Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1292


Pháp bảo trong tay bọn họ nhanh chóng cắm xuống đất, một Ma Pháp Trận xuất hiện trên đất, chú ngữ cổ xưa, huyền ảo truyền từ miệng 12 bọn họ ra.

- Mễ đáp lộ tha tế mật quý…

Theo chú ngữ này vang lên, 12 Kim Tự Tháp ở phía sau bọn họ sáng lên từ dưới đáy tới người bọn họ, xung quanh pháp bảo có đồ án tương tự với Ma Pháp Trận.

Ma Pháp Trận này vừa xuất hiện, trên ba mặt Kim Tự Tháp xuất hiện một đám tinh đồ, quang mang ở phía trên sáng lên không chỉ gấp mười lần, từng mặt đều như mặt trời dán lên.

Lúc này vốn là buổi tối, phương viên trăm dặm xung quanh lập tức sáng lên như ban ngày.

“Bùm” một tiếng, trên đỉnh Kim Tự Tháp có một đạo cường quang trùng thiên mà đi.

Không chỉ đâm thủng tầng khí quyển bảo hộ Địa Cầu, còn bắn thẳng lên tiểu hành tinh không có tiếng tăm gì ở xung quanh Địa Cầu.

Trên tiểu hành tinh tràn đầy loạn thạch này, loạn thạch mặt ngoài và bụi đất đều lui đi, trong chớp mắt biến thành dáng vẻ thủy tinh cầu trong suốt.

Bình thường thủy tinh cầu ở trong tiểu hành tinh, bởi vì 12 đạo quang b ắn ra, có vô số điểm sáng ở bên trong hợp lại, tạo thành một tinh đồ vĩ đại.

Trong đó có 12 quang điểm sáng trưng, một đạo quang bắn từ trong 12 quang điểm này ra, dọc theo quang mang bắn tới bắn ngược lại.

Quang mang vốn chỉ to bằng cánh tay, trong chớp mắt như thác nước trút xuống.

Ánh sáng như thác nước chiếu lên trên Kim Tự Tháp, Kim Tự Tháp nhanh chóng nhỏ đi, một mặt trong đó, một đạo quang bắn nhanh mà ra, bắn lên trên người đám Aristotle.

Dưới hào quang này, trong chớp mắt cơ thể đám Aristotle cao hơn rất nhiều, cao từ hai mét thành ba mét, hào quang trong mắt giống như thực chất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Áo giáp và pháp bảo của bọn họ nhanh chóng biến hóa, lúc trước chỉ bảo vệ toàn thân, hiện giờ không chỉ nặng hơn nhiều, bên trên còn nhiều Ma Văn và chạm trổ hơn, khí tức đáng sợ tỏa từ người đám Aristotle ra.

Không lâu sau, quang mang trút từ trên tiểu hành tinh xuống biến mất toàn bộ vào trong Kim Tự Tháp, Kim Tự Tháp như tiểu sơn biến thành to bằng nắm tay, theo cột sáng bên trong đám Aristotle, chớp lóe rồi biến mất vào trong cơ thể bọn họ.

Khí tức trên người 12 người vốn nổ mạnh bất cứ lúc nào, trong chớp mắt biến mất toàn bộ.

Tuy không khiến người ta có cảm giác như kho bom sắp nổ mạnh, nhưng yên tĩnh quỷ dị càng khiến người ta tam hồn thất phách và bất an.

- Thật mạnh!

Mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ đứng gần đám Aristotle, cơ thể cô ta run rẩy, không nhịn được nghĩ thầm.

Vừa rồi đám Aristotle kém Mạc Phàm rất nhiều, nhưng hiện giờ bọn họ không hề yếu hơn Mạc Phàm, ngàn năm qua cô ta chưa từng thấy cường đại như vậy.

Đám Aristotle cảm nhận được lực lượng tràn đầy trong cơ thể mình, không nhiều lời với Mạc Phàm nữa.

Bí pháp này có tên là Thần Nộ, bọn họ có thể lợi dụng ấn ký trời sinh của mình, thông qua tinh đồ trên Kim Tự Tháp đạt được lực lượng của mẫu tinh.

Bởi vì mẫu tinh quá xa xôi, lực lượng này chỉ có thể sử dụng một lần, tiểu hành tinh kia sẽ vỡ nát.

Nếu không phải bị Mạc Phàm ép tới nước này, chắc chắn bọn họ sẽ không sử dụng.

Nhưng Mạc Phàm nhục nhã bọn họ như vậy, để Mạc Phàm nếm thử kh ủng bố của Thần Nộ đi.

Bọn họ không nói với Mạc Phàm chuyện gì nữa, trong mắt đám Hắc Ám Chi Thần, Thái Dương Chi Thần, Chiến Thần chớp lóe ánh sáng lạnh, cánh sau lưng chấn động, chỉ trong phút chốc đã tới bên cạnh Mạc Phàm.

Pháp bảo trong tay bọn họ không chỉ mang lực lượng hoảng nhược thiên băng, còn mang theo các loại khí tức vô cùng nguy hiểm, không do dự chém về phía Mạc Phàm.

- Ám Diệt!

- Trọng Tài!



Một kiếm như cũ, vừa rồi Hắc Ám Chi Thần chỉ chém xung quanh Mạc Phàm thành bảy vùng, nhưng một kiếm này chém xuống Mạc Phàm, trong chớp mắt sau lưng Mạc Phàm hóa thành một vùng hư vô.

Đám Thái Dương Chi Thần và Chiến Thần cũng không kém Hắc Ám Chi Thần, từng tầng lĩnh vực khác biệt đè về phía Mạc Phàm.

Cùng lúc đó, ngoại trừ Aristotle 5 người không nhàn rỗi ra, sáu người niệm chú ngữ rườm rà, hoặc khắc họa Ma Pháp Trận.

- Tử vong ai sương!

Một đạo hào quang màu xám ngưng tụ thành một cốt long màu trắng vĩ đại, bay về phía Mạc Phàm.

- Vô tẫn hoàng hôn, tử vong.

Một Ma Pháp Trận màu nhạt như lá cây khô theo Aristotle chỉ, xuất hiện dưới chân Mạc Phàm.

… C

hỉ trong phút chốc, 11 đạo võ kỹ, pháp thuật, nguyền rủa hướng về phía Mạc Phàm.

Rõ ràng những võ kỹ pháp thuật có thuộc tính tương khắc, nhưng do 11 người cùng dùng, không chỉ không ảnh hưởng lẫn nhau, trái lại như lửa gặp được gió, chẳng những không thổi tắt đám lửa, bỗng nhiên thế lửa càng điên cuồng hơn.

Từng tầng công kích chồng lên nhau, lực lượng đáng sợ đã không thể dùng kh ủng bố để hình dung.

Tế đàn dưới chân Mạc Phàm, không gian xung quanh nứt vụn, Mạc Phàm đứng ở trong hư không, cơ thể đơn bạc tựa như lá rụng trong tai ương thời kỳ cuối.

Nhưng mà…

Mạc Phàm vẫn thờ ơ như cũ, đôi mắt luôn lạnh nhạt nhìn đám Aristotle, giống như không nhìn thấy những công kích này.

Xung quanh ngoại trừ đám Aristotle ra, tất cả đều sửng sốt.

Lúc trước vẻ mặt tướng quân mặt sẹo còn âm trầm, lúc này khóe miệng hơi nhếch lên, cười mỉa xuất hiện trên mặt ông ta.

Trên tế đàn mà Mạc Phàm vẫn còn thực lực mạnh như vậy đúng là nằm ngoài dự kiến của ông ta, nhưng hiện giờ rõ ràng đám Aristotle mạnh hơn trước bội lần, Mạc Phàm lại ở đó mà kiêu ngạo, chẳng khác nào muốn chết.

Trong trụ sở quân sự ở Hoa Hạ, Âu Dương Nhược Tuyết nắm chặt bàn tay đập lên ghế điều khiển, kêu lên:

- Tên khốn nạn này điên rồi à?

Những người khác có thể nhìn thấy Ai Cập thông qua vệ tinh, tất nhiên bọn họ cũng có thể.

Vừa rồi Mạc Phàm hoàn toàn có cơ hội cắt ngang bọn họ trước khi dùng Thần Nộ, nhưng Mạc Phàm không làm vậy.

Chuyện này thì bỏ qua, nhưng lúc này Mạc Phàm lại không ra tay đón đỡ, chẳng khác nào muốn tự sát.

Ở bên cạnh Âu Dương Nhược Tuyết, đám ngũ lão chau mày, nhưng không nói gì thêm.

Mạc Phàm không ở trong Hoa Hạ, lúc này cho dù bọn họ muốn giúp cũng không giúp được.

Trong mắt bọn họ lóe sáng lo lắng, nhìn về phía tế đàn.

- Mạc Phàm, tối nay người chết sẽ là cậu, cậu sẽ thành năng lượng thức tỉnh hoàn toàn lần tiếp theo của chúng tôi.

Aristotle thấy Mạc Phàm không ra tay, đắc ý nói.

Mạc Phàm cường thịnh trở lại nhưng ở dưới một kích Thần Nộ của bọn họ, cũng nhất định phải chết.

Không phải một tầng thực lực của Mạc Phàm có thể khiến bọn họ thức tỉnh hoàn toàn sao, sau khi gi ết chết Mạc Phàm, cơ thể Mạc Phàm sẽ không lãng phí, sẽ thành nơi phát ra lực lượng cho bọn họ.

- Vĩnh dạ táng tống!

Quyền trượng huyết sắc trong tay ông ta chỉ về phía Mạc Phàm, một hư ảnh Ma Vương ám dạ vĩ đại xuất hiện, cùng 11 khác tấn công Mạc Phàm.

Quang mang như diệt thế sắp rơi lên người Mạc Phàm, lúc này Mạc Phàm mới thu hồi ánh mắt, lắc đầu cười.

- Quả thật các ông mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng muốn tôi thành năng lượng của các ông, các ông còn chưa đủ tư cách này, bởi vì các ông còn không thể trở thành một phần năng lượng của tôi, cho nên người chết là các ông mới phải.

Khi nói chuyện hắn vươn một ngón tay ra, khẽ điểm lên quang huy trên bầu trời.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1293


“Bùm” một đạo quang bắn từ ngón tay Mạc Phàm ra.

Quang điểm này vừa bay đến giữa không trung, từ một hóa thành mười hai, như ánh huỳnh quang bay về phía đám Aristotle, công kích hủy thiên diệt địa.

Rõ ràng chỉ là một quang điểm rất nhỏ bé, chỉ cần thổi một cái là có thể tắt.

Nhưng quang điểm này chắn trước ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần, ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần dừng lại, ngừng lại.

Pháp bảo mà đám Thái Dương Chi Thần dùng để đâm Mạc Phàm cũng vậy, bị quang điểm nhỏ bé ngăn trở.

Ngay sau pháp bảo của những người này, pháp thuật của đám Aristotle cũng như vậy, xuất hiện khe hở như mạng nhện ở dưới quang điểm.

“Bùm!” Pháp bảo bị nghiền nát, pháp thuật nổ tung xung quanh Mạc Phàm, kình phong hỗn loạn cuồng liệt nhấc lên.

Mắt đám Aristotle mở to, cả đám đều trợn mắt há miệng.

Thực lực của 12 người bọn họ đã được thêm Thần Nộ, một kích toàn lực có thể hủy diệt căn cứ quân sự của một đại quốc gia, nhưng được Mạc Phàm hóa giải dễ dàng bằng một ngón tay.Chỉ một ngón tay, không có động tác dư thừa.

Những người ở xung quanh cũng bị dọa ngốc, một đám nhìn Mạc Phàm lững thững trong gió, lôi điện, hào quang, miệng há to mà không nói nên lời.

- Mạc Phàm này kh ủng bố biết bao nhiêu?

Chỉ trong phút chốc, nhãn cầu của Aristotle xoay một vòng, cánh phía sau chấn động, bay về nơi xa.

- Trốn!

12 bọn họ cùng ra tay, không đỡ nổi một ngón tay của Mạc Phàm, tiếp tục ở chỗ này thì sẽ phải chết.

Những người khác cũng hơi do dự, sau đó lựa chọn bay về phía khác Aristotle.

- Trốn, ông cho rằng tôi chuẩn bị ở đây lâu như vậy đều là giả sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

Hắn hao phí nhiều thời gian ở trên tế đàn như thế, Aristotle cho rằng hắn không làm gì à.

Hắn vừa nói xong, chất lỏng màu đỏ sậm trên mặt đất trở nên sáng lên, bỗng nhiên lực hút rất mạnh sản sinh ra.

Thứ này có thể ngăn bọn họ tiến vào Vô Tận Thâm Uyên, còn có thể phòng ngừa bọn họ chạy trốn.

Dưới chân Mạc Phàm vừa động, Hồng Liên trong tay giống như nhẫn nại đã lâu không nhịn được, kiếm hoa tăng vọt, gió xoáy nhấc lên.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, liền biến mất tại chỗ.

Lúc Mạc Phàm xuất hiện lần nữa, đã đến bên cạnh Hắc Ám Chi Thần.

- Ông chém tôi hai kiếm, cũng thử một kiếm của tôi xem.

Hồng Liên trong tay Mạc Phàm xẹt qua một đạo cầu vồng ở trong không trung, lập tức chém về phía Hắc Ám Chi Thần.

Hắc Ám Chi Thần nheo mắt lại, trong mắt chớp lóe sắc bén, ông ta xoay người nghênh đón một kiếm của Mạc Phàm.

Ma kiếm màu đen trong tay ông ta vừa động, một vùng khu vực màu đen xuất hiện dưới chân Mạc Phàm, cơ thể ông ta cũng một huyễn hóa thành chín, chém về phía Mạc Phàm.

Tốc độ rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng đen.

Aristotle thấy Hắc Ám Chi Thần ra tay, sắc mặt thay đổi.

- Bruce dừng tay, nhanh trốn đi, tiểu tử này có thể giết người tăng cấp.

Aristotle kêu lên.

12 bọn họ không phải đối thủ của Mạc Phàm, lúc này lại chống chọi với Mạc Phàm chỉ có thể trở thành công cụ giúp Mạc Phàm tăng cấp.

- Quả thật tôi có thể giết người tăng cấp, nhưng giết các ông không tăng cấp được.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Quả thật Sát Sinh Đại Thuật rất nghịch thiên, nhưng không phải giết ai cũng có thể tăng cấp.

Nếu là như vậy, vừa rồi hắn giết trên vạn lính đánh thuê, 99 viên Thần Nguyên trong cơ thể hắn đã sớm ngưng tụ thành Kim Đan rồi.

Chỉ khi hắn giết người có thực lực tương đương với hắn, hay là hơn hắn, hắn mới có thể tăng cấp.

Cho dù đám Aristotle có thêm Thần Nộ, nhưng vẫn kém hắn rất nhiều, giết bọn họ không khác gì không giết.

Hắn chẳng muốn phân biệt trong chín người ai là Hắc Ám Chi Thần thật, thậm chí còn không để ý tới ma kiếm của Hắc Ám Chi Thần.

Bỗng nhiên một kiếm trong tay hắn chém về phía Hắc Ám Chi Thần đưa ngang, bốn chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Hoành quán, bát phương!

Kiếm khí như hoa lập tức vọt ra, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên thổi ra bốn phương tám hướng.

Dưới một kiếm này, không gian ở mười dặm xung quanh như trái dưa hấu bị chém từ trong ra, mở từ trong không trung.

Sắc mặt những người khác thay đổi, vội vàng tránh ra, sợ bị một kiếm của Mạc Phàm đâm trúng.

Vẻ mặt những người khác thay đổi, vội vàng tránh ra, sợ đụng phải kiếm khí của Mạc Phàm.

Hắc Ám Chi Thần không may mắn như vậy, ông ta cách quá gần một kiếm này của Mạc Phàm, chín cơ thể của ông ta đều bị xuyên qua từ giữa, vẻ kỳ lạ xuất hiện trên mặt Hắc Ám Chi Đình.

Cơ thể ông ta bị một kiếm này của Mạc Phàm quét trúng, giống như thủy tinh bị vật nặng đụng phải, vết rạn xuất hiện trên người ông ta.

“Răng rắc!” Dưới tiếng vang thanh thúy, chín cơ thể của Hắc Ám Chi Thần vỡ nát dưới đất, hóa thành từng tảng đá ngũ sắc và hư ảnh bị chém làm đôi, trôi nổi trong không trung.

Vẻ mặt đám Aristotle khó coi, trong mắt lóe lên hung quang, nhưng không ai dám tiến lên trước.

Mạc Phàm giế t chết Hắc Ám Chi Thần nhưng không thể tăng cấp, chuyện này đã không thể rõ ràng hơn, quả thật bọn họ quá yếu không đủ cho Mạc Phàm tăng cấp.

Đừng nói là xông lên tìm Mạc Phàm báo thù, bọn họ cũng không thoát được.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua tảng đá ngũ sắc, ngón tay sáng lên, thu toàn bộ tảng đá lại.

Thực lực của đám Aristotle yếu một chút, nhưng tảng đá này là thứ tốt, không thể lãng phí.

Tảng đá này rất bình thường ở Thần Tộc, không khác gì bùn ngũ sắc trong truyền thuyết Nữ Oa tạo người ở Địa Cầu, có thể dùng để trùng tố cơ thể người.

Cất tảng đá đi, hắn liếc mắt nhìn đám Aristotle một vòng, cuối cùng nhìn về phía Minh Thần mặc khôi giáp màu xám.

- Ông sẽ là người kế tiếp, ông am hiểu lực tử vong đúng không, vậy tử vong táng tống!

Mạc Phàm vươn một tay ra, chộp lấy Minh Thần ở phía xa.

Chỉ nắm một cái, cơ thể Minh Thần Hades chấn động, cơ thể bị hai ngón tay vô hình kéo ra.

Tay Mạc Phàm muốn nắm chặt, trên mặt Hades hiện lên bối rối.

- Mạc Phàm, chọc giận cậu là Aristotle, chúng tôi chỉ vì tự vệ mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, cậu muốn đối phó thì đối phó Aristotle ấy, vì sao không chịu tha cho chúng tôi?

Hades vội vàng nói.

- Hades, cậu nói gì thế?

Vẻ mặt Aristotle sửng sốt, tức giận hỏi.

Vậy mà lúc này Hades ném mình ông ta ra.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trên khuôn mặt lạnh nhạt bất hỉ bất nộ.

- Ý của ông là tôi chỉ nên giết Aristotle, hay là nói nếu tôi không đủ mạnh, ông cũng sẽ không giết tôi?

- Chuyện này…

Sắc mặt Hades khó coi, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

- Trong cơ thể ông có lực lượng của tôi, vừa rồi ông cũng ra tay với tôi, vì sao tôi không thể giết tất cả các ông?

Mạc Phàm hơi nghiêng đầu hỏi.

- Tôi…

Hades nắm chặt tay, vừa định mở miệng nói tiếp nữa.

Nhưng Mạc Phàm đã mất đi kiên nhẫn lắng nghe, tay hắn nắm chặt lại.

- Cho dù không có lý do tôi cũng sẽ giết ông, bởi vì tôi muốn giết ông, như vậy là đủ rồi, còn nữa, tối nay 12 chủ thần các ông phải chết hết.

Hắn vừa nói xong, linh hồn và cơ thể Hades không có khả năng chống cự lại, cùng bị nghiền nát, Minh Thần Hades chết.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1294


Mạc Phàm g iết chết Hades, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Nguyền Rủa Chi Thần Aristotle.

Hắn không ra tay, cũng không nói gì.

Chỉ trong chớp mắt xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ban đêm.

Aristotle hơi nheo mắt lại, trong mắt đều là không cam lòng.

Ông ta đường đường là một trong 12 chủ thần, được thần linh truyền tống mấy ngàn năm, lại bị một tiểu tử Hoa Hạ chưa tới 20 tuổi ép tới nước này.

Cảm giác này giống như đế vương một thế hệ, bị một tiểu tử khất cái diệt quốc, là ai đều không cam lòng.

- Mạc Phàm, cậu thả chúng tôi đi, tôi sẽ giải Vạn Xà Huyết Chú trên người Mạc gia cậu.

Aristotle do dự một lát, vẻ mặt âm trầm nhìn Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhướn mày, làm như không nghe thấy lời Aristotle nói, trên mặt không có chút biểu cảm.

Hắn không biết Aristotle lấy đâu ra tự tin, vậy mà dám nói chuyện với hắn như thế.

Giải nguyền rủa với Mạc gia, hắn để Aristotle đi, nói nhẹ nhàng quá nhỉ.

Chuyện này chẳng khác gì một thổ phỉ chém Mạc gia một đao, sau khi bị hắn bắt giữ, thổ phỉ này nói với hắn là mình có túi thuốc chữa được vết đao kia, sau đó bảo hắn thả ông ta đi.

Như vậy, cho dù là đứa bé cũng không tin, hắn đường đường là y tiên bất tử thì càng không đồng ý.

- Nếu không thì sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Nếu không Mạc gia cậu đừng nghĩ tới chuyện giải trừ Vạn Xà Huyết Chú, tôi sẽ đốt linh hồn của tôi, nguyền rủa Mạc gia cậu và những người liên quan tới Mạc gia, cậu có thể thử một lần, rốt cuộc là cậu giết tôi nhanh hơn, hay là tôi thi triển nguyền rủa càng nhanh hơn.

Sắc mặt Aristotle khó coi, nghiến răng nói.

Tuy Mạc Phàm rất mạnh, nhưng không phải không có nhược điểm, người nhà Mạc Phàm là nhược điểm của hắn.

Bọn họ đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, chỉ có thể liều mạng với Mạc Phàm, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Cho dù bọn họ không đánh lại được Mạc Phàm, nhưng trước khi bị Mạc Phàm gi ết chết ông ta vẫn có thể thi triển nguyền rủa, ông ta muốn xem Mạc Phàm có dám lấy mạng người nhà cậu ta ra đánh cược với ông ta không.

Aristotle mới nói xong, 9 người khác vây quanh Aristotle.Mạc Phàm nhíu mày, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên sắc bén.

Aristotle thấy Mạc Phàm im lặng không nói, hơi thở phào nhẹ nhõm.

- Chỉ cần cậu đồng ý tha cho chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ giải trừ nguyền rủa cho Mạc gia cậu, còn đảm bảo sẽ không tới Hoa Hạ nữa.

Mạc Phàm cười sửng sốt, trong mắt lóe lên sắc bén, nhìn về phía Aristotle.

- Tôi vừa nói rồi, 12 chủ thần, toàn bộ đều phải chết, nguyền rủa trên người Mạc gia tôi không cần ông giải, tôi tự giải được.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Hắn ghét nhất người thương tổn tới người nhà hắn, tiếp đó là người u h**p người nhà và người liên quan tới hắn.

Aristotle đều làm hai điều này, nếu đêm nay để ông ta sống rời đi, vậy hắn không phải là y tiên bất tử.

- Còn nữa, tôi không chỉ muốn giết 12 chủ thần, tôi còn muốn thế nhân đều biết Hoa Hạ tôi, Mạc gia không thể trêu chọc, người nào chọc vào người đó chết.

Khi nói chuyện dưới chân hắn vừa động, lập tức đi về phía đám Aristotle.

Đám Aristotle nhíu mày, trong mắt đều hiện lên bối rối.

Nhất là Aristotle, ông ta định uy h**p Mạc Phàm một phen, ai biết Mạc Phàm không thèm để ý.

Ông ta chỉ do dự một lát, thầm quyết tâm trong lòng, trong mắt hiện lên kiên quyết.

- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi.

Nếu Mạc Phàm quyết tâm muốn giết bọn họ, ông ta không thể để Mạc Phàm dễ chịu.

Quyền trượng màu đỏ trong tay ông ta cứa qua bàn tay còn lại, huyết sắc chảy từ trong tay ông ta ra.

Ông ta ném quyền trượng màu đỏ về phía không trung, quyền trượng màu đỏ lập tức hóa thành tảng đá huyết sắc cao cỡ một người.

Giọt máu ông ta nhỏ bay lên khắc họa trong không trung, một văn tự hình chêm còn chưa xuất hiện hoàn toàn thì một văn tự khác nhanh chóng hiện lên, bay về phía tảng đá do quyền trượng tạo thành.

Đồng thời chú ngữ trầm thấp truyền từ miệng Aristotle ra.

- Nguyền Rủa Chi Thần Aristotle tôi, nguyện ý hiến linh hồn và cơ thể của mình, hi vọng Nguyền Rủa Chi Môn vô thượng có thể mở ra, đánh xuống Thập Tông Nguyên Chú, trừng phạt hóa thân của ác ma và tà ác, Mạc gia Hoa Hạ và Hoa Hạ.

Theo những chữ này vang lên, khí tức tà dị tỏa từ tảng đá ra bốn phía, ngưng tụ thành một ký hiệu cổ xưa.

Theo ký hiệu cổ xưa này dần ngưng tụ lại, cơ thể Aristotle nhanh chóng biến mất từ dưới lên trên.

Trước màn hình, trước mắt không ít người sáng lên, tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.

- Lần này thì hay rồi.

Sao bọn họ có thể không biết Thập Tông Nguyên Chú, nguyền rủa này từng hàng lâm Ai Cập, tạo thành mười tai họa.

Không chỉ Ai Cập xảy ra tai nạn diện tích rộng, tử thương vô số, ngay cả thần linh Ai Cập cũng chết, vô cùng đáng sợ.

Mười tai họa hàng lâm bảy ngày, đến nay vẫn còn dùng văn tự huyết sắc ghi lại trong lịch sử Ai Cập.

Vậy mà Aristotle hạ nguyền rủa này với Mạc gia và Hoa Hạ, quả thực quá tuyệt vời.

Không cần bọn họ đối phó Hoa Hạ, Aristotle đã làm giúp bọn họ rồi.

Hoa Hạ, sắc mặt đám ngũ lão và Âu Dương Nhược Tuyết vô cùng âm trầm.

Nếu để Aristotle thi triển nguyền rủa thành công, không dễ dàng gì Hoa Hạ mới phát triển mấy năm, sẽ lập tức trở về điểm ban đầu.

Cách đó không xa, Mạc Phàm nhìn nguyền rủa mà Aristotle ngưng tụ ra, khóe mắt khẽ nhếch lên, sắc bén lưu chuyển trong mắt.

Aristotle này hạ nguyền rủa với Mạc gia còn chưa tính, vậy mà dùng nguyền rủa này đối phó với cả Hoa Hạ.

- Thập Tông Nguyên Chú, đối phó cả Hoa Hạ sao?

- Mạc Phàm, đây đều là cậu tự chuốc lấy phiền phức, bây giờ cậu hối hận cũng muộn rồi.

Aristotle lạnh lùng nói.

Nếu vừa rồi Mạc Phàm gật đầu, sao ông ta có thể không tiếc hao phí cơ thể và linh hồn minh thi triển nguyền rủa này.

Một khi bắt đầu nguyền rủa này, thì không có biện pháp ngừng lại.

- Hối hận sao?

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là khinh thường.

- Tất cả dừng lại cho tôi.

Hắn vươn một tay ra, một pháp ấn phức tạp sáng lên trong lòng bàn tay hắn.

Pháp ấn này vừa sáng lên, cho dù là Aristotle, hay những thứ ở xung quanh ông ta đều bị định trụ.

Không chỉ những thứ này, ngay cả chú ấn ngưng tụ trên tảng đá cũng ngừng lại, giống như thời không dừng lại ở thời khắc này.

- Đi!

Mạc Phàm phóng Hồng Liên ở giữa không trung.

Hồng Liên dạo quang Mạc Phàm một vòng, lấy tốc độ vượt qua âm thanh, mang theo cái đuôi thật dài tiến tới trước người đám Thái Dương Chi Thần.

Âm thanh “thình thịch thình thịch…” vang lên, Hồng Liên như xe chỉ luồn kim xuyên qua ngực đám Thái Dương Chi Thần, cuối cùng đứng trước người Aristotle.

Lúc này Mạc Phàm mới rút tay lại, thời không khôi phục lại bình thường.

Tiếng nổ mạnh vang lên, trong đám người ngoại trừ Aristotle ra, cơ thể những người khác bị nghiền nát biến thành tảng đá, linh hồn thất linh bát tán trôi nổi trong không trung.

Mạc Phàm vung tay lên, thu hết những tảng đá kia.

Dưới chân hắn vừa động, đã tới trước người Aristotle vẫn còn đang sửng sốt, nắm lấy ông ta nhấc ông ta lên.

- Tôi sẽ không hối hận, người hối hận là ông, ông muốn cầu xin với Nguyền Rủa Chi Môn này sao?

Mạc Phàm chỉ về phía bầu trời hỏi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1295


Ngón tay Mạc Phàm chỉ về phía bầu trời, không ít người nhìn về phía ngón tay Mạc Phàm chỉ.

Chỉ thấy một đại môn thanh đồng cổ xưa, không biết xuất hiện trong không trung từ lúc nào.

Trên đại môn cổ xưa, mỗi một cánh có một cái đầu thú, lộ ra khí tức tang thương, xa xưa, tà dị.

Cánh cửa này không phải là thứ gì khác, đúng là Nguyền Rủa Chi Môn mà Mạc Phàm triệu hồi lúc trước.

Nhìn thấy cánh cửa này, mắt Aristotle mở to, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Ngọn nguồn lực nguyền rủa trên người ông ta, có một phần là phát ra từ cánh cửa này.

Nhưng ông ta đều nhận được lực lượng của cánh cửa này thông qua pháp bảo, chưa bao giờ có thể khiến cánh cửa này xuất hiện.

Dáng vẻ cánh cửa này cũng là ông ta đạt được trong trí nhớ truyền thừa, vậy mà Mạc Phàm triệu hồi được cánh cửa này.

- Sao lại có chuyện này…

Aristotle lắc đầu nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, tay hơi dùng lực, cơ thể của Aristotle như làm bằng thủy tinh, bị nghiền nát trong chớp mắt, chỉ để lại một linh hồn vùng vẫy trong tay hắn.

- 12 linh hồn Thần Tộc này đều là của ngươi, Thập Tông Nguyên Chú thì tôi không cần, ta muốn Vạn Thiên Tuyệt Chú hàng lâm mảnh đất này.

Mạc Phàm giơ tay lên, ném linh hồn của Aristotle về phía Nguyền Rủa Chi Môn.

Đồng thời linh hồn của đám Hắc Ám Chi Thần trôi nổi trong không trung cũng bay về phía Nguyền Rủa Chi Môn.

Vạn Thiên Tuyệt Chú, nguyền rủa tổng cộng một vạn ngày, nơi bị nguyền rủa, tuyệt thiên, tuyệt địa, tuyệt quỷ, tuyệt thần, tuyệt sinh, tuyệt vô nhân, không tới tuyệt vô sinh cơ sẽ không dừng lại.

Không phải Aristotle chỉ nguyền rủa Mạc gia, còn muốn nguyền rủa cả Hoa Hạ sao, hắn không chỉ không muốn giết Aristotle, mảnh đất này cũng như vậy.

- Vạn Thiên Tuyệt Chú?

Aristotle trôi nổi trước Nguyền Rủa Chi Môn nghe thấy bốn chữ này thì mắt mở to, trên mặt đều là hoảng sợ.

- Mạc Phàm, vậy mà cậu dùng nguyền rủa ác độc như vậy.

Nguyền rủa này có trong ký ức ông ta truyền thừa, nhưng chỉ có thông tin liên quan, không có chú ngữ để thi triển, cần tế phẩm gì, hiến tế với ai, ông ta chỉ biết nguyền rủa này vô cùng đáng sợ, diễn ra trong một vạn ngày mới kết thúc.

Một vạn ngày gần 30 năm, 30 năm cho dù là tảng đá cũng biến thành hạt cát, càng không nói tới những thứ khác.

Mạc Phàm không cần chú ngữ, vậy mà trực tiếp trao đổi với Nguyền Rủa Chi Môn, đạt được lực lượng nguyền rủa.

- Ác độc sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khinh thường.

Tuy Aristotle hạ Thập Tông Nguyên Chú với Hoa Hạ, nhưng nếu ông ta có nguyền rủa khác, chắc chắn ông ta sẽ lựa chọn nguyền rủa đáng sợ hơn, vậy mà còn nói hắn ác độc.

- Ác độc thì ác độc, nhưng ai cũng không thể động vào người nhà tôi, ai dám động vào, tôi sẽ làm chuyện càng ác độc hơn.

Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Aristotle ngẩn ra, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn ác ma.

- Ngươi chắc chắn muốn dùng nguyền rủa Vạn Thiên Tuyệt Chú này chứ?

Thanh Đồng Chi Môn nói.

- Chắc chắn.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Như ngươi mong muốn!

Trên đại môn thanh đồng, một cái đầu thú há to miệng, một lực hút tự nhiên xuất hiện, cuốn lấy linh hồn đám Aristotle vào bên trong.- Không, không…

Aristotle kêu lên vài tiếng, vẫn bị đầu thú hút vào.

Đầu thú nhai vài lần, hài lòng nuốt xuống.

Aristotle vừa chết, Mạc Phàm vươn một tay ra.

Một ấn ký hình rắn khẽ bay từ trong tay hắn ra, nhanh chóng tan rã.

Đồng thời trong trang viên Mạc gia, chỗ mi tâm Mạc Phàm, cha mẹ và Tiểu Tuyết, cùng với người Tưởng gia trúng nguyền rủa này, cùng có ấn ký hình rắn bay ra, biến mất trong không trung.

Trên không Mạc gia, đám hắc vân không rời không tiêu tan cũng biến mất không còn.

Theo nguyền rủa Mạc gia biến mất, trong miệng một đầu thú khác trên đại môn thanh đồng, một ấn ký màu đỏ như hỏa diễm phun từ trong ra.

Ấn ký này bay tới không trung, càng lúc càng to, chỉ trong phút chốc đã biến thành một ấn ký vĩ đại bao trùm phương viên hơn mười dặm xung quanh.

Màu đỏ đại biểu cho tử vong, lóe sáng hồng quang như máu, trôi nổi trên bầu trời ban đêm, khiến cho không ít người không tự chủ được nhìn lại.

- Mau nhìn, đó là?

Bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện ký hiệu như vậy, có người tò mò hỏi.

Một ký hiệu lớn như vậy xuất hiện vào buổi tối, muốn người ta không chú ý cũng khó.

- Người ngoài hành tinh đang phát tín hiệu sao?

Có người tò mò nói.

- Không phải, đó là tai nạn, nguyền rủa, chạy mau, mau rời khỏi nơi này.

Người kia kêu lên.

Người này mới nói xong, chất lỏng màu đỏ như nham thạch nóng chảy xuất hiện trong ký hiệu, mỗi một giọt đều to bằng đầu người, mang theo hỏa diễm huyết sắc rơi vào đất đai xung quanh sông Nile.

Nham thạch nóng chảy này chảy vào trong sông Nile, sông Nile giống như nước đun sôi, bọt khí cuồn cuộn mà lên rơi trên mặt đất, mặt đất lập tức dấy lên hỏa diễm.

Chuyện này còn chưa xong, sau khi nham thạch nóng chảy chảy ra, một đám long toàn phong tiếp thiên liệt địa, lôi điện cỡ thùng nước, thiên thạch, tai nạn truyền từ hắc vụ xuống.

Mặc kệ là loại nào, phàm là lực lượng đều mang theo tử vong.

Kề bên này vì bao vây Mạc Phàm, phần lớn cư dân bị đuổi đi, nhưng chỉ trong phút chốc, tôm cá ếch trên sông, rắn trong sa mạc, bò cạp và sinh vật khác chết hơn nửa.

Trong số những lính đánh thuê và sát thủ, một người không cẩn thận cũng chết dưới trừng phạt trời giáng.

Khắp nơi, không lâu sau biến thành địa ngục Tu La, xung quanh đều là tử vong.

Trước màn hình lớn, sắc mặt không ít người khó coi.

Aristotle đường đường là Nguyền Rủa Chi Thần, không giết được Mạc Phàm, nguyền rủa cũng không thành công, còn bị Mạc Phàm biến thành tế phẩm, bị nguyền rủa.

Kế hoạch của bọn họ thất bại hoàn toàn rồi.

Đôi mắt cả đám không ngừng đảo, càng rét lạnh hơn.

… T

rên tế đàn, Mạc Phàm lạnh lùng nhìn thoáng qua bầu trời, sau đó nhìn về phía tế đàn.

Bên cạnh Kim Tự Tháp bằng nước, mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ thấy Mạc Phàm đi tới, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ bối rối, vội vàng lùi về sau mấy bước.

Cô ta không cẩn thận ngã nhào trên đất.

- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, bảo tôi làm gì cũng được hết.

Mạc Phàm không thèm nhìn mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ, hắn vươn một tay ra, trường kiếm màu đỏ sậm bay vào trong tay hắn, một kiếm chém ra, đầu thân mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ hai nơi.

Đối với người hạ chú Mạc gia, có tác dụng cũng phải chết.

Ý niệm của hắn vừa động, chất lỏng màu đỏ sậm xung quanh Kim Tự Tháp bằng nước nhanh chóng biến mất, lộ ra Kim Tự Tháp ban đầu.

Một tay Mạc Phàm ấn lên trên Kim Tự Tháp bằng nước, một phù văn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Kim Tự Tháp như đại sơn nhanh chóng thu nhỏ lại, hải dương màu vàng, bậc thang, tế đàn dưới Kim Tự Tháp bằng nước được thu về, sông Nile khôi phục như thường.

Tuy Vô Tận Thâm Uyên này không thể ngưng tụ tất cả Thần Nguyên giúp hắn, nhưng nơi nhiều linh khí như vậy cũng rất khó tìm.

Nhất là tạo hóa trì ở bên trong, có thứ này, cho dù cơ thể bị hủy, hắn vẫn có thể trùng tố thông qua tinh huyết, nếu gặp được thì lấy thôi.

Chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ, Kim Tự Tháp bằng nước biến thành to cỡ lòng bàn tay, được Mạc Phàm cầm trong tay.

Nhưng đúng lúc này.

Trong vũ trụ, bỗng nhiên một vệ tinh nhắm về phía Mạc Phàm, một đạo quang đột nhiên b ắn ra.

Đạo quang này tới chỗ nào, cho dù là không gian hay tầng mây đều như gợn sóng dập dờn ra xung quanh, năng lượng kinh thiên động địa b ắn ra với tốc độ rất nhanh, bắn về phía Mạc Phàm. Chưa tới dưới chân Mạc Phàm đã xuất hiện một thủy động vĩ đại.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1296


Đạo quang trụ này còn chưa tới tầng khí quyển, máy móc của một số quốc gia lập tức vang lên.

“Tích tích…” Âm thanh chói tai lóe đèn đỏ không ngừng, trong chớp mắt hấp dẫn vô số người.

- Ai ra tay vậy?

Âu Dương Nhược Tuyết bối rối hỏi.

Nếu đèn này sáng lên, đại biểu năng lượng dao động nguy hiểm cực đoan xuất hiện.

Lần trước sáng lên, là lúc Mạc Phàm ở cửa địa ngục.

Lúc này sáng lên, rõ ràng là có người thiếu kiên nhẫn, ra tay với Mạc Phàm rồi.

- Nhanh điều tra.

Vẻ mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ thay đổi, vội vàng nói.

Ở chỗ Hiên Viên Vô Kỳ, không ít người vội vàng làm việc, nhanh chóng kiểm tra nơi phát ra năng lượng dao động.

Chỉ trong vòng ba giây, một nữ quân nhân tháo tai nghe ra.

- Báo cáo, là đạn quỹ đạo Maya của Mĩ quốc, đã không có biện pháp ngăn chặn.

- Mĩ quốc? Lập tức chuẩn bị chặn công kích lần hai.

Sắc mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ khó coi, tay đặt lên trên bàn hơi dùng lực, năm dấu tay xuất hiện trên bàn bằng hợp kim siêu cấp.

Mạc Phàm là tương lai của bọn họ, không lâu sau Mạc Phàm sẽ quay về, các quốc gia xung quanh không thuận theo sẽ tử vong.

Nhưng có khả năng một kích này của Mĩ quốc sẽ hủy diệt Mạc Phàm, chuyện bọn họ có thể làm duy nhất là nhỡ đâu Mạc Phàm còn sống, bọn họ có thể ngăn công kích lần hai của Mĩ quốc.

Đạn quỹ đạo Maya của Mĩ quốc chuẩn bị để đối phó sinh vật ngoài hành tinh cường đại, một kích toàn lực đừng nói là giết Mạc Phàm, ngay cả Địa Cầu cũng xuyên qua được.

Trong trụ sở bí mật khác, không ít người hơi nhếch miệng, tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.

- Maya, khà khà, cuối cùng cũng có người ra tay rồi.

… T

rên sông Nile, Mạc Phàm cảm nhận được lực lượng trên bầu trời thì nhíu mày, hắn nheo mắt nhìn về phía bầu trời.

Một đạo quang trụ xuyên qua ấn ký huyết sắc kia, từ trên trời giáng xuống.

Lúc hắn nhìn thấy cột sáng kia, cột sáng đó đã từ chân trời tới người hắn.

Chỉ trong thời gian một ý niệm trong đầu, không để hắn có thời gian phản ứng kịp, cơ thể hắn bị cột sáng vĩ đại từ trên trời giáng xuống bao phủ.

“Rầm!” một tiếng thật lớn.

Cột sáng biến mất vào trong sông Nile, nước sông hình thành một khu vực hình vòng tròn, khuếch tán ra xung quanh.

Khu vực hình tròn này càng lúc càng lớn, rất nhanh liền đến sát rìa sông Nile.

Cho dù là đất cát hay tảng đá, gặp được khu vực hình tròn đều bị đẩy sang một bên.

Một hố sâu hình tròn có đường kính cây số nhanh chóng xuất hiện, càng lúc càng lớn.

Đất đai bắt đầu run rẩy kịch liệt, không gian liệt phùng xuất hiện xung quanh cột sáng, dưới phong vũ lôi điện, năng lượng dao động một vòng lại một vòng lan ra xung quanh.

Ở dưới năng lượng dao động này, cơ thể lính đánh thuê và sát thủ may mắn chưa chết biến thành thứ như hạt cát, biến mất trong không khí.

Nếu lúc này nhìn Địa Cầu từ tầng khí quyển, sẽ phát hiện Địa Cầu như cây táo bị người ta lay động, không ngừng run rẩy, có khả năng rơi từ trong vũ trụ xuống bất cứ lúc nào.

Cột sáng này giằng co khoảng 10 phút, lúc này mới biến mất, một hố to đường kính vạn mét xuất hiện, xung quanh không chỉ không có bóng dáng Mạc Phàm, một thứ cỡ ngón cái cũng không có.

Chuyện này còn chưa xong, mấy âm thanh phá trời không lại vang lên, từng tên lửa phun cháy ngọn lửa mang theo tiếng xé gió xuất hiện.

Những tên lửa này to hơn phi cơ trực thăng võ trang lúc trước nhiều, bên trên còn có ký hiệu vô cùng bắt mắt.

Ký hiệu này do ba hình quạt tạo thành, ở giữa là một viên cầu màu đen.

Nhìn thấy ký hiệu này, trước mắt không ít người sáng lên.

- Đó là?

- V* kh* h*t nh*n?

Ký hiệu ba hình quạt cộng thêm viên cầu màu đen ý là có tính phóng xạ, trong một số viện nghiên cứu khoa phóng xạ ở bệnh viện đều có ký hiệu này, nhưng hình quạt màu đỏ là độc trên V* kh* h*t nh*n, đại biểu cho rất nguy hiểm.

- Hô hô, đạn quỹ đạo cộng thêm V* kh* h*t nh*n, Mạc Phàm không chết được sao?

Có người cười nói.

Đạn quỹ đạo là cô đọng năng lượng cường đại đến tràn đầy, sản sinh cực nóng có thể hòa tan hợp kim siêu cấp, sóng âm có thể phân giải bất luận thứ gì thành cấp bậc phân tử.

Dưới đạn quỹ đạo, bất luận phòng ngự gì đều không có ý nghĩa.Phòng ngự sẽ bị đạn quỹ đạo phá ra, hoặc bị đạn quỹ đạo hủy diệt hoàn toàn.

Mà V* kh* h*t nh*n dựa vào hạch liệt tạo ra uy lực, tạo thành lực đánh cường đại và lực hủy diệt.

Hai thứ này vừa phóng ra, đạn quỹ đạo giống như trường thương xé rách tất cả phòng ngự, V* kh* h*t nh*n thì như bom hủy diệt toàn bộ.

Cho dù Mạc Phàm mạnh tới mấy, Thần Thể vô song, cho dù không chết dưới đạn quỹ đạo này, cũng sẽ chết dưới V* kh* h*t nh*n.

- Không, không, Hiên Viên gia gia, nhanh cứu cậu ấy với.

Âu Dương Nhược Tuyết nhìn thấy sáu V* kh* h*t nh*n bay về phía Mạc Phàm, nước mắt chảy ra ào ào, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin.

Sắc mặt đám Hiên Viên Vô Kỳ vô cùng âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, mãi mà không nói gì.

Mới vừa rồi còn có chút hi vọng, Mạc Phàm đã thành Thần Thể, công kích nhiều lần cũng không sao.

Hơn nữa tu vi của Mạc Phàm vượt xa tưởng tượng của không ít người, tuy không thấy tung tích, nhưng không có nghĩa không có hi vọng thoát khỏi đạn quỹ tích.

Nhưng hiện giờ đã không có bất luận hi vọng gì rồi.

Long Bác và quân nhân ở xung quanh đều yên lặng cởi mũ xuống, không một ai đi cứu Mạc Phàm như lời Âu Dương Nhược Tuyết nói.

Lúc này không phải bọn họ sợ những quốc gia công kích Mạc Phàm bao vây tấn công, mà là 6 V* kh* h*t nh*n tự nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm, rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị, muốn tránh thoát ánh mắt bọn họ, hiện giờ bọn họ chặn lại sẽ bị phản ngược lại.

Trừ chuyện đó ra, cùng chặn 6 V* kh* h*t nh*n, đã vượt qua phạm vi chịu đựng của bọn họ.

Âu Dương Nhược Tuyết thấy những người khác thờ ơ thì sửng sốt, trong mắt hiện lên chút xa lạ.

- Mọi người không đi cứu, cháu sẽ đi cứu cậu ấy.

Âu Dương Nhược Tuyết lùi hai bước, bóng dáng nhoáng lên một cái muốn biến mất.

Âu Dương Phi Long thở dài bất đắc dĩ, thân thể nhoáng lên một cái xuất hiện sau lưng Âu Dương Nhược Tuyết, khẽ điểm nhẹ lên cổ Âu Dương Nhược Tuyết một cái.

- Nha đầu, ngủ một lát đi, tỉnh dậy sẽ khá hơn.

Âu Dương Phi Long nói.

Âu Dương Nhược Tuyết chậm rãi quay đầu nhìn Âu Dương Phi Long, hai chữ “vì sao” xuất hiện trong mắt cô, hai mắt như đúc bằng chì cố kiên trì vài lần, cuối cùng vẫn khép lại.

- Khởi động Thiên Nhãn, mở tất cả Bắc Đấu, nếu có nguy hiểm dao động về phía Hoa Hạ, nhất là phía Giang Nam thì lập tức hủy diệt, mặc kệ đối phương là ai, ngoài ra tăng nhân thủ tới Giang Nam, nếu phát hiện ra nhân vật nguy hiểm thì lập tức bắn ngay.

Hiên Viên Vô Kỳ nheo mắt, ra lệnh với những người khác.

Đến lúc này rồi, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm là bảo vệ Mạc gia, bọn họ không làm được những chuyện khác.

Nói xong ánh mắt ông ta nhìn về hố sâu chỗ Mạc Phàm lúc trước, sáu V* kh* h*t nh*n lần lượt tới.

Âm thanh “bùm bùm bùm…” kinh thiên động địa vang lên liên tục, từng đóa mây hình nấm dâng từ mặt đất lên, giữa mây hình nấm, một đạo quang quyển thổi ra xung quanh.

Gió to nổi lên, bụi đất tung bay, Mạc Phàm tử vong.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back