Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 130: Chương 130



Nhưng mà Triệu Đại lại không có phản ứng gì, thậm trí biểu cảm trên mặt còn hơi cứng ngắc, miệng mấp máy muốn nói gì đó...

Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thấy phía Lâm Thiệu Hoa đang bưng nước vào trong phòng.

Triệu Uyển Thanh: "..."

Chờ cho Triệu Đại đi rồi, Triệu Uyển Thanh vẻ mặt tràn đầy xấu hổ lấy đi chậu nước trong tay của Lâm Thiệu Hoa.

"Đàn ông trên đời có hàng trăm hàng ngàn người?"

Lâm Thiệu Hoa tiến lại gần thêm một bước, Triệu Uyển Thanh cũng lùi về phía sau một bước.

"Người này không được thì ta đổi người khác?"

DTV

Anh lại bước tới thêm một bước, lưng của Triệu Uyển Thanh trực tiếp đập vào trên tường đất luôn.

Lâm Thiệu Hoa đặt một tay lên vách tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Triệu Uyển Thanh.

Không khí dần trở nên ái muội lên, chính khi Triệu Uyển Thanh cho rằng lại phải bị gặm như cũ thì...

"Oe oe oe!"

Màn Thầu nằm ở trên giường đất khóc.

Triệu Uyển Thanh đẩy Lâm Thiệu Hoa ra, đi qua đó bế Màn Thầu lên xem qua, thì ra là thằng nhóc tiểu.

Cô vội vàng thay tã cho Màn Thầu, sai Lâm Thiệu Hoa,"Đừng đứng đó nghĩ lung tung, mau đi giặt tã cho Màn Thầu..."

Người đàn ông đứng nhìn tã một lúc, lại nhìn khuôn mặt đang chột dạ của cô, cuối cùng vẫn phải nhặt tã lên đi giặt.

Qua mấy hôm sau, Triệu Uyển Thanh nằm ở nhà chờ, lại nghe thêm được tin vui.

Tống Cường Quân bị bắt gian tại trận khi đang cùng quả phụ ngoại tình!

Triệu Nhị tự mình tới báo cho Triệu Uyển Thanh biết kết quả,"Em nghe lời của chị nói dẫn theo vài người ở gần chân núi thay phiên nhau ngồi xổm mất mấy ngày, cái đôi tra nam tiện nữ kia quả nhiên không nhịn nổi nữa! Anh ta mang theo người góa phụ kia chân trước vừa bước vào rừng, chân sau em liền đi gọi người của thôn Diên Lâm đến, khi trở về vừa vặn bắt được đôi cẩu nam nữ này tại trận luôn!"

"Chị hai chị cứ yên tâm, bây giờ hai người cẩu nam nữ kia chắc chắn là phải bị đưa đi trại cải tạo làm lao động công ích! Chuyện này truyền ra tất cả người trong đại đội đều đã biết hết, nghe nói ngay cả lãnh đạo xã cũng biết, đã phát giận rất lớn, thiếu chút nữa là mang đại đội trưởng nhà họ Tống kia sa thải rồi! Chặc chặc, chắc chắn nhà họ Tống đã mất hết mặt mũi! Nhưng mà cũng đáng đời, ai kêu đồ chó c.h.ế.t kia lại đi ngoại tình sau lưng chị cả còn cho chị cõng nồi mang tiếng xấu!"

Bây giờ người nhà họ Triệu cũng không gọi trực tiếp tên Tống Cường Quân, sợ làm bẩn miệng của họ!

Đa số người đều theo phe của Triệu Nhị, đều gọi theo cậu là cẩu nam nhân.

Mọi chuyện xong xuôi, mấy cái kế hoạch mà Triệu Thanh Uyển bố trí đều có thu hoạch

Thật ra ngày đó ở thôn Diên Lâm, những lời Triệu Uyển Thanh nói lúc đó đều không phải sự thật, cô cũng sẽ không thật sự kêu công an tới bắt người.

Không phải là cô không muốn, mà là còn chưa đến lúc thích hợp.

Hôm đó cô cùng lắm chỉ là đánh đòn phủ đầu trước, đánh gãy hết khí thế của người nhà họ Tống, mang chiều hướng đẩy lên thật nặng, thật rầm rộ.

Bước thứ hai, chứng minh được Triệu Uyển Nguyệt cơ thể bình thường, có thể sinh con, tạo một cơ hội cho Triệu Uyển Nguyệt một ngày không xa còn tái hôn.

Bước thứ ba, mới chính là chiêu cuối, đánh rắn thì đánh bảy tấc. Trực tiếp bắt được tại trận Tống Cường Quân lén lút yêu đương vụng trộm, làm cho Tống Cường Quân với nhà họ Tống hoàn toàn bị chìm xuống đáy xã hội không dám ngóc đầu lên nữa.

Xong chuyện phất tay áo rời đi, giấu đi mọi công lao.

Cuộc sống của Triệu Uyển Thanh lại trở về những ngày sống an nhàn như trước...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 131: Chương 131



Lợn con lúc trước nuôi bây giờ đã lớn, Triệu Uyển Thang chuẩn bị thu hết chúng nó bán đi.

Bán cho cửa hàng hệ thống đợt đầu tiên, đạt được đến tận 150 điểm thưởng, một đợt lợn khác cô giữ lại để bán cho chợ đen.

Bấm vào ô xử lí, hệ thống liền đem số heo này thịt rồi xử lí thật sạch sẽ, dựa vào bộ phận thịt các phần trên cơ thể mà phân thành từng ô, ngay cả huyết lợn cũng được giữ lại trên một ô bên dưới cùng.

Lúc này, tiếng hệ thống vang lên ——【 Ting! Ký chủ đã thu hoạch đủ số điểm thưởng hệ thống yêu cầu, hệ thống nâng cấp lên cấp 5 thành công! 】

【 đing! hệ thống sẽ mở khóa khu nuôi trồng! Mở khóa thành công! 】

Hai tiếng thông báo liên tiếp ập tới làm cho Triệu Uyển Thanh choáng váng chưa kịp định hình.

Trong đầu đột nhiên có một dòng năng lực cực kì mạnh tràn vào, sau một lúc, cô thấy bên cạnh không gian lại nhiều thêm một mảnh đất.

Triệu Uyển Thanh vừa nhảy vào trong không gian liền thấy nó, mảnh đất này nối liền với cánh đồng cỏ bên cạnh, bên trên đất có mười sáu ô đất màu đen, lớn có nhỏ có. Đây chắc hẳn là khu nuôi trồng vừa mới mở khóa vừa rồi.

【 Chúc mừng ký chủ lần đầu tiến vào khu nuôi trồng, tặng ký chủ một hạt giống cây táo cùng một túi phân bón! 】

Chớp mắt cái, thanh vật phẩm của Triệu Uyển Thanh nhiều thêm một hạt giống với một túi phân bón.

Triệu Uyển Thanh bắt đầu gieo hạt xuống, dựa theo cách chơi trò chơi nông trại ở hiện đại gieo hạt giống xuống một ô đất nâu màu mỡ, quả nhiên, hạt giống biến mất ngay lập tức ở trên ô đất đó.

Phía trên ô đất cũng hiện lên một thanh tiến độ gieo trồng, cho thấy rằng chỉ còn mười lăm ngày nữa sẽ trưởng thành.

Triệu Uyển Thanh bấm mở cửa hàng ở khu nuôi trồng, quả nhiên, bên trong đó chỉ có một loại táo là sáng lên, các ô còn lại đều là màu đen xì.

Những ô đất màu đen đó chắc là cũng giống như khu chăn nuôi, yêu cầu cô dựa vào nâng cao giá trị kinh nghiệm, tích lũy điểm thưởng để mở khóa giống cây mới.

Triệu Uyển Thanh lại bấm mua thêm mười lăm hạt giống táo, lần lượt trồng vào các ô đất màu đen còn lại.

Lúc trước cô mua thuốc dễ sinh sản tốn hết hơn mười ngàn điểm thưởng, bây giờ điểm còn dư lại cũng không nhiều lắm.

Không chỉ có như vậy, tháng cuối cùng cô mang thai với mấy tháng phải ở cữ trong nhà, suốt mấy tháng nầy đều dừng việc kinh doanh trong thành phố lại, nên hai tháng trở lại đây thì cô không còn tiền dư.

Bây giờ hết thời gian ở cữ, Triệu Thanh Uyển lại bắt đầu dấy lên ngọn lửa quyết tâm kiếm tiền, kiếm điểm tích lũy.

Giữa trưa mang một ít thịt heo ra ngoài, Triệu Uyển Thanh hầm một nồi miến thịt heo ăn cùng dưa chua, lại xào thêm một món cà chua trứng, một món khoai tây thái sợi chua cay, rồi bằm ít tỏi xào với rau ngó xuân, nấu thêm một nồi cơm ngũ cốc.

Ngũ cốc cơm là cô dùng gạo trong không gian kết hợp với ngô, hạt cao lương, gạo lức có trong nhà để nấu cùng nhau, tạo ra món cơm vừa tốt cho sức khỏe lại ngon miệng!

Đãi Lâm Thiệu Hoa cùng mẹ Lâm trở về từ ngoài đồng một bàn phong phú, cơm canh đã dọn xong.

Người một nhà vây quanh cái bàn ăn đến miệng bóng nhẫy, đặc biệt là nồi thịt heo dưa chua miến, ngửi đã thơm rồi ăn còn thơm hơn! Thơm đến mức có thể khiến người ăn muốn nuốt cả đầu lưỡi vào!

Mẹ Lâm ăn thịt heo thì ngạc nhiên nói: "Thịt heo này mua ở chỗ nào? Tại sao lại ăn ngon như vậy?"

DTV

Hôm nay, bà ấy ăn thì thấy vị thịt heo không giống như mọi hôm, nhưng lại không nói ra được khác ở chỗ nào... Chính là ăn vào liền cảm thấy thơm ngon vô cùng!

Triệu Uyển Thanh trợn mắt nói dối: "Chính là lần trước Thiệu Hoa mua từ Cung Tiêu Xã về đó ạ."

Từ sau khi Lâm Thiệu Hoa phụ trách đi chợ đen, thì trong khoảng thời gian này có rất nhiều đồ vật mà Triệu Uyển Thanh không tiện lấy ra ngoài.

Hôm nay là cô đã trắng trợn đổi thịt heo trong không gian với thịt heo được mua về nhà.

Mẹ Lâm nói: "Từ khi nào mà thịt heo trong Cung Tiêu Xã lại ăn ngon đến như vậy..."

Lâm Thiệu Hoa liếc mắt nhìn Triệu Uyển Thanh một cái, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 132: Chương 132



Buổi chiều, mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa lại đi làm công, chỉ còn Triệu Uyển Thanh cùng Lâm tiểu đệ ở nhà.

Triệu Uyển Thanh cho Màn Thầu ăn no rồi liền gọi Lâm tiểu đệ tới trông nhóc con này, còn cô thì tới phòng bếp bắt đầu làm điểm tâm.

Hiện tại, bánh đậu xanh vẫn là món điểm tâm chính mà cô làm, Triệu Uyển Thanh làm 2 nồi món bánh này trước, sau đó cô mới bắt đầu cân nhắc tới món bánh điểm tâm mới.

Cô đều dùng nguyên liệu có trong nhà để làm điểm tâm, chứ không lấy nguyên liệu từ trong không gian ra. Bởi mục đích mà cô làm điểm tâm mang bán là vì muốn hạn chế sự phụ thuộc vào không gian, bởi nguyên liệu trong không gian của cô chỉ có chừng đó, nếu dùng hết rồi chẳng nhẽ lại không làm điểm tâm nữa hay sao?

Vẫn là phải có nguồn gốc từ thực tế mới là tốt nhất.

Sau khi Triệu Uyển Than tới đây, thì phòng bếp của nhà họ Lâm từ trống rỗng liền được lấp đầy. Ngay cả chỗ giữ đồ vật cũng được tu sửa lại một lần, chính là đám chuột chui vào gặm nhấm đồ.

Triệu Uyển Thanh xem trong ngăn tủ bếp cả nửa ngày cũng không tìm được thứ gì có thể dùng, cô lại đi tới chỗ lu đựng gạo và mì, lần này cô lại tìm được một túi mè đen nhỏ.

Mè đen... Có thể làm cái gì được đây?

Triệu Uyển Thanh lập tức liền nghĩ tới món ăn Mặc Tử Tô vô cùng thơm ngon ở hiện đại!

Lăn lộn hơn một giờ, nồi bánh mặc tử tô đầu tiên được Triệu Uyển Thanh cho ra lò.

Còn chưa cần cô gọi thì tiểu Lâm đã bám vào khung cửa của phòng bếp, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn điểm tâm trên tay của cô.

"Lại đây ăn đi" Triệu Uyển Thanh vẫy tay với cậu.

Lâm tiểu đệ thật cẩn thận cầm lấy một khối rồi cắn một miếng,"Hử? Tại sao lại đen như vậy?"

"Bởi vì bánh này được làm từ mè đen, tự nhiên là phải có màu đen rồi."

Cô bóp khuôn mặt nhỏ của cậu rồi đưa đĩa cho cậu,"Mang qua cho ông bà nội đi."

Lâm tiểu đệ ôm đĩa bánh rồi lộc cộc chạy ra.

DTV

Nhà chính, ông Lâm đang tản bộ trở về, nhưng từ xa đã thấy cháu trai nhỏ chạy về hướng nhà mình, trong tay còn ôm cái gì...

Ông ấy lập tức nện bước nhanh hơn, đi theo vào nhà.

Quả nhiên, cháu dâu lớn lại làm món ăn ngon.

"Ông nội, bà nội, chị dâu cháu vừa mới làm món điểm tâm lớn, bảo cháu mang lại đây cho ông bà nếm thử".

Bà Lâm cười tủm tỉm tiếp nhận đĩa bánh, hỏi cháu trai nhỏ: "Màn Thầu ở nhà ngủ đúng không?" "Chạng vạng bà lại tới nhà cháu thăm Màn Thầu."

Hiện tại, cách một ngày là bà Lâm đều phải tới nhà của tam phòng để xem Màn Thầu, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tròn tròn trắng nõn của Màn Thầu là bà ấy lại cười đến mức nếp nhăn trên mặt được tăng lên gấp đôi.

Tiễn Lâm tiểu đệ đi, bà Lâm vội vẫy ông Lâm lại ăn thử điểm tâm.

"Nếm thử xem lần này cháu dâu làm có mùi vị như thế nào đi."

Hai người, mỗi người cầm lấy một khối lên ăn.

Món mặc tử tô này khá mềm, dù là người già ăn cũng sẽ không có vấn đề gì.

"Ưm - thật thơm, vừa ngọt vừa thơm!" Bà Lâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng mà nghĩ tới món điểm tâm mới này phải tốn rất nhiều đường và bột mì tinh thì bà mặt bà Lâm lại rũ xuống.

"Người cháu dâu cả này cái gì cũng tốt, chính là vung tay quá chán, cả ngày cứ ăn uống như vậy thì dù có bao nhiêu của hồi môn cũng không đủ!" Bà Lâm thầm nói.

Ông Lâm lại ăn thêm một khối, lau khô tay, ngước mắt lên nhìn vợ mình một cái, nhàn nhạt nói: "Bà thật sự cho rằng nhà Thiệu Hoa chỉ dựa vào một chút của hồi môn kia hay sao?"

"Ý của ông là gì?" Bà Lâm sửng sốt.

Ông Lâm cầm tẩu hút thuốc gõ nhẹ xuống bàn, nói: "Mỗi tuần, Thiệu Hoa và vợ của nó đều phải đi vào trong huyện một lần, mỗi lần đi đều sẽ cõng sọt và mang theo rổ..."

Nói đến câu sau, ông ấy liền cố tình hạ thấp giọng nói của mình lại.

Tức khắc bà Lâm liền hiểu được ý trong lời nói của chồng mình,"Nó... Bọn nó đầu cơ trục lợi? Như vậy thì sao được chứ?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 133: Chương 133



"Chuyện này bà đừng xen vào, người ta có con đường phát tài của người ta, có thể khiến cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn là được." Ông Lâm nói.

Thật ra, lúc đầu ông ấy cũng không nghĩ thông suốt được như vậy, chẳng qua ông ấy rất tin tưởng cháu trai lớn của mình.

Cháu trai lớn của ông ấy vừa thông minh nhạy bén lại làm việc ổn trọng như vậy, hẳn là Thiệu Hoa đã suy xét mọi điều chu toàn rồi đúng không?

Nghĩ như vậy thì trong nháy mắt, ông ấy liền không còn lăn tăn trong lòng nữa.

Bà Lâm bị lời nói của ông Lâm làm cho khiếp sợ không thôi, tức khắc cảm giác điểm tâm trong miệng không còn thơm ngon như vậy nữa...

Bà Lâm phiền muộn cả một buổi chiều, rốt cuộc chờ đến buổi tối sau khi mọi người đều ăn cơm nước xong liền quyết định diễn kịch một lần.

"Em ba, bà nội gọi em đấy." Lâm nhị đệ chạy đến nhị phòng kêu Lâm Tam đệ.

Một nhà Nhị phòng cũng đều đã ăn xong cơm chiều, lúc này đang ngồi ở trong viện hóng mát.

Lâm Tam đệ vội đi theo tới nhà chính, Lâm Ngũ muội nhìn bóng dáng em trai mình rời đi thì nói thầm: "Chắc chắn là bà nội lại cho em con đồ gì rồi, bà nội thật là bất công..."

Lâm lục muội cũng muốn đi, nhưng bà nội không gọi cô ta nên cô ta cũng không dám đi lại sợ bị ăn mắng.

Giờ phút này, trong nhà chính.

Bà Lâm đem một khối bánh mặc tử tô bẻ thành hai nửa, cho hai cháu trai mỗi người một nửa.

"Cầm đi, đây là bánh chị dâu các cháu mới làm buổi chiều mang sang đây, cũng không có nhiều đâu."

"Thứ này được làm từ bột mỳ tinh, đường, hạt mè, ngẫu nhiên ăn một miếng cũng rất ngọt miệng ..."

"Các cháu ăn thì cũng đã ăn rồi, nhưng đừng đến nhà anh cả các cháu để đòi ăn thêm, cuộc sống của nhà anh cả các cháu cũng không dễ dàng gì, sau khi sinh Màn Thầu xong sẽ càng khó khăn hơn..."

DTV

Bà Lâm cường điệu lại cường điệu một lần điểm tâm trân quý cùng hoàn cảnh khó khăn của nhà cháu trai lớn, nhắc đi nhắc lại tới mức nước miếng của Lâm nhị đệ cùng Lâm Tam đệ đều bị chảy khô rồi mới thả bọn họ đi.

Lâm Tam đệ ra cửa, hỏi: "Anh hai, tại sao hôm nay bà nội lại nói nhiều như vậy chứ?"

"Không biết, mau trở về ăn điểm tâm đi!" Lâm nhị đệ lắc đầu.

Hai người ai về nhà nấy, Lâm nhị đệ cầm điểm tâm trở về, bẻ cho chị gái Lâm tứ muội một miếng, hai người ăn vô cùng ngọt ngào.

Lâm tứ muội: "Ăn ngon thật, nếu có thể ở nhà chị dâu cả để mỗi ngày đều được ăn điểm tâm thì tốt rồi..."

Lâm nhị đệ mới bị bà Lâm 'tẩy não' một trận, giờ phút này há mồm liền nói: "Nhà chị dâu cũng không phải mỗi ngày đều có điểm tâm để ăn, làm gì có nhà ai có điều kiện tốt như vậy chứ?"

Lâm tứ muội gật đầu: "Cũng đúng, cuộc sống của nhà chị dâu cả cũng không dễ dàng..."

Lâm Tam đệ trở về nhà, vốn dĩ muốn tìm một chỗ rồi đem điểm tâm độc chiếm, nhưng không nghĩ tới Lâm Ngũ muội liền canh giữ ở cửa chờ cậu ta trở về.

"Đã trở lại? Cho chị xem bà nội cho em cái gì?" Lâm Ngũ muội nói xong liền tiến lên lục soát túi của em trai.

Lâm Tam đệ không còn lời nào để nói, đành phải đem nửa cái bánh mặc tử tô kia móc ra,"Bà nội cho em nửa cái bánh ngọt."

Bác dâu hai nhà họ Lâm nghe được, không cao hứng nói: "Cái gì? Chỉ cho nửa khối điểm tâm? Sao bà nội của con lại nhỏ mọn như vậy chứ?!"

"Câm miệng cho tôi." Bác trai Lâm trừng mắt liếc nhìn vợ mình một cái.

Ngay trước mặt ông ấy mà lại dám nói bậy như vậy, không biết sau lưng ông ấy thì còn như thế nào đây!
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 134: Chương 134



Bác dâu hai Lâm nghĩ ngợi, sửa lời nói: "Khẳng định là Triệu Uyển Thanh keo kiệt chỉ cho có mấy khối..."

Bác hai Lâm lại trừng mắt nhìn vợ mình một cái.

Lâm Tam đệ đem nửa khối điểm tâm lại chia ra, anh em ba người mỗi người một miếng.

Lâm Tam đệ ăn xong, lại đem lời nói của bà Lâm thuật lại một lần vô cùng trôi chảy, nói khiến bác hai Lâm liên tục gật đầu.

"Nhưng còn không phải là do cuộc sống của gia đình nhà lão tam quá không dễ dàng, em xem vợ của Thiệu Hoa cũng chỉ là ngẫu nhiên mới làm một lần điểm tâm sao? Về sau em đừng dán chặt đôi mắt vào nhà người khác nữa, thời buổi này thì có mấy nhà có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp được chứ?" Bác hai Lâm lại giáo dục bác dâu hai Lâm một trận.

Bác dâu hai Lâm bĩu môi, muốn nói là gia đình nhà lão tam trải qua cuộc sống thoải mái nhưng bà ta lại không dám nói. ...

Triệu Uyển Thanh cũng không biết bà Lâm ở sau lưng cô đã cực lực nhuộm đẫm cuộc sống nhà cô quá ' bình thường ', lấy cái này để che giấu sự thật bọn họ đầu cơ trục lợi kiếm đồng tiền lớn. Giờ phút này cô đang nằm ở trong lòng n.g.ự.c Lâm Thiệu Hoa, thương lượng chuyện ngày mai đi vào trong huyện.

"Ngày mai anh đi chợ đen, còn em đi khu dân cư?" Triệu Uyển Thanh hỏi ý kiến của anh.

Lâm Thiệu Hoa ôm lấy cô, hỏi: " Để anh đi giúp em một chuyến, em không cần phải đi vào trong huyện đâu."

Triệu Uyển Thanh lắc đầu,"Em mới làm món điểm tâm mới, em muốn đi tuyên truyền cho mọi người biết."

Mới không phải, kỳ thật là cô muốn nhân cơ hội này để lấy đồ vật từ trong không gian ra...

Có Lâm Thiệu Hoa đi theo, cô luôn tìm không được cớ để lấy đồ vật ra ngoài, tốt nhất là có thể ném anh sang một bên, sau đó cô mới có lý do chính đáng để lấy ra.

Lâm Thiệu Hoa không nói gì, trong bóng tối, người đàn ông có thân hình cao lớn rắn chắc đè ép lại đây...

"A, anh muốn làm gì... Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay chân".

Một lát sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên,"Uyển Thanh, còn bao lâu nữa..."

Cô mới sinh con được một tháng, còn chưa thể làm chút chuyện nhỏ giữa vợ chồng được.

DTV

Triệu Uyển Thanh cảm giác được khác thường, mặt đỏ lên, sờ tới cơ bụng cứng rắn của anh mà véo một cái, nói: "Anh nhịn lại cho em! Còn sớm lắm!"

Như thế nào cũng phải chờ cô qua ba tháng rồi tính!

Người này sao cứ phải gấp như vậy làm gì?!

"Em giúp anh?"

Anh thổi khí vào lỗ tai cô, sau đó duỗi tay bóp nhẹ bàn tay non mềm của cô. ...

Xong chuyện, Triệu Uyển Thanh đem khăn trải giường kéo xuống ném cho Lâm Thiệu Hoa, để anh đi giặt sạch sẽ mới được ăn cơm.

Anh liền mang theo rổ quần áo đi tới bờ sông giặt đồ, còn Triệu Uyển Thanh thì đỏ mặt tía tai đi làm cơm sáng.

Sau khi ăn xong, hai người cõng sọt đi vào trong huyện.

Triệu Uyển Thanh đem bánh đậu xanh để lại một cân, món mặc tử tô cũng để lại một cân, còn lại đều đặt vào trong sọt của Lâm Thiệu, hai người phân công nhau hành động, ước định bán xong thì gặp mặt nhau ở trước cửa nhà văn hoá huyện.

Hôm nay cả nhà bà Trần đều ở nhà, Triệu Uyển Thanh bị bà ấy nhiệt tình kéo vào trong nhà, còn mời cô uống nước.

Con trai lớn của bà ấy là Trần Quốc Thắng lộc cộc chạy đến trước mặt cô hỏi: "Hôm nay cô có mang bánh đậu xanh sao?"

Triệu Uyển Thanh cười tươi, đem bánh đậu xanh được đặt trong rổ ra, bà Trần liền cười hì hì tiếp nhận.

Trần Quốc Thắng nhìn cô che lại mặt, hỏi: "Đồng chí, cô chắc chắn bánh đậu xanh này chính là cô làm?"

Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Đúng vậy", lại nói: "Hôm nay tôi còn mang đến một món điểm tâm mới, anh có muốn ăn thử không?"

Ánh mắt Trần Quốc Thắng sáng lên,"Được"

Triệu Uyển Thanh lấy ra nửa khối mặc tử tô rồi đưa cho anh ta, Trần Quốc Thắng nhận lấy rồi quan sát thật kỹ.

Bên ngoài là có lớp vỏ màu vàng khô ráo, bên trong lại là nhân đen.

Anh ta cẩn thận bẻ xuống một miếng nhỏ rồi cho vào trong miệng, liền cảm nhận ngay được hương vị vừa ngọt vừa thơm.

"Làm từ mè đen sao?"

Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Đúng vậy, đen mà, bằng không sao lại gọi là mặc tử tô chứ?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 135: Chương 135



Con của anh ta thấy có bánh ngọt mới, vội chạy tới đem miếng mặc tử tô còn dư lại cướp lấy rồi nhét vào trong miệng mình.

Ăn xong liền hô: "Ba, cái này con cũng muốn ăn! Ba mua cho con đi!"

Trần Quốc Thắng nhịn không được tiểu tổ tông kêu ầm ĩ, liền mua mặc tử tô mà Triệu Uyển Thanh đem đến.

"Đồng chí, tôi thực sự rất thưởng thức thủ nghệ của cô, thật ra lấy tay nghề này của cô thì tới làm việc ở tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi hoàn toàn không thành vấn đề!" Trần Quốc Thắng thẳng thắn nói.

Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cười nói: "Tôi đây chỉ làm chơi chơi mà thôi, sao có thể đi tiệm cơm quốc doanh..."

Cô đánh giá Trần Quốc Thắng, người này không phải là lãnh đạo của tiệm cơm quốc doanh chứ?

Chẳng lẽ có thể sắp xếp công việc cho cô sao?

Trần Quốc Thắng hạ giọng nói: "Thật ra, gần đây tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi đang cần một người đầu bếp làm các loại bánh, tôi cảm thấy đến điểm tâm mà cô có thể làm ngon đến vậy thì những loại như bánh bao, màn thầu khẳng định là không thể làm khó cô được!"

Hắn nhìn cô với hai mắt tỏa sáng, trong lòng cũng là kích động vạn phần.

Đây là người cùng trong một lĩnh vực thưởng thức lẫn nhau!

Một người có tay nghề nấu ăn ngon như vậy sao có thể đi làm người buôn gà, cả ngày làm đầu cơ trục lợi được chứ?

Không được, anh ta nhất định phải tận lực đem người cùng lĩnh vực này đi về chính đạo!

Cái ý tưởng này một khi được sinh ra, tức khắc cả người Trần Quốc Thắng tràn ngập tinh thần trọng nghĩa và cảm giác sứ mệnh của bản thân!

"Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ nói với người lãnh đạo của chúng tôi một tiếng, tận lực tranh thủ cho cô một cơ hội phỏng vấn, cô xem thế nào?" Trần Quốc Thắng nói một cách dứt khoát.

Triệu Uyển Thanh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, vội cảm ơn anh ta,"Vậy thật sự là quá tốt rồi, đúng rồi, tôi kêu Triệu Uyển Thanh, Triệu Tiền Tôn Lý Triệu, uyển chuyển uyển, thanh lưu thanh."

Trần Quốc Thắng cũng tự giới thiệu bản thân, hai người lại ước định thời gian báo tin cho nhau, lúc này Triệu Uyển Thanh mới rời khỏi Trần gia.

Ra khỏi nhà, Triệu Uyển Thanh lấy bún và nguyên liệu nấu lẩu từ trong không gian ra, chuẩn bị buổi tối làm món lẩu cay.

Chờ cô đến nhà văn hóa huyện, lang thang ở cửa một hồi, Lâm Thiệu Hoa mới tới.

Trên đường về nhà, Triệu Uyển Thanh vừa đi vừa đếm tiền, không có vấn đề gì.

DTV

"Mặc tử tô (bánh mực) dễ bán không?"Cô hỏi.

Lâm Thiệu Hoa: "Dễ bán, còn bán chạy hơn với bánh đậu xanh một chút."

"Hiện tại thời tiết nóng nực, mọi người vẫn thích ăn mấy món ăn nhẹ tươi mát hơn một chút, món bánh mực này mà bán vào mùa đông chắc chắn sẽ bán được nhiều hơn. ." Anh căn cứ vào sự hiểu biết của mình, đưa ra đề nghị.

Triệu Uyển Thanh đồng ý mà gật gật đầu, nghĩ đến công việc ở nhà hàng quốc doanh kia còn chưa định ra, nên cô cũng không chia sẻ với anh.

Về đến nhà, Lâm Thiệu Hoa mới nhìn thấy bún gạo và nguyên liệu nấu lẩu trong rổ, anh nhìn Triệu Uyển Thanh một cái.

Triệu Uyển Thanh cố nén chột dạ, tự nhiên nói: "Không phải là em tới trước anh sao, em chờ trái chờ phải không chờ được anh, cho nên em liền đi cung tiêu xã mua mấy thứ này..."

Lâm Thiệu Hoa ừ một tiếng, không có truy vấn.

Nhưng con người khi nói dối thường sẽ đem sự tình nói ra rất chi tiết, dùng cái đó để che giấu và biện minh...

Lâm Thiệu Hoa chỉ mong là mình nghĩ sai.

Buổi tối, Triệu Uyển Thanh dùng thịt heo làm thịt viên, ngâm hai loại bún to, chiên bốn quả trứng gà, lại chuẩn bị tiết heo và rất nhiều rau dưa theo mùa, làm một nồi lẩu cay thơm ngào ngạt.

Món ăn tươi ngon này cả nhà đều chưa từng ăn qua, nếm một miếng đã hoàn toàn bị chinh phục rồi.

Tiểu Lâm và mẹ Lâm thì không cần phải nói, ăn xong còn đem chén l.i.ế.m sạch sẽ, nhìn tư thế kia như chỉ hận không thể nuốt luôn cả chén!

Ngay cả Lâm Thiệu Hoa vốn không phải là người ham mê ăn uống, cũng ăn hai bát lớn, ăn xong nhìn về phía cô, ánh mắt cực nóng, nóng đến có thể cọ ra lửa.

Dưới yêu cầu nhất trí mãnh liệt của cả nhà, ba ngày tiếp theo Triệu Uyển Thanh đều nấu lẩu cay.

Đến ngày thứ tư, chính cô chịu không nổi mùi vị này nữa, kiên quyết không nấu tiếp.

Đêm đó, ánh mắt cả nhà lúc ăn cơm hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tiếc nuối...

Triệu Uyển Thanh: "..." Tôi không nhìn thấy cái gì cả.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 136: Chương 136



Qua giữa tháng tám, Tiểu Lâm Khải lại lớn hơn một vòng, bộ dáng cũng càng lớn càng giống Lâm Thiệu Hoa. Đứa bé trắng nõn lại tuấn tú, mặc cho ai nhìn cũng phải tan chảy.

Thời tiết năm nay dường như rất khác thường, cũng sắp đến tháng chín, thời tiết lại không có một chút dấu hiệu chuyển lạnh, thậm chí còn càng ngày càng nóng.

Đại đội trưởng triệu tập lãnh đạo lớn nhỏ trong thôn lại mở một cuộc họp.

"Chúng tôi cũng không sai khiến được ông trời, thời tiết nóng bức bọn tôi có thể có biện pháp gì..."

"Theo tôi thì chuyện này nên được thảo luận ở công xã, nói với mấy người dân như chúng tôi thì có ích lợi gì?"

"Đại đội trưởng, nhà tôi còn có chuyện cần làm, ông cho tôi đi về đi..."...

Sự việc còn chưa đến mức độ kia nên mọi người ai cũng không muốn nghĩ nhiều.

Tất cả mọi người không phối hợp, đại đội trưởng cũng không thể ép bọn họ đưa ra quyết định, dù sao hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra...

Lâm Thiệu Hoa ngồi bên cạnh bác cả Lâm, lẳng lặng nhìn toàn bộ tình cảnh từ khi bắt đầu họp tới giờ.

Hạn chế của giai cấp nông dân là thiển cận.

Chỉ cần không có hạn hán ngay bây giờ, họ sẽ không sẵn sàng ngăn chặn nó trước khi nó xảy ra.

Lâm Thiệu Hoa nhìn về phía đại đội trưởng,"Đại đội trưởng, ngày hôm qua cháu đi qua bờ sông, mực nước ở đó đã giảm xuống sâu hơn so bình thường một bàn tay, không đến hai tháng nữa là sẽ đến vụ thu hoạch mùa thu, nếu như năm nay thật sự có hạn hán, vì sao chúng ta không sớm làm tốt công cuộc chuẩn bị?"

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía anh, có người thì đột nhiên hiểu ra, có người khinh thường, còn có sự nghiêm túc của đại đội trưởng.

"Cháu nói tiếp đi." Đại đội trưởng gõ gõ bàn.

Dù sao Lâm Thiệu Hoa cũng là người có học vấn cao nhất trong số tất cả mọi người đang ngồi, tuy là những người này lớn tuổi hơn anh rất nhiều, nhưng ở trước mặt anh thì bọn họ cũng không quá tự tin.

"Lấy bảy ngày làm giới hạn, trong vòng bảy ngày, mỗi nhà mỗi hộ đều phải xuống sông tích trữ nước, bảy ngày sau, nếu thời tiết còn chưa chuyển lạnh, cũng không có mưa, vậy thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng ra thượng nguồn để cướp nước."

Tất cả mọi người đang ngồi nghe thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cướp nước?

Việc này cũng từng xảy ra hơn mười năm trước khi hạn hán xuất hiện, nhiều năm như vậy trôi qua, hồi ức đáng sợ về việc cướp nước kia vẫn khắc sâu trong lòng mỗi người.

Khuôn mặt của đại đội trưởng trầm xuống rồi hút mấy hơi thuốc, cuối cùng đánh nhịp nói: "Chuyện này cứ làm theo như Thiệu Hoa nói! Có nghe thấy không? Về nhà thông báo cho các gia đình tích trữ nước, thanh niên trai tráng các nhà cũng làm tốt công tác chuẩn bị cướp nước cho tôi!"

Sự tình liên quan đến vụ thu hoạch mùa thu, cho dù đáng sợ hơn nữa, nước này cũng nhất định phải cướp!

Đại đội trưởng đã khẳng định quan điểm của Lâm Thiệu Hoa, những người khác đương nhiên cũng không dám có ý kiến gì.

Lúc rời đi, đại đội trưởng vỗ vỗ bả vai Lâm Thiệu Hoa, nói: "Thiệu Hoa, cháu là một cán bộ tốt, dám nói dám làm!"

DTV

Lâm Thiệu Hoa: "Đó là điều cháu nên làm."

Khi bác cả Lâm và Lâm Thiệu Hoa trở về, tiểu đội trưởng của đội ba và kế toán nhìn Lâm Thiệu Hoa vài lần.

Bác cả Lâm nhìn cháu trai lớn xuất sắc này, thở dài, nói: "Thiệu Hoa, thôn chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng là một xã hội thu nhỏ, cháu có lòng là tốt rồi, ngay cả đại đội trưởng cũng công nhận cháu, về phần đám người thích soi mói, chấp nhặt kia, cháu cứ coi như không nhìn thấy..."

Bác cả Lâm nói rất mơ hồ, nhưng Lâm Thiệu Hoa lại nghe hiểu.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 137: Chương 137



Tiểu đội trưởng đội ba mang theo kế toán đội ba đi ra khe sông, hai người lấy tay đo, phát hiện quả nhiên đúng như lời Lâm Thiệu Hoa nói!

"Cha, Lâm Thiệu Hoa này sao lại chú ý tới nước sông cạn? Giúp cho cậu ta tạo được tiếng vang lớn..." Kế toán đội ba La Chủ Nghĩa vẻ mặt đau khổ.

Nhà anh ta có ba anh em, anh cả của anh ta tên là La Xã Hội, em trai anh ta tên là La Hảo.

Một nhà ba anh em vừa vặn tụ thành một "Xã hội chủ nghĩa tốt".

Trong ba anh em chỉ có anh ta cũng xem như là có một chút thông minh, thuận lợi học xong trung học cơ sở, đã được ba cậu là La Đại Minh sắp xếp cho chức vị kế toán tiểu đội sản xuất số ba của thôn Thủy Truân.

Mặt La Đại Minh không chút thay đổi, trên đường ông dặn dò con trai thứ hai: "Lâm Thiếu Hoa này không dễ lừa gạt, sự thông minh và tài trí của con ở trước mặt người ta cũng không đủ nhìn, sau này con ít gây sự trước mặt nó đi!"

Im lặng mới có thể phát tài, con trai thứ hai của ông cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc quá phô trương, quá kiêu ngạo.

La Chủ Nghĩa cúi mặt, nhưng vẫn gật đầu.

Anh ta chính là không ưa nổi Lâm Thiệu Hoa kia, trước kia lúc đi học đã đè anh ta một đầu, khiến cho anh ta thi lần nào cũng đứng thứ hai thì thôi, mấu chốt là yêu nghiệt Lâm Thiệu Hoa kia không chỉ lần nào thi cũng đứng thứ nhất, mẹ nó còn môn nào cũng đạt điểm tối đa!

Về sau mỗi người đều lập gia đình cưới vợ, anh ta lại tiếp tục thua Lâm Thiệu Hoa...

Dựa vào cái gì mà Lâm Thiệu Hoa nghèo rớt mồng tơi kia có thể cưới được người vợ đẹp như vậy?

Vợ còn nổi tiếng là nấu cơm ngon?!

Còn có thể sinh ra một đứa con trai mập mạp?!

Không giống vợ anh ta, bộ dạng bình thường, nấu cơm bình thường, còn liên tiếp sinh ba cái của nợ kia!

La Chủ Nghĩa về đến nhà cũng không phát hiện mặt mình đã tức đến méo xệch...

DTV

Mấy ngày sau sau đó, các thôn dân thôn Thủy Truân bắt đầu tích trữ nước.

Việc tích trữ nước này kết hợp với thời tiết nóng bức, mực nước trong sông lại giảm xuống một đoạn, khiến trong lòng người dân lại hoảng sợ không thôi.

Mỗi ngày mọi người đi làm đều nhìn lên trời, khẩn cầu trời mưa để hạ nhiệt độ xuống, bằng không... Bọn họ cũng thật sự phải đi tới bước đường cướp nước kia rồi.

Đúng lúc này, Triệu Uyển Nguyệt và Triệu Đại tới nhà họ Lâm.

Triệu Uyển Nguyệt vừa thấy Triệu Uyển Thanh, nước mắt lập tức rơi xuống dưới.

"Em gái..."

Trước kia ở nhà cô là người chăm sóc các em trai và em gái lớn lên, về sau cô xuất giá, cũng đã nhiều năm không gặp Triệu Uyển Thanh rồi...

Cô ấy vốn yêu thương đứa em gái này, ngày đó nghe cha Triệu nói Triệu Uyển Thanh ở trước mặt nhà họ Tống lấy lại công đạo cho cô ấy như thế nào khiến trong lòng cô ấy đối với Triệu Uyển Thanh càng thân cận.

Triệu Uyển Thanh khuyên giải an ủi cô ấy một phen, lúc này tâm trạng Triệu Uyển Nguyệt mới tốt lên.

Cô mở gói đồ, bên trong là quần áo mấy ngày nay cô ấy may cho Lâm Khải,"Trong tay chị không có vải dệt tốt, làm cũng không được đẹp lắm, nên em cứ cho đại cháu ngoại nhà mình tùy tiện mặc..."

Triệu Uyển Thanh cầm những bộ quần áo này lên ngắm, tức khắc tròng mắt trừng đến to tròn.

Đúng là quần áo không được làm từ loại vải dệt quá tốt mà chỉ là vải dệt bình thường, nhưng tay nghề làm quần áo thì không có gì phải chê, đường may cẩn thận chỉnh tề, chỗ cổ áo còn thêu hoa văn tối, trước n.g.ự.c mỗi một cái áo đều thêu một con cún nhỏ, bộ dáng rất sống động, vô cùng đáng yêu.

Lâm Khải sinh ra là tuổi chó.

"Đẹp như vậy mà chị bảo tay nghề chị không tốt sao? Vì sao cùng là con gái của mẹ, em lại may vá không giỏi bằng chị?"

Cô cố ý nói với giọng điệu ghen tị, thành công chọc cười Triệu Uyển Nguyệt.

Triệu Đại cũng cười ngốc nghếch, đảm bảo nói: "Chị hai chị yên tâm, lời này em sẽ không nói cho mẹ đâu!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 138: Chương 138



Nói xong, cậu nhớ tới mục đích lần này tới đây, vội vàng đi ra bên ngoài đem cái xe đẩy chở chiếc nôi ru ngủ đã chuẩn bị sẵn vào nhà.

"Chị hai chị xem, xem cái nôi ru ngủ cha làm cho cháu ngoại này như thế nào?"

Sau khi cha Triệu tiếp nhận được bản vẽ của Triệu Uyển Thanh thì đã cân nhắc vài ngày không đi xuống ruộng làm việc, mà ở nhà suy nghĩ kỹ xem dùng vật liệu gì rồi sau đó bắt tay vào làm.

Làm xong còn tỉ mỉ mài giũa mấy lần, đem đầu gỗ đánh đến bóng loáng không có chút gồ ghề mới tính là hoàn thành xong.

Triệu Uyển Thanh vừa thấy cái nôi ru ngủ kia, đôi mắt liền sáng lên.

Đúng là làm rất không tồi!

DTV

Triệu Uyển Thanh vội vàng vào nhà bế Tiểu Lâm Khải ra, đặt lên chiếc nôi một tấm chăn nhỏ, sau đó đặt Tiểu Lâm Khải trên nôi.

"Màn Thầu -"

Triệu Uyển Thanh nhẹ nhàng đong đưa chiếc nôi ru ngủ, Tiểu Lâm Khải nằm ở trên nôi mở to đôi mắt, sửng sốt một chút sau đó liền cười khanh khách lên.

"Màn Thầu?" Triệu Đại cùng Triệu Uyển Nguyệt khó hiểu.

Triệu Uyển Thanh: "Đây là biệt danh mà họ đặt cho Lâm Khải..."

Hai người ngắm nhìn khuôn mặt tròn tròn trong chiếc nôi, toàn thân cậu bé đều trắng nõn đáng yêu,"Ừm, biệt danh này hay đấy!"

Triệu Uyển Thanh: "..."...

Suốt bảy ngày, thời tiết không chỉ không có dấu hiệu hạ nhiệt, thậm chí còn nóng lên hơn từng ngày, mực nước trong sông đã giảm xuống đến nỗi chỉ còn chưa đến cổ chân.

Đổng Hiểu Phương giúp Triệu Uyển Thanh giặt sạch quần áo vài lần, lúc trở về mặt ủ mày ê kể cho cô cảnh tượng trong sông .

Hôm nay, đại đội trưởng đem cán bộ trong thôn triệu tập lại, mở cuộc họp nhỏ.

Sau khi trở về, cán bộ triệu tập các đàn ông khỏe mạnh của từng nhà, lặng lẽ phân công công việc cho chuyện cướp nước.

Đại đội trưởng Đổng Phong Niên cũng không nhàn rỗi, cùng đại đội trưởng thôn Hoàng Thổ thông báo tin khẩn, hai thôn đều ở vị trí trung hạ nguồn, nếu không lên thượng nguồn đoạt nước thì hai cái thôn này của bọn họ vào mùa vụ thu hoạch có mà xong đời.

Triệu Kim Điền lập tức cũng tổ chức đội thanh thiếu trung niên thôn Hoàng Thổ, mỗi nhà ít nhất phải có một người tham gia, nhà họ Triệu liền phái Triệu Đại cùng Triệu Nhị đi.

Vào chạng vạng ngày nọ, trời đã nhá nhem tối, đội ngũ đi cướp nước của hai thôn lặng lẽ xuất phát...

Mẹ Lâm ngồi ở hành lang từng nhịp đưa đẩy chiếc nôi, Triệu Uyển Thanh đi tới nôi bế Lâm Khải lên, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, có nhiều người đi như vậy, sẽ không sao đâu."

"Ai..." Mẹ Lâm thở dài.

"Cướp nước này chính là cướp mạng, trước kia nhà mẹ đẻ của mẹ ở bên kia có người đi cướp nước bị người ta dẫm chặt đứt chân..."

Triệu Uyển Thanh nghe mẹ Lâm kể về chuyện đi cướp nước trước kia, nghe được mà hãi hùng khiếp vía.

"Nga nga..." em bé trong lòng n.g.ự.c kêu lên, cái miệng nhỏ hồng hồng mở đến tròn tròn.

Triệu Uyển Thanh nhìn nhóc con, trong lòng mặc niệm nói: Sẽ không có việc gì... Nhất định là sẽ không có việc gì...

Đêm nay, các hộ gia đình cũng không ngủ.

Mọi người đều thắp đèn dầu hoả, hoặc là đốt đuốc để chờ tin tức.

Mãi cho đến đêm khuya, cửa thôn mới có động tĩnh.

Mọi người nghe được tiếng nói chuyện vội vàng chạy ra ngoài cửa xem, Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm cũng đi theo.

Người kia đi đầu trở về chạy nhanh như bay, một mạch hô to nói: "Cướp được! Cướp được rồi!"

Sau đó , toàn thôn đều hoan hô.

Thậm chí rất nhiều người còn chạy vọt tới bờ sông xem nước, nhà Triệu Uyển Thanh gần ngách con sông, đi bộ vài bước là thấy được.

Đêm khuya, mọi người nghe tiếng nước ào ào, vui mừng vô cùng.

Ngay trong chốc lát, đội ngũ đi cướp nước đã trở lại.

Lâm Thiệu Hoa vào nhà, câu đầu tiên nói chính là: "Em trai của em và Đổng Hiểu Hà có lẽ sẽ định hôn."

Triệu Uyển Thanh:??!

"Sao lại thế?" Triệu Uyển Thanh nhướng mày.

Như thế nào mà cô mới đi ra ngoài một chuyến, trở về thì biết em trai lớn của mình cùng Đổng Hiểu Hà phải kết hôn???

Lâm Thiệu Hoa liền nói cho cô chuyện đã xảy ra...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 139: Chương 139



Đêm nay bọn họ cùng người thôn Hoàng Thổ cùng lên thượng nguồn cướp nước, tự nhiên gặp Triệu Đại cùng Triệu Nhị.

Thanh thiếu trung niên của thôn Thủy Truân không có nhiều như vậy, lại không có người thông khí, nên Đổng Hiểu Hà, Mao Toại tự đề cử mình muốn đi theo để đảm đương thông khí, đại đội trưởng liền đồng ý.

Đoàn người tới đập nước chỗ thượng nguồn, quả nhiên liền thấy được thôn ở thượng nguồn cố ý xây lũy cao đập lớn. Bọn họ xuống sông dỡ bỏ hết những bao cát, không nghĩ tới lúc đang phá ra thì khiến cho người ở thượng nguồn phát hiện.

Thanh thiếu trung niên trong thôn ở thượng nguồn đều cầm cuốc cùng xẻng chạy ra đánh lộn.

Nhưng sáng sớm Lâm Thiệu Hoa đã kiến nghị đại đội trưởng đến thôn Hoàng Thổ là vì gì?

Còn không phải là vì hiện tại sẽ có nhiều lực lượng mạnh đánh nhau hơn sao?

Quả nhiên, người ở thôn thượng nguồn đấu không lại bọn họ.

Ngay ở thời điểm bọn họ sắp thắng, người nọ cùng Triệu Đại đánh nhau có ý định đẩy cậu ấy xuống sông, đúng lúc này, Đổng Hiểu Hà liền vọt tới.

Kết quả... Đổng Hiểu Hà bị rơi xuống nước.

Triệu Đại vừa thấy cô ấy rớt xuống sông liền vội bơi xuống cứu cô ấy lên, may mà cậu ấy nhanh chóng cứu được Đổng Hiểu Hà.

Lên bờ, một người có kinh nghiệm chỉ dẫn Triệu Đại ấn khoang bụng đẩy nước cho cô ấy, sau đó thổi hơi vào miệng...

Sau khi thực hiện một loạt các thao tác thì Đổng Hiểu Hà liền tỉnh.

Cô tỉnh rồi, hai người tự dưng lại xấu hổ ...

Triệu Uyển Thanh nghe xong liền hiểu ra.

Dựa theo quan niệm phong tục lúc này, nếu mà hai người nam nữ trẻ tuổi ôm ấp nhau, thì khẳng định là họ sẽ phải kết hôn với nhau. Huống chi Triệu Đại cùng Đổng Hiểu Hà cũng hôn rồi...

Ngày hôm sau Đổng Hiểu Hà tới tìm Triệu Uyển Thanh học tập, cô liền hỏi việc này.

"Cô và em trai lớn của tôi thật sự muốn xác định quan hệ với nhau?"

DTV

Đổng Hiểu Hà đỏ mặt nhưng vẫn cố bình tĩnh, nói: "Ừm..."

"Hai người đã xác định thích nhau chưa?" Triệu Uyển Thanh lại hỏi.

Đổng Hiểu Hà đỏ mặt gật đầu.

Triệu Uyển Thanh yên tâm rồi.

Cô kéo tay Đổng Hiểu Hà nói: "Vậy thì tốt rồi, sau này em chính là em dâu của chị. Em trai lớn của chị là người cực kỳ trung thực, sau này nhất định cậu ấy sẽ đối xử tốt với em..."

Đổng Hiểu Hà đỏ mặt gật đầu.

Chưa đến mấy ngày sau, người của Triệu gia đã mang theo lễ vật đến Đổng gia ở thôn Thủy Truân để thương lượng chuyện của Đổng Hiểu Hà và Triệu Đại với cha mẹ Đổng.

Hai người họ vốn đã có tình cảm nên tất nhiên không cần phải nói nhiều.

Trái lại hai bên cha mẹ nhìn con của đối phương, trong lòng họ đều cảm thấy hài lòng không nói nên lời.

Cha Triệu và mẹ Triệu rất yêu thích đứa nhỏ có chủ kiến, hướng ngoại và thông minh, họ nhìn thấy dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên của Đổng Hiểu Hà thì trong lòng đều cảm thấy rất hài lòng về người con dâu này.

Trải qua chuyện bực mình lần trước, bây giờ cha Đổng và mẹ Đổng chỉ hy vọng con gái mình có thể tìm được một người đàn ông thành thật và chăm chỉ, nên khi nhìn thấy dáng vẻ chững chạc của Triệu Đại thì trong lòng cũng vô cùng hài lòng về người con rể này.

Lúc này hai nhà đã chọn ngày và thời gian cho hai người họ. ...

Sau khi giành nước về, thôn Thủy Truân và thôn Hoàng Thổ lập tức có nước. Dưới sự tổ chức của đại đội trưởng, trước tiên mọi người tưới nước vào đất, còn lại mới trữ nước ở từng nhà.

Tuy thôn ở thượng du đã chặn đập nước này lại nhưng không biết làm thế nào mà nước lại được trào xuống như vậy, khiến cho các thôn làng ở hạ du có thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy thì thôn Thủy Truân thuận lợi vượt qua hạn hán. Đến tháng chín khai giảng, cuối cùng ông trời cũng chịu đổ mưa...

Ngày một tháng chín, ngày đầu khai giảng.

Tiểu Lâm mang theo cặp sách màu xanh quân đội được mẹ Lâm mới làm cho, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ căng cứng mà đứng ở trước cửa.

Hôm nay cậu đã tám tuổi, phải đến trường tiểu học của đại đội học lớp một.

Trong thôn cũng có người không đi học, tám tuổi mới học lớp một cũng không tính là muộn.

Mẹ Lâm nghiêm mặt nói: "Ở trường học phải nghe lời giáo viên, không được gây chuyện, biết chưa?"

Tiểu Lâm gật đầu, gương mặt nhỏ căng ra.
 
Back
Top Bottom