Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 110: Chương 110



Vu Tĩnh quay lại nói với những người khác: "Tôi không lừa mọi người chứ? Triệu Uyển Thanh vẫn không thay đổi chút nào, tính cách lười biếng vẫn như cũ! Nhìn kìa, ngay cả việc giặt quần áo với chăn trải giường trong nhà này cũng phải nhờ đến đàn ông làm, thật là vô trách nhiệm!"

Cô ta càng nói càng hăng say, đột nhiên dòng sông bên cạnh phát ra một tiếng động lớn, tảng đá lớn bị người ném vào nước làm nước văng lên ướt hết người cô ta.

Nhóm phụ nữ vừa nãy còn đang cùng cô ta nói xấu cô thì lúc này đều im lặng ngay lập tức.

Vu Tĩnh cảm thấy có gì đó sai sai, quay lại nhìn liền thấy Triệu Uyển Thanh đang đứng ngay bên cạnh, hai tay chống hông trừng mắt nhìn cô ta... Lâm Thiệu Hoa cũng đứng sau lưng Triệu Uyển Thanh âm trầm nhìn cô ta, trong tay anh con cầm một cái gậy giặt quần áo.

"Nói đi? Tại sao không nói nữa?" Triệu Uyển Thanh nhíu mày.

Vu Tĩnh cắn môi, đảo mắt trốn tránh.

"Hừ, gia đình tôi ai giặt quần áo cũng không liên quan đến cô đâu? Vu Tĩnh, cô lo lắng cho quần áo trong nhà tôi, có phải định tới giúp tôi giặt không?"

Nói rồi, Triệu Uyển Thanh đá mạnh vào rổ quần áo bên chân.

Vu Tĩnh bị hành động và lời nói nhạo báng này k*ch th*ch, không quan tâm đến người trong lòng là Lâm Thiệu Hoa đang ở đó, cô ta trực tiếp giận dỗi đáp: "Triệu Uyển Thanh, cô đừng già mồm cãi láo, cô chính là một người lười biếng, cô thấy có vợ nhà ai lại để đàn ông giặt quần áo, cô..."

"Phải, tôi chính là người lười biếng, chồng tôi thương tôi, không để tôi lúc bụng bầu xuống sông giặt quần áo thì sao?" Triệu Uyển Thanh cười hì hì cắt ngang lời Vu Tĩnh.

Vu Tĩnh vừa nghe đến câu "chồng tôi thương tôi", cảm giác như bị đ.â.m một dao, đ.â.m thẳng vào vết thương cũ của Vu Tĩnh.

"Hừ, tôi hiểu rồi, cô đang ghen tỵ với tôi phải không?" Triệu Uyển Thanh nghiêng đầu, nụ cười trên khuôn mặt nhuốm màu ác ý.

Vu Tĩnh tức đỏ cả mặt.

Những người phụ nữ đứng phía sau cũng trộm cười.

Triệu Uyển Thanh quay lại nắm lấy cánh tay của Lâm Thiệu Hoa, kiêu ngạo nói: "Ghen tỵ cũng chẳng giúp được gì cả, đây là người đàn ông của tôi."

Vu Tĩnh: "..." Hộc máu.

Lâm Thiệu Hoa nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh đang hung hăng cãi nhau, tay anh nắm chặt lấy tay cô, khóe miệng cong lên rất sâu.

Bộ dạng ăn ý này của anh đều được mọi người để vào trong mắt, càng thấy rõ hơn câu "chồng tôi thương tôi".

Những phụ nữ vừa nói xấu trước đó cũng đã có phán đoán của riêng họ... Lâm Thiệu Hoa thực sự rất yêu thương vợ mình, thậm chí không để vợ anh xuống sông giặt quần áo...

DTV

Nhìn lại Vu Tĩnh với gương mặt đỏ bừng... Hừ, chính là cô ta đang ghen tỵ.

Bọn họ đều bị Vu Tĩnh lừa mất rồi!

【Chủ nhân, lũ lụt chỉ hơn một phút đồng hồ nữa sẽ tới, hãy nhanh chóng rời xa bờ sông! Nhanh chóng đi!!】

Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên trong đầu của Triệu Uyển Thanh.

Lũ lụt?

Triệu Uyển Thanh bất ngờ, không cần suy nghĩ, cô liền giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thiệu Hoa chạy lên chỗ cao trên bờ.

Lâm Thiệu Hoa không hiểu cô bị làm sao lại đột nhiên lôi kéo anh chạy đi...

Nhưng vợ anh là một phụ nữ đang mang thai, anh không thể kéo cô lại... chỉ có thể chạy cùng cô, trong tay vẫn còn cầm rổ quần áo.

Trong khi chạy, Triệu Uyển Thanh quay đầu hét to: "Nhanh chạy lên đây, đừng đứng ở bờ sông!"

Mấy người phụ nữ đứng nhìn nhau, sau đó cũng đuổi theo phía sau Triệu Uyển Thanh.

Chỉ còn lại Vu Tĩnh, cô ta vẫn đang bị ác cảm sau trận cãi nhau nên khi nghe tiếng hô lớn của Triệu Uyển Thanh thì cô ta chỉ khinh thường không thèm để ý.

Hừ, cô bảo tôi chạy thì tôi phải chạy à? Tôi không chạy đâu.

Triệu Uyển Thanh dẫn mấy người chạy lên chỗ cao, quay đầu nhìn lại, Vu Tĩnh vẫn đứng như một người ngốc ở bờ sông.

Sắc mặt của Triệu Uyển Thanh trầm xuống, môi mím chặt.

Mặc dù cô ghét Vu Tĩnh, càng căm phẫn hơn việc cô ta hay đi làm chuyện xấu, nhưng... cô chưa từng nghĩ đến việc đưa cô ta đến cái chết.

Cô đã nhắc nhở cô ta rồi, nhưng Vu Tĩnh không chịu nghe...

"Mọi người nghe xem! Bên kia!"

"Ôi, nước lớn quá!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 111: Chương 111



Những người phụ nữ đang đứng bên cạnh chỉ về phía dòng sông, khuôn mặt kinh ngạc không thể tin nổi.

Triệu Uyển Thanh vừa xoay đầu nhìn đã thấy một con sóng mạnh mẽ từ phía trên thượng nguồn đang ầm ầm đổ xuống, tựa như thác nước trời giáng...

Ầm ầm... Ào ào...

Nghe thấy âm thanh đó Vu Tĩnh lặng người, quay đầu nhìn lại... Con sóng to đã ngay lập tức cuốn Vu Tĩnh đi mất...

"Trời ơi! Vu Tĩnh!"

"Lũ lụt rồi! Lũ lụt rồi!"

"Bớ người ta! Cứu người!!"

【 Chủ nhân, có rất nhiều cá bị cuốn theo lũ từ thượng nguồn xuống tới đây. 】

Cá?

Triệu Uyển Thanh nhón chân nhìn ra sông, dưới sông hình như thật sự có cá đang quẫy nước.

"Anh mau về nhà lấy thùng và lưới! Trong nhà có bao nhiêu thùng gỗ đều mang đến đây cho em!" Triệu Uyển Thanh vỗ vào cánh tay của Lâm Thiệu Hoa nói.

Mấy người phụ nữ còn lại lúc này đã chạy về thôn tìm người giúp nên bây giờ chỉ còn lại Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa đứng ở bên bờ sông.

Lâm Thiệu Hoa không di chuyển, ngược lại còn kéo cô lại, nói: "Ở đây rất nguy hiểm, em nên quay về với anh!"

Triệu Uyển Thanh lắc đầu, chỉ vào dòng sông đã từ từ trở nên tĩnh lặng: "Anh nhìn xem, dòng nước đã yên lặng rồi, đứng ở đây cũng an toàn, anh nghe em đi lấy xô nhanh lên!"

Lâm Thiệu Hoa vẫn còn muốn kéo cô nhưng lại bị Triệu Uyển Thanh đẩy mạnh một cái: "Nhanh đi! Nếu chậm cá của em sẽ chạy mất đấy!"

Rất nhanh mọi người trong thôn đã đến chỗ này. Đại đội trưởng chạy ở phía trước hỏi: "Ở đây đã có chuyện gì vậy? Vu Tĩnh đâu?"

"Cô ta bị nước cuốn đi rồi, bây giờ mọi người xuống ngay còn có thể cứu được." Triệu Uyển Thanh chỉ vào nơi Vu Tĩnh rơi xuống, Đại đội trưởng nhanh chóng tổ chức mọi người xuống cứu hộ.

Sau vụ việc Triệu Đại bị vu oan, danh tiếng của Vu Tĩnh ở trong thôn trở nên không tốt lắm.

Nhưng khi đứng trước thời khắc sinh tử, mọi người trong thôn không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Khi Lâm Thiệu Hoa dẫn theo cả nhà họ Lâm chạy đến bờ sông, Vu Tĩnh đã được gia đình nhà họ Vu đưa lên, sau một hồi ép nôn hết nước ra thì cô ta mới tỉnh lại.

Triệu Uyển Thanh không quan tâm tới Vu Tĩnh bên kia thế nào, cô dẫn cả gia đình nhà họ Lâm và Đại đội trưởng đến bờ sông, nói: "Nhìn kìa, cá! Cá trôi theo lũ xuống tới đây đó."

Ban đầu những thôn dân vốn đến để cứu người lúc này nghe Triệu Uyển Thanh nói vậy cũng bị thu hút, họ giương mắt nhìn... Thấy nước trên mặt sông vừa mới yên lặng bỗng nhiên bắt đầu chuyển động lên xuống – Đúng là cá rồi!

Còn là cá lớn!

Toàn là thịt!

Thiệt nhiều thiệt nhiều thịt!

"Mọi người về nhà lấy thùng với lưới nhanh lên!" Triệu Uyển Thanh hét lên với đám đông, mọi người vội vàng chạy về nhà, sợ chạy chậm thì không kịp bắt cá.

Các thành viên trong gia đình nhà họ Lâm đến sớm nhất và mang theo nhiều thùng nhất. Dưới sự hướng dẫn của Lâm Thiệu Hoa, họ đã bắt được rất nhiều cá.

"Giàu to rồi giàu to rồi..." Bác dâu cả nhà họ Lâm vừa bắt cá vừa cảm thán.

Mẹ Lâm cũng giữ nụ cười trên môi: "Đúng vậy, cả đời này em chưa từng thấy nhiều cá đến thế!"

Lúc bác cả Lâm với bác hai Lâm trở về nhà với toàn thùng đầy cá, họ cũng cười đến tít cả mắt.

Khi những người dân trong thôn nghe tin vội về nhà để lấy thùng bắt cá đi ngang nhìn thấy sự vui mừng của nhà họ Lâm cùng những thùng đầy cá thì không khỏi cảm thấy ghen tị!

DTV

Nhưng mà có thể làm gì được?

Ai bảo con dâu nhà họ Lâm là người phát hiện trước?

Người ta đã phát hiện ra, không chỉ không giấu giếm mà còn thông báo cho toàn bộ thôn, điều đó đã đủ tốt rồi!

Nghĩ vậy, lòng người trong thôn cũng nhẹ nhàng hơn, bước chân nhanh chóng lao tới khu vực sông...

Sau khi Triệu Uyển Thanh lan truyền tin tức, cô liền đỡ bụng quay về nhà.

Hiện tại, cô là một bà bầu, không thể va đập vào gì cả, nhiều người đang di chuyển xung quanh sông, chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể gây hại cho cô. Cô nghĩ tốt nhất là nên quay về nhà, dù ở lại cũng không có ích gì.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 112: Chương 112



Bà nội Lâm đứng ở cửa híp mắt nhìn xung quanh, thấy từ xa Triệu Uyển Thanh đang đi về nhà, bà nội nhanh chóng kéo cô vào nhà: "Cháu dâu lớn, họ nói có lũ lớn, mang theo rất nhiều cá có phải không?"

"Dạ đúng ạ, cháu đã bảo Thiệu Hoa dẫn bác cả với bác hai đến chỗ bờ sông rồi..." Cô nhìn đôi mắt rất trông chờ của bà nội Lâm rồi bổ sung nói: "Gia đình chúng ta là những người đầu tiên đến, chắc chắn có thể bắt được rất nhiều cá."

Khi bà nội Lâm nghe đến gia đình mình có thể bắt được nhiều cá thì ngay lập tức nở nụ cười.

Tâm trạng hạnh phúc không thể nào tả bằng lời được!

Cười đủ rồi, bà nắm lấy tay Triệu Uyển Thanh khen ngợi: "Điều này là nhờ cháu phát hiện đầu tiên!"

Buổi sáng hôm đó, thôn Thủy Truân rất náo nhiệt.

Trước tiên là có một trận lũ lớn đã cuốn Vu Tĩnh đi, sau đó lại phát hiện ra dưới sông có rất nhiều cá, thôn dân bận rộn bắt cá suốt đến giữa trưa mới dừng lại.

Mỗi người đều mang một thùng nặng trịch cá về nhà, ai nấy cười tươi như hoa.

Trước bữa trưa, Đại đội trưởng triệu tập mọi người trong thôn để tổ chức cuộc họp.

"Buổi sáng tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, thượng nguồn có một đại đội lớn đang xây đập, khi đó họ đã xả lũ xuống thôn Thủy Truân của chúng ta đồng thời cũng đem theo rất nhiều cá."

Đại đội trưởng nói đến đây, mọi người dưới bục đều mỉm cười.

Người ở đại đội trên thượng nguồn sợ là sẽ bị tức chết, họ không chỉ chưa xây xong con đập mà còn để trôi tuột một đợt cá đi...

Nghĩ về thùng cá trong nhà, mọi người đều thấy thèm chảy cả nước miếng.

Chờ Đại đội trưởng họp xong, rốt cuộc họ có thể về nhà ăn cá rồi!

Đầu năm nay, dân thường ngay cả một miếng thịt bé tẹo cũng còn không có, tự nhiên từ trên trời rơi xuống nhiều cá như vậy, chỉ có người ngu mới không vui!

Nhưng ai ngờ Đại đội trưởng đổi giọng, nghiêm túc nói: "Nhưng mà những con cá này là của nhà nước, dù chúng ta tự bắt được nhưng cũng không thể cho hết vào túi của mình, nếu làm vậy thì sẽ bị coi là "đào góc tường chủ nghĩa xã hội"!"

Dưới đài im lặng.

Ý của Đại đội trưởng là muốn trả cá lại?

Mọi người tình nguyện "đào góc tường chủ nghĩa xã hội" còn hơn là phải trả cá lại...

"Đội trưởng, Ngài đề xuất giải pháp đi." Lâm Thiệu Hoa nhìn Đại đội trưởng.

Đại đội trưởng cũng không muốn trả cá lại, nhưng lại càng không dám cõng trên lưng cái bêu danh "đào góc tường chủ nghĩa xã hội".

Đại đội trưởng rất hài lòng nhìn Lâm Thiệu Hoa.

DTV

Chàng trai trẻ rất biết tạo điều kiện cho người khác!

"Giải pháp của tôi là, chúng ta sẽ gửi một phần cá cho công xã theo tỷ lệ yêu cầu lương thực hàng năm, phần còn lại sẽ tự giữ lại, mọi người nghĩ sao?"

"Được!"

"Vậy thì thực hiện như Đội trưởng nói đi!"...

Mọi hộ gia đình đều đồng ý, Đại đội trưởng bắt đầu đi thu thập cá của từng nhà.

Các gia đình dò xét lẫn nhau, đều giao cá cho Đại đội trưởng, sau đó Đại đội trưởng mang cá đến công xã.

Mặc dù đã gửi đi một phần cá, mỗi gia đình vẫn còn lại khá nhiều, đặc biệt là gia đình nhà họ Lâm, ước chừng còn tới tám thùng lớn, mỗi thùng đều chứa bốn năm con cá to béo.

Lúc này, cả gia đình nhà họ Lâm đều tụ tập lại ở nhà ông bà nội Lâm, ông nội Lâm gõ gõ cái tẩu thuốc rồi bắt đầu chia cá: "Ba nhà chia ra mỗi nhà hai thùng cá, còn lại hai thùng, một thùng để lại cho ông bà, một thùng để cho gia đình thằng ba."

Bà nội Lâm đứng bên cạnh cũng gật đầu, đó là phương án chia cá mà hai ông bà vừa rồi mới thảo luận.

Thực tế thì theo bà, cá này là do con dâu nhà thằng ba phát hiện ra đầu tiên vậy nên người trong nhà mới có thể đi mò cá đầu tiên, lấy được nhiều hơn không biết bao nhiêu cá so với những người trong thôn.

Vậy nên cho gia đình thằng ba nhiều hơn một chút.

Bác cả Lâm với bác hai Lâm không có ý kiến gì, cha mình nói sao thì nghe vậy. Còn về phần ba con dâu thì nhà họ Lâm người ta đang nói chuyện làm gì có phần cho các bà chen mồm.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 113: Chương 113



Mặc dù bác dâu hai Lâm không nói ra nhưng trong lòng không thoải mái.

Ông bà nội Lâm thì ăn được bao nhiêu? Một thùng cá lớn của họ không phải cuối cùng đều cho nhà anh lớn sao? Tính như vậy thì nhà anh cả với nhà em ba đều có ba thùng, chỉ có nhà mình bị thiệt! Chỉ được hai thùng!

Ít hơn một thùng cũng là mất cả chục cân thịt đấy!

Bác dâu hai Lâm cảm thấy đau từng thớ thịt!

Nhà anh cả có ba thùng thì còn chấp nhận được, dù sao hai ông bà nội Lâm cũng ở đó. Nhưng nhà em ba... Nhà em ba không phải chỉ là có cháu dâu Triệu Uyển Thanh báo tin thôi sao?

Chỉ vì điều đó mà họ được nhận thêm một thùng?! Chỉ có bốn người trong nhà, làm sao lại xứng đáng có tận ba thùng!

Bà ta càng nghĩ càng tức giận, khi cầm thùng cá đi ra khỏi cửa nhà còn quay đầu nhìn bà nội Lâm liếc mắt một cái.

Bà nội Lâm là người thế nào chứ? Rất là tinh tường nha!

Nhìn thấy con dâu thứ hai lên mặt, bà biết người con dâu này muốn gì!

"Mẹ thích ăn cá, hay là nhà thằng hai để cho mẹ thêm một thùng nhé?" Bà nội Lâm nhàn nhạt nói.

Bác dâu hai Lâm: "À... Nhà con còn có việc, chúng con xin phép đi trước."

Bác dâu hai Lâm cùng Lâm ngũ muội mỗi người cầm một thùng, phi như bay như bị sói đuổi ra khỏi nhà ông bà nội Lâm.

Giữa trưa, tất cả các nhà ở thôn Thủy Truân đều ngửi thấy mùi cá.

Cá hầm, cá kho, cá chiên tẩm bột...

Người lớn già trẻ con đều quây quần quanh bàn ăn, ăn no căng cả bụng như thể Tết đến rồi.

Gian nhà thứ ba của gia đình nhà họ Lâm.

Triệu Uyển Thanh từ sớm đã thèm cá, lúc trước cô cái gì cũng tích trữ nhưng lại quên tích trữ cá!

Thèm mấy tháng, rốt cuộc cô có thể đạt được nguyện vọng. Triệu Uyển Thanh lấy ra tất cả kĩ năng nấu nướng của mình, làm một nồi cá hầm cải chua siêu to khổng lồ. Cả nhà ăn từng miếng cá lớn, lại dùng Màn Thầu chấm canh cá chua hầm cải, ăn một bữa thịnh soạn.

Cuối cùng bát cá hầm cải chua cũng không còn sót lại một thứ gì, ngay cả nước sốt dư lại cũng đều bị em trai Lâm l.i.ế.m sạch sẽ, không cần phải dùng nước để rửa.

"Trước kia mẹ không biết là dưa muối kết hợp với cá có thể tạo ra một món ngon như vậy..." Mẹ Lâm cảm nhận lại dư vị còn vươn trên đầu lưỡi.

Thật ra dưa muối ở đây chưa phải là dưa chua chính hiệu, nếu mà dùng dưa chua chính hiệu làm cá hầm cải chua thì chỉ có ngon đúng bài.

DTV

Triệu Uyển Thanh đột nhiên nghĩ đến tiệc cưới của Lâm nhị đệ, nói: "Mẹ, mẹ xem nấu món này ở lễ kết hôn của Lâm nhị có được không?"

Cá hầm cải chua tuy ăn rất là ngon, nhưng mà sợ dưa chua quá bình dân, bưng lên bàn tiệc trong ngày lễ kết hôn thì không được sang trọng lắm...

"Sao không thể được? Món này ăn rất là ngon, nếu để bác dâu con nếm thử thì nhất định sẽ đồng ý!" Mẹ Lâm nói.

"Vâng".

Triệu Uyển Thanh đem món này vào thực đơn dự định của tiệc cưới.

Sau bữa tối, Triệu Uyển Thanh ra ngoài đi dạo, người nào gặp cô đều chào hỏi, thái độ thân thiết hơn trước gấp trăm lần. Ngay cả buổi sáng có một người phụ nữ đi theo Vu Tĩnh nói xấu cô thì hiện tại cũng là mặt đầy ý cười chào hỏi.

"Hình như mọi người đột nhiên bắt đầu thích em thì phải?" Cô kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Hoa.

Lâm Thiệu Hoa đỡ eo cô rồi nói: "Vì buổi sáng em phát hiện ra cá, đương nhiên mọi người sẽ cảm kích em."

Anh vừa nói xong, Triệu Uyển Thanh lập tức liền hiểu ra.

Thật là không nghĩ tới rằng Triệu Uyển Thanh cô lại có thể dựa vào cá để rửa sạch thanh danh cho nguyên chủ nha...

Danh tiếng của Triệu Uyển Thanh trong thôn đã được cải thiện rất nhiều, nhưng người nhà Vu Tĩnh ở bên kia lại bắt đầu ganh ghét.

Bởi vì gia đình nhà họ Vu vội vã vớt Vu tĩnh lên bờ nên đã trì hoãn thời gian quay lại lấy thùng, khi họ mang cái thùng đến thì hầu hết cá đã bị mọi người vớt hết đi rồi.

Vu gia không còn cách nào, chỉ có thể nhặt một ít con cá nhỏ, nếu so với việc không bắt được cái gì thì có vẻ tốt hơn một chút nhỉ?
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 114: Chương 114



Một thùng cá nhỏ này giao cho công xã một phần thì lại còn lại chẳng được bao nhiêu.

Mặc dù ba Vu không nói gì, nhưng sắc mặt trầm đen của ông ta đã nói lên tất cả, trong khi mẹ Vu nắm lấy Vu Tĩnh quở trách một hồi. Ngay cả mấy anh em nhà họ Vu cũng không buông tha mà chửi mắng Vu Tĩnh một trận.

Em trai Vu Tĩnh ăn miếng cá chiên nhỏ cuối cùng còn không hài lòng nói: "Tại sao những người khác đều rất tốt, đến lượt chị cả lại bị rơi xuống nước ... Nếu chị không rơi xuống nước thì cả nhà chúng ta đều có thể bắt được nhiều cá để ăn hơn rồi!

Lời này phảng phất như một nhát d.a.o đ.â.m xuyên lại đây, khiến Vu Tĩnh muốn hộc máu...

Cô ta cũng muốn biết, lúc ấy tại sao cô ta lại không nghe lời của Triệu Uyển Thanh và những người khác chứ?!

Mọi người đều chạy lên trên bờ còn cô thì ngu si không biết chạy!

Nghĩ đến những lần đối đầu với Triệu Uyển Thanh kể từ khi tuyệt giao, cô ta đều không đánh thắng, Vu Tĩnh thở dài yếu ớt...

Lâm Thiệu Hoa đã dành một chút thời gian để lên huyện lấy ảnh chụp tốt nghiệp của anh và ảnh anh chụp với vợ mình về. Trước khi rời đi, ông chủ tiệm chụp ảnh còn hỏi anh có đồng ý để ông ta treo ảnh chụp chung của hai người lên tường của cửa tiệm để quảng cáo hay không.

"Cả hai người đều rất ăn ảnh, nhìn bức ảnh chụp rất đẹp, trai tài gái sắc!", Ông chủ khen.

Nhưng Lâm Thiệu Hoa từ chối.

Mang theo ảnh chụp trở về nhà, anh để cho người trong gia đình xem ảnh chụp rồi cất đi.

Triệu Uyển Thanh trộm liếc nhìn một cái, anh cho bức ảnh chụp tập thể vào túi cất đi, còn ảnh chụp hai người của họ lại nhét vào cuốn sổ thường ngày của anh...

Cô nhìn thấy liền tươi cười, cũng không có ý định vạch trần tâm tư của anh.

Trong không gian, khu vực chăn nuôi của cô đã trải qua nhiều đợt nuôi gà như vậy, cuối cùng thanh kinh nghiệm đã đầy.

Khi thanh kinh nghiệm đầy, giải khóa vật nuôi mới.

Con vật được giải khóa lần này khiến Triệu Uyển Thanh rất vừa lòng —— heo con!

Hiện tại cô chỉ tích có 12 phiếu lợn, chính là 6 đầu lợn. Những loại thịt này chính là càng ăn càng ít, ăn hết rồi thì cô phải đến chợ đen hoặc Cung Tiêu Xã để mua.

Không gian thực sự chu đáo, cô muốn thứ gì liền có thể cho cô thứ cô muốn.

Triệu Uyển Thanh cẩn thận đọc kỹ thông tin chăn nuôi heo con: Một đầu heo con có giá bán 100 điểm tích lũy, nuôi nấng một tháng sẽ được thu, toàn bộ hành trình yêu cầu cho ăn 10 bao thức ăn chăn nuôi, heo con trưởng thành được bán ở thương thành với giá là 150 điểm tích lũy.

Sau khi phân tích cẩn thận, Triệu Uyển Thanh quyết định thử nuôi trước hai con xem thế nào.

Sau khi hai chú heo con hồng hào và mềm mại được thả trên bãi cỏ, chúng bắt đầu vui vẻ chạy loạn xung quanh. Triệu Uyển Thanh ưỡn bụng nhìn hai chú lợn con đáng yêu, trong mắt đều là điểm tích lũy đang chạy về phía cô ...

Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã đến tháng bảy.

Mồng 1 tháng 7 là một ngày tốt, rốt cuộc Triệu Uyển Thanh cũng đã trả xong khoản tiền cuối cùng cho thuốc trợ sản.

Bán gà đi, cô lập tức gửi thanh toán cuối cùng cho người bán trong vị diện tu tiên .

Tiểu thần tiên 456: 【 đã nhận được khoản tiền cuối cùng】

DTV

Tiểu thần tiên 456: 【[Gần đây trong lúc rảnh rỗi đã làm ra mấy viên thuốc vô dụng, thấy ngươi là người có duyên, cho nên tặng ngươi một viên]】

Triệu Uyển Thanh: 【 tốt quá, tốt quá, đa tạ tiên nhân(so tâm) 】

Chẳng mấy chốc, Triệu Uyển Thanh liền nhìn đến thanh vật phẩm thuận sản hoàn cùng... Vật phẩm vô dụng kia: "Thuốc tăng lực?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 115: Chương 115



"Cái này cái này... cái này vô dụng sao?"

Click mở giới thiệu thuốc tăng lực ————【 thuốc tăng lực vĩnh cửu : Người dùng có thể nhận được sức mạnh gấp 4 lần sinh mạng của chính mình trong suốt cuộc đời, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, có thể nhai hoặc uống với nước ấm】

Thoạt nhìn công dụng thực không tồi... Về sau để lại cho đứa nhỏ dùng?

Triệu Uyển Thanh gật gật đầu.

Ngày bảy tháng bảy.

Lâm Thiệu Hoa đưa Triệu Uyển Thanh đến bệnh viện huyện để kiểm tra một chút, ở nhà cô tính ngày dự sinh là trong tháng này, nhưng cô không biết thời gian chính xác.

Tới bệnh viện, trả trước hai xu để đăng ký, hai người đợi một lát liền đến lượt.

Thời này cơ sở vật chất của bệnh viện còn đơn sơ, Triệu Uyển Thanh chỉ làm kiểm tra một lần rồi đi ra.

DTV

"Dự tính ngày sinh là ngày 30 tháng này, tới bệnh viện sinh sao?" Bác sĩ hỏi.

Lâm Thiệu Hoa muốn gật đầu, lại bị Triệu Uyển Thanh giữ chặt một phen,"Đến lúc đó lại tính sau."

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiếu Hoa nắm lấy tay cô nói: "Đây là thai đầu của em, nên cẩn thận một chút, đến lúc ấy nhất định em phải đến bệnh viện sinh."

Triệu Uyển Thanh gật gật đầu cho có lệ,"Vâng, vâng, được..."

Cô có viên thuốc trợ sản trên tay, còn cần gì đi bệnh viện?

Triệu Uyển Thanh tràn đầy tự tin với viên thuốc trợ sản trị giá 1 vạn tích phân của mình!

Lâm Thiệu Hoa thấy cô không để bụng, quyết định đến lúc đó trước mấy ngày sinh sẽ ôm cô tới bệnh viên, tuyệt đối không thể để cô sinh ở trong nhà.

Trên đường về nhà, hai người sắp được thăng chức lên làm cha mẹ thảo luận về tên của đứa nhỏ.

"Nếu là con trai, sẽ kêu Lâm... Di? Bối phận đời sau của nhà các anh là gì?" Triệu Uyển Thanh nhìn Lâm Thiệu Hoa.

Đời của anh đều được đặt theo chữ 'Thiệu', đời sau thì sao?

"Cái này không quan trọng, ông nội bảo chúng ta tự đặt lấy."

"A... vậy thì phạm vi đặt tên sẽ rất rộng, anh muốn đặt tên hai chữ hay là ba chữ?" Triệu Uyển Thanh lại ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Thiệu Hoa nhìn đôi mắt phát sáng của cô,"Còn em? Thích hai chữ hay là ba chữ?"

Triệu Uyển Thanh không biết, cô một đường vắt hết óc suy nghĩ, đến khi trở về nhà ngồi ở trong sân vẫn còn đang suy nghĩ.

Lâm Thiệu Hoa về nhà ăn cơm trưa xong liền đi làm công, trong khi mẹ Lâm và em trai Lâm còn đang ngủ trong phòng. Triệu Uyển Thanh ngồi một mình trong sân vò đầu bứt tai không nghĩ ra nổi một cái tên...

Thật là hối hận! Sớm biết rằng lúc trước ở điệm Diêm Vương cô nên xem thật kỹ kịch bản nhân sinh! Như thế thì sẽ không phải nghĩ ra tên của đứa nhỏ nữa!

Hàng ngàn cái tên bay qua tâm trí của Triệu Uyển Thanh, đột nhiên Triệu Uyển Thanh dừng lại,"Nếu không thì gọi là Lâm Khải ? Hai từ, nghe rất vẻ vang!"

Khải, mang ý vui sướng, hoà thuận vui vẻ.

Mong ước đơn giản nhất của mỗi bậc cha mẹ đối với con mình là con được hạnh phúc, vui sướng vô ưu cả đời.

Triệu Uyển Thanh vui vẻ sờ sờ bụng, kêu lên: "Lâm Khải? Lâm Khải! Lâm Khải... Ai nha!"

Đứa bé đột nhiên đá cô một cái, Triệu Uyển Thanh cảm giác dưới thân có thứ gì đó chảy ra...

"Mẹ! Mẹ, con sắp sinh"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 116: Chương 116



Triệu Uyển Thanh chưa bao giờ ngờ được có một ngày, bản thân cô thế mà lại bị sinh non.

Cô hít sâu một hơi thật sau, nhanh chóng nhắc bản thân phải bình tĩnh, sau đó lấy viên thuốc trợ sản từ trong không gian ra.

Viên thuốc màu trắng hơi phát sáng, nhìn qua cực kì giống một viên ngọc trai.

Triệu Uyển Thanh một ngụm nuốt vào, nháy mắt, thân thể của nàng bên trong bắt đầu chậm rãi chuyển biến...

Triệu Uyển Thanh nhét vào miệng một phát nuốt luôn, trong nháy mắt, bên trong cơ thể của cô bắt đầu từ từ thay đổi

Bụng không còn đau như lúc nãy nữa, cửa t* c*ng hơi giãn ra dần dần...

Mẹ Lâm đang ở trong phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu.

Chuyện gì vậy? Con dâu của bà sắp sinh rồi sao?

Mẹ Lâm chưa kịp xỏ xong đôi giày đã vội vã chạy ra ngoài cửa, vừa ra ngoài đập vào mắt là hình ảnh con dâu đang bình tĩnh ngồi trên ghế thả lỏng ...

Mẹ Lâm: "Không phải sắp sinh rồi sao?"

Triệu Uyển Thanh nhíu mi dưới một chút, cảm thấy hình như đứa bé lại muốn đi ra, nói: "Đúng rồi... đây... đây, bây giờ nên làm sao sinh..."

"Bây giờ mẹ đi gọi người đến ngay! Chúng ta đi bệnh viện sinh, đây là cái thai đầu của con, phải cẩn thận một chút, tránh sau này để lại di chứng!"

Mẹ Lâm hoảng loạn, trong lòng rối như tơ vò chạy thật nhanh đến nhà bên cạnh kêu người tới giúp, làm kinh động đến cả nhà chính bên kia.

Giờ này người trong nhà đều đi ra đồng làm việc, chỉ còn hai người lớn tuổi với Lâm Lục muội, Lâm Tứ muội ở nhà.

Bà cụ Lâm lập tức chỉ huy nói: "Lâm Lục, con đi về nhà tìm cáng, Lâm tứ, con đi ra ngoài ruộng kêu mọi người mau trở về, nhanh hết mức có thể về nhà đưa chị dâu con đi vào trong bệnh viện huyện, mau nhanh lên!"

Lâm gia có một bộ cáng làm bằng thân cây trúc, để ở trong nhà bác hai Lâm.

Hai người lập tức chia thành hai hướng hành động, bước chân chạy nhanh như bay, không dám chậm trễ một giây một phút nào.

Bà cụ Lâm chống gậy, bước chân nhanh nhẹn đi vào trong phòng ngủ, từ ngăn tủ phía bên dưới móc ra một cái rương bằng gỗ nhỏ, mở rương gỗ ra, lật vải bông màu xanh ở phía trên ra...

Một pho tượng Bồ Tát hiện ra ngoài.

Thời đại này không cho phép mê tín dị đoan, thứ này là bà cụ Lâm giấu đi.

Bà Cụ lâm thành kính thắp lên một nén nhanh dâng lên bồ tát, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, phù hộ cho cháu trai đích tôn của con sinh ra thật là mập mạp ..."

Bà mở mắt nhìn lên Bồ Tát, lần nữa nhắm mắt lại tham lam nói: "Còn phải thật thông minh!"

Mắt lại nhìn Bồ Tát lần nữa, nhắm mắt lại nói thêm: "Còn muốn cơ thể thật khỏe mạnh cường tráng... Tốt nhất còn có thể tham gia vào quân đội!!"

Nói xong, bà cụ Lâm liền đem tượng Bồ Tát nhét vào trong ngăn tủ, đi ra ngoài cửa kéo mẹ Lâm tiến đến phòng của Lâm thiệu Hoa. ...

Triệu Uyển Thanh nuốt thuốc dễ sinh sản không bao lâu, liền cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, đứa bé cũng đang dần dần di chuyển xuống bụng dưới...

Cô nín thở... Dùng sức...

Lại nín thở... phù, lại dùng sức thử lại...

Cuối cùng, không biết là cô đã nín thở hết bao nhiêu lần, đứa bé rốt cuộc mới chịu đi xuống tầng bụng dưới cùng.

Triệu Uyển Thanh mặt đỏ bừng, lại càng cố gắng dùng sức hơn nữa...

DTV

"A! Sao thế này... Tại sao lại không thể nào sinh được thế này?" Triệu Uyển Thanh dùng sức tới choáng váng.

Lại dùng sức, vẫn là không sinh được!

Triệu Uyển Thanh bắt đầu lo lắng, trước kia cô từng nghe qua ở đâu đó một trường hợp là 'Thai Nhi kẹt ở cửa sinh quá lâu khi sinh ra thì bị ngốc'.

Không kịp nghĩ nhiều, Triệu Uyển Thanh lấy từ không gian lấy ra một viên thuốc tăng thể lực.

Do dự một giây, cô quyết định vẫn chỉ bẻ một nữa ra ăn thôi... ...

Dưới cái nắng như thiêu đốt, Lâm Thiệu Hoa làm cỏ trên cách đồng

Tay thì đang làm việc, nhưng mà trong lòng lại vẫn suy nghĩ về chuyện nên đặt tên con là gì ...

Mới suy nghĩ ra mấy cái tên hay, liền nghe thấy tiếng kêu từ xa truyền đến của Lâm Tứ muội: "Anh cả, chị dâu sắp sinh rồi! Anh quay về nhanhh lên!"

Lâm Thiệu Hoa không kịp suy nghĩ, lập tức theo bản năng ném cái cuốc xuống đất chạy thật nhanh về nhà.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 117: Chương 117



Ngay đằng sau, Nhà bác cả với bác hai Lâm cũng nhanh chóng thu dọn dụng cụ, chuẩn bị về nhà xem có giúp được gì hay không.

Bác dâu hai Lâm còn có chút không tình nguyện cho lắm, việc của ngày hôm nay đều đã làm xong một nửa, bây giờ đi về nhà, điểm công sáng giờ chẳng phải là thành công dã tràng hết sao?

"Con dâu nhà tam phòng sinh con, chúng ta cần gì phải trở về, cũng có được cái gì đâu, thà ở lại..." Bác dâu hai Lâm ở phía sau lầm bà lầm bầm.

Bác hai Lâm liền quay đầu lại trừng mắt liếc bà ta một cái.

Bác dâu cả Lâm nhàn nhạt nói: "Vậy em dâu không cần trở về, đến lúc đó tôi liền nói với mẹ chồng, chính là tự em không muốn tới giúp"

"Chị dâu, chị dâu chị bình tĩnh, chị nói rất đúng, chúng ta nên trở về! Có thể giúp đỡ việc gì liền làm việc đó ..." Bác dâu hai Lâm lập tức sửa miệng.

Nhắc tới bà cụ Lâm, bác dâu hai Lâm liền giống như chuột nhìn thấy mèo.

Nếu mẹ chồng của bà ta nhìn thấy chỉ có đại phòng trở về giúp đỡ, chẳng lẽ còn không tìm được cách xử bà ta hay sao!?

Lâm Thiệu Hoa chạy nhanh như bay trên đường, khi về đến nhà, bà cụ Lâm đang chỉ huy Lục muội cùng mẹ Lâm bế Triệu Uyển Thanh lên trên cáng nằm.

"Cẩn thận! nhẹ tay một chút, cẩn thận đừng chạm vào bụng con bé!"

Triệu Uyển Thanh ôm bụng, kêu lên: "Đừng cử động! Chờ một chút!"

Cô nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sau, sau đó cố dùng sức...

"A!"

Vật đang trong bụng liền chui ra.

"Oa oa ..."

Đứa bé cứ thế chào đời.

Triệu Uyển Thanh cực kỳ mệt mỏi, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng mơ hồ của Lâm Thiệu Hoa...

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, chắc là phải ăn nốt phần thuốc tăng thể lực còn lại rồi...

Tại hiện trường, mẹ triệu với Lâm Lục muội vừa mới đem Triệu Uyển Thanh đặt lên trên cáng: "..."

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải muốn đến bệnh viện sinh sao?

DTV

Bà cụ Lâm còn ở đang chỉ huy dở: "??!"

Sinh xong rồi? Hử ! Là một cậu con trai!! Là con trai!!!

Lâm Thiệu Hoa vừa mới chạy gấp về nhà: "..."

Sinh... Xong rồi sao?

Chờ đến khi nhà bác cả Lâm với bác hai Lâm cuối cùng gấp gáp trở về, bà cụ Lâm đã chỉ huy mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa mang Triệu Uyển Thanh đặt lại vào trong phòng, lại cẩn thận nhìn chằm chằm mẹ Lâm cắt cuống rốn, nấu nước nóng lau chùi sạch sẽ cho Triệu Uyển Thanh.

Lâm Thiệu Hoa với mẹ Lâm ở lại trong phòng ngủ nhỏ chăm sóc cho Triệu Uyển Thanh, tất cả mọi người còn lại sợ làm phiền đến thai phụ, đều bị bà cụ Lâm gọi vào trong phòng ngủ của mẹ Lâm xem đứa nhỏ.

Mắt bác dâu cả Lâm nhìn vào đống tã lót, bất ngờ nói: "Đây là sinh xong rồi sao? Thai đầu của Uyển Thanh sao lại dễ sinh như vậy?"

Bà cụ Lâm ôm cháu chắt, đắc ý nói: "Đó là điều tất nhiên! Cả nhà Uyển Thanh tích nhiều phước đức! Mới nằm lên cáng, cắn răng một cái liền dễ dàng sinh đứa nhỏ!"

Nói xong, bà đột nhiên nhớ đến còn chưa có báo cho lão Lâm trong nhà biết tin gì.

"Thằng hai, con mau đi tới nhà chính bên kia báo cho ba con tin tốt, ba con bây giờ sợ là đang sốt ruột ở nhà chờ tin tức !" Bà kêu bác hai Lâm đi đến phòng chính báo tin.

Bác hai Lâm ngoan ngoãn rời đi.

Còn lại nhóm người lớn trong nhà đều tò mò thò đầu qua nhìn cháu trai nhỏ trong nhà, cùng thế hệ với bọn bọ trừ bỏ chị gái gả ra ngoài đã sinh con, thì chỉ còn duy nhất Lâm Thiệu Hoa là kết hôn sinh con trong nhà.

Đây là con trưởng đời sau của nhà họ Lâm, nhóm các cô các chú tất nhiên rất hiếu kì.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 118: Chương 118



Trong lòng bác dâu hai Lâm nghĩ thầm, quả nhiên là chạy về đây một chuyến vô ích như vậy.

Gọi họ trở lại giúp đỡ, giúp được gì đâu? Đứa bé đã được sinh ra rồi...

Bác dâu hai đang cảm thấy rất bất bình thì chợt nghe thấy đám nhỏ bên cạnh vây quanh em bé ríu rít kêu.

Lâm tứ muội nhìn vào em bé còn đang quấn tã, chỉ dám nhìn không dám chạm, thì thầm: "Nhỏ quá nhỉ..."

Lâm Lục muội: "Nhóc con này có nhiều tóc con thật!"

Lâm Tam cười ngây ngô: "Lớn lên trông giống anh cả..."

Lâm Ngũ muội: "Tại sao da em bé lại đỏ thế? Còn nhăn nhúm nữa..."

Bà nội Lâm vốn đang tươi cười đột nhiên biến sắc, đập một cái vào đầu Lâm Ngũ muội, thấp giọng quát: "Nói bừa cái gì vậy! Con bé c.h.ế.t tiệt này! Trẻ vừa sinh ra đều nhăn nhúm! Lúc nhỏ cháu còn nhăn hơn nó nhiều đấy!"

"Đỏ thì có làm sao? Da con nít khi mới sinh càng đỏ thì sau này càng trắng đấy!"

Ôi, làm sao mà bà có thể có một đứa cháu gây phiền phức như vậy?!

Nhìn xem, người ta đúng là biết nói chuyện! Còn nhìn lại cái miệng của con nhóc này xem, thật là làm mất mặt!

Bà nội Lâm một bên mắng Lâm ngũ muội, một bên liếc mắt nhìn bác dâu hai Lâm.

Cháu gái hư... tại mẹ!

Bác dâu hai Lâm không hiểu vì sao lại nhận được cái ánh mắt đầy phán xét từ mẹ chồng, cơ thể run lên, không kiềm nổi mà lùi về sau bác hai Lâm để né tránh.

Bác dâu cả Lâm cũng tiến lên nhìn nhìn, rồi nói: "Mẹ nói rất đúng, đứa bé vừa mới sinh ra da càng đỏ thì sau này càng trắng! Lâm Tứ nhà mình lúc trước sinh ra nhìn rất trắng, sau lớn lên ngày càng đen!"

Lâm Tứ muội: "..." Nằm không cũng dính đạn.

"Được rồi, đừng ở đây đứng nhìn nữa, mọi người đi về nhà làm việc đi!" Bà nội Lâm ghét bỏ phất tay.

Bác cả Lâm và bác hai Lâm đành phải đưa cả gia đình mình quay về nhà.

Bà nội Lâm ở lại nhìn chắt trai một lúc lâu, sau đó mới cảm thấy thỏa mãn quay về nhà.

Vừa mới bước vào cửa nhà, ông nội Lâm liền không kìm được hỏi: "Là con trai à?"

Bà nội Lâm nhìn vào cặp mắt đen sáng của ông nội, cười giễu: "Hừ, không phải ai đó đã từng nói rằng nam nữ đều như nhau à?"

Ông nội Lâm rít một hơi thuốc không nói gì.

"Đúng là con trai! Nặng khoảng bảy cân rưỡi!" Bà nội Lâm không hề thừa nước đục thả câu nói.

Ông nội Lâm nghe vậy ngay lập tức mỉm cười hạnh phúc. ...

Khi Triệu Uyển Thanh tỉnh lại, trời đã tối rồi, mẹ Lâm và Lâm Thiệu Hoa đã ăn cơm tối xong.

Lúc mở mắt, cô hỏi ngay: "Con đâu rồi?"

Mẹ Lâm vội vàng ôm đứa bé còn quấn tã đến, cười nói: "Ở đây đây, con vẫn còn chưa tỉnh nên mẹ vừa mới nấu cháo cho cháu uống."

Bây giờ là mùa hè, tất nhiên không cần bọc chăn cho con. Cái tã đỏ này là mẹ Lâm đã dùng vải lụa đỏ may, vừa mỏng vừa mềm mại còn rất chắc chắn, rất phù hợp để bọc bé mới sinh.

Triệu Uyển Thanh ôm lấy con rồi xốc phần dưới lên...

Ồ, là một bé trai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm Khải lúc này vẫn còn chút ít nếp nhăn, dù bé đã tỉnh nhưng đôi mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, lông mày, mũi và miệng...

DTV

Ừm, không thấy bất cứ điểm nào giống với cô.

Tâm tư của một người mới được làm mẹ bỗng trở nên phức tạp...

Cô cùng với ba nó ngoại hình đều đẹp như vậy, nhưng sinh ra đứa con sao lại trông như này???

Ngoại trừ phần tóc đen bóng bên ngoài, giờ phút này Triệu Uyển Thanh không thể thấy bất cứ nét nào gọi là 'đáng yêu'...

"Ồ, cháu trai của bà thật xinh đẹp! Nhìn cái miệng bé, nhìn lông mày nhỏ, nhìn đôi mắt lớn..." Mẹ Lâm ngồi bên cạnh vô tư khen ngợi.

Triệu Uyển Thanh: "..."

Thôi đi, xinh đẹp hay không thì đứa bé này cũng là mình sinh ra, cũng không thể vứt bỏ...

Cô chạm vào ngực,"Mẹ, bây giờ con có thể cho con b.ú được không?"

Bà mẹ Lâm đứng dậy bưng tới một tô canh cá chép trích lớn, cá trích này là lần trước bắt được vẫn còn để nuôi ở trong vại nước, chưa ăn.

"Uống cái này trước, để xuống sữa! Uống xong để mẹ xoa xoa giúp con là có thể cho con b.ú rồi!"

Giờ phút này Triệu Uyển Thanh không thể hiểu hết được lời nói của mẹ Lâm, chờ cô uống xong canh cá, mẹ Lâm giúp cô cởi bỏ áo ra rồi ấn b** ng*c, khiến cô hoàn toàn ngơ ngác...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 119: Chương 119



Quá trình khai nhũ không phải dễ dàng như vậy.

Triệu Uyển Thanh đau đến ứa nước mắt, hồi lâu sau mới xong.

Nhưng mà nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn m*t sữa một cách vui sướng của con trai vừa lọt lòng thì cô liền cảm thấy điều này là xứng đáng.

Cô tựa vào giường để cho con bú, đột nhiên, cửa phòng mở ra.

Lâm Thiệu Hoa bước vào, nhìn thấy cô đang cho con bú, đứng đấy một lúc rồi tiến đến bên cô.

DTV

Anh ngồi vào bên cạnh cô, tựa gần vào cô, tập trung nhìn con trai của bọn họ đang b.ú sữa.

Sau khi con ăn xong, Tiểu Lâm Khải vẫn không thỏa mãn, lại với tới muốn uống sữa bên kia.

Triệu Uyển Thanh thấy Lâm Thiệu Hoa hoàn toàn không có ý định né tránh, liền trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó đỏ mặt bỏ bầu n.g.ự.c khỏi miệng con rồi lại đặt miệng con vào bên kia.

Sau khi bé Lâm Khải đã ăn no uống đủ, mẹ Lâm liền đi vào ôm đứng nhóc con rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng.

"Mẹ, để con làm đi."

Lâm Thiệu Hoa học theo bộ dáng của mẹ Lâm, ôm đứng bé rồi nhẹ nhàng vỗ nhịp lưng của bé.

Bé con ăn no thì lại buồn ngủ, chỉ sau một lúc vỗ hơi thì bé đã nhắm mắt.

Lâm Thiệu Hoa đặt con trên giường, cả hai ngồi yên ngắm nhìn nhóc con ngủ, còn mẹ Lâm đã lặng lẽ rời đi.

Triệu Uyển Thanh nói: "Em đã đặt tên cho con trai chúng ta, tên là Lâm Khải."

Lâm Thiệu Hoa vươn tay ôm cô, hỏi: "Khải trong nghĩa nào?"

Triệu Uyển Thanh kéo tay anh, viết chữ "Khải" vào lòng bàn tay anh.

"Khải, rất tốt, chúng ta gọi thế đi." Anh cười hài lòng.

Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn anh, trùng hợp Lâm Thiệu Hoa cũng cúi đầu nhìn cô, hai người đối mắt, tia lửa văng khắp nơi. Lâm Thiệu Hoa cúi đầu hôn lên má cô, sau đó lại áp vào mặt cô dụi dụi.

"Có đau không?"

Triệu Uyển Thanh nhớ lại quá trình sinh con.

Nuốt viên thuốc trợ sản, thật sự là một chút cảm giác đau cũng không có!

"Không đau..." Cô nói bâng quơ.

Nhưng vẻ mặt này trong mắt Lâm Thiệu Hoa lại là cô đang cố ý che giấu.

Cô sợ anh sẽ lo lắng sao?

Vòng tay người đàn ông ôm cô lại chặt thêm vài phần, Lâm Thiệu Hoa nặng nề nói: "Em đã vất vả rồi..."

Ngày 7 tháng 7, Lâm Khải chào đời, sáng sớm ngày 8 tháng 7, nhà họ Lâm đã bắt đầu bận rộn.

Hôm nay mẹ Lâm đã dậy từ rất sớm, bà nấu sẵn bữa sáng đặc biệt cho con dâu ăn trong tháng đầu sau sinh. Sau đó, bà nấu một nồi bánh bao hỉ rồi cuối cùng mới tùy tiện nấu cháo cho con trai lớn và con út.

Ở đây, họ có phong tục là khi có người mới sinh con hoặc kết hôn, họ phải phát bánh bao hỉ cho họ hàng. Bánh bao hỉ là loại bánh bao được làm từ bột ngô hoặc bột mì tinh, sau đó được chấm điểm đỏ trên mặt bánh bao.

Mặc dù những năm gần đây, quốc gia không khuyến khích những phong tục này, thậm chí cả việc tổ chức tiệc cũng phải diễn ra kín đáo, nhưng khi có ngày vui, ít hay nhiều cũng nên có mới tốt.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Thiệu Hoa liền đi ra ngoài.

Trong nhà có chuyện vui, anh tự nhiên phải đi thông báo cho họ hàng thân thích đồng thời cũng thông báo luôn về tiệc đầy tháng của con trai.

Trước khi đi, Lâm Thiệu Hoa còn vào hỏi Triệu Uyển Thanh liệu có cần thông báo cho chị gái của cô hay không.

Anh không rõ quan hệ giữa cô với chị gái, nếu chị em đã cưới chồng sinh con mà quan hệ không tốt thì không thường qua lại cũng chẳng sao.

Triệu Uyển Thanh gật đầu: "Anh đi đi."

Ấn tượng của cô đối với chị gái này vẫn khá tốt, nguyên chủ trước đây là một người nghịch ngợm, lười biếng và hám ăn,

nhưng chị gái vẫn có thể dung túng cô, chứng tỏ người ta rất hiền lành và rộng lượng.

Lâm Thiệu Hoa chuẩn bị một giỏ bánh bao hỉ rồi ra ngoài.

Tiểu Lâm sau khi gặp Lâm Khải thì cả người dường như trở nên ổn trọng hơn.

Mỗi sáng tỉnh dậy là cậu lại đi xem cháu trai, thời gian còn lại cậu cũng đều ở bên cạnh Lâm Khải, không muốn rời xa chút nào.

Triệu Uyển Thanh nhéo hai má cậu: "Thích cháu trai như vậy à?"

Tiểu Lâm: "Thích!"

"Chị dâu, khi nào tiểu Khải mới lớn đây? Em đợi cháu lớn để cùng đi chơi!"

Triệu Uyển Thanh nhìn con trai của mình, rồi lại nhìn về phía Tiểu Lâm đang chờ mong,"Cái này... có lẽ em sẽ phải thất vọng rồi..."
 
Back
Top Bottom