Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 215



Chớp mắt đã hai ngày trôi qua. Vì muốn vết thương của nam tử kia sớm lành, mỗi ngày La Vân Khỉ đều cho hắn uống thuốc tiêu viêm hai lần. Sự thực chứng minh, loại thuốc này hiệu quả không tệ, vết thương của cả hắn không những không nhiễm trùng mà còn hồi phục rất nhanh, đến nay đã có thể xuống giường bước đi.

La Vân Khỉ biết được họ của nam nhân là Lục, tên một chữ Phóng, vốn là kẻ bán hàng nay đây mai đó.

Song, đối với những lời bịa đặt của hắn, La Vân Khỉ chẳng hề tin tưởng.

Nàng vốn mở siêu thị ở hiện đại, người tuy nhiều việc không nhiều, nhưng ngày nào cũng gặp đủ loại khách nhân.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cũng đoán được tám, chín phần đối phương làm nghề gì.

Cái gọi là Lục Phóng trước mặt, lời nói rõ ràng là giả. Nhưng thật giả ra sao, La Vân Khỉ cũng chẳng mấy để tâm. Nay Hàn Diệp sắp trở về, để tránh những hiểu lầm không cần thiết, nàng chỉ mong Lục Phóng rời đi sớm một chút.

Sáng ngày thứ ba, La Vân Khỉ mang theo bánh bao và cháo đến, nhìn Lục Phóng nói:

“Nhà ta tuy đủ chỗ dung người, nhưng vô cớ thu nhận một nam nhân lai lịch bất minh, dù nói ra nghe lọt tai, người khác nghe vào cũng khó tránh bàn tán. Huống hồ, tướng công ta cũng đã truyền tin về, nói sẽ sớm hồi hương trong nay mai. Nếu công tử đã có thể hành tẩu, chi bằng tìm nơi khác dung thân vậy.”

Lục Phóng gật đầu, nói:

“Đó là lẽ đương nhiên. Tại hạ đã quấy rầy mấy ngày, trong lòng vô cùng cảm kích, không dám làm phiền thêm nữa. Dù cô nương không nói, tại hạ cũng sẽ sớm rời đi.”

Dứt lời, hắn nâng bát cháo lên, uống cạn trong một hơi, đoạn tháo xuống một miếng ngọc bội đeo nơi cổ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Hàng hóa đều đã bị cướp sạch, trên người thật không còn vật gì đáng giá, nếu cô nương không chê, xin nhận lấy vật nhỏ này, coi như chút tâm ý của tại hạ.”

La Vân Khỉ vội xua tay từ chối:

“Việc ta khuyên người rời đi vốn đã thấy áy náy, sao lại còn dám nhận lễ vật.”

Nàng thật lòng thấy ngại. Cứ như thể vì người không tặng gì nên nàng mới đuổi đi vậy.

Nam nhân khẽ mỉm cười:

“Đồ ta đã tặng, vốn không có ý thu hồi. Nếu cô nương cảm thấy không ổn, chi bằng ban cho ta ít thuốc tiêu viêm, thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, bất giác thấy có chút vừa mắt. Ngọc ấy tạo hình vân mây, lớn cỡ quả sơn tra, toàn thân trắng mịn, trong lõi như có mây cuộn tơ bay, nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ. Mà tên nàng lại có một chữ “Vân”, bất giác sinh lòng ưa thích.

Lại xem kỹ, ngọc này nước ngọc cực tốt, phần không có vân mây thì trong suốt như nước, khiến nàng khẽ chau mày.

“Vật này... tất là trân phẩm, ta thật không dám nhận. Nếu công tử cần dược, ta sẽ cấp cho chút ít.”

Nam nhân cười nhẹ:

“Nghe tiểu hài tử nói tên cô nương cũng có một chữ ‘Vân’, ngọc này mang hình vân mây, há chẳng xứng đôi? Chi bằng, đừng từ chối nữa.”

La Vân Khỉ trầm ngâm chốc lát, rồi nói:

“Thôi được. Nhưng nếu đây là vật duy nhất công tử còn giữ, vậy ta xin tặng thêm ít bạc.”

“Không cần.” Lục Phóng khoát tay, “Tại hạ có một thân thích ở gần đây, chỉ cần tìm đến là được. Mong cô nương ban cho dược là đủ.”

Thấy hắn đã quyết, La Vân Khỉ cũng không khách sáo nữa, đem toàn bộ thuốc tiêu viêm tích góp hơn tháng qua giao hết cho hắn.

Nam nhân nhìn thuốc viên trắng như tuyết, nhíu mày hỏi:

“Chẳng hay dược này mua từ đâu?”

La Vân Khỉ thuận miệng bịa đại:

“Là gia gia ta khi còn sống tự chế, nay đã thất truyền, chẳng nơi nào có bán.”

Nam nhân “ồ” một tiếng, cẩn thận thu lấy, rồi cáo từ rời đi.

La Vân Khỉ nhìn bóng hắn một tay ôm vết thương, chậm rãi rời khỏi viện, trong lòng bất giác thấy áy náy.

Nam nhân thân hình cường tráng như thế, thật đúng là loại hình nàng ưa thích... chỉ tiếc, Hàn Diệp vẫn chưa tống khứ được!

Nàng khẽ thở dài, đem dây ngọc đeo lên cổ, lấy nước rửa sạch bụi, chẳng mấy chốc đã khô ráo. Vừa đeo vào liền thấy nơi n.g.ự.c mát rượi, oi bức trong lòng cũng tiêu tan không ít.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 216



Mà ở phía Vĩnh Định thành, Hàn Diệp lúc này đang nóng lòng trở về.

Sáng sớm hôm ấy, bảng vàng đã niêm yết.

Hắn đỗ đầu hương cống, được phong danh “Giải nguyên”, cố nén niềm vui trong lòng, vội vã quay về khách đ**m thu dọn hành lý.

Lưu Thành Vũ vốn muốn đến từ biệt Hoàng Oanh Oanh, nhưng cũng hiểu tâm trạng Hàn Diệp, hai người phi ngựa suốt đường, tới giữa trưa đã về đến trấn.

Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đã tiễn Lục Phóng rời đi, trở lại cửa hàng mở quán, đang băn khoăn không biết ăn gì buổi trưa, thì hệ thống bỗng vang lên—

【Độ hảo cảm nam chủ +10, nguyên liệu lẩu lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, sốt chấm Tứ Xuyên lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, gia vị lẩu cay lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột thì là lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, mè trắng lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột ớt lên kệ. 】

Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một tiếng “đinh đông” vang lên, siêu thị của nàng... vậy mà lại thăng cấp thêm một lần nữa.

“Ôi trời!”

La Vân Khỉ kinh ngạc đến há hốc miệng.

“Chẳng lẽ... phát điên rồi sao?”

Chẳng lẽ Hàn Diệp đã trở về?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa tiệm, lại phát hiện bên ngoài vắng tanh không một bóng người.

Nếu Hàn Diệp chưa về, cớ sao độ hảo cảm lại tăng lên nhiều đến thế?

Chẳng lẽ bảng vàng đã niêm yết, hắn đã trúng tuyển?

Vậy chẳng phải là đã trở thành cử nhân rồi sao?

Ở thời đại của Thiên Long quốc, vốn không có chuyện đồng sinh hay tú tài như đời sau. Chỉ cần tự thấy mình học hành đủ đầy là đã có thể ghi danh dự thi hương thí, mà cuộc thi này chẳng phải chỉ thi ở quê nhà, mà là một kỳ thi do tỉnh chủ trì — nói cách khác, tương tự như kỳ thi cấp tỉnh, cho nên Hàn Diệp mới phải đến Vĩnh Định thành.

Chỉ cần có tên trong bảng vàng hương thí, ắt được gọi là cử nhân, và khi đã là cử nhân thì đã có tư cách làm quan dự bị. Khác với đời sau, nơi có thể vừa đi làm vừa thi công chức, thì ở đây, một khi chọn làm quan dự bị rồi, sẽ mất đi tư cách dự thi hội thí và điện thí.

La Vân Khỉ vốn chẳng trông cậy vào mấy đồng tiền công chức của Hàn Diệp, nay đã vào thu, sang xuân năm tới là có thể vào kinh ứng thí. Trong mấy tháng này, tất nhiên vẫn để hắn chuyên tâm đèn sách.

Nghĩ đến tương lai, lòng nàng bỗng dâng trào hân hoan, lập tức mở ngay siêu thị ra, muốn xem sau khi lên hai sao thì có chi biến đổi.

Không ngờ vừa mở ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Không gian trong siêu thị vậy mà rộng hơn gấp đôi, kệ hàng cũng thêm không ít. Ngoài các loại rau quả, thịt cá trứng gạo, cùng vài loại thuốc trước đó, lại có thêm nội y và một quầy hóa mỹ phẩm!

La Vân Khỉ đưa tay lấy một thỏi son môi ra, lại là nhãn hiệu Aima nào đó, còn có nước hoa, kem dưỡng, phấn mắt ánh ngọc trai, v.v...

Những vật phẩm khác cũng tăng lên gấp đôi, rau củ chất đống như núi, gia vị cũng có hơn hai mươi loại. Nếu giờ mở bán sỉ rau củ, thì cung ứng cho hai nhà cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng vẫn còn quá ít, nếu nhiều người đến lấy hàng sỉ, không thể chia đều cho ai, cũng khó xử.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Suy đi tính lại, La Vân Khỉ đành dập tắt ý định ấy.

Sau đó, nàng lập tức rút ra một chiếc áo ngực, chạy vào phòng trong thay ngay. Mấy ngày nay toàn mặc yếm lụng thụng, vừa bất tiện lại không thoải mái. Nay cuối cùng cũng có nội y hiện đại, quả là dễ chịu vô cùng.

Đang lúc chỉnh y phục, bỗng nghe tiếng hô to của Lưu Thành Vũ vọng từ ngoài cửa vào:

“Đại tỷ ơi, Hàn đại ca đậu giải nguyên rồi đó!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 217



Giải nguyên?

Chẳng phải chính là người đỗ đầu kỳ thi Hương đó sao?

La Vân Khỉ lập tức chạy ra ngoài đón, quả nhiên thấy Hàn Diệp vận trường sam xanh thẫm, sải bước đi tới cửa tiệm.

“Hàn Diệp, chàng… chàng thật sự đỗ rồi sao?” La Vân Khỉ kích động nắm lấy tay hắn.

Hàn Diệp ánh mắt hàm chứa ý cười, dùng sức gật đầu.

“Phải.”

La Vân Khỉ mừng rỡ ôm chầm lấy Hàn Diệp. “Hàn Diệp, chàng thật sự quá lợi hại rồi!”

Vốn Hàn Diệp là người da mặt mỏng, nay tâm trạng vui vẻ tột độ, cũng chẳng màng xung quanh có người hay không, ôm lấy La Vân Khỉ xoay một vòng.

Tiểu Dung cũng từ trong nhà chạy ra, dang đôi tay nhỏ ôm lấy đùi huynh trưởng.

Mới mấy ngày không gặp, tiểu nha đầu cũng đã nhớ ca ca rồi.

“Ca ca, Dung Dung cũng muốn ôm cơ!”

La Vân Khỉ vội nhảy xuống, bế tiểu Hàn Dung đưa cho Hàn Diệp.

“Nào, mau ôm lấy Dung Dung đi.”

Hàn Diệp bế muội muội lên, dịu dàng hỏi: “Vài ngày nay Dung Dung có ngoan không?”

Hàn Dung vòng tay nhỏ ôm lấy cổ Hàn Diệp, vui vẻ nói: “Dung Dung tất nhiên là ngoan rồi! Ca ca, huynh có nhớ tẩu tẩu không đó!”

Lời trẻ con lại khiến mặt Hàn Diệp đỏ bừng, quay đầu thấy La Vân Khỉ đang tròn xoe đôi mắt đào nhìn mình, như mong như đợi, không khỏi thấp giọng đáp: “Tất nhiên là có nhớ.”

La Vân Khỉ đứng bên cạnh không nhịn được khẽ bật cười.

Để hắn có thể thốt ra lời ấy giữa chốn đông người, quả là không dễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng biết hắn thẹn thùng, nên không trêu ghẹo nữa, bế lấy Hàn Dung cười nói: “Hôm nay chúng ta đóng cửa sớm, phải nấu một bữa ngon để thưởng cho ca ca của muội. Thành Vũ, mấy hôm nay đệ cũng vất vả rồi, tối nay ở lại dùng bữa rồi hãy về.”

Lưu Thành Vũ là người thành thật, vui vẻ nói: “Vâng, ta cũng đang đói bụng đây.”

“Vậy thì mau về nhà nấu cơm thôi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ nhanh nhẹn khóa cửa tiệm, nhặt ít rau cần dùng cho bữa tối rồi thu vào không gian, ôm Hàn Dung cùng mọi người quay về nhà.

Vừa mới rời đi, xe ngựa của Phương Lộc Chi đã dừng lại trước cửa tiệm.

Trong xe, Phương Lộc Chi vén rèm, thấy cửa tiệm đóng chặt, không khỏi thất vọng.

Hoàng Oanh Oanh tò mò nhìn một cái, hỏi: “Biểu ca, huynh nhìn gì thế?”

Giọng Phương Lộc Chi mang theo vài phần buồn bã: “Không có gì.”

Hoàng Oanh Oanh chu môi: “Muội thấy huynh có vẻ không vui? Nhưng huynh là Á nguyên – đỗ hạng nhì mà, chẳng phải rất đáng mừng sao?”

Phương Lộc Chi ậm ừ “vui” một tiếng, rồi khép mắt lại.

Trước kia điều hắn mong mỏi là vị trí Giải nguyên, giờ lại để Hàn Diệp đoạt mất, hạng nhì này nhìn sao cũng thấy chua chát.

Trái lại, Hàn Diệp thì trong lòng rộn ràng hân hoan, vừa bước chân vào nhà liền chạy ngay tới phòng bếp nhóm lửa, Lưu Thành Vũ cũng vì phấn khích mà thao thao kể đủ thứ chuyện trên đường đi, càng nói càng hăng, lại nhắc đến Phương Lộc Chi cùng biểu muội của hắn – Hoàng Oanh Oanh.

Hàn Diệp không muốn nghe đến cái tên ấy, liền khẽ ho một tiếng. Lưu Thành Vũ lại không hiểu ý, vẫn hăng say kể với La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ thì không mấy để tâm, dù sao Phương Lộc Chi là công tử huyện lệnh, lại là đồng khoa dự thi với Hàn Diệp, ở cùng một khách đ**m cũng là chuyện thường.

Vừa nhặt rau, nàng vừa nói: “Không ngờ các chàng lại ở cùng một chỗ. Khi hắn rời đi, ta cũng ra tiễn, còn đưa cho họ một quả dưa hấu to. Không biết lần này hắn có được lên bảng vàng không?”

Thấy La Vân Khỉ nói nhẹ bẫng như thế, Hàn Diệp ngược lại cảm thấy mình nhỏ nhen.

Hắn liền hắng giọng nói: “Phương công tử đỗ hạng nhì – Á nguyên, cũng xem như không tệ.”

Khóe môi La Vân Khỉ cong lên, nụ cười có phần đắc ý: “Nhưng sao sánh được với Giải nguyên nhà chúng ta. Thiếp biết lần này chàng chắc chắn đỗ cao. Đợi sang xuân năm sau dự Hội thí, rồi vào Điện thí, đến lúc ấy, chàng ắt sẽ được thăng tiến như diều gặp gió.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 218



Nhìn nụ cười rạng rỡ nơi gương mặt La Vân Khỉ, bao nhiêu mỏi mệt và căng thẳng mấy ngày nay của Hàn Diệp như tan biến sạch.

Không nhịn được hắn cũng cười theo, cố ý hỏi: “Nếu ta thi Hội không đỗ thì sao?”

“Sao lại không đỗ? Dù người khác trượt, chàng cũng sẽ đỗ.”

La Vân Khỉ lấy một lá rau khẽ gõ lên trán hắn, rồi thầm bổ sung trong lòng: Dù gì đây cũng là kịch bản nam tần của chàng.

Biết đâu khi ấy siêu thị sẽ thăng liền vài cấp, đến lúc ấy cho dù có phải chia tay Hàn Diệp, cũng không sợ hắn giảm thiện cảm với mình. Biết đâu hắn lại còn vui mừng, mong được hòa ly với nàng thì sao.

Nghĩ tới cảnh hắn cùng công chúa song túc song phi, trong lòng La Vân Khỉ chợt dâng lên chút chua xót. Nhưng vừa nghĩ tới mình sẽ sở hữu siêu thị cấp 7, cấp 8 siêu mạnh, sáng dậy thấy mỹ nam, tối đếm tiền mỏi tay, nàng liền cảm thấy cân bằng trở lại.

Hàn Diệp ngẩng đầu, vừa hay thấy nét mặt La Vân Khỉ thay đổi liên tục, khi thì mừng rỡ, khi thì sầu lo, không khỏi thắc mắc.

“Nương tử, nàng sao thế? Không khỏe ở đâu à?”

La Vân Khỉ lập tức hoàn hồn, bật cười nói: “Không sao. Để thưởng cho chàng đỗ Giải nguyên, tối nay thiếp sẽ nấu cho chàng một món mà chàng chưa từng được ăn.”

“Ồ? Là món gì vậy?”

“Giờ chưa thể nói cho chàng biết được, thời gian cũng không còn sớm, chàng mau đi đón tiểu Hàn Mặc đi.”

Thấy tiểu thê tử thần thần bí bí, Hàn Diệp không khỏi cong môi cười nhẹ.

“Được, vậy ta xem nàng có thể nấu ra món ngon gì khiến người ta kinh ngạc.”

La Vân Khỉ khẽ ngẩng cằm, mỉm cười đáp: “Cam đoan khiến chàng há hốc miệng cho xem.”

Thấy La Vân Khỉ tâm tình tốt, Hàn Diệp cũng vui vẻ theo, bèn gọi Lưu Thành Vũ cùng đi đón Hàn Mặc.

Bên này, La Vân Khỉ cũng tất bật bắt tay vào chuẩn bị. Quê nàng vốn có một món ăn dân dã mà ngon tuyệt – gọi là "nồi gang om", có thể om sườn heo, cũng có thể om ngỗng lớn, nhưng nàng lại đặc biệt thích món sườn om cá chép. Xung quanh nồi lại dán thêm mấy miếng bánh ngô to bản, hương vị quả thực khiến người ta không thể chối từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa khéo lần này siêu thị thăng cấp, gia vị cũng đầy đủ cả, khiến nàng nổi hứng muốn thử xem sao.

Nàng chặt sườn thành từng khúc, ngâm trong nước lạnh để lọc sạch máu, cá chép thì moi sạch nội tạng, rửa đi rửa lại mấy lần, sau đó bắt đầu xào gia vị trong nồi. Đợi hương thơm dậy lên, nàng bỏ sườn vào xào cho săn, thêm nước dùng, rồi mới cho cá chép và miến to bản vào.

Nêm nếm nước súp xong xuôi, La Vân Khỉ vội nhào bột ngô, để bánh được dai hơn nàng còn trộn thêm ít bột mì trắng, vo thành từng miếng bánh.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Bên này, hương thơm từ trong nồi đã bắt đầu lan tỏa khắp nơi, Hàn Dung không khỏi hít hít mũi nhỏ.

“Tẩu tẩu ơi, thơm quá chừng!”

“Lát nữa ăn còn thơm hơn nhiều.”

Vừa nói, La Vân Khỉ vừa mở nắp nồi, dán từng miếng bánh lên thành nồi. Đúng lúc ba người Hàn Diệp trở về, món ăn cũng gần hoàn tất, hương thơm ngào ngạt lan tận đầu ngõ.

Vừa bước vào cửa, Hàn Mặc đã reo to: “Thơm quá đi mất!”

La Vân Khỉ nhìn cậu, cười tươi nói: “Mũi của đệ đúng là thính thật đấy.”

Hàn Mặc lập tức đáp: “Không phải mũi đệ thính đâu, là tại món của tẩu nấu cái nào cũng thơm cả.”

La Vân Khỉ trêu đùa: “Chẳng lẽ cái tài dẻo mồm này là do phu tử dạy cho đệ sao?”

Hàn Mặc mặt đỏ lựng, vỗ n.g.ự.c nói: “Đệ nói toàn là thật lòng, tẩu tẩu không tin đệ sao?”

“Tẩu tẩu tin chứ, mau đi rửa tay đi.”

Thấy Hàn Mặc có chút ngượng, La Vân Khỉ cũng không đùa thêm nữa.

Hai huynh đệ Hàn gia chỗ nào cũng tốt, chỉ là da mặt mỏng quá. Nàng không khỏi liếc nhìn Hàn Diệp một cái.

Chỉ thấy người kia đứng thẳng tắp trước cửa, đôi mắt như cười như không, chăm chú dõi theo phía này…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 219



Một bữa cơm khiến cho Lưu Thành Vũ cùng hai đứa nhỏ không ngớt lời khen ngợi.

Gia vị nơi cổ đại vốn dĩ đơn sơ, nay lại lần đầu tiên được nếm thử món ngon lạ miệng đến thế, thậm chí còn ngon hơn cả món cay tê thời hiện đại gấp bội phần.

Hàn Diệp cũng gật đầu lia lịa, chỉ là bản tính hắn điềm đạm, không biểu hiện quá rõ ràng.

Sau khi dùng cơm xong, Lưu Thành Vũ muốn trở về. Dẫu sao cũng rời võ quán mấy ngày rồi, trong lòng nhớ nhung, muốn quay về xem xét một phen. La Vân Khỉ khuyên hắn ở lại một đêm, nhưng hắn không thuận, đành để tùy ý vậy.

Thu dọn bát đũa xong, trời cũng đã tối đen. Mặc cho cái nắng hè còn hừng hực, nhưng đêm thu lại dịu mát vô cùng. Hàn Diệp ngồi một bên hỏi han chuyện học hành của Hàn Mặc, còn Hàn Dung thì ngồi xổm chơi đùa với đàn kiến dưới đất.

Phía sau làn khói bếp lượn lờ, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi cảnh tượng như họa, khiến lòng người cũng ấm áp.

Một màn sum vầy như thế, lại khiến La Vân Khỉ nhớ đến mẹ nơi hiện đại xa xăm.

Tính ra cũng đã hơn nửa năm trôi qua, chẳng rõ thân thể mẹ hiện giờ ra sao, có phải rất nhớ nàng, có phải từng lén khóc một mình trong những đêm không người?

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng mới lên nơi chân trời, La Vân Khỉ khẽ thở dài một tiếng.

Hàn Diệp đi tới, xốc áo rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Nương tử, nàng đang nghĩ gì thế?”

La Vân Khỉ tựa đầu lên vai hắn, chậm rãi nói: “Thiếp đang nhớ đến mẫu thân.”

Hàn Diệp tưởng nàng nói đến La phu nhân, liền vòng tay ôm lấy vai nàng an ủi.

“Hiện giờ chúng ta sống hạnh phúc như thế, mẫu thân nơi cửu tuyền ắt hẳn cũng thấy yên lòng. Nàng đừng quá muộn phiền.”

La Vân Khỉ khẽ ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Hai người ngồi yên lặng ngoài sân, cho đến khi Hàn Mặc và Hàn Dung về phòng nghỉ, La Vân Khỉ mới sực nhớ đã khuya rồi, nên phải đi nghỉ ngơi.

Nàng vội chỉnh lại y phục, đứng dậy nói: “Hôm nay chàng đừng đọc sách nữa, mấy ngày qua cũng đã mệt rồi, đi nghỉ sớm một chút đi.”

Hàn Diệp bỗng nắm lấy tay nàng, ánh mắt thâm tình: “Ta muốn nương tử ở bên ta đêm nay.”

La Vân Khỉ lập tức nhớ đến lời hắn đã nói vào đêm trước lúc lên đường — nếu hắn được Giải Nguyên, thì nàng sẽ là phần thưởng của hắn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A… chuyện đó… Hôm nay chàng mệt rồi, để mai thiếp sang hầu chàng được không?”

Nói rồi toan quay đi, nhưng eo đã bị Hàn Diệp ôm chặt lại.

Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói dịu dàng như làm nũng: “Không chịu, ta muốn đêm nay cơ…”

Thân thể La Vân Khỉ nhỏ nhắn, sao có thể chống đỡ nổi sức lực của Hàn Diệp, lập tức bị hắn bế bổng lên.

“A! Mau thả thiếp xuống!”

La Vân Khỉ kinh hô, cúi đầu níu lấy tay Hàn Diệp, thì đúng lúc ấy, cổng sân bất chợt mở ra.

Có người hỏi: “Đây có phải là nhà của Hàn Diệp không?”

La Vân Khỉ giật mình, vội vàng đẩy Hàn Diệp ra.

Nàng vuốt lại tóc tai rồi bước ra trước hỏi: “Ngươi là… Tào tẩu tử?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Trăng đã lên cao, dù ánh sáng lờ mờ vẫn đủ để nhìn rõ khuôn mặt người. Vừa ra tới cổng, La Vân Khỉ liền nhận ra người đến.

Hai phu thê họ Tào đều đến, phía sau còn có một phụ nhân ngoài ba mươi, cùng một bé gái chừng bảy tám tuổi.

“Chư vị đây là…?”

Tào tẩu tử vừa trông thấy La Vân Khỉ, sắc mặt liền rạng rỡ.

“Xem ra không tìm nhầm rồi, may quá. Vị này là nhị di nương của Hàn Diệp, tìm các ngươi khắp thôn. Ta từng nghe Tường Vi nhắc sơ qua chỗ ở của các ngươi, nên dẫn đường thử xem, không ngờ thật sự tìm được.”

Người phụ nữ kia bước lên mấy bước, lập tức ôm chầm lấy Hàn Diệp, khóc nức nở.

“Hàn Diệp… con lớn thế này rồi… còn nhận ra nhị di nương không?”

Hàn Diệp khẽ sững người, phải một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back