Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 380



Hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông ngồi xe về thành phố, tìm khách sạn để ở lại trước, rồi đặt hành lí xuống, tắm rửa một cái. Nghỉ ngơi một lúc thì đã đến tối, hai người đi ra ngoài đi dạo khắp nơi. Lâm Kiến Đông nhìn tình hình phát triển hiện giờ của phương Nam.

Phương Nam phát triển nhanh chóng, nhiều đồ mới lạ, nên đương nhiên lúc đi dạo, hai người cũng mua rất nhiều thứ. Ninh Hương còn cố ý kéo Lâm Kiến Đông đến trung tâm mua sắm quy mô lớn, chọn cho anh hai bộ vest thẳng thớm vừa người.

Vừa mặc vest lên người, trông anh tức khắc tràn đầy sức sống, rắn rỏi hơn mấy lần.

Lúc Lâm Kiến Đông mặc vest soi gương, Ninh Hương đứng bên cạnh mỉm cười, nói với vẻ vô cùng hài lòng: “Đẹp lắm, một khoảng thời gian nữa anh phải đến Bình Thành bàn chuyện làm ăn nhỉ, đến lúc đó vừa hay có thể mặc qua đó.”

Vào thời đại này, vest đang là mốt, ai cũng đặt may một bộ mặc.

Nếu không may đẹp, vậy thì chi một khoản tiền nhỏ mua lại đồ người khác đã mặc.

Rất nhiều người trẻ tuổi đến đây không kiếm được bao nhiêu tiền cũng muốn mặc vest quay về. Mặc vest là việc vô cùng hãnh diện, đi đến đâu rêu rao đến đấy, hệt như kiếm được tỉ đô ở bên ngoài vậy.

Đương nhiên, Ninh Hương bảo Lâm Kiến Đông mua vest không phải vì mặc ra ngoài rêu rao khoe giàu, mà là để mặc đi bàn chuyện làm ăn thành thật nghiêm túc. Bất kể như thế nào, vest cũng được coi là trang phục nghiêm túc, mặc trong các trường hợp chính thức không bao giờ sai.

Dạo phố, mua đồ đạc xong, hai người ngồi xuống ăn cơm ở nhà ăn trong khách sạn, tâm trạng cả hai đều vô cùng thả lỏng.

Ninh Hương không muốn nhắc đến chuyện của Ninh Lan, Lâm Kiến Đông nhận ra suy nghĩ đó, đương nhiên anh cũng không chủ động nhắc đến cô ta. Như Ninh Hương đã nói trên xe đó, chuyện của Ninh Lan đã chấm dứt rồi, từ nay về sau không liên quan gì đến bọn họ nữa, không cần nhắc đến cô ta nữa.

Coi như không có chuyện của Ninh lan, hai người Ninh Hương và Lâm Kiến Đông thoải mái ăn xong cơm tối, lại đi dạo chợ đêm ở đây, cảm nhận không khí tưng bừng và sự phồn hoa thuộc về thời đại này, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc đến đây, họ phải ngồi tàu lửa trong thời gian quá dài, hôm nay lại chạy tới chạy lui cả ngày, Ninh Hương thật sự quá mệt, quay về khách sạn, cô tắm rửa một cái rồi ngả đầu ngủ mất. Hôm sau, ngủ đến khi tự nhiên thức, cô thu dọn hành lí xong, cô và Lâm Kiến Đông về nhà.

Đi qua đi lại một chuyến, thời gian ba bốn ngày cũng cứ thế trôi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc về nhà, Vương Lệ Trân đang đong gạo nấu cơm trưa. Thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông bước vào cửa, bà vội vàng ném bơ gạo, chạy tới trước mặt Ninh Hương, quan tâm hỏi han cô: “Sao thế? Ninh Hương tìm cháu nói chuyện gì đó?”

Ninh Hương trả lời Vương Lệ Trân một cách vắn tắt: “Cũng vẫn chỉ là mấy lời đó thôi bà ạ. Nó vẫn cảm thấy nó đi đến bước đường ngày hôm nay là do bị người ta ép buộc, cả thế giới đều bất công với nó. Mấy lời cháu muốn nói với nó cháu cũng nói hết rồi, nửa đời sau còn dài lắm, nó cứ ở trong đó mà từ từ tỉnh ngộ, từ từ cải tạo đi.”

Có lẽ, từng việc từng việc kiếp trước sẽ tra tấn cô ta bất kể đêm ngày ha.

Lúc trước, nếu không có kiếp trước hoàn hảo làm đối lập, đời này sống lại cuộc sống càng ngày càng tồi tệ, chênh lệch với kiếp trước càng ngày càng lớn, tâm lý chênh lệch quá lớn khiến tính cách Giang Kiến Hải mất cân bằng, có lẽ anh ta cũng không đi đến nông nỗi không thể gượng dậy nổi như bây giờ.

Điều giày vò ý chí và tâm trạng người ta nhất vĩnh viễn là từng có cuộc sống tốt đẹp, từng có cuộc sống huy hoàng hạnh phúc.

Chuyện của Ninh lan cũng chỉ có thế mà thôi. Vương Lệ Trân thấy tâm trạng Ninh Hương hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng nhìn ra chuyện Ninh Lan đã kết thúc tại đây, vậy nên bà cũng không nói thêm câu nào nữa.

Nói đi nói lại cũng vẫn là chuyện đó, không có gì mới cả.

Còn chuyện rốt cuộc Ninh lan đã trải qua những gì trong năm, sáu năm sống bên ngoài, không cần hỏi kĩ bà cũng có thể tưởng tượng sơ sơ. Dù trong tay cô ta có tiền, nhưng có lẽ hai năm đầu cũng không được sống tốt, chịu rất nhiều khổ cực. Sau này gặp được đồng lõa, cuộc sống cô ta mới tốt hơn.

Còn rốt cuộc cô ta và đồng lõa rốt cuộc có tình cảm với nhau hay chỉ do cô ta bán sắc đẹp cũng đã không phải chuyện gì quan trọng nữa rồi.

Cô ta đã làm chuyện phi pháp, chuyện ác với đồng bọn, bà cũng có thể tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của cô ta từ đâu mà tới. Không đi ra ngoài trộm cắp của người ta thì chính là ra đường cướp bóc, đó là cách kiếm tiền nhanh nhất. Nhưng khi tiêu những đồng tiền như thế, cô ta có thấy khoan khoái hay không thì bà không biết.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 381



Nhưng bà có thể chắc chắn rằng: tiêu tiền nhẹ nhàng như thế sẽ phải trả giá rất nhiều.

Ninh Lan chẳng có mấy tình cảm đáng nói với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên. Cô ta lừa người trong nhà ra nông nỗi đó, mấy năm nay, cuộc sống của một nhà bốn người còn thảm hại hơn cả cô ta. Đương nhiên cô ta không viết thư về nhà, càng chẳng muốn gặp bọn họ.

Mà Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng không muốn gặp cô. Sau khi nhận được bản án mà tòa án kí gửi đến, họ cầm về nhà rồi ném thẳng vào bếp đốt, vừa đốt vừa hùng hùng hổ hổ mắng cả buổi sáng, trách mình sinh ra một con sói vô ơn độc ác.

Lúc đốt, Hồ Tú Liên còn không khỏi thầm lấy làm may mắn trong lòng. May mắn lúc trước, Ninh Lan còn chưa to gan đến nỗi này, chỉ ôm tiền chạy, không mua bao thuốc diệt chuột đầu độc c.h.ế.t cả nhà bọn họ.

Thật ra, chuyện của Ninh Lan cũng khiến bọn họ lo lắng hãi hùng suốt một thời gian dài. Mãi đến khi nghe nói Ninh Lan bị phán ngồi tù vô thời hạn, người một nhà mới dám thở phào một hơi. Bọn họ không sợ chuyện khác, chỉ sợ sau này cô ta quay về tiếp tục trả thù người trong nhà.

Chuyện này trôi qua, một nhà bốn người nhà họ Ninh càng tuân theo đạo lí an phận làm người, không dám làm mình làm mẩy, không dám đắc tội bất cứ ai, ngày ngày đàng hoàng tử tế làm việc, chỉ mong có thể sống yên ổn.

Chuyện đen đủi tạp trúng đầu quá nhiều, người một nhà sớm cam chịu số phận, cũng sợ, không có gan và tinh thần khóc lóc om sòm, làm ầm ĩ khắp nơi như trước nữa.

Hiện giờ, bọn họ đều hiểu sâu một đạo lý: không tác oai tác quái, rụt đầu không gây chuyện thì mới có thể sống yên ổn hơn bất cứ ai.

Mà bọn họ rụt đầu sống yên phận, Ninh Hương cũng được sống thoải mái yên bình.

Từ nay về sau, tất cả đều có cuộc sống yên ổn.

***

Khi thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn, trời đã vào đông.

Hơn nửa năm nay, Ninh Hương vẫn luôn không ngừng mở rộng buôn bán, cô mở cửa hàng ở Bình Thành, Lăng Thành và cả Vũ Hàng gần đó. Vì tiếng tăm và hiệu ứng thương hiệu đẳng cấp của Ninh Hương, việc buôn bán của các cửa hàng đều khá tốt.

Sau hai năm kinh doanh, thương hiệu thợ thêu Mộc Hồ dần dần nổi tiếng, thậm chí còn có người giàu rảnh rỗi đích thân đến Mộc Hồ ngắm tranh, mua tranh. Ngoại trừ ngắm tranh, họ cũng tham quan buổi huấn luyện thợ thêu và quá trình gia công trong nhà xưởng.

Qua hơn nửa năm huấn luyện, chất lượng tác phẩm của các thợ thêu có tay nghề tốt của thợ thêu Mộc Hồ đã tăng cao. Ninh Hương lại tận dụng nhãn hiệu Ninh Hương Các, bán các thêu phẩm này ra ngoài, từ đó, các tác phẩm của họ dần dần có tiếng, ví dụ như Dương Tuệ.

Tuy chỉ đạo rất nhiều kĩ xảo cho các thợ thêu khác, nhưng Ninh Hương cũng không trì hoãn việc sản xuất thêu phẩm của mình.

Tác phẩm của cô vẫn xuất hiện trong những nơi chính thức, với quy mô tương đối cao, đồng thời xuất hiện tại các phiên đấu giá lớn bên Hồng Kông. Thậm chí còn có tác phẩm vượt biên giới, xuất hiện trong tay một vài nhà sưu tầm nổi tiếng nước ngoài.

Lâm Kiến Đông quản lý và kiểm soát từ trên xuống dưới hệ thống Ninh Hương Các rất tốt, từng bước mở rộng thị trường, từng bước phát triển vô cùng ổn định. Trình độ phát triển mọi mặt của Ninh Hương các dần dần được mở rộng, trở thành thương hiệu mẫu mực trong ngành thêu, dệt may.

Gần đây, Lâm Kiến Đông đang bàn một thương vụ làm ăn có yêu cầu rất cao. Lúc trước, họ đã từng trao đổi mấy lần, bây giờ đã hẹn thời gian để gặp mặt nói chuyện một chút. Vì phi vụ này khác với những phi vụ khác, nên đích thân anh sẽ tới bàn bạc trao đổi.

Phải bàn chuyện làm ăn ở nơi khác tất phải đi công tác một chuyến, anh dẫn trợ lý đến Bình Thành ở vài ngày.

Ninh Hương còn có việc riêng của mình, nên không đi cùng anh trong giai đoạn hiệp đàm này. Đợi đến khi phi vụ này được xác định hoàn toàn, lãnh đạo hai bên đồng loạt trình diện, chuẩn bị kí kết hợp đồng, cô và anh lại cùng tham gia trường hợp chính thức này.

Lúc nhắc tới chuyện này, Ninh Hương còn đùa với Lâm Kiến Đông rằng: “Sếp tổng phải đến cuối mới ra trận.”

“Trường hợp bé tí bình bình thường thường không mời em đi nổi.”

Lâm Kiến Đông nghe xong cũng chỉ cười, nói hùa ý cô: “Mấy chuyện nhỏ ở giai đoạn đầu này, tôi chạy chân giúp quý bà đây là được.”

Đêm hôm trước khi đi công tác, Ninh Hương ngồi trong phòng Lâm Kiến Đông, nhìn anh sắp xếp quần áo hành lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn một lúc, cô đi đến trước tủ quần áo của Lâm Kiến Đông, lấy vest của anh ra, cẩn thận gấp rồi đặt tới trong vali của anh, nói: “Kiểu quần áo này không bị nhăn, em đích thân chọn đấy, đến lúc đó anh nhất định phải mặc nó nhé.”

Mắt Lâm Kiến Đông chan chứa nét cười, anh nhìn cô, “Nhớ kĩ rồi, chắc chắn anh sẽ mặc mà.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 382



Nhìn thấy Lâm Kiến Đông thu dọn hành lý xong xuôi, cũng sắp đến thời gian đi ngủ rồi, Ninh Hương ngáp một cái đứng dậy chúc ngủ ngon với anh, chuẩn bị quay về phòng mình đi ngủ, nào ngờ vừa mới đi được vài bước đột nhiên đã bị anh kéo ngược về.

Bị kéo về khiến bước chân còn không đứng vững, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán của cô.

Ninh Hương đứng trước mặt Lâm Kiến Đông và ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đáy mắt và khóe môi tràn đầy niềm vui, sau đó cô cũng ghé sát khuôn mặt Lâm Kiến Đông và hôn nhẹ một cái, sau đó nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”

Đi lên lầu vào phòng mình nằm xuống giường, tắt đèn kéo chăn gọn gàng, khóe môi nở nụ cười, nhắm nghiền mắt lại tìm một tư thế ngủ thoải mái, cứ thế kết thúc một ngày trong tâm trạng ngọt ngào. Sau khi chìm vào giấc ngủ liền ngủ một giấc thật sâu đến sáng. Ăn sáng xong, Lâm Kiến Đông cầm theo hành lý cùng Ninh Hương đi ra khỏi cửa, Lâm Kiến Đông đến trạm xe ngồi xe lửa đến Bình Thành, còn Ninh Hương thì vẫn ngồi xe hơi đi về phía Mộc Hồ.

Gần đây cô đang chỉ đạo các thợ thêu chế tác một bức tranh cổ phong cảnh thủy mặc, diện tích rất lớn, không chỉ cần vận dụng linh hoạt các phương pháp thêu, còn cần có rất nhiều thợ thêu cùng nhau hoàn thành, cũng coi như là một công trình khá lớn.

Và những thợ thêu tham gia chế tác bức tranh cổ này đều là những thợ thêu chuyên nghiệp chính thức tuyển vào Ninh Hương Các sau khi huấn luyện.

Ninh Hương đến Mộc Hồ không chỉ đứng đó nhìn nhìn chỉ đạo, nắm bắt chất lượng của các sản phẩm thêu thùa, cũng đồng thời cùng tham gia vào việc chế tác bức tranh cổ, cô dẫn dắt các thợ thêu, các thợ thêu cũng rất cố gắng làm việc.

Mặc dù các thợ thêu của Ninh Hương Các bây giờ đều tôn Ninh Hương lên làm thợ thêu trưởng nhưng bản thân Ninh Hương lại không ra vẻ mình là thợ thêu trưởng, cô cùng làm công việc thêu thùa với những thợ thêu khác, giống như khi xưa làm việc trong trạm thêm ở đại đội Điềm Thủy vậy. Mọi người vui vẻ ở bên cạnh nhau, không chậm trễ công việc trong tay, vừa nói vừa làm công việc thêu thùa, hoặc là nói một vài mẩu chuyện gia đình. Bây giờ có nói những chuyện gia đình thì cũng chỉ là những loại kiểu như kiếm tiền sống qua ngày thôi.

Nếu như khi làm công việc thêu thùa gặp phải vấn đề gì, không biết phải xử lý thế nào, hỏi các thợ thêu bên cạnh cũng không giải quyết được thì mới hỏi Ninh Hương, để Ninh Hương giúp họ giải quyết.

Bây giờ mọi người làm việc còn hăng hái hơn ngày xưa, đó chính nghiêm túc xem đó là công việc và sự nghiệp của mình, bởi vì họ biết tác phẩm của mình sẽ được bán đi đến tay của các loại người, sẽ trở thành một tấm danh thiếp của các thợ thêu Mộc Hồ.

Và mỗi lần Ninh Hương đi đến chỗ Mộc Hồ, không chỉ cùng mọi người làm công việc thêu thùa, bữa trưa ăn cơm cũng cùng nhau đến nhà ăn. Ăn cơm xong sẽ quay về văn phòng của mình nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục làm việc với các thợ thêu. Tất nhiên không phải ngày nào cô cũng đến Mộc Hồ, cô là thợ thêu trưởng của Ninh Hương Các, không giống với các thợ thêu khác, cô còn rất nhiều việc phải làm, vả lại cô cũng có tác phẩm của mình, thường thì làm ở nhà của mình.

Gần đây phải hướng dẫn các thở thêu chế tác bức tranh cổ thủy mặc có độ khó cao nên cô mới thường xuyên qua bên này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay qua đây bận rộn suốt nửa ngày trời, buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều vẫn tiếp tục ở phòng thêu làm việc với mọi người, tiếp thu chế tác bức tranh cổ kia, bức tranh cổ này cũng đã có người đặt rồi, không lo bán không đi.

Sau đó cùng các thợ thêu lại bận rộn làm việc suốt nửa ngày, trạm trưởng Trần đột nhiên đến tìm Ninh Hương, nói rằng bên ngoài có một ông cụ muốn gặp cô, trạm trưởng Trần trước hết cho người mời đến phòng tiếp khách, còn ông ấy thì đến tìm Ninh Hương.

Ninh Hương có chút tò mò: “Không có nói là ai sao?”

Trạm trưởng Trần lắc lắc đầu: “Có nói ra cô cũng không quen biết nhưng ông ấy có chuyện tìm cô và nhất định phải gặp cô.”

Ninh Hương thật sự không nghĩ ra có người nào sẽ đến tìm cô, vả lại còn là người mà cô không quen biết, trong lòng cô đầy nghi ngờ, buông những công cụ thêu thùa trong tay xuống, đứng dậy cùng với trạm trưởng Trần đi đến phòng tiếp khách.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 383



Khi đi trên đường trạm trưởng Trần còn nói: “Trông có vẻ là một ông cụ rất giàu có.”

Khá giàu có sao? Ninh Hương nhìn trạm trưởng Trần một cái, trong lòng thầm nghĩ đúng là không quen biết thật, cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trong số những người mình quen biết, đặc biệt là những người lớn tuổi thì thật sự không có ai trông giàu có cả.

Lẽ ra cô còn tưởng là người họ hàng tám trăm năm không gặp nào đó đến tìm cô, muốn cô giúp đỡ họ cái gì đó, dù sao bây giờ cô chỉ cần mở miệng liền có thể làm được rất nhiều chuyện. Nhưng nghe trạm trưởng Trần nói như thế liền phủ nhận cái suy nghĩ này trong lòng, cô cùng trạm trưởng Trần đi đến phòng tiếp khách, quả nhiên là một ông cụ cô không quen biết, trông có vẻ khá giàu có, không phải bộ dạng của người dưới quê bình thường, ông ấy nhìn thấy Ninh Hương liền lập tức đứng dậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trạm trưởng Trần giới thiệu với ông ấy: “Đây chính là trạm thêu trưởng của Ninh Hương Các chúng tôi.”

Ông cụ rất khách sáo lịch sự chào hỏi với Ninh Hương: “Xin lỗi đã làm phiền rồi.”

Ninh Hương cũng lịch sự trả lời lại một câu, sau đó hỏi: “Ông là…”

Ông cụ vẫn với bộ dạng rất ngại ngùng nhìn Ninh Hương nói: “Thật sự…tôi muốn tìm Vương Lệ Trân…”

Nghe thấy ba chữ “Vương Lệ Trân”, Ninh Hương bỗng chốc hơi ngơ ngác, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hiểu ra ông cụ đứng trước mặt có thể là ai. Nếu như không có gì bất ngờ thì ông ấy chính là người đàn ông c.h.ế.t tiệt kia của Vương Lệ Trân đúng không?

Ông ấy chưa c.h.ế.t sao? Chẳng phải ông ấy theo quân đội đi chiến tranh sau đó chạy đến Loan Loan sao?

Bây giờ là năm một chín tám bốn, bên Loan Loan vẫn chưa mở cửa cho người dân trở về Đại Lục thăm người thân, làm sao ông ấy có thể trở về chứ?

Hoặc là, ông ấy không phải sao?

Khi não của Ninh Hương đang chuyển động liên tục thì ông cụ lại nhìn Ninh Hương hỏi một câu: “Bây giờ bà ấy vẫn tốt chứ?”

Ninh Hương định thần lại và vội vã cười trả lời: “Ngồi xuống rồi nói.”

Trạm trưởng Trần thấy Ninh Hương và ông cụ trò chuyện riêng tư, bản thân cũng tránh đi chỗ khác. Một lúc sau ông ấy quay lại, xách theo một bình trà đã đun sẵn, rót cho Ninh Hương một ly trà rồi đặt lên bàn lại đi ra ngoài.

Khi ông cụ vào ngồi xuống đã có người rót trà cho ông ấy rồi, ông ấy chưa uống được vài ngụm bây giờ không cần trạm trưởng Trần phải rót đầy cho ông ấy nữa, ông ấy cũng không uống trà mà lại tiếp tục nói: “Tôi nghe nói Lệ Trân đã đi theo cô rồi, đi đến thành phố sinh sống nên mới đến đây làm phiền cô.”

Ninh Hương cầm ly trà lên uống một ngụm rồi nhìn ông cụ hỏi một câu: “Ngài là…chồng của bà Lệ Trân?”

Ông cụ chậm rãi gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Ninh Hương nhìn ông ấy đầy nghi hoặc: “Ông vẫn còn sống sao? Không có đi lên đảo sao?”

Ông cụ nói chuyện rất chậm, giọng điệu cũng rất bình thản, giống như thứ đang nói đã là chuyện của kiếp trước vậy: “Khi đó là phải đi nhưng sau đó lại không có cùng đi theo mà ở lại bên chỗ Hải Nam.”

Mặc dù ông cụ nói rất bình thản nhưng Ninh Hương nghe xong vẫn cảm thấy tức giận trong lồng ngực, đôi mày của cô không chịu nỗi khẽ chau lại, nhìn ông cụ khách sáo lễ phép đứng trước mặt mà cảm giác thở không nổi. Cô muốn hỏi thêm cái gì nữa nhưng lại cảm thấy có hỏi gì cũng không còn ý nghĩa nữa nên bỗng chốc cô đứng bật dậy, trực tiếp muốn bỏ đi tiễn khách, cô cảm thấy mình mà tiếp tục hỏi nữa thì nói không chừng sẽ trực tiếp hất một ly trà nóng lên mặt của ông ấy đấy. Nếu như không có đi lên đảo, tại sao lại không quay trở về sớm hơn? Sống c.h.ế.t không rõ, tung tích không rõ, mấy mươi năm đến một lá thư cũng không hề gửi về, bây giờ sắp sửa vào quan tài rồi thì còn trở về làm cái gì chứ?

Trông bộ dạng ở phương nam sống cũng khá tốt đấy, có khi sớm đã con đàn cháu đống rồi, vậy thì c.h.ế.t ở bên kia được rồi, thời điểm này còn quay trở về làm cái gì? Bộ tưởng rằng có người nào còn nhớ đến ông ấy, muốn ông ấy quay về sao?

Ông cụ thấy Ninh Hương đứng dậy muốn đi cũng vội vã đứng bật dậy nhanh chóng nói thêm một câu: “Thợ thêu trưởng Ninh, tôi không sống được bao nhiêu tháng nữa, chỉ muốn trước lúc c.h.ế.t gặp Lệ Trân một lần, muốn nói với bà ấy câu xin lỗi, cả đời này tôi đã phụ lòng bà ấy.”
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 384



Những lời nói này thật sự vô cùng buồn cười, Ninh Hương không chịu nổi bật cười một cái, cô không hề quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khác. Nhìn thấy trạm trường Trần liền bảo ông ấy trực tiếp tiễn khách, còn mình đi thẳng về phòng thêu.

Đến phòng thêu làm việc một lúc vẫn còn cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Huệ phía đối diện đang nghiêm túc thêu thùa, vì thế Ninh Hương nghĩ ngợi một lúc rồi buông kim chỉ trong tay xuống, sau đó gọi Dương Huệ đến phòng làm việc của mình.

Đến phòng làm việc ngồi xuống, Ninh Hương hỏi Dương Huệ: “Có phải chồng của bà Lệ Trân đã quay trở về không?”

Nghe đến đây, Dương Huệ nhanh chóng gật gật đầu: “Trở về vài ngày rồi, nghe nói là mắc căn bệnh ung thư gì đó không thể chữa trị được, sống không được bao nhiêu ngày nữa nên định quay về c.h.ế.t ở nhà, cái gì mà cội nguồn gốc rễ là phải chôn trong nhà, chặng đường cuối cùng của cuộc đời phải trôi qua ở nhà.”

Cội nguồn gốc rễ, Ninh Hương không chịu nổi bật cười: “Thì ra ông ấy vẫn còn biết gốc rễ của mình ơ đâu sao, biết ở nơi này mình có nhà sao.”

Nói xong cô lại hỏi Dương Huệ: “Thế bây giờ ông ấy ở đâu?”

Dương Huệ nói: “Chính là ở trong hai căn chòi lá của nhà ông ấy, con trai ông ấy đưa đến đây liền quay về rồi chứ không có ở lại chăm sóc ông ấy. Đó giờ ông ấy sống ở phương nam cô cũng biết chứ, người vợ bên đó đã c.h.ế.t rồi, chỉ có một mình quay về rồi, sao thế, người vừa rồi đến tìm cô là ông ấy sao, thế ông ấy muốn tìm gặp bà Lệ Trân sao?”

Ninh Hương khẽ hít một hơi và gật gật đầu.

Dương Huệ nhìn Ninh Hương một lúc lại do dự nói: “Nghe người ta nói khi xưa ông ấy cũng khá khó khăn, đi xa như thế cũng không quay trở về, có lẽ là gặp được thích hợp nên lập gia đình ở bên đó luôn, cả đời này cũng không quay về nữa.”

Ninh Hương chỉ nhìn Dương Huệ không nói gì cả, lẽ ra vẫn còn cảm thấy có chút bực mình, khi nghe xong những lời này đột nhiên sự bực dọc trong lòng đã tan biến đi, có gì đáng để tức giận với loại người này chứ, trong lòng họ thì tất cả mọi thứ đều chỉ là lẽ đương nhiên mà thôi.

Những câu chuyện giống như thế này còn nghe ít sao, những người đàn ông chạy đến Loan Loan trên cơ bản đều lập thêm một gia đình, con đàn cháu đống, còn người phụ nữ ở dưới quê thì đa phần đều cực khổ chờ đời cả đời, ở nhà quanh quẩn cả một đời.

Vân Mộng Hạ Vũ

So với Vương Lệ Trân thì một chút khó khăn ông ấy phải gánh có là gì chứ?

Thật sự không thể trở về sao? Trên đường hành khất ăn xin, bò cũng có thế bò về nhà mà?

Ông ấy chỉ là lựa chọn cuộc sống nhẹ nhàng hơn mà thôi, có lựa chọn mới nên muốn bắt đầu một cuộc sống mới mà thôi.

Đúng vậy, chia cắt bao nhiêu năm không ở bên nhau, ông ấy bắt đầu một cuộc sống mới có cái gì sai chứ?

Có sai cũng là do thời đại sao, có liên quan gì đến bản thân ông ấy chứ?

Vì vậy nên ông ấy cũng còn mặt mũi đến Ninh Hương Các tìm Vương Lệ Trân.

Ninh Hương khẽ thở phào một cái và nhìn Dương Huệ nói: “Thế thì hãy để một mình ông ấy sống trong căn nhà chòi, để ông ấy thử nỗi cực khổ suốt mấy mươi năm qua của bà Lệ Trân.”

Cả một đời người, chỉ một câu xin lỗi nhẹ tênh là muốn bỏ qua hết sao?

Dương Huệ tiếp tục nói: “Ăn cơm thì đến nhà người cháu trai ăn, nghe nói là có đưa tiền, có lẽ là muốn tìm bà Lệ Trân quay về để có người bầu bạn thôi, nghe nói căn bệnh ung thư này của ông ấy cũng khá nghiêm trọng, mỗi khi đêm về đều đau đến mức lăn qua lăn lại trên giường.”

Ninh Hương cũng không muốn nói thêm cái gì nữa mà chỉ nói một câu: “Lão già đó nằm mơ đi.”

Dương huệ không chịu được bật cười: “Chị A Hương, lần đầu tiên em thấy chị mắng người đấy.”

Ninh Hương cũng bất giác bật cười một cái: “Thôi đi, quay về làm việc nào.”

Vì thế cả hai cũng không nói thêm cái gì nữa mà tiếp tục quay về phòng thêu làm việc với các thợ thêu khác, cho tới chập tối Ninh Hương ngồi xe vào thành phố, ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài mà thất thần, trong đầu chỉ nghĩ về chuyện của Vương Lệ Trân thôi.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 385



Cái khác không sợ, cô chỉ sợ Vương Lệ Trân mềm lòng, nhìn thấy lão già c.h.ế.t tiệt kia bây giờ bị ung thư sống cực khổ sẽ thật sự đồng ý quay về sống tiếp với ông ấy, tất nhiên cô cũng nhớ Vương Lệ Trân từng nói bà ấy đã sớm không đợi nữa rồi, có quay trở về cũng không cần ông ấy nữa.

Đây là chuyện của Vương Lệ Trân, mặc dù bây giờ Ninh Hương và Vương Lệ Trân như người một nhà nhưng cô cũng sẽ không giúp Vương Lệ trân quyết định những chuyện trọng đại của đời người như vậy. Dù sao đúng thật là Vương Lệ Trân đã chờ đợi người đàn ông này rất nhiều năm, có lẽ vẫn luôn muốn gặp lại ông ấy một lần trong cuộc đời này.

Vì thế trong lúc ăn tối ở nhà, Ninh Hương vừa ăn vài miếng cơm liền chỉnh lý lại ngữ điệu nói với Vương Lệ Trân một câu: “Bà, hôm nay cháu đến chỗ Mộc Hồ, có một ông cụ đến tìm cháu nói muốn gặp bà.”

Nghe thấy câu này, Vương Lệ Trân cũng không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ hỏi: “Ai thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương siết chặt đôi đũa không cử động, chỉ nhìn bà ấy trả lời ngắn gọn: “Ông ấy quay về rồi.”

Vương Lệ Trân bỗng chốc hơi ngơ ngác và ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hương, nhai nhai miếng cơm trong miệng, rất lâu sau cũng không nói gì cả, một lúc sau mới định thần lại, khuôn mặt hết sức bình thản, giống như chuyện thường ngày vậy, bà ây trả lời: “À, thì ra đùng là chưa c.h.ế.t sao?”

Ninh Hương vẫn siết chặt đôi đũa không cử động và tiếp tục nói với bà ấy: “Trông có vẻ khá tốt đấy, nghe nói là bị bệnh ung thư rồi, đau đến mức lăn qua lăn lại giường này đó, mỗi ngày đều bị dày vò, cuộc sống khá đau khổ. Nói là muốn quay về c.h.ế.t ờ nhà, quay về cội nguồn và chôn ở quê nhà.”

Vương Lệ Trân vẫn giữ bộ dạng rất bình thản, gắp vào chén Ninh Hương một miếng thịt kho và nói: “Bà sớm đã không còn quan hệ gì với ông ấy nữa, sống thế nào bà cũng không quan tâm nữa. Có cháu và Kiến Đông ở bên cạnh, cuộc sống bây giờ của bà rất tốt, muốn bình yên có bình yên, bà không muốn để những người không quan trọng làm ảnh hưởng đến, nghĩ thôi cũng thấy phiền phức rồi, sống c.h.ế.t thế nào, có quay trở về hay không đều không liên quan gì đến bà”

Nghe thấy Vương Lệ Trân nói như thế, nhìn ánh mắt khi nói chuyện của bà ấy, trong lòng Ninh Hương mới thầm thở phào một cái, khóe môi khẽ nở ra một nụ cười, cô gắp vào chén Vương Lệ Trân một miếng thịt kho, sau đó cười nói: “Thế thì chúng ta cứ coi như ông ấy không có quay trở về.”

Vương Lệ Trân cũng cười một cái: “Mặc kệ ông ấy.”

Ninh Hương tưởng Vương Lệ Trân đang miễn cưỡng nở nụ cười, hoặc là nên nói là giả vờ không chút quan tâm, dù sao cô cũng luôn đến cảnh tượng ngày xưa Vương Lệ Trân cứ ngồi ở trước cửa nhà ngơ ngác thất thần nhìn về một hướng nào đó, mọi người đều nói bà ấy đang đợi người đàn ông của bà ấy.

Nhưng mà hai ngày tiếp sau đó, Ninh Hương cố tình ở trong nhà quan sát Vương Lệ Trân, khi phát hiện bà ấy thật sự đã sớm buông bỏ chuyện này rồi, toàn bộ sự thả lỏng và thản nhiên kia đều không phải giả vờ thì Ninh Hương mới thật sự cảm thấy yên tâm.

Ninh Hương còn nghĩ nếu như bà ấy buồn bã đau thương mình cũng có thể kịp thời ở bên cạnh an ủi bà ấy, nhưng bà ấy thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào cả, vì thế Ninh Hương cũng không còn chuyện người đàn ông của bà ấy kể cho bà ấy nghe nữa, bởi vì rõ ràng bà ấy đều không muốn nghe.

Nếu như bản thân Vương Lệ Trân không quay về thôn Điềm Thủy, người đàn ông của bà ấy tìm không được càng không nhìn thấy bà ấy thì ông ấy chỉ có thể đến Ninh Hương Các tìm, tìm đến Mộc Hồ tìm đến cửa tiệm, nói chung là không tìm ra nhà ở Tô Thành, vì vậy chuyện này trên cơ bản cũng sẽ không có bất cứ dây dưa gì để lại.

Chuyện này trên người Vương Lệ Trân đến một bản hòa tấu cũng không bằng, chỉ vài câu nói thôi đã qua đi rồi.

Sau đó có một chút dây dưa duy nhất là hai ngày Ninh Hương đến bên Mộc Hồ, khi ông cụ kia một lần nữa lại tìm đến thì cô lại gặp ông ấy một lần ở trước cửa và chỉ nói với ông ấy một câu: “Bà không muốn gặp ông, mời ông quay về đi.”

Ông cụ cũng là người lịch sự biết điều, khi nghe xong câu này liền quay người bỏ đi.

Cái bóng lưng gặp cơn gió có chút xiêu vẹo kia trông rất cô đơn đau khổ.

Tất nhiên Ninh Hương không thể hiểu nổi những cô đơn đau khổ này, cô không nhìn bóng lưng ông cụ lâu nữa, sau khi mời ông ấy đi thì mình cũng quay người trở về phòng thêu, tiếp tục cùng với các thợ thêu chế tác bức tranh cổ thủy mặc dần tới lúc hoàn công.

Bận rộn tới lúc chập tối ngồi xe quay về nhà, khi tới nhà thời gian cũng vừa kịp lúc, Vương Lệ Trân vừa nấu cơm tối xong, Ninh Hương bỏ túi xong vội vã chạy lên bới cơm nâng thức ăn lấy đũa, rồi ngồi xuống ăn cơm với Vương Lệ Trân.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 386



Mọi thứ vẫn giống như bình thường vậy, không hề có sự thay đổi nào cả.

Ăn cơm xong Ninh Hương ngồi xem tivi với Vương Lệ Trân một lúc, sau khi Vương Lệ Trân buồn ngủ đi ngủ thì cô cũng đi lên lầu tắm rửa. Cô ngủ không được liền đi lên lầu nghiên cứu xem làm thế nào để tiếp tục tạo ra hình thức thêu thùa mới.

Chìm đắm vào việc nghiên cứu, không ngừng thử những cách làm mới nên tất nhiên cũng quên mất thời gian, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên cô nghe thấy trên cầu thang có tiếng động, cô quay đầu qua xem thì thấy Lâm Kiến Đông trở về rồi.

Anh mặc trên người bộ vest đen thẳng tắp, tư thế cũng khá nghiêm chỉnh nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Ninh Hương đứng dậy đi đến trước mặt anh, đi đến phía trước còn chưa lên tiếng thì Lâm Kiến Đông đã trực tiếp mở rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cả người đè lên vai của cô và ôm cô thật chặt.

Ninh Hương bị anh ôm đến lắc lư hai cái, khi đứng vững lại liền nói: “Sao thế? Đàm phán không thành công sao?”

Vụ làm ăn lần này không phải vụ làm ăn bình thường, tất nhiên cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh, hơn nữa một khi có thể tham dự thì tất cả đều không phải là những đối thủ cạnh tranh đơn giản, mặc dù không có danh tiếng lớn như Ninh Hương nhưng cũng có thực lực của mình.

Tất nhiên cũng không phải toàn là thợ thêu và tác phẩm thêu của bên Tô Thành bọn họ, nhiều hơn nữa là ngành thêu của những nơi khác, so với ngành thêu của bên Tô Thành thì cũng có những điểm đặc sắc riêng biệt, không có phân biệt cao thấp, toàn bộ đều là tài nghệ do tổ tiên truyền lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông đè nửa người lên người Ninh Hương nghỉ ngơi một lúc, giống như đang giải phóng tâm trạng và sự mệt mỏi vậy, sau đó anh khẽ hít một hơi và nhẹ nhàng nói trên đỉnh đầu Ninh Hương: “Bảy ngày sau chính thức ký hợp đồng, chúng ta chính là nhà cung ứng chính thức của phòng lễ vật của bộ ngoại giao đấy.”

Nghe thấy câu này, đôi mắt Ninh Hương bỗng chốc mở to và ngẩng đầu lên nói: “Thật sao?”

Kết quả bởi vì kích động, cú ngẩng đầu có hơi cao, vừa hay đầu của Lâm Kiến Đông đang thấp xuống, đầu của cô đụng mạnh vào cằm của Lâm Kiến Đông, suýt chút nữa đã trực tiếp hất bay cái cằm của anh rồi.

Lâm Kiến Đông vội vàng ôm cằm kêu lên một tiếng.

Đầu của Ninh Hương cũng khá đau nhưng nghĩ bởi vì không đau bằng cái cằm, cô lạI vừa có chút ngại ngùng vừa không kìm được niềm vui sướng, cô nở nụ cười kéo Lâm Kiến Đông ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh để xem cằm của anh có bị đụng lệch hay không

Cô vừa nhìn vừa cười nói: “Xin lỗi, em có chút quá kích động, vừa nãy nhìn thấy bộ dạng khi lên lầu của anh cứ buồn bã u sầu, em còn tưởng không thành công nữa đấy…”

Bộ ngoại giao là nơi có tiêu chuẩn cao nhất trong nước, trở thành nhà cung ứng chính thức của khu lễ vật bộ ngoại giao thì các tác phẩm thêu của Ninh Hương Các sau này sẽ được gắn thêm một cái mác “quốc lễ” nữa.

Người lãnh đạo cao nhất của quốc gia mỗi khi có một số hoạt động ngoại giao đều cần những tác phẩm thêu của họ làm quốc lễ tặng ra ngoài, sau này những sản phẩm thêu của họ chính là bộ mặt của quốc gia, đại diện cho quốc gia, cô có thể không kích động sao?

Lâm Kiến Đông cứ ngồi trên ghế sô pha không cử động, cứ thế nhìn Ninh Hương cười nói, cô không chỉ đang nói chuyện, còn rất nghiêm túc quan sát cằm của anh, khuôn mặt tiến sát trước mặt anh, những sợi tóc tơ trước trán và lông mi cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên sống mũi có mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng càng quấy nhiễu ý chí của người ta, không biết cô đang nói đến câu nào, anh cũng không có đang nghe, ánh mắt chỉ hướng về phía đôi môi của cô, đột nhiên ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống chặn lại miệng của cô.

Ninh Hương hết sức ngơ ngác, âm thanh trong miệng cũng không còn nữa, chỉ còn lại đôi mắt chớp chớp hai cái.

Lâm Kiến Đông hôn cô vài cái liền buông ra, thấy cô ngơ ngẩn liền chịu không nổi bật cười, sau đó lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Khi Ninh Hương phản ứng lại liền tránh về phía sau, giọng nhỏ nhẹ như ăn trộm vậy: “Bà Lệ Trân đang ở dưới đấy…”

Khóe môi Lâm Kiến Đông nở nụ cười nhưng không có trả lời, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo của cô, bàn tay siết lại ôm chặt cô vào trong lòng…
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 387



Thời gian ký kết chính thức được ấn định vào tuần sau, lần này Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông và hai đồng nghiệp trong công ty cùng nhau đến Bình Thành. Đến đó rồi nghỉ ngơi một đêm điều chỉnh trạng thái trước, ngày hôm sau đến Văn phòng tặng phẩm của Bộ Ngoại giao để chính thức ký hợp đồng.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông với tư cách là đại diện cấp cao nhất của công ty, cùng lãnh đạo phụ trách chủ yếu gặp mặt ký hợp đồng, sau khi thảo luận xong các vấn đề trong kinh doanh, đến tối lại cùng nhau đi ăn một bữa, coi như là xã giao cơ bản.

Ăn tối xong ra khỏi nhà hàng thì thời gian đã rất muộn, bên ngoài màn đêm đen đặc. Trong lúc xã giao không thể tránh khỏi việc uống chút rượu, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều không uống nhiều, nhưng vẫn muốn dạo ở ngoài một chút để tan đi hơi rượu trên người.

Thế nên họ tách khỏi hai đồng nghiệp trong công ty, để hai người đồng nghiệp về khách sạn trước, còn họ thì tự mình loanh quanh. Dạo mãi đi đến sau hồ, ven hồ gió thổi, mặt trăng in trên nước, mờ mờ ảo ảo.

Thấy đêm khuya không có ai, Lâm Kiến Đông vươn tay nắm lấy tay Ninh Hương, hai người nắm tay nhau đi dạo ven hồ. Đi một hồi đứng bên ngoài lan can đón gió thổi trên mặt hồ, Ninh Hương quay đầu hơi híp mắt nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

Ninh Hương Các của họ được coi như đã hoàn toàn có một chỗ đứng vững chắc trong thị trường thêu thùa, dù xét ở khía cạnh nào, Ninh Hương Các cũng đã trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị, thành công trong việc đưa nghề thêu ra thị trường, khiến nó thành một thương hiệu cao cấp thực sự của Trung Quốc.

Trong lòng Lâm Kiến Đông tất nhiên yên tâm vô cùng, cảm thấy những năm tháng bận rộn gần đây của mình cũng không phải vô ích. Bao ngày bao đêm chạy vạy bên ngoài, mệt đến khi kiệt quệ đến cùng cực cả người rã rời, nhưng may sao tất cả đã có được sự báo đáp tương ứng.

Anh đứng trong đêm tối nhìn Ninh Hương, mượn ánh trăng giao nhau với ánh mắt của Ninh Hương, không còn nói về việc ký hợp đồng với Bộ Ngoại giao, đột nhiên nói: “A Hương, chúng ta kết hôn đi.”

Nghe được câu này một cách đột nhiên như vậy, Ninh Hương sửng sốt một chút. Mặt trăng trên đỉnh đầu đúng lúc tròn vành, bên tai là từng cơn gió từ mặt hồ thổi qua, vén lên những sợi tóc mai bên trán cô. Cô đón ánh mắt của Lâm Kiến Đông, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.”

Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng cười lên.

Trên đường trở về, Lâm Kiến Đông cõng Ninh Hương trên lưng, Ninh Hương ôm lấy cổ anh, nằm bên tai anh nói với anh chuyện người chồng của Vương Lệ Trân bị ung thư trở lại. Tuần trước rất bận rộn, hơn nữa Vương Lệ Trân hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên cô cũng không nói với Lâm Kiến Đông. Giờ nghĩ đến, bèn kể lại cho anh nghe.

Lâm Kiến Đông nghe xong, chỉ chậm rãi nói: “Đều đã sống như vậy cả đời rồi, xin lỗi hay không xin lỗi có ý nghĩa gì. Nếu ông ta thực sự cảm thấy mình nợ bà Lệ Trân, thì nên viết thư trả lời từ lâu rồi. Chẳng qua là vì ở phía Nam có gia đình, có cuộc cuộc sống mới rồi, liền quên đi những người ở bên này. Bây giờ sắp chết, nhớ đến nhà lại quay về. Còn gặp bà ấy làm gì, muốn bà Lệ Trân tha thứ cho ông ta, để ông ta yên mà tâm c.h.ế.t ở nhà yên ổn chôn cất, đẹp cả đôi đường sao? “

Ninh Hương tựa đầu vào vai Lâm Kiến Đông, “Sợ là muốn bà Lệ Trân nối lại tiền duyên với ông ta mà quay lại hầu hạ ông ta những ngày tháng cuối đời thì có. Người khác dù sao cũng không ân cần, bà và ông ta dù sao cũng từng là vợ chồng, có tình cũ. “

Lâm Kiến Đông tiếp lời, “Đây gọi là không biết xấu hổ, đầu óc có bệnh. “

Ninh Hương không nhịn được cười một cái, một lúc sau cô nói, “May mà bà Lệ Trân đã buông xuống, căn bản không quan tâm ông ta.”

Lâm Kiến Đông nhẹ nhàng “Ừ “ một tiếng, “Một người không đáng để mềm lòng, để ông ta tự chịu giày vò đi.”

Hai người nói chuyện suốt một đoạn đường trở về khách sạn, khi về đến khách sạn thì đã là đêm khuya. Ký hợp đồng, ăn uống xã giao mệt mỏi một ngày, lại còn uống chút rượu, Ninh Hương về khách sạn tắm rửa rồi liền đi ngủ.

Ngày hôm sau ngủ đến tự nhiên tỉnh, rửa mặt xong lúc đi tìm Lâm Kiến Đông mới biết, sáng sớm anh đã đuổi hai đồng nghiệp trong công ty trở về Tô thành rồi. Mà anh định đưa cô ở thêm vài ngày dạo Bình Thành.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 388



Bận rộn gần một năm, Ninh Hương đúng lúc cũng muốn thư giãn. Vì vậy hai người ở lại Bình Thành thêm vài ngày, đi chơi hết các nơi ở Bình Thành, trực tiếp biến chuyến công tác thành chuyến du lịch.

Lâm Kiến Đông có chuẩn bị mà đến, còn mang theo máy ảnh.

Cả hai dạo chơi và chụp ảnh suốt chặng đường, tham quan gần hết Bình thành.

Khi trở lại còn mang rất nhiều quà cho Vương Lệ Trân và gia đình Lâm Kiến Đông, tất cả đều là những món quà nhỏ chơi vui. Đặc biệt là quà cho cháu trai và cháu gái của Lâm Kiến Đông, bọn trẻ thích mấy đồ chơi mới lạ từ nơi khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ Bình Thành trở về, không còn bao lâu nữa là đến Tết Dương lịch, năm 1984 cũng đã đi đến kết thúc.

Cuối năm của năm này hiển nhiên rất tốt, tất cả mọi người ở Ninh Hương Các đều phấn khởi vui mừng vì Ninh Hương Các đã trở thành nhà cung cấp đặc biệt của Văn phòng quà tặng Bộ Ngoại giao, ngay cả công nhân trong nhà máy cũng cảm thấy nở mày nở mặt, các thợ thêu cũng theo đó được thơm lây.

Cuối năm nay, bảng hiệu của thợ thêu Mộc Hồ càng ngày càng vang, ví tiền của cũng ngày càng phình.

Vào ngày đầu năm mới, Lâm Kiến Đông đã đem mấy món quà nhỏ mua từ Bình thành về nhà một chuyến, dành thời gian về nhà thăm cha mẹ. Con cả, con thứ hai, thứ tư cũng từ huyện trở về, gia đình quây quần bên nhau đón Tết Dương lịch.

Khi Lâm Kiến Đông về đến nhà, phân phát mấy món quà nhỏ, mấy đứa trẻ dù lớn nhỏ đều nhảy lên vì phấn khích.

Sau đó, vào buổi tối khi cả gia đình ngồi xuống ăn tối, Lâm Kiến Đông tìm cơ hội thích hợp trong khi mọi người đang trò chuyện, nói với cha Lâm và Trần Xuân Hoa: “Cha, mẹ, con sắp kết hôn rồi.”

Sau khi nói xong lời này, cả bàn trầm mặc ba giây, sau đó Trần Xuân Hoa nói trước: “Cuối cùng cũng không trì hoãn rồi? Mẹ còn đang suy nghĩ, xem các con còn có thể trì hoãn ba năm năm năm nữa hay không.”

Phản ứng như này ngược lại làm cho Lâm Kiến Đông hơi sững sờ. Trong dự liệu của anh thì người trong nhà nghe được lời này dù thế nào cũng sẽ ngạc nhiên, kết quả cả nhà không một ai kinh ngạc hết, giống như là đã biết chuyện anh sẽ kết hôn từ sớm.

Sau một hồi sững sờ, anh nhìn Trần Xuân Hoa hỏi: “Sao mọi người không tò mò xem con kết hôn với ai?”

Dương Tuệ cười rõ ràng nhất, sau đó tiếp lời nói: “Còn ai nữa?”

Lâm Kiến Đông quay lại nhìn người em dâu này của mình, rất nhanh liền hiểu ra. Năm nay Dương Tuệ tiếp xúc nhiều hơn cùng anh Ninh Hương, chắc hẳn cô ấy quay về đã nói về chuyện anh và Ninh Hương từ sớm.

Nhưng anh tò mò hỏi đó, hỏi Dương Tuệ, “Làm sao em được?”

Mặc dù tư tưởng đã cởi mở được nhiều năm, nhưng bây giờ mọi người vẫn bảo thủ khi nói về chuyện yêu đương, anh cùng Ninh Hương yêu đương cũng vẫn luôn rất bảo thủ, không hề có hành động không thích hợp nào ở bên ngoài.

Dương Tuệ vẫn cười, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Em có mắt nhìn mà.”

Lâm Kiến Đông đã hiểu, anh còn tưởng rằng khi trở về nói chuyện này, hẳn sẽ là một tin tức chấn động. Hóa ra từ lâu họ đã biết anh và Ninh Hương yêu nhau, vì vậy họ liền im lặng chờ anh về nói.

Thôi được, thì ra từ lâu đã trở thành chuyện nước chảy thành sông.

Mà cha Lâm và và Trần Xuân Hoa không chỉ đợi Lâm Kiến Đông trở lại nói, mà còn chuẩn bị xong mọi thứ cần chuẩn bị.

Buổi tối, Trần Xuân Hoa đến phòng của Lâm Kiến Đông, nhét một phong bao đỏ lớn cho anh, nói với anh: “Cho A Hương, với thân phận hiện tại của cô ấy khẳng định khinh thường số tiền này, nhưng đây là tấm lòng của mẹ và cha con, con giúp chúng ta đưa cho cô ấy đưa cho cô ấy. Bình thưởng cô ấy bận như vậy, không có thời gian thì không cần chạy đi chạy lại đâu, chúng ta đều có thể hiểu được. “

Lâm Kiến Đông cầm phong bao đỏ cười,” Vậy thì con sẽ nhận thay cô ấy trước vậy.”

Trần Xuân Hoa vỗ vỗ cánh tay của anh, cố ý nói: “ Bản thân đừng tham thành của mình là được. “

Nói rồi lại nhớ đến chuyện gì đó, lại nói: “Anh cả, anh hai và em tư của con năm nay làm ăn rất tốt, đều đã định cư ở thị trấn. Năm nay chúng ta định đến nhà anh cả con trên Huyện ăn tết. Đến lúc đó, con có thể đưa A Hương và Vương Lệ Trân đến đây, cả nhà cùng nhau đón năm mới, náo nhiệt mà. “

Lâm Kiến Đông mỉm cười gật đầu,” Được ạ, con quay về hỏi họ. “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 389



Lâm Kiến Đông ngủ ở nhà một đêm, ngày hôm sau liền trở lại thành phố.

Trước khi đi, anh còn cố ý đi một vòng quanh nhà Vương Lệ Trân, vốn dĩ muốn xem chồng của Vương Lệ Trân trong căn nhà tranh sống như thế nào, nhưng anh còn chưa kịp đến gần thì đột nhiên thấy căn nhà tranh “ầm” một cái sập xuống.

Sau khi căn nhà bị sập tan tành thành bùn cùng rơm, bên trong bò ra một ông già, gương mặt đầy bụi cỏ.

Lâm Kiến Đông đứng từ xa quan sát một lúc rồi quay lưng bỏ đi.

Trước đây trên bãi đất nền của căn nhà tranh vốn có nhà gói, nhưng sau khi “Đại cách mạng” bắt đầu, cả nước náo loạn, những gian nhà gói đó đã bị người ta đập phá, sau này chỉ có thể dựng được hai căn phòng cỏ tranh tường đất.

Lâm Kiến Đông không biết ông ta ở miền nam sống khó khăn thế nào, nhưng dù khó khăn thế nào đi chăng nữa, thì ông ta chẳng phải cũng tìm được vợ mới, sinh đứa con mới rồi sao? Có tình mới rồi liền quên mất người vợ đang đợi mình ở nhà.

Ông ta còn mặt mũi xin lỗi Vương Lệ Trân, có lẽ là vì ông ta cho rằng mình không có vấn đề gì lớn. Lý do của ông ta không hơn không kém, ông ta cũng bị bắt buộc, lại không biết con trai của bọn họ sau này không sống sót, cũng không biết Vương Lệ Trân sống như nào trong mấy chục năm qua.

Lâm Kiến Đông thực sự không thể hiểu được hành động của ông ta, anh cũng đã tận mắt chứng kiến Vương Lệ Trân ở trong thôn sống qua ngày như thế nào, nói phũ hơn một chút, chuyện mà ông ta đã làm, căn bệnh ung thư hành hạ ông khi về già, đã được coi là hời cho ông ta rồi.

Trớ trêu thay cho lá rụng về cội, nếu thật tâm với quê hương, cội nguồn thì năm đó sao lại không nghĩ cách quay về?

Lá rụng về cội, chẳng nhẽ lại là lúc còn trẻ muốn buông thả thế nào thì buông thả, muốn bay nhảy ở đâu thì bay nhảy ở đó, muốn cưới bao nhiêu vợ thì tùy ý, cuối cùng già yếu bệnh tật sắp chết, quay lại còn có căn nhà ấm áp cho ông ta?

Đàn ông có thể làm như vậy sao?***

Chuyện về chồng của Vương Lệ Trân, Lâm Kiến Đông quay về cũng không nói nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điều kiện sống hiện tại của Vương Lệ Trân rất tốt, có thể nói bà ấy có một tuổi già hạnh phúc thực sự. Bà ấy cũng đã nghĩ thoáng bỏ xuống từ sớm, không hề bị sự việc này ảnh hưởng chút nào, cho nên không cần nhắc tới một người không liên quan như vậy.

Về đến nhà, anh không nghĩ chuyện này nữa, Lâm Kiến Đông trực tiếp kéo Ninh Hương vào phòng, lấy phong bao đỏ ra đưa cho Ninh Hương, anh cười nói với cô, “Lì xì của bố vợ tương lai và mẹ vợ tương lai, bảo anh mang đến cho em. “

Ninh Hương nhìn chằm chằm lì xì một lúc, sau đó nhìn Lâm Kiến Đông,” Không phải nói trước anh về nhà chào trước, để họ có quá trình tiếp nhận, rồi sau đó dành thời gian em cùng anh quay về, chính thức thăm hỏi bọn họ sao? “

Mặc dù quen biết lâu rồi nhưng họ dù sao cũng là trưởng bối, trong truyện kết hôn tiểu bối vẫn phải có cấp bậc lễ nghĩa.

Lâm Kiến Đông cười nói: “Dương Tuệ đã để lọt tiếng gió từ sớm. Bọn họ biết chúng ta ở bên nhau lâu rồi, em nhìn cái lì xì này xem, cũng không biết áp đáy hòm bao lâu rồi.” Của cái hộp. Mẹ anh nói em bận nên không cần chạy đi chạy lại. “

Một lúc sau, Ninh Hương vươn tay cầm lấy phong bao đỏ trên tay Lâm Kiến Đông, ngón tay vê một cái cũng khá là dày. Cô nhìn phong bao đỏ mím môi cười một tiếng, sau đó nhìn Lâm Kiến Đông, “Vậy tiếp theo làm gì?”

Lâm Kiến Đông nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên đẩy cô lên giường, nghiêng người ép qua, mặt đầy ý cười nói với cô: “Ngày mai liền đi xin giấy đăng ký kết hôn, xin xong giấy kết hôn thì chụp ảnh cưới, sang năm định ngày lành tháng tốt làm đám cưới.”

Ninh Hương thấy anh đột nhiên không nghiêm túc, vì vậy cô đặt tay lên n.g.ự.c anh, đè giọng giống như làm việc xấu nói: “Bà Lệ Trân còn ở bên ngoài xem tivi đó, anh đây là định làm gì?”

Lâm Kiến Đông nở nụ cười, “Ngày mai là vợ của anh rồi, anh còn không được hôn một cái sao?”

Ninh Hương đưa tay che miệng thì thào nói: “Anh dám!”

Lâm Kiến Đông dùng ngón tay mò mẫm trên eo cô, gãi hai cái vào eo cô, Ninh Hương bị anh cào bật cười thành tiếng, vội vàng vươn tay bắt lấy tay anh. Sau đó hai người bắt đầu chọc nhau, anh nắm lấy eo tôi một cái, tôi liền gãi vào eo anh hai cái.

Cười cũng không dám cười thành tiếng, đều phải ép xuống, nhịn đến sắp tắt thở.

Cười không ngừng được, sau đó Lâm Kiến Đông nắm lấy cổ tay Ninh Hương, cầm tay cô đè lên tấm trải giường bên cạnh, môi anh cúi xuống che miệng cô lại. Trong giây lát cả hai đều ngừng cười, nhưng vẫn còn hơi thở gấp.

Hơi thở trở nên nóng bỏng, bầu không khí xung quanh bốc cháy, lông mi Ninh Hương run hai cái, thả lỏng hô hấp nhắm mắt lại…
 
Back
Top Bottom