Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang
Chương 160: Chương 160



Quán không chỉ có canh dê, mà còn có cả bánh bao nhân thịt dê, béo ngậy và thơm lừng. Nếu ai không ăn thịt, thì có thể chọn nhân đậu hũ hoặc nhân hẹ. Lâm Việt liền gọi mấy phần.

Sau bữa sáng, cậu dẫn Lâm Dương đi thẳng đến chợ thức ăn.

Ngày 30 Tết, tiểu thương bán rau thịt đã ít, mà giá cả thì cao hơn hẳn ngày thường. Lâm Việt sợ nếu dẫn theo cha nương hai nhà, họ sẽ tiếc bạc không dám mua, nên dứt khoát chỉ dắt Lâm Dương đi, để Thẩm Hoài Chi đưa bốn người sang phố hàng Tết trước, cậu và Lâm Dương mua đồ xong sẽ sang tìm họ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dương cũng chẳng phải dạng tiêu xài phóng khoáng gì.

Vừa trông thấy bảng giá thịt heo, hắn không khỏi hít sâu một hơi: "Một cân thịt những 18 văn, trong trấn chỉ 12, 13 văn là mua được rồi! 5 văn cũng đủ mua mười mấy hai mươi cân cải thảo kìa!"

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lâm Việt trừng mắt lườm một cái.

Lâm Dương thức thời ngậm miệng, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Ca, đệ chưa nói gì hết, huynh cứ mua đi. Bao nhiêu đệ cũng xách hết cho!"

Lâm Việt lúc này mới hài lòng, quay đầu mua ba cân thịt.

Cha nương hai bên có mang theo thịt heo lên, nhưng đều là loại đã ướp muối. Mà tối nay cậu muốn làm bánh bao thịt tươi, lại còn định làm món thịt luộc cay, nên thịt muối không thích hợp.

Xong xuôi, Lâm Việt quay người sang sạp cá đối diện: "Lão bản, cá này bao nhiêu một cân?"

Lão bản sạp cá lập tức cười niềm nở: "Ôi chao, phu lang à, ngươi đến đúng chỗ rồi đó! Cá nhà ta là tươi nhất chợ, sáng nay mới bắt lên, còn đang nhảy tưng tưng đây này. Ngươi nhìn xem, con này phải năm sáu cân ấy chứ! Mang về cả nhà ăn là vừa đẹp, hấp cũng ngon, kho tàu cũng ngon, bày nguyên con lên bàn, trưởng bối với trẻ con đều thích. Quan trọng nhất là, năm mới phải có cá, 'Niên niên hữu dư', đúng không? Hơn nữa, một cân chỉ 14 văn tiền, quá hời luôn rồi!"

Lâm Việt chẳng hề động lòng: "Lão bản, dù là ngày Tết thì giá này cũng quá cao rồi. Hơn nữa, trên sạp của ông chỉ còn ba con, ta mà lấy con lớn nhất, ông không chừng chưa đến nửa canh giờ là bán hết sạch. 12 văn một cân, nếu đồng ý thì cân con đó đi, còn không thì thôi, ta sang hàng khác, chợ này còn nhiều sạp cá lắm, biết đâu lại rẻ hơn."

Lão bản lập tức xuống nước: "Ôi dào, phu lang à, cũng là cuối năm rồi, buôn bán phải vui vẻ, hòa khí sinh tài! Thôi thế này đi, ta nhường một chút, ngươi cũng nhường một chút, 13 văn một cân, đến lúc thanh toán ta làm tròn cho, thế nào?"

Dù vẫn hơi đắt, nhưng Lâm Việt miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi, vậy cân giúp ta con này đi. Cá cứ để nguyên, tối ta tự làm."

Hồi trước, hai nhà ăn cá không nhiều, trưởng bối cảm thấy cá ít mỡ, không béo ngon bằng thịt heo. Nhưng Lâm Việt lại thích ăn, nhất là năm ngoái cậu làm món cá hấp, cả nhà đều khen ngon. Năm nay y cậu đổi vị sang cá kho tàu, chiên qua một lớp cho thơm, rồi rim cùng nước sốt đậm đà, chắc chắn ai cũng sẽ thích.

Hai huynh đệ vừa đi vừa mua, đến lúc về, cả sọt trên lưng Lâm Dương đã chật ních, hai tay cũng treo đầy túi lớn túi nhỏ.

"Ca, còn chưa mua xong sao? Chúng ta chỉ có bảy người thôi, làm sao ăn hết từng này đồ?"

Lâm Việt vẫn chưa thỏa mãn: "Tiệc tất niên sao có thể ăn hết sạch được? Đương nhiên phải có dư chứ! Để mai còn có cái hâm lại mà ăn!"

Nói xong, Lâm Việt xoay người đi mua thêm hai cân thịt dê. Sáng nay canh dê uống thật hợp vị, tối đến làm thêm một dĩa dê xào hành chắc hẳn cũng không kém phần mỹ vị.

Ban đầu, Lâm Việt còn muốn mua thêm một con vịt quay, nhưng trong nhà đã có một con vịt đang kêu "quạc quạc", đợi về hầm một nồi canh vịt già cũng không tệ. Còn vịt quay thì để sáng mai ra chợ xem lại, nếu còn thì mua hai con để tiện đường mang về ăn.

Từ lúc bước chân vào chợ đến giờ cũng đã một canh giờ. Khi Lâm Dương mở lời đến lần thứ ba, Lâm Việt rốt cuộc cũng mua xong: "Lâm Dương, đi thôi, chúng ta về nhà một chuyến, rồi sẽ ra ngoài dạo tiếp."

Lâm Dương cắn mạnh một miếng bánh nhân thịt trong tay, rốt cuộc cũng kết thúc được chuyện dạo chợ này.

Cùng thời điểm ấy, tại một con hẻm khác, Thẩm Hoài Chi cùng mấy người đồng hành cũng đã mua được không ít thứ, một xâu pháo, hai chiếc lồng đèn đỏ thắm, hai gói kẹo lạc, hai vò rượu đồ tô, hai giỏ quýt đầy ắp, cùng không ít hoa Phật để dâng cúng.

Năm nay dù không thể về quê đón Tết, nhưng lễ cúng tổ tiên vẫn không thể sơ sài. Không những vậy, lễ vật còn nhiều hơn mọi năm. Cả nhà đều ở Phủ thành đoàn tụ, việc tốt như thế này, đương nhiên cũng phải khiến tổ tiên trên cao được vui mừng.

Thẩm Hoài Chi còn mua thêm tranh chúc Tết để mang tặng đồng môn và lão sư. Còn câu đối xuân thì không cần mua, bởi ngày hôm qua y đã viết xong, chỉ là chưa kịp dán. Đợi lát nữa về nhà, lấy hồ nếp dán lên là được.

Giấy dán cửa sổ trong nhà cũng đã thay mới, có điều cắt hoa dán cửa thì không còn kịp nữa, đành mua mấy bức có sẵn trong hội chợ Tết. Ngoài việc tốn bạc ra thì chẳng có nhược điểm nào, kiểu dáng lại phong phú, so với việc tự cắt ở nhà còn đẹp hơn không ít.

Tống Tầm Xuân và Chu Vấn Lan chọn hai bức "Niên niên hữu dư", hai bức "Hỷ tước đăng chi", cùng hai bức "Ngưu canh đồ". Ban đầu còn định mua thêm, nhưng nghĩ lại trong nhà không có nhiều cửa sổ để dán, đành thôi vậy.

Rốt cuộc, cả nhà cũng gặp nhau ở nhà. Lâm Việt và Lâm Dương vừa thu dọn xong đồ đạc thì bọn họ cũng trở về.

Nhìn qua số đồ trên tay bọn họ không nhiều lắm, Lâm Việt liền hỏi: "Sao không đi dạo thêm một lát? Chúng ta còn định để đồ xuống rồi đi tìm mọi ngưởi nữa."

Thẩm Hoài Chi đặt đồ lên bàn, nói: "Cha nương đều nói mua như vậy là đủ rồi, muốn sớm trở về chuẩn bị cơm tất niên."

Lâm Việt tiến lên xem xét một lượt, nhất thời cũng không nghĩ ra còn thiếu thứ gì chưa mua. Chợt cậu vô tình quay đầu, ánh mắt rơi xuống xiêm y trên người nương mình, trông có chút quen mắt. Hình như năm ngoái khi cậu về nhà, nương cũng mặc bộ này thì phải?

Cậu nhìn kỹ lại, không chỉ có vậy, cha cậu, cha nương Thẩm, ai nấy đều mặc xiêm y quen thuộc, chỉ có mỗi Lâm Dương là mặc đồ mới.

Lâm Việt đảo mắt một vòng, trong lòng hiểu rõ nếu giờ mở miệng nói muốn ra ngoài mua y phục, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý.

Vì thế, cậu bèn cất lời: "Giờ vẫn còn sớm, năm nay cũng không hầm đầu heo, mấy con gà vịt còn lại đợi ăn trưa xong hẵng nấu vẫn kịp. Chúng ta ra ngoài dạo thêm một chút đi, hiếm khi mới lên Phủ thành, sao có thể chỉ đi một vòng rồi về ngay được?"

Chu Vấn Lan phất tay: "Các con cứ đi đi, ta ở nhà trông coi, tiện thể nhóm sẵn nước, đợi các con về có thể tẩy rửa một chút."

Tống Tầm Xuân cũng lắc đầu theo: "Sao có thể để bà thông gia ở nhà một mình? Ta sẽ ở lại với muội, để bọn nhỏ tự đi dạo."

Lâm Việt đâu chịu, dây dưa nửa ngày, cuối cùng vẫn lôi được cả nhà ra ngoài. Chưa đầy hai khắc sau, họ đã đến tiệm vải Cẩm Tú.

Đây chính là cửa tiệm mà lần trước Lâm Việt mua vải bông, vải vóc ở đây nhiều loại, kiểu dáng cũng đẹp mắt. Có điều, giờ mua vải bông thì chắc chắn không kịp nữa, vậy nên cậu định mua cho mỗi người một bộ y phục may sẵn, tiện thể mua luôn một bộ cho Thẩm Lăng Chi. Dáng vóc hai người họ tương đương nhau, nếu áo có hơi rộng thì mang về chỉnh sửa đôi chút là mặc vừa.

Trước khi bước vào, Lâm Việt chọt nhẹ Thẩm Hoài Chi một cái, thấp giọng dặn dò: "Ta tính mua cho cha nương hai bên một bộ y phục. Nếu lát nữa họ không chịu nhận, huynh nhớ giúp ta khuyên họ một chút."

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Được, ta nhớ rồi. Nhưng em có mang đủ bạc không? Ta còn 2 lượng bạc đây."

Lâm Việt mỉm cười: "Đủ rồi, sáng nay đi mua thức ăn ta mang theo không ít, còn chưa xài hết đâu."

Vừa trò chuyện, chưởng quầy của tiệm vải đã tươi cười bước ra đón: "Chư vị khách quan, mau vào trong! Không biết là muốn mua vài thước vải, chọn hai bộ xiêm y may sẵn, hay tìm chút kim chỉ may vá? Tiệm ta thứ gì cũng có."

Mấy hôm trước, đám tiểu nhị trong tiệm đã nghỉ Tết cả rồi, chỉ có chưởng quầy tiếc nuối không muốn đóng cửa nên mới mở thêm hai ngày. Dù sao nhà ông cũng ở ngay hậu viện của tiệm vải, mà cơm tất niên cũng chẳng đến lượt ông phải nấu nướng, vậy nên có mở cửa cũng không sao.

Lâm Việt liếc mắt nhìn y phục treo trong tiệm, có không ít bộ phù hợp với nông gia, hơn nữa còn ghi sẵn giá, từ vài chục đến mấy trăm văn tiền không chênh lệch là bao. Thấy vậy, cậu liền yên tâm, cất tiếng: "Chưởng quầy, làm phiền rồi. Hôm nay bọn ta đến là muốn mua mấy bộ xiêm y may sẵn."

Nghe vậy, chưởng quầy cười đến híp cả mắt, một đơn hàng lớn thế này đâu phải ngày nào cũng có, liền niềm nở chào mời: "Xiêm y may sẵn đương nhiên là có, mời chư vị vào trong! Những bộ treo đây đều là hàng tốt, phía sau còn có phòng thử. Nếu quý khách mua nhiều, tại hạ sẽ tính giá hữu nghị."

Chu Vấn Lan vốn tưởng rằng Lâm Việt đến để mua vải, nay nghe vậy liền vội vàng xua tay: "Ta có nhiều y phục lắm rồi, không cần mua thêm đâu. Con cứ mua cho mình một bộ là được."

Tống Tầm Xuân cũng gật đầu: "Y phục của ta và cha con đều mới may không lâu, hai đứa nhỏ các con cứ mua cho mình đi, thêm cả Lâm Dương nữa. Tiểu tử này cũng nên mặc tươi sáng một chút, nhìn mới có không khí năm mới."

Hai vị trưởng bối càng nói càng nhường nhịn, người này bảo: "Ta không cần, thông gia, mọi người cứ mua đi." Người kia lại đáp: "Không được, phải là ta mua cho mọi người mới phải."

Lâm Việt nhanh chóng kéo tay hai người, mỗi bên một người, cười nói: "Nương, hai người nghe con đi. Đã đến đây rồi, mỗi người mua một bộ, cũng chẳng phải ngày nào cũng sắm xiêm y, chỉ một bộ thôi, chẳng tốn bao nhiêu bạc cả."

Thẩm Hoài Chi cũng lên tiếng phụ họa: "Cha, nương, nhạc phụ, nhạc mẫu, con và Tiểu Việt đều có tiền, không thiếu chút bạc này. Tiểu Việt muốn hiếu kính mọi người, cứ nhận lấy đi. Còn Lâm Dương nữa, giờ đệ đã đi làm ở trấn trên, cũng nên mua thêm một bộ mà mặc."

Lâm Dương là cuối đông năm nay mới tìm được việc làm trong trấn, làm tiểu nhị chạy bàn kiêm học việc trong quầy sổ sách của một quán trà. Lão chưởng quầy mấy năm nay thân thể không còn được như trước, e là sang năm sẽ lui về, lúc đó vừa vặn để Lâm Dương tiếp nhận vị trí.

Cả nhà còn đang thương lượng, Lâm Việt đã nhanh chóng chọn mấy bộ y phục mang đến: "Nương, thử bộ này trước xem sao. Màu đỏ sẫm, mặc vào vừa tươi tắn lại không dễ dơ, rất hợp mặc dịp Tết. Còn của cha là màu thanh sam, ngoài ra còn có một bộ màu lam biếc và một bộ màu nâu sen, ta thấy đều rất ổn. Cứ thử xem, không hợp thì đổi bộ khác."

Chưa đợi bọn họ từ chối, Lâm Việt đã dứt khoát tiếp lời: "Nếu mọi người không thử, con sẽ trực tiếp mua mấy bộ này. Ban nãy con đã đặt cọc với chưởng quầy rồi đấy."

Bất đắc dĩ, hai cặp phu thê Chu – Tống đành phải cầm lấy y phục vào trong thử.

Mà Lâm Việt, tựa hồ như sau đầu mọc thêm con mắt, một phát tóm lấy Lâm Dương đang định lẻn ra ngoài: "Đừng có mà trốn! Vốn dĩ ta định chọn cho đệ bộ lam nhạt, nhưng sợ đệ không thích, thôi thì tự đi chọn đi. Đợi cha nương thử xong là đến lượt đệ. Nghe rõ chưa?"

Lâm Dương chỉ vào y phục trên người mình, nói: "Ca, huynh và Thẩm ca cũng đâu có mua y phục mới, vậy đệ cũng không cần đâu. Chỉ cần mua cho cha nương và Thẩm bá bá bọn họ là đủ rồi."

Lâm Việt liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: "Y phục của ta với Thẩm ca vừa mới may lúc gần cuối tháng Chạp, chẳng lẽ không tính là mới? Nghe lời ta, mau đi thử đi."

Lâm Dương sợ cậu nổi giận, đành phải cúi đầu, từng bước từng bước chậm chạp đi chọn y phục.

Lúc này, Lâm Việt mới hài lòng, kéo Thẩm Hoài Chi sang bên kia: "Chúng ta chọn thêm một bộ cho Lăng Chi, để cha nương mang về cho đệ ấy. Sau đó mua thêm hai thước vải, đợi sang xuân sẽ may cho huynh một bộ y phục mới. Ở phủ học mà không có bộ xiêm y ra hồn thì đâu có được."

Thẩm Hoài Chi không từ chối, chỉ lặng lẽ đưa qua một bộ y phục may sẵn: "Ta ở phủ học không thể thiếu y phục, nhưng em ở trong tiệm thì càng không thể. Hay là em cũng mua luôn một bộ đi, may xiêm y cũng mất công lắm, em mở tiệm đã đủ vất vả rồi."

Lâm Việt lại không nỡ tiêu cho mình: "Thôi đi, của ta với huynh đợi qua năm rồi tính, không vội lúc này."

Đang nói chuyện thì hai nhà trưởng bối cũng đã thử y phục xong, vừa vặn như in, màu sắc và kiểu dáng cũng hợp ý.

Lâm Dương chọn cho mình một bộ màu huyền hắc, tuy không quá rực rỡ nhưng lại khiến vóc dáng hắn trông cao ráo, tuấn tú hơn mấy phần.

Lâm Việt cực kỳ hài lòng, lại kéo chưởng quầy kỳ kèo giá cả nửa ngày mới chịu thanh toán. Cậu tuy rộng rãi, nhưng cũng không muốn bị mua hớ, số bạc tiết kiệm được còn đủ để mua thêm hai cân thịt.

Mua xong y phục, xem như năm nay đã sắm đủ lễ vật. Cả nhà ung dung chậm rãi về nhà.

Trước khi nấu cơm, Lâm Việt trước tiên pha một nồi hồ dán, cùng Thẩm Hoài Chi dán câu đối xuân và hoa dán cửa sổ. Đèn lồng đỏ cũng được treo ngoài sảnh chính. Tiểu viện tức thì tràn ngập không khí năm mới, đỏ thắm rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.

Sau đó, cả nhà cùng nhau chuẩn bị tiệc tất niên.

Lâm Viễn và Thẩm Chính Sơ làm thịt gà vịt ngoài sân, Thẩm Hoài Chi bổ củi, gánh nước, Lâm Dương ngồi bên bếp lò nhóm lửa. Chu Vấn Lan và Tống Tầm Xuân vừa cởi bộ xiêm y mới thay ra, đổi lại y phục cũ, vừa xắn tay áo rửa rau, nhặt rau, tất bật mà rộn ràng.

Tối nay, Lâm Việt là người trông bếp, nhưng gà nấu, vịt hầm cũng không cần cậu ra tay, thế nên cậu xoay người ra cửa tiệm, chọn hai chiếc giỏ trúc xinh xắn, bày hết bánh trái, điểm tâm, kẹo giòn, kẹo thơm quả khô trong nhà lên bàn.

Khói bếp trên nóc nhà bếp chưa từng ngừng nghỉ, trước là đun nước, sau là hầm thịt. Mặt trời dần ngả về Tây, trong làn khói bếp bắt đầu thoảng ra mùi thức ăn thơm lừng.

Đợi đến khi món cuối cùng của Lâm Việt ra lò, Thẩm Hoài Chi đã dẫn Lâm Dương ra trước cửa đốt pháo, tiếng pháo "tách tách bùm bùm" vang lên giòn giã, về nhà đón năm mới rồi!

Trong nhà không đặt bài vị, nên cả nhà cúng tổ tiên ngay tại sân, cũng không phân biệt nhà họ Lâm hay nhà họ Thẩm, trực tiếp bày chung một mâm lễ, vừa cúng bái tổ tiên, vừa hành lễ với trời cao. Chờ trà rượu rưới xuống đất, mọi người vội vã bê mâm cơm trở lại phòng. Dù hôm nay có nắng, nhưng khí trời vẫn se lạnh, chiều tối còn nổi gió, nếu chậm trễ thêm nữa, thức ăn sẽ nguội mất.

Trên bàn đặt hai chậu than, lửa cháy hừng hực, cả nhà quây quần bên mâm cơm mà chẳng thấy chút hơi lạnh nào.

Nhìn thấy hai người con sống ổn ở phủ thành, cha mẹ hai bên cũng yên tâm hơn phần nào.

Thẩm Chính Sơ và Lâm Viễn đã sáp lại cùng nhau uống rượu, Chu Vấn Lan với Tống Tầm Xuân cũng rôm rả trò chuyện, chỉ có một mình Lâm Dương là vùi đầu ăn uống, cá kho tàu thật ngon, thịt dê xào hành cũng ngon, bánh bao thịt cũng tuyệt, canh gà lại càng thơm...

Cơm tối xong liền đến lúc phát tiền mừng tuổi. Nhưng tối nay chỉ có mỗi Lâm Dương là tiểu bối, hắn nhận liền ba phần lì xì, vui vẻ cắn kẹo giòn rồi chạy ra sưởi lửa.

Cha con Thẩm Hoài Chi đứng dậy thu dọn bát đũa, cả nhà quây quần trong bếp lò, vừa cắn hạt dưa, nhâm nhi kẹo bánh, vừa nướng quýt, cùng nhau chờ đón thời khắc năm cũ qua đi, nghênh đón một năm mới rộn rã.

Tiếc rằng chưa ngồi được bao lâu, thời gian đã chẳng còn sớm. Tống Tầm Xuân và mọi người đứng dậy chuẩn bị trở về quán trọ. Vốn định thức trắng đêm canh năm, nhưng mai họ còn phải lên đường về quê, nếu đêm nay không nghỉ ngơi, e rằng ngày mai lại không có sức mà đi.

Tiễn bọn họ về quán trọ xong, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi lại ngồi trong bếp suốt đến tận khuya, sau đó mới thu dọn rồi về phòng. Vừa mới nằm xuống, Lâm Việt liền cảm thấy có thứ gì cấn vào cổ, cậu đưa tay sờ thử, quả nhiên là một phong bao lì xì.

"Huynh còn chuẩn bị tiền mừng tuổi cho ta à?"

Thẩm Hoài Chi mỉm cười gật đầu: "Từ giã năm cũ, đón năm mới, khói bếp nhân gian, năm tháng bình an."

Lâm Việt ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng, tình ý quấn quýt đan xen: "Huynh cũng vậy, năm năm bình an, sáng tối có nhau."

Giữa tiếng mõ canh điểm nhịp ngoài hẻm — Canh ba, bình an vô sự.

Năm mới đến rồi.

Sáng mồng 1, vừa mở mắt, Lâm Việt đã thấy Thẩm Hoài Chi bưng vào một bát bánh trôi nóng hổi, "Cha nương bọn họ đều đến rồi, em muốn ăn trên giường hay dậy đây?"

Lâm Việt lập tức bật người dậy:
"Đương nhiên là dậy ăn rồi! Ta còn chưa rửa mặt đây này, huynh ăn trước đi, đừng để ý đến ta."

Thẩm Hoài Chi bỗng có chút nghi ngờ trí nhớ của mình. Rõ ràng vừa rồi chính y gọi Lâm Việt dậy, Lâm Việt còn mơ màng rầm rì mãi không chịu, nói muốn y bưng bữa sáng vào tận giường, cậu muốn ăn ngay trên giường. Giờ mới qua hai khắc, vậy mà đã đổi ý rồi?

Bữa sáng hôm nay là do Thẩm Hoài Chi tự tay làm, bánh trôi nhân vừng đen, ngoại trừ kích cỡ không đều nhau thì viên nào viên nấy cũng tròn vo, nhìn rất ra dáng.

Tống Tầm Xuân và Chu Vấn Lan vốn định đến giúp nấu bữa sáng, nhưng còn chưa kịp ra tay, Thẩm Hoài Chi đã làm xong rồi.

Sau bữa trưa, hai nhà chuẩn bị lên đường về thôn. Lâm Việt gói ghém tất cả năm phẩm, trà rượu, vải vóc đã mua dịp Tết, ngay cả vịt quay hôm qua nói sẽ mua cũng không quên. Ngoài ra, cậu còn mua thêm mấy cái bánh kẹp thịt lừa nổi danh trong thành, lại mang cả bánh bao nóng hổi trong nhà cho bọn họ. Một chiếc xe trâu cứ thế chất đầy ắp, đến tận khi tiễn họ ra khỏi thành, Lâm Việt vẫn lưu luyến không muốn quay về.

Chu Vấn Lan khẽ đẩy vai cậu, dịu giọng nói: "Mau cùng Hoài Chi quay về đi, chúng ta phải lên đường rồi. Ở nhà chờ tin các con, ta, cha con và Lâm Dương đều mạnh khỏe cả. Con ở Phủ thành cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa?"

"Biết rồi ạ, nương, người và cha ở nhà bảo trọng, đợi đến cuối tháng 8, con với Hoài Chi sẽ về."

Lâm Việt gần như từng bước một đều ngoái đầu lại nhìn, mãi đến khi rời xa cổng thành, khóe miệng vẫn cong lên đến mức có thể treo lọ dầu.

Thẩm Hoài Chi xoa nhẹ tóc cậu, cười khẽ: "Vẫn là Tết mà, vui vẻ lên nào. Bây giờ mới đầu xuân, chỉ cần chờ thêm vài tháng, chúng ta sẽ được về nhà rồi."

Lâm Việt cúi đầu dụi lên vai hắn, giọng điệu mang theo chút nhõng nhẽo: "Ta biết mà, chỉ là vẫn lưu luyến thôi, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Vừa về đến nhà, Lâm Việt liền thấy trên bàn có một cái túi gấm cùng một mảnh giấy. Là bút tích của Lâm Dương—

"Ca, đệ kiếm được tiền rồi, chia huynh một nửa, để huynh mua đồ ăn."

Lần này, Lâm Việt thật sự muốn khóc. Nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được, lao vào lòng Thẩm Hoài Chi khóc một trận. Hồi lâu sau mới ổn định lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngày mai Thẩm Hoài Chi phải đến phủ học, có không ít thứ cần chuẩn bị.

Mùnh 2, Thẩm Hoài Chi lên đường đến phủ học, Lâm Việt cũng khai trương lại cửa tiệm. Một mình ở nhà cũng chẳng có gì làm, mở sớm một ngày, kiếm tiền sớm một ngày, cũng là chuyện tốt.

Tết chưa qua hẳn, trên phố người đến kẻ đi nườm nượp, ai nấy trong tay đều còn dôi dả chút bạc vụn, ra ngoài một chuyến, ít nhiều cũng phải mua vài miếng điểm tâm hay mấy viên kẹo ngọt. Nhờ vậy, cửa tiệm Điềm Hương Lâu mấy ngày nay làm ăn phát đạt vô cùng.

Hoàng hôn ngày 14 tháng Giêng, phu phu Thẩm Lăng Chi đến thăm. Bốn người ngồi lại bàn bạc, quyết định hôm sau cùng nhau ra ngoại thành du xuân, vừa hay Thẩm Hoài Chi cũng được nghỉ.

Rằm tháng Giêng, từ sáng sớm, cả bọn đã lên đường đến núi Dương Thanh ngoài thành, thưởng thức một bữa cơm chay tại chùa, còn thành tâm xin một quẻ.

Tờ xăm viết một hàng chữ dài, Lâm Việt nhìn mà chẳng hiểu nổi. Đại sư trong chùa cười nói, Lâm Việt sắp có hỷ sự rồi.

Lâm Việt vui vẻ vô cùng, chẳng lẽ là tháng sau việc buôn bán trong tiệm sẽ rất tốt ư? Nếu vậy, cậu phải chuẩn bị thật chu đáo mới được!
 
Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang
Chương 161: Chương 161



Chớp mắt gió xuân tới, đào hồng liễu xanh khoe sắc.

Năm nay, xuân đến sớm hơn hẳn, lại lặng lẽ trôi qua trong khoảnh khắc chẳng kịp đề phòng. Mới hôm nào, Lâm Việt còn thay xiêm y mùa xuân, thoắt cái đã phải khoác lên mình áo mùa hạ. Lúc nướng bánh nướng giòn cũng chẳng sợ mồ hôi thấm ướt y phục nữa.

Thời tiết oi dần, Lâm Việt cũng thôi không nướng bánh áp chảo vào buổi sáng. Tiệm điểm tâm dần hóa thành một tiệm sương sáo, nào là sương sáo đậu Hà Lan sắc vàng nhạt, nào là sương sáo ngọc bạch mềm dẻo. Một loại được dao cắt thành khối vuông, một loại xắt sợi nhỏ thanh mảnh, chan thêm nước canh dưa cải chua làm nền, một muỗng dầu ớt cay nồng cùng dầu tiêu thơm lừng, điểm thêm chút hành lá, rau thơm. Màu sắc hòa quyện, hương vị đậm đà, ấy mới là một bát thạch mát khai vị đúng điệu.

Nhân sa tế và dầu tiêu đều mang theo mùi hương đặc trưng, nhất là vị chua thanh của nước canh, nếu đặt cạnh điểm tâm trong tiệm e rằng khó tránh khỏi lẫn mùi. Vì thế, thực khách ăn sương sáo được xếp riêng ở hai chiếc bàn ngoài cửa, che mát bởi một chiếc dù lớn. Lúc này mới chỉ là đầu hạ, cái nóng tuy oi ả, nhưng vẫn chưa đến mức gay gắt.

Ngoài ra, còn có bánh lạnh và tôm ướp lạnh, được ngâm trong nước giếng mát rượi pha với đường đỏ, ngọt thanh mà tê tái. Món này không quá cầu kỳ về chỗ ngồi, ai thích ăn ngoài tiệm thì cứ ăn, ai muốn vào trong tránh nóng cũng không thành vấn đề.

Lâm Việt cho khá nhiều đường đỏ, bởi vậy khách đến mua bánh lạnh thường không ăn kèm với điểm tâm. Bánh lạnh ngọt đậm, nếu ăn cùng điểm tâm thì lại thành nhạt nhẽo vô vị.

Lúc này, Lâm Việt đang bê khay bánh lạnh ra cho khách, vừa nhấc tay, vòng tay trên cổ tay cậu khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng thanh thoát.

Ba tháng một kỳ khảo hạch, Thẩm Hoài Chi lại tiến bộ thêm ba hạng, phần thưởng vẫn như cũ là 1 lượng bạc. Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn quyết định dùng số bạc ấy đặt làm vòng tay cho Lâm Việt. Chỉ là hoa văn lần này có chút thay đổi, khắc thêm cảnh hoa xuân khoe sắc và cây trái mùa hạ trĩu cành, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Lâm Việt vừa nhìn đã thích, nhưng cậu không quen đeo vòng tay bên phải, thế nên dứt khoát đeo cả hai chiếc lên cổ tay trái.

Mỗi khi bước đi, vòng tay khẽ chạm vào nhau, ngân lên những tiếng leng keng trong trẻo. Chỉ cần nghe âm thanh ấy, Thẩm Hoài Chi liền biết ngay, Lâm Việt đã trở lại.

"Sao hôm nay tiệm đóng cửa muộn vậy? Ta còn định thay y phục rồi ra phía trước giúp một tay nữa." Những khi trước, lúc Thẩm Hoài Chi về đến nhà, tiệm đã sớm đóng cửa. Hôm nay vốn đã về muộn hơn thường ngày, chẳng ngờ tiệm vẫn chưa dọn hàng.

Lâm Việt đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán, cười đáp: "Dạo này trời oi bức, buổi chiều tối người đến ăn sương sáo nhiều hơn, đành phải đợi qua bữa cơm chiều mới đóng cửa được."

Từ giờ Mùi trở đi, ánh nắng vẫn gay gắt, trên phố thưa thớt bóng người. Lâm Việt cũng nhân đó cho Từ Lạc nghỉ một canh giờ, lùi giờ đóng tiệm muộn hơn một chút. Mùa hè năm nay bận rộn hơn hẳn, cậu cũng tăng thêm tiền công, Từ Lạc tất nhiên vui vẻ nhận làm.

Thẩm Hoài Chi bước đến sau lưng, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho cậu, giọng trầm ấm: "Tối nay muốn ăn gì? Để ta vào bếp nấu."

Lâm Việt kéo tay áo y, mỉm cười: "Ta cố ý để lại một cân sương sáo, tối nay ăn sương sáo đi. Trong bếp còn ít bánh bao hấp từ sáng, lát nữa cũng phải ăn hết, để qua ngày mai e rằng không còn ngon nữa."

Thẩm Hoài Chi khẽ gật đầu: "Vậy để ta đun nước, em nghỉ ngơi một chút đi, đợi bánh bao nóng lên rồi ta gọi."

"Không cần đâu, hôm nay không mệt lắm. Tranh thủ trời chưa tối hẳn, ta muốn giặt chỗ y phục thay ra hôm qua, mấy ngày nữa bận rộn, càng không có thời gian."

Chưa đến một canh giờ, trên dây phơi trong sân đã treo đầy y phục, bếp lửa cũng vừa tắt. Hai người bày bữa cơm chiều ngay tại sân, cơn gió mát buổi hoàng hôn khiến không khí dễ chịu hơn hẳn so với trong phòng.

Một ấm trà thanh mát được pha, Lâm Việt thoải mái tựa vào vai Thẩm Hoài Chi, mắt khẽ híp lại, chậm rãi nhấp một ngụm. Đợi đến khi trà trong chén cạn sạch, màn đêm cũng đã buông xuống, vừa vặn là lúc quay vào phòng nghỉ ngơi.

Từ đầu hạ đến cuối trung hạ, tấm biển sương sáo trước cửa tiệm mỗi ngày một lớn hơn, cũng càng đổi càng mới. Giờ đóng tiệm của Lâm Việt ngày càng muộn, đến mức tiệm điểm tâm này dường như sắp trở thành một tiệm sương sáo lúc nào chẳng hay.

Hai tháng gần đây, bữa tối trong nhà đều do Thẩm Hoài Chi đảm nhiệm. Ngày nào cũng nấu nướng, tay nghề y đã tiến bộ không ít, giờ đây có thể dễ dàng làm ra ba món mặn một món canh mà chẳng chút khó khăn.

Thẩm Hoài Chi vẫn luôn cho rằng tài nghệ bếp núc của mình ngày càng khá lên, thế nhưng mấy ngày gần đây, khẩu vị của Lâm Việt lại chẳng tốt chút nào.

Cậu thường chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, đôi khi nửa đêm lại thèm ăn khuya, dù là mì hay cơm rang thì đều ăn rất ngon miệng, nhưng phần lớn thời gian vẫn không có cảm giác thèm ăn.

Mỗi ngày sau khi tan học về, việc đầu tiên Thẩm Hoài Chi làm chính là suy nghĩ xem bữa tối nên ăn gì. Mãi đến cuối tháng 5, khi y được nghỉ kỳ, bữa trưa hôm nay cũng do y tự tay nấu. Ban đầu, y còn nghĩ có lẽ vì bữa trưa ăn hơi nhiều, nên buổi tối Lâm Việt mới không thấy đói. Nhưng đến lúc cùng ăn trưa, y mới phát hiện, bữa trưa cậu cũng chỉ ăn rất ít.

Thẩm Hoài Chi trầm mặc thu dọn bát đũa, rồi trở về phòng lấy bạc, sau đó ra tiệm tìm Lâm Việt.

"Giờ này tiệm cũng không bận, chúng ta đi khám xem sao. Em đã chán ăn 6 ngày rồi, ít nhất cũng sụt ba cân, cứ thế này sao mà được?"

Lâm Việt cúi đầu nhìn vòng eo mình, có chút mờ mịt lắc đầu: "Ta thấy vẫn ổn mà? Mỗi ngày tinh thần vẫn tốt, người cũng chẳng khó chịu gì, có lẽ là trời nóng quá nên ăn không ngon, qua mấy ngày sẽ đỡ thôi."

"Tháng 6 trời còn nóng hơn, làm sao mà tự nhiên khá lên được? Cứ đi xem đại phu đi. Nếu thực sự chỉ là do trời nóng, thì cũng kê vài thang thuốc thanh nhiệt giải nóng mà uống. Em vốn đã gầy, nếu còn sụt cân nữa, y phục tháng trước may e rằng lại chẳng vừa."

Lâm Việt cảm thấy y quá lo lắng, rõ ràng cậu chỉ hơi chán ăn một chút mà thôi. Dù không ăn được nhiều vào bữa chính, nhưng khi làm điểm tâm, cậu vẫn hay tiện tay bỏ một cái vào miệng, đặc biệt là bánh xốp, cứ nhai nhóp nhép một lúc, một ngày cũng ăn được không ít. Tính ra thì lượng ăn thực sự không giảm bao nhiêu.

Nhưng trong mắt Thẩm Hoài Chi, chỉ cần ăn ít vào bữa chính thì cũng xem như chán ăn, nhất định phải đi khám. Chẳng biết là ai đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của y, mà cứ nói chuyện lại thấy có nét giống như những lời mà nương cậu hay nói.

Lâm Việt hiếm khi cãi không lại y. Đợi đến chiều, khi Từ Lạc đến thay ca, cậu bèn cùng Thẩm Hoài Chi đến y quán.

Lúc trước chọn thuê viện ở hẻm Nghênh Xuân, ngoài việc gần phủ học, một lợi thế khác chính là gần y quán. Chỉ cần ra khỏi hẻm, băng qua một con phố là có thể thấy ngay tấm biển "Hồi Xuân Đường".

Người trông quán là một vị lão đại phu râu tóc bạc trắng. Giờ đang giữa tiết trời oi ả, y quán cũng chẳng có mấy người. Tiểu tử phụ trách sắc thuốc phía sau, có lẽ là đồ đệ của lão, lúc này đang chống cằm gà gật.

Lâm Việt vừa mới ngồi xuống, Thẩm Hoài Chi liền lập tức mở miệng, không biết đã suy nghĩ bao lâu mà nói ra một hơi vô cùng trôi chảy: "Đại phu, phu lang của ta từ cuối tháng 5 đến nay vẫn ăn uống không ngon, tính ra đã sáu ngày rồi. Muốn nhờ ngài xem giúp xem có phải cơ thể có vấn đề gì không? Nếu cần kê thuốc, xin ngài cứ thoải mái viết phương."

Lão đại phu nhìn sắc mặt hồng hào của Lâm Việt, chậm rãi vuốt râu: "Đừng vội, đừng vội, để lão phu xem kỹ đã."

Lâm Việt theo lời đặt tay lên gối chẩn mạch, thấy lão đại phu ung dung bắt mạch, chút căng thẳng do bị Thẩm Hoài Chi lây sang cũng lập tức tiêu tan. Cậu đã nói rồi mà, bản thân ăn no ngủ kỹ, sao có thể mắc bệnh được?

Một lát sau, lão đại phu bảo cậu đổi sang tay còn lại, tiếp tục bắt mạch, Thẩm Hoài Chi ngồi bên cạnh đã sắp không kiềm chế nổi nữa: "Đại phu, ngài có gì cứ nói thẳng! Cần thuốc gì, cứ kê đơn!"

Lão đại phu lắc đầu cười nhẹ: "Thanh niên à, đừng nóng vội, không có gì nghiêm trọng đâu. Nào, ngươi cũng lại đây, để ta bắt mạch cho luôn."

Lâm Việt mơ hồ đứng dậy, đổi chỗ cho Thẩm Hoài Chi. Ước chừng qua một tuần trà, lão đại phu xem mạch xong, lại cẩn thận quan sát hai người bọn họ, rồi mới cười nói: "Hai vị còn trẻ, mạch tượng ổn định, mạnh mẽ hữu lực, thân thể hết sức khỏe mạnh."

"Chỉ là, hai vị là phu phu trẻ tuổi, có lẽ sắp đón hỉ sự cũng nên. Phu lang đây một tháng sau lại đến xem mạch lần nữa là được, trong thời gian này không cần uống thuốc gì, chỉ cần tránh làm việc quá sức, ăn uống điều độ, giữ tâm tình vui vẻ là tốt nhất."

Nghe lão đại phu nói thân thể Lâm Việt không có gì đáng ngại, Thẩm Hoài Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Y nghĩ có lẽ gần đây mình nấu ăn không ngon, hôm nào rảnh lại thử làm mấy món khác xem sao.

Mãi lâu sau, cảm giác tay mình bị Lâm Việt nhéo một cái, y mới bừng tỉnh, chợt hiểu ra ý tứ trong lời lão đại phu.

Đây là... có thể đã mang thai?

Nhận thức này khiến Thẩm Hoài Chi hoàn toàn đờ đẫn, ngây người nhìn Lâm Việt. Y từng nghĩ, nếu bọn họ có con thì sẽ ra sao? Liệu đứa bé sẽ giống Lâm Việt hơn hay giống y? Là một tiểu ca nhi hay một tiểu tử? Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ vu vơ mà thôi. Y chưa từng cảm thấy bọn họ nhất định phải có con ngay lúc này. Hai người bọn họ bên nhau vốn đã rất tốt, nào ngờ mọi chuyện lại đến quá đột ngột.

Thấy Thẩm Hoài Chi đứng ngẩn ra hồi lâu chẳng có phản ứng gì, Lâm Việt cũng không thèm chờ nữa. Cậu thò tay vào ngực y lấy túi tiền, trả xong tiền khám rồi kéo người đi ra ngoài.

"Đại phu cũng chỉ nói là có thể thôi, lỡ chẳng may chẩn đoán nhầm thì sao? Huynh căng thẳng cái gì chứ?"

Thẩm Hoài Chi vô thức siết chặt tay cậu, giọng điệu gấp gáp: "Em còn thấy chỗ nào khó chịu không? Có đói không? Có đau ở đâu không?..."

Lâm Việt thở dài, lại nhéo nhéo lòng bàn tay y: "Không có, ta vẫn ổn, đừng hỏi nữa, cứ coi như chưa có chuyện gì đi. Đợi tháng sau đến khám lại rồi hẵng hay, nếu không có thai thì chẳng phải huynh lo lắng vô ích sao?"

Thẩm Hoài Chi cảm thấy Lâm Việt thật làm khó y. Chuyện này sao có thể coi như chưa có gì xảy ra được chứ?

Thẩm Hoài Chi càng nói càng xa, đến mức Lâm Việt không chịu nổi nữa, liền đưa tay bịt miệng y lại. "Nghe ta, chờ đến tháng sau rồi nói. Nếu huynh còn lải nhải nữa, ta sẽ giận đấy."

Một câu chặn đứng mọi lời của Thẩm Hoài Chi, cuối cùng Lâm Việt cũng được yên tĩnh mà suy nghĩ. Y cứ lải nhải mãi, làm cậu chẳng thể bình tâm mà cân nhắc kỹ càng.
 
Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang
Chương 162: Chương 162



Cuối cùng, Lâm Việt cũng vui vẻ chấp nhận khả năng mình có thai. Dù sao cậu và Thẩm Hoài Chi đều thích trẻ con, bây giờ có cũng là chuyện tốt.

Nhìn thấy Thẩm Hoài Chi sốt ruột đến mức đi vòng vòng như con kiến trên chảo nóng, Lâm Việt bật cười lắc đầu, chủ động nắm tay y: "Đại phu còn chưa xác nhận mà, huynh đừng vội. Tháng này ta sẽ tự chăm sóc bản thân cẩn thận, còn huynh thì lo mà ôn thi cho tốt. Không phải sắp đến kỳ khảo hạch rồi sao? Chuyện trong nhà huynh không cần bận tâm."

Thẩm Hoài Chi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Lâm Việt, ánh mắt đầy lo lắng: "Thật sự không cần tìm người đến chăm sóc em sao? Hoặc thuê thêm một tiểu nhị nữa cũng được. Hai tháng tới, bài vở trong phủ học rất nhiều, ta về nhà ngày càng muộn, không thể chăm sóc em chu đáo được."

"Thật sự không cần." Lâm Việt lắc đầu kiên quyết. "Ta không có chỗ nào khó chịu cả, việc trong tiệm cũng vẫn xoay xở được. Đợi đến cuối tháng 6, nếu khám lại mà xác nhận có thai, lúc đó tìm thêm người cũng chưa muộn."

Thẩm Hoài Chi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng để tránh khiến Lâm Việt bị ảnh hưởng bởi tâm trạng căng thẳng của mình, y vẫn gật đầu đồng ý.

"Nghe theo em, nhưng nếu có ngày nào cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói với ta. Ta sẽ cố gắng về sớm mỗi ngày, việc nhà cứ để ta lo liệu."

Thẩm Hoài Chi càng ngày càng lắm lời, nhưng Lâm Việt vẫn kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng chữ. Chỉ là trong lòng không khỏi dở khóc dở cười, mới chỉ có chút dấu hiệu mà đã lo lắng đến vậy, nếu thật sự xác định thì chẳng biết còn ra sao nữa.

Nỗi muộn phiền của Lâm Việt chẳng kéo dài bao lâu, vì chẳng mấy chốc tâm trí cậu đã bị một chuyện khác chiếm trọn, kỳ khảo thí theo mùa của phủ học đã đến.

Kỳ thi mùa tháng 6 này là kỳ thi cuối cùng trước khoa thi Hương, bởi vậy mà các giáo thụ và trợ giáo trong phủ học đều hết sức coi trọng. Họ đã chọn ngày kỹ càng, quyết định sẽ tổ chức kỳ thi theo đúng quy chuẩn của khoa thi Hương.

Ngày mùng 4 tháng 6, trợ giáo trong phủ học thông báo cho tất cả học sinh đủ tư cách tham gia khoa thi Hương rằng: kỳ thi mùa này sẽ có ba vòng, mô phỏng hoàn toàn quy trình của khoa thi. Mỗi vòng kéo dài ba ngày hai đêm.

Vòng thứ nhất: viết bảy bài văn sách.

Vòng thứ hai: viết một bài chính luận, năm bài phán từ, một bài công văn.

Vòng thứ ba: viết năm bài bình luận thời chính.

Từ ngày mùng 9 tháng 6, thí sinh sẽ vào phủ học, đến khi ba vòng thi kết thúc, tức là chín ngày sáu đêm sau, vào lúc hoàng hôn ngày 17 tháng 6, bài thi mới được thu nộp và thí sinh mới được rời khỏi phủ học.

Ngoài ra, địa điểm tổ chức quý khảo lần này cũng mô phỏng theo trường thi Tỉnh thành, toàn bộ thí sinh sau khi vào phủ học sẽ phải cởi bỏ y phục để kiểm tra, nhằm phòng ngừa mang theo tài liệu gian lận. Ngoại trừ bút, mực, nghiên, những vật dụng có thể mang theo chỉ giới hạn trong lương thực, nước uống, nến cùng một số đồ dùng cần thiết.

Lâm Việt đến tối mùng 4 mới biết được tin này. Nghe nói điều kiện trong trường thi vô cùng khắc nghiệt, cậu không khỏi lo lắng: "Gần đây trời nóng bức như vậy, mà trường thi lại không hề thông gió, lỡ như bị cảm nắng thì phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Hoài Chi bưng đồ ăn đến, gắp cho Lâm Việt một bát cơm rồi mới đáp lời: "Tháng 8 mới là thời điểm nóng nhất, bây giờ chỉ là thử thách trước thôi. Nếu lần này không chịu đựng được, vẫn còn hơn một tháng để điều dưỡng thân thể, tránh đến lúc thi Hương thực sự lại không gắng gượng nổi."

"Em yên tâm, ta chắc chắn không sao đâu. Trước đây ở nhà, giữa mùa hè ta còn xuống ruộng làm việc suốt cả ngày, chuyện này chẳng đáng gì."

Lâm Việt gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy ngày mai buổi chiều ta sẽ chuẩn bị lương khô cho huynh. Vừa hay nhà ta có lò nướng, có thể nướng thêm mấy cái bánh để mang theo. Sáng mai ta sẽ ra chợ mua thịt, làm thêm ít bánh bao nhân thịt. Còn có cháo đậu xanh thanh nhiệt, thứ này có thể ăn vào ngày đầu tiên. Ta nghe nói bên ngoài có bán lá sen khô, dùng để pha nước uống cũng rất tốt, mai ta sẽ mua một ít."

Thẩm Hoài Chi gật đầu đồng ý: "Tốt lắm. Trong trường thi còn có chỗ nhóm lửa, có thể nấu nước nấu cơm, ta chỉ cần mang thêm ít gạo là đủ."

Lâm Việt không ngờ trong trường thi lại có thể nhóm lửa, mắt hắn lập tức sáng lên: "Vậy thì ta sẽ chuẩn bị thêm ít lạp xưởng cho ngươi. Đến lúc đó, nấu cơm rồi thêm chút lạp xưởng vào là vừa vặn. Ngoài ra, còn có trứng gà, cũng nên mang theo mấy quả. Trứng sống để vài ngày cũng không hỏng, lúc cần có thể dùng ngay."

Thẩm Hoài Chi mỉm cười, lắc đầu: "Không cần chuẩn bị quá nhiều, mang theo không tiện."

"Huynh cứ yên tâm, ta đã ghi nhớ rồi. Lần này cứ chuẩn bị như vậy trước, xem còn thiếu gì rồi tính sau, đến tháng 8 ta lại chuẩn bị thêm những thứ khác cho huynh."

Hôm sau, khi trời vừa xế chiều, Lâm Việt liền bắt tay vào chuẩn bị lương khô. Đây là lần đầu tiên cậu dùng lò nướng để làm bánh. Mẻ đầu tiên cậu nướng bánh chay trước để kiểm tra nhiệt độ, sau khi chắc chắn lửa lò không có vấn đề gì mới bắt đầu làm bánh nhân thịt. Mỗi chiếc bánh đều được nhồi đầy nhân, ngoài nhân thịt, cậu còn làm thêm một ít bánh nhân đường.

Tuy nhiên, cậu chỉ làm đủ cho ba ngày. Dạo này trời oi bức, bánh nướng để nhiều nhất cũng chỉ được ba ngày, để lâu hơn nữa thì không thể ăn được.

Lâm Việt còn mua thêm một tảng lớn đường phèn. Thứ này khi đói ăn một miếng vào là vừa vặn, hơn nữa có thể bảo quản rất lâu, dùng làm lương khô thì cực kỳ thích hợp.

Buổi chiều, cậu bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Đến khi Thẩm Hoài Chi trở về, cậu vẫn chưa hoàn thành xong. Đồ đạc chất đống tứ tung, đến nỗi rương đựng sách cũng bị nhét đầy, ngay cả sách vở cùng bút mực cũng không còn chỗ để. Cuối cùng, cậu chỉ đành lấy thêm túi đựng thư ra, cố nhồi nhét tất cả vào mới miễn cưỡng chứa đủ.

Sáng sớm mùng 6, Lâm Việt theo Thẩm Hoài Chi đến phủ học. Không chỉ các vị giáo thụ coi trọng kỳ khảo này, mà cả học trò lẫn gia quyến của họ cũng vô cùng để tâm. Bên ngoài phủ học chen chúc người đưa tiễn, hệt như một lần diễn luyện cho kỳ thi Hương.

Hai người đến khá sớm, lúc ấy hàng chờ mới chỉ có bảy tám người, Thẩm Hoài Chi lấy sách trong túi đưa cho Lâm Việt, dặn dò: "Ta vào đây, em sớm về đi. Nơi này đông người, chớ để bị va phải."

Lâm Việt nhón chân nhìn về phía trước, gật đầu: "Được, ta đợi huynh ở nhà. Đến khi huynh thi xong, ta sẽ đến đón."

Mãi đến ba khắc sau Thẩm Hoài Chi mới vào trong. Lâm Việt vẫn đứng trước cổng, nhìn theo bóng dáng y dần khuất hẳn mới xoay người rời đi.

Từ hôm ấy trở đi, cứ mỗi chiều muộn, Lâm Việt lại đến ngoài phủ học xem một chút. Đôi khi y đi cùng Hà Tường, đôi khi chỉ có một mình. Đến ngày thứ ba, đã nghe tin có người trong trường thi ngất xỉu, được đưa đến y quán. Lâm Việt vì quá lo lắng mà cơm nuốt không trôi, tối đến còn gặp ác mộng, giữa mùa hè oi ả mà mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Chín ngày trôi qua dài đằng đẵng. Lâm Việt đếm từng ngày trên đầu ngón tay, đợi mãi, mong mãi vẫn chưa thấy Thẩm Hoài Chi ra, ngược lại lại nhận được một tin tức khác. Có lẽ do mấy ngày nay quá căng thẳng, từ ngày 13 tháng 6, ngoài bánh nướng còn có thể ăn được vài miếng, những thứ khác ăn vào đều muốn nôn. Tuy đây là lần đầu tiên, nhưng Lâm Việt cũng biết rằng có thai sẽ bị nghén. Xem ra, lần này thực sự đã có rồi.

Rốt cuộc cũng đến ngày 17 tháng 6. Sau khi ăn trưa, Lâm Việt xách theo một hộp đồ ăn, nhưng thay vì đến phủ học, cậu lại rẽ sang y quán.

Lão đại phu thấy cậu đến cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ phất tay ra hiệu ngồi xuống rồi bắt mạch. Hồi lâu sau, lão mới ngẩng đầu, chắp tay cười: "Chúc mừng Lâm phu lang, đã có thai hơn một tháng rồi."

"Mạch tượng lưu loát hữu lực, tròn trịa như châu, bình thường nên giữ gìn tinh thần ổn định, tránh lao nhọc quá mức cũng không được biếng nhác. Về ăn uống, cần chú ý bồi bổ, nhưng chớ quá độ..."

"Ngoài ra, nếu chứng nghén quá nặng, có thể uống trà gừng điều dưỡng, nếu cần thiết thì cứ đến y quán khám lại."

Lâm Việt thở dài một hơi, bàn tay vô thức đặt lên bụng. Ở đây thật sự đã có một tiểu hài tử sao? Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi chính thức xác nhận, cậu vẫn không khỏi luống cuống.

"Đa tạ đại phu, những điều ngài nói ta đã nhớ kỹ. Cuối tháng 7 ta sẽ quay lại."

Trả tiền thuốc xong, Lâm Việt mang theo một bụng đầy lời dặn dò của lão đại phu mà rời đi. Có thai... thực sự là quá phiền phức.

Ở y quán mất không ít thời gian, đến khi Lâm Việt tới phủ học thì bên ngoài đã có khá nhiều người tụ tập. Hà Tường và Từ Vân cũng đã đến.

"Việt ca nhi, mau qua đây ngồi, chỗ này mát lắm!"

Lâm Việt nghe tiếng gọi liền nhìn sang, thấy hai người đang ngồi dưới một chiếc ô lớn. Chiếc ô này nhìn qua liền biết là loại thường dùng trước các cửa tiệm nha hành, không biết hai người họ nghĩ thế nào mà lại mang theo được. Dưới ô còn có một chiếc ghế nhỏ, vừa nhìn liền biết là chừa sẵn cho cậu.

"Hà tỷ, Từ ca, hai người đến sớm vậy?"

Hà Tường phất tay, cười nói: "Ngươi không biết đâu, hôm trước hắn cứ dặn đi dặn lại ta, bảo hôm nay nhất định phải đến sớm chờ. Từ ca nhi còn tới sớm hơn, ngươi nhìn xem, cả trán toàn là mồ hôi kìa."

Lâm Việt bật cười, lấy từ trong hộp thức ăn ra trà đào cùng chút điểm tâm đưa cho họ: "Mau uống nước đi, nghỉ ngơi một lát. Cũng không biết lúc nào bọn họ mới ra, cứ ăn chút gì lót dạ trước đã."

Ba người vừa dùng xong điểm tâm không lâu thì phủ học bắt đầu có động tĩnh. Một người từ bên trong lao ra, nhưng vừa ra đến cửa liền ngã gục xuống đất, khiến bọn họ giật mình hoảng hốt, nhất thời không ai còn tâm trạng ngồi yên, sợ rằng sẽ nhìn thấy người nhà mình cũng ngất xỉu bước ra.

Không lâu sau, Lâm Việt liền thấy được Thẩm Hoài Chi.

"Họ ra rồi!"

Từ Vân vội bước lên trước vài bước, thấy ba người dìu nhau đi ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "May quá may quá! Tuy nhìn có vẻ cũng không khá lắm, nhưng ít nhất không bị ngất."

Hà Tường xoa xoa trán, nhíu mày nói: "Phu quân ta nhìn không ổn chút nào, cả người gần như dựa hết lên người Thẩm Tú Tài. May mà ta có dẫn theo gia nhân, nếu không, cũng không biết phải khiêng hắn về thế nào."

Vừa nói chuyện, ba người đã tiến lên đón người.

Lâm Việt nhanh chóng lấy từ hộp thức ăn ra một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Hoài Chi, sau đó đưa cho y một chén trà gừng: "Mau uống một ngụm đi. Ta còn mang theo chút đồ ăn, vừa đi vừa ăn nhé."
 
Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang
Chương 163: Chương 163



Suốt chín ngày liên tục vùi đầu vào kỳ thi, trên mặt Thẩm Hoài Chi đã lún phún râu, cả người tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa. Lâm Việt giúp y lau mặt, tuy rằng không thể khiến y trông khá hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không đến mức giống một kẻ lang thang nữa.

Thẩm Hoài Chi phản ứng có phần chậm chạp, mãi đến khi Lâm Việt lau xong cho y, y mới chợt nhận ra bản thân mình bẩn thỉu, vội vàng nâng tay đỡ Lâm Việt một chút, rồi lùi lại một bước.

"Trên người ta không sạch sẽ, đừng để em bị ám mùi. Chúng ta về thôi."

Lâm Việt lúc này mới ngửi thấy mùi, không thể không nói, thật sự có chút khó chịu. Ngày thường thì chẳng sao, nhưng lúc này cậu đang có thai, tiểu tử trong bụng cũng không chịu nổi. Cậu nhíu chặt mày, suýt nữa thì nôn ra.

"Trong nhà đã nấu nước nóng rồi, về trước tắm rửa một chút đi. Đồ ăn cũng làm xong cả rồi, tối nay phải ăn nhiều một chút."

Thẩm Hoài Chi gật đầu liên tục, thấy sắc mặt Lâm Việt khó chịu thì định đưa tay đỡ cậu, nhưng lại sợ mình làm cậu càng khó chịu hơn, chỉ đành nhận lấy hộp thức ăn từ tay cậu, đứng cách hai bước mà hỏi: "Em rất khó chịu sao? Hay là tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lát, ta về tắm rửa xong rồi quay lại đón em?"

Lâm Việt bịt mũi, nhịn không được mà phất tay: "Trước đừng nói mấy chuyện này, chỗ này đông người quá, mau đi khỏi đây đã."

Ra đến một con phố rộng rãi và vắng vẻ hơn, Lâm Việt mới đứng tại chỗ nghỉ ngơi một hồi lâu mới thấy dễ chịu lại được. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Thẩm Hoài Chi, cậu phẩy tay trấn an: "Không sao rồi, trong hộp có điểm tâm và nước, huynh vừa đi vừa ăn đi."

Thấy Lân Việt đã nói xong, liền đi thẳng về phía trước, Thẩm Hoài Chi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi lùi lại hai bước mà theo sau. Từ phủ học đến hẻm Nghênh Xuân vốn không xa, chẳng mấy chốc, hai người đã về đến nhà.

Thẩm Hoài Chi tự giác xách nước đi tắm rửa ngay. Sau khi kỳ cọ sạch sẽ, thay một bộ y phục mới, y mới cảm thấy bản thân như được sống lại, rốt cuộc cũng có thể đứng đàng hoàng bên cạnh Lâm Việt.

"Sao không đợi ta bưng thức ăn? Em có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lâm Việt kéo y ngồi xuống, giọng điệu bình thản: "Đã bảo không sao rồi mà, mau ăn cơm đi. Đúng rồi, có chuyện này suýt nữa ta quên nói với huynh, ta thực sự có thai rồi, hôm nay vừa mới đi y quán kiểm tra."

Giọng nói của Lâm Việt nhẹ bẫng, nhưng Thẩm Hoài Chi thì như bị sét đánh giữa trời quang, suýt nữa đứng không vững, bàn tay đang đặt trên vai Lâm Việt cũng khẽ run lên.

"Có... có thai rồi? Vậy giờ em có thấy khó chịu không? Khi nãy bị ta hun đến thế, giờ có thấy buồn nôn không?"

Lâm Việt thẳng tay dúi bát cơm vào tay y, không chút khách khí: "Trước cứ ăn đã, ăn xong rồi nói tiếp. Mau đi, ta đói lắm rồi."

Đói bụng sao?

Thẩm Hoài Chi chớp mắt, im lặng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ gắp vài miếng thức ăn đặt vào bát của Lâm Việt. Tối nay, Lâm Việt hầm canh xương, nguyên liệu là xương tươi sáng nay vừa mua từ chợ. Hầm suốt cả buổi trưa, thịt mềm rục, nước canh đậm đà. Thẩm Hoài Chi múc cho cậu một bát lớn.

Lâm Việt nhìn bát cơm đầy trong tay, hồi lâu không động đũa. Hai ngày nay cậu ăn uống chẳng ra sao, lúc này ngửi thấy hương thơm cũng cảm thấy ngon miệng, nhưng sợ rằng vừa ăn vào chưa được bao lâu đã phải nôn ra. Thẩm Hoài Chi thật vất vả mới được một bữa cơm nóng hổi, nhưng nếu cứ chần chừ mãi, đồ ăn lại nguội lạnh mất.

Thế nhưng, ánh mắt của Thẩm Hoài Chi vẫn dán chặt vào cậu, rõ ràng là chưa thấy cậu ăn thì quyết không chịu động đũa. Lâm Việt đành cúi đầu, cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhai thật kỹ rồi mới chậm rãi nuốt xuống.

Ơ? Hình như... không buồn nôn nữa. Sáng nay cậu còn chỉ có thể ăn bánh nướng, vậy mà bây giờ ăn thịt cũng chẳng sao. Lâm Việt thử uống một ngụm canh, cũng không có vấn đề gì. Xem ra lần này sẽ không nôn. Nghĩ vậy, hắn an tâm hơn, liên tục ăn thêm mấy miếng rồi mới ngẩng đầu giục Thẩm Hoài Chi cũng ăn cơm.

Thẩm Hoài Chi ăn mà trong lòng cứ rối bời, đôi mắt có chút thất thần. Tay vẫn gắp thức ăn liên tục, nhưng trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện Lâm Việt đang mang thai. Một mình cậu quá cực khổ. Nếu như Lâm Việt không muốn nhờ ai chăm sóc, thì mai y sẽ nhân dịp về nhà một chuyến, báo hỉ sự này cho cha nương và nhạc phụ nhạc mẫu. Nhân tiện mời nhạc mẫu tới giúp đỡ mấy ngày. Dù rằng nương mình cũng có thể đến, nhưng Thẩm Hoài Chi cảm thấy, Lâm Việt vẫn sẽ thích nhạc mẫu chăm sóc hơn.

Sau bữa cơm, Thẩm Hoài Chi dọn dẹp nhà bếp xong, rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Việt, nghiêm túc nói: "Ngày mai và ngày mốt phủ học được nghỉ, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Còn nữa, bây giờ em đang mang thai, ta thật sự rất lo lắng. Trong nhà cũng có chút tích trữ, nếu cần, chúng ta có thể thuê người đến chăm sóc em, tiền bạc không phải vấn đề. Nếu em không muốn người xa lạ, ta có thể về nhờ nhạc mẫu hoặc nương tới giúp. Em ở nhà một mình, ta thật sự không yên tâm."

Thẩm Hoài Chi nói một hồi không ngừng, mà Lâm Việt cũng đang suy tính.

"Không cần gọi nương hay nhạc mẫu tới, chỗ chúng ta quá chật, các bà đến không có chỗ ở, hơn nữa đất khách quê người, chúng ta lại bận rộn cả ngày, các bà ở đây cũng chẳng có ai trò chuyện."

"Hơn nữa, bây giờ cũng chưa cần thuê người chăm sóc. Ta định ngày mai sẽ đi tìm Hà tỷ, nhờ nàng tìm một tiểu nhị, hoặc xem có sư phó nào đáng tin không. Buổi trưa huynh ở phủ học, ta vẫn thường ăn cơm tại cửa tiệm cùng Từ Lạc, chỉ cần trả thêm cho cậu ta chút bạc, sau này để cậu ta lo bữa trưa luôn. Như vậy ta cũng không cần động tay. Buổi tối huynh về rồi, mọi chuyện cũng đơn giản hơn.

Với lại, trong hẻm Nghênh Xuân có người chuyên giặt y phục thuê, ta sẽ hẹn nàng năm ngày đến một lần. Còn lại chẳng có gì đáng lo cả. Hiện tại chỉ mới mang thai, đến hai tháng cuối trước khi sinh hãy tìm người chăm sóc cũng chưa muộn."

Thấy Lâm Việt đã sắp xếp đâu vào đấy, Thẩm Hoài Chi cuối cùng cũng yên tâm.

"Được rồi, cứ làm vậy trước đã. Đến lúc ở cữ, tìm bà vú chăm sóc cũng không dễ, có lẽ bây giờ nên để ý xem trước, đến khi đó có thêm vài người để lựa chọn."

"Biết rồi, ngày mai ta sẽ nhờ Hà tỷ giúp tìm."

Lâm Việt uống một ngụm nước ấm, rồi đổi sang chuyện khác: "Lần này khảo thí thế nào? Ngày mai chúng ta cùng đi y quán, cũng để đại phu xem qua cho huynh."

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta đi. Còn khảo thí, chắc là cũng không tệ, chờ kỳ nghỉ này kết thúc, quay lại phủ học hẳn sẽ có kết quả."

Thẩm Hoài Chi lại kể cho Lâm Việt nghe vài chuyện thú vị xảy ra trong trường thi, chẳng hạn như có một vị đồng môn mang theo cả một con gà mái vào trường, ngay ngày đầu tiên đã hầm canh gà, mùi thơm lan tỏa khắp cả khu ký túc, đến mức cả dãy phòng ai cũng ngửi thấy. Lại có một người không biết vì căng thẳng hay do thể trạng, cứ liên tục hắt hơi không dứt.

Lâm Việt vừa nghe mùi ngon đã thấy bụng đói, dù vừa ăn tối xong vẫn cầm lấy một quả đào gặm luôn. Thẩm Hoài Chi thấy vậy liền muốn cắt miếng nhỏ cho cậu ăn, nhưng cậu không chịu, nhất định phải ôm cả quả mà gặm.

Hôm nay hai người đi ngủ rất sớm. Sáng hôm sau, cửa hàng đã mở cửa được một canh giờ mà Thẩm Hoài Chi mới tỉnh giấc. Nằm trên giường nhà mình thoải mái hơn gấp bội so với chỗ chật hẹp trong ký túc xá. Đặc biệt là có phu lang ở bên cạnh, khiến y càng an tâm hơn.

Hai hôm trước, giữa đêm y còn giật mình tỉnh dậy, bởi đã quen ôm Lâm Việt ngủ, nhưng khi đưa tay ra lại không chạm được ai, suýt nữa thì hoảng hốt. Đến khi nhớ ra mình đang ở ký túc xá, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Được một giấc ngon lành, tinh thần Thẩm Hoài Chi khôi phục lại như cũ. Sau khi rửa mặt xong, y liền ra cửa tiệm phụ giúp, có y ở đây, Lâm Việt cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Chớp mắt, kỳ nghỉ ngắn ngủi đã qua. Ngày đầu tiên trở lại phủ học, vừa bước vào cổng, Thẩm Hoài Chi đã bị một tờ bảng thông báo trên tường thu hút. Lần này lại dùng giấy đỏ, nổi bật vô cùng trên nền tường trắng của phủ học.

Y vội sải bước tới gần, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên mình, Thẩm Hoài Chi, xếp thứ 8! Lần này y đã tiến bộ bốn hạng.

Dù vậy, y vẫn có chút thất vọng, bởi đây là kỳ khảo cuối cùng trong quý, nhưng vẫn chưa thể lọt vào tốp 6. Song, cảm giác hụt hẫng chỉ kéo dài trong chốc lát, y lập tức lấy lại tinh thần. Còn một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi Hương, vẫn còn kịp!

Y thực sự rất muốn lần này thi đỗ. Đỗ Cử Nhân là mục tiêu mà hắn theo đuổi suốt bao năm qua. Đặc biệt là bây giờ, khi Lâm Việt đã mang thai, nếu y có thể đỗ, trước khi Lâm Việt sinh, y sẽ tích cóp đủ tiền mua một căn nhà và một cửa tiệm. Khi đó, cuộc sống của Lâm Việt sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hôm nay y đến sớm, vừa quay đầu lại đã thấy Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch. Lần này, Thôi Tế xếp thứ 3, còn Khuất Kiên Bạch đứng thứ 14, cả hai đều có tiến bộ.

"Thôi huynh, Khuất huynh, tháng 8 sắp tới, chúng ta phải cố gắng hết sức."

Khuất Kiên Bạch nghiêm túc gật đầu. Giờ đây, hắn tham gia kỳ thi Hương, xác suất đỗ cao nhất cũng chỉ khoảng bốn phần mười, mà đó là trong tình huống trời cao chiếu cố. Bao năm qua hắn đã kiên trì đến tận bây giờ, chỉ còn một bước nữa, tuyệt đối không thể từ bỏ.

Thôi Tế có thành tích tốt nhất, nhưng mức độ khắc khổ lại không bằng hai người họ. Dù vậy, hắn cũng ôm chí hướng thi đậu Giải Nguyên, nên quyết tâm nỗ lực hơn nữa.

"Khuất huynh, Thẩm huynh, đi thôi. Lần này quý khảo là sách luận, hôm nay giáo thụ hẳn sẽ giảng giải."

Ba người cùng nhau trở về học đường, dọc đường vừa đi vừa thảo luận về kỳ khảo này. Không ai đoán được các giáo sư ra đề theo hướng nào, chỉ biết lần này đề thi cực kỳ hóc búa. Dù thứ hạng không tệ, nhưng tất cả đều cảm thấy học thức bản thân còn nông cạn, thời gian lại quá gấp rút.

Tới lúc tan học, trời đã tối. Từ khi vào hạ, trời tối muộn hơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn về trễ như vậy. Nghĩ đến việc Lâm Việt có thể đang sốt ruột chờ đợi, y không chậm trễ thêm, mới đi được hai bước đã vén vạt áo lên, chạy nhanh về nhà.

Lâm Việt đã bắc ghế ra ngồi chờ ngay trước cổng viện, bên cạnh đặt một chiếc đèn lồng. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc, cậu lập tức đứng dậy, vẫy tay gọi: "Cuối cùng cũng về rồi! Nếu huynh còn chưa về, ta định đi tìm đây."

Thẩm Hoài Chi nhận lấy đèn lồng, xách theo ghế dựa, rồi mới đáp: "May mà em chưa đi. Đã ăn cơm chưa? Ta đã nói không cần chờ ta rồi mà."

Lâm Việt kéo cánh tay y: "Đừng lải nhải nữa, sao cứ nói mãi không nghe vậy? Ta đâu phải tiểu hài tử, đã ăn rồi, còn để phần trong nồi, vẫn đang ủ ấm cho huynh đấy."

Thẩm Hoài Chi khẽ cọ trán vào trán Lâm Việt, giọng điệu đầy lẽ phải: "Còn không phải mỗi lần em cũng chẳng chịu nghe lời ta sao?"
 
Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang
Chương 164: Chương 164



Tốc độ của Hà Tường quả thực rất nhanh, Lâm Việt mới nhờ nàng chưa đầy hai ngày, nàng đã giúp cậu tìm được ba tiểu nhi, còn có hai sư phó chính chờ cậu đến lựa chọn.

"Việt ca nhi, hai vị sư phó này tuổi còn trẻ, tay nghề chưa tinh thông lắm, vậy mà tiền công mỗi tháng lại không hề thấp. Tiểu nhị bình thường chỉ cần 1 lượng 900 văn, nhưng hai người này lại đòi tận 3 lượng một tháng. Hay là ngươi suy nghĩ thêm đi? Ta thấy chi bằng thu nhận một đồ đệ rồi tự mình truyền dạy, chẳng phải càng tốt hơn sao?"

Lâm Việt thoáng chần chừ. Sư phó có thể mời tạm thời, nhưng thu nhận đồ đệ thì tối thiểu cũng phải dạy dỗ 5 năm trở lên. Mà tiệm của cậu có thể trụ vững năm năm hay không vẫn còn là chuyện chưa thể đoán trước.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Việt quyết định trước tiên chỉ thuê một tiểu nhị trong hai tháng, còn việc có nên thu nhận đồ đệ hay không, đợi đến khi Thẩm Hoài Chi thi xong kì thi Hương rồi hãy tính tiếp.

"Hà tỷ, tạm thời đừng nhận đồ đệ, cứ tìm một tiểu nhị làm tạm hai tháng trước. Đợi bọn Hoài Chi thi xong, ta sẽ suy tính lại."

Hà Tường mỉm cười gật đầu: "Vậy cũng phải. Nhà ngươi có Hoài Chi học hành giỏi giang, ta thấy mười phần thì hết chín phần chắc chắn sẽ đỗ Cử Nhân. Khi ấy ngươi chính là phu lang của Tú Tài, chẳng thể cứ mãi làm đầu bếp mà bận túi bụi được. Đến lúc đó hẵng thu nhận đồ đệ cũng chưa muộn."

Việc thuê một tiểu nhị tạm thời thì không quá rườm rà, nhất là khi chỉ cần làm trong hai tháng. Lâm Việt hỏi qua mấy câu đơn giản rồi rất nhanh chọn được một người phù hợp.

Người này tên là Viên Lê, nhỏ hơn cậu một tuổi, đã có một đứa con hai tuổi. Một trong những lý do khiến Lâm Việt chọn hắn chính là vì hắn đã có con. Dù ca nhi hay nữ tử đều có thể mang thai, nhưng vẫn có chút khác biệt. Có một người từng trải bên cạnh, nếu sau này cậu có gì không rõ, ít nhất cũng có thể hỏi thăm đôi chút, coi như thêm một phần yên tâm.

So với Từ Lạc, Viên Lê có phần trầm lặng hơn, nhưng tay chân lại nhanh nhẹn. Công việc trong tiệm hắn học rất nhanh, chỉ qua hai ngày đã có thể tự mình tiếp đón khách, khiến Lâm Việt vô cùng hài lòng.

Tiệm điểm tâm giờ đã có hai tiểu nhị, ngay cả việc nhào bột cũng không cần Lâm Việt phải động tay. Mỗi ngày, đến khi tiệm sắp đóng cửa, Từ Lạc cùng Viên Lê sẽ dựa theo yêu cầu của cậu mà nhào bột sẵn, chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm sau, rồi mới khóa cửa rời đi.

Lại thêm kỳ thi Hương cận kề, Thẩm Hoài Chi ngày nào cũng dậy từ rất sớm. Sau khi rửa mặt chải đầu, y sẽ ra tiệm nhóm lửa, đun nước nóng, rồi làm sẵn bữa sáng đợi Lâm Việt thức dậy. Gánh nặng công việc mỗi ngày của cậu vơi đi quá nửa. Hơn nữa, cơn nghén đột ngột xuất hiện rồi biến mất chẳng rõ lý do, khiến Lâm Việt lúc này nhẹ nhõm vô cùng, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước rất nhiều.

Thẩm Chính Sơ mỗi tháng đến Phủ thành ít nhất hai lần. Đầu tháng này đã đến một chuyến, Lâm Việt cứ ngỡ cuối tháng ônh sẽ lại tới, nào ngờ mãi đến tận cuối tháng 6, ông mới đánh xe trâu lọc cọc đi đến.

Hôm nay ông tới sớm hơn thường lệ, Lâm Việt vừa ăn xong bữa trưa thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Ban đầu cậu còn tưởng mình nghe nhầm, mãi đến khi mở cửa trông thấy bóng người mới dám chắc.

"Cha, sao hôm nay lại đến sớm vậy? Lần sau đừng đi đường lúc trời chưa sáng nữa, ban đêm không an toàn, con với Hoài Chi đều không yên tâm đâu."

Thẩm Chính Sơ khoát tay, cười nói: "Tối qua cha với nương con lên núi hái được một mớ dâu tằm, còn nhặt thêm ít nấm nữa. Loại nấm con thích ăn, nấm mũ xanh với nấm mỡ gà, cũng được kha khá. Cha nghĩ phải mang đến sớm, kẻo trễ thì không còn tươi nữa."

"Ngoài ra, nương con còn làm mấy hũ tương nấm để hai đứa ăn dần. Nhà mình cũng vừa vào vụ mơ, cha hái được không ít, tiện thể mua thêm ít mận với đào trong thôn. Tiệm con b*n n**c giải khát, dùng mấy thứ này là hợp nhất rồi."

Ngoài đám trái cây theo mùa này, phần còn lại vẫn là những thứ mỗi lần ông đến đều không thiếu, gạo, bột, củi lửa, rau xanh, hoa quả... Nhờ nuôi trâu tốt, con trâu này lớn nhanh như thổi, kéo theo mỗi chuyến hàng Thẩm Chính Sơ chở đến Phủ thành cũng ngày một đầy ắp hơn.

Vừa nói chuyện, Thẩm Chính Sơ vừa dắt trâu vào sân, buộc nó vào góc rồi xắn tay áo bắt đầu dỡ đồ xuống.

Thẩm Hoài Chi vừa mới thu dọn chén bát, tay vẫn còn ướt nước, liền từ phòng bếp đi ra: "Cha, vào nhà nghỉ một lát đi, uống ngụm trà đã, mấy thứ này để con dọn là được."

Thẩm Chính Sơ không hề ngẩng đầu lên, chỉ phất tay nói: "Thôi, con cũng hiếm hoi mới được nghỉ một ngày, cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này cha làm tiện tay thôi."

Thẩm Hoài Chi sao có thể để cha mình làm một mình được? Y vội lau tay vào vạt áo rồi bước lên giúp đỡ. Hai cha con phối hợp ăn ý, nhanh chóng mang hết đồ trong xe vào bếp. Đợi đến khi Thẩm Chính Sơ ngồi xuống uống trà nóng, Thẩm Hoài Chi mới lên tiếng: "Cha, Tiểu Việt có thai rồi, hiện tại đã được một tháng rưỡi."

Một câu này khiến Thẩm Chính Sơ kinh ngạc đến mức suýt nữa không cầm chắc chén trà trong tay. Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt thành thân đã hơn 4 năm, ông và Tống Tầm Xuân vẫn luôn thấy hai đứa nhỏ tình cảm hòa hợp, thân thể cũng khỏe mạnh, chỉ là mãi chẳng có tin vui. Muốn giục giã, lại sợ chúng áp lực, đành phải nhẫn nhịn. Nào ngờ bây giờ cuối cùng cũng có rồi, quả thực là ông trời thương xót!

Ánh mắt Thẩm Chính Sơ lướt qua bụng Lâm Việt, nhưng rất nhanh đã dời lên trên, tỉ mỉ quan sát sắc mặt cậu. Nhìn thấy cậu tinh thần rạng rỡ, ông mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy chén trà mà cảm thán: "Có thai là chuyện tốt! Cha với nương con mong chờ ngày này từ khi hai đứa thành thân, bây giờ rốt cuộc cũng yên tâm rồi."

Nói xong, Thẩm Chính Sơ lại quay sang Lâm Việt, ân cần hỏi han: "Việt ca nhi có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì nhất định phải nói ra. Còn nếu con thèm ăn thứ gì, cứ bảo với cha một tiếng, cha về chuẩn bị ngay, hai ngày nữa lại mang đến cho con."

Thấy Thẩm Chính Sơ có vẻ như chỉ hận không thể lập tức quay về thu dọn đồ đạc, Lâm Việt vội vàng nói: "Cha, con vẫn rất khỏe, ăn uống cũng tốt. Chỉ là... con hơi thèm dưa muối của nương."

Thẩm Chính Sơ nghe vậy thì cười rạng rỡ đến mức mấy nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: "Được, được! Cha nhớ rồi, ngày mai sẽ mang đến cho con."

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Chính Sơ lại nhíu mày: "Dạo này Hoài Chi cũng sắp thi rồi, Tiểu Việt ở nhà một mình sao được? Hay là để nương con đến chăm sóc mấy ngày? Hoặc chúng ta mời bà thông gia đến đây, hai người thay phiên nhau trông nom Tiểu Việt cũng tốt."

Đúng là cha con ruột thịt, suy nghĩ này chẳng khác gì Thẩm Hoài Chi khi trước. Lâm Việt đành nhẫn nại lặp lại lời mình đã nói với Thẩm Hoài Chi, dỗ dành một hồi lâu mới khiến Thẩm Chính Sơ bỏ đi ý định đó.

"Thôi được, nghe theo các con vậy. Nhưng mà dù thế nào cũng phải đến thăm một chuyến, nếu không ở nhà bọn họ cũng chẳng yên tâm. Vậy thì hai ngày nữa, cha nương sẽ đến."

Lúc hai người trò chuyện, Thẩm Hoài Chi đã dọn xong cơm. Thẩm Chính Sơ ăn rất nhanh, đến miếng cuối cùng cũng vội vàng nuốt xuống cùng ngụm trà, rồi lập tức đứng dậy chuẩn bị lên xe rời đi.

Thẩm Hoài Chi suýt chút nữa không kịp đuổi theo: "Cha, đừng vội thế! Để con tiễn cha một đoạn, với lại Tiểu Việt có chuẩn bị chút lương khô cho cha nữa, người còn chưa cầm theo mà."

Thẩm Chính Sơ vẫn không ngừng tay thúc trâu, nhanh chóng quay đầu lại liếc nhìn y một cái: "Lương khô cha vẫn còn, đủ rồi. Đoạn đường này nhắm mắt cha cũng đi được, cần gì tiễn. Tiểu Việt đang mang thai, con để nó ở nhà một mình sao được? Sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ thế hả? Thôi, mau quay về đi." Dứt lời, ông vung roi giục trâu, xe chạy một mạch mất hút nơi cuối đường.

Thẩm Hoài Chi bất đắc dĩ bật cười, đành quay trở vào.

Thấy y về nhanh như vậy, Lâm Việt có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã đoán ra được, cười nói: "Sao? Cha không chịu để huynh tiễn à?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu, cười khẽ: "Còn không phải sao? Gọi thế nào cũng không chịu dừng lại, cha đang vui mừng đấy."

Lâm Việt khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút mong chờ. Đã hơn nửa năm chưa gặp người nhà, không biết hai ngày nữa cha nương cậu có đến không. Lâm Dương hiện đang làm việc trên trấn, chắc hẳn không có thời gian rồi. Còn Lăng Chi thì đang mở tiệm, có lẽ phải đợi cậu và Thẩm Hoài Chi trở về mới có thể gặp lại.

Thấy cậu ngẩn người suy nghĩ, Thẩm Hoài Chi tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu: "Hôm nay có muốn ra ngoài dạo một chút không? Tháng sau ta không có kỳ nghỉ, e là không thể đi cùng em được."

Kỳ thi Hương sắp đến, bầu không khí ở phủ học cũng trở nên căng thẳng hơn. Trước khi tan học hôm qua, tiên sinh đặc biệt dặn dò rằng tháng 7 sẽ không có kỳ nghỉ, hơn nữa giờ tan học còn phải lùi lại ba khắc. Lần thi trước đã có không ít người kiệt sức ngã xuống, vì thế phủ học cố ý bổ sung một tiết rèn luyện thể lực để tránh tình trạng tương tự xảy ra trong kỳ thi. Như vậy, đừng nói đến chuyện ra ngoài, đến cả bữa tối Thẩm Hoài Chi cũng không thể ăn cùng Lâm Việt được.

Lâm Việt vốn không để ý chuyện y không thể ở bên cạnh mình, chỉ là nhìn y ngày nào cũng đi sớm về muộn, cậu có chút xót xa. Ban đầu định bảo y ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng tính toán lại thấy còn nhiều thứ cần sắm sửa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

"Vậy chúng ta đi luôn đi. Phải mua ít vải bông mịn về may quần áo, giày tất cho tiểu bảo bảo, còn có bông mới để làm chăn đệm. Cái nôi của trẻ con cũng nên mua dần, kẻo đến lúc luống cuống lại quên mất."

Thẩm Hoài Chi giơ tay nhẹ nhàng chạm vào bụng Lâm Việt. Nói thật, y chẳng cảm nhận được gì, nhưng trong lòng lại trào dâng một loại cảm giác trách nhiệm khó tả. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến phu lang và đứa con chưa chào đời này, y lại có thêm động lực để tiếp tục đọc sách.

"Vậy em ngồi đây chờ một lát, ta đi lấy sọt tre và bao gai. Hôm nay mua được bao nhiêu thì mua trước, còn lại chờ đến giữa tháng 8, sau khi ta thi xong rồi đi cùng em tiếp."

Lâm Việt mà mua đồ thì chẳng khác nào nước lũ vỡ bờ, từ đầu phố mua đến cuối phố, rồi lại có thể đổi sang con phố khác tiếp tục mua. Thẩm Hoài Chi thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đi cùng, nếu không, một mình Lâm Việt căn bản không thể nào xách hết chỗ đồ này.

Lần này ngoài nguyên liệu làm điểm tâm cho tiệm, những thứ còn lại đều là vật dụng cho tiểu bảo bảo. Về đến nhà, Lâm Việt ngồi tính toán sổ sách, vừa xem xong liền hít sâu một hơi lạnh, nuôi con thật sự tốn kém! Nghĩ lại cũng may mà đến bây giờ cậu mới có thai, nếu là ngay sau khi thành thân thì e rằng đứa bé cũng phải theo 2 người cha ăn cháo cầm hơi mất rồi.

Mùng 2 tháng 7, Lâm Việt cố ý nấu cơm trưa muộn hơn nửa canh giờ, chỉ mong lúc cha nương hai bên tới sẽ có bữa cơm nóng hổi để ăn. Nào ngờ cậu còn chưa xào xong món đầu tiên thì ngoài sân đã vang lên tiếng trâu kêu "Moo... Moo...".

Hả? Hôm nay sao lại đến sớm thế? Chẳng lẽ họ xuất phát từ nửa đêm?

Lâm Việt vội vàng đặt muôi xuống, chạy ra cửa đón: "Cha, mọi người đến rồi sao!?"

Nhìn thấy người trên xe bò, cậu sững sờ: "Nương? Lăng Chi? Lâm Dương? Sao mọi người cũng đến vậy?"

Thật sự không ngờ cả hai bên gia đình đều đến đông đủ, nhất thời Lâm Việt vui mừng đến mức không nói nên lời.

Thẩm Lăng Chi từ trên xe nhảy xuống cái "bịch", hớn hở chạy lại gần: "Ca ca! Đệ nghe cha nói huynh có thai rồi, thật không?"

Lâm Việt cười gật đầu: "Đúng vậy, mới hơn một tháng thôi."

Thẩm Lăng Chi lập tức đưa tay bịt miệng, mặt mày hoảng hốt: "A! Đệ nói lớn quá rồi!" Ở quê bọn họ có tục lệ kiêng kỵ, trong ba tháng đầu thai kỳ, ngoài người thân trong nhà ra thì không nên để lộ tin tức, tránh kinh động đến thai thần. Chỉ vì vui mừng quá mức mà Thẩm Lăng Chi quên béng mất, rõ ràng trước khi đi, nương còn căn dặn kỹ càng rồi.

Lâm Việt đưa tay vỗ nhẹ lên vai đệ đệ: "Không sao đâu, trong hẻm lúc này cũng chẳng có ai. Mau vào nhà đi, cơm sắp dọn rồi."

Vừa vào đến cửa, hai vị nương thân liền kéo Lâm Việt vào phòng ngủ, ngay cả Thẩm Lăng Chi cũng bị Tống Tầm Xuân xách theo. Dù cậu ấy chưa mang thai, nhưng nghe trước cũng không hại gì, tránh đến lúc đó cuống lên không biết làm sao.

Lâm Việt lần đầu mang thai mà lại ở bên ngoài một mình, Chu Vấn Lan vừa nghe tin vào sáng qua thì lo đến mức cả đêm mất ngủ, còn Tống Tầm Xuân thì thậm chí trằn trọc từ hôm kia. Nay vất vả lắm mới gặp được người thật, họ chỉ hận không thể truyền lại hết mọi điều mình biết, để Lâm Việt có thể thuận lợi sinh con.

Lâm Việt hít sâu một hơi, cười bất đắc dĩ: "Nương, hai người uống miếng nước rồi nói tiếp, cũng chẳng vội mà. Giờ này đến bữa cả rồi, chẳng lẽ mọi người không đói sao?"

Chu Vấn Lan lườm con một cái: "Đói gì mà đói? Con với Hoài Chi còn trẻ, ở Phủ thành một mình, chúng ta ở thôn sốt ruột muốn chết đây này."

Tống Tầm Xuân cũng tiếp lời: "Cha con đang nấu cơm rồi, còn con với Lăng Chi thì lo mà nghe kỹ vào! Lẽ ra ta với nương con định lên đây chăm sóc con, nhưng cha con nói ý con là bảo chúng ta khoan hãy qua. Vậy thì hôm nay chẳng phải phải nói hết mọi thứ sao? Không thì chúng ta sao yên tâm mà về nhà được?"

Bị nhắc nhở liên tục, đầu Lâm Việt cứ ong ong, chỉ đành than thở một tiếng rồi nhanh chóng lôi bút mực giấy nghiên ra, bày ngay ngắn trên bàn: "Nương, con cam đoan sẽ ghi chép đầy đủ từng câu một, thật đấy!"

Chu Vấn Lan và Tống Tầm Xuân lúc này mới miễn cưỡng hài lòng, hai người kẻ một câu, người một câu, giảng giải suốt nửa buổi. Mãi đến khi Lâm Dương sang gọi ăn cơm, họ mới lưu luyến dừng lại.

Trước bữa cơm, Chu Vấn Lan lại dặn dò một câu: "Những gì ta nói lúc nãy con nhớ kỹ hết chưa? Sau này cứ mỗi mười ngày, ta với bà thông gia sẽ theo cha con lên đây một chuyến, không thì chúng ta chẳng yên tâm nổi."

Lâm Việt gật đầu cam đoan: "Nhớ rồi, con nhớ hết rồi. Giờ chúng ta ra ăn cơm thôi, cha với mọi người chắc đang sốt ruột lắm."

Chu Vấn Lan đứng dậy theo, lắc đầu than nhẹ: "Cái tính sốt ruột này chẳng biết là giống ai nữa."

Lâm Việt nhỏ giọng lầm bầm: "Đương nhiên là giống nương rồi..." Nhưng vừa nói được ba chữ, bắt gặp ánh mắt sắc bén của nương, cậu liền im bặt. Công lực của bà vẫn mạnh như ngày nào, cậu tự thấy bản thân còn kém xa.

Hôm nay hai nhà mang đến không ít đồ, chỉ riêng trứng gà đã bốn giỏ, mỗi nhà hai giỏ, ngoài ra còn có trứng vịt, trứng ngỗng, tất cả đều nhờ mua từ các nhà trong thôn. Họ còn mang theo hai con gà sống, một con vịt, thịt hun khói, lạp xưởng, mấy món này lần nào lên thăm cũng không thiếu.

Thẩm Lăng Chi còn mang theo rất nhiều mứt hoa quả chua ngọt và trái cây tươi để Lâm Việt dùng khi chán ăn.

Ngoài đồ ăn, họ còn chuẩn bị một số thứ cho đứa trẻ sắp chào đời. Vì đi gấp, chỉ có một ngày để sửa soạn, nên chưa mang được hết. Chu Vấn Lan và Tống Tầm Xuân đã bàn bạc với nhau, cố gắng trong hai lần tới sẽ mang đủ mọi thứ cần thiết.

Dùng cơm trưa xong, Lâm Dương kéo ghế đến ngồi trước mặt Lâm Việt. Hắn giờ đã là một thiếu niên cao lớn, thậm chí cao hơn cả Lâm Việt một cái đầu. Từ năm ngoái, cha nương đã bắt đầu lo chuyện hôn sự cho hắn, nhưng trước mặt ca ca, hắn vẫn như đứa trẻ ngày nào.

"Ca, thật sự đệ sắp làm tiểu cữu cữu rồi sao?"

Lâm Việt khẽ cười: "Đúng vậy, sau này đệ chính là tiểu cữu cữ. Nhóc con chắc chắn sẽ thích đệ."

Lâm Dương hớn hở cười: "Vậy đệ cũng thích nó! Không biết là tiểu ca nhi hay tiểu nam hài nữa. Đệ cảm thấy tiểu ca nhi thì tốt hơn, lớn lên giống huynh, nhưng tiểu nam hài giống huynh cũng rất được."

Lâm Việt liếc nhìn khuôn mặt rám nắng của Lâm Dương, vẫn là rất tuấn tú, bèn cười nói: "Nói không chừng lại giống đệ ấy chứ. Nương bọn họ vẫn bảo cháu ngoại hay giống cữu cữu."

Lâm Dương cười đến híp cả mắt, hiển nhiên là vui mừng vô cùng: "Giống đệ cũng không tệ đâu nha!"

Hai huynh đệ đang trò chuyện, Thẩm Lăng Chi cũng ghé qua góp chuyện. Đã lâu không gặp, cậu ấy có cả bụng lời muốn nói với Lâm Việt. Cứ thế, ba người tụ lại một chỗ, trò chuyện hồi lâu không dứt.

Hôm nay cả nhà đều ra ngoài, trong nhà không có ai trông nom, ai nấy đều không yên lòng, nên cũng không thể chờ Thẩm Hoài Chi trở về. Ngồi lại một canh giờ, họ liền chuẩn bị lên đường về nhà.

Lâm Việt tuy luyến tiếc, nhưng cũng chỉ có thể tiễn bọn họ ra ngoài, liền chu môi, dặn dò: "Cha, nương, trên đường đi chậm một chút. Con với Hoài Chi đều ổn cả, mọi người đừng nhớ thương chúng con quá."

Lâm Viễn ít nói, nhưng nhìn tiểu ca nhi nhà mình như vậy cũng có chút không đành lòng, dặn dò: "Ngoan nào, mấy ngày nữa nương con sẽ đến. Nếu ở Phủ thành có chuyện gì hoặc thiếu thứ gì thì cứ nói, không được giấu trong lòng, biết chưa?"

Lâm Việt gật đầu, lưu luyến tiễn họ đến tận cửa thành. Nhìn xe trâup khuấy lên một lớp bụi mờ rồi dần xa khuất, cậu mới chầm chậm quay người bước về nhà. Thai nghén ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng, lâu lắm rồi không khóc, vậy mà giờ hốc mắt lại hoe đỏ.

Đến chạng vạng, Thẩm Hoài Chi vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi canh gà, lại nhìn thấy trong sân có hai cái lồng gà, mười phần chắc chín là cha nương đã ghé qua. Vào bếp thì chỉ thấy mỗi Lâm Việt ngồi trước bếp lò, không nhịn được mà hỏi: "Cha nương không ở lại sao?"

Lâm Việt gật đầu, "Ừm, họ không yên tâm chuyện trong nhà, ngồi một canh giờ rồi về luôn."

Thẩm Hoài Chi bước tới kéo Lâm Việt đứng dậy, "Sao vậy? Nói chuyện mà giọng cứ yếu xìu, không vui à?"

Lâm Việt nhào ngay vào lòng y, "Không phải không vui, chỉ là hơi buồn bã một chút. Đều tại tiểu tử này, giờ ta cứ đa sầu đa cảm thôi."

Thẩm Hoài Chi nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng: "Đừng buồn, đừng buồn, có ta ở đây rồi. Ngồi nghỉ một lát đi, trên bàn có mứt hoa quả đó, ăn một miếng cho đỡ ngán, đợi ta nấu cơm có được không?"

Lâm Việt ôm chặt lấy eo y, không chịu nhúc nhích, giọng có chút làm nũng: "Không muốn ăn đâu, sáng nay nương trước khi đi đã hầm canh gà rồi, lát nữa uống canh là được."

Ngày thường, Thẩm Hoài Chi chắc chắn sẽ để mặc cậu cứ thế ôm mình mãi, nhưng giờ Lâm Việt đang mang thai, không thể để bụng đói quá lâu. Trời cũng sắp tối rồi, nếu không mau nấu cơm, lát nữa e rằng cậu sẽ đói đến mức chịu không nổi.

Bất đắc dĩ, y đành đưa tay ra sau, kéo tay Lâm Việt đặt lên cánh tay mình, rồi nghiêng đầu chạm nhẹ lên trán cậu: "Thế này được không? Ta để một tay cho em ôm, tay còn lại nấu cơm. Tối nay hầm bí đỏ, làm thêm khoai tây xào, nấu cơm trắng rồi ăn với canh gà. Còn có trà đào sau bữa nữa, món này là do em dạy ta đó, ta học được rồi. Xem thử có giống vị em làm không nhé?"

Lâm Việt miễn cưỡng đồng ý, ôm lấy cánh tay Thẩm Hoài Chi mà theo y đi tới đi lui trong bếp, đến khi đồ ăn bày lên bàn mới chịu buông ra.

Ngày thường, hai người đều ngồi đối diện nhau khi ăn, nhưng tối nay, Lâm Việt dứt khoát kéo ghế lại sát bên Thẩm Hoài Chi, nhất định phải kề cạnh mà dùng bữa.

Đối với sự quấn quýt này, Thẩm Hoài Chi không thể nói là không thích, ngược lại còn có chút hưởng thụ. Chỉ là y cũng không khỏi lo lắng, ban ngày, khi chỉ có một mình ở nhà, liệu Lâm Việt có buồn hay không? Nghĩ đến đó, lòng y không khỏi thắt lại.

May mà tâm trạng của Lâm Việt đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trước bữa cơm thì dính lấy y không rời, vậy mà vừa rửa mặt xong lại chê người y nóng quá, không chịu nằm sát nữa.

Thẩm Hoài Chi đành ôm gối, lặng lẽ dời xuống cuối giường. Vừa xoa bóp chân cho Lâm Việt, vừa ấm ức nhìn cậu.

Việc xoa bóp chân này là y mới bắt đầu làm hai ngày nay. Hôm trước, lúc ở học đường, y nghe đồng môn nói phu lang lúc mang thai chân sẽ dễ bị sưng. Giữa buổi trưa, y còn tranh thủ đến y quán một chuyến, lão đại phu trấn giữ y quán cũng nói như vậy. Thế là đêm đó, y bắt đầu giúp Lâm Việt xoa bóp chân, từ đó đến nay chưa từng gián đoạn.

Lâm Việt lúc đầu còn không chịu: "Huynh cũng mệt cả ngày rồi, chúng ta ngủ sớm mới là chính sự."

Nhưng Thẩm Hoài Chi vẫn kiên quyết: "Xoa bóp một chút em sẽ thoải mái hơn, không làm thì ta cứ canh cánh trong lòng, lại càng khó ngủ. Lúc xoa bóp ta còn có thể ôn sách, một công đôi việc."

Lâm Việt chẳng muốn đồng ý, nhưng chân đã bị Thẩm Hoài Chi nắm lấy, đành không cam tâm mà nằm xuống.

Tuy chân cậu bây giờ chưa bị sưng, nhưng được xoa bóp quả thực rất dễ chịu. Mới hai ngày thôi mà Lâm Việt đã "chịu thua", mỗi lần nằm xuống là tự giác duỗi chân ra khỏi chăn, chờ Thẩm Hoài Chi qua xoa bóp.

Nhìn y bận rộn như vậy, Lâm Việt cũng thấy không nỡ, đợi y xoa bóp xong liền nhẹ nhàng đá y một cái, giọng mang theo ý làm nũng: "Được rồi, mau lại đây ngủ đi, ta muốn ôm huynh ngủ."

Thẩm Hoài Chi lập tức ném gối trở về chỗ cũ, nghiêng người thổi tắt đèn dầu, sau đó dứt khoát vén chăn chui vào, vươn tay ôm trọn cả người Lâm Việt vào lòng, "Được rồi, ngủ thôi."

Lâm Việt không kịp đề phòng, trước mắt tối sầm lại, lập tức hừ một tiếng, há miệng cắn lên ngực Thẩm Hoài Chi một cái, rắn chắc thật, rất thích hợp để mài răng.

Thẩm Hoài Chi chẳng hề để tâm đến lực cắn nhẹ hệt như mèo cào kia, bàn tay vẫn đều đặn vuốt nhẹ sau lưng cậu. Chẳng mấy chốc, Lâm Việt đã lim dim chìm vào giấc ngủ.

Tháng 7, trời dần dần dịu mát, nhưng bầu không khí trong phủ học vẫn nóng hừng hực. Từ các vị giảng quan đến học trò, ai nấy đều ôm một bụng quyết tâm. Ba năm trước, phủ học chỉ có tám người đỗ Cử Nhân, ít hơn bốn người so với phủ Đông Chương bên cạnh. Năm nay có không ít nhân tài xuất sắc, các giảng quan cùng trợ giáo đều muốn lấy lại thể diện.

Huống hồ với các học trò, đây là kỳ thi Hương ba năm một lần, nếu lỡ trượt thì ba năm sau mới có thể thi lại. Ba năm nối tiếp ba năm, học sinh lớn tuổi nhất trong phủ học giờ đã chạm ngưỡng tứ tuần, người nhỏ nhất cũng đã đến tuổi đội mũ trưởng thành. Ai mà có thể cứ mãi chờ đợi từng ấy năm chứ?

Thoáng chốc, một tháng trôi qua. Vừa bước sang tháng 8, không chỉ phủ học mà cả phủ Ngô Châu đều chìm trong bầu không khí căng thẳng. Các tiệm điểm tâm lớn nhỏ đồng loạt bày bán bánh Định Thắng, bánh Trạng Nguyên Cao, cháo Cập Đệ. Bánh trái chất thành núi, vậy mà chẳng mấy chốc đã bị các sĩ tử tranh nhau mua sạch, ai nấy đều muốn cầu chút may mắn.

Tiệm điểm tâm của Lâm Việt tất nhiên cũng không ngoại lệ. Không biết khách khứa nghe ngóng từ đâu, biết được phu quân của cậu là Tú Tài, hơn nữa còn là Tú Tài đứng đầu bảng, vậy nên số người đổ xô đến mua điểm tâm đông nghìn nghịt. Ai cũng muốn ghé qua mua một chút để lấy hên, ngay cả những Đồng Sinh sang năm mới dự thi Viện cũng kéo nhau đến không ít.

Lâm Việt đếm tiền mà trong lòng mừng thầm, may mà trước đó đã thuê thêm tiểu nhị, cũng may mà tiểu tử trong bụng rất ngoan, nếu không, chắc cậu chẳng còn sức mà kiếm số tiền này.

Mùng 4 tháng 8, phủ học cho nghỉ nửa ngày. Buổi trưa, toàn bộ người trong phủ học cùng nhau đến Văn Xương miếu bái Văn Xương Đế Quân, cũng chính là "bái Khảo Thần". Sau khi hoàn tất nghi lễ, các sĩ tử có thể tự do về nhà, ngày mai mới trở lại phủ học.

Khi Thẩm Hoài Chi về đến nhà, tiệm bánh đang bận tối mắt tối mũi. Hôm nay phần lớn khách hàng đều đến mua bánh Định Thắng cùng các loại điểm tâm cầu may.

Y thay quần áo xong định ra giúp một tay, nhưng lại bị Lâm Việt ngăn lại: "Huynh mà vào, chúng ta lại càng bận thêm, mau đi nghỉ đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back