Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 15



"Đền tiền!" Người đàn ông đập mạnh xuống bàn, "Mày trả lại tiền bánh cho tao, rồi đền thêm một vạn cho tổn thất tinh thần nữa. Nếu không, đừng trách anh em tao không khách sáo."

Ôn Minh Dịch vừa uống trà sữa vừa khẽ chạm vào Lục Vân Phi, ra hiệu bằng cằm chỉ về phía mấy người đàn ông đứng sau gã kia.

Lục Vân Phi đếm thử, tính luôn gã đang nói chuyện thì có tất cả sáu người, rõ ràng đây là vụ có âm mưu từ trước.

Lúc này, Liễu Mạch cũng nhận ra ý đồ của đối phương, bánh kem chỉ là cái cớ, gây rối mới là mục đích chính.

Cô cười nhẹ, "Anh mà làm vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Nghe vậy, người đàn ông kia cũng cười: "Cô cứ báo đi, bố mày sợ chắc! Tao mua bánh kem ở tiệm của mày, ăn xong ói lên ói xuống, suýt ngộ độc thực phẩm, tao đòi tổn thất tinh thần thì sao? Bố mày còn chưa đòi tiền viện phí đâu!"

Liễu Mạch thấy vậy, không nói thêm, rút điện thoại ra định báo cảnh sát. Gã đàn ông kia đứng gần, liền giơ tay giật lấy điện thoại của cô. Thấy vậy, Lục Vân Phi nhanh tay giật ly trà sữa trong tay Ôn Minh Dịch, giơ lên ném mạnh vào vai gã kia.

"Phịch!" Trà sữa đập trúng vai, văng tung tóe ra sàn, vai của gã đàn ông kia hứng trọn cú ném này. Gã phản xạ quay đầu lại, Biên Tấn Nguyên đã lao tới, giật lại điện thoại của Liễu Mạch, trả lại cho cô rồi đẩy cô về phía sau: "Chị Liễu, chị vào trong đi."

Liễu Mạch vẫn còn đang nhìn chằm chằm chàng trai trẻ vừa xuất hiện từ cửa, nghe Biên Tấn Nguyên nhắc nhở mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng vừa ngẩng lên, cô lại phát hiện Biên Tấn Nguyên cũng đang nhìn về phía cửa, lông mày khẽ nhíu lại.

Liễu Mạch có chút băn khoăn, đây là quen nhau à? Cô không hỏi, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Gã đàn ông gây sự lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào Lục Vân Phi, Ôn Minh Dịch bất đắc dĩ quay sang nhìn người bạn thân của mình, không hài lòng nói: "Trà sữa của tớ! Còn chưa uống xong mà!"

"Một lát nữa tớ mua ly mới cho cậu, trà sữa ba anh em, không đá, cỡ lớn."

"Vậy thì tạm được." Ôn Minh Dịch hài lòng.

Nhưng gã đàn ông gây sự lại không hài lòng, "Thằng nhãi con, ly trà sữa này là mày ném à." Gã chỉ xuống ly trà sữa dưới đất, giẫm mạnh một cái, "Phịch", ly trà sữa nổ tung, thứ "xác chết" của trà sữa phun ra một ngụm "máu" nâu nhạt.

Ôn Minh Dịch có chút tiếc nuối, trà sữa vẫn còn hơn nửa ly, lại rất ngon nữa.

Lục Vân Phi cười tươi rói, "Không còn cách nào khác, anh trai ạ, anh đứng đó lâu quá, tôi muốn mua đồ mà thấy anh cứ mãi không đi, nên phải nhắc nhở anh một chút."

Gã nghe vậy liền bước về phía Lục Vân Phi. Biên Tấn Nguyên thấy động tĩnh thì vòng qua quầy thu ngân, nhưng lại bị mấy tên đi cùng gã kia cản lại.

"Gấp gáp gì thế?"

"Tránh ra." Biên Tấn Nguyên lạnh giọng.

"Nếu bọn tao không tránh thì sao?" Tên kia cười đểu.

Biên Tấn Nguyên vốn không phải loại người hiền lành, lập tức tung một cú đấm. Đối phương không ngờ hắn ra tay vừa nhanh vừa mạnh như vậy, suýt nữa không đứng vững.

"Còn đứng đấy làm gì, lên đi!"

Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên đánh nhau với mấy người kia, định chạy qua giúp, nhưng vừa động đậy thì bị gã gây sự chặn lại, "Thằng nhãi, mày còn chưa xin lỗi tao đấy."

"Anh trai, tránh ra." Lục Vân Phi bực bội nói.

"Tránh cái con mẹ mày!" Gã nói rồi giơ tay định đánh xuống.

Lục Vân Phi né ra sau, kéo theo Ôn Minh Dịch, "Tớ đi giúp Biên Tấn Nguyên, tên này giao cho cậu đấy." Nói xong liền đẩy Ôn Minh Dịch lên phía trước.

Ôn Minh Dịch quả thật cạn lời, chết tiệt, sao lại giao cho mình chứ.

Gã đàn ông gây sự thấy Lục Vân Phi chạy đi, nhanh chóng nắm tay lại đánh về phía Ôn Minh Dịch, Ôn Minh Dịch né được hai cú, cố gắng thuyết phục: "Chú ơi, tôi vô tội mà, người ném chú là cậu ta, chú đừng đánh tôi."

"Bố mày không quan tâm!"

"Chú nói vậy thì tôi không vui rồi."

Gã đàn ông gây sự cười lạnh, giây sau đó, lại bị Ôn Minh Dịch đá một cú thật mạnh.

Ôn Minh Dịch nhìn gã, lông mày nhướng lên, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo của tuổi trẻ, "Tôi không vui thì chú cũng đừng hòng vui được đâu, tôi đang trong giai đoạn nổi loạn đấy nhé."

Khi Lục Vân Phi chạy đến chỗ Biên Tấn Nguyên, đúng lúc thấy có người định đánh lén từ phía sau, liền tiện tay hạ gục hắn ta.

"Tôi giúp cậu lần thứ hai rồi đấy." Lục Vân Phi cười nói.

Biên Tấn Nguyên bất lực, "Sao cậu lại ở đây?"

"Mua bánh kem chứ gì, hôm qua mời các cậu ăn bánh kem mà không để phần cho tên tiểu thiếu gia kia, tiểu thiếu gia giận dỗi bắt tôi phải đền một miếng cho cậu ta. Hai đứa tôi đang chơi quanh đây, vừa hay thấy tiệm này nên vào, ai ngờ gặp cậu ở đây." Lục Vân Phi không chút xấu hổ đội nồi cho Ôn Minh Dịch.

Nghe cũng hợp lý, Biên Tấn Nguyên không nghi ngờ gì. Nhưng mấy người đánh nhau với bọn họ lại cảm thấy bị coi thường, mẹ nó đây là đánh nhau hay là đang tám chuyện vậy.

Đúng lúc này, Liễu Mạch lớn tiếng hét lên, "Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới ngay thôi."

Nhóm người đến gây sự vốn đã ở thế yếu, nghe Liễu Mạch nói vậy, liền không muốn đánh nữa, vừa nói "Chúng mày cứ đợi đấy", vừa nhanh chóng rời khỏi tiệm bánh.

Ôn Minh Dịch phủi tay bước tới bên cạnh Lục Vân Phi, chưa kịp nói gì thì đã nghe Lục Vân Phi nói, "Không phải cậu bắt tớ mời cậu ăn bánh kem sao? Giờ trong tiệm có nhiều bánh thế này, cậu chọn thoải mái đi."

Ôn Minh Dịch nhìn cậu, nheo mắt lại, Lục Vân Phi cười tươi rạng rỡ, trông vừa trong sáng vừa thật thà.

"Vậy tớ sẽ thật sự chọn thoải mái đấy nhé."

"Thoải mái đi." Lục Vân Phi hào phóng nói.

Ôn Minh Dịch bước tới trước quầy kính, nhìn một lượt, chỉ vào dãy bánh đầu tiên, "Dãy này tôi lấy hết, thêm một ly trà sữa ba anh em, cỡ lớn, không đá. Cậu ta trả tiền." Cậu chỉ vào Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi nghe vậy, quay đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, "Tôi mua bánh kem, cậu có được chia phần trăm không?"
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 16



"Đương nhiên là không." Biên Tấn Nguyên đáp.

"Vậy thì tiếc quá à."

Cậu vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng "Phì" cười khẽ, Lục Vân Phi quay đầu lại, thấy Liễu Mạch đang cười nhìn về phía họ. Dù Liễu Mạch không phải là người có ngoại hình nổi bật, nhưng nụ cười của cô lại rất cuốn hút và đầy thiện cảm.

Thấy cậu nhìn mình, Liễu Mạch thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Vừa rồi cảm ơn cậu, và cả cậu nữa." Cô nói xong, liếc nhìn Ôn Minh Dịch.

Ôn Minh Dịch vẫn đang trong giai đoạn phản nghịch, không muốn nhận lời cảm ơn của người lạ, chỉ đáp, "Tôi chẳng có ý định giúp cô đâu, tôi chỉ bị Lục Vân Phi kéo vào thôi."

Lục Vân Phi hiểu rất rõ cái tính nổi loạn này của cậu ta, nên liền phụ họa, "Phải, phải, phải, cậu không bao giờ làm việc tốt cả, làm xong cũng chẳng để lại tên, luôn nói mình bị lừa mà."

"Câm miệng đi." Ôn Minh Dịch tức giận: "Miệng cậu lúc nào cũng bô bô như cái loa phát thanh ấy."

Lục Vân Phi cười nhạt: "Còn cậu thì lúc nào cũng cứng miệng, cứ như con vịt kêu cạp cạp."

Liễu Mạch đã lâu rồi không nghe thấy những cuộc tranh cãi như trẻ con thế này, suýt nữa thì bật cười nhưng vẫn cố nhịn.

Lục Vân Phi và Ôn Minh Dịch cãi nhau xong thì quay sang Liễu Mạch nói, "Không cần cảm ơn đâu, tôi và Biên Tấn Nguyên là bạn cùng lớp, tiện tay giúp đỡ thôi."

"Thế thì tôi đúng là được lợi nhờ Tiểu Biên rồi." Liễu Mạch cười, "Vậy thế này, để cảm ơn hai cậu, tôi tặng mỗi người một thẻ thành viên của tiệm, mỗi thẻ có khoảng hơn hai trăm đồng, các cậu có thể đến tiêu bất cứ lúc nào."

"Không cần đâu." Lục Vân Phi nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Tuy nhiên, Liễu Mạch rất kiên quyết, liền lấy thẻ thành viên từ ngăn kéo quầy thu ngân ra và đưa đến trước mặt họ, "Cầm lấy đi, đây là phần thưởng cho việc tốt của các cậu đấy."

Lục Vân Phi thấy không từ chối được, đành phải nhận lấy.

Ôn Minh Dịch thì trực tiếp bảo cô trừ tiền vào thẻ và lấy hết mọi thứ mình vừa nói.

"Cậu ăn hết được không?" Liễu Mạch nhìn vào mười miếng bánh ngọt ở hàng đầu tiên trong tủ kính.

Ôn Minh Dịch thản nhiên đáp, "Không ăn hết thì để mai ăn tiếp."

Thấy cậu đã quyết ý, Liễu Mạch đành lấy bánh ra giúp cậu rồi bảo nhân viên làm thêm một cốc trà sữa.

"Cậu muốn mang đi hay ăn tại đây?" Liễu Mạch hỏi.

Ôn Minh Dịch liếc nhìn Lục Vân Phi, người đang nói chuyện với Biên Tấn Nguyên ở không xa, rồi bất đắc dĩ nói: "Ở đây ăn đi."

Ít nhất lúc này, Lục Vân Phi trông có vẻ chưa có ý định rời đi.

Lục Vân Phi đương nhiên là chưa có ý định rời đi, cậu đang nói chuyện với Biên Tấn Nguyên mà.

"Đám người này là sao? Cố tình gây chuyện à?"

"Ừ." Biên Tấn Nguyên đáp, "Tiệm của bọn tôi làm ăn tốt, cách đây không xa cũng có một tiệm bánh ngọt khác, bọn họ ghen tị, trước đó đã từng lên mạng đánh giá xấu về tiệm, mấy hôm trước còn đe dọa bà chủ bảo dọn đi. Bà chủ không đồng ý, nên mới xảy ra chuyện này."

"Vậy bình thường cậu làm việc ở đây à?" Lục Vân Phi nhìn quanh tiệm bánh, thấy tiệm được trang trí khá đẹp, phong cách nhẹ nhàng, bà chủ cũng trông rất hiền lành, chỉ là "Môi trường làm việc này không an toàn lắm nhỉ."

"Không sao." Biên Tấn Nguyên rõ ràng không để mấy kẻ gây chuyện vào mắt, "Có tôi ở đây, không có chuyện gì đâu."

Lục Vân Phi không nói nên lời, "Cậu đúng là rất tự tin về bản thân mình."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu: "Nói thật, kể cả hôm nay không có cậu, một mình tôi cũng xử lý được, chỉ là sẽ phiền phức, mất nhiều thời gian hơn."

"Vậy ý cậu là, tôi lo chuyện bao đồng à?"

Biên Tấn Nguyên cười một chút: "Tôi không có nói vậy."

Lục Vân Phi hừ một tiếng: "Ý cậu không phải vậy sao?"

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, nghĩ lại lời mình cũng có phần không đúng, liền hỏi: "Cậu có muốn ăn bánh không? Tôi mời cậu."

Lục Vân Phi nhìn hắn hai cái, nghĩ bụng với số tiền tiết kiệm chưa đến mười ngàn của cậu, cái gì ngon cậu cũng chỉ nghĩ đến dì và em trai của mình, còn dám mời tôi sao? Cậu có tiền dư à?

"Không cần đâu, Ôn Minh Dịch bên kia còn có mười miếng bánh chờ tôi đấy."

"Vậy để tôi mời cậu uống trà sữa?"

"Cậu là Châu Kiệt Luân à? Cứ thích mời người khác uống trà sữa thế."

*Nghệ sĩ Châu Kiệt Luân ở Trung Quốc, ông này bị nghiện trà sữa nặng =)).

Biên Tấn Nguyên bất lực, đành phải tung ra chiêu cuối: "Đã học thuộc từ vựng tiếng Anh chưa?"

Lục Vân Phi:!!!

Khí thế của Lục Vân Phi lập tức yếu hẳn đi, Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh nói: "Geographer."

Lục Vân Phi:...Mình là học sinh khối tự nhiên mà, tại sao phải biết từ tiếng Anh của nhà địa lý học là gì, mình đâu có muốn làm nhà địa lý học đâu!

Lục Vân Phi ho khan một tiếng, "À, tôi đi xem Ôn Minh Dịch sao rồi, cậu ấy vừa mới đánh nhau, chắc còn sợ lắm."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên liếc nhìn về phía Ôn Minh Dịch đang tập trung ăn bánh và uống trà sữa, trông tâm trạng rất tốt. Sợ hãi? Ba chữ này có liên quan gì đến cậu ta à?

Lục Vân Phi tranh thủ lúc cậu ấy không nói gì, nhanh chóng trốn sang ngồi đối diện với Ôn Minh Dịch.

Trước mặt Ôn Minh Dịch là bốn miếng bánh ngọt — sáu miếng còn lại cậu quyết định sẽ gói mang về.

"Cậu nói chuyện xong với Biên Tấn Nguyên rồi à?"

"Tạm thời xong rồi."

"Tạm thời?" Ôn Minh Dịch thắc mắc.

Lục Vân Phi cầm lấy cái dĩa chưa dùng trên bàn, xắn một miếng bánh Black Forest trước mặt Ôn Minh Dịch: "Cậu ấy nhắc đến một chủ đề nguy hiểm nên tớ đã tạm dừng cuộc trò chuyện tại đây."

"Trông hai người có vẻ hợp nhau phết đấy."

"Cũng tạm thôi." Lục Vân Phí đáp, chủ yếu là do quan hệ giữa cậu và Biên Tấn Nguyên bây giờ hơi phức tạp, vừa là bạn cùng bàn, vừa là Thiên Miêu Tinh Linh trong nhà Biên Tấn Nguyên, tình huống này đúng là rối rắm mà.

"Tớ thấy không chỉ là tạm thôi đâu, vừa nãy cậu ấy còn cười với cậu nữa, tớ lần đầu tiên thấy cậu ấy cười đấy, nếu mấy cô gái trong trường mà thấy chắc sẽ phát điên lên mất."

Lục Vân Phi nghĩ ngợi một lát, không nói cho cậu ta biết rằng Biên Tấn Nguyên đã cười với mình mấy lần rồi. Chuyện này, thật ra cũng chẳng có gì để khoe khoang.

"Có lẽ vì tớ đã giúp cậu ấy." cậu nói, "Đối xử với ân nhân của mình, tất nhiên phải ấm áp như gió xuân rồi."

"Chỉ e rằng không chỉ là ấm áp như gió xuân, mà còn là gió xuân không hiểu lòng người, làm lay động trái tim chàng trai trẻ."

Lục Vân Phi không nói nên lời, "Cậu chỉ giỏi hát thôi đúng không, im đi."

Cậu đang nói chuyện với Ôn Minh Dịch, bỗng cảm thấy ánh sáng bên cạnh mình bị che mất một chút, ngay sau đó nhìn thấy Biên Tấn Nguyên đặt trước mặt cậu một miếng bánh Black Forest và một cốc trà sữa.

Lục Vân Phi ngạc nhiên, "Cậu làm gì thế?"

"Mời cậu."

Trời ơi! Cậu lấy đâu ra tiền dư vậy!

"Tôi không cần đâu." Lục Vân Phi từ chối, đưa thẻ cho Biên Tấn Nguyên, "Cậu trừ vào thẻ này đi."

"Ăn đi." Biên Tấn Nguyên nói xong thì quay đi.

Lục Vân Phi kéo hắn lại, Biên Tấn Nguyên đành bất lực: "Nếu cậu làm thế, sau này cậu mời tôi cái gì thì tôi cũng không nhận đâu."

Nghe vậy, Lục Vân Phi đành phải buông tay, tức tối nhìn cậu ta.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu giận, lại cảm thấy vẻ mặt giận dữ của cậu còn hơi đáng yêu, trông như một chú mèo con đang làm nũng, khiến người ta muốn nựng một cái.

"Ăn nhanh đi." Hắn dịu dàng nói rồi quay lại quầy thu ngân.

Liễu Mạch thấy hắn đã trở lại, cười cười nhìn hắn.

Biên Tấn Nguyên liếc cô một cái, không thèm hỏi cô có ý gì, liền lấy tờ giấy trắng từ tủ ra, bắt đầu viết lại những từ vựng tiếng Anh mà giáo viên yêu cầu học thuộc.

Liễu Mạch thấy hắn ngang nhiên làm việc riêng trong giờ làm thì hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Chị Liễu, chị không cần quan tâm."

"Cậu đang trốn việc mà còn bảo tôi đừng quan tâm."

Biên Tấn Nguyên bình thản đáp: "Chị nói mà, lúc tiệm không bận, tụi em có thể chơi điện thoại, xem phim, nghỉ ngơi một chút."

Liễu Mạch nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và thờ ơ của hắn, lại nhớ đến cảnh tượng mình vừa thấy: "Cậu và bạn học của cậu quan hệ rất tốt nhỉ?"

Biên Tấn Nguyên không trả lời.

"Haizz." Liễu Mạch thở dài: "Cậu làm ở đây lâu như vậy, tôi chưa bao giờ thấy cậu cười, tôi còn tưởng cậu là người lạnh lùng, không thích cười, hóa ra không phải."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, ngừng bút một lát.

Liễu Mạch vỗ vai hắn: "Thôi được rồi, tôi đi đây, nếu tiệm có chuyện gì thì gọi cho tôi, nhớ tiếp đãi bạn học của cậu cho tốt nhé."

Biên Tấn Nguyên "Ừ" một tiếng, tiếp tục viết từ vựng của mình.

Khi Liễu Mạch đi, cô còn đặc biệt chào hỏi Lục Vân Phi và Ôn Minh Dịch.

Lục Vân Phi hỏi cô: "Chị Liễu, sao chị không báo cảnh sát? Không cần báo cảnh sát à?"

"Tạm thời không cần. Bây giờ báo cảnh sát, gã ta có hóa đơn mua bánh, khăng khăng rằng là do chất lượng bánh kém, chúng ta cũng chẳng biết nói gì. Cảnh sát chỉ hòa giải tranh chấp giữa chúng ta thôi, chẳng có tác dụng gì hết, nên trước mắt không cần báo cảnh sát."

"Vậy được, chị Liễu, chị chú ý an toàn nhé."

"Được rồi, yên tâm."

Liễu Mạch nói xong thì rời đi.

Lục Vân Phi tiếp tục ăn bánh, nhưng trong tầm mắt lại thấy Biên Tấn Nguyên đang đi về phía mình.

Cậu nghi hoặc nhìn hắn, lần này là chuyện gì nữa đây?

Biên Tấn Nguyên cũng không nói nhiều, đến gần cậu, đặt giấy bút trước mặt cậu. Lục Vân Phi nhìn hai chữ "Chính tả" đen thui trên giấy, cảm thấy như trước mắt tối sầm lại, lập tức biết rõ mấy chữ đen này là loại màu đen gì, đó là nỗi sợ hãi đối với từ vựng tiếng Anh á!

"Mới nghỉ hè ngày đầu tiên thôi mà!!! Bạn học Biên, thầy giáo Biên, để tôi nghỉ ngơi chút đi!"

"Bây giờ là tháng mười, kỳ thi tháng mới cũng sắp đến rồi."

"Nhưng bây giờ đâu cần chăm chỉ như thế chứ?"

"Đầu tháng không nỗ lực, cuối tháng sẽ chỉ còn lại tiếc nuối."

Lục Vân Phi nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, Biên Tấn Nguyên dịu dàng nói: "Ngoan, làm bài tốt nhé, nửa tiếng nữa tự giác nộp bài."

Còn tự giác nữa, Lục Vân Phi cảm thấy bây giờ mình chỉ muốn cầm bài mà chạy trốn thôi.

Cậu nhìn tờ giấy trắng trước mặt, nhăn trán lại.

Ôn Minh Dịch đưa cây bút vào tay cậu, rất không có tình nghĩa mà đổ thêm dầu vào lửa: "Làm thầy giáo Biên phải lo lắng cho việc học của cậu trong kỳ nghỉ như vậy, xem nè, cậu ấy còn chu đáo chuẩn bị bút cho cậu nữa, để tớ bấm giờ cho cậu, cậu làm bài cho tốt nhé A Phi."

Lục Vân Phi:...

Ôn Minh Dịch cười híp mắt giơ điện thoại lên, "Đếm ngược bắt đầu, cố lên nào!"

Lục Vân Phi:... Tình bạn plastic* thế này, chi bằng đoạn tuyệt luôn đi cho rồi.

*Kiểu bạn bè giả tạo á.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 17



Biên Tấn Nguyên nhìn tờ giấy có viết từ vựng tiếng Anh trong tay, rồi lại nhìn sang Lục Vân Phi với vẻ mặt không mấy thoải mái.

Lục Vân Phi bắt gặp ánh mắt của hắn, cảm thấy chột dạ mà nói: "Thì hôm nay là ngày đầu tiên nghỉ lễ mà."

"Ngày đầu tiên nghỉ lễ, cậu đã viết sai tám từ trong số năm mươi từ đã học trước đó, mà những từ mới lại không thuộc một từ nào?"

"Đó là vì tối qua tôi chưa kịp ôn lại từ đã học, còn từ mới cũng chưa nhớ nổi."

Biên Tấn Nguyên bất lực nhìn cậu, Lục Vân Phi cũng nhìn lại hắn với ánh mắt đầy đáng thương.

Biên im lặng, Lục thì rơi lệ.

Biên Tấn Nguyên cầm cây bút màu đen của mình lên, chuẩn bị sửa bài cho cậu.

Nhưng bút chưa kịp chạm vào giấy, tay hắn đã bị Lục Vân Phi nhanh như chớp giữ lại.

"Bút hạ lưu nhân." Lục Vân Phi kêu lên.

Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu.

Lục Vân Phi vừa cười, vừa dùng tay còn lại từ từ rút tờ giấy dưới ngòi bút của hắn ra.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu giấu tờ giấy ra sau lưng, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ có thể thả tay ra rồi chứ?"

Lục Vân Phi vội vàng thả tay ra, cười tươi lấy lòng hắn.

Không còn cách nào khác, Lục Vân Phi, người liên tục đạt điểm tối đa trong các lần kiểm tra gần đây, đã trở nên kiêu ngạo đến mức không thể chấp nhận kết quả kiểm tra lần này, một kết quả đã được định sẵn là không đạt yêu cầu.

"Lần này đừng chấm điểm nữa, chờ lần sau, lần sau rồi tính nha."

"Ai là người đã nói rằng, kiểm tra thì phải có thái độ nghiêm túc, là em phải không? Học sinh Lục?"

"Đúng vậy, kiểm tra phải có thái độ nghiêm túc, nên bút dùng để chấm điểm phải là bút đỏ, cậu xem cây bút đen của cậu xem, quá thiếu nghiêm túc rồi."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, bình tĩnh mở ngăn kéo cúi xuống tìm kiếm, rồi lấy ra một cây bút đỏ, bắt đầu quay trước mặt cậu.

Lục Vân Phi không thể tin nổi nhìn cây bút đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, mắt mở to vì kinh ngạc, tại sao một cửa hàng bánh ngọt lại có bút đỏ chứ? Thật là vô lý mà!!!

Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên quay cây bút ngày càng nhanh, cuối cùng "bốp" một tiếng, cây bút đập xuống bàn, chỉ thấy rằng đây nào phải là cây bút, mà là một con dao có tám ngôi sao tám mũi tên, trực tiếp nhắm thẳng vào trái tim cậu đấy.

Biên Tấn Nguyên không nói gì, dường như muốn xem cậu còn cách nào để xảo biện tiếp.

Lục Vân Phi cố giữ bình tĩnh lên tiếng: "Tối nay về nhà tôi sẽ học, thật đó, lần sau cậu kiểm tra, tôi chắc chắn sẽ thuộc hết, lần này bỏ qua đi há."

Biên Tấn Nguyên rất hoài nghi với bốn chữ "chắc chắn sẽ thuộc hết" này.

Lục Vân Phi cam đoan, "Thật đó, nếu tôi không học, tôi sẽ gửi cậu bao lì xì."

Nói đến đây, cậu mới nhận ra rằng mình dường như chưa có WeChat của Biên Tấn Nguyên.

"Nào, thầy Biên, chúng ta kết bạn WeChat, nếu tôi không học, mỗi từ tôi sẽ gửi cậu một trăm, một cơn mưa bao lì xì đang chờ cậu đó."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, cảm thấy học sinh của mình niềm tin vẫn còn khá mạnh mẽ, chỉ có điều tự giác kỷ luật quá kém.

Hắn lấy điện thoại ra cho Lục Vân Phi quét mã QR của mình, "Không cần gửi bao lì xì đâu, nếu cậu không học, đến khi hết kỳ nghỉ này, mỗi từ sẽ phải chép phạt một trăm lần. Đọc cả ngàn lần không bằng viết một lần, một trăm lần đủ để cậu nhớ rồi."

Lục Vân Phi cảm thấy như vậy cũng quá là khắc nghiệt rồi, tay run run thêm WeChat của Biên Tấn Nguyên.

Tên WeChat của Biên Tấn Nguyên rất đơn giản, chỉ có một chữ "Biên".

So với anh, tên của Lục Vân Phi lại rất hoa mỹ, là Luschenovsky.

Biên Tấn Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Lục Vân Phi tự hào nói, "Có phải trông rất sang chảnh không, rất phù hợp để thêm một câu mở đầu: Nhà xã hội học vĩ đại Luschenovsky từng nói—"

Biên Tấn Nguyên im lặng nhìn cậu, rõ ràng không đồng ý.

Lục Vân Phi lắc đầu, phê bình nói "Cậu thật là không có khiếu hài hước mà."

"Hy vọng rằng trình độ học từ vựng của cậu cũng sẽ mạnh mẽ giống như khiếu hài hước của cậu."

Lục Vân Phi: "...Thực ra khiếu hài hước này cũng không phải là cần thiết, không có cũng được."

Nói xong, cậu còn giả bộ gật đầu để tỏ ý khẳng định.

Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng, chắc hẳn cậu bạn cùng bàn của mình chơi trò con quay rất giỏi.

Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên nói chuyện thêm vài câu, thấy có người vào mua bánh, liền cầm tờ giấy kiểm tra đầy thảm thương của mình cùng với Ôn Minh Dịch rời khỏi cửa hàng.

Ôn Minh Dịch không có ý định về nhà nên kéo Lục Vân Phi đến khu vui chơi gần đó chơi điện tử một lúc.

"Ngày lễ Quốc khánh cậu cũng không về nhà sao?" Lục Vân Phi hỏi cậu ta.

Ôn Minh Dịch vừa nhấn nút vừa trả lời, "Trong nhà chẳng có ai, về hay không có gì khác đâu."

"Về nhà anh trai của cậu đi?"

"Tớ là con một, cảm ơn."

"Được rồi, để tớ nói lại, về nhà người anh trai thanh mai trúc mã từ nhỏ đã nhìn cậu lớn lên, chăm sóc cậu như người giám hộ thật sự của cậu đấy, được chưa?"

Ôn Minh Dịch quay đầu trừng mắt nhìn cậu, "Cậu biết nhiều quá rồi đó, chơi game đàng hoàng đi."

"Cậu rốt cuộc muốn làm loạn cái gì thế, đã một năm rồi, vẫn chưa qua thời kỳ phản nghịch sao?"

Ôn Minh Dịch buông tay: "Còn muốn chơi game vui vẻ nữa không?"

"Được, được." Lục Vân Phi bất lực nói: "Cậu cứ cố chấp đi, đến một ngày nào đó anh cậu thật sự không thèm quan tâm nữa rồi cậu mới khóc."

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó." Ôn Minh Dịch cứng đầu nói: "Khi đó tớ mới nên mở sâm panh ăn mừng đấy."

Lục Vân Phi không còn cách nào với cậu ta, chỉ cảm thấy thời kỳ phản nghịch của Ôn Minh Dịch thật là dài, người khác chỉ vài tháng, đến cậu ta thì đã một năm rồi mà vẫn chưa qua, thật là đáng lo ngại.

Cậu cùng Ôn Minh Dịch chơi thêm hai ván game, rồi ăn cơm cùng nhau, sau đó mới về nhà.

Kỳ nghỉ Quốc khánh, Lục Vân Phi cũng cho gia sư tiếng Anh của mình nghỉ lễ. Cậu nhìn đồng hồ thấy thời gian còn nhiều, liền lấy sách tiếng Anh ra, bắt đầu học thuộc từ vựng mà giáo viên đã giao trước khi nghỉ lễ.

Trước chín giờ tối, Lục Vân Phi đã học xong từ vựng, viết kiểm tra một lần, chắc chắn rằng mình đã làm đúng tất cả mới lên giường đi ngủ.

Quả nhiên, vừa mở mắt ra lại thấy mình ở nhà Biên Tấn Nguyên. Nhưng lần này trong nhà không có Biên Tấn Nguyên, cũng không có dì của Biên Tấn Nguyên, chỉ có Song Song và một cậu bé khác trông lớn hơn cậu nhóc một chút.

Cậu bé đó tầm khoảng tám, chín tuổi, trông có vẻ mập mạp, mặc áo dài tay màu đen và quần jeans, đi giày thể thao màu trắng của Adidas.

Song Song và cậu bé kia ngồi không xa cậu, cười hì hì khi xem phim hoạt hình trên TV.

Lục Vân Phi đang vui mừng vì hôm nay không phải kể chuyện, thì nghe thấy cậu bé ấy nói với Song Song: "Anh không muốn xem cái này, em đưa điều khiển cho anh."

Song Song quay đầu nhìn cậu ta, cậu bé kia tự nhiên chìa tay ra, "Nhanh lên, anh là anh của em, em phải nghe lời anh."

Song Song đành phải xuống ghế, đưa điều khiển cho cậu bé.

Cậu bé cầm điều khiển, bắt đầu chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở một kênh đang chiếu phim cổ trang thần tượng, rồi bắt đầu xem.

Song Song không thích xem loại phim này, liền lấy truyện cổ tích của mình ra để đọc.

Cậu bé xem một lúc, có vẻ đói bụng, từ trong cặp lấy ra một túi giấy của KFC, mở túi rồi lấy ra một cái hamburger, gọi Song Song đến.

Song Song ngẩng đầu nhìn cậu, cậu bé kia hất hất cái hamburger trong tay rồi hỏi nhóc: "Muốn ăn không?"

Đã lâu rồi Song Song chưa được ăn hamburger, lâu đến mức cậu không còn nhớ mùi vị của nó nữa, nên thật thà gật đầu: "Muốn ạ."

Cậu bé cười khúc khích, vẫy tay gọi nhóc lại gần.

Song Song vui vẻ đi tới, cậu bé mở giấy gói hamburger ra, đưa cho cậu ngửi: "Thơm không?"

Song Song lại gật đầu.

Cậu bé tự đắc cắn một miếng.

Song Song nhìn cậu ta ăn, cũng muốn ăn, liền hỏi: "Anh ơi, em có thể ăn một miếng không?"

Cậu bé cầm hamburger sang bên kia, nói với cậu: "Cái này không được, đây là mẹ anh mua cho anh, em muốn ăn thì bảo mẹ em mua cho."

Song Song mím môi, không nói gì.

Cậu bé nhìn cậu, cười khinh một tiếng: "Cũng đúng, mẹ em chẳng có tiền, mẹ anh nói rồi, nhà em bây giờ chẳng còn gì, cái gì cũng không mua nổi."

Lục Vân Phi nghe thấy tiếng cười của cậu bé kia, lửa giận liền bốc lên. Cũng là nhóc mập, mà nhóc mập trong lớp mình dễ thương biết bao, tại sao nhóc mập này lại đáng ghét như vậy chứ!

Lục Vân Phi nhìn Song Song, lo sợ cậu nhóc sẽ buồn, may mà Song Song không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là bĩu môi, rồi đi về chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục đọc truyện.

Cậu bé thấy cậu đi rồi, lại gọi: "Em qua đây, qua đây coi."

Cái đứa nhóc này không tự mình đi qua được hả? Ở nhà người khác lại có thể thoải mái như thế nhỉ? Lục Vân Phi không hài lòng với đứa nhóc này chút nào.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 18



Song Song là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lại tiến tới gần.

Cậu bé hỏi: "Em có muốn ăn không?"

Song Song vừa mới bị cậu ta từ chối, nên lắc đầu: "Không muốn."

Lục Vân Phi hớn hở, suýt nữa thì bật dậy xoa đầu Song Song.

Cậu bé thấy Song Song từ chối, không hài lòng nói: "Đừng thế mà, anh cho em ăn đấy, đây này."

Nói rồi, cậu ta đưa chiếc hamburger tới gần miệng Song Song. Song Song còn nhỏ, thấy cậu bé muốn chia sẻ với mình, lại không tức giận nữa, lập tức mở miệng chuẩn bị cắn một miếng.

Nhưng vừa cắn xuống, cậu bé đã nhanh chóng rút chiếc hamburger ra, haha cười lớn: "Em đã nói không muốn ăn mà."

Song Song lập tức xấu hổ rồi tức giận.

Cậu bé đắc ý cắn một miếng, cố tình nói: "Thèm chết em đi, nhưng anh không cho em ăn đâu."

Song Song lúc này đã thật sự tức giận, giận dỗi đi về chỗ ngồi, cũng không thể tiếp tục đọc truyện nữa. Cuối cùng, cậu kéo chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước Thiên Miêu Tinh Linh, nũng nịu nói với nó: "Thiên Miêu Tinh Linh à~"

Lục Vân Phi đang bị đứa nhóc kia làm tức điên, suýt nữa thì muốn túm lấy cậu ta đánh một trận, nhưng vừa nghe giọng nói non nớt của Song Song, lập tức xoa dịu bảo bối nhỏ của mình: "Anh đây."

Song Song bản tính trẻ con, nhanh chóng bị Thiên Miêu Tinh Linh thu hút sự chú ý, liền hỏi Lục Vân Phi: "Lần trước kể đến đâu rồi nhỉ?"

Lục Vân Phi suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục kể câu chuyện từ chỗ đang dừng lại lần trước.

Cậu kể chuyện rất sinh động, còn có thể thay đổi giọng điệu, thậm chí lồng tiếng cho các nhân vật anh em Hồ Lô và yêu quái, khiến Song Song nghe mà say sưa, lúc thì lo lắng, lúc thì vui mừng.

Cậu bé kia thấy vậy, tò mò bước tới hỏi: "Đây là cái gì mà còn kể chuyện được vậy?"

Song Song lập tức đứng dậy, chắn trước Thiên Miêu Tinh Linh rồi nói với cậu ta: "Anh đi xem TV đi."

"Không, anh muốn nghe nó kể chuyện cho anh."

"Vậy anh cùng em nghe câu chuyện này đi." Song Song lo lắng nói.

Cậu bé không chịu: "Hồ Lô Biến anh đã xem hết rồi, em đổi chuyện xưa khác đi."

Lục Vân Phi âm thầm cười lạnh, nghĩ bụng ai mà thèm nghe lời mày chứ.

Song Song sốt ruột: "Không đổi."

Cậu bé kia nghe thế, lập tức giơ tay đẩy Song Song, Song Song không chịu liền đẩy lại.

Lục Vân Phi nhìn thấy cánh tay nhỏ bé của Song Song không đọ lại cánh tay to khỏe của đối phương, suýt nữa thì muốn xắn tay áo lên can thiệp, bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên: "Triệu Vũ Bằng, cậu đang làm gì vậy?"

Ngay sau đó, Biên Tấn Nguyên bước tới, đẩy cậu ta ra.

Song Song lập tức nắm chặt tay Biên Tấn Nguyên, có chút tủi thân dựa vào anh trai.

Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên đã về mới thở phào nhẹ nhõm.

Biên Tấn Nguyên nhìn em trai mình, sau đó nhìn về phía Triệu Vũ Bằng, trong mắt đầy sự chán ghét. Vừa nãy khi vào sân, hắn thấy Biên Tiệp đang giặt quần áo bên cạnh bồn nước, Biên Tấn Nguyên bảo bà nghỉ ngơi: "Phần còn lại để con giặt, đây là cái bánh hôm nay còn lại trong tiệm, chị Liễu cho con một cái, dì và Song Song ăn đi."

Tuy nhiên Biên Tiệp lại nói: "Con đem vào cho Bằng Bằng và Song Song ăn đi, cô của cháu hôm nay có việc, nhờ dì trông giúp Bằng Bằng, vừa đúng lúc cho hai đứa nó ăn."

Biên Tấn Nguyên không có cảm tình tốt với người cô này, chính xác hơn là với họ hàng nhà họ Khương, hắn không có mấy thiện cảm. Hắn quen biết Biên Tiệp từ nhỏ, sau khi mẹ mất càng được bà chăm sóc. Biên Tấn Nguyên từng nghĩ rằng cái gọi là họ hàng, chí ít cũng phải như người thân, giống như cách mà Biên Tiệp đối xử với hắn. Cho đến khi hắn gặp người nhà họ Khương.

Chồng của Biên Tiệp, Khương Phong, là một người rất tốt, điều này thể hiện rõ ở việc ông ấy coi Biên Tấn Nguyên như con ruột của mình, dù hắn chỉ là con của chị vợ.

Ông ấy đối xử với những người khác cũng như vậy, đặc biệt là với em trai Khương Kiến và em gái Khương Phương của mình. Khi Khương Phong còn sinh thời, mặc dù gia đình không giàu có, nhưng hai người em này lại không ít lần lợi dụng lòng tốt của anh mình.

Biên Tấn Nguyên lạnh lùng nhìn, vì hắn không phải con ruột của Khương Phong nên không thể nói gì.

Sau này khi Khương Phong bệnh nặng, Biên Tiệp đã đem hết tài sản ra để chữa trị, Biên Tấn Nguyên cũng lấy ra hết số tiền mà mẹ hắn để lại trước khi mất. Còn Khương Kiến và Khương Phương thì chỉ mang đến một túi trái cây thăm anh trai, miệng thì nói thương anh, nhưng không hề đề cập đến chuyện tiền bạc. Cuối cùng Biên Tấn Nguyên không thể chịu đựng được nữa, khi họ vừa rời khỏi phòng bệnh đã bị hắn chặn lại ở cầu thang.

"Có cần tôi tính toán lại số tiền các người đã lấy từ tay dì và dượng tôi trong những năm qua không?" Biên Tấn Nguyên lấy ra một tờ giấy từ trong túi mở ra cho bọn họ xem.

Trên giấy trắng mực đen ghi rõ ràng ai đã mượn Khương Phong bao nhiêu tiền vào tháng nào, nhưng chỉ trả lại bao nhiêu, còn thiếu bao nhiêu. Còn ai nhờ bạn của Khương Phong giúp đỡ, Khương Phong đã phải bỏ ra bao nhiêu, nhưng sau đó đối phương không nói gì, chỉ coi như đó là việc Khương Phong nên làm, v.v.

Biên Tấn Nguyên nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Nếu dì của tôi không gặp chuyện này, tôi cũng không quan tâm đến chuyện giữa anh chị em nhà các người. Nhưng bây giờ dượng tôi đang nằm trên giường bệnh, hoặc là các người tự động trả lại số tiền đã nợ, hoặc là tôi sẽ tìm cách buộc các người phải trả."

Khương Kiến và Khương Phương tất nhiên không muốn, nhưng Biên Tấn Nguyên cũng không phải người dễ đối phó. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nhà chỉ có ba người: hắn, mẹ hắn và dì Biên Tiệp thường xuyên đến thăm. Không có cha, một đứa trẻ bị tổn thương chỉ có thể tự mình chịu đựng, tự mình trả thù.

Dù Khương Kiến lớn hơn Biên Tấn Nguyên, nhưng đánh nhau thì không phải là đối thủ của hắn. Biên Tấn Nguyên không hề có biểu cảm nào nhìn vào người trước mặt mình, giọng nói đầy khinh bỉ: "Dượng tôi đã làm hết sức vì các người, kết quả các người lại đối xử với ông ấy như vậy, thật đúng là không bằng nuôi một con chó."

Cuối cùng, Khương Kiến và Khương Phương bị Biên Tấn Nguyên ép đến mức không còn cách nào khác, phải quay lại phòng bệnh của Khương Phong.

Trước khi vào phòng bệnh, Biên Tấn Nguyên cảnh cáo bọn họ: "Không được nói ra chuyện hôm nay. Tất nhiên, các người muốn nói cũng được, nhưng đừng quên, tôi vẫn là học sinh, một học sinh luôn đạt hạng nhất. Các người nghĩ xem, dì và dượng tôi, cùng với những người khác, sẽ tin lời các người nói không?"

Hai người lớn bị một đứa trẻ đe dọa, chuyện này nói ra chẳng ai tin, nhất là khi Biên Tấn Nguyên nổi tiếng là học sinh gương mẫu. Khương Kiến căm hận ghi thù việc này trong lòng, sau khi Khương Phong qua đời, điều đầu tiên ông ta làm là xúi Biên Tiệp cho Biên Tấn Nguyên nghỉ học. Nói rằng ông ta đã tìm được một công việc rất tốt cho hắn, Biên Tấn Nguyên đi làm sẽ giảm bớt áp lực cho gia đình. Để thuyết phục, ông ta còn đặc biệt nhắc đến Song Song.

"Chị dâu, Song Song là con ruột của chị và anh tôi, chị không thể vì cậu ta mà làm lỡ việc học của Song Song được. Chị đối xử với cậu ta đủ tốt rồi, bây giờ là lúc cậu ta đền đáp lại chị đấy."

Tuy nhiên Biên Tiệp lại từ chối ngay mà không cần suy nghĩ. Từ lúc Biên Tấn Nguyên tám tuổi hắn đã sống cùng bà, dù Biên Tấn Nguyên không phải con ruột của bà và Khương Phong, nhưng họ luôn coi hắn như con lớn của mình. Là con cái thì phải học hành, nhất là khi Biên Tấn Nguyên học rất giỏi, Biên Tiệp quyết không nghe theo.

Khương Kiến thấy vậy mới nảy ra một kế khác, nghĩ rằng nếu Biên Tiệp kết hôn với người khác, người đó chắc chắn sẽ không dễ tính như anh trai, còn không biết sẽ hành hạ đứa con riêng này ra sao. Vì thế, ông ta tìm hiểu và muốn giới thiệu một người cho Biên Tiệp. Nhưng vừa nhắc đến chuyện này, ông ta đã bị Biên Tấn Nguyên đuổi cổ ra ngoài.

Bất quá đó là chuyện sau này.

Hôm đó, tại bệnh viện, Khương Kiến và Khương Phương nói rằng bọn họ đã bàn bạc và quyết định cho Khương Phong vay năm vạn, Khương Kiến góp hai vạn, Khương Phương góp ba vạn. Biên Tiệp rất ngạc nhiên, trước đó bà đã đến tìm Khương Kiến và Khương Phương nhưng họ đều nói không có tiền, bây giờ lại có thể góp năm vạn.

Khương Phong thì rất xúc động, ông luôn tin rằng giữa anh em thì phải giúp đỡ lẫn nhau, ông luôn làm như vậy, bây giờ thấy em trai em gái chủ động cho ông vay tiền, ông cảm thấy những nỗ lực của mình cuối cùng đã có kết quả.

Biên Tấn Nguyên không hề vạch trần bọn họ, Khương Phong yêu cầu Biên Tiệp viết giấy vay nợ và thỏa thuận sẽ trả sau hai năm. Khương Kiến và Khương Phương không thấy Biên Tấn Nguyên nói gì lập tức vui mừng ký vào.

Biên Tấn Nguyên không ngăn cản, không phải vì hắn không muốn, mà là vì không thể. Năm vạn đó là tổng số tiền mà Khương Kiến và Khương Phương đã nợ Khương Phong trong nhiều năm qua. Nhưng khoản nợ này quá nhỏ lẻ cũng đã qua nhiều năm, đến mức Khương Phong có lẽ cũng không nhớ được.

Tất cả những khoản nợ này, Biên Tấn Nguyên đều ghi nhớ trong những cuộc trò chuyện hàng ngày mà Biên Tiệp thuận miệng nhắc tới thôi. Khương Phong không nhớ, Biên Tiệp cũng không can thiệp, chỉ có Biên Tấn Nguyên là nhớ kỹ.

Ký ức của hắn quá tốt, đến mức những việc đã qua từ lâu, hắn vẫn có thể ghi nhớ từng chi tiết một. Nhưng với khả năng nhớ này, làm cho Biên Tấn Nguyên lo sợ sẽ khiến Khương Phong hoảng sợ.

Biên Tấn Nguyên hiểu rất rõ dượng của hắn, ông là người luôn mong muốn nhìn thấy cảnh anh em hòa thuận, cha con hiếu thảo. Biên Tấn Nguyên lo sợ rằng danh sách nợ nần này của mình sẽ khiến Khương Phong lo lắng rằng nếu ông qua đời, mối quan hệ giữa hắn và Song Song sẽ trở nên đối nghịch, bởi hai người không có quan hệ máu mủ với nhau.

Hơn nữa, Biên Tấn Nguyên nghĩ tới lời bác sĩ nói với Biên Tiệp, rằng nếu Khương Phong không thể qua khỏi, thì thay vì phơi bày tất cả khiến ông rời đi trong thất vọng và lo lắng về vợ con, tốt nhất là nên là để ông ra đi trong sự an lòng.

Cuối cùng hắn vẫn là người nhà thân thiết như cha con, Biên Tấn Nguyên hy vọng rằng ông có thể yên tâm ra đi, dù sao thì hắn cũng sẽ chăm sóc tốt cho Biên Tiệp và Song Song, không ai có thể bắt nạt họ, kể cả Khương Kiến và Khương Phương kia.

Biên Tấn Nguyên thở dài, cảm thấy dì mình thật sự quá mềm lòng. Khương Phương là một người phụ nữ ích kỷ và tham lam, không ít lần lợi dụng Biên Tiệp, nhưng bà vẫn sẵn lòng trông chừng đứa con hư hỏng của bà ta. Hắn lo lắng rằng Triệu Vũ Bằng sẽ bắt nạt Song Song, vì thế mới mang bánh ngọt nhanh chóng vào nhà, đúng lúc đó hắn lại thấy Triệu Vũ Bằng đang cãi nhau với em trai mình.

Biên Tấn Nguyên từ trước đến nay không có cảm tình với bất kỳ đứa trẻ nào ngoài Song Song. Hắn lập tức đẩy mạnh Triệu Vũ Bằng ra, nhìn cậu ta lạnh lùng nói: "Ngồi im, nếu không thì cút về nhà cậu đi."
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 19



Triệu Vũ Bằng có chút sợ hãi nên đành phải ngồi trở lại ghế sofa, không quên hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có gì ghê gớm đâu chứ."

Song Song nắm tay Biên Tấn Nguyên, hỏi hắn: "Anh, sao anh về trễ vậy ạ?"

Song Song nghĩ, nếu anh về sớm hơn thì Triệu Vũ Bằng đã không dám giành Thiên Miêu Tinh Linh của cậu rồi.

Biên Tấn Nguyên xoa đầu Song Song, nhẹ nhàng nói, "Ở cửa hàng có chút việc nên anh về muộn, nhưng anh có mang bánh kem về cho em đấy."

Hắn đưa chiếc bánh đến trước mặt Song Song, Song Song lập tức vui mừng reo lên, "Bánh kem!"

Lục Vân Phi cảm thấy Song Song dễ dỗ quá, mỗi lần giận cũng chỉ giận được vài giây là lại vui vẻ trở lại.

Triệu Vũ Bằng nghe thấy lời của Biên Tấn Nguyên, mắt cũng sáng lên, vội vàng nịnh nọt, "Anh, em cũng muốn ăn."

Biên Tấn Nguyên lạnh lùng đáp, "Không có phần của cậu."

Triệu Vũ Bằng bước tới làm nũng, "Anh, cho em ăn đi, không thì em sẽ lấy tiền mua."

Biên Tấn Nguyên không thèm để ý đến cậu ta, cất bánh vào tủ lạnh rồi nói với Triệu Vũ Bằng, "Hoặc là ngoan ngoãn ngồi xuống, hoặc là đi ra ngoài."

Triệu Vũ Bằng đành không tình nguyện mà ngồi xuống.

Lục Vân Phi nhìn thấy Biên Tấn Nguyên cất bánh vào tủ lạnh thì thấy thật đáng tiếc, cất vào tủ làm gì chứ, cứ để Song Song cầm nĩa ngồi trước mặt Triệu Vũ Bằng mà ăn, rồi hỏi cậu ta: "Muốn ăn không? Ngon lắm đấy! Thật sự không muốn ăn một miếng sao?" Tốt nhất là vừa hỏi vừa nhai một cách đầy khoái chí mới được.

Nhưng cuối cùng Song Song cũng không phải là Lục Vân Phi, thấy Triệu Vũ Bằng không làm phiền mình nữa, cậu bé lại ngồi xuống và yêu cầu Thiên Miêu Tinh Linh kể chuyện xưa cho mình.

Biên Tấn Nguyên cúi người hỏi nhóc, "Triệu Vũ Bằng có bắt nạt em không?"

"Em không có!" Triệu Vũ Bằng vội vàng đáp.

"Anh ấy muốn cướp Thiên Miêu Tinh Linh của em." Song Song nhẹ nhàng nói.

Còn cố ý trêu chọc mình! Còn cười nhạo Song Song nhà nghèo! Lục Vân Phi tức giận đến mức muốn mách lẻo ngay với Biên Tấn Nguyên, nhưng dù cậu có hét trong lòng thế nào cũng phải đành im lặng, nếu không thân phận Thiên Miêu Tinh Linh của cậu sẽ bị bại lộ mất.

Biên Tấn Nguyên liếc nhìn Triệu Vũ Bằng, cảnh cáo: "Tránh xa Thiên Miêu Tinh Linh ra, đây không phải nhà của cậu, đã làm khách thì phải có quy tắc của khách, không thì cút ra ngoài."

Triệu Vũ Bằng nhỏ giọng nói: "Em còn chẳng muốn đến đây."

"Cậu nói gì?"

Triệu Vũ Bằng cứ tưởng hắn đã nghe thấy, sợ hãi đến mức lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn như một chú chim cút.

Biên Tấn Nguyên ngồi cùng Song Song nghe Thiên Miêu Tinh Linh kể chuyện một lúc, thấy Triệu Vũ Bằng cũng đang yên lặng xem tivi, hắn chuẩn bị đi giúp Biên Tiệp.

Trước khi đi hắn dặn Triệu Vũ Bằng: "Không được đến gần Thiên Miêu Tinh Linh, hiểu chưa?"

Triệu Vũ Bằng đành gật đầu, cảm thấy người anh họ không biết từ đâu xuất hiện này thật phiền phức, bảo sao mẹ cậu ta không thích anh ta, nói anh ta là sao chổi, thật sự đáng ghét mà.

Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng cậu ta cũng không dám giành Thiên Miêu Tinh Linh nữa, nên ra ngoài giúp Biên Tiệp giặt quần áo.

Biên Tiệp gần như đã giặt xong, thấy hắn đến, bèn khuyên hắn quay lại. Nhưng Biên Tấn Nguyên không nói nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục giặt, Biên Tiệp cũng không còn cách nào khác đành để hắn giúp.

Hai người đang giặt thì thấy Song Song chạy ra, khuôn mặt đẫm nước mắt nói với Biên Tấn Nguyên: "Anh ơi, bánh... bánh kem bị rơi rồi."

Biên Tấn Nguyên vội vàng rửa tay sạch sẽ, hỏi cậu nhóc đã xảy ra chuyện gì.

Song Song lau lau nước mắt, Biên Tấn Nguyên bước tới lau giúp cậu bé, Biên Tiệp dỗ dành: "Song Song đừng khóc mà."

Biên Tấn Nguyên bế Song Song lên, nói với Biên Tiệp: "Dì, để con đi xem sao."

Biên Tiệp gật đầu, ánh mắt Biên Tấn Nguyên trầm xuống, trong lòng đã suy đoán được rồi.

Lời của Song Song nhanh chóng xác nhận suy đoán của hắn. Cậu bé dựa vào Biên Tấn Nguyên, nói nhỏ: "Anh Bằng Bằng muốn ăn bánh ngọt, em nói không được ăn, anh nói không có phần của anh ấy, em không cho anh ấy lấy, anh ấy muốn lấy, rồi bánh ngọt rơi mất."

Biên Tấn Nguyên nhìn vào đôi mắt trong sáng còn đầy nước mắt của cậu bé, chớp mắt một cái nước mắt như sắp trào ra ngoài, hắn dịu dàng an ủi: "Không sao, ngày mai anh sẽ mua cho em một cái khác nhé, đừng buồn."

Song Song gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, mím môi cúi đầu.

Biên Tấn Nguyên bế cậu nhóc vào phòng mới đặt xuống, Triệu Vũ Bằng vẫn ngồi trên ghế sofa, giữ nguyên tư thế như lúc hắn rời đi.

Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên đã trở lại, lúc này mới yên tâm, nếu không vì giờ cậu chỉ là Thiên Miêu Tinh Linh, cậu đã đánh cho Triệu Vũ Bằng một trận ra trò rồi. Không chỉ dám lén lấy bánh khi Biên Tấn Nguyên đi, mà khi Song Song không cho lấy còn đẩy cậu bé, cuối cùng làm rơi bánh ngọt rồi lại đổ cho Song Song.

Song Song tức đến mức bật khóc ngay lập tức. Lục Vân Phi từ khi xuyên đến đây chưa từng thấy Song Song khóc bao giờ, tức giận đến mức muốn túm lấy Triệu Vũ Bằng dạy cho cậu ta một bài học.

Biên Tấn Nguyên liếc nhìn chiếc bánh bị rơi dưới đất, tiến về phía Triệu Vũ Bằng.

Triệu Vũ Bằng sợ hãi ngồi dịch về phía sau ghế sofa, "Anh làm gì vậy?"

"Chuyện bánh kem là sao?"

"Khương Vấn Song làm rơi, không liên quan gì đến em."

"Anh là người làm rơi!" Song Song phẫn nộ hét lên: "Chứ không phải em!"

"Là em, chính là em làm rơi, nếu em không đẩy anh làm sao có thể rơi được."

Song Song tức đến mức nghiến răng: "Không phải em, là anh!"

Biên Tấn Nguyên thấy cậu ta vẫn không chịu thừa nhận, liền kéo Triệu Vũ Bằng lên, giơ tay đánh vào mông cậu ta.

Mặc dù hắn đã kiểm soát lực, nhưng Triệu Vũ Bằng vốn được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi những cú đánh này, liền khóc òa lên.

Cậu ta khóc lóc dữ dội, tiếng khóc vang vọng khắp nơi, khiến Song Song ngây người đứng đó nhìn Triệu Vũ Bằng.

Biên Tấn Nguyên mặc kệ cậu ta khóc thật hay giả, tiếp tục vung tay đánh vào mông cậu ta.

Lục Vân Phi nghe tiếng Triệu Vũ Bằng khóc lóc om sòm, nhìn thấy bạn cùng bàn của mình cứ vung tay đánh, trong lòng cảm thấy hả hê làm sao, ước gì bên cạnh mình có một đĩa hạt dưa để vừa ăn vừa xem trò vui.

Biên Tiệp nghe thấy tiếng khóc lập tức chạy vào. Triệu Vũ Bằng như nhìn thấy cứu tinh của mình, vội vàng gọi: "Mợ, cứu con."

Biên Tiệp vội vàng bước tới cản Biên Tấn Nguyên lại: "Có chuyện gì vậy? Sao con lại đánh nó?"

Biên Tấn Nguyên bị ngăn lại, đánh thêm hai cái cuối cùng mới dừng tay.

Triệu Vũ Bằng khóc đến mắt đỏ hoe, mách lẻo: "Anh đánh con, mợ ơi, mông con bị đánh nát rồi, con đau quá."

Biên Tiệp dỗ dành cậu ta hai câu, đang định hỏi Biên Tấn Nguyên chuyện gì đã xảy ra thì nghe thấy một giọng nữ sắc nhọn vang lên: "Có chuyện gì vậy? Bằng Bằng, con sao thế?"

- ----là Khương Phương đến.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back