Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trở Lại

Thần Y Trở Lại
Chương 90



Chương 90

Người thanh niên đó tỉnh lại xong thì đứng lặng yên sau lưng Hoàng Tử Cường.

Hoàng Tử Cường cũng không hỏi lý do, mà chỉ đi theo Ngô Bình xuống núi.

Đương nhiên Ngô Bình sẽ không dẫn hai người này về nhà mình, mà thuê một phòng khách sạn ở gần đó. Anh đi mua một ít dược liệu trước, khi quay về thì Hoàng Tử Cường đã đau đến mức vã hồ môi.

Hắn ta không thể nhấc cổ tay lên được, toàn thân thì đau nhức, cử động một chút cũng khó. Lúc này, hắn ta mới biết là Ngô Bình không lừa mình, thậm chí anh còn nói chưa hết mức độ.

Thấy vẻ mặt đau đớn của Hoàng Tử Cường, Ngô Bình nói: “Này, bây giờ anh có hai sự lựa chọn. Một là rời khỏi đây luôn rồi sống trong đau đớn cả đời”.

Hoàng Tử Cường cười khổ hỏi: “Tôi có thể nghe điều kiện thứ hai không?”

Ngô Bình: “Thứ hai là từ nay về sau, anh phải làm việc cho tôi, tôi bảo gì thì anh phải làm nấy”.

Hoàng Tử Cường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chọn cách thứ hai”.

Ngô Bình nói: “Tôi sẽ cắm vài cây kim trong người anh, chúng không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện hay sinh hoạt của anh hàng ngày đâu. Nhưng mỗi tháng cần phải thay mới một lần, không thì anh sẽ đứt mạch máu mà chết”.

Tim Hoàng Tử Cường đập thình thịch: “Vậy là chỉ cần tôi trung thành thì sẽ được yên thân đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu gì về anh cả. Khi nào tôi thấy anh đáng tin thì tôi sẽ xử lý hết những cây kim này”.

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Được, tôi đồng ý”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nối xương cho hắn ta, sau đó rút kim rồi đắp thuốc. Một tiếng sau, vết thương của Hoàng Tử Cường đã ổn định, hắn ta không còn thấy đau nữa, cổ tay cũng có thể cử động nhẹ nhàng được.

Ngô Bình: “Bắt đầu từ ngày mai, hai anh hãy sống ở ngôi nhà đối diện nhà tôi, để phụ trách sự an toàn cho người thân của tôi”.

Nhà hàng xóm của anh đã chuyển đi, giờ nhà đang để không và cho thuê. Anh sẽ thuê lại rồi cho hai người này dưỡng thương ở đó, tiện thể bảo vệ an toàn cho mẹ và em gái anh.

Hoàng Tử Cường gật đầu: “Cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Ngô Bình: “Tôi không bắt hai người làm không công đâu, chỉ cần hai người làm tốt thì tôi sẽ chỉ dẫn cho cả hai tu luyện”.

Sau đó, anh nhìn Hoàng Tử Cường rồi nói: “Anh đang gặp vấn đề khi tu luyện đại chu thiên đúng không?”

Hoàng Tử Cường trố mắt ra nhìn rồi đứng bật dậy: “Cậu phát hiện ra ư?”

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một cách vận hành chân khí riêng ở cấp đại chu thiên, nhưng rõ ràng cách của anh đang có vấn đề. Có phải anh thường xuyên bị mất ngủ, hễ tu luyện là gặp ảo giác đúng không?”

Hoàng Tử Cường gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, anh nói đúng hết”.

Ngô Bình: “Sau này, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh, để anh tu luyện đúng quy trình”.

Hoàng Tử Cường mừng rỡ, hắn ta sống ẩn dật là vì tu luyện có vấn đề, chẳng những tu luyện bị chững lại, mà thực lực cũng bị ảnh hưởng. Nếu không hắn ta đang tuổi trai tráng thế này, sao phải lui về ở ẩn chứ.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 91



Chương 91

Sau khi anh chơi cờ với ông một lát thì cơm nước cũng xong, anh chợt nói: “Ông ơi, cháu có chuyện này muốn bàn với ông”.

Ông cười nói: “Được, cháu nói đi”.

Ngô Bình: “Ông với bà cũng nhiều tuổi rồi, cháu muốn cả nhà mình sống với nhau”.

Thật ra hai nhà cách nhau không xa, vì ở cùng một thôn. Đi bộ cũng chỉ khoảng chục phút, còn lái xe thì vài phút là tới, nhưng dù thế cũng không bằng sống chung một nhà.

Ông ngoại nói: “Tiểu Bình, nếu sống chung thì nhà chật lắm. À, cháu cũng không còn nhỏ nữa đâu, nên lấy vợ đi thôi. Ông bà tiết kiệm được ít tiền, khi nào cháu lập gia đình thì ông bà cho mà mua nhà”.

Ngô Bình mỉm cười: “Ông ơi, cháu muốn xây một ngôi nhà thật lớn để chúng ta ở chung với nhau cơ”.

Trương Lệ ngẩn ra nói: “Tiểu Bình, nhà mình chỉ có một trăm nghìn thì sao mà xây nhà to được?”

Ngô Bình cười nói: “Mấy hôm trước, con đã đến Đổ Thạch Thành và kiếm được mấy triệu, số tiền ấy đủ để mua nhà to rồi”.

Ngô Mi sáng mắt lên nói: “Anh, anh có mấy triệu thật cơ á?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh đang định mua mấy căn sát nhà rồi xây biệt thự”.

Nhà của nhà họ Ngô nằm ở ngay ngã tư của thôn nên giao thông rất thuận tiện. Từ lâu, Ngô Bình đã muốn xây biệt thự rồi, nhưng chưa có tiền. Bây giờ, anh đã có tiền rồi thì muốn thực hiện mơ ước ấy.

Ông ngoại suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Bình, dù cháu muốn mua nhưng chắc gì người ta đã bán. Với lại, sớm muộn thôn mình cũng bị khai phá, mình bỏ cả đống tiền ra xây biệt thự, rồi mai này bị giỡ bỏ thì tiếc lắm”.

Ngô Bình cười nói: “Họ có đồng ý bán hay không thì hỏi là biết mà ông. Còn chuyện khai phá thì ít cũng phải chục năm nữa nên không lo đâu ông ạ”.

Ông ngoại gật đầu: “Cũng được, thế cháu đi hỏi người ta đi, xem ý họ thế nào”.

Ăn cơm xong, nhà Ngô Bình đi về, khoản chín giờ tối, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Lâm Băng Tiên.

Hai mẹ con cô ấy vẫn đang ở trong khách sạn, nhưng mãi không thấy Ngô Bình quay lạI, họ hơi lo lắng nên mới gọi điện hỏi thăm.

Ngô Bình tự vỗ vào đầu mình, suýt nữa anh đã quên chuyện này. Nhưng bây giờ, anh lại không thể đi xa được, vì thế đành bảo mẹ con cô ấy đến huyện Minh Dương.

Lâm Băng Tiên đã mua vé xe vào sáng mai, Ngô Bình nói sẽ đến bến xe đón họ.

Đêm đến, Ngô Bình tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai, chỉ khi đả thông được hết toàn bộ cơ thể thì anh mới có thể phóng chân khí ra ngoài.

Khi nào đạt đến trình độ ấy, anh có thể đánh bại hết các cao thủ cảnh giới Khí, dẫu sao một tu sĩ bình thường ở cảnh giới này cũng phải mất mấy chục năm mới đả thông kinh mạch cấp hai được. Nếu tư chất không tốt, khéo còn mất cả trăm năm, nhưng mấy ai sống được đến ngần ấy tuổi?

Ngô Bình có ưu thế vượt trội, cùng đôi mắt xuyên thấu nên có thể nhìn rõ các đường kinh mạch cực nhỏ, từ đó tốc độ đả thông kinh mạch cũng nhanh hơn mà không gặp nguy hiểm gì.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 92



Chương 92

Chu Thanh Nghiên luôn túc trực bên cạnh ông mình, thấy Ngô Bình đến, cô ấy vội lấy hoa quả và bánh ra tiếp đãi, anh có thể nhìn ra cô ấy đã bỏ ra không ít tâm tư.

Sau khi điều trị cho Chu Viễn Sơn xong, anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, anh có chuyện muốn nói với em”.

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Anh Ngô, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình: “Một thời gian nữa, anh định sửa nhà, Tiểu Mi và mẹ anh chưa có chỗ ở nên anh muốn nhờ em cho họ ở đây tạm một thời gian”.

Chu Thanh Nghiên mừng rỡ: “Được ạ, ông em khỏi bệnh thì sẽ về tỉnh thôi, nhà sẽ không có ai nữa”.

Ngô Bình: “Mấy ngày nữa, anh sẽ bảo họ chuyển tới, như vậy anh cũng đỡ phải chạy qua chạy lại”.

Nói rồi, anh gọi cho Trương Lệ, bà nói: “Tiểu Bình, có thanh tra Hà nào đến tìm con này”.

Thanh tra Hà? Ngô Bình không biết người này nên nói: “Mẹ ơi, mẹ bảo người ta nghe máy đi”.

Ngay sau đó đã có một tiếng cười lớn vang lên: “Ngô Bình đấy à? Tôi là Hà Tất Sĩ, thanh tra của chi đội cảnh sát huyện. Tôi đến để hỏi cậu mấy chuyện, giờ cậu có về ngay được không?”

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay”.

Khi anh về đến nhà thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng nhà mình, Trương Lệ đang trò chuyện với một nam một nữ ở trong sân.

Người đàn ông hơi béo đang cười híp mắt, cô gái thì xinh đẹp trẻ trung, phải thuộc hàng mỹ nữ như Đường Tử Di. Cô ấy mặc chiếc quần bò màu tím, đi bốt, mái tóc buộc cao vừa đen vừa mượt, gương mặt trái xoan cùng làn da trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp và dáng người mảnh mai. Nhưng điều đáng kể đến nhất phải là bộ ng ực siêu khủng của cô ấy, trông nó như sắp xé rách áo rồi nhảy ra ngoài đến nơi.

Thấy Ngô Bình đã về, ông béo lập tức bước tới bắt tay với anh rồi nói: “Chào cậu, tôi là Hà Tất Sĩ”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào ông, tôi giúp gì được cho hai người không?”

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Hôm xảy ra tai nạn xe liên hoàn có mấy người chết và nhiều người bị thương. Sau đó, chúng tôi đã xem lại camera thì thấy cậu đã cứu hầu hết những người bị thương nặng. Ngoài ra, cũng chính cậu đã chế ngự người tài xế để anh ta không lặp lại hành vi phạm tội nữa. Tôi đến một là để cảm ơn cậu, hai là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.

Ngô Bình: “Không có gì, tôi cũng tình cờ đi qua đó nên tiện tay giúp đỡ thôi. À, tài xế khai thế nào? Tại sao anh ta lại đâm bị thương người khác?”

Cô gái xinh đẹp đáp: “Tài xế đã tự sát trong bệnh viện rồi ạ”.

Ngô Bình cau mày: “Tự sát rồi ư?”

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Đúng vậy, người trông coi của chúng tôi vừa lơ đi một cái là anh ta lấy kim truyền tự rạch vào động mạch cổ luôn, máu b ắn ra cả mấy mét, vài phút sau là tắt thở”.

Ngô Bình: “Nhưng anh ta bị thương ở bệnh viện cơ mà, dù bị đứt động mạch chủ thì vẫn phải cứu được chứ?”

Hà Tất Sĩ: “Vốn dĩ là vậy, nhưng hôm đó nhiều bệnh nhân quá nên các bác sĩ bận tối mắt cấp cứu, chờ khi một bác sĩ ngoại khoa đến thì muộn mất rồi”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 93



Chương 93

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Xem ra thị lực của cậu rất tốt, khả năng phán đoán cũng mạnh”.

Ngô Bình cười nói: “Chỉ có thị lực của tôi tốt thôi”.

Cô gái nhăn mày: “Hả? Thị lực của tôi cũng tốt lắm, trên 10 đấy, không lẽ lại thua anh à?”

Hà Tất Sĩ cũng cười nói: “Đúng đúng, thị lực của Nhược Tuyết tốt lắm, cô ấy có thể nhìn rõ chữ e bé xíu ở khoảng cách hơn năm mươi mét đấy. Vì thế lần nào ngắm bắn cũng rất chuẩn, nên còn được đặt biệt danh là hoa hồng ngắm bắn đấy”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, thị lực của người bình thường tốt nhất là 10/10, mà cô gái này còn trên cả 10 luôn ư?

Thấy vẻ mặt đó của Ngô Bình, cô gái giơ tay ra nói: “Tôi là Chu Nhược Tuyết, thanh tra của chi đội cảnh sát, có phải anh nghĩ tôi đang bốc phét không?”

Ngô Bình thầm nghĩ mình nào có bảo cô ấy bốc phét đâu? Anh vội nói: “Không, tôi chỉ thấy ngưỡng mộ thôi”.

“Thật không?”, Chu Nhược Tuyết nhướn mày nói: “Nhưng so với anh thì tôi chưa là gì cả, anh Ngô là cao thủ võ lâm à?”

Ngô Bình cười mỉm nói: “Cao thủ võ lâm gì đâu, tôi chỉ luyện võ mấy năm thôi”.

Chu Nhược Tuyết: “Tôi đã điều tra về anh rồi. Hai năm trước, anh phải ngồi tù vì tội cố tình gây thương tích, vốn anh bị xử bảy năm, nhưng kết quả lại được thả chỉ sau hai năm”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Đúng vậy, thanh tra Chu tra rõ ràng quá!”

“Lần này chúng tôi đến đây không có ý gì khác, chủ yếu là muốn cảm ơn anh thôi. À, người được anh cứu hôm đó cũng biết ơn anh lắm, có người còn nghe ngóng tin về anh để đến tận nhà cảm ơn đấy”.

Ngô Bình nói ngay: “Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà”.

Hà Tất Sĩ cười lớn: “Chúng tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu Ngô, sau này nếu cậu gặp chuyện gì thì cứ gọi cho tôi. Nếu giúp được thì tôi sẽ không từ chối”, nói rồi, ông ấy đưa danh thiếp của mình cho Ngô Bình.

Hai người họ chào tạm biệt rồi ra về, sau khi tiễn họ đi, Ngô Bình bắt đầu gọi cho nhà hàng xóm ở phía đối diện để thuê lại nhà của họ. Xong xuôi, anh lại gọi cho Hoàng Tử Cường, bảo họ chuyển đến luôn.

Sau khi Chu Nhược Tuyết và Hà Tất Sĩ rời khỏi nhà của Ngô Bình, họ đã đến một ngõ nhỏ ở gần đó. Hiện giờ, họ đang tham gia vào một vụ truy bắt tội phạm nguy hiểm cấp A, người này đã gây ra rất nhiều vụ án mạng, đã thế lại có khả năng phản trinh sát siêu phàm nên vô cùng nguy hiểm.

Theo tin tình báo, đây có khả năng là nơi ẩn núp của hắn nên họ tiện đường qua xem sao.

Khi đến trước một ngôi nhà, Hà Tất Sĩ gõ cửa, nhưng mãi không thấy ai ra mở.

Chu Nhược Tuyết nói: “Thầy ơi, hay mình vào trong xem sao đi?”

Hà Tất Sĩ ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi”, họ chỉ tiện đường qua đây ngó nghiêng một chút thôi, nếu không thấy ai thì về.

Hai người vừa đi được mấy bước thì cửa chợt mở ra, một giọng nói vang lên: “Hai người tìm ai?”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 94



Chương 94

Hà Tất Sĩ vội xua tay: “Không có gì, bác đóng cửa vào đi”.

Bà cụ lắc đầu rồi chậm chạp đóng cửa lại.

Lúc bà ấy đóng cửa vào, Hà Tất Sĩ kéo Chu Nhược Tuyết đi ra xa một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Là hắn đấy”.

Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên nói: “Tội phạm là đàn ông, còn đấy là bà cụ mà thầy”.

Hà Tất Sĩ cười lạnh: “Ban nãy, bà ta nói mình bị nghễnh ngãng, thế sao lại nghe thấy chúng ta gõ cửa? Chúng ta chỉ gõ nhẹ thôi mà, còn nữa, lúc hắn thò mặt ra, tôi đã phát hiện vùng da ở cổ và mặt khác nhau hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là khung xương, rõ ràng người đó có khung xương của một người đàn ông nên không thể là phụ nữ được”.

Chu Nhược Tuyết nói ngay: “Để em gọi người đến ạ”.

“Không kịp đâu”, Hà Tất Sĩ cau mày: “Chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi, hắn sẽ chạy thoát khỏi hiện trường trong vòng năm phút”.

Chu Nhược Tuyết nói: “Thầy ơi, thế mình ra tay luôn thôi!”

Hà Tất Sĩ cười khổ nói: “Em quên hắn là cao thủ à? Đã thế còn giỏi Ưng Trảo Công nữa. Nếu chỉ có hai người chúng ta thì e không phải đối thủ đâu”.

Chu Nhược Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay mình nhờ Ngô Bình giúp đi thầy? Anh ta cũng là cao thủ mà”.

Hà Tất Sĩ ngẩn ra, ông ấy đã được chiêm ngưỡng thực lực của Ngô Bình rồi, đúng là phải trên cơ tên tội phạm này. Nhưng dẫu sao Ngô Bình cũng chỉ là một người bình thường, nếu họ để anh tham gia vào vụ án rồi xảy ra chuyện gì thì ông ấy không gánh vác trách nhiệm được mất.

Sau đó, Hà Tất Sĩ đã lắc đầu: “Thôi, chúng ta tự xử lý, lên cò súng đi, chỉ cần hắn chống cự là nổ súng ngay”.

Hai thầy trò nhìn nhau rồi đi về phía cửa.

Lúc này, Ngô Bình vừa rẽ vào ngõ ấy, anh định đi đến nhà Mãn Tòng Hổ để bàn chuyện mua đất của họ xây biệt thự. Sau khi bị anh dạy cho một bài học, bố con Mãn Tòng Hổ đã yên phận hơn. Mỗi khi gặp Ngô Bình thì đều cúi người chào hỏi như bậc con cháu.

Vừa rẽ vào con ngõ, anh đã nhìn thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết ở phía xa, họ đang cầm súng rồi tiến gần vào một ngôi nhà.

Vì thế anh rảo bước nhanh hơn, vừa định lên tiếng chào hỏi với họ thì hai người chợt đạp vào cửa rồi xông vào bên trong. Vì thế, anh càng chạy nhanh hơn, để xem có chuyện gì.

Về phần Hà Tất Sĩ, ông ấy vừa xông vào trong thì chợt thấy cổ tay mình đau nhói, khẩu súng lập tức rơi xuống. Cụ bà ban nãy trốn ngay sau cửa rồi tung chưởng đánh vào tay ông ấy.

Hà Tất Sĩ kêu gào đau đớn, nhưng vẫn cắn răng xông lên, để tránh bị tấn công tiếp, ông ấy kêu lên: “Nổ súng!”

“Pằng pằng!”

Chu Nhược Tuyết ở phía sau nổ liên tiếp hai phát súng, nhưng vì quá căng thẳng và tội phạm phản ứng quá nhanh nên cả hai phát súng đều trượt.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 95



Chương 95

“Này cô em, trông cũng ngon phết đấy, chơi với anh một lát nhé, chơi xong rồi anh sẽ giết em sau”, hắn cười lớn rồi thò tay túm lấy Chu Nhược Tuyết. Chu Nhược Tuyết kêu lên thất thanh, nhưng vì đang nằm dưới đất nên chỉ có thể giơ chân lên đạp hắn.

Song, người này đã luyện Ưng Trảo Công nhiều năm nên lực tay rất mạnh, hắn đã tóm được lấy chân cô ấy rồi cười lớn kéo cô ấy vào trong nhà.

Một chân của Chu Nhược Tuyết đã bị hắn túm chặt, khiến cô ấy đau đến mức suýt ngất xỉu.

Hà Tất Sĩ ở phía sau gào lớn lên định xông vào, nhưng đã bị người kia đánh bay. Ông ấy hoa mắt chóng mặt, vật vã mãi không đứng dậy được.

Tên tội phạm ném Chu Nhược Tuyết xuống đất rồi nhặt súng lên, hắn siết tay một cái, khẩu súng đã biến dạng.

Đúng lúc này, hắn chợt híp mắt lại nhìn ra cửa.

Không biết đã có một người thanh niên đứng đó từ lúc nào, anh đút tay vào túi quần rồi lạnh lùng nhìn hắn.

“Vào đi”, hắn vẫy tay, chuẩn bị đánh chết người thanh niên ấy, tránh anh báo cảnh sát.

Thế mà người thanh niên ấy lại dám bước vào thật, khi nhìn thấy anh, mắt Chu Nhược Tuyết sáng lên vì người đó chính là Ngô Bình.

Khi Ngô Bình bước lại gần, tên tội phạm chợt giơ tay định bóp cổ anh. Song, Ngô Bình cũng đã hành động ngay, thi triển Kim Cương Long Trảo Thủ để đánh trả Ưng Trảo Công.

Hai chưởng pháp đụng độ, tên tội phạm đã hét lên đau đớn, tay hắn kêu lên rắc một tiếng vì bị bẻ gãy.

Ngô Bình kéo cổ tay hắn, sau đó lên gối vào bụng hắn, tên kia hự một tiếng, hộc cả cơm ra rồi đau đớn nằm co quắp như con tôm.

Ngô Bình chưa chịu dừng tay, anh bồi thêm mấy cú đạp nữa, đến khi nào hắn nằm im bất động mới thôi.

Chu Nhược Tuyết thở phào một hơi, mắt ngấn lệ rồi run rẩy nói: “Cảm ơn anh, nhờ anh ra xem thầy tôi thế nào”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Ông ấy không sao”, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn một bên chân của Chu Nhược Tuyết.

Trên chiếc chân trắng nõn nà ấy đã có năm dấu tay đen xì do Ưng Trảo Công để lại, Chu Nhược Tuyết đã bị thương cả gân và xương, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ hỏng luôn một bên chân.

“Cô thấy sao rồi?”, anh hỏi.

Chu Nhược Tuyết lau nước măt: “Tôi không cử động được, vừa nhúc nhích một cái là đau như kiểu có hàng trăm mũi kim đâm vào xương vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “May là Ưng Trảo Công của người này chưa có tính hoả, không thì chỉ cần chạm vào thôi là đã hỏng hết cả xương cốt rồi. Giờ, tôi sẽ chữa cho cô, sẽ hơi đau đấy, cố chịu chút nhé”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 96



Chương 96

Ngô Bình quan sát chân của Chu Nhược Tuyết thì thấy da cô ấy trắng nõn, đến ngón chân cũng rất xinh xắn, móng chân thì như chân châu, làn da gần như trong suốt, khiến Ngô Bình có thể nhìn thấy cả mạch máu.

Ngô Bình đã chữa cho Chu Nhược Tuyết xong từ lâu rồi, nhưng vì chân cô ấy quá đẹp nên anh còn muốn nghịch thêm một lúc nữa nên cứ sờ qua nắn lại.

Do không còn đau nữa nên Chu Nhược Tuyết bắt đầu thấy chân mình ngưa ngứa, ban đầu cô còn nhịn được, nhưng sau đó đã cười phá lên.

Hà Tất Sĩ nằm bò dưới đất không nhịn được nói: “Cậu Ngô, cậu có thể ngó tôi một chút được không? Tôi đau sắp chết rồi”.

Nhờ tiếng gào ấy mà Ngô Bình mới nhớ ra vẫn còn một người nữa, anh lưu luyến buông chân Chu Nhược Tuyết ra rồi đi tới cạnh Hà Tất Sĩ. Anh quan sát cổ tay của ông ấy rồi nâng nó lên.

Rắc, Ngô Bình đã nắn lại khớp cho Hà Tất Sĩ, dù ông ấy đã bị thương ở phần xương và gân, nhưng không quá nặng, về đắp thuốc vài hôm là ổn.

Hà Tất Sĩ lập tức thấy không còn đau nữa, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế?”

Ban nãy, rõ ràng Ngô Bình nắn chân Chu Nhược Tuyết mãi mới xong, sao tới lượt ông ấy thì lại nhanh thế này?

Ngô Bình đáp: “Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn ông, ông chỉ bị chật khớp cổ tay thôi”.

Hà Tất Sĩ sờ lên đầu rồi nói: “Hắn còn đánh vào đầu tôi nữa, không có vấn đề gì chứ?”

Ngô Bình: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông”.

Hà Tất Sĩ thở phào một hơi rồi vội vàng cảm ơn n. Nếu hôm nay không có Ngô Bình ra tay thì cả ông ấy và Chu Nhược Tuyết đều xong đời rồi, đúng là quá nguy hiểm!

Chu Nhược Tuyết đã đứng dậy rồi tò mò hỏi: “Anh Ngô Bình, anh luyện võ gì mà loáng cái đã phế tay của hắn được vậy?”

Ngô Bình: “Kim Cương Long Trảo Thủ”.

Chu Nhược Tuyết không biết môn công pháp này nên chỉ biết khen qua loa, sau đó cô ấy đi tới cạnh “bà cụ” rồi lột tóc giả xuống, tiếp đó lấy khăn ướt lau sạch mặt người đó để lộ ra gương mặt thật của hắn.

Hà Tất Sĩ liếc nhìn rồi nói: “Đúng là hắn rồi! Tên khốn này đã giết mấy mạng người, cuối cùng thì cũng bị tóm, gọi điện đi!”

“Vâng!”

Chu Nhược Tuyết gật đầu rồi đi thông báo cho cấp trên.

Ngô Bình nói: “Thanh tra Hà, hai người bận gì thì cứ làm đi, tôi có việc phải đi trước đây”.

Hà Tất Sĩ vội nói: “Ngô Bình, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn”, chủ yếu là ông ấy muốn nhờ Ngô Bình châm cứu cho mình, vì dù sao cũng bị tội phạm đánh cho một chưởng vào đầu, ông ấy sợ sẽ để lại di chứng gì đó.

“Được, hẹn gặp lại!”, Ngô Bình xua tay rồi quay người rời đi.

Ngô Bình đi rồi, Chu Nhược Tuyết không kiềm chế được sự hào hứng mà nói: “Thầy ơi, có phải mình lập được công lớn rồi không ạ?”
 
Thần Y Trở Lại
Chương 97



Chương 97

Nhắc đến Ngô Bình, ông ấy chợt cảm thán: “Giờ thầy đã biết thế nào là cao thủ rồi”.

Tim Chu Nhược Tuyết đập thình thịch, cô ấy có cảm giác như đôi tay ấy vẫn đang m ơn trớn trên chân mình.

Ngô Bình vừa đến nhà Mãn Đại Võ và đề xuất chuyện mua nhà thì ông ta đã đồng ý ngay, đã thế còn ngỏ ý sẽ lo thu tục giúp anh. Qua chuyện lần trước, ông ta sợ Ngô Bình lắm rồi, giờ cứ thấy anh là chạy mất dạng.

Mãn Đại Võ được làm trưởng thôn thì đương nhiên cũng có chút đầu óc, ông ta biết rõ dù không có cây cổ thụ trước nhà Ngô Bình thì mình cũng không thể đắc tội với anh được.

Không lâu sau, nhóm Hoàng Tử Cường đã dọn đến. Ngô Bình sắp xếp cho họ ở ngôi nhà đối diện nhà mình, để bảo vệ an toàn cho gia đình anh.

Bây giờ, nhà họ Cung có thể ra tay với anh bất cứ lúc nào nên anh buộc phải đề phòng.

Thu xếp cho hai người đó xong, thì Ngô Bình nhận được điện thoại của Đường Tử Di, cô ấy nói thứ ba sẽ đến Biên Nam cược ngọc, vì vậy muốn hỏi xem Ngô Bình có rảnh không thì anh đồng ý.

Đường Tử Di vui mừng nói: “Nhà họ Đường bọn em đã tiếp quản toàn bộ sơn trang Thái Khang rồi, sáng nay mới tổ chức họp báo xong, bắt đầu mở bán rồi. Ông em thích lắm nên đã phục chức cho bố em rồi. Ngô Bình, cảm ơn anh nhiều lắm”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo!”

Đường tử Di khẽ thở dài: “Bây giờ, sức khoẻ của ông em ngày một yếu, ông đang chọn người thừa kế rồi, thành ra mọi người đang tranh giành khốc liệt lắm. Vì vậy, bố em buộc phải giành được thành tích cao thì mới khiến ông động lòng được”.

Ngô Bình biết Đường tử Di có chuyện gì đó muốn nói: “Có gì thì cô nói luôn đi”.

Đường tử Di cười nói: “Anh thông minh thật đấy, biết ngay là em có việc cần nhờ. Là thế này, sau buổi cược ngọc, em định xây dựng khu đất Bạch Long Loan thành một hạng mục lớn. Nếu thành công thì ông em sẽ bước lên một tầm cao mới”.

Ngô Bình: “Chỉ là một dự án thôi mà, tôi giúp được gì chứ?”

Đường Tử Di thở dài: “Ngày xưa Bạch Long Loan và một nơi trù phú, nhưng từ một trăm năm trở lại đây thì không còn ai sinh sống ở đó nữa, cứ ai xây nhà ở đó thì không chết vì bệnh thì cũng điên dại”.

Ngô Bình ngẩn người: “Ý cô là cô vẫn muốn xây nhà ở nơi xui xẻo ấy ư?”

Đường Tử Di cười lớn nói: “Anh, anh có tài mà, anh thử nhìn giúp em đi. Nếu không ổn thì em sẽ suy nghĩ lại, còn nếu anh có cách giải quyết thì tại sao em lại không nhận dự án này chứ?”

Đường Tử Di nói tiếp: “Chỉ cần khởi công được dự án này thì em sẽ chia cho anh hai mươi phần trăm cổ phần”.

Ngô Bình giật nảy mình: “Hai mươi phần trăm cổ phần là bao nhiêu?”

Đường Tử Di: “Bạch Long Loan là khu đất trống ở ngã quẹo của sông Bạch Long nên có phong cảnh rất đẹp, diện tích ba nghìn mẫu. Trước kia, đấy là nơi đóng quân của thuỷ quân, phong cảnh đẹp cực kỳ nên vốn là khu danh giá đấy. Theo hệ số sử dụng đất thì ít nhất cũng có thể xây được toà nhà thương mại rộng bốn trăm mét vuông , với giá hiện giờ thì giá mỗi căn bét nhất cũng phải ba mươi nghìn trên một mét vuông”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 98



Chương 98

“Được!”

Ngắt máy xong, tâm trạng của Ngô Bình dậy sóng. Nhưng anh biết không dễ gì mà kiếm được 2,4 tỷ, trong quá trình ấy sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức xảy ra. Hơn nữa, chưa chắc anh đã giải quyết được vấn đề của Bạch Long Loan đó.

Khoảng hơn một giờ chiều, anh đã đến bến xe đón hai mẹ con Lâm Băng Tiên. Rời khỏi bến xe, anh đã sắp xếp cho hai mẹ con cô ấy ở một nhà nghỉ khá gần nhà mình, giá phòng không cao, nhưng điều kiện cũng không đến nỗi nào.

Bệnh của Lâm Mỹ Kiều không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều được nên chắc hai mẹ con Lâm Băng Tiên phải ở đây một thời gian, vì thế Ngô Bình đã trả trước cho họ một tháng tiền thuê phòng.

Sau khi nhận phòng nghỉ rồi, Lâm Băng Tiên lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra rồi ngại ngùng nói: “Anh Ngô, em không có nhiều tiền, trong này có mười nghìn, anh cầm tạm trước, khi nào có tiền rồi thì em sẽ đưa thêm dần cho anh”.

Ngô Bình đẩy chiếc thẻ trả lại rồi nói: “Chuyện tiền nong tính sau, tôi đã mua được thuốc rồi, chiều nay tôi sẽ chữa cho mẹ cô luôn. Thời gian tới, hai người hãy ở lại đây, có gì cần thì cứ nói với tôi”.

Lâm Mỹ Kiều cảm động nói: “Cậu Ngô, chúng tôi phiền cậu quá!”

Ngô Bình: “Cô đừng khách sáo, hai người chuẩn chút đi, lát cháu sẽ dẫn đi ăn”.

Dứt lời, Ngô Bình đi về nhà trước, không biết Trương Lệ đã đi đâu, còn Ngô Mi đã tan học, vì vậy anh bèn dẫn Ngô Mi đi ăn cùng.

Trong thôn có một quán ăn khá ngon, trước kia khi có khách thì nhà Ngô Bình đều mời họ đến đây ăn nên cũng khá thân với chủ quán.

Anh tạt qua nhà nghỉ gọi hai mẹ con Lâm Băng Tiên rồi cả bốn cùng đến quán ăn, quán khá rộng, nhưng hiện tại đã có không ít xe đỗ ở bên ngoài rồi.

Chủ quán vừa nhìn thấy Ngô Bình thì đã cười nói: “Ngô Bình, về lúc nào thế?”

Chủ quán mới 37 tuổi, người hơi gầy, anh ta đang đưa thuốc lá cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy rồi cười nói: “Anh Mễ, còn phòng không ạ?”

“Còn, chú mà hỏi thì lúc nào cũng còn”, anh ta cười rồi dẫn nhóm Ngô Bình vào một phòng riêng, căn phòng này có phong cách cổ xưa, nhưng nhìn chung vẫn khá đẹp.

Ngô Bình cầm lấy thực đơn rồi gọi vài món, sau đó nói với chủ quán: “Anh Mễ, mấy năm qua làm ăn tốt chứ?”

“Cũng tạm, kiếm sống qua ngày thôi. À, anh có rượu gạo tự ủ đấy, chú em có muốn nếm thử không?”

“Có ạ, có em thử một chai”, Ngô Bình cười nói.

Chủ quán gật đầu rồi lấy một chai rượu ra, sau đó nói khách sáo thêm vài câu rồi đi làm việc của mình.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Lâm Băng Tiên: “Tôi quên chưa giới thiệu, đây là Ngô Mi – em gái tôi. Tiểu Mi, đây là cô Lâm, còn đây là Lâm Băng Tiên”.

“Cháu chào cô, em chào chị”, Ngô Mi nhanh nhảu chào hỏi.

Lâm Mỹ Kiều cười nói: “Cô bé xinh quá, cháu lên cấp ba chưa?”

“Dạ, cháu đang học lớp 11 rồi ạ”, Ngô Mi đáp.

Ngô Bình: “Tiểu Mi nhà cháu học giỏi lắm, luôn đứng đầu toàn trường đấy”.
 
Thần Y Trở Lại
Chương 99



Chương 99

Sau vài chén rượu, Lâm Băng Tiên đã hơi đỏ mặt.

Ngô Bình không ngờ lúc say rượu trông Lâm Băng Tiên lại đẹp đến vậy, nhưng anh không dám cho cô ấy uống tiếp nữa.

Lâm Băng Tiên ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh. Anh biết rõ em không có tiền mà vẫn chữa bệnh cho mẹ em, em sẽ cảm kích anh suốt đời”.

Ngô Bình biết cô ấy đã say nên vội nói: “Có gì đâu, tôi là bác sĩ nên trị bệnh cứu người là chuyện đương nhiên. Mau ăn đi thôi, lát lại có thêm mấy món ngon lắm”.

Khi anh đang nói thì bên ngoài chợt vang lên tiếng cãi cọ, ngoài ra còn có cả giọng của chủ quán.

Ngô Bình đứng dậy đi ra xem, anh đi qua cổng vòm tới sân trước thì thấy có một tốp người đứng trước xe rồi chỉ trỏ vào mặt chủ quán rồi mắng mỏ.

“Thằng kia, tao đến ăn mà mày dám bảo hết chỗ à? Hết chỗ thì mày còn mở quán làm cái đếch gì?”

“Nhanh xếp chỗ cho bọn tao ngay”, một tên khác mất kiên nhẫn nói.

Đã mở quán kinh doanh thì phải biết dĩ hoà vi quý, chủ quán cố nhịn cơn tức rồi cười nói: “Thật sự là quán tôi hết chỗ rồi, mấy anh chờ một lát có được không?”

“Chờ cái con mẹ mày à!”, tên lúc trước lại chửi bới.

Đến mức này thì tượng đất còn biết nổi điên nữa là chủ quán, anh ta bừng lửa giận rồi lạnh giọng nói: “Này các anh, nếu các anh ăn nói đàng hoàng thì tôi còn tiếp, chứ nếu tiếp tục chửi bới kiểu đó thì mời đi cho, quán tôi không tiếp”.

“Mẹ kiếp! Mày còn dám cãi lại bọn tao à?”, đám đó lập tức lao lên rồi đè anh Mễ xuống đất đánh.

Ngô Bình phát hiện có hai người trong số đó biết võ, nếu cứ để họ đánh thế này thì khéo xảy ra án mạng mất, anh lập tức chạy lại nói: “Dừng tay!”

Đám người đó dừng lại, tên đầu tiên ra tay là một thanh niên để tóc dài khoảng 27 tuổi, hắn nhướn mày nói: “Thằng kia, bớt lo chuyện bao đồng đi!”

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đội cảnh sát điều tra ở ngay cạnh đây đấy, có cần tôi gọi họ đến không?”

Đám đó nghe thấy đội cảnh sát ở gần đây thì hơi rén, có tên lưu manh nào không sợ cảnh sát chứ, đương nhiên họ không muốn rước phiền toái vào người.

Song, họ không tin lời của Ngô Bình cho lắm, tên tóc dài châm một điếu thuốc rồi đi về phía Ngô Bình.

Ngô Bình không muốn ra tay, bởi anh biết Hà Tất Sĩ đang phá án ở gần đây, chỉ cần anh gọi và báo cho họ có người gây rối ở đây thì chắc chắn họ sẽ dẫn cả tốp cảnh sát tới ngay.

Đám người kia thấy Ngô Bình định gọi điện thật thì hoảng hốt, tên tóc dài nói: “Quen cảnh sát thì giỏi lắm à? Ông anh kết nghĩa của tao còn là đội phó ở đội tuần tra đấy, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là anh ấy sẽ đến ngay”, nói rồi, hắn cũng rút điện thoại ra.

Ngô Bình bước tới đỡ anh Mễ dậy rồi nhìn quanh người anh ta kiểm tra thì thấy anh Mễ đã bị gãy hai chiếc xương sườn và một ngón tay cái: “Bị gãy ba chiếc xương thì là bị thương cấp một, tội này có thể khiến các người đi tù vài năm đấy”.

Vì từng ngồi tù nên Ngô Bình nắm rất rõ luật pháp, anh lập tức tuyên án tại chỗ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back