Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1952: Ngươi muốn làm gì, tiểu tử?


Nếu chỉ là một kiện linh khí và bán tiên khí thì có thể đi vào Luân Hồi Động, vậy thì quá đơn giản rồi.

Đám Kiếm Tâm cho người vào, đều là những người không có khả năng đạt được Luân Hồi Chi Lô.

Thỉnh thoảng có một hai người phù hợp với yêu cầu của Luân Hồi Chi Lô, cũng đều bị bốn người phái người đi theo.

Hắn muốn đi vào, không đơn giản như vậy.

Hắn mới dứt lời, một y tiên nổi tiếng bị ngăn lại.

- Ngô Dương Tử, ngươi muốn tiến vào cần một kiện tiên khí.

Kiếm Tôn vươn một tay ra, một thanh đại kiếm thanh đồng xuất hiện trong tay ông ta, ngăn cản nam tử toàn thân là thanh y.

Nam tử này nhìn như khoảng 30 tuổi, mặt trắng không râu, khiến người ta có cảm giác dịu dàng ít nói, nhưng ông ta là y tiên trẻ tuổi rất nổi tiếng.

Tới 60 tuổi, đã nằm trong top 20 bảng y tiên.

- Kiếm Tôn, ngươi có ý gì, vì sao những người khác chỉ cần bán tiên khí, mà ta lại cần tiên khí?

Ngô Dương Tử nhíu mày hỏi.

- Bởi vì người khác không có khả năng đạt được Luân Hồi Chi Lô, nhưng ngươi có.

Kiếm Tôn lạnh giọng nói.

Luân Hồi Chi Lô là tiên khí y tiên có khả năng sử dụng, từng có thiên mệnh thuật sĩ tính toán, chỉ có người trong top 20 bảng y tiên và người có thiên phú dị bẩm, mới có tư cách đạt được kiện tiên khí này.

Nếu là người có tư cách đạt được tiên khí, vậy thì phải dùng tiên khí để đổi, như vậy không đến mức bọn họ vô duyên vô cớ theo dõi tiên khí này lâu như vậy.

- Dựa vào cái gì quy tắc là các ngươi định?

Ngô Dương Tử nhíu mày thành chữ “hỏa”, tức giận nói.

Ông ta chỉ là có tư cách, thật sự đạt được hay không ông ta không biết.

Nhỡ đâu không chiếm được tiên khí này, ông ta bỏ một kiện tiên khí đi để vào, vậy thì uổng phí rồi.

Đừng nói là ông ta không có tiên khí, cho dù có cũng không đưa cho Kiếm Tôn.

- Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, ngươi cũng có thể thử xem, xông vào được dưới tay ta không, nếu ngươi có thể xông vào, ta không cần tiên khí của ngươi, ngươi có thể đi vào.

Trường kiếm thanh đồng của Kiếm Tôn quét ngang, thân kiếm kêu ong ong.

- Ngươi!

Sắc mặt Ngô Dương Tử khó coi, nhưng không lựa chọn ra tay.

Y thuật của ông ta Kiếm Tôn không so được, nhưng thực lực thì kém Kiếm Tôn nhiều.

Ra tay mà nói, chỉ bị Kiếm Tôn chém giết.

- Nếu ngươi không có tiên khí cũng không sao, bọn ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi tiến vào trong lấy được Luân Hồi Chi Lô, Luân Hồi Chi Lô thuộc về bọn ta, bọn ta cho ngươi hai kiện bán tiên khí.

Kiếm Tôn thấy Ngô Dương Tử không ra tay cũng không rời đi, lại nói tiếp.

- Hai kiện bán tiên khí?

Ngô Dương Tử nhíu mày, trong mắt lại tràn đầy phẫn nộ.

Đám Kiếm Tôn tính toán đúng là hay, ông ta 60 tuổi đã nằm trong top 20 bảng y tiên, có thể nói là y tiên top 20 trẻ nhất trong vòng mấy trăm năm qua.

Bình thường có không ít người tìm ông ta chữa bệnh, ông ta vốn không để bán tiên khí vào mắt.

Ông ta đạt được Luân Hồi Chi Lô, cho dù đám Kiếm Tôn lấy tiên khí tới đổi ông ta cũng không đổi, lấy hai kiện bán tiên khí ra đổi, chẳng khác nào phát cơm cho ăn mày.

- Nếu ngươi cảm thấy ít, thì thêm đến bốn kiện, không thể nhiều hơn.

Kiếm Tôn nhíu mày, nghĩ một lát nói.

- Các ngươi tự mình chơi đi, ta thấy các ngươi không đạt được Luân Hồi Chi Lô đâu.

Ngô Dương Tư có chút hổn hển nói.

Ông ta tới nơi này, đó là tới vì Luân Hồi Chi Lô, bán tiên khí vốn không lọt nổi vào mắt xanh của ông ta, sao có thể đồng ý.

Nếu không vào nổi, ông ta sẽ xem bốn người này lấy Luân Hồi Chi Lô kiểu gì.

Nói xong, ông ta xoay người lùi sang một bên.

Kiếm Tôn cũng không nói gì thêm, nhưng người đứng gần đầu bảng y tiên đều nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Đám Kiếm Tôn sẽ không để bọn họ đi vào, xông vào gần như là muốn chết.

Những người đứng gần đầu bảng y tiên, vốn đang định vào tìm Luân Hồi Chi Lô, cũng lập tức từ bỏ không ít.

Đi vào cũng vô duyên với Luân Hồi Chi Lô, cho dù bọn họ vào cũng chỉ làm nền.

Thay vì lấy một kiện bán tiên khí hoặc linh khí làm nền, không bằng làm người nhìn.

Bên cạnh Mạc Phàm, Hàn Nguyệt cũng nhíu mày, nói:

- Ta có thể giúp ngươi xông vào một lần, nhưng có thể vào được hay không thì phải dựa vào chính ngươi rồi.

Mạc Phàm cứu bà từ Thiên Tâm Cung ra, còn giúp bà giải trừ lễ rửa tội, xem như giúp bà việc không nhỏ.

Mạc Phàm vừa ý Luân Hồi Chi Lô, bà chỉ có thể cố gắng giúp.

Tuy thực lực của bà còn chưa khôi phục, nhưng có thể sử dụng một số pháp thuật của Thái Thượng Cung, xông vào có thể tạo ra cơ hội.

- Không cần phiền phức như thế.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

- Ngươi muốn làm gì, tiểu tử?

Hàn Nguyệt nhướn mày, hỏi.

Ngay cả bà đều phải rất gắng sức, Mạc Phàm tự mình giải quyết mà nói, đó là chịu chết.

- Tiên tử ở đây nhìn là được rồi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu đổi thành kiếp trước, hắn sẽ đưa tới Bạch Khởi và cao thủ Đại Thừa khác.

Ai dám chắn đường của hắn, thực lực mạnh, dùng thực lực đánh trở về, y thuật mạnh dùng y thuật đánh trở về, một đường tiến vào trong tiên trận Luân Hồi Chi Lực.

Một đời này, hắn còn chưa tới mức đó, mời được nhiều cao thủ như vậy, nhưng Luân Hồi Chi Lô là của hắn.

Nói xong, hắn không tiến vào động phủ ở rìa, mà đi tới chỗ đám Kiếm Tôn Vô Dược.

Tiến vào những Luân Hồi Động đó, quả thật có thể tránh được đám Kiếm Tôn, hơn nữa chỉ cần trả một kiện linh khí mà thôi.

Nhưng nếu muốn lấy được Luân Hồi Chi Lô thì phải quang minh chính đại lấy đi, để mọi người tâm phục khẩu phục.

Mạc Phàm mới đi về phía Vô Dược, không ít người khẽ nâng mí mắt, lộ ra vẻ bất ngờ.

- Tiểu tử này là ai?

- Chắc là tên ngốc?

Lúc trước khi Kiếm Tôn không nói gì, có người đi vào còn chưa tính.

Vừa rồi Kiếm Tôn đã nói rõ như vậy, vậy mà có người muốn đi vào, không phải kẻ ngốc thì là gì?

- Chưa chắc, tiểu tử này đi về phía Vô Dược, không phải là cảm thấy Vô Dược sẽ cho cậu ta đi đấy chứ?

Có người tò mò nói.

- Vô Dược sẽ cho cậu ta đi, ngươi nghĩ nhầm rồi, Vô Dược là Phật Tông, nhưng phía sau ông ta là Luân Hồi Chi Lô chí bảo của y đạo, tiểu tử này lựa chọn Vô Dược thì càng sai, Vô Dược càng muốn Luân Hồi Chi Lô hơn đám Kiếm Tôn.

Có người cười khinh thường nói.

Lúc đám người này nói chuyện, Mạc Phàm giẫm lên không khí tới trước người Vô Dược.

- Vô Dược đại sư, nếu bốn người đạt được Luân Hồi Chi Lô, Luân Hồi Chi Lô sẽ rơi vào tay ngươi đúng không?

Mạc Phàm bình thản nói.

Tuy Luân Hồi Chi Lô là tiên khí cổ, trừ phi là ở trong tay y tiên nếu không không thể phát huy được nhiều uy lực.

Cho nên Hoa Vô Kỳ và Kiếm Tôn đều không thích hợp với Luân Hồi Chi Lô.

Tuy Độc Vương cũng biết y thuật, nhưng dùng nhiều độc vu chi thuật hơn, Luân Hồi Chi Lô cũng không thích hợp với ông ta, Ma Thiên Đỉnh có chút liên quan tới Luân Hồi Chi Lô càng thích hợp với Độc Vương hơn.

Trong bốn người chỉ có Vô Dược là tinh tu y thuật, cũng thích hợp với Luân Hồi Chi Lô nhất.

Cho nên bốn người này liên thủ, nếu bọn họ đắc thủ, Vô Dược chính là người chấp chưởng Luân Hồi Chi Lô.

- Thí chủ là?

Vẻ mặt Vô Dược bình tĩnh, khẽ nâng mày, tò mò nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1953: Đủ giết ngươi là được.


Mạc Phàm cười khẽ, không trả lời, mà nhìn về phía Độc Vương.

- Độc Vương, ngươi muốn thông qua Luân Hồi Chi Lô lấy được tiên khí Ma Thiên Đỉnh đúng không?

- Tiểu tử, ngươi biết ngươi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta sẽ có kết cục gì không?

Độc Vương nhíu mày, nói.

Mạc Phàm là một tiểu bối, nhìn thế nào cũng giống một đệ tử thế gia nào đấy ra ngoài rèn luyện, cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là không biết sống chết.

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt không có một chút sợ hãi.

Kiếp trước Độc Vương không chắn trước mặt hắn, ngăn hắn đạt được Luân Hồi Chi Lô.

Nhưng không phải Độc Vương không muốn chắn trước mặt hắn.

Mà kiếp trước trước khi hắn đạt được Luân Hồi Chi Lô, hắn đã tiếp xúc vài lần với Độc Vương.

Độc Vương dùng hết toàn lực luyện chế độc dược, muốn phân cao thấp với hắn, kết quả là thua liên tục.

Cuối cùng Độc Vương tự mình tìm được Ma Thiên Đỉnh, luyện chế ra độc dược ông ta xưng là mạnh nhất, kết quả vẫn bị hắn giải trừ.

Từ đó về sau, Độc Vương vô cùng cung kính với hắn.

Câu Độc Vương nói vừa rồi, sau này chắc chắn không dám nói.

- Nếu muốn tiên khí Ma Thiên Đỉnh, ta có thể nói cho ngươi biết, tự ngươi cũng có thể đạt được, không cần Luân Hồi Chi Lô.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Nói xong, Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía Hoa Vô Kỳ thanh tú như nữ nhân.

- Hoa Vô Kỳ, ngươi muốn dùng Luân Hồi Chi Lô luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, cứu tỷ tỷ ngươi đúng không?

Lúc tỷ tỷ Hoa Vô Kỳ còn trẻ, bị một Ma Tộc nhìn trúng.

Lúc ấy tỷ tỷ ông ta đã có người trong lòng, tất nhiên là không đồng ý.

Ma Tộc kia thẹn quá thành giận, ném tỷ tỷ Hoa Vô Kỳ vào trong Chuyển Sinh Trì, tam hồn lục phách chỉ còn nhất hồn nhất phách, sau khi Hoa Vô Kỳ tu thành công, ra vào Ma Tộc nhiều lần, phá vô số Chuyển Sinh Trì, lần này để hồn phách khác của tỷ tỷ ông ta tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, hiện giờ chỉ có Lục Đạo Luân Hồi Đan mới chữa trị được.

Với thực lực của Vô Dược, sử dụng Dung Đan Thuật với sáu loại đan dược rất khó, xác suất thành công cũng cực thấp, mười lần chưa chắc thành công một, nhưng có Luân Hồi Chi Lô thì khác, Luân Hồi Chi Lô có thể tự mình dung đan.

Chuyện này là nguyên nhân Hoa Vô Kỳ vô duyên với Luân Hồi Chi Lô, nhưng vẫn ở nơi này.

- Phải.

Hoa Vô Kỳ không quan tâm trong mắt xuất hiện chút gợn sóng, ngẩng đầu nhìn Mạc Phàm một cái.

- Gần đây ta sắp luyện chế một lò Lục Đạo Luân Hồi Đan, có thể cho ngươi ba viên, đủ để ngươi triệu hồi hồn phách của tỷ tỷ mình trong Lục Đạo Luân Hồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Rất đúng lúc hắn giúp Quân Mạc Tà luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, loại đan dược này hắn chỉ cần cho Quân Mạc Tà một viên là đủ, những viên khác là của hắn.

- Ngươi có thể luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan sao?

Vẻ mặt Hoa Vô Kỳ thay đổi, hỏi.

- Cho dù không có Luân Hồi Chi Lô, Lục Đạo Luân Hồi Đan cũng như đồ trong túi ta.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

- Ngươi là?

Hoa Vô Kỳ nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

Không cần Luân Hồi Chi Lô, Vô Dược đại sư cũng không làm được, ông ta thu thập đủ nguyên liệu, đều không thành công một lần, mục tiêu của ông ta liền rơi vào Luân Hồi Chi Lô.

- Cậu ta là đệ tử của Thần Nông Tông, thiên tài mới xuất hiện trên bảng y tiên, Mạc Phàm.

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Vô Dược bình tĩnh nói.

Vô Dược mới mở miệng, vẻ mặt không ít người thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.

- Trên bảng y tiên cậu ta còn đứng trên Vô Dược đại sư, Mạc Phàm đứng thứ năm sao?

Trên bảng y tiên, không có một ai là hạng người bình thường, gần như đều là người có truyền kỳ, Mạc Phàm lại càng là người nổi bật.

Mạc Phàm từ một người không ở trên bảng y tiên, chỉ làm hai chuyện, đã thành công đứng thứ năm.

Một việc là giải trừ Thất Sinh Thất Thế Chú trong truyền thuyết, một việc khác là dùng Y Đạo Trận giết mười vạn yêu tộc.

Cả quá trình, Mạc Phàm chỉ mất hơn một năm.

Hơn nữa Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi.

- Cũng quá trẻ tuổi rồi?

Có người nhìn Ngô Dương Tử, lại nhìn Mạc Phàm, cảm thán nói.

Y tiên bình thường đều nhiều tuổi, Vô Dược đại sư nhìn hơn bốn năm mươi tuổi, thực ra đã hơn một ngàn tuổi.

Ngô Dương Tử nhìn ba mươi, thực ra là 60.

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, đã đứng trước Vô Dược và Ngô Dương Tử, thật sự không đơn giản.

- Chẳng trách tiểu tử này tìm Vô Dược đại sư.

Có người hiểu ra nói.

Thực lực của Mạc Phàm không cao, ngay cả Hóa Thần còn chưa tới, hắn tìm Kiếm Tôn nói những lời này, giống như đàn gảy tai trâu.

Trái lại y đạo của Mạc Phàm còn trên Vô Dược, Vô Dược đại sư càng dễ vào hơn.

- Ngươi là tiểu tử giải trừ được Thất Sinh Thất Thế Chú sao, chỗ của ta có một tuyệt chú, ngươi có hứng thú giải không?

Độc Vương nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú nói.

Hắn vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là tiểu tử bình thường, nhưng ai biết là người đứng thứ năm bảng y tiên.

- Ta là Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Mạc thí chủ tới nơi này, là muốn ly gián bọn họ, sau đó đi vào trong lấy Luân Hồi Chi Lô sao?

Vẻ mặt Vô Dược bình tĩnh, hỏi.

- La gián, không đến mức, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, y đạo của ngươi cộng thêm tuyệt chú của ông ta đều không lấy được Luân Hồi Chi Lô, còn Hoa Vô Kỳ, ta chỉ nói một chuyện thực, gần đây ta thật sự luyện chế Lục Đạo Luân Hồi Đan, còn không cần Luân Hồi Chi Lô.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Thì sao, ngươi muốn trả một kiện tiên khí, hay là sau khi ra ngoài đưa Luân Hồi Chi Lô cho bọn ta, bọn ta cho ngươi bốn kiện tiên khí, hoặc ta giết ngươi?

Bóng dáng Kiếm Tôn nhoáng lên một cái tới bên cạnh Mạc Phàm, đại kiếm Thanh Đồng chỉ về phía huyệt Thái Dương của Mạc Phàm, kiếm quang nuốt nhả bất định, giống như muốn chém Mạc Phàm bất cứ lúc nào.

Cách đó không xa, sắc mặt Hàn Nguyệt thay đổi, một vầng thái dương xuất hiện sau lưng bà, trực tiếp kéo cơ thể vào trong.

Cơ thể nhỏ xinh của bà biến mất theo.

Khi xuất hiện, đã đến bên cạnh Kiếm Tôn.

Cả người Hàn Nguyệt đứng trong thái dương, toàn thân nở rộ vạn đạo quang mang, trong tay là trường kiếm do Thiên Tâm Tủy ngưng tụ chỉ về phía Kiếm Tôn.

- Ngươi dám động vào cậu ta, ta chém bay đầu ngươi.

- Hàn Nguyệt tiên tử?

Kiếm Tôn nhướn mày, vốn là sửng sốt, sau đó xuất hiện khinh thường.

- Hàn Nguyệt tiên tử, hình như thực lực của ngươi yếu hơn trước không ít.

Hàn Nguyệt là cao thủ thành danh theo Vô Phong, sau khi tiến vào Thiên Tâm Cung rất ít xuất hiện.

Nếu Hàn Nguyệt tiên tử không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực lực chắc chắn hơn ông ta không ít.

Nhưng hiện giờ, thực lực của Hàn Nguyệt tiên tử lúc cao lúc thấp, rõ ràng là xảy ra chuyện.

- Đủ giết ngươi là được.

Hàn Nguyệt nhíu mày nói.

- Sợ rằng không đủ.

Kiếm Tôn cười lạnh lùng, nói.

Hàn Nguyệt nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm, Mạc Phàm cười nhìn ông ta.

- Hàn Nguyệt tiên tử, lui xuống trước đi, ở đây có ta.

Vẻ mặt Hàn Nguyệt lạnh lẽo, do dự một lát, vẫn cất Thiên Tâm Tủy.

Bà đánh giá cao thực lực của mình, với thực lực của bà hiện giờ thật sự không lọt vào mắt Kiếm Tôn.

Mạc Phàm cười khinh thường, nhìn về phía Kiếm Tôn.

- Kiếm Tôn, ngươi cảm thấy vì sao ta xem nhẹ ngươi?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1954: Luân Hồi Chi Lô?


- Ngươi dám coi thường ta?

Kiếm Tôn nhíu mày, nói.

Mạc Phàm là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù đứng đầu bảng y tiên, ông ta cũng không nhìn nhiều mấy lần, vậy mà Mạc Phàm dám xem thường ông ta?- Trong bốn người này ngươi là người không lọt vào mắt ta nhất.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Kiếm Tôn mạnh hơn Hàn Nguyệt một chút, nhưng không thể lọt vào mắt hắn, đây cũng là lý do hắn tìm Vô Dược, mà không tìm Kiếm Tôn như những người khác.

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Mạc Phàm nói chuyện với Kiếm Tôn như vậy, giống như tú tài tay trói gà không chặt nói chuyện với tướng quân, sau đó nói vị tướng quân này như mãng phu, không khác gì tự tìm đường chết.

Ở trước mặt chiến tu, chỉ có hai loại mạnh hơn hắn và yếu hơn hắn, nếu Kiếm Tôn muốn giết Mạc Phàm, tuyệt đối sẽ không vì Mạc Phàm là người đứng thứ năm bảng y tiên, mà không g**t ch*t hắn.

Kiếm Tôn hơi híp mắt, phong mang tất lộ.

- Vậy sao, vậy ta cho ngươi cơ hội nói di ngôn, nói cho ta biết, ngươi lấy đâu ra can đảm nói với ta những lời này.

Giết Mạc Phàm đơn giản như giết chó, Mạc Phàm dám không để ông ta vào mắt?

Khi nói chuyện, sát khí lạnh lẽo thấu xương nhập vào cơ thể mà ra, lao một cách dũng mãnh về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý tới Kiếm Tôn, mà lấy một Thông Tấn Phù ra, một đạo linh khí được rót vào trong.

Thông Tấn Phù lập tức sáng lên, một đạo quang b*n r*, một hư ảnh xuất hiện trong ánh sáng.

Hư ảnh này vừa xuất hiện, hơi thở bá giả hoành lan tùy ý mà ra.

Xung quanh vì nhiều cao thủ tụ tập như vậy nên dẫn tới không khí ngưng kết, theo cỗ khí tức này xuất hiện, trong chớp mắt nghiền nát.

Không ít người tu vi kém, giống như bị nội thương, trong chớp mắt sắc mặt trắng xanh.

Nhìn thấy hư ảnh này, sắc mặt không ít người thay đổi, miệng không tự chủ được há to.

- Đây, đây là?

- Quân Mạc Tà?

Cho dù là Kiếm Tôn, cũng nhíu mày lại, quả đấm không tự chủ được nắm chặt.

Chẳng trách Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, hóa ra sau lưng là Quân Mạc Tà.

Nếu Quân Mạc Tà tới, ông ta chỉ có thể quỳ xuống.

Hư ảnh như vương giả bễ nghễ thiên hạ, quét một vòng xung quanh, chỉ nhìn thoáng qua hư ảnh của Luân Hồi Chi Lô, sau đó ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Lục Đạo Luân Hồi Đan luyện thành rồi sao?

- Chưa, còn thiếu một thứ.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Chỉ cần top 20 Tiên Bảng, là có thể hơn đám Kiếm Tôn, vậy thì Võ Đế top 10, hẳn là càng đủ hơn?

- Luân Hồi Chi Lô?

Quân Mạc Tà nhíu mày, hỏi.

Mạc Phàm xuất hiện ở đây, chỉ có thể vì đánh chủ ý với Luân Hồi Chi Lô.

- Không sai.

- Chuyện này không nằm trong phạm vi hợp tác giữa ta và ngươi đúng không?

Quân Mạc Tà cười lạnh lùng, nói.

Mạc Phàm luyện đan giúp anh ta, muốn bảo anh ta giúp lấy tiên khí cổ Luân hồi Chi Lô, Mạc Phàm nghĩ đơn giản quá nhỉ.

- Không có, không cần ngươi lấy giúp ta, ngươi cũng không lấy được Luân Hồi Chi Lô, dựa theo ước định, ngươi nên làm ba chuyện vì Thần Nông Tông, bây giờ ta có một việc cần ngươi làm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Quân Mạc Tà nheo mắt, lập tức giãn ra, một chữ truyền từ miệng anh ta ra.

- Nói.

- Ở đây có người nói với ta, cường đại là có thể định quy tắc, thực lực của ta không mạnh, nhưng hiện giờ muốn phá quy tắc này.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Kiếm Tôn một cái, nói.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Tuy hắn ở trên Vô Dược và Độc Vương ở bảng y tiên, hai người chắc chắn không phục.

Nhưng Kiếm Tôn thì khác, một chiến tu đứng thứ mấy thì là thứ mấy, hoàn toàn dựa vào quả đấm nói chuyện.

Ở trong mắt hắn, người như vậy càng dễ đối phó.

Quân Mạc Tà nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, xoay người nhìn về phía Kiếm Tôn.

- Ngươi tự mình cút, hay ta đuổi ngươi cút?

Dưới giọng điệu vô cùng bá đạo, sắc mặt Kiếm Tôn xanh mét, thực lực của ông ta không phải mạnh nhất trong bốn người, cho dù là Hoa Vô Kỳ cũng không có thực lực chống cự trước mặt Quân Mạc Tà, càng không nói tới ông ta.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta phải rời đi sao?

Còn bị một tiểu tử Nguyên Anh kỳ đuổi đi, chuyện này không khác gì bị một đứa bé cưỡi lên mặt tiểu tiện.

- Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì làm những chuyện hiện giờ.

Kiếm Tôn lạnh lùng nói.

Nếu ông ta không đi, đợi Quân Mạc Tà ra tay, cho dù không chết cũng bị thương.

Ý niệm của ông ta vừa động, đại kiếm Thanh Đồng và kiếm võng cùng biến mất, ngay cả ông ta cũng hóa thành một đạo kiếm quang bay về nơi xa.

Xung quanh im lặng không có tiếng động, gặp Quân Mạc Tà, trừ phi là mười đại cao thủ, nếu không ai cũng không có biện pháp.

Đây là thực lực, trên dưới không thể vượt qua.

- Ngươi còn hai cơ hội, cần ta giúp diệt trừ hai người không?

Quân Mạc Tà nhìn đám Vô Dược còn lại, hỏi.

- Người còn lại, để ta.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Người đơn giản, Quân Mạc Tà đã đuổi giúp, còn lại để hắn.

Vẻ mặt Quân Mạc Tà thay đổi, không lập tức biến mất, mà nhìn Mạc Phàm với vẻ đầy hứng thú.

Mấy ngày trước anh ta nhận được tin từ chỗ Thiên Tâm Cung, không thể không nói anh ta bị tin tức này dọa.

Vô Tâm và Thiên Chi Tâm xuất hiện, còn không giải quyết được Mạc Phàm, mức độ đáng sợ của Mạc Phàm còn trên đám Vô Phong Vô Cực Vô Địch.

Phải biết rằng, lúc trước anh ta có xung đột với Thiên Tâm Cung, nhưng không dám giết tới Thiên Tâm Cung, vì anh ta sợ Thiên Chi Tâm.

Vậy mà Mạc Phàm có thể chạy thoát dưới tay Thiên Chi Tâm, cho dù ở Hồng Liên Huyết Hải, cũng không đơn giản.

Anh ta chưa từng thấy Mạc Phàm ra tay, anh ta rất muốn xem, Mạc Phàm đối phó ba người còn lại lấy được Luân Hồi Chi Lô thế nào.

Luân Hồi Chi Lô này, không phải là anh ta chưa từng chú ý.

Nhưng cho dù anh ta có thể thông qua Thông Thiên Môn tới trước mặt Luân Hồi Chi Lô, cũng không dễ dàng đạt được Luân Hồi Chi Lô như vậy.

Mạc Phàm không quan tâm Quân Mạc Tà có rời đi hay không, hắn liếc mắt nhìn Vô Dược và Độc Vương một cái.

- Vô Dược đại sư, hẳn là ngươi cảm ứng được, Luân Hồi Chi Lô không lựa chọn ngươi.

- Mạc thí chủ muốn nói gì?

Vô Dược bình tĩnh hỏi.

- Ngươi muốn Luân Hồi Chi Lô, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi và Độc Vương cùng so y thuật với ta, ta thua, ta lấy Luân Hồi Chi Lô giúp ngươi, ta thắng, hai người từ bỏ, thế nào?

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Nếu hai ngươi cảm thấy các ngươi có thực lực Đại Thừa, không cần thiết phải so với ta, cũng được, vừa rồi các ngươi nghe thấy rồi đấy, Quân Mạc Tà còn nợ ta hai điều kiện, ta có thể khiến hai người rời đi, giống như Kiếm Tôn.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

- Tiểu tử, ngươi muốn hai bọn ta cùng hợp lại y thuật sao?

Độc Vương khẽ nâng mí mắt, nói.

Ông ta đứng thứ 9 bảng y tiên, Vô Dược thì thứ 7, sở dĩ ông ta ở phía sau, là vì ông ta càng thích nghiên cứu các loại độc dược.

Ở Tu Chân giới còn có một Độc Bảng, ông ta đã đứng thứ nhất từ lâu, vẫn không có ai có thể vượt qua.

Mạc Phàm muốn hai bọn họ cùng dùng y thuật so với mình, không thể không nói Mạc Phàm quá kiêu ngạo.

- Ngươi không những được sử dụng y thuật, vu thuật, độc thuật, nguyền rủa, phàm là thứ ngươi có thể sử dụng, đều có thể dùng, nếu thương tổn được ta, thì tính ta thua, thế nào?

Mạc Phàm thản nhiên nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1955: Trên mặt hắn không có một chút lo lắng.


- Hửm?

Độc Vương khẽ nâng mí mắt, lộ ra một chút dị sắc đánh giá Mạc Phàm.

- Tiểu tử, kiêu ngạo quá không tốt đâu, dễ bị lật thuyền.

- Độc Vương, nếu ngươi không dám, có thể trực tiếp rời đi.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Hắn như vậy đã xem là kiêu ngạo sao, kiếp trước, hắn mời không ít cao thủ Đại Thừa tới, chỉ vì lấy Luân Hồi Chi Lô.So với kiếp trước, hôm nay hắn đã khiêm tốn lắm rồi.

- Thế gian này chỉ có người khác sợ Độc Vương ta, không có chuyện gì ta không dám.

Độc Vương cao giọng cười nói.

Từ nhỏ ông ta đã lớn lên trong biển độc, ba tuổi đã bắt đầu nghiên cứu độc vật, năm tuổi đã dùng độc giết người.

Sống lâu như vậy, có khi nào sợ người khác, nhất là không sợ tiểu tử miệng còn hôi sữa.

- Hôm nay ta muốn nhìn xem, ngươi dựa vào cái gì mà mới ở độ tuổi này đã đứng thứ năm bảng y tiên.

Độc Vương hơi híp mắt, tràn đầy ý chí chiến đấu nói.

- Ngươi thì sao, Vô Dược đại sư?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói.

- Có thể.

Vô Dược gần như không do dự, liền nói.

Luân Hồi Chi Lô tạo thành động tĩnh lớn như vậy, Mạc Phàm đúng như dự đoán của ông ta, khả năng Mạc Phàm là chủ nhân của Luân Hồi Chi Lô rất cao.

Đấu y thuật đối với ông ta mà nói, là một lựa chọn không tệ.

Như vậy ông ta không chỉ có cơ hội lấy được Luân Hồi Chi Lô, còn có thể mở mang kiến thức về y thuật của Mạc Phàm.

- Nhưng so thế nào?

Vô Dược hỏi tiếp.

Y thuật phần lớn là cứu tử phù nguy, ở đây không có người bệnh, bọn họ thi đấu kiểu gì?

- Rất đơn giản, hai ngươi dùng y thuật tấn công ta, ta sẽ dùng y thuật của ta tấn công hai ngươi, nếu hai ngươi thương tổn được ta, hoặc ta không thương tổn được hai ngươi, thì tính ta thua, nếu các ngươi không thương tổn được ta, còn bị y thuật của ta thương tổn, thì tính hai ngươi thua.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt không ít người thay đổi.

Mạc Phàm đánh cược với Vô Dược và Độc Vương, cơ hội vốn không lớn.

Phải biết rằng Vô Dược và Độc Vương đều nằm trong top 10, không kém Mạc Phàm quá nhiều.

Nhưng Mạc Phàm làm vậy, tương đương từ bỏ nửa cơ hội thắng.

- Như vậy bọn ta được lời không nhỏ đâu.

Vô Dược cười khẽ nói.

- Đây chỉ là hai ngươi cảm thấy vậy, theo ta, hai ngươi không có bất luận cơ hội thắng nào, cũng không chiếm được lời.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cho dù Vô Dược và Độc Vương thắng 99, hắn chỉ thắng 1, hắn sẽ không để mình chịu thiệt.

Bởi vì hắn chỉ có khả năng thắng, không thua.

- Vậy sao, tiểu tử, để ta xem khẩu khí của ngươi lớn, hay bản lĩnh của ngươi lớn.

Độc Vương cười khinh thường, nói.

Mấy ngàn năm nay, ông ta từng gặp không ít người cậy tài khinh người, nhưng giống như Mạc Phàm, ông ta vẫn thấy lần đầu.

- Bắt đầu đi, ngươi sẽ biết nhanh thôi.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Vô Dược và Độc Vương nhìn thoáng qua nhau, đôi mắt nghiêm túc hơn.

Bọn họ đánh cược với Mạc Phàm không chỉ liên quan tới Luân Hồi Chi Lô, còn liên quan tới thanh danh của bọn họ.

Tuy Mạc Phàm đứng trước bọn họ, nhưng nếu hai bọn họ hợp lại mà vẫn thua, vậy bọn họ sẽ mất sạch mặt mũi.

Cho dù là vì chuyện gì, bọn họ cũng không thể thua.

- Các vị, mời lùi một bước, nếu thương tổn tới các vị, vậy thì không hay đâu.

Vô Dược chắp tay thi lễ với tu sĩ xung quanh, nói.

Sắc mặt tu sĩ xung quanh thay đổi, nhao nhao lùi về sau.

Nhân cơ hội đám Mạc Phàm ra tay, quả thật là một cơ hội không tệ, thủ đoạn của y tiên thường không trực tiếp như vậy, nhưng không thể khinh thường.

Phải biết rằng, một mình Mạc Phàm g**t ch*t 10 vạn yêu tộc.

Hiện giờ là ba người cùng cấp như ba Mạc Phàm ra tay, chỉ biết càng kh*ng b* hơn, xông vào sẽ càng nguy hiểm.

Ý niệm của Vô Dược vừa động, dược khí màu trắng lao ra, giống như sương mù dày đặc lan tràn ra xung quanh.

Chỉ trong phút chốc, liền bao trùm một nửa Luân Hồi Sơn.

Trong mây mù, một pho tượng đại Phật nghìn tay xuất hiện, đôi mắt trên bảo tượng nhìn xuống, luôn biểu lộ ra vĩ đại, tôn quý và từ bi.

Độc Vương không để ý nhiều như vậy, ông ta không quan tâm người khác có bị liên lụy hay không.

Một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, một hư ảnh rồng chín đầu màu đen lập tức xuất hiện.

Con rồng này ngẩng đầu, khói độc màu đen lan tràn ra xung quanh.

Không lâu sau, sương mù một trắng một đen và một pho tượng cự Phật, một Độc Long chiếm nửa bầu trời, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi.

Dưới hai loại sương mù này, phàm là ở bên màu trắng, toàn bộ hoa cỏ tăng vọt.

Một bên khác, chỉ còn lại là một vùng tử vong, gần như hắc vụ đi qua, thứ còn sống không tồn tại nữa.

Một tu sĩ chưa kịp chạy trốn, bị hắc vụ dính vào, chỉ một lát, liền biến thành một bãi nước đen, ngay cả Nguyên Anh đều không chạy kịp.

Sắc mặt không ít tu sĩ thay đổi, nhao nhao lùi về sau.

- Tiểu tử, bây giờ từ bỏ còn có cơ hội, đợi lát nữa, ngươi muốn từ bỏ cũng không từ bỏ được.

Độc Vương phóng Độc Long, cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Độc Vương và Vô Dược một cái.

Kiếp trước hắn từng gặp hai người mấy lần, nhất là Độc Vương.

Độc Vương bị hắn chế ngự xong, không có việc gì làm sẽ tìm hắn thử độc, đương nhiên mỗi lần đều mang đến cho hắn một số thứ hiếm thấy gì đó làm báo thù.

Độc Vương dùng độc, chú, vu thuật và chín loại thuật pháp hợp lại thành tuyệt thuật, một khi trúng chú này, tam hồn lục phách sẽ bị Độc Long chín đầu ăn mất.

Loại tuyệt thuật này vì chín loại hợp nhất, độ khó giải trừ rất cao, gần như không ai giải được.

Đại Phật kia là một loại Y Đạo Thuật của Vô Dược, ngàn tay ngàn chưởng, đại biểu cho luân hồi kiếp trước, nếu bị đại Phật đánh trúng, cho dù là linh khí bị chạm vào, cũng sẽ bị đánh vào trong luân hồi.

Nếu ngàn chưởng đánh trúng hết, thì phải chịu hành hạ luân hồi kiếp trước.

Y Đạo Thuật này dưới Thất Sinh Thất Thế Chú, là Luân Hồi Chú đáng sợ nhất, tuy có thể phá giải, nhưng điều kiện rất hà khắc, cũng rất phiền phức.

Hai vu thuật này là sở trường của hai người, người bình thường muốn chạy thoát khỏi hai thuật này, gần như là không có khả năng.

- Đến đây đi, để ta xem uy lực của hai người.

Mạc Phàm giang hai tay, cười khẽ nói.

Hắn từng giao đấu với hai người rồi, nhưng hai người cùng ra tay thì vẫn là lần đầu tiên.

Trên mặt hắn không có một chút lo lắng.

Độc Vương nhíu mày, hai tay đẩy về trước, Độc Long chín đầu đều nâng toàn bộ đầu lên, phát ra tiếng kêu vang tận trời.

Ngay sau đó, trong đôi mắt rồng nở rộ ánh sáng màu sắc khác nhau, đè về phía Mạc Phàm.

Vô Dược do dự một lát, đôi mắt nheo lại theo, một chưởng đánh về phía Mạc Phàm.

Phía sau ông ta, đại Phật vĩ đại khẽ nhướn mày, lập tức hình thành Phật giận, đại thủ cũng vươn ra, một vòng xoáy như khai thiên tích địa đánh về phía Mạc Phàm.

Độc Long chín đầu và cự Phật đều rất to, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.

Không chỉ Độc Long và cự Phật, sương mù hai màu trắng đen cũng như sóng biển đánh về phía Mạc Phàm.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, sương mù hai màu trắng đen quay cuồng, Mạc Phàm biến mất trong Độc Long, cự Phật và sương mù.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1956: Người như vậy?


Xung quanh, không ít người vốn nhìn thoáng qua xung quanh, xác nhận Mạc Phàm không trốn đi, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Mạc Phàm.

- Bị hai người kia đánh trúng rồi à?

Có người ngơ ngẩn nói.

Thuật pháp của hai người kia cho dù là cao thủ Đại Thừa bị đánh trúng, chỉ sợ cũng chạy trời không khỏi nắng, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, có năng lực làm gì?

Cho dù y thuật cao tới đâu, cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Vừa rồi có tu sĩ dính chút khói độc, đã bị hóa thành bãi nước đen, tu sĩ kia đúng là Hóa Thần đỉnh phong.

Trong đám người, trong mắt Quân Mạc Tà và Hàn Nguyệt lóe lên tinh quang, nhìn về phía sương mù.

Theo cự Phật và Độc Long hạ xuống, sương mù quy về yên bình.

Trong sương mù, hai tay của Mạc Phàm vươn ra, một tay để trên đầu một đầu của Độc Long, một tay khác thì chắn trước bàn tay của cự Phật.

Ở trước mặt Độc Long và cự Phật, Mạc Phàm nhỏ bé tới mức gần như không là gì, nhưng cho dù là Độc Long hay cự Phật đều không thể tiến vào, giống như bị định trụ.

ắ ổ ắ ề ểSắc mặt Vô Dược và Độc Vương thay đổi, trong mắt đều là không thể tin được.

- Tại sao lại là như vậy?

Bọn họ sử dụng bí pháp của mình lâu như vậy, có người tránh thoát được, nhưng chưa có người nào như vậy, sau khi bị đánh trúng lại không xảy ra chuyện gì, còn có thể đỡ thuật pháp của bọn họ.

Dưới cự Phật và Độc Long, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hai tay dùng lực.

- Toái!

“Rắc” một tiếng, cự Phật và Độc Long như thủy tinh bị đập mạnh vỡ nát rầm rầm.

Chỉ trong phút chốc, cự Phật và Độc Long đều biến thành bột phấn, biến mất trong không khí.

Xung quanh, trong chớp mắt không ít người sợ ngây người.

- Đây là thuật gì thế?

Mạc Phàm phá hủy thuật của hai người như vậy, nhất định là Y Đạo Thuật rất ghê gớm.

- Không phải là Y Đạo Thuật, mà y đạo của hai người này cộng lại, đều không so được với Mạc Phàm, cũng có thể nói, hai người này không cùng cấp bậc với Mạc Phàm.

Quân Mạc Tà nheo mắt nói.

Thuật của Vô Dược và Độc Vương đều rất lợi hại, tuy không có thực lực Đại Thừa khu động, nhưng cũng đến đạo chi cực, bất luận kẻ nào đều không dễ đỡ được.

Nhưng phương diện y đạo của hai người này vốn không cùng cấp bậc với Mạc Phàm.

Nếu hai người này là Nguyên Anh kỳ, vậy Mạc Phàm là Hóa Thần kỳ.

Một kích của Nguyên Anh kỳ, cho dù là hai người hợp lại, sao có thể thương tổn được tu sĩ Hóa Thần?

Trái lại là tu sĩ Hóa Thần, có thể đối phó Vô Dược và Độc Vương tùy ý, vốn không cần thuật gì.

Thậm chí Mạc Phàm không ra tay, cũng có thể đối phó được Vô Dược và Độc Vương.

- Chuyện này?

Ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm lại thay đổi hơn nhiều.

Mạc Phàm có thể đứng thứ 5 bảng y tiên ở độ tuổi này, đã rất khó lường, vậy mà còn mạnh hơn một chút.

- Hai người yếu hơn ta nghĩ nhiều.

Mạc Phàm phủi tay nói.

Kiếp trước, lúc hắn gặp Vô Dược và Độc Vương, hai người đều mạnh hơn hiện giờ không ít, nhất là Độc Vương, thỉnh thoảng còn khiến hắn nhíu mày, làm khó một phen, Độc Vương hiện giờ chỉ có thể hình dung bằng không chịu nổi một kích.

Nếu không phải xuất phát từ cẩn thận, hắn đã không động một ngón tay, cũng có thể lông tóc không tổn hao gì đỡ lấy.

Nhưng chỉ nghĩ một lát, hắn thoải mái hơn.

Kiếp trước, khi hắn gặp hai người đã là trăm năm sau, thực lực tất nhiên sẽ mạnh hơn bây giờ không ít.

Độc Vương nhìn tay mình một lát, thất thần.

- Tại sao có thể như vậy?

Ông ta chưa từng như vậy, vốn không phải là đối thủ.

- Đây là thực lực của thứ năm sao?

Không phải là ông ta chưa từng gặp thứ nhất, nhưng người đứng đầu bảng y tiên cũng không mạnh như Mạc Phàm, thật sự không có.

- Thứ năm sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Đứng đầu bảng y tiên là Dược Vương Tôn Bán Y đúng không?

- Ngươi không biết chuyện này sao?

Vô Dược nhíu mày nói.

Top 5 bảng y tiên, đứng đầu là Dược Vương Tôn Bán Y của Dược Vương Cốc, thứ hai là Vô Cực đạo nhân tông chủ của Thần Nông Tông, thứ ba là Hoa Bất Khí đại các chủ của Đan Đạo Các, thứ tư là Vô Lượng chân nhân của Thần Nông Tông, phía dưới là Mạc Phàm, Thần Nông Tông chiếm ba người.

- Ta sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức thực lực trên Tôn Bán Y.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Y thuật của Tôn Bán Y cũng tạm, nhưng chỉ tới giữa thác nước, nên gọi là Bán Y.

So với người đi lên thác nước là anh, kém rất nhiều.

Ý niệm của hắn vừa động, đôi mắt nheo lại.

Dược khí như nước sông xuất hiện dưới chân hắn, không tản ra bốn phía, mà chảy về phía Vô Dược và Độc Vương, chảy liên tục không ngừng vào cơ thể bọn họ.

Ngay sau đó, nước sông dưới chân Mạc Phàm lên cao, biến thành thác nước vuông góc trăm mét.

Mạc Phàm đứng trên thác nước, nhìn Vô Dược và Độc Vương từ trên cao xuống.

Phía sau hắn là y đạo nguyên dậy sóng, chảy xuôi dòng xuống, chảy vào trong cơ thể hai người, giống như y đạo nguyên của hai người đến từ Mạc Phàm.

Vẻ mặt Vô Dược và Độc Vương ngẩn ra, những người khác không biết về y đạo, không biết chỗ Mạc Phàm đứng tượng trưng cho cái gì, nhưng bọn họ biết rõ.

Mạc Phàm tới trên thác nước y đạo, thực lực còn trên Tôn Bán Y nhiều.

- Chuyện này…

- Tiểu tử này, có khả năng sao?

Trên thác nước, ít người có thể đi lên, ai có thể đi lên, thì tượng trưng cho đỉnh phong.

Vô số người đợi cả đời, cũng không có cách nào đi lên.

Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vậy mà đi lên được.

- Hai người còn so không?

Mạc Phàm vươn tay về phía hai người, lạnh giọng hỏi.

Một tay của hắn vươn ra, xung quanh Vô Dược và Độc Vương lập tức nổi lên từng đám gợn sóng, giống như muốn nhấn chìm bọn họ.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt lập tức khó coi.

- Ngươi thắng, bọn ta từ bỏ Luân Hồi Chi Lô.

Mạc Phàm mạnh hơn bọn họ một đại cảnh giới, bọn họ dùng y đạo chơi với Mạc Phàm nhất định sẽ thua.

Lại chống cự, cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết, không có chút tác dụng nào.

Hai người vừa nói ra khỏi miệng, vẻ mặt không ít người lại sửng sốt.

Bọn họ không biết thác nước chỗ Mạc Phàm là gì, nhưng có thể khiến Vô Dược và Độc Vương cùng từ bỏ, đủ để chứng minh Mạc Phàm mạnh hơn hai người nhiều.

Mạc Phàm là một tiểu tử 20 tuổi, lực đè Vô Dược và Độc Vương, chuyện này rất không đơn giản.

Ngay cả Quân Mạc Tà cũng nhíu mày, đánh giá cẩn thận thác nước chỗ Mạc Phàm.

Y đạo của Mạc Phàm không đi rất xa, chỉ là cây số, nhưng y đạo ở phía trên tương đương với cảnh giới vô song.

Mạc Phàm còn trẻ tuổi như vậy mà có y đạo như thế, không hổ là phá thiên mệnh.

- Người như vậy?

Trong mắt anh ta lóe lên hàn quang, nắm chặt tay lại sau đó buông lỏng ra.

- Mạc Phàm, ta cho ngươi biết, tốt nhất là ngươi luyện chế thành Lục Đạo Luân Hồi Đan.

Quân Mạc Tà buông lỏng tay ra nói, Mạc Phàm chỉ có y đạo đứng đầu, cho dù có huyết mạch Hồng Liên, cũng chỉ có thể phát huy thực lực trong Huyết Hải.

Người như vậy có thể khiến Thiên Tâm Cung sợ hãi, nhưng chưa tới mức uy h**p được anh ta.

Nói xong, anh ta xoay người biến mất không thấy.

Kế tiếp, không có gì hay để coi, tiên trận kia có thể làm khó những người khác, không thể làm khó được Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Quân Mạc Tà biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, thu hồi y đạo nguyên, không nhìn Vô Dược và Độc Vương cách không xa, mà nhìn về phía Hoa Vô Kỳ.

- Hoa Vô Kỳ, hẳn là ngươi sẽ không ngăn cản ta đúng không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back