Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 380



Hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngồi xe về thành phố, tìm khách sạn để ở lại trước, rồi đặt hành lí xuống, tắm rửa một cái. Nghỉ ngơi một lúc thì đã đến tối, hai người đi ra ngoài đi dạo khắp nơi. Lâm Kiến Đông nhìn tình hình phát triển hiện giờ của phương Nam.

Phương Nam phát triển nhanh chóng, nhiều đồ mới lạ, nên đương nhiên lúc đi dạo, hai người cũng mua rất nhiều thứ. Ninh Hương còn cố ý kéo Lâm Kiến Đông đến trung tâm mua sắm quy mô lớn, chọn cho anh hai bộ vest thẳng thớm vừa người.

Vừa mặc vest lên người, trông anh tức khắc tràn đầy sức sống, rắn rỏi hơn mấy lần.

Lúc Lâm Kiến Đông mặc vest soi gương, Ninh Hương đứng bên cạnh mỉm cười, nói với vẻ vô cùng hài lòng: “Đẹp lắm, một khoảng thời gian nữa anh phải đến Bình Thành bàn chuyện làm ăn nhỉ, đến lúc đó vừa hay có thể mặc qua đó.”

Vào thời đại này, vest đang là mốt, ai cũng đặt may một bộ mặc.

Nếu không may đẹp, vậy thì chi một khoản tiền nhỏ mua lại đồ người khác đã mặc.

Rất nhiều người trẻ tuổi đến đây không kiếm được bao nhiêu tiền cũng muốn mặc vest quay về. Mặc vest là việc vô cùng hãnh diện, đi đến đâu rêu rao đến đấy, hệt như kiếm được tỉ đô ở bên ngoài vậy.

Đương nhiên, Ninh Hương bảo Lâm Kiến Đông mua vest không phải vì mặc ra ngoài rêu rao khoe giàu, mà là để mặc đi bàn chuyện làm ăn thành thật nghiêm túc. Bất kể như thế nào, vest cũng được coi là trang phục nghiêm túc, mặc trong các trường hợp chính thức không bao giờ sai.

Dạo phố, mua đồ đạc xong, hai người ngồi xuống ăn cơm ở nhà ăn trong khách sạn, tâm trạng cả hai đều vô cùng thả lỏng.

Ninh Hương không muốn nhắc đến chuyện của Ninh Lan, Lâm Kiến Đông nhận ra suy nghĩ đó, đương nhiên anh cũng không chủ động nhắc đến cô ta. Như Ninh Hương đã nói trên xe đó, chuyện của Ninh Lan đã chấm dứt rồi, từ nay về sau không liên quan gì đến bọn họ nữa, không cần nhắc đến cô ta nữa.

Coi như không có chuyện của Ninh lan, hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông thoải mái ăn xong cơm tối, lại đi dạo chợ đêm ở đây, cảm nhận không khí tưng bừng và sự phồn hoa thuộc về thời đại này, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc đến đây, họ phải ngồi tàu lửa trong thời gian quá dài, hôm nay lại chạy tới chạy lui cả ngày, Ninh Hương thật sự quá mệt, quay về khách sạn, cô tắm rửa một cái rồi ngả đầu ngủ mất. Hôm sau, ngủ đến khi tự nhiên thức, cô thu dọn hành lí xong, cô và Lâm Kiến Đông về nhà.

Đi qua đi lại một chuyến, thời gian ba bốn ngày cũng cứ thế trôi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc về nhà, Vương Lệ Trân đang đong gạo nấu cơm trưa. Thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bước vào cửa, bà vội vàng ném bơ gạo, chạy tới trước mặt Ninh Hương, quan tâm hỏi han cô: “Sao thế? Ninh Hương tìm cháu nói chuyện gì đó?”

Ninh Hương trả lời Vương Lệ Trân một cách vắn tắt: “Cũng vẫn chỉ là mấy lời đó thôi bà ạ. Nó vẫn cảm thấy nó đi đến bước đường ngày hôm nay là do bị người ta ép buộc, cả thế giới đều bất công với nó. Mấy lời cháu muốn nói với nó cháu cũng nói hết rồi, nửa đời sau còn dài lắm, nó cứ ở trong đó mà từ từ tỉnh ngộ, từ từ cải tạo đi.”

Có lẽ, từng việc từng việc kiếp trước sẽ tra tấn cô ta bất kể đêm ngày ha.

Lúc trước, nếu không có kiếp trước hoàn hảo làm đối lập, đời này sống lại cuộc sống càng ngày càng tồi tệ, chênh lệch với kiếp trước càng ngày càng lớn, tâm lý chênh lệch quá lớn khiến tính cách Giang Kiến Hải mất cân bằng, có lẽ anh ta cũng không đi đến nông nỗi không thể gượng dậy nổi như bây giờ.

Điều giày vò ý chí và tâm trạng người ta nhất vĩnh viễn là từng có cuộc sống tốt đẹp, từng có cuộc sống huy hoàng hạnh phúc.

Chuyện của Ninh lan cũng chỉ có thế mà thôi. Vương Lệ Trân thấy tâm trạng Ninh Hương hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng nhìn ra chuyện Ninh Lan đã kết thúc tại đây, vậy nên bà cũng không nói thêm câu nào nữa.

Nói đi nói lại cũng vẫn là chuyện đó, không có gì mới cả.

Còn chuyện rốt cuộc Ninh lan đã trải qua những gì trong năm, sáu năm sống bên ngoài, không cần hỏi kĩ bà cũng có thể tưởng tượng sơ sơ. Dù trong tay cô ta có tiền, nhưng có lẽ hai năm đầu cũng không được sống tốt, chịu rất nhiều khổ cực. Sau này gặp được đồng lõa, cuộc sống cô ta mới tốt hơn.

Còn rốt cuộc cô ta và đồng lõa rốt cuộc có tình cảm với nhau hay chỉ do cô ta bán sắc đẹp cũng đã không phải chuyện gì quan trọng nữa rồi.

Cô ta đã làm chuyện phi pháp, chuyện ác với đồng bọn, bà cũng có thể tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của cô ta từ đâu mà tới. Không đi ra ngoài trộm cắp của người ta thì chính là ra đường cướp bóc, đó là cách kiếm tiền nhanh nhất. Nhưng khi tiêu những đồng tiền như thế, cô ta có thấy khoan khoái hay không thì bà không biết.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 381



Nhưng bà có thể chắc chắn rằng: tiêu tiền nhẹ nhàng như thế sẽ phải trả giá rất nhiều.

Ninh Lan chẳng có mấy tình cảm đáng nói với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên. Cô ta lừa người trong nhà ra nông nỗi đó, mấy năm nay, cuộc sống của một nhà bốn người còn thảm hại hơn cả cô ta. Đương nhiên cô ta không viết thư về nhà, càng chẳng muốn gặp bọn họ.

Mà Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng không muốn gặp cô. Sau khi nhận được bản án mà tòa án kí gửi đến, họ cầm về nhà rồi ném thẳng vào bếp đốt, vừa đốt vừa hùng hùng hổ hổ mắng cả buổi sáng, trách mình sinh ra một con sói vô ơn độc ác.

Lúc đốt, Hồ Tú Liên còn không khỏi thầm lấy làm may mắn trong lòng. May mắn lúc trước, Ninh Lan còn chưa to gan đến nỗi này, chỉ ôm tiền chạy, không mua bao thuốc diệt chuột đầu độc c.h.ế.t cả nhà bọn họ.

Thật ra, chuyện của Ninh Lan cũng khiến bọn họ lo lắng hãi hùng suốt một thời gian dài. Mãi đến khi nghe nói Ninh Lan bị phán ngồi tù vô thời hạn, người một nhà mới dám thở phào một hơi. Bọn họ không sợ chuyện khác, chỉ sợ sau này cô ta quay về tiếp tục trả thù người trong nhà.

Chuyện này trôi qua, một nhà bốn người nhà họ Ninh càng tuân theo đạo lí an phận làm người, không dám làm mình làm mẩy, không dám đắc tội bất cứ ai, ngày ngày đàng hoàng tử tế làm việc, chỉ mong có thể sống yên ổn.

Chuyện đen đủi tạp trúng đầu quá nhiều, người một nhà sớm cam chịu số phận, cũng sợ, không có gan và tinh thần khóc lóc om sòm, làm ầm ĩ khắp nơi như trước nữa.

Hiện giờ, bọn họ đều hiểu sâu một đạo lý: không tác oai tác quái, rụt đầu không gây chuyện thì mới có thể sống yên ổn hơn bất cứ ai.

Mà bọn họ rụt đầu sống yên phận, Ninh Hương cũng được sống thoải mái yên bình.

Từ nay về sau, tất cả đều có cuộc sống yên ổn.

***

Khi thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn, trời đã vào đông.

Hơn nửa năm nay, Ninh Hương vẫn luôn không ngừng mở rộng buôn bán, cô mở cửa hàng ở Bình Thành, Lăng Thành và cả Vũ Hàng gần đó. Vì tiếng tăm và hiệu ứng thương hiệu đẳng cấp của Ninh Hương, việc buôn bán của các cửa hàng đều khá tốt.

Sau hai năm kinh doanh, thương hiệu thợ thêu Mộc Hồ dần dần nổi tiếng, thậm chí còn có người giàu rảnh rỗi đích thân đến Mộc Hồ ngắm tranh, mua tranh. Ngoại trừ ngắm tranh, họ cũng tham quan buổi huấn luyện thợ thêu và quá trình gia công trong nhà xưởng.

Qua hơn nửa năm huấn luyện, chất lượng tác phẩm của các thợ thêu có tay nghề tốt của thợ thêu Mộc Hồ đã tăng cao. Ninh Hương lại tận dụng nhãn hiệu Ninh Hương Các, bán các thêu phẩm này ra ngoài, từ đó, các tác phẩm của họ dần dần có tiếng, ví dụ như Dương Tuệ.

Tuy chỉ đạo rất nhiều kĩ xảo cho các thợ thêu khác, nhưng Ninh Hương cũng không trì hoãn việc sản xuất thêu phẩm của mình.

Tác phẩm của cô vẫn xuất hiện trong những nơi chính thức, với quy mô tương đối cao, đồng thời xuất hiện tại các phiên đấu giá lớn bên Hồng Kông. Thậm chí còn có tác phẩm vượt biên giới, xuất hiện trong tay một vài nhà sưu tầm nổi tiếng nước ngoài.

Lâm Kiến Đông quản lý và kiểm soát từ trên xuống dưới hệ thống Ninh Hương Các rất tốt, từng bước mở rộng thị trường, từng bước phát triển vô cùng ổn định. Trình độ phát triển mọi mặt của Ninh Hương các dần dần được mở rộng, trở thành thương hiệu mẫu mực trong ngành thêu, dệt may.

Gần đây, Lâm Kiến Đông đang bàn một thương vụ làm ăn có yêu cầu rất cao. Lúc trước, họ đã từng trao đổi mấy lần, bây giờ đã hẹn thời gian để gặp mặt nói chuyện một chút. Vì phi vụ này khác với những phi vụ khác, nên đích thân anh sẽ tới bàn bạc trao đổi.

Phải bàn chuyện làm ăn ở nơi khác tất phải đi công tác một chuyến, anh dẫn trợ lý đến Bình Thành ở vài ngày.

Ninh Hương còn có việc riêng của mình, nên không đi cùng anh trong giai đoạn hiệp đàm này. Đợi đến khi phi vụ này được xác định hoàn toàn, lãnh đạo hai bên đồng loạt trình diện, chuẩn bị kí kết hợp đồng, cô và anh lại cùng tham gia trường hợp chính thức này.

Lúc nhắc tới chuyện này, Ninh Hương còn đùa với Lâm Kiến Đông rằng: “Sếp tổng phải đến cuối mới ra trận.”

“Trường hợp bé tí bình bình thường thường không mời em đi nổi.”

Lâm Kiến Đông nghe xong cũng chỉ cười, nói hùa ý cô: “Mấy chuyện nhỏ ở giai đoạn đầu này, tôi chạy chân giúp quý bà đây là được.”

Đêm hôm trước khi đi công tác, Ninh Hương ngồi trong phòng Lâm Kiến Đông, nhìn anh sắp xếp quần áo hành lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn một lúc, cô đi đến trước tủ quần áo của Lâm Kiến Đông, lấy vest của anh ra, cẩn thận gấp rồi đặt tới trong vali của anh, nói: “Kiểu quần áo này không bị nhăn, em đích thân chọn đấy, đến lúc đó anh nhất định phải mặc nó nhé.”

Mắt Lâm Kiến Đông chan chứa nét cười, anh nhìn cô, “Nhớ kĩ rồi, chắc chắn anh sẽ mặc mà.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 382



Nhìn thấy Lâm Kiến Đông thu dọn hành lý xong xuôi, cũng sắp đến thời gian đi ngủ rồi, Ninh Hương ngáp một cái đứng dậy chúc ngủ ngon với anh, chuẩn bị quay về phòng mình đi ngủ, nào ngờ vừa mới đi được vài bước đột nhiên đã bị anh kéo ngược về.

Bị kéo về khiến bước chân còn không đứng vững, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán của cô.

Ninh Hương đứng trước mặt Lâm Kiến Đông và ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đáy mắt và khóe môi tràn đầy niềm vui, sau đó cô cũng ghé sát khuôn mặt Lâm Kiến Đông và hôn nhẹ một cái, sau đó nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”

Đi lên lầu vào phòng mình nằm xuống giường, tắt đèn kéo chăn gọn gàng, khóe môi nở nụ cười, nhắm nghiền mắt lại tìm một tư thế ngủ thoải mái, cứ thế kết thúc một ngày trong tâm trạng ngọt ngào. Sau khi chìm vào giấc ngủ liền ngủ một giấc thật sâu đến sáng. Ăn sáng xong, Lâm Kiến Đông cầm theo hành lý cùng Ninh Hương đi ra khỏi cửa, Lâm Kiến Đông đến trạm xe ngồi xe lửa đến Bình Thành, còn Ninh Hương thì vẫn ngồi xe hơi đi về phía Mộc Hồ.

Gần đây cô đang chỉ đạo các thợ thêu chế tác một bức tranh cổ phong cảnh thủy mặc, diện tích rất lớn, không chỉ cần vận dụng linh hoạt các phương pháp thêu, còn cần có rất nhiều thợ thêu cùng nhau hoàn thành, cũng coi như là một công trình khá lớn.

Và những thợ thêu tham gia chế tác bức tranh cổ này đều là những thợ thêu chuyên nghiệp chính thức tuyển vào Ninh Hương Các sau khi huấn luyện.

Ninh Hương đến Mộc Hồ không chỉ đứng đó nhìn nhìn chỉ đạo, nắm bắt chất lượng của các sản phẩm thêu thùa, cũng đồng thời cùng tham gia vào việc chế tác bức tranh cổ, cô dẫn dắt các thợ thêu, các thợ thêu cũng rất cố gắng làm việc.

Mặc dù các thợ thêu của Ninh Hương Các bây giờ đều tôn Ninh Hương lên làm thợ thêu trưởng nhưng bản thân Ninh Hương lại không ra vẻ mình là thợ thêu trưởng, cô cùng làm công việc thêu thùa với những thợ thêu khác, giống như khi xưa làm việc trong trạm thêm ở đại đội Điềm Thủy vậy. Mọi người vui vẻ ở bên cạnh nhau, không chậm trễ công việc trong tay, vừa nói vừa làm công việc thêu thùa, hoặc là nói một vài mẩu chuyện gia đình. Bây giờ có nói những chuyện gia đình thì cũng chỉ là những loại kiểu như kiếm tiền sống qua ngày thôi.

Nếu như khi làm công việc thêu thùa gặp phải vấn đề gì, không biết phải xử lý thế nào, hỏi các thợ thêu bên cạnh cũng không giải quyết được thì mới hỏi Ninh Hương, để Ninh Hương giúp họ giải quyết.

Bây giờ mọi người làm việc còn hăng hái hơn ngày xưa, đó chính nghiêm túc xem đó là công việc và sự nghiệp của mình, bởi vì họ biết tác phẩm của mình sẽ được bán đi đến tay của các loại người, sẽ trở thành một tấm danh thiếp của các thợ thêu Mộc Hồ.

Và mỗi lần Ninh Hương đi đến chỗ Mộc Hồ, không chỉ cùng mọi người làm công việc thêu thùa, bữa trưa ăn cơm cũng cùng nhau đến nhà ăn. Ăn cơm xong sẽ quay về văn phòng của mình nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục làm việc với các thợ thêu. Tất nhiên không phải ngày nào cô cũng đến Mộc Hồ, cô là thợ thêu trưởng của Ninh Hương Các, không giống với các thợ thêu khác, cô còn rất nhiều việc phải làm, vả lại cô cũng có tác phẩm của mình, thường thì làm ở nhà của mình.

Gần đây phải hướng dẫn các thở thêu chế tác bức tranh cổ thủy mặc có độ khó cao nên cô mới thường xuyên qua bên này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay qua đây bận rộn suốt nửa ngày trời, buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều vẫn tiếp tục ở phòng thêu làm việc với mọi người, tiếp thu chế tác bức tranh cổ kia, bức tranh cổ này cũng đã có người đặt rồi, không lo bán không đi.

Sau đó cùng các thợ thêu lại bận rộn làm việc suốt nửa ngày, trạm trưởng Trần đột nhiên đến tìm Ninh Hương, nói rằng bên ngoài có một ông cụ muốn gặp cô, trạm trưởng Trần trước hết cho người mời đến phòng tiếp khách, còn ông ấy thì đến tìm Ninh Hương.

Ninh Hương có chút tò mò: “Không có nói là ai sao?”

Trạm trưởng Trần lắc lắc đầu: “Có nói ra cô cũng không quen biết nhưng ông ấy có chuyện tìm cô và nhất định phải gặp cô.”

Ninh Hương thật sự không nghĩ ra có người nào sẽ đến tìm cô, vả lại còn là người mà cô không quen biết, trong lòng cô đầy nghi ngờ, buông những công cụ thêu thùa trong tay xuống, đứng dậy cùng với trạm trưởng Trần đi đến phòng tiếp khách.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 383



Khi đi trên đường trạm trưởng Trần còn nói: “Trông có vẻ là một ông cụ rất giàu có.”

Khá giàu có sao? Ninh Hương nhìn trạm trưởng Trần một cái, trong lòng thầm nghĩ đúng là không quen biết thật, cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trong số những người mình quen biết, đặc biệt là những người lớn tuổi thì thật sự không có ai trông giàu có cả.

Lẽ ra cô còn tưởng là người họ hàng tám trăm năm không gặp nào đó đến tìm cô, muốn cô giúp đỡ họ cái gì đó, dù sao bây giờ cô chỉ cần mở miệng liền có thể làm được rất nhiều chuyện. Nhưng nghe trạm trưởng Trần nói như thế liền phủ nhận cái suy nghĩ này trong lòng, cô cùng trạm trưởng Trần đi đến phòng tiếp khách, quả nhiên là một ông cụ cô không quen biết, trông có vẻ khá giàu có, không phải bộ dạng của người dưới quê bình thường, ông ấy nhìn thấy Ninh Hương liền lập tức đứng dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trạm trưởng Trần giới thiệu với ông ấy: “Đây chính là trạm thêu trưởng của Ninh Hương Các chúng tôi.”

Ông cụ rất khách sáo lịch sự chào hỏi với Ninh Hương: “Xin lỗi đã làm phiền rồi.”

Ninh Hương cũng lịch sự trả lời lại một câu, sau đó hỏi: “Ông là…”

Ông cụ vẫn với bộ dạng rất ngại ngùng nhìn Ninh Hương nói: “Thật sự…tôi muốn tìm Vương Lệ Trân…”

Nghe thấy ba chữ “Vương Lệ Trân”, Ninh Hương bỗng chốc hơi ngơ ngác, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hiểu ra ông cụ đứng trước mặt có thể là ai. Nếu như không có gì bất ngờ thì ông ấy chính là người đàn ông c.h.ế.t tiệt kia của Vương Lệ Trân đúng không?

Ông ấy chưa c.h.ế.t sao? Chẳng phải ông ấy theo quân đội đi chiến tranh sau đó chạy đến Loan Loan sao?

Bây giờ là năm một chín tám bốn, bên Loan Loan vẫn chưa mở cửa cho người dân trở về Đại Lục thăm người thân, làm sao ông ấy có thể trở về chứ?

Hoặc là, ông ấy không phải sao?

Khi não của Ninh Hương đang chuyển động liên tục thì ông cụ lại nhìn Ninh Hương hỏi một câu: “Bây giờ bà ấy vẫn tốt chứ?”

Ninh Hương định thần lại và vội vã cười trả lời: “Ngồi xuống rồi nói.”

Trạm trưởng Trần thấy Ninh Hương và ông cụ trò chuyện riêng tư, bản thân cũng tránh đi chỗ khác. Một lúc sau ông ấy quay lại, xách theo một bình trà đã đun sẵn, rót cho Ninh Hương một ly trà rồi đặt lên bàn lại đi ra ngoài.

Khi ông cụ vào ngồi xuống đã có người rót trà cho ông ấy rồi, ông ấy chưa uống được vài ngụm bây giờ không cần trạm trưởng Trần phải rót đầy cho ông ấy nữa, ông ấy cũng không uống trà mà lại tiếp tục nói: “Tôi nghe nói Lệ Trân đã đi theo cô rồi, đi đến thành phố sinh sống nên mới đến đây làm phiền cô.”

Ninh Hương cầm ly trà lên uống một ngụm rồi nhìn ông cụ hỏi một câu: “Ngài là…chồng của bà Lệ Trân?”

Ông cụ chậm rãi gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Ninh Hương nhìn ông ấy đầy nghi hoặc: “Ông vẫn còn sống sao? Không có đi lên đảo sao?”

Ông cụ nói chuyện rất chậm, giọng điệu cũng rất bình thản, giống như thứ đang nói đã là chuyện của kiếp trước vậy: “Khi đó là phải đi nhưng sau đó lại không có cùng đi theo mà ở lại bên chỗ Hải Nam.”

Mặc dù ông cụ nói rất bình thản nhưng Ninh Hương nghe xong vẫn cảm thấy tức giận trong lồng ngực, đôi mày của cô không chịu nỗi khẽ chau lại, nhìn ông cụ khách sáo lễ phép đứng trước mặt mà cảm giác thở không nổi. Cô muốn hỏi thêm cái gì nữa nhưng lại cảm thấy có hỏi gì cũng không còn ý nghĩa nữa nên bỗng chốc cô đứng bật dậy, trực tiếp muốn bỏ đi tiễn khách, cô cảm thấy mình mà tiếp tục hỏi nữa thì nói không chừng sẽ trực tiếp hất một ly trà nóng lên mặt của ông ấy đấy. Nếu như không có đi lên đảo, tại sao lại không quay trở về sớm hơn? Sống c.h.ế.t không rõ, tung tích không rõ, mấy mươi năm đến một lá thư cũng không hề gửi về, bây giờ sắp sửa vào quan tài rồi thì còn trở về làm cái gì chứ?

Trông bộ dạng ở phương nam sống cũng khá tốt đấy, có khi sớm đã con đàn cháu đống rồi, vậy thì c.h.ế.t ở bên kia được rồi, thời điểm này còn quay trở về làm cái gì? Bộ tưởng rằng có người nào còn nhớ đến ông ấy, muốn ông ấy quay về sao?

Ông cụ thấy Ninh Hương đứng dậy muốn đi cũng vội vã đứng bật dậy nhanh chóng nói thêm một câu: “Thợ thêu trưởng Ninh, tôi không sống được bao nhiêu tháng nữa, chỉ muốn trước lúc c.h.ế.t gặp Lệ Trân một lần, muốn nói với bà ấy câu xin lỗi, cả đời này tôi đã phụ lòng bà ấy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 384



Những lời nói này thật sự vô cùng buồn cười, Ninh Hương không chịu nổi bật cười một cái, cô không hề quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khác. Nhìn thấy trạm trường Trần liền bảo ông ấy trực tiếp tiễn khách, còn mình đi thẳng về phòng thêu.

Đến phòng thêu làm việc một lúc vẫn còn cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Huệ phía đối diện đang nghiêm túc thêu thùa, vì thế Ninh Hương nghĩ ngợi một lúc rồi buông kim chỉ trong tay xuống, sau đó gọi Dương Huệ đến phòng làm việc của mình.

Đến phòng làm việc ngồi xuống, Ninh Hương hỏi Dương Huệ: “Có phải chồng của bà Lệ Trân đã quay trở về không?”

Nghe đến đây, Dương Huệ nhanh chóng gật gật đầu: “Trở về vài ngày rồi, nghe nói là mắc căn bệnh ung thư gì đó không thể chữa trị được, sống không được bao nhiêu ngày nữa nên định quay về c.h.ế.t ở nhà, cái gì mà cội nguồn gốc rễ là phải chôn trong nhà, chặng đường cuối cùng của cuộc đời phải trôi qua ở nhà.”

Cội nguồn gốc rễ, Ninh Hương không chịu nổi bật cười: “Thì ra ông ấy vẫn còn biết gốc rễ của mình ơ đâu sao, biết ở nơi này mình có nhà sao.”

Nói xong cô lại hỏi Dương Huệ: “Thế bây giờ ông ấy ở đâu?”

Dương Huệ nói: “Chính là ở trong hai căn chòi lá của nhà ông ấy, con trai ông ấy đưa đến đây liền quay về rồi chứ không có ở lại chăm sóc ông ấy. Đó giờ ông ấy sống ở phương nam cô cũng biết chứ, người vợ bên đó đã c.h.ế.t rồi, chỉ có một mình quay về rồi, sao thế, người vừa rồi đến tìm cô là ông ấy sao, thế ông ấy muốn tìm gặp bà Lệ Trân sao?”

Ninh Hương khẽ hít một hơi và gật gật đầu.

Dương Huệ nhìn Ninh Hương một lúc lại do dự nói: “Nghe người ta nói khi xưa ông ấy cũng khá khó khăn, đi xa như thế cũng không quay trở về, có lẽ là gặp được thích hợp nên lập gia đình ở bên đó luôn, cả đời này cũng không quay về nữa.”

Ninh Hương chỉ nhìn Dương Huệ không nói gì cả, lẽ ra vẫn còn cảm thấy có chút bực mình, khi nghe xong những lời này đột nhiên sự bực dọc trong lòng đã tan biến đi, có gì đáng để tức giận với loại người này chứ, trong lòng họ thì tất cả mọi thứ đều chỉ là lẽ đương nhiên mà thôi.

Những câu chuyện giống như thế này còn nghe ít sao, những người đàn ông chạy đến Loan Loan trên cơ bản đều lập thêm một gia đình, con đàn cháu đống, còn người phụ nữ ở dưới quê thì đa phần đều cực khổ chờ đời cả đời, ở nhà quanh quẩn cả một đời.

Vân Mộng Hạ Vũ

So với Vương Lệ Trân thì một chút khó khăn ông ấy phải gánh có là gì chứ?

Thật sự không thể trở về sao? Trên đường hành khất ăn xin, bò cũng có thế bò về nhà mà?

Ông ấy chỉ là lựa chọn cuộc sống nhẹ nhàng hơn mà thôi, có lựa chọn mới nên muốn bắt đầu một cuộc sống mới mà thôi.

Đúng vậy, chia cắt bao nhiêu năm không ở bên nhau, ông ấy bắt đầu một cuộc sống mới có cái gì sai chứ?

Có sai cũng là do thời đại sao, có liên quan gì đến bản thân ông ấy chứ?

Vì vậy nên ông ấy cũng còn mặt mũi đến Ninh Hương Các tìm Vương Lệ Trân.

Ninh Hương khẽ thở phào một cái và nhìn Dương Huệ nói: “Thế thì hãy để một mình ông ấy sống trong căn nhà chòi, để ông ấy thử nỗi cực khổ suốt mấy mươi năm qua của bà Lệ Trân.”

Cả một đời người, chỉ một câu xin lỗi nhẹ tênh là muốn bỏ qua hết sao?

Dương Huệ tiếp tục nói: “Ăn cơm thì đến nhà người cháu trai ăn, nghe nói là có đưa tiền, có lẽ là muốn tìm bà Lệ Trân quay về để có người bầu bạn thôi, nghe nói căn bệnh ung thư này của ông ấy cũng khá nghiêm trọng, mỗi khi đêm về đều đau đến mức lăn qua lăn lại trên giường.”

Ninh Hương cũng không muốn nói thêm cái gì nữa mà chỉ nói một câu: “Lão già đó nằm mơ đi.”

Dương huệ không chịu được bật cười: “Chị A Hương, lần đầu tiên em thấy chị mắng người đấy.”

Ninh Hương cũng bất giác bật cười một cái: “Thôi đi, quay về làm việc nào.”

Vì thế cả hai cũng không nói thêm cái gì nữa mà tiếp tục quay về phòng thêu làm việc với các thợ thêu khác, cho tới chập tối Ninh Hương ngồi xe vào thành phố, ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài mà thất thần, trong đầu chỉ nghĩ về chuyện của Vương Lệ Trân thôi.
 
Back
Top Bottom