Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 120: Chương 120



Lâm Thiệu Hoa đem đi một phần bánh bao hỉ, phần còn lại để cho mẹ Lâm mang đi. Nhà họ Lâm tự nhiên phải gửi nhiều hơn cho người thân ruột thịt, còn phần còn lại được gửi cho họ hàng xa trong thôn.

Cuối cùng, nhớ đến bạn bè thường hay lui tới của con dâu, mẹ Lâm cũng mang mấy phần bánh qua tặng nhà họ Đổng.

Đổng Hiểu Hà cầm bánh bao hỉ, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên,"Cái gì? Uyển Thanh đã sinh? Sinh nhanh như vậy à?!"

Hôm trước còn cùng cô học tập, lúc đó cô còn đang mang thai cơ mà!

Làm sao mà lặng lẽ sinh không ai hay biết vậy?

Mẹ Lâm cũng tự hào về việc con dâu sinh con nhanh chóng như vậy, lúc này cũng bắt đầu tán gẫu với Đổng Hiểu Hà.

Nói chuyện liên tục đến lúc miệng khô, mẹ Lâm mới nhớ lại phải về nhà,"Khi nào rảnh nhớ đến nhà thím chơi nhé!"

Chào Đổng Hiểu Hà xong mẹ Lâm lại gửi thêm hai cái bánh bao hỉ cho Đổng Hiểu Phương.

Đổng Hiểu Phương biết rõ là gia đình cô bé và nhà họ Lâm không có quan hệ họ hàng, trong thời đại này không có quan hệ thân thích mà vẫn nhận được bánh bao hỉ thì chính là người ta muốn làm thân với bạn, người ta coi trọng bạn.

"Thím, nhà thím có bận không? Nếu cần giúp đỡ thì hãy gọi cho cháu, cháu có thể giặt tã, trông em."

Mẹ Lâm vội xua tay từ chối, cầm theo rổ đi về nhà.

Lâm Thiệu Hoa ra khỏi thôn rồi trực tiếp đi đến thôn Hoàng Thổ.

Mẹ Lâm đã không liên lạc với nhà mẹ đẻ của mình từ lâu nên không cần thông báo gì cả.

Tới nhà họ Triệu, khi cha mẹ Triệu thấy Lâm Thiệu Hoa mang theo bánh bao hỉ trên tay thì họ ngay lập tức trở nên cực kì vui vẻ.

"Vậy là Uyển Thanh sinh rồi phải không?" ba Triệu hỏi.

Ông nhớ hình như còn chưa đến lúc...

Mẹ Triệu theo sau nói: "Con trai hay con gái?"

Sinh con trai hay con gái liên quan đến hoàn cảnh của con gái trong gia đình chồng, đứa con đầu lòng thì tốt nhất nên là con trai!

"Đúng vậy ạ, giữa buổi chiều hôm qua sinh rồi, con trai, tên là Lâm Khải." Lâm Thiệu Hoa cười nói.

Cha mẹ Triệu ngay lập tức mỉm cười thật hạnh phúc.

"Rất tốt, Lâm Khải, tốt..."

Triệu Nhị ồn ào đòi đi xem cháu ngoại trai nhưng bị mẹ Triệu đập một cái.

"Chị con mới sinh cháu. Con đừng đi làm phiền chị con!"

Triệu Đại cũng muốn xem cháu ngoại nghe vậy cũng thông minh ngậm miệng.

Lâm Thiệu Hoa ngồi một lúc rồi nói sắc trời đã trễ, sau đó rời đi.

Anh mang tới một rổ bánh bao hỉ, khi rời khỏi nhà họ Triệu lại được mẹ Triệu cho thêm một bọc mang đi.

Ra khỏi thôn Hoàng Thổ, anh đi qua hai thôn khác, đến thôn Diên Lâm.

Tại cửa thôn, anh hỏi thăm thôn dân một chút rồi nhanh chóng tìm được nhà họ Tống.

Chị cả Triệu cưới người con thứ tư của nhà họ Tống tên Tống Cường Quân, Lâm Thiệu Hoa không thấy Triệu Uyển Nguyệt, nhưng lại gặp Tống Cường Quân ra đón anh.

Nghe nói em vợ sinh con trai, sắc mặt Tống Cường Quân vẫn rất thản nhiên.

Lâm Thiệu Hoa đưa anh ta mấy cái bánh bao hỉ rồi cau mày rời khỏi thôn Diên Lâm.

Người nhà họ Tống này... ...

Trong tháng tiếp theo, Triệu Uyển Thanh đã mở ra trải nghiệm mới: Ở cữ.

Thực tế là cô ấy tự cảm thấy mình không cần thiết phải ở cữ... vì lý do cô uống viên thuốc trợ sản nên cảm thấy cơ thể mình không mệt mỏi gì cả.

DTV

Tuy Triệu Uyển Thanh nói vậy rồi nhưng mẹ Lâm không nghe, cưỡng ép cô phải ở cữ đủ một tháng.

Trong tháng, mẹ Lâm cố gắng xuất hết kỹ năng nấu ăn của mình, đem kĩ năng nấu ăn cả đời của bà phát huy tới mức tối đa chỉ để nấu những phần cơm tốt nhất cho con dâu.

Bởi vì nếu con dâu ăn ngon, cháu trai lớn mới có thể ăn ngon!

Ngày ngày, Triệu Uyển Thanh đều phải uống một nồi canh cá trích, uống đến miệng cô cảm giác tê rần. Tuy vậy, hiệu quả thì thật tuyệt vời, biểu hiện rõ rệt nhất là trên người bé Lâm Khải...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 121: Chương 121



Sau vài ngày sinh, làn da nhăn nheo của Lâm Khải đã trở nên căng bóng hơn, màu đỏ trên da dần nhạt đi, càng ngày càng trắng hồng ra.

Đôi mắt to tròn, gương mặt tròn trịa của Lâm Khải vô cùng đáng yêu, ban đầu cô còn cảm thấy hơi không ưa, nhưng giờ đây, cô đã hoàn toàn bị nhóc con chinh phục.

Lúc này, bé Lâm Khải đáng yêu đang nằm trên giường, trên người bé mặc áo yếm bông mẹ làm, đôi mắt lớn tròn như trái nho quay tròn, có lẽ bé đang chú ý đến tiếng nói chuyện của người trong phòng.

Cái áo bông bé đang mặc là do Triệu Uyển Thanh tháo bỏ một bộ đồ ngủ trong không gian, chỉnh sửa lại để phù hợp với bé. Áo bông có hình ảnh động vật nhỏ, Lâm Khải mặc lên nhìn lại càng đáng yêu hơn.

Bà nội Lâm ngồi bên cạnh thấy vậy, gương mặt cũng mang theo ý cười.

"Lâm Khải dễ thương quá, vừa trắng lại vừa tròn, giống như cái màn thầu trắng vậy!" Bà nội Lâm cười nói.

Triệu Uyển Thanh cười to vì so sánh này của bà.

Ngay cả mẹ Lâm ngồi bên cạnh cũng nói,"Phải, mỗi ngày nhìn thấy đứa bé đều như nhìn thấy cái bánh Màn thầu, hay là... chúng ta gọi Tiểu Khải là 'Màn Thầu' nhé?"

Bác dâu cả Lâm vỗ tay,"Được được! Kêu là Tiểu Màn Thầu đi!".

Bác dâu hai Lâm cũng phụ họa: "Ừ...".

Lâm Tứ muội với Lâm Lục muội chạy lên chơi đùa với Tiểu Khải: "Màn Thầu? Màn Thầu!"

Triệu Uyển Thanh: "..."

Cô có thể từ chối cái nhũ danh này không...

Cuối cùng, cái tên đáng yêu "Màn Thầu" của Lâm Khải đã được qua loa quyết định xong.

Cả nhà họ Lâm tụ tập trong phòng Triệu Uyển Thanh, sau khi định xong cái tên "Màn thầu" cho Lâm Khải, họ cùng nhau thảo luận về việc chia sẻ công việc cho bữa tiệc đầy tháng vào ngày mai rồi mới tan về.

Buổi tối, Triệu Uyển Thanh ghé vào trong lòng Lâm Thiệu Hoa, hờn dỗi kể cho anh nghe về những chuyện đã xảy ra trong ngày.

"Màn Thầu?" Lâm Thiệu Hoa cao giọng hỏi.

Anh rõ ràng cũng rất bất ngờ, con trai mình sao lại được đặt một cái tên như vậy.

Anh liếc mắt nhìn nhóc con nằm trong nôi, yên lặng đỡ trán.

"Đặt là Màn Thầu thì cứ để Màn Thầu thôi."

Người mới lên chức cha mẹ đành phải cúi đầu trước ý tưởng của người lớn.

Im lặng một lúc, không biết chữ "Màn Thầu" làm cho người đàn ông liên tưởng đến điều gì, anh cúi đầu thì thầm vào tai người phụ nữ...

Người phụ nữ nghe xong, hai má đỏ ửng, ở trong chăn đánh anh một cái,"Lâm Thiệu Hoa, anh là đồ lưu manh!"

Người đàn ông dùng giọng điệu trầm thấp đáp lời:"Anh nói với vợ anh, làm sao lại coi là lưu manh?"

Triệu Uyển Thanh hầm hừ đẩy anh ra một bên, quay lại đối mặt với đứa con đang ngủ say.

DTV

Hôm nay là ngày đầy tháng, cả nhà họ Lâm cùng với họ hàng người quen đều tới đông đủ.

Dù gọi là tiệc đầy tháng, thực chất chỉ là bày ba bàn, còn chưa thể gọi là tiệc thật sự.

Mẹ Lâm và bác dâu cả Lâm dẫn theo mấy cô gái trong nhà bận rộn chuẩn bị bữa ăn, Lâm Thiệu Hoa đón tiếp khách trong phòng khách, Triệu Uyển Thanh ôm Lâm Khải ở trong phòng nói chuyện với chị em gái trong nhà, Tiểu Lâm thì đứng bên cạnh trông chừng Tiểu Khải.

Cả gia đình nhà họ Triệu tập trung đông đủ, một nhà 5 người đều đến.

Ba Triệu dẫn theo Triệu Đại với Triệu Nhị đang ở nhà chính nói chuyện, mẹ Triệu dẫn theo Tiểu Triệu đến phòng ngủ xem cháu ngoại.

Mẹ Triệu nhìn thấy Màn Thầu đáng yêu trắng tròn, cả trái tim bà đều tan chảy.

"Ớ ờ ơ, cháu ngoại nhỏ của tôi, bà là bà ngoại đây-" Mẹ Triệu giả tiếng trẻ con để chọc cười Tiểu Khải đang mặc áo đỏ.

Màn Thầu quay tròn đôi mắt đen lấp lánh, cái miệng nhỏ hồng hào mở ra, dường như đang trả lời mẹ Triệu.

Cả nhà đều bị dáng dấp đáng yêu này của Lâm Khải làm cho vui vẻ, nói ra những lời dễ nghe giống như không tiền vậy.

Khi mọi người đều đi hết rồi, mẹ Triệu mới lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa một thứ tròn tròn.

Mở ra, đó là một chiếc vòng đeo tay bằng bạc có hình chữ "Thọ"!
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 122: Chương 122



"Thứ này là mẹ cố ý giấu đi, con cất kỹ cho mẹ."Mẹ Triệu cẩn thận dặn dò.

Triệu Uyển Thanh nhận lấy nhìn môt cái rồi vội vàng giấu đi.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu Triệu đang chơi đùa với tiểu Lâm, nhịn không được cảm thán nói: "Tiểu Nhạc thật sự là càng ngày càng đẹp trai, lại đây để chị hai nhìn xem."

Triệu Vĩnh Nhạc chạy vào trong lòng Triệu Uyển Thanh, ngẩng gương mặt tươi cười nhìn Triệu Uyển Thanh.

Tiểu Triệu là một cậu nhóc thích cười, thấy ai cũng cười rất tươi, đi kèm với khuôn mặt điển trai của cậu, thật sự là khiến cho tâm trạng người nhìn trở nên vui vẻ, giống như tắm mình gió xuân!

Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, nếu cậu sinh ra ở hiện đại, nhất định là sẽ ra mắt trong một nhóm nhạc vị thành niên!

Cô lấy mấy khối bánh hoa tươi từ trong ngăn tủ ra cho cậu rồi tống cổ cậu cùng tiểu Lâm ra ngoài chơi.

Bọn họ vừa đi, mặt Triệu Uyển Thanh liền trầm xuống,"Sao chị cả không tới?"

Mẹ Triệu vừa nghe liền thở dài,"Chị của con không thể so với con, con bé đã gả đi nhiều năm mà không sinh được con, cuộc sống rất khổ sở, làm sao có thể thích ra ngoài là ra ngoài..."

"Lần trước không phải đã nói với mẹ là bảo chị cả dẫn anh rể đi bệnh viện kiểm tra sao? Mẹ không nói với chị sao?"Triệu Uyển Thanh nhíu mày.

Đề nghị của cô đã được đưa ra, lần trước mẹ Triệu cũng có vẻ đã tiếp thu, sao chuyện này lại không có kết quả chứ.

Mẹ Triệu thở dài, nói: "Mẹ căn bản là không gặp được chị con! Lần trước con nói chuyện đó với mẹ, mẹ về nhà, ngày hôm sau liền qua thôn Diên Lâm, nhưng Tống gia lừa gạt mẹ, nói thế nào cũng không chịu để mẹ gặp chị cả con..."

"Sao có thể như vậy? Bọn họ đây là đang... nhốt chị cả lại?" Triệu Uyển Thanh cả kinh nói.

"Con nói bừa cái gì vậy! Cái gì mà nhốt lại! Nói lung tung!" Tim mẹ Triệu đập thình thịch.

Lúc này, bữa tiệc bên ngoài cũng bắt đầu, Lâm Thiệu Hoa đi vào gọi Triệu Uyển Thanh ôm đứa bé ra ngoài, cuộc trò chuyện của hai người cũng kết thúc ở đây.

Tiểu Lâm Khải bị ba mẹ bế đi dạo mỗi bàn một vòng, được họ hàng khen, sau đó được bế về phòng ngủ.

Mãi cho đến khi tiệc đầy tháng kết thúc, mẹ Triệu và Triệu Uyển Thanh cũng không tìm được cơ hội nói chuyện phiếm.

Lúc gần đi, Triệu Uyển Thanh mang theo một rổ đồ gọi cha Triệu và mẹ Triệu lại.

"Đây là bản vẽ nôi của em bé, ba xem có thể làm ra hay không, nếu có thể làm thì làm cho con một cái." Cô lấy từ trong giỏ ra một tờ giấy đưa cho cha Triệu.

Đứa nhỏ vẫn ngủ ở trên giường theo bọn họ, Triệu Uyển Thanh cảm thấy chuyện này vừa không an toàn lại vừa bất tiện, lỡ đâu cô ngủ lật người đè lên đứa bé thì phải làm sao?

Vẫn là phải đặt làm một cái nôi dành riêng cho trẻ em để cho Tiểu Lâm Khải một môi trường ngủ thật thoải mái an toàn.

Cha Triệu cũng không nhìn bản vẽ đã đồng ý,"Con yên tâm, việc này cứ để cho cha!"

Nói đến làm gỗ, ông chính là chuyên gia!

Triệu Uyển Thanh lại lấy tiền ra đưa cho cha Triệu, nhưng nói thế nào cha Triệu cũng không chịu nhận.

"Nếu không nhận tiền vậy thì ít nhất cha mẹ hãy mang mấy thứ này về."Cô đẩy giỏ cho mẹ Triệu."

Mẹ Triệu nhìn cái rổ phồng lên kia, hỏi: "Cái gì vậy?"

Một ít miến và ngũ cốc, còn có sữa bột ngọt. Miến thì nấu cùng canh thịt, ngũ cốc vừa có thể pha với nước sôi để uống, cũng có thể dùng để nấu ăn, sữa bột ngọt là cho em trai, em ấy đang tuổi lớn cần uống nhiều sữa."

Triệu Uyển Thanh giải thích một hồi, trực tiếp nhét rổ vào trong lòng mẹ Triệu, sau đó bảo Lâm Thiệu Hoa đóng cửa lại, không cho bọn họ cơ hội từ chối.

DTV

Người nhà họ Triệu bị nhốt ngoài cửa: "..."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 123: Chương 123



Cha Triệu đưa cả nhà trở về nhà, lúc trở lại thôn gặp được người quen hỏi cả nhà đây là đi đâu, cha Triệu cười khanh khách nói đi dự tiệc đầy tháng của cháu ngoại.

Giọng cha Triệu lớn, người nào tới hỏi cũng nói một hồi, cuối cùng mẹ Triệu còn phải kéo ông về nhà, nếu không ông còn định khoe khoang với người trong thôn hơn nửa ngày.

Lúc về nhà, cha Triệu mới lấy bản vẽ ra xem, vừa nhìn lại khiến ông tự hào.

"Thanh nhi nhà chúng ta quả là rất thông minh, bà xem bản vẽ này vẽ ra hình ra dạng, còn có cái giường nhỏ này, cũng chỉ có con bé mới có thể nghĩ ra!"

Triệu mẫu liếc hắn một cái, nói: "Ông ấy à, chính là bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi!"

Bà vừa nói xong, Triệu tiểu đệ liền bưng sữa bột Triệu Uyển Thanh cho đi tới,"Mẹ, thứ chị hai cho này uống ngon lắm!"

Mẹ Triệu ôm lấy con trai nhỏ, cười nói: "Đúng không? Chị hai của con ánh mắt tốt, thứ nó nhìn trúng tuyệt đối là đồ tốt!"

Cha Triệu: "...

Vừa rồi ai mới nói ông là bà Vương bán dưa?

"Thứ gì ngon, cho cha nếm thử một miếng."

Tiểu Triệu ngoan ngoãn đưa cái ly cho cha Triệu, cha Triệu uống một ngụm lớn, cảm thán nói: "Sữa ngọt!"

Mẹ Triệu ngồi ở một bên, nhìn sữa ngọt trong ly, lại nhìn cái giỏ mình xách về, cảm giác quái dị trong lòng lại dâng lên.

DTV

"Ba nó à, ông nói xem con gái nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều đồ tốt như vậy?" Mẹ Triệu hỏi.

Cha Triệu há hốc mồm, nói: "Không phải là bà đưa tiền cho con bé nên nó mới mua sao?"

Mẹ Triệu liếc mắt một cái: "Tôi cho nó tiền khi nào, chỉ có hồi con bé gả đi, tôi mới cho nó năm mươi đồng tiền hồi môn!"

Lần này, cha Triệu cũng thấy không ổn.

Những thứ tốt này đều cần không ít tiền và phiếu, hơn nữa con gái đã đưa cho gia đình ba bốn lần...

Con bé lấy tiền ở đâu ra?

"Không chừng là... Thiệu Hoa đưa cho con bé?"Cha Triệu suy đoán.

"Quên cái ý nghĩ đó đi! Tam phòng của nhà họ Lâm nghèo thế nào ông còn không biết à, con rể mà có tiền thì nó còn cần ông nội Lâm trả giùm học phí chắc?"

Cha Triệu mẹ Triệu lâm vào trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại, khó tránh khỏi nghĩ đến một số chuyện không tốt... ...

Tiệc rượu đầy tháng tổ chức rất thuận lợi, người một nhà cũng mệt mỏi quá sức.

Nhất là những người phụ nữ nấu cơm, buổi trưa thu dọn bàn, mẹ Lâm liền chia thức ăn còn lại làm ba phần, trong đó hai phần mang về nhà cho bác gái Lâm và Bác dâu hai nhà họ Lâm.

"Ôi chao, chúng ta đều là người trong nhà, giúp đỡ là việc nên làm, sao có thể còn vừa ăn vừa lấy!"

Lúc này đồ ăn thừa cơm thừa của tiệc đầy tháng chính là thứ tốt, mặc dù là đồ thừa, nhưng dầu, nước rất đầy đủ, so với canh suông ít nước hằng ngày thì tốt hơn nhiều lắm!

Nếu chủ nhà nguyện ý cho bạn thức ăn thừa cơm thừa, vậy chắc chắn đó là họ hàng có quan hệ rất tốt.

Mẹ Lâm thấy chị dâu cự tuyệt, cũng không cam lòng bỏ bát thức ăn lớn trong tay xuống.

"Là người một nhà không nên khách khí, chị dâu hai, chị dâu cả lấy về đi!"Mẹ Lâm kiên trì.

Bác gái Lâm đành phải cầm, Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng lập tức bưng thức ăn vào trong tay.

Buổi tối, Triệu Uyển Thanh nằm trên giường vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện của chị cả Triệu.

Suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy không thích hợp...

Điều cô không ngờ được là chuyện của Triệu Uyển Nguyệt ngày hôm sau liền bộc phát...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 124: Chương 124



Sáng sớm hôm sau, người nhà Triệu còn chưa đi làm thì đã nghe thấy có người gọi cửa.

Mở cửa ra, thì ra là cô con gái lớn đã kết hôn Triệu Uyển Nguyệt!

Triệu Uyển Nguyệt mang theo một gói đồ, phía sau còn có người nhà họ Tống đi theo.

Tống gia thấy người nhà Triệu đi gia, co rúm lại một chút, đẩy Triệu Uyển Nguyệt một phen rồi nói: " Chúng tôi mang con gái của các người trả về, cô ta với đứa con thứ tư nhà tôi đã ly hôn, về sau hai nhà không cần gặp nhau nữa!"

Nói xong, người này liền nhanh chân chạy đi.

Chỉ còn lại người nhà họ Triệu ngơ ngác đứng ở cửa...

Triệu Uyển Nguyệt gặp được cha mẹ cùng các em trai, cô rốt cuộc nhịn không được mà bụm mặt khóc lên.

DTV

Cha Triệu mẹ Triệu vẫn chưa hoàn hồn sau tin tức kinh hoàng vừa rồi còn, Triệu Nhị đã đỡ Triệu Uyển Nguyệt vào cửa, những người khác lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Cả nhà cùng ngồi xuống nói chuyện, mới biết được đầu đuôi câu chuyện...

Triệu Uyển Nguyệt gả cho lão tứ của Tống gia là Tống Cường Quân, nhưng mãi vẫn chưa có con. Lúc đầu nhà họ Tống đối xử với cô ấy rất tốt, theo thời gian trôi đi, bụng Triệu Uyển Nguyệt ngày qua ngày vẫn không có dấu hiệu gì khiến bà Tống là người đầu tiên gây khó dễ với Triệu Uyển Nguyệt.

Từ đó về sau cuộc sống của Triệu Uyển Nguyệt ở nhà họ Tống ngày càng khổ sở, chồng của cô ấy là Tống Cường Quân ngày càng đánh đập cô ấy nhiều hơn.

Nhà họ Tống cướp đoạt của hồi môn của cô ấy, còn sai cô ấy làm việc nặng, thậm chí còn đánh cô ấy lúc tâm trạng không tốt...

Ban ngày Triệu Uyển Nguyệt phải xuống đồng làm việc nặng, buổi tối trở về còn phải ôm đồm một đống việc nhà cho nhà họ Tống, còn không được ăn ngon. Cả người gầy đến mức hốc mắt đều lõm xuống, trên người chỉ còn hằn lại những vết bầm xanh tím bị bạo hành trong thời gian dài.

Cứ việc bị đối đãi như vậy, Triệu Uyển Nguyệt , một người phụ nữ truyền thống ngu muội chưa bao giời nghĩ đến việc rời khỏi nhà họ Tống, nhưng nhà họ Tống lại đá cô ấy trước.

Buổi sáng hôm nay cô vừa tỉnh, Tống Cường Quân trực tiếp gói ghém một gói đồ rồi nói rằng sẽ đưa cô ra ngoài.

Triệu Uyển Nguyệt cũng không hoài nghi gì, trực tiếp liền đi theo hắn ta, kết quả tới nơi rồi mới biết được là bị ly hôn!

Triệu Uyển Nguyệt bị bắt ly hôn, rồi bị người nhà họ Tống tống về nhà.

"Chó thật! Quả thực khinh người quá đáng!!" Cha Triệu nghe xong, trực tiếp đá văng băng ghế.

Vừa nhấc mắt lên đã thấy Triệu Uyển Nguyệt gạt nước mắt, cha Triệu hận sắt không thành thép chỉ vào cô ấy: "Con cũng thật vô dụng! Hắn đánh con như vậy con còn không biết về nhà mẹ đẻ kêu oan sao?! Bây giời bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà, làm cái mặt già này của ba cũng không biết để chỗ nào!"

Triệu Uyển Nguyệt vừa nghe được càng khóc lớn hơn .

Mẹ Triệu cùng ba anh em vội vàng vây quanh an ủi Triệu Uyển Nguyệt.

Triệu Nhị trợn tròn mắt, kéo cha Triệu đang sắp mất bình tĩnh nói: "Cha , cha đừng mắng chị cả nữa! Hiện tại quan trọng nhất chính là làm như thế nào để kiện đám người nhà họ Tống kia! Chúng ta không thể cứ như vậy mà tha cho bọn họ!"

Cha Triệu nghe con trai vừa nói, bình tĩnh rất nhiều, nhưng nhìn về phía Triệu Uyển Nguyệt thì trong ánh mắt vẫn là ghét bỏ.

Trong số tất cả những người con của ông, đứa con cả Triệu Uyển Nguyệt là đứa ông không thích nhất.

Mặc dù khi còn ở nhà thì Triệu Uyển Nguyệt là người chăm chỉ nhất, nhưng cha Triệu chỉ nghĩ đứa con gái này chính là một đầu gỗ.

Ông thích những đứa trẻ thông minh và lanh lợi như Triệu Uyển Thanh và Triệu Nhị, mặc dù hai đứa con này hơi nhanh nhạy quá mức ...

"Con nói rất đúng! Triệu Đại, con đi kêu đại đội trưởng tới, nhà họ Triệu chúng ta không thể để người ta cưỡi lên đầu ị phân! Chuyện này nhất định phải giải quyết..."

Triệu Đại nghe vậy lập tức liền chạy ra bên ngoài, cha Triệu nghĩ ngợi, chính mình cũng theo đi.

"Chuyện này cha phải đích thân nói với chú họ..." Chú họ của cha Triệu chính là đại đội trưởng thôn Hoàng Thổ Triệu Kim Điền.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 125: Chương 125



Mẹ Triệu nhìn thấy con gái cả mình thê thảm như vậy thì nhịn không được ôm cô khóc một hồi.

Khóc xong, lại đứng dậy nấu cơm cho cô ấy ăn, rõ ràng chỉ là ăn bánh bột ngô bình thường, nhưng Triệu Uyển Nguyệt lại ăn ăn ngấu nghiến, như thể là tám kiếp rồi cô chưa được ăn ngon như vậy...

DTV

Mẹ Triệu thấy một màn như vậy, trong lòng phảng phất như bị hàng ngàn nhát d.a.o nhỏ xuyên vào tim.

Rất nhanh, cha Triệu mang theo thanh niên trai tráng nhà họ Triệu đã trở lại,"Lão nhị, mau ra đây!"

Triệu Nhị nhìn bên ngoài thấy khoảng 20, 30 người nhà họ Triệu, người cầm cuốc, cầm xẻng, thậm chí còn có người cầm liềm...

Một đám ánh mắt sáng ngời, đỉnh đầu bốc hỏa... Thật dọa người!

Triệu Nhị đệ không hề nghĩ ngợi, xoay người vác lên một cái cuốc rồi gia nhập với bọn họ!

Khi cha Triệu nói với đại đội trưởng, đại đội trưởng đã tức giận đến mức chửi rủa vài lần, nhưng dù sao ông cũng là đại đội trưởng, không thể mở đầu khơi mào gây chuyện được, vì vậy ông đã yêu cầu cha Triệu thông báo cho người nhà họ Triệu cùng đi đòi công bằng.

Thôn Hoàng Thổ trước khi giải phóng còn được gọi là thôn Triệu gia, xem tên đoán nghĩa, thôn này chính là người họ Triệu thống trị.

Người họ Triệu bình thường không đoàn kết lắm, nhưng một khi bị người ngoài bắt nạt, họ sẽ lập tức kết thành một nhóm, đồng lòng lên tiếng.

Hôm nay, khi nghe tin con gái họ Triệu kết hôn, không chỉ bị ngược đãi mà còn bị ép ly hôn rồi bị đuổi về nhà, khiến họ cảm thấy như mình bị tát vào mặt vậy.

Mọi người đều cầm lên vũ khí đi theo cha Triệu tới...

Cả nhóm hùng hổ rời khỏi thôn Hoàng Thổ, trước khi đi mẹ Triệu dặn cha Triệu nhớ lấy lại của hồi môn, không thể để nhà họ Tống chiếm chút lời nào của nhà họ được!

Thôn Hoàng Thổ nằm gần thôn Thủy Truân, muốn đi tới thôn Diên Lâm gần núi thì nhất định phải đi qua thôn Thủy Truân.

Khi Triệu Nhị theo bọn họ đi đến thôn Thủy Truân thì cậu đã lén chạy tới cấp báo tin cho Triệu Uyển Thanh .

Lúc này Triệu Uyển Thanh đang ở trong sân ăn cơm, nghe xong lời Triệu Nhị nói...

Mẹ kiếp, nắm đ.ấ.m của cô cứng lại.

Cô cuộc đời này ghét nhất là người đàn ông bạo lực gia đình!

"Nhị đệ, chị cùng em đi!" Cô không thèm ăn cơm, liền đứng dậy đi theo Triệu Nhị.

Triệu Nhị có chút do dự," Chị hai, em chỉ là muốn tới báo tin cho chị, không nói là muốn đưa chị đi cùng... Hơn nữa, chị mới ở cữ xong, vẫn là không nên đi..."

Nếu cha biết cậu đem chị hai đi theo, thế nào cũng phải lột da cậu!

Triệu Uyển Thanh vỗ một cái phía sau lưng cậu,"Dài dòng cái gì, theo chị đi là được!"

Cô quay người lại nhìn mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa đang do dự muốn nói, Triệu Uyển Thanh nói: "Mọi người cũng đừng ngăn con, tuy rằng con mới ra cữ, nhưng thân thể con đã phục hồi rồi."

Nếu không phải để làm mẹ Lâm yên tâm, cả tháng này cô cũng sẽ không ngồi im như này...

Lâm Thiệu Hoa không yên tâm, liền cũng đi theo cô.

Khi ba người bọn họ đến thôn Diên Lâm, người nhà họ Triệu đã đi tới trước, bao vây cửa nhà họ Tống.

"Kêu con rùa đen khốn nạn Tống Cường Quân lăn ra đây! Bây giờ là xã hội hiện đại rồi, ai cho phép mày đánh con gái nhà tao gần c.h.ế.t mới thôi?!" Cha Triệu kêu gào ở cửa.

Sau đó Triệu gia chặn chặt cửa Tống gia, không ra tay cũng không động mồm, chính là chặn lại như vậy.

Đây là lệnh của đội trưởng trước khi đến, có thể hù dọa bọn họ, nhưng không được dễ dàng động thủ.

Nếu họ ra tay, chính là đám đông cầm vũ khí đánh nhau, nên dù họ có lý cũng sẽ trở nên vô lý.

"Giấu nhà ngoại trộm đem người ly hôn! Mày cho rằng con gái nhà họ Triệu chúng tao là rác rưởi sao? Nói vứt liền vứt đi sao?!

"Đừng trốn trong đó làm con rùa rụt cổ nữa! Tao đếm đến ba, nếu mày còn không ra ngoài thì tao sẽ đập nát cái nhà này!"

Cha Triệu tiếp tục quát lớn, phía sau người nhà họ Triệu cũng kêu la.

"Mở cửa!"

"Không mở cửa thì sẽ đập nát nhà nó!"

"Ra ngoài giải thích cho ra lẽ!"

"..."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 126: Chương 126



Triệu Uyển Thanh bị Triệu Nhị với Lâm Thiệu Hoa gần như là kéo đi, ba người bọn họ đến nơi thì đứng bên cạnh cùng quần chúng xung quanh đang hóng hớt.

Cuối cùng, khi cha triệu đếm tới số cuối cùng, cửa nhà rốt cuộc mới chịu hé ra một khoảng nhỏ.

Tống Cường Quân tay chân run rẩy bước ra sân, nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy, trên tay mỗi người còn cầm theo cuốc. liềm đủ cả, anh ta sợ tới mức cứ lùi ra sau co rúm một cục.

Ba Triệu nắm lấy cổ áo của anh ta đè lên trên một cánh cửa,"Thằng khốn nhà cậu, hôm nay cậu không cho tất cả chúng tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt!"

"Nói, vì sao lại ly hôn!" Ba Triệu quát lớn.

Tống Cường Quân bị ba Triệu quát sợ, đâu còn dám mở miệng nói gì.

Ba Triệu lại hét lên một lần nữa, lúc này, phòng trong mới truyền đến một tiếng hét to: "Triệu Uyển Nguyệt chính là một con gà mái không biết đẻ trứng! cháu trai của tôi bỏ cô ta thì làm sao?!"

Một số người dân đang vây xem cũng bắt đầu xì xào to nhỏ: "Đúng vậy, con dâu của nhà họ Tống nhiều năm như vậy rồi vẫn không chịu mang thai, nhà ai cưới con dâu không biết đẻ trứng như vậy mà không muốn ly hôn.

"Chỉ là... chính là..."

"Không thể trách nhà họ Tống không có tình người được, nếu con dâu của tôi cũng không đẻ được, tôi cũng muốn đem nó trả về nhà mẹ đẻ!"...

Chiều hướng thảo luận của đám người vây xem bắt đầu thay đổi, sắc mặt của ba Triệu lập tức liền tái mét.

Tống Cường Quân phảng phất giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, một mực khăng khăng khẳng định là vì Triệu Uyển Nguyệt không đẻ được con nên mới ly hôn...

Triệu Uyển Thanh đứng ở trong đám đông, nghe anh rể cũ nói như thế thì hơi sửng sốt đứng chôn chân mất một lúc.

Giọng nói anh ta tương đối dễ nhận ra được, lúc đó cô nghe qua một lần liền nhớ ra được... Nhưng lại không thể nghĩ rằng, thì ra người kia lại là anh!

Ánh mắt cô tối sầm lại, trong lòng ấp ủ một kế hoạch thật tỉ mỉ...

Mắt thường có thể thấy Tống gia chiếm được thế thượng phong, nhà họ Triệu sắp không lung lay được họ. Lúc này, Triệu Uyển Thanh bước ra từ trong đám người, lập tức đi đến bên cạnh người ba Triệu, nhìn thẳng vào Tống Cường Quân.

"Ai nói chị của tôi không thể sinh con?!"

DTV

Giọng nói của cô to lớn vang dội toàn trường, khắp người tỏa ra khí thế cùng áp bức, nháy mắt khiến cô trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Trước kia tuy rằng Triệu Uyển Thanh không phải tai to mặt lớn gì, nhưng cũng thuộc vào giai cấp tinh anh. Cái loại tri thức và kinh nghiệm từng trải mang cho cô sự tự tin ăn vào trong xương máu, vì thế khi cô đứng trước mặt người khác cũng không dễ dàng bị yếu thế.

"Tống Cường Quân, anh dẫn chị của tôi đi khoa sinh sản của bệnh viện huyện kiểm tra rồi sao?" Triệu Uyển Thanh nhướng mày, cặp lông mày đẹp đẽ kia giống như mang một lưỡi d.a.o sắc nhọn, khiến cho sự tự tin của Tống Cường Quân giảm xuống nhanh chóng.

"Tôi..."

"Tôi biết rồi, anh vốn dĩ là không có đi khám." Tống Cường Quân vừa mới mở miệng muốn biện giải, Triệu Uyển Thanh đã đánh gãy bằng một lời khẳng định.

Vứt con mẹ nó thứ gọi là nam tôn nữ ti đi! Con mẹ thứ gọi là phụ nữ có tội!

Trong lòng Triệu Uyển Thanh mang theo sự phẫn nộ này, bùng nổ...

"Nếu anh không lấy ra được kết quả khám bệnh khoa học chứng minh chị tôi không thể sinh con, vậy thì câm cái miệng thối của anh lại ngay, đừng có hắt cái chậu phân này lên đầu của chị gái tôi!"

"Anh làm một người đàn ông, ở trong nhà đối với một người phụ nữa giơ cẳng chân hạ cẳng tay thì tính cái gì là một anh hùng hảo hán? Lãnh đạo đều đã từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời! "

"trong quá trình xây dựng và giữ sự hưng thịnh của quốc gia không thể tách rời sự cống hiến hết mình của bao nhiêu phụ nữ đồng bào, vậy mà anh ở đây lại công khai sỉ nhục phụ nữ, xúc phạm phân biệt đối sử thậm chí còn có hành vi bạo hành với phụ nữ, anh đây là muốn làm cái gì! anh đây là muốn hạ nửa bầu trời xuống? "

"Hay là nói anh có ý kiến với lời nói của lãnh đạo, không ủng hộ lời lãnh đạo nói? Bây giờ chỉ cần hành vi này của anh, tôi đã có thể kêu công an tới bắt anh đi cải tạo rồi!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 127: Chương 127



Tống Cường Quân mặt trắng không còn giọt máu, chân tay run rẩy sắp không đứng vững.

Lời lãnh đạo nói anh ta nào dám có ý kiến! Anh anh anh...

Triệu Uyển Thanh lại nói: "Có hành vi bạo lực đối với phụ nữ, công khai giữa ban ngày phản đối tinh thần chính nghĩa của vị lãnh đạo tối cao là tội thứ nhất."

"Lấy danh nghĩa chuyện sinh con đẻ cái ra để xúc phạm danh dự, chửi bới, vu khống là tội thứ hai."

"Ngầm chiếm lấy hết tài sản cá nhân của vợ mình, vẫn còn giữ suy nghĩ cổ hủ trong hôn nhân, vi phạm quyền bình đẳng giữa vợ và chồng là tội tội thứ ba

"Chỉ tính một trong ba điểm này, cũng đủ để tôi tống cổ Tống Cường Quân anh phải vào tù! Hôm nay, Tống Cường Quân anh nếu còn không trả lại tất cả của hồi môn của nhà họ Triệu cho lúc trước, không công khai xin lỗi Triệu Thanh Nguyệt, xin lỗi cả nhà tôi, ngay bây giờ, ngay lập tức tôi kêu cảnh sát tới đây xử anh!"

"Trả lại của hồi môn!"

"Xin lỗi nhanh lên!"

Triệu Uyển Thanh vừa dứt lời, người nhà họ Triệu phía sau liền hưởng ứng hô lên.

Bọn họ nghe Triệu Uyển Thanh nói một phen dài xong, vừa rồi còn không đủ tự tin bây giờ lại như được tiêm m.á.u gà! người nhà họ Tống đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là bọn họ làm sai trước, bây giờ còn có gan dám đáp trả lại?!

Người trong thôn tới xem náo nhiệt cũng có nhiều người phụ nữa bị bạo hành, nghe Triệu Uyển Thanh nói xong, đầu giống như được phật gõ lên trán, tự nhiên thông suốt

Cô ấy nói rất đúng!

Dựa vào cái gì phụ nữ phải sống cuộc sống cam bị đám đàn ông bạo lực?!

Lãnh đạo cao nhất cũng đã nói, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời! Bọn họ đều bình đẳng như nhau! Dựa vào cái gì mà phải bị đánh?!

DTV

Một người kêu theo, rồi hai người hô theo...

Dần dần, đám quần chúng vây xem hướng gió cũng đảo hướng về phía người nhà họ Triệu, đi theo bọn họ cùng nhau buộc người nhà họ Tống phải trả của hồi môn, bước ra xin lỗi đàng hoàng.

Người họ Tống thấy ưu thế của mình đã mất, không thể không bước ra ngoài cùng nhau xin lỗi cả nhà họ Triệu, lại chỉ đem đồ mà Triệu Uyển Nguyệt mang theo lúc cưới trả cho nhà họ Triệu, không trả lại tiền hồi môn

"Tiền hồi môn đâu?!" Triệu Uyển Thanh nhìn lướt qua đống đồ vật nằm ngổn ngang đã cũ nát trên mặt đất, lạnh lùng hỏi.

Khuôn mặt bà cụ Tống bị xệ xuống nhăn nheo dài ngoằng như trái dưa chuột, tức giận nói: "Tiền gì mà tiền? Cô còn muốn tiền gì nữa?!"

"Hừ! Chị của tôi gả tới nhà họ Tống của các người mấy năm qua bán sức lao động không lấy công, mỗi ngày đều làm như trâu như bò, mệt đến mức giờ cơ thể chị ấy còn mỗi một bộ khung xương! Tôi không tìm nhà các người đòi thù lao đã là tốt lắm rồi, thế nhưng bây giờ tiền của hồi môn đều muốn nuốt hết vào không chịu nhả ra sao?! Mau lấy ra trả hết cho tôi, không thì ngay bây giờ tôi sẽ kêu cảnh sát đến bắt Tống Cường Quân, bắt tên bạo lực gia đình này đi cho phụ nữ được nhờ!"

Bà Cụ Tống ngay lập tức bị chọc tức gần chết, trừng mắt liếc nhìn mấy đứa con dâu ở phía sau một cái.

Mấy cô con dâu không tình nguyện trở về trong phòng lấy tiền, tiền hồi môn của Triệu Uyển Nguyệt đã sớm bị bà cụ Tống tiêu hết từ lâu, dựa vào cái gì bắt các cô bỏ tiền túi ra?

Các cô trừ bỏ hằng ngày sai khiến Triệu Uyển Nguyệt mấy việc như giặt quần áo hay nấu cơm thì cũng chỉ bắt cô ấy làm vài món quần áo cùng chăn bông thôi mà...

Đến khi các cô mang đủ tiền ra trả, Triệu Uyển Thanh đưa tiền cho ba Triệu đếm thử, xác định là đủ số tiền lúc trước mẹ Triệu đưa.

Tiền đã đòi lại tới tay, đồ vật cũng lấy về tới tay, ngay cả xin lỗi cũng xin lỗi rồi.

Người nhà họ Triệu cảm thấy, mọi chuyện đến đây là kết thúc được rồi.

Nhưng Triệu Uyển Thanh lại không cảm thấy như vậy...

Cô giương mày quét ánh mắt nhìn đám người trong sân, quay đầu nhìn Tống Cường Quân thêm lần nữa, nhếch môi cười, nói: "Tống Cường Quân, anh cho rằng mọi chuyện như vậy là xong rồi sao?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 128: Chương 128



"Không làm chuyện gì trái với lương tâm, không sợ bị quỷ gõ cửa, anh cứ thong thả chờ xem."

Nói xong, Triệu Uyển Thanh vung mạnh ống tay áo nghênh ngang mà rời đi, phía sau, nhóm thanh niên trai tráng của nhà họ Triệu cũng chạy nhanh đuổi kịp, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đuổi kịp bước chân của cô, tựa như binh lính vừa thắng trận trở về.

Trên đường trở về nhà, ba Triệu cởi giày đánh cho Triệu Nhị hai ba phát,"Ai chỉ con, ai kêu con dám kêu chị hai tới?! Chị con vừa mới ở cữ xong! Mới ở cữ xong đó! Con nghe hiểu hay không!"

Triệu Uyển Thanh nhăn mặt kéo ông một phen giải thích,"Ba, con rất khỏe, thật sự không phải chuyện gì to tác, cơ thể con đã sớm khỏe hơn rồi."

Ba Triệu lúc này mới chịu dừng tay, nhìn về phía đứa con gái thứ hai trong mắt tràn đầy vui mừng với tự hào.

Nhà ông dạy ra một đứa con gái rất là tài giỏi hơn người!

Nhìn cái miệng nhỏ của nó vừa rồi gọi cha kia, phải nói thật là nghe quá êm tai!

"Ba, hôm nay ba trở về phải lập tức kêu mẹ mang theo chị cả đi bệnh viện huyện kiểm tra..." Triệu Uyển Thanh đối với ba Triệu dặn dò một hồi.

Ba Triệu mới gật gật đầu.

"Tiểu Triệu, em qua đây, chị có chuyện muốn giao cho em đi làm." Triệu Uyển Thanh vẫy tay gọi Triệu Nhị.

Triệu Nhị đệ che lại đầy đầu bị đánh sưng như bánh bao cười hì hì chạy tới,"Chuyện gì ạ?"

"Em mang theo vài người đi... chị muốn bắt ngay tại hiện trường, hiểu không?" Triệu Uyển Thanh nhỏ giọng nói.

Triệu Nhị vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ,"Chị hai... Này, chuyện này... làm sao mà chị lại biết?"

Triệu Uyển Thanh im lặng.

Triệu Nhị liền không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu, cam đoan nói: "Chị hai, chị yên tâm đi, chuyện này em nhất định sẽ làm thật tốt, chị cứ chờ coi đi!"

Tới thôn Thủy Truân, Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa trở về nhà của mình, người nhà họ Triệu tiếp tục đi về nhà.

Trên đường về không có Triệu Uyển Thanh, rốt cuộc người nhà họ Triệu không nhịn được nữa.

"Em hai họ à, Uyển Thanh nhà em cũng thật là quá lợi hại rồi!"

"Còn không phải sao? Uyển Thanh vừa rồi nói chuyện có trật tự rõ ràng, tôi thiếu chút nữa là nghe không hiểu rồi!"

DTV

"Vẫn là ông thật tinh mắt, gả con gái cho cái người đọc sách, hiện tại nó mở miệng đều có thể nói dẫn chứng trích lời lãnh đạo! Ghê gớm, quá ghê gớm luôn!"

"Các người không hiểu rồi, lời nói vừa nãy chỉ là một phần, chủ yếu là cái khí thế áp đảo kia! Kia gọi là gì gì... à, phong phạm của đại tướng!"...

Họ hàng nhà họ Triệu đem Triệu Uyển Thanh khen đến mức ba hoa chích choè, ba Triệu mặt đầy vui mừng đến mức nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn mấy phần, một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng khiêm tốn.

"Cũng không phải là vậy sao! Uyển Thanh nhà tôi từ nhỏ đã thông minh! Đứa nhỏ này quá thông minh, cũng không có cách gì khác nha!"

Họ hàng nhà họ Triệu: "..."

Chưa từng thấy qua người cha không biết khiêm tốn như vậy.

Ông là đã quên con gái ông lúc chưa lấy chồng có danh tiếng xấu như thế nào sao?

Cũng tốt, công bằng mà nói thì trước kia bọn họ cũng tin những lời đồn đãi bậy bạ đó...

Nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay, bọn họ tất nhiên đã hiểu rõ, những tin đồn bừa bãi đó không đúng sự thật!

Cùng lúc đó có hai người cũng đang trên đường về nhà, người chồng lại đem vợ mình đè ở trên cây trong rừng mà hôn điên cuồng.

"Um... ưm... Ứm..." Triệu Uyển Thanh đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi.

Phải mất một lúc lâu sau, Lâm Thiệu Hoa mới chịu buông tha cho cô.

Giọng của anh khàn khàn, mang theo chút gợi cảm,"Trước kia anh còn không biết, vợ của anh lại có tài ăn nói như vậy."

"Hừ, bây giờ biết cũng không muộn, Lâm Thiệu Hoa, nếu có một ngày anh thực sự làm gì có lỗi với em, em nhất định cũng sẽ đối xử với anh giống như hôm nay, đến lúc đó ô ô..."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 129: Chương 129



Người đàn ông nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ xinh lúc đóng lúc mở của cô, nhưng lời cô nói ra lại không được êm tai như vậy, anh trực tiếp cúi người xuống lấp kín nó...

Trong rừng cây hôn nhau triền miên rất lâu mới chịu dừng lại.

Một trận gió thổi qua, thổi bay đi vệt ửng hồng trên gương mặt của cặp vợ chồng đang ân ái.

Người đàn ông chống nhẹ lên lỗ tai của người trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em, không bao giờ..."

Sau khi về đến nhà, Triệu Uyển Thanh trực tiếp đi vào nhà cho Màn Thầu ăn, còn không quên đem cha của Màn Thầu khóa ở ngoài cửa không cho vào.

Đến buổi tối, khi Màn Thầu đã say giấc ngủ rồi, cha Màn Thầu mới đè lên người mẹ Màn Thầu, hôn xuống một trận nụ hôn dài triền miên.

Làm cho đến cô xin tha mới chịu ngừng.

Thôn Diên Lâm.

Người nhà họ Tống mất hết mặt mũi, lại bị tức đến bệnh, bà cụ Tống tức giận đến mức khi nằm ở trên giường vẫn còn r*n r* hừ hừ.

Bọn họ cho rằng mọi chuyện cứ như vậy là đã kết thúc.

Nhưng bọn họ không biết, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi...

Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh chờ cả một buổi sáng, rốt cuộc đợi đến thời điểm giữa trưa mới chờ được Triệu Đại tới.

Triệu Đại vừa đến thấy Triệu Uyển Thanh liền đem kể hết chuyện buổi sáng cho cô biết.

"Buổi chiều ngày hôm qua mẹ mang theo chị cả đi đến bệnh viện huyện kiểm tra, kết quả là cơ thể chị hai hoàn toàn khỏe mạnh! Mẹ lập tức dựa theo lời của chị nói, kêu bác sĩ làm chứng minh kết quả khám..."

Buổi sáng Hôm nay, người nhà họ Triệu liền mang theo bằng chứng này đi tới thôn Diên Lâm, dán ở cửa lớn của nhà họ Tống. Một loạt tác này, không đến nửa giờ sau, toàn bộ người trong thôn Diên Lâm đều đã biết cơ thể của Triệu Uyển Nguyệt không có vấn đề gì!

Nếu thân thể của nhà gái không bị làm sao, có thể sinh con, vậy nguyên nhân kết hôn nhiều năm vẫn không có đứa con nào...

DTV

Tất nhiên là do Tống Cường Quân không thể sinh!

"Chị hai, chị không thấy đó thôi, sắc mặt của người nhà họ Tống ai cũng nhăn nhúm dài ngoằng như trái dưa leo già, hết xanh rồi lại vàng! Thật sự rất hả giận đó!" Triệu Đại kích động miêu tả lại.

Triệu Uyển Thanh bị sự so sánh của cậu chọc cười, lại hỏi: "Chị cả đâu? Chị cả không bị làm sao chứ?"

Gương mặt đang vui vẻ của Triệu Đại lập tức suy sụp trở lại,"Chị cả biết được bản thân có thể sinh con bình thường, ở nhà khóc lớn một hồi..."

Triệu Uyển Thanh nhíu mày, hỏi: "Chị ấy sẽ không muốn cùng người đàn ông kia gương vỡ lại lành chứ?"

Cô cũng thật sự sợ người một nhà các cô vì chị cả mà ra mặt xử lý mọi chuyện, kết quả chị cả mang một tấm lòng thánh mẫu liền tha thứ cho tên tra nam kia...

Nếu Triệu Uyển Nguyệt là cái dạng đỡ rồi mà còn không chịu đứng dậy như Lưu A Đấu, thì cô từ nay về sau sẽ thật sự không quản chị ấy làm gì, không quan tâm chuyện của chị ấy nữa.

Triệu Đại kỳ quái kêu một tiếng, nói: "Chị hai, sao chị cùng mẹ lại hỏi một câu giống nhau như đúc vậy? Mẹ cũng hỏi chị cả không phải là muốn cùng tên cặn bã kia tái hôn chứ? Nhưng mà chị cứ yên tâm đi, chị cả không có suy nghĩ đó đâu, chị ấy chính là quá khổ sở, lúc trước khi còn ở Tống gia chấp nhận làm trâu làm ngựa còn bị đánh đều là bởi vì chị ấy cho rằng chị ấy không thể sinh con..."

Bởi vì không thể sinh, cho nên trong lòng cảm thấy áy náy, cho nên mặc kệ bị đánh bị sai khiến như thế nào đều nhẫn nhục nhịn đựng.

Hiện tại Triệu Uyển Nguyệt đã biết được chân tướng, lại như thế nào tiếp tục nguyện ý trở về để bị đánh đập?

"Chị cả nghĩ được đến như vậy thì tốt, em trở về cố gắng khuyên nhủ chị cả cho thật tốt, thiên hạ này có hàng trăm hàng triệu người đàn ông, người này không được ta liền đổi người khác!" Triệu Uyển Thanh cất cao giọng nói.
 
Back
Top Bottom