Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Thần Y Trọng Sinh
Chương 632


Không đợi Mạc Phàm mở miệng, An Hiểu Hiên từ hàng sau chạy tới.

- Mạc Phàm, anh lấy trang viên kia cũng vô dụng, anh nên bán rẻ trang viên đó cho Lâm thiếu, coi như hai anh kết giao bạn bè.

An Hiểu Hiên nhíu mày, kéo tay áo Mạc Phàm khuyên.

Trang viên kia là một củ khoai lang, không chỉ phỏng tay, còn có thể bỏng chết người.

Ngoại trừ Lâm gia, người nào dám động người đó chết.

Người kia đưa trang viên cho Mạc Phàm, là để Mạc Phàm thắng Lâm Khuynh Thiên, nhưng cũng đẩy mạnh Mạc Phàm vào hầm lửa.

Viên Gia Trang, Mạc Phàm tuyệt đối không thể lấy.

Nếu bán trang viên này cho Lâm thiếu, không chỉ Mạc Phàm có thể bình yên vô sự, còn bám được vào Lâm Khuynh Thiên, sau này ở tỉnh Giang Nam có thể thuận buồm xuôi gió.

Nếu không tuy Lâm Khuynh Thiên không mở miệng, Mạc Phàm không chỉ sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả trang viên cũng không chiếm được.

Trừ chuyện đó ra, với hiểu biết của cô với Lâm Khuynh Thiên, nếu Mạc Phàm đắc tội Lâm Khuynh Thiên, người nhà, bạn bè của Mạc Phàm sẽ bị liên lụy.

Cô quen Lâm Khuynh Thiên không phải ngày một ngày hai, không phải chỉ thấy chuyện như vậy xảy ra một lần.

- Dù thế nào cũng phải bán rẻ một chút, theo tôi thấy 1000 vạn được rồi, đây là giá hữu tình.

Chu tổng híp mắt, nhỏ giọng cười nói.

- Nếu muốn kết bạn với Lâm thiếu, đòi tiền thì không hay lắm, dù sao trang viên này là người khác tặng cậu, cậu không bỏ một đồng nào, cậu tặng Lâm thiếu chúng tôi mới có tư cách kết bạn với Lâm thiếu, đúng không?

Người đàn ông cao gầy kia lạnh lùng nói.

- Mạc Phàm, tốt nhất cậu nghe tôi khuyên một câu, đưa trang viên cho Lâm thiếu, sau này cậu mới có thể sống yên ổn ở Giang Nam, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của cậu.

Phạm Nhất Trần trừng mắt nhìn Mạc Phàm, không nóng không lạnh nhắc nhở.

Trong lúc này, đại sảnh bán đấu giá vô cùng lộn xộn, cơ bản đều là nói Mạc Phàm tặng Viên Gia Trang cho Lâm Khuynh Thiên.

Mạc Phàm chậm rãi đứng dậy, mí mắt khẽ nâng lên, lam quang như bầu trời biển cả xuất hiện trong đáy mắt hắn, nhanh chóng nhuộm con ngươi hắn thành màu lam.

Theo mắt hắn biến thành màu lam, cảm ứng vô cùng cường đại như thủy triều lan tràn ra tứ phía.

- Cậu thua, bây giờ trang viên kia là của họ Mạc, cậu muốn nó, để cao thủ Lâm gia cậu tới lấy đi, cậu không lấy được.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn không biết Hứa Bình có quan hệ gì với trang viên này, nhưng vô cùng rõ ràng, Hứa Bình đưa trang viên cho hắn, như vậy giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.

Nếu trang viên này đã tới tay, Lâm gia muốn thì tự mình tới lấy đi.

Muốn hắn đưa, Lâm gia không có tư cách này, trên Địa Cầu cũng không có người có tư cách này.

- Mạc Phàm, cậu đừng kích động, cậu như vậy…

An Hiểu Hiên nhíu mày, tức đến mức không nói nên lời.

Mạc Phàm này đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, phải đợi Lâm gia khiến anh ta nhà tan cửa nát mới chịu cúi đầu sao?

- Tiểu tử, cậu đây là tự tìm khổ, tôi khuyên cậu nên thức thời tốt hơn.

Sắc mặt đám người xung quanh thay đổi, uy h**p.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, sắc bén lóe lên trong mắt anh ta.

ể ố- Mạc Phàm, tôi có thể coi những lời cậu mới nói, là từ chối tôi không?

Lâm Khuynh Thiên xác nhận lại.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười lạnh lùng.

- Cậu có thể coi lời tôi nói là cảnh cáo, cách tôi xa một chút, có lẽ cậu còn mạng để sống, nếu không bắt đầu từ chuyện này, rất nhanh cậu sẽ biết tư vị nhảy tháp Đông Phương là thế nào.

- Cái gì?

Mạc Phàm vừa nói câu này xong.

“Bùm!” Giống như có trái bom nổ mạnh trong đại sảnh đấu giá.

Không ít người khiếp sợ với khẩu khí của Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm dám nói chuyện với Lâm Khuynh Thiên như thế.

Vẻ mặt những người còn lại bao gồm An Hiểu Hiên ở bên trong chấn động, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, trong mắt tất cả bọn họ đều là khó có thể tin.

Tối qua Lâm Khuynh Thiên đánh cược với một thanh niên ở Lan Quý Lâu, đánh cược là nếu trong một tháng Lâm Khuynh Thiên không thể khiến đối phương nhà tan cửa nát, Lâm Khuynh Thiên sẽ nhảy từ tháp Đông Phương xuống.

Nếu Lâm Khuynh Thiên làm được, người thanh niên kia sẽ nhảy từ tháp Đông Phương xuống.

Tối qua tin tức này truyền khắp giới phú quý, xem ra người đánh cược với Lâm Khuynh Thiên là Mạc Phàm này.

Tối qua Mạc Phàm khiến Lâm Khuynh Thiên tơi tả mà về, hôm nay lại tát bốp bốp vào mặt Lâm Khuynh Thiên.

- Chuyện này...

- Được lắm, cậu đã thích chơi như vậy, tôi vô cùng chờ mong gặp mặt lần sau, hi vọng đến lúc đó cậu không quỳ xuống tặng trang viên cho tôi.

Đồng tử của Lâm Khuynh Thiên co rụt lại, tức giận nói.

- Quỳ xuống, ý cậu là như vậy sao?

Mạc Phàm cười khinh thường.

Ý niệm của hắn vừa động, trong mắt chớp loé lam quang.

"Phịch..."

Trong số những người ở đây, ngoại trừ Lâm Khuynh Thiên, An Hiểu Hiên, bán đấu giá sư, Chu tổng và người đàn ông cao gầy ra, tất cả đều quỳ xuống.

"Răng rắc..." Tiếng xương cốt gãy vang lên từ đầu gối những người này, âm thanh khiến da đầu người ta run lên.

Rõ ràng xương cốt bị gãy, nhưng đám người này giống như không có cảm giác, thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần, như con gà gỗ.

Trong lúc này, cả sảnh bán đấu giá không còn mấy người đang đứng, bầu không khí kỳ lạ giống như đang ở trong quỷ ốc.

"Cộp!" Hai chân bán đấu giá sư mềm nhũn, tự mình quỳ xuống đất.

- Thuật thôi miên?

Chu tổng và người đàn ông cao gầy nhìn đám người quỳ xung quanh, mắt mở to, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn thấy yêu quái, tràn đầy sợ hãi.

Thuật thôi miên vốn không hot như thế, nhưng Phương Tử Phong khiến cho giới phú quý không thể không nhớ kỹ loại thuật thần kỳ này.

- Mạc Phàm, anh là người phế anh em Phương gia sao?

An Hiểu Hiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt cô khẽ đảo, lùi về phía sau hai bước theo bản năng, ngơ ngẩn nói.

- Mạc Phàm, cậu dám thương tổn người của tôi, cậu muốn chết à.

Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, tức giận nói.

Mạc Phàm có thể phế đi Phương Tử Phong, chắc chắn biết thuật thôi miên hay pháp thuật của Hoa Hạ.

Nhưng hiện giờ Mạc Phàm có thể sống, hoàn toàn là vì anh ta không cho người ta ra tay giết Mạc Phàm.

Tạm thời anh ta chưa muốn lập tức đùa chết Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm lại ra tay làm người bên cạnh anh ta bị thương, vậy thì không thể để Mạc Phàm sống nữa.

Lâm Khuynh Thiên vừa mới nói xong, trong mắt hai vệ sĩ kia lóe sáng sắc bén, đi về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười khinh thường, làm như không nhìn thấy hai vệ sĩ kia.

Nếu hắn muốn giết hai người kia, không khác gì giết con chó.

- Muốn chết, ý cậu là như vậy sao?

Mạc Phàm chỉ Chu tổng và người đàn ông cao gầy nói.

- Không, tôi sai...

Chu tổng và người đàn ông cao gầy bị Mạc Phàm chỉ giống như gặp quỷ.

Hai người còn chưa nói xong, mắt lập tức mở to, giống như trúng điện, máu tươi chảy ra từ tai mắt mũi miệng bọn họ, ánh sáng trong mắt nhanh chóng mất đi, ngã sang một bên.

Một ý niệm trong đầu, đám người quỳ xuống hết.

Vừa chỉ, hai người chết đi.

- Tiểu tử, cậu cũng có thể đi chết đi.

Hai đại hán quát to một tiếng, bóng dáng nhoáng lên một cái, đã đến trước người Mạc Phàm.

Tay hai người nắm chặt trong không trung, hai khí binh hình đao lập tức thành hình trong tay bọn họ, kình phong sắc bén như đao, chém về phía đầu Mạc Phàm.

- Hai người cũng quỳ xuống đi.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nói.

Không đợi khí binh chém xuống đầu hắn, hai đại hán giống như chim bị trúng đạn ở trong không trung.

Khí binh biến mất, hai người rơi thẳng xuống.

“Cộp!” Hai tông sư Tiên Thiên sơ kỳ thành thật quỳ trên đất, trong chớp mắt sàn nhà bị nghiền nát, vẻ mặt bọn họ đờ đẫn.

Bầu không khí trong đại sảnh đấu giá giống như chết lặng.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 633


- Chuyện này…

An Hiểu Hiên như bị sét đánh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Mạc Phàm khiến những người đó quỳ xuống, không có gì ghê gớm.

Mạc Phàm giết hai ông chủ kia, cũng không có gì.

Nhưng một câu của Mạc Phàm, hai Tiên Thiên Tông Sư cũng như tượng gỗ, thành thật quỳ xuống, chuyện này có chút đáng sợ rồi.

Ông nội cô cũng là Tiên Thiên nhập pháp Chân Nhân, nếu gặp hai Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh Lâm Khuynh Thiên, cũng chỉ kéo dài khoảng cách mới có khả năng đánh bại bọn họ.

Nhưng tuyệt đối không dễ dàng như Mạc Phàm.

Trước đó Mạc Phàm còn cứu Tiểu Tuyết dưới tay cao thủ Thần Điện, Bạch gia đã tra rõ người kia, là Roa Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện, một người vô cùng khó đối phó.

Roa cũng chỉ có thể chạy trốn khỏi tay Mạc Phàm, Mạc Phàm lại càng không phải người bình thường.

- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là?

Mắt An Hiểu Hiên khẽ đảo, trong con ngươi của cô lóe lên mấy chữ thanh danh hiển hách.

Mạc đại sư Đông Hải, Long Vương?

Đôi môi đỏ mọng của cô cử động vài cái, nhưng không phát ra âm thanh, hoàn toàn bị chân tướng làm khiếp sợ.

Vẻ mặt Lâm Khuynh Thiên cũng ngẩn ra, hai vệ sĩ bên cạnh anh ta có thực lực gì, anh ta hiểu rõ nhất.

Tiên Thiên Tông Sư, nhân trung chi long.

Nếu đặt ở nơi khác, bất luận người nào đều là nhân vật như nhất đại tông sư.

Hai người như vậy, vậy mà không chịu nổi Mạc Phàm quát, cả hai đều quỳ xuống.

Lúc này sắc mặt anh ta khó coi trước nay chưa từng có.

Từ lần đầu tiên anh ta gặp được Mạc Phàm, Mạc Phàm đã không là cá mặc anh ta định đoạt.

Trái lại là anh ta, mới đúng là cá trong mắt Mạc Phàm, mà anh ta không tự biết.

Chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, giết anh ta dễ như giẫm chết một con kiến.

“Thình thịch!” Lâm Khuynh Thiên vội vàng lùi về sau mấy bước, mặt như giấy vàng, sau lưng anh ta, tây trang dán sát vào trên lưng.

- Hiện giờ cậu còn muốn tôi tặng trang viên cho cậu, kết bạn với cậu không?

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên chất vấn.

- Đồ của Lâm gia chúng tôi, Lâm gia chúng tôi nhất định sẽ cầm lại.

Lâm Khuynh Thiên cố chấp nói.

Muốn đội vương miện, nhất định phải chịu được sức nặng.

Mạc Phàm lấy trang viên này, vậy đợi Lâm gia bọn họ trả thù đi.

Có lẽ không chỉ có Lâm gia bọn họ trả thù.

- Tôi đợi các cậu tới lấy, cậu có thể đi rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, căn bản không để Lâm Khuynh Thiên vào mắt.

Lâm gia cứ việc phái người tới lấy, phái một giết một, phái cả đám sẽ giết cả đám.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ.

Chưa có ai có thể khiến anh ta té ngã hai lần, hơn nữa lần này còn thảm như vậy.

ầ ể ế ấChỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, có thể giết anh ta bất cứ lúc nào.

Vậy mà Mạc Phàm không giết anh ta,chuyện này còn khó chịu hơn giết anh ta.

Chuyện giết chóc như thế, đặt ở trước kia anh ta là chúa tể, hiện giờ thành người bị chúa tể chi phối.

- Mạc Phàm, cậu đợi đó, lần thứ ba gặp mặt, tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận vì quyết định hôm nay.

Lâm Khuynh Thiên gần như quát ầm lên, xoay người đi về phía cửa sảnh đấu giá.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, làm như không nghe thấy, dời mắt nhìn An Hiểu Hiên đang thất thần ở bên cạnh.

An Hiểu Hiên bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt yêu mị miễn cưỡng nặn ra tươi cười.

Vừa rồi cô ở trước người Mạc Phàm như nữ thần gặp con ruồi, cao cao tại thượng.

Bây giờ mắt cô khẽ đảo, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Phàm.

Tông sư như long, người nào dám mạo phạm người đó chết.

Cô từng nghe ông nội nói những lời này không chỉ một lần.

Mạc Phàm là tông chủ giữa rồng, một người như vậy, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy đã không ngừng khinh thường, cho dù chết mười lần cũng không thiệt thòi.

- Mạc Phàm, anh muốn làm gì, anh cứu Tuyết Nhi, vừa rồi tôi khuyên anh cũng vì tốt cho anh thôi.

Vừa rồi những người khuyên Mạc Phàm hòa giải với Lâm Khuynh Thiên, không phải chết thì quỳ, cô không muốn giống như những người đó.

- Tôi cứu Tuyết Nhi, cô lại lấy oán trả ơn, bảo tôi cúi đầu với Lâm Khuynh Thiên, lời giải thích này không thông suốt lắm đâu?

Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.

- Ai biết anh lợi hại như vậy đâu, nếu tôi biết anh lợi hại như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chọc vào anh.

An Hiểu Hiên có chút ấm ức nói.

Bây giờ cô đã hiểu rõ, vì sao Mạc Phàm muốn dẫn cô tới hội đấu giá rồi, là muốn đả kích cô một phen.

- Nếu cô biết tôi là ai, cũng biết cái giá phải trả mạo phạm tôi đúng không?

Mạc Phàm nhìn An Hiểu Hiên, cười khẽ hỏi.

- Anh đừng giết tôi, tôi, sau này tôi sẽ không ngăn cản anh kết giao với Tiểu Tuyết.

An Hiểu Hiên thành thật nói, không còn một chút hung hãn ương ngạnh lúc trước.

Trước đây cô không biết thân phận của Mạc Phàm, hiện giờ chính mắt nhìn thấy sự lợi hại của Mạc Phàm, còn dám ngăn cản Mạc Phàm kết giao với Tiểu Tuyết sao.

Mạc Phàm lắc đầu cười, kiếp trước An Hiểu Hiên thường xuyên nghĩ các biện pháp đùa giỡn hắn, ngăn cản hắn với Tuyết Nhi, nhưng còn chưa đến mức giết cô nàng này.

Sở dĩ hắn làm vậy, là muốn An Hiểu Hiên an phận chút.

- Vậy nhớ kỹ đặt cược giữa chúng ta, còn cả thân phận tôi nữa.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Tôi nhất định sẽ không truyền ra ngoài, nếu tôi nói cho người khác biết, tôi sẽ biến thành Thái Bình công chúa.

An Hiểu Hiên giơ một tay lên, thề son sắt nói.

Mạc Phàm cười nhạt, rời khỏi sảnh bán đấu giá, để lại An Hiểu Hiên còn sợ hãi trong lòng và một đám người trúng Mê Hồn Thuật tỉnh lại.



Mạc Phàm rời khỏi sảnh đấu giá Đường Triều không lâu, ngay khách sạn Đường Triều đối diện phòng đấu giá Đường Triều.

Lâm Khuynh Thiên đứng trước cửa sổ, không ngừng uống rượu vang giá trị mấy chục vạn vào miệng, bình phục tâm tình như núi lửa phun trào của anh ta.

Đứng bên cạnh anh ta là một thư ký mỹ nữ mặc trang phục công sở, dáng người vô cùng nóng bỏng.

- Đã điều tra xong mọi chuyện chưa, rốt cuộc là ai đưa trang viên cho Mạc Phàm, với Mạc Phàm này là ai?

Một quyền của Lâm Khuynh Thiên đánh lên cửa sổ, tức giận hỏi.

- Chuyện trang viên đã điều tra xong, quả phụ Viên gia mà chúng ta không tìm được, chính là đạo diễn Hứa Bình, lúc trước thông tin của cô ta bị người ta xóa đi, cho nên chúng tôi không điều tra ra, đây là tin tức nhân viên chúng tôi sắp xếp ở phòng đấu giá Đường Triều đạt được, cố chủ Viên Gia Trang là Hứa Bình.

Thư ký mỹ nữ không dám thở mạnh, cẩn thận nói.

- Hứa Bình?

Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, lập tức hiểu ra.

Chuyện Mạc Phàm đồng ý chữa bệnh cho cha mẹ cô ta, lúc ấy anh ta cũng ở đó, tất nhiên có biết.

Nếu là Hứa Bình, cuộc điện thoại khiến anh ta bị Mạc Phàm nghịch tập toàn diện, có vẻ dễ dàng lý giải rồi.

- Kẻ tiện nhân này, cũng dám đối nghịch với tôi, đưa trang viên cho Mạc Phàm, nhất định phải khiến cô ta biết Lâm Khuynh Thiên tôi không dễ trêu chọc như thế.

Lâm Khuynh Thiên nghiến răng nói.

- Dạ, thiếu gia.

Thư ký mỹ nữ gật đầu.

- Mạc Phàm kia thì sao, có tin tức mới gì không?

Lâm Khuynh Thiên hỏi tiếp.

- Mạc Phàm thần y Đông Hải này, chúng tôi vẫn không biết được tin tức gì, toàn bộ tin tức của cậu ta không có quyền hạn xem, chúng tôi phái người đến Đông Hải, cũng không có bất luận tin tức gì truyền lại, có khả năng Mạc Phàm này có quan hệ với Mạc đại sư Đông Hải?

Thư ký nhíu mày, suy đoán nói.

- Mạc đại sư Đông Hải, ý của cô là nói, Mạc Phàm thần y Đông Hải và Mạc đại sư là một người?

Hai mắt Lâm Khuynh Thiên sáng lên, khiếp sợ hỏi.

Anh ta vừa mới nói xong, di động lập tức vang lên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 634


Lâm Khuynh Thiên nhìn di động, vẻ mặt khẽ đổi, vội vàng nghe máy, một giọng nói uy nghiêm còn rất to truyền từ trong điện thoại ra.

- Trang viên bị người ta đoạt đi rồi sao?

Giọng nói này không phải của ai khác, đúng là Lâm Thiên Phong gia chủ đương nhiệm của Lâm gia.

- Cha, sao cha biết chuyện này?

- Lâm gia chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, con cảm thấy cha sẽ không biết sao?

Lâm Thiên Phong có chút thất vọng nói.

Việc tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Trang viên Lâm gia bọn họ dự tính, vì trang viên này, bọn họ bố trí ván cờ 10 năm, từ lúc ông ta trở thành gia chủ Lâm gia, ván cờ này đã bắt đầu.

Trước mắt đã đến mùa thu hoạch, lại bị một tiểu tử nửa đường nhảy ra cướp.

Chuyện mất mặt như thế, ông ta thân là gia chủ Lâm gia, sao có thể không biết?

- Trang viên bị người ta đoạt đi rồi.

Lâm Khuynh Thiên nắm chặt tay, không cam lòng nói.

- Kẻ nào lớn gan như thế?

Lâm Thiên Phong trầm giọng nói.

Tuy cách di động, nhưng Lâm Khuynh Thiên vẫn cảm nhận được lửa giận của Lâm Thiên Phong.

- Mạc Phàm thần y Đông Hải.

Thân thể Lâm Khuynh Thiên khẽ run lên, nói thẳng.

- Mạc Phàm thần y Đông Hải, là tên tiểu tử chữa bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm sao?

Lâm Thiên Phong hỏi.

- Đúng vậy.

- Cậu ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Lâm Thiên Phong nghi ngờ nói.

Bên cạnh Lâm Khuynh Thiên có hai Tiên Thiên Tông Sư, nếu là Mạc Phàm thần y Đông Hải, hẳn là tiểu tử này không ra được cửa sảnh bán đấu giá.

- Quả thật là cậu ta làm, tiểu tử này không nhiều tuổi lắm, chỉ chưa tới 20 tuổi, nhưng có tu vi nhập pháp, hai vệ sĩ của con, chỉ cần một câu của cậu ta là quỳ xuống, căn bản không có đường sống đánh trả, cho nên con đoán cậu ta là…

Lâm Khuynh Thiên dừng một lát.

- Là ai?

- Mạc đại sư Đông Hải?

Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng nói.

Theo ý anh ta, Mạc đại sư Đông Hải phải là nhân vật trên 30 tuổi, thậm chí là lão nhân 70, 80 tuổi.

Mạc Phàm chỉ mới 17, 18 tuổi, anh ta không dám tin lắm.

Nhưng là người có thể địch tông sư, đến từ Đông Hải, lại họ Mạc, anh ta thật sự không nghĩ ra được người nào có thể làm chuyện này.

“Phù…” Lâm Thiên Phong nhổ nước bọt.

- Không cần suy đoán, là cậu ta rồi.

Lần trước Lâm Chấn Sơn đến Đông Hải tìm một tiểu tử tên là thần y Mạc Phàm, kết quả chết trong tay Mạc đại sư, ông ta cũng hoài nghi Mạc thần y và Mạc đại sư là một.Nếu Mạc Phàm ra tay đánh bại hai Tiên Thiên Tông Sư của Lâm gia, vậy chỉ có một loại khả năng.

- Chúng ta nên làm gì đây?

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên thay đổi.

Mạc đại sư đứng ở vị trí thứ 9 trên Hắc Bảng, chuyện này không là bí mật gì với anh ta.

Một thanh niên 17, 18 tuổi một năm trước còn vô danh, bỗng nhiên xuất hiện trên Hắc Bảng tiếng tăm lừng lẫy, tuyệt đối không đơn giản.

Một người cường đại như thế cầm Viên Gia Trang, sẽ không lấy lại được một cách dễ dàng.

Kiêu ngạo như anh ta, lúc này cũng tâm có thừa lực không đủ.

Lâm Thiên Phong im lặng một lát, lúc này mới mở miệng.

- Đồ của Lâm gia chúng ta, cha cho cậu ta cậu ta mới được lấy, cha không cho cậu ta dám lấy, vậy thì cắt cái tay lấy đi.

Lâm Thiên Phong nói.

Giọng điệu bá đạo, sắc bén, tự tin, khiến hô hấp của thư ký mỹ nữ bên cạnh Lâm Khuynh Thiên bị kìm hãm.

Lâm gia bọn họ không hành động lâu rồi, mượn Mạc đại sư này để khai đao, nếu không sẽ khiến người ta nghĩ Lâm gia bọn họ ngồi không.

Nếu Mạc đại sư này không tiếp nhận lời mời của bọn họ, vậy chỉ có thể g iết chết.

- Chúng ta đối phó cậu ta thế nào đây?

Lâm Khuynh Thiên hỏi.

- Chỉ cần là người sẽ có điểm yếu, Mạc đại sư cũng không ngoại lệ, Quỷ Lão đã đến Giang Nam, để Quỷ Lão giáo huấn cậu ta trước, còn người nhà, bạn bè của cậu ta ấy à, rất nhanh sẽ biết cái gì là tuyệt vọng, sau đó tất cả bọn họ sẽ chết đi trong tuyệt vọng.

Lâm Thiên Phong lạnh lùng nói.

- Quỷ Lão, là Quỷ Lão đứng thứ năm trên Hắc Bảng ạ?

Trước mắt Lâm Khuynh Thiên sáng lên, máu anh ta vốn sôi trào vì phẫn nộ, lại bốc cháy lên.

Quỷ Lão đã đến đây, Mạc đại sư Đông Hải còn đường sống nữa sao?

Cho dù Quỷ Lão không được, còn có Lâm Thiên Nam thiên hạ vô địch của Lâm gia bọn họ.

Đối thủ chỉ là một tiểu tử, anh ta sợ gì?

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Khuynh Thiên từ trạng thái thất hồn lạc phách, biến trở về Lâm thiếu tự tin, tự cao tự đại, hăng hái lần nữa.

Lửa giận tràn đầy trong mắt anh ta, thiêu đốt hừng hực.



Bệnh viện nhân dân hạng nhất tỉnh Giang Nam, trong phòng bệnh VIP.

Mạc Phàm rời khỏi phòng đấu giá Đường Triều, dựa theo địa chỉ Hứa Bình cho, đến nơi này.

Trong phòng bệnh, hai lão nhân một nam một nữ nằm hấp hối trên giường, trên người cắm rất nhiều cái ống, gầy như da bọc xương, hai mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ thiếp đi.

Hứa Bình đứng gần cửa sổ trong phòng bệnh, vẻ mặt tiều tụy.

Ngoài cô ra, trong phòng bệnh còn một người đàn ông Mĩ quốc mặc áo dài trắng, hình như hai người đang tranh luận gì đó.

- Hứa phu nhân, chúng tôi đã khống chế được bệnh tình của cha mẹ cô, được tôi điều trị, cơ thể bọn họ đã có bước chuyển biến tốt đẹp, chúng tôi không hiểu rõ ý của cô, vì sao cô còn tìm bác sĩ chữa trị cho bọn họ, cô không thừa nhận việc làm của bọn tôi, hay là người Hoa Hạ cô không tin bác sĩ ngoại quốc như chúng tôi?

Bác sĩ ngoại quốc này dùng tiếng Hoa Hạ hỏi, giống như rất bất mãn với chuyện Hứa Bình làm.

- Bác sĩ Charles, tôi không có ý không tin anh, chỉ hi vọng cha mẹ tôi có được chữa trị tốt hơn, nếu có chỗ nào mạo phạm anh, hi vọng anh hiểu cho.

Hứa Bình cố gắng giải thích.

- Tôi có thể lý giải cảm thụ của cô, nhưng ý của cô là, cô mời được bác sĩ chữa trị ung thư rồi, là ý này sao?

Charles không buông tha chuyện này nói.

- Đúng vậy.

Hứa Bình thở dài.

Từ sáng đến giờ, cô giải thích với bác sĩ Charlies, cô mời tới một bác sĩ chữa trị ung thư cho cha mẹ cô, nhưng vẫn chưa thể giải thích rõ, cô cũng không có biện pháp.

- Như vậy đi, đợi bác sĩ kia đến đây, tôi hi vọng tôi có thể nhìn thấy cậu ta chữa trị thế nào, dù sao cha mẹ cô vẫn là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với bọn họ.

Charles nghiêm túc nói.

- Nhưng tôi cũng hi vọng Hứa phu nhân chuẩn bị tốt, tôi đã là bác sĩ giỏi nhất về phương diện chữa bệnh ung thư ở Hoa Hạ các cô rồi, với y thuật của tôi, phối thêm thần thủy trong trang viên của cô nữa, đủ để chữa khỏi cho cha mẹ cô, có khả năng bác sĩ cô mời tới là tên lừa gạt.

Charles tự tin nói.

Charles vừa mới nói xong, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khẽ.

- Bác sĩ Charles, anh nói tôi là kẻ lừa đảo sao?

Hứa Bình thấy là Mạc Phàm, mỉm cười, vội vàng đi tới.

- Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu cũng đến rồi.

Bác sĩ Charles kia nhìn thấy Mạc Phàm ở cửa, sắc mặt thay đổi, những lời vừa nói ra miệng bị anh ta nuốt xuống, trong hai mắt đều là khó mà tin.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 635


- Lại là cậu, tên lừa gạt này.

Charles sửng sốt một lát, mắt lam chớp chớp, chỉ vào Mạc Phàm quát.

Hứa Bình nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, sao lại thế này, cậu quen bác sĩ Charles sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Charles một cái, cũng lộ ra chút bất ngờ.

Charles này không phải ai khác, rõ ràng là bác sĩ chữa bệnh ung thư cho Mộc Phong Vãn ở thành phố Đông Hải.

Trước khi hắn chữa khỏi ung thư cho Mộc Phong Vãn, liếc mắt nhìn anh ta một cái liền chẩn đoán anh ta bị bệnh AIDS, nên anh ta đã rời khỏi Đông Hải.

Không ngờ gặp được anh ta ở tỉnh Giang Nam, còn là bác sĩ chữa bệnh cho cha mẹ Hứa Bình.

Hắn liếc mắt nhìn Charles một cái, lông mày hơi nhướn lên.

Lúc trước hắn chuẩn đoán Charles bị bệnh AIDS, bệnh này đối với y tiên bất tử hắn chỉ là một thang thuốc có thể giải quyết, đối với những bác sĩ khác bệnh AIDS và ung thư là bệnh nan y.

Bệnh AIDS của Charles này, vậy mà chữa khỏi rồi sao?

Trong mắt hắn chớp lóe lam quang, vẻ mặt khôi phục như thường.

Lúc này trên người Charles lưu chuyển khí tức kỳ lạ.

- Từng gặp một lần.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói với Hứa Bình.

- Chúng ta chỉ từng gặp một lần sao, tiểu tử.

Charles cười nham hiểm.

- Hứa phu nhân, lần trước chính cậu ta tự xưng là Mạc Phàm thần y Đông Hải, không chỉ thiếu chút nữa hại chết một cô gái ung thư gan, còn lừa gạt mẹ cô gái này lên giường, cuối cùng bác sĩ Mạc thật đến, mới vạch trần được cậu ta, lúc chuyện này xảy ra, tôi cũng ở ngay tại đó, nếu không có bác sĩ Mạc, chúng tôi cũng sẽ bị lừa như cô, tên lừa đảo đáng ghét này.

Trong lòng Charles đầy căm phẫn nói.

Sau khi trải qua chuyện đó, anh ta không chỉ mất chén vàng ở bệnh viện, còn bị mấy tiểu y tá có quan hệ mờ ám với anh ta tìm người đánh một trận.

Chuyện này làm anh ta mất sạch thể diện, cả đời này anh ta sẽ không quên chuyện đó.

May mà trong lúc tìm người chữa trị bệnh AIDS, anh ta gặp đạo sư của mình.

Anh ta luôn muốn tìm Mạc Phàm báo thù, không ngờ Mạc Phàm là bác sĩ Hứa Bình mời tới, nếu Mạc Phàm đến đây, lần này anh ta phải đòi lại sỉ nhục ở thành phố Đông Hải.

Hứa Bình nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ.

Tuy cô chưa từng gặp Mạc thần y, nhưng cảm thấy mình có chút nhãn lực, sẽ không nhìn lầm.

- Bác sĩ Charles, anh chắc chắn Mạc tiên sinh không phải là Mạc thần y Đông Hải sao, anh đang nói đùa à?

- Cậu ta cũng tên là Mạc Phàm, nhưng không phải Mạc thần y có thể cứu cha mẹ cô, tôi từng gặp Mạc thần y thật vài lần, tuổi tương đương với Mạc Phàm này, nhưng anh tuấn tiêu sái hơn Mạc Phàm này nhiều, hơn nữa vô cùng nhã nhặn với mọi người, cậu ấy còn từng chỉ đạo tôi y thuật.

Hai tay Charles ôm ngực cười nói, giống như anh ta rất thân với Mạc Phàm.

Mạc Phàm lắc đầu mỉm cười, Charles này không chỉ có chút bản lĩnh, trái lại năng lực đổi trắng thay đen cũng rất lợi hại, đen đã bị anh ta nói thành trắng rồi.

Nhưng hắn không để ý đến Charles, dời mắt nhìn cha mẹ Hứa Bình.

- Mạc tiên sinh này không phải Mạc thần y thì là ai?

Hứa Bình nhíu mày, không tin tưởng lắm.

Không dễ dàng gì cô mới tìm được Mạc thần y, sao có thể là giả?

- Cậu ta sao, một tên lừa đảo chuyên nghiệp, mượn danh bác sĩ Mạc Đông Hải giả danh lừa bịp khắp nơi, động tới người nhà xinh đẹp của người bệnh, liền muốn người ta bồi ngủ mới được, Lưu Nguyệt Như con dâu Mộc gia từng ngủ với cậu ta, hơn nữa không chỉ một lần, đụng tới quyền lợi phải có quyền lợi, đụng tới bảo bối cậu ta nhìn trúng, sẽ lấy bảo bối từ tay người đó, nếu tôi đoán không sai, cậu ta đã lấy được thứ cậu ta muốn từ chỗ cô rồi đúng không.

Charlies liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trên mặt đều là vui vẻ vì sắp báo được thù.

Mắt Hứa Bình khẽ đảo, lộ ra chút bối rối.

Lúc trước cô còn không tin, nhưng Charles nói chính xác như vậy, cô không thể không hoài nghi thân phận của Mạc Phàm.

Mạc Phàm tìm đến cô, vốn là muốn vai chính trong [Thủy Nguyệt truyền kỳ], còn để lộ ra muốn đạt được trang viên Viên gia, quả thật như Charles nói.

- Vậy Mạc thần y thật đâu, bác sĩ Charles, anh có thể liên lạc với cậu ấy không?

Hứa Bình có chút khẩn trương hỏi.

ổ ể ề ề ấ ềBệnh tình của cha mẹ cô ổn định là nhờ Charles, nhưng thân thể càng ngày càng tiều tụy, bây giờ mỗi ngày ngủ còn nhiều hơn tỉnh rất nhiều.

Nếu không tìm được Mạc thần y, cô thực sự sợ ngày nào đó cha mẹ sẽ ngủ mất.

“Haizz…”

Charles thở dài, vẻ mặt tiếc hận.

- Nếu bác sĩ Mạc còn sống, tôi có thể giúp cô liên lạc với bác sĩ Mạc, nhưng người Hoa Hạ các cô có câu, bác sĩ không tự chữa bệnh được, bác sĩ Mạc bị bệnh nan y do gia tộc di truyền, đã sớm chết rồi.

- Cái gì?

Hứa Bình như bị sét đánh, lùi về sau hai bước, trên mặt hiện lên biểu cảm khó mà tiếp nhận nổi, không nói được một câu nên lời.

Cô vốn tưởng rằng cuối cùng cũng gặp được Mạc thần y bác sĩ chữa trị ung thư, cha mẹ cô được cứu rồi, cô còn không tiếc đắc tội Lâm gia, đưa biệt thự cho Mạc Phàm.

Ai biết Mạc Phàm này là giả, bác sĩ Mạc thật bị bệnh nan y chết rồi.

- Hứa phu nhân, tôi đề nghị cô lập tức gọi cảnh sát tới, bắt tên lừa gạt này lại, nói không chừng còn lấy lại được những thứ cậu ta lấy đi.

Charles nhìn chằm chằm Mạc Phàm cười nói, không có một chút lo lắng bị Mạc Phàm vạch trần.

Cho dù là người bình tĩnh, gặp phải chuyện sinh tử của mình hay thân nhân bạn bè đều hoảng lên.

Con người hoảng hốt, cho dù chỉ số thông minh 200, cũng sẽ giảm mức lớn.

Nhìn Hứa Bình, hơn phân nửa là tin anh ta bảy tám phần.

Nhưng anh ta không có ý kết thúc, lại rót thêm một chậu dầu nóng.

- Hứa phu nhân, tôi rất hiểu tâm tình của cô, nếu còn chưa tin tôi, cô có thể cho Mạc tiên sinh này thử chữa bệnh cho cha mẹ cô một lần, nếu cậu ta chữa được thì tốt, cô coi như không nghe thấy những lời tôi nói lúc trước, nhưng tôi khuyên Hứa nữ sĩ đừng nên mạo hiểm tốt hơn, cô gái lúc trước không được tên lừa gạt này chữa trị còn duy trì tỉnh táo, sau khi cậu ta châm mấy châm, cô bé kia xuất hiện triệu chứng tim ngừng đập và khí quan suy kiệt, người này là tên lừa gạt không biết y thuật, chỉ biết giả thần giả quỷ.

Charles thấy Mạc Phàm không nói gì, anh ta nở nụ cười, không sợ hãi nói.

Anh ta sớm đã không là Charles trước kia, nếu lần này Mạc Phàm dám ra tay chữa cho hai lão nhân kia, anh ta sẽ cho Mạc Phàm biết bây giờ anh ta lợi hại như thế nào.

Đến lúc đó bị đuổi đi không phải là anh ta, mà là Mạc Phàm.

- Chuyện này…

Hứa Bình cảm thấy hồi hộp, sắc mặt khó coi hơn vài phần.

Trước khi Mạc Phàm tới, Charles còn sống chết không chịu để cô mời bác sĩ nhúng tay, vì thế tranh chấp với cô tới trưa.

Mạc Phàm vừa xuất hiện, vậy mà Charles vẫn như thế.

Nếu không nắm chắc mười phần, Charles sẽ không nói như vậy.

- Mạc tiên sinh?

Trong mắt cô là âm tình bất định, tràn đầy vẻ phức tạp nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, thu hồi ánh mắt nhìn cha mẹ Hứa Bình, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, không có một chút ảnh hưởng vì những lời Charles nói.

Lời nói của một con kiến, nếu có thể ảnh hưởng đến hắn, vậy tâm trí của hắn quá yếu.

Hắn dời mắt nhìn về phía Charles.

- Anh nói xong rồi sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 636


Charles khẽ cau mày, cười đùa.

- Những lời tôi vừa nói không sai chứ, tên lừa đảo đáng ghét.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, trong mắt lóe lên khinh thường.

- Anh cảm thấy học được chút ma pháp đó, thì khác trước kia sao?

Mạc Phàm hỏi.

Trên người Charles này có khí tức ma pháp, rõ ràng là cơ duyên xảo hợp bái Ma Pháp Sư nào đó làm sư phụ.

Charles ổn định tế bào ung thư trên người cha mẹ Hứa Bình, là nhờ ma pháp.

Anh ta dùng ma pháp khống chế nơi tồn tại tế bào ung thư, khống chế tế bào ung thư sinh trưởng, quả thật có thể khống chế bệnh tình.

Nhưng ma pháp Charles sử dụng không chỉ khống chế tế bào ung thư, còn khống chế bộ phận khí quan của cha mẹ Hứa Bình, khiến khí huyết lưu thông chậm hơn nhiều.

Cha mẹ Hứa Bình hiện giờ như máy móc bị đóng một phần chức năng.

Lúc đầu có lẽ còn có thể hô hấp, dần dần chức năng bị đóng sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn đường chết.

Sở dĩ cha mẹ Hứa Bình có thể còn sống, là vì tiêm vào chất lỏng có linh khí.

Chút linh khí này cực loãng, nhưng đủ khiến một người còn sống.

Ma pháp, linh dịch, kết hợp hai thứ này lại, quả thật Charles này tiến bộ không ít.

Nhưng giở trò trước mặt hắn, còn kém xa.

Tươi cười trên mặt Charles lập tức cứng đờ, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ kinh ngạc.

Quả thật y thuật của Mạc Phàm rất cao, nhưng chỉ là một bác sĩ bình thường.

Một người bình thường, sao có thể biết ma pháp?

- Ma pháp, Mạc tiên sinh, cậu có ý gì thế?

Hứa Bình nhướn mày, nghi ngờ hỏi.

- Cô xem vị trí phía dưới xương sườn cha cô đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Vẻ mặt Hứa Bình nghi ngờ, đi đến bên cạnh cha cô, vén chăn và áo nhìn thoáng qua.

Phía dưới xương sườn cha cô, rõ ràng có thêm mấy hình vẽ kỳ lạ, có chút giống hình xăm, lại giống như vẽ lên.

- Đây là?

Cha cô là đại sư quốc học, thờ phụng thân thể được cha mẹ ban cho, bình thường cắt tóc đều bảo người ta gom lại cho ông, sau này phải chôn nó cùng với ông.

Lúc cô đi học thấy bạn cùng phòng đi xăm, rất đẹp, liền xăm một cái, kết quả bị cha cô mắng không bằng con chó.

Cô không thể không nhanh xóa hình xăm, chuyện này mới tính là được giải quyết.

Trên người cha cô không có khả năng có hình vẽ gì, chỉ có thể là ma pháp như Mạc Phàm nói.

- Thứ đó cần cho chữa bệnh của tôi, ung thư là bệnh nan y, biện pháp bình thường đều vô dụng, nếu không phải tôi dùng phương pháp này khiến bệnh tình cha mẹ cô ổn định, tế bào ung thư trên người cha mẹ cô đã khuếch tán đến đầu, cho dù là thần tiên Hoa Hạ các cô cũng không cứu được.

Charles giải thích, vẻ mặt không còn lên mặt như lúc trước.

Nói xong câu này, anh ta mới biết mình bị Mạc Phàm dắt mũi.

- Tên lừa gạt đáng ghét này, cậu đang nói linh tinh gì thế, thuật pháp gì chứ, đây là Vu Y Chi Thuật, là y thuật tôi tìm được ở một bộ lạc nguyên thủy.

- Hứa phu nhân, cô đừng tin cậu ta, tên lừa đảo đáng ghét này rất biết giả thần giả quỷ, chuyện hình vẽ này, lát nữa tôi sẽ giải thích với cô.

Charles nắm chặt tay, vội vàng nói với Hứa Bình.

- Vu Y Chi Thuật?

Mạc Phàm cười khinh thường.

Chỉ sợ ngay cả Vu Y Chi Thuật là gì Charles này cũng không biết, dám nói mình dùng Vu Y Chi Thuật.

Hứa Bình nhíu mày, cô từng quay phim điện ảnh về đề tài vu thuật, có chút hiểu biết vu y.

Hoa Hạ, Châu Phi, Ai Cập đều có y thuật tương tự, tuy không được giới y học tán thành, nhưng nghe nói có một số vu y chữa được bệnh.

Nhưng cô nhận ra được Charles bối rối, đây là biểu cảm khi tên lừa gạt bị vạch trần mới có, cô thường xuyên dạy diễn viên của mình diễn biểu cảm như vậy.

- Thật sự là Vu Y Chi Thuật sao?

Charles thấy Hứa Bình nghi ngờ, sắc mặt lập tức khó coi, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.

- Hứa phu nhân, nếu cô không tin lời tôi nói, cô có thể cho tên lừa gạt này thử một lần, chỉ cần cô không sợ gặp chuyện không may.

Chỉ cần Mạc Phàm chữa bệnh cho hai lão nhân kia, anh ta sẽ giải trừ ma pháp.

Lúc trước anh ta thử rồi, một khi giải trừ ma pháp, tế bào ung thư đói bụng đã lâu sẽ như sói đói nhanh chóng khuếch tán, hai lão nhân kia sẽ càng thêm nguy hiểm trong thời gian ngắn.

Cho dù Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư, cũng đừng mơ tưởng chữa khỏi cho hai người đó.

Đến lúc đó Hứa Bình phải dựa vào anh ta, trang viên kia ngoại trừ của anh ta ra thì không thể là của ai khác, nhiệm vụ của anh ta coi như hoàn thành rồi.

Còn Mạc Phàm, sẽ bị bắt lại như kẻ lừa đảo, người người kêu đánh.

Chỉ nghĩ đến hình ảnh đó, anh ta đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trong mắt Hứa Bình chớp lóe do dự.

Hiện giờ cô không biết nên tin ai, Charles luôn chắc chắn Mạc Phàm là tên lừa đảo, nói rõ đạo lý, không giống như bịa ra.

Mạc Phàm lại bình tĩnh như thế, còn liếc mắt một cái phát hiện đồ án trên người cha cô.

Chỉ do dự một lát, trong lòng cô đã có quyết định.

- Mạc tiên sinh, mong cậu khám bệnh cho cha mẹ tôi, nếu có thể, mời cậu ra tay giúp đỡ.

Hứa Bình thành khẩn nói.

Cho dù là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, khi bị vạch trần sẽ có một chút phản ứng.

Từ đầu đến cuối Mạc Phàm như tòa núi tuyết, lù lù bất động, trái lại Charles mới gặp Mạc Phàm đã có biểu cảm kỳ lạ.Hứa Bình vừa nói câu này, sắc mặt Charles lập tức khó coi, trong đôi mắt lam lộ ra tàn nhẫn.

- Hứa phu nhân đã nói như vậy, Mạc tiên sinh, cậu bắt đầu đi.

Charles lạnh lùng nói.

Khi nói chuyện, hai tay anh ta cho vào túi, trên năm ngón tay lấp lánh vô số ánh sao, miệng bắt đầu niệm chú.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Charles một cái, cười khinh thường.

- Không cần uổng phí sức lực, chút ma pháp đó của anh không ảnh hưởng đến y thuật của tôi đâu.

Khí tức ma pháp trên người Charles, cùng lắm chỉ tới tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Tiên Thiên Tông Sư bình thường đều không phải đối thủ của hắn, chỉ là con kiến Trúc Cơ sơ kỳ cũng dám ngăn y tiên bất tử hắn chữa bệnh cứu người, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

- Còn nữa, tốt nhất là anh đừng sử dụng ma pháp, anh sử dụng một lần, sẽ đoản mệnh một chút, nguyên nhân cụ thể, đến hỏi đạo sư của anh đi.

Mạc Phàm nói tiếp.

Ma pháp Ma giới và tu tiên đều có điều kiện, nếu không có thiên phú, gần như khó mà tu luyện thành công.

Charles này thuộc người không có thiên phú, nhưng đạo sư của anh ta đi đường tắt, khắc Ma Pháp Trận trên người anh ta, khiến anh ta có thể sử dụng ma pháp.

Nhưng giá phải trả khi đạt được ma pháp, là phải tiêu hao lực sinh mệnh.

Phương pháp này không hiếm thấy ở Ma giới, vì khiến người bình thường có được sức chiến đấu cường đại, Ma giới đã khắc ma trận lên người người bình thường, do đó khiến người bình thường sử dụng được ma pháp trong thời gian ngắn.

Đương nhiên Ma Pháp Trận trên người Charles kém xa ma trận chân chính.

Mắt Charles mở to, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.

Trái lại anh ta từng nghe đạo sư nói rồi, số lần sử dụng ma pháp của anh ta có hạn, nhưng không nghe nói sau khi không thể sử dụng ma pháp sẽ bị chết.

- Tên lừa đảo đáng ghét này, tôi căn bản không hiểu cậu nói gì, nhưng tôi cảm thấy lần này cậu sẽ bị cảnh sát đưa vào tù.

Charles ra vẻ chấn định nói.

Anh ta vừa nói những lời này, đồ án trên người cha mẹ Hứa Bình chớp lóe, sau đó nhạt màu đi, tim hai người nhanh chóng tăng nhanh hơn rất nhiều, tâm điện giám sát lập tức vang lên.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Hứa Bình ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ bối rối.

Mạc Phàm lắc đầu cười, lập tức đến bên cạnh cha mẹ Hứa Bình.

- Tôi nói rồi, vô dụng thôi.
 
Back
Top Bottom