Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 642


Mạc Phàm nhướn mày, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy cạnh cửa đá, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, cho hai tay vào trong túi, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Quanh người đàn ông này có vô số hắc khí như rắn, bay lượn trên dưới, đúng là Lawson đạo sư của Charles.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái, vẻ mặt không đổi, khoát tay với Trận Linh bên cạnh.

- Anh lui xuống trước đi.

- Dạ, chủ nhân.

Người thanh niên lạy Mạc Phàm, biến mất trong không khí.

Ở chỗ đó, một chiếc chìa khóa bay vào tay Mạc Phàm.

Ngón tay hắn sáng lên, chìa khóa kia tiến vào trong nhẫn của hắn.

Lawson nhìn quanh động phủ một vòng, ánh mắt nhìn về phía linh tuyền, tham lam hiện lên trong mắt ông ta.

- Tiểu tử, giao chìa khóa kia ra đây, tôi có thể để cậu trở thành trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình.

Lawson không thèm nhìn Mạc Phàm, nhìn chằm chằm linh tuyền ra lệnh.

Một linh tuyền như thế, ít nhất có thể khiến Hắc Ám Giáo Đình bọn họ xuất hiện thêm mấy trăm thậm chí là mấy ngàn Ma Pháp Sư hay Hắc Võ Sĩ, sao có thể rơi vào tay tiểu tử này.

- Trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình sao?

Mạc Phàm cười.

- Thế nào, tiểu tử, làm trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình của chúng tôi, cậu sẽ có những tài phú người khác không thể tưởng tượng, nếu cậu dâng động thiên này, tận tâm làm việc cho Hắc Ám Giáo Đình, tôi có thể khiến cậu trở thành người đại diện của Hắc Ám Giáo Đình ở Hoa Hạ.

Lawson vênh mặt hất hàm sai khiến nói, tựa như tiền bối chỉ dạy hậu bối.

Nếu mang mọi thứ quay về, ông ta có thể từ trưởng lão thành giáo chủ, cho Mạc Phàm làm người đại diện chỉ là một câu nói.

Mạc Phàm vẫn lắc đầu, chậm rãi đi về phía Lawson.

- Chỉ là người đại diện ở Hoa Hạ thôi sao?

Trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình, đã muốn lấy lòng hắn, xem ra hắn bị xem thường rồi.

- Tiểu tử, cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước, cậu ra tay với đệ tử của tôi, tôi vốn có thể diệt cậu.

Lawson nhíu mày, lạnh lùng nói.

Nếu không phải Mạc Phàm đạt được động thiên này, tránh để Mạc Phàm hủy diệt động thiên, ông ta đã chẳng thèm nói chuyện với Mạc Phàm.

Nhưng Mạc Phàm dám phản kháng ông ta, ông ta chỉ có thể g iết chết Mạc Phàm.

Mạc Phàm chỉ mới 20 tuổi, cùng lắm là đến Trúc Cơ, cho dù là cấp bậc Tiên Thiên, cũng phải chết trước mặt ông ta.

- Diệt sao?

Mạc Phàm cười khinh thường.

- Tối hôm trước có cao thủ Thần Điện muốn mời tôi gia nhập Thần Điện, bị tôi từ chối rồi.

- Sau đó thì sao?

Lawson không quan tâm lắm nói.

- Sau đó ông ta đã chết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu tử, ý của cậu là cậu không chịu giao động phủ ra sao?

Ánh mắt Lawson phát lạnh, lạnh lùng nói.

- Ông không có tư cách bảo tôi giao ra, nhưng nếu ông đã đến đây rồi, chỗ tôi còn thiếu một con gà, tuy là gà trống tây, nhưng cũng tạm thông qua, là ông vậy.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

Hắn đạt được trang viên này, tất nhiên sẽ khiến không ít người mơ ước, vậy thì giết một con gà dọa đám khỉ đó thành thật trước.

- Cái gì?

Lawson hơi híp mắt, âm lệ trong mắt dày đặc hơn nhiều.

Một tiểu tử Hoa Hạ, vậy mà coi ông ta là gà, chuyện như vậy chưa từng có, nhất là tiểu tử ít tuổi như thế.

- Tiểu tử, cậu cho rằng cậu giết được tôi sao?

Lawson lạnh lùng nói.

Mạc Phàm cười nhạt, ba đại trưởng lão của Thần Điện đều chết, một trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình, hoàn toàn không biết cái gọi là không biết sống chết.

- Giết ông dễ như làm thịt gà, nhất là ở đây.

Trận Linh đã được hắn luyện hóa, nơi này là địa bàn của hắn, toàn bộ trận pháp ở đây cũng bị hắn khống chế.

Người đàn ông trước mặt hắn không khác gì con gà, thậm chí còn không bằng con gà.

Ý niệm của hắn vừa động, không cần cử động, chỉ cần một câu, cửa đá “rầm rầm” đóng lại.

Trong động thiên có một đại thủ linh khí, to khoảng chừng một tòa núi nhỏ, như Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía Lawson.

Tảng đá dưới chân Lawson như còn sống, dài ra từ trên mặt đất, bao quanh Lawson ở trong.

Lawson nhíu mày, lập tức giãn ra.

- Tiểu tử, cậu đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy tôi chỉ có thể tiễn cậu một đoạn, cậu cảm thấy cậu nắm nơi này trong tay, là có thể giữ tôi ở lại sao, cậu nghĩ quá đơn giản rồi, cho dù cậu giết trưởng lão Thần Điện, đấu với tôi cũng chỉ có đường chết.

Lawson lộ ra hàm răng trắng bóng, cười âm hiểm nói.

Ông ta vừa nói xong, sau lưng ông ta, một đôi cánh như cánh dơi xuất hiện vươn ra, hắc khí khiến người ta chán ghét lập tức bao quanh ông ta.

Hắc khí này vừa xuất hiện, đại thủ đè về phía ông ta lập tức xuất hiện vết rạn màu đen như mạng nhện.

Chỉ trong phút chốc, đại thủ vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất trong không khí.

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.

- Ám Hắc Nhất Tộc?

Lawson nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.

Tiểu tử này không nhiều tuổi, không chỉ có chút bản lĩnh, kiến thức cũng không ít, vậy mà biết Ám Hắc Nhất Tộc của ông ta.

- Tiểu tử, cậu biết nhiều thật, nhưng đã muộn rồi.

Lawson cười mỉa nói, dưới chân khẽ động, tảng đá dưới chân bao lấy ông ta bị nghiền nát.

Khi nói chuyện, bốn cái răng nanh xuất hiện trong miệng ông ta.

Mạc Phàm cười khẽ, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Ma tộc có rất nhiều chủng loại, trong đó phần lớn là Quang Minh Nhất Tộc, ví dụ như thiên sứ, kỵ sĩ, đều thuộc Quang Minh Nhất Tộc.

Tử Vong Nhất Tộc, U Hồn như Vong Linh Pháp Sư, Ác Linh Vương và Ác Linh là Tử Vong Nhất Tộc.

Ngoại trừ hai tộc này ra, còn có Ám Hắc Nhất Tộc.

Thú tộc, Vampire tộc cùng với ác ma đều là Ám Hắc Nhất Tộc.

Người này hẳn là Ám Hắc Nhất Tộc, nói một cách chính xác là nửa Ám Hắc Nhất Tộc, huyết mạch Ám Hắc Nhất Tộc trên người ông ta yếu hơn rất nhiều, kém xa người Ám Hắc Nhất Tộc yếu nhất hắn gặp.

- Tiểu tử, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thần phục tôi, hay bị tôi hút sạch máu trên người cậu, máu của cậu rất ngon đây.

Lawson li3m môi, cười gằn nói.

Nếu tiểu tử này không biết điều, ông ta sẽ hút sạch máu trên người tiểu tử này.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, đi tới nơi cách Lawson 3 mét thì dừng lại.

- Đúng rồi, trưởng lão Thần Điện mà tôi giết tên là U Hồn, lúc trước còn có tổ chức muốn mạng tôi, chỉ cần giết tôi sẽ như trưởng lão này, kết quả mọi người chết hết, ông cũng sẽ chết, không khác gì con gà.

- Cái gì?

Tươi cười trên mặt Lawson cứng đờ, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động.

Sao ông ta có thể không biết U Hồn, trưởng lão số một của Thần Điện, chết cùng ông ta còn có nhị trưởng lão Titan, tam trưởng lão Sindra, ba người này đều chết trong tay Long Vương Long Tổ.

Còn chuyện thứ hai Mạc Phàm nói, Thanh Bang hạ Thanh Long Lệnh, tru sát Mạc đại sư Đông Hải Hoa Hạ, kết quả không công mà lui.

Tiểu tử này là nhân vật chính hai chuyện đó, vậy chẳng phải là?

Mắt Lawson mở to, tràn đầy vẻ khó tin.

Long Vương và Mạc đại sư là thần y Đông Hải?

- Không!

Sắc mặt Lawson thay đổi, nhanh chóng chạy đến cửa đá.

- Đi sao, muộn rồi!

Mạc Phàm thản nhiên nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 643


Hoa sen nở ra, Ác Linh Vương mặc chiến giáp màu xanh đen, cầm cự kiếm hàn băng đi từ trong ra.

Cự kiếm hàn băng được Ác Linh Vương giơ lên cao, xẹt qua dấu vết màu xanh trong không trung, giống như trong không khí có một khe hở, nhanh chóng lan tràn đến chỗ Lawson.

“Rầm!” Cơ thể Lawson như tượng đất bị đánh nát, bị một kiếm chém thành mảnh nhỏ.

Những mảnh nhỏ còn chưa rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên hình dạng thay đổi, biến thành trăm con dơi, hốt hoảng bay về bốn phương tám hướng.

Ông ta chỉ là ngũ trưởng lão trong 12 trưởng lão của Hắc Ám Giáo Đình, thực lực còn không bằng U Hồn, Mạc Phàm có thể giết ba đại trưởng lão của Thần Điện, tuyệt đối không phải người ông ta có thể đối phó.

Nếu biết Mạc Phàm là Long Vương, Mạc đại sư, ông ta chắc chắn không dám tới nơi này.

- Mạc đại sư, tôi vô ý mạo phạm, chỉ cần cậu thả tôi rời đi, Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi tuyệt đối không là địch với cậu.

Một con dơi trong đó đứng ở chỗ cũ khẩn trương nói.

- Các ông từ bỏ linh tuyền rồi sao?

Mạc Phàm cười nói.

Con dơi liếc mắt nhìn linh tuyền cách đó không xa một cái, trong mắt đều là không cam lòng.

- Đồ của Mạc đại sư, chúng tôi không dám cướp đoạt.

- Vậy cũng đi chết đi, nếu vào đây rồi, đừng nghĩ đến chuyện rời đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Nếu để người này rời đi, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ động thiên của hắn có thể vào bất cứ lúc nào sao?

- Còn nữa, kéo dài thời gian ở trước mặt tôi, không có bất luận ý nghĩa gì đâu.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói tiếp.

Vẻ mặt con dơi kia hơi đổi, ông ta ở lại đàm phán với Mạc Phàm, là muốn kéo dài thời gian, ai biết bị Mạc Phàm nhìn thấu.

- Cậu nhìn thấu thì thế nào, đợi cậu bắt được tôi rồi nói sau.

Chỉ cần những con rơi của ông ta chạy đến núi rừng trong động thiên, cho dù là Mạc đại sư cũng không làm gì được ông ta.

Dù chỉ còn một con sống sót, chỉ cần đủ huyết dịch, ông ta vẫn có thể khôi phục trạng thái hiện giờ.

Ông ta dựa vào thần thông này, tránh được nhiều lần đuổi giết.

Mạc đại sư có năng lực làm gì ông ta?

Lawson vừa nói xong, thân hình hóa thành hạt cát màu đen, biến mất trong không khí.

Con dơi đang bay ở xung quanh, tốc độ nhanh hơn nhiều.

Mạc Phàm cười khẽ, một tay vươn ra, ngón tay sáng lên, Tru Tà Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

- Tôi nói rồi, giết ông dễ như giết gà, trảm!

“Răng rắc” một tiếng, tiếng sấm chấn đắc khiến màng tai người ta đau nhức.

Tru Tà Kiếm kéo vệt thật dài, như tú hoa châm không ngừng phát ra tiếng sấm, bay về phía những con dơi kia, trong giây lát liền đuổi theo một con dơi.

“A a a…” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một con dơi bị tú hoa châm xâu thành chuỗi như xe chỉ luồn kim.

Chỉ trong phút chốc, trên trăm con chỉ còn một.

- Mạc Phàm, cậu dám giết tôi, đợi Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi trả thù đi.

Con dơi này giận dữ hét.

Ông ta sống trăm năm, có khi nào bị ép đến nước này, cho dù gặp thẩm phán Giáo Đình và thẩm phán Thần Điện, ông ta cũng chưa từng như vậy.

Đến Hoa Hạ, lại bị một tiểu tử Hoa Hạ ép đến đường cùng.

- Nói vậy, sau này trên Địa Cầu không còn Hắc Ám Giáo Đình nữa rồi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Một Hắc Ám Giáo Đình mà thôi, nếu tới, hắn không ngại có thêm một thế lực trên Địa Cầu bị diệt.

Hắn vừa nói xong, Tru Tà Kiếm chớp lóe lôi quang, tốc độ tăng mạnh.

“Bùm!” Một con dơi cuối cùng bị đâm thủng.

Mạc Phàm không thèm nhìn những con dơi đó, ý niệm vừa động, một chuỗi thi thể con dơi trên Tru Tà Kiếm bay về phía Ác Linh Vương.

- Ném ra ngoài đi.

Mạc Phàm ra lệnh.

Có những con dơi này, mới có thể chấn nhiếp một số người một đoạn thời gian.

- Dạ, chủ nhân.

Cửa đá mở ra, trọng giáp trên người Ác Linh vương biến thành tây trang, cầm lấy Tru Tà Kiếm đi ra ngoài.

Ác Linh Vương rời đi, Mạc Phàm nhìn trên không động thiên.

- Xuất hiện đi!

Một đám trận bàn cổ đồng, xuất hiện trên bầu trời động thiên, có tổng cộng hai tầng.

Tầng ngoài khống chế trang viên bên ngoài động thiên, bên trong là trung tâm động thiên.

Hắn nhìn chăm chú trận bàn một lát, ý niệm vừa động.

- Ra đi!

- Chủ nhân!

Trận Linh lúc trước biến mất cung kính xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.

Hai tay Mạc Phàm nhanh chóng vũ động, một đám phù văn bay về phía Trận Linh, biến mất vào trong cơ thể Trận Linh.

Những phù văn vừa biến mất vào trong cơ thể Trận Linh, cái trận bàn lớn nhất trong trận bàn trên bầu trời sáng lên, kim tuyến nối liền các trận bàn lúc trước đứt đi, từng sợi kim tuyến mới dựa theo quỹ tích khác nhau nối liền với các trận bàn khác.

Lực hút không ngừng đoạt linh khí xung quanh lúc trước cũng biến mất, linh khí nồng đậm trong động thiên lan tràn ra xung quanh trang viên.

Chỉ trong phút chốc, trên không trang viên bị một vùng sương trắng bao trùm, thực vật bên trong cũng tươi tốt hơn nhiều, hoàn toàn không còn bộ dạng sinh cơ điêu linh như trước.

Lúc trước trong căn biệt thự này, ở không lâu sẽ bệnh nặng, nếu thân thể không tốt, còn tử vong.

Hiện giờ sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn trận pháp đã sửa xong một cái, gọi điện cho Mộc Phong Nhạc, bảo người ta thu dọn bên ngoài trang viên một phen, để sau này có người ở.

Làm xong những chuyện này, hắn nhìn về phía linh tuyền trong hồ.

Hắn đã dừng ở Trúc Cơ hậu kỳ lâu lắm rồi, đã đến lúc tiến về trước một bước nữa.

Hiện giờ hắn có thể vô địch trên Địa Cầu hay không, hắn không biết, cho đến bây giờ mục tiêu của hắn không chỉ ở Địa Cầu.

Nếu không có thực lực cường đại, đối mặt với hắn chỉ là hủy diệt dữ dội hơn.

Hắn đi đến bên cạnh linh tuyền, ngồi khoanh chân, mắt chậm rãi nhắm lại.

Hắn khẽ hút, như nuốt trôi biển rộng, linh khí tràn đầy xung quanh lập tức tụ tập về phía cơ thể hắn.

Linh tuyền như suối phun bên cạnh hắn cũng cao hơn rất nhiều.

Hắn khẽ phun ra, linh tuyền rơi xuống, linh khí nồng đậm như bị đại thủ đẩy ra, lùi về sau.

Trong thời gian hít thở một hơi, linh khí trong cơ thể hắn tăng gấp đôi.

Lại hô hấp một lần, linh khí trong cơ thể hắn lại tăng gấp đôi.

Sắc mặt Mạc Phàm hơi đổi, phải biết rằng nếu trong cơ thể có quá nhiều linh khí, thả ra muộn, không chỉ nguy hiểm nổ tan xác, còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma.

Linh khí trong cơ thể hắn là linh khí gấp ba bình thường, đổi lại là người bình thường đã sớm nổ thành mảnh nhỏ, linh khí kh ủng bố như vậy còn chưa thể khiến Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhị chuyển, chuyện này vượt xa tưởng tượng của hắn.

Xem ra Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công không đơn giản như hắn nghĩ.

Vừa kinh ngạc hắn cũng hơi vui vẻ.

Nếu quá dễ dàng, vậy không phải là Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công công pháp thần cấp trong truyền thuyết.

Vẻ mặt hiếm khi hắn nghiêm trọng, trên người nở rộ ánh sáng ngũ sắc, thần thức cũng vận chuyển tới cực hạn.

Lần thứ ba, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vẫn không có phản ứng.

Lần thứ tư, vẫn trước sau như một.

Lần thứ năm, hắn nhíu mày.



Lần thứ bảy, thân thể hắn không tự chủ được run rẩy, cho dù hắn có Kim Cương Bất Diệt Thể, thần thức lại vượt qua cao thủ Tiên Thiên, cũng có chút không chịu nổi.

Linh khí gấp 8 lần bình thường, cho dù ở Tu Chân giới cũng không có người dám mạo hiểm như thế, dung nạp nhiều linh khí trong cơ thể mình như vậy.

Lần thứ tám, vết rạn xuất hiện trên màn sáng ngũ sắc của hắn, càng ngày càng nhiều, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vẫn không thay đổi.

- Vậy lần chín đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, lại khẽ hút.

Nếu đã thử tám lần rồi, còn ngại gì thử lần nữa?

“Răng rắc…” Cuối cùng cánh tay hắn không chịu nổi gánh nặng, xương cốt nứt ra trong chớp mắt.

ể ố ố ểCũng đúng lúc này, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công không nhúc nhích chút nào, tựa như một cái cối xay cuối cùng cũng chuyển động.

- Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhị chuyển, cuối cùng cũng thành.

Mạc Phàm hơi vui vẻ nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 644


Lúc Mạc Phàm tu luyện trong động thiên, Giang Nam đã ồn ào như mưa bão.

Trang viên Viên gia mà Lâm gia nhìn chăm chú 10 năm, bị một tiểu tử vô danh ra tay cướp một cách dễ dàng, thậm chí Lâm Khuynh Thiên đại thiếu Lâm gia thiếu chút nữa chết trong tay tiểu tử vô danh.

Chuyện này như ném mấy chục tấn dầu hỏa vào trong núi lửa sắp thức tỉnh.

Lawson trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình vào trong trang viên, chỉ có mấy trăm con dơi ném ra.

Một cử động, lại ném mấy chục tấn thuốc nổ vào trong núi lửa.

i bình thường không biết những con dơi đó là gì, nhưng không là bí mật g trong mắt rất nhiều người.

Hắc Ám Giáo Đình, vậy mà tiểu tử vô danh kia giết người của Hắc Ám Giáo Đình.

Tuy núi lửa còn chưa bùng nổ, nhưng cả Giang Nam có thể cảm nhận được mùi thuốc súng nồng đậm.

Trong tòa nhà theo kiến trúc Châu Âu ở đường Phổ Giang Giang Nam, một người đàn ông đứng trên sân thượng, cầm ly rượu vang trong tay, trong con ngươi màu lam lóe lên lam quang, nhìn chằm chằm trang viên Viên gia ở xa.

Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, mái tóc vàng, thân thể cao lớn uy vũ, vừa nhìn liền biết thuộc loại vô cùng có khí lực.

Phía sau anh ta là một người đàn ông thấp gầy, cao khoảng gần 1m5, cầm một chai rượu vang hầu hạ.

Một cao một thấp, một chủ một nô, hình thành đối lập rõ ràng.

- Will, cậu cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Người đàn ông cao lớn uống một ngụm rượu vang, hỏi.

- Chủ nhân, chúng ta có thể không cần làm gì, Lâm gia đã bắt đầu ra tay, chúng ta chỉ cần đợi trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được, nhưng nếu tiểu tử kia dám giết trưởng lão Lawson, vậy không thể tha cho cậu ta, đương nhiên tên tiểu tử kia sống hay chết, phải xem ý của chủ nhân rồi.

Will nịnh nọt nói, không quên vỗ mông ngựa.

- Will, cậu quá coi thường tên tiểu tử kia rồi, tên tiểu tử kia không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Người đàn ông cao lớn nheo mắt lại, cười nói.

Anh ta mở miệng nói như vậy, nhưng trong con ngươi màu làm tràn đầy vẻ đắc ý.

Một tên tiểu tử dám giết người của Hắc Ám Giáo Đình bọn họ, để cậu ta sống mới được sống, để cậu ta chết phải chết.

- Chủ nhân dạy rất phải, chủ nhân chuẩn bị làm gì bây giờ?

Will vội vàng cúi đầu.

- Giội thêm trận lửa bên ngoài Lâm gia nữa.

Trong mắt người đàn ông cao lớn chớp lóe lam quang, uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly.

Dù sao có Lâm gia ở đây, sao có thể không lợi dụng một phen?

Tầng cao nhất trong tòa nhà cao nhất tỉnh Giang Nam, từ nơi này có thể quan sát tất cả phong cảnh ở tỉnh Giang Nam, ngẩng đầu liền thấy mặt trời, mặt trăng.

Hiện giờ trên tầng này có đặt một bàn ăn, xung quanh có mấy nhân viên mỹ nữ đang phục vụ.

Bên cạnh bàn ăn, Lâm Thiên Phong và một lão giả ngồi đối diện nhau, đang hưởng dụng đồ ăn đầu bếp bảy sao nấu.

- Quỷ Lão, ông thấy Mạc đại sư Đông Hải thế nào?

Lâm Thiên Phong khách sáo nói.

Đối với vị cao thủ đứng thứ 5 trên Hắc Bảng, cho dù là ông ta cũng phải cẩn thận cung kính.

Quỷ Lão đang hưởng dụng một phần gan ngỗng hoàng kim, không nâng mí mắt một chút nào.

- Chỉ là thằng nhãi ranh mà thôi, không cần quan tâm.

Mới cứng thì dễ bẻ, nhanh thì dễ gãy, theo ý ông ta, một đứa bé chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm đến vị trí thứ 9 trên Hắc Bảng nhanh như vậy, sẽ suy tàn với tốc độ nhanh thôi.

Có lẽ không cần ông ta ra tay, cũng có những người khác ra tay.

- Tiểu tử này không đơn giản như vậy, theo tôi được biết, hình như cậu ta có quan hệ với Long Tổ, Long Vương gi ết chết ba đại trưởng lão của Thần Điện mấy hôm trước, có khả năng là cậu ta.

Trong lòng Lâm Thiên Phong vui vẻ, nhưng vẫn nói.

- Nếu cậu nói về U Hồn, vậy tôi nói cho cậu biết, tiểu tử U Hồn kia là Vong Linh Ma Pháp, còn do tôi chỉ điểm cậu ta, cậu thấy tên tiểu tử kia đáng sợ bao nhiêu?

Quỷ Lão khinh thường nói.

- Cái gì?

Lâm Thiên Phong khiếp sợ, tựa như bị điện giật.

Thực ra pháp thuật của U Hồn là do Quỷ Lão chỉ điểm, vậy chẳng phải Quỷ Lão mạnh hơn U Hồn rất nhiều sao?

- Yên tâm đi, đợi tên tiểu tử kia vừa xuất hiện, tôi sẽ để cậu biết, thứ 5 Hắc Bảng là thứ 5, thứ 9 Hắc Bảng chỉ có thể là thứ 9.

Quỷ Lão dùng khăn lau miệng, nói.

Mạc Phàm trốn ở trong động thiên Viên gia, ra tay ở trong đó rất dễ phá hủy đồ bên trong.

Linh tuyền kia rất quan trọng đối với ông ta, để tên tiểu tử kia sống lâu vài ngày đi.

Tiểu tử này vừa xuất hiện, chính là lúc ông ta ra tay.

- Cảm ơn Quỷ Lão đã giúp đỡ.

Lâm Thiên Phong vội vàng nói.

Lúc trước ông ta còn lo lắng Quỷ Lão không phải là đối thủ của Mạc Phàm, Quỷ Lão vừa nói như vậy, ông ta yên tâm hơn nhiều rồi.

Xem ra đứng thứ 9 Hắc Bảng khác thứ 5 rất xa.

- Tôi đi trước, ngoài chuyện đối phó tiểu tử kia, cậu cứ việc làm đi, tiểu tử kia thì giao cho tôi.

Quỷ Lão vô cùng tự tin nói, từ đầu đến cuối, không để Mạc Phàm vào mắt.

Giọng nói mới vang lên, Quỷ Lão biến mất ở trong phòng ăn.

Ở đây, bao gồm cả Lâm Thiên Phong đều sửng sốt.

Tòa nhà cao hơn 500 mét, một người sống cứ biến mất như vậy, Quỷ Lão không hổ là Quỷ Lão.

Rất lâu sau Lâm Thiên Phong mới lấy lại tinh thần, cười mỉa xuất hiện trên mặt ông ta.

- Mạc gia, đợi đó, đồ của Lâm gia không dễ lấy như vậy đâu?

… T

rong động thiên Viên gia, Mạc Phàm ngồi xuống không biết trôi qua bao nhiêu ngày.

Theo cối xay chậm rãi chuyển động, linh khí gấp 10 lần chậm rãi bị nghiền nát, hóa thành linh khí tinh thuần nhất tiến vào Linh Đài của hắn.

Trong Linh Đài của hắn, mỗi một đạo linh khí tiến vào, thổ nhưỡng dưới Đạo Cơ lại rộng hơn nhiều.

Lúc thổ nhưỡng này gấp đôi lúc trước, thổ nhưỡng dưới Đạo Cơ như một con đê lan tràn ra xa trong nước biển không giới hạn.

Tận cùng con đê, trong biển lớn mênh mông có một mảnh đất chậm rãi nổi lên mặt biển, một tòa Đạo Cơ mới dần dần thành hình.

20 ngày sau, một khắc trước trong động thiên còn vô cùng yên tĩnh, ngay sau đó bất chợt chấn động.

Linh khí nồng đậm như nước biển dâng lên không báo trước, tụ tập xung quanh Mạc Phàm ở giữa động thiên.

Không lâu sau, linh khí như một con đại long phát ra tiếng gào thét, vờn quanh Mạc Phàm, nhanh chóng bành trướng biến to.

Linh khí dị thường giằng co khoảng một tiếng.

“Rầm” một tiếng, lôi điện và ngọn lửa nổ tung trên người hắn, lôi điện và ngọn lửa như hai bàn tay to, không để linh khí cự long phản kháng, nắm lấy linh khí cự long kéo vào trong cơ thể hắn, biến mất vô hình, xung quanh quay về yên tĩnh.

Thân thể Mạc Phàm khẽ run lên, mở mắt.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhìn thoáng qua Thức Hải, hai tòa Đạo Cơ trong Linh Đài xông thẳng tận trời, ở giữa là hỏa, xung quanh là lôi, một hỏa một lôi phiếm ánh sáng màu tím, chiếu rọi lẫn nhau.

Đạo Cơ thành đôi, cuối cùng cũng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.

Hắn cười khẽ, một tay vươn về phía trước, khí binh ngọn lửa chấn nhiếp tâm hồn người ta xuất hiện trong tay hắn, thiêu đốt hừng hực, sắc bén bức người, không hề kém pháp bảo của hắn.

Trước kia hắn muốn ngưng tụ khí binh, nhất định phải dùng pháp khí, pháp bảo hay không khí kỹ, linh khí ngoại phóng cũng chỉ có thể khống chế phạm vi rất nhỏ.

Hiện giờ sao, hắn đã đến cảnh giới Tiên Thiên, khí binh giơ tay là đến, thực lực tăng mạnh không thể nghi ngờ.

Không chỉ thực lực tăng mạnh, hắn có thể sử dụng rất nhiều y thuật, hắn cũng có thể luyện chế nhiều đan dược, dược dịch hơn.

Hắn giơ tay tán đi khí binh, rời khỏi động thiên.

Hắn bế quan lâu như vậy, không biết bên ngoài có xảy ra chuyện gì không.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 645


Hắn bước một bước ra động thiên, bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện trên cầu phía trước thác nước.

Hắn mới lấy điện thoại ra, chỉ thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn xuất hiện trên màn hình.

Có đám Sử Hàng tìm hắn ăn cơm, cũng có Long Nhược Tuyết gọi tới, cộng với chị họ hắn gọi, khoảng chừng hơn trăm tin.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua tin nhắn chị họ gửi tới, lập tức nhíu mày.- Biệt thự số 9 Hoàng Đình, nhanh tới, Lâm gia!

Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt phát lạnh, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.

Lúc này còn chưa đến tháng 10, trên hồ nước gần đó đã kết một tầng băng mỏng.

Mộc Phong Nhạc và nhân viên anh ta sắp xếp tu sửa trang viên không tự chủ được sợ run người, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử này là ai, vừa rồi trên cầu kia không có người, đến đây lúc nào thế?

Một công nhân gãi đầu nói.

- Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu cũng ra rồi.

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc vốn sa sút, nhìn thấy Mạc Phàm tự nhiên xuất hiện, trước mắt sáng lên vội vàng chạy tới, kích động nói.

- Lâm gia ra tay với nhà tôi rồi sao?

Trên người Mạc Phàm tràn đầy sát ý, hỏi.

Cha gọi nhiều lần như thé, tin nhắn của chị họ nói tới Lâm gia, biểu cảm của Mộc Phong Nhạc cũng là trông mong sao trông mong trăng, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

- Đúng vậy.

Trán Mộc Phong Nhạc ứa ra mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn xung quanh một lát, vẫn gật đầu.

- Người trong nhà tôi không sao chứ?

- Người thì không sao, nhưng gần đây vô cùng không dễ chịu.

Mộc Phong Nhạc có chút khó xử nói.

Mạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần người nhà không sao là tốt rồi.

Cho dù trời sập xuống, hắn đều có thể ngăn cơn sóng dữ này.

- Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Dạ, ngày hôm sau khi Mạc tiên sinh bế quan, Lâm gia liền lên tiếng, chỉ cần công ty có liên quan đến Mạc gia đều là đối thủ buôn bán với Lâm gia, chưa đến mấy tiếng, cả Giang Nam không ai dám nhận đơn của xưởng dược, cũng không ai dám gửi đơn, 99% công ty hợp tác với xưởng dược hủy bỏ, trong gia tộc hủy hợp đồng có Mộc gia chúng tôi và Sở gia ở thành phố Đông Hải.

Mộc Phong Nhạc nói đến đây, cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sợ Mạc Phàm giận dữ diệt Mộc gia bọn họ.

- Mộc gia đoạn tuyệt với tôi, Lan Quý Phi của anh thì sao?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Mộc Phong Nhạc, hỏi.

Mộc Phong Nhạc còn ở đây thu dọn trang viên giúp hắn, chuyện này cho thấy Mộc Phong Nhạc không phản bội hắn.

- Lan Quý Phi không sao, chỉ đóng cửa một thời gian thôi.

Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không tức giận, lúc này mới hơi yên tâm.

So với Mạc Phàm tức giận, hiện giờ Lan Quý Phi đóng cửa cũng không tính là gì.

Mạc Phàm giận dữ, diệt cả Hoàng gia.

- Sẽ không lâu đâu, tôi sẽ không diệt Mộc gia anh, chỉ khiến Mộc gia anh đổi chủ mà thôi, nói tiếp đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lâm gia đầu tư rất nhiều ngành nghề, với địa vị trên thương trường của Lâm gia, hoàn toàn có thể khiến xưởng dược Mạc gia không còn đường sống, bọn họ tuyệt đối không chỉ khiến xưởng dược Mạc gia dừng sản xuất đơn giản như thế, Lâm gia không nhân từ như vậy.

- Vì giải quyết khốn cảnh của Mạc gia, Mạc lão tiên sinh và Lưu phu nhân tới tỉnh Giang Nam làm về bất động sản, bọn họ thu mua một công ty điền sản cỡ trung đưa ra thị trường ở tỉnh Giang Nam, khi tiếp nhận công ty điền sản này có giá trị 30 triệu, vừa đến tay Mạc gia, cổ phiếu giảm xuống, hiện giờ chỉ còn 3 triệu, gần đây còn giảm tiếp nữa.

Mộc Phong Nhạc có chút tức giận nói.

30 triệu biến thành 3 triệu, trên cơ bản là bồi đền lợi nhuận một năm của xưởng dược Mạc gia vào.

Nhiều tiền như thế biến thành bọt biển, nếu là anh ta chắc chắn đã nhảy lầu rồi.

- Chắc không chỉ có những chuyện này đâu?

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.

Chỉ bồi đền một phần tiền, không đến mức chị họ sốt ruột gọi điện cho hắn.

- Mạc tiên sinh anh minh, sau khi Lâm gia lên tiếng, Phương gia, Dư gia, Trương gia, Vương gia, Lý gia, Chu gia ở Giang Nam cũng đều đứng dậy, yêu cầu thế lực liên quan đến Mạc gia, chỉ cần thần phục Lâm gia, Lâm gia có thể không nhắc đến chuyện cũ, còn Mạc gia, trừ phi Mạc tiên sinh quỳ dâng trang viên Viên gia, mới nhận được sự tha thứ của Lâm gia, nếu không cả Giang Nam thậm chí là Hoa Hạ sẽ không còn Mạc gia, quy định trong vòng một tháng.

Mộc Phong Nhạc nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi nói.

Phương gia, Dư gia,… là sáu nhà phụ thuộc vào Lâm gia, những lời này vừa lan truyền ra, cả tỉnh Giang Nam chấn động.

Hiện giờ tỉnh Giang Nam, Đông Hải, Tây Hồ, Bắc Xuyên, Nam Sơn đã có 90% gia tộc đứng về phía Lâm gia, trong đó bao gồm Lý gia, Khổng gia, Hoa gia và gia tộc khác thành phố Nam Sơn từng thần phục Mạc Phàm.

Gia tộc còn lại thì bàng quan, bày tỏ không xen vào phân tranh giữa Mạc gia và Lâm gia.

Đây là uy lực của Lâm gia, không động thì thôi, vừa động thì mưa gió đầy tỉnh.

- Ngoại trừ những chuyện này ra, hôm qua ngân hàng gửi tin tới, nói Mạc lão tiên sinh thu mua công ty vay ngân hàng 200 triệu mua mấy khu ở phía đông, hiện giờ đã đến thời gian trả, hi vọng công ty nhanh trả, nếu không chỉ có thể lấy đất trả nợ, nếu thế chấp, chắc còn nợ trên 100 triệu.

- Ngân hàng kia là ngân hàng của Lâm gia sao?

Mạc Phàm nhíu mày nói.

- Đúng là ngân hàng của Lâm gia.

Mộc Phong Nhạc nói thẳng.

Lúc này ánh mắt Mạc Phàm mới phát lạnh, hàn khí bức người tỏa ra từ người hắn.

Mạc gia nợ bao nhiêu tiền, hắn đều không để trong lòng.

Nợ 100 triệu, hắn có thể kiếm 100 triệu, nợ 1000 triệu, hắn có thể kiếm 1000 triệu, không khó đối với hắn.

Trái lại chuyện tương tự kiếp trước khiến lửa giận đã lâu của hắn bốc cháy lần nữa.

Hắn sớm đã trả hết nợ trong nhà, Vương gia cũng bị hắn tiêu diệt, ai biết vẫn không thoát khỏi lực lượng luân hồi.

Kết quả Mạc gia vẫn nợ Lâm gia một số lớn, còn nhiều hơn kiếp trước.

Kiếp trước Lâm gia mua nợ chưa tới 1 triệu từ Vương gia, một đời này cao gấp hơn 100 lần.

- Đi thôi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Mạc tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?

Mộc Phong Nhạc cảm nhận được hàn khí trên người Mạc Phàm, lo lắng hỏi.

Lâm gia thật sự quá cường đại, chỉ trong vòng hơn nửa tháng, liền khiến Mạc gia rơi vào hoàn cảnh như thế.

Mộc gia bọn họ coi như là một gia tộc hàng nhất ở Giang Nam, nhưng trước mặt Lâm gia, lập tức yếu đi rất nhiều.

Thủ đoạn như thế, đừng nói đối phó Mạc gia, đủ để đối phó bất luận một gia tộc nào ở tỉnh Giang Nam.

Anh ta biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng Mạc Phàm không thể vì chút thủ đoạn buôn bán của Lâm gia, liền ra tay với Lâm gia được, dù sao Hoa Hạ cũng là quốc gia có luật lệ.

- Làm sao bây giờ à?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mộc Phong Nhạc một cái, thản nhiên nói:

- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu bọn họ tự tìm đường chết, vậy để bọn họ chết thật khó coi.

Hắn từng nói với Lâm Khuynh Thiên rồi, cách xa hắn mới có thể sống.

Nếu Lâm gia nhân lúc hắn bế quan, ép Mạc gia đến bước đường cùng, hắn không bức Lâm gia đến vách núi đen, chẳng phải y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt sao?

Còn quy tắc ở thế giới này, trói buộc được những người khác, đừng mơ trói buộc được hắn.

Đương nhiên hắn sẽ không diệt người Lâm gia đơn giản như thế.

- Cái gì?

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, có chút đờ đẫn đi theo Mạc Phàm lên một chiếc xe, đi về phía biệt thự số 9 Hoàng Đình cách nơi này không xa, bên tai mãi vẫn là câu nói kia của Mạc Phàm.

- Bọn họ tự tìm đường chết, vậy để bọn họ chết thật khó coi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 646


Trong biệt thự số 9 Hoàng Đình, trên mặt cha, lão mẹ Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như, Bạch Vô Song, Lý Thi Vũ, Liệt Hỏa và một đám người đầy mây đen, ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Đối diện là Chu Quân một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, vẻ mặt ông ta khoan thai, nheo mắt liếc nhìn đám cha Mạc Phàm, cuối cùng nhìn về phía cha Mạc Phàm.

- Mạc tổng, các ông suy xét thế nào, chuẩn bị trả hết nợ của ngân hàng chúng tôi, hay dùng đồ để thế chấp, chỉ có ba ngày thôi, nếu đến lúc đó các ông không có tiền, không nói đến giấy tờ thế chấp, phải trả một số tiền phạt lớn, 200 triệu tiền phạt cho vay, không ít đâu.

Chu Quân cười nói.

Trong phòng khách, đám cha Mạc Phàm nhíu mày.

Xưởng dược Mạc gia đã rơi vào tình trạng đóng cửa, gần đây lợi nhuận một năm cũng đang ngâm nước, hiện giờ lại tới món nợ lớn như thế.

Bọn họ giống như bị đè một tòa núi to trên người, không thể cử động được.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lưu Nguyệt Như tràn đầy tự trách, bà có trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này.

Bất động sản là sản nghiệp hot nhất tương lai, bà vốn muốn nhân cơ hội này, để Mạc gia thoát khỏi khó khăn, không ngờ lại hại Mạc gia, dù sao Mạc gia chỉ có một xưởng dược, cự phách trên thương trường như Lâm gia, chỉ một câu đã khiến xưởng dược đóng cửa, vô cùng đơn giản.

Ai biết bà cẩn thận bước trên tầng băng mỏng, vẫn tiến vào trong bẫy của Lâm gia, khiến Mạc gia rơi vào hoàn cảnh ấy.

- Mạc tiên sinh, hay là tôi đến Bạch gia xem thế nào?

Bạch Vô Song nhíu mày, do dự một lát nói.

Cô và Tiểu Ngọc được Mạc gia che chở lâu như thế, hiện giờ Mạc gia xảy ra chuyện lớn đến vậy, tất nhiên cô không thể bỏ mặc.

Bạch gia có thể lấy được 100 triệu tiền mặt, nhưng nếu Bạch gia ra tay, tất nhiên Lâm gia sẽ có chỗ cố kỵ.

- Thôi.

Cha Mạc Phàm lắc đầu nói.

Chuyện mẹ con Bạch Vô Song, ông từng nghe Mạc Phàm nói một lần rồi.

Khi Bạch gia cầu xin Mạc gia tha thứ, Mạc gia không để ý đến.

Hiện giờ Mạc gia bị Lâm gia ép không ngẩng đầu lên được, Bạch Vô Song đến Bạch gia cũng không có tác dụng gì.

Ông còn chưa mở miệng, Chu Quân cười nói xen vào.

- Bạch Vô Song, Bạch đại tiểu thư đúng không, nếu cô muốn đến Bạch gia cầu cứu mà nói, chỗ của tôi có hai tin tức một tốt một xấu, tin tức xấu là Bạch gia đã biểu lộ ý với Lâm gia chúng tôi, sẽ không nhúng tay vào chuyện này, tin tức tốt ấy à, Lâm tổng chúng tôi nhớ mãi không quên cô, nếu cô đi gặp Lâm tổng chúng tôi một chuyến, ha ha, ăn cơm, ngủ gì đó, có lẽ Lâm tổng chúng tôi sẽ cho các người chậm vài ngày.

Chu Quân cười dâm nói.

Lâm tổng ông ta nói là Lâm Thiên Phong tổng giám đốc xí nghiệp Lâm thị, gia chủ đương thời của Lâm gia.

Bạch gia vốn đồng ý hôn sự giữa Lâm Thiên Phong và Bạch Vô Song, Lâm Thiên Phong cũng cảm thấy có hứng thú với Bạch Vô Song, luôn đến Bạch gia.

Ai biết Bạch Vô Song không cần đại thiếu Lâm gia, thích một tên hai lúa, còn sinh con cho tên hai lúa đó, cuối cùng bỏ trốn với tên hai lúa này, Lâm Thiên Phong luôn canh cánh chuyện này trong lòng, thậm chí là sỉ nhục lớn nhất trong đời.

Nếu có thể mang Bạch Vô Song về cho Lâm Thiên Phong, Lâm Thiên Phong sẽ vô cùng cao hứng.

Chắc chắn sẽ có ngủ với Bạch Vô Song, dù sao cũng là người phụ nữ từng thích, hiện giờ không chỉ không già đi, trái lại càng xinh đẹp hơn, là đàn ông đều muốn đẩy cô lên giường?

Còn Lâm Thiên Phong có thể cho nợ thêm vài ngày hay không, đó là chuyện sau này.

- Đương nhiên, nếu cộng thêm Lưu Nguyệt Như Lưu phu nhân đây, chắc chắn Lâm tổng chúng tôi sẽ càng vui vẻ.

Chu Quân nói tiếp.

Lưu Nguyệt Như là mỹ nữ nổi tiếng Giang Nam, đàn ông sẽ ngại nhiều mỹ nữ sao, nhất là người phụ nữ của đối thủ.

Bạch Vô Song cắn môi, trên mặt hiện lên do dự.

Nếu như vậy sẽ giúp được, cô nguyện ý thử một lần.

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm khó coi, lộ ra vẻ giận dữ.

- Tên bốn mắt đáng chết, ông lặp lại lần nữa thử xem, xem Hỏa gia tôi có xé miệng ông ra không.

Liệt Hỏa nhìn chằm chằm Chu Quân với vẻ hung dữ tức giận nói.

Sau khi vết thương của anh ta khỏi, anh ta liền xuất ngũ đến Mạc gia, thành lái xe kiêm vệ sĩ của Lưu Nguyệt Như.

Anh ta đã sớm không vừa mắt tên bốn mắt này, vậy mà tên bốn mắt này còn dám vũ nhục Lưu Nguyệt Như và Bạch Vô Song.

- Vị tiên sinh này, tôi cũng là vì tốt cho Mạc gia cậu, nếu Mạc gia có thể trả nợ cho ngân hàng chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ không đưa ra ý như thế.

Chu Quân nghiêm túc nói, giống như không sợ uy h**p của Liệt Hỏa.

Nơi này là tỉnh Giang Nam, ông ta thân là quản lý ngân hàng tới của đòi nợ không chỉ làm theo luật, còn là thiên kinh địa nghĩa, tiểu tử này có thể làm gì ông ta.

Trái lại ông ta hi vọng Liệt Hỏa dám ra tay với ông ta, nói như vậy, Lâm gia càng tìm được cớ ra tay với Mạc gia.

- Nếu không vì Lâm gia ông đê tiện vô sỉ, chúng tôi sẽ nợ nhiều tiền như vậy sao?

Liệt Hỏa tức giận nói.

“Ha ha.” Chu Quân cười khinh thường, trong mắt đều là khinh miệt.

Thương trường như chiến trường, chuyện ngươi lừa ta gạt quá bình thường, nếu không muốn rơi vào trong cạm bẫy của người khác, thì đừng tiến vào thương trường, hay đứng yên tại chỗ không động là được rồi.

Nếu vào, thì đừng trách người khác tâm ngoan thủ lạt, ai bảo Mạc gia đắc tội với Lâm gia?

- Vị tiên sinh này, ngân hàng chúng tôi hợp tác với Mạc tổng là hai bên tình nguyện, không có một chút đe dọa dụ dỗ hay làm càn, nếu các ông cảm thấy mình mắc mưu, có thể đi tố cáo chúng tôi, nhưng mong mọi người đừng chửi bới ngân hàng chúng tôi, tôi có thể tố cáo các người tội phỉ bang, tội này không bị mất mạng, nhưng sẽ khiến các ông không chịu nổi đâu.

Chu Quân híp mắt nói.

- Ông nói hay lắm, có tin bây giờ Hỏa gia tôi sẽ khiến ông không chịu nổi hay không.

Liệt Hỏa nắm chặt tay, nghiến răng nói.

- Được đó, vậy cậu đến đây đi, xem chúng ta ai không chịu nổi.

Chu Quân cười ngoắc ngón tay với Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa nhíu mày, nắm chặt tay muốn đi qua.

- Liệt Hỏa, dừng tay.

Cha Mạc Phàm vội vàng quát anh ta dừng lại.

Không phải ông không tức giận, nhưng không thể ra tay với người này, ra tay chỉ khiến đối phương có cơ hội.

Thân thể Liệt Hỏa lập tức bị kiềm hãm, trừng Chu Quân một cái, không cam lòng lùi về.

- Làm sao vậy, vị tiên sinh này, không phải cậu muốn giáo huấn tôi sao, sao Mạc tổng nói một câu, cậu không ra tay nữa rồi?

Chu Quân trào phúng hỏi.

Liệt Hỏa dừng bước, thân thể tức phát run, nhưng vẫn quay trở về.

- Quản lý Chu, không phải ông tới đây để trêu đùa chúng tôi đấy chứ?

Cha Mạc Phàm trầm giọng nói.

- Đương nhiên không phải, tôi tới nói chuyện chính, nhưng vừa rồi vẫn phải cảm ơn Mạc tổng, nếu không có khả năng hôm nay tôi phải nằm đi ra ngoài rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện chính, Mạc tổng thế chấp đất cho chúng tôi, hay để Bạch đại tiểu thư và Lưu phu nhân theo chúng tôi đây, hiện giờ các ông chỉ có hai lựa chọn này mà thôi.

Chu Quân đắc ý nói.

Đám cha Mạc Phàm nhíu mày, tràn đầy khó xử.

100 triệu, nhiều tiền như vậy?

- Tôi đi theo ông.

Bạch Vô Song do dự một lát, chậm rãi đứng dậy nói.

- Cả tôi nữa.

Lưu Nguyệt Như cũng nói theo.

Hai người vừa mở miệng, trong phòng khách, ngoại trừ Chu Quân ra, sắc mặt mọi người khó coi đến mức tận cùng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back