Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 220



Triệu Cúc lại muốn nói nữa, nhưng còn chưa nói ra đã bị Trương Phương ở bên cạnh kéo lại.

Việc này không thể làm lớn lên nữa, nếu tiếp tục ầm ĩ lên nhất định sẽ ra tay đánh nhau. Buổi chiều các cô vừa mới bị giáo viên hướng dẫn gọi vào văn phòng phê bình, nếu lại gây chuyện đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm thì người có hại vẫn là các cô.

Có lẽ Triệu Cúc cũng nghĩ đến vấn đề này, vậy nên cô ấy im lặng không tiếp tục tranh cãi với Kim Văn Đan nữa.

Ninh Hương và Tống Tử Trúc cũng lại đây vỗ lưng xoa dịu cho Triệu Cúc, sau đó Ninh Hương nhìn Kim Văn Đan và nói một câu: “Cậu báo lên giáo viên hướng dẫn làm chúng tôi bị phê bình một trận thì có lợi ích cho cậu chứ? Nếu cậu thật sự thấy không ưa chúng tôi, không thể tiếp tục ở lại ký túc xá này, vậy chi bằng cậu xin giáo viên hướng dẫn đổi ký túc xá không phải tốt hơn sao.”

Kim Văn Đan đứng cạnh bàn, vẻ mặt tức giận. Một mình cô ta cãi nhau với bảy người nhất định là cãi không lại, cho nên cô ta cũng không nói gì nữa. Từ nhỏ đến lớn cô ta đúng là chưa bao giờ bị tức giận như vậy, có rất nhiều người nịnh bợ cô ta, lúc làm việc ở cơ quan cũng được người khác nịnh bợ, kết quả đi vào đại học lại bị đám bạn cùng phòng thấp kém này cô lập.

Cô ta liếc mắt nhìn Ninh Hương. Cô ta xem thường nhất là người nhà quê Ninh Hương này, nhưng cô ta cũng không nói thêm lời mỉa mai gì nữa, tránh cho lại bị bảy người này bắt tay cùng nhau vây công. Cô ta ngồi xuống lấy một cuốn sách trên bàn học rồi xem.

Thấy Kim Văn Đan không nói gì nữa, nhưng người khác cũng không tiếp tục cãi nhau với cô ta, cãi nhau vài câu giải tỏa cảm xúc một chút là đủ rồi. Nếu nói nghiêm túc thì cũng không có ảnh hưởng lớn gì, chỉ là bị mách lẻo, bị giáo viên hướng dẫn phê bình một trận, trong lòng có phần không thoải mái mà thôi.

Trong lúc nhất thời phòng ký túc xá yên tĩnh lại, nhưng trong lòng mỗi người đều có chút tức giận, cho nên không ai nói lời nào, nên làm gì thì làm. Mấy người Trương Phương nghỉ ngơi một lúc, rồi lấy sách ra cùng nhau đến phòng tự học học tập, sau khi ra cửa lại âm thầm nói về Kim Văn Đan.

Kim Văn Đan cũng không ở trong ký túc xá quá lâu, nghỉ ngơi một lúc, uống chút nước ấm rồi cầm sạch đi ra ngoài. Cô ta cũng không cảm thấy mình có vấn đề gì.

Ninh Hương thì vẫn giống như bình thường, ở lại ký túc xá thêu thùa, trong lòng cô cũng có chút tức giận. Sau đó cô ngồi xuống thêu được một lúc thì lại có người đến ký túc xá của các cô gõ cửa, ngó đầu vào nói một câu: “Ninh Hương có ở đây không, bên dưới có người tìm cô.”

Ninh Hương nói cảm ơn rồi thả kim chỉ xuống, khóa cửa ký túc xá lại rồi đi xuống dưới. Đi đến cổng ký túc thì thấy lần này người đến tìm cô là bạn thân Lâm Kiến Đông.

Với quan hệ của bọn họ cũng không cần phải nói mấy lời hỏi thăm khách sáo, Lâm Kiến Đông nhìn thấy Ninh Hương đã mở miệng hỏi: “Anh nghe nói chiều hôm nay các em bị giáo viên hướng dẫn gọi vào văn phòng phê bình giáo dục à? Bởi vì nghe nhạc của Đặng Lệ Quân trong ký túc xá?”

Đối mặt với Lâm Kiến Đông, Ninh Hương cũng không ngượng ngùng gì, chỉ hít sâu một hơi: “Ngay cả anh cũng nghe nói sao?”

Lâm Kiến Đông: “Không có mấy người biết cả, anh chỉ nghe giáo viên hướng dẫn của bọn anh nói một câu thôi.”

Ninh Hương nhún vai, hỏi anh: “Giáo viên hướng dẫn của các anh đã nói gì?”

Lâm Kiến Đông cười: “Ông ấy nói nghe nhạc của Đặng Lệ Quân thì sao vậy, đó chỉ là yêu thích và hứng thú của mỗi cá nhân thôi, không cần thiết phải lên tiếng như vậy. Hiện tại bầu không khí xã hội đang thay đổi, cá tính của người trẻ tuổi cũng nên được giải phóng.”

Nghe được lời này, Ninh Hương cũng cười rộ lên, nhìn Lâm Kiến Đông và nói: “Em cảm thấy giáo viên hướng dẫn của các anh nói đúng.”

Lâm Kiến Đông thấy cô cười rộ lên thì cũng thả lỏng hơn nhiều, lại nhẹ nhàng hỏi ba câu liên tục: “Vậy hiện tại tâm trạng của em thế nào? Em có bận không? Có muốn đi đến sân thể dục dạo một chút không?”

Ninh Hương đúng là bị chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng, bản thân cô thì không sao cả, quan trọng là làm liên lụy bạn cùng phòng bị phê bình, hơn nữa vừa rồi trong ký túc xá còn cãi nhau một trận. Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu với Lâm Kiến Đông: “Anh chờ em một chút, em đi thu dọn đồ đạc chút đã.”

Nói xong cô lập tức xoay người chạy về ký túc xá, cất vải thêu trên khung thêu, bỏ vào trong tủ rồi khóa lại, sau đó lấy đeo cặp sách lên người, khóa cửa ký túc xá lại rồi đi xuống tìm Lâm Kiến Đông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô xuống dưới đi đến trước mặt Lâm Kiến Đông, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, cùng Lâm Kiến Đông đi về phía sân vận động.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 221



Học kỳ đầu tiên của đại học đã gần kết thúc rồi, cả một học kỳ Ninh Hương và Lâm Kiến Đông gặp nhau khá ít trong trường, khó khăn lắm mới được đi lại như thế, hai người liền đi dạo trong trường và tùy ý trò chuyện về cuộc sống thường ngày.

Cùng sống trong một khuôn viên trường học, cho dù không phải chung một khoa nhưng cũng có rất nhiều chuyện để nói, nói đùa thì cười một cái, nói đến chuyện xui xẻo thì liền mang theo cảm xúc bực tức, nói chung cũng là những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.

Ví dụ như chuyện hôm nay vì nghe nhạc Đặng Lệ Quân bị giáo viên phụ đạo gọi đến văn phòng phê bình.

Lâm Kiến Đông nghe thấy Ninh Hương nói xong cả quá trình, bước chân chậm rãi hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn dò hỏi Ninh Hương một câu bằng giọng nói yếu ớt: “Em...có phải là đang hẹn hò không?”

Nghe thấy câu này, Ninh Hương bỗng bật cười một cái và quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông: “Sao đột nhiên lại hỏi như thế chứ? Tất nhiên không có rồi, thời gian mỗi ngày dùng để học hành và làm công việc thêu thùa còn không đủ thì làm gì rảnh rỗi để hẹn hò chứ?”

Mặc dù không học chung một khoa nhưng Lâm Kiến Đông cũng biết cái tên Sở Chính Vũ của khoa vật lý lâu lâu lại đến khoa lịch sử tìm Ninh Hương, chắc chắn lần nào cũng có chuyện, ví dụ như lần này là đến đưa máy thu thanh và đĩa từ của Đặng Lệ Quân.

Im lặng một lúc anh lại nói: “Nếu như thích hợp thì có thể tìm hiểu đi.”

Ninh Hương nghiêng đầu nhìn Lâm Kiến Đông một lúc, dường như đang nghĩ ngợi gì đó bèn hỏi: “Người anh nói không phải là Sở Chính Vũ đã mượn máy thu thanh cho em đấy chứ?



Lâm Kiến Đông cười một cái, không nói năng tỏ vẻ đồng ý.

Ninh Hương cũng nở nụ cười, nhìn anh hỏi: “Anh nghĩ nhiều rồi, hơn nữa em và cậu ấy thích hợp sao?”

Thật ra Lâm Kiến Đông không hiểu Sở Chính Vũ, anh quay đầu qua nhìn Ninh Hương: “Có thể nói chuyện được, bất kể ở cùng nhau làm cái gì cũng vui vẻ, cuộc sống có thể trở nên càng ý nghĩa hơn, hẹn hò có lẽ chính là như thế đấy.”

Ninh Hương quay đầu qua chầm chậm bước lên phía trước: “Trong lòng của đại đa số người thời nay không hẹn hò vì mục đích kết hôn đều là đồ đểu cáng cả, có ai lại hẹn hò vì niềm vui chứ? Người khác không, em cũng không.”

Lâm Kiến Đông nói tiếp: “Tất nhiên là bởi vì thích mới hẹn hò.

Ninh Hương cười: “Cũng đã lớn tuổi rồi, cái gì cũng đã trải qua rồi, còn cái gì mà thích hay không thích nữa chứ, chẳng qua cũng vì chuyện đó thôi, cũng không còn mười mấy tuổi nữa, thấy đàn ông điển trai liền đỏ mặt và tim đập nhanh.”

Lâm Kiến Đông không hiểu cái tâm thế bất cần nhìn thấu hồng trần này đến từ đâu, anh chỉ quay đầu qua nhìn cô: “Em mới bao nhiêu tuổi chứ, mới nhiêu đó tuổi đã trải qua chuyện gì chứ? Tích cực một chút, đừng vì những chuyện quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương quay đầu qua nhìn vào ánh mắt Lâm Kiến Đông: “Không có ảnh hưởng sao?”

Khi cô hỏi ngược lại câu này thì trong đôi mắt và ngữ điệu cũng không có cảm xúc gì cả, chỉ có bộ dạng bình thản nhìn thấu chuyện đời, con người sống cả một đời, rất nhiều chuyện rốt cuộc như thế nào đã sớm nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô tin trên thế giới này có tình yêu, tình yêu đúng là mang lại cho con người nhiều niềm vui nhưng cô cũng không giống như độ tuổi mười mấy hai mươi đời thật vậy, vì cái thứ gọi là tình yêu mà mù quáng choáng váng, làm hao tổn rất nhiều cảm xúc và thời gian không cần thiết.

Gia đình của cô, cô cũng từng có một cuộc hôn nhân, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ sao?

Nếu như cô thật sự mười mấy hai mươi tuổi, vẫn còn ngây thơ và ảo tưởng, có lẽ thật sự có khả năng sẽ tin tưởng tình yêu có thể chiến thắng tất cả, nhưng bây giờ cô đã hiểu rất rõ ràng rồi, tình yêu ở trước mặt hiện thực đến cái ảo ảnh cũng không có.

Lâm Kiến Đông không nói gì cả, cô thu lại ánh mắt và tiếp tục bình thản nói: “Cứ lấy Kiều Chính Vũ làm ví dụ đi, nếu như em và cậu ấy hẹn hò thì vui vẻ được mấy ngày cũng chưa biết, nhưng em chắc chắn sẽ nói với cậu ấy về tình trạng gia đình của em, tình trạng em đã từng kết hôn, anh cảm thấy một người vừa giàu có vừa lớn lên trong một gia đình hạnh phúc như cậu ấy có thể chấp nhận được những chuyện vượt qua khỏi sự tưởng tượng của cậu ấy không?”

“Chỉ cần anh nói ra thì tiếp theo chính là dằn vặt và đau khổ.”

“Những chuyện vượt quá sự hiểu biết này của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy phải tiêu hóa một khoảng thời gian, dằn vặt rất lâu sau mới có thể tiếp nhận cũng là chuyện chưa biết, giả sử cậu ấy tiêu hóa một khoảng thời gian sau vẫn đón nhận, nhưng anh nghĩ cha mẹ của cậu ấy sẽ chấp nhận sao? Cha mẹ của cậu ấy là cán bộ, là người rất quan trọng mặt mũi, liệu có thể để con trai của mình và một người xuất thân từ nông thôn, gây gổ với gia đình đến mức rạn nứt, còn hẹn hò với một người phụ nữ từng ly hôn sao? Nếu như cha mẹ của cậu ấy không chấp nhận thì liệu cậu ấy có cãi nhau với gia đình không? Nghĩ kỹ vấn đề này thì không đâu vào đâu cả...”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 222



“Không có ý nghĩa gì.”

“Em không có tâm trạng hao tổn tinh thần vào những chuyện này.”

Nói rồi cô lại nhìn Lâm Kiến Đông cười nói: “Em rất tích cực, đời người quý giá, thay vì đi tìm một người vùi đầu vào tình yêu thì chi bằng làm những chuyện vui vẻ hơn chẳng phải tốt hơn sao, vì dụ như làm thêm vài sản phẩm thêu thùa lợi hại, nói không chừng có một ngày nào đó em có thể trở thành đại sư, sau đó đi dạy cho những cô gái nhiệt tình yêu thích thêu thùa y như em vậy.”

Lẽ ra cứ tưởng Ninh Hương từng bị tổn thương, trong lòng có ám ảnh nên không đồng ý tiếp xúc với chuyện tình cảm nhưng khi nghe cô nói đến cuối thì trong lòng Lâm Kiến Đông bỗng có cảm giác thả lỏng và hết sức thoải mái.

Lâm Kiến Đông vẫn không nói gì cả, Ninh Hương lại nói: “Nếu như có một ngày thật sự có một người khiến em cảm thấy có thể ở bên nhau, ở bên nhau lại rất thoải mái, trong lòng cũng rất bình yên, đơn giản không cần suy nghĩ lo âu nhiều, em ngồi bên cạnh cửa sổ làm thêu thùa, anh ấy ngồi bên cạnh em đọc sách, khi khát nước sẽ rót cho em một ly thì em cũng không từ chối tình yêu đâu.”

Không cần phải mãnh liệt bùng cháy, không cần khắc cốt ghi tâm, chỉ cần tình yêu đơn giản với hai đôi đũa hai chén cơm thôi.

Không cần quá nhiều sự nhiệt liệt, cũng không cần ngày nào cũng là màu hồng, chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau quan tâm chăm sóc cho nhau, bất cứ khi nào, những lúc mệt mỏi quay đầu lại thì có một người mãi mãi đứng ở phía sau mình.

Lâm Kiến Đông im lặng nghe cô nói, hồi lâu sau cũng không nói gì cả.

Ninh Hương nói xong liền im lặng một lúc, thấy anh không nói gì liền không tiếp tục nói chuyện của mình nữa mà chuyển chủ đề sang chỗ anh, cô thay đổi giọng điệu hỏi anh một câu: “Còn anh thì sao? Có thích người con gái nào chuẩn bị hẹn hò không?”

Lâm Kiến Đông bừng tỉnh lắc đầu một cái và khẽ cười nói: “Không có, ai có thể nhắm trúng anh chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương thấy anh lắc đầu liền quay lại giáo dục anh: “Anh đừng có cứ tự ti như thế, anh khá tốt mà, là thanh niên ưu tú nhất trong thôn chúng ta, là người sẽ ăn cơm nhà nước sau khi tốt nghiệp đấy, sao lại không có ai nhắm trúng chứ?”

Lâm Kiến Đông cười cười lại nói: “Tạm thời không có cái ý nghĩ này, học hành thật tốt vẫn quan trọng hơn.”

Đây có lẽ là đặc điểm chung của rất nhiều con nhà nghèo, khó khăn lắm mới nắm được cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, có thể học hành đàng hoàng tất nhiên sẽ vùi đầu vào học, làm gì còn tâm tư đi nghĩ đến những chuyện khác chứ, cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.

Vả lại hẹn hò còn phải tốn tiền, Lâm Kiến Đông thật sự không có tiền để tiêu tốn vào những chuyện này, bình thường ăn uống đã hết sức tiết kiệm rồi, gia đình mỗi tháng tiêu xài tiết kiệm gửi cho anh mười mấy đồng làm phí sinh hoạt thì làm gì có khả năng hẹn hò nữa.

Đó giờ anh luôn cảm thấy cho dù là hẹn hò hay kết hôn thì đều phải dành cuộc sống tốt đẹp cho con gái nhà người ta, sống khổ sở thì đừng đi trải nghiệm làm chi, để con gái phải chịu cực khổ với mình, lúc không có cái ăn lại cãi nhau thì còn ý nghĩa gì nữa.

Mọi người trong trường học sẽ phớt lờ rất nhiều điều kiện thực tế, bởi vì anh cũng khá điển trai, năng lực làm lớp trưởng cũng khá tốt nên mấy tháng qua đúng là có nhiều nữ sinh trong lớp bật đèn xanh với anh nhưng anh đều tỏ rõ thái độ cự tuyệt.

Vì vậy vừa nãy khi Ninh Hương nói đến những chuyện này thì anh cũng có thể đồng cảm được.

Có nhiều khi không phải do anh tự ti mà chỉ là nghĩ thoáng ra một chút mà thôi.

Hai người cứ thế đi dạo trong sân trường và trò chuyện về chuyện tình cảm, rồi lại trò chuyện linh tinh này kia, trò chuyện được một lúc, Lâm Kiến Đông đã đưa Ninh Hương đến dưới ký túc xá, trước khi cô đi lên lầu còn hỏi: “Còn mười mấy ngày là nghỉ hè rồi, em có về không?”

Ninh Hương gật gật đầu: “Về chứ, về thăm bà Lệ Trân.”

Lâm Kiến Đông cũng gật đầu: “Được, tới lúc đó cùng về nhé.”

Hai người hẹn xong cùng nhau đi về nhà, Lâm Kiến Đông thấy Ninh Hương đi lên đầu liền quay người rời đi.

Ninh Hương quay trở về ký túc xá liền tìm quần áo đi tắm rửa, tắm rửa xong xuôi lại cầm sách bỏ vào trong cặp và trực tiếp đến phòng tự ôn tập, kết quả vừa đến tầng dưới phòng tự ôn liền chạm mặt Sở Chính Vũ.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 223



Xem ra Sở Chính Vũ đang cố tình đứng đợi cô vậy, khi nhìn thấy cô liền chạy nhanh đến trước mặt cô và khẽ điều chỉnh hô hấp nói: “Nghe nói cô bị giáo viên phụ đạo mắng hả, tôi đến ký túc xá tìm cô mà cô không ở đó.”

Chuyện này Ninh Hương cũng coi như là qua chuyện rồi, giọng điệu của cô nhẹ nhàng nói với Sở Chính Vũ: “Không sao, chỉ là phê bình bằng miệng vài câu thôi, rất cảm ơn anh đã mượn máy ghi âm cho chúng tôi, người trong ký túc xá của tôi khá thích đấy, họ đã được thử thứ mới mẻ.”

Sở Chính Vũ đi theo cô lên lầu: “Nếu sớm biết như thế thì tôi đã không lấy cho cô nghe rồi.”

Ninh Hương nói với anh: “Không có liên quan đến anh, là chúng tôi tự mình không cẩn thận thôi.”

Sở Chính Vũ vẫn cảm thấy có lỗi nhưng khi đến cửa phòng tự ôn thì hai người liền cùng nhau không ai nói gì ảnh hưởng đến người khác, Ninh Hương đi vào tìm chỗ trống ngồi xuống, Sở Chính Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Tới phòng tự ôn Ninh Hương liền không nghĩ đến những chuyện khác nữa, cô mở sách ra tập trung học hành, sau đó vừa xem được nửa trang sách thì một cuốn vở ghi chú có đựng hai viên kẹo đường đặt ngay trước mặt cô.

Phía dưới hai viên kẹo đường có ghi bốn chữ: [đền lại cho cô]

Ninh Hương nhìn xong bốn chữ này liền cầm cây bút lên ghi bốn chữ: [thật sự không sao]

Viết xong cô cầm một viên kẹo trong lòng bàn tay, những viên còn lại kèm theo cuốn vở ghi chú chuyền lại cho Sở Chính Vũ, một lần nữa bày tỏ mình thật sự không hề trách móc cậu ấy, vốn dĩ cậu ấy cũng có ý tốt nên chuyện này làm sao có thể trách cậu ấy được chứ.

Sở Chính Vũ yên tâm rồi, lúc này cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hai người cũng không còn nghĩ đến chuyện này nữa mà tự mình lấy ra vở bài tập chuyên môn của mình, bắt đầu yên lặng tự ôn tập, trong phòng tự ôn đó giờ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có người thỏ thẻ cùng thảo luận đề bài.

Ninh Hương rất nghiêm túc đọc sách không phát ra tiếng động, ngoại trừ lúc giữa chặng đi mấy lần vệ sinh thì luôn tập trung vào việc cuốn sách ôn tập, Sở Chính Vũ cũng vậy, mãi cho đếm khi mười hai giờ trưa cậu ấy mới nhìn đồng hồ thả lỏng tinh thần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những người khác nhìn canh thời gian trước mấy phút bắt đầu dọn dẹp đứng dậy đi về, Ninh Hương và Sở Chính Vũ cũng thu dọn sách vở và dụng cụ, dọn dẹp xong liền cùng nhau đứng dậy đi ra khỏi phòng tự ôn về ký túc xá.

Đi ra khỏi lớp học được thả lỏng một chút, Sở Chính Vũ xoay xoay cổ nhún nhún vai hoạt động giãn gân cốt một chút, lúc này cậu ấy mới hỏi Ninh Hương về chuyện cái máy thu thanh: “Có người đã đ.â.m lén sao?”

Ninh Hương nhẹ nhàng hít thở: “Chuyện đã qua rồi, đừng nói nữa.”

Sở Chính Vũ thấy cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện này nữa nên cũng không tiếp tục truy hỏi, cậu ấy và cô tùy tiện tìm một chủ đề khác nhẹ nhàng hơn, khi đi đến khu phân chia của ký túc xá liền ai về phòng nấy.

Bây giờ là nửa đêm mười hai giờ, mặc dù có không ít học sinh mới đi ra khỏi phòng tự ôn về ký túc xá nhưng cả cái khuôn viên trường vẫn rất yên tĩnh, trên lầu ký túc xá cũng rất yên tĩnh, cho dù có người tắm rửa, cũng không có ai nói chuyện lớn tiếng.

Trước khi đến phòng tự ôn Ninh Hương đã tắm rửa rồi, khi về chỉ cần đánh răng rửa mặt liền leo lên giường đi ngủ, bởi vì đọc sách thức khuya quá muộn nên vừa mệt vừa buồn ngủ, hoàn toàn không còn sức lực nghĩ đến những chuyện khác, ý thức cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.

Sau đó cô vừa ngủ được một lúc liền bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Cô thật sự quá buồn ngủ nên không muốn mở mắt ra nhưng tiếng gõ cửa vẫn đang vang lên, Ninh Hương cứ thế nằm yên không cử động, sau đó trong lúc mơ mơ hồ hồ liền nghe thấy giọng mũi của những người khác: “Ai đang gõ cửa đấy?”

“Còn ai chưa về phòng sao?”

“Ai không mang theo chìa khóa sao?”

Sau đó cũng không biết ai đếm đếm liền thốt ra câu: “Hình như là Kim Văn Đan.”

Vừa nói xong câu này, quả nhiên nghe thấy giọng Kim Văn Đan đang thốt lên: “Mau mở cửa cho tôi.”

Nghe thấy cô thốt ra câu này, mấy người bọn họ cùng nhau nằm nghiêng người trực tiếp nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ, coi như không nghe thấy cái gì cả, vì thế một tràng tiếng gõ cửa lại vang lên, cùng với đó là giọng nói của Kim Văn Đan không ngừng vang lên.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 224



Gõ cửa suốt nửa ngày trời không ai mở cửa cũng không ai trả lời, Kim Văn Đan đứng ở trước cửa mà nước mắt muốn chực trào rơi xuống, vừa tức vừa ấm ức vừa tủi thân, cô ta chỉ muốn giang chân đá bay cánh cửa trước mặt thôi.

Lúc nãy cô ta đi tắm quên mang theo chìa khóa, kết quả họ lại khóa cửa lại đi ngủ mấy, bây giờ cô ta đang đứng trước cửa phòng ký túc xá, gọi nửa ngày trời cũng không ai trả lời, bây giờ cô ta chỉ có một cảm giác...gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.

Sau khi biết những người trong ký túc xá không ai thức dậy mở cửa cho cô ta, cô ta đứng ở cửa bình phục một lúc, khịt khịt mũi đưa tay lên lau đôi mắt đang ướt đẫm, thật sự là hết cách rồi, chỉ có thể đi tìm dì quản ký túc xá thôi.

Dì quản lý ký túc xá trực đêm cũng đã ngủ rồi, vả lại tính tình cũng không được tốt, bị cô ta đánh thức nên rất khó chịu, vì thế vừa ngái ngủ thức dậy vừa mắng cô ta đi ra ngoài không đem theo chìa khóa, vừa cầm chìa khóa đi giúp cô ta mở cửa.

Dì quản lý ký túc xá mở cửa ra liền cầm chìa khóa đi về ngủ tiếp, Kim Văn Đan bị dì quản lý chửi mắng xong trong lòng bực tức vô cùng, cô ta lạnh mặt lại đi vào trong ký túc xá, làm ồn áo đùng đùng trong cái bồn rửa mặt ở nhà vệ sinh.

Mọi người bị đánh thức trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, có vài người phát ra giọng nói khó nhọc, khi bị đánh thức đều tỏ vẻ không vui, sau đó Triệu Cúc là người đầu tiên bực mình mở miệng nói: “Cô nhẹ tay chút không được sao?”

Kim Văn Đan lạnh lùng mở miệng trả lời: “Chẳng phải là không nghe thấy sao?”

Triệu Cúc thật sự muốn đánh cô ta nhưng lại hít một hơi thật sâu nói: “Chúng tôi là mẹ cô sao? Nghe thấy tiếng gõ cửa là phải mở cửa cho cô sao? Cô còn không biết điều thì đừng trách chúng tôi ỷ đông h.i.ế.p yếu.”

Kim Văn Đan lạnh lùng trả lời: “Sao chứ? Các cô không có ăn h.i.ế.p sao?”

Vừa nãy cô ta gõ cửa lâu như thế nhưng lại không có một ai mở cửa cho cô ta, họ muốn cô ở trước cửa ngồi một đêm sao? Chuyện nhỏ nhặt như thế mà không ai chịu giúp đỡ, cái này không phải hùa nhau ăn h.i.ế.p cô ta là cái gì?

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Cúc chưa nói gì thì Trương Phương đã lên tiếng nói: “Chính là ăn h.i.ế.p cô đấy! Lúc cô đ.â.m lén mách lẻo sau lưng bộ chưa từng nghĩ đến trường hợp này sao? Hoặc là cô tự đi tìm giáo viên phụ đạo đổi ký túc xá, hoặc là chịu đựng! Nếu nhưng sau này những chuyện như thế này còn xảy ra nhiều đấy!”

Một bên đ.â.m lén mách lẻo hại họ, một bên lại muốn hưởng thụ phúc lợi của người bạn cùng phòng sao, đúng là nực cười.

Kim Văn Đan bị chọc tức đến mức không dám nói nữa, cô ta bực mình leo lên giường, sau khi nằm xuống vẫn chưa thể nguôi giận, đôi mắt không có chút cảm giác buồn ngủ, tất cả mọi người trong ký túc xá đều chống đối cô ta, làm sao cô ta có thể sống yên ổn đây, từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ phải chịu đựng những thứ này.

Cô đến chỗ giáo viên phụ đạo tố cáo Ninh Hương bọn họ nghe nhạc Đặng Lệ Quân, một mặt cũng vì ‘lòng chính nghĩa', một mặt vì những ân oán cá nhân trong lòng, chính nghĩa là những loại âm nhạc thuộc giai cấp tư sản vốn dĩ chính là thứ nên cấm, thế mà họ lại mang vào ký túc xá để nghe.

Nhưng mà cô ta không ngờ là tố cáo cho giáo viên phụ đạo biết, giáo viên phụ đạo lại chỉ cảnh cáo Ninh Hương bọn họ bằng miệng thôi, hoàn toàn không có bất cứ sự trừng phạt mang tính thực chất nào cả, cũng có thể nói như thế này, đối với họ mà nói thì không có chút ảnh hưởng nào cả.

Bây giờ tình hình trong nước không ổn lắm, đấu tranh giai cấp vẫn chưa ngừng lại, cô ta không hiểu tại sao những vấn đề mang tính nguyên tắc này lại dễ dàng bị bỏ qua như thế, chỉ phê bình bằng miệng liền bỏ qua.

Hành vi nghe những âm nhạc đồi bại như thế có khác gì với việc trốn xem những loại sách cấm ngày xưa đâu, rõ ràng phải bị phê bình nghiêm túc mới đúng, cái hành vi này không nghiêm túc phê bình thì có khác gì với việc dung túng đâu?

Kim Văn Đan càng nghĩ càng tức giận đến mức ngủ không yên, cơn giận nằm trong lồng ngực, cảm giác cả người sắp nổ tung vậy.

Rõ ràng cô ta đã làm một việc rất chính xác, đến cuối cùng lại trở thành tội đồ trong ký túc xá, bị bảy người cùng nhau chống đối và ăn h**p.

Còn có công lý sao?
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 225



Mười mấy ngày còn lại của học kỳ I đại học cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, tất cả đều rất yên bình. Ninh Hương bọn cô cũng không biết Kim Văn Đan có tìm giáo viên đổi phòng hay không, tóm lại hơn mười mấy ngày còn lại cô ta vẫn ở trong ký túc.

Chẳng qua là trước đây mọi người chỉ là xa lánh cô ta, lúc thường vẫn duy trì sự khách sáo bên ngoài, cũng hay tiện tay giúp đỡ mấy chuyện nhỏ nhẹ không gây phiền phức. Nhưng bắt đầu từ sau khi xảy ra sự việc tố cáo này thì bảy người trong ký túc đã tự đạt thành ăn ý, sẽ không tiếp tục duy trì loại khách sáo bên ngoài này với cô ta nữa.

Ngoài việc không còn duy trì sự khách sáo mặt ngoài cùng cô ta, bình thường khi nói những chuyện riêng tư, làm việc hơi có chút bí mật thì cũng sẽ tránh cô ta ra, miễn cho lặp lại chuyện tương tự, bị cô ta tố cáo cho giáo viên.

Hơn mười mấy ngày còn lại coi như an ổn, tình trạng sống chung của bảy người Ninh Hương và Kim Văn Đan vẫn duy trì ở mức nước sông không phạm nước giếng. Sau khi kết quả kỳ thi cuối kỳ đưa ra, chính thức bước vào thời gian nghỉ hè.

Học sinh trong trường sắp xếp hành lý chăn mền xong, sau khi bắt đầu kỳ nghỉ hè thì lục tục rời trường quay về nhà. Thời đại này cũng không có công việc có thể làm vào nghỉ hè, vị trí làm việc ít, trong thành phố còn có rất nhiều người không có việc làm cho nên nghỉ học chỉ có thể quay về nhà.

Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông theo như đã hẹn trước cùng xách hành lý về nhà.

Buổi sáng ăn sáng xong thì đến bến tàu ngồi thuyền, lắc lư cả buổi trời cho đến chiều thì về đến Đại đội Điềm Thủy.

Lâm Kiến Đông quay về thì trực tiếp về nhà, mà Ninh Hương không có nhà để về, tất nhiên là đến nhà Vương Lệ Trân.

Một ngày trước khi về cô cùng Lâm Kiến Đông có đi mua một ít bánh ngọt, Lâm Kiến Đông là mua cho người nhà, còn cô mua thì toàn bộ đều cho Vương Lệ Trân hết. Cả đại đội Điềm Thủy cũng chỉ có người này đáng để cô nhớ nhung.

Hai người xuống thuyền vừa bước vào địa phận đại đội Điềm Thủy, gặp được người quen thì nhiệt tình chào hỏi một câu, tất cả mọi người đều yêu thích hai sinh viên này. Đây chính là phượng hoàng kim của thôn bọn họ đấy, sau này chính là người có triển vọng nhất.

Chào hỏi cả đường cho đến khi về đến Đội sản xuất, Ninh Hương chào Lâm Kiến Đông một cái rồi cũng đến nhà Vương Lệ Trân. Lâm Kiến Đông một mình tiếp tục đi về nhà, gặp mọi người không tránh được lại hàn huyên vài câu, cảm thụ sự nhiệt tình của hàng xóm láng giềng.

Sau khi xách hành lý về đến nhà, mẹ anh nhìn thấy anh liền vui mừng không thôi. Đi lên tỉ mỉ đánh giá anh một lượt, lại nhìn xem anh có bị gầy đi không, nhìn xem anh có cao lên hay không, gần nửa năm không gặp mà giống như gần nửa đời không gặp vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi đến chiều tối tất cả mọi người về đến nhà thì lại vây quanh anh thành một vòng hỏi thăm một lúc.

Ninh Hương về đến nhà Vương Lệ Trân thì tình cảnh cũng gần giống như vậy, chẳng qua là người hỏi thăm cũng chỉ có một mình Vương Lệ Trân mà thôi. Vương Lệ Trân cũng đem cô nhìn trái nhìn phải một lượt, xem xong cuối cùng nói một câu: “Thật tốt thật tốt, càng ngày càng thời thượng rồi.”

Người nhà họ Ninh thân làm cha mẹ anh chị em ruột thịt cũng không liên quan chút nào đến bầu không khí vui vẻ này.

Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều không biết Ninh Hương đã được nghỉ về nhà, cho đến khi chiều tối Hồ Tú Liên ra ngoài cho heo ăn bỗng nhiên nghe được hàng xóm Triệu Thái Tú nói một câu: “Nghe nói A Hương nhà bà được nghỉ về nhà rồi à, thay đổi thời thượng lắm, ăn nói cũng khác trước.”

Hồ Tú Liên với Triệu Thái Tú từng vì chuyện trứng gà mà đánh nhau, hai năm qua quan hệ hai nhà vẫn luôn không hợp nhau. Hồ Tú Liên sao lại không nghe ra là Triệu Thái Tú đang chế nhạo bà, con gái thi đỗ đại học mà bà lại không chiếm được chút vẻ vang nào.

Nghe giọng điệu âm dương quái khí kia của Triệu Thái Tú, Hồ Tú Liên tức đến nghiến răng. Nhưng bà không biểu hiện ra bên ngoài, chi đổ hết thức ăn cho heo xong quay đầu nhìn Triệu Thái Tú cười giễu cợt, “Đọc nhiều sách thì có tác dụng gì, chẳng là là uống một bụng nước mực, còn không phải thứ lục thân không nhận hay sao, ai thèm quan tâm nó có về hay không.”

Triệu Thái Tú cứ thích chọc bà, tiếp lời nói: “Đâu phải là A Hương lục thân không nhận, Đại đội chúng ta ai mà chả biết, ban đầu là chị cùng Ninh Kim Sinh đuổi Ninh Hương ra khỏi cửa, hai năm nay A Hương sống thật khổ mà.”

Hồ Tú Liên lại bị Triệt Thái Tú nói đến đen hết cả mặt, lòng nghĩ bà già c.h.ế.t tiệt này đúng là có bệnh, cứ phải chọc cho bà không thoải mái. Vốn dĩ chuyện này nói đến cùng quả thật là do ban đầu bọn họ đuổi Ninh Hương ra khỏi nhà cho nên nói thể nào đi nữa cũng là tự vả mặt.

Thế nên Hồ Tú Liên đành nhịn cục tức này xuống, đen mặt không nói với Triệu Thái Tú nữa, cầm thùng chăn heo lên đi về nhà.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 226



Kết quả bà còn chưa đi được mấy bước, Triệu Thái Tú lại cao giọng nói: “Chị Hồ, ở lại chúng ta nói thêm hai câu nữa đi, sao lại quay người về nhanh vậy? Chị xem A Hương sau này có dưỡng già đưa tiễn Vương Lệ Trân không nhỉ? Cô con gái tốt bao nhiêu, thế mà đưa không cho người ta, cho Vương Lệ Trân nhặt không được một sinh viên đại học.”

Hồ Tú Liên bị câu này nói đến tức đến run hết cả người, cắn răng hận không thể ném thùng chăn heo trong tay một phát vào đầu Triệu Thái Tú cho rồi. Nhưng bà vẫn còn nhớ là mình đánh không lại Triệu Thái Tú cho nên đành cứng rắn nhịn xuống đi vào nhà.

Triệu Thái Tú thấy bà bực tức bỏ đi xong thì đắc chí đứng đấy cười, hướng lên trời trợn mắt lẩm bẩm nói: “Chọc tôi, nửa đời còn lại cho nhà bà sống tốt……”

* * *

Hồ Tú Liên cho đến buổi tối ngồi xuống ăn cơm trong lòng vẫn nghẹn cục tức này. Đến khi thực sự nhịn không nổi nữa, bà nhai mấy miếng cơm, nhìn Ninh Kim Sinh mở miệng nói: “Ninh A Hương nghỉ hè quay về rồi, lại đến nhà Vương Lệ Trân rồi.”

Ninh Kim Sinh ngược lại thì bình tĩnh , lạnh giọng nói: “Về thì về, thích đi đâu thì đi.”

Trong đầu Hồ Tú Liên toàn là lời của Triệu Lệ Tú, mang theo tức giận nói: “Cực khổ nuôi đứa con gái, nuôi được thành sinh viên rồi lại chạy đi phụng dưỡng Vương Lệ Trân, có phải trò cười không cơ chứ? Có phải trở thành trò cười cho cả Đại đội?”

Nghe được lời này, cảm xúc của Ninh Kim Sinh cũng bị tác động đến, nhăn mày nhìn bà, “Phải thì như nào? Bà có thể làm gì? Có cách nào mà chưa thử qua không? Con nha đầu đó dầu muối không ăn, còn có thể làm như nào?”

Hồ Tú Liên vân vê đôi đũa lầm bẩm, “Tôi hận không thể g.i.ế.c quách nó đi cho rồi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Kim Sinh dùng ngón tay cầm đũa chỉ vào trên bếp, “Bà đi, tôi đưa d.a.o thái rau cho bà. Để tôi xem bà có bản lĩnh như nào để có thể g.i.ế.c được nó. Chỉ được cái mồm là giỏi.”

Bị quở trách như vậy, Hồ Tú Liên càng tức hơn, nhìn Ninh Kim Sinh, “Tôi không thể nói mấy câu cho hả giận à?”

Ninh Kim Sng cũng tức giận, “Bà toàn nói lời vớ vẩn!”

Hồ Tú Liên bị sặc đang định cãi lại, bà nhịn rồi lại nhịn ngậm mồm vào. Vốn đã đủ làm trò cười cho người ta rồi, nếu bà còn cãi nhau cùng Ninh Kim Sinh, vậy thì Triệu Thái Tú chẳng bê ghế đến cửa nhà họ cắn hạt dưa à!”

Hai vợ chồng đều lạnh mặt không nói gì nữa, lúc này Ninh Ba lên tiếng nói một câu: “Không quay về thì không quay về, ai cầu cô ta quay về chứ. Đợi con cùng A Tứ thi đỗ đại học, nhà chúng ta chẳng phải sẽ có hai sinh viên đại học rồi à?”

Nghe thấy lời này, trong lòng Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên cùng thoải mái hơn một chút, Hồ Tú Liên đưa đũa gắp một miếng ngó sen cho vào bát Ninh Ba, nhẹ nhàng nói: “Hai đứa cố gắng lên cho mẹ, nhất định phải thi đỗ đại học, chúng ta thi vào đại học trong Bình Thành!”

Ninh Ba và Ninh Dương cùng gật đầu, “Được!”

Ninh Lan ngồi một bên nãy giờ không nói câu nào, chỉ cúi đầu ăn cơm, cả người giống như không có cảm giác tồn tại.

* * *

Gần nửa năm không quay về, bởi vì căn phòng trong thuyền nhiễm hơi ẩm cho nên tối nay Ninh Hương không quay về nhà thuyền. Cô xách hành lý đến nhà Vương Lệ Trân, cùng bà ấy nấu cơm rồi ăn cơm, buổi tối cũng ở lại đâu ngủ luôn.

Tắm rửa xong lên giường nằm, bỏ xuống mệt mỏi cả ngày, Ninh Hương cầm chiếc quạt lá cọ tự quạt cho mình. Đợi Vương Lệ Trân tắm rửa xong lên giường nằm, cô đổi tay cầm quạt, cùng quạt cho Vương Lệ Trân.

Vương Lệ Trân quay người thổi tắt đèn dầu, chậm rãi lên giường, nói với Ninh Hương: “Hai năm trước có cháu ở cùng, nửa năm nay cháu không ở quả thực có chút không quen, không có gì ngồi trước cửa cứ nghĩ đến cháu.”

Ninh Hương cười cười, cầm quạt lên cao một chút, “Sau này nếu có xe thì thuận tiện hơn nhiều, cháu có thể về thăm bà nhiều hơn rồi.”

Vương Lệ Trân cũng cười, “Không cần phiền phức như vậy, bà nói chuyện này với cháu, không phải là để cháu thường xuyên quay về thăm bà. Chỉ là muốn nói với cháu bà mỗi ngày đều mong ngóng nhớ đến cháu, sống có tư vị hơn trước đây nhiều.”

Quạt trong tay Ninh Hươn chầm chậm đung đưa, “Vậy cháu sẽ viết thư cho bà nhiều hơn.”

Vương Lệ Trân giơ tay đón quạt từ tay Ninh Hương, quạt được hai cái hình như lại nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại nói với Ninh Hương: “Gần nửa năm nay cháy không quay về, cũng không biết chuyện ở đây. Bà nói với cháu này, em gái cháu Ninh Lan đã bàn xong chuyện kết hôn rồi.”

Mấy chuyện nhà trong ngoài thôn, Ninh Hương đều vui lòng nghe một chút, dù sao cũng là người cô quen biết. nghe thấy lời này, cô quay đầu nhìn Vương Lệ Trân, giống như nghe chuyện của nhà người khác hỏi: “Phải không? Người tốt nhà nào vậy?”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 227



Vương Lệ Trân “Xí” một tiếng, “Nhà người ta tốt như nào thì chưa biết, nhưng nghe người khác bàn tán nói, người này bề ngoài không có gì đặc biệt, cơ thể còn có chỗ thiếu sót, là một người què, sinh hoạt không thuận tiện. Bà chưa nhìn thấy người, nghe nói là đưa sính lễ khá nhiều, có thể ra hai trăm đồng.”

Hai trăm đồng ở thời đại này là đã là một khoản tiền rất lớn, đồ xa xỉ hai mươi tám thanh thương hiệu Phượng Hoàng cũng không đến hai trăm đồng, lúc đó Ninh Hương cùng Giang Kiến Hải kết hôn, nhà họ Giang giàu có như vậy, cũng chẳng qua chỉ đưa sính lễ một trăm đồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Lan dù sao cũng từng đi học, được cho là người có học thức, ở nông thôn nếu trường tiểu học thiếu giáo viên thì đều có thể đi xin thay vào. Ninh Hương cho là trong nhà dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ tìm cho Ninh Lan một nhà chồng tốt hơn cô, ai biết tìm đến bây giờ, xem ra còn chẳng bằng cô.

Tại sao lại tìm một nhà chồng như vậy cho Ninh Lan, còn chẳng phải là vì nhìn trúng hai trăm tiền sính lễ kia sao?

Mà nhà này bằng lòng đưa nhiều sính lễ như vậy để lấy vợ, tám phần là do tìm vợ vô cùng khó khăn, cô gái có điều kiện tốt một chút đều không xem trọng nhà người ta, cho nên nhà họ chỉ có thể dựa vào việc đưa ra sính lễ cao để lấy vợ, có thể lấy được người như Ninh Lan thì cũng đáng.

Ninh Hương nghĩ rồi nghĩ, lại hỏi: “Ninh Lan cũng đồng ý rồi?”

Kết hôn rồi đi qua đó sống là Ninh lan, sính lễ dù có nhiều hơn đi nữa thì có liên quan gì đến Ninh Lan, tiền không phải là đưa vào tay cô ta? Nếu bản thân cô ta không thích người đàn ông này, thậm chí là không xem trọng người đàn ông này, gả qua thì có thể sống tốt như nào được?

Ninh Lan không phải là dạng người vì để trong nhà có cuộc sống tốt hơn mà bằng lòng hi sinh bản thân gả cho người ta. Cô ta dù sao cùng tốt nghiệp cấp ba, gặp qua nhiều người con trai ưu tú hơn nhiều, yêu cầu về việc tìm đối tượng khẳng định là không thấp, nhất định sẽ không bằng lòng gả cho một người đàn ông như vậy.

Kết quả Vương Lệ Trân đung đưa quạt lá cọ lại nói: “Nghe người ta bàn tán, lúc ban đầu nó cũng khăng khăng không bằng lòng, nó hoàn toàn không coi trọng người đàn ông này. Nhưng mà cha mẹ cháu cảm thấy người nhà họ tốt, sau đó cũng không biết làm sao mà khuyên được nữa, A Lan bây giờ hình như là đồng ý rồi. Nhưng bây giờ vẫn chưa chính thức đính hôn, hai bên vẫn còn bàn bạc chuyện lễ Nạp Thái. Đợi qua một thời gian nữa làm lễ Nạp Thái xong thì sẽ định hôn sự, chuyện này cũng coi như là chắc chắn rồi. Tiếp theo đó chỉ cần chọn một ngày tốt rồi kết hôn là xong.”

Nghe được lời này, lòng Ninh Hương hơi trầm xuống. Làm con gái nhà họ Ninh, làm chị của Ninh Ba Ninh Dương, chuyện này cô cũng đã từng trải qua. Cho dù cô có thích hay không, cho dù cô có bằng lòng hay không, chỉ cần Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cảm thấy tốt, dù là dùng biện pháp nào, cuối cùng cũng sẽ gả cô đi. Lý do thoái thác của họ cũng nhiều, nói đến đều là vì tốt cho con gái.

Ninh Hương nằm không nói chuyện, Vương Lệ Trân lại nói: “Bây giờ người trong thôn đều bàn tán sau lưng, đều nói cha mẹ cháu bán con gái. Đầu tiên là bán cháu cho nhà họ Giang làm mẹ kế cho ba đứa nhỏ, điều kiện của Giang Kiến Hải quả thực là tốt, dù sao cũng nói qua được, bây giờ lại bán Ninh Lan cho một người què làm vợ. Người đàn ông này không làm việc nổi, A Lan mà gả qua thì đời này còn sống tốt như nào được?



Ninh Hương hít nhẹ một hơi, trong lòng nghĩ-----------còn chẳng phải bán con gái à?

Trong mắt bọn họ chỉ thấy chỗ tốt chỉ thấy tiền, những cái khác thì không thấy gì cả. Con gái sau khi gả đi sống người không ra người quỷ không ra quỷ như nào, bọ họ đều không quan tâm không để ý. Trước đây lừa cô, bây giờ cô đã triệt để cắt đứt với trong nhà rồi, bọn họ vẫn không biết hối cải buông tha cho Ninh Lan.

Nhưng chỉ cần có chút mảy may cảm thấy mắc nợ cô thì sẽ không đối xử với Ninh Lan như vậy.

Cho nên trước đây ăn nói khép nép dỗ cô đi về cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi.

Có đồng tình Ninh Lan không?

Có lẽ là cảm thấy bi ai hơn nhiều hơn.

Trên đời này không chỉ có mỗi Ninh Hương cô, cũng không chỉ có thêm mỗi Ninh Lan, còn có hàng trăm hàng nghìn cô gái sinh ra trong gia đình có tình cảnh như vậy, bắt đầu từ khoảnh khắc cất tiếng khóc chào đời thì trong mắt cha mẹ chính là đồ tế cho anh trai hoặc là em trai.

Bọn họ bị tẩy não bóc lột từ nhỏ, bị tình thân trói buộc, toàn bộ ý nghĩa sống đều chỉ có một---------cống hiến cả cuộc đời mình để đổi về một cuộc sống có thể diện hơn cho gia đình, một cuộc sống không bị người khác xem thường, nếu không bọn họ chính là sói mắt trắng.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 228



Anh trai em trai chỉ cần còn một hơi thở sống, chỉ cần có thể nối dõi tông đường thì chính là bảo bối của gia đình, chính là cục vàng cần được nâng niu.

Thấy Ninh Hương chỉ hít thở không nói chuyện, Vương Lệ Trân chỉ cảm thấy bản thân nói với cô những chuyện này, nhất định là đã làm cô nhớ đến quá khứ không tốt đẹp. Vậy là đưa quạt mạnh mấy cái, Vương Lệ Trân vội vàng đổi giọng nói: “Bỏ đi, chúng ta không nói mấy cái này nữa.”

Ninh Hương hồi thần, thở phào một hơi, hơi kéo khóe miệng, “Không sao, đã sớm không còn quan hệ với cháu rồi. Mọi người bàn tán cũng không có gì sai cả, đây chính là một cuộc giao dịch bán con gái, nếu đã bán rồi, vậy thì sẽ không còn quan hệ nữa.”

Không còn quan hệ cùng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, cũng không còn quan hệ với Ninh Ba Ninh Dương.

Đời trước khi còn ngu ngốc vẫn luôn coi đó là nhà, tất cả mọi người trong nhà đều là người thân, sau này sau khi trải qua bao lần lạnh lòng mới biết được, cô coi đó là nhà, hi sinh vì cái nhà đó nhiều như vậy, mà người được hưởng lợi lại hoàn toàn chưa bao giờ thật sự coi cô là người nhà .

Ninh Ba Ninh Dương không có, Ninh Lan cũng không có. Cho dù là kiếp trước hay là đời này, tất cả đều không thay đổi, khi cô có tác dụng với bọn chúng thì chính là chị cả đáng yêu đáng kính, là người nhà thân thiết nhất, khi không có tác dụng thậm chí là mất mặt mũi, thì chính là rác rưởi đá một cái bay ra xa.

Thực ra từ khi Ninh Hương vừa trọng sinh về, bởi vì đời trước đã trải qua những việc kia, trong lòng mặc dù vẫn có chút trách cứ với Ninh Lan, nhưng cũng không còn nặng nề như vậy nữa, dù sao thì trong đời này khi đó giữa cô và Ninh Lan vẫn là chị em tốt.

Khi cô khăng khăng muốn ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà, Ninh Lan thân là em gái không hề có bất kỳ biểu hiện và ủng hộ nào, cũng chưa từng âm thầm quan tâm đến cô, cô cũng chưa từng vì chuyện này mà trách cứ Ninh Lan điều gì.

Từ tận đáy lòng cô hận Ninh Lan nhất là vào buổi tối đêm trung thu đó, Ninh Lan ở trước mặt cô la hét nói cô làm loạn mất mặt gia đình , hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của gia đình. Tất nhiên rồi, cũng hủy luôn cả tương lai của Ninh Lan cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi lần nghĩ đến những hành vi trong đời này của Ninh Lan, cộng với các loại ghét bỏ như có như không của đời trước đối với cô, trong lòng Ninh Hương tất nhiên là hận, nhưng trong sự thù hận của cô không pha lẫn ác ý, không hề nguyền rủa Ninh Lan rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

Đời này cô ta trôi qua như thế nào, đều do năng lực và tạo hóa của riêng bản thân cô ta, là chuyện riêng của cô ta.

Vương Lệ Trân than thở một tiếng, cảm thấy đề tài này nói tiếp sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ninh Hương, vậy là lại nói sang chuyện khác. Sau đó bà ấy lại cùng Ninh Hương nói mấy đề tài thư giãn, nói đến khi hai mí mắt đánh nhau bèn đặt quạt sang một bên nhắm mắt ngủ say.

Buổi tối ngủ muộn, sáng hôm sau cũng dậy muộn hơn một chút. Ninh Hương thức dậy cùng Vương Lệ Trân ăn sáng xong liền đến nhà thuyền dọn dẹp từ trong ra ngoài một lượt, đem chăn gối quần áo ra bên ngoài phơi nắng hết cả ngày.

Ngày hôm nay cũng không bận chuyện gì, cũng chỉ có dọn dẹp hai căn phòng nhỏ của mình. Nơi đây có tất cả vết tích cuộc sống của cô ở đại đội Điềm Thủy, là một vùng trời nhỏ thuộc về riêng cô, là một ngôi nhà thuộc về riêng cô.

Phơi cho đến khi mặt trời xuống núi thì lại thu hết đồ đạc vào,lại biến thành hai căn phòng nhỏ tràn đầy hương thơm ánh nắng. Buổi tối Ninh Hương vẫn ngồi dưới ánh đèn dầu nghiêm túc thêu thùa, học kỳ mới có hơi bận, đồ thêu trước khi khai giảng mà cô lấy đến trường vẫn chưa thêu xong, dự định tranh thủ trong kỳ nghỉ hè này làm cho xong.

Vì muốn nhanh chóng làm xong, cho nên buổi tối cô tất nhiên phải thức đến khuya. Sáng dậy cũng không có đi dạo loanh quanh, hoặc là ngồi ở trên thuyền thêu thùa, hoặc là đến nhà Vương Lệ Trân cùng bà ấy vừa trò chuyện vừa thêu thùa.

Về nhà được mấy ngày, mấy chuyện bát quái trong thôn cũng nghe Vương Lệ Trân nói gần hết. Nhưng vì Vương Lệ Trân cũng không qua lại nhiều với người trong thôn, mấy chuyện nghe ngóng được cũng chỉ là da lông, nhưng dù sao cũng có chuyện để nói g.i.ế.c thời gian.

Quay về được khoảng một tuần, nhà họ Ninh cũng không có ai đến tìm Ninh Hương nữa, Ninh Hương cũng được thở phào một hơi. Cô mặc dù không sợ người nhà họ Ninh ba lần bảy lượt đến dây dưa, nhưng cứ như âm hồn bất tán thì luôn làm cho người ta cảm thấy phiền hà. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ thật sự đã chấp nhận rồi.

Tất cả đều đã thấy rõ thái độ của cô, cũng biết được cô dù thế nào đi nữa cũng sẽ không hòa giải với người nhà.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 229



Không có mấy kẻ nịnh bợ đấy làm phiền, kỳ nghỉ sẽ thoải mái hơn nhiều. Chưa được mấy ngày, Hồng Đào qua tìm Ninh Hương, đứng trước của nhà Vương Lệ Trân hỏi thăm một hồi, nói với Ninh Hương: “Quay về rồi sao không đến phường thêu chơi một chút, mọi người đều rất nhớ em đó.”

Hiếm khi Hồng Đào đặc biệt đến tìm cô, bảo cô đến phường thêu dạo, Ninh Hương thật lòng cười cười. Sau đó vào ngày hôm sau cô bèn cầm vật liệu đến phường thêu Đại đội.

Lần này đến phường thêu, tất cả mọi người đều lấy 20 phần nhiệt tình chào hỏi với cô.

Mọi người không chỉ chào hỏi cô, còn vì biết trước hôm nay cô sẽ đến mà ai cũng đem theo một ít đồ ăn ngon, đợi khi cô đi vào phường thêu thì đều đưa cho cô, không cho phép không nhận, nói là muốn nhiễm chút không khí vui mừng mà cô đem theo từ đại học về.

Thực ra Tiểu Yến cùng Thải Phượng thi không đỗ đại học quả thực đã coi Ninh Hương là nữ thần. Hai người luôn vây quanh hai bên Ninh Hương hỏi cô rất nhiều chuyện về đại học. Sau đó là vừa nghe vừa khao khát, vô cùng ngưỡng mộ.

Thấy Tiểu Yến cùng Thải Phượng như vậy, mấy thợ thêu khác nói hai người: “Đừng chỉ mỗi ngưỡng mộ A Hương, năm nay hai người chẳng phải lại đăng ký thi rồi à, cũng sắp đến thời gian thi cử rồi, lần này thi cho tốt vào, thi đỗ rồi thì cùng A Hương lên Thành phố học đại học.

Tiểu Yến cùng Thải Phượng giọng điệu ủ rũ, “Thím à, thi đại học đâu có dễ như thím nói đâu.”

Ninh Hương cũng cổ vũ bọn họ, “Cố lên, người có chí ắt thành công.”

Tiểu Yến cùng Thải Phượng lúc này hít một hơi, cổ vũ lấy dũng khí.

Nói đến chuyện Tiểu Yến cùng Thải Phượng thi đại học lần nữa, Hồng Đào lại nghĩ đến Ninh Lan, tiếp lời nói: “Năm nay đại đội chúng ta đăng ký ít hơn một chút, chị nghe nói A Lan cũng đăng ký rồi. Trong số đó thì cô ấy đi học nhiều nhất, lần này không biết có đỗ hay không.”

Nói đến Ninh Lan, chuyện nhà họ Ninh tất cả mọi người đều biết, có một thợ thêu tiếp lời nói: “A Lan không phải cần lấy chồng à, sao còn đăng ký thi đại học vậy? Nghe nói mấy hôm nay đang chuẩn bị lễ nạp thái đấy, nhận lễ rồi thì đã xác định là thành.”“Chắc là chưa hết hy vọng muốn thử sức đó mà, nhưng mà theo cách nói của Hồ Tú Liên, cô ấy lên lớp không học hành gì, cơ bản không ổn, căn bản là thi không đỗ cho nên mới tìm nhà chồng cho cô ấy như vậy, để cô ấy nhanh chóng gả đi còn gì. Còn kéo dài nữa thì tuổi lớn rồi càng khó tìm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Dù có khó tìm hơn nữa thì cũng không đến nỗi tìm một người tàn tật chứ, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lần này thật là thiếu đạo đức, rõ ràng là đẩy A Lan vào hố lửa mà. Nghe nói nhà họ cũng không giàu có gì, sính lễ là do nghĩ hết biện pháp mới gom góp được. Kết hôn một cái thì trong nhà cũng rỗng tuếch, sau khi kết hôn thì A Lan sao mà sống tốt được. Hơn nữa người chồng này của cô ấy chân không lành lặn, không làm nổi việc nặng.”

“A Lan không nên đồng ý mối hôn sự này mới phải.



“Không đồng ý thì làm thế nào được? Đâm đầu vào cột đi c.h.ế.t à? Đâm c.h.ế.t rồi cũng chưa chắc có người đau lòng cô ấy. Một đứa nha đầu thì có thể có bản lĩnh gì nhiều, không đồng ý hôn sự này thì trong nhà còn chỗ để cô ấy sống sao? Người già nói không sai, nhỏ không thể địch lại lớn… …”

Nói đến đây, mọi người bỗng ăn ý không hẹn mà gặp nhìn Ninh Hương một cái.

Ban đầu khi Ninh Hương muốn ly hôn, thợ thêu bọn họ đều khuyên Ninh Hương đã kết hôn rồi thì nhịn một chút không cần làm loạn, trong đó cũng có những lí do tương tự--------Nhà chồng nhà mẹ đẻ hai nhà đều đắc tội thì có chỗ tốt nào?

Phụ nữ sống trên đời không dễ dàng, thực ra có rất nhiều lúc không phải là bản thân mình muốn nhịn xuống, chẳng qua là không nhịn không được. Bởi vì nếu đã buông thả không muốn nhịn nữa thì tiếp theo sẽ gặp phải nhiều khó khăn hơn, rất có thể sẽ không tiếp tục sống nổi.

Khi đó bọn họ cũng cho rằng Ninh Hương ly hôn rồi thì sẽ sống không nổi, so với việc sống không nổi, ở nhà chồng chịu chút tủi nhục thì đã là gì, ai làm dâu mà không phải chịu uất ức.

Bọn họ đều cho rằng Ninh Hương sẽ khó lóc hối hận vì đã ly hôn, sẽ khóc lóc quay về xin cha mẹ tha thứ.

Nhưng kết quả không nghĩ đến là, Ninh Hương lại sống tốt như vậy.

Bây giờ nhìn lại Ninh Hương, trong lòng các thợ thêu trong phường sinh ra cảm giác không giống nhau. Khi nhìn Ninh Hương thậm chí cảm thấy trên người cô đang phát sáng, cô đã dùng bằng chứng sống động mạnh mẽ nhất chứng minh ---------- Cô ly hôn không hề sai, phụ nữ có thể có cách sống khác.

Ly hôn thì làm sao, sau khi ly hôn vẫn có thể làm ra sản phẩm thêu dương danh Tô Thành như thường , vẫn có thể cố gắng học hành thi đỗ đại học như thường, vẫn có thể trở thành trụ cột và nhân tài của đất nước như thường, vẫn có thể sống tốt hơn những thợ thêu là họ như thường.

Ninh Hương cũng đang nghe bọn họ sôi nổi tám chuyện, thấy bọn họ hồi lâu không lên tiếng, cô tò mò quay đầu nhìn, liền đụng phải ánh mắt của những thợ thêu này. Cô bỗng chốc khó hiểu, chỉ nghi hoặc hỏi một câu: “Sao vậy?”

Các thợ thêu nhao nhao thu hồi ánh mắt lại, Hồng Đào cười nói: “Không có gì.”

Ninh Hương cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi rõ ràng. Vốn dĩ bọn họ đang nói đến chuyện Ninh Lan, cô dù sao cũng là chị của Ninh Lan, không muốn bị người ta lôi kéo vào đề tài này, vậy là bèn thu ánh mắt lại tiếp tục thêu thùa.

May mà những thợ thêu này cũng không nói đến cô, giống như tất cả mọi người đều đã mặc nhận, chuyện của Ninh Lan không liên quan đến cô.
 
Back
Top Bottom