Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 100: Chương 100



Ngày hôm sau, cô ở nhà suy nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng làm ra bánh đậu xanh.

Khi tới bữa tối, trên bàn ăn xuất hiện một đĩa bánh màu xanh nhạt.

"Đây là gì vậy? Trông đẹp mắt quá!" Mẹ Lâm cầm lên nhìn kỹ, hoa văn trên mặt bánh đẹp đến nỗi bà không nỡ ăn.

Tiểu Lâm thì trực tiếp hơn, nói chung cậu là người tin tưởng tay nghề nấu ăn của Triệu Uyển Thanh nhất quả đất, cậu đứng nhì thì không ai đứng nhất.

Vậy nên cậu trực tiếp nhét miếng bánh vào miệng, chưa kịp nhai thì bánh đã tan trong miệng, mềm mềm, ngọt ngọt, còn mang theo hương vị đậu xanh.

Tiểu Lâm ngây dại, một lúc lâu mới nói: "Ngon quá!"

Mẹ Lâm cũng ăn thử, sau đó bà hỏi: "Làm từ đậu xanh à?"

Triệu Uyển Thanh nói lướt qua cách làm của mình với mẹ Lâm. Mẹ Lâm nghe thế thì khen: "Sự khác biệt giữa con người và con người thật lớn. Uyển Thanh, con cũng thật là thông minh, luôn nghĩ ra những điều mà người khác không nghĩ tới..."

Triệu Uyển Thanh được khen: "..."

Thật sự đây không phải là ý tưởng của cô... cô chỉ sao chép mà thôi...

Phản ứng với bánh đậu xanh rất tích cực, Triệu Uyển Thanh lại làm mấy lần nữa và cũng không quên gửi một phần cho nhà chính bên ông bà nội Lâm.

Ở nhà ông bà nội Lâm, ông nội Lâm để lại bốn miếng bánh đậu xanh, còn hai miếng cho nhà bác cả,"Các con cũng nếm thử chút đi."

Bác dâu cả Lâm vui vô cùng, cầm bánh đậu xanh trở về phòng, một nhà bốn người chia nhau ăn, ăn xong còn lưu luyến hương vị còn sót lại nơi đầu lưỡi.

Lâm Tứ muội có vẻ mặt tràn đầy hâm mộ nói: "Không ngờ chị dâu còn biết làm bánh ngọt..."

Hiện tại, cô ấy ngay cả nấu cơm còn chưa thành thạo, không ngờ chị dâu lại biết làm nhiều như vậy, khiến cô ấy cảm thấy rất hâm mộ.

Lâm Nhị đệ l.i.ế.m môi, đã ăn một nửa miếng nhưng vẫn thấy chưa đã thèm, tưởng tượng tới việc mình cũng sắp cưới vợ, đến lúc đó sẽ để vợ mình theo chị dâu học tập một chút...

Ông nội Lâm ăn xong cũng cảm thán nói: "Ngon hơn cả bánh bích quy gà vàng... !"

Sinh thời, loại bánh quy gà vàng là điểm tâm ngon nhất mà ông từng được ăn. Đó là khi ông còn đi học, có một người bạn cùng lớp gia đình khá giả chia sẻ một miếng bánh quy cho ông, từ đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông nôi Lâm suốt nhiều năm trời.

Bà nội Lâm chưa bao giờ ăn bánh quy gà vàng nên không thể cảm nhận được cảm xúc của chồng bà hiện tại. Bà đang cố gắng nhớ lại bộ dáng khi Triệu Uyển Thanh đến đây hôm nay...

Bụng của cháu dâu lớn là nhọn hay tròn?

Bụng phải nhọn thì mới là con trai...

Hôm nay Lâm Thiệu Hoa được nghỉ, Triệu Uyển Thanh lại vào thành.

Hai người gặp nhau ở cổng trường rồi cùng nhau đi đổi quần áo và hóa điểm.

"Thử xem, đây là bánh đậu xanh em mới làm đó." Triệu Uyển Thanh lấy ra một cái bọc nhỏ.

Lâm Thiệu Hoa nhận lấy rồi mở ra, những miếng bánh bên trong nhìn tinh xảo khéo léo, màu xanh lá cây rất hấp dẫn.

Anh ăn mấy miếng và nói,"Rất ngon."

Triệu Uyển Thanh nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, hỏi,"Rất ngon phải không? Vậy thì anh nói thử xem, em mang đi chợ đen để bán có được không?"

Lâm Thiệu Hoa nhìn cô rồi gật đầu nói,"Hẳn là không thành vấn đề, điểm tâm ở trong thành thật sự rất hút hàng, có tiền có phiếu cũng không chắc mua được."

Triệu Uyển Thanh vừa nghe lập tức trong lòng tràn đầy tự tin.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 101: Chương 101



Hai người đi đến khu dân cư, hôm nay mở cửa cũng không phải là bà Trần, mà là Trần Quốc Thắng, con trai của bà Trần.

Trần Quốc Thắng cũng biết đến 'người buôn gà' này, vừa thấy là cô là liền mời cô vào.

"Mẹ tôi về nhà mẹ đẻ, hôm nay bà đặc biệt dặn tôi ở nhà chờ cô đến đưa gà" Trần Quốc Thắng cười nói.

Nhà bọn họ có sáu người, bốn người đều ăn lương thực cung ứng, mỗi tháng có thể kiếm được không ít tiền và phiếu, mỗi tuần mua gà một lần cũng không tính là xa xỉ đối với bọn họ.

Lúc đầu chỉ là vợ anh muốn uống canh gà trong thời gian ở cữ, nhưng sau khi ăn gà này một lần, không chỉ vợ anh mà cả nhà đều mê mẩn gà này.

Mùi vị kia... Thật sự là chỉ có người ăn mới hiểu được!

"Gần đây cô có bán vịt không?"Trần Quốc Thắng lại hỏi.

Anh nhớ tới con vịt trước đó đã mua, hôm đó anh làm thành vịt quay, mùi vị kia thật sự là làm cho người ăn hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Triệu Uyển Thanh: "Gần đây không có vịt, chờ mấy tháng nữa tôi sẽ kiếm thêm vịt..."

Ba người đang nói chuyện, vợ Trần Quốc Thắng đã mang theo con trai trở về.

Vợ của Trần Quốc Thắng làm việc ở nhà máy dệt, tuy chỉ là công nhân kỹ thuật cấp thấp nhất, nhưng mỗi tháng cũng kiếm được hơn hai mươi đồng.

Triệu Uyển Thanh nhìn đứa con lớn hoạt bát hiếu động kia, liền lấy bánh đậu xanh ra đưa cho nhóc một miếng.

Đợi tới khi tiễn Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa đi, Trần Quốc Thắng mới nhìn thấy con trai lớn của mình cầm một miếng bánh ngọt xanh biếc.

"Đây là cái gì?"Anh đi tới hỏi.

Con trai anh cho rằng anh đến cướp bánh ngọt, vội vàng nhét cả một miếng bánh đậu xanh vào miệng, bẹp bẹp nhai xong,"Thật ngon!"

Trần Quốc Thắng chính là đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh, tuy rằng anh chủ yếu là nấu thức chính, nhưng anh cũng biết một chút về khía cạnh làm điểm tâm.

Nghe tiểu tổ tông nhà mình nói bánh ngọt này ngon, lúc này lòng hiếu kỳ nổi lên.

Anh bắt lấy ngón tay tiểu tổ tông, l.i.ế.m l**m bánh đậu xanh còn sót lại,"Đậu xanh?

Không đúng... Là bột đậu xanh... Đây là làm như thế nào... ...

Hai người đưa gà xong, Triệu Uyển Thanh liền dẫn Lâm Thiệu Hoa tới chợ đen.

Lần đầu tiên bán bánh đậu xanh, cô không chuẩn bị quá nhiều, chỉ đựng trong một tầng của một cái ngăn kéo nhỏ bằng gỗ.

Hai người vào ngõ, Lâm Thiệu Hoa xách theo ngăn kéo nhỏ bằng gỗ, Triệu Uyển Thanh đi theo anh qua lại ở trong ngõ. Không lâu sau, đã có người đi lên hỏi.

Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trên đầu quấn khăn trùm," Chỗ này của hai người có cái gì?"

"Bánh ngọt"

Người phụ nữ dường như hơi do dự một chút, sau đó nói: "Cho tôi xem một chút."

Triệu Uyển Thanh liền lấy bánh đậu xanh đã chuẩn bị sẵn ra cho cô ấy ăn thử, vừa nếm thử, người phụ nữ vốn còn do dự đã lập tức mua một cân.

Trước khi đến Triệu Uyển Thanh đã cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề giá cả, hiện tại đường rất đắt, tám hào một cân, còn cần có vé. Tuy rằng bánh đậu xanh cô làm không cần thêm quá nhiều đường, nhưng giá cả cũng không thể để quá thấp.

DTV

Với cái giá 7 hào một cân của cô, mấy cân bánh đậu xanh mang đến rất nhanh đã bị càn quét hết sạch.

Thu nhập của bánh đậu xanh tuy không bằng bán gà bán vịt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô không dựa vào sự trợ giúp của không gian để kiếm tiền.

Nếu cứ ỷ vào không gian, năng lượng của cô có hạn, quy mô cũng bị hạn chế theo. Nhưng vứt bỏ không gian, chỉ dựa vào món tay nghề này của cô, vậy thì cô có thể thoải mái phát triển rồi.

Sau này cô có thể thuê người, hoặc là bồi dưỡng người khác, đều có thể mở rộng quy mô.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 102: Chương 102



Trên đường về nhà, Lâm Thiệu Hoa vẫn nắm tay Triệu Uyển Thanh, Triệu Uyển Thanh vừa mới bắt đầu còn giãy ra,"Trên đường lớn mà làm như vậy không tốt lắm..."

Hiện tại tư tưởng mọi người còn bảo thủ, gặp phải nam nữ công khai ôm ôm ấp ấp, cho dù là quan hệ vợ chồng cũng phải kéo người ta đi giáo dục một trận.

"Không sao, trên đường ít người."

Đường bọn họ đi về là đường làng, người đi lại quả thật rất ít, cho dù có người, cũng đa số là người quen trong thôn.

"Con đường nhập hàng của em chắc chắn an toàn chứ?"Lâm Thiệu Hoa nhìn cô.

Triệu Uyển Thanh gật đầu, nói: "An toàn."

Lâm Thiệu Hoa im lặng, nói: "Lòng phòng bị không thể không có, dù là con đường an toàn cũng có nguy hiểm, em cẩn thận một chút, nếu thấy tình huống không ổn thì phải ngay lập tức dừng lại, có nghe anh nói không?"

Triệu Uyển Thanh: "Vâng, em biết."

Hai người trở về nhà, mẹ Lâm đang bày cơm, Lâm Thiệu Hoa nhìn bánh đậu xanh trên tay em trai, lại nhìn mặt em trai, nói: "Thiệu Tư ăn đến béo lên rồi!"

"Em không nên mập lên sao? Chị dâu cả ngày nấu đồ ăn ngon, có cả bánh ngọt và thịt. Đến chính em còn thấy mình đang béo lên!"

Người một nhà ăn cơm xong, mẹ Lâm chủ động nhận công việc rửa chén, để con trai và con dâu có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.

Thời tiết đã dần dần vào hạ, đương nhiên là Triệu Uyển Thanh trưa nào cũng phải ngủ một hai tiếng.

Lâm Thiệu Hoa ngủ cùng cô, hai người ngủ một giấc trọn vẹn.

Chờ Triệu Uyển tỉnh táo lại, cô phát hiện áo của mình đã bị cởi ra, Lâm Thiệu Hoa đang nhẹ nhàng hôn lên chiếc bụng nhô ra của cô.

Xúc cảm ẩm ướt xẹt qua bụng, vừa dịu dàng vừa tinh tế...

"Đứa trẻ có ngoan không?"Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

Triệu Uyển Thanh nuốt nước miếng, khàn giọng trả lời: "Ngoan, không làm loạn..."

Tuy rằng trước kia cô chưa từng mang thai, nhưng chưa từng ăn thịt heo còn có thể chưa thấy heo chạy sao? Những màn trình diễn nôn nghén trên ti vi, không thèm ăn, mất ngủ... cô đều không có.

Ngược lại, cô ăn được ngủ được, ăn gì cũng ngon.

Thỉnh thoảng cô ăn no, đứa nhỏ cũng sẽ thoải mái trở mình trong bụng, tựa như nó cũng ăn no theo.

Triệu Uyển Thanh sờ sờ bụng, hỏi: "Anh thích con trai hay con gái?"

Cô không có quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng người thời đại này vẫn có loại quan niệm này.

"Em nói cho anh biết trước, em không phải người trọng nam khinh nữ, anh cũng không được như vậy, cứ xem như đây là con gái, cũng phải yêu thương nó thật nhiều!"

Lâm Thiệu Hoa kinh ngạc nhìn cô, nói: "Sinh con trai hay con gái có gì khác nhau? Dù sao chỉ cần là em sinh, anh đều thích."

Anh lại hôn bụng cô một cái, đứng dậy đi làm.

Thừa dịp Lâm Thiệu Hoa ở nhà, Triệu Uyển Thanh lại làm mấy nồi bánh đậu xanh, chuẩn bị ngày mai mang đi chợ đen bán cùng anh.

Mẹ Lâm thấy cô làm nhiều bánh đậu xanh như vậy, đương nhiên là thấy lạ, vừa hỏi mới biết được con trai và con dâu không chỉ đi chợ đen mà còn đi chợ đen đầu cơ trục lợi!

Mẹ Lâm lo sợ bất an, Triệu Uyển Thanh thấy bà như vậy cũng không khuyên nhiều. Buổi tối Lâm Thiệu Hoa tan ca trở về, cô kéo anh qua một bên nói: "Mẹ bên kia anh tự giải quyết đi."

Mẹ ai người đấy chịu trách nhiệm.

Mẹ chồng cô lá gan nhỏ, cô khuyên qua một lần không có tác dụng, vậy thì không có biện pháp.

Lâm Thiệu Hoa kéo mẹ Lâm vào trong phòng không biết nói cái gì, mãi cho đến lúc ăn cơm tối mới đi ra. Lúc đi ra, sắc mặt mẹ Lâm đã tốt hơn rất nhiều, nhưng trong ánh mắt nhìn Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa vẫn mang theo lo lắng.

Ngay cả lúc ăn cơm tối cũng bày ra vẻ mặt đầy đau xót gắp miếng thịt...

DTV

Triệu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Thiệu Hoa, thầm nghĩ vẫn là phải để con trai ruột ra trận, còn không phải lập tức đã giải quyết được mẹ Lâm rồi sao!
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 103: Chương 103



Ngày hôm sau, Lâm Thiệu Hoa không đi làm, anh lại đưa vợ mình đến chợ đen một chuyến.

Mẹ Lâm kéo em trai Lâm vừa mới rời giường đứng ở cửa nhìn, trên mặt bà tràn đầy lo lắng.

Em trai Lâm dụi dụi mắt,"Anh trai với chị dâu đi làm gì vậy ạ?"

DTV

Mẹ Lâm giọng nói: "Đi ra ngoài có việc..."

Hai mẹ con ăn tạm bữa cơm sáng, mẹ Lâm nhìn bánh bột ngô trên bàn, nghiêm túc nói với em trai Lâm: "Tiểu Tư à, nhà chúng ta có được cuộc sống tốt như vậy là nhờ chị dâu của con, lớn lên con nhất định phải hiếu kính chị dâu."

Lâm Thiệu Tư nhìn mẹ, lớn tiếng nói: "Mẹ, con biết rồi."

Đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng không phải kẻ ngốc.

Cậu vẫn có thể nhìn thấy những thay đổi trong gia đình trong vài tháng qua.

Từ khi chị dâu bắt đầu vào thành, cuộc sống gia đình khấm khá hơn rất nhiều, ngày nào ở nhà cậu và mẹ cũng bánh bao đen cùng dưa muối , nay ba ngày đã được ăn thịt. , cũng như mì trắng và cơm trắng.

Cậu mơ hồ biết chị dâu lên thành phố mua những thứ này. .

Lâm Thiệu Tư ưỡn n.g.ự.c nhỏ vỗ vỗ, mặt đầy nghiêm túc nói : "Sau này con trưởng thành, mỗi ngày đều sẽ mua mì trắng cho anh trai và chị dâu ăn."

Mẹ Lâm nở nụ cười, Lâm Thiệu Tư nhìn mẹ, lại nói: "Con cũng mua cho mẹ ăn!"

Qua giữa trưa, Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh mới từ trong thành trở về.

Điểm tâm hôm nay mang đi so với ngày hôm qua nhiều hơn rất nhiều, nhưng tất cả đều thuận lợi bán hết sạch, cô còn gặp một gia đình đang tổ chức đám cưới, lo không có phiếu mua bánh nên họ đánh liều đi chợ đen.

Vừa đi qua ngã rẽ liền bắt gặp Triệu Uyển Thanh bán điểm tâm. Điểm tâm của Triệu Uyển Thanh không quá đắt, còn không cần phiếu mà lại ăn rất ngon, người nọ lập tức mua vài cân, trực tiếp lấy đi gần hơn nửa số điểm tâm Triệu Uyển Thanh mang bán.

Người nọ trước khi đi còn hỏi cô: "Về sau cô còn tới nơi này bán điểm tâm không? Nhà mẹ đẻ tôi tháng sau có cháu trai cũng tính làm hỉ sự, tôi kêu anh trai tôi cũng tới chỗ cô mua."

Triệu Uyển Thanh vô cùng vui mừng, lúc này mới mua lần thứ hai liền có khách hàng quen? Còn là đặt trước.

Cô lập tức đồng ý, hẹn người này thời gian và số lượng, rồi nói: "Vì là đám cưới nên tôi cũng có thể làm riêng cho anh, mặt trên có in hoa văn chữ hỷ cho đa dạng, anh thấy sao?

"Tốt tốt, không thể tốt hơn!"

Trong thời đại này, không có cái gọi là đặt làm riêng, nhưng khách hàng được đối xử đặc biệt thì trong lòng luôn rất vui vẻ.

Trên đường về nhà, Lâm Thiệu Hoa còn hỏi cô rằng làm mẫu thiết kế riêng có cảm thấy phiền không.

Anh không muốn cô làm việc quá sức.

Triệu Uyển Thanh cười hì hì nhìn anh, khi trở về nhà liền đem khuôn làm điểm tâm ra đưa cho anh xem,"Chỉ cần đổi khuôn mẫu thôi, có bao nhiêu phiền toái đâu?"

Lâm Thiệu Hoa vừa thấy cặp khuôn mẫu hình chữ hỉ lập tức không còn lo lắng nữa.

Trưa hôm đó, Lâm Thiệu Hoa thu gấp đồ đạc trở về trường học, chân trước mới vừa bước đi, chân sau bác dâu cả Lâm đã tới rồi.

Thời tiết nóng nực, một nhà mẹ Lâm ăn cơm chiều xong liền lên sân thượng tiêu thực. Lúc bác dâu cả Lâm đến, cả nhà đang ngồi hóng mát, thấy bác dâu cả Lâm đến cửa thì biết có chuyện. .

Mẹ Lâm nhìn vẻ mặt vui mừng của chị dâu, trong lòng đã đoán tám chín phần mười.

Khả năng là hỉ sự của Lâm Thiệu Tùng đã được định ngày.

Bác dâu cả Lâm: "Ngày của Thiệu Tùng nhà chị đã định rồi, nửa tháng sau vụ thu hoạch mùa thu năm nay."

Ngày nay, đám cưới phần lớn được tổ chức vào cuối năm hoặc sau vụ thu hoạch, nếu là nhà ai vội vàng cưới vợ trước vụ thu hoạch mùa thu, hơn phân nửa sẽ bị người ta mắng chửi.

Chỉ sau vụ thu hoạch hoặc cuối năm, khi mỗi nhà không bận rộn và có đủ tiền mua phiếu, ăn uống, thì đó là thời điểm tốt để tổ chức đám cưới.

Mẹ Lâm thầm nghĩ quả nhiên mình đoán đúng rồi, trên mặt tươi cười nói: "Đây là chuyện tốt! Chị dâu, chị xem như được làm mẹ chồng rồi".

Nghe lời nói này thì bác dâu cả Lâm suýt nữa rơi lệ, bà ấy dưỡng nhi dục nữ nhiều năm như vậy, hai người con gái thì đã gả đi, chỉ còn duy nhất đứa con trai cuối cùng phải cưới vợ.

Bà ấy cuối cùng cũng có cảm giác được làm mẹ chồng rồi!

"Đúng vậy đúng vậy, lại nói tiếp người bên kia cũng tầm tuổi như Uyển Thanh, chính là Chu Hồng Anh..."

Triệu Uyển Thanh đang cầm kim chỉ nghĩ ngợi, Chu Hồng Anh à...

Cô biết cô ấy nhưng không thân quen với cô ấy.

Chỉ là trước đây cô với cô ấy cùng sống trong một thôn, đi qua nhau cũng chỉ cho nhau một ánh mắt mà thôi.

Trong ấn tượng của cô, Chu Hồng Anh người cũng không tệ lắm...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 104: Chương 104



Bác dâu cả Lâm nói về cô con dâu sắp được cưới vào nhà một lúc, sau đó lại thở dài, cuối cùng cũng nói ra mục đích đến hôm nay.

"Hiện tại bên trên không cho phép tổ chức yến tiệc lớn, nhưng kết hôn là chuyện trọng đại cả đời, cả đời chỉ có một lần! Chúng ta nhất định phải bày biện đàng hoàng mấy bàn, nếu không cả họ Lâm của chúng ta sẽ mất mặt... Trước kia yến tiệc đều do người trong nhà tùy tiện làm, hương vị cũng là chắp vá với nhau, chứ không có tay nghề nấu ăn ngon như Uyển Thanh nhà em, nên chị mới nghĩ muốn mời Uyển Thanh nhà em tới hỗ trợ ngày hôm đó."

Bác dâu cả Lâm vội vàng nói: " Yên tâm đi, dù chúng ta là người nhà với nhau cũng cần phải tính toán rõ ràng. Uyển Thanh, cháu tới hỗ trợ làm tiệc cho nhà bác, bác căn cứ theo tiền công bên ngoài trả cho con, nhất định sẽ không để cho cháu chịu thiệt."

Ánh mắt bác dâu cả Lâm thật sự chân thành, Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi, đến khi thu hoạch vụ thu xong thì giai đoạn cô ở cữ cũng qua rồi, đi làm một chút bàn tiệc cũng không phải là không thể.

Ít ra còn có tiền để lấy.

Có tiền không kiếm mới là người ngốc.

Triệu Uyển Thanh nhìn bác dâu cả Lâm, nghiêm mặt nói: "Bác dâu, bác có thể đến tìm cháu nhờ làm bàn tiệc là để mắt đến cháu, tuy nhiên cháu phải ăn ngay nói thật, tay nghề nấu cơm của cháu cũng chỉ vừa mới nhập môn, không thể so sánh với đầu bếp bên ngoài, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì, bác đừng có trách cháu nha."

Đó không phải là cô làm ra vẻ, mà so với ông ngoại của mình thì với chút công phu mèo ba chân của cô thì chỉ được tính là nhập môn mà thôi ...

Tuy nhiên, trong tiềm thức của Triệu Uyển Thanh đã xem nhẹ việc bản thân là người đến từ vài thập niên sau, có kiến thức nhảy vọt của vài thập niên sau này nên tay nghề của cô so với đầu bếp bình thường ở thời đại này thì mạnh hơn nhiều.

Chỉ là cùng một phong cách nấu ăn, các đầu bếp ở đây không thể tưởng tượng được món ăn mấy chục năm sau nhưng Triệu Uyển Thanh lại có thể.

Bác dâu cả Lâm nghe lời nói này của Triệu Uyển Thanh chỉ coi là do cô khiêm tốn, nói: "Uyển Thanh, cháu quá khiêm tốn rồi, nếu tay nghề nấu ăn của cháu chỉ là mới nhập môn thì chúng ta đây được coi là gì? Chẳng phải là đến cửa đều không bước vào được sao?"

Mẹ Lâm cũng cười, đối với người khác khen tặng rất là vui vẻ.

Chỉ việc nghe con dâu được khen, mẹ Lâm cũng cảm thấy thập phần vinh hạnh.

DTV

"Cháu chỉ lo làm là được, bác tin tưởng cháu nhất định làm không tệ!" Bác dâu cả Lâm kiên định nói.

Triệu Uyển Thanh nói: "Được, nếu bác gái tín nhiệm cháu như vậy thì việc này cháu đồng ý tới hỗ trợ."

Bác dâu cả Lâm thấy cô đồng ý rồi, rốt cuộc yên lòng.

Thời gian thoáng qua, mùa hè hoàn toàn đã đến. Triệu Uyển Thanh bụng cũng càng lúc càng lớn, cô bây giờ ở nhà ngoài nấu cơm thì việc còn lại đều là người khác nhận làm.

Tháng sáu vừa đến, ngày Lâm Thiệu Hoa tốt nghiệp cũng đang tới gần.

Trường cấp ba công xã hiện nay chỉ có lớp 10 và lớp 11, không có lớp 12. Học xong lớp 11 chính là đã tốt nghiệp, và tốt nghiệp trung học đã được coi là trí thức cao cấp trong thời đại này.

Cứ việc như thế, tốt nghiệp cao trung cũng không phụ trách phân phối công tác.

Còn đại học Công Nông Binh, đó chính là nơi nhóm quan hệ con cháu được đi học, suất học trong toàn bộ cô xã có hạn, năm nay được đề cử chỉ có Giang Trường Quân.

Về phần những người còn lại, gia đình có quan hệ, có thể tìm việc trong huyện thì không sao, không có thì chỉ có thể về quê tìm việc trong đại đội, tệ nhất là những người còn không tìm được việc làm thích hợp, chỉ có thể ở nhà làm ruộng

Điểm số của Lâm Thiệu Hoa rất xuất sắc nhưng anh chỉ có thể về quê làm kế toán trong đội, các bạn học khi biết chuyện đã rất buồn.

Có lẽ chính sự kiên nhẫn, bền bỉ học được từ những năm tháng tuổi thơ đã mất đi người cha mà bản thân Lâm Thiếu Hoa đã có thể chịu đựng được sự dày vò của số phận.

Vào ngày tốt nghiệp, trường cấp ba công xã đã sắp xếp chụp một bức ảnh tập thể trước lúc tốt nghiệp.

Khi Triệu Uyển Thanh đến, lớp tốt nghiệp năm thứ hai của trường cao trung đang chụp ảnh chung trên sân thể dục.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 105: Chương 105



Đằng sau là tòa nhà dạy học của trường phổ thông công xã với những trích dẫn từ nhà lãnh đạo tối cao được viết trên đó, các học sinh đứng trên sân thể dục, giáo viên và hiệu trưởng ngồi ở hàng đầu.

"Nào, tất cả nhìn vào đây!"

Tách một tiếng, thanh xuân của thời đại này dừng lại vào giờ khắc này. Nhiều năm sau, lấy ảnh ra xem lại, các bạn học cũng sẽ nhớ lại những năm tháng gian khổ lại rực rỡ ngày đó.

Rất nhiều năm sau tấm ảnh này lại bị cư dân mạng bới ra, lấy ảnh chân dung của người nào đó ra, cảm khái một câu " Tỉnh trưởng Lâm lúc còn trẻ đã đẹp trai như vậy-"

Triệu Uyển Thanh để giỏ xuống, đứng một bên chờ bọn họ giải tán.

Rất nhanh sau đó, ảnh tập thể đã chụp xong, Lâm Thiệu Hoa vẫy tay với Triệu Uyển Thanh, ý bảo cô qua đó.

DTV

Lúc chụp ảnh anh đã nhìn thấy bóng dáng cô đi tới.

"Sư phụ, chụp cho chúng tôi một tấm, trả tiền riêng."Lâm Thiệu Hoa nói với thợ chụp ảnh.

Thợ chụp ảnh giương mắt nhìn anh một cái, sau đó nhìn người phụ nữ đang mang thai bên cạnh anh,"Cậu và vợ cậu?"

"Ừ."

"Được, chụp nào!"

Lâm Thiệu Hoa đỡ Triệu Uyển Thanh ngồi xuống ghế vừa rồi, hai người một người bên trái một người bên phải, ngồi kề sát nhau. Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu lên trên người cặp trai xinh gái đẹp này làm khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy đặc biệt đẹp.

Tay Triệu Uyển Thanh được Lâm Thiệu Hoa nắm lấy, hai người cùng nhìn về phía ống kính.

Tách.

Thời gian như dừng lại.

"Rất ăn ảnh!"Thợ chụp ảnh khen ngợi.

Lâm Thiệu Hoa trả tiền, sư phụ nói cho anh biết địa chỉ lấy ảnh.

"Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc chụp ảnh?"Triệu Uyển Thanh hỏi anh.

Hai người đi dạo trên sân thể dục, trường học đông người nhiều mắt, cho nên Lâm Thiệu Hoa cũng không nắm tay cô ở đây.

Anh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "Lúc chúng ta kết hôn quá vội vàng, cũng chưa chụp được một tấm ảnh đàng hoàng."

Triệu Uyển Thanh bừng tỉnh, sau đó sắc mặt trở nên xấu hổ...

Lúc trước, nguyên chủ vì để có thể kết hôn với Lâm Thiệu Hoa, đã dùng thủ đoạn đê tiện kia.

Triệu Uyển Thanh quả thực không dám nghĩ về chuyện đó, vừa nghĩ đã muốn thay nguyên chủ tìm một cái lỗ chui xuống!

"Lâm Thiệu Hoa!"

Triệu Uyển Thanh đang lúng túng, phía sau đột nhiên có người gọi.

Hai người quay đầu nhìn lại, đó là một cô gái trẻ.

Nếu Triệu Uyển Thanh nhớ không lầm, vừa rồi cô gái này còn chụp ảnh chung với Lâm Thiệu Hoa.

Là bạn cùng lớp sao?

Cô nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa không nhìn cô ta, lại đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay cô.

"Có việc?"Cô nghe thấy anh nói, thanh âm kia trong trẻo lạnh lùng.

Giang Trường Quân liếc bàn tay hai người ở phía sau đang nắm chặt, cảm giác đầu óc giống như bị kim đ.â.m một cái.

Cô ta nhẫn nại dời tầm mắt đi, nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, nói: "Đúng, thầy có việc tìm anh, anh đi theo em một chuyến."

Lâm Thiệu Hoa đi theo Giang Trường Quân đến tòa nhà dạy học, Giang Trường Quân đột nhiên rẽ vào, đến bãi đất trống phía sau.

Lâm Thiệu Hoa cũng dừng bước, híp mắt nhìn cô ta,"Cô tìm tôi có việc gì?"

Giang Trường Quân bị nhìn thấu, cũng không giả bộ, xoay người nhìn anh, trong ánh mắt ngập tràn tình cảm.

"Lâm Thiệu Hoa, anh cam tâm trở về nông thôn làm kế toán sao? Cả đời anh không nên chôn vùi ở cái nơi như vậy! Cứ ở đó mãi anh sẽ không bao giờ thành công..."

"Em nghĩ anh hẳn là hiểu được tâm ý của em, chỉ cần anh bằng lòng làm bạn trai em, em có thể nhờ ba chuyển anh đến làm việc ở nhà văn hóa của huyện, về sau anh chính là người thành phố, không cần về nông thôn nữa."

Nói xong, cô ta lấy ra một phong thư hai tay đưa cho Lâm Thiệu Hoa.

Lâm Thiệu Hoa nhíu mày nhìn cô ta, lui về phía sau nửa bước, không nhận thư của cô ta.

Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng nói: "Đồng chí Giang Trường Quân, xin cô hãy tự trọng."

Giang Trường Quân bất chấp tất cả mới nói ra những lời này, lại không nghĩ tới Lâm Thiệu Hoa sẽ đáp lại một cách lạnh lùng như vậy.

Tự trọng?

Đây là đang sỉ nhục cô ta sao?

Lòng tự trọng của Giang Trường Quân lập tức bị khiêu khích, cô ta bất chấp lòng tự tôn nói ra những lời này là vì cái gì? Còn không phải bởi vì thích anh!

Nhưng anh... lại từ chối.

Không chỉ từ chối, thậm chí ngay cả điều kiện cô ta nói cũng khinh thường như vậy...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 106: Chương 106



Giang Trường Quân yên lặng cất bức thư đi, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn anh,"Lâm Thiệu Hoa, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!"

Nói xong, cô ta tức giận lao ra khỏi bãi đất trống, để lại một mình Lâm Thiệu Hoa đứng đó.

Không nghĩ đến vừa tới một ngã rẽ, Giang Trường Quân lại nhìn thấy Triệu Uyển Thanh ở góc tường...

Triệu Uyển Thanh: "..." Cô thật sự chỉ là trùng hợp tới đây...

Gương mặt Giang Trường Quân nhất thời đỏ lên.

Hôm nay cô ta thật sự là mất hết mặt mũi rồi!

Đầu tiên là thổ lộ tình cảm không thành lại còn bị sỉ nhục, tiếp theo lại bị vợ người ta nhìn thấy toàn bộ quá trình!!!

Cô ta tức giận khóc lóc chạy đi, để lại Triệu Uyển Thanh đỡ bụng không biết có nên đi qua hay không.

Một màn này ở trong mắt Lâm Thiệu Hoa, lại là Triệu Uyển Thanh vừa bất lực vừa đáng thương đỡ bụng đứng ở góc tường, cảm giác như thể một giây sau cô sẽ rơi lệ vậy...

Trái tim cứng rắn của người đàn ông nhất thời đau đớn, vội vàng đi qua ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: "Uyển Thanh, em đừng sợ, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em."

Triệu Uyển Thanh đẩy đẩy anh, người đàn ông cho rằng cô tức giận, thế nào cũng không chịu buông ra.

Triệu Uyển Thanh hoàn toàn nổi giận, hung hăng đẩy một cái, nói: "Anh đang đè lên đứa bé!"

Lâm Thiệu Hoa lập tức buông cô ra, đưa tay giúp cô v**t v* bụng, đứa trẻ ở bên trong đá một cước, sau đó lại an ổn trở lại.

Triệu Uyển hầm hừ v**t v* bụng mình, trừng mắt liếc người đàn ông trước mặt một cái, âm dương quái khí nói: "Lâm Thiệu Hoa, anh được phái nữ yêu thích quá nhỉ, bạn học nữ của anh không chỉ sắp xếp công việc cho anh, e là ngay cả con đường tương lai của anh người ta cũng đã trải xong rồi!"

Mặc dù biết Lâm Thiệu Hoa là nam chính của mình, người khác câu không được.

Nhưng nhìn thấy chồng mình bị người phụ nữ khác thổ lộ... nói không tức giận là không thể nào.

"Anh không thân với cô ta, cũng sẽ không vì bất kỳ công việc nào mà bỏ rơi em và đứa bé..." Anh nghiêm trang giải thích với cô, Triệu Uyển Thanh lại trực tiếp xoay người rời đi.

DTV

Hôm nay cô vốn là tới đây chờ anh cùng đi chợ đen, hơn nữa cô ở đây vừa chụp ảnh vừa xem kịch, đã lãng phí kha khá thời gian.

Triệu Uyển Thanh đi ở phía trước, Lâm Thiệu Hoa chạy vài bước đã đuổi kịp, chạy tới nhặt chiếc giỏ trước khi cô đưa tay ra, anh muốn nắm tay cô lần nữa, nhưng lại bị Triệu Uyển Thanh né tránh.

Hai người lung túng đi ra khỏi trường học, đi tới một cái ngõ nhỏ không người, Triệu Uyển Thanh chuẩn bị mặc trang phục chuyên dụng để đi vào chợ đen, đột nhiên lại bị ôm lấy từ phía sau.

Lâm Thiệu Hoa xoay cô lại, đặt tay lên eo cô đẩy cô lên tường, sau đó hôn lên...

"Ưm ưm ưm..."

Một loạt hành động này giống như nước chảy, xảy ra rất nhanh. Triệu Uyển Thanh còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã rơi vào miệng sói...

Bị sói đói hung hăng g*m c*n, l.i.ế.m láp...

Có tay anh lót sau lưng cô, cô hoàn toàn không bị cấn, bụng cũng được anh cẩn thận ngăn cách, không đè lên.

Triệu Uyển Thanh bị ấn lên tường hôn nửa ngày, rốt cuộc cũng được thả ra.

Lâm Thiệu Hoa đưa tay v**t v* gò má cô, giọng nói dịu dàng nói: "Còn giận anh không?"

Triệu Uyển mở miệng muốn nói "Giận", nhưng vừa nhấc mắt lên đã thấy ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm môi cô...

Ánh mắt này, cô nhớ rõ, rất nguy hiểm...

Cô rầu rĩ nói: "Không..."

"Đừng vì người không đáng mà tức giận."Anh lộ ra nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng tim Triệu Uyển Thanh lại đập nhanh hơn.

Dưới sự tấn công vừa dịu dàng lại vừa cứng rắn của người đàn ông, Triệu Uyển Thanh bị buộc phải hòa giải.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 107: Chương 107



Hai người hoá trang, thay thay quần áo xong, sau đó đi đến khu dân cư để giao gà.

Lần này bà Trần mua gà xong gà, còn hỏi thêm một câu: "Lần trước cháu có cho cháu trai của bà một món bánh ngọt, cháu có bán không? Bà muốn mua thêm một ít bánh ngọt, thằng bé từ lần ăn thử món đó vẫn luôn nhớ mong muốn ăn thêm một lần nữa!"

Triệu Uyển Thanh lập tức nói: "Có ạ, bà muốn lấy tầm bao nhiêu cái? Nhiều hay ít?"

Bà cụ Trần mua một kí, tự mình cầm một miếng ăn thử trước, ăn xong kinh ngạc thốt lên: "Đây là dùng đậu xanh làm hả? Bà còn tự hỏi vì sao bánh lại có màu xanh lá cây như vậy, lại còn ăn rất ngon nữa!"

"Đúng vậy, bánh này gọi là bánh đậu xanh, là bánh gia truyền của nhà cháu." Triệu Uyển Thanh không nói thì thôi, mở miệng chính là cả một loạt các lời nói dối.

"Ai nha, cháu đúng thật là một người việc gì cũng giỏi! Người đàn ông nào cưới được cháu thật là may mắn!" Bà cụ Trần khen ngợi nói.

Cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đang đội mũ bên cạnh, đôi mắt anh bị che khuất mất nên không thấy biểu cảm gì, nhưng khóe miệng lại là hơi hơi nhếch lên cười.

Bà cụ Trần nghĩ trong lòng, người đàn ông này chắc hẳn cực kì thương vợ.

Sau chuyến đi lần này, Triệu Uyển Thanh lại có thêm một nhiệm vụ cố định mới, về sau mỗi lần ngoài việc phải giao gà cho bà cụ Trần, còn phải giao cho bà cụ Trần thêm một kí bánh đậu xanh.

Đem gà đều bán xong hết, hai người lại đi chợ đen.

Lần này, từ lúc còn ở bên ngoài ngõ Lâm Thiệu Hoa đã trực tiếp chặn Triệu Uyển Thanh lại,"Em đang mang thai không có tiện vào chỗ như thế này, anh đi thay em là được rồi."

Triệu Uyển Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái bụng của chính mình, đúng thật là rất lớn...

Với bộ dạng này của cô mà đi vào, vừa nhìn đã biết là đang mang thai, lỡ như có người tới kiểm tra, người đầu tiên bị bắt chắc chắn sẽ là cô.

"Anh có biết bán không đó ?" Triệu Uyển Thanh vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm.

Tuy rằng cô đã mang theo Lâm Thiệu Hoa tới chợ đen rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là Triệu Uyển Thanh cô làm người đứng ra giao dịch, Lâm Thiệu Hoa chỉ đứng bên cạnh trợ giúp thôi.

Lâm Thiệu Hoa đối diện với tầm mắt tràn đầy nghi ngờ của cô, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ ẩn sau lớp khăn che mặt của cô,"Em xem thường anh?"

Triệu Uyển Thanh bắt lắt tay anh đẩy ra, mang rổ đưa cho anh,"Vậy thì anh đi thôi, nhớ rõ là, không được để người ta trả giá đó."

Nhìn người đàn ông đã đi vào, Triệu Uyển Thanh liền đi dạo một vòng bên ngoài.

Không quá nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Thiệu Hoa liền ra ngoài, trong rổ không còn đồ gì.

"Sao nhanh thế?!" Triệu Uyển Thanh không thể tin được nhìn cái rổ trống không.

DTV

Lâm Thiệu Hoa đưa tiền cho cô,"Em đếm thử xem"

Triệu Uyển Thanh tiếp nhận tiền đếm qua một lần, đôi mắt mở to rồi lại đếm thêm một lần nữa,"Không đúng nha, vì sao trong này còn dư lại tận chín hào thế này?"

Lần này tới đây cô mang theo tận mười kí bánh đậu xanh, vừa rồi ở khu dân cư đã bán một kí cho bà cụ Trần, còn chín kí cô để dành bán trong chợ đen.

Dựa theo giá cả mà Triệu Uyển Thanh định bán là một ký bảy hào, nếu bán hết hẳn là thu được sáu đồng ba hào mới đúng, nhưng bây giờ... Thế mà thu được tận bảy đồng hai hào!

Tính toàn một hồi, Triệu Thanh Uyển đã đoán ra được,"Anh bán theo giá 8 hào một cân sao?"

Lâm Thiệu Hoa gật đầu.

Triệu Uyển Thanh mở to hai mắt,"Anh tăng giá lên cao như vậy mà vẫn bán hết được nhanh như vậy??"

Những người mua bánh ngọt đó hẳn là không phải kẻ ngốc chứ?

Lâm Thiệu Hoa nhìn đôi mắt tròn xoe của cô, nói: "Anh đem giá cả thay đổi một chút, nâng lên thành một đồng hai hào trên một cân, mua hai cân tặng một cân, chỉ cần ba người là bán xong hết."

Triệu Uyển Thanh choáng váng.

Cô kinh ngạc nhìn Lâm Thiệu Hoa, lại nhìn đỉnh đầu anh, trên này chắc chắn là không có hào quang của nam chính chứ??
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 108: Chương 108



Loại chiến lược tiếp thị marketing đơn giản này được sử dụng khắp mọi nẻo đường, thế mà người đến từ tương lai như Triệu Uyển Thanh lại không nhớ tới nó!!!

Trong nháy mắt, Triệu Uyển Thanh cảm thấy, so sánh giữa người với người, quả thật có sự cách biệt quá lớn.

Cô tự nhận mình là người thông minh, tài giỏi, nhưng, trên thế giới luôn luôn có người cực kì cực kì thông minh hơn, chỉ có hơn không có cái gọi là nhất ...

"Về sau để anh tới chợ đen bán cho, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe." Lâm Thiệu Hoa xoa nhẹ bụng cô nói.

Triệu Uyển Thanh vì chỉ số thông minh của mình mà buồn thúi ruột một giây, giây sau đó lại nhanh chóng tươi tỉnh lên.

Tuy rằng, cô không có thông minh hơn Lâm Thiệu Hoa ... Nhưng mà cũng may Lâm Thiệu Hoa là của cô!

Cô lại nhìn bụng mình, đứa bé cũng là của Lâm Thiệu Hoa, kết hợp giữa giỏi và siêu giỏi, bảo bối nhỏ này chắn chắn sẽ là một viên ngọc quý thông minh!

Từ đó về sau, Triệu Uyển Thanh liền yên tâm đem nhiệm vụ bán đồ giao cho Lâm Thiệu Hoa.

Kế toán trong tiểu đổi tuy rằng là có chức vị, nhưng rất ít khi thật sự cần dùng tới, chỉ có đến thời điểm khi đại đội cần phân chia đồ vật mới có chút tác dụng. Ngày thường vẫn luôn là cùng các xã viên làm việc, nếu không làm việc thì sẽ không có công điểm, nếu không có công điểm thì tới cuối năm sẽ không được phân lương thực và thịt.

Cũng may chức kế toán tiểu đội này mỗi năm đều có điểm công, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng có chút ít còn hơn không có gì.

Lâm Thiệu Hoa tốt nghiệp xong, về nhà tất nhiên là muốn đi làm việc, bớt chút thời gian liền giúp Triệu Uyển Thanh đi bán đồ, khi mới bán được vài lần, lúc đầu Triệu Uyển Thanh còn cố ý thử lòng anh, bán xong cũng không hỏi anh vụ tiền nong.

Nhưng Lâm Thiệu Hoa căn bản không có suy nghĩ kia, mỗi lần sau khi trở về nhà đều rất thành thật đưa hết tiền cho cô, một đồng cũng đều không đưa thiếu.

Triệu Uyển Thanh thử đi thử lại mấy lần, liền tin tưởng anh hoàn toàn.

Người đàn ông của cô lại muốn nhận việc, cô được nhàn rỗi còn anh thì phải không công cho cô, Triệu Uyển Thanh tất nhiên sẽ không bạc đãi anh.

Cô dùng hết tất cả tài nghệ của mình làm đồ ăn ngon mỗi ngày, thường xuyên xuất hiện đa dạng cá món mới, đổi món liên tục, đem sức khỏe của mỗi một người trong nhà đều chăm đến khỏe mạnh, da dẻ hồng hào.

Bây giờ ban ngày Đổng Hiểu Hà không có gì làm thì mới tìm cô cùng học tập, không giống như trước kia thường tới tìm cô học tập vào buổi tối nữa.

Triệu Uyển Thanh túm lấy Đổng Hiểu Hà hỏi cho ra lẽ, Đổng Hiểu Hà híp mắt nhìn Lâm Thiệu Hoa, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là sợ làm phiền thế giới riêng của vợ chồng hai người đó -"

"Không có quấy rầy gì đâu, buổi tối cô cứ việc tới đây thôi." Triệu Uyển Thanh nhịn sự xấu hổ xuống mà đỏ mặt nói.

Đổng Hiểu Hà liên tục xua tay,"Chuyện này không được, con người của tôi rất là biết điều!"

Triệu Uyển Thanh đứng dậy muốn đánh cô ấy thì thì Đổng Hiểu Hà đã chạy ra ngoài trốn trước một bước.

Vào chạng vạng tối, người một nhà ăn cơm xong đang ngồi trong sân phơi lúa tiêu thực, Đổng Hiểu Hà vừa chạy trốn, Lâm Thiệu Hoa liền đứng dậy bước tới chỗ cô.

"Trời tối rồi, hôm nay em nghỉ ngơi sớm một chút."

Anh làm trò trước mặt mẹ Lâm cùng với Tiểu Lâm, lôi tay Triệu Uyển Thanh đi vào trong phòng ngủ. .

Mẹ Lâm ôm tiểu Lâm, cả mặt bà đều tràn đầy ý cười.

Da mặt Triệu Uyển Thanh cực kì đỏ, vừa giãy gịua vừa nhẹ giọng nói nhỏ: "Bây giờ đâu phải trời tối? Bên ngoài đến mặt trăng còn chưa lên nữa, lấy đâu ra khuya!"

Phanh —— Cửa bị đóng lại.

DTV

Tiểu Lâm ngu ngơ nhìn trời, hỏi mẹ: "Mẹ, trời chưa có tối mà? Vì sao anh hai lại nói trời tối thế ạ?"

Mẹ Lâm nói cho có lệ: "Anh trai con ban ngày làm việc mệt mỏi, cho nên mới muốn đi ngủ sớm một chút..."

Lâm tiểu đệ thật sự tin lời nói này, còn gật đầu nói: "Vâng, anh trai rất vất vả, đúng là cần phải đi nghỉ ngơi sớm một chút."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 109: Chương 109



Vui vẻ qua đi, mẹ Lâm lại có một chút lo lắng.

Bụng con dâu bây giờ đang rất lớn, cũng không thể vận động mạnh nha...

Con trai ngốc của bà chắc là biết đúng không?

Trong phòng, con trai ngốc cùng với con dâu của mẹ Lâm đang hôn nhau, môi, lưỡi giao nhau triền miên...

Triệu Uyển Thanh vừa tiến thêm đã bị Lâm Thiệu Hoa bế lên đặt cô ngồi lên trên bàn, sau đó anh liền đi lên tiếp tục hôn môi cô.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chịu buông tha cho đôi môi đỏ như son kia.

Triệu Uyển Thanh không còn chút sức nào dựa vào vai Lâm Thiệu Hoa thở hổn hển, gương mặt trắng giờ đã chuyển hồng giống như đóa hoa vừa mới nở, sinh đẹp động lòng người.

Cô bây giờ đang ở giai đoạn cuối của thai kỳ, bởi vì thế mà các giác quan đều rất dễ bị k*ch th*ch, cơ thể cô cực kì mẫn cảm, tùy tiện một trêu chọc một lúc là liền đ*ng t*nh. Mỗi lần Lâm Thiệu Hoa trêu chọc cô, đều làm cô khổ mà không dám nói nên lời.

Cô nghẹn tới khó chịu, Lâm Thiệu Hoa làm sao có thể không bị k*ch th*ch?

Vài lần ngủ trong lòng Lâm Thiệu Hoa, Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được ý định của anh.

Cô mở một mắt nhắm một mắt giả vờ không biết, cũng không có ý định giúp anh giải quyết vấn đề.

Lâm Thiệu Hoa ôm Triệu Uyển Thanh ngồi lên ghế, mang một chậu nước ấm vào sau đó giúp cô cởi áo để lau sạch người.

Bụng của Triệu Uyển Thanh đã lớn, tự mình lau sạch cơ thể cũng trở nên khó khăn hơn một chút, cô chỉ có thể nhờ Lâm Thiệu Hoa giúp đỡ. Ban đầu cô còn cảm thấy bối rối, sau được lau nhiều lần rồi thì cô cũng thấy quen.

Dù sao thì sau này sinh xong cũng phải đối diện với việc này... bây giờ nhìn thấy cơ thể cũng không quá đáng.

Hai người lau xong thì lên giường, hiện tại Triệu Uyển Thanh đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, thường ngày cô thường nằm nghiêng sang trái, Lâm Thiệu Hoa cũng nằm theo cô, ôm lấy cơ thể của cô từ phía sau.

Trước đây khi Lâm Hiệu Hoa muốn trêu cô một chút thì chính anh cũng thường xuyên đ*ng t*nh, nhưng hôm nay anh gần như không kiềm chế được... bản chất đã thay đổi...

"Uyển Thanh..."

Người đàn ông âu yếm gọi tên cô, hơi thở của anh trườn qua tai Triệu Uyển Thanh như một con rắn nhỏ.

"... Anh!"

Triệu Uyển Thanh cảm nhận được anh hôm nay khác thường, cô đưa tay ra sau lưng để bắt lấy tay anh.

"Uyển Thanh, em giúp anh..." Người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, muốn dẫn cô đến chỗ nào đó.

Ngay lập tức, đầu cô trống rỗng, khuôn mặt đỏ bừng như lửa, sẳng giọng: "Anh... Anh tự giải quyết đi!"

Cô nhanh chóng rút tay lại, nhích thân mình sang bên cạnh, không nằm sát anh nữa.

Phía sau truyền đến tiếng động cùng với tiếng th* d*c đều đặn trầm thấp của người đàn ông...

Khi người đàn ông cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, Triệu Uyển Thanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lâm Thiệu Hoa bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, thở dài thật sâu.

Ngày hôm sau không cần đi làm, các thành viên trong gia đình Lâm đều ngủ thẳng cẳng.

Khi Triệu Uyển Thanh thức dậy, cô thấy vết dơ trên chăn, cô cắn răng thay chăn trải giường mới, ném chăn cũ vào tay Lâm Thiệu Hoa,"Anh mang đi giặt nhanh đi!"

Mẹ Lâm sáng sớm dậy đã thấy con trai mang rổ đồ đi ra bờ sông liền hỏi,"Sao hôm nay mới sáng sớm mà Thiệu Hoa nó đã đi giặt đồ? Cả điểm tâm cũng không ăn..."

Triệu Uyển Thanh cầm một bát cháo từ tốn húp, cụp mắt không nói gì.

Sau bữa ăn, cô đi dạo ở cửa nhân tiện nhìn xem Lâm Thiệu Hoa đang giặt quần áo bên bờ sông.

Bên cạnh dòng sông mọc cây cỏ rậm rạp, Triệu Uyển Thanh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn cô,"Anh sắp giặt xong rồi."

DTV

Triệu Uyển Thanh mở mắt, hừ nhẹ một tiếng.

Chưa ngồi được bao lâu đã có vài người đi đến bên cạnh, cầm giỏ quần áo đứng bên bờ sông.

"Ớ, kia không phải là Lâm Thiệu Hoa sao?" Một người phụ nữ nói.

Những người khác cũng quay đầu nhìn, xác định đó là Lâm Thiệu Hoa.

Khi nghe thấy thanh âm này Triệu Uyển Thanh liền nhướn mày, nhanh chóng nhận ra người đến là ai, nhưng vị trí cô ngồi bị cây che khuất, người ta chỉ nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa, không thấy cô.
 
Back
Top Bottom