Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 5: Chương 5



Bạch Hoa căn bản không quan tâm trong nhà có còn lương thực hay không, lại càng không biết tính toán chi tiêu như tôi.

Lý Đại Minh chỉ có thể liều mạng xuống ruộng kiếm điểm công, thời gian nghỉ ngơi thì lên núi nhặt củi, đào rau dại.

Chưa đến nửa năm, anh ta đã khổ sở đến mức trông như một ông già rách nát.

11

Lần nữa nhìn thấy Lý Đại Minh, anh ta đang xách giỏ, từ trên núi đi về sau khi đào rau dại.

Thấy tôi đang chở Nữu Nữu về nhà sau giờ làm bằng xe đạp, Lý Đại Minh liền bước nhanh mấy bước, chặn tôi lại.

“Hồng Anh! Anh biết mà, em vẫn chưa tái giá, mối nào bà mối đến làm mai em cũng không nhận lời, nhất định là trong lòng vẫn còn anh đúng không?”

“Anh sai rồi, Bạch Hoa căn bản không phải người biết vun vén gia đình! Em không biết đâu, từ khi cưới cô ta vào cửa, nhà anh bị cô ta làm cho rối tung rối mù!

Ba anh già như vậy rồi còn phải xuống ruộng kiếm điểm công. Mẹ anh thì ngày nào cũng giặt đồ nấu cơm, mệt đến mức lưng đau vai mỏi.

Còn cô ta thì tốt rồi, suốt ngày ốm yếu chẳng làm được gì, chỉ biết nghịch mấy nhành hoa dại, ngâm nga mấy bài thơ chua loét!”

“Còn đám người nhà không biết điều của cô ta nữa! Anh vất vả lắm mới kiếm được chút phiếu lương thực, cô ta lại lén lút gửi hết về cho nhà mẹ đẻ rồi!”

“Hồng Anh, anh thật sự hối hận c.h.ế.t đi được, anh không nên đối xử với mẹ con em như vậy. Em đưa Nữu Nữu quay về được không?”

“Anh thề! Chỉ cần em chịu quay lại, anh lập tức cắt đứt với Bạch Hoa, sau này chuyện của cô ta, anh sẽ mặc kệ!”

Tôi dừng xe lại, mặt không biểu cảm hỏi anh ta: “Anh định nói, sau khi tôi quay lại, chúng ta vẫn như trước đây, anh đi làm ở trạm lương thực, tôi ở nhà hầu hạ cả nhà anh?”

Lý Đại Minh gật đầu như điên.

Tôi khinh bỉ nhổ vào anh ta một bãi nước bọt.

“Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Dù tôi cả đời không lấy chồng, cũng tuyệt đối không gả lại cho anh, Lý Đại Minh.”

“Còn nữa, tôi không lấy chồng, không phải vì trong lòng còn có anh, mà là tôi bỗng nhận ra, một mình nuôi Nữu Nữu, hình như còn sống tốt hơn hồi ở nhà anh.”

“Bây giờ Nữu Nữu muốn ăn bánh trứng, tôi liền làm cho con bé.“

“Muốn ăn thịt, tôi liền mua cho con bé.”

“Không cần ngửa tay xin ai tiền, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt ai.“

“Tôi bỏ qua cuộc sống tốt như thế này, quay về tiếp tục làm osin cho nhà anh?”

”Lý Đại Minh, trời còn chưa tối đâu, anh bớt mơ mộng hão huyền đi!"

Nói xong, tôi mạnh tay đẩy Lý Đại Minh ra, leo lên xe đạp, chở theo Nữu Nữu về nhà.

Hôm nay vận may tốt, nhờ người mua được một miếng gan heo, buổi tối, tôi nấu cho Nữu Nữu một tô canh gan heo cải bó xôi, còn tự làm cho mình món gan heo xào ớt, ăn kèm cơm bắp thơm lừng, ăn mà lòng đầy thỏa mãn.

Nhà họ Lý ở cách đó không xa, lại lần nữa vang lên tiếng cãi vã dữ dội.

12

Thì ra, trời bắt đầu trở lạnh, mẹ Lý định lấy áo bông mùa đông của cả nhà ra phơi nắng.

Không ngờ mở rương ra, áo bông, quần bông của hai ông bà, còn có áo khoác bông của Lý Đại Minh, tất cả đều không cánh mà bay!

Lúc này, Bạch Hoa mới lạnh nhạt lên tiếng giải thích:

“Ba mẹ em năm ngoái vì đổi phiếu lương thực nên bán áo bông mùa đông rồi. Năm nay thật sự không có tiền mua áo mới, em chỉ có thể lấy áo bông của ba mẹ chồng và anh Đại Minh gửi về cho ba mẹ em trước, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn họ c.h.ế.t cóng sao?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mẹ Lý tức giận đến nỗi bùng nổ ngay tại chỗ: “Thế mày định trơ mắt nhìn vợ chồng tao c.h.ế.t cóng à?”

Bạch Hoa mất kiên nhẫn nói: “Nhà mình không còn tiền sao? Giờ trời cũng chưa lạnh lắm, lại đi mua ít bông và vải, làm áo mới là được rồi mà.”

Mẹ Lý tức đến mức phải bấm nhân trung.

Lý Đại Minh giận dữ gầm lên: “Nhà mình còn tiền ở đâu? Nửa năm nay, em không kiếm nổi một điểm công, nhà chỉ dựa vào anh và ba anh đi làm kiếm điểm. Nuôi bốn người lớn, lương thực không đủ ăn, chỉ có thể lấy tiền đi chợ đen mua thêm gạo, mấy chuyện này em không biết chắc?”

Sắc mặt Bạch Hoa thoáng hoảng loạn: “Nhưng em đã gửi áo bông về nhà rồi, giờ đòi lại, mặt mũi em biết để đi đâu?”

Mẹ Lý xông tới, lao vào cấu véo, miệng còn mắng: “Đó là áo bông con dâu trước tao làm cho hai ông bà già này! Cái áo lính đại bào của Đại Minh cũng là nó mua cho, mày lấy cái gì mà đem cho người khác?”

Bạch Hoa vừa giãy giụa, vừa nhìn về phía Lý Đại Minh cầu cứu.

Nhưng lần này, Lý Đại Minh lại hoàn toàn đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Chỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình đè lên người Bạch Hoa, tát cho cô ta mấy chục cái bạt tai.

Khuôn mặt Bạch Hoa bị đánh đến sưng đỏ, tróc da, khóe miệng chảy máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cả nhà họ Lý không ai quan tâm đến cô ta, giữa trời đông giá rét, vậy mà cứ thế ném cô ta ngoài sân.

Sáng hôm sau, tôi đạp xe chở Nữu Nữu đi làm, trên đường lại gặp Bạch Hoa.

13

Khuôn mặt cô ta đã sưng phù đến mức không nhận ra, khóe miệng bầm tím, trên mặt ửng lên một màu đỏ bất thường.

Thấy tôi xuất hiện, Bạch Hoa “phịch” một tiếng quỳ xuống trước xe đạp.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 6: Chương 6



“Chị Hồng Anh! Chị cứu em với! Cả nhà Lý Đại Minh không phải người! Tối qua suýt nữa đánh c.h.ế.t em rồi!”

“Em ngất đi rồi, Lý Đại Minh lại mặc kệ, cứ thế bỏ em ngoài sân…”

“Em sốt cao, Lý Đại Minh không cho tiền, cũng không đưa em đi trạm y tế… Chị Hồng Anh, em cầu xin chị đưa em đi trạm y tế có được không?”

Tôi dừng lại, dựng xe xong đi tới, mặc kệ cô ta giãy giụa, kéo thẳng Bạch Hoa đến trước cửa nhà Lý Đại Minh.

Bạch Hoa sững sờ nhìn tôi.

Tôi cười khẩy một tiếng:

“Đồng chí Bạch, chị cũng là người có học, chắc không quên câu này của thánh nhân đã dạy chứ?”

“Lấy đức báo oán, vậy còn lấy gì để báo đức?”

“Cô cướp chồng tôi, phá nát gia đình tôi, hại con gái tôi không còn ba.”

“Bây giờ cô bị đánh đập, chịu khổ ở nhà họ Lý, còn mong tôi không tính chuyện cũ mà giúp cô, cứu cô sao?”

“Cô có biết không? Nhìn thấy cô và Lý Đại Minh sống không ra gì, trong lòng tôi sung sướng biết bao nhiêu.”

“Tôi sao có thể cứu cô được chứ?”

“Nhưng mà, tôi còn phải cảm ơn cô nữa, nếu không có cô, bây giờ tôi vẫn còn đang ở nhà họ Lý làm trâu làm ngựa.“

“Bây giờ thì hay rồi, những ngày tháng khổ sở, cũng đến lượt cô nếm trải rồi…“

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nói xong, tôi gõ cửa nhà họ Lý rồi quay người bỏ đi.

Sau lưng vang lên tiếng kêu vui mừng của Lý Đại Minh, cùng tiếng gào khóc thê lương của Bạch Hoa.

Tôi đạp xe thật nhanh, bỏ lại thật xa những con người đã khiến tôi phải sống những ngày tháng khổ cực.

14

Sau ngày hôm đó, tôi cứ tưởng nhà họ Lý sẽ lại ầm ĩ một trận lớn, nào ngờ Lý Đại Minh và Bạch Hoa lại nhanh chóng làm lành.

Không cần tôi đi nghe ngóng, mẹ chồng cũ của tôi đã sớm lan truyền tin khắp thôn.

Thì ra, Bạch Hoa có thai rồi.

Mẹ Lý cuối cùng cũng được dịp nở mày nở mặt, đi đâu cũng khoe khoang rằng đứa bé trong bụng Bạch Hoa nhất định là cháu đích tôn.

Còn ngấm ngầm chê bai tôi, nói rằng vì tôi không sinh được con trai nên Lý Đại Minh mới ly hôn.

Trong thôn bàn tán đủ kiểu, nhưng tôi không để tâm, vì tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Cuối tháng Mười, trên báo đột ngột tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học.

Trước đây Lý Đại Minh nhiều lần đến quấy rầy, tôi đã định dắt Nữu Nữu rời khỏi thôn.

Nhưng bây giờ, tôi có một ý nghĩ mới: Tôi muốn thi đại học, tôi muốn dắt theo Nữu Nữu đi học đại học!

Nhà họ Lý vừa mới yên ổn chưa bao lâu, lại một lần nữa xảy ra cãi vã kịch liệt.

Bạch Hoa cũng muốn đi thi đại học, nhưng trong bụng cô ta đang mang cháu đích tôn của nhà họ Lý, mẹ Lý sống c.h.ế.t không đồng ý.

Nghe nói để ngăn Bạch Hoa đi đăng ký, mẹ Lý bắt Lý Đại Minh nhốt cô ta trong phòng.

Bạch Hoa tức đến nỗi đập phá hết đồ trong nhà, cuối cùng động thai, phải đưa vào trạm y tế để dưỡng thai.

15

Trong khi Lý Đại Minh ở trạm y tế chăm sóc Bạch Hoa dưỡng thai.

Tôi thì đang ở trạm thu mua phế liệu không xa, cùng mấy thanh niên trí thức lục lọi tìm sách giáo khoa cấp ba của mấy năm trước.

Nhìn thấy có mấy cô gái giống tôi, lưng đeo đứa trẻ nhỏ, chúng tôi nhìn nhau cười, thẳng lưng lên, cái lưng đã từng bị cuộc sống đè nặng.

Học sinh cấp ba ở thị trấn nhỏ không nhiều, sách giáo khoa lại càng ít hơn, chúng tôi gom góp từng quyển một, mười mấy người cũng chỉ vất vả ghép được hai bộ sách hoàn chỉnh.

Ai nấy đều là thanh niên trí thức nghèo, trong tay chẳng có mấy đồng, cuối cùng bàn bạc, mỗi người mua một quyển, rồi thay nhau mượn chép lại.

Những ngày thi, tôi gửi Nữu Nữu cho một người thân ở trạm lương thực trông giúp, mỗi ngày trả năm hào.

Sau khi thi xong, tôi dắt Nữu Nữu về lại thôn, mới biết nhà họ Lý lại xảy ra chuyện lớn.

Bạch Hoa không cam tâm bỏ lỡ kỳ thi đại học, khi mẹ Lý một lần nữa dùng đứa bé ra uy với cô ta, Bạch Hoa cắn răng, đ.â.m thẳng cái bụng vào cối xay.

Cô ta tự mình làm sảy đứa bé chưa đầy ba tháng trong bụng.

Nghe nói hôm đó, Lý Đại Minh lại muốn đánh cô ta ở trạm y tế, nhưng Bạch Hoa đã nhờ người báo công an, ngược lại khiến Lý Đại Minh bị bắt vào đồn.

Bạch Hoa vẫn kịp đi đăng ký dự thi vào ngày cuối cùng.

Nhưng cô ta không có sách giáo khoa, đánh điện nhờ nhà gửi sách lên, mới biết bộ sách cấp ba cô ta để lại ở nhà mẹ đẻ đã bị mẹ cô ta đem bán với giá cao.

Cô ta cứ như vậy, hoàn toàn không chuẩn bị gì mà bước vào phòng thi, lúc ra khỏi phòng, mặt trắng bệch như tờ giấy.

16

Một tháng sau, kết quả thi đại học được công bố.

Không ngoài dự đoán, Bạch Hoa trượt.

Còn tôi, lại đỗ vào trường Đại học Sư phạm phía Nam!

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, toàn bộ lãnh đạo và đồng nghiệp ở trạm lương thực đều vui mừng thay tôi.

Mọi người cùng góp quà, tổ chức cho tôi một buổi tiệc mừng nhập học đơn giản mà ấm cúng.

Sau tiệc, tôi tìm người bán lại công việc ở trạm lương thực, cầm số tiền đó, tôi dự định sớm dẫn Nữu Nữu đến phương Nam.

Dù gì cũng dắt theo con nhỏ, ở ký túc xá chắc chắn không tiện, tôi muốn thuê một căn nhà gần trường, rồi tìm một nhà trẻ cho Nữu Nữu.
 
[Thập Niên 70] Con Tôi Không Cần Ba Vẫn Được
Chương 7: Chương 7



Ngay lúc tôi quay về thôn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Nữu Nữu đi phương Nam, thì Lý Đại Minh lại tìm đến cửa.

Thấy tôi, trên mặt anh ta lướt qua một tia xấu hổ.

“Hồng Anh, nghe nói em đậu đại học rồi à? Chúc mừng em.”

Tôi gật đầu, giọng nhạt nhẽo: “Có việc gì không?”

Lý Đại Minh ngập ngừng một lát, cố nén xấu hổ, nói nhỏ:

“Hồng Anh, em đi học đại học rồi, vậy... công việc ở trạm lương thực chắc không cần nữa phải không?”

“Hay là, em nhường công việc ở trạm lương thực lại cho anh đi?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Dựa vào cái gì?”

Lý Đại Minh cuống lên: “Dựa vào việc anh là ba của Nữu Nữu! Anh sống tốt, chẳng phải Nữu Nữu cũng được hưởng theo sao?”

Nếu anh ta không nói câu này thì thôi, vừa nói ra, tôi lập tức nổi giận, vớ lấy cây củi bên tường, giáng cho anh ta một trận.

“Anh còn mặt mũi nói sống tốt để Nữu Nữu hưởng theo?”

“Năm đó khi anh bảo tôi nhường công việc trạm lương thực cho anh, anh đã nói sao?”

“Anh nói cả đời sẽ không để tôi và Nữu Nữu phải chịu đói!”

“Vậy mà anh quay đầu liền dan díu với cô thanh niên trí thức trẻ đẹp, anh cầm phiếu lương thực của mẹ con tôi đi lấy lòng người ta, anh có từng nghĩ đến mẹ con tôi ở nhà đang đói lả?”

“Nói thật cho anh biết, công việc ở trạm lương thực, tôi đã bán rồi!”

Lý Đại Minh bị tôi đánh đến ôm đầu bỏ chạy, nghe thấy tôi nói đã bán công việc ở trạm lương thực, anh ta sững người tại chỗ.

“Bán rồi? Bán cho ai? Được bao nhiêu tiền?”

Tôi nhìn anh ta đầy cảnh giác: “Anh định làm gì?”

Lý Đại Minh dày mặt quỳ phịch xuống.

“Hồng Anh, thùng gạo trong nhà cạn đáy rồi, phiếu lương thực cũng hết sạch, ba mẹ anh sắp c.h.ế.t đói rồi.”

“Anh biết em có tiền, em cho anh mượn năm mươi đồng, với hai mươi cân phiếu lương thực được không?”

17

Bốn bề tối đen như mực, nhìn ánh mắt của Lý Đại Minh như sói đói, tôi thầm rùng mình, giả vờ do dự nói:

“Tiền và phiếu lương thực tôi đều khóa trong tủ ở văn phòng, anh để tôi suy nghĩ đã, mai tôi cho anh câu trả lời.”

Lý Đại Minh miễn cưỡng bỏ đi.

Anh ta vừa rời đi, tôi lập tức tìm đến hai thanh niên trí thức cùng đậu đại học với tôi.

Nghe nói chồng cũ lại tới quấy rầy tôi, hai nam thanh niên trí thức đồng ý sáng mai đi cùng tôi đến trạm lương thực.

Sợ đêm dài lắm mộng, hôm sau trời vừa sáng, tôi liền cõng Nữu Nữu, dưới sự hộ tống của hai thanh niên trí thức, đi đến trạm lương thực.

Sau khi làm xong thủ tục bàn giao, tôi lập tức đưa Nữu Nữu lên tàu đến phương Nam.

Những chuyện sau này, tôi đều biết được qua thư của nam thanh niên trí thức gửi cho tôi.

Sau khi tôi đi không lâu, Lý Đại Minh ăn mặc tươm tất đến nhà tôi.

Phát hiện nhà trống không, tôi đã đưa Nữu Nữu rời khỏi, anh ta liền trèo tường vào, đập phá căn nhà cũ của tôi tan tành.

May mà tôi đã có kế hoạch rời đi từ sớm, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã bán hết những thứ có thể bán trong căn nhà cũ.

Những thứ còn lại chẳng đáng bao nhiêu, cũng không mang theo được, bị đập cũng chẳng tiếc.

Lý Đại Minh không cam lòng, lại chạy đến trạm lương thực làm ầm ĩ, nói tôi là vợ anh ta, bây giờ tôi đậu đại học rồi, công việc đó nên để anh ta tiếp quản.

Lãnh đạo trạm lương thực lập tức báo công an, Lý Đại Minh lại một lần nữa bị bắt vào đồn.

Đợi đến khi anh ta được thả ra, nhà cũng chẳng còn ai.

Thì ra, để được thi đại học, Bạch Hoa đã liều mình đ.â.m bụng đến sảy thai, mẹ Lý thì nóng lòng bế cháu, đi khắp nơi tìm “bí phương sinh con” bắt Bạch Hoa uống.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bạch Hoa không chịu uống, mẹ Lý liền bảo ba Lý giữ chặt cô ta lại, từng bát từng bát thuốc đổ vào bụng.

Bạch Hoa nhịn hết nổi, sau một lần bị ép uống thuốc, đã rắc thuốc chuột vào nồi cháo khoai lang vừa nấu xong.

Nhìn tận mắt ba mẹ chồng trút hơi thở cuối cùng, Bạch Hoa vẫn chưa dừng lại, dứt khoát phóng hỏa, đốt trụi nhà Lý Đại Minh!

Cô ta cũng c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó.

Nghe nói, khi Lý Đại Minh trở về thì phát điên.

Anh ta không chịu cho chôn Bạch Hoa vào mộ tổ nhà họ Lý, còn chạy khắp nơi nói, vợ anh ta không phải Bạch Hoa, mà là Trương Hồng Anh.

Nhưng chẳng ai tin, ngược lại còn chê cười anh ta cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Giờ trong thôn ai cũng cười nhạo anh ta, nhặt được vừng thì vứt bỏ dưa hấu, vì một người như Bạch Hoa mà ly hôn với tôi.

Không ngờ tôi lại là nữ sinh đầu tiên trong thôn đậu đại học.

Còn Bạch Hoa thì tự tay đầu độc c.h.ế.t ba mẹ của Lý Đại Minh.

Chuyện này, chẳng phải là báo ứng sao?

18

Lần cuối cùng tôi gặp lại Lý Đại Minh là mười năm sau đó.

Mười năm nay, tôi vẫn chưa tái hôn, ngoài việc nuôi dưỡng Nữu Nữu, tôi dồn hết tâm sức vào sự nghiệp giáo dục.

Mười năm sau, tôi trở lại công xã Hồng Dương, trở thành hiệu trưởng trường trung học thị trấn Hồng Dương.

Hôm ấy, tôi nghe nói gần đây thị trấn bỗng xuất hiện một kẻ điên, thường xuyên theo đuôi nữ sinh tan học khi chỉ có một mình.

Miệng còn luôn miệng hét lên: “Tôi tới đón vợ tôi tan học.”

Tôi lập tức liên hệ với công an, bắt được gã điên quấy rối nữ sinh kia.

Không ngờ, khi đồn công an tra hộ khẩu, tôi hoàn toàn sững sờ.

“Lý Đại Minh? Anh là Lý Đại Minh?”

Lý Đại Minh đã không còn nhận ra tôi nữa.

Nghe thấy tôi gọi tên mình, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, miệng vẫn lặp đi lặp lại:

“Vợ tôi là Trương Hồng Anh, tôi đến đón vợ tôi tan học.”

Vì Lý Đại Minh không còn người thân, họ hàng cũng không muốn chăm sóc anh ta.

Cuối cùng, công an chẳng còn cách nào khác, đành đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần.

Nhìn Lý Đại Minh bị áp giải lên xe cảnh sát, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi.

Tôi không khỏi thẫn thờ.

Tôi đang đứng ngay trước mặt anh ta, vậy mà anh ta đã không còn nhận ra tôi nữa.

(Hết)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back