Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 90: Chương 90



Triệu Uyển Thanh nghĩ đến tư liệu vừa rồi hệ thống cung cấp, đến năm 99 loại gỗ sam này đã trở thành nguy cơ tuyệt chủng cấp quốc gia... Cô không thể vì lợi ích cá nhân của mình mà làm loại chuyện này.

Hơn nữa, một cây gỗ sam có thể cao tới 50 mét, cô quả thực không có bản lĩnh lấy được cả một cây.

Triệu Uyển Thanh: 【 Một gốc cây không được, một ít cành lá cùng trái cây thì tôi có thể cung cấp, đương nhiên, đây đều là thành lập trên tiền đề tôi có thể tìm được 】

Hành tinh 123 gửi một biểu cảm thất vọng, sau đó giảm giá xuống còn 4000 điểm tích lũy.

Triệu Uyển Thanh: "..."

Thật đúng là chênh lệch một trời một vực.

Nhưng mà, cô cũng rất thỏa mãn với cái giá 4000 điểm rồi.

Phải biết rằng cô nuôi gà lâu như vậy cũng chỉ mới kiếm được có mấy ngàn điểm tích lũy!

Hai người đàm phán xong, Triệu Uyển Thanh liền ra khỏi không gian, bắt đầu chuẩn bị vào núi.

Ngày hôm sau cô dậy thật sớm, làm một nồi bánh nhân thịt, một nửa cất vào chỗ trống, một nửa để lại cho mẹ Lâm cùng em trai Lâm làm bữa sáng, sau đó cô xách cái túi đã chuẩn bị trước đi ra khỏi cửa.

"Trên đường con chú ý cẩn thận chút" Mẹ Lâm đứng ở cửa dặn dò.

Triệu Uyển Thanh hoàn toàn đồng ý, chậm rãi đi ra khỏi thôn.

Cô nói dối mẹ Lâm rằng mình về thăm nhà mẹ đẻ, mẹ Lâm cũng không hoài nghi một chút nào.

Ra khỏi thôn, Triệu Uyển Thanh chuyển bước chân đi về hướng những ngọn núi xa.

Phía nam huyện Cao Điền đều là núi non, thôn Thủy Truân tuy rằng không nằm ở phía nam, nhưng khoảng cách cũng gần phía nam. Triệu Uyển Thanh đi qua một cái thôn, sau đó liền đến chân núi.

Núi lúc này khác so với núi thời hiện đại rất nhiều, bây giờ leo núi phải tự mình bò lên, không giống ở núi ở hiện đại sẽ đi lên bằng cáp treo hoặc có sẵn những bậc đá nhân tạo do con người xây dựng.

Đi thêm được mười lăm phút nữa, Triệu Uyển Thanh tìm một chỗ có bóng cây, ngồi ăn một cái bánh nhân thịt, uống thêm một bình sữa bò, cô nghỉ ngơi một lát xong lại tiếp tục hướng đi vào trong núi.

Khi cô bắt đầu vào trong núi, hệ thống liền rà quét, lúc này hệ thống rốt cuộc mới lên tiếng.

【 Khoảng 50 mét về phía Tây Bắc, có một cây gỗ sam hư hư thực thực nghi là linh sam Tần Lĩnh 】

Hư hư thực thực? Không thể chính xác hơn sao?

Triệu Uyển Thanh ngoan ngoãn dựa theo phương hướng chỉ dẫn của hệ thống rồi sau đó tìm được cây gỗ sam kia, cô ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại không thấy ngọn của cây.

DTV

Cô so sánh các hình ảnh cùng tư liệu mà hành tinh 123 cung cấp thì vô cùng tin tưởng đây là linh sam Tần Lĩnh .

Sau khi cẩn thận góp nhặt mấy cái cành lá, nhặt vài trái cây rơi xuống trên mặt đất, Triệu Uyển Thanh liền rời đi.

Chờ không kịp trở về, cô ấy đã gửi món đồ đó cho hành tinh 123, bên đó một lúc đã nhanh chóng phản hồi nhiệt tình cho cô.

Nhìn vào 4000 điểm tích lũy trong tài khoản, Triệu Uyển Thanh gần như nhảy dựng lên sung sướng.

Xuống núi thuận lợi, nhưng cô là phụ nữ đang mang thai nên đi rất chậm. Khi gần đến chân núi, Triệu Uyển Thanh lại tìm chỗ râm mát rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, thanh âm dần dần hướng bên này đi tới gần.

"Anh, cái đồ ma quỷ..."

Là giọng nói của một nam một nữ ...

Triệu Uyển Thanh có dự cảm không ổn, cô nhìn xung quanh rồi trốn vào lùm cỏ dại.

Đôi nam nữ bên ngoài lôi lôi kéo kéo đi tới chỗ cỏ trống nơi Triệu Uyển Thanh vừa rồi ngồi nghỉ ngơi, hai người nói chuyện càng thêm làm càn, hành động cũng vội vàng hơn...

Triệu Uyển Thanh tránh ở trong bụi cỏ một chút cũng không dám di chuyển.

Hai người kia tới nơi này là để yêu đương vụng trộm! Nếu để cho bọn họ phát hiện, cô tuyệt sẽ không có kết cục tốt...

Nửa giờ sau, khi hai chân cô tê dại vì ngồi xổm, hai người bên ngoài cuối cùng cũng kết thúc.

Bọn họ vừa đi, Triệu Uyển Thanh liền đi xuống núi.

Về đến nhà, cô mới bất giác phát hiện ra rằng mặt mình đỏ bừng bất thường...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 91: Chương 91



Sau khi xem xong một màn phát sóng trực tiếp tình cảm mãnh liệt của đôi trai gái ấy, cô tự dưng nhớ đến một người đàn ông ?

Vẻ ngoài tuấn lãng cùng dáng người cao lớn của Lâm Thiệu Hoa đột nhiên hiện lên trong đầu cô...

Triệu Uyển Thanh vội vàng quơ quơ đầu, đem Lâm Thiệu Hoa vứt ra khỏi tâm trí.

Cô mới không phải là nhớ người đàn ông đó đâu!

DTV

Buổi tối Đổng Hiểu Hà tới, hai người theo thường lệ cùng nhau học bài trước, sau đó học xong thì lại bắt đầu cùng ăn khuya.

Hôm nay Triệu Uyển Thanh làm mì sợi chua, mì sợi là mì hảo hạng được cất giữ trong không gian, khi lấy ra khỏi chảo cho thêm vài giọt dầu mè, quả thực hương thơm có thể bay xa đến hai dặm đường!

Đổng Hiểu Hà do dự hỏi,"Uyển Thanh, cô sẵn sàng cho tôi ăn món tốt như vậy sao?"

Đây là mì trắng đó!

Cô ấy cảm thấy rằng điều kiện của gia đình mình khá tốt, nhưng cô ấy còn hiếm khi được ăn mì trắng.

Triệu Uyển Thanh thế mà lại bỏ đồ tốt như vậy ra cho cô ấy ăn...

Cô ấy cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, nhưng nhìn vào ánh mắt cô ấy liền lập tức hiểu ra, vươn đũa gắp một nửa mì trong bát của Đổng Tiểu Hà, rồi mới đưa phần còn lại cho cô ấy: "Đương nhiên là không nỡ." Cô cho rằng nhà tôi là công xưởng làm mì sao?"

Tuy mì chỉ còn lại một ít, nhưng ngược lại bây giờ Đồng Tiểu Hà có thể dễ dàng chấp nhận điều này hơn, cô ấy vui vẻ bưng bát mì bắt đầu ăn.

Sau khi ăn mì xong, Đổng Hiểu Hà nói về việc gia đình.

Buổi hẹn hò xem mắt kia bị thất bại, dì ba của cô ấy thật sự tới cửa làm náo loạn một hồi, nói nhà bọn họ không biết tốt xấu, có cuộc hôn nhân tốt như vậy mà còn không biết bám vào, còn ngại này ngại kia. Nhưng mặc cho dì ba nói gì thì ba Đổng mẹ Đổng cũng không nói lại, dì ba tức đến mức không thèm uống hụng nước mà chạy luôn về huyện.

Trong lòng Đổng Hiểu Hà khoan khoái, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thời gian trôi qua, những con gà con trong không gian lại trưởng thành và đã được Triệu Uyển Thanh đã thu tất cả chúng lại.

Nghĩ đến mệnh lệnh trước lúc rời đi của Lâm Thiệu Hoa, môi cô run lên, rốt cuộc vẫn là chờ anh đi bán cùng.

Vào ngày Lâm Thiệu Hoa trở về, Triệu Uyển Thanh đã đến huyện trước với cái sọt trên lưng, rồi đợi anh ở cổng trường cấp ba công xã như anh đã nói.

Một lúc sau, Lâm Thiếu Hoa mang cặp sách đi ra, nhìn hai cái sọt dưới chân,"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Ừm, em rất cẩn thận, một lần đi không bán nhiều như vậy"

Lâm Thiệu Hoa xách lên hai cái sọt, đi theo Triệu Uyển Thanh tìm một chỗ không người, hai vợ chồng bắt đầu dịch dung.

Triệu Uyển Thanh móc ra một cái túi nhỏ, bên trong có công cụ hóa trang đầy đủ mọi thứ, đầu tiên cô dùng phấn nền dạng lỏng sẫm màu để vẽ một khuôn mặt to đen, khi quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông bên cạnh.

Tự nhiên cô lại cảm thấy buồn cười.

Đây là lần đầu tiên một người đàn ông thẳng nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm sao?

"Tự mình làm hay để em giúp anh?" Cô cười giơ mu bàn tay lên, trên mặt còn dư lại một đống kem nền màu đen.

Da của Lâm Thiệu Hoa cũng trắng nên cũng cần phải bôi đen.

Lâm Thiệu Hoa nhìn nụ cười ác ý trên mặt cô, trong lòng yếu ớt thở dài, nói: "Em vẽ lên giúp anh." Vừa nói, anh vừa cúi mặt xuống gần tầm mắt cô, gương mặt tuấn tú kia đột nhiên áp sát khiến Triệu Uyển Thanh giật mình. Trái tim cô không khỏi run lên, hô hấp đều trở lên dồn dập.

"Vậy em vẽ nha." Cô cố hết sức trấn tĩnh bắt đầu trang điểm cho anh.

Chẳng mấy chốc, một nông dân có màu da lúa mì khác đã ra đời.

Triệu Uyển Thanh lấy tro dưới đáy nồi rồi bôi lên chỗ mắt cho cả hai, sau đó cô tự mình đội chiếc khăn trùm đầu màu xám rồi quay lại đưa cho Lâm Thiệu Hoa một bộ quần áo và mũ mà cô đã chuẩn bị sẵn.

"Em làm bộ quần áo mới này cho anh, anh chỉ có thể mặc ở chợ đen, ra ngoài chợ đen không thể mặc."

Thời đại này lại không có camera, nhận dạng người khác đều chủ yếu là dựa vào thân hình, bộ dạng cùng trang phục.

Không có cách nào để thay đổi hình dạng cơ thể, cũng không cần phải làm như vậy. Họ chỉ có thể cải trang ngoại hình và trang phục, khi họ thay đổi ngoại hình và trang phục lúc rời khỏi chợ đen thì rất khó bị nhận ra.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 92: Chương 92



Lâm Thiệu Hoa sờ sờ đường may không đều của bộ quần áo, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Uyển Thanh tưởng rằng anh không thích, mặt đỏ nói: " Thật ra em làm cũng không khéo bằng mẹ làm, nếu anh không thích thì cũng không cần mặc!"

"Không có không thích" anh nhìn cô , ánh mắt thẳng thắn nói: "Uyển Thanh, đây là bộ đồ đầu tiên em làm cho anh".

Triệu Uyển Thanh làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ thúc giục nói: "Thay nhanh lên, còn phải đi mua đồ nữa".

Khi hai người đi ra ngõ nhỏ thì bộ dáng cũng khác rồi.

Triệu Uyển Thanh trực tiếp mang theo Lâm Thiệu Hoa tới khu dân cư, trên đường nói với anh: "Gần đây tình hình có chút căng thẳng, em chỉ làm ăn được với một số khách hàng cũ, chắc phải chờ qua giai đoạn này em mới đi chợ đen.

Lâm Thiệu Hoa chỉ nghĩ rằng con đường nhập hàng của cô đang gặp khó khăn, liền nói: " Em nên cẩn thận một chút."

Hai người tới khu dân cư, gõ cửa nhà bà Trần trước.

Trần lão thái mở cửa, nhìn thấy Triệu Uyển Thanh quen thuộc sau đó nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ngay phía sau cô, cẩn thận hỏi: "Đây là?"

Triệu Uyển Thanh: "Bạn của cháu, đi theo cháu tới đưa gà."

Bà Trần nói xã giao vài câu, hai bên thanh toán tiền liền tạm biệt.

Số gà còn lại được bán cho những nhà khác, tất cả đều nhanh chóng được giao dịch rồi sau đó rời đi.

Lần này bán hàng cũng chỉ tốn tầm hơn mười phút.

Hai người đến nơi vắng người rồi cởi bỏ quần áo bên ngoài, sau đó tháo khăn trùm đầu rồi bắt đầu đếm tiền. Mặc dù hiện tại mỗi lần Triệu Uyển Thanh chỉ bán năm con gà, nhưng số tiền kiếm được cũng không ít, đôi khi còn nhận được một ít phiếu.

Sau khi trải qua khoảng thời gian ở nhà lần trước, lần này về nhà, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng đã thân mật hơn nhiều.

Chỉ cần là Lâm Thiệu Hoa về nhà thì buổi tối Đổng Hiểu Hà sẽ không tới tìm Triệu Uyển Thanh học tập.

Không có Đổng Hiểu Hà, Triệu Uyển Thanh chỉ có thể kéo Lâm Thiệu Hoa làm bạn học thời vụ. Cả hai ngồi trước bàn, soi đuốc cùng học đến khuya, học xong thì ăn một bữa ăn nhẹ, rồi rửa mặt đi ngủ.

Bây giờ đã hoàn toàn vào xuân, đêm chỉ cần đắp một tấm chăn mỏng. Kể từ lần trước Lâm Thiệu Hoa giấu chăn của Triệu Uyển Thanh đi thì Triệu Uyển Thanh không còn thấy chiếc chăn của mình nữa.

Người cũng đã hôn rồi, trong bụng còn mang thai đứa con của anh, nằm cùng một tấm chăn cũng không còn khó chấp nhận nữa.

Đêm nay, Triệu Uyển Thanh lại được Lâm Thiệu Hoa ôm vào trong lòng, bàn tay ấm của anh đặt trên bụng của cô.

Vừa mới bị hôn quá nồng nhiệt, lúc này cô đang ghé sát vào đầu vai anh th* d*c.

Thực ra, trong thời gian mang thai cũng không phải là không thể... nhưng tạm thời Triệu Uyển Thanh không có ý định làm việc đó với anh.

Hai người họ trông như vợ chồng, nhưng đối với người mới đến đây vài tháng như cô, họ chỉ tính là mới bắt đầu hẹn hò mà thôi.

Hẹn hò thêm vài tháng nữa, rồi sau đó... cho anh ăn thịt thịt...

Tâm trí cô tỉnh táo trở lại, cô hỏi: "Chăn của em đâu?"

Cô vẫn luôn tò mò, chăn của cô đã bị giấu ở đâu, đến bây giờ đã lâu rồi mà cô vẫn chưa tìm thấy.

Cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải anh cũng có không gian riêng không?

Người đàn ông trên đỉnh đầu nhắm mắt không nói gì.

Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên.

Hừ.

DTV

Tới lúc cô gần như vào giấc ngủ thì loáng thoáng nghe thấy anh đáp nhẹ một câu,"Ở chỗ mẹ..."

Ngày hôm sau, cuối cùng Triệu Uyển Thanh đã tìm thấy chiếc chăn của mình trong tủ của mẹ Lâm.

Mẹ Lâm cười ngượng nghịu nói: "Hà hà, hôm đấy Thiệu Hoa nói để chăn ở đây, mẹ..."

Lúc đó bà nhìn thấy chiếc chăn còn có gì mà không hiểu?

Liền lấy nó cất vào tủ rồi khoá lại luôn!

Vợ chồng làm sao có thể chia giường ngủ? Chia chăn cũng không được!

Phân chia càng lâu chắc chắn sẽ gặp vấn đề lớn!

Triệu Uyển Thanh nhìn đồng lõa mẹ Lâm, cố nuốt xuống cơn tức giận này.

Gián điệp ngay dưới mí mắt cô thế này! Đúng là cô quá sơ suất rồi!
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 93: Chương 93



Thời tiết ngày càng nóng, sắc vàng của cánh đồng phảng phấp như ngôi sao lửa rơi trên đồng cỏ, từ từ làm cho cả cánh đồng được phủ lên màu vàng kim rực rỡ.

Gió thổi qua, cánh đồng vàng tựa như sóng biển vỗ mạnh, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.

DTV

Thu hoạch cây trồng vụ hè, sắp tới rồi.

Cây trồng vụ hè ở phương Bắc chủ yếu được thu hoạch trước mùa thu hoạch vụ thu và sau khi gieo trồng lúa mạch, điều tối quan trọng trong thời điểm thu hoạch lương thực chính là thời tiết.

Mỗi đội sản xuất đều trở nên bận rộn, thôn Thủy Truân cũng không ngoại lệ.

Đại đội trưởng Đổng Phong Niên đã triệu tập tất cả mọi người trong thôn đến để tổ chức một cuộc họp tuyên truyền và triển khai thu hoạch cây trồng vụ hè, ngay cả Uyển Thanh - một phụ nữ đang mang thai cũng phải đến nghe.

Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang ngồi dưới bóng cây, nhìn trên bục được dựng tạm thời cách đó không xa, Đại đội trưởng đang trình diễn một bài diễn thuyết cực kì nhiệt huyết, nước bọt văng khắp nơi.

"Thu hoạch cây vụ hè, chính là phải tranh thủ làm lúc buổi tối, phải dậy sớm, chạy theo ánh trăng!"

"Việc của nhà nước dẫu nhỏ cũng là việc lớn, việc của cá nhân, dẫu lớn cũng là việc nhỏ!"...

Thanh niên của các gia đình đứng dưới bục, bị ánh mặt trời chói chang chiếu cho mặt đỏ rần lại không ai dám có một câu than phiền.

Mỗi năm vào mùa thu hoạch cây trồng vụ hè đều có những cuộc tổng động viên như thế này nên mọi người đã quen rồi.

Hơn nữa, mùa thu hoạch này liên quan trực tiếp đến miếng ăn của từng người bọn họ cho nên không được lơ là chút nào.

Cuối cùng, Đại đội trưởng đã hoàn thành kịch bản diễn thuyết của mình, bắt đầu triển khai nhiệm vụ thu hoạch cây trồng hè.

Trong thôn, một số người già có kinh nghiệm từ những năm đói kém đã được sắp xếp để quan sát thiên văn, tìm ra những ngày nắng to để thu hoạch, phơi và tuốt hạt lúa mạch. Đây là công việc nhẹ nhàng nhất nhưng lại đòi hỏi kỹ thuật cao nhất.

Còn việc khó nhọc nhất tự nhiên là cắt lúa mạch, phơi lúa mạch những ngày tiếp theo đó.

Mẹ Lâm được giao nhiệm vụ phơi lúa mạch, công việc không quá vất vả, nhưng đi đôi với đó công điểm thu được cũng không nhiều. Trai tráng trong gia đình nhà họ Lâm đều đi cắt lúa mạch, thậm chí bác dâu cả Lâm cũng phải tham gia.

Bác dâu hai Lâm thấy mẹ Lâm năm nay không phải đi cắt lúa mạch thì trong lòng rất nghẹn khuất, cũng được làm công việc phơi lúa mạch.

Khi trở về nhà, bác dâu cả Lâm kể lại cho bà nội Lâm nghe về nội dung công việc mà gia đình họ đã nhận được, bà nội Lâm lập tức liền nhăn mày.

"Vợ lão nhị, cái đồ lười biếng kia, sao cô ta lại không muốn đi cắt lúa mạch?" Bà nội Lâm hỏi.

Bác dâu cả Lâm không phải người nhiều chuyện, mặc dù trong lòng biết câu trả lời, nhưng ngoài miệng lại hàm hồ đáp qua loa: "Em dâu cũng muốn nghỉ ngơi một chút... nhà thím ấy còn có em trai với Thiệu Bách là đàn ông sức dài vai rộng nữa."

Bà nội Lâm nghe vậy rất không hài lòng, nói thẳng: "Đi tới cách vách gọi cô ta qua đây."

Đừng nghĩ rằng đã chia nhà là có thể thoát khỏi kiểm soát của bà!

Cô con dâu này càng ngày càng làm bậy, hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn người con dâu này một trận mới được!

Bà nội Lâm dứt khoát quyết định, không ai có thể thuyết phục bà, bác dâu cả Lâm không còn cách nào khác đành phải đi tới cách vách gọi bác dâu hai Lâm qua.

"Chị dâu, mẹ gọi em làm gì vậy..."

Trên đường, bác dâu hai Lâm cứ như con chim cánh cụt, cúi đầu ủ rũ mà thăm dò bác dâu cả Lâm.

Bác dâu cả Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em nói sao em lúc nào cũng phải so bì với em dâu ba? Nhà em ấy ít người lại ăn ít, còn có con dâu giàu có, thím ấy làm việc ít một chút thì có làm sao? Nhà mình nhiều người ăn, Thiệu Bách năm sau còn tính đường làm mai, nếu em lười biếng thì chẳng phải là tự hại nhà mình sao?!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 94: Chương 94



Bác dâu hai Lâm không nói gì, bà ta hiểu lí lẽ này, nhưng nếu bảo bà ta cứ thế mà làm việc thì bà ta lại không nuốt trôi cục tức này.

Bà nội Lâm thấy con dâu hai tới, đầu tiên là để bác dâu hai Lâm đứng trong sân 15phút rồi mới cho vào.

Ông nội Lâm lúc này đã đi ra ngoài tản bộ, những người khác cũng nhanh trí lảng đi làm chuyện khác, nhường lại căn phòng để bà nội Lâm tự do phát huy.

Ban đầu, bà nội Lâm phê bình bác dâu hai Lâm thậm tệ một trận, nói bà ấy lười làm còn tham lam, mấy chục năm qua cũng không thay đổi.

Bác dâu hai Lâm bị chửi nặng lời, không kìm lòng được, đáp lại: "Tại sao mẹ không nói về nhà em dâu ba?"

"Hừ" – Bà nội Lâm chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta.

Bác dâu hai Lâm thấy vậy liền bắt đầu run lên.

Bà nội Lâm đã đợi câu nói này từ lâu!

"Muốn so sánh với vợ lão tam à? Nhà nó sinh hai đứa cháu trai cho gia đình chúng ta, sao cô không so sánh? Con trai nó sắp trở về làm kế toán cho tiểu đội, sao cô không so sánh? Nó có con dâu giàu có, sao cô không so sánh?!"

"Nếu đã không có số ăn sung mặc sướng thì phải cố gắng làm việc! Về sau để tôi thấy cô lười biếng lần nữa, đừng trách tôi sẽ không thương xót!"

Bà nội Lâm bùm bùm chửi một trận khiến tâm trạng vô cùng sảng khoái, khoát tay đuổi bác dâu hai Lâm ra ngoài, không làm phiền tầm mắt của mình nữa.

Bác dâu hai nhà họ Lâm tức giận trở về nhà, ngay cả bữa trưa cũng không muốn ăn, nhưng tới buổi chiều lại ngoan ngoãn đi đến nhà Đội trưởng xin đổi việc.

(
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 95: Chương 95



Lâm Thiệu Hoa bưng bát, không nói gì. Tiểu Lâm ngẩng đầu hỏi: "Mẹ đang nói chuyện khi nào? Sao con không nhớ gì cả?"

Mẹ Lâm chọc cậu xấu hổ,"Lúc đó ấy à, con còn đang 'dấm đài' trên giường đó!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm đỏ lên, nhưng cứng miệng không chịu thừa nhận: "Con không có! Con không có 'dấm đài' mà!"

"Ha ha ha ha"

Cả nhà đều bị dáng vẻ của Tiểu Lâm chọc cười.

Cả nhà ăn xong bữa cơm ngon, mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa liền phải vào làm việc để thay cho người khác ra ăn cơm, còn Tiểu Lâm thì theo Triệu Uyển Thanh về nhà nghỉ trưa.

Trên đội không có yêu cầu nghiêm ngặt đối với trẻ con, giữa trưa vẫn cho nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục đi nhặt hạt lúa mạch.

Buổi chiều sau khi đã nghỉ trưa, Triệu Uyển Thanh lén mang ra một hũ kem chống nắng rồi thoa lên mặt cho Tiểu Lâm.

"Chị dâu đây là gì vậy? Thơm quá!" Tiểu Lâm nhìn một cục trắng như sữa, tưởng là món ăn ngon.

"Là để thoa lên mặt" Triệu Uyển Thanh giải thích.

Cô còn dặn dò: "Không ăn được, ăn vào sẽ trúng độc!"

Nghe vậy khuôn mặt Tiểu Lâm tái mét, ngay lập tức vứt bỏ ý đồ nhỏ xíu vừa xuất hiện trong đầu.

Sau khi thoa kem chống nắng và đội nón cỏ cho cậu, Triệu Uyển Thanh đưa cậu một cái ấm nước quân dụng.

Ấm nước này là của gia đình nhà họ Lâm, một lần cô tình cờ phát hiện ra, thấy nó khá tiện lợi nên thỉnh thoảng cô cũng dùng để đựng nước gì đó...

Trong ấm là nước chè đậu xanh, ít đậu, chủ yếu là nước để giải khát để giải nhiệt.

DTV

Nhìn Tiểu Lâm cầm ấm nước, mang theo cả rổ nhỏ ra đồng, Triệu Uyển Thanh lặng lẽ đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa chiều.

Khi Tiểu Lâm đến đồng, cậu chạy lại ngay bên cạnh anh trai,"Anh trai, uống nước chè đậu xanh!"

Lâm Nhị tay cầm liềm đứng bên cạnh thấy vậy thì trêu,"Em tư, anh hai cũng thấy mệt muốn chết, cũng muốn uống nước chè đậu xanh!"

Lâm Tam cũng nói,"Anh ba cũng muốn uống nữa!"

Tiểu Lâm lập tức ngơ ngác, tay cầm ấm nước run lên.

Lúc này, Lâm Tứ muội và Lâm Ngũ muội cũng mang nước đến, mỗi người đều đưa ấm nước cho em trai mình, khiến Lâm Nhị và Lâm Tam trợn tròn mắt.

Lâm Nhị, Lâm Tam:... Hố em trai rồi.

Lâm Thiệu Hoa thản nhiên cho Lâm Nhị và Lâm Tam một cái liếc mắt, hai người lập tức trở nên nghiêm chỉnh, thành thật uống nước.

Nước chè đậu xanh ngọt ngào lấp đầy khoang miệng, Lâm Thiệu Hoa nhớ đến người phụ nữ ở nhà đã vất vả nấu cơm cho anh, trong lòng như ăn mật, hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng dần lan tỏa...

Cơm chiều tối có món chính là mì thịt kho, đậu đũa kho thịt, sợi mì được làm từ bột mì trắng. Trong bát của mỗi người còn có một quả trứng chiên thơm phức.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, mọi người đều phải cố gắng ăn xong bữa cơm để lấy lại sức lực.

Thấy họ mệt đến như vậy, Triệu Uyển Thanh tiện tay mang mấy cái bát ra rửa luôn, không để Lâm Thiệu Hoa phải làm.

Ở đây không có điều kiện để tắm rửa hàng ngày, dù là mùa hè nóng bức, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng nước lau qua người mà thôi.

Triệu Uyển Thanh đã ở đây vài tháng rồi, từ từ bắt đầu quen thuộc với phong tục địa phương, nhưng dù có không tắm cũng nhất định phải lau người.

Lâm Thiệu Hoa lau trước, Triệu Uyển Thanh chờ cho đến khi anh lau xong cô mới vào.

Khi Lâm Thiệu Hoa mang vào một chậu nước cho cô, Triệu Uyển Thanh thấy anh đứng yên như thể không có ý định đi ra ngoài.

Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt: "Anh không ra ngoài à?"

Cô nắm chặt cái khăn tắm, đôi mắt to chăm chú nhìn chằm chằm, trong vẻ nghiêm túc vẫn còn hiện lên một chút đáng yêu.

Lâm Thiệu Hoa nhìn vào đôi mắt cô, sau đó quay người đi ra ngoài.

Khi cô lên giường, Triệu Uyển Thanh cố ý tránh xa Lâm Thiệu Hoa một chút.

Cô vẫn nhớ rõ anh vừa nãy còn muốn trộm nhìn mình tắm đó!

Chỉ mới nằm xuống vài phút, từ xa Lâm Thiệu Hoa tự mình nhích người lại gần, ban đầu chỉ nhích một chút, Triệu Uyển Thanh nhận ra, cũng nhích vào trong.

Nhưng cô ngủ ở trong, nhích một chút đến phía trong cùng thì tiếp giáp với tường, cuối cùng không còn chỗ để nhích nữa, chỉ có thể bị Lâm Thiệu Hoa ép vào tường.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 96: Chương 96



Người đàn ông ôm lấy cô, môi v**t v* trên mái tóc của cô, mệt mỏi nói: "Ngủ đi..."

Giọng nói của anh vốn trầm thấp quyến rũ, lúc này nghe vào lại có chút hữu khí vô lực.

Triệu Uyển Thanh nghĩ đến trong ngày anh đã làm nhiều việc như vậy, lập tức cảm thấy mềm lòng...

Thôi quên đi, tha thứ cho anh lần này.

Lúa được thu hoạch và phơi khô mất mấy ngày, mỗi ngày Triệu Uyển Thanh đều biến tấu món ngon nhưng vẫn phải đủ dinh dưỡng để hai người lao động chính trong nhà không bị kiệt sức.

So với đó, trong thôn có nhiều gia đình không giàu có, đã có người ăn không đủ no hoặc do cơ thể yếu mà xỉu ngay ở ruộng.

Hôm nay đi gửi cơm trưa, Triệu Uyển Thanh tới phía khác tìm Đổng Hiểu Phương, nhét cho cô hai cái bánh bao trắng.

"Đừng để mình bị kiệt sức, sau này chị vẫn muốn nhờ em giặt quần áo cho chị." Cô ép Đổng Hiểu Phương nhận, không được từ chối.

Đổng Hiểu Phương rưng rưng mà nhận lấy hai cái bánh bao trắng.

Nhà cô bé chỉ có cô bé và em trai, cả hai không phải là lao động trai tráng, nhưng vì muốn kiếm công điểm, họ không thể không ra ngoài làm việc.

Cô bé ban đầu tự nguyện xin việc gặt lúa từ Đại đội trưởng, nhưng dù sao thì Đổng Phong Niên vẫn là họ hàng xa của cô bé, trong lòng ông cũng cảm thấy thương chị em họ, vì thế chỉ sắp xếp cho cô bé phơi lúa, còn Đổng Hiểu Binh thì lượm hạt lúa.

Đổng Hiểu Phương không cam lòng, phơi lúa thì làm sao mà có điểm công cao hơn gặt lúa được? Cô bé còn muốn lý luận, nhưng lại bị Đại đội trưởng quở trách.

"Muốn liều mạng làm việc cũng phải xem cháu có sống nổi không! Nếu cháu kiệt sức c.h.ế.t trên đồng, em trai cháu phải làm sao?"

Đổng Hiểu Phương không còn lựa chọn nào khác, chỉ có nghe theo sắp xếp của Đại đội trưởng.

Nhưng chỉ riêng công việc phơi lúa thôi mà cũng đã khiến cô bé gần như mất nửa cái mạng rồi. Hơn nữa, gia đình cô bé thật sự không có gì để ăn, sức khỏe cô bé càng ngày càng không thể chịu nổi.

Mà lúc này, Triệu Uyển Thanh lại mang đến hai cái bánh bao trắng... chiếc bánh bao trắng tinh như tuyết.

Đổng Hiểu Phương ăn bánh mà suýt nữa thì bật khóc.

Ăn cơm ở ruộng vài ngày, bây giờ mỗi gia đình khi ăn cơm đều tự giác hướng mắt về phía nhà của ba người tam phòng nhà họ Lâm.

Lý do thì quá đơn giản... Đồ ăn nhà họ rất thơm!

Rõ ràng là trong thời gian này gia đình nào cũng ăn thịt khô, thịt kho tàu, nhưng mà tại sao thịt trong nhà họ lại thơm đến như vậy?!

Aiz, vẫn là vấn đề từ người vợ!

Gia đình đó có một người vợ làm đồ ăn ngon quá...

Dù mọi người không được ăn cơm nhà họ Lâm nhưng cũng không ngại mượn mùi thơm từ cơm nhà Lâm để ăn cơm nhà mình.

Cảm giác... giống như món ăn của mình cũng ngon như vậy!

Triệu Uyển Thanh không biết là người trong thôn nghĩ như thế nào, cô chỉ cảm thấy gần đây khi đem cơm ra ngoài đồng thì mọi người thường nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác hơi kỳ quái...

Khi cả cánh đồng lúa mạch đã được gặt hái xong thì cả thôn ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

DTV

Nhưng chính vì sự buông lỏng thoải mái này, khiến cho đại đội của họ suýt chút nữa đã gặp phải đại họa...

Đêm khuya tĩnh lặng, lúc Lâm Thiệu Hoa đang ôm chặt Triệu Uyển Thanh bỗng từ xa vang lên tiếng kêu lớn.

"Có người trộm lúa mạch! Có người trộm lúa mạch!!"

Tiếng hô rầm trời ngay lập tức đánh thức mọi thôn dân.

Trộm lúa mạch?!

Điều này không thể chấp nhận được!

Đây là muốn lấy mạng của mọi người!

Trong chưa đầy một phút, mọi nhà trong thôn đã thắp đèn dầu, mọi người khoác áo và cầm cái cuốc chạy ra ngoài.

Nhà tam phòng nhà họ Lâm, Lâm Thiệu Hoa cũng cầm cuốc ra ngoài, trước khi đi, anh dặn dò mẹ Lâm và Triệu Uyển Thanh dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, chờ đến khi tình hình bên ngoài ổn định thì mới được ra.

Anh vừa đi thì mẹ Lâm đã ngay lập tức khóa chặt cửa, kéo Tiểu Lâm và Triệu Uyển Thanh ngồi ở nhà chính chờ tin tức.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 97: Chương 97



"Vì sao lại phải trộm lúa?"

Triệu Uyển Thanh là một người ngoại lai, cô không thể hoàn toàn giải thích được nhiều vấn đề của thời đại này.

Nửa đêm cô nghe có người hô trộm lúa mạch bên ngoài thì lập tức liền ngây ngốc.

DTV

Trước khi lúa mạch còn chưa được giao nộp lên trên thì tất cả lúa mạch đều được coi là lương thực của nhà nước, chỉ sau khi công xã xác nhận đúng số lượng chỉ tiêu mới có thể phân phát lương thực còn lại cho các xã viên.

Thế nhưng còn có người dám trộm đồ vật thuộc sở hữu của nhà nước?

Mẹ Lâm lo lắng bất an nói: "Có lẽ là do các đội khác thu hoạch không tốt..."

Triệu Uyển Thanh liền hiểu rõ, ánh mắt cô cũng trở nên u ám.

Công xã có không ít đại đội, nhưng không phải đại đội nào cũng đều làm việc chăm chỉ và cống hiến như thôn Thủy Truân và thôn Hoàng Thổ.

Cả hai thôn này đều có cuộc sống khá tốt, cũng là vì họ làm việc chăm chỉ, đạt được thành tích, vào cuối năm không chỉ hoàn thành chỉ tiêu của công xã mà còn nhận được nhiều lương thực dư thừa.

Nhưng một số đội lại không may mắn như vậy.

Những đội gần núi nổi tiếng là thất đức, Đại đội trưởng đi đầu lừa trên gạt dưới, người phía dưới lại còn loạn hơn, dẫn đến cuộc sống của họ ngày càng tồi tệ.

Họ đến cơm cũng ăn không đủ no, không chừng có một số người lớn gan đến trộm lúa mạch cũng dám làm.

Bên ngoài ồn ào một lúc, đuốc đã chiếu đỏ rực nửa bầu trời.

Không lâu sau đó, Lâm Thiệu Hoa cầm cuốc quay trở về.

"Thế nào rồi?" Mẹ Lâm vội vàng hỏi.

Lâm Thiệu Hoa nhìn vào đôi mắt của Triệu Uyển Thanh, ngồi xuống uống một ngụm nước rồi mới nói.

Triệu Uyển Thanh thấy kì lạ, tự nhiên anh lại nhìn cô làm gì?

Nhưng khi Lâm Thiệu Hoa mở miệng, cô mới hiểu tại sao anh nhìn mình...

"Là người của đội sản xuất thôn Diên Lâm đến trộm lúa mạch, đã trộm của vài thôn rồi, thế mà những người canh gác ở những thôn đó đều không phát hiện ra, khiến cho bọn trộm ngày càng táo bạo, đêm nay họ lại trộm đến đội chúng ta." Lâm Thiệu Hoa lạnh lùng nói.

Thôn Diên Lâm...

Thần kinh của Triệu Uyển Thanh căng thẳng, đó không phải là thôn mà chị cả cô được gả tới sao?

"Người trộm lúa mạch chắc không phải là..." Triệu Uyển Thanh khẩn trương nói.

Lâm Thiệu Hoa liền đưa mắt an ủi cô, nói: "Đừng lo, không liên quan đến chị gái em đâu, nhưng ngày mai Đại đội trưởng chắc chắn sẽ bắt những người này đi thôn Diên Lâm để tìm người nhà họ Tống."

Triệu Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng trong những kẻ trộm lúa mạch đó có chị gái của cô...

Còn về phần Đại đội trưởng tại sao lại phải đến thôn Diên Lâm để tìm người nhà họ Tống?

Tất nhiên là vì Đại đội trưởng của thôn Diêm Lâm là người của nhà họ Tống, anh rể cô cũng là người trong gia đình họ Tống.

Vụ ồn ào giữa đêm này đã làm cho cả thôn tỉnh giấc, sau đó thật khó đi vào giấc ngủ.

Trong những tình huống như này mới thấy trong nhà có người đàn ông tốt hơn rất nhiều so với không có.

Ít nhất khi nằm trong lòng Lâm Thiệu Hoa, Triệu Uyển Thanh cảm thấy rất yên tâm.

Ngày hôm sau, Đại đội trưởng đưa những người bị bắt đi tới thôn Diên Lâm, sau một phen đàm phán họ mới trở về.

Lần này về đã mang theo một tin tức khiến cả thôn kinh ngạc.

Mùa màng hè năm nay, đội sản xuất của thôn Diên Lâm thu hoạch chưa đến sáu phần mười, trong đó còn có nhiều cây lúa mạch bị kẹ, không kết hạt.

Điều này làm cho người trong thôn Diên Lâm cảm thấy rất hoảng sợ. Với số lượng lúa như vậy, họ còn chưa đủ đáp ứng chỉ tiêu của công xã, làm sao có thể còn dư để chia?
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 98: Chương 98



Chó cùng rứt dậu, người thôn Diên Lâm bắt đầu nghĩ đến những ý định xấu xa, thế nên mới diễn ra cảnh tượng trộm lúa mạch vào giữa đêm.

Sự việc này cuối cùng đã được báo cáo cho công xã, người lãnh đạo của công xã rất tức giận, ngay lập tức buộc Đại đội trưởng của Diên Lâm phải kiểm điểm, còn những thôn dân tham gia trộm lúa cũng bị đưa trở lại thôn để tiếp nhận giáo dục quần chúng.

Vì sự việc này liên quan đến nhiều đội sản xuất, vì vậy việc giáo dục đã được tiến hành ở nhiều thôn. Khi những người này bị trói đưa về thôn Thủy Truân nhận giáo dục quần chúng thì Triệu Uyển Thanh cũng đi xem náo nhiệt.

Đối với những người trộm lúa mạch của đội nhà mình, mọi người trong thôn đều tức giận, mỗi người đều xông lên chửi bới họ vài câu.

Ngay cả bà già hơn tám mươi tuổi cũng nổi m.á.u đánh chúng mấy gậy.

Một người mắng, mọi người mắng.

Toàn bộ thôn dân đều phẫn nộ tới cực điểm.

Triệu Uyển Thanh nhìn những người trên đài bị đánh đập, bị mắng chửi, trong lòng cô chấn động không thôi.

Mặc dù trước đây cô đã nghe đến những điều này, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sách giáo khoa và chữ viết.

Lần đầu tiên, cô đối diện với cảnh tượng sống động như vậy.

Trên đường về, Triệu Uyển Thanh im lặng bất thường.

Lâm Thiệu Hoa bắt lấy tay cô, từ từ mở lòng bàn tay cô ra rồi nắm chặt.

Bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh...

Triệu Uyển Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, thật lòng nói: "Những gì anh nói trước đây rất đúng, sau này em sẽ cẩn thận hơn."

Bây giờ, cô hiểu tại sao Lâm Thiệu Hoa lại phản đối cô tham gia vào việc đầu cơ trục lợi ở chợ đen... và tại sao mẹ Lâm vừa nghe thấy chuyện này đã không nhịn được mà rơi nước mắt...

Cô hiểu rồi.

Vì nếu bị bắt, cái giá phải là quá lớn.

Những người đứng dưới bục sẽ tha cho cô vì cô là phụ nữ hoặc là người mang thai.

Mùa vụ hè năm nay đã kết thúc như vậy, đội sản xuất thôn Thủy Truân giao lúa đúng hạn, nghe nói còn được lãnh đạo công xã khen ngợi.

DTV

Sau khi gieo hạt mới, kỳ nghỉ gặt hè của Lâm Thiệu Hoa cũng kết thúc, anh lại phải quay về trường cấp ba công xã.

Chẳng biết là lần thứ mấy nuôi gà, hệ thống của Triệu Uyển Thanh đã tăng cấp lần nữa. Tuy nhiên, hệ thống cấp 4 vẫn chưa mở khóa bất kỳ vùng chức năng nào khác.

Triệu Uyển Thanh thầm mắng hệ thống, sau đó tĩnh tâm suy đoán, có lẽ lần sau lên cấp 5 sẽ mở khóa...

Cô không biết lần này mở khóa khu chức năng sẽ là cái gì, cô thực sự rất trông chờ.

Hôm nay, Triệu Đại vác một bao lớn đến đây.

Lần này không phải đồ nhỏ nữa, mà là quả đào.

Triệu Uyển Thanh sờ những quả đào mềm mại màu xanh trắng, hỏi cậu: "Em lấy được từ chỗ nào vậy?"

Theo cô nhớ không nhầm thì nhà họ Triệu không trồng cây đào.

Triệu Đại lấy hết những quả đào ra, sau đó lặng lẽ cất mấy quả lại, nói nhỏ: "Em đi lên trên núi hái đấy, chị hai đừng nói ra ngoài nhé."

Lúc này mọi đồ vật đều là của nhà nước, kể cả những thứ trên núi cũng vậy. Đi nhặt một ít củi từ trên núi thì không sao, nhưng nếu đi săn hoặc hái trái cây trên núi bị người khác phát hiện, thì sẽ bị chụp mũ "phá hoại chủ nghĩa xã hội" trên đỉnh đầu.

Triệu Uyển Thanh: "Nhìn chị có giống bị ngốc không?"

Em trai cô nghĩ cô ngốc giống cậu sao? Chẳng lẽ cô lại đi nói ra ngoài để hại em trai mình chắc?

"Không có, chị hai là người thông minh nhất." Triệu Đại nghiêm túc nói.

Cậu hoàn toàn không phát hiện được rằng Triệu Uyển Thanh đang trêu cậu.

Triệu Uyển Thanh vỗ nhẹ vai em trai ngốc nghếch, thở dài trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Chưa ăn cơm hả? Vậy giờ thử xem tay nghề của chị hai đi."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 99: Chương 99



Triệu Đại đến đúng lúc trưa, thoạt nhìn hình như cậu vừa mới hái xong trên núi liền chạy đến đây ngay.

Mẹ Lâm và Tiểu Lâm cũng vừa tan tầm trở về, mẹ Lâm vào bếp giúp Triệu Uyển Thanh nấu cơm, còn Tiểu Lâm thì bị hấp dẫn bởi cái xe mô hình bằng gỗ do Triệu Đại làm, chạy vòng vòng quanh đó.

Triệu Đại đi theo ba Triệu nên cũng rất giỏi nghề mộc. Dù trong thời đại này không thể trực tiếp kiếm tiền từ món nghề này, nhưng gia đình nào cũng cần một số món đồ gia cụ đúng không?

Làm nhiều việc, người ta ít nhiều sẽ gửi tiền hay gì đó để cảm ơn, nhưng hơn hết là biếu phiếu hoặc mời bữa cơm.

Ba Triệu cũng là dựa vào nghề này, cộng với sự hỗ trợ của Đại đội trưởng mới có thể sống tốt số một số hai trong thôn Hoàng Thổ.

Trưa họ đã làm một con gà chiên nguyên con, một nồi canh thịt bò cà chua và một món cải trắng xào mỡ heo, cả gia đình đều ăn no bụng.

Triệu Đại không thông minh như Triệu Nhị, đã ăn cơm xong rồi mà vẫn không nhận ra vì sao kỹ năng nấu ăn của chị hai lại tốt hơn so với khi ở nhà.

Ăn xong, Triệu Đại không ở lại, xách theo bao tính rời đi.

DTV

Triệu Uyển Thanh phát hiện ra còn một số quả đào trong bao của cậu, nhíu mày hỏi: "Ủa? Em không phải đến đây mang đào cho chị sao? Sao còn lấy vài quả về nhà?"

Triệu Đại mặt đỏ ửng, xấu hổ gãi đầu, nói nhỏ: "Lần trước Hiểu Hà nói cô ấy cũng thích ăn đào..."

"Ôi!" Triệu Uyển Thanh phì cười.

Triệu Đại bị cô cười càng ngại ngùng hơn, cầm bao nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, cậu còn tặng chiếc xe mô hình vừa làm xong cho Tiểu Lâm, làm cho cậu nhóc vui mừng nhảy cẫng lên.

Triệu Uyển Thanh tựa cửa nhìn quanh, đợi thấy Triệu Đại hối hả chạy đến nhà của Đổng Hiểu Hà, ý cười trên mặt lại càng sâu.

Khi Đổng Hiểu Hà được kêu ra, gương mặt cũng đỏ ửng.

Triệu Đại là người đơn giản, không biết dùng các từ ngữ lấy lòng, cho đào xong liền đỏ mặt quay về nhà.

Nhưng bộ dáng này lọt vào mắt Đổng Hiểu Hà lại trở nên rất đáng tin cậy.

Mang quả đào vào trong phòng, em trai Đổng Hiểu Hà là người đầu tiên chạy đến cướp, cô ấy liền đánh cậu: "Đây là anh ấy tặng chị, không cho em ăn!"

Đứa em trai bĩu môi, nói: "Chị càng ngày càng keo kiệt, được rồi, lần sau em trực tiếp tìm anh rể đòi..."

"Gì mà anh rể? Em đừng ăn nói lung tung." Đổng Hiểu Hà giơ nắm đ.ấ.m lên.

Hai chị em đuổi nhau trong sân...

Ba Đổng nhặt bao đào trên đất lên, thừa dịp hai người không để ý thì ông lấy một quả đào mang đi rửa sạch rồi ăn,"Cũng ngọt ngon đấy... thằng nhóc này có tâm..."...

Thời tiết ngày càng nóng, Triệu Uyển Thanh đang mang thai cảm thấy không quen.

Ngày trước đã có thói quen ở trong phòng điều hòa, ngay cả không có điều hòa cũng có thể sử dụng quạt, giờ đây chỉ có thể quạt tay thôi, Triệu Uyển Thanh cảm thấy thật sầu não.

Trời nóng, chỉ có cách tìm món gì đó thanh nhiệt vậy.

Từ khi thời tiết nóng lên, Triệu Uyển Thanh mỗi ngày đều làm món chè đậu xanh và luôn ướp lạnh một chút. Đây đã trở thành món yêu thích không thể thiếu của cả gia đình cô.

Hôm nay, Triệu Uyển Thanh đột nhiên nghĩ mình có thể lọc chè đậu xanh, để hạt đậu xanh lắng xuống. Vừa đúng lúc trong không gian có đồ làm bánh, cô quyết định thử làm bánh đậu xanh.

Nhớ đến những chiếc bánh đậu xanh tan ngay khi vừa đặt vào miệng ở hiện đại, Triệu Uyển Thanh nhịn không được nuốt nước miếng.
 
Back
Top Bottom