Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 385



Cái khác không sợ, cô chỉ sợ Vương Lệ Trân mềm lòng, nhìn thấy lão già c.h.ế.t tiệt kia bây giờ bị ung thư sống cực khổ sẽ thật sự đồng ý quay về sống tiếp với ông ấy, tất nhiên cô cũng nhớ Vương Lệ Trân từng nói bà ấy đã sớm không đợi nữa rồi, có quay trở về cũng không cần ông ấy nữa.

Đây là chuyện của Vương Lệ Trân, mặc dù bây giờ Ninh Hương và Vương Lệ Trân như người một nhà nhưng cô cũng sẽ không giúp Vương Lệ trân quyết định những chuyện trọng đại của đời người như vậy. Dù sao đúng thật là Vương Lệ Trân đã chờ đợi người đàn ông này rất nhiều năm, có lẽ vẫn luôn muốn gặp lại ông ấy một lần trong cuộc đời này.

Vì thế trong lúc ăn tối ở nhà, Ninh Hương vừa ăn vài miếng cơm liền chỉnh lý lại ngữ điệu nói với Vương Lệ Trân một câu: “Bà, hôm nay cháu đến chỗ Mộc Hồ, có một ông cụ đến tìm cháu nói muốn gặp bà.”

Nghe thấy câu này, Vương Lệ Trân cũng không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ hỏi: “Ai thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương siết chặt đôi đũa không cử động, chỉ nhìn bà ấy trả lời ngắn gọn: “Ông ấy quay về rồi.”

Vương Lệ Trân bỗng chốc hơi ngơ ngác và ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hương, nhai nhai miếng cơm trong miệng, rất lâu sau cũng không nói gì cả, một lúc sau mới định thần lại, khuôn mặt hết sức bình thản, giống như chuyện thường ngày vậy, bà ây trả lời: “À, thì ra đùng là chưa c.h.ế.t sao?”

Ninh Hương vẫn siết chặt đôi đũa không cử động và tiếp tục nói với bà ấy: “Trông có vẻ khá tốt đấy, nghe nói là bị bệnh ung thư rồi, đau đến mức lăn qua lăn lại giường này đó, mỗi ngày đều bị dày vò, cuộc sống khá đau khổ. Nói là muốn quay về c.h.ế.t ờ nhà, quay về cội nguồn và chôn ở quê nhà.”

Vương Lệ Trân vẫn giữ bộ dạng rất bình thản, gắp vào chén Ninh Hương một miếng thịt kho và nói: “Bà sớm đã không còn quan hệ gì với ông ấy nữa, sống thế nào bà cũng không quan tâm nữa. Có cháu và Kiến Đông ở bên cạnh, cuộc sống bây giờ của bà rất tốt, muốn bình yên có bình yên, bà không muốn để những người không quan trọng làm ảnh hưởng đến, nghĩ thôi cũng thấy phiền phức rồi, sống c.h.ế.t thế nào, có quay trở về hay không đều không liên quan gì đến bà”

Nghe thấy Vương Lệ Trân nói như thế, nhìn ánh mắt khi nói chuyện của bà ấy, trong lòng Ninh Hương mới thầm thở phào một cái, khóe môi khẽ nở ra một nụ cười, cô gắp vào chén Vương Lệ Trân một miếng thịt kho, sau đó cười nói: “Thế thì chúng ta cứ coi như ông ấy không có quay trở về.”

Vương Lệ Trân cũng cười một cái: “Mặc kệ ông ấy.”

Ninh Hương tưởng Vương Lệ Trân đang miễn cưỡng nở nụ cười, hoặc là nên nói là giả vờ không chút quan tâm, dù sao cô cũng luôn đến cảnh tượng ngày xưa Vương Lệ Trân cứ ngồi ở trước cửa nhà ngơ ngác thất thần nhìn về một hướng nào đó, mọi người đều nói bà ấy đang đợi người đàn ông của bà ấy.

Nhưng mà hai ngày tiếp sau đó, Ninh Hương cố tình ở trong nhà quan sát Vương Lệ Trân, khi phát hiện bà ấy thật sự đã sớm buông bỏ chuyện này rồi, toàn bộ sự thả lỏng và thản nhiên kia đều không phải giả vờ thì Ninh Hương mới thật sự cảm thấy yên tâm.

Ninh Hương còn nghĩ nếu như bà ấy buồn bã đau thương mình cũng có thể kịp thời ở bên cạnh an ủi bà ấy, nhưng bà ấy thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào cả, vì thế Ninh Hương cũng không còn chuyện người đàn ông của bà ấy kể cho bà ấy nghe nữa, bởi vì rõ ràng bà ấy đều không muốn nghe.

Nếu như bản thân Vương Lệ Trân không quay về thôn Điềm Thủy, người đàn ông của bà ấy tìm không được càng không nhìn thấy bà ấy thì ông ấy chỉ có thể đến Ninh Hương Các tìm, tìm đến Mộc Hồ tìm đến cửa tiệm, nói chung là không tìm ra nhà ở Tô Thành, vì vậy chuyện này trên cơ bản cũng sẽ không có bất cứ dây dưa gì để lại.

Chuyện này trên người Vương Lệ Trân đến một bản hòa tấu cũng không bằng, chỉ vài câu nói thôi đã qua đi rồi.

Sau đó có một chút dây dưa duy nhất là hai ngày Ninh Hương đến bên Mộc Hồ, khi ông cụ kia một lần nữa lại tìm đến thì cô lại gặp ông ấy một lần ở trước cửa và chỉ nói với ông ấy một câu: “Bà không muốn gặp ông, mời ông quay về đi.”

Ông cụ cũng là người lịch sự biết điều, khi nghe xong câu này liền quay người bỏ đi.

Cái bóng lưng gặp cơn gió có chút xiêu vẹo kia trông rất cô đơn đau khổ.

Tất nhiên Ninh Hương không thể hiểu nổi những cô đơn đau khổ này, cô không nhìn bóng lưng ông cụ lâu nữa, sau khi mời ông ấy đi thì mình cũng quay người trở về phòng thêu, tiếp tục cùng với các thợ thêu chế tác bức tranh cổ thủy mặc dần tới lúc hoàn công.

Bận rộn tới lúc chập tối ngồi xe quay về nhà, khi tới nhà thời gian cũng vừa kịp lúc, Vương Lệ Trân vừa nấu cơm tối xong, Ninh Hương bỏ túi xong vội vã chạy lên bới cơm nâng thức ăn lấy đũa, rồi ngồi xuống ăn cơm với Vương Lệ Trân.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 386



Mọi thứ vẫn giống như bình thường vậy, không hề có sự thay đổi nào cả.

Ăn cơm xong Ninh Hương ngồi xem tivi với Vương Lệ Trân một lúc, sau khi Vương Lệ Trân buồn ngủ đi ngủ thì cô cũng đi lên lầu tắm rửa. Cô ngủ không được liền đi lên lầu nghiên cứu xem làm thế nào để tiếp tục tạo ra hình thức thêu thùa mới.

Chìm đắm vào việc nghiên cứu, không ngừng thử những cách làm mới nên tất nhiên cũng quên mất thời gian, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên cô nghe thấy trên cầu thang có tiếng động, cô quay đầu qua xem thì thấy Lâm Kiến Đông trở về rồi.

Anh mặc trên người bộ vest đen thẳng tắp, tư thế cũng khá nghiêm chỉnh nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Ninh Hương đứng dậy đi đến trước mặt anh, đi đến phía trước còn chưa lên tiếng thì Lâm Kiến Đông đã trực tiếp mở rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cả người đè lên vai của cô và ôm cô thật chặt.

Ninh Hương bị anh ôm đến lắc lư hai cái, khi đứng vững lại liền nói: “Sao thế? Đàm phán không thành công sao?”

Vụ làm ăn lần này không phải vụ làm ăn bình thường, tất nhiên cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh, hơn nữa một khi có thể tham dự thì tất cả đều không phải là những đối thủ cạnh tranh đơn giản, mặc dù không có danh tiếng lớn như Ninh Hương nhưng cũng có thực lực của mình.

Tất nhiên cũng không phải toàn là thợ thêu và tác phẩm thêu của bên Tô Thành bọn họ, nhiều hơn nữa là ngành thêu của những nơi khác, so với ngành thêu của bên Tô Thành thì cũng có những điểm đặc sắc riêng biệt, không có phân biệt cao thấp, toàn bộ đều là tài nghệ do tổ tiên truyền lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông đè nửa người lên người Ninh Hương nghỉ ngơi một lúc, giống như đang giải phóng tâm trạng và sự mệt mỏi vậy, sau đó anh khẽ hít một hơi và nhẹ nhàng nói trên đỉnh đầu Ninh Hương: “Bảy ngày sau chính thức ký hợp đồng, chúng ta chính là nhà cung ứng chính thức của phòng lễ vật của bộ ngoại giao đấy.”

Nghe thấy câu này, đôi mắt Ninh Hương bỗng chốc mở to và ngẩng đầu lên nói: “Thật sao?”

Kết quả bởi vì kích động, cú ngẩng đầu có hơi cao, vừa hay đầu của Lâm Kiến Đông đang thấp xuống, đầu của cô đụng mạnh vào cằm của Lâm Kiến Đông, suýt chút nữa đã trực tiếp hất bay cái cằm của anh rồi.

Lâm Kiến Đông vội vàng ôm cằm kêu lên một tiếng.

Đầu của Ninh Hương cũng khá đau nhưng nghĩ bởi vì không đau bằng cái cằm, cô lạI vừa có chút ngại ngùng vừa không kìm được niềm vui sướng, cô nở nụ cười kéo Lâm Kiến Đông ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh để xem cằm của anh có bị đụng lệch hay không

Cô vừa nhìn vừa cười nói: “Xin lỗi, em có chút quá kích động, vừa nãy nhìn thấy bộ dạng khi lên lầu của anh cứ buồn bã u sầu, em còn tưởng không thành công nữa đấy…”

Bộ ngoại giao là nơi có tiêu chuẩn cao nhất trong nước, trở thành nhà cung ứng chính thức của khu lễ vật bộ ngoại giao thì các tác phẩm thêu của Ninh Hương Các sau này sẽ được gắn thêm một cái mác “quốc lễ” nữa.

Người lãnh đạo cao nhất của quốc gia mỗi khi có một số hoạt động ngoại giao đều cần những tác phẩm thêu của họ làm quốc lễ tặng ra ngoài, sau này những sản phẩm thêu của họ chính là bộ mặt của quốc gia, đại diện cho quốc gia, cô có thể không kích động sao?

Lâm Kiến Đông cứ ngồi trên ghế sô pha không cử động, cứ thế nhìn Ninh Hương cười nói, cô không chỉ đang nói chuyện, còn rất nghiêm túc quan sát cằm của anh, khuôn mặt tiến sát trước mặt anh, những sợi tóc tơ trước trán và lông mi cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên sống mũi có mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng càng quấy nhiễu ý chí của người ta, không biết cô đang nói đến câu nào, anh cũng không có đang nghe, ánh mắt chỉ hướng về phía đôi môi của cô, đột nhiên ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống chặn lại miệng của cô.

Ninh Hương hết sức ngơ ngác, âm thanh trong miệng cũng không còn nữa, chỉ còn lại đôi mắt chớp chớp hai cái.

Lâm Kiến Đông hôn cô vài cái liền buông ra, thấy cô ngơ ngẩn liền chịu không nổi bật cười, sau đó lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Khi Ninh Hương phản ứng lại liền tránh về phía sau, giọng nhỏ nhẹ như ăn trộm vậy: “Bà Lệ Trân đang ở dưới đấy…”

Khóe môi Lâm Kiến Đông nở nụ cười nhưng không có trả lời, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo của cô, bàn tay siết lại ôm chặt cô vào trong lòng…
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 387



Thời gian ký kết chính thức được ấn định vào tuần sau, lần này Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông và hai đồng nghiệp trong công ty cùng nhau đến Bình Thành. Đến đó rồi nghỉ ngơi một đêm điều chỉnh trạng thái trước, ngày hôm sau đến Văn phòng tặng phẩm của Bộ Ngoại giao để chính thức ký hợp đồng.

Ninh Hương và Lâm Kiến Đông với tư cách là đại diện cấp cao nhất của công ty, cùng lãnh đạo phụ trách chủ yếu gặp mặt ký hợp đồng, sau khi thảo luận xong các vấn đề trong kinh doanh, đến tối lại cùng nhau đi ăn một bữa, coi như là xã giao cơ bản.

Ăn tối xong ra khỏi nhà hàng thì thời gian đã rất muộn, bên ngoài màn đêm đen đặc. Trong lúc xã giao không thể tránh khỏi việc uống chút rượu, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đều không uống nhiều, nhưng vẫn muốn dạo ở ngoài một chút để tan đi hơi rượu trên người.

Thế nên họ tách khỏi hai đồng nghiệp trong công ty, để hai người đồng nghiệp về khách sạn trước, còn họ thì tự mình loanh quanh. Dạo mãi đi đến sau hồ, ven hồ gió thổi, mặt trăng in trên nước, mờ mờ ảo ảo.

Thấy đêm khuya không có ai, Lâm Kiến Đông vươn tay nắm lấy tay Ninh Hương, hai người nắm tay nhau đi dạo ven hồ. Đi một hồi đứng bên ngoài lan can đón gió thổi trên mặt hồ, Ninh Hương quay đầu hơi híp mắt nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

Ninh Hương Các của họ được coi như đã hoàn toàn có một chỗ đứng vững chắc trong thị trường thêu thùa, dù xét ở khía cạnh nào, Ninh Hương Các cũng đã trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị, thành công trong việc đưa nghề thêu ra thị trường, khiến nó thành một thương hiệu cao cấp thực sự của Trung Quốc.

Trong lòng Lâm Kiến Đông tất nhiên yên tâm vô cùng, cảm thấy những năm tháng bận rộn gần đây của mình cũng không phải vô ích. Bao ngày bao đêm chạy vạy bên ngoài, mệt đến khi kiệt quệ đến cùng cực cả người rã rời, nhưng may sao tất cả đã có được sự báo đáp tương ứng.

Anh đứng trong đêm tối nhìn Ninh Hương, mượn ánh trăng giao nhau với ánh mắt của Ninh Hương, không còn nói về việc ký hợp đồng với Bộ Ngoại giao, đột nhiên nói: “A Hương, chúng ta kết hôn đi.”

Nghe được câu này một cách đột nhiên như vậy, Ninh Hương sửng sốt một chút. Mặt trăng trên đỉnh đầu đúng lúc tròn vành, bên tai là từng cơn gió từ mặt hồ thổi qua, vén lên những sợi tóc mai bên trán cô. Cô đón ánh mắt của Lâm Kiến Đông, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.”

Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng cười lên.

Trên đường trở về, Lâm Kiến Đông cõng Ninh Hương trên lưng, Ninh Hương ôm lấy cổ anh, nằm bên tai anh nói với anh chuyện người chồng của Vương Lệ Trân bị ung thư trở lại. Tuần trước rất bận rộn, hơn nữa Vương Lệ Trân hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên cô cũng không nói với Lâm Kiến Đông. Giờ nghĩ đến, bèn kể lại cho anh nghe.

Lâm Kiến Đông nghe xong, chỉ chậm rãi nói: “Đều đã sống như vậy cả đời rồi, xin lỗi hay không xin lỗi có ý nghĩa gì. Nếu ông ta thực sự cảm thấy mình nợ bà Lệ Trân, thì nên viết thư trả lời từ lâu rồi. Chẳng qua là vì ở phía Nam có gia đình, có cuộc cuộc sống mới rồi, liền quên đi những người ở bên này. Bây giờ sắp chết, nhớ đến nhà lại quay về. Còn gặp bà ấy làm gì, muốn bà Lệ Trân tha thứ cho ông ta, để ông ta yên mà tâm c.h.ế.t ở nhà yên ổn chôn cất, đẹp cả đôi đường sao? “

Ninh Hương tựa đầu vào vai Lâm Kiến Đông, “Sợ là muốn bà Lệ Trân nối lại tiền duyên với ông ta mà quay lại hầu hạ ông ta những ngày tháng cuối đời thì có. Người khác dù sao cũng không ân cần, bà và ông ta dù sao cũng từng là vợ chồng, có tình cũ. “

Lâm Kiến Đông tiếp lời, “Đây gọi là không biết xấu hổ, đầu óc có bệnh. “

Ninh Hương không nhịn được cười một cái, một lúc sau cô nói, “May mà bà Lệ Trân đã buông xuống, căn bản không quan tâm ông ta.”

Lâm Kiến Đông nhẹ nhàng “Ừ “ một tiếng, “Một người không đáng để mềm lòng, để ông ta tự chịu giày vò đi.”

Hai người nói chuyện suốt một đoạn đường trở về khách sạn, khi về đến khách sạn thì đã là đêm khuya. Ký hợp đồng, ăn uống xã giao mệt mỏi một ngày, lại còn uống chút rượu, Ninh Hương về khách sạn tắm rửa rồi liền đi ngủ.

Ngày hôm sau ngủ đến tự nhiên tỉnh, rửa mặt xong lúc đi tìm Lâm Kiến Đông mới biết, sáng sớm anh đã đuổi hai đồng nghiệp trong công ty trở về Tô thành rồi. Mà anh định đưa cô ở thêm vài ngày dạo Bình Thành.
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 388



Bận rộn gần một năm, Ninh Hương đúng lúc cũng muốn thư giãn. Vì vậy hai người ở lại Bình Thành thêm vài ngày, đi chơi hết các nơi ở Bình Thành, trực tiếp biến chuyến công tác thành chuyến du lịch.

Lâm Kiến Đông có chuẩn bị mà đến, còn mang theo máy ảnh.

Cả hai dạo chơi và chụp ảnh suốt chặng đường, tham quan gần hết Bình thành.

Khi trở lại còn mang rất nhiều quà cho Vương Lệ Trân và gia đình Lâm Kiến Đông, tất cả đều là những món quà nhỏ chơi vui. Đặc biệt là quà cho cháu trai và cháu gái của Lâm Kiến Đông, bọn trẻ thích mấy đồ chơi mới lạ từ nơi khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ Bình Thành trở về, không còn bao lâu nữa là đến Tết Dương lịch, năm 1984 cũng đã đi đến kết thúc.

Cuối năm của năm này hiển nhiên rất tốt, tất cả mọi người ở Ninh Hương Các đều phấn khởi vui mừng vì Ninh Hương Các đã trở thành nhà cung cấp đặc biệt của Văn phòng quà tặng Bộ Ngoại giao, ngay cả công nhân trong nhà máy cũng cảm thấy nở mày nở mặt, các thợ thêu cũng theo đó được thơm lây.

Cuối năm nay, bảng hiệu của thợ thêu Mộc Hồ càng ngày càng vang, ví tiền của cũng ngày càng phình.

Vào ngày đầu năm mới, Lâm Kiến Đông đã đem mấy món quà nhỏ mua từ Bình thành về nhà một chuyến, dành thời gian về nhà thăm cha mẹ. Con cả, con thứ hai, thứ tư cũng từ huyện trở về, gia đình quây quần bên nhau đón Tết Dương lịch.

Khi Lâm Kiến Đông về đến nhà, phân phát mấy món quà nhỏ, mấy đứa trẻ dù lớn nhỏ đều nhảy lên vì phấn khích.

Sau đó, vào buổi tối khi cả gia đình ngồi xuống ăn tối, Lâm Kiến Đông tìm cơ hội thích hợp trong khi mọi người đang trò chuyện, nói với cha Lâm và Trần Xuân Hoa: “Cha, mẹ, con sắp kết hôn rồi.”

Sau khi nói xong lời này, cả bàn trầm mặc ba giây, sau đó Trần Xuân Hoa nói trước: “Cuối cùng cũng không trì hoãn rồi? Mẹ còn đang suy nghĩ, xem các con còn có thể trì hoãn ba năm năm năm nữa hay không.”

Phản ứng như này ngược lại làm cho Lâm Kiến Đông hơi sững sờ. Trong dự liệu của anh thì người trong nhà nghe được lời này dù thế nào cũng sẽ ngạc nhiên, kết quả cả nhà không một ai kinh ngạc hết, giống như là đã biết chuyện anh sẽ kết hôn từ sớm.

Sau một hồi sững sờ, anh nhìn Trần Xuân Hoa hỏi: “Sao mọi người không tò mò xem con kết hôn với ai?”

Dương Tuệ cười rõ ràng nhất, sau đó tiếp lời nói: “Còn ai nữa?”

Lâm Kiến Đông quay lại nhìn người em dâu này của mình, rất nhanh liền hiểu ra. Năm nay Dương Tuệ tiếp xúc nhiều hơn cùng anh Ninh Hương, chắc hẳn cô ấy quay về đã nói về chuyện anh và Ninh Hương từ sớm.

Nhưng anh tò mò hỏi đó, hỏi Dương Tuệ, “Làm sao em được?”

Mặc dù tư tưởng đã cởi mở được nhiều năm, nhưng bây giờ mọi người vẫn bảo thủ khi nói về chuyện yêu đương, anh cùng Ninh Hương yêu đương cũng vẫn luôn rất bảo thủ, không hề có hành động không thích hợp nào ở bên ngoài.

Dương Tuệ vẫn cười, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Em có mắt nhìn mà.”

Lâm Kiến Đông đã hiểu, anh còn tưởng rằng khi trở về nói chuyện này, hẳn sẽ là một tin tức chấn động. Hóa ra từ lâu họ đã biết anh và Ninh Hương yêu nhau, vì vậy họ liền im lặng chờ anh về nói.

Thôi được, thì ra từ lâu đã trở thành chuyện nước chảy thành sông.

Mà cha Lâm và và Trần Xuân Hoa không chỉ đợi Lâm Kiến Đông trở lại nói, mà còn chuẩn bị xong mọi thứ cần chuẩn bị.

Buổi tối, Trần Xuân Hoa đến phòng của Lâm Kiến Đông, nhét một phong bao đỏ lớn cho anh, nói với anh: “Cho A Hương, với thân phận hiện tại của cô ấy khẳng định khinh thường số tiền này, nhưng đây là tấm lòng của mẹ và cha con, con giúp chúng ta đưa cho cô ấy đưa cho cô ấy. Bình thưởng cô ấy bận như vậy, không có thời gian thì không cần chạy đi chạy lại đâu, chúng ta đều có thể hiểu được. “

Lâm Kiến Đông cầm phong bao đỏ cười,” Vậy thì con sẽ nhận thay cô ấy trước vậy.”

Trần Xuân Hoa vỗ vỗ cánh tay của anh, cố ý nói: “ Bản thân đừng tham thành của mình là được. “

Nói rồi lại nhớ đến chuyện gì đó, lại nói: “Anh cả, anh hai và em tư của con năm nay làm ăn rất tốt, đều đã định cư ở thị trấn. Năm nay chúng ta định đến nhà anh cả con trên Huyện ăn tết. Đến lúc đó, con có thể đưa A Hương và Vương Lệ Trân đến đây, cả nhà cùng nhau đón năm mới, náo nhiệt mà. “

Lâm Kiến Đông mỉm cười gật đầu,” Được ạ, con quay về hỏi họ. “
 
Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Chương 389



Lâm Kiến Đông ngủ ở nhà một đêm, ngày hôm sau liền trở lại thành phố.

Trước khi đi, anh còn cố ý đi một vòng quanh nhà Vương Lệ Trân, vốn dĩ muốn xem chồng của Vương Lệ Trân trong căn nhà tranh sống như thế nào, nhưng anh còn chưa kịp đến gần thì đột nhiên thấy căn nhà tranh “ầm” một cái sập xuống.

Sau khi căn nhà bị sập tan tành thành bùn cùng rơm, bên trong bò ra một ông già, gương mặt đầy bụi cỏ.

Lâm Kiến Đông đứng từ xa quan sát một lúc rồi quay lưng bỏ đi.

Trước đây trên bãi đất nền của căn nhà tranh vốn có nhà gói, nhưng sau khi “Đại cách mạng” bắt đầu, cả nước náo loạn, những gian nhà gói đó đã bị người ta đập phá, sau này chỉ có thể dựng được hai căn phòng cỏ tranh tường đất.

Lâm Kiến Đông không biết ông ta ở miền nam sống khó khăn thế nào, nhưng dù khó khăn thế nào đi chăng nữa, thì ông ta chẳng phải cũng tìm được vợ mới, sinh đứa con mới rồi sao? Có tình mới rồi liền quên mất người vợ đang đợi mình ở nhà.

Ông ta còn mặt mũi xin lỗi Vương Lệ Trân, có lẽ là vì ông ta cho rằng mình không có vấn đề gì lớn. Lý do của ông ta không hơn không kém, ông ta cũng bị bắt buộc, lại không biết con trai của bọn họ sau này không sống sót, cũng không biết Vương Lệ Trân sống như nào trong mấy chục năm qua.

Lâm Kiến Đông thực sự không thể hiểu được hành động của ông ta, anh cũng đã tận mắt chứng kiến Vương Lệ Trân ở trong thôn sống qua ngày như thế nào, nói phũ hơn một chút, chuyện mà ông ta đã làm, căn bệnh ung thư hành hạ ông khi về già, đã được coi là hời cho ông ta rồi.

Trớ trêu thay cho lá rụng về cội, nếu thật tâm với quê hương, cội nguồn thì năm đó sao lại không nghĩ cách quay về?

Lá rụng về cội, chẳng nhẽ lại là lúc còn trẻ muốn buông thả thế nào thì buông thả, muốn bay nhảy ở đâu thì bay nhảy ở đó, muốn cưới bao nhiêu vợ thì tùy ý, cuối cùng già yếu bệnh tật sắp chết, quay lại còn có căn nhà ấm áp cho ông ta?

Đàn ông có thể làm như vậy sao?***

Chuyện về chồng của Vương Lệ Trân, Lâm Kiến Đông quay về cũng không nói nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điều kiện sống hiện tại của Vương Lệ Trân rất tốt, có thể nói bà ấy có một tuổi già hạnh phúc thực sự. Bà ấy cũng đã nghĩ thoáng bỏ xuống từ sớm, không hề bị sự việc này ảnh hưởng chút nào, cho nên không cần nhắc tới một người không liên quan như vậy.

Về đến nhà, anh không nghĩ chuyện này nữa, Lâm Kiến Đông trực tiếp kéo Ninh Hương vào phòng, lấy phong bao đỏ ra đưa cho Ninh Hương, anh cười nói với cô, “Lì xì của bố vợ tương lai và mẹ vợ tương lai, bảo anh mang đến cho em. “

Ninh Hương nhìn chằm chằm lì xì một lúc, sau đó nhìn Lâm Kiến Đông,” Không phải nói trước anh về nhà chào trước, để họ có quá trình tiếp nhận, rồi sau đó dành thời gian em cùng anh quay về, chính thức thăm hỏi bọn họ sao? “

Mặc dù quen biết lâu rồi nhưng họ dù sao cũng là trưởng bối, trong truyện kết hôn tiểu bối vẫn phải có cấp bậc lễ nghĩa.

Lâm Kiến Đông cười nói: “Dương Tuệ đã để lọt tiếng gió từ sớm. Bọn họ biết chúng ta ở bên nhau lâu rồi, em nhìn cái lì xì này xem, cũng không biết áp đáy hòm bao lâu rồi.” Của cái hộp. Mẹ anh nói em bận nên không cần chạy đi chạy lại. “

Một lúc sau, Ninh Hương vươn tay cầm lấy phong bao đỏ trên tay Lâm Kiến Đông, ngón tay vê một cái cũng khá là dày. Cô nhìn phong bao đỏ mím môi cười một tiếng, sau đó nhìn Lâm Kiến Đông, “Vậy tiếp theo làm gì?”

Lâm Kiến Đông nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên đẩy cô lên giường, nghiêng người ép qua, mặt đầy ý cười nói với cô: “Ngày mai liền đi xin giấy đăng ký kết hôn, xin xong giấy kết hôn thì chụp ảnh cưới, sang năm định ngày lành tháng tốt làm đám cưới.”

Ninh Hương thấy anh đột nhiên không nghiêm túc, vì vậy cô đặt tay lên n.g.ự.c anh, đè giọng giống như làm việc xấu nói: “Bà Lệ Trân còn ở bên ngoài xem tivi đó, anh đây là định làm gì?”

Lâm Kiến Đông nở nụ cười, “Ngày mai là vợ của anh rồi, anh còn không được hôn một cái sao?”

Ninh Hương đưa tay che miệng thì thào nói: “Anh dám!”

Lâm Kiến Đông dùng ngón tay mò mẫm trên eo cô, gãi hai cái vào eo cô, Ninh Hương bị anh cào bật cười thành tiếng, vội vàng vươn tay bắt lấy tay anh. Sau đó hai người bắt đầu chọc nhau, anh nắm lấy eo tôi một cái, tôi liền gãi vào eo anh hai cái.

Cười cũng không dám cười thành tiếng, đều phải ép xuống, nhịn đến sắp tắt thở.

Cười không ngừng được, sau đó Lâm Kiến Đông nắm lấy cổ tay Ninh Hương, cầm tay cô đè lên tấm trải giường bên cạnh, môi anh cúi xuống che miệng cô lại. Trong giây lát cả hai đều ngừng cười, nhưng vẫn còn hơi thở gấp.

Hơi thở trở nên nóng bỏng, bầu không khí xung quanh bốc cháy, lông mi Ninh Hương run hai cái, thả lỏng hô hấp nhắm mắt lại…
 
Back
Top Bottom