà cô, một hạt lương thực cũng sẽ không thiếu.”

Em dâu cười cười: “Còn có nhà anh cả và chị dâu nữa, còn có lúc đến bệnh viện kiểm tra lấy thuốc, số tiền ứng trước kia…”

Hồ Tú Liên buồn rầu sâu sắc, trong lòng ấm ức khó chịu dị thường, lặng tiếng nghĩ —— Cứ phải nhắc đến chuyện trả tiền trả lương thực vào lúc này? Nhà bọn họ hiện tại cũng rơi vào nông nỗi nào rồi, vẫn không có một chút nhân tình nào như vậy!

Em dâu nhìn sắc mặt hai người họ, vừa nhìn liền biết bọn họ không vui vẻ. Khoảng thời gian này nhà họ vẫn cứ như vậy, động một chút lại bày ra khuôn mặt thế này, giống như cả thế giới đều thiếu nợ bọn họ vậy.

Mặc kệ bọn họ bày ra vẻ mặt gì, tóm lại tiền và lương thực không thể không đòi, cho nên bà ta lại tiếp tục nói: “Nếu hiện tại anh chị không có cách, em chỉ cho anh chị cách này, khai giảng đi tìm A Hương mượn ít tiền, nghỉ học được mấy ngày đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Em trai Ninh Kim Sinh cắm đầu ăn cơm không nói lời nào, toàn để cho vợ mình ra làm người xấu. Mà Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng cắm đầu không nói lời nào, hớp miếng cháo loãng vào miệng chỉ cảm thấy đắng chát.

Nói gì giờ, mặc kệ là nói gì, tính tình vừa bộc phát thì tuyệt đối là cãi nhau. Ăn của người ta uống của người ta, thật đúng là không dám nóng nảy.

Có cũng chỉ có thể cố gắng nín nhịn.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 256



Ngày hôm sau Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên liền không dẫn theo Ninh Ba Ninh Dương đến nhà hai anh em ăn chực nữa, Ninh Kim Sinh đi đội sản xuất mượn một chút khẩu phần lương thực. Bởi vì đội sản xuất cho mượn có hạn ngạch, bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng mượn đủ ba tháng ăn.

Bất quá có thể chịu đựng được đến vụ thu thì cũng không tệ.

Ngoại trừ mượn lương thực, Ninh Kim Sinh ở đội sản xuất còn thế công điểm để mượn chút tiền. Đội sản xuất cũng không phải là dư lương thực ăn không hết, tiền nhiều xài không xuể, nhất là vào mùa này cái gì cũng có hạn, nghèo cũng không phải chỉ nghèo một người, cho nên tiền cho mượn cũng không nhiều.

Công điểm Ninh Kim Sinh một tháng kiếm được không kém mà tương đương với năm tệ, đội trưởng đội sản xuất thấy nhà ông thực sự đáng thương, liền cho ông ứng ba tháng công điểm, cho ông mượn mười lăm tệ.

Cầm lương thực và tiền về đến nhà, Ninh Kim Sinh lại lấy tiền đến xã mua bán một chuyền, mua một cái nồi sắt nhỏ và hai bát sứ rẻ nhất cùng với hai đôi đũa. Những thứ khác tạm thời có thể không cần, đồ để ăn nhất định phải mua.

Mà chỉ mua chút đồ ấy đã xài gần một nửa số tiền.

Mắt thấy sắp khai giảng, học phí cho Ninh Ba Ninh Dương đi học mới là vấn đề lớn, rầu đến mức ngủ không yên.

Trước mắt chính sách giáo dục đã thay đổi, không giống đọc sách vô dụng như trước kia, hiện tại đọc sách thi đại học trở thành con đường dễ dàng nhất để con nhà nghèo thay đổi vận mệnh. Hai vợ chồng còn muốn để Ninh Ba Ninh Dương thi đại học, làm cho nhà được vẻ vang.

Trước đó, bởi vì chuyện sinh lễ mà Hồ Tú Liên đã mượn tiền của chị em bà, đi mượn nữa cũng mượn không được. Sớm biết nhà họ Triệu sẽ ngang ngược đến mức độ này, vậy lúc ấy bà cũng không nên đưa mười mấy tệ cho mẹ tên thọt ấy.

Bọn họ trước đó đến nhà khác cũng không mượn được tiền, tình trạng trong nhà như vậy, người ta sợ nhà họ hoàn toàn không trả nổi nên không thể nào lại cho mượn, đương nhiên bọn họ cũng không muốn cứ không kiêng nể như nhờ ông nhờ bà được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến cùng làm sao bây giờ đây, Hồ Tú Liên nằm trong lều nhỏ lật qua lật lại ngủ không được, trong lòng kìm nén đến khó chịu, mỗi đêm đều như vậy.

Ninh Kim Sinh nhìn bà lật người qua lại cũng rất bực bội, chỉ hỏi bà: “Không ngủ mà làm gì vậy?”

Nhìn Ninh Ba Ninh Dương ngủ thiếp đi, Hồ Tú Liên hít một hơi hỏi Ninh Kim Sinh: “Sắp khai giảng rồi, chút tiền thừa trong tay chúng ta chỉ đủ học phí cho một đứa Ninh Ba hay Ninh Dương, vậy phải làm sao?”

Hơn nữa trong nhà thiếu nợ càng ngày càng nhiều, dựa vào kiếm chút công điểm, thật không biết phải trả tới khi nào.

Nghe được vấn đề này, Ninh Kim Sinh cũng cảm thấy thở không ra hơi, hít thật sau, lát sau mới nói: “Làm sao? Hoặc là một đứa nghỉ học đi làm kiếm công điểm, hoặc là…”

Hoặc là cái gì, hai vợ chồng nhìn nhau trong đêm tối lờ mờ, cùng nhau suy nghĩ. Mặc dù có chút bỉ ổi không còn mặt mũi, nhưng đây cũng là cách duy nhất còn lại mà vợ chồng bọn họ còn có thể thử một lần.

Ninh Lan tồi tệ kia ôm tiền chạy mất, không biết đến cùng là chạy đi đâu, biển người mênh m.ô.n.g căn bản không có cách nào ra ngoài tìm. Ninh Hương hiện tại chạy rồi, nhưng trường học của cô chạy không thoát, khai giảng cô sẽ trở về.

Trong tay Ninh Hương có tiền, không đưa ra được hai trăm tiền sính lễ nhưng vẫn có thể đưa mấy chục tệ trợ giúp trong nhà.

Nhưng nghĩ tới thái độ của Ninh Hương, trong lòng cũng ấm ức, Hồ Tú Liên lại thở một hơi, nói: “Cái đồ lòng lang dạ sói này, đến trường học tìm nó chỉ sợ nó sẽ không gặp chúng ta. Con bé này tâm địa cứng rắn, khẳng định là nó biết trong nhà gặp khó khăn nhường nào nhưng nó cũng không trở lại, đến nhìn cũng không tới nhìn chúng ta một cái.”

Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu: “Bây giờ nó là sinh viên, bên cạnh đều là người có mặt mũi, chỉ có đến trường học tìm nó, nếu nó không muốn mất mặt thì sẽ nhanh chóng móc tiền ra. Tiền ra rồi, chúng ta cũng sẽ không nói lờ gì.”

Hồ Tú Liên ngẫm lại cảm thấy cũng phải, nếu cô đã nhẫn tâm, thì đừng trách bọn họ vô tình. Ăn nói khép nép cầu cô vô dụng vậy thì đành phải cứng rắn, uy h.i.ế.p cô. Bây giờ cô là sinh viên, vô cùng rạng rỡ tươi đẹp, có thể không biết xấu hổ sao?

Chân trần không sợ mang giày, hiện tại bọn họ sống qua ngày cũng không đòi cơm ngon bao nhiêu, còn cần mặt mũi gì nữa?

Hồ Tú Liên hít mũi, dùng sức xoa mắt một cái: “Không cần cái mặt già này nữa!”

Cái mặt già này so với chuyện Ninh Ba Ninh Dương đi học và thi đại học, căn bản cũng không đáng giá bao nhiêu tiền!

***

Giữa tháng tám, Ninh Hương đều thêu xong việc thêu trong tay, cô dựa theo bản đồ mà Lâm Kiến Đông vẽ cho cô để trở về công xã Mộc Hồ. Trên đường hỏi người khác mấy lần, ngược lại cũng không đi đường quanh co quá nhiều.

Từ sáng sớm đã xuất phát, giữa trưa đến trạm thêu giao sản phẩm thêu lấy tiền công, đồng thời lại nhận vật liệu mới.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 257



Trạm trưởng Trần biết bản thảo mà trạm thêu phát ra kia có thể làm ra đồ thêu thế nào, nhưng bản gốc của chính Ninh Hương thì anh ta thật sự không biết cuối cùng sẽ thành dạng gì.

Lúc đầu không ôm hi vọng đối với bức thêu này của Ninh Hương, nhưng lúc nhìn thấy thành phẩm, anh ta quả thật là bị trận kinh diễm. Không đợi cầm đến Tô Thành, anh ta liền bảo đảm nói: “Cái này khẳng định bán chạy!”

Ninh Hương cười cười: “Cảm ơn khẳng định của trạm trưởng.”

Trạm trưởng Trần rất vui vẻ nhận sản phẩm thêu của cô, tưởng tượng hai hai bức tác phẩm này đưa đến Tô Thành, nhất là bức lâm viên đồ kia, sẽ làm cho thợ may Mộc Hồ bọn họ và trạm thêu thêm vinh quang, trong lòng đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bởi vì vui vẻ, tính tiền cho Ninh Hương cũng cực kỳ hào phóng. Lúc Ninh Hương nhận vật liệu, đột nhiên trạm trưởng Trần lại nhớ tới một số chuyện, liền quan tâm thăm dò mà hỏi Ninh Hương: “Phải rồi, nghe nói bởi vì chuyện sính lễ mà nhà cô bị người ta đập pháp, là nhà cô sao?”

Chuyện này ầm ĩ vô cùng lớn, người ở hai công xã Mộc Hồ và Lý Trạch đều nghe nói. Trạm trưởng Trần lúc ấy cũng là nghe những lời truyền miệng và đồn đãi này, còn nghe một nhân viên kỹ thuật nói, bị đập phá ấy chính là nhà Ninh Hương.

Bị hỏi vấn đề này, Ninh Hương không tránh né cũng không muốn nói nhiều, đơn giản nói: “Không rõ lắm, tôi chưa có về nhà.”

Tạm trưởng Trần dựa vào nét mặt của và giọng điệu của cô thì có thể nhìn ra ý cô, thế là cũng liền thức thời chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó cũng không hỏi nữa. Anh ta đưa vật liệu cho Ninh Hương, chỉ bảo cô siêng năng làm việc.

Lúc Ninh Hương rời đi, trạm trưởng Trần còn nói với cô: “Nếu có khó khăn gì, đến trạm thêu tìm tôi.”

Ninh Hương tự tin có thể chống đỡ chuyện nhà họ Ninh, chính là vì hiện tại trạm thêu công xã xem cô như bảo bối, bởi vì cô đã có danh tiếng ở Tô Thành. Con người trạm trưởng Trần vốn dĩ tốt, nếu như cô muốn đến thả trạm thêu ứng ít tiền cũng rất dễ dàng.

Cô không có khó khăn gì cần trạm trưởng Trần giúp đỡ nhưng vẫn cười một cái, nói: “Cảm ơn trạm trưởng.”

Sau khi rời khỏi trạm thêu, Ninh Hương cũng không lập tức trở về. Cô đem theo vật liệu lại đi đến bưu điện công xã một chuyến, dùng tiền mua tem để gửi thư.

Là gửi thư đến đại đội Điềm Thủy, trước mắt cô có thể tìm thòi gian rảnh đến trạm thêu công xã nhưng không thể trở về đại đội Điềm Thủy. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên mỗi ngày phải đi làm công, sẽ không tới công xã, nhưng vào thôn, coi như cô cẩn thận thì cũng sẽ bị biết.

Hiện giờ Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ở biên giới sắp phát điên, toàn bộ dựa vào hơi thở gấp mà sống sót. Nếu như bắt được cô, dưới loại trạng thái này, vậy thì sẽ róc xương ăn thịt cô, không hút khô cô thì sẽ không để yên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất kể như thế nào, đời này cũng đừng mong cô tốn một xu tiền nào cho nhà họ Ninh.

Ninh Hương biết mình không thể tránh một đời, bởi vì cô phải sinh hoạt bình thường. Cái này không liên quan chuyện xa hay gần trường học, chỉ cần người nhà họ Ninh biết cô ở đâu, chỉ cần người nhà họ Ninh muốn tìm cô, có xa hơn nữa bọn họ cũng sẽ đi tìm.

Nếu như Ninh Lan không phải chạy trốn không tìm được, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên phàm là biết cô ta ở đâu, bọn họ khẳng định tìm thủ phạm chính là Ninh Lan kia. Bây giờ là vì tìm không thấy Ninh Lan, cho nên chỉ có thể đến tìm cô thôi.

Nhưng Ninh Hương không phải Ninh Lan, cô cũng sẽ không giống như Ninh Lan, dùng cách mình bị thương tám trăm thì địch một ngàn để mà phản kháng, sau khi bỏ chạy chỉ có thể giống như chuột, sống trong bóng tối, không thể ra ngoài ánh sáng.

Nhất là vào khoảng thời gian trước khi cải cách mở cửa này, chạy trốn bên ngoài như vậy sẽ sống giống như đào phạm. Cũng không phải sợ bị Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tìm thấy, mà nhân khẩu lưu động ở thời đại này vốn dĩ là bị hạn chế.

Nếu như không muốn bị trục xuất trở về, vậy cũng chỉ có thể đi đến đâu trốn đến đó.

Mà Ninh Hương phải làm, không phải công kích trả thù hay phá hoại, lấy tiền đồ tốt đẹp của mình để phá hủy nhà họ Ninh vốn không đáng bao nhiêu tiền, làm như vậy căn bản cũng không đáng giá, cuối cùng cũng không được bất kỳ hiệu ứng và hiệu quả tích cực gì.

Theo cảm tính mà nói, nhìn Ninh Lan và Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên cắn xé lẫn nhau rất hả giận, nhưng theo lý tính mà nói, Ninh Lan làm như vậy, ngoại trừ khiến nhà họ Ninh vốn khốn khó lâm vào đường cùng để giải hận, hiệu quả quả cũng không quá lớn.

Đồng thời, cơ bản chẳng khác nào đang hủy diệt chính mình.

Ninh Hương muốn quang minh chính đại mà sống, muốn đứng dưới ánh mặt trời, thẳng sống lưng đường đường chính chính mà sống. Cô muốn để cho tất cả mọi người biết, đời này không có bất kỳ ai có thể hà h.i.ế.p bắt nạt cô.

Chuyện cô không muốn làm, không có bất kỳ ai thể buộc cô làm.

Cô không làm sai chuyện gì, cô cũng không có gì phải sợ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 258



Cô còn muốn dùng kinh nghiệm của mình đi nói cho những cô gái sinh ra ở gia đình như vậy, cố gắng mạnh mẽ, chỉ có chính mình mạnh mẽ mới có thể đàng hoàng thoát khỏi tất cả, thoát khỏi loại gia đình mang đến ám ảnh này.

Chỉ có mình mạnh mẽ mới có thể sống cuộc sống chân chính thuộc về mình.

Chỉ có tất cả mọi người mạnh mẽ, cùng nắm tay để gia tăng địa vị của nữ giới, để càng nhiều những cô gái không được đi học có thể được dạy dỗ, mới có thể để cho loại gia đình này, loại cha mẹ này càng ngày càng ít.

Hiện tại Ninh Hương còn chưa đủ mạnh mẽ, cho nên cô còn cần tránh một hồi, còn cần tốn chút tâm tư để tính toán. Nhưng sẽ có một ngày, cô có thể mạnh mẽ đến mức không bị những chuyện này mảy may ảnh hưởng.

Ở bưu điện công xã gửi thư xong, Ninh Hương không tiếp tục ở lại, trực tiếp lên đường trở về nhà thuyền của mình.

Mà bức thư này căn bản cũng không bị thời gian chậm trễ, rất nhanh liền được nhân viên đưa thư đưa đến đại đội Điềm Thủy.

Mà người ở đại đội Điềm Thủy nhận được lá thư này, là Lâm Kiến Đông.

Lâm Kiến Đông ban đêm về nhà thì nhận được thư, trở về phòng đóng cửa lại, xé phong thư ra, lấy ra giấy viết thư, liếc mắt liền nhìn ra là chữ viết của Ninh Hương. Anh mở bức thư ra hoàn toàn, cẩn thận đọc xong nội dung trên thư.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó anh cũng không đợi được đến lúc gần khai giảng, ngày hôm sau liền tìm thời gian đi tìm Hứa Diệu Sơn. Lúc ấy Hứa Diệu Sơn đang ở công trường, anh liền gọi Hứa Diệu Sơn sang một bên, tránh những người khác.

Hứa Diệu Sơn thấy anh thần thần bí bí liền hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Lâm Kiến Đông hắng giọng, nói với anh ta: “Bí thư Hứa, A Hương nhờ tôi làm phiền anh một chuyện. Nếu như sau khi khai giảng, chú Kim Sinh và thím Tú Liên muốn thư giới thiệu đến Tô Thành, làm phiền anh đừng viết cho bọn họ.”

Hứa Diệu Sơn sửng sốt một chút, nhìn về phía Lâm Kiến Đông: “A Hương bảo?”

Lâm Kiến Đông thở nhẹ một hơi: “Tôi cũng muốn nhờ anh, xin anh giúp A Hương đi. Cô ấy không dễ dàng gì mới đi tới hôm nay, đừng để chú Kim Sinh và cô Tú Liên hại cô ấy nữa. Bài học của A Lan còn chưa đủ à?”

Nghe thấy A Lan, Hứa Diệu Sơn hít sâu một hơi. Nói đến A Lan quả thật bị hai vợ chồng này dạy hư, con gái ngoan, tốt nghiệp trung học, ở trong thôn bọn họ cũng xem như không tệ, lại bị bức đến mức trộm tiền bỏ nhà đi.

Một cô gái chạy ra ngoài thế này, ở bên ngoài so với lưu vong cũng không có gì khác nhau, có thể sống dễ dàng sao? Không biết phải ngủ bao nhiêu hầm cầu và chuồng bò, không biết có gặp nguy hiểm hay không, ngẫm lại thật khiến người ta ngột ngạt.

Ninh Hương không dễ gì thi đậu đại học, có tiền đồ rồi, là phượng hoàng vàng trong thôn, lại bị hai vợ chồng này làm hư?

Hứa Diệu Sơn thấp mày suy tư một lát, hít thở nhìn về phía Lâm Kiến Đông, trong lòng mặc dù đã có chủ ý nhưng vẫn hỏi Lâm Kiến Đông một câu: “Chúng ta đều biết, trong tay A Hương có chút tiền, cô ấy thật sự không giúp người nhà chút nào sao?”

Lâm Kiến Đông nhìn mắt Hứa Diệu Sơn, im lặng trong giây lát rồi nói: “A Hương đến lớp hai còn chưa học xong đã bị ép nghỉ học đi kiếm tiền, từ nhỏ đến đã kiếm bao nhiêu tiền cho gia đình rồi? Ninh Lan có thể đi học tới cấp ba đều là do cô ấy cung cấp. Cung cấp cho Ninh Lan, dẫn theo hai em trai, phụ giúp gia đình, kết hôn còn bị buộc gả cho người đàn ông kết hôn lần hai dẫn theo ba đứa con, cũng bởi vì công việc người đàn ông này tốt, nhà có tiền, có mặt mũi, có thể trợ giúp bọn nhà họ Ninh bọn họ.”

“Mẹ tên Giang Kiến Hải kia người thế nào, A Hương chịu khổ ở nhà chồng hơn nửa năm, lúc không nhịn được muốn ly hôn, kết quả thì thế nào, bị đánh bị chửi bị người nhà đuổi ra ngoài, một mình ngồi trước cổng phường thêu, hai năm trước kỳ thi đại học đã sống như thế nào?”

“Bây giờ Ninh Lan cùng chú Kim Sinh và thím Tú Liên chó cắn chó làm chuyện ầm ĩ này, khiến nhà họ Ninh gặp khó khăn chính là báo ứng của bọn họ, là thứ bọn họ phải chịu, dựa vào đây còn bắt A Hườn gánh vác?” ”

Bí thư Hứa, anh là người mọi người kính trọng nhất, tín nhiệm nhất trong thôn chúng ta, mọi người có chuyện gì đều nghe anh, anh nói cho tôi, nhà họ Ninh đã cho A Hương cái gì, A Hương dựa vào cái gì phải chịu sự cực khổ này?”

Dựa vào cái gì?

“Bởi vì có cùng huyết thống? Cũng bởi vì Ninh Kim Sinh là cha cô ấy, Hồ Tú Liên là mẹ cô ấy sao?”

“Có cùng huyết thống chính là người nhà sao? Trước kia A Hương xem họ họ là người nhà, nhưng bọn họ xem A Hương là gì?”

“Nhà họ chính là cái hang không đáy, sẽ kéo c.h.ế.t A Hương.”

Hứa Diệu Sơn đứng đấy nghe Lâm Kiến Đông nói những lời này, mực không ngừng hít sâu, chính mình thì một câu cũng không nói ra.

Lâm Kiến Đông nói xong, giữa hai người là trầm mặc thật lâu, Hứa Diệu Sơn bình ổn lấy khí, thật lâu sâu nhìn về phía Lâm Kiến Đông nói một câu: “Được, tôi biết rồi, ta sẽ không viết thư giới thiệu cho bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ tự mình chạy đi, vậy tôi cũng giữ không được.”

Lâm Kiến Đông thả lỏng một chút: “Không sao, chỉ cần anh không viết thư giới thiệu, chúng tôi sẽ có cách.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 259



Ninh Hương cầm vật liệu trở lại nhà thuyền, mỗi ngày không thường ra ngoài, không phải thêu thùa thì chính là đọc sách học tập.

Nửa tháng ngày nghỉ còn lại rất nhanh liền trôi qua, lúc sắp khai giảng, Lâm Kiến Đông canh đúng lúc tới giúp Ninh Hương chèo thuyền về đại đội Điềm Thủy. Vẫn là chèo thuyền trở về trong đêm, tránh gây ra phiền toái không cần thiết.

Trên đường chèo thuyền trở về, Ninh Hương hỏi Lâm Kiến Đông: “Bên phía bí thư Hứa nói thế nào?”

Nửa tháng trước cô đến công xã gửi thư cho Lâm Kiến Đông, trong thư chủ yếu chính là nói chuyện này. Tự cô không tiện trở về, đành làm phiền Lâm Kiến Đông đến tìm Hứa Diệu Sơn để lên tiếng chào hỏi, nếu như sau khi khai giảng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dự định đến Tô Thành, đến lúc đó nhờ Hứa Diệu Sơn đừng viết thư giới thiệu cho bọn họ.

Hứa Diệu Sơn đã đồng ý, Lâm Kiến Đông bảo Ninh Hương yên tâm: “Bí thư Hứa nói anh ta sẽ không viết.”

Ninh Hương thở nhẹ, trong giọng nói có chút áy náy: “Em cũng không muốn làm phiền người khác quá mức, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không phải người dễ đối phó, tìm ai thì phiền phức người đó, nhưng em không thể không trù tính một chút, giảm bớt phiền phức sau này.”

Lâm Kiến Đông không cảm thấy có gì, thả lỏng nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, ở một vị trí gánh một phần trách nhiệm, chút chuyện này của em sẽ không quấy nhiễu nhiều đến bí thư Hứa. Anh ta làm bí thư đại đội ở ở thôn chúng ta nhiều năm như vậy, đến cả Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nho nhỏ cũng không quản được, vậy còn Làm bí thư đại đội gì nữa?”

Nghe nói như thế, trong lòng Ninh Hương vô thức thả lỏng một chút, bỗng nghĩ đến gì đó, nhìn bóng đêm rồi hỏi Lâm Kiến Đông: “Trước đó em nhờ anh giúp em chèo thuyền đi, bọn họ có tìm anh gây chuyện không?”

Giọng điệu Lâm Kiến Đông vẫn thoải mái: “Không có bất kỳ ai nhìn ra là anh, bọn họ dựa vào gì tìm anh gây chuyện? Ngược lại cũng có đến nhà anh hỏi, nhưng thằng tư nhà anh cầm xẻng điên cuồng huơ huơ, bọn họ liền bị doạ chạy.”

Ninh Hương nhịn không được cảm thấy buồn cười —— Hay cho một người lấn yếu sợ mạnh.

Hai người trò chuyện xong chuyện Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, lại trò chuyện chủ đề khác suốt đường đi để g.i.ế.c thời gian.

Chèo thuyền về đến đại đội Điềm Thủy là lúc rạng sáng, gà trống còn chưa gáy báo sáng, Lâm Kiến Đông đổi bến đò, ngừng thuyền. Ninh Hương ở trên thuyền đợi anh một hồi, chờ anh về nhà lấy hành lý, hai người liền lên thuyền đến Tô Thành.

Trước khi đến lúc ăn trưa thì đến trường học, bạn cùng phòng đều là người nơi khác, những người khác còn chưa tới, sau khi Ninh Hương dọn dẹp giường chiếu xong thì đến căn tin ăn cơm rồi quay về nhà tắm tắm rửa, sau đó liền vùi đầu đi ngủ.

Một giấc này ngủ đến lúc chạng vạng mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì người trong túc xá đã đến đông đủ, tất cả hơi thấp giọng nói chuyện, một lát lại cười một tiếng, đều là nói những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nằm trên giường tỉnh táo khoảng chừng mười phút mới ôm đầu nặng do ngủ say ngồi dậy.

Bạn cùng phòng thấy cô tỉnh lại cũng không có tiếp tục thấp giọng nói chuyện nữa, dùng âm thanh bình thường nhìn về phía cô nói: “Cậu đây là tối hôm qua đi làm cái gì vậy? Vừa đến trường học liền ngủ nửa ngày.”

Đầu óc Ninh Hương vẫn còn chút mơ màng, âm âm mang chút giọng mũi: “Các cậu đều tới rồi à.”

Sáu người cùng nhau ngẩng đầu nhìn sang phía cô, Trương Phương lên tiếng nói: “Đúng vậy, Tống Tử Trúc vừa thu dọn giường chiếu xong được một lát, chờ cậu dậy cùng đến căn tin ăn cơm nè, có đi hay không?*

Ninh Hương gật gật đầu: “Tôi dậy rửa mặt.”

Nói dứt lời cô leo từ trên giường xuống, bưng chậu rửa mặt và đồ rửa mặt đến nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong trở về, soi vào cái gương nhỏ trong ký túc xá một cái, chải tóc chỉnh tề, thắt hai b.í.m như cũ.

Chải tóc xong quay đầu, mắt quét qua phát hiện Triệu Cúc đã cắt tóc ngắn dài đến cằm, cô kinh ngạc một chút, sau đó nhìn Triệu Cúc cười nói: “Cậu cắt tóc rồi hả?”

Triệu Cúc đưa tay sờ tóc mình một chút, còn xoay một vòng trước mặt Ninh Hương, hỏi cô: “Thế nào?”

Ninh Hương vẫn cười: “Rất đẹp, phong cách tây.”

Triệu Cúc nghe thấy lời này rất hài lòng, ôm lấy cánh tay Ninh Hương rồi cùng những người khác rời ký túc xá, đến căn tin ăn cơm. Lúc ăn cơm không tránh khỏi nói đến khẩu vị ăn uống, Cố Tư Tư nói: “Tôi về nhà ăn cơm cũng không quen nữa.”

Trương Phương bày tỏ: “Tôi vẫn là không quen cơm ở đây, còn nhớ lúc khai giảng học kỳ trước chứ? Không quen khí hậu bị tiêu chảy, ăn cũng không dám ăn, sau hai tháng, tôi gầy tận mười cân đó!”

Bảy người ký túc xá cứ hi hi ha ha như vậy, vừa trò chuyện vừa ăn cơm tối trong căn tin. Ngày đầu tiên khai giảng, cơm nước xong xuôi cũng không đi đến chỗ khác, vẫn là trở lại ký túc xá sắp xếp đồ đạc.
 
Back
Top Bottom