Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 10



Khi Lục Vân Phi tỉnh lại một lần nữa trong Thiên Miêu Tinh Linh vào buổi tối, cậu thấy cậu bé Song Song đang ngồi trước mặt mình, yêu cầu cậu kể chuyện cho nhóc nghe.

Lục Vân Phi suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu kể câu chuyện về "Hồ Lô Huynh Đệ". Có bảy nhân vật, đủ để kể trong vài ngày.

Biên Tấn Nguyên đang ngồi bên cạnh làm bài tập. Lúc Biên Tiệp bước vào, hắn nói với bà, "Dì, sáng mai con có thể sẽ ra ngoài sớm, dì không cần làm bữa sáng cho con đâu, con sẽ tự hâm nóng bánh bao."

"Sao đột nhiên lại phải ra ngoài sớm vậy?" Biên Tiệp hỏi hắn.

"Trường sắp tổ chức đại hội thể thao, con đã đăng ký một môn thi, nên phải đi tập luyện trước."

"Vậy à." Biên Tiệp mỉm cười, "Vậy con cố gắng giành giải nhất nhé."

"Dì đừng lo, nếu con thật sự thắng, hình như còn có tiền thưởng nữa."

"Thật sao?" Biên Tiệp rõ ràng rất vui, "Vậy con hãy luyện tập chăm chỉ, dì sẽ ủng hộ con."

"Vâng ạ."

Lục Vân Phi nghe xong, đoán rằng chắc cậu ấy đang đi luyện bóng rổ. Thật là nghiêm túc mà, Lục Vân Phi thầm nghĩ, cậu ấy còn biết luyện tập nữa, thái độ rất đúng mực.

Sáng hôm sau, Lục Vân Phi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, nhanh chóng rời khỏi giường. Cậu vẫn nghĩ còn về việc Biên Tấn Nguyên đang luyện bóng rổ ở trường, không khỏi tò mò về trình độ của hắn, nên vừa lên xe đã nói với tài xế: "Chú Lý, lái nhanh lên được không ạ, hôm nay con có việc."

Chú Lý nhấn ga, đến trường sớm hơn bình thường 25 phút.

Lục Vân Phi chưa kịp cất cặp sách, đã ôm bóng rổ chạy thẳng ra sân thể dục. Vừa vào cửa sân đã thấy Biên Tấn Nguyên mặc đồng phục mùa hè đang ném rổ. Trong ánh sáng ban mai, cậu thiếu niên mặc áo ngắn tay màu trắng và quần xanh đậm, nhảy lên cao, trông vừa lạnh lùng vừa cuốn hút.

Hắn ném xong, mới quay đầu nhìn Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi xoay quả bóng trên ngón tay, nói với hắn, "Cậu cũng đến trường luyện bóng à, trùng hợp thật đấy."

Đúng là trùng hợp, nhưng cũng không có gì lạ, dù sao lần này chính Lục Vân Phi đã mời Biên Tấn Nguyên tham gia đội bóng rổ của mình. Vì vậy, Biên Tấn Nguyên chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.

Lục Vân Phi bước lại gần, ném bóng của mình cho Biên Tấn Nguyên, "Cùng thử sức xem, để tôi xem cậu chơi thế nào."

Biên Tấn Nguyên hiếm khi mỉm cười, "Cậu mời tôi vào đội mà không biết trình độ của tôi à?"

"Chẳng phải cậu nói cậu chơi khá ổn sao? Cậu là học bá mà, đâu có lý gì lại nói dối chuyện này."

Biên Tấn Nguyên ném bóng trả lại cho cậu: "So thế nào đây?"

"Cậu tấn công, tôi phòng thủ, rồi đổi lại, mỗi người có ba cơ hội."

"Được."

Hai người bắt đầu thi đấu, Lục Vân Phi chơi rất tốt, nhưng bất ngờ là Biên Tấn Nguyên lại ngang ngửa với cậu. Họ chơi đến khi chuông báo thức trên điện thoại của Biên Tấn Nguyên reo lên, hắn mới ôm bóng vào lòng, "Không chơi nữa, phải vào học rồi."

Lục Vân Phi liếc nhìn điện thoại của hắn, không nhận ra thương hiệu, nhưng đoán rằng chắc không phải loại đắt tiền.

Cậu nhặt bóng của mình lên và cùng Biên Tấn Nguyên đi về lớp học.

"Dạo gần đây cậu luôn tới trường học luyện bóng sao?" Lục Vân Phi hỏi.

Biên Tấn Nguyên "Ừm" một tiếng.

"Vậy thì tốt, chúng ta có thể luyện cùng nhau," Lục Vân Phi nói.

Biên Tấn Nguyên không nói gì, coi như đã đồng ý.

Lục Vân Phi cau mày, "Nhưng tôi cũng không thể chỉ luyện bóng rổ, tôi còn phải tập chạy nữa, nếu không giành được giải nhất trong đại hội thể thao thì sẽ xấu hổ lắm."

"Vậy thì cậu thật "gánh nặng đường xa"." Biên Tấn Nguyên đáp.

"À, đúng rồi, gánh vác việc nhân đức, không phải là trách nhiệm nặng nề sao? Cho đến khi chết mới thôi, không phải là con đường dài hay sao*?" Lục Vân Phi tiếp lời.

Trích Luận Ngữ của Khổng Tử, nhấn mạnh tinh thần trách nhiệm lớn lao khi gánh vác đạo đức nhân nghĩa, và sự kiên trì bền bỉ thực hiện trách nhiệm đó cho đến cuối đời.

Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu, đột nhiên nói, "Hoàn thành, thực hiện, đạt được mục tiêu."

"Gì cơ?" Lục Vân Phi ngơ ngác.

"Tiếng Anh nói như thế nào?"

Lục Vân Phi:...

Cậu rơi vào im lặng.

Biên Tấn Nguyên lắc đầu, "Bạn học Lục, cậu cần phải cải thiện việc học thuộc tiếng Anh. Tôi thấy cậu học thuộc Văn rất giỏi, không lý nào lại kém ở môn tiếng Anh được."

"Tôi đã nói với cậu rồi, việc này thật sự không có tác dụng."

"Vậy thì học thuộc thêm vài lần nữa."

Lục Vân Phi không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Biên Tấn Nguyên bình thản nói, "Fulfilment, f-u-l-f-i-l-m-e-n-t, nhớ nhé."

Lục Vân Phi:...

Cũng vào lúc này, trên diễn đàn của trường bỗng xuất hiện một bài viết.

"Thật sốc!! Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi cùng nhau chơi bóng rổ, còn cười nói vui vẻ!!"

Tôi là số một: Cười nói vui vẻ??? Bốn chữ này có liên quan đến Biên Tấn Nguyên không? Chủ thớt chắc chắn đã nhìn thấy Biên Tấn Nguyên chứ?

Tôi là đẹp nhất: Anh bạn nói đúng đấy, nhìn thấy bốn chữ này, bút của tôi cũng rớt xuống đất luôn.

Chủ thớt: Thật đấy, [hình ảnh.JPG], các cậu xem đi, có phải là Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi không!

Con ếch nhảy vào giữa hồ: Trời má! Đúng thật luôn nè! Nhưng mà có thấy cười nói vui vẻ gì đâu?

Chủ thớt: Vừa mới cười thật mà, tôi không chụp kịp thôi, các cậu tin tôi đi!!!

Ánh trăng quyến rũ lòng người: Nói mới nhớ, sao hai người này lại đi cùng nhau?

Có tiếng nhưng không có miếng: Bọn họ bây giờ là bạn cùng bàn đó.

Tôi là số một: Chuyện khi nào vậy? Hai người này ngồi cùng bàn, trời ơi, nữ sinh lớp một thật là hạnh phúc!

Có tiếng nhưng không có miếng: Mới mấy hôm trước thôi, chắc là để giúp Lục Vân Phi cải thiện điểm tiếng Anh đó.

Đã thuộc lòng Văn: Chắc chắn là nên như vậy, chuyện Lục Vân Phi bị lệch môn, đến người ngoài lớp như tôi còn biết, nhưng Biên Tấn Nguyên sẽ giúp cậu ấy sao?

Chủ thớt: Tôi cá là có! Dựa vào những gì tôi thấy sáng nay, hai người này cười cười nói nói vui vẻ như vậy, chắc chắn sẽ giúp!

Có tiếng nhưng không có miếng: Không thể nào, Biên Tấn Nguyên tuy là học sinh giỏi, nhưng nổi tiếng lạnh lùng, ai hỏi bài cậu ấy cũng nói mình không có thời gian, làm sao có thể giúp Lục Vân Phi nâng cao điểm số được.

Kỳ biến ngẫu bất biến: Cược nào, tôi đặt năm xu, học sinh giỏi Biên sẽ giúp Lục học tiếng Anh!

Trả lại tiết Thể dục cho tôi: Đặt năm xu, không giúp.

Có tiếng nhưng không có miếng: Đặt một đồng năm, không giúp!

Chủ thớt: Đặt năm mươi, sẽ giúp!

...

Còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông: Trời ơi, đã có 150 bình luận rồi sao, vậy tôi đặt 150 xu, sẽ không giúp!

Lục Vân Phi bình tĩnh đọc bài đăng mà Lý Nguyên Thanh gửi cho mình, chậm rãi gõ một câu.

"DooDoo Deer": "Tụ tập cá cược, nghi vấn đánh bạc, tôi đã báo cáo!"

Chủ thớt: "?????!!! Cái quái gì thế này?? Ai lại làm vậy chứ!"

Lục Vân Phi cất điện thoại, vừa mở sách tiếng Anh ra thì thấy Biên Tấn Nguyên đưa cho mình một tờ giấy làm bài tập.

Cậu cầm lấy, nhìn thấy hàng chữ đầu tiên viết rất rõ ràng hai từ: "Viết lại." Từ dòng thứ hai trở đi, toàn bộ là các chữ Hán san sát nhau—chính là phần nghĩa tiếng Trung của các từ vựng mà giáo viên yêu cầu học thuộc trong vài ngày qua.

Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn Biên Tấn Nguyên, "Ý cậu là gì đây?"
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 11



"Chép lại." Biên Tấn Nguyên nói ngắn gọn.

"50 từ cơ đấy!"

"Chỉ có 50 từ thôi."

Lục Vân Phi chớp chớp mắt, không hiểu: "Bạn học Biên, vì cớ gì cậu lại đối xử với tôi như thế này?"

Biên Tấn Nguyên điềm nhiên đáp, "Nhận một giọt nước thì phải trả bằng cả nguồn suối, bây giờ đến lúc tôi "trả suối" rồi."

Ai mà cần cậu "trả suối" vào lúc này chứ!!!

"Cậu quên rồi à, cậu đã "trả suối" rồi mà. Lần đánh bóng rổ đó." Lục Vân Phi tốt bụng nhắc nhở.

Biên Tấn Nguyên nhếch môi cười một cái, Lục Vân Phi cảm thấy buổi sáng hôm nay thật là vi diệu, cậu đã thấy Biên Tấn Nguyên cười hai lần rồi.

Rồi cậu nghe thấy Biên Tấn Nguyên nói với giọng điệu bình thản, "Cậu thấy có đài phun nước nào chỉ phun một lần không?"

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi đột nhiên nghĩ ra, "Trường mình không phải thế sao? Chỉ phun vào lúc chào đón học sinh mới đấy."

"Mỗi năm đón học sinh mới một lần, trường đã tồn tại bao nhiêu năm, cũng đã phun không ít lần rồi."

"Vậy cậu cũng có thể mỗi năm một lần mà." Lục Vân Phi chân thành đề nghị.

Biên Tấn Nguyên thờ ơ đáp, "Cậu còn muốn ngồi chung bàn với tôi vào năm sau à?"

Lục Vân Phi thầm nghĩ, cũng không phải là không thể.

Nhưng miệng vẫn nhanh chóng phủ nhận, "Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói bậy."

"Vậy thì im lặng chép lại cho tử tế." Biên Tấn Nguyên kết luận, không cho cậu cơ hội phản bác.

Lục Vân Phi bất đắc dĩ thở dài, nhìn tờ giấy trong tay mình, mỗi chữ Hán này cậu đều có thể nhận ra, nhưng khi dịch sang tiếng Anh, cậu lại không làm được. Cậu chán nản gục đầu lên bàn, cảm thấy cuộc đời mình vô vọng, thế giới xám xịt bắt đầu từ buổi sáng chép lại từ vựng tiếng Anh này.

Lục Vân Phi run rẩy, lo lắng chép lại 50 từ vựng tiếng Anh, tựa như một chiến binh dũng cảm đưa tờ giấy cho Biên Tấn Nguyên.

"Tôi đã cố hết sức rồi." c** nh* giọng nói.

Biên Tấn Nguyên hiếm khi thấy cậu lại thiếu tự tin như thế này, trong lòng sinh ra chút thú vị, cầm lấy tờ giấy cậu vừa viết xong xem qua.

"Đây mà gọi là cố hết sức sao?" Biên Tấn Nguyên gần như không thể tin được, hắn lắc lắc tờ giấy trong tay, "50 từ, cậu bỏ trống 15 từ, đây gọi là cố hết sức à?"

Lục Vân Phi lí nhí, "Tôi không nhớ ra được mà."

"Sau giờ học có bao giờ cậu tự học từ vựng không?" Biên Tấn Nguyên nghi ngờ vô cùng.

Lục Vân Phi gật đầu như gà mổ thóc, "Học rồi mà, sao tôi có thể không học được chứ, trình độ tiếng Anh của tôi cỡ nào tôi biết rõ mà."

Biên Tấn Nguyên đau đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như của Lục Vân Phi, không biết phải nói gì.

Biên Tấn Nguyên lấy ra cây bút bi đỏ của mình, Lục Vân Phi lập tức quay đầu đi, không dám đối mặt với những vết đỏ rực đó, càng không dám đối mặt với kết quả thảm hại.

Rất nhanh, kết quả đã có.

Biên Tấn Nguyên vỗ vỗ cậu bạn ngồi cùng bàn, Lục Vân Phi rụt rè nhìn hắn.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu như vậy, tự dưng lại không nỡ trách mắng. Hắn khẽ hắng giọng, đặt tờ giấy trước mặt Lục Vân Phi, nói với cậu: "Học lại lần nữa đi, những từ cậu không thuộc tôi đã viết lại giúp cậu, cậu ôn lại một lần nữa, trước khi tan học trưa nay tôi sẽ kiểm tra lại."

Lúc nghe hắn nói "những từ cậu không nhớ, tôi đã viết lại giúp cậu", Lục Vân Phi còn có chút cảm động, nghĩ thầm trong lòng, hắn đúng là người tốt mà, người tốt sẽ luôn được bình an.

Nhưng khi nghe câu sau "trước khi tan học trưa nay tôi sẽ kiểm tra lại", mặt cậu chỉ còn một dấu chấm hỏi đen kịt.

Lại còn kiểm tra lại sao??! Có để người ta mong chờ giờ tan học không chứ!

"Hay là, chiều chúng ta kiểm tra lại nhé?" Lục Vân Phi đề nghị.

Tuy nhiên, Biên Tấn Nguyên rõ ràng đã có chủ ý của riêng mình, "Chiều tất nhiên sẽ kiểm tra, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc kiểm tra lại một lần nữa trước khi tan học trưa đâu."

Ý này là cậu chép xong buổi trưa, buổi chiều còn phải chép lại một lần nữa đúng không?! Lục Vân Phi chỉ thấy trước mắt tối sầm, ước gì bây giờ có thể ngất luôn cho rồi để không phải chịu đựng sự tra tấn phi nhân đạo này.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu dường như không thể chịu nổi nữa, hiếm hoi khuyên cậu: "Có công mài sắt có ngày nên kim. Trời đã định cho người ta trọng trách lớn, trước tiên phải khiến người đó khổ tâm, mệt nhọc thân xác, đói khổ thân thể, cậu chỉ cần chịu khổ tâm là đủ rồi."

"Thế tôi cảm ơn cậu nhé."

"Không cần khách sáo, biết ơn trả nghĩa là truyền thống đạo đức của dân tộc ta."

Lục Vân Phi:... Đây có phải phong cách của cậu không vậy? Tôi thấy cậu nói cũng giỏi đấy, không phải cậu lạnh lùng, không có thời gian lắm sao? Bây giờ tự dưng lại có thời gian thế này!

Lục Vân Phi lặng lẽ lấy ra quyển sách luyện tập tiếng Anh của mình ra, bắt đầu học thuộc từ vựng để chép lại.

Trí nhớ của Lục Vân Phi thực ra rất tốt, bất kể là bài văn dài đến đâu hay công thức hóa học khó đến mấy, cậu đều có thể dễ dàng nhớ được, nhưng chỉ riêng tiếng Anh là không thể. 50 từ vựng, trừ đi 16 từ viết đúng hoàn toàn, còn lại 34 từ, Lục Vân Phi mất gần một tiết học mới tạm thời nhớ được.

Cậu lại mất thêm một tiết học để củng cố, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng nhớ rõ.

Đến 11 giờ 30 phút sáng, Lục Vân Phi đang làm bài tập về nhà môn toán, đột nhiên cảm thấy Biên Tấn Nguyên chọc vào mình. Cậu quay đầu lại, quả nhiên, điều gì đến cũng sẽ đến.

Lục Vân Phi tự tin nhận lấy tờ giấy bài tập mà Biên Tấn Nguyên đưa, rồi viết những từ tiếng Anh mà cậu đã thuộc lòng bên cạnh các chữ Hán. Cậu viết rất nhanh, sau khi kiểm tra lại kỹ lưỡng để chắc chắn không có lỗi nào, cậu đưa lại cho Biên Tấn Nguyên, mang đầy mong chờ nhìn hắn.

Biên Tấn Nguyên xem qua tờ giấy, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt căng thẳng của cậu, bình thản nói, "Đúng hết rồi."

Đôi mắt của Lục Vân Phi lập tức sáng rực lên, cậu thậm chí có chút đắc ý và vui sướng.

Cậu đẩy nhẹ Biên Tấn Nguyên một cái, không hài lòng nói, "Vậy thì cậu cũng phải đánh dấu tick vào, ghi điểm 100 nữa chứ. Kiểm bài mà, phải nghiêm túc một chút."

Biên Tấn Nguyên, người bỗng dưng bị dán cho cái mác không nghiêm túc, nhìn cậu bạn đang đầy phấn khích trước mặt, bất đắc dĩ cầm bút bi đỏ lên, lần lượt đánh dấu tick và ghi một con số 100 ở cuối trang.

"Được chưa?"

Lục Vân Phi cầm lấy tờ giấy trên bàn lên, chăm chú nhìn những từ tiếng Anh và các dấu tick đỏ chói, cùng với con số 100 điểm ở cuối trang. Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một chỗ để đóng khung tờ giấy này lại.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu cười đến mức mắt cũng cong lại, nghĩ rằng tính cách của cậu bạn này thật giống con nít. Một lần trả bài đúng hết mà đã vui mừng đến vậy, chắc là bị tiếng Anh hành hạ nhiều lắm rồi, Biên Tấn Nguyên nghĩ, mình cũng nên giúp cậu ấy một chút, dù sao nhận một giọt nước thì phải trả bằng cả nguồn suối mà.

Nhờ việc trả bài được điểm tuyệt đối, Lục Vân Phi mang tâm trạng vui vẻ suốt cả buổi trưa, thậm chí khi vào tiết học đầu tiên của buổi chiều, lúc Biên Tấn Nguyên đột xuất kiểm tra cậu một lần nữa, cậu vẫn vui vẻ tự tin hoàn thành bài chép lại.

Lần này, cậu lại tiếp tục viết đúng hết. Lục Vân Phi càng thêm phấn khởi, cẩn thận kẹp hai tờ giấy được 100 điểm vào sách.

Trước khi tan học buổi chiều, Biên Tấn Nguyên lại yêu cầu cậu chép một lần nữa. Thấy cậu vẫn chưa quên từ nào, hắn mới nhắc nhở, "Ngày mai cũng sẽ kiểm tra lại, tối nay về nhà nhớ ôn một lần nữa nhé."

"Hiểu rồi." Học sinh Lục ngoan ngoãn đáp.

Biên Tấn Nguyên, lần đầu tiên đảm nhận vai trò "người thầy" cũng nhận thấy cậu bạn này rất ngoan ngoãn trong chuyện học tiếng Anh. Hắn cứ tưởng Lục Vân Phi sẽ rất chống đối môn này, nhưng từ lần chép bài đầu tiên vào buổi sáng, hắn đã nhận ra sự phản kháng của cậu chỉ là lời nói suông, còn hành động thì lại rất hợp tác. Thật đúng là ngoài miệng nói một đằng, trong lòng lại làm một nẻo, khá đáng yêu đấy chứ.

Sau khi thu dọn sách vở, Biên Tấn Nguyên chuẩn bị đi làm thêm.

Còn Lục Vân Phi thì nhanh chóng về nhà ôn lại từ vựng, sau đó làm xong bài tập, cậu lập tức leo lên giường nằm trước khi cơn buồn ngủ kéo đến lúc chín giờ.

Lời
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 12



Cả ngày hôm nay, cậu bé Song Song cuối cùng cũng không quấn lấy chiếc loa thông minh Thiên Miêu màu đỏ để kể chuyện nữa, thay vào đó nhóc đang chăm chú nhìn chiếc bánh dâu tây mà Biên Tấn Nguyên mang về.

"Cái này là cho em đấy." Biên Tấn Nguyên đưa chiếc bánh cho cậu bé, Song Song liền cầm lấy bằng cả hai tay, mắt hau háu nhìn những quả dâu tây trên bánh.

Biên Tấn Nguyên xoa đầu cậu bé, rồi đặt một chiếc bánh khác lên bàn trước mặt Biên Tiệp. "Hôm nay ở tiệm còn mấy cái bánh dư, chị Liễu bảo chia cho mọi người, con lấy được hai cái, vừa đủ dì và Song Song mỗi người một miếng."

Biên Tiệp xua tay, nói với hắn: "Con ăn đi, dì không muốn ăn."

"Con không thích đồ ngọt mà." Biên Tấn Nguyên vừa nói vừa mở hộp bánh cho dì, cũng lấy chiếc bánh từ tay Song Song để mở nốt hộp bánh. "Song Song, em đi đút mẹ ăn đi."

Nghe vậy, Song Song ngoan ngoãn cầm lấy cái thìa, xiên một quả dâu tây, rồi chạy nửa vòng quanh bàn đến trước mặt Biên Tiệp. "Mẹ ăn dâu tây đi."

Biên Tiệp mỉm cười, nói mình không ăn.

Nhưng Song Song rất kiên quyết. "Mẹ ăn dâu tây đi."

Biên Tiệp không còn cách nào khác, đành cắn quả dâu trên cái thìa mà cậu bé đang cầm.

Song Song tròn xoe mắt hỏi: "Ngon không mẹ?"

"Ngon lắm." Biên Tiệp gật đầu.

Song Song l**m cái thìa, ngước mắt nhìn Biên Tấn Nguyên, như thể đang hỏi mình có thể ăn không.

Biên Tấn Nguyên bật cười, nói: "Ăn đi, hai cái bánh đều là của em, nhưng phải chia cho mẹ nữa nhé."

Song Song vui mừng hét lên: "Cảm ơn anh!" rồi cầm cái thìa chạy ngược lại chỗ để bánh, cẩn thận xiên một quả dâu tây, vừa ăn vừa nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Lục Vân Phi nhìn dáng vẻ của cậu bé, thấy cậu nhóc này thật đáng yêu.

Biên Tấn Nguyên không ăn bánh, khi Song Song cầm thìa đút cho hắn, hắn chỉ dịu dàng xoa đầu em trai mình, bảo rằng để dành cho Biên Tiệp. Thật ra hắn không thích đồ ngọt lắm, hơn nữa, tình hình gia đình hiện giờ, có cơ hội được ăn bánh cũng không nhiều. Biên Tấn Nguyên nghĩ, nên để dành cho người thích nó hơn.

Lục Vân Phi nhìn hắn, chỉ nghĩ rằng hắn thương em trai và dì mình nên mới không ăn. Mấy ngày gần đây, mỗi đêm cậu đều ở nhà Biên Tấn Nguyên, cũng nhận ra rằng Biên Tấn Nguyên gần như là trụ cột của gia đình này, vừa phải bảo vệ dì mình không bị họ hàng xấu xa ức h**p, lại vừa phải chăm sóc em trai. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng trách nhiệm lại không hề nhỏ.

Nhưng không sao, Lục Vân Phi nghĩ thầm, chẳng phải chỉ là bánh thôi sao? Ngày mai mình sẽ mua một cái bánh to để Biên Tấn Nguyên ăn thật thoải mái.

Biên Tấn Nguyên đang làm bài tập tiếng Anh thì đột nhiên hắt hơi.

Song Song giật mình hỏi: "Anh bị cảm à?"

Biên Tấn Nguyên cười, lắc đầu: "Chắc là có người đang mắng anh thôi."

"Tại sao lại mắng anh ạ?" Song Song không hiểu.

Biên Tấn Nguyên nhìn bài tập tiếng Anh trước mặt, thấp giọng nói: "Chắc là vì anh bắt người ta học từ vựng đấy mà."

"Học từ vựng là gì ạ?"

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu bé, trầm ngâm một lát rồi nói: "Sang năm em lên tiểu học rồi, cũng sẽ phải bắt đầu học từ vựng thôi."

Biên Tiệp ngạc nhiên hỏi: "Sớm vậy à? Lớp một đã phải học từ vựng rồi sao?"

"Học trước cho vui thôi ạ." Biên Tấn Nguyên nói, "Học nhiều một chút cũng không có hại gì."

"Cũng đúng. Nhưng sao con lại bắt bạn học từ vựng vậy?"

"Tất nhiên là vì con muốn tốt cho cậu ấy rồi." Biên Tấn Nguyên xoay xoay cái bút.

Biên Tiệp cười: "Xem ra con cũng có bạn thân đấy chứ. Dì không thường nghe con nói về chuyện bạn bè, cứ tưởng con chỉ biết học thôi."

Vậy thì dì đoán đúng rồi đấy! Lục Vân Phi thầm nghĩ, cậu ấy ở trường chỉ biết học thôi!

Biên Tấn Nguyên cảm thấy có lẽ dì mình đã hiểu lầm gì đó, nhưng hắn cũng lười giải thích, Biên Tiệp vui là được rồi, dù sao bà cũng sẽ không bắt hắn mời bạn bè về nhà chơi, nên dù đây có là một hiểu lầm dễ thương, hắn cũng chẳng bận tâm.

Thế là Biên Tấn Nguyên tiếp tục làm bài tập của mình, còn Biên Tiệp và Song Song thì ăn bánh trên bàn, trong khi đó Lục Vân Phi bên trong chiếc loa Thiên Miêu thì đang âm thầm ôn lại 50 từ vựng đã học hôm nay.

Sáng hôm sau, khi Lục Vân Phi đến sân trường thì Biên Tấn Nguyên đã có mặt. Hai người chơi bóng rổ 20 phút, rồi Lục Vân Phi đi chạy bộ trên đường chạy, chỉ dặn Biên Tấn Nguyên trông giúp cặp sách.

Lục Vân Phi chạy không nhanh, giữ tốc độ đều đều, có một cô gái đang chạy bộ buổi sáng đi ngang qua cậu, nhỏ nhẹ chào: "Chào cậu."

"Chào cậu."

"Cậu cũng chạy buổi sáng à?" Cô gái thẹn thùng nói: "Vậy từ giờ chúng ta có thể cùng nhau chạy."

Lục Vân Phi mỉm cười: "Không được đâu, vì tôi phải tăng tốc rồi."

Cậu nói xong, lập tức chạy nhanh lên phía trước, chỉ để lại cô gái ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu.

Khi Lục Vân Phi chạy đến vòng thứ tư thì thấy Biên Tấn Nguyên đang đứng ở lề đường chạy không xa, vẫy tay với mình. Cậu đi tới, Biên Tấn Nguyên lên tiếng: "Về thôi."

Lục Vân Phi gật đầu, cậu vừa chạy xong người vẫn còn nóng, vô thức dùng tay quạt cho mát, vừa quạt vừa nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Nguồn gốc, nơi bắt nguồn, nguồn."

Lục Vân Phi giật mình đứng khựng lại, không thể tin nổi: "Bây giờ đã bắt đầu kiểm tra đột xuất rồi á?"

"Ừ, không được à?"

Lục Vân Phi không tự giác phồng má lên, rồi nhanh chóng đáp: "source, s-o-u-r-c-e."

"Ừ. Tin đồn, lời đồn."

"rumour, r-u-m-o-u-r."

Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi vừa luyện từ vựng vừa đi về phía trước, khi đến canteen, Lục Vân Phi nói với hắn: "Tôi đi mua nước, cậu đứng đây đợi tôi nhé. Cậu muốn uống gì không?"

"Không cần đâu."

Lục Vân Phi nghe vậy liền nhanh chóng chạy vào canteen, mua hai chai nước tăng lực lạnh ở quầy bán hàng nhỏ. Cậu giấu tay ra sau lưng, đi đến trước mặt Biên Tấn Nguyên nói: "Đi thôi."

Biên Tấn Nguyên không nghĩ ngợi gì, đi về phía trước. Lục Vân Phi lùi lại một bước, rút chai nước ra, bất ngờ áp lên cổ hắn.

Biên Tấn Nguyên không kịp đề phòng nên bị lạnh, theo phản xạ quay đầu lại thì thấy Lục Vân Phi đứng sau lưng mình cười, cậu cười cong cả mắt, thấy hắn quay lại, liền chìa chai nước ra, giọng vui vẻ nói: "Mời cậu uống nước nè."

Biên Tấn Nguyên nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu, nhất thời không thể giận được, chỉ có thể bất lực lên tiếng: "Trẻ con thật."

"Đúng đúng đúng, cậu không trẻ con, cậu trưởng thành lắm. Nào, uống đi."

Lục Vân Phi thấy hắn không cầm, định nhét vào tay hắn, nhưng cúi đầu xuống mới nhận ra Biên Tấn Nguyên đang cầm cặp sách bằng tay trái, tay phải ôm quả bóng rổ, hắn không rảnh tay cầm được.

Lục Vân Phi hơi ngại ngùng bước lên trước lấy lại cặp sách của mình, "Xin lỗi nhé tôi quên mất, cậu nên nhắc tôi chứ." Cậu nói xong liền nhét chai nước vào tay Biên Tấn Nguyên. "Của cậu đấy, cảm ơn."

"Không cần." Biên Tấn Nguyên nói, rồi đưa chai nước lại cho cậu.

Lục Vân Phi xua tay: "Cái này là mời cậu uống, cậu cứ cầm đi mà."

Cậu nói xong, mở nắp chai nước của mình, uống một ngụm, "Cậu đừng tính toán với tôi chuyện này nhé, tôi không thích ai tính toán đâu, sẽ khiến tôi cảm thấy phiền lắm."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, không nói gì cũng không động đậy.

Lục Vân Phi vỗ vai hắn, "Đi thôi, về lớp nào."

Cậu nói xong thì đi trước về lớp học.

Biên Tấn Nguyên nhìn chai nước trong tay mình, lại nhìn Lục Vân Phi, lặng lẽ đi theo cậu.

Sáng hôm đó, trên diễn đàn trường lại xuất hiện một bài viết hot hòn họt.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 13



** Xem ngay!!! Một học bá lẫy lừng lại công khai giúp học tra trượt môn tiếng Anh xách túi! Đây là sự suy đồi đạo đức hay là lệch lạc nhân tính! **

Tôi là số 1: "Tôi ngồi ghế đầu tiên, chủ thớt, UD bảo cậu mai đi làm*."

* Ở chỗ này tác giả sửa lại là UD, câu gốc là "UC bảo bạn mai đi làm": câu nói phổ biển của cộng đồng mạng xứ Trung. UC là UC Brower, một trình duyệt web có rất nhiều câu quảng cáo giật tít như kiểu "Sốc! Đàn ông đọc xong sẽ phải sốc, phụ nữ xem xong cũng phải chấn động! Nếu bạn không thay đổi thì không phải người Trung Quốc!". Thế nên ai mà giật tít kiểu sốc sốc giống vậy đều sẽ bị mọi người chế giễu bằng cách bảo người đó ngày mai đến UC làm việc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f593372584f6c7a576831667752773d3d2d313436393839313639382e313765626539393463356130383331353937323234343430393736312e6a7067.webp


Tia chớp lấp lánh: "Đại ca lừa rồi, rõ ràng phòng chống sốc của UD đã kín người!"

Quốc khánh sắp đến rồi: "Tôi mù rồi, không ngờ thật sự là Biên Tấn Nguyên, vậy mà cậu ấy còn giúp người khác xách túi, điều này đúng là không khoa học mà!"

Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Bây giờ tôi thật sự tin chủ thớt hôm qua nói rằng Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi cùng nhau chơi bóng rổ, còn vừa chơi vừa nói chuyện cười đùa! Trời ạ, đến túi cũng xách giúp rồi thì không được vừa nói vừa cười sao?"

Tôi là chủ thớt hôm qua: " Tôi đã nói họ vừa nói vừa cười mà các cậu không tin, bây giờ thấy rồi chứ!! Còn dám cá cược, tôi làm chủ nhà, thắng lớn luôn!"

Có tên nhưng không có tuổi: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, hôm qua bạn học Biên Tấn Nguyên đã giúp bạn học Lục Vân Phi làm bài nghe viết môn tiếng Anh."

Tôi là số 1: "???!!! Nghe viết tiếng Anh! Cậu ấy không phải nói không có thời gian sao?"

Có tên nhưng không có tuổi: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, hiện tại vẫn chưa nghe bạn học Biên Tấn Nguyên nói câu này với bạn học Lục Vân Phi."

Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Ôi trời ạ! Tôi không chịu nổi nữa! Đầu óc tôi đã bắt đầu nghĩ lung tung rồi!"

Tia chớp lấp lánh: "Tỉnh lại đi người chị em, đây là bạn học Biên, người thanh cao như hoa cúc bạn học Biên, nhất định là thông tin của cái cậu "Có tên nhưng không có tuổi" không đủ chính xác, cần điều tra thêm."

Có tên nhưng không có tuổi: "... Đừng có nghi ngờ thông tin của tui một cách tùy tiện được không?! Tui nói câu nào là chuẩn câu đó đấy!"

Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Tôi tin cậu!! Thật đấy!! Bạn học, tôi tin cậu!"

Kỳ biến ngẫu bất biến: "Vậy chỉ có mình tôi quan tâm đến học tra trượt môn tiếng Anh mà chủ thớt nhắc tới sao? Mặc dù Lục Vân Phi trượt môn tiếng Anh, nhưng cậu ấy cũng là một học sinh giỏi lẫy lừng đấy nhé!! Trượt tiếng Anh mà vẫn vào được lớp Hỏa tiễn khối Khoa học tự nhiên, lại còn đứng hạng trung nữa, chủ thớt không được bôi nhọ bạn trai tôi nghe chưa!"

Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Em gái à em tỉnh lại đi, không phải bạn trai của riêng em đâu, là bạn trai của mọi người đó."

Tia chớp lấp lánh: "Không, tôi vẫn thích kiểu như Biên Tấn Nguyên hơn".

Chủ thớt: "Xin tất cả các chị em trong thớt này tỉnh lại đi, thớt này không phải để hỏi các bạn thích ai hơn đâu nhé?! Nhưng mà tôi cũng thích Biên Tấn Nguyên, khuôn mặt đó, dáng người đó, thành tích đó, đúng là nam thần hehe!"

Lục Vân Phi đọc xong bài đăng, không nhịn được mà cười khẽ.

Biên Tấn Nguyên nghe thấy tiếng cười, cúi đầu nhìn cậu một cái, Lục Vân Phi lập tức cất điện thoại, cười với hắn, "Vừa thấy chuyện thú vị thôi mà."

Biên Tấn Nguyên không có nhiều sự tò mò với hầu hết mọi thứ, vì thế cũng không nói gì, cùng cậu bước vào lớp.

Lý Nguyên Thanh nhìn thấy người anh em thân thiết của mình lại cùng xuất hiện với người từng là đối thủ một mất một còn, chỉ cảm thấy tình hình này có chút không ổn. Lục Vân Phi từ khi nào lại có quan hệ tốt với Biên Tấn Nguyên như vậy? Đây đã là lần thứ hai họ cùng xuất hiện rồi. Lý Nguyên Thanh cảm thấy nỗi sợ bị bỏ rơi đang đến gần.

Biên Tấn Nguyên lần này không bắt Lục Vân Phi viết chính tả vào tiết học đầu tiên, mà đợi đến giờ ra chơi tiết ba mới để cậu viết lại.

Lục Vân Phi còn nhớ bài nên viết rất trôi chảy, rất nhanh đã nộp bài, đạt được một điểm số hoàn hảo mới.

Lục Vân Phi rất hài lòng, chủ động mời, "Trưa nay cậu ăn ở đâu? Cùng đi nhé."

"Tôi có việc." Biên Tấn Nguyên nói.

Lục Vân Phi tò mò, "Có việc gì thế?" Biên Tấn Nguyên có việc mà cậu không biết.

Biên Tấn Nguyên không nói.

Lục Vân Phi chạm vào cánh tay hắn, "Nói đi mà, sao nói chuyện mà cứ phải giấu giấu giếm giếm như vậy, có gì không thể nói sao?"

Biên Tấn Nguyên không thể làm gì khác, đành phải trả lời cậu, "Trưa nay tôi phải đi làm thêm."

Lục Vân Phi ngạc nhiên, "Hả?" một tiếng.

Cậu biết là Biên Tấn Nguyên buổi tối phải đi làm thêm, nhưng sao lại làm thêm cả buổi trưa nữa, trời ạ, vậy chẳng phải từ lúc này đến khi cậu ấy tan làm buổi tối, cậu ấy phải bận suốt sao, ai mà chịu nổi cơ chứ!

Nhưng Biên Tấn Nguyên chịu được, hơn nữa, hắn còn giữ vững được thành tích đứng nhất lớp.

Lục Vân Phi lúc này thật sự có chút khâm phục hắn rồi, trước đây cậu còn nghĩ Biên Tấn Nguyên cả ngày ở trường chỉ biết làm bài làm bài, chỉ biết học, thái độ lại nghiêm túc như vậy, thành tích tốt hơn mình cũng là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ cậu mới biết, đây thuần túy là vì cậu ấy không có thời gian để học, chẳng trách cậu ấy luôn dùng lý do "không có thời gian" để từ chối người khác, đối với Biên Tấn Nguyên mà nói, đúng là không có thời gian thật mà!

"Cậu làm công việc gì vậy? Ở đâu thế?" Lục Vân Phi truy hỏi.

Đối với Biên Tấn Nguyên, việc nói ra chuyện mình đi làm thêm đã là ngoài ý muốn rồi. Hắn thậm chí còn cảm thấy vừa nãy mình chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến mới nói ra câu này.

Hắn không quen thân với người khác, trước khi nhà gặp chuyện, hắn đã có tính cách độc lập, không giao lưu với ai, sau khi gia đình gặp chuyện, hắn lại càng trở nên ít nói hơn.

Ngoài người thân của mình ra, Biên Tấn Nguyên với những người khác đều thiếu quan tâm và kiên nhẫn, nói cho Lục Vân Phi biết mình đang đi làm thêm đã là không nên, vì thế hắn từ chối trả lời câu hỏi này của cậu.

"Chuyện này cậu không cần biết."

Nghe vậy, Lục Vân Phi cũng không hỏi thêm nữa, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Biên Tấn Nguyên bây giờ không muốn nói với cậu, thì đợi khi cậu ấy muốn nói sẽ nói thôi. Dù sao, cậu cũng không vội.

"Vậy thì thôi." Lục Vân Phi cười nói.

Biên Tấn Nguyên cứ nghĩ cậu sẽ giận, kết quả thấy cậu vẫn tươi cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nghĩ, Lục Vân Phi thật ra tính tình cũng khá tốt, hơn nữa lại biết chừng mực, mặc dù có chút tự nhiên thái quá, nhưng không có thói quen hỏi cặn kẽ.

Ôn Minh Dịch vì có việc nên không cùng họ đi ăn trưa, Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh vừa ăn vừa bàn chuyện lễ Quốc Khánh mùng mười một sẽ làm gì. Ăn xong, khi Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh quay về, ở cổng trường họ nhận được một chiếc bánh kem lớn.

"Hôm nay là sinh nhật cậu sao?" Lý Nguyên Thanh thắc mắc, "Không đúng, sinh nhật cậu còn lâu mà."

"Ăn không?" Lục Vân Phi hỏi cậu ta.

"Ăn chứ." Lý Nguyên Thanh nói, "Không ăn phí quá, ăn rồi cũng chẳng mất gì."

"Vậy được, Minh Dịch không ở đây, chỉ còn hai ta ăn thôi."

Hai người họ mang bánh kem vào lớp, thu hút sự chú ý của các nữ sinh xung quanh, Lục Vân Phi cắt cho mình và Lý Nguyên Thanh mỗi người một miếng, Lý Nguyên Thanh thử một miếng, tấm tắc khen, "Vị này ngon thật đấy, cậu mua ở tiệm nào vậy."

Lục Vân Phi cho cậu ta xem tên tiệm bánh kem, "Chị tớ giới thiệu."

Bánh kem không nhỏ, Lý Nguyên Thanh ăn hai miếng, Lục Vân Phi ăn một miếng, nhưng vẫn còn rất nhiều.

Lý Nguyên Thanh hỏi cậu, "Phần còn lại làm sao đây?"

"Tất nhiên là chia cho người khác."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như, bạn cùng bàn mới của tớ này."

Lời
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 14



Chiếc bánh này vốn dĩ Lục Vân Phi mua để tặng Biên Tấn Nguyên, nhưng cậu sợ nếu bất ngờ tặng một chiếc bánh nguyên vẹn thì Biên Tấn Nguyên sẽ không nhận, nên mới làm nền trước. Giờ việc chuẩn bị đã xong, dĩ nhiên chiếc bánh phải quay lại với công dụng chính của nó rồi.

"Cậu đối xử với cậu ấy tốt thật đó. Giờ các cậu thế nào rồi? Hòa thuận với nhau chứ?"

"Ừ, cậu ấy còn bắt đầu giám sát tớ học từ vựng nữa. Tớ không đối xử tốt với cậu ấy thì sao mà được."

"Vân Phi, tớ cũng có thể giám sát cậu học từ vựng mà."

Lục Vân Phi cười lạnh một tiếng, "Thôi đi, cậu đâu có đủ kiên nhẫn. Cậu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tớ chẳng thèm."

Lý Nguyên Thanh xấu hổ gãi mũi, "Ham chơi biếng làm, đó là chuyện thường tình mà."

Lục Vân Phi liếc cậu ta với ánh mắt đầy khinh miệt rồi xách chiếc bánh lớn của mình về chỗ ngồi.

Cậu vừa ngồi xuống không bao lâu thì Biên Tấn Nguyên bước vào lớp, thấy trên bàn mình có một chiếc bánh lớn như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Hắn nhìn về phía Lục Vân Phi, chỉ thấy cậu đang gục xuống bàn ngủ, Biên Tấn Nguyên đành ngồi xuống mà không gọi cậu dậy.

Thật ra Lục Vân Phi không hề ngủ, cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, cậu liền quay đầu, vươn vai rồi ngồi dậy.

"Ăn bánh không?" Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên.

"Không ăn." Biên Tấn Nguyên đáp.

Lục Vân Phi liền đặt chiếc bánh lên bàn mình, cắt một miếng rồi đưa đến trước mặt Biên Tấn Nguyên, "Ăn đi, tôi mời cậu đó."

"Tôi không thích đồ ngọt."

"Bánh này không ngọt lắm, vị socola, ngon lắm đấy. Lý Nguyên Thanh đã ăn hai miếng rồi."

Biên Tấn Nguyên quay sang nhìn cậu, Lục Vân Phi chẳng sợ, chống tay lên bàn thuyết phục, "Ăn đi mà, lát nữa là vào học rồi."

Nói xong, thấy Biên Tấn Nguyên vẫn không có động tĩnh gì, cậu cố tình nói, "Chẳng lẽ cậu muốn tôi đút cho cậu ăn hả?"

Cô bạn ngồi ở hàng trước đang uống nước thì bị sặc, ho nửa ngày trời.

Biên Tấn Nguyên không thể từ chối sự nhiệt tình này, đành cầm nĩa lên và xiên một miếng.

Lục Vân Phi đầy mong đợi hỏi, "Thế nào, có ngon không?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

"Chị tôi đặt cho tôi đấy," Lục Vân Phi không chút do dự đổ hết lên đầu chị mình, "Chị ấy nói tôi sẽ thích mà."

"Thế cậu thích không?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.

"Thích chứ, tôi thấy ngon mà. Không ngon thì sao tôi cho cậu ăn được?"

Biên Tấn Nguyên liếc nhìn cậu, Lục Vân Phi mỉm cười, "Còn muốn ăn nữa không?"

"Đủ rồi."

"Vậy nếu cậu muốn ăn nữa thì nói với tôi nhé."

"Ừm."

Nói là thế, nhưng Biên Tấn Nguyên ăn xong miếng đó thì cũng không hỏi cậu xin thêm miếng nào nữa.

Lục Vân Phi sớm đoán rằng hắn sẽ không xin thêm, nên trước khi tan học, cậu cắt chiếc bánh còn lại thành bốn phần, cho vào bốn hộp nhỏ mà tiệm đã tặng kèm, rồi đưa hai hộp cho Biên Tấn Nguyên, một hộp cho Lý Nguyên Thanh, còn mình giữ một hộp.

Biên Tấn Nguyên không muốn nhận, Lục Vân Phi thản nhiên nói: "Đây là hối lộ. Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, lúc cậu kiểm tra từ vựng của tôi nhớ nương tay chút nhé."

"Vậy tôi càng không thể nhận rồi."

"Thì cậu cứ coi đây là quà ngày Nhà giáo đi, coi như tôi tặng muộn. Chủ yếu là tôi và Lý Nguyên Thanh lát nữa còn đi chơi, xách bánh theo không tiện. Nếu không sợ cậu ngại mang, tôi còn định đưa hết cho cậu nữa đấy."

Biên Tấn Nguyên thật sự bị lời nói của cậu đánh bại, Lục Vân Phi cười tươi rói nhìn hắn: "Tạm biệt thầy Biên, chúc thầy Biên lễ Quốc Khánh vui vẻ nhé."

Biên Tấn Nguyên không biết nói gì hơn, chỉ có thể chúc lại cậu một câu kỳ nghỉ lễ vui vẻ.

Lục Vân Phi xách bánh ra khỏi cửa cùng với Lý Nguyên Thanh, rồi lên xe về nhà. Cậu đoán rằng Biên Tấn Nguyên sẽ chia hai miếng bánh cho dì và em trai mình. Nếu biết vậy thì đã đưa cho hắn ba miếng rồi, Lục Vân Phi nghĩ, nhưng nếu ba miếng thì Biên Tấn Nguyên chắc chắn sẽ không nhận. Thôi, để lần khác mời hắn ăn vậy.

Như cậu đã nghĩ, khi Lục Vân Phi trở lại dưới hình dạng Thiên Miêu Tinh Linh, cậu thấy Song Song và Biên Tiệp đang ăn bánh. Có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ lễ, nên Biên Tấn Nguyên cũng không vội làm bài tập mà lại trò chuyện với gia đình mình.

"Vậy chiếc bánh này là do cậu bạn phải học từ vựng tặng con à?" Biên Tiệp hỏi hắn.

Biên Tấn Nguyên "Dạ" một tiếng.

"Cậu ấy đối xử với con thật tốt."

Đúng vậy ạ, Lục Vân Phi rất hài lòng với lời khen này, người tốt như cậu, đối xử với ai mà chẳng tốt chứ.

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, cũng gật đầu, "Cậu ấy là người tốt."

"Vậy con phải giám sát cậu ấy học từ vựng cho tốt nhé."

"Giám sát~." Song Song vừa ăn bánh vừa phụ họa.

Lục Vân Phi nhìn một lớn một nhỏ, thầm nghĩ: Dì à, em trai à, hai người đang ăn bánh của con mà lại đối xử với con như vậy thật sao?

Biên Tấn Nguyên thì có vẻ đồng ý với gia đình, "Dĩ nhiên rồi."

Nghe hắn nói vậy, Lục Vân Phi không khỏi nhen nhóm lại chút hy vọng với môn tiếng Anh, chỉ mong rằng cậu đừng giống như Lý Nguyên Thanh, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thôi bảo bối à~.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Ôn Minh Dịch gọi điện cho Lục Vân Phi, nói rằng cậu ta vừa thấy Biên Tấn Nguyên bán bánh. Lúc đó, Lục Vân Phi đang chơi game với Lý Nguyên Thanh, nghe vậy, cậu lập tức bỏ rơi bạn mình, tò mò hỏi: "Ở đâu? Ở đâu cơ?"

"Ở phía Tây đường Nhất, tớ gửi định vị cho cậu, cậu qua đây."

"Được, chờ tớ."

Lục Vân Phi thay đồ, nhờ tài xế đưa mình tới đó.

Ôn Minh Dịch đang ngồi trên một chiếc xe đạp công cộng uống trà sữa. Cậu ta có ngoại hình đẹp, khác với vẻ đẹp trai rạng ngời của Lục Vân Phi, nét đẹp của cậu thiên về sự tuấn tú, vì vậy mà không ít cô gái đi qua ngoái lại nhìn cậu, có người kín đáo, có người trực tiếp quay đầu nhìn.

Ôn Minh Dịch cũng chẳng để tâm, thấy Lục Vân Phi đến, cậu ta lắc lắc ly trà sữa trên tay hỏi cậu: "Uống không?"

Lục Vân Phi lắc đầu, "Biên Tấn Nguyên đâu?"

Ôn Minh Dịch hất cằm, chỉ về phía tiệm bánh không xa, "Ở đó, tớ vừa định vào mua đồ uống, nhưng sợ quá nên chạy ra ngoài, đổi sang tiệm khác mua."

"Cậu ấy không nhìn thấy cậu chứ?"

Ôn Minh Dịch lắc đầu, "Không đâu, tớ nhạy bén thế này mà."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa tiệm bánh mở ra, vài nữ sinh với vẻ mặt lo lắng vội vàng bước ra. Lúc đầu Lục Vân Phi cũng không để ý lắm, nhưng thấy càng lúc càng nhiều nữ sinh đẩy cửa bước ra, có người còn quay đầu lại nhìn vào trong với vẻ mặt đầy buồn bã, cậu mới nhận ra có gì đó không ổn.

"Qua đó xem thử đi." Lục Vân Phi nói với Ôn Minh Dịch.

Ôn Minh Dịch cắn ống hút rồi cùng cậu đi tới, vừa mở cửa, hai người đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên giận dữ, "Anh không thừa nhận đúng không! Vậy thì nói cho tôi biết con muỗi này từ đâu ra? Này, anh tự mở to mắt mà xem, nó còn dính cả kem nữa đấy!"

Nói xong, người đó còn đập mấy cái lên bàn thu ngân.

Lục Vân Phi và Ôn Minh Dịch không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy, liếc nhìn nhau rồi nghe thấy một giọng nữ không kiêu ngạo không xu nịnh lên tiếng: "Thưa anh, chuyện này là không thể xảy ra. Tiêu chuẩn vệ sinh của cửa hàng chúng tôi đã qua kiểm tra, ở đây chưa từng thấy loại muỗi nào như vậy. Có khi nào là muỗi ở nhà anh rơi vào lúc anh đang ăn không? Thôi thế này, chúng tôi sẽ bù cho anh một chiếc bánh khác, anh thấy sao?"

"Cô coi thường tôi à? Giờ tôi bị các người làm cho phát ớn, còn tâm trạng đâu mà ăn bánh nữa chứ."

Biên Tấn Nguyên nghe thấy lời lẽ ngang ngược của anh ta thì không khỏi nhíu mày, cô gái đứng cạnh kéo tay hắn, nhắc nhở, "Cậu đừng manh động, để chị Liễu xử lý."

Ôn Minh Dịch và Lục Vân Phi đứng ở cửa, không bước vào tầm mắt của Biên Tấn Nguyên, âm thầm quan sát tình hình trước mặt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back