Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 80: Chương 80



Chất giọng trầm như đàn dương cầm này, cô đã quen đến mức không thể quen hơn...

Triệu Uyển Thanh đứng sững người, lúc này cô có muốn trốn vào không gian cũng không còn kịp rồi.

DTV

Cô cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, xoay người lại, nhìn thẳng vào người đàn ông mày kiếm mắt sáng trước mặt, nói: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Chỉ thấy Lâm Thiệu Hoa không nói gì, cô lại nói tiếp: "Hôm nay vừa lúc tôi vào thành xem một chút, còn chưa có đi Cung Tiêu Xã mua đồ vật đâu, anh bồi tôi cùng đi nhé?"

Lâm Thiệu Hoa vẫn không nói lời nào như cũ, anh híp mắt nhìn người vợ đang cải trang trước mắt, trong lòng đã trầm càng thêm trầm.

"Tôi đều thấy hết rồi."

Đổi kiểu tóc, bôi đen làn da, thậm chí phần lớn khuôn mặt cũng được giấu dưới lớp vải, nhưng cặp mắt xinh đẹp ấy không thể lừa người.

Anh vừa nhìn thấy đã biết ngay đó là cô.

Triệu Uyển Thanh cảm thấy mình như bị sét đánh trúng, tâm trí rối loạn không tả nổi,"Nhìn thấy... nhìn thấy cái gì? Tôi chỉ đến chỗ kia mua đồ thôi."

"Cô lấy được gà từ chỗ nào?" Anh hỏi.

Triệu Uyển Thanh cắn chặt lưỡi, nuốt hết những lời định ngụy biện đó xuống bụng.

Đã đến bước này, còn có gì thể cãi chứ? Anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình...

Giờ có cãi nữa cũng uổng công.

Triệu Uyển Thanh cố gắng bình tĩnh lại tinh thần, may mắn là từ lâu cô đã nghĩ ra được lí do nếu bị phát giác. Không thể để lộ về không gian và hệ thống, đây là chuyện cực kì tuyệt mật.

Ít nhất trong hoàn cảnh còn chưa hoàn toàn tin tưởng người khác thì không thể bại lộ.

Đây là bí mật lớn nhất của cô.

Trong nháy mắt, lời biện minh đã sẵn sàng,"Tôi có cách riêng để có được những thứ đó, sau đó lại qua tay bán chúng ra chợ đen."

Đem bản thân trở thành một người buôn bán lậu, cái cớ này khá tốt.

Lâm Thiệu Hoa nhìn vào gương mặt bình thản của vợ mình, trái tim anh như bị cái gì đó chặn lại, anh không nói nên lời, cũng nuốt không trôi.

Hành động của cô là gì, anh hiểu rõ.

Đầu cơ trục lợi...

Không nói đến đúng sai, chỉ riêng hậu quả của việc này đã là rất nghiêm trọng...

Hai người đứng ở trong góc, không khí như bị đứng im mất một lúc, im lặng đến mức sau lưng Triệu Uyển Thanh cũng đổ mồ hôi lạnh. Lúc này, cánh tay cô bỗng nhiên bị người kéo lấy.

Lực tay cũng không tính là nhẹ.

Lâm Thiệu Hoa kéo cô, cả đường không nói lời nào, đưa cô về nhà.

Khi đến nhà, mẹ Lâm nhìn hai người kỳ lạ, không chủ động tiến tới, bà còn tiện tay kéo lại Tiểu Lâm đang muốn nhào ôm anh trai.

Bà nhìn hai người vào trong buồng, đóng cửa, trong lòng dấy lên cảm giác bất an...

Trong phòng, Lâm Thiệu Hoa buông lỏng tay đang nắm lấy Triệu Uyển Thanh ra, hai người đứng cạnh cửa không ai nói lời nào.

Triệu Uyển Thanh liếc mắt nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt anh tái nhợt.

Cô đặt ba lô sau lưng xuống, giơ tay lên tự gỡ bỏ khăn trùm đầu của mình, sau đó bê thau nước, từ từ rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.

"Anh còn điều gì muốn hỏi không?" Giọng cô vô cùng bình tĩnh.

Cô rõ ràng hiểu anh đang nghĩ gì, đơn giản là không đồng ý để cô đi chợ đen. Nhưng chuyện đó là không thể nào, cô còn phải dựa vào đó để kiếm tiền.

Chỉ dựa vào hàng hóa trong không gian, cuối cùng cũng miệng ăn núi lở.

Nếu đã đến đây, hơn nữa cũng đã quyết định sống thật tốt, cô không thể không có con đường kiếm sống. Mà hiện tại, cách duy nhất cô có thể kiếm sống là đầu cơ trục lợi.

Cô nghe thấy âm thanh hít thở từ phía sau, như đang nén điều gì đó."Chuyện này, dừng lại ở đây đi."

Triệu Uyển Thanh quay đầu nhìn anh, lại nghe anh nói tiếp: "Sau này, không cần phải đi mạo hiểm nữa."

"Lâm Thiệu Hoa, về chuyện này tôi không thể nghe anh, tôi muốn tiếp tục làm." Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, giọng điệu đặc biệt kiên định.

Nghe vậy hai tay anh đang rũ tại bên người đột ngột nắm thành quyền, anh nhắm mắt lại, khi mở mắt, anh đi thẳng tới trước mặt Triệu Uyển Thanh, nắm lấy hai vai cô.

Cơ thể cô bị anh giữ chặt, mặt đối diện anh, ánh mắt của hai người chính diện giao nhau.

Trong đôi mắt anh, có sự nghiêm túc và lo lắng không thể diễn tả...

"Cô có biết nếu bị bắt thì sẽ phải đối mặt với cái gì không?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 81: Chương 81



Triệu Uyển Thanh: "Tôi biết, tôi đương nhiên biết, vì vậy tôi vẫn luôn rất cẩn thận, tôi..."

Người trước mắt bỗng tiến gần, Triệu Uyển Thanh không phòng bị, ngay thời khắc môi chạm môi, sợi dây căng trong đầu cô cuối cùng cũng đứt...

Ban đầu còn mang theo chút vội vàng cùng thô bạo, sau đó dần dần trở nên chậm dãi và dịu dàng hơn. Môi cô được anh thâm mật ôm chọn, từ từ thăm dò, m*t, rồi thâm nhập...

Hơi thở của hai người quấn quít lấy nhau, má sát vào má.

Trong lúc gắn bó quấn lấy nhau, cơ thể cô được cánh tay của người đàn ông ôm lấy, một bàn tay từ hông sau trượt đến bụng bầu lồ lộ của cô, nhẹ nhàng v**t v*.

Hồi lâu, đến lúc cô tưởng như không thể thở nổi anh mới buông cô ra.

Hai người trán kề sát nhau, hơi thở nhẹ nhàng phả trên khuôn mặt đối phương, cảm giác lúc này còn thân mật hơn so với lúc hôn nhau.

DTV

Khi ý thức trở lại, gương mặt của Triệu Uyển Thanh cũng đỏ lên.

Vừa nãy, bọn họ đã hôn nhau...

Còn là anh chủ động hôn cô.

Bàn tay anh đặt ở phần bụng của cô vẫn tiếp tục v**t v* nhẹ nhàng, Triệu Uyển Thanh cảm thấy cả người tê dại, phụ nữ mang thai tự nhiên càng nhạy cảm hơn, anh lại còn dùng cách này để trêu chọc cô...

Huống chi cô lại còn là người phụ nữ độc thân tự nhiên có thai thì lại càng không thể chịu đựng được những k*ch th*ch như thế.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng không đẩy được.

Tiếng nói của người đàn ông vang lên bên cạnh má cô,"Là anh để em chịu khổ rồi."

Âm thanh không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại mang theo chút cay đắng, nhẹ nhàng đánh vào trái tim Triệu Uyển Thanh.

"Anh... đồng ý?"

Người đàn ông không nói gì.

"Anh không nói, em sẽ cho là anh đồng ý đấy." Triệu Uyển Thanh cố ý nói.

Mẹ Lâm đứng ngay cửa do dự mất nửa ngày không biết có nên vào xem hay không.

Bà luôn có cảm giác họ ở bên trong đang cãi nhau...

Qua không biết bao lâu, cửa phòng bất ngờ mở ra, con dâu đi ra trước, mặt hơi đỏ, cầm theo thau rửa mặt đi như bay...

Tiếp theo, con trai cũng đi ra, mặt cũng hơi đỏ, ánh mắt dõi theo con dâu đi đổ nước...

Lông mày của mẹ Lâm nhếch lên, trong lòng vốn đang lo lắng cũng nhẹ nhàng thả lỏng.

Bộ dáng của đôi vợ chồng trẻ này có chỗ nào giống cãi nhau? Rõ ràng là... hì hì.

Bà hiểu, trước đây khi ông nhà bà còn sống, họ cũng... hì hì.

Mẹ Lâm túm lấy Tiểu Lâm, vô cùng vui vẻ trở lại phòng bếp.

Bữa trưa do mẹ Lâm nấu, hương vị tất nhiên không thể so với Triệu Uyển Thanh, nhưng không ai kén chọn, đều ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Trong bữa ăn, Lâm Thiệu Hoa còn chịu khó gắp thức ăn cho cô tận hai lần, mẹ Lâm nhìn thấy liền tươi cười đầy mặt, Tiểu Lâm thì còn nhỏ, không hiểu mẹ đang cười cái gì.

Cậu nhìn chị dâu, lại nhìn sang anh trai, cậu cầm chén đẩy đến trước mặt anh trai, líu lo nói: "Anh cũng gắp đồ ăn cho em với."

Lâm Thiệu Hoa nhìn cậu cười cười, rồi gắp cho cậu một gắp dưa muối – món mà Tiểu Lâm ghét nhất.

Tiểu Lâm ngay lập tức biến sắc, đôi mắt to trông vô tội nhìn về phía anh trai. Trên bàn, mọi người không thể nhịn được nữa, đều cười phá lên.

Lâm Thiệu Hoa trở về, không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn nhiều. Đoàn tụ luôn là việc khiến người ta vui mừng.

Buổi chiều, anh ra ngoài làm việc còn Triệu Uyển Thanh vào phòng ngủ để nghỉ ngơi một chút. Sau giấc ngủ trưa, cô không có việc gì để làm bèn bắt tay vào dọn phòng.

Hiện tại vẫn còn là đầu xuân, vì là ở phương Bắc nên ban đêm vẫn còn hơi lạnh, vì vậy Triệu Uyển Thanh không gỡ chăn lớn trên giường, chỉ thay ga trải giường.

Từ khi cô đến nơi này, cô đã đem cất toàn bộ đồ dùng trên giường của nguyên chủ.

Nguyên liệu ở thời đại này sao có thể sánh bằng với đồ cô mua ở thời hiện đại được?

May mắn là khi cô mua quần áo và ga trải giường, cô đều chọn những thứ đơn giản, màu sắc tối giản, khi đến đây cô chỉ cần tùy ý lấy ra mấy cái ga trải giường đơn sắc, cắt đi nhãn và các thẻ thông tin là có thể sử dụng ngay.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 82: Chương 82



Còn về người ngủ chung giường Lâm Thiệu Hoa thì sao? Anh chắc chắn nghĩ rằng đó là đồ cô ta mang từ nhà mẹ tới, hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Mở tủ quần áo ra, phần lớn trong đó là những bộ quần áo hoa lá nhiều màu sắc của Triệu Uyển Thanh, quần áo của Lâm Thiệu Hoa chỉ chiếm một góc nhỏ.

Tất cả đều sạch sẽ.

Điểm này của Lâm Thiệu Hoa rất tốt, anh không bao giờ mang quần áo bẩn về nhà.

Khác với cô khi còn đi học cấp ba, hàng tuần về nhà cô luôn mang theo một túi quần áo bẩn rất lớn đưa cho mẹ...

Dọn ra những bộ quần áo cần giặt và thay đổi, Triệu Uyển Thanh nhờ Tiểu Lâm đi tìm Đổng Hiểu Binh chuyển lời cho chị của cậu bé.

Nhà Đổng Hiểu Phương chỉ có hai chị em, cô bé chắc chắn phải đi làm, nếu không đi làm thì thậm chí cơm cũng không có để ăn. Nhưng cô bé còn quá nhỏ, làm việc không thể so sánh với nam giới trưởng thành, dù làm việc cũng chỉ được sáu phần mười công điểm.

Người ta nói rằng sáu phần này đều là nhờ vào sự giúp đỡ của Đổng Phong Niên – Đại đội trưởng, nhà họ Đổng cũng là gia đình lớn ở thôn nên không ai trong thôn dám phản đối.

Khi Tiểu Lâm đi ra ngoài trên tay còn mang theo một ít hạt dưa hấu ngũ vị, đây là thứ chị dâu Triệu Uyển Thanh tự tay làm trong những lúc rảnh rỗi, coi như làm đồ ăn vặt cho người trong nhà nhấm nháp, Tiểu Lâm mỗi khi ra ngoài cắt cỏ lợn đều mang theo một nắm, mấy nhóc cùng đi cắt cỏ với Tiểu Lâm mỗi khi thấy đều không khỏi ghen tị.

"Được, lúc chị tôi trở về thì tôi sẽ nói cho chị ấy biết". Đổng Hiểu Binh gật đầu.

Sau khi truyền lời xong, Tiểu Lâm chuẩn bị rời đi, thấy Đổng Hiểu Binh vẫn cứ nhìn vào hạt dưa của cậu không chớp mắt, cậu lại cho cậu bé một ít.

Chiều tối, Đổng Hiểu Phương trở về nhà, nghe lời em trai kể liền đến nhà họ Lâm.

Đúng lúc gặp Lâm Thiệu Hoa vừa đi làm về, thấy Triệu Uyển Thanh đưa giỏ quần áo cho cô bé.

Khi vào phòng, Triệu Uyển Thanh nói trước: "Bây giờ em không tiện đi ra sông, em đã thỏa thuận với mẹ để Hiểu Phương đến giặt quần áo, mỗi lần đưa hai cái bánh bột ngô."

Cô cẩn thận nhìn anh, nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng Lâm Thiệu Hoa chỉ nhìn vào bụng cô một lúc rồi khẽ ừ, không nói gì thêm.

Bữa tối là cơm đùi gà do Triệu Uyển Thanh nấu, cô đã bắt lấy con gà chân to từ bầy gà cô nuôi để chế biến, sau khi nấu chín cắt thành miếng nhỏ đặt lên cơm ngô vừa nấu, rồi rưới sốt và thêm rau ăn kèm, mùi vị thơm ngon cực kỳ.

Mẹ Lâm và Lâm Thiệu Hoa ăn đều khen ngon, Tiểu Lâm bận ăn đến nỗi quên chùi mép, ăn một chén nhỏ chưa đủ, lại phải thêm nửa chén nữa mới được.

Đến khi Đổng Hiểu Phương mang quần áo trở lại thì nhà họ Lâm đang ăn tối, Triệu Uyển Thanh cũng lấy một chén cơm đùi gà đưa cho cô bé.

Giặt nhiều lần quần áo như vậy, Triệu Uyển Thanh sớm đã thăm dò hiểu rõ tính cách của cô bé này, cô bé là một cô gái có lòng tự trọng. Mặc dù nghèo, nhưng không bao giờ lấy không của ai thứ gì.

Đúng như dự đoán, Đổng Hiểu Phương tuy thèm nhưng lại muốn từ chối. Triệu Uyển Thanh bèn đóng cửa lại, nói lớn: "Ăn xong đưa chén cho chị."

Đổng Hiểu Phương chỉ có thể cầm theo chén cơm gà quay về.

Sau khi ăn tối xong, Lâm Thiệu Hoa đi ra sau bếp rửa chén, mẹ Lâm ngồi trong phòng khách đan len, Tiểu Lâm ngồi bên cạnh Triệu Uyển Thanh đan dây thừng hình hoa.

Triệu Uyển Thanh đã từng chơi rất nhiều lần trò đan dây hình hoa, có một thời gian cô còn điên cuồng tìm hiểu các kỹ thuật đan dây trên mạng, chỉ để vào ngày hôm sau vượt qua các bạn đồng học.

DTV

Không ngờ đến nơi đây, trò chơi này vẫn có hiệu quả.

Tiểu Lâm cùng cô chơi một lúc, rồi sa vào bẫy của cô, chỉ có thể đi gọi cứu viện.

Đầu tiên là đưa cho mẹ Lâm, mẹ Lâm cũng bị thua.

Vẫn không cam lòng, cậu lại đi vào nhà bếp đưa cho Lâm Thiệu Hoa.

"Anh còn biết chơi đan dây hình hoa?" Triệu Uyển Thanh cầm dây, nhìn Lâm Thiệu Hoa với ánh mắt tò mò.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 83: Chương 83



Lâm Thiệu Hoa lau sạch tay, đôi mắt to nhìn cô chớp chớp, gật đầu: "Biết một chút."

Là một chút? Hay là rất nhiều chút?

Cô nghĩ đến những ghi chép trong sách giáo khoa mà cô thường đọc vào mỗi tối... cảm thấy Lâm Thiệu Hoa chắc chắn là biết nhiều.

Những thiên tài học tập thường có một loại từ trường đặc biệt, có thể nhận ra được nhau trong đám đông. Triệu Uyên Thanh từ khi nhìn sách học của Lâm Thiệu Hoa đã kết luận rằng anh cũng là một thiên tài.

Nhưng suy lại một chút, nếu không thông minh, không đẹp trai thì sao có thể là nam chính được?

Triệu Uyển Thanh cẩn thận đưa dây thừng hình hoa trên tay lên trước mặt anh, ánh mắt dõi theo đôi tay của anh. Lâm Thiệu Hoa nhìn vào sợi dây thừng, hai tay anh đã nhanh chóng bắt đầu vận động...

"Hahaha..." Triệu Uyển Thanh cười to.

Sợi thừng trên tay Lâm Thiệu Hoa bung ra.

Mẹ Lâm và Tiểu Lâm cũng thất vọng,"Thiếu Hoa/Anh cũng không biết nha."

Lâm Thiệu Hoa nhíu mày, nhìn cô gái đối diện cười rạng rỡ lộ ra lúm đồng tiền xinh như hoa, lặng lẽ thu lại sợi dây thừng.

Cô cười lên thật đẹp...

"Ở nhà bếp vẫn còn một cái đùi gà? Có cất đi không?" Lâm Thiệu Hoa nhìn xuống, tự nhiên chuyển đổi chủ đề.

Triệu Uyển Thanh ngừng cười, lúng túng nói: "Để phần cho ông bà, vừa nãy quên không mang đi..."

"Thì giờ đi, để Thiệu Hoa đi cùng với con, trên đường tối đen như thế cần có người đi cùng." Mẹ Lâm nói.

Nàng dâu này của bà nên thường xuyên xuất hiện trước mặt ba mẹ chồng, tạo ấn tượng tốt hơn.

DTV

Vợ chồng son đi cùng nhau, cũng có thể gắn kết tình cảm.

Mẹ Lâm đã tính toán sẵn rồi, ánh mắt bà tràn đầy nhiệt huyết.

Triệu Uyển Thanh nhìn ánh mắt lấp lánh của mẹ chồng, thật muốn nói mình tự đi cũng được...

Nhà họ cách nhà cũ vẫn chỉ vài bước chân, còn cần ai đồng hành sao?

"Đi thôi." Lâm Thiệu Hoa nói.

"Nhanh lên, đi nhanh lên!" Mẹ Lâm cười tươi như hoa, đẩy cô đi.

Triệu Uyển Thanh chỉ có thể đi cùng Lâm Thiệu Hoa tới nhà cũ một chuyến.

Ngay khi vừa ra khỏi cửa, bên ngoài thật sự đã tối đi phân nửa, tay của Triệu Uyển Thanh bị người đàn ông nắm lấy, khóa chặt ấm áp quấn quýt trong lòng bàn tay,"Đi theo anh."

Hôn cũng hôn rồi.

Triệu Uyển Thanh cảm thấy da mặt bản thân cũng dày lên không ít, không còn chỉ vì anh cầm tay một chút là đỏ mặt ngay.

Cứ như vậy tới khi đến được trước cửa nhà chính, Triệu Uyển Thanh liền nhanh chóng đẩy anh ra xa, chỉnh lại bộ dạng của mình cho thật tự nhiên.

Ở trước mặt người lớn trong nhà mà ôm ôm ấp ấp không được hay cho lắm...

Nhà chính bên này mọi người vừa ăn cơm xong, cả gia đình đang ngồi trên bàn tán gẫu đủ chuyện trên đời. Thấy hai người tới, liền kéo cả hai gia nhập vào cuộc trò chuyện.

Bà Cụ Lâm đang ngồi ở trên giường đất, đắp một cái chăn bông nhỏ trên đùi, trên mặt mang vẻ già yếu ngày càng rõ.

Bác dâu cả nhà họ Lâm cầm chén đồ ăn đưa tới, vừa cười vừa nói: "Có món gì tốt, món gì ngon thì Uyển Thanh đều nghĩ để cho bà nội đầu tiên, chúng con được hưởng lây phúc của mẹ không ít"

Nhìn cái đùi gà to hơn bình thường, lại có màu sắc óng ánh này! Bác dâu cả nhà họ Lâm vui vẻ vì bữa cơm ngày mai có thêm một món thịt rồi!

Bác cả Lâm cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Hoa cực kì hài lòng

Trong tất cả con cháu của nhà học Lâm, ông thích nhất là Lâm Thiệu Hoa, bây giờ có thêm một đứa cháu dâu tốt như vậy, ông lại càng thêm yêu thích cả hai.

Đúng là vợ của Thiệu Hoa có khác, trước khi cưới tuy có nhiều tin đồn không tốt về cô, sau khi cô cùng cháu mình kết hôn liền thay đổi hoàn toàn.

Bác cả Lâm cảm thấy đây chắc chắn là công lao của cháu trai nhà mình, là anh biết cách dạy vợ.

Bà cụ Lâm kêu Triệu Uyển Thanh ngồi ở bên cạnh bà, Triệu Uyển Thanh nhìn sắc mặt của bà, hỏi: "Bà nội bị đau ở đâu sao?"

Bác dâu cả nhà họ Lâm nói: "Không phải là vì mấy ngày hôm nay vào xuân trời bắt đầu lạnh sao, mưa mấy ngày liên tiếp, bệnh đau thấp phong khớp của bà nội con lại tái phát, chân đau đến mức không xuống giường đi lại được!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 84: Chương 84



Bà cụ Lâm lại thở dài, hỏi Triệu Uyển Thanh: "Đứa bé thế nào rồi?"

"Tốt lắm, em bé rất ngoan" cô xoa bụng trả lời.

Hai người ngồi trong nhà chính thêm một lát liền rời đi.

Về đến phòng ngủ, phòng chính cũng đã tắt đèn, Mẹ Lâm mang theo Lâm tiểu đệ trở về phòng ngủ.

Thập niên này dầu hỏa rất quý giá, trong nhà không ai dám đốt đèn lâu, cho nên buổi tối là lên trên giường đất ngủ ngay.

Nhà ở của tam phòng nhà họ Lâm không lớn cho lắm, hiện tại phòng ngủ được chia làm hai ngăn. Lúc ba Lâm còn sống, hai vợ chồng đều ở trong ngăn lớn hơn, còn Lâm Thiệu Hoa ngủ một mình ở ngăn phòng nhỏ còn lại.

Sau khi cha Lâm mất, mẹ Lâm lại sinh ra tiểu Lâm mồ côi cha từ khi còn ở trong bụng, rồi bà với tiểu Lâm tiếp tục sống trong ngăn phòng lớn, Lâm Thiệu Hoa vẫn ở ngăn còn lại, đến khi hai người kết hôn, hai vợ chồng Triệu Uyển Thanh vẫn tiếp tục ở ngăn phòng bé này.

Triệu Uyển Thanh vừa đi vào phòng liền bắt đầu học bài, hôm nay Lâm Thiệu Hoa trở về nên Đổng Hiểu Hà cũng không có đến học cùng cô.

Lâm Thiệu Hoa ở bên ngoài kiểm tra hết các cửa sổ một lượt, sau khi rửa mặt xong vừa trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Triệu Uyển Thanh đang ngồi trên bàn học.

Mặc dù đang mang thai, nhưng cô vẫn giữ được vóc dáng chuẩn như trước, trừ bỏ bụng hơi nhô ra thì những bộ phận khác trên cơ thể dường như không có thay đổi gì. Thậm chí nhìn từ đằng sau thì giống như hoàn toàn không có mang thai gì cả.

Triệu Uyển Thanh đang say mê làm bài tập, đột nhiên có cảm giác có ai đang nhìn cô, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

"Em đang xem cái gì?" Anh đi đến dừng lại bên cạnh cô.

Triệu Uyển Thanh ngồi hơi dịch sang bên cạnh một chút, anh liền thuận thế ngồi xuống bàn, vươn tay cầm tờ đề cô đã làm xong lên nhìn.

Anh đảo mắt xem qua một lần, trong lòng đã biết đáp án.

Khi anh ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, trong đôi mắt có chút lóe sáng.

Đối diện với ánh mắt này, Triệu Uyển Thanh nhịn không được hơi hơi ưỡn ngực, cảm thấy có chút tự hào.

Nhìn đi, cô cũng là một học sinh giỏi đó.

So với anh cũng không kém chút nào đâu.

Người đàn ông trả sách về cho cô, nói: "Làm không tệ."

"Khuya rồi, đi ngủ thôi" anh nắm lấy ngón tay đang để dưới bàn của cô, nhéo nhẹ.

Triệu Uyển Thanh thu dọn sách vở lại, đi vệ sinh cá nhân xong, cô vào phòng chuẩn bị lên giường ngủ thì nhớ ra điều gì đó, ngớ người.

Cô nhìn người đang nằm trên giường, đôi mắt bắt đầu mờ mịt.

Trên giường, chăn của cô không biết tự nhiên biến đi đâu mất?!

Chỉ còn lại một cái chăn của Lâm Thiệu Hoa ở trên giường...

Ngủ cùng, đắp cùng một cái chăn...

"Lên giường ngủ đi" người đàn ông nằm nghiêng người nhìn cô.

Triệu Uyển Thanh đứng trước đèn phân vân không dám tắt, chậm như rùa nằm lên giường, giở chăn lên, ngủ ở một góc giường.

Giữa chỗ hai người nằm không có gì để ngăn cách, sau khi nằm xuống thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ trên cơ thể anh truyền tới... còn có hơi thở tràn đầy nam tính.

DTV

Triệu Uyển Thanh từ từ nhắm mắt lại, khi cô gần ngủ thiếp đi, lại mơ mơ màng cảm thấy bên cạnh có thân nhiệt nổng hổi của một người đang tới gần, cánh tay vừa rắn chắc vừa mang theo ấp áp ôm trầm lấy cô ...

Lâm Thiệu Hoa nằm nghiêng người ôm lấy vợ mình, nghe thấy nhịp thở nhẹ nhàng của cô vang đều đều bên tai, dáng người vừa thon gọn vừa mềm mại của cô nằm trong lòng anh dần thư giãn, anh cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Buổi sáng vừa mở mắt ra, Lâm Uyển Thanh liền phát hiện ra bản thân đang ngủ trong lòng n.g.ự.c của Lâm Thiệu Hoa.

Khuôn mặt áp sát vào cánh tay anh, bàn tay đặt trên n.g.ự.c anh, trên bụng đang nhô ra của cô còn có một bàn tay to lớn ấp áp trùm lên.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 85: Chương 85



Trong nháy mức Triệu Uyển Thanh tỉnh cả ngủ, nhẹ nhàng từ từ cử động muốn thoát khỏi tay anh, vừa muốn ngồi lên thì liền nghe trên đỉnh đầu phát ra âm thanh,"Dậy rồi sao?"

Triệu Uyển Thanh: "... Vâng"

Hai người ngồi nghiêng mình đối diện nhau, mặt kề sát mặt nhìn chằm chằm vào nhau.

Không biết nhìn bao lâu, Lâm Thiệu Hoa duỗi tay xoa xoa mặt cô,"Ngủ đến đỏ hết cả mặt rồi"

"Vậy sao?" Triệu Uyển Thanh cũng sờ sờ mặt của mình thử, sờ thấy được mấy cái vết lằn trên mặt ...

Xấu hổ quá đi.

Rời khỏi giường, mẹ Lâm nấu xong cơm sáng, Lâm Thiệu Hoa ăn xong là đi làm ngay lập tức.

Triệu Uyển Thanh cơm nước xong xuôi thì chui vào không gian.

Lật lật tìm thùng đựng thuốc, thành công tìm được miếng giảm đau. Cô không biết gì nhiều về bệnh phong thấp hết, lúc trước có nhìn thấy bà của cô thường xuyên dùng miếng dán giảm đau, cô thắc mắc hỏi thì bà nói là miếng này để giảm đau bệnh đau thấp phong khớp.

Triệu Uyển Thanh lấy một hộp ra khỏi thùng, đem cả hộp đổ hết các miếng ra ngoài, dùng vải thô dán lên từng miếng cao dán.

Ra khỏi không gian, cô vốn tính toán định đi tới nhà lớn ngay, nhưng ngồi nghĩ một lúc, lại trở về phòng mình đầu tiên.

Giữa trưa lúc Lâm Thiệu Hoa tan làm trở về, một nhà ngồi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Triệu Uyển Thanh kêu anh vào phòng trong, đưa cho anh miếng cao giảm đau kia,"Đây là lúc trước em ở trong huyện mua thuốc giảm đau, nói là muốn trị bệnh phong thấp, anh đến nhà lớn bên kia đưa cho bà nội dùng đi"

Lâm Thiệu Hoa mở ra nhìn một lát, anh biết thứ này hẳn là không dễ dàng tìm được, giá cũng không rẻ.

"Tốn hết bao nhiêu tiền?" Anh xoay người muốn đi lấy tiền trả lại cho cô.

"Anh đừng để ý chuyện này, mau mang đi cho bà nội đi"

Đợi đến khi Lâm Thiệu Hoa đi từ nhà chính trở về, Triệu Thanh Uyển đang nằm trên giường ngủ một giấc, một lát sau, anh cũng cởi bỏ áo bông lên giường ngủ cùng.

Mới nằm được một lát, cánh tay anh đã bị người bên cạnh túm chặt,"Lâm Thiệu Hoa, cái thuốc kia tìm được từ trong chợ đen, rất khó để mua được, không phải là thứ muốn mua thì cứ bỏ tiền ra là có thể mua được ... Tất nhiên nếu không có tiền thì càng không mua được".

"Chợ đen quá nguy hiểm" Anh nhận ra được mục đích của cô, thẳng thừng nói.

Triệu Uyển Thanh bị nghẹn trong họng, cô cố ý đem thuốc lấy từ trong không gian ra chính là để thuyết phục Lâm Thiệu Hoa đồng ý cho cô đi chợ đen.

DTV

Không nghĩ tới vừa mới nói một câu đã bị chặn họng trở về.

Cô rầu rĩ trong lòng, ngay lập tức buông tay đang kéo cánh tay của anh ra, xoay người nằm đưa lưng về phía anh.

"Mặc kệ anh có đồng ý hay không, em nhất định sẽ tiếp tục đi đến chợ đen." Cô nằm quay lưng về phía anh, kiên định nói.

"Tình hình của nhà chúng ta như thế nào anh là người rõ ràng nhất, mấy tháng trước không đi đến chợ đen sớm, mẹ cùng với em của anh ở nhà ăn bánh bao đen vừa khô vừa cứng ngắc sống qua ngày, mỗi ngày em muốn ăn một ít thịt lại càng không thấy đâu! Anh nói thử xem, bây giờ không tìm cách kiếm được tiền, sau này sinh con ra thì làm sao mà nuôi nó được đây? Nếu như anh muốn để em phải sống cùng anh ăn cám ăn bã sống cho qua ngày, không bằng bây giờ khi em còn chưa sinh con thì nhanh chóng giải thoát cả hai, thả em về nhà họ Triệu để em được ăn sung mặc sướng!"

Cô cố ý diễn theo bộ dáng ngang ngược không chịu nói lí của nguyên chủ, ép anh phải thoả hiệp.

Người đang nằm yên lặng phía sau đột nhiên sán lại gần, duỗi tay gắt gao giữ chặt người cô, đầu dựa vào bên gáy cô, trầm giọng nói: "Em dám!"

Triệu Uyển Thanh bị anh rống cho chấn động, giọng nói liền trở nên nhỏ hơn, nói: "Sao lại không dám..."

"Chờ em trở về nhà mẹ đẻ, kêu mẹ em lại tìm cho em một người thật đẹp trai, so với anh còn đẹp hơn, đứa bé trong bụng vừa sinh cũng mang họ của..." Cô tiếp tục diễn một tràng.

"Đừng có nói nữa!" Anh lạnh lùng nói.

Lúc này, Triệu Uyển Thanh mới chịu ngậm miệng.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 86: Chương 86



Vừa rồi trải qua một trận gây sự vô lí của cô, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cô không tin Lâm Thiệu Hoa còn không chịu đồng ý.

Đừng tưởng cô chỉ là một cô gái chỉ biết an phận thủ thường giống người khác, tự nhiên phải sắm vai nguyên chủ còn phải la lối khóc lóc om sòm... Triệu Uyển Thanh cũng đổ mồ hôi hột sau màn diễn xuất cực đỉnh của mình.

Người đàn ông ôm cô cực kì chặt, Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c anh lên xuống dữ đội, ôm một lát, anh cuối cùng vẫn phải thở dài.

Triệu Uyển Thanh biết, anh đã chịu thỏa hiệp.

Không uổng công cô biểu diễn một màn đanh đá.

Lâm Thiệu Hoa xoay người cô đối diện với anh, cô thấy trong mắt anh vẫn còn tia m.á.u màu đỏ tươi, càng ngày khoảng cách càng gần...

Anh ôm chặt cô, hung hăng hôn lên trên môi cô.

Khi môi Triệu Uyển Thanh bị gặm đến lần thứ tư, anh mới chịu buông lỏng tay tha cho cô.

Được thả ra cô thở lấy thở để, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh chằm chằm,"Lúc nãy chính anh đã đồng ý rồi đó".

Tia m.á.u trong mắt Lâm Thiệu Hoa dần biến mất, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Em cố ý dọa tôi?"

"Cũng không phải... những lời vừa rồi em nói đều là thật sự thật! cuộc sống trong nhà nếu thật sự quá khổ, em cũng sẽ thật sự trở về nhà học Triệu..." Triệu Uyển Thanh lại nghiêm túc nói.

Biểu cảm trên mặt Lâm Thiệu Hoa trầm xuống, cũng nghiêm túc nói: "Lời này, về sau không được nói lại thêm lần nào nữa."

"Nếu như anh đồng ý cho em đi chợ đen, em bảo đảm về sau đều sẽ không nói mấy lời như này nữa!" Bàn tay Triệu Uyển Thanh từ trong ổ chăn chui lên làm thành tư thế thề, bày tỏ sự chắc chắn.

Lâm Thiệu Hoa lại nghiêm mặt nói: "Còn nữa, về sau tôi sẽ cùng em đi chợ đen, mỗi tháng từ giờ tới lúc tốt nghiệp tôi đềi được nghỉ hai lần, hai lần nghỉ này tôi đều sẽ cùng em đi đến chợ đen, sáu tháng cuối năm này, khi nào em muốn đi đều phải kêu tôi đi cùng."

"Thật ra cũng không cần tới mức này đâu..." Triệu Uyển Thanh nhăn mặt.

"Tôi không thể để em một mình đi mạo hiểm" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ngữ khí nói chuyện vô cùng kiên định.

Triệu Uyển Thanh không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với anh.

Thành công làm Lâm Thiệu Hoa đồng ý cho cô được đi chợ đen, tuy là, cũng không hoàn toàn thành công cho lắm...

Buổi chiều Lâm Thiệu Hoa lại phải đi làm, lúc về đã chạng vạng thì anh liền thu dọn trở về trường học.

Trước khi đi, anh còn đem mấy việc cần làm trong nhà làm hết một lượt, tuyệt đối không để lại việc cho mẹ già với vợ đang mang thai.

Khi lại một lần nữa phải vác cặp sách rời nhà, trong túi còn có bọc bánh bột bắp chiên nóng hổi, còn có một hộp thịt băm nhỏ nặng trịch. Anh quay đầu nhìn về phía cửa chỗ ba người đang đứng, hoàng hôn ánh lên trên người bọn họ màu sắc vàng kim rực rỡ, đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt ấm áp.

Lâm Thiệu Hoa biết, anh làm một người đàn ông, chỗ mềm yếu nhất đều là ở chỗ này.

Là người anh yêu, là người nhà của ạnh.

Trước cửa.

Lâm tiểu đệ mặt đầy tò mò nhìn Triệu Uyển Thanh,"Miệng chị dâu bị ong đốt sao?"

Mẹ Lâm nắm cái đầu nhỏ của cậu nhóc mà bịt miệng lại,"Nói lung tung cái gì vậy..."

Triệu Uyển Thanh đối diện với ánh mắt ngây thơ vô số tội kia của Tiểu Lâm, tức giận quay người trở về phòng ngủ.

Lâm Thiệu Hoa cái người đàn ông thúi này, nhìn thì văn nhã lịch sự, thật ra chính là một con sói háo sắc!

Trước khi đi còn kéo cô vào một góc nhà hung hăng hôn một hồi lâu, ép cô chính miệng đồng ý chờ anh về mới được đi tới chợ đen cùng anh.

Triệu Uyển Thanh nghĩ đến sự đau xót trên môi, khuất phục đồng ý rồi.

Hừ, là cô nhìn lầm rồi, anh có chỗ nào gọi là nhã nhặn của người đọc sách chứ?

DTV

Rõ ràng chính là một... Văn nhã bại hoại!

Buổi tối, Đổng Hiểu Hà tới.

Triệu Uyển Thanh thấy cô từ lúc đến vẫn luôn như người mất hồn, đơn giản khép sách lại.

Đổng Hiểu Hà ngơ ngác nhìn bàn học, phảng phất giống như không nhìn thấy sách trước mặt đã bị đóng lại.

Triệu Uyển Thanh hỏi: "Cô bị làm sao vậy? Giống y chang người mất hồn."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 87: Chương 87



Đổng Hiểu Hà nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống bắt đầu nắm tay lại, sau một lúc lâu giống như hạ quyết tâm xong nói: "Uyển Thanh, mẹ tôi nhờ người giới thiệu cho tôi đối tượng xem mắt, nói là com trai lớn của ông chủ xưởng đồ hộp trên huyện..."

Trong lòng Triệu Uyển Thanh nhảy dựng lên, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi sắc mặt như cũ

"Cô không muốn" Triệu Uyển Thanh dùng câu khẳng định để nói.

DTV

Đổng Hiểu Hà: "Đúng vậy, tôi có cảm giác như quá nhanh... Không biết nói như thế nào, chính là thấy thật đột ngột."

Đổng Hiểu Hà với Triệu Uyển Thanh sinh cùng năm, đáng lí ra đã nên kết hôn từ lâu, nhưng bởi vì nhiều năm đọc sách, ánh mắt cũng có chút cao, lúc trước giới thiệu cho vài người chân đất nên nhà cô ấy cũng chưa coi trọng.

Lần này mẹ của cô nhờ dì ba tìm dùm một đối tượng là người trong thành phố, gia cảnh còn tốt đến không có điểm chê.

Dì ba tới nhà cô khi nhắc tới chuyện này mặt còn tràn đầy đắc ý, ngụ ý trong lời nói bóng nói gió đại khái là: Đổng Hiểu Hà con mà đến cả người tốt như vậy còn không vừa mắt thì chính là không biết tốt xấu!

Cha mẹ Đổng Hiểu Hà cũng rất vui vẻ, dưới sự sắp xếp của hai bên, Đổng Hiểu Hà cũng vào thành cùng người con trai kia gặp mặt một lần.

Đổng Hiểu Hà vừa nói đến chuyện này, mày trực tiếp nhăn thành một đoàn, nói: "Uyển Thanh cô không biết đó thôi, anh ta ngay lần đầu tiên gặp mặt liền nắm lấy tay tôi! Tôi còn chưa nói được vài câu đàng hoàng với anh ta!"

"Anh ta còn hỏi tôi có từng làm chuyện gì vượt quá mức quan hệ bạn bè với ai chưa?! Tôi tôi..."

Đổng Hiểu Hà đem toàn bộ lời muốn nói ở trong lòng phát tiết một lượt, điều kiện nhà trai quá tốt, cha mẹ đều làm chủ xưởng đồ ăn hộp, cả nhà còn là người có hộ khẩu thành thị. nói chuyện cùng Đổng Hiểu Hà liền tự mang một loại cảm giác ưu việt hơn cô ấy, đối với cô gái chỉ có bằng cấp trung học càng là khịt mũi coi thường.

Triệu Uyển Thanh: "Vậy ba mẹ cô thì sao? Bọn họ cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt Đổng Hiểu Hà trở nên rối rắm, nói: "Cha tôi thật ra rất thương tôi, vừa nghe tôi nói người kia lần đầu tiên gặp mặt liền cầm tay tôi thì lập tức nổi giận. Nhưng mà mẹ tôi... mẹ tôi là người rất coi trọng mặt mũi, còn vì chuyện bà ấy nhờ dì ba tìm đối tượng xem mắt cho tôi mà thiếu người ta ân tình không nhỏ, nếu mà việc này không thành thì bà ấy cảm thấy rất mất mặt với dì ba..."

Nghe đến đó, Triệu Uyển Thanh liền không tính toán nhúng tay vào chuyện này.

Nhà họ Đổng có cha Đổng là người biết lý lẽ, đầu óc rất rõ ràng sáng suốt, chuyện hôm sự của Đổng Hiểu Hà tất nhiên sẽ không qua loa tự ý quyết định.

Người đàn ông kia ngay lần đầu tiên gặp mặt liền sờ mó tay cô ấy, chuyện này mà đặt ở hiện đại cũng đã rất ít gặp rồi.

Như thế nào cũng phải hai người đến trò chuyện trước, sau đó mới có tiến thêm một bước phát triển mới.

Người đàn ông kia hoặc là là bởi vì có điều kiện gia cảnh tốt, từ đó sinh ra coi thường đối với Đổng Hiểu Hà, hoặc chính là bản tính ác liệt, mặc kệ là loại nào, người này đều không phải phải người tốt để kết hôn.

Triệu Uyển Thanh lại trấn an cô ấy vài câu, thấy tâm trạng cô ấy vẫn còn rất tệ liền ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp, hỏi: "Có muốn ăn bữa khuya hay không?"

Đôi mắt của Đổng Hiểu Hà phát sáng nhìn cô: "Ăn"

Con nhóc này, còn nói cảm xúc không tốt âm trầm biến đâu mất hết rồi?

Triệu Uyển Thanh ở trong lòng trợn trắng mắt, đứng dậy đi phòng bếp nấu chén mì gói kim chi.

Sau khi bưng lên, mắt Đổng Hiểu Hà càng phát sáng như đèn pha ô tô, kích động nói: "Thơm quá à! Lúc trước người trong thôn đều truyền là cô nấu cơm ngon như thế nào, nấu làm sao để ngon như cô, tôi nghe đến mức tò mò luôn đó!"

Bà cụ Lâm không cần phải làm việc, nhưng lại không chịu ngồi yên một chỗ, không có chuyện gì làm liền đi quanh trong làng tám chuyện với hàng xóm. Từ khi cô xuyên tới đến bây giờ, câu cửa miệng được bà cụ Lâm đi ra ngoài khoe khoang nhiều nhất chính là "Cháu dâu của thằng ba nhà tôi nấu ăn cực kì ngon!"

Dần dà, toàn bộ người trong thôn đều biết Triệu Uyển Thanh nấu cơm rất ngon, nấu ăn rất giỏi, nghe thì nghe nhiều nhưng có người tin hay không, vậy thì cô không biết được rồi...
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 88: Chương 88



Mì gói không có nhiều đồ ăn kèm cho lắm, Triệu Uyển Thanh liền tự mình bỏ thêm củ cải muối cay ăn kèm. .

Lại thêm hương nồng của mì cay kim chi vào bụng, ánh mắt Đổng Hiểu Hà nhìn Triệu Uyển Thanh liền càng thêm ngưỡng mộ.

Có một loại vui sướng gọi là bạn thân tôi cái gì cũng giỏi!

Ở trong mắt Đổng Hiểu Hà, Triệu Uyển Thanh vừa học giỏi, lại nấu cơm vô cùng ngon, vẻ ngoài xinh đẹp mĩ miều, quả thực đều trở thành thần tượng của Đổng Hiểu Hà rồi!

Tâm trạng của Đổng Hiểu Hà dần cảm thấy tốt hơn, Triệu Uyển Thanh đang rửa chén ở nhà bếp thì thấy Tiểu Lâm đứng một cục dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn cô.

"Con mèo nhỏ háu ăn-" cô nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nhóc,"Buổi tối không được ăn quá no, em ngủ trước đi, mai chị lại nấu cho em ăn" sau đó đem thằng bé nhét vào phòng ngủ của mẹ Lâm.

Đổng Hiểu Hà về nhà, em trai cô lại gần ngửi ngửi,"Chị, chị ăn cái gì ngon vậy?

"Uyển Thanh nấu bữa khuya cho chị ăn."Cô nói.

Nói xong, lại nhìn ba mẹ của mình, nói: "Món ăn Uyển Thanh nấu thật sự rất ngon, những gì người trong thôn truyền bá đều không phải là lời nói dối."

Cha Đổng hút một hơi thuốc, gật đầu nói: "Ừ, đứa trẻ kia trước kia không biết điều, nhưng hiện tại nhìn... Cũng không tệ lắm."

Sắc mặt mẹ Đổng vẫn không thay đổi ngồi khâu quần áo, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Cha Đổng gọi Đổng Hiểu Hà ra, hai cha con ngồi xổm trước cửa phòng nói chuyện.

"Con yên tâm, mẹ con là người có hơi sĩ diện, nhưng sẽ không lấy chung thân đại sự của con ra đùa giỡn. Người kia không phải là người tốt, cho dù điều kiện của hắn tốt thế nào cũng không thể gả!"

Mấy lời của cha Đổng khiến cho Đổng Hiểu Hà hết sức ấm lòng, cô ấy dựa sát vào bên người cha Đổng, lại lo lắng nói: "Vậy bên dì Ba thì sao?"

Nếu dì Ba biết cô và người này không thành, nhất định sẽ nói bọn họ không biết tốt xấu...

"Chậc, để cho cô ấy nháo đi, dù sao ba cũng không thể gả con cho người này!" Cha Đổng buồn bực nói.

Ngay từ đầu ông đã nghi nghi rồi, sao con trai của chủ xưởng đồ hộp trong thành phố có thể nguyện ý xem mắt con gái có hộ khẩu ở nông thôn?

Trong chuyện này quả nhiên có quỷ!...

Ngày hôm sau, bác dâu cả Lâm tới tìm Triệu Uyển Thanh, còn mang theo một bình ớt ướp,"Bà con nói thuốc dán của con rất tốt, dán lên chân liền cảm thấy tốt hơn nhiều."

Triệu Uyển Thanh nói: "Vâng, vậy là tốt rồi, bác nói với bà nội hằng ngày phải chú ý giữ ấm kẻo bị lạnh."

Bác dâu cả Lâm kéo cô qua một bên, nhỏ giọng nói: "Miếng dán thuốc kia bao nhiêu tiền? Bà con nói không thể lấy không của con, để bác đưa tiền cho con, con báo cho bác một con số."

Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, báo một con số thích hợp, bác dâu cả Lâm lập tức lấy ví ra đưa tiền cho cô.

Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống chi đây chỉ là chú thím.

Bàn xong chuyện tiền nong, bác dâu cả Lâm cũng thoải mái hơn nhiều, bà ấy mở bình ớt ra,"Con nếm thử ớt này xem."

Triệu Uyển Thanh lấy một miếng nếm thử, mặn mặn cay cay, hương vị ngon vô cùng.

"Ngon quá!"Trong mắt cô tràn đầy ngạc nhiên và vui vẻ.

"Đây chính là bà con tự mình ướp, bà ấy một năm ướp mấy bình, hôm nay cố ý bảo bác mang cho con một bình."

Bác gái Lâm cũng không nói ra mẹ chồng bà ấy, bà cụ Lâm là một người có chút keo kiệt, đồ của bà cụ là quý giá nhất, rất ít khi thấy bà cụ chủ động cho người khác đồ.

DTV

Có thể thấy được cháu dâu lớn đã thật sự lọt vào mắt bà cụ.

Đợi bác dâu cả Lâm về nhà, bà cụ Lâm lập tức gọi bà tới hỏi: "Vợ Thiệu Hoa có thu tiền không?"

"Thu rồi, thu rồi "Bác dâu cả Lâm dùng tay để biểu thị số tiền.

Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy cũng không đắt ha... Dù sao loại thuốc dán đó tốt như vậy."

Lại hỏi: "Con bé ăn ớt chưa?"

Bác gái Lâm nói: "Ăn rồi", lại bổ sung: "Con bé nói ăn ngon lắm."
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 89: Chương 89



Bác gái Lâm dọn dẹp xong liền đi làm, để lại bà cụ Lâm và ông nội Lâm ở nhà.

Ông cụ không có sở thích gì ngoài hút thuốc, uống rượu ăn thịt, hiện tại đang ngồi ở trên giường đất hút thuốc, liếc mắt nhìn thấy người vợ già đang cúi mặt, kỳ quái nói: "Chân của bà còn đau à?"

Bà cụ Lâm nói thầm: "Chân thì không đau... Nhưng tôi cảm giác vợ Thiệu Hoa đang mang thai một bé gái..."

Bà cụ là một người phụ nữ nông thôn truyền thống, khó tránh khỏi trọng nam khinh nữ từ trong xương. Nhìn thái độ của bà đối với ba đứa con dâu là biết, con dâu út sinh được cháu trai đầu tiên, lại là con dâu sinh nhiều cháu trai nhất, cho nên bà cụ thương con dâu út nhất.

Ngay cả con dâu lớn là bác dâu cả Lâm cũng không so được, bác dâu hai nhà họ Lâm vốn khó ưa thì càng không cần phải nói.

Hôm nay nghe con dâu lớn nói Triệu Uyển Thanh thích ăn ớt ướp, tức là thích ăn cay... nam chua nữ cay, trái tim bà cụ Lâm lúc đó như ngừng đập.

Tuy rằng ông nội Lâm cũng trọng nam khinh nữ, nhưng ông cụ nhìn thoáng,"Con gái thì con gái, Thiệu Hoa và vợ nó đều còn trẻ, cũng không phải không thể sinh thêm?

DTV

Bà cụ Lâm ôm chăn bông liếc xéo ông cụ một cái, tức giận xoay đầu.

Làm sao ông già này có thể hiểu được suy nghĩ của bà?

Đứa con trai út của bà ra đi sớm như vậy, cháu trai lớn lại là m.á.u mủ của con trai út nhà bà, bà chẳng qua cũng chỉ là muốn thằng ba có nhiều người nối dõi hơn thôi...

Nghĩ đến đây, bà cụ Lâm cảm giác mình có chút đau đầu... ...

Buổi sáng không có việc gì, Triệu Uyển Thanh click mở giao diện các đơn đặt hàng của các thế giới khác trong khu thương thành, sàng lọc đơn đặt hàng lần nữanhưng kết quả vẫn đáng thất vọng như cũ.

Đơn đặt hàng thích hợp với vị diện này của cô thật sự là quá ít, từ khi cô nhận đơn đặt hàng đất Quan Âm kia, sau đó cũng không nhận được thêm đơn đặt hàng nào nữa.

Lật xem giao diện của mình, cô mở ra danh sách bạn tốt, phát hiện mình chỉ có một người bạn tốt.

Mở giao diện trò chuyện ra xem, thì ra là người tìm cô mua đất hai lần.

Núi không đến tìm ta, thì ta liền đi tìm núi.

Triệu Uyển Thanh tính toán chủ động xuất kích, tìm đơn đặt hàng cho mình.

Triệu Uyển Thanh: [Xin chào, gần đây bạn có cần gì không?]

Hành tinh 123: [?]

Đối phương hình như đang xác nhận thân phận của cô, sau đó mới cùng cô tán gẫu.

Thì ra, vị thương nhân mua đất hai lần này đang sống ở vị diện tinh tế, hắn mở một viện bảo tàng sinh thái, chuyên thu thập các loại động thực vật đã tuyệt chủng tại tinh tế.

Đất mua hai lần trước, chính là dùng để trồng các loại thực vật quý hiếm của viện bảo tàng.

【 Tuy rằng thế giới của cô khá lạc hậu, nhưng hẳn là cũng có động thực vật mà viện bảo tàng chúng tôi cần, đây là danh sách mua hàng năm nay của chúng tôi... 】

Người này trực tiếp ném cho cô một tài liệu, ánh mắt Triệu Uyển Thanh lập tức sáng lên.

Mở ra nhìn, bên trong là danh mục các loài động thực vật, còn có phần giới thiệu và hình ảnh chi tiết.

Đợi đến khi nhìn đến trang thứ hai, Triệu Uyển Thanh ngay lập tức bị thu hút bởi một cái tên: "Tần Lĩnh Linh sam".

"Cái này vừa nghe chính là đồ ở vị diện của chúng ta nha! Có phải không hệ thống?"Triệu Uyển Thanh gọi hệ thống.

Hệ thống: 【 Tần Lĩnh linh sam, tùng khoa linh sam thuộc họ thực vật, cây cao, cao tới 50 mét... Năm 1999. nó được liệt kê là thực vật hoang dã được bảo vệ trọng điểm cấp hai ở Hoa Quốc... 】

Triệu Uyển Thanh vội vàng hỏi: "Vậy vùng núi xung quanh chúng ta có loại thực vật này không?"

【 Kí chủ, khoảng cách quá xa, tôi không cách nào quét hình nhận dạng 】

Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, cái này thì không sao, chờ ngày nào đó cô vào núi rồi để cho hệ thống quét hình cũng không muộn.

Ngay lập tức, cô liên lạc với hành tinh 123, nói với anh rằng ở đây rất có thể có loại gỗ sam này.

Hành tinh 123 rõ ràng bị sốc, không ngờ cô lại tìm thấy loại cây mà họ cần nhanh như vậy.

Hành tinh 123: 【 Nếu như cô có thể cung cấp cả một gốc cây linh sam, tôi sẽ trả cho cô 50 ngàn điểm tích lũy 】
 
Back
Top Bottom