Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,552
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMH0t-jE74vqaNc3JOLm2XaHjfosntK6n7aagNSGnuKf5LqA5HI6_CcHE99-rsMbcuXpz2OXVXzx_F36MtkHf08jjbx74a0FPtzRPQP9UqQva8HbJz2BONnG3fpbNKEj-P8PmaNJrGUymTjH0_Z11D-=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Tác giả: Ngọc Châu Đông Vân
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu truyện:

Hàn Vũ Đồng vừa tỉnh lại sau khi xuyên không, mở mắt ra liền phát hiện mình đã sinh con!

Điều khiến nàng tức giận hơn nữa là, cha ruột của đứa bé này không rõ là ai!

Nàng giận đến mức nắm lấy một nắm rơm, hét lớn: “Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?”

Tiểu muội bên cạnh run rẩy nhắc nhở: “Tỷ, chuyện này phải hỏi chính tỷ chứ!”

Hàn Vũ Đồng: Ta làm sao mà biết được?

Thôi được rồi, nếu không rõ cha ruột của đứa bé là ai, thì trước tiên tìm cho nó một người cha hợp pháp đã.

Sau đó thì nuôi con, nếu một ngày nào đó biết được sự thật, nhất định sẽ cho cái tên không có trách nhiệm kia một bài học nhớ đời!!

Nhưng mà… nhà mới hay nhà cũ đều nghèo rớt mồng tơi, ăn bữa hôm nay còn phải lo cho bữa ngày mai.

Hàn Vũ Đồng: Được rồi, phải bắt tay vào làm thôi! Thoát nghèo làm giàu, dù không có nam nhân cũng tự làm được!

P/S: Cuộc sống hằng ngày khi xuyên không về cổ đại và nuôi con, tuy là hư cấu nhưng mang nhiều hiện thực, không cần phải kiểm chứng.

Tag: Sinh con, Xuyên không, Ẩm thực, Trưởng thành, Nghịch cảnh, Lập nghiệp

Ý tưởng: Con đường nào cũng phải do người tự cắn răng vượt qua.​
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 1



Chương 1: Xuyên không sinh con...

Mười tháng mang nặng đẻ đau, một sớm lâm bồn. Nhưng phu quân của nàng, vị quân nhân đang tại ngũ, đến giờ vẫn chưa trở về. Hàn Vũ Đồng chửi rủa không ngớt khi bước vào phòng chờ sinh, rồi lại chửi rủa khi bị tiêm thuốc kích sinh, cuối cùng đau đớn đến ngất lịm trong tiếng mắng chửi.

“Hu hu hu—”

Theo vài tiếng r*n r* trầm thấp, Hàn Vũ Đồng chỉ cảm thấy h* th*n bỗng nhẹ bẫng, một vật tròn trĩnh tuột khỏi cơ thể nàng, đồng thời nàng cũng đảo mắt, rồi lại ngất đi.

*

“Đẻ rồi! Cuối cùng cũng đẻ rồi!” Vương tẩu, người luôn túc trực bên cạnh, thở phào một hơi dài. Tẩu thành thạo cầm lấy chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn, hơ qua lửa rồi cắt đứt rốn. Sau đó, tẩu dùng mảnh vải cũ lau sạch sẽ đứa trẻ và quấn kín lại, mới đặt bên cạnh Hàn Vũ Đồng.

“Tố Tuyết, mau lấy nước nóng, giúp tỷ tỷ muội dọn dẹp.” Vương tẩu điềm tĩnh phân phó tiểu cô nương đang đứng trong phòng.

Tiểu cô nương đó là Hàn Tố Tuyết, muội muội của Hàn Vũ Đồng, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi. Lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, nàng đã sợ hãi trốn vào góc tường, run rẩy. Lúc này nghe Vương tẩu gọi, nàng vội cầm chậu đi vào bếp lấy một chậu nước nóng, mang đến bên cạnh tẩu.

Vương tẩu nhanh chóng giúp Hàn Vũ Đồng dọn dẹp sạch sẽ thân thể, lại thay cho nàng một bộ y phục sạch sẽ nhưng đầy mảnh chắp vá, rồi lau mồ hôi trên trán, nói với Tố Tuyết: “Xong rồi, việc còn lại hai tỷ muội tự lo liệu đi. Nhớ cho tỷ tỷ muội uống một bát nước đường đỏ, tốt nhất là thêm một bát mì nóng, sản phụ chỉ có ăn no mới có sữa cho con bú.”

Tố Tuyết khẽ đáp lời, đợi khi Vương tẩu đứng dậy rời đi, nàng mới rút từ trong lòng ra hai đồng tiền duy nhất, đưa cho tẩu.

“Tỷ tỷ ta, lần này may mắn có tẩu giúp đỡ, nếu không tỷ và đứa trẻ...” Nói đến đây, giọng nàng nghẹn ngào không nói nên lời.

Vương tẩu vội đẩy lại: “Đứa trẻ ngốc, chẳng qua là chút việc nhỏ, ta không thể nhận. Huống chi, tỷ tỷ muội thân thể yếu đuối, lúc này cần tiền bồi bổ, mau giữ lấy. Ta đi đây.” Nói xong, bà bước ra ngoài.

Tố Tuyết không nài thêm, mà tiễn tẩu ra tận cửa, nước mắt rơi lã chã suốt đường đi.

Nàng thật sự lo sợ, nhà vốn đã bữa đói bữa no, nay lại thêm một đứa trẻ, biết lấy gì nuôi dưỡng đây!

Huống chi, tỷ tỷ chưa chồng mà đã có con, ở khắp mười dặm tám thôn đã mang tiếng xấu, sau này muốn lấy được người đàng hoàng, e rằng không thể nữa!

Than ôi, tỷ tỷ thật là ngốc!

Trong căn nhà xiêu vẹo, Hàn Vũ Đồng mê man suốt thời gian chừng một bữa cơm mới dần dần tỉnh lại. Khi vừa mở mắt, nàng trông thấy mái nhà trên đầu bị gió luồn qua từng kẽ hở, lập tức hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Nhìn quanh một lượt, trời ơi, nàng suýt nữa lại ngất đi. Đây, đây là thế nào? Rõ ràng nàng đang ở trên giường sinh tại bệnh viện, cho dù đã sinh xong con cũng phải chuyển đến phòng bệnh sạch sẽ sáng sủa, cớ sao trước mắt lại là nơi xa lạ, đổ nát thế này?

Chẳng những thế, bên cạnh còn thật sự có một đứa trẻ vừa mới chào đời!

Đầu đau, đau như muốn xé nát tâm can! Cơn đau này như dòng điện lan tỏa khắp thân thể, cuối cùng khi đến đầu ngón chân, Hàn Vũ Đồng không khỏi rên lên một tiếng, co mình lại thành một khối.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đau quá, hơn nữa, còn lạnh nữa!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 2



Lúc này, Hàn Tố Tuyết, đã chuẩn bị xong nước nóng, thấy tỷ tỷ tỉnh lại liền vội vã tiến đến hỏi: “Tỷ, uống chút nước nóng cho ấm người nhé?”

“Nước? Được, cho ta uống một ngụm nước nóng...” Vũ Đồng không màng đến cơn đau trên thân thể, cố gắng ngồi dậy, cầm lấy bát nước trong tay muội muội, uống ừng ực từng ngụm lớn.

Ôi, thật thoải mái! Nước nóng vừa vào bụng, lập tức lan tỏa khắp ngũ tạng lục phủ, Vũ Đồng thoải mái đến mức khẽ rùng mình, đầu óc cũng dần dần trở nên tỉnh táo hơn.

“Đây là nơi nào?” Nàng hỏi Tố Tuyết: “Ngươi... là ai?”

Nước mắt Tố Tuyết bất chợt trào ra.

“Tỷ, ta là muội muội Tố Tuyết của tỷ đây, tỷ... tỷ không nhận ra ta sao?” Nàng lau vội dòng lệ, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi tỷ, vốn dĩ Vương tẩu dặn phải cho tỷ uống bát nước đường đỏ, nhưng nhà mình thực sự không còn đường nữa...”

“Không có đường cũng không sao.” Vũ Đồng l.i.ế.m l**m môi: “Có gì nóng để ăn là tốt rồi! Lạnh quá! Đói quá!” Nàng lại ôm chặt hai vai.

Tố Tuyết liền nhanh chóng lấy bát vào bếp, múc ra một bát canh mì loãng.

“Tỷ, mau uống khi còn nóng đi. — Vốn dĩ Vương tẩu dặn phải cho tỷ ăn bát mì nóng, nhưng tỷ biết đấy, nhà mình chỉ còn lại một chút mì trộn này, nấu thành canh mì còn có thể ăn thêm được một bữa...”

“Được, có gì để ăn là tốt rồi!” Vũ Đồng không kịp nghĩ ngợi, cầm lấy bát canh, một hơi uống cạn.

Thật thoải mái! Dù hương vị chẳng có gì ngon lành, nhưng ít ra nó còn nóng! Hiện tại, cả người nàng lạnh như băng giá, chỉ cần thứ gì đó nóng là có thể cứu mạng nàng!

Tố Tuyết thấy tỷ mình uống xong chén canh, khuôn mặt vốn trắng bệch đã có chút sắc hồng, lúc này mới hơi yên tâm. Nàng vừa thu dọn chén bát vừa dặn dò tỷ tỷ:

“Tỷ, tỷ vừa mới sinh, thân thể còn rất yếu, hãy ngủ thêm một chút nữa. Vương tẩu cũng nói rồi, tốt nhất là tỷ đừng ra khỏi cửa trong vòng một tháng, nếu bị nhiễm gió thì phiền phức lắm. Vậy nên tháng này tỷ hãy ngoan ngoãn dưỡng bệnh trong phòng, chỉ cần chăm sóc đứa bé cho tốt là được.”

Nói xong, nàng cầm lấy chén bát chuẩn bị mang ra nhà bếp để rửa.

“Khoan đã!” Vũ Đồng vội vàng gọi nàng lại.

Tố Tuyết quay đầu nhìn tỷ mình.

Vũ Đồng không thể tin nổi, chỉ vào đứa bé bên cạnh mình, hỏi: “Đây… đây là con của ta sao?”

“Đúng vậy!” Tố Tuyết đáp: “Là tỷ vừa mới sinh ra.”

“Thật sao?” Vũ Đồng lo lắng vò đầu: “Nhưng tại sao ta lại hoàn toàn mơ hồ như vậy?” Nàng nói: “Ta nhớ là mình sinh con, nhưng không phải ở đây, mà là ở bệnh viện! Bệnh viện muội có biết không? Đó là nơi chuyên trị bệnh cho người ta! Vậy thì căn nhà tranh rách nát bốn bề lộng gió này là sao? Còn nữa, ta vẫn là Hàn Vũ Đồng sao? Sao tự dưng lại có thêm một người muội muội? Còn chồng ta đâu rồi?”

Nàng tuôn ra mọi nghi vấn trong lòng, rồi nhìn chằm chằm vào Tố Tuyết, mong nàng có thể cho mình một lời giải đáp.

Nhưng Tố Tuyết lại bị dọa choáng váng, mãi mới lắp bắp nói:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tỷ, tỷ… tỷ có phải là sau khi sinh đã bị tổn thương thần trí không? Sao lại chẳng nhớ gì hết thế? Đây không phải là nhà của chúng ta sao? Tỷ tên là Hàn Vũ Đồng, mười tám tuổi, nơi đây là thôn Hàn Gia, huyện Thanh Phong, cha mẹ ta đều đã mất, chỉ còn lại hai tỷ muội chúng ta nương tựa lẫn nhau. Chồng tỷ là ai? Muội không biết! Còn đứa bé này…”

“Đứa bé thì sao?” Vũ Đồng vội nghiêng người tới, chăm chú lắng nghe. Dù sao đối với một sản phụ mới sinh mà nói, có lẽ đứa con quan trọng hơn cả chồng.

“Đứa bé này… là do tỷ chưa cưới đã mang thai mà sinh ra, nên tỷ phải…”

“Hả? Chưa cưới đã có con?” Vũ Đồng chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Sao có thể chứ? Rõ ràng nàng có chồng mà! Không có chồng thì làm sao có con?

Chẳng lẽ là chủ nhân của thân thể này đã bị kẻ vô liêm sỉ nào đó hãm hại?

Nghĩ đến đây, nàng giận dữ vô cùng, liền vơ lấy một nắm rơm dưới thân, lớn tiếng quát: “Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là giống nòi của ai?”

Tố Tuyết bị dáng vẻ điên cuồng của tỷ mình dọa sợ, run rẩy nhắc nhở:

“Tỷ, chuyện này phải hỏi tỷ chứ! Chẳng lẽ ngay cả cha của đứa trẻ là ai tỷ cũng không nhớ sao?”

Hàn Vũ Đồng: Ta làm sao mà biết được!

Ông trời ơi, ta rốt cuộc đã vớ phải cái kịch bản trời ơi đất hỡi gì thế này!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 3



Hàn Vũ Đồng vừa vượt cạn xong đã xuyên không, điều khốn khổ hơn là khi xuyên không xong, nàng thật sự đã sinh ra một đứa bé! Hơn nữa, thân thể này lại là chưa kết hôn mà đã sinh con, cha của đứa bé không rõ là ai.

Hàn Vũ Đồng khóc không ra nước mắt.

Đợi đến khi muội muội Tố Tuyết rửa bát xong quay lại, Vũ Đồng đã ngủ thiếp đi. Điều này cũng không trách nàng được, thân thể sản phụ vốn yếu nhược, nàng phải ngủ, biết đâu sau giấc ngủ này nàng sẽ quay trở lại thế giới cũ!

Nhưng trời không có mắt, khi nàng chợp mắt một lát, mở mắt ra thì trước mắt vẫn là căn nhà tranh rách nát này, bên cạnh vẫn là đứa trẻ bé nhỏ nhăn nheo. Có lẽ là vì đói, đứa trẻ đang quơ quào tay nhỏ, khóc không ngừng.

Ôi trời ơi, con yêu của ta.

Đã không thể thấy được con ruột ở thế giới kia, thì coi như đây là con ruột đi, dù sao thì cũng là đứa bé do nàng sinh ra. Có khi đứa bé này chính là đứa bé kia, vậy thì càng tốt!

Hàn Vũ Đồng cố nén sự khó chịu, ngồi dậy ôm lấy đứa trẻ vào lòng.

Ôi chao, đứa bé này thật xấu xí! Gương mặt nhỏ đỏ hỏn, đôi mày nhăn nhúm, có lẽ do thân thể này thiếu dinh dưỡng nên đứa trẻ gầy gò, trông thật tội nghiệp.

Không được, ta nhất định phải nuôi sống nó!

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vũ Đồng lặng lẽ cắn răng, chỉ có nuôi sống nó thì mới có thể chấp nhận được cái thân thể này. Cũng chỉ có nuôi sống nó thì nàng mới có cơ hội biết được cha của đứa trẻ là ai.

Vì vậy, đến giờ phút này Vũ Đồng vẫn không tin, một cô nương trong trắng như thân thể này lại cam tâm chịu mang tiếng xấu chưa kết hôn mà đã sinh con, trừ phi có uẩn khúc gì khác!

Đúng vậy, chắc chắn là có uẩn khúc, nàng có linh cảm như thế. Nên giờ không phải là lúc để vướng bận, tập trung tinh thần nuôi con sống sót mới là chính đáng.

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng hơi ngượng ngùng cởi áo định cho con bú, nhưng thân thể này quá suy kiệt, đứa trẻ dù cố gắng đến đâu cũng không b.ú được giọt sữa nào, khiến Vũ Đồng lo lắng phải gọi Tố Tuyết đến hỏi:

“Nhà ta thật sự không còn chút bột mì trắng nào sao?”

Tố Tuyết lắc đầu.

“Vậy còn gạo thì sao?” Nấu chút cháo loãng cũng được mà!

Tố Tuyết lại lắc đầu: “Tỷ, hũ bột mì và hũ gạo trong nhà đều đã cạn, chỉ còn lại chút canh tạp mà tỷ vừa uống, cũng đủ cầm hơi thêm một bữa nữa.”

Vũ Đồng như hóa đá, đây là cái gia đình gì thế này? Không có gạo, không có bột mì, chẳng lẽ đợi đến c.h.ế.t đói sao?

Thân thể này thật là ngốc, sống khổ thế này, còn sinh con làm gì, chẳng lẽ để đứa trẻ vừa chào đời đã chịu khổ?

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng tức giận nói: “Vậy thì mang chút canh tạp đến đây, còn tiêu hóa được hay không thì trông vào số phận của nó vậy!”

Tố Tuyết không dám cãi lại, vội vã đi vào nhà bếp, lấy thêm nửa bát canh tạp đem đến.

Vũ Đồng nhận lấy bát, thổi cho canh ấm lại, rồi dùng một chiếc thìa nhỏ, từ từ đút từng chút canh vào miệng đứa bé. Ban đầu nàng nghĩ việc này rất khó, nhưng không ngờ đứa bé này lại có ý chí sống rất mạnh mẽ. Canh vừa vào miệng, đứa bé đã nhanh chóng nuốt xuống.

“Thành công rồi!” Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần nó nuốt được, tám phần là có thể nuôi sống.”

Tố Tuyết cũng thở phào một hơi. Nhìn đứa bé đang nỗ lực để sống sót trước mặt, trách nhiệm của một người dì trong lòng nàng cũng tự nhiên trỗi dậy, liền chủ động xin phép: “Tỷ, muội sẽ đi đến nhà Vương tẩu mượn thêm chút bột trắng nữa, giờ chỉ có tẩu ấy là có thể cho ta mượn chút ít thôi.”

Vũ Đồng ngước nhìn căn nhà rách nát này, không hề do dự mà gật đầu.

“Đi đi.” nàng nói: “Đợi đến tháng sau khi ta có tiền, ta sẽ trả lại cho tẩu ấy nhiều hơn một chút.”

Tố Tuyết cười gượng, tháng sau có tiền ư? Làm sao có thể! Nhà này lại thêm một miệng ăn, không c.h.ế.t đói là may mắn lắm rồi!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 4



Tố Tuyết nhanh chóng quay lại, ngoài một thăng bột đen thui, nàng còn mang về thêm năm quả trứng gà.

“Tỷ, Vương tẩu đúng là ân nhân cứu mạng của chúng ta!” Nàng xúc động đến mức đôi mắt ngấn lệ: “Muội vừa nói muốn mượn bột, tẩu ấy liền không nói hai lời, đong ngay cho ta một thăng bột tạp—chỉ tiếc là nhà tẩu ấy cũng không còn bột trắng. Ngoài ra, tẩu ấy còn đem hết số trứng gà chưa kịp bán cho chúng ta, bảo rằng hãy tiết kiệm mà ăn, đợi qua tháng này, khi cành liễu ra mầm sẽ có cái ăn.”

Nói xong, nàng bày hết một thăng bột tạp và năm quả trứng gà trước mặt Vũ Đồng.

Vũ Đồng mũi cay xè, suýt nữa thì rơi lệ.

Số mệnh nàng thật là đáng thương! Người ta xuyên không thì biến thành tiểu thư, công chúa được ăn sung mặc sướng, còn nàng xuyên không thì chưa cưới mà đã sinh con, lại thiếu thốn đủ đường, chẳng biết nàng đã tạo nghiệt gì mà gặp phải tình cảnh này!

Thấy tỷ mình mắt đỏ hoe, không nói lời nào, Tố Tuyết tưởng nàng đang nghĩ quẩn, vội vàng an ủi: “Tỷ, tỷ đừng lo, muội đã nghĩ kỹ rồi, đợi tỷ qua tháng ở cữ, muội sẽ lên trấn tìm việc làm ở nhà ông Lưu viên ngoại, không những có ăn có uống, mà mỗi tháng còn có mấy chục đồng lớn, nuôi sống tỷ và đứa nhỏ cũng không thành vấn đề.”

Vũ Đồng nghe vậy, lập tức trừng mắt.

“Không được!” Nàng nói: “Trời không tuyệt đường người. Chỉ cần chúng ta không c.h.ế.t đói, thì hãy cùng nhau ở lại đây. Muội nghĩ cơm của nhà đại hộ dễ ăn lắm sao?”

Phải, nàng đã nghe nhiều về những hiểm nguy trong đó, nghe nói mỗi cô nương bị bán vào hay tự nguyện vào làm nô đều khó thoát khỏi sự ức h.i.ế.p của lão viên ngoại và các thiếu gia. Những cô nương nào nghĩ thoáng thì cố gắng làm một người thông phòng, qua vài năm được ghép đôi một cách qua loa cũng coi như xong. Những cô nương không nghĩ thông thì nhảy giếng, treo cổ cũng không thiếu. Chính vì lẽ đó, tỷ nàng mới cắn răng nói rằng chỉ cần còn một hơi thở, thì tuyệt đối không bán thân làm nô.

Chỉ là không ngờ một người tỷ giữ thân trong sạch như thế lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, thật khiến người khác không thể hiểu nổi.

Làm nô tỳ không phải là con đường khả thi, vậy chỉ còn cách nghĩ ra lối thoát khác.

Sau khi cho đứa bé ăn no, Vũ Đồng gắng gượng từ trên chiếc giường cũ kỹ bò dậy, một lần nữa nhìn quanh căn nhà. Mái nhà vừa lọt gió vừa dột mưa, giấy cửa sổ đã rách nát không còn hình dạng. Từ lỗ thủng nhìn ra, có thể thấy tường rào trong sân đã sụp mất một nửa, chỉ còn một cánh cổng nhỏ xiêu vẹo đứng đó. Lúc này đang là tiết trời đầu xuân, trong sân trống rỗng không có lấy một gốc rau nào có thể cứu đói.

Nhìn lại trong nhà, ở góc tường có vài cái chum và vại cũ kỹ, nàng mở từng cái ra xem, ngoài chút bột tạp và mấy quả trứng gà vừa mượn của Vương tẩu, chỉ còn lại không khí. Ngay cả chum đựng dưa muối cũng trống không, thật đúng là nghèo đến mức chuột cũng lười đến làm tổ!

Vũ Đồng cố hít một hơi gió lạnh: “Muội muội, lại đây cho ta bát nước nữa!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trời ơi, đây là muốn tuyệt đường sống của ta sao, hay là trời cao đang muốn giao cho ta một trọng trách lớn mà phải chịu cảnh trêu ngươi này?

Đang lúc tuyệt vọng, bỗng nghe “Bụp” một tiếng, một con chim sẻ như say rượu bỗng đ.â.m sầm vào khung cửa sổ, lực va chạm mạnh khiến nó chưa kịp định thần đã trượt theo khung cửa sổ mà rơi xuống đất.

“Ông trời, cuối cùng người cũng mở mắt rồi!”

Vũ Đồng mừng rỡ đập mạnh lên đùi, mặc kệ thân thể còn yếu sau sinh, nàng mở cửa chạy ngay ra ngoài.

Con chim sẻ bị va đập đã đứng dậy được, cánh nhỏ vỗ vỗ muốn bay đi, nhưng bị Vũ Đồng nhanh tay chụp ngay trong lòng bàn tay.

“Xin lỗi ngươi, tuy ta rất có lòng yêu thương, nhưng giờ phải dùng ngươi lấp đầy bụng trước đã.” Nói xong, nàng xách con chim sẻ vào nhà.

Tố Tuyết nghe thấy động tĩnh trong nhà bếp cũng vội vàng chạy tới.

Vũ Đồng chìa con chim sẻ ra trước mặt nàng: “Chúng ta có thịt ăn rồi!” Nàng nói: “Từ nay về sau, chúng ta phải gắng sức mà sống, cái gì bay trên trời, chạy dưới đất, bơi dưới sông, chui trong hang, chỉ cần không độc c.h.ế.t người, chúng ta đều phải tìm cách mà bắt về ăn. Chỉ khi chúng ta sống sót, mới có sức mà trồng lúa trồng rau để đền đáp lại chúng. Muội thấy có phải như vậy không?”

“Phải, phải, tỷ nói rất đúng!” Tố Tuyết nhìn con chim sẻ, xúc động đến nỗi run rẩy: “Vậy để muội đi hầm nó nhé?”

“Đi đi!” Vũ Đồng phất tay: “Đêm nay đã muộn rồi, sáng mai chúng ta bắt đầu kiếm ăn!”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 5



Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng thịt lại chắc lắm! Hơn nữa toàn là thịt nạc, không cần kỹ thuật nấu nướng phức tạp, chỉ cần hầm với nước trong, thêm chút muối, đã thơm lừng đến mức ai cũng ch** n**c miếng.

Tất nhiên, trong ngôi nhà bốn bức tường trống trơn này cũng chẳng có thứ gia vị nào khác.

Một con chim sẻ, chỉ đủ cho một bát nhỏ, Tố Tuyết hiểu chuyện không ăn một miếng nào, chỉ uống vài ngụm canh, còn lại tất cả đều vào bụng của Vũ Đồng. Ngoài ra, nàng còn uống một bát cháo trắng đầy.

Không còn cách nào khác, nàng còn phải nuôi một đứa nhỏ đang khát sữa, không ăn thì không được!

Khi có chút đồ ăn làm ấm bụng, Vũ Đồng ngay lập tức cảm thấy m.á.u trong cơ thể lưu thông linh hoạt hơn. Chỉ sau một bữa ăn, khi nàng bế đứa bé lên cho bú, sữa liền tiết ra!

“Tốt quá rồi, có được bữa nào hay bữa nấy, ít nhất tối nay đứa nhỏ không bị đói nữa!” Vũ Đồng xúc động ôm đứa bé vào lòng, áp má mình vào khuôn mặt nhỏ bé, lần đầu tiên nàng thật sự cảm nhận được niềm vinh quang khi trở thành một người mẹ.

Sáng hôm sau, sau khi hai tỷ muội ăn sáng đơn giản, Vũ Đồng nói với Tố Tuyết: “Trong sân có một cái rổ cũ, muội mang vào đây. Sau đó, ra ngoài đi quanh làng, thử xem có thể dụ được đứa trẻ nào đến đây, rồi nhờ nó lấy từ nhà một nắm lương thực, bất kể loại gì cũng được.”

Tố Tuyết mắt sáng lên: “Tỷ định bắt chim sẻ nữa à?”

Vũ Đồng gật đầu: “Giờ tỷ không thể ra ngoài, cũng không nghĩ ra cách nào khác hay hơn. Muội có cách nào kiếm được đồ ăn không?”

Tố Tuyết lắc đầu, nhưng lại lo rằng cách bắt chim sẻ này không khả thi.

“Chúng rất cảnh giác, không dễ bắt đâu, hồi nhỏ chúng ta đã từng thử rồi.” Nàng nhắc nhở.

Vũ Đồng nói: “Không sao, giờ chúng ta lớn rồi, chắc chắn sẽ biết nắm bắt cơ hội tốt hơn. Hơn nữa, bây giờ đang là mùa đông, chim chóc khó kiếm ăn, thấy chút đồ ăn chắc chắn sẽ xuống mổ. Dù sao cũng thử xem, biết đâu lại được bữa thịt nữa?”

“Vâng, muội sẽ chuẩn bị ngay!” Tố Tuyết bị lời nói của Vũ Đồng làm cho phấn chấn, lập tức mang cái rổ cũ kĩ trong sân vào nhà, rồi ra ngoài tìm đứa trẻ. Trong lúc đó, Vũ Đồng tìm mấy sợi dây thừng rách vá lại những lỗ hổng trên rổ. Vừa mới vá xong, Tố Tuyết đã trở về với đôi mắt đỏ hoe, tay không trở về, phía sau cũng chẳng có ai.

Vừa thấy tỷ mình, nước mắt Tố Tuyết liền trào ra như suối, vừa nức nở vừa nói: “Tỷ, muội không muốn ra ngoài nữa, mấy đại thẩm ở đầu ngõ thấy muội liền chửi rủa, nói rằng tỷ muội ta không biết xấu hổ, dụ dỗ nam nhân rồi sinh ra một đứa con hoang. Họ còn nói sẽ đi tố cáo với lý trưởng, đuổi chúng ta ra khỏi Thôn Hàn Gia. Tỷ ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nghe xong, Vũ Đồng liền trầm mặt xuống.

Thật lòng mà nói, mặc dù nàng cũng thấy việc nguyên chủ chưa cưới mà đã sinh con là hơi quá đáng, nhưng đã chiếm thân thể của người ta, thì phải bảo vệ đứa nhỏ, bảo vệ ngôi nhà này. Không thể để người khác chĩa mũi vào mà mắng mỏ được, đúng không?

Nghĩ đến đây, nàng hỏi: “Trong vòng mười dặm tám làng này, có cô nương nào chưa chồng mà sinh con giống như ta không? Họ có bị thiêu sống hay treo cổ không? Đứa trẻ có bị bóp c.h.ế.t hay gì đó không?”

Tố Tuyết lắc đầu: “Ở đây luật lệ cũng không quá khắt khe, không đến mức tàn bạo như vậy, nhưng dẫu sao danh tiếng cũng không tốt, nên thường thì cha mẹ chỉ vội vàng gả cho qua chuyện.”

Vũ Đồng hiểu ra, biết rằng người chịu lấy chắc cũng không phải là hạng tử tế, có thể là thiếu tay cụt chân, lưu manh vô lại, miễn là chịu lấy thì cha mẹ cũng gả đi. Còn về cuộc sống sau khi gả, e rằng chẳng ai quan tâm, kết cục phần lớn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cũng may, thân thể này cha mẹ đã mất sớm, lại không có họ hàng, nên không ai ép nàng phải gả đi. Nhưng cứ như thế này mãi cũng không phải là cách, đứa trẻ này rồi cũng phải có danh phận chính đáng chứ?

Đang suy nghĩ, bỗng nghe ngoài cổng sân có tiếng ồn ào, ngay sau đó, một vài giọng nói như tiếng cồng chiêng rỉ rét vang lên: “Ta nói cho hai tỷ muội trong kia nghe đây, ở Thôn Hàn Gia này không chứa chấp hạng người không biết xấu hổ như các ngươi, còn trẻ mà đã đi dụ dỗ nam nhân rồi sinh con, làm mất mặt cả làng! Theo ta thì trước khi chúng ta trở mặt, mau chóng cút khỏi cái làng này, nếu không, tất cả các cô nương trong làng đều bị các ngươi làm ảnh hưởng, sau này chẳng tìm được chỗ gả đàng hoàng! — Nghe rõ chưa? Cút đi, càng xa càng tốt!”

Lại có một giọng the thé phụ họa: “Tỷ nói phải đấy, con gái lớn nhà ta vốn dĩ bà mối đã đến nói chuyện hôn sự, nhưng sau khi nghe chuyện của hai con đ* nhỏ này, liền quay đầu bỏ đi. Vậy nên, hạng người như thế này không thể để lại trong làng được. Mau đuổi đi! Đuổi đi!”

Tố Tuyết nghe thấy lời chửi rủa, sợ hãi nấp sau lưng Vũ Đồng.
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 6



Vũ Đồng nhịn không nổi: “phịch” một tiếng mở toang cửa sổ, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o quét qua những gương mặt già nua ngoài tường, rồi nàng cười lạnh: “Ô, hóa ra là mấy người các vị à! Nhìn xem dung mạo của các vị, e rằng con gái nhà các vị cũng chẳng dám bước ra ngoài cổng đâu nhỉ? Nếu khó gả, thì nên tìm nguyên nhân từ chính mình, nếu diện mạo không đẹp thì hãy làm người có lòng tốt, nếu lòng không tốt thì hãy khéo tay, nếu tay không khéo thì hãy biết nghe lời, còn nếu cả mấy điều này đều không có, thì dù cả làng có chuyển đi hết, e rằng cũng khó gả được! — Còn các vị nữa, xấu thì thôi, nhưng ra ngoài dọa người khác là sai rồi, mau về soi gương đi!”

“Này, con nha đầu ranh mãnh này, dám mắng cả trưởng bối à!”

“Phải đấy, ngươi nói ai xấu hả? Ngươi... ngươi đẹp lắm à?”

Cũng phải nói, hai tỷ muội này quả thật không tệ! Eo thon, vai gầy, mị cốt trời sinh, quả là hồ ly chuyển thế! Không thì sao nàng lại dụ được nam nhân chứ! Phải biết rằng thời buổi này triều đình liên miên chinh chiến, trai tráng hiếm hoi lắm, những người chưa đến tuổi thành đinh đều bị bắt đi lính, phần lớn đi rồi không trở về...

Nhưng... dù thế nào, hai tỷ muội này cũng đã làm hoen ố danh tiếng của làng, phải mắng cho hả giận! Thế là những lời lẽ th* t*c tiếp tục tuôn ra, thật không dám nghe.

Vũ Đồng tất nhiên không chịu thua, tuy không biết rõ lai lịch của họ, nhưng bịa chuyện thì ai chẳng làm được, miễn là mắng trả lại cho hả dạ, nếu không, nuốt cục tức này vào lòng thì sớm muộn gì cũng sinh bệnh!

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hai bên đang mắng chửi nhau sôi nổi, bỗng nghe từ phía sau có giọng nói còn non nớt cất lên: “Các bác, các tẩu, làm ơn tích chút khẩu đức đi. Chẳng lẽ các người chỉ biết ức h.i.ế.p những kẻ cô độc không cha không mẹ sao?”

Theo tiếng quát này, mọi người liền im bặt, quay đầu nhìn lại, thấy đó là con trai của phú hộ duy nhất trong làng, Lý Vinh Quý - Lý Chi Nam, liền tươi cười nịnh bợ tiến tới.

“Ôi chao, là Lý tiểu công tử đây mà, sao hôm nay không đi học đường vậy?”

“Ôi chao, Lý tiểu công tử càng lớn càng khôi ngô, mười dặm tám làng này không ai bì kịp với công tử, chẳng biết sau này cô nương nào có phúc được gả cho công tử!”

Lý Chi Nam, năm nay mười bốn tuổi, sau khi quát lên một tiếng thì lập tức mím chặt đôi môi, đối với những lời khen ngợi của mọi người chỉ lộ vẻ thờ ơ, cho đến khi họ lúng túng rời đi. Sau đó, cậu lấy từ một góc tường ra một túi vải nhỏ đặt lên đầu tường, rồi quay người định rời đi.

“Chi Nam —” Tố Tuyết vội vã từ trong nhà chạy ra đuổi theo.

Lý Chi Nam dừng bước, đợi khi Tố Tuyết đến gần mới hạ giọng nói: “Mấy người kia toàn nói bậy, hai tỷ muội đừng để bụng. — Đây là chút lúa lép ta lấy từ nhà, loại tốt thì không lấy được, hai người tạm ăn đỡ hai bữa, nhưng đừng để ai biết là ta đưa, muội cũng biết đấy, mẹ ta quản nghiêm lắm...”

“Ta biết, cảm ơn công tử!” Vì cảm động, lại vì uất ức, nước mắt của Tố Tuyết rơi lã chã.

Lý Chi Nam quay đầu nhìn về phía đầu ngõ, thấy mấy bà kia vẫn còn thập thò nhìn về phía này, vì không muốn bị mang tiếng, cậu đành bước tiếp, vừa đi vừa nói: “Về đi, ngày mai ta phải đến học đường, đợi ta về rồi ta lại tới thăm muội.” Nói xong, cậu không quay đầu lại, bước nhanh mà đi.

Tố Tuyết chờ đến khi bóng dáng của Lý Chi Nam khuất sau góc tường, mới lau khô nước mắt, cẩn thận cầm lấy túi vải trên đầu tường, rồi vào nhà đưa cho Vũ Đồng.

Chuyện bên ngoài Vũ Đồng nhìn thấy hết qua cửa sổ, lúc này thấy Tố Tuyết về với khuôn mặt đầy vết nước mắt, cũng đoán được phần nào. Lại thấy trong túi vải chỉ có một đống lúa lép, liền hỏi: “Đây là do thiếu niên kia đưa sao? Hắn tên gì?”

Hốc mắt Tố Tuyết nóng lên, nước mắt lại trào ra. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, rồi ngượng ngùng nói: “Hắn là Chi Nam mà, tỷ không nhớ sao? Nhà hắn là phú hộ trong làng ta, hắn cũng là người duy nhất trong làng đang học ở học đường, học vấn rất giỏi! Trước đây tỷ còn nói hắn sau này có thể đỗ trạng nguyên nữa đấy!”

“Ồ, thật vậy sao?” Vũ Đồng cười, rồi hỏi tiếp: “Đã là học sinh, sao hôm nay hắn không đi học?”

“Hắn bị cảm lạnh!” Ánh mắt của Tố Tuyết lại trở nên ảm đạm: “Đã mấy ngày không đến học đường rồi. Lúc nãy khi ta nói chuyện với bọn trẻ ở ngoài, hắn đi ngang qua nghe được, nên về nhà liền lén lấy một túi lúa lép ra đây. Hắn còn dặn đừng để mẹ hắn biết, nếu không lại bị mắng mỏ.”

“Ồ...” Vũ Đồng thở dài trong lòng, có vẻ nàng phải nỗ lực hơn nữa, nếu không con đường tình duyên sau này của muội muội cũng sẽ khó khăn lắm đây.
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 7



Vì đã có lúa lép, những chuyện phiền lòng khác tạm thời bỏ qua, bụng là quan trọng, nhanh chóng dựng rổ lên để bắt chim sẻ.

Không ngờ, trò chơi này Tố Tuyết lúc nhỏ đã từng chơi qua, nàng chỉ cần vài ba bước là đã dựng xong rổ, sau đó buộc dây và nấp vào trong nhà, chỉ chờ chim sẻ đến dưới rổ mà mổ thóc.

Vũ Đồng đã cầm c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, căng thẳng nhìn chăm chú vào động tĩnh dưới rổ.

Có lẽ vì quá đói, vừa khi Tố Tuyết rời đi, liền có hai ba con chim sẻ nhảy vào dưới rổ mổ thóc. Vũ Đồng chờ chúng ăn qua hai ba hạt, thấy chúng đã bớt cảnh giác và cúi đầu xuống, liền nhanh tay giật mạnh đầu dây, rổ lập tức đổ xuống, hai con chim sẻ bị nhốt gọn dưới rổ!

“Ôi, tỷ thật giỏi quá!” Tố Tuyết vui mừng nhảy lên. Nàng không ngờ người tỷ vốn vụng về của mình lại giỏi giang đến vậy!

Vũ Đồng mỉm cười nhận lời khen, nhưng trong lòng nàng vẫn rất tỉnh táo. Bởi vì chim chóc cũng có trí khôn, một khi đã có đồng loại bị bắt, những con còn lại sẽ không dễ mắc lừa nữa.

Quả nhiên, lần thứ hai khi dựng rổ lên, những con chim sẻ xuống mổ thóc đã trở nên khôn ngoan hơn. Chúng cũng đến mổ, nhưng chỉ quanh quẩn bên rìa rổ, không dám vào trong, khiến Tố Tuyết tức giận kêu lên: “Lũ tiểu quỷ giảo hoạt thật!”

Vũ Đồng cũng cắn răng, vừa tiếc những hạt lúa lép đang vơi đi nhanh chóng, vừa chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Cuối cùng, lại có một con chim nữa sắp mắc bẫy. Nhưng lần này không phải là chim sẻ, mà là một con chim nhỏ xinh, trên đầu có một nhúm lông đỏ không rõ tên. Có lẽ vì đồng loại của nó chưa bị bắt, nên nó can đảm hơn chim sẻ, sau khi ăn hết lúa lép xung quanh, nó liền thử nhảy vào trong rổ. Tố Tuyết liền vội vàng ra hiệu cho tỷ, nhưng Vũ Đồng lắc đầu ra hiệu không vội, muốn loại bỏ sự cảnh giác của nó, còn phải chờ thêm chút nữa!

Quả nhiên, sau vài lần mổ thóc mà không thấy nguy hiểm gì, con chim lông đỏ ngày càng thả lỏng, cho đến khi chân rổ bỗng nhiên nghiêng đi, rồi rổ đổ ập xuống đầu nó, muốn cất cánh bay lên cũng khó như lên trời!

“Ôi, tỷ lại bắt được nữa rồi! Đã là con thứ ba rồi!” Tố Tuyết vui mừng, liền vội vàng bắt lấy nó, nhốt vào một cái chậu đất, rồi trở lại ra hiệu tiếp tục bắt.

Vũ Đồng lại khoát tay nói: “Buổi sáng vậy là đủ rồi, bắt nữa e rằng cũng khó, kẻo lãng phí lúa lép.”

Tố Tuyết tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng thấy tỷ nói có lý, liền cẩn thận nhặt lại lúa lép, rồi cất rổ đi.

Vũ Đồng nói: “Con chim lông đỏ này trông đẹp lắm, muội đi bẻ ít cành liễu, ta đan cái lồng chim nuôi nó, tìm cơ hội xem có thể đổi lấy mấy đồng bạc không.”

Cành liễu đâu có khó kiếm? Bên bờ sông đầy ra đấy!

Tố Tuyết quên luôn chuyện không muốn ra ngoài, liền vui vẻ chạy ra khỏi cửa, chẳng mấy chốc đã ôm về một ôm cành liễu.

“Tỷ, sao tỷ biết đan lồng chim?” Trên đường về, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, không nhịn được mà hỏi: “Ta nhớ tỷ ngay cả rổ cỏ cũng không biết đan mà. Mẹ đã dạy tỷ mãi mà tỷ cũng không học được, đến ta còn học được tám chín phần rồi cơ mà!”

Ồ, xem ra thân thể này trước đây không được thông minh cho lắm!

Vũ Đồng đành phải nói: “Tỷ chỉ đùa với muội thôi, muội tưởng tỷ không biết làm à? Tỷ biết làm nhiều thứ lắm, nào là đan lồng chim, đan giỏ hoa, đan lồng dế, đan cào cào, đan châu chấu, ngay cả chim sẻ tỷ cũng đan được! Đợi khi liễu ra chồi, tỷ sẽ đan từng cái cho muội chơi.”

“Thật sao? Tay nghề của tỷ thật khéo léo!” Tố Tuyết nhìn tỷ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Vậy theo lời tỷ nói, chúng ta có thể đan để bán không? Muội thấy ở chợ cũng có bán mấy thứ đồ đan bằng cỏ, nhưng họ làm không đẹp lắm, tỷ đan chắc chắn sẽ đẹp hơn họ!”

“Thế à?” Vũ Đồng cũng thấy động lòng, liền nhanh chóng đồng ý: “Được, vậy cứ quyết định thế nhé, đợi khi liễu ra chồi, chúng ta sẽ bắt tay vào làm!”

“Hay quá!” Tố Tuyết vui mừng reo lên, thay đổi hẳn thái độ uể oải buổi sáng, giờ đây trông nàng mới thật sự như một thiếu nữ vui tươi.

Tố Tuyết đi vào bếp chuẩn bị thịt chim sẻ, tranh thủ lúc này, Vũ Đồng thu dọn những lá khô trên cành liễu, rồi dựa vào trí nhớ mà thử đan đi đan lại vài lần, cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc. Khi Tố Tuyết bưng bữa trưa lên bàn, Vũ Đồng đã đan xong cái lồng chim và đặt con chim lông đỏ vào trong đó.

“Ôi, đẹp thật đấy!” Tố Tuyết tấm tắc khen ngợi: “Chim thì đẹp, mà lồng chim còn đẹp hơn! Chúng ta nên đặt tên cho nó là gì nhỉ?”

Vũ Đồng nhìn vào nhúm lông đỏ trên đầu con chim, mắt nàng sáng lên, lập tức nghĩ ra một cái tên.

“Gọi nó là "Hồng Vận Đương Đầu" nhé!” Nàng nói: “Vậy khi mang ra chợ bán, có người vì muốn cầu may mắn mà sẽ mua nó. Biết đâu nhờ thế mà chúng ta kiếm được thêm ít tiền!”

“Hồng Vận Đương Đầu?” Tố Tuyết ngẫm nghĩ về cái tên này, rồi vỗ tay tán thưởng: “Cái tên thật hay, vừa nghe đã thấy may mắn, hay là chúng ta nuôi nó đi? Muội không nỡ bán nó đâu.”

Vũ Đồng cười nói: “Muội muốn nuôi thì sau này còn nhiều chim đẹp khác! Nhưng hiện tại chúng ta đang thiếu ăn thiếu mặc, nên trước mắt hãy đổi nó lấy chút tiền thì hơn.”

Tố Tuyết bĩu môi, vẻ mặt đầy luyến tiếc.

Rồi đến giờ ăn cơm. Lần này hai tỷ muội mỗi người một con chim sẻ, một bát canh thịt, Tố Tuyết chưa ăn mà nước miếng đã chảy ròng, nàng ngượng ngùng lau miệng, rồi cắn một miếng thật lớn.

Vũ Đồng cũng vừa định ăn, thì bỗng nghe có tiếng người gọi từ ngoài cổng: “Có ai ở nhà không?” Nói xong, liền có một nữ nhân trung niên ăn mặc sạch sẽ gọn gàng từ cổng sân bước vào.

Tố Tuyết vội vàng chạy ra đón, miệng cười tươi nói: “Hàn đại thẩm, thì ra là bà! Hôm nay sao bà lại có thời gian ghé thăm nhà chúng cháu vậy?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nói xong, lại quay vào nhà gọi: “Tỷ ơi, Hàn đại thẩm đến rồi, phu nhân lý trưởng đến rồi!”

Vũ Đồng hiểu ra, biết rằng muội muội đang nhắc nhở mình, liền vội vàng ra cửa chào đón: “Hàn đại thẩm, mời bà vào nhà!”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 8



Phu nhân lý trưởng cũng không khách sáo, theo Tố Tuyết vào nhà, vừa bước vào cửa đã thấy bữa trưa của hai tỷ muội — hai cái bát cũ kỹ đựng hai bát thịt, khiến phu nhân lý trưởng kinh ngạc đến suýt rơi cằm.

Trời ơi, hai cô nương này lấy đâu ra thịt? Bà ấy đã hai tháng không được ăn thịt rồi! Nhà bà mà có chút tiền dư dả cũng bị chồng đem đi uống rượu hết, làm gì có tiền mà mua thịt chứ!

Vũ Đồng vừa nhìn thấy phu nhân lý trưởng chỉ chăm chăm nhìn vào bát thịt mà nuốt nước miếng, liền hiểu được ý bà ta, vội vàng nói với Tố Tuyết: “Mau, đi tìm một cái khăn, gói bát thịt này lại, lát nữa để Hàn đại thẩm mang về thưởng thức chút vị ngon.”

Tố Tuyết vừa nghe, lòng đau xót đến suýt rơi nước mắt.

Phu nhân lý trưởng nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại giả bộ từ chối: “Ôi trời, không cần đâu, không cần đâu, nhà ta cũng có thịt. Hơn nữa, hai tỷ muội các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, sao ta có thể ăn của các ngươi được chứ!”

Vũ Đồng cười đáp: “Đại thẩm, nhà thẩm có thịt thì là của thẩm, còn đây là chút lòng thành của hai tỷ muội chúng con dành cho thẩm, thẩm cứ nhận lấy là được.” Nói xong, nàng mời bà ấy ngồi.

Phu nhân lý trưởng vừa ngồi xuống đã bắt đầu liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên chẳng tốn công sức gì đã nhìn thấy đứa bé nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát, sắc mặt bà ấy lập tức trầm xuống.

Vũ Đồng và Tố Tuyết cả hai đều vô thức nhích người, chắn tầm nhìn của bà ấy đối với đứa bé.

Phu nhân lý trưởng thở dài nói: “Đến nước này rồi, còn giấu giếm làm gì nữa? Vừa nãy, mấy đại thẩm nhà Đại Ngưu, nhà Nhị Trụ, nhà Tam Phúc đã cùng nhau đến nhà ta tố cáo các ngươi rồi, nói ngươi chưa chồng mà sinh con, làm hỏng thuần phong mỹ tục, sợ rằng ngươi sẽ làm ô danh các cô nương trong làng, nên muốn chồng ta đuổi ngươi ra khỏi làng! Ngươi... rốt cuộc là định thế nào?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ồ, họ thực sự đã đi tố cáo rồi sao? Nhanh thật đấy!

Vũ Đồng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hàn đại thẩm, con tuổi trẻ kiến thức nông cạn, làm gì có định kiến gì đâu, chỉ cần có thể giữ được ngôi nhà này, giữ được đứa bé này, không vi phạm pháp luật triều đình, thì làm gì cũng được. Đại thẩm xem, thẩm có thể chỉ cho con con đường nào sáng không?”

“Con đường sáng chính là nhanh chóng xuất giá!” Phu nhân lý trưởng không vòng vo mà nói thẳng: “Hiện tại ngoài cách đó ra không có biện pháp nào tốt hơn. Hơn nữa, đứa trẻ này cũng cần phải đăng ký hộ tịch chứ? Không lấy chồng thì làm sao có cha cho nó?”

Quả thật, đây đúng là một vấn đề khó!

Nhưng lấy chồng ư... Vũ Đồng tạm thời chưa có ý định này, bởi lẽ nhà nào tốt bụng có thể chứa chấp nàng và một đứa trẻ không rõ lai lịch cơ chứ?

Thấy Vũ Đồng không nói gì, phu nhân lý trưởng tiếp tục: “Ta biết tính cách của ngươi, tuy ít nói nhưng rất cứng cỏi. Nếu ngươi thực sự không muốn lấy chồng, chúng ta cũng không ép ngươi, nhưng e rằng hai tỷ muội ngươi ở lại làng này sẽ không dễ sống. — Tất nhiên, nếu ngươi muốn lấy chồng, hiện tại có một cơ hội, có thể bảo đảm ngươi và đứa trẻ an toàn, lại không bị ai ức h**p, nếu may mắn, biết đâu còn có thể kiếm được chút gia tài, chỉ là xem ngươi có muốn hay không.”

Ồ? Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao? Vũ Đồng có phần bán tín bán nghi.

Phu nhân lý trưởng mỉm cười, hạ giọng nói: “Chuyện tốt này ta chỉ nói với ngươi vì thấy ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu là con gái nhà khác, ta còn chẳng buồn để ý! — Nhà mà ta nói đến chính là nhà Vương lão hán ở đầu làng phía đông...”

Tố Tuyết nghe vậy vội hỏi: “Có phải là nhà ca ca Vương Tân Vinh không?”

“Đúng, chính là nhà hắn!” Phu nhân lý trưởng vỗ đùi nói: “Đã biết rồi thì ta cũng không cần nói nhiều. Cha mẹ của Vương Tân Vinh là người tốt bụng, hiền hòa, các ngươi cứ yên tâm. Vương Tân Vinh vừa đúng chín tháng trước đã nhập ngũ, đến giờ không có tin tức gì, hai ông bà thương con mà đổ bệnh, giờ đều nằm liệt giường. Ta nghĩ, hiện tại nhà họ đang cần người chăm sóc, chi bằng ngươi gả vào nhà đó, chúng ta sẽ bổ sung hôn thú cho ngươi và Vương Tân Vinh, coi như đứa bé này là con của Vương Tân Vinh, như vậy đứa trẻ vừa có danh phận, nhà họ cũng có con dâu chăm sóc, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Nói điều này cũng thật không phải, nhưng là nhưng nhé, nếu hai ông bà ấy không qua khỏi, chẳng phải ngôi nhà đó sẽ là của ngươi ư? Đây chẳng phải là một phần gia sản sao?”

Vũ Đồng nghe xong, thì ra là như vậy! Thật là vừa buồn cười lại vừa tức giận, đồng thời cũng có chút chua xót trong lòng.

Nhưng, đây quả thực có vẻ là một biện pháp tốt. Nhưng nếu Vương Tân Vinh mệnh lớn, vài năm sau bình an trở về thì sao? Lúc đó lại phải làm thế nào?

Nghe Vũ Đồng nói vậy, phu nhân lý trưởng lại cười: “Thế thì ngươi càng được lợi!” Bà nói: “Thằng Vương Tân Vinh tuy có chút vụng về, nhưng tính tình thật thà, chăm chỉ. Chỉ cần là cha mẹ chọn thê tử cho, nó làm sao dám không đồng ý? Hơn nữa, ngươi đã giúp nó phụng dưỡng cha mẹ, nếu nó còn dám chê bai ngươi, thì ngay cả ta cũng không tha cho nó! Nói thật, ta và nhà họ cũng có chút quan hệ họ hàng, Tân Vinh còn phải gọi ta là cô nữa cơ...”

Ha ha, thì ra là vậy! Thảo nào bà ấy lại nhiệt tình như thế!

Nhưng Vũ Đồng cũng phải thừa nhận rằng, với tình cảnh hiện tại của nàng, dường như ngoài cách này ra không còn cách nào tốt hơn. Hơn nữa, nhà này chỉ có hai tỷ muội nàng, tường rào cũng đã sụp đổ, hai người lại ở độ tuổi xuân xanh, ban đêm sợ rằng sẽ không tránh khỏi việc bị trộm cắp hay bọn lưu manh đến quấy rối.

Vì vậy, hiện tại quả thật nên tìm một nơi an toàn hơn để sau này có thể tính kế lâu dài!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 9



Đối với đề nghị của phu nhân lý trưởng, dù trong lòng Vũ Đồng đã có phần đồng ý, nhưng bên ngoài vẫn không biểu lộ ra, nàng chỉ kính cẩn thi lễ với phu nhân lý trưởng rồi nói: “Cảm ơn đại thẩm đã nghĩ cho con. Chỉ là việc này quan trọng, mong thẩm cho con suy nghĩ thêm. Vậy xin thẩm cho con ba ngày, ba ngày sau dù thành hay không, con nhất định sẽ báo đáp thẩm.”

“Được, được!” phu nhân lý trưởng liền đồng ý ngay: “Dù sao đây cũng là chuyện hệ trọng, nên cẩn thận một chút! Hơn nữa, ngươi cũng nên bàn bạc với muội muội ngươi, dù sao ngươi lấy chồng cũng phải mang theo nó, chẳng lẽ lại để một tiểu cô nương ở lại trông coi ngôi nhà tồi tàn này? — Nói thế thì nhà Vương Tân Vinh lại càng hợp lý! Ngươi nghĩ xem, nhà nào muốn cưới một nàng dâu mà còn phải nuôi thêm muội muội của nàng chứ? Thời buổi này thêm một miệng ăn là thêm bao nhiêu phiền phức, ngươi phải hiểu điều đó mới được!”

Nói đến đây, phu nhân lý trưởng cảm thấy mọi chuyện đã đủ chín muồi, liền đứng dậy cáo từ.

Vũ Đồng vội vàng nhét bát thịt vào tay bà: “Thẩm mang về thưởng thức chút nhé. Sau này hai tỷ muội con còn phải nhờ thẩm giúp đỡ nhiều!”

“Ôi, được rồi, được rồi!” phu nhân lý trưởng nửa đẩy nửa kéo rồi cũng nhận lấy.

Tố Tuyết giận đến mức trợn tròn mắt.

Phu nhân lý trưởng vừa đi khỏi, Tố Tuyết không còn quan tâm đến bát thịt nữa, vội vàng nói với Vũ Đồng: “Tỷ, nhà ca ca Vương Tân Vinh tuy không tệ, nhưng tốt nhất là đừng gả vào đó.”

“Sao vậy?” Vũ Đồng hỏi ngay: “Có điều gì khuất tất chăng?”

Tố Tuyết ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Nghe nói huynh ấy từng thân thiết với tỷ tỷ Xuân Liễu trong làng.”

“Ồ? Thế sao không thành thân?”

“Mẹ của Xuân Liễu không đồng ý.” Tố Tuyết nói: “Bà chê nhà huynh ấy Vương nghèo, lại là hộ độc đinh, không có huynh đệ tỷ muội hỗ trợ. Hơn nữa, nhà họ cũng không có sính lễ, nên ngay trước ngày Vương ca ca nhập ngũ, bà đã gả Xuân Liễu sang thôn Ngưu bên cạnh, nghe nói chồng tỷ ấy là một người què, nhưng gia cảnh khá giả. Nghe nói Vương ca ca vì tức giận chuyện này mà tự nguyện nhập ngũ, lúc đi còn không quay đầu lại.”

“Thật là bất hiếu!” Vũ Đồng không kìm được mà chửi: “Chỉ là không thu được thê mà bỏ lại cả cha mẹ già yếu sao? Đứa con như vậy không cần cũng được!”

Tố Tuyết gãi đầu, không biết phải nói gì thêm.

Vũ Đồng lại đổi giọng, nói một câu khiến Tố Tuyết kinh ngạc vô cùng. Nàng nói: “Nhưng dù Vương Tân Vinh có chút đáng trách, nhưng đó chính là người mà ta muốn tìm. Được, cứ quyết định là hắn ta!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“À? Tại sao?” Tố Tuyết tròn xoe mắt: “Huynh ấy và tỷ tỷ Xuân Liễu... Hơn nữa, nhỡ huynh ấy trở về bình an thì sao?”

Vũ Đồng đáp: “Chuyện của hắn và Xuân Liễu đã qua rồi, ta không có quyền can thiệp. Nếu hắn trở về bình an, sống chung được thì chung sống, không được thì hòa ly.”

“Hòa ly?” Tố Tuyết kinh ngạc đến mức mắt mở to hết cỡ, đây là điều có thể tùy tiện nói ra sao? Trong mười dặm tám làng này cũng chẳng tìm được một trường hợp nào như vậy!

Vũ Đồng lại thản nhiên nói: “Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nếu cả hai đều đạt được mục đích rồi mà lại không vừa ý nhau, tại sao không thể hòa ly?”

Tố Tuyết cảm thấy đầu óc mình có chút lẫn lộn, cố gắng gãi đầu, cảm thấy lời tỷ nói dường như có lý, nhưng cũng có chút gì đó không đúng lắm!

Sau khi đã có quyết định sơ bộ, Vũ Đồng liền bảo Tố Tuyết mời Vương tẩu đến. Nàng nghĩ rằng trong làng này, Vương tẩu có lẽ là người đáng tin cậy nhất, ngay cả phu nhân lý trưởng cũng không sánh được!

Khi Vương tẩu đến, nàng mang theo cả cô con gái nhỏ, gọi là Đào Nhi. Vừa bước vào nhà, Đào Nhi đã thấy chiếc lồng chim treo trước cửa sổ, vui mừng khôn xiết, cứ quanh quẩn bên lồng chim mà cười nói, nhảy nhót.

Vũ Đồng thấy Đào Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, liền nói: “Nếu con thích con chim này, mang về nhà nuôi đi, nhà ta cũng không còn dư lương thực để nuôi nó nữa.”

“Thật sự tặng cho con sao?” Đào Nhi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liền quay sang nhìn Vương tẩu.

Vương tẩu cũng ngắm nghía lồng chim và con chim hồi lâu, thấy lồng đan khéo léo, chim cũng đẹp, liền vội nói: “Thế này thì không được, con chim này đẹp thế, lại thêm cái lồng tinh xảo như vậy, để trẻ con phá hỏng thì thật là đáng tiếc!”

Sau đó, nàng hỏi thăm nguồn gốc con chim, rồi không kìm được mà đề nghị: “Theo ta thấy, ngươi bây giờ cũng chưa thể ra ngoài được, chi bằng để ngày mai Vương đại ca của ngươi ra chợ xem có thể bán được không.”

“Thế thì tốt quá!” Vũ Đồng vội vàng cảm ơn: “Nếu thật sự bán được tiền, dù ít dù nhiều, cũng nhờ đại ca giữ lại, coi như là trả tiền trứng gà của tẩu.”

Vương tẩu cười nói: “Gấp gì, trước hết hãy lo cho cái bụng của các ngươi đã.”

Hai người còn khách sáo một hồi, rồi Vũ Đồng kể lại lời của phu nhân lý trưởng cho Vương tẩu nghe, sau đó hỏi: “Tẩu tẩu, muội còn trẻ người non dạ, xin tẩu phân tích xem việc này có khả thi không?”

Vương tẩu nghe xong, lắc đầu mãi không thôi: “Mang theo một đứa trẻ không rõ nguồn gốc mà gả vào nhà người khác, làm sao mà có ngày lành được? Theo ta, ngươi vẫn nên tìm cha ruột của đứa trẻ, xem có thể cho hai mẹ con ngươi một danh phận. Nếu không được, ít nhất cũng phải để hắn nhận lại đứa trẻ, như vậy sẽ không làm lỡ chuyện tái giá của ngươi.”

Vũ Đồng lắc đầu: “Tẩu tẩu, không phải muội không muốn tìm hắn, mà là thật sự không nhớ được. Nói ra chắc tẩu cũng không tin, từ khi mang thai đứa bé này, muội thường xuyên bị đau đầu chóng mặt, lúc tỉnh lúc mê. Đến nay... mọi chuyện trước đây mười tám năm muội đã quên sạch rồi!”

Vương tẩu giật mình kinh hãi: “Trời ơi, ngươi còn trẻ như vậy, sao lại mắc phải căn bệnh này?”

Trong trí nhớ của nàng, chỉ có những người già gần đất xa trời mới mắc phải căn bệnh này!
 
Back
Top Bottom